chương 7Trí Khương mơ hồ chẳng biết đây là năm nào nữa, nhìn bóng người lòe nhòe trước mình ngây ngô cười. Dực Phàm ngồi xuống trước mặt , dịu dàng vuốt mái tóc quăn của , đụng đụng vào đôi gò má ửng hồng của , khàn giọng hỏi: “Bảo bối, là ai?” “Ừm? Dực Phàm.” “Ừm, đúng, ngoan lắm, nghe nào, vuốt em thế này, em có cảm giác gì ?” “Ừm…Rất thoải mái, rất thích.” Dực Phàm vui mừng trao đổi ánh mắt với Dịch Dương, ngờ thế là có hiệu quả rồi, cứ tưởng là phải tốn thêm chút sức chứ. Dịch Dương cũng đợi được nữa, kéo tay , vội vàng hỏi. “Thế còn ? Bảo bối?” Trí Khương suy nghĩ hồi, đột nhiên nhào vào lòng Dịch Dương, nấc lên nức nở: “Dịch Dương, xin lỗi , em cố ý… Em sợ… Làm sao có thể cùng quen với cả hai người chứ? Em tham lam lắm đúng ? Như thế là được. Chỉ là, hai người các ai em cũng thích, em thích cả hai người trêu chọc em kia… Ách, thế nào nhỉ? nữ thờ hai chồng? Hai là bạn tốt mà… Em châm ngòi nổ mất… Em sao lại trốn được, phải trốn chứ…” Trí Khương còn muốn gì đó, bị cái ôm chặt của Dịch Dương ngăn lại, ôm riết lấy , giống như muốn khảm vào thân thể mình, khàn khàn gầm lên: “Tiểu tinh nhà em, có chuyện ra đâu, áp lực muốn chết, nếu cho em uống rượu, chẳng biết chừng nào em mới ra nữa.” Nhìn lại , thế mà ngủ mất rồi, có thể là vì hết phiền não trong lòng nên thoải mái nghỉ ngơi rồi. Dịch Dương ôm lên, đặt lên giường rộng rồi nháy mắt với Dực Phàm ra ngoài. “ ấy cuối cùng cũng thừa nhận, mệt .” “Thế bước tiếp theo? Chúng ta có thể…hay ? Hắc hắc.” “ thể! Cho đến khi ấy mười tám tuổi được động vào ấy. Hai ta đều công bằng, cậu được manh động.” “Mười tám tuổi! Làm sao mà kiên nhẫn tới chừng đó được! Cậu cấm dục à?” “Chúng ta cấm dục hay chẳng phải là vấn đề, bảo bối còn , hơn nữa phải thi đại học, như thế ảnh hưởng tới ấy. Chờ tớ làm điều kiện cam kết xong đưa cho cậu kí.” Dực Phàm biết , nếu bọn họ nếm được hương vị của , làm sao còn khả năng nhịn được nữa, đại học đối với bọn họ là đồ trong túi rồi, nhưng bảo bối , cần ấy phải thi đậu. Tuy chẳng để ý việc kiếm tiền nuôi bảo bối, nhưng Trí Khương hẳn là đồng ý đâu. Nếu hai người phá giới, phải hằng đêm đều làm sao, tuổi trẻ như thế bị vắt kiệt, cũng phải chuyện tốt lành gì. Trí Khương là bảo bối trân quý nhất đời bọn họ, làm sao có thể tham hoan mà làm mất tương lai ấy được. Khi Trí Khương tỉnh dậy thấy nằm giường của mình, nhớ mỗi việc rằng uống rượu, chuyện sau khi uống chẳng nhớ lắm, hình như lảm nhảm gì đó hết hồi phải. Trí Khương nỗ lực nhớ lại xem mình có chuyện gì nên , nhưng nhớ kiểu nào cũng ra. Nhưng hôm nay là chủ nhật, hai ông tôn thần đó lại tới quấy rối , hẳn là có chuyện gì rồi. Trí Khương căng thẳng thấy bụng hơi đau, vào nhà vệ sinh, quả nhiên là tới tháng. Đầu óc choáng váng chả buồn ăn gì, Trí Khương gục đầu xuống bàn ngủ, giữa chừng tỉnh dậy chỉ uống cốc sữa bò. Thứ hai thấy có gì khác thường nên thay đồng phục học. Trí Khương cảm thấy ngờ mình lại dữ đến thế, trong giờ thể dục bị trái bóng rơi trúng đầu, ngờ lại lăn ra té xỉu, chỉ còn có thể nhìn trời xanh ai oán, biết dì lớn tới mà sao chịu ăn cơm, ăn cơm mà còn học tiết thể dục làm chi, học thể dục mà còn ngồi gần sân bóng như thế, nghiệp chướng quá mà~~~ Lại lần nữa tỉnh dậy từ trạng thái tỉnh táo, lần này là nằm trong phòng y tế, Trí Khương nhìn trần nhà, đột nhiên lên gương mặt phóng đại của Dịch Dương, giật nảy mình, muốn ngồi dậy. Dịch Dương săn sóc giúp kê gối đầu lên, rót ly nước đưa uống, hỏi: “Em thấy sao rồi?” “Khỏe hơn rồi.” Trí Khương vờ hứng thú dạt dào với cửa sổ thủy tinh. “Em tới tháng mà ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn tới sân banh ham vui, may mà có đó…” “Ừm.” Bỗng nhiên khung cảnh rơi vào trầm mặc kì dị, Trí Khương biết gì dù cảm thấy có lẽ vẫn nên gì đó. Dịch Dương nghĩ thế, chỉ nghĩ nha đầu này chắc là xấu hổ rồi. Nhìn kĩ, mất máu như thế khiến mặt tái nhợt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người , thành tầng ánh vàng lấp lánh cực kì. chậm rãi tới gần , vén tóc hai bên tai lên, chăm chú nhìn vào đôi con ngươi trong suốt của . Trí Khương cảm thấy khoảng cách như này quá gần, run lên, khẽ xoa xoa cổ áo, Dịch Dương nghĩ đến giao ước cấm dục bỗng dưng như đứt sợi dây thần kinh, dẹp điều khoản , dẹp cấm dục , dứt khoát hôn lên lần môi trắng bệch của , mân mê môi dưới, tựa hồ ngốc ra, ngơ ngác tùy ý muốn làm gì làm, muốn chết vẻ ngoan ngoãn của , lòng tham càng thêm vô đáy, ngậm lấy môi , đưa vào miệng nhàng cắn. Tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, đưa đầu lưỡi nghịch hàm răng của , cho đến khi hơi mở miệng ra để thở. thừa cơ đoạt thành, hôn sâu vào. Trí Khương có phần chịu nổi, thiếu khí khiến rên rĩ, “A…ưm…”, bị lý giải thành cổ vũ, Dịch Dương mút mạnh lưỡi , thân thể ép chặt lấy , bàn tay bé của để ngực hơi kháng cự, bị đẩy ra chút khách khí, kéo lên đặt vai. Trí Khương còn cách nào, đành phải dùng đầu lưỡi buộc quay lại, lại bị kéo vào trong miệng nhấm nháp. Trí Khương cả người mơ màng, chưa bao giờ biết hương vị hôn môi lại mê người như thế, khóe miệng chảy ra chỉ bạc cũng thấy, chỉ chuyên chú hút khí từ miệng người kia, hai tay bất giác siết chặt, cảm người bám lên người . Dịch Dương bị chính kỹ thuật của mình làm cho đắc ý, uổng công ngâm cứu JAV mà. hương vị của nàng muốn chết, cái lưỡi mềm mại mút thế nào cũng đủ, còn có thanh nũng nịu, như muốn hút cả hồn di mà. Dịch Dương hơi dùng sức, áp nằm lên giường, hai tay chống hai bên sườn , càng hôn sâu thêm. Nửa buổi sau, kéo người ra, nhìn thấy bảo bối bị hôn đến mơ hồ, làn môi ban đầu chút huyết sắc giờ lại mềm mại ướt át. nhàng kiếm chỉ bạc ngay khóe miệng , tiến công lên vành tai, cắn , lại nghe thấy tiếng bé rên lên kháng nghị, nên nhàng liếm. Trí Khương cảm thấy có luồng biện chạy ngang thân thể, hành hạ thân , nhẫn được: “A…Ưm…Dịch Dương, đừng…Này là trường học…” Dịch Dương nhớ đến điều khoản kí, hơi tỉnh táo lại, nhìn bảo bối vẻ mặt xuân sắc kiều, lần môi sáng long lanh, nhất thời cảm thấy tự tôn đàn ông được thỏa mãn, lại lần nữa cúi xuống, miết lên môi , hỏi nhàng: “Bảo bối, lần đầu tiên?” Lại chính mình cũng là lần đầu tiên. “Hở? Ghét quá, đừng hỏi.” Xấu hổ muốn chết! “Ha ha, Khương Khương khả ái. Nhớ đó, nụ hôn đầu của em là cho .” Phối hợp với câu là biểu tình thỏa mãn. Trí Khương quên mất chuyện giận dỗi với bọn họ, chỉ còn lại mùi vị của hôn là thế nào thôi, mới nếm thử trái cấm khỏi khiến muốn lại lần nữa, lần này rất phối hợp kéo cổ áo , ngẩng đầu lên, nhảy múa với đầu lưỡi của , đầu lưỡi dồn dập cướp mất linh hồn , cảm giác này… Thực rất sung sướng. Cho đến tận khi chuông vào học vang lên, Dịch Dương thu hồi vẻ mặt đói khát, căm giận giúp mặt quần áo, đưa đến trường học, lại phát Dực Phàm ở trước cửa chờ .
chương 8 biết vì sao mà vẻ mặt Dực Phàm có nét trầm mặc. Căn cứ vào điều khoản, đây là thời gian Dịch Dương phải tránh . Thế nên chỉ còn lại mình cùng với Trí Khương. Trí Khương vẫn biết là chính mình trêu vào hay là giận ai khác nữa, dám chuyện, chỉ dám lén lút nhìn . Cho tới bây giờ, Trí Khương mới nhận ra tình, này gọi là “đất đèn hoa lửa” nhỉ, cứ như thế, tiếp nhận theo đuổi của Dịch Dương, trước mắt mịt mờ, xem ra chỉ có thể bỏ những gì mình thích. Trí Khương biết nên tự mình với hay là để Dịch Dương với , ba người sau này muốn bên nhau, biết phải làm thế nào, cùng lắm cứ trốn tránh, đợi đến khi còn cảm giác gì với mình ra, chỉ là như thế khổ cho Dịch Dương, muốn giấu mặt trước em tốt của , thể thái quá trước mặt được. Trí Khương bên này nghĩ câu được câu chăng, nhìn thấy người bên kia càng nhìn càng muốn bốc lửa. Dực Phàm biết lửa giận nhiều hay là lửa dục nhiều, chỉ muốn phát tác, phía trước từ đâu chạy đến chiếc xe phóng rất nhanh. Dực Phàm lấy lại tình thần, đẩy Trí Khương vào tường bảo vệ cho . Chờ đến khi xe qua, Trí Khương mới thấy tư thế này có phần ám muội, lưng ghé vào tường, hai tay Dực Phàm chống lên tường hai bên, cả người áp sát. có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Dực Phàm, ngẩng mặt lên, cả lỗ tai cũng đỏ. Dực Phàm cố ý ghé sát vào tai , giọng khàn khàn: “Hôm nay nó hôn em?” “Hở?” Trí Khương ngẩng đầu, hiểu lắm. “ , em để nó hôn?” Trí Khương nghẹn lời, hai câu này phải là cùng ý , hỏi làm sao trả lời đây? Là “Vâng, em chủ động.” hay là “Ảnh trước.” Linh cảm của con cho biết rằng, câu trả lời nào cũng hay, cứ ngậm miệng là tốt nhất. May mà Dực Phàm cũng để ý, chỉ lầm bầm lầu bầu: “Nó thế mà lại hôn em.” Khiến Trí Khương nghe câu tiếp theo cũng thể hiểu nổi, bởi vì : “Thế cũng muốn nếm thử.” Trí Khương vừa mới lấy lại thần trí, môi bị công chiếm. Cái hôn này hề giống với cái hôn của Dịch Dương, Dịch Dương cẩn thận khám phá, Dực Phàm hung mãnh lại kịch liệt, nặng nề mút lấy đầu lưỡi , dày vò tới phát đau, nhưng thể chối bỏ được khoái cảm mê hồn. Dực Phàm kéo lấy đầu lưỡi của cười mỉa, “Hừ, học nhanh.”, Trí Khương hoàn hồn lại, “Dực Phàm, ở đây có người!” Đây chính là đười cái đó, đẩy đẩy nhưng vẫn bất động, lại bị hai bàn tay đặt bên hông riết chặt, mặt đỏ lựng lên, “Ưm…Đừng mà, lỡ như có người nhìn thấy…”. Dực Phàm dễ dàng gì mới có ngọt ngào của bảo bối trong lòng, sao buông tha cho được, tiến lên bước áp lấy người , khóa lại trong ngực, dán sát lên môi , “Suỵt, bảo bối, ngoan nào, cho hôn chút, chút thôi.” Tiếp theo cần phân trần nữa mà lại áp vào khuôn mặt đỏ hồng kia. Trí Khương vừa mới lấy lại ý thức lần nữa mê man, chỉ biết có cái hôn nóng bỏng của Dực Phàm, bình thường đôi môi lãnh đạm thanh nhạt như thế, lại có thể cuồng dã thành thế này. Trí Khương cảm thấy mình toàn là hương vị của , đầu lưỡi vói vào trong miệng , quét hết những nơi ngọt ngào của , những thế, còn làm thầy giáo, hướng dẫn cho thiếu thốn kinh nghiệm mà trằn trọc trong miệng , ngay lúc chưa thỏa mãn lại tách ra, lúc nhịn được nữa lại dán lên, lần lại lần, chỉ bạc kéo giữa hai đôi môi. Dực Phàm nhìn bảo bối trong ngực mình, khuôn mặt mềm mại ửng hồng cả lên, đôi môi xinh có chút sưng, thẹn thùng cúi đầu, rèm mi như cánh quạt rũ xuống, khiến người ta . Dực Phàm khẽ hôn lên trán , lên mắt, rồi lại đến chóp mũi thanh tú, phát bảo bối càng thêm thở gấp. bé mẫn cảm này, mới nụ hôn thôi mà thành bộ dạng thể chịu nổi đó rồi, về sau cần phải kịch liệt xử lý, chỉ là bộ dạng yếu đuối nhu nhược này cũng đáng lắm lắm, càng nhìn càng muốn ăn hiếp. Dực Phàm tâm tình tốt, hài hước hỏi: “Bảo bối, chịu nổi? Này là được, sau này chúng ta phải luyện tập nhiều, chứ đến khi bọn em, sợ rằng em muốn khóc cũng ra.” Trí Khương thể mở to đôi mắt, “Vương tử trường học” đây sao, chuyện sao lại giống râu xanh thế này, dù chỉ là câu sắc tình, cũng khiến dòng nhiệt chạy ngang bụng , vẻ như dì lớn càng tới mau, hơi khép khép đùi, muốn rời khỏi gông cùm xiếng xích của . Trí Khương thề, lần đầu tiên biết được “ đêm có ngày gặp ma”, bằng cái mặt lão phật gia sao lại khó chịu đến thế, nghi ngờ gì cả màn này đều lọt vào mắt ba Trí. Trí Khương xấu đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống. trường “gian tình” bị mục kích nha, đừng là ôm ôm ấp ấp, làm thế nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy. Trí Khương kêu tiếng như muỗi “…” liền ngẩng đầu căm tức nhìn người khởi xướng. Vẫn là Dực Phàm vẻ mặt bình tĩnh, buông cánh tay như ôm heo người ra, rất lễ phép hỏi: “Chào bác, cháu là Dực Phàm, lúc trước từng quấy rầy nhà bác rồi. Cháu rất thích Trí Khương, ấy vừa đáp ứng làm bạn của cháu, cháu nhất thời nhịn được. Sau này cháu để ý, bác đừng lo lắng, cháu chăm sóc ấy tốt.” Ba Trí mặt đổi vài lần, cuối cùng cứng nhắc : “Vào nhà rồi .” Vừa tiến vào cửa, Trí Khương chạy lên phòng mình, phòng khách chỉ còn lại ba Trí với Dực Phàm, trộm nghe xem bọn họ gì, lại cái gì cũng nghe được, đành phải phẫn nộ ngồi trong phòng. nằm gối Teddy, cẩn thận nhớ lại nụ hôn kia, nụ hôn của dp rất có sức cuốn hút, nhưng chung quy lại vẫn là mình nôn nóng, chỉ muốn cùng triền miên vĩnh viễn tách ra, giống dd, kiên định nhưng thực ngọt ngào, khiến cảm thấy như được nâng niu. Chỉ là… vừa hôn cả hai người sao? phải là quyết định làm bạn dd rồi sao? Giờ tốt rồi, bị nhà bắt gặp, địa vị bạn trai của dd là chết cũng thể nhận, biết thế nào đây, rằng trong buổi chiều thôi mà đổi bạn trai rồi à? Dp vào phòng thấy ngồi ngơ ra, thầm buồn cười, duỗi tay lấy gấu của ra, thay chính mình vào. Ừm, dp ôm vẫn thích hơn. hôn lên đầu , : “Bảo bối, bác đồng ý chuyện của chúng ta rồi, sau này chúng ta là quan hệ tình lữ đó.” Tiểu nha đầu còn chưa phản ứng kịp, tiếp tục , “dd để cho, sau này, chính là bạn trai em, nhưng mà dd muốn làm cái gì, em cứ để nó làm, đừng cự tuyệt, ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi.” Sao? Bảo bối?” tk đích xác là thể hiểu những gì , nghi ngờ nhìn , dp lại giải thích, sờ sờ đầu , sủng nịnh : “ phải rồi, ngồi ở đây lâu quá, mẹ lại lên đuổi về. Em nghỉ ngơi cho khỏe , mai gặp lại trường.” Dp , tk có thời gian nghĩ về những chuyện phát sinh, càng nghĩ càng thấy kiện này đơn giản, giống như lên kế hoạch sẵn rồi, chỉ cần đợi nhảy vào thôi. chỉ có thể lý giải như thế này: cả dd và dp đều có ý với , hơn nữa còn chia nhau hưởng thụ ? Trời ơi, quá kinh hãi thế tục rồi, người ta nhìn vào thế nào đây? Nếu như ba mẹ biết … Chỉ là, trong cảm giác thấp thỏm bất này lại loáng thoáng ngọt ngào, khiến đặc biệt mong đến trường.