Trí Khương ~ Đê mê - Trà Mê ( H++++)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 18
      Dực Phàm dùng hai ngón tay quấn mái tóc , trêu: “Bảo bối lần này sao lại mau lên đỉnh thế. Là do lâu quá làm, hay hai người càng hưng phấn, hay cả hai lý do luôn?”

      “Ừm… Ông xã, đừng hỏi…” Dịch Dương còn đùa bỡn hạ thể của , câu cũng hoàn chỉnh nổi. Trí Khương vừa thẹn vừa ngọt, cũng mang chút ngại ngùng, bị liếm trước mặt người con trai khác, lại còn có khoái cảm tiêu hồn như thế, vậy là sao chứ, thế mà còn hưng phấn nữa, muốn thét lên. Nhưng được, Dực Phàm còn nhìn, ngại muốn biểu phóng đãng như thế trước mặt . A! Dịch Dương ngậm lấy tiểu hạch của , còn dùng đầu lưỡi đảo quanh. được, quá kích thích! Dực Phàm bất động thanh sắc nhìn bảo bối quằn quại trong dục tình, răng ngà cắn chặt môi dưới, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn xin giúp đỡ. Nhưng vô ích thôi, chính là muốn bảo bối vượt qua giới hạn, phóng đãng hưởng thụ ân ái của bọn họ, muốn bảo bối phải kêu ra!

      tiếp tục nhìn chăm chăm , quan sát biểu cảm của , còn dùng lòng bàn tay nhàng vuốt ve môi dưới của , hi vọng đừng cắn chặt quá như vậy. Ngón tay càn quấy ma sát qua lại trê môi , Trí Khương buông môi dưới ra, sửa thành gặm ngón tay Dực Phàm. mặc tất cả ngậm chặt lấy ngón tay , dùng cái lưỡi đinh hương liếp lấy, mút vào. Dực Phàm ngờ bảo bối thầy dạy mà cũng biết, thích thú chuyển động ngón tay, trêu chọc lưỡi . Trêu ngươi hồi, Dực Phàm rút ngón tay đầy chỉ bạc ra, đưa vào miệng mình, cười dài: “Bảo bối ngọt quá. Thỏa mãn ? Thỏa mãn kêu ra, muốn nghe!”

      Trí Khương vẫn mở miệng, thấp giọng “ưm a” rên, Dực Phàm còn cách nào, ôm lấy đầu bảo bối: “Bảo bối, chỉ cần em kêu ra, ca ca tốt của em lập tức khiến em sung sướng, có được ?” Dịch Dương nhận được ám hiệu, vờ muốn rời miệng ra, rTrí Khương còn chưa lên đỉnh, vội vàng dùng đùi kẹp chặt đầu Dịch Dương để , đáng thương tội nghiệp nhìn Dực Phàm, Dực Phàm xiêu lòng: “Làm nũng cũng được! Ngoan ngoãn nghe lời, “ca ca chơi em !”, phải dâm đãng vào!”

      Hai tay cường tráng của Dịch Dương tách hai chân kẹp chặt ra, muốn rời triệt để, Trí Khương quýnh lên, rốt cục bất chấp, chân dài duỗi ra, kép trở về, bất mãn khẽ: “Ca ca đừng ! Lại tới nữa …” Dịch Dương thấy có hiệu quả, nhìn Dực Phàm, rạo rực chôn đầu vào giữa hai chân lần nữa. Có lần đầu sợ gì có lần hai. Trí Khương thuận theo cảm giác của mình, kiều mị kêu: “Ừm… ca ca…” Hai tay còn nhào đến ôm cổ Dực Phàm, tiến đến bên tai thầm: “Ông xã… Thỏa mãn lắm!” Dực Phàm hôn lên trán , cổ vũ tiếp.

      Liếm thêm ít lâu, Dịch Dương phát hoa huyệt của nữ này lại bắt đầu co rút có quy luật, cái miệng bên của lại càng phóng đãng: “A… Tuyệt! Nữa ! Lại lần nữa… Sắp tới rồi… Ưm…” Miệng ngừngra vào, đột nhiên, ngón tay Dực Phàm cắm thêm vào thủy huyệt, Trí Khương bị thứ kích thích này làm cứng cả người, hạ thân nâng lên, “A…!” tiếng rồi lên đỉnh.

      Đợi Trí Khương trở lại thực, phát hai tên sói này tên hôn lên cổ , tên hôn lên mặt , Dực Phàm cười gợi cảm: “Bảo bối kêu hay!” Dịch Dương cũng hùa theo, “Đúng đúng, lúc cao trào cũng hay nữa!” Trí Khương xấu hổ đến câm nín, chỉ có thể để bọn muốn làm gì làm.

      Rồi Trí Khương tắm. Bởi có đồ thay, tắm xong Trí Khương đành phải mặc áo sơ mi của Dịch Dương ra. Phòng khách chỉ còn có Dực Phàm, hỏi: “Dịch Dương đâu?” “ phòng em lấy đồ rồi.”

      “…” Hóa ra ở gần còn có ưu đãi như này.

      Rk nhăn nhó chờ đợi, toàn thân dưới chỉ có cái áo sơ mi thùng thình, thiệt tự nhiên nha. Nhưng thẹn thùng giờ trong mắt Dực Phàm lại cực kỳ mê người: cổ áo rộng che tới xương quai xanh sắc nét, còn có cái cổ thiên nga thanh thú, nhìn kỹ, áo sơ mi trắng ẩm ướt cả đầu vú , tuy áo sơ mi rất dài, che khuất nửa bắp đùi, nhưng ràng biết bên dưới hề mặc gì hết, chỉ cần hơi vén chút là có thể thấy khu tam giác tiêu hồn. Tiểu tinh này! Lại còn ma sát hai chân! Ngại chưa đủ dụ hoặc sao?

      Dực Phàm tới gần, nhàng đẩy tóc hai bên trán ra: “Lại quyến rũ !”

      Trí Khương câm nín, chỉ cảm thấy thiệt là kỳ cục, vừa mới muốn giải thích, Dực Phàm hôn lên môi mềm, bàn tay ôm lấy đầu cho đào thoát, nửa tháng hôn rồi, nhớ mùi vị của , còn có xúc cảm mềm mại, liền hôn đến nỗi môi mọng sưng cả lên mớ vừa lòng kéo tóc, in lên cổ cái hôn ướt át, mút vào, dấu hôn hồng hồng ra. nghĩ thêm mấy vết như vậy nữa, có thể gọi là tuyên bố chủ quyền rồi.

      Lúc hai người còn ý loạn tình mê, giọng vang dội truyền tới từ ban công: “Cái thằng đểu giả cầm thú kia, tôi mới hồi động dục rồi à!”

      Dực Phàm trầm mặc nửa giây, cãi lại: “Còn tốt hơn cái loại người nguyên thủy chỉ biết cậy mạnh nhà cậu, lấy đồ chưa?”

      Dịch Dương để ý tới , chỉ lẻn đến trước mặt Trí Khương, lấy lòng: “Bảo bối ngoan, đừng để ý tới nó, ca ca mặc quần áo cho em.”

      Trí Khương nghĩ, mặc quần áo cần phải hai người chứ. Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Dịch Dương, Trí Khương chỉ có thể nghe theo. Dịch Dương vui vẻ quấn lấy , nâng tay lên, mặc đồ, đương nhiên trong lúc này cũng quên xoa xoa thỏ ngọc, ăn vụng đậu hủ. Dực Phàm cũng cam yếu thế, đưa quần lót ra, để bảo bối đút chân vào, Trí Khương trước giờ còn chưa được ai hầu hạ mặc quần nót cho, mặt đỏ ửng mà duỗi chân. Dực Phàm nâng quần lót lên, còn hôn hôn lên bụng , nhéo nhéo mông tròn.

      Xong rồi, Trí Khương thảm thương nghĩ, giờ chút riêng tư cũng còn nữa. Hai con sói giúp mặc đồ vào, nhìn gương mặt trắng nõn ửng vệt hồng, đắc ý trận, hổ là bảo bối của bọn họ. Dịch Dương kéo từ phía sau, hít sâu hơi: “Ừm, muội muội thực là đẹp!”

      Trí Khương đẩy . Rồi Dực Phàm đề xuất cả bọn tới nhà nấu mì Ý, thế là ba người chạy tới nhà Dực Phàm.
      hikari2088, Mizukilinhdiep17 thích bài này.

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 19
      Trí Khương đến tận bây giờ mới biết cái gì gọi là sang chảnh, người nhà cần gì phải rộng thế chứ, ti vi to như cái tường, chỉ là coi truyền hình thôi mà, lại còn bể bơi, bình thường có vận động gì đâu mà đòi bơi. Uầy, thiếu gia nhà người ta có tiền quả là khác.

      Dực Phàm lấy chocolate cho Trí Khương ăn rồi vào bếp, Trí Khương gặm hồi thấy cũng ngại nên vào theo, Dịch Dương sợ để tên cầm thú kia ở mình với bảo bối nên cũng lon ton lăn vào. Dực Phàm nhìn ba người trong bếp, cảm thấy hơi bị chật, 2 người vừa hơn.

      Dịch Dương cũng chẳng phải phụ gì, mà chuyên tâm ăn vụng, còn lén đút cho bảo bối mấy miếng. Mắt nhìn thấy nguyên liệu còn chưa nấu bị hai tên này ăn gần hết, Dực Phàm hết chịu nổi, cầm dao dí hai người chạy ra ngoài. Trí Khương kéo Dịch Dương mặt mày xám xịt ngồi sofa coi tivi. Dịch Dương nghiêng mặt ngó, thấy bảo bối chăm chú coi, mà mấy thằng đó còn chẳng đẹp trai bằng mình, bèn lén đổi kênh, Trí Khương cũng thèm để ý . Dịch Dương thấy mình bị bơ, bèn lấy cớ khóe môi bảo bối dính vụn bánh mì, hôn lên cái, hồi nữa lại dính nước trái cây, hôn thêm lần nữa. lần này, Trí Khương cuối cùng cũng chú ý tới , hung hăng bảo: “Còn quấy rối, giết tha!” Dịch Dương triệt để vô lại, lắc lắc người : “Muội muội tốt, muội muội ngoan. ~” ngừng, Trí Khương nổi giận, hai người kịch chiến trận, Dịch Dương ỷ mình sức trai, trộm dê vài hiệp. Hai chữ cuối cùng còn lại trong đầu Trí Khương chính là: ấu trĩ!

      Ba người ăn xong, chia tay tại đây, Dực Phàm đưa Trí Khương về tới tận cửa nhà. Thời gian sau đó Trí Khương làm việc ở tiệm cà phê kiếm tiền mua quà tặng cho Dịch Dương và Dực Phàm. Dứt hè rồi loay hoay chọn ngành, cuối cùng là soạn đồ chuyển lên phòng trọ gần trường đại học. Dực Phàm và Dịch Dương vì tránh con mắt người ngoài mà thuê hai căn A B liền vách nhau, phá phần vách làm cửa, hai nhà có thể qua lại thoải mái. Sau đó Trí Khương bị Dực Phàm lôi kéo vào làm thư ký trong hội học sinh, cũng chẳng phải làm chuyện gì to tát, chỉ bưng trà rót nước mà thôi.

      Chẳng qua mấy ngày Trí Khương biết được mục đích chân chính của Dực Phàm, chẳng biết đây là lần thứ mấy bị kêu đến phòng hội trưởng rồi nữa. Nhiệm vụ của là ngồi sofa đọc sách, tới giờ ăn cơm, giống như tại:

      vốn rất an phận ngồi đọc sách, nhìn nhìn hồi liền nằm xuống tay ghế, lát sau nửa nằm nửa ngồi, hồi nữa cả người cũng gục xuống. Trong lòng Dực Phàm ngứa muốn điên: nằm sấp làm gì, sao còn mặc váy khoe đùi thế kia hả???

      Vì mấy chuyện gần đây mà lâu rồi Dực Phàm chưa đụng tới bảo bối, hôm nay được ngày rảnh rỗi, người đẹp bên hôm, sao tâm viên ý mã cho được. vẫy tay gọi Trí Khương lại gần, chưa đợi đứng lại kép vào ngực, dạng chân ngồi đùi , mặt tỏ vẻ điềm nhiên xem văn kiện nữa. Trí Khương ngồi hồi, cảm thấy có chỗ đúng, hỏi: “ thực làm việc sao?”

      “Đúng vậy, ngoan, đừng chuyện.”

      “Thế sao tay lại để ngực em?”

      “Suỵt, đừng ồn.”

      Trí Khương thực ra được gì, vì hô hấp bị tước mất. cúi đầu bá đạo hôn lên, hấp thu hơi thở say lòng người của , bàn tay ngừng cởi áo , vứt áo lót , úp lên bộ ngực tròn trịa, nhanh chóng vân vê đầu vú. Động tác vừa gấp lại vừa mạnh, như hận thể khảm người đẹp vào trong ngực vậy. Trí Khương cũng biết rất lâu rồi để “làm” đến cùng, cũng muốn bồi thường cho , nhưng trong đây là phòng làm việc mà, sao có thể…? Lỡ như có người vào, mặt biết để đâu đây?

      Trí Khương khẩn trương nắm cánh tay mạnh mẽ của , muốn ngừng lại, nhưng lời lẫn nước bọt đều bị nuốt vào. Dực Phàm để ý địa điểm, chỉ muốn dục vọng của mình được thực , tốt nhất là để bảo bối say tình, cái gì cũng nghĩ được.
      hikari2088, MizukiFriendangel2727 thích bài này.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      chương 20
      Trí Khương biết ngăn được, chỉ có thể an ủi để chậm lại tốc độ, quá kịch liệt như thế, tim đập nhanh đến khó thở. chủ động hôn trả , mềm rút khỏi cái lưỡi bị dây dưa, xuôi theo bờ môi mà hôn, Dực Phàm chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế bao giờ, bảo bối luôn nhận như rất thiếu chủ động. vậy, Dực Phàm liền vui vẻ để nắm quyền.

      Trí Khương học động tác của bọn thường làm, khẽ cắn lấy môi dưới của , còng mút trong miệng, Dực Phàm vốn mong đợi nhẫn nổi, lưỡi dài bươn thẳng vào trong, đảo quấy trong miệng , vội vã nuốt mật dịch trong đó. Nửa buổi sau Trí Khương mới thở gấp chậm rãi rời ra, hôn lên vết tích khóe miệng . Trí Khương bị hôn mi mắt sụp xuống mơ màng, cúi đầu hừm hai tiếng. Dực Phàm tà mị đá lông nheo với , đem vuốt giữ lấy vai , nhìn căp vú bị chính mình âu yếm mà cứng ngắc trong khí.

      Hai tầm mắt tập trung vào hai quả đào nho , tuy rằng trực tiếp chạm vào, nhưng Trí Khương lại thấy nóng như lửa, thể như máu toàn thân chảy đến chỗ nhìn vậy. Giọng Dực Phàm trầm khàn truyền tới: “Bảo bối, núm vú em vểnh lên rồi. Đẹp lắm.” Trí Khương đột nhiên phát hóa ra giọng đàn ông cũng có thể khơi mào dục vọng, vặn vẹo người, muốn kích thích trực tiếp, nhưng Dực Phàm lại yên động đậy gì. “Chúng nó còn động đậy kìa, em muốn à? Bảo bối?” Trí Khương chỉ ừm ừm hồi đáp, nhưng cái lưỡi liếm môi cũng đủ để Dực Phàm bất chấp mà nghịch , hai bàn tay mạnh mẽ xoa nắn hai bầu vú, quên dùng ngón trỏ đè lên đỉnh ngực, “ưm… trướng quá…” Trí Khương nhiều ngày chưa được đàn ông vuốt ve có phản ứng, rất muốn, muốn rất nhiều, bất giác ưỡn ngực, đẩy hai bầu ngực trọn vào lòng bàn tay đàn ông. Người đàn ông sau lưng đối với việc kiều nhũ dán sát vào tay mình rất vừa lòng, năm ngón siết lại, cho đến khi đầu vú nghịch ngợm lộ ra từ kẽ tay.

      Trí Khương khẽ cắn lấy mu bàn tay, “A..ưm” Giọng kiều mị gãi vào lòng Dực Phàm, tiểu tinh này rên quá mê hồn. tay dời xuống dưới, dừng ở bên hông chốc, rồi sờ soạng có mục đích. vói tay vào trong váy, cách lớp quần lót mò vài lần, liền cảm thấy ướt, hơn nữa càng lúc càng nhiều, chốc sau ướt đẫm. nóng nảy đến cởi cũng lười, trực tiếp đẩy thớ vải sang bên, bắt đầu trêu đùa đóa hoa của , “Ướt nha, bảo bối có sướng , hả?” Trí Khương cuối cùng cũng được an ủi nơi sâu kín, thể nhịn được khoái ý, “Ừm, ông xã, cho em…” Dực Phàm di động trong khe trơn ướt hết sức thông thuận, nghe kỹ còn có tiếng nước lách chách, nhịn được nghĩ tới bộ dạng chật vật của bảo bối, càng gia tăng tốc độ, mạnh mẽ xoa nắn tiểu hoa hạch đáng thương.

      cảm thấy bị khoái cảm hun đến mê muội, nhưng khoái cảm lại quá mãnh liệt, khiến theo bản năm muốn khép hai chân lại trì hoãn đày đọa mê người này, Dực Phàm phát ý đồ của , kéo hai đùi hướng lên , gác hai chân lên hai tay vịn ghế.

      Trí Khương ở tư thế này càng dễ bị đùa bỡn, tuy rằng rất xấu hổ, nhưng vẫn thõa mãn nên lời, tất cả hộ đều được bàn tay bao bọc, vật, vách thịt, cửa vào tiểu huyệt cũng được chiếu cố mạnh mẽ, khiến phóng đãng rên ngừng: “Ông xã… Tuyệt quá! Em muốn nữa! Ưm…”

      Dực Phàm cũng bắt đầu thở gấp: “Theo ý em, tiểu tinh! Sướng đến vậy sao!” Động tác dưới tay càng nhanh. Vùng kín của dâm thủy tràn trề, chỗ nào khô ráo, vùng cỏ bên cũng ướt đẫm, bắp đùi còn loang loáng nước, “A, trơn lắm! Bảo bối em nhiều nước !”

      Khoái cảm chồng chất đến run rẩy, Trí Khương a ưm mấy tiếng, lắc đầu: “Chậm chút… Nhanh quá… được! Ông xã, chậm lại chút…” Cánh hoa lâu có ái dịch nhiều như thế, trượt giọt xuống bàn tay , xuống quần , đọng thành vòng chất lỏng, còn lại trực tiếp rơi xuống đất, tung tóe thành từng đốm .

      Dực Phàm chưa từng thấy bảo bối xuân thủy trào dâng nằm trong ngực đòi hỏi như thế, liền ngừng cố gắng, muốn cho lên đỉnh sung sướng mãnh liệt. “Ông xã… Nhanh nữa! Nữa!… Em sắp tới rồi…” Thân thể Trí Khương bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn nghênh hợp tiếng công, “A! Ừm ừm! A…” tiếng thét ngắn ngủi, hạ thể bị kích thích đến cực điểm, lên đỉnh cực kỳ sướng khoái! Mấy ngày vắng vẻ cuối cùng cũng được lấp đầy!

      Dực Phàm bị mông chà xát đến cứng ngắc, đâm thẳng vào phía sau , nhìn lại bảo bối bộ thỏa mãn vì lên đến, tà ác nghĩ nghĩ.

      hôn lên huyệt thái dương của , tay lột cái quần lót ướt dầm dề, giọng trầm thấp hỏi: “Bảo bối, thỏa mãn ? Ông xã có lợi hại , hả?” Trí Khương toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Dực Phàm tiếp tục : “Vậy, ông xã muốn thõa mãn chút, bảo bối có thể phối hợp được ? Trí Khương dần trở lại thực khỏi tê dại ê ẩm, nghĩ đến việc tiếp tục loại khoái cảm này, lập tức nhận lời. “Vậy bảo bối phải chịu cực chút rồi, lại đây.”

      Dực Phàm ôm chặt lấy , quét văn kiện bàn xuống, trải quần áo lên , để tựa hai tay vào. Tư thế úp xuống thế này khiến cặp mông tròn của Trí Khương cong cong vun lên. Trí Khương mơ hồ biết muốn làm gì, rất chi là xấu hổ, người mình dưới đều chẳng còn mảnh vải, hạ thân còn ướt át, la dâm đãng mà. Dực Phàm nhìn dâm thủy từ đùi bảo bối chảy xuống, nhanh chóng kéo dây kéo, lấy dương cụ ra, dùng đầu mượt mà lau ái dịch đặc sánh, để côn thịt của mình cũng trở nên trơn ướt hơn chút.

      cúi người xuống, hôn lên bờ lưng bóng loáng của , giọng bên tai: “Bảo bối đừng nhìn, chỉ cần cảm thụ là được rồi. xong xoa xoa cặp mông hình quả đào, đem nam căn chậm rãi len vào giữa hai chân , vị trí ngay sát dưới hoa huyệt, Trí Khương cảm thấy vật xấu xa của chà xát hạ thể mình, nhàng rên rỉ mấy tiếng. Dực Phàm bị cảm giác ép chặt này khiến gầm tiếng, ừm, nơi đó của bảo bối dường như rất căng, có cảm giác các lớp thịt co rút lại, từng chút từng chút hôn lên thằng của .

      rốt cục chịu nổi, ôm lấy vòng eo , bắc đầu mạnh mẽ đưa đẩy, dũng mãnh ra vào, có lúc khống chế tốt phương hướng, quy đầu trượt sát vào hoa hạch, tim vừa đập mạnh rời , thêm xương mu của chụp xuống mông , mao ma sát phía sau ngưa ngứa, loại cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ hạ thể lan tràn ra khắp người , rên lên, khi đạo mình được phục vụ sung sướng như thế đàn ông cũng sung sướng giống vậy sao?

      Rất ràng, động tác của Dực Phàm rất thong thả, có điều theo động tác ở giữa hai đùi lai nhịn được tưởng tượng này là bên trong hoa huyệt của bảo bối, nhất là tư thế như vậy càng thỏa mãn tự tôn nam giới của , lại càng siết chặt eo , mỗi cú thúc như muốn quét bay vậy, trong gian phòng tràn ngập thanh da thịt vỗ vào nhau và tiếng thở trầm thấp của đàn ông, Trí Khương đỏ bừng mặt, tùy ý dùng cơ thể để tự an ủi.

      Đại khái khi đưa đẩy gần trăm lần, tới lúc cảm giác tê tái run rẩy ngập trong người Trí Khương, động tác của côn thịt mới dừng lại, chốc sau, tiếng gầm vang từ phía sau, dòng dịch đặc phun ra bắp đùi . Trí Khương lòng nghĩ cuối cùng cũng kết thúc, muốn đứng dậy, lại bị Dực Phàm đè sau lưng thể đứng lên, hạ thân liên tục cảm nhận từng trận rung, lại từng đợt dịch nóng bắn ra. Dực Phàm ghé vào thân , thỏa mãn : “Bảo bối em tuyệt vời, ông xã rất sung sướng.” Trí Khương thoải mái nghĩ, em chẳng cần làm cái gì mà cũng sung sướng, đúng tỉnh thiệt.

      Dực Phàm lại lần nữa ôm Trí Khương dậy, lật người, để nằm thẳng bàn, tách đùi ra, dùng khăn tay mềm lau chùi xuân thủy hạ thể : “Chậc chậc, bảo bối thực lợi hại, còn chưa vào trong chảy nhiều nước thế này, ông xã sao có thể sướng được chứ?”

      Trí Khương tuy rằng rất xấu hổ, nhưng vẫn thành : “Ừm, rất sướng! Ông xã tốt với em nhất!” Dực Phàm ngứa hết cả ruột gan, ghé miệng hôn lên hạt trân châu : “Ừm, ngọt lắm! biết cái miệng phía kia có ngọt giống vậy nhỉ?” chờ kịp phản ứng, đưa ái dịch vào trong miệng , cùng nhấm nháp, xong còn nhếch miệng cười xấu xa: “Ngọt như nhau!” Trí Khương chưa từng nếm thứ phía dưới chảy ra, thấy hiếu kì, ngẫm chút cũng thấy vị gì lạ, liền ngoan ngoãn nuốt xuống.

      Dực Phàm lau xong xuân thủy, rồi tiếp tục lau dịch trắng giữa hai đùi . Lau kỹ càng phen, ừm, tiểu huyệt mềm mại của bảo bối là dễ thương!
      hikari2088, MizukiFriendangel2727 thích bài này.

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 21​
      Trí Khương mặc đồ xong rồi, Dực Phàm lại chưa quyết định buông tha . Nhấc lên, để ngồi đối mặt đùi mình, nhìn kiều nhan của thân mật : “Bảo bối phải mau lớn chút.” Trí Khương mờ mịt, sinh viên vẫn chưa phải là lớn sao? Trí Khương biết bọn họ còn câu nệ cái gì, bạn học nữ quanh , gồm cả Toàn Vũ, sớm làm với bạn trai. Mỗi lần chuyện riêng với nhau, bọn họ đều mong đợi nhìn , muốn tiết lộ mấy điểm về bạn trai, ví như dài ngắn thế nào, lực bền ra sao, xong việc xoay người ngủ hay còn đợi thêm. Trí Khương biết nên trả lơi như thế nào, nhưng nếu bọn họ còn chưa làm qua khẳng định ai tin, đành phải cười haha qua quít cho xong chuyện.

      ràng chính bọn họ cũng nhẫn rất khổ cực, cũng chắc gì cự tuyệt, tại sao chứ? Muốn chờ tới khi nào mới tính là lớn rồi hả?

      Trí Khương im lặng chôn trong lồng ngực , Dực Phàm coi như thẹn thùng, hàng lòng vui vẻ vuốt ve lưng , vài câu sến súa hường phấn. Ngay lúc hai người tình chàng ý thiếp nồng thắm, tiếng cốc cốc vang lên, đợi Trí Khương nhảy xuống có người mở cửa bước vào. Trí Khương quay đầu nhìn, là thư ký trưởng Phương Khiết! Lập tức mặt đỏ như tôm luộc, chào hỏi cũng phải, chào cũng phải. Phương Khiết lại rất bình tĩnh, nhìn nhìn hai người ôm ấp, thả câu “quấy rầy rồi” xong lập tức mất.

      Trí Khương bấn, này là bị thủ trưởng bắt gian đó! Tuy chuyện họ cặp với nhau có gì là bí mật, nhưng ngang nhiên thân mật trong phòng làm việc thế này cũng đúng nha! Dực Phàm an ủi “Phương Khiết giỏi giang cũng hiểu chuyện lắm, ký với cậu ta hợp đồng làm việc tại công ty sau khi tốt nghiệp rồi, coi như là người của chúng ta, cậu ta ra đâu.” Sau này, Trí Khương mỗi lần thấy Phương Khiết đều tương đối xấu hổ, Phương Khiết vốn cũng chẳng có thành kiế gì với này, tuy đúng là thông qua quan hệ mà vào hội học sinh , nhưng cũng có thực lực, thái độ lại tốt, ỷ sủng mà kiêu, nên cũng coi như học muội ngoan ngoãn, thường chiếu cố.

      Sau khi khai giảng, Trí Khương lâu lâu lại cúp tiết ở nhà ngủ, tan học phải hội học sinh tìm Dực Phàm cũng là sân bóng Dịch Dương, 3 người có khi còn cùng nhau thư viện, chẳng qua cái bọn họ xem là sách nghiêm túc, còn Trí Khương chỉ theo làm trang trí, coi tạp chí điện ảnh du lịch lung tung. Dù sao Trí Khương cũng thông minh, lần thi truóc có người giúp nên thành tích có đột phá, nhưng cũng ỷ lại vào thành tích. Trí Khương cảm thấy cuộc sống đại học quả thực quá tốt đẹp, cuộc thi lớn gì cũng có thể ứng phó, mỗi ngày đều ăn nhậu vui chơi vô tư lự, vui đến quên đường về. Nhưng mà rất nhanh biết, thời gian vậy cũng chẳng đủ cho hai đại sắc lang dùng đâu.

      Đảo mắt vào cuối thu, thời tiết rất lạnh. Trí Khương trời sinh sợ lạnh cuộn lại giữa bọn họ, thư thái hưởng thụ có lò sưởi 37 độ cho sưởi ấm, may mà có hai người họ ở đây, bằng trước kia khi trời đông, lạnh đến nỗi ngủ cũng chẳng được. hạnh phúc cười ngây ngô, có người hầu hạ thực là tốt, Dịch Dương và Dực Phàm trừ tật xấu hay ăn đậu hũ , ngoài việc chịu khó làm túi chườm cho , mỗi đêm tối trời còn ngại phiền mà bọc lấy tứ chi , dùng nhiệt độ cơ thể giúp ấm áp.

      Dực Phàm nhìn Dịch Dương liếc lần thứ n, hắng giọng: “Khụ, bảo bối, thứ năm này là sinh nhật của em phải ?”

      “Đúng vậy!” Trí Khương rất hưng phấn, là sinh nhật mười tám tuổi đó. [Sắc: hêhê]

      “Tối đó có thể ra ngoài ? Bọn có quà cho em.”

      “Ách, em muốn cùng gia đình ăn cơm, còn có Toàn Vũ nữa.” rất khó xử mà tính toán.

      “Ăn tối xong, cùng qua nhà .”

      “Ừm, nhưng thể lâu quá, buổi tối còn phải về nhà trọ, bằng kịp học thứ sáu.”

      Dực Phàm bày ra bộ rất nghiêm túc: “Thứ sáu nên xin nghỉ .”

      “Hả? Sao vậy? Chúng ta ăn mừng suốt đêm sao? Chỉ là cái sinh nhật thôi, cần phải vậy đâu.”[Sắc: cần chớ. :))]

      Tánh Dịch Dương thực muốn quanh co thêm chút nào nữa, trách móc bảo: “Bảo bối ngốc quá! Tối hôm ấy bọn muốn hiến thân cho em!”

      :))

      “Ấy? hiến… Là ấy ấy á hả?”

      Dực Phàm hôn lên trán : “ sai, bọn muốn…” rồi dùng hạ thân ủn ủn , “Bảo bối đừng cự tuyệt bọn !”

      Trong tưởng tượng của Trí Khương, bọn họ hẳn phải trước với , rồi sau đó tại nơi rất lãng mạn mà tự nhiên phát sinh quan hệ chứ, giờ vầy, chẳng phải giống như tính chuyện ăn cơm sao?

      Dịch Dương cho rằng muốn cự tuyệt, ôm chặt cánh tay bày ra vẻ cún con: “Chẳng lẽ em muốn! được, bọn đáng thương lắm, đáng thương lắm lắm đó!~”

      Trí Khương còn có thể cái gì đây, đối mặt với hai cặp mắt đầy mong đợi, phải gật đầu đáp ứng thôi. Khi hai con sói nhảy nhót chúc mừng nhau, tính toán, chỉ có thể về nhà ăn cơm tối, rồi bịa chuyện thứ hai còn có lớp, muốn ở lại trường, bằng ba khẳng định nhốt mình lại cho xem.

      Trí Khương còn nghĩ mình mất toi tưởng tượng đẹp rồi Dực Phàm lại bảo: “Bảo bối cần sợ hãi, bọn chuẩn bị tốt rồi. Đến đó phục vụ em chu đáo.” Dịch Dương cũng : “Bọn tắm rửa sạch đợi bảo bối nha.”

      Trí Khương cười mắng bọn họ đứng đắn, lại bắt đầu có chút mong đợi. Chẳng phải hay loại chuyện này thường phụ nữ mới mệt nhiều sao, làm thế nào mà giờ lại thấy mình giống nữ vươn chọn nam sủng vậy. Bọn họ thực muốn tiến thêm bước này sao? Quả là đến trước mặt rồi mới cảm thấy thực.

      Hôm sau, Trí Khương nhận được hộp quà tinh xảo có dấu Victoria’s Secret*, mở ra, thấy là bộ nội y cực gợi cảm bằng lụa đen, bên trong có tờ giấy đề: “Khương Khương dấu, này là bọn chọn lựa kỹ càng. Sinh nhật nhất định phải mặc, nhất định nhé!”

      [*Victoria’s Secret: biết nhãn hiệu nội y đại thần trong giới hãy xem lại kiến thức sắc nữ của bạn. Còn nếu xem lại vẫn chưa thấy hãy google, haha.]

      ngày sau, dải buộc tóc tinh xảo màu hồng được đưa tới trong cái hộp cho Trí Khương, vẫn hàng chữ: “Khương Khương bé bỏng, tối ấy nhớ dùng buộc tóc nha. Hôn em.”

      Trí Khương bị mấy thứ quà nho này của bọn họ hành đến gấp gáp, lãnh giáo kinh nghiệm của Toàn Vũ, Toàn Vũ trước có vẻ tin, sau cười rất mờ ám, bảo cần phải lo lắng, Dực Phàm nhất định rất săn sóc, đến khi đó chỉ cần ngoan ngoãn nằm xuống, mở hai chân ra… Ngừng ngừng ngừng! Trí Khương còn gì để , xấu hổ muốn chết!

      Đảo mắt cái tới sinh nhất, chiều đó Trí Khương có lớp, liền hẹn Toàn Vũ đến nhà ăn sinh nhật. Ba Trí mẹ Trí làm bàn đồ ăn đãi các . Ba Trí còn cảm khái phen: con lớn rồi, muốn bay xa, muốn giữ cũng chẳng được.

      Cùng gia đình hàn huyên hồi, Trí Khương nhìn đồng hồ, tới tám giờ rồi, Dực Phàm sớm tới thôi, liền lên lầu tắm rửa, thay bộ nội y hở thẹn chết người kia. ngực có thắt cái nơ bướm, rút cái mở ra, cup ngực này sao lại đến thế chứ, đẩy hết cả bầu vú ra rồi. Nhưng hiệu quả nâng rất tốt, đầu vú xích lại gần, cuối cùng cần ép cũng có thể thấy rãnh ngực… Còn có cái quần lót này, chút vầy che được cái gì hả, còn cái sợi dây này là sao? Trí Khương yên tâm xem lại theêm lần nữa, mới mặc áo ngoài bảo thủ vào, buộc tóc đuôi ngựa, dùng dải lụa hồng thắt nơ con bướm, ra khỏi phòng.

      lấy cớ mai còn có lớp, buổi tối muốn về ký túc xá, thẹn thùng theo Toàn Vũ ra khỏi nhà. Bạn trai Toàn Vũ lại đến biết dẫn ấy đâu. Trí Khương chui vào xe, Dực Phàm săn sóc cài dây an toàn cho , hôn cái, rồi cấp tốc chạy về nhà .
      Mizuki thích bài này.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 22​
      Lần trước Trí Khương tới, còn chưa xem qua phòng ngủ của Dực Phàm, trừ việc lớn ra, cũng giống phong cách trang trí của bên ngoài cho lắm, tối thiểu cũng chói mắt như vậy, sàn trải thảm lông dê rất êm ái mềm mại. Dực Phàm giúp cởi áo khoác, hỏi: “Có thích ? Đặc biệt chuẩn bị cho em đó.” Trí Khương vui vẻ ôm chặt gật đầu.

      Dực Phàm để tùy tiện ngồi rồi bảo: “Dịch Dương tắm bên trong, cũng vào đây, bảo bối chờ chút.”

      Chung quanh còn ai, Trí Khương mới bắt đầu cảm thấy khẩn trương. nghĩ đến những gì Toàn Vũ , muốn hoàn toàn bị động, muốn chủ động chút. do dự, cuối cùng vẫn cởi y phục ra, chỉ chừa lại nội y. soi gương, ừm, nơ bướm lệch, nội y cũng tuột. ngừng thở sâu, với mình đây là kinh nghiệm phụ nữ phải trải qua. Đau cũng sao, miễn sau sướng là được rồi… Hẳn là vậy…

      Vểnh tai lên nghe, bọn họ sắp ra rồi. Trí Khương lập tức chạy đên bên giường ngồi xuống, hai chân khép lại, tay đặt đầu gối, lại cảm thấy vậy có vẻ nghiêm túc quá, để tay lên giường có vẻ tốt hơn. Cơ mà nếu vậy lỡ chờ được lăn ra ngủ sao, hay nằng nghiêng nhỉ? Cũng được, cảm giác kỳ lắm.

      Lúc Dịch Dương và Dực Phàm ra, liền thấy Trí Khương cổ quái hồi đứng hồi ngồi chẳng biết làm trò gì. Dịch Dương là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Trí Khương nghe giọng, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Vừa liếc, triệt để ngây người, sớm biết thân hình bọn họ tồi, nhưng cảnh tượng vầy cũng chảy máu mũi mất, hai người như nam người mẫu, chỉ quây cái khăn tắm tại chỗ mấu chốt, tóc còn nước. Trí Khương ngây ra, đối phương cũng vẻ như ngây ra. Tuy rằng sớm thấy trần trường, nhưng mặc nội y đầy nhục cảm thế kia, lại khiến bọn họ miệng đắng lưỡi khô: hai bầu vú tròn trịa bị nội y bao bộc, theo nhịp thở mà phập phồng, còn có đường eo cong ưu mỹ, quần lót lụa khu tam giác thần bí.

      Dực Phàm cảm thấy trong phòng bắt đầu nóng lên, về phía trước, ái muội như có như vuốt ve cặp mông tròn của , nhìn vẻ mặt hồng hào của trong ánh đèn mờ, giọng thấp xuống: “Bảo bối chuẩn bị xong chưa?”

      Trí Khương gật gật đầu, nhìn mặt , ánh mắt lại lưu chuyển ngực , xem ra bơi lội tốt nha, tuy trắng nhưng đường nét thân thể rất đẹp, có cảm giác gầy yếu, nhất là cánh tay, để thế này cũng có thể thấy cơ bắp.

      Dực Phàm biết thẹn thùng, ôm chặt vào người mình, kiên định hôn lên môi hồng, Dịch Dương bên cạnh sớm nhẫn nổi, quấn đến sau lưng , hút hà mái tóc , bàn tay kéo dải lụa, nơ bướm mở ra, mái tóc gợn sóng tú lệ của Trí Khương như tuôn như thác, quan tâm hai người còn hôn kia, đẩy tóc sang bên, lập tức tìm đến da thịt mềm mại cổ , ngừng dùng môi để lại dấu hôn, Trí Khương bị hai tầng ve vuốt trêu đến đầu óc trống rỗng, cũng dần quên mất xấu hổ.

      Dực Phàm buông Trí Khương hào hển thở ra, nhìn chỉ bạc dâm đãng kéo giữa môi hai người, lại tiếng lên mút môi dưới . kéo ngồi lên mép giường, Dịch Dương nắm chặt bờ vai để nằm thẳng giường. Trí Khương mờ mịt nhìn bọn họ, Dịch Dương an ủi: “Bảo bối ngoan, để bọn lo là được.”

      Trí Khương nhìn bọn họ người phủ ở thân người quỳ phía dười . Dực Phàm nhàng tách ra hai chân dài khép kín của , sau lưng còn nhét thêm nệm, trong ánh đèn mờ ảo, lớp vải vóc ít đến đáng thương dán sát vào cánh hoa . liếc Dịch Dương cái, Dịch Dương liền xoa bóp lên bộ ngực sữa, trêj chọc: “Bảo bối, bọn muốn mở quà.” Trí Khương cao giọng: “ phải là sinh nhật em sao, sao em lại là quà?” “Muốn em sung sướng mà, nên đấy chính là quà.”

      Dịch Dương kéo nơ bướm trước áo lót , hai vú liền bật ra, nhảy lên trước mắt . Dịch Dương vươn lưỡi, liếm lấy đỉnh vú, chỉ đụng tới quầng vú, Trí Khương rên khẽ, cảm thấy cả đầu vú tê dại, càng muốn nhiều. đẩy ngực lên, muốn đưa tất cả đầu vú vào trong miệng . Dịch Dương lại rời hai vú của , hai tay thuận thế chống hai bên hông , cúi người xuống, trao nụ hôn kiểu Pháp sâu đủ tiêu chuẩn.

      Trí Khương chưa từng được đàn ông trần trường ôm ấp qua, trước kia cùng bọn họ thân mật cũng cách lớp quần áo. Thời khắc hai thân thể tiếp xúc với nhau, cảm thấy mình hoàn toàn bị sức mạnh nam giới sung mãn khuất phục, thân thể rất ấm, nhưng khó chịu, mà giống như bọc lấy . nâng hai cánh tay lên, kéo cổ , để hai làn da càng sát lại gần.

      Dịch Dương cũng cảm thấy thân thể bên dưới cực kỳ mềm mại, rất thoải mái, nhất là thù du trước ngực thường ma sát hai đầu vú thô ráp của , để cảm thấy luồng điện chạy tán loạn trong người, càng hôn càng cuồng loạn, còn ngừng luật động thân , để ma sát càng thường xuyên, Trí Khương bị làm cho càng lúc càng mê muội, nước miếng nuốt xuống được chảy xuôi xuống khóe miệng, rơi lên drap giường.

      Dực Phàm ở mặt dưới cũng chịu yếu thế, sờ mó mép quần lót, tìm được vật mẫn cảm của , nhàng miết lấy, đóa hoa bị lần lụa thô ráp đùa đến run lẩy bẩy, chỉ chốc sau xuất vùng nước đọng. Dực Phàm cũng gấp, đẩy hai bên nó ra, thấy trân châu vội vã ló đầu, giống như mãnh liệt vẫy gọi hãy vuốt ve hãy trêu đùa .

      tiếp túc chăm sóc đóa hoa của , phát ngón tay càng lúc càng trơn ướt, khi lấy ra còn có thể thấy vương tơ bạc. đẩy đẩy Dịch Dương chìm trong cơn hôn, Dịch Dương hào hển lưu luyến rời dựng người lên, được, rồi nghiêng người dựa vào đầu giường, ôm chặt lấy bảo bối xụi lơ vào thân thể mình, Trí Khương yếu đuối nhìn xuống, phát ở góc độ này có thể thấy lông từ bắp đùi tách ra, còn có thể biêt tất cả động tác của Dực Phàm. khẩn trương lại mang chút mong đợi, muốn làm gì?

      Dực Phàm nhìn kỹ hạ thể của , ngón tay móc cái, hai dây của quần lót bị từ từ kép ra, ném quần lót lên thảm sàn, thiếu nữ lập tức còn mảnh vải.

      dùng ngón tai quét vài vòng chung quanh tiểu huyệt của , khiến cửa huyệt khó chịu mà co rút lại. thấp giọng: “Bảo bối, sau hơi đau, nhịn chút.” Trí Khương bất an nắm lấy cánh tay Dịch Dương, người phía sau hôn lên tóc an ủi.

      Dực Phàm chậm rãi chen ngón tay vào hoa huyệt, Trí Khương cảm thấy khá ổn, chỉ hương trướng mà thôi, nhưng khi ngón tay càng lúc càng hướng vào trong, là chiều sâu trước giờ chưa từng tới, bắt đầu luống cuống, lại muốn tỏ ra quá yếu ớt, liền cắt chặt môi dưới, thấp giọng rên rỉ.

      Dực Phàm càng vào sâu, càng cảm giác được cơ thể kháng cự dị vật, dùng bàn tay khác an ủi tiểu hạch, để kích thích thêm nhiều nước nữa. Trí Khương bị khoái cảm phía đánh lạc hướng, tiểu huyệt cũng có chịu như vậy nữa. Dực Phàm nhìn thấy bảo bối có vẻ dịu lại rồi, tiếp tục đẩy tới, hoàn toàn đâm vào trong, nhưng chỉ dừng lại được ở tầng màng ngoài, rút ra đẩy vào chừng chục lần, Trí Khương cảm thấy có loại khoái cảm tinh tế bò khắp thân thể, hạ thể hẫng , lại càng trướng, “Ưm, ông xã… em thấy lạ quá…” thành biểu đạt cảm giác.

      Dực Phàm nhìn tiểu huyệt hơi ướt, gia tăng tốc độ, muốn tiểu huyệt trơn hơn nữa. lại đưa thêm ngón tay vào, hai ngón tay cùng tiến, vừa nhanh vừa mạnh ra sức đẩy, ngay lúc hai ngón tay tách ra hình chữ V thét lớn: “Đừng… Đau! Đừng…”

      Dịch Dương vuốt ve hai bầu ngực , an ủi: “Bảo bối ngoan, này là giúp em mở rộng ra, bằng chốc nữa phải chịu đau đấy.”

      Dực Phàm để ý tiếng mỹ nhân khóc òa dưới thân, tiếp tục mở rộng đạo của , ngón tay ngừng xoay tròn, đưa đẩy, tách ra, dần dần, cảm thấy sâu trong tiểu huyệt có mật hoa chảy ra, thấm ướt ngón tay , động tác của càng lưu loát, nhìn tiểu huyệt vừa nuốt vừa hả, vách thịt đỏ tươi căng đầy mút lấy ngón tay, chọc dục hỏa bừng bừng.

      Ngẩng đầu nhìn bảo bối, hồ như còn kháng cự như trước nữa, còn hưởng thụ trêu đùa của , cái miệng phun ra từng hơi nóng hổi, hay chân cũng hé mở, bày ra tư thế thích hợp nhất, tham lam nuốt lấy ngón tay .

      Dực Phàm thấy thời cơ tới, ra hiệu Dịch Dương làm việc theo kế hoạch.
      hikari2088, Mizuki, Friendangel27272 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.