1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trí Huệ nhân sinh - Chúc Nữ - 40

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      ngờ.... Hóng chương sau quá!
      Hitsuji thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 37

      [​IMG]

      Phụ thân đối đầu với Thương Song Cẩn ở dưới chân núi hai ngày, sau đó, Trần Phong với mặt mũi đen mặc đồ đen cưỡi ngựa xuất ở bên cạnh phụ thân. hai lời, rút cây sáo xanh biếc từ bên hông ra. Tam thúc dõi theo, quá sợ hãi, vội vàng hỏi ta: “Nha đầu, cây sáo Tử Quý đưa cho con có mang theo người ?”

      Ta gật gật đầu, Trần Phong dặn dò rằng cây sáo thể rời khỏi người, cho nên ta vẫn mang theo bên người.

      Tam thúc vội la lên: “Mau, mau lấy ra ngăn cản Tử Quý!”

      Ta buồn bực: “Ngăn cản chi vậy?”

      Tam thúc kịp giải thích, chỉ thúc giục ta: “Đừng hỏi, lẹ, lẹ, thổi cây sáo ngăn cản Tử Quý.”

      Được rồi.

      Nét mặt Tam thúc như trời sắp sập đến nơi, thúc ấy căng thẳng đến nỗi cánh tay run run, trán chảy ra giọt mồ hôi to. Ta dám lằng nhằng, vội lấy sáo ngọc trong túi ra, đưa tới bên miệng thổi. Nghe thấy tiếng sáo, Tam thúc bình tĩnh lại, thoáng cái như mất hết tinh thần ngồi bệt xuống đất, miệng ngừng: “May quá, may quá…”

      Ta thấy kỳ lạ.

      Sơn cốc cao rộng, tiếng sáo du dương.

      Phụ thân và Thương Song Cẩn song song thu hồi ánh mắt người đối phương, hai người nương theo tiếng sáo đồng loạt trông về phía đỉnh núi. Kết thúc khúc, Trần Phong có phản ứng, cúi đầu, nhìn chằm chằm sáo ngọc trong tay, dường như do dự có nên thổi .

      Tam thúc thấy thế, vội la lên: “Nha đầu, mau, thổi lại lần nữa !”

      Ta bị cảm xúc căng thẳng của thúc ấy ảnh hưởng, nghe vậy, lập tức lại thổi sáo ngọc. Lần này, Trần Phong nghe thấy tiếng sáo có phản ứng, ngẩng đầu trông phía ta, giơ tay vẫy vẫy cây sáo, sau đó cất vào bên hông.

      Tam thúc ngóng nhìn, thở phào nhõm, dùng tay áo lau mồ hôi trán, liên tục hô: “Nguy hiểm , nguy hiểm …”

      Hóa ra cây sáo bé Trần Phong tặng cho ta phải là cây sáo bình thường, nó chỉ là tín vật, mà còn có thể dùng như hổ phù, chẳng những có thể điều động binh mã tinh nhuệ đóng quân ở biên cảnh nước Lương, còn có thể sử dụng dị nhân thần bí chỗ nào cũng có ở nước Yến . “Nha đầu, Tử Quý biết dị thuật, cây sáo trong tay con từng được bày thuật, kẻ chưa được cho phép chỉ thổi cây sáo kêu, ngược lại còn vô cớ bỏ mạng.”

      Ta kinh hãi! Trách được phụ thân dặn dò ta, thể tùy tiện đưa cây sáo cho người khác.

      Ống sáo bên hông Trần Phong với sáo trong tay ta là sáo tử mẫu, công dụng như nhau. Thương Song Cẩn ỷ có sức mạnh binh mã, vô lễ với phụ thân, Trần Phong giận dữ, tính lấy tiếng sáo điều dị nhân đánh trả. Tam thúc nghĩ mà sợ, nếu mặc cho hai vương tiếp tục giằng co nhau, chiến tranh là thể tránh né.

      Ta : “Tam thúc, đưa con xuống núi .”

      Khi qua nhà Hạ Cửu, ta nghỉ chân, nhìn tầng hai, chỉ cảm thấy tất cả cùng với Trưởng Tôn Liệt thoáng qua như cảnh trong mơ, vừa ngọt ngào lại tốt đẹp, tỉnh mộng cuối cùng là hư ảo. Tam thúc hỏi ta, có muốn lên xem?

      Ta lắc đầu, cần.

      Chỉ hôn trong tay Thương Song Cẩn, mạng của ta bị định đoạt rồi.

      Ta biết thế nào để ra Bát Giác Bình, bởi vì Tam thúc bịt kín mắt cho ta. Thúc ấy thể nhìn, nhìn thấy ta sợ hãi. Ta tin tưởng Tam thúc, từ đến lớn, thúc ấy vẫn là người hiểu ta nhất ở thế giới này. Thúc ấy ta sợ, ta đây nhất định sợ. Nếu sợ, cần gì phải nhìn chứ?

      Quá trình xuống núi nhanh hơn so với tưởng tượng của ta, chờ tháo băng mắt ra, ta đứng ở trong lòng Nhị thúc. Sắc trời sáng sủa, ánh nắng chói chang làm cho ta nhất thời thể mở mắt ra được. Nhị thúc thấy thế, giơ cánh tay nâng áo choàng giúp ta che khuất ánh sáng mạnh, sau lát, mắt của ta chậm rãi thích ứng ánh sáng.

      Thản nhiên nhìn chung quanh vòng, ngoại trừ binh sĩ nghiêm trang, ánh mắt mỗi người ở đây đều tập trung ở người ta. Phụ thân và Trần Phong nhìn ta, Tam thúc nhìn ta, Phương Khiếu và Lâm Thuận nhìn ta, còn nữa, Thương Song Cẩn hiên ngang lưng ngựa cũng nhìn ta.

      Nhìn những gương mặt trước mắt với các biểu tình khác nhau, ta chỉ thấy trong lòng có bi thương nên lời.

      Do nhớ lúc mới sinh ra, vì ta là con mà làm tổ mẫu thất vọng, sau đó được pháp sư phê mệnh, những người sinh vào giờ Tuất, là mệnh quý nữ. Bởi vì câu này, vận mệnh ta vốn bị ghét bỏ lập tức xảy ra chuyển biến lớn, từ đó về sau tổ phụ thương, tổ mẫu , cơm ngon áo đẹp, nâng trứng hứng hoa.

      Lúc mới gặp Thương Song Cẩn ở Thanh Phong Lâm, A Mỗ từng cảm thán vận mệnh của ta. Sau khi chào tạm biệt ở Vân châu, A Mỗ lại hết lòng tin theo lời phán của pháp sư về mạng của ta, chỉ lén lần, mệnh chính là mệnh, ai cũng trốn thoát.

      Lúc đó ta cười bà mê tín. A Mỗ hiểu mê tín là ý gì, ta sau khi giải thích, bà hoảng sợ, như ta vậy mạo phạm thần linh. Ta làm lơ, A Mỗ càng thêm lo sợ yên. Vì giúp ta ‘chuộc tội, bà quỳ gối tụng kinh ba ngày liên tục trước tượng phật, cầu xin Phật tổ khoan thứ hiểu biết của ta.

      nay xem ra, có lẽ lời A Mỗ cũng đúng, ta với Thương Song Cẩn chính là kiếp số của nhau, thể thay đổi, ai cũng trốn nổi. Về phần Trưởng Tôn Liệt, A Mỗ cũng từng , phải người phàm, xuống trần cho hai ta nhìn nhau là đủ rồi, khuyên ta nên vọng tưởng gì khác…

      Nhị thúc : “A Niếp, qua hành lễ với Vương gia.”

      Ta chuyển ánh mắt về phía Thương Song Cẩn, khí chất vốn cương nghị, sau khi mặc chiến giáp vào lại hết khí phách ấy. nhìn ta, hai mắt sắc bén, mặt nhẫn tức giận như có thể thiêu ta thành tro. Ta rũ mắt xuống, chầm chậm bước , tới trước mặt thi lễ.

      Thương Song Cẩn xuống ngựa, khi dìu ta đứng lên, chẳng chẳng rằng kiềm cổ tay trái của ta. Trong phút chốc, cơn đau đớn lan khắp toàn thân. Ta nhịn được hít hơi, giương mắt căm tức , muốn chuyện, đột nhiên trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng cái, ta được Trần Phong quăng vào trong lòng phụ thân.

      Sao lại thế này?

      Phụ thân ôm lấy ta, nhàng nâng cổ tay trái của ta, ngón tay thon dài khẽ xoa chỗ đau, hỏi: “A Niếp, phải rất đau hay ?”

      Nghe vậy, cái mũi ta xót xót, nhưng dưới tình huống nay, phải lúc khóc, vì thế cố nén nước mắt, lắc lắc đầu, .

      Phụ thân tin, cũng khó trách ông tin, vừa nãy Thương Song Cẩn dùng lực , người mù cũng có thể nhìn ra cổ tay ta ràng có dấu vết bị siết chặt. Lấy cảm giác đau đớn đoán chừng, bầm tím là chạy được .

      Nhị thúc lại đây, hỏi phụ thân sao lại thế này?

      Phụ thân để ý đến thúc ấy, quay đầu với Trần Phong: “Tử Quý, có qua có lại mới toại lòng nhau, Khang vương có thịnh tình, chúng ta cũng thể để mất cấp bậc lễ nghĩa.” Dứt lời, đợi Trần Phong đáp lại, ông giật áo choàng từ người Nhị thúc phủ lên đầu ta, ôm lấy ta, bay lên trời…

      *******************************************************************************

      Ta được phụ thân ôm trở về Bát Giác Bình, lâu sau, Trần Phong cũng trở lại, Nhị thúc và Tam thúc cũng đến đây. Ta nhìn ra phía sau bọn họ, thấy bóng dáng Trưởng Tôn Liệt. Đúng rồi, vừa chia ly tức vĩnh viễn, ta cùng với , cái gì cũng có.

      Phụ thân và Nhị thúc còn có Trần Phong nghị ở thư phòng, Tam thúc lôi ta ra, người lớn chuyện, trẻ con thể nghe lén.

      Ta gì, tìm ra lý do người ta toàn dùng lý do như vậy cả.

      Tam thúc nâng cổ tay ta lên, hỏi còn đau ?

      Ta gật gật đầu, thiếu chút nữa đau chết mất.

      Tam thúc tức khắc giận dữ, này thù thúc ấy nhớ kỹ, nhất định giúp ta đòi lại.

      Tuy rằng ràng lời này của thúc ấy cơ bản xem như ngân phiếu khống, ta nghe xong trong lòng vẫn thấy ấm áp .”Tam thúc, Khang vương lui binh chưa?”

      Tam thúc lắc đầu: “Con ở trong này, lui binh.”

      xong, đột nhiên thúc ấy nhếch miệng cười rộ lên, “Nha đầu, vừa nãy Tử Quý giúp con đòi công đạo.”

      Ta hỏi: “ vậy là sao?”

      Tam thúc đáp: “Tử Quý chặt đứt cánh tay trái Khang vương.”

      Cái gì?

      Tam thúc thấy ta kinh ngạc, vội vàng trấn an: “Đừng lo lắng, Khang vương có việc gì, Tử Quý nối lại cho rồi.”

      Ta thở dài nhõm hơi.

      Tam thúc trêu ghẹo: “Như thế nào? Đau lòng?”

      Ta lườm thúc ấy cái, thản nhiên : “Nếu thành như Liêm vương, tai họa cách Dương gia chúng ta cũng còn xa.”

      Tam thúc ngượng ngùng im miệng.

      Lúc này giống ngày xưa, đạo lý vinh cùng vinh chết cùng chết, thúc ấy càng hơn ai khác.

      Bỗng lầu truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt, là phụ thân và Nhị thúc.

      Ta với Tam thúc nhìn lên, đều tự thở dài.

      Tam thúc : “Nha đầu, xem ra a cha con đồng ý gả con cho Khang vương.”

      Ta cười khổ, đồng ý sao nào, chẳng lẽ có thể kháng chỉ à?

      Tam thúc nhìn ta, có chút suy nghĩ : “Kỳ gả cho Khang vương cũng tệ.”

      Ta gì, thừa cơ làm phản rồi, lườm thúc ấy cái, khinh bỉ: “Đồ ba phải.”

      Tam thúc cẩn thận nhìn nhìn trái phải, đứng dậy ngồi xuống cạnh ta, giọng bên tai: “Khang vương thỉnh chỉ hạ hôn rồi, đột nhiên thúc cảm thấy, nữ tử thiên hạ ai xứng chấp chưởng phượng ấn hơn con cả.”

      Nghe vậy, ta hoảng sợ, loại lời đại nghịch bất đạo này nếu như lan truyền ra ngoài, tội danh cùng cấp mưu phản, tru cửu tộc.”Tam thúc, thúc lại bậy con phải méc Nhị thúc.”

      Tam thúc vừa nghe sợ hãi, cười cười lấy lòng ta, dỗ dành: “Nha đầu, chúng ta phải trò chuyện tốt lắm sao? Chuyện riêng của hai thúc cháu chúng ta vô luận chết sống cũng có thể cho người thứ ba nghe.”

      Từ lần trước bị ta bán đứng, Tam thúc ngã lần, chuyện bao giờ chừa chỗ trống cho ta ngụy biện nữa.

      Trần Phong xuống lầu, thấy ta và Tam thúc ôm đầu , cười với Tam thúc: “Du Cẩn, Du Văn bảo ngươi và A Niếp lên.”

      *******************************************************************************

      Lên tầng ba, thấy phụ thân và Nhị thúc ngồi đối diện nhau, sắc mặt hai người rất khó coi, nhất là Nhị thúc, gân xanh hằn hai bên trán, hơi thở hơi , dường như tức giận đến ít. Tam thúc lấy khuỷu tay khẽ huých ta, ám chỉ khí tốt, nhắc nhở ta chuyện cẩn thận chút.

      Sau khi ngồi xuống, phụ thân nhìn Nhị thúc, thản nhiên mở miệng: ” Con của ta, nếu ta chịu, ai cũng thể mang nó .”

      Tam thúc chen vào nhắc nhở: “Huynh trưởng, kháng chỉ là tội lớn, có thể diệt cả nhà.”

      Phụ thân lãnh đạm : “Hoàng đế dám!”

      Nhị thúc vừa nghe, đột nhiên biến sắc, cất cao giọng: “Huynh muốn làm gì?”

      Phụ thân cười lạnh đáp.

      Nhị thúc bị chọc giận, bỗng đứng lên, chỉ vào phụ thân chất vấn: “Huynh định khơi mào chiến tranh sao?”

      Lòng ta run lên.

      Phụ thân phủ nhận, lạnh lùng đáp lại: “Ta cho phép có kẻ ép buộc con của ta!”

      Nghe vậy, Nhị thúc giận dữ cười ngược, chỉa vào ta, rít gào với phụ thân: “Huynh luôn mồm A Niếp là con huynh, vậy ta là ai? Ta là gì của con huynh? Chẳng lẽ ta phải phụ thân con huynh sao?”

      Phụ thân vừa nghe, nháy mắt thần sắc suy sụp!

      Lời Nhị thúc chọc đến tim của ông, ông là phụ thân vứt bỏ con , là huynh đệ của ông nuôi lớn và thương con của ông.

      Ta đành lòng tiếp tục xem, định khuyên nhủ.

      Tam thúc ngăn cản ta: “Nha đầu, con ra ngoài trước !”

      Hết chương 37 – Hitsuji
      ly sắc, Huỳnh Thượng Hỷdhtt thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 38

      [​IMG]

      xuống lầu, thấy Trần Phong đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn nhau, xoay người ra ngoài, ta theo phía sau . thẳng tới phía sau núi, Trần Phong ngồi xuống tảng đá lớn dưới bóng râm, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo ta cũng ngồi. Ta do dự, gật đầu.



      Im lặng hồi, Trần Phong sâu kín mở miệng: “A Niếp, con hận ta ?”



      Ta im lặng, kỳ vấn đề này ta cũng từng tự hỏi mình vô số lần, đáp án là: biết.



      Trần Phong tiếp tục hỏi, “Trong lòng A Niếp có từng bất bình cho mẫu thân?”



      Ta nghĩ nghĩ, trả lời: “Làm con, tất nhiên là hy vọng cha mẹ cầm sắt hài hòa, bên nhau đến bạc đầu.”



      Trần Phong : “ như thế, có lẽ A Niếp hận ta ?”



      Ta lắc đầu, “ hận , nhưng oán là .”



      Trần Phong cười khổ, chậm rãi : “Năm đó, nhận được tin tức con sinh ra rồi, ta từng lần hoài nghi con phải là nữ nhi của Du Văn.”



      Ta hơi thấy làm lạ: “Vì sao?”



      Trần Phong : “Bởi vì Du Văn phản bội ta.”



      Ta hỏi: “Vậy vì sao lại tin?”



      Trần Phong : “Kỳ từ sau khi con ra đời, năm nào ta cũng đến gặp con lần.”



      Ta chấn động.



      Lúc đầu Trần Phong tin ta là con của phụ thân, cho nên mục đích thăm hỏi hồi đầu của về ta là muốn biết ràng ai mới là phụ thân của ta. Nhưng sau đó, tin, bởi vì, “Ngoại trừ Du Văn, người khác sinh ra nữ nhi thông tuệ như thế.”



      Ta hỏi: “Lần đầu tiên ông gặp ta là khi nào?”



      Nghe vậy, Trần Phong lập tức trả lời ta, sắc mặt của trở nên có chút làm cho người ta đoán ra, dường như muốn nhớ lại, lại dường như bất ngờ nhớ lại. Trong lòng ta bắt đầu yên, hơi hơi có chút hối hận hỏi vấn đề này, trực giác cho rằng ta có thể muốn nghe đáp án của .



      Giữa lúc rối rắm, Trần Phong kể : “Ta gặp con lần đầu tiên, là đêm tiệc mừng con đầy tháng.”



      Tim ta giật thót, trong đầu lướt nhanh lục tìm trí nhớ, thời gian đảo ngược, chuyện cũ từng màn mạc diễn ra…



      Ta thoáng lòng, hình như chưa từng làm ra chuyện gì khác thường.



      “Đêm đó có ánh trăng, bốn bề im ắng, bọn hạ nhân đều nghỉ ngơi, mẫu thân con cũng ngủ rồi, chỉ mình con rất vui vẻ ở trong nôi, nhìn vàng ngọc đầy khay bên cạnh mà cười khanh khách ngừng, lúc đó ta thấy rất kỳ quái, đây phải trẻ mới sinh vừa đầy tháng, thông minh thế, mà dù là đứa bé được vài tuổi cũng thể.”



      Ta bắt đầu đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, nghĩ lại, khay bảo bối kia là tổ mẫu cho, toàn là vàng ngọc phỉ thúy, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy, cho nên ta kích động ngủ được, chảy nước miếng hơn nửa đêm.



      Trần Phong tới đây dừng chút, quay đầu nhìn phía ta, trong mắt có ý hàm xúc khác, “Khi con sinh nhật hai tuổi, ta định đưa con món lễ vật, vì thế lại vào trong phủ thăm con, con đoán xem ta nhìn thấy cái gì?”



      Da đầu ta run lên từng đợt, dám tưởng tượng.



      Trần Phong : “Con xem sách sử…”



      Ta thiếu chút nữa ngồi nổi.



      Trần Phong vươn cánh tay giữ ta, cảm giác được cơ thể ta run, vỗ vỗ bả vai ta trấn an, tiếp nữa, nhìn ta thay đổi câu chuyện, hỏi: “A Niếp, có thể đồng ý với ta việc ?”



      Ta bình ổn tâm trạng, gật đầu, “Chỉ cần con có thể làm được.”



      Trần Phong : “Bất lận xảy ra chuyện gì, con đừng vì người khác mà khiến cha con đau lòng.”



      Có ý gì? Hy vọng ta thuận theo ý phụ thân mà kháng chỉ từ hôn sao?



      Thấy ta trả lời, Trần Phong truy vấn: “Có thể đồng ý với ta ?”



      thể!



      Hôn chỉ hạ, từ hôn có nghĩa kháng chỉ, hậu quả này ta với gia tộc của ta thể chấp nhận nổi. Ta há có thể vì mình phụ thân vui vẻ mà để ý tính mạng toàn tộc mấy trăm người? Được rồi, thân là con của phụ thân, ta thừa nhận ta nhát gan, ta dứt khoát và dũng khí của phụ thân mà bỏ xuống tất cả. Ta chẳng những bản thân mình sợ chết, ta còn sợ Tổ phụ, Tổ mẫu, Nhị thúc, Tam thúc chết, sợ mấy đệ đệ muội muội thể bình an lớn lên…



      Đúng vậy, ta sẵn lòng thông hiểu phụ thân, nhưng thông hiểu có nghĩa là thừa nhận, càng thể bắt chước! Ta phủ nhận tình ông vĩ đại, nhưng vĩ đại rồi sao nữa? Cả đời mẫu thân đau khổ thê lương ai tới bồi thường? Những năm mà sống đơn và oán giận như nhi ai có thể an ủi?



      Mà Trần Phong, vốn là thái tử nước Lương, khi nắm tay phụ thân xuất đường, mất chỉ có ngôi vị thái tử, còn có mẫu phi nhận thay nổi giận của Lương Hoàng mà bị ban thưởng cái chết.



      Loại tình cảm cực hạn quá nặng nề này, ta muốn gánh, cũng gánh nổi.



      Trần Phong thấy ta im lặng , nắm chặt tay của ta, hai mắt như đuốc, hỏi lại: “Có thể đồng ý với ta ?”



      Ta lắc đầu, thản nhiên : “Ta chỉ có thể đồng ý với ông cố gắng làm cha đau lòng.”



      ******************************************************************************



      Phụ thân và Nhị thúc ai giữ ý người nấy, ai cũng thuyết phục đối phương được. Tam thúc có biện pháp, hỏi ta làm sao bây giờ? Cứ mãi như cũng giải quyết được vấn đề, ngược lại làm cho tình thế càng trở nên phức tạp hơn.



      Ta hiểu được ý của thúc ấy, Thương Song Cẩn lấy danh nghĩa bình loạn mà điều binh “Bao vây” Thương Sơn vốn là hành động bất chấp mạo hiểm. Đến lúc đó nếu có lý do làm người ta tin phục, hồi kinh tất phải chịu tội, khi bị Thuận vương Vinh vương góp vào, chẳng những Tổ phụ và Nhị thúc thoát được liên quan, ta cũng gánh tiếng xấu “Hồng nhan họa thủy” lưng. Như vậy, nhiều chuyện cũ năm xưa thể tránh khỏi bị lôi ra, phụ thân cư tránh đời nhiều năm cũng bị liên lụy vào, chuyện tình của ông với với Trần Phong phơi bày khắp thiên hạ.



      Tam thúc : “Nha đầu, thúc còn cách nào, chỉ có thể trông chờ vào con thôi.”



      Ta suy nghĩ rồi : “Tam thúc, tại thúc chuyển lời đến Khang vương, bảo lập tức lui binh, ba ngày sau lại đón ta về thôn trang.”



      Ban đêm, ta cuộn ở trong lòng phụ thân nhớ lại chuyện cũ, khi nghe đến chỗ Nhị thúc vì ta, thành hôn rồi mà mấy năm sau mới có Trí Duệ, phụ thân im lặng. lâu sau, ông mới vỗ hai má của ta, áy náy : “Tất cả đều là lỗi a cha, là a cha có lỗi với mọi người.”



      Ta lật tay ông, khẽ: “A cha, ba ngày sau Khang vương lại đón ta về.”



      Nghe vậy, thân thể phụ thân cứng đờ, nhìn ta, môi run nhè : “A Niếp, con phải rời khỏi a cha sao?”



      Ta cắn chặt môi, : “A cha, con lại đến thăm cha.”



      Sắc mặt phụ thân buồn bã, trong mắt tràn đầy đau thương, “Ngay cả con cũng cần a cha nữa sao?”



      Tim, nháy mắt bị xé đau! Ta cầm tay ông, “A cha, tin tưởng con, con nhất định lại đến thăm cha.”



      Phụ thân , mỉm cười đầy đau thương.



      Khó trách ông tin, kỳ lời này bản thân ta cũng tin. Chỉ hôn hạ, ít ngày nữa ta phải muốn khởi hành hồi kinh, đại hôn rồi, đừng ra kinh, ra khỏi vương phủ còn khó. Mà phụ thân, năm ấy hồi phủ khi ta mười tuổi, tổ phụ từng cho ông cơ hội quay đầu, nhưng ông làm, vẫn như cũ lựa chọn rời xa cùng Trần Phong. Tổ phụ giận dữ, lên tiếng ông vĩnh viễn được bước vào kinh thành bước.



      Việc này, phụ thân hiểu , ta cũng hiểu , lần này ly biệt mặc dù phải vĩnh viễn, nhưng nếu muốn gặp lại cũng phải dễ dàng .



      Ngắn ngủn hai ngày, phụ thân nhanh chóng gầy yếu, Trần Phong lo lắng thôi, hỏi ta có thể nán lại thêm mấy ngày hay , cho phụ thân thời gian chấp nhận. Ta lắc đầu, Thương Song Cẩn nhẫn nại sớm tới cực hạn, ta lại kéo dài , biết làm ra chuyện gì nữa.



      Lúc xuống núi, phụ thân có tiễn ta, ông suy yếu đến xuống được giường. Nước mắt ta chảy mãi, bước quay đầu ba lần. Nhị thúc an ủi ta, bảo Tử Quý tinh thông y thuật, phụ thân có việc gì. Tam thúc lắc đầu thở dài, cảm khái là cha và con cùng mệnh mà.



      Binh sĩ lui hết, sơn cốc trở về với yên tĩnh.



      Thương Song Cẩn mặc bộ áo vải màu xanh, khoanh tay đứng như khối đá. Ánh mặt trời đầu hạ cũng làm cho mặt ấm áp, ngược lại, thời điểm nhìn ta, mặt càng lạnh lùng như giá rét ngày đông. Tam thúc vỗ vỗ an ủi ta, ý là phải sợ. Ta cười cười, để ý.



      Nhị thúc tiến lên hành lễ.



      Tam thúc xác nhận ta sao, theo.



      Thương Song Cẩn nhận lễ Tam thúc xong, chậm rãi tới trước mặt ta, lời dắt tay ta, xoay người với Nhị thúc: “Các ngươi trước.”



      Nghe vậy, Nhị thúc nhìn về phía ta.



      Ta gật gật đầu với ông.



      Nhị thúc Tam thúc rồi, Thương Song Cẩn lại nhìn Hạc Phong và Hạc Kiều phía sau ta.



      Ta xoay người, với bọn họ: “Tới núi Lạc Phong chờ ta.”



      Sau khi bóng dáng huynh đệ Hạc gia biến mất, Lâm Thuận đánh xe ngựa ra.



      Xe ngựa rất lớn, rất mềm, rất thoải mái.



      Thương Song Cẩn ôm ta tiến vào, hai lời liền cởi quần áo của ta.



      Ta bị dọa giật mình, vội vàng bắt lấy tay , : “Ngươi muốn làm gì?”



      Thương Song Cẩn lạnh lùng nhìn ta, lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi ta muốn làm gì?”



      Ta: “…”



      Thương Song Cẩn tiếp tục động tác tay.



      Ta tiếp tục ngăn cản nữa.



      Cởi xong của ta, lại bắt đầu cởi của mình .



      Sau khi cởi hết cả hai chỉ còn áo lót, Thương Song Cẩn ôm ta nằm xuống.



      Khép mắt lại, nửa ngày câu.



      Ta đoán ra có ý gì, trong lòng có chút khẩn trương, thân thể cứng ngắc, cử động cũng dám.



      Thương Song Cẩn trợn mắt, nhìn ta, mặt chút thay đổi : “Thả lỏng.”



      Có thể thả lỏng mới là lạ, ta lắc đầu: “ khống chế được.”



      Nghe vậy, sắc mặt Thương Song Cẩn hơi nguôi, có chút buồn cười : “Đừng sợ, ta mệt muốn chết, chỉ muốn ôm nàng ngủ giấc.”



      Ta thở phào nhõm.



      [​IMG]

      Hết chương 38 – Hitsuji
      ly sắc, dhttHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 39

      [​IMG]

      biết là do chiếu cố sức khỏe của ta, hay là vì để cho Thương Song Cẩn có thể ngủ ngon hơn, Lâm Thuận điều khiển xe ngựa, tốc độ chẳng khác gì xe bò, hơn nửa ngày mà chưa qua nổi nửa ngọn núi.


      Thương Song Cẩn dường như rất mệt, mắt vẫn luôn nhắm lại. Ta xác định được có ngủ hay , lúc đầu nghĩ là ngủ, ta thử ngồi xuống hoạt động thân thể, nào biết vừa nhúng nhích bị ôm chặt. Ta dám động đậy nữa, im lặng làm tổ trong ngực , suy nghĩ bay xa.



      Bị Trần Phong vạch trần ngọn ngành, dù ta chưa ràng thừa nhận gì, nhưng trong bụng cũng thấp thỏm lo âu, sợ cho phụ thân. Trần Phong nhận ra khác thường của ta, uyển chuyển an ủi ta cứ yên tâm, chưa từng nghĩ tới việc cho người thứ ba, bao gồm cả phụ thân.



      Dưới gợi ý của Nhị thúc, Tam thúc hề cung cấp tin tức Trưởng Tôn Liệt cho ta, chỉ bị Thái Sư đưa về kinh, bảo ta sau này cần hỏi lại, chỉ tăng phiền não. Hạc Phong Hạc Kiều cũng rất kín miệng, vừa hỏi kêu biết.



      chỉ hôn cũng định ra hôn kỳ cụ thể, hoàng đế chỉ chỉ định ta cho Thương Song Cẩn làm phi, còn những thủ tục liên quan Lễ bộ trình tấu theo lễ nghi. Ta với Nhị thúc định lập gia đình sớm như vậy, Nhị thúc phản ứng, làm như có nghe thấy vậy. Ta khổ sở tìm Tam thúc, nghe xong ý của ta, Tam thúc cười tủm tỉm bảo dễ thôi. Ta hỏi có biện pháp nào. Tam thúc ý vị thâm trường biện pháp ngay ở chính bản thân ta.



      Ta nghĩ mãi hiểu nổi thúc ấy có ý gì. Tam thúc đập đầu ta nhắc nhở, bảo ngốc thế, đại hôn lúc nào, mấu chốt quyết định bởi ý Khang vương. Ta bỗng tỉnh ngộ, hóa ra biện pháp của ông chú này chính là để ta xài “Mỹ nhân kế.”



      Ta nhìn khuôn mặt ngủ say của Thương Song Cẩn, nghĩ thầm chẳng trách được Nhị thúc là phu quân trong giấc mộng của nữ tử khắp thiên hạ, khí chất cao quý, mưu trí hơn người, tính cách quả cảm, khuôn mặt thần tuấn, lúc trước nếu có kiêng dè thân phận của , hẳn ta cũng động tâm trước nam tử như vậy nhỉ? Trong đầu bất giác lên gương mặt Trưởng Tôn Liệt.



      Tim, như bị xé rách!



      Ta phe phẩy đầu, buộc bản thân mình xua đuổi dung nhan khắc dưới đáy lòng, qua rồi, còn, đừng nghĩ nữa…



      nghĩ cái gì?” biết Thương Song Cẩn mở mắt khi nào, gặp ta lắc đầu, giữa cằm ta, ánh mắt sắc bén nhìn ta.



      Ta im lặng đáp, kinh nghiệm cho ta biết, người thể dối với người có đôi mắt sáng như đuốc trước mặt, tất cả những lời giải thích và che giấu đều phí công. Nhưng khi mặt mũi Thương Song Cẩn xanh mét lật đè người ta, tức giận xé rách áo của ta, ta ý thức được bản thân mình phạm vào sai lầm của kinh nghiệm chủ nghĩa, trước mặt người tức giận tới cực điểm, mở miệng biện bạch lại càng nguy hiểm.



      Nguy hiểm nguy hiểm vậy, chuyện sớm muộn, ai còn để ý chứ?



      Khoảng thời gian mê loạn thở gấp lặng lẽ trôi , ước chừng sau hồi lâu, rốt cục Thương Song Cẩn rời khỏi người ta. khẽ vuốt đôi môi sưng tấy của ta, nhìn thấy thân bị đủ loại ‘Dâu tây’ của , khóe miệng giương lên vài phần ý cười của kẻ chinh phục, “Niếp Nhi, ta rồi, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta!”



      Xe ngựa vẫn vô cùng chậm, liên tục ngày đêm, cuối cùng cũng tới khách sạn. Dọc đường , ta rơi vào tình trạng kiệt sức do bị Thương Song Cẩn “Dày vò”, toàn thân dưới ngoại trừ chỗ mấu chốt cuối cùng chạm vào, tất cả đều bị ấn “Dâu tây” đỏ tươi có chỗ ngoại lệ, ngay cả mu bàn chân cũng bị để lại vài dấu hôn. , đây là thương nhung nhớ của , cũng là trừng phạt của về việc ta nghe lời.



      Khách sạn rất , cũng rất sạch , sạch đến ngay cả hơi người cũng cảm thấy. Thương Song Cẩn ôm ta lập tức lên lầu, Lâm Thuận tiến vào sau quay người đóng cửa, nháy mắt có bóng người. Vì thế ta hiểu, đây là khách sạn bị “Dọn dẹp”.



      Tiến vào phòng rồi, đập vào mắt là bàn đồ ăn còn nghi ngút khói.



      Thương Song Cẩn thả ta mềm nhũn vô lực lên giường, sau đó vắt khăn ướt cho ta lau mặt.



      Ta lắc đầu, , muốn đánh răng, muốn tắm rửa.



      Thương Song Cẩn đồng ý, , chưa ăn gì nên tắm rửa, ăn xong rồi sau.



      Ta kiên quyết.



      Thương Song Cẩn nhăn mặt, nghe lời!



      Được rồi.



      Cơm nước xong, tắm rửa xong, ta cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, đưa ra ý định muốn ra ngoài chút với Thương Song Cẩn, bị từ chối thẳng. Bụng ta nảy lửa, tranh cãi với . Thương Song Cẩn lạnh lùng cười, nếu ta có tinh thần, ngại chuyện Phương Khiếu có triệu chứng nhiễm bệnh dịch với .



      Ta lập tức nản lòng.



      Ở khách sạn nghỉ ngơi ngày, tiếp tục lên đường, lần này, tốc độ xe ngựa nhanh hơn ít, hai canh giờ sau, ta bắt đầu đau lưng. Thương Song Cẩn thấy bộ dáng thảm thiết của ta, rất là đau lòng, phân phó Lâm Thuận thả chậm tốc độ, vừa xoa bóp cho ta vừa an ủi, bảo là qua ngọn núi nữa có khách sạn, đến lúc đó cho ta nghỉ ngơi rồi mới .



      Tối hôm sau, ta nằm ở giường hơi thở mong manh, nhìn Thương Song Cẩn lo lắng đầy mặt, an ủi chết được, bảo cần lo lắng. Thương Song Cẩn nắm tay ta, an ủi ngược lại bảo chết cũng sao, lên trời xuống đất đều cùng ta, dù sao cũng bỏ lại ta mình.



      Ta dở khóc dở cười, trước đây nghe nào sinh nào tử luôn thấy rất phản cảm, cảm thấy đại nam nhân mấy câu thể tin được kiểu Quỳnh Dao này làm cho người ta tiếp nhận nổi. Nhưng cảm giác trước mắt lại hơi hơi khác nhau, trong lòng có lo lắng, biết có phải vì thân thể yếu , lực kháng cự của con tim cũng yếu theo.



      Khi đến khách sạn Thương Sơn, chưởng quầy ra ngăn xe ngựa, cung kính , phụng mệnh chủ công, mời tiểu công tử nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng .



      Thương Song Cẩn vừa nghe, sắc mặt bỗng nặng nề.



      Ta vội vàng lên tiếng, đầu đau eo đau toàn thân đều đau, cần phải nghỉ ngơi.



      Thương Song Cẩn trầm ngâm lát, gật đầu đồng ý.



      Mọi thứ vẫn như cũ, ta vẫn ở tại phòng số bốn như trước, Thương Song Cẩn muốn ngủ chung giường với ta.



      Lòng ta có kiêng dè, nơi đây được, xua sang phòng số hai đối diện.



      Thương Song Cẩn bất động ừ hử, híp hai mắt lại, nhìn ta, sắc bén trong mắt ra.



      Ta căng da đầu, ngẫm lại dâu tây đầy người, thôi vậy!



      Buổi chiều hôm sau khởi hành, chưởng quầy lặng lẽ đưa cho ta phong thư, mở ra đọc, là Trần Phong viết, nội dung nhiều, mấy chữ ít ỏi, sức khỏe phụ thân có khởi sắc, bảo ta cần lo lắng, dặn ta tự chăm sóc cho mình đồng thời cũng ngầm nhắc nhở ta, nếu như giữa đường có sửa lại chủ ý có thể thổi sáo ngọc, tự khắc có người giúp ta khỏi vây khốn…



      Ta thở dài lẳng lặng xé thư, buồn bã nhìn thân ảnh Thương Song Cẩn, nam nhân này cắt đứt đường lui của ta, cả đời này vô luận sống chết vinh nhục đều có quan hệ chặt chẽ với .



      Cả đường rồi ngừng ngừng, ngừng ngừng rồi , tới núi Lạc Phong là nửa tháng sau .



      A Mỗ nhìn ta nửa chết nửa sống mà gạt lệ, đây là chịu tội gì, sao đáng thương đến như vậy? Hòa Tạp đến định bắt mạch cho ta, ta chịu, đòi Lãng Đạt lại. Hòa Tạp trợn mắt, bảo ta học gì học học đòi hỏi lựa chọn. Ta quan tâm tới , rúc vào trong ổ chăn khăng khăng cho xem.



      Hòa Tạp có biện pháp, đành phải kêu Lãng Đạt đến.



      Lãng Đạt vén ống tay áo ta ra, nhịn được kinh hô: “Sư thúc, tay thúc bị làm sao vậy?”



      Ta trốn ở trong chăn, mặt nóng có thể nướng cả bánh.



      Lãng Đạt thấy ta để ý tới nàng, tự mình lầu bầu: “Làn da giống như lbị bệnh, chẳng lẽ bị muỗi đốt? Cũng giống…”



      ******************************************************************************



      Nằm giường hai ngày, rốt cục khôi phục tinh thần.



      Nhị thúc thở dài nhõm, với ta chi bằng theo ông lập tức hồi kinh. Ta gật gật đầu, Thương Song Cẩn muốn “Bình loạn”, tạm thời được, việc này chuẩn cho Nhạc phụ kiêm trợ tá hàng đầu trở về chỉ vì chuẩn bị hôn cho ta, còn giúp chủ trì đại cục.



      Nhị thúc bao lâu, Tam thúc chạy về từ quận phủ kịp thở, với ta phụ thân sắp tới, ngày kia là đến, để ta có chuẩn bị, khai thông khai thông Thương Song Cẩn cho tốt, đừng để đến lúc đó hai người gặp mặt lại choảng nhau.



      Ta thở dài, khai thông như thế nào? Ta ở trước mặt Thương Song Cẩn căn bản là nâng khí thế lên nổi, mặt vừa xụ xuống, khí thế của ta tự giác xẹp xuống. Tam thúc đập đầu ta, bộ dáng hận rèn sắt thành thép chỉa vào người ta lúc đối phó thúc thúc ruột đây như tinh ranh lan hlợi, sao mà đụng vào Khang vương đầu óc liền chậm chạp rồi?



      Ta quỳ gối xin chỉ điểm.



      Lòng hư vinh của Tam thúc đạt được thỏa mãn cực đại, thủng thẳng bảo phải thúc ấy từng chỉ điểm ở Thương Sơn hay sao?



      Ta nghĩ nghĩ, hiểu rồi.



      Tuy là ta khá khinh thường Mỹ nhân kế, suy cho cùng đây cũng xem như là biện pháp.



      Tới giờ cơm chiều, Thương Song Cẩn trở lại, nhìn đồ ăn đầy bàn và ta đeo tạp dề, đôi mắt đẹp lấp lánh, hỏi ta tự mình xuống bếp à?



      Ta gật đầu .



      Quả nhiên Thương Song Cẩn cực kỳ vui sướng, ôm chặt ta hăng hái cắn cho mới cười tít mắt bắt đầu ăn.



      Cơm xong, ta im lặng gọt trái cây cho .



      Ăn trái cây xong, ta đứng phía sau xoa bóp cho



      hồi sau, Thương Song Cẩn quay đầu nhìn ta, : “Niếp Nhi, có phải có chuyện muốn với ta hay ?”



      Ta do dự, gật đầu, thẳng: “A cha ta ngày kia đến.”



      Thương Song Cẩn bất ngờ, gật đầu : “Việc này ta biết.”



      Ta hơi thấy lạ. Ngẫm nghĩ lại, có gì là lạ cả, cả Đại tây nam đều ở trong tay của , chớ gì đến Thương Sơn? Hơn nữa, lần này vì “Bao vây ” phụ thân mới đến, làm sao có thể xem hành động của phụ thân.



      Ta : “Cẩn, a cha ta có hơi cố chấp, lần này ông đến, chàng có thể có thể…”



      Thương Song Cẩn chụp lên tay ta, an ủi vỗ vỗ, tiếp: “Yên tâm , chỉ cần ông mang nàng , ta tự dùng thượng lễ đối đãi.”



      Hết chương 39 – Hitsuji
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 40

      [​IMG]

      Sáng sớm ngày kế, ta và Thương Song Cẩn nghênh đón phụ thân với Trần Phong ở dưới chân núi. Thương Song Cẩn phụ lòng ta, với phụ thân cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, cung kính có hơn, biểu khá là xuất sắc. So sánh, phụ thân hơi có vẻ suy nhược mà thái độ lại lạnh lùng, làm như thấy Thương Song Cẩn, kéo tay ta coi ai ra gì qua trước mặt .

      Trong lòng ta có chút bất an, thái độ này của phụ thân ràng phải đến để giải hòa. Ta liếc nhìn Thương Song Cẩn cái, thần sắc có gì khác, dường như vẫn để thái độ lạnh nhạt của phụ thân ở trong lòng.

      Cảm thấy hơi yên ổn, ta lại nhìn về phía Trần Phong, hy vọng có thể từ chỗ được chút ám chỉ, kết quả ánh mắt còn chưa có quét qua đó gặp ánh mắt phụ thân, nhận được cảnh cáo nghiêm khắc. Ta rũ mắt xuống, trong lòng chỉ trông mong Tam thúc mau trở lại.

      Th uxếp cho phụ thân và Trần Phong ổn thỏa, ta nghĩ nghĩ, lấy trấn an Thương Song Cẩn chút. chàng này là tên hẹp hòi nghiêm trọng, ta biết chắc có để ý lạnh nhạt của phụ thân , nếu bởi vậy mà làm hiềm khích sâu thêm, vậy tốt. Nửa đường gặp Phương Khiếu, chào hỏi ta, thản nhiên liếc ta cái, yên lặng tránh ra.

      Tử Hà nhìn bóng dáng kỳ quái của , hỏi ta: “Tiểu thư, tiểu thư có cảm thấy Phương thị vệ thay đổi hay ?”

      Ta để ý nàng, Phương Khiếu thay đổi hay , nằm trong phạm vi quan tâm của ta.

      Đến Trúc Uyển, ta để cho Tử Hà về trước, nàng léo nha léo nhéo chịu , hỏi ra mới biết là do A Mỗ có dặn dò, chỉ cần ta bước vào Trúc Uyển, nàng phải hầu hạ tấc cũng rời.

      Ta dở khóc dở cười.

      Nhị thúc rồi, Tam thúc ở đây, Thương Song Cẩn vào Mai Uyển của ta như vào chỗ người, vài lần bị A Mỗ thấy động tay động chân với ta, việc này khiến cho A Mỗ bất mãn cực kỳ, cho rằng ta tuy là Vương phi chưa vào cửa của , nhưng dưới nhiều cặp mắt như vậy lại biết tự kiềm chế có hơi đủ lễ nghi.

      Ta bảo bà cần lo lắng, Thương Song Cẩn là ai? Há là người bà có thể quan tâm sao?

      A Mỗ cũng biết thân phận mình thể chỉ trích trước mặt Thương Song Cẩn, cho nên ngừng lải nhải ở bên tai ta, ta với tuy rằng danh phận định sẵn rồi, tóm lại vẫn chưa có lễ đại hôn; còn danh tiết nữ tử lớn như trời, trước khi thành hôn vạn vạn thể mang tiếng xấu vân vân. Ta nghe thấy phiền, xem như gió thoảng bên tai. A Mỗ có cách khác, đành phải sai vài nha đầu giám sát ta chặt chẽ, phàm là chỗ có mặt Thương Song Cẩn, tuyệt đối có thể để mình ta ở chung với .

      Tử Hà khó xử: “Tiểu thư, tiểu thư vẫn để cho nô tỳ theo hầu hạ .”

      Ta trầm mặt xuống: “Dám theo lệnh ta?”

      Tử Hà run run lui ra.

      Ta bước vào Trúc Uyển.

      Trong Thư phòng, thấy Thương Song Cẩn khẽ cau mày ngồi trước bàn. Ta qua đó, hỏi làm sao vậy? Thương Song Cẩn chỉ tờ giấy bàn. Ta buồn bực, cầm lấy mở ra đọc, kinh hãi, hóa ra là tin khẩn trong kinh, Thuận vương tích cực tìm nguyên nhân năm đó phụ thân mất tích…

      Ta lo lắng: “Có kế sách đối phó?”

      Thương Song Cẩn kéo ta qua, ôm ngồi ở đùi, an ủi: “Yên tâm , việc , Nhị thúc nàng hồi kinh rồi khắc có cách ứng phó.”

      Ta thở ra, ngẫm lại, do dự : “Cẩn, vừa nãy a cha với chàng…”

      Thương Song Cẩn cười cười, xoa xoa hai má ta, : “ sao, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta kính ông bề , tất cả đều đáng so đo.”

      Gần buổi trưa, Tam thúc hấp tấp trở lại. Trong khoảnh khắc nhìn bóng dáng thúc ấy, ta kích động chạy tới ôm lấy thúc ấy. Tam thúc thấy làm lạ, hỏi ta làm sao vậy? Ta vô cùng chân thành đột nhiên phát hình tượng của thúc ấy vô cùng cao lớn vĩ đại, sinh lòng ngưỡng mộ, nhịn được muốn ôm ôm. Tam thúc đắc ý…

      Lúc ngọ thiện, phụ thân và Thương Song Cẩn vì việc ta nên ngồi bên cạnh ai mà lữa cháy văng khắp nơi. Tam thúc thấy thế, đứng dậy làm động tác châm chọc, tỉnh rụi kéo ta đến bên cạnh thúc ấy, chỉ vào canh rau bảy vẻ mặt ghét bỏ thể ăn, bị mặn, để ta làm lần nữa. Ta ngầm hiểu, nhanh chân bưng lên, dứt khoát rời .

      Lúc cắt trái táo, Tam thúc bước vào, ta nhàng đóng cửa phòng bếp lại, hỏi thúc ấy: “Bên ngoài thế nào rồi?”

      Tam thúc nhíu mày, oán giận: “A cha con rất cố chấp.”

      Ta thở dài, Tam thúc thuộc hàng trong số huynh đệ, phụ thân căn bản để thúc ấy vào mắt, nếu Nhị thúc có đây… nghĩ thử xem, bỗng nhiên ta nhớ tới kiện, vội vàng : “Tam thúc, Khang vương nhận được tin báo, bảo là Thuận vương truy xét việc a cha.”

      Tam thúc gật đầu, : “Việc này thúc biết rồi, yên tâm , Nhị thúc con đủ khả năng ứng phó.”

      Ý giống Thương Song Cẩn, ta cũng đỡ lo.

      Hai thúc cháu ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, cũng thể nghĩ ra biện pháp nào hay điều hòa quan hệ phụ thân và Thương Song Cẩn. Tam thúc thấy mặt mày ta co cáu, vỗ vỗ ta an ủi: “A cha con và cùng con gặp nhau lâu, luyến tiếc con cũng là chuyện thường tình, thúc thấy Khang vương cũng để ý, cho nên con cũng cần quá lo lắng.”

      Ta gật đầu.

      Chờ ta cùng Tam thúc bưng canh rau xuất ở phòng ăn, phát trong phòng có bóng dáng phụ thân. Ta với Tam thúc nhìn nhau, đều tự thở dài. Trần Phong nhìn ta, mở miệng: “A Niếp, a cha con có hơi thoải mái, nghỉ ngơi rồi, con thăm ông ấy .”

      vào Cúc Uyển, đẩy cửa phòng ngủ, phụ thân nằm ở giường nghỉ ngơi. Ta nhàng vào, ngồi xuống cạnh giường. Phụ thân mở to mắt, yếu ớt nhìn ta mắt cái, có chút vô lực : “A Niếp đến đây.”

      Trong lòng ta khó chịu, kéo tay ông, nắm chặt, : “A cha, có cần phải mời y sư đến khám?” Trần Phong sức khỏe phụ thân vốn chưa khôi phục, hôm qua lại giục ngựa chạy đêm, thể lực sớm chống đỡ hết nổi.

      Phụ thân lắc đầu, : “Chỉ cần có con, a cha liền sao.”

      Cái mũi ta đau xót, nước mắt lã chã tuôn rơi, “A cha…”

      Phụ thân cười cười, vươn tay ôm ta vào lòng ông, nâng tay lau lệ cho ta, an ủi: “A Niếp, đừng khóc, a cha đau lòng…”

      *****************************************************************************

      Phụ thân và Trần Phong ở lại Lạc Phong sơn, A Mỗ rất cao hứng, bởi vì phụ thân trông chừng ta gắt gao, căn bản đồng ý Thương Song Cẩn gặp ta, bà cần lo lắng cho ta thất trinh trước hôn lễ.

      Trong lòng ta cũng rất lo lắng, sắp bảy ngày gặp Thương Song Cẩn, nghĩ cũng biết nhẫn nhịn của sắp sữa bạo phát. Tối hôm qua Trí Duệ len lén đến truyền lời giúp , tỷ phu rất tức giận, nếu còn gặp , bảo ta tự mình tưởng tượng hậu quả.

      Ta lén lút nhìn phụ thân, ông cầm quyển sách đọc hết sức chăm chú, căn bản có ý nghỉ trưa. Trong lòng sầu muộn, Tam thúc ở đây, người có thể giúp ta chỉ có Trần Phong, nhưng sớm , có khả năng giúp đỡ người ngoài lừa gạt phụ thân, bảo ta nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

      Mắt thấy trời dần ngã về tây, trong lòng ta gấp đến độ như mèo cào, thời gian mà Thương Song Cẩn hạn định sắp tới rồi, nếu gặp được ta, biết làm ra chuyện gì nữa. Ta lo lắng bị dâu tây, ta chỉ lo lắng quan hệ giữa bọn họ chuyển biến xấu .

      Nhìn khuôn mặt phụ thân ôn nhuận, ta thể thừa nhận Tam thúc đánh giá thấu đáo sắc bén, thúc ấy trăm ngàn lần nên để bề ngoài phụ thân mê hoặc, khi phạm vào, mười vạn đầu trâu cũng kéo về nổi.

      Đau đầu quá, làm sao bây giờ?

      vô cùng sốt ruột, Trí Duệ đến đây, đệ ấy chớp chớp mắt với ta, vào thi lễ vấn an phụ thân. Phụ thân buông sách, thương ngoắc nó đến gần ông. Trí Duệ từ trong ngực lấy ra quyển sách, có chỗ biết, muốn xin bá phụ chỉ giáo. Phụ thân vừa nghe rất cao hứng, dắt Trí Duệ đến trước bàn sách, cứ việc hỏi.

      Ta khẽ thở dài, cách thức của tiểu tử này quá ngây thơ, làm sao có thể lừa gạt nổi phụ thân? Còn phải à, ta chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, liền đưa tới ánh mắt cảnh cáo sắc bén của phụ thân.

      Thấy còn hy vọng ra ngoài, ta chết tâm, tựa vào nhuyễn tháp híp mắt nghe phụ thân giảng giải, chỉ chốc lát sau, cảm giác buồn ngủ đánh úp, ta khẽ ngáp cái, nhắm hai mắt lại…

      Vừa tỉnh giấc, sắc trời đen kịt, ta dụi dụi mắt, nhìn xem chung quanh, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác, nơi này là Trúc Uyển, là phòng ngủ của Thương Song Cẩn! Ta biết vậy là ổn, chạy chóng rời giường mặc quần áo, vội vàng lao ra bên ngoài, thình lình đụng vào người, tập trung nhìn kỹ, là Tam thúc.

      Hóa ra Thương Song Cẩn đợi lâu thấy ta, liền xông thẳng vào thư phòng phụ thân. Kết quả nghĩ là biết ngay, phụ thân giận dữ. Lúc này Thương Song Cẩn có nhượng bộ, ôm lấy ta ngủ say bước . Phụ thân sợ làm ta giật mình, ngăn cản, chỉ ông đợi Thương Song Cẩn ở Lạc Hạp Sơn…

      Ta sợ hãi, bắt lấy tay Tam thúc, hỏi: “A cha hẹn Khang vương Lạc Hạp Sơn làm gì?”

      “So kiếm thuật luận thắng thua, định xem con với ai.” Tam thúc hừ hừ với ta, vẻ mặt khinh bỉ: “A cha con ngây thơ.”

      Ta gì, trọng điểm ở chỗ đó được ? Đao kiếm có mắt, nếu lỡ…

      dám suy nghĩ tiếp, ta lập tức đứng lên, kéo Tam thúc ra ngoài: “Nhanh đưa con .”

      Tam thúc ngăn ta, thủng thẳng : “Nha đầu, đừng chộn trông, mặc bọn họ .”

      Ta giơ chân, “Nếu lỡ bị thương làm sao bây giờ?”

      Tam thúc : “Yên tâm , bọn họ đều tự ràng trong lòng đối phương là ai, hạ sát.”

      Ta suy sụp ngồi xuống.

      Phụ thân và Thương Song Cẩn đấu hai ngày ở Lạc Hạp Sơn, chưa phân thắng bại, ta muốn xem, Tam thúc cho. Ta kiên trì muốn , thúc ấy nằm luôn xuống đất, vô lại muốn cũng được, đạp qua người thúc ấy . Ta gì, đành từ bỏ.

      Trí Duệ làm truyền tin bé của ta, mỗi ngày tới lui Lạc Hạp Sơn mấy lần, mỗi lần trở về đều kích động bộc lộ trong lời , ngờ bản lĩnh bá phụ và tỷ phu cao như vậy, nhìn mà nó hoa cả mắt, thỏa mãn…

      Phụ thân và Thương Song Cẩn giằng co đến ngày thứ tư, thánh chỉ trong cung đến đây, Hoàng đế tuyên ta hồi kinh diện thánh. Hôm sau, phụ thân nhận tin gấp từ tổ phụ tự tay viết, trong thư chỉ câu, bảo ông được ngăn ta hồi kinh.

      Việc đến nước này, ta nghĩ phụ thân thay đổi chủ ý, mặc dù ông coi rẻ Hoàng đế, nhưng thể nghe tổ phụ. Nhưng khiến cho ta và Tam thúc ngờ rằng là, thư ở trong tay phụ thân chỉ giây lát biến thành bụi giấy, ông nhìn ta cái, thản nhiên với Tam thúc: “A Niếp là cốt nhục duy nhất của huynh, bất luận là ai, đừng hòng mang nó rời khỏi huynh!”

      Phụ thân cố chấp như vậy, ta và Tam thúc hoàn toàn có biện pháp. Nhiều lần suy nghĩ, ta chỉ còn nước cầu xin Trần Phong.

      Nghe xong ý của ta, Trần Phong hỏi: “A Niếp, a cha con thương con đến nước này, con vẫn như trước phải rời khỏi ông ấy hay sao?”

      Ta im lặng, rời khỏi hay rời khỏi ngay từ đầu phải do ta có thể quyết định.

      Trần Phong : “A Niếp, ta biết con có điều kiêng dè Khang vương, hơn nữa tình cũng phải là còn đường cứu vãn.”

      Cứu vãn? Cứu vãn thế nào? Mượn sức của ông, mượn sức nước Lương sao? Nếu như thế, cả nhà Dương thị tất bị sách sử dùng màu mực đậm đặc bêu danh, như Tần Cối, tiếng xấu muôn đời.

      Trần Phong tiếp tục : “Chỉ cần con bằng lòng ở lại, ta có cách làm cho Hoàng đế thu lại chỉ hôn.”

      Ta lắc đầu: “Tử Quý, ý ta quyết, ông cần khuyên nữa.” Cho dù Hoàng đế thu lại chỉ hôn, Thương Song Cẩn cũng bỏ qua. Giá phải trả quá lớn, đáng để làm, lập gia đình mà thôi, phải Trưởng Tôn Liệt, gả cho ai mà chẳng như nhau?

      Trần Phong thở dài: “Được rồi, con tính khi nào khởi hành?”

      Ta : “Trong ba ngày.”

      Hết chương 40 – Hitsuji
      dhttHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :