1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trí Huệ nhân sinh - Chúc Nữ - 40

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 29



      Bóng đêm mênh mang.




      Ta ngồi bàn đu dây đong đưa chầm chậm, Tam thúc đứng sau ta vừa đẩy vừa giải thích chuyện trước đây của phụ thân. Hẳn là định cho ta biết chân tướng, hoặc có thể vì lo cho cảm nhận của ta, phụ thân trong miệng Tam thúc nghiễm nhiên là đứa trẻ phạm vào sai sót bị tổ phụ trách phạt rồi tức giận bỏ nhà , chẳng hề đề cập đến Trần Phong.



      Ta rất phối hợp lắng nghe, những chỗ nên nghi hoặc hỏi han hai ba câu. Tam thúc rất biết kể chuyện xưa, giọng điệu thúc ấy trầm thấp, khuôn mặt nghiêm túc, nếu phải ta sớm biết chân tướng, cơ bản nghe ra chuyện xưa này có chỗ sơ hở gì.



      Tam thúc xong thấy ta có phản ứng gì, dừng động tác lại, quay ra trước mắt ta, quan sát ta, rồi hỏi: “Nha đầu, sao lại câu nào?”



      Ta liếc nhìn thúc ấy cái, miễn cưỡng hỏi lại: “Muốn con cái gì đây?”



      Tam thúc : “Nghe chuyện của a cha con xong, bộ có gì muốn với thúc à?”



      Ta : “Con luôn thèm bình luận chuyện xưa.”



      Tam thúc hỏi: “Có ý gì?”



      Ta : “Chẳng ý gì.”



      Tam thúc truy vấn: “Chẳng ý gì là ý gì?”



      Ta thản nhiên đáp: “Ý chính là con có ý kiến chuyện phân đào chi luyến.” (phân đào chi luyến = đồng tính, gay, từ đó hay hơn nên mình để lại)



      Tam thúc ngạc nhiên!



      Phụ thân và Trần Phong cư ở Thương Sơn, là nơi thánh khiết phong hoa tuyết nguyệt nhất thế gian cách Vân Châu xa, ở đó mãi mãi là mùa hạ, có mây như vẽ thêm vào, có nước như băng tan ra, có Đỗ Quyên sắc màu rực rỡ; là nơi bồng lai tiên cảnh “leng keng có tiếng trống vang, vừa ca vừa múa váy nhàng”, đó là thánh địa của tình , hát về tình , ca ngợi tình .



      Tam thúc cùng sóng vai ngồi với ta bàn đu dây, bàn đu dây hơi hơi bị rung, Tam thúc chậm rãi giải thích phụ thân trong mắt và câu chuyện tình giữa phụ thân với Trần Phong. Ta cảm động suýt khóc, tựa vào vai Tam thúc, khẽ : “Con hy vọng a cha hạnh phúc.”



      Tam thúc hỏi: “Nha đầu, sao con lại biết chuyện a cha con?”



      Ta : “Nhìn thấy Trần Phong biết.”



      Tam thúc kinh ngạc giật mình, dám tin.



      Lòng ta chua sót, : “A cha gặp con ta sao?”



      Tam thúc vỗ vỗ vai ta an ủi.



      Ta hỏi: “Tam thúc, có phải tóc Trần Phong bạc bởi vì mẫu thân sinh con ra hay ?”



      Tam thúc thở dài.



      Mũi ta xót xót, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức kinh khủng, nức nở: “Mẫu thân vì sao phải sinh con ra?”



      Tam thúc nghe vậy nhét ta vào trong lòng, ôm chặt, đau lòng : “Nha đầu, đừng khó chịu, ở trong lòng Nhị thúc Tam thúc, con là bảo bối nhất trong bảo bối của chúng ta, chúng ta phải cảm ơn mẫu thân con sinh con ra, tổ phụ tổ mẫu cũng thế, đừng khóc, đừng đau lòng…”



      Lúc xuống núi, Tam thúc ngồi xổm xuống cõng ta. Ta lại khóc, nằm ở lưng Tam thúc, chuyện cũ từng màn từng màn thoáng lên, như quả cầu tuyết bi thương lăn đến, nước mắt kiềm chế được tuôn trào mãnh liệt. Tam thúc bước rất chậm, phát ra tiếng, thỉnh thoảng nghe ta khóc kịch liệt, thúc ấy vỗ vỗ an ủi ta.



      Về uyển rồi, ta kéo Tam thúc cho thúc ấy , còn muốn nghe chuyện ngày bé của phụ thân .



      Vì thế Tam thúc lại kể tiếp, thúc ấy bởi vì phụ thân sinh ra đẹp, năm tám tuổi ấy có lần ra ngoài thăm hỏi bạn bè với tổ phụ bị cho là bé, tổ phụ vô cùng tức giận, về phủ bắt phụ thân mỗi ngày phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang nửa canh giờ, kết quả da bị lột, nhưng vẫn đen; còn bọn họ hồi còn thường chơi trò chơi gia đình, phụ thân cho Nhị thúc hơn ông ấy hai tuổi làm tân nương…



      tới đây, Tam thúc hỏi ta: “Nha đầu, hận a cha con ?”



      Ta : “Có giận, chưa bao giờ hận.”



      Tam thúc thả lỏng nét mặt: “Như thế, con có bằng lòng Thương Sơn?”



      Ta do dự.



      Tam thúc : “A cha con vẫn luôn muốn gặp con.”



      Được rồi.



      Mấy năm nay Tam thúc vẫn liên lạc với phụ thân, sở dĩ cho ta biết, thứ nhất là phụ thân có can đảm đối mặt với ta, cho phép Tam thúc cho ta biết; thứ hai tự bản thân Tam thúc cũng biết mở miệng với ta chuyện này như thế nào, ban đầu thúc ấy nghĩ là với tuổi tác của ta thể thừa nhận việc này, muốn ta tha thứ cho phụ thân là chuyện khó như lên trời.



      Hôm sau rời giường, tâm tình rất tốt, A Mỗ thấy ta cười ngừng, hỏi ta có gì vui sao? Ta để ý bà, ngâm nga giai điệu dân gian vào thư phòng, mài mực, mở giấy, hồi cho Thương Song Cẩn, cho biết ta chuẩn bị Thương Sơn, có biện pháp viết thư đúng hạn cho .



      Khi hạ bút hai chữ “Phụ thân”, ta do dự. Theo pháp luật, phụ thân của ta phải là a cha, là Nhị thúc. Cần phải giải thích nguyên nhân trong đó sao? Ngẫm lại thấy cần, Thương Song Cẩn cũng phải biết nội tình, huống chi đây là “Việc xấu trong nhà”, có thể nào do đứa con ta đây ra miệng?



      Thư viết được hơn phân nửa, Tam thúc bước vào, thấy ta cười tủm tỉm múa bút thành văn, nhịn được tò mò chồm lên xem. Ta né thúc ấy, lưu loát viết cho xong, hào phóng ngồi tránh ra, ý bảo thúc muốn xem cứ ngồi xuống từ từ xem.



      Tam thúc buồn cười, mà cũng thèm khách khí, lập tức ngồi xuống, đọc thành tiếng: “Cẩn, …”



      “Cẩn?” Tam thúc kinh hô.



      Mặt ta nóng lên, xấu hổ chết mất thôi, chuyện này phải do ta, là do Thương Song Cẩn cầu, ta mà nghe, liền thế này thế kia thế nọ. Ta bị uy quyền đè à uy quyền đè cho bẹp, ta là cọng rau đáng thương trong truyền thuyết mà…



      Tam thúc vừa đọc vừa trêu chọc, đọc tiếp đọc tiếp, thúc ấy bắt đầu nhíu mày, xốc cả mớ trang còn lại, nhịn được hỏi: “Viết nhiều thế cơ à!”



      xong, nâng mắt nhìn ta, “Đúng là biết lớn , cầu?”



      Biết còn cố hỏi!



      Tam thúc ra vẻ đau lòng, “Nha đầu, vì sao lúc thúc chuyện con thường nghe?”



      Việc này…



      Tam thúc đọc thư xong, ngẩng mặt nhìn ta lời nào, biểu tình cười như cười .



      Lại thừa nước đục thả câu nữa rồi, ta tức giận : “Có việc .”



      Tam thúc nhíu mày, “Sao con lại biết là thúc có việc?”



      Ta bắt chước thúc ấy nâng cằm ra chiều suy tư.



      Tam thúc cười ha ha, chốc sau, từ trong ngực lấy phong thư ra đưa cho ta.



      Ta nhận lấy, bìa thư chữ, nghi ngờ hỏi: “Của ai ?”



      Tam thúc lời nào, ý bảo ta mở ra xem.



      Miệng thư dán, ta rút lá thư rồi mở ra.



      Khẽ giật mình, Trưởng Tôn Liệt.



      Gió lạnh thu đêm, dưới ánh nến.



      Ta lại mở lá thư của Trưởng Tôn Liệt, chữ viết đẹp như người nhảy vào trong mắt. Tuy trong thư từ ‘’, nhưng chữ chữ lại chứa ; câu câu mang chữ ‘tình’, lại từ từ lộ ra tình; mới gặp ta chung tình, gặp ta nhớ nhung, gặp lại ta cực vui…



      Lòng ta chua sót, nhớ lại đánh giá về của Nhị thúc, khen rằng ‘mặt đẹp đẽ, tính minh mẫn, chí kiên định, hiền lành lịch .’ .



      tiếng động rất từ ngoài cửa truyền vào.



      Bỗng cảm thấy rùng mình, kẻ nào lớn mật như thế, dám ở ngoài cửa thư phòng ta nghe lén?



      Lặng lẽ đứng dậy, tới phía sau cánh cửa, nắm chặt tay nắm cửa, đột ngột mở cửa…



      thân hình bé do bất ngờ kịp né mà ngã nhào xuống đất.



      Ta vừa thấy, kinh ngạc: “Duệ Nhi?”



      Trí Duệ xoa xoa bả vai bị ngã đau, ngượng ngùng cười: “A tỷ…”



      Ta nghiêm mặt đe dọa: “Sao lại lén lút ở ngoài cửa?” Thằng nhóc xấu xa từ khi bái Phương Khiếu làm thầy, dần dần còn xem ta ra gì.



      Trí Duệ co rụt cổ lại, chỉa chỉa ngoài cửa, giọng : “A tỷ, phải đệ, phải đệ, là…”



      Còn có kẻ khác? Ta thò người ra nhìn, làm gì có? “Duệ Nhi, dám dối a tỷ?”



      “A tỷ, phải đệ, ” Trí Duệ vội vàng phủ nhận, “ phải đệ, là, là Tam thúc thúc ấy…”



      Tam thúc?



      Trí Duệ rầu rĩ giải thích: “Tam thúc sợ a tỷ mình thương tâm, mới bắt đệ đến xem xét, vừa mới bị a tỷ phát , Tam thúc liền đẩy đệ ra, còn mình chạy trước…”



      Ta dở khóc dở cười.



      Đến sinh nhật.



      Trời còn chưa sáng, ta bị A Mỗ cùng bọn nha đầu líu ríu túm từ trong ổ chăn ra trang điểm thay quần áo.



      Ta say sưa ngắm người người mắt long lanh, mặt kích động, tự hỏi bộ vui vẻ đến vậy sao?



      A Mỗ vui sướng chỉ vào hộp trang sức, hỏi: “A Niếp thích mang cái nào nào?”



      Ta lười xem, từ từ nhắm hai mắt đáp nào cũng được.



      A Mỗ cười : “Vậy chọn bộ trang sức vàng ròng này , chưa từng mang đâu đấy.”



      Ta bị đề nghị này làm tỉnh người, vội mở mắt : “ được.”



      A Mỗ há miệng cười: “A Niếp tỉnh rồi.”



      Ta ngượng ngùng cười.



      Trang điểm xong, Tam thúc vui mừng khấp khởi bước vào.



      Ta nghênh đón, hỏi thúc có chuyện gì tốt, cao hứng như vậy?



      Tam thúc mở bàn tay ra, ra vẻ thần bí : “Nha đầu, xem thúc giúp con nhận được bảo bối gì này.”



      khối dương chi ngọc bội, ta cầm lấy cẩn thẩn xem, kinh hô: “Trong ngọc có chữ, là chữ ‘Huệ’!”



      Tam thúc đắc ý thôi: “Thế nào? Khối ngọc bội này có thể làm bảo bối được chưa?”



      Ta thích buông tay, trong ngọc mang chữ, hơn nữa còn là tên mình, “Bảo bối, là bảo bối!”



      Tam thúc cười tủm tỉm nhìn ta, “Có thích ?”



      Ta tiếc ca ngợi: “Thích đủ để biểu đạt, bảo vật này ở đâu ra vậy?”



      Tam thúc nhíu mày: “Muốn biết?”



      Lại thừa nước đục thả câu, ta lườm thúc ấy cái.



      Tam thúc cười to, : “, chúng ta gặp người tặng lễ.”



      Ngoài cửa nghỉ chân Lan Uyển, Tam thúc làm tư thế mời, “Vào thôi.”



      Ta nghi hoặc: “Thúc vào?”



      Tam thúc lắc đầu, : “Người ta chỉ cần gặp con, muốn gặp thúc.”



      Nghe vậy, ta thấp thỏm yên, ai muốn gặp ta?



      Đẩy cửa bước vào, trong phòng hơi tối, ta nhìn chung quanh vòng, im hơi lặng tiếng.



      Ban ngày ban mặt lại kéo rèm cửa sổ, Tam thúc giở trò gì vậy.



      Phòng khách có người, phòng ăn có người, phòng ngủ… Quên , nào có ai tùy tiện gặp ở phòng ngủ?



      Chẳng lẽ ở thư phòng?



      Ta bất an chậm rãi lên lầu, bước từng bậc , qua bậc bước chân càng nặng nề, qua bậc tim càng đập nhanh hơn.



      Rốt cuộc là ai muốn gặp ta?



      Tới cửa thư phòng, ta cố gắng để tim đập bình tĩnh lại, nâng tay đẩy cửa.



      Cửa, lại tự mở.



      Từ trong người bước ra.



      Ta dám tin nhìn nam tử trước mắt, kinh ngạc lui vài bước, đúng là, đúng là…



      “A Niếp…” Phụ thân mỉm cười chăm chú nhìn ta, trong mắt lấp lánh ánh sáng chói mắt.



      Hết chương 29

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 30 -1:

      [​IMG]

      Ta ngơ ngác nhìn phụ thân, đầu óc trống trơn.


      Phụ thân bước tới, nâng tay xoa mặt của ta, : “A Niếp, nhớ a cha à?”



      Làm sao có thể nhớ chứ?



      Từ hồi ba tuổi, khuôn mặt này khắc sâu vào trong lòng ta, vô số lần tỉnh giấc giữa đêm khuya, ta trằn trọc vì khuôn mặt này, trốn trong chăn lẳng lặng khẽ nấc đến hừng đông. Lúc mới đầu Mẫu thân quy y cửa Phật ta còn cách khoảng thời gian thường sang viện của phụ thân, ở đó, vừa ở hết nửa ngày. Khi đó cứ hay nghĩ, người khác có cha mẹ, ta cũng có cha mẹ, người khác có thể hưởng thụ cha mẹ thương, ta lại chỉ có thể cuộn ở trong lòng Nhị thúc tìm kiếm an ủi, vì sao lại như vậy?



      Kiếp trước, ta vì bệnh nên sinh ra lâu bị cha mẹ ruột vứt bỏ, cha mẹ nuôi mặc dù tìm đủ mọi cách thương ta, nhưng dưới tận đáy lòng lại luôn có chút đau đớn thể xóa nhòa. Năm nười sáu tuổi ấy, bọn họ về nước tìm ta, quỳ ở trước mặt ta cầu xin tha thứ, ta khóc thể nào…



      Kiếp này, phụ thân vì thành toàn tình của mình mà vứt bỏ ta và mẫu thân, mẫu thân lại vì cái gọi là ‘Trả nợ’ bỏ lại ta. Lại làm “ nhi”, nếu trong lòng có oán bọn họ là giả . Ta từng tưởng tưởng chỉ lần rằng nếu có ngày phụ thân đứng ở trước mặt ta cầu xin tha thứ, rốt cuộc nên có thái độ như thế nào mới có thể bày tỏ mâu thuẫn tích tụ trong tim những năm gần đây để đáp lễ .



      Nghe Tam thúc phụ thân ta mấy năm nay luôn luôn nhớ đến ta, chưa bao giờ thôi quan tâm ta, trong lòng ta cũng vui mừng, cho nên chỉ do dự chút liền quyết định Thương Sơn gặp . Mà nay, phụ thân ngay tại trước mắt, trong lòng ta ngoại trừ có cảm giác rất vui mừng, cũng có cảm xúc ấm ức vô vàn.



      “A Niếp…” Phụ thân thấy ta yên lặng rơi lệ, nháy mắt hốc mắt ướt át, ôm ta vào lòng, mặt vùi vào ta cổ, xin lỗi lần lại lần. Ta nghe nước mắt tuôn trào mãnh liệt, như hồng thủy tràn đê làm thế nào cũng kiềm chế được.



      Mãi đến khi tiếng “A Niếp” quen thuộc vang lên, phụ thân và ta mới buông nhau ra. Dần dần hồi phục cảm xúc rồi, giúp ta lau nước mắt, nắm tay ta, đến trước mặt Trần Phong, : “A Niếp, còn nhớ Tử Quý ?” Ta gật gật đầu, năm tháng vẫn chưa lưu lại dấu vết gì mặt Trần Phong, như Tam thúc , vẫn cao lớn đẹp trai như trước.



      Trần Phong thấy ta gật đầu, có vẻ rất cao hứng, với phụ thân: “Du Văn, A Niếp vẫn nhớ ta đấy.”



      Phụ thân chăm chú nhìn ta, mỉm cười , vẻ mặt thương.



      Trần Phong nhìn phụ thân, rồi lại nhìn ta, cười : “A Niếp, ngươi cũng biết dung mạo mình giống hệt a cha?”



      Biết chứ, Tam thúc còn thiếu điều mỗi ngày mỗi .



      Trần Phong lại : “Du Văn, ngươi nhìn xem A Niếp có giống khi ngươi thiếu niên hay ?”



      Phụ thân cười gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.



      Trần Phong như bốn năm trước, hỏi ta có thể ôm cái? Ta do dự, mười bốn tuổi rồi, lại tùy tiện để nam tử ôm thích hợp. Ta nhìn phụ thân, trưng cầu ý kiến. Phụ thân gật gật đầu, buông tay. Lòng ta phức tạp nhưng thong thả bước đến Trần Phong giang hai tay ra. Trần Phong mở vòng tay to ôm ta cái, sung sướng với phụ thân: “Du Văn, nữ nhi chúng ta trưởng thành.”



      ****************************************************************************



      Cha và con ba người… Được rồi, nghe qua rất được tự nhiên đúng ? Ta cũng rất được tự nhiên, nhưng đây là cách của Trần Phong, hào phóng ba người chúng ta cha và con lâu gặp nhau, hôm nay là sinh nhật ta, nhất định phải say về.



      Ta vừa nghe phải uống rượu, hoảng sợ, đưa mắt xin phụ thân giúp đỡ, ta uống rượu. Phụ thân giọng an ủi sợ, Tử Quý uống rượu là say. Ta vừa nghe thấy yên tâm, hóa ra là con cọp giấy há.



      Tam thúc xuất đúng lúc, thấy cả ba người chúng ta cười ha ha vui vẻ, biểu tình chua chua với phụ thân: “Huynh trưởng, trong mắt huynh giờ chỉ có nha đầu có ta.”



      Phụ thân mỉm cười .



      Ta liếc Tam thúc cái xem thường.



      Tam thúc lập tức ra vẻ bắt được chứng cớ, chỉa vào người ta cáo trạng với phụ thân: “Huynh xem huynh xem, nàng dám trừng ta!”



      Phụ thân và Trần Phong cười ha ha.



      Lâu ngày gặp lại, đề tài rất nhiều.



      Tam thúc nghiễm nhiên ta là nhân vật phát ngôn, với những vấn đề phụ thân và Trần Phong muốn biết đều bị sạch, ngay cả chuyện ta bị Thương Song Cẩn uy hiếp gọi thân mật đều ào ào tuôn ra. Ta xấu hổ chết được, liên tiếp nháy mắt với Tam thúc, xin chừa cho ta chút mặt mũi.



      Tam thúc lơ, bộ dáng cuối cùng cũn đợi đến cơ hội báo thù tiếp tục thao thao bất tuyệt. Ta hận nghiến răng, muốn vặn lỗ tai , kết quả bị phụ thân phát đưa mắt cảnh cáo, ta đành thôi, đứng ngồi yên mặc thêm mắm thêm muối lại thao thao bất tuyệt.



      Cuối cùng, Tam thúc cũng hết về Thương Song Cẩn, rồi cảm thấy khô miệng, muốn xuống lầu uống nước, trước khi còn chủ động báo trước tiết mục kế tiếp đề cập đến Trưởng Tôn Liệt triều đứng đầu trong tứ đại công tử. Mặt ta nóng đến mức có thể nướng bánh, hai mắt trợn to mất hết mặt mũi lắp bắp : “Đừng có nghe Tam thúc bậy, , bình thường hay giễu cợt ta làm trò vui.”



      Phụ thân chỉ cười .



      Trần Phong cố ý kéo dài điệu, ý vị thâm trường “Ồ” tiếng.



      Ta vừa định mở miệng giải thích, Tam thúc lướt vào như cơn gió rồi ngồi xuống.



      Ta nhanh chóng đứng dậy đến trước mắt , chắn trước mắt , nhe răng trợn mắt ám chỉ: thúc lại bậy, đừng trách ta trở mặt.



      Tam thúc giả vờ vô tội, tỏ vẻ hiểu ý ta, đưa tay đẩy ta ra, oan ức với phụ thân: “Huynh trưởng, con bé lại trừng ta.”



      Ta thấy vô lực, được rồi, ta thừa nhận bình thường nên khinh bỉ miệt thị , báo ứng đến rồi đây. Mắt thấy thể ngăn cản Tam thúc hươu vượn, ta bình tĩnh trở lại, ra vẻ liên quan đến mình mặc miệng lưỡi lưu loát, thỉnh thoảng nghe thuận, ta còn hát đệm bổ sung vài câu.



      Chuyện này làm cho Tam thúc ngỡ như mơ, đưa mắt nhìn ta như hỏi, có ý gì? Ta liếc cái như đao, ý gì là ý gì, so coi da ai dầy hơn. Tam thúc lĩnh hội, càng thêm hăng say, đến nước miếng bay tứ tung. Rốt cục ta nghe nổi nữa, lén xua tay dưới váy dài, ám chỉ ta đầu hàng.



      Tam thúc hiểu, lúc này mới giơ tay làm động tác trả lại cho ta.



      Ta nhất thời suy sụp, cò kè mặc cả, bớt .



      Tam thúc nhíu mày, chắc giá.



      Ta biết mà, thôi được rồi.



      Bởi vì phụ thân và Trần Phong bất ngờ đến đây, phá hỏng kế hoạch mừng sinh nhật ban đầu của ta, ta xin lỗi Hòa Tạp. biết nội tình rồi, sao, ta hẳn là ở với phụ thân, vừa vặn cũng có bệnh nhân phải khám, ngày khác lại mình chúc mừng ta.



      Lần thứ hai phụ thân rời nhà, Trí Duệ còn , bởi thế nó có biểu rất xa lạ đối với bá phụ đột nhiên nhảy ra, còn với Trần Phong mặc đồ đen tóc trắng, mặt cũng giấu được kính sợ. Ta an ủi phen, hiệu quả cao, đối với việc phụ thân ngoắc bảo nó qua vẫn biểu có chút kháng cự như cũ.



      Ta nghĩ nghĩ, thầm cho Trí Duệ, võ công của hai vị bá phụ có thể sánh bằng hoặc mạnh hơn nhiều sư phụ nó. Quả nhiên, Trí Duệ nghe xong hai mắt sáng ngời, lập tức đến phụ thân trước mặt, quy củ hành lễ, cung kính gọi tiếng Đại bá phụ; lại đến trước mặt Trần Phong thi lễ, cung kính tiếng Trần bá phụ. Trí Duệ hành lễ xong, ta tiếp nhận Trí Uyển trong tay A Mỗ, ôm bé hành lễ với phụ thân.



      Trời gần giờ ngọ, A Mỗ kêu người dọn bữa.



      Ta ngăn cản, hỏi phụ thân: “Có thể lại chờ thêm chút.”



      Phụ thân ý ta, nhưng vẫn gật đầu : “ sao.”



      Ta thầm với Trí Duệ.



      Trí Duệ lĩnh mệnh ra ngoài.



      Chỉ chốc lát sau, Thanh Vân dẫn vài nha đầu đưa nguyên liệu nấu ăn trong bếp đến Lan Uyển.



      Lúc này phụ thân mới hiểu ra ta muốn đích thân xuống bếp.



      Trí Duệ đứng kế bên kiêu ngạo giùm ta: “Bá phụ, tay nghề a tỷ hơn xa trù phụ.”



      Từ chối hỗ trợ của A Mỗ và bọn nha đầu, ta mình bận rộn trong phòng bếp, trong thời gian ngắn hoàn chỉnh bàn năm sáu người ăn, với ta mà phải là việc khó. Rửa rau rửa được nửa, phụ thân bước vào, xắn tay áo muốn giúp. Ta cũng khách khí, chỉ huy phụ thân làm này làm nọ. Tất cả động tác của phụ thân đều rất thành thạo, xem ra cuộc sống của và Trần Phong, phụ thân hẳn là thụ.



      Cha và con hai người cười cười trong phòng bếp là sung sướng. Phụ thân hỏi ta, lời Tam thúc có mấy phần là ? Ta biết là chỉ Thương Song Cẩn và Trưởng Tôn Liệt, rầu rĩ thừa nhận, Tam thúc ngoại trừ biểu tình với ngữ khí làm quá, chuyện tám phần giả. Phụ thân nghe xong, chân mày nhìu chặt, gì.



      Ta hy vọng phụ thân vì việc này mà hao tâm tốn sức, liền chuyển đề tài chút chuyện đời thường. Phụ thân biết ta lại sửa sang lại việc đồng áng, cảm thấy hứng thú, hỏi có thể cho xem . Ta đương nhiên. Phụ thân lại hỏi động tác tay Tam thúc múa với ta ý là gì?

      Skip to content
      THNS: Chương 30-2
      Posted on Tháng Một 5, 2016 by hitsuji-no-namida
      Chương 30 -2

      [​IMG]

      Ta lập tức nổi giận, lên án Tam thúc luôn bắt nạt ta, vừa nãy là lừa ta làm năm bộ quần áo cho . Phụ thân hỏi lại biết Tam thúc lừa, vì sao còn phải đồng ý? Ta nghẹn lời, bụng đồng ý được, đồng ý làm ra chuyện kiểu như nấp trong lòng ta khóc cả đêm, ta cần gì làm người nữa?


      Phụ thân gặp ta co quắp, hỏi nữa, ý đồ đến lần này, thứ nhất là vì sinh nhật ta, thứ hai là để đón ta Thương Sơn, hỏi ta có ý kiến gì khác ? Bới lúc trước bàn với Tam thúc chuyện này, cho nên ta có. Chẳng qua, ta Nhị thúc đường đến Vân Châu, nếu Thương Sơn, cần . Phụ thân hỏi Nhị thúc đến vì chuyện gì? Ta đơn giản đại khái. Phụ thân sao, Nhị thúc đến rồi vẫn có thể Thương Sơn, vừa vặn cũng có chuyện muốn thương lượng với Nhị thúc.



      Sau nửa canh giờ, bàn đồ ăn phong phú mang lên. Trần Phong thử ăn món, khen dứt miệng, tay nghề mạnh hơn nhiều so với phụ thân. Ta nhịn được khinh bỉ nhìn, cho món này là phụ thân làm. Trần Phong cũng xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên lại quay sang khen phụ thân, ăn ngon hơn nhà làm. Ta vuốt mồ hôi, đưa mắt Trí Duệ, tâm ở trước mặt tiểu bằng hữu, xin kiêng dè chút .



      Phụ thân trách cứ nhìn thoáng qua Trần Phong, ánh mắt dừng người Trí Duệ, ôn hòa từ ái. Ta bất giác nhìn đến si, nếu phụ thân phải… Ta hẳn là ít huynh đệ tỷ muội rồi? Người nhà vui vẻ hoà thuận ngồi quây quần cùng nhau ăn cơm này, nhìn bọn của như vậy, hẳn là rất hạnh phúc?



      Bỗng nhiên ta nghĩ tới mẫu thân, sau khi an toàn tới Vân Châu, mẫu thân liền đoạn tuyệt thư từ với ta. Có đôi khi, Nhị thẩm đến Tĩnh Am ni dâng hương, gặp mẫu thân chút, thuật lại tình huống của ta cho mẫu thân nghe, mẫu thân cũng lời nào, lẳng lặng nghe xong rồi tránh ra…



      Nghĩ vậy, trong lòng ta hơi hơi chua chua, đưa mắt chuyển sang Trần Phong, nào biết Trần Phong nhìn ta, bốn mắt đối diện lát, đều tự lẳng lặng dời . Năm ngoái sinh nhật, mẫu thân vẫn tự tay làm cho ta bát mỳ trường thọ, hôm nay còn ai có thể nhớ đến? Ta nhịn được thấy mất mát.



      Tam thúc như trận gió tiến vào, thấy bàn người người ăn cơm yên lặng gì, trợn to mắt ra vẻ khí sinh nhật thể quá im lặng, muốn mọi người vui vẻ lên mới được. Trí Duệ buông chiếc đũa vỗ tay phụ họa, đúng rồi, phải hát cho a tỷ bài chúc mừng sinh nhật.



      Phụ thân và Trần Phong đồng thanh kinh ngạc: “Bài chúc mừng sinh nhật?”



      Ta đầu vạch đen.



      Tam thúc liên tục : “Đúng đúng đúng, Duệ Nhi, a tỷ cũng là a tỷ của con, cũng là ân sư truyền nghiệp của con, vậy do con hát .”



      Trí Duệ gần như hoàn toàn hòa nhập, thoải mái đứng dậy.



      Tam thúc lại chỉ huy Trần Phong, “Tử Quý, lầu hai có tranh, lấy xuống đây cho nha đầu đàn.”



      Trần Phong gật đầu, đứng dậy lên lầu.



      Tam thúc lại hỏi phụ thân: “Huynh trưởng, tiêu của huynh đâu?”



      Phụ thân chỉa chỉa bên hông.



      Tam thúc : “Được, để Trí Duệ bắt đầu hát trước, sau đó mọi người đệm nhạc.”



      Ta nhìn bộ dáng Tam thúc, nhớ tới lớp trưởng hồi trung học, lớp trưởng là kết quả biểu huynh muội kết hợp, ngoại trừ học tập chuyên đứng hàng thứ nhất, những phương diện khác đều ngốc nghếch, nhìn vừa buồn cười vừa đáng . Hàng năm lớp có liên hoan, lớp trưởng luôn lá người quan tâm nhất, chỉ huy ca hát đánh đàn, đánh đàn đến ca hát, kiểu hũ nút lên tiếng ấy, ngũ được đầy đủ thích hát tông cao… Cuối cùng, toàn bộ học sinh cười đến đau xốc hông, giơ ngón cái với lớp trưởng, đều tỏ vẻ xuân đến trễ vui hơn…



      “… A tỷ, tỷ lại ngẩn người!” Bên tai đột nhiên có giọng Trí Duệ bất mãn.



      Ta vội vàng hoàn hồn.



      Tam thúc liếc ta cái cảnh cáo, dùng tay ra hiệu uy hiếp ta biểu cho tốt vào, bảng giá của tăng à. Ta lập tức ngưng thần tĩnh khí, tiếp nhận đàn tranh trong tay Trần Phong, điều chỉnh thử tiết, có gì ổn, ta nhìn phụ thân, gật đầu; ta lại chuyển sang Trí Duệ, ý bảo nó có thể bắt đầu.



      Trí Duệ chỉ có tám tuổi, sắc trời sinh trong trẻo to , khúc Chúc mừng sinh nhật đơn giản được hát rất hay. Hát xong lần, ta quay nhìn phụ thân, có thể chứ? Phụ thân gật đầu, tỏ vẻ thành vấn đề. Trí Duệ bắt đầu lần nữa, ta đàn tranh, phụ thân thổi tiêu, hợp nhất ba thứ thanh chúc mừng ta…



      Tiếng hát vừa dứt, Trần Phong dẫn đầu vỗ tay hoan nghênh khen dễ nghe, hỏi ai sáng tác?



      Trí Duệ đáp: “Là a tỷ.”



      Ta đổ mồ hôi.



      Dễ nghe dễ nghe, nhưng Chúc mừng sinh nhật phổ đơn giản, Tam thúc cho rằng đủ để biểu đạt tài văn hoa của ta, để ý ta nghiến răng nghiến lợi ám chỉ, ồn ào muốn ta lại đàn bài. Trí Duệ bân cạnh phụ họa, như có chuyện lạ với phụ thân, a tỷ đàn bài nào cũng dễ nghe. Ta ngượng ngùng cười, tỏ ý với phụ thân, lời trẻ con thể tin.



      Phụ thân lời nào, trong mắt lại tràn ngập chờ mong.



      Ta thầm than tiếng, bất mãn nhìn về phía Tam thúc, đàn bài nào đây?



      Tam thúc giảo hoạt cười cười, , từ trong ngực lấy ra tờ giấy đưa cho phụ thân, tùy ý chọn, tất cả nha đầu đều biết đàn.



      Phụ thân và Trần Phong xem xong, nhất tề sửng sốt.



      Ta xấu hổ thôi, tâm phải ta, phải ta…



      Phụ thân hỏi: “A Niếp, 《 hóa điệp 》 là thế nào?”



      biết chọn! Ta nghĩ nghĩ, : “Hóa điệp chuyện xưa hơi bi thương, vẫn nên đổi bài khác hơn.”



      Phụ thân sửng sốt.



      Trần Phong kinh ngạc: “Còn có chuyện xưa?”



      Ta nghĩ tự nhéo mình, lắm miệng.



      Trí Duệ nhảy dựng lên, nó thích nghe ta kể chuyện xưa nhất.



      Tam thúc cũng rất kinh ngạc, hỏi vì sao chưa bao giờ nghe ta nhắc tới?



      Ta khóc ra nước mắt, trúng đài? Trúng đài rồi?



      Nhìn mấy khuôn mặt muốn nghe chuyện xưa, ta cố gắng chuyện xưa Lương Sơn Bá và Chúc Đài lần, chẳng qua, ta cải biên, sửa lại giới tính Chúc Đài.



      Vì thế… Vì thế nghe thấy hai người Lương Chúc hóa thành bướm rồi, ngoại trừ Trí Duệ ngây thơ hỏi ta vài câu vì sao , phụ thân, Trần Phong và Tam thúc đều im lặng. Trong phòng bắt đầu có loại khí khó hiểu, ta bị hãm trong đó, bất giác làm rơi đàn…



      Ban đêm, ta ngủ ở Lan Uyển, phụ thân và Trần Phong ngủ cách vách. Tắt đèn rồi, lòng ta an, trằn trọc khó ngủ. Phụ thân với Trần Phong đến đây cho ta rung động và vui sướng rất lớn, cũng làm cho ta chua xót sâu. Mỗi khi nhìn Trần Phong, cuối cùng ta vẫn tự chủ được nghĩ đến mẫu thân. Ngày con ra đời, ngày khó của mẫu thân, mà nay, người trải qua sinh tử sinh ta ra đó lại sớm thanh đăng cổ phật, thân ở thế ngoại.



      Chợt nghe vài tiếng gõ cửa.



      Ta xuống giường, cầm đèn, mở cửa, là phụ thân.



      Ta hỏi: “A cha còn chưa ngủ à?”



      Phụ thân : “A Niếp phải cũng vậy à?”



      Cha và con nhìn nhau cười.



      Cùng ban đêm nhưng giống, có người thứ ba, phụ thân và ta tán gẫu chuyện bí mật. Bởi vì nhận được cảm thông và chúc phúc của ta, phụ thân về chuyện tình của và Trần Phong. nhớ lại lúc quen biết Trần Phong là thiếu niên, tựa như chuyện xưa Lương Sơn Bá và Chúc Đài, bọn họ cũng có ba năm cùng trường, sau lại bọn họ kết chung thân làm bạn, chỉ là chưa từng nghĩ giữa chừng có chuyện ngoài ý muốn, bị hoàng đế tứ hôn…



      Lúc đến đây, phụ thân nhanh chóng nhìn ta nhắc lại, việc ta sinh ra tuy rằng ngoài ý muốn của , nhưng ta, tại lại thấy may mắn có ta nữ nhi này. Ta lắc đầu, sao.



      Ta nghĩ là phụ thân bị hoàng đế tứ hôn như thế nào, mẫu thân làm sao sinh ta ra, nhưng có, phụ thân trực tiếp đến đoạn Trần Phong biết tin ta sinh ra sau, ngắn ngủn bảy ngày trắng tóc.



      Chỉ mấy câu, hai mắt phụ thân ửng hồng, nhất thời thể tiếp.



      Ta cũng lời nào, lẳng lặng cuộn trong lòng ở nhận bi thương của mà bi thương.



      Lại nghe vài tiếng gõ cửa.



      Ta sửng sốt, nghĩ là ai đây?



      Phụ thân là Tử Quý.



      Ta “À” tiếng, từ trong lòng phụ thân ra mở cửa.



      Quả nhiên là Trần Phong.



      Trong tay bưng cái chén.



      Ta mời tiến vào, nghĩ là thực tri kỷ, lại đưa đồ ăn khuya cho phụ thân.



      Trần Phong vào phòng cầm chén đặt ở bàn , phụ thân : “A Niếp, lại đây.”



      Ta đến bên cạnh phụ thân ngồi xuống.



      Trần Phong đưa chiếc đũa cho ta.



      Ta ngẩn ra, cho ta làm gì?



      Phụ thân từ ái vén mấy sợi tóc ra sau tai ta, ôn hòa : “Tử Quý làm mỳ trường thọ, A Niếp nếm thử xem.”



      Ta thấy cái mũi xót xót…



      Hết chương 30 – Hitsuji

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 31

      [​IMG]

      Phụ thân ở lại núi Lạc Phong bảy ngày rồi mới cùng Trần Phong khởi hành về Thương Sơn, khi , ông để lại cho ta cặp huynh đệ, ca ca gọi là Hạc Phong, đệ đệ gọi là Hạc Kiều, bảo là bọn họ có thể bảo vệ ta chu toàn. Trần Phong tặng ta cây sáo ngọc, loại chỉ cỡ bàn tay, dạy ta thổi khúc, nếu ta gặp phải chuyện khó khăn gì thổi sáo ngọc có người giúp ta.


      Ta theo, bởi vì đêm trước khi khởi hành khi chuẩn bị cùng phụ thân, Tam thúc lặng lẽ cho ta tin tức, Trưởng Tôn Liệt mất tích giữa kinh thành. Nguyên nhân mất tích, rất nhiều người bàn tán, có người bí mật xuất gia, có người bị hoàng đế ám sát, có người bị Thái Sư giam cầm …



      Tam thúc hỏi ta nghĩ thế nào?



      Còn có thể nghĩ thế nào đây?



      Trưởng Tôn Liệt mất tích có gì ngoài hai khả năng, bị Thương Song Cẩn xóa, hai là đến Vân Châu. Giả thiết đầu khả năng xảy ra gần như bằng , việc Thương Song Cẩn đề phòng đúng là giả, nhưng có khả năng xóa sạch , ít nhất tại có khả năng; cho nên khả năng sau là lớn nhất.



      Tam thúc thúc ấy cũng nghĩ như vậy, hỏi ta có dự tính gì hay ?



      Ta có dự tính gì hết, thuận theo tự nhiên thôi.



      Hai đường thủy bộ từ Kinh thành đến Vân Châu đều bị Thương Song Cẩn khống chế chặt chẽ, theo cách của Phương Khiếu chính là ai ai cũng đều có thể qua, duy nhất mỗi Trưởng Tôn Dung Chi là chắp cánh cũng khó . Cho nên cho dù ta có tính cũng chỉ là tính, gặp được người đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.



      Tam thúc vốn định mở miệng với phụ thân, bảo là mượn sức phụ thân và Tử Quý, giúp Dung Chi đến Vân Châu đến nỗi quá khó khăn, chỉ cần Dung Chi có thể bước vào địa giới Vân Châu, Thái thú đây tự có biện pháp che chở chúng ta rời .



      Ta ngăn cản thúc ấy, nghiêm mặt cảnh cáo được làm như vậy, nửa chữ cũng được với phụ thân.



      Tam thúc khó hiểu, hỏi vì sao?



      Ta giải thích, bởi vì có giải thích cũng ràng lắm.



      Ở trong lòng ta, phụ thân tuy là phụ thân, nhưng cũng phải là người có thể thân thiết đến mức có chỗ kiêng dè. Đúng vậy, ta mến ông ấy, nhớ nhung ông ấy, thông cảm ông ấy, đồng tình ông ấy, nhưng chỉ chút này thôi đủ để xóa tan cảm giác xa lạ do thời gian chia lìa quá dài.



      Loại cảm giác này Tam thúc hiểu, ở trong hiểu biết của thúc ấy, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung là gốc rễ luân thường, hiển nhiên tình cảm là trời sinh mà phải do mua bán. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nhiều lần khuyên thúc ấy đón Tam thẩm và Trí Nhân đến Vân Châu mà thúc ấy làm lơ.



      Bởi thế, nếu ta với thúc ấy rằng phụ thân với ta mà chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống, e là thúc ấy đánh mạnh vào đầu của ta, sau đó tức giận lạnh lùng mắng ta là nha đầu chết tiệt hiếu tâm.



      Song, Tam thúc vẫn sắp xếp ổn thỏa, thúc ấy mở tấm bản đồ địa hình cho ta, muốn ta ghi nhớ, là kể từ lúc hoàng hậu nhúng tay vào việc hôn nhân của ta, thúc ấy chọn cho ta con đường chạy trốn. Con đường này thông qua chỗ phụ thân định cư, đó là nơi cực kỳ bí , ngoại trừ người của Trần Phong có ai có thể vào.



      Ta phản ứng, Tam thúc rồi, ta bảo cho A Mỗ xếp lại cất dưới đáy rương.



      A Mỗ kinh ngạc, hỏi ta vì sao nghe theo Tam thúc?



      Ta hỏi lại bà nghe theo thế nào? Ta chạy trốn mình, thanh tịnh rồi, bỏ lại gia tộc đằng sau làm sao bây giờ?



      A Mỗ đáp.



      Ban đêm, Phương Khiếu thổi tiêu hẹn ta ra ngoài.



      thẳng lên đỉnh núi rồi, thản nhiên cho ta biết tin tức, Trưởng Tôn Dung Chi được Khang vương mời đến Thanh Phong Lâm uống trà …



      Ta im lặng.



      Sau đó về uyển, ta vẽ tấm chân dung Trưởng Tôn Liệt, mặt sau đánh dấu đại khái vị trí Thanh Phong Lâm, đưa cho Hạc Phong và Hạc Kiều, hỏi bọn họ đến Lợi Châu nhanh nhất cần mấy ngày. Đáp là khoái mã ngày đêm ngừng, bốn ngày có thể tới. Ta giao bức họa cho Hạc Phong, bảo hai huynh đệ họ lập tức khởi hành Lợi Châu, giúp Trưởng Tôn Liệt chạy thoát.



      Hạc Phong nhận lấy, nhìn nhìn, mình có thể làm, để Hạc Kiều ở lại. Ta bắt nghe lệnh, phải hai người cùng . Hạc Phong phụ thân trước khi có nghiêm lệnh, hai huynh đệ thể đồng thời rời khỏi ta, lúc nào cũng phải có người bên cạnh bảo vệ ta, thể cưỡng lại.



      Được rồi.



      Hạc Phong lại hỏi, có muốn mang người về luôn hay ? Ta suy nghĩ, cần, thầm giúp Trưởng Tôn Liệt rời khỏi Lợi Châu là đủ rồi, lại dặn dò nếu như tình thế nguy hiểm cũng đừng miễn cưỡng, bảo toàn bản thân là hết. Sau khi Hạc Phong rời , ta phân phó Hạc Kiều hết sức chú ý động tĩnh Phương Khiếu, nếu phát có bồ câu bay về phương bắc, mặc kệ có phải thả có hay , đều bắn xuống nướng ăn hết.



      đêm ngủ.



      Hôm sau dậy sớm, Hòa Tạp chờ ở trong sảnh, hỏi ta phái người tìm có chuyện gì? Ta vừa chuyện định làm. Hòa Tạp lập tức giơ chân, nâng tay đập đầu ta “cốc” cái, mắng ta quá lớn mật, ngay cả tâm tư hại người cũng dám có. Ta vội vàng giải thích việc phải như tưởng tượng. Hòa Tạp nghe xong nguyên do, chau mày, do dự hồi lâu mới cẩn thận đồng ý, cũng chỉ làm lần, nếu có lần sau, hạ độc ta trước, đỡ phải còn sống gieo họa cho người khác.



      Sáng sớm ngày kế, Hạc Kiều đến báo, giao cho ta mảnh giấy, bồ câu ăn rồi. Buổi chiều Trí Duệ vội vàng chạy tới khóc, sư phụ như bị mất hồn, kêu thế nào cũng tỉnh, rất giống bộ dáng ta khi ngủ mê man, bảo ta mau phái người mời pháp sư…



      Ta trấn an Trí Duệ phen, phân phó Tử Hà mời Hòa Tạp, nhìn xem sao lại thế này. Sau lúc, Tử Hà thở hổn hển đến bẩm báo, là y sư Hòa Tạp chẩn đoán Phương thị vệ bị loại chứng dịch mới, tại người được nâng xuống núi …



      đêm mộng, yên bình ngủ mãi đến khi bị Tam thúc vội vàng gấp trở về lật mí mắt mới dậy. Ta bất mãn, hỏi thúc ấy về làm gì? Tam thúc nghe vậy, nâng tay đẩy ta ngã, trừng mắt ta thế mà dám gạt làm chuyện tốt?



      Được rồi, đấu lại thúc ấy, ta thuật lại tình huống lần. Tam thúc nghe xong nở nụ cười, vỗ vỗ vai ta làm tệ, rất có phong phạm làm việc của , còn thúc ấy cũng vừa mắt Phương Khiếu, nếu phải ta phản đối, sớm tống cổ tiểu tử này rồi.



      Sau khi Phương Khiếu bị chẩn ra “Dịch chứng”, lại có vài tên thị vệ bị chẩn ra bị “lây bệnh hư hư thực thực”, đến tận giờ, toàn bộ hạ nhân Thương Song Cẩn an bài bị ta ngăn cách ở chỗ trong sơn động núi Lạc Hạp, do thị tòng tâm phúc Tư Thanh của Tam thúc và Lãng Đạt phụ trách chăm sóc.



      Ba ngày sau, ta nghênh đón Nhị thúc dưới núi Lạc Phong.



      Tẩy gió bụi rồi, Nhị thúc và Tam thúc ở thư phòng bí mật hàn huyên lúc lâu, mãi đến bữa tối mới kêu ta vào. Ta có chút lo sợ bất an, sau khi ngồi xuống, Nhị thúc liền hỏi ta câu, là muốn làm người , hay là muốn mai danh tích? Thấy ta lời nào, ông cần ta vội trả lời, cẩn thận suy nghĩ, năm ngày sau cho ông đáp án.



      Nhị thúc nghỉ ngơi, ta kéo Tam thúc hỏi thúc ấy Nhị thúc có ý gì? Tam thúc nâng tay gõ đầu ta cái, trừng mắt trách ta biết còn cố hỏi. Gần cửa ải cuối năm, phủ Thái Sư có thời gian đợi, bọn họ mặt tìm kiếm Trưởng Tôn Liệt, mặt tích cực tuyển chọn những danh môn nữ tử, mà cùng với việc hôn nhân của ta, trước có Thương Song Cẩn mạnh mẽ can thiệp, sau có tổ phụ cực lực phản đối, giờ đây khả năng hài hòa kết thành coi như còn.



      Ý Nhị thúc rất ràng, gả cho Thương Song Cẩn là làm người , mà nếu muốn cùng Trưởng Tôn Liệt tay trong tay, duy chỉ có thể có con đường bỏ trốn mà thôi. Hậu quả như phụ thân và Trần Phong, đều bị dòng họ mình trục xuất khỏi cửa, từ nay về sau xa chạy cao bay, biến mất khỏi thế gian.



      Ta ngủ được, bảo Hạc Kiều bồi ta dạo.



      Đối với hai huynh đệ , phụ thân đánh giá là trung thành tin cậy, thân mang dị năng, là người có thể trọng dụng. Tính tính ngày, Hạc Phong để đến Lợi Châu, nếu như thuận lợi, hẳn là bắt đầu hành động. Ta hỏi Hạc Kiều: “Ngươi có biết Khang vương là ai ?”



      Hạc Kiều khẽ gật đầu.



      Ta lại hỏi: “Vậy huynh trưởng ngươi có mấy thành phần thắng?”



      Hạc Kiều trầm ngâm, đáp: “ đến năm phần.”



      Ta thở dài.



      Hết chương 31 – Hitsuji.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 32:



      Nhị thúc cho ta thời hạn năm ngày đảo mắt đến, Hạc Phong truyền tin tức gì đến, Hạc Kiều là tám phần bị vây hãm ở Lợi Châu. Lòng ta hốt hoảng thôi, Tam thúc vắng, ta có ai để thương lượng, đành phải nặng nề bước gặp Nhị thúc.


      vào Trúc Uyển, Nhị thúc ngồi ngay ngắn chờ ta ở trong sảnh, sắc mặt ông có chút khó coi. Đây là chuyện ít lắm gặp, từ đến lớn, Nhị thúc luôn cho ta vẻ mặt ôn hoà, trừ phi ta có hành động kỳ cục, bởi thế ta cảm thấy lành, đoán hẳn là có chuyện gì chọc giận ông rồi.



      Nhị thúc ngoắc tay cho ta ngồi xuống, ta dám ngồi, quy củ đứng yên trước mặt ông, hành lễ gọi tiếng “Phụ thân.” Nhị thúc nghe vậy, mặt mày hơi nhăn, kéo ta ngồi xuống bên cạnh ông, mở miệng liền hỏi: “A Niếp, Phương Khiếu với mấy người Tần Lập đâu?”



      Bụng ta giật thót, vẫn bị ông phát manh mối. “Nha đầu, chuyện này thể với Nhị thúc con, có đánh chết cũng thể , nếu như bị hỏi, chỉ là bọn họ có triệu chứng dịch bệnh, phải cách ly, tuyệt đối có thể thừa nhận…” lời Tam thúc dặn dò văng vẳng bên tai.



      Ta nuốt nuốt nước miếng, chột dạ trả lời: “Hòa Tạp bọn họ…”



      “A Niếp!” Nhị thúc nghiêm giọng quát chặn đứng lời ta, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm ta: “Dám dối vi phụ?”



      Ta lập tức quăng mũ cởi giáp.



      Nhị thúc nghe xong nguyên nhân, đỡ trán, sau hồi lâu vẫn chuyện.



      Ta hồi hộp đổ mồ hôi đầy tay, chưa bao giờ thấy ông có biểu bị làm khó giống như lúc này, cẩn thận giải thích: “Phụ thân, con chỉ là muốn làm cho Phương thị vệ ngủ mấy ngày, chẳng phải làm hại .” Nhị thúc nghe vậy, nâng mắt nhìn ta, thở dài tiếng rồi : “Đành vậy, chuyện phát sinh, trách con cũng vô dụng.”



      Rồi Thương Song Cẩn có sư đệ, hai người cùng ăn cùng ở cùng học nghệ mười năm có hơn, tình cảm sâu sắc. Cốt nhục Hoàng thất có tình, nhưng ở trong lòng Thương Song Cẩn, Phương Khiếu người sư đệ này phân lượng so với các huynh đệ quan trọng hơn rất nhiều. Nhị thúc đánh giá tệ, can đảm cẩn trọng, võ nghệ cao cường, làm việc có thủ đoạn, làm người chân thành tin cậy, là người đáng giá kết giao.



      Người như vậy, cứ thế bị ta biết sợ bỏ thuốc những hai lần? Nhị thúc tới đây, khỏi lắc đầu, ta đứa này là lá gan lớn biên giới…



      Ta nghe mà ngơ ngác, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại từng hình ảnh phát sinh từ lúc Phương Khiếu lấy thân phận thị vệ lần thứ hai đến Vân Châu: trốn và bị trốn, bao vây tiêu trừ với bao vây tiêu trừ địch, hạ thuốc xổ với , cổ động cả thôn trang ai cũng đòi như “Như Hoa”, rải lời đồn nửa đêm mò vào phòng quả phụ…



      Nhị thúc lại : “Lần trước con cho ăn thuốc xổ, ép suýt chết, Khang vương nghe được, ngày đêm lo lắng, muốn tới Vân Châu thăm hỏi, nếu phải dưới hết sức khuyên can, chỉ sợ người đến rồi, chắc chắn con phải nếm chút khổ sở.”



      Ta hơi hơi rũ mắt xuống, bụng ta gánh vác hậu quả. Lần trước Thương Song Cẩn đến, vì chuyện đó mà ôm ta cắn nửa đêm, bảo là trừng phạt, hại miệng ta thiếu chút nữa để cắn đứt, cuối cùng còn cảnh cáo ta, nếu như còn có lần sau, nợ mới nợ tính luôn thể.



      Nhị thúc thấy ta hé răng, nghĩ là trách ta quá nặng, sắc mặt ôn hòa lại, chuyển đề tài vào chính đề, “A Niếp, Tam thúc con con vừa ý Dung Chi, chuyện đó có ?”



      Ta im lặng, vừa ý thế nào? này với loại tình huống này, ta căn bản có quyền lựa chọn. Bảo ta làm giống phụ thân, vì tình vứt bỏ hết tất cả, để cho người thân đau khổ rơi lệ, khiến cho tộc nhân bị sỉ nhục? Ta làm được, cũng muốn làm như vậy.



      Nhị thúc tiếp: “Con vừa ý Dung Chi, muốn gả cho , nhưng lại lo lắng Khang vương gây bất lợi cho vi phụ và gia tộc phải ?”



      Ta gật đầu thừa nhận.



      Nhị thúc ôm ta vào lòng, khẽ vỗ vai an ủi ta, rồi : “Nha đầu ngốc, vi phụ với con, Khang vương lòng mang khát vọng, chí ở giang sơn, cưới phi với tuy là đại , nhưng cũng việc riêng, tất nhiên công và tư chẳng phân được, làm sao mà trù tính thiên hạ?”



      Tuy thế, nhưng nhìn chung lịch sử, làm đế vương rồi tính sổ cũng ít. Theo hiểu biết của ta về Thương Song Cẩn, thể đưa lên tới độ cao quân vương thanh minh, quân này ràng chính là kẻ có thù tất báo, tính toán chi li lòng dạ hẹp hòi.



      đường vi phụ đến Vân Châu nhận được tin Thái Sư cho bà mối hỏi Lưu gia, bởi thế, nay cho dù bị Khang vương ngăn trở, Dung Chi muốn cưới hỏi con đàng hoàng chắc chắn là thể, dưới góc độ người làm cha mà , đương nhiên là ta hy vọng nhìn thấy con có thể đường hoàng gả , phú quý cả đời, áo cơm lo; mà vi phụ cũng biết , con để ý nhất cũng phải những thứ đó.”



      “Khang vương có thể cho con tất cả, duy nhất cái con muốn lại cho được; Dung Chi có thể cho con cái con muốn, nhưng thời cơ đó mất , A Niếp, nếu con nhận định Dung Chi chính là phu quân con tìm, cần phải lo lắng quá, chỗ Tam thúc con sắp xếp là ổn thỏa, với giúp đỡ của Tử Quý, Khang vương tìm thấy các con đâu.”



      Ta rơi nước mắt như mưa.



      Trong trí nhớ, Nhị thúc bất kể là trước khi kết hôn hay sau khi kết kết hôn,lúc nào cũng che chở thương nâng niu ta trong lòng bàn tay. Nhị thẩm sinh Trí Duệ rồi, ta cho là phần thương này đương nhiên bị chia mất phần, nhưng có, bị chia bớt, ngược lại còn tỉ mỉ chu toàn hơn.



      tại Dung Chi bị Khang vương cản trở ở Lợi Châu, con cần lo lắng, gặp nguy hiểm, chỉ là, muốn ra khỏi Thanh Phong Lâm chẳng phải chuyện dễ, cho nên duyên phận giữa các con cũng còn tiếp được, đành phải xem ý trời và của tạo hóa .”



      Nghe đến đó, ta nhanh chóng lau hết nước mắt, dám tiếp tục giấu diếm, kể lại việc phái Hạc Phong đến Lợi Châu giúp Trưởng Tôn Liệt chạy thoát. Nghe ra Hạc Phong cũng có thể bị bắt nhốt, Nhị thúc nhíu mày, ông trầm ngâm, câu cho ta về trước nghỉ ngơi, liền đứng dậy đến thư phòng .



      Từ Trúc Uyển ra, ta tìm Hòa Tạp, người đâu mất, ta mang theo Hạc Kiều trực tiếp Lạc Hạp Sơn. Nhìn mấy khuôn mặt im lặng ngủ say giường đá ở trong động, ta hỏi Lãng Đạt: “Người sao rồi?” Nàng đáp: “Người yên tâm , sư phụ tự mình phối thuốc, bọn họ có sao đâu.”



      có sao là tốt rồi!



      Ta quay đầu với Hạc Kiều: “Nghỉ chút mang bọn họ trở về.”



      “Mang trở về?” Lãng Đạt nghe vậy ngẩn ra: “Sư thúc, phải người phải để cho bọn họ ngủ đến năm sau sao?”



      cần thiết nữa.



      Ta : “Lãng Đạt, sau khi đưa người trở về liền cho bọn họ giải dược.”



      Khi dùng bữa tối, Tam thúc trở lại, bị Nhị thúc răn dạy nghiêm khắc chút là thể tránh khỏi. Ăn xong, bọn họ đến thư phòng nghị , ta cáo lui. đường về Mai Uyển, Phương Khiếu đứng giữa đường chờ ta, bốn mắt nhìn nhau, câu nào, trước sau chuyển hướng lên núi.



      Phương Khiếu : “Tiểu thư, đây là lần thứ hai.”



      Ta : “Ngươi có thể tìm Vương gia cáo trạng.”



      Gì mà làm người thành , đáng để kết giao, ta thấy Nhị thúc là bị mê hoặc, chàng này giống Thương Song Cẩn đều là kẻ lòng dạ hẹp hòi. đúng, ta càng tồi tệ hơn, chỉ lòng dạ hẹp hòi, hơi động chút là mách lẻo.



      Phương Khiếu ngừng chân, quay đầu nhìn ta, : “Như tiểu thư mong muốn, Phương mỗ nhất định phải thế.”



      Ta thi lễ với , thản nhiên : “ vậy, tiểu nữ đây vô cùng cảm kích.”



      Phương Khiếu hơi giật mình.



      Ta thuận tay nhổ cây con, thoải mái quay quay, nhàn nhàn : “Đúng rồi, có chút kinh nghiệm cuộc sống chia sẻ với ngươi nè, mấy ngày trước ta muốn ăn bồ câu, sai người bắn mấy con, ngờ nướng thơm ngon hơn hầm nhiều.”



      Phương Khiếu cả kinh.



      Nhóc con, định làm ta sợ?



      Ta tiếp: “Cho nên, lúc cáo trạng đừng quên thêm chuyện này, Vương gia thích ăn mấy món thôn quê, kinh nghiệm này hẳn nên chia sẻ với nữa.”Cùi rồi sợ lở, nợ quá nhiều hết lo âu, trời mưa bong bóng bập bồng, má lấy chồng là lẽ đương nhiên*, thận theo vậy.

      “虱子多了不怕咬, 债多了不愁 và 天要下雨, 娘要嫁人” Đại ý: rận nhiều sợ ngứa, nợ nhiều còn lo, và hai câu sau mang nghĩa ý trời định, thểlàm trái. Xem thêm tại đây: http://minhbao.net/thuan-theo-thien-y-hon-la-tuan-luat-do-con-nguoi-de-ra/



      Phương Khiếu bị ta chặn nghẹn họng, giương mắt nhìn lời nào.



      Tâm lý ta méo mó, quăng cho cái nhìn khinh bỉ, ê a làn điệu dân gian xoay người xuống núi. Nào ngờ vừa mới bước vào cửa bị cánh tay lôi đến thư phòng, lạch bà lạch bạch thiếu chút nữa ngã xuống luôn. Ta hất cánh tay ra, tức giận : “Gì đây? Có chuyện từ từ .”



      Tam thúc buông tay, trừng ta hỏi: “Việc kê đơn Phương Khiếu đó hai ta gieo hẹn thế nào?”



      Ta rụt người lại.



      Tam thúc thấy ta định giở quẻ, lập tức bóp chặt bả vai ta, hai mắt nhìn chằm chằm ta hỏi: “, hai ta gieo hẹn thế nào?”



      Ta biết tránh khỏi, đành phải trả lời thúc ấy: “ hứa đánh chết cũng thể .”



      Tam thúc ra vẻ tiếc rèn sắt thành thép chỉa vào người ta, : “Vậy sao con còn bán thúc? Đồ hèn nhát.”



      Ta ngụy biện: “Chúng ta chỉ giao hẹn đánh chết thể , lại giao hẹn thời điểm đánh chết thể .”



      Tam thúc: “…”



      ——-



      Nhị thúc tỏ lập trường, nay chỉ còn mỗi ta là thái độ lãng .



      Tam thúc thấy ta mặt mày co cáu, an ủi gấp, Thương Song Cẩn đồng ý ta cập kê rồi mới nhắc chuyện hôn , cho nên Trưởng Tôn Liệt có rất nhiều thời gian ra khỏi Thanh Phong Lâm. Chẳng qua, để sắp xếp ổn thỏa, Tam thúc lại nhắc tới việc mở miệng xin phụ thân giúp đỡ.



      Ta lắc đầu, cần, cũng lo lắng Trưởng Tôn Dung Chi xa chạy cao bay luôn. Tam thúc kinh ngạc, hỏi ta nếu có lo lắng, lúc trước vì sao phải hạ độc Phương Khiếu? Lại vì sao phái Hạc Phong Lợi Châu giúp chạy trốn?



      Ta im lặng.



      Sính làm vợ, chạy làm thiếp.



      Ta có trăm ngàn loại tưởng tượng về hôn nhân bản thân, chỉ mỗi nghĩ tới việc bỏ trốn này thôi, vì cái gì cả, chỉ vì cái trả giá phải trả là ta thể thừa nhận. Ta muốn rời nhà chẳng có nơi , muốn cha mẹ ở cao đường mà ta lại xấu hổ thể về được. Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như chạy trốn với nhau sao? Còn phải là thê lương bất đắc dĩ viết ra《 Bạch đầu ngâm 》?



      “Ơn chàng buổi nặng ghê, đời cơ nhỡ, cam bề thiếp mang**”, bảo đảm chất lượng tình gì gì đó quá ngắn, ta muốn như vậy.

      Trích trong bài “Tỉnh để dẫn ngân bình” của Bạch Cư Dị, tác giả viết bài này (khoảng năm 835, so với nay 2015) trải qua gần 12 thế kỷ. Nhưng đề tài ông đưa ra vẫn còn nóng bỏng : nam nữ nhau tự kết hôn thông qua cưới hỏi. Tác giả thay lời người con chuốc hậu quả nặng nề sau khi tự ý lấy người mình , ra tâm của mình. (trích từ hoasontrang.us, hai câu lấy từ bản dịch của Ngô Văn Phú: bốn câu cuối là:

      Ơn chàng buổi nặng ghê,
      đời cơ nhỡ, cam bề thiếp mang…
      Dại khôn, ai đó nhắn cùng,
      Khen ai chớ có coi thường hứa hôn…)



      Giúp Trưởng Tôn Liệt chạy thoát là chuyện, có quyết định cùng bỏ trốn lại là chuyện khác, hai việc này mâu thuẫn nhau.



      Tam thúc thở dài, nhìn ta, hàm xúc sâu xa : “Có đôi lúc, thúc hy vọng con có thể tự do buông thả lần.”

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Ái chà, lên đây luôn rồi. Truyện rất hay, nhưng mà văn chương edit khó hiểu thiệt, nhiều khi đọc muốn nổ não luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :