1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trí huệ nhân sinh - Chúc Nữ (17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 19.
      Thu Đồng rất nhanh bị dẫn đến trước mặt ta, chống đỡ được, cả người mềm nhũn. Thanh Vân và Thanh Hàn quăng nàng ta mặt đất, đợi ta cất lời, nàng ta vừa lăn vừa bò đến trước mặt ta, ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Cầu xin tiểu thư minh xét, tỳ thiếp biết Lục Ý làm ra chuyện độc ác bực này, cầu xin tiểu thư minh xét, cầu xin tiểu thư tha mạng. . . . . ."

      Ta lặng thinh, nâng chung trà lên, mở nắp trà, nhàng thổi hơi."Tiểu Tinh, Trí Uyển bị cảm khỏi chưa?"

      Thu Đồng sững sờ, dường như là ngờ ta hỏi vấn đề này, nhất thời ngừng khóc, nghi hoặc nhìn ta, : "May có tiểu thư mời Miêu y, Uyển Nhi ăn hai bữa thuốc, còn đáng ngại."

      Ta gật đầu cái, " sao là tốt rồi."

      Thu Đồng thút thít nức nở, bộ dạng hoa lê đái vũ vừa thấy thương.

      Trong lòng ta cười lạnh, giả bộ, lại còn giả bộ."Hôm nay mời Tiểu Tinh tới đây, là có chuyện , xin Tiểu Tinh vui lòng chỉ giáo."

      Thu Đồng thấy thái độ của ta ôn hòa khác gì ngày thường, vẻ mặt dần dần buông lỏng, nàng ta lau lau nước mắt, bộ dạng kính cẩn, : "Chỉ giáo dám, tiểu thư nếu có nghi hoặc, tỳ thiếp nếu biết giấu diếm."

      Vậy tốt.

      Ta hỏi: "Tỷ đệ ta tới thôn trang, liệu có chỗ nào chậm trễ Tiểu Tinh?"

      Thu Đồng : "Tiểu thư khoan dung, xử đều chu toàn, ngài có ân lớn với mẹ con ta, tỳ thiếp khắc sâu trong đáy lòng."

      Rất biết cách chuyện.

      Ta : "Trí Uyển là muội muội của ta, chăm sóc nàng là phận của ta, Tiểu Tinh cần bận tâm trong lòng."

      Thu Đồng : "Tiểu thư nhân từ, thi ân cầu báo đáp, tỳ thiếp chịu ân, vạn lần dám quên."

      Hảo cái vạn lần dám quên!

      Ta cười lạnh: "Tiểu Tinh dám quên chính là muốn bức ta chạy về phủ trong kinh, sau đó làm Tam thiếu phu nhân trong trang này ?"

      Thu Đồng thần sắc kinh hãi.

      Ban đêm, tiếng khóc của Trí Uyển làm ta ngủ yên, đứng dậy bảo A Mỗ thắp đèn, Tây Sương xem chút có chuyện gì xảy ra. Chỉ sau chốc lát, A Mỗ trở lại, có việc gì, đứa bé có lẽ là quen xa mẫu thân, có chút náo loạn, dỗ dành là tốt rồi.

      Ta thở phào nhõm, dặn dò nàng: "Bảo thị mẫu cẩn thận chăm sóc, được xảy ra sai sót."

      A Mỗ đáp: "Yên tâm , có lão Thôi ở đây, hai thị mẫu cũng đều là người trung hậu, có chuyện gì đâu."

      Ta ngơ ngác nhìn đỉnh màn trướng, có chút mệt mỏi : "A Mỗ, Người ta có phải quá độc ác? Trí Uyển còn như vậy."

      A Mỗ khuyên nhủ: "A Niếp, đừng suy nghĩ nhiều, Thu Đồng làm ra chuyện khó tha thứ bực này, hôm nay nếu có Tam công tử ở đây, nàng ta há còn mạng sống sao?"

      Ta ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ thường ngày ta khắt khe với nàng ta?"

      A Mỗ đáp: "A Niếp nếu là khắc nghiệt, đời nào còn người lương thiện?"

      Ta bật cười: "A Mỗ, lời như thế này cũng nên nữa, người ta nghe thấy lại chê cười."

      A Mỗ nghiêm túc : "Lão Bà Tử , ai dám cười?"

      Lục Ý cung khai vô cùng ràng, Thu Đồng tự biết có khả năng vào được cửa tại phủ trong kinh thành, vì thế đánh chủ ý đánh tới thôn trang. Trước khi ta và Trí Duệ đến, Tam thúc bận rộn, công việc trong trang cơ bản đều là do nàng ta giúp đỡ xử lí, có thể làm nửa chủ nhân, bọn hạ nhân cũng dám xem nàng, vốn định ngày kia mẹ quý nhờ con vượt qua Long môn, ai ngờ tương lai tốt đẹp bởi vì ngày ta đến mà tan vỡ.

      Mới đầu, Thu Đồng để ta vào mắt, với Lục Ý, tiểu nương mười ba tuổi có thể làm nên bao nhiêu sóng gió đây? Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng ta phát mình sai lầm rồi, mà lại là quá sai lầm.

      Sau khi sinh hạ Trí Uyển, hi vọng mẹ quý nhờ con của Thu Đồng tan vỡ, lại thấy Tam thúc thực lòng thương ta, nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng biết ta thích nàng, rất sợ ta xúi giục Tam thúc đuổi nàng trở về, cho nên nhất mực chờ đợi cơ hội đuổi ta trở lại kinh thành.

      Sau khi Thương Song Cẩn bị thương tới thôn trang điều dưỡng, Thu Đồng cho rằng đây là cơ hội, từng nghĩ muốn dạ dược với để mang đến phiền toái cho ta. Lục Ý khuyên nhủ nàng ta, người này trầm, vừa nhìn liền dễ đối phó, vả lại bên cạnh luôn có thị vệ vòng quanh, ăn uống hằng ngày lại được ta cùng lão Thôi nghiêm khắc kiểm tra, dễ dàng xuống tay. . . . . .

      Vì vậy Thu Đồng liền chuyển chủ ý lên người Trí Duệ, nàng ta dám hại tính mạng Trí Duệ, liền nhờ huynh đệ nhà mẹ đẻ lấy được loại dược khi xuống cổ họng bị câm nửa. Cái gọi là ách dược (thuốc nửa câm), chính là sau khi đứa trẻ ăn xong, trong vòng hai năm thể chuyện, giống như câm, hai năm sau, tác dụng của dược tan hết, liền có thể khôi phục lại.

      Lục Ý nhát gan, dám hạ ách dược với Trí Duệ, nhưng Thu Đồng phân phó nàng lại dám nghe, cho nên liền thầm thay đổi loại dược khác tên gọi "Ba ngày đau". Theo như lời của Hòa Tạp, đây là loại độc mạn tính giày vò người ta, lúc uống thuốc, người đó có cảm giác thân thể bất thường, ba ngày sau đó dược mới có thể phát tác, lúc phát tác trong bụng quặn đau thống khổ, tình trạng đau đớn kéo dài nửa canh giờ rồi biến mất, cách ba ngày lại phát tác, cứ thế lặp lại, mãi đến nửa năm sau dược lực mới biến mất.

      Theo như tính toán của Thu Đồng khi Trí Duệ ăn phải ách dược, ta đây là trưởng tỷ kiêm người giám hộ thoát khỏi liên quan. Cho dù Nhị thúc Tam thúc cố tình bao che, nàng ta lấy góc độ đều là người mẹ chắc chắn Nhị thẩm tha cho ta, nhi tử yên lành lại thành người câm, người mẹ sao có thể dễ dàng bỏ qua?

      Ta làm gì Thu Đồng, chỉ trói nàng ta lại cấm túc trong tiểu viện, chờ sau khi Tam thúc trở lại định đoạt. Trí Uyển được ôm đến tiểu viện của ta, do lão Thôi gia và hai thị mẫu chăm sóc. Làm mẹ con các nàng chia lìa, coi như đó là trừng phạt của ta đối với Thu Đồng.

      Trí duệ khỏe lại, ta vạn phần cảm kích Hòa Tạp, phân phó Tử Hà dọn hết đồ cất giữ trong nhà của ta ra, mặc chọn lựa. Hòa Tạp vui mừng cười tít mắt, cuối cùng thứ cũng lưu lại cho ta, bao to nặng lưng toàn bộ đều cầm . Tử Hà đau lòng thay ta, ngày đó Hòa Tạp y sư cứu Điện hạ cũng thấy ta hào phóng như vậy. Ta lườm nàng cái, thầm nhủ Thương Song Cẩn có thể so với Trí Duệ sao?

      Ngày hôm đó, Trí Duệ la hét muốn núi nướng thịt. Ta ngước nhìn bầu trời, trời trong nắng ấm, đích thực là thời tiết tốt. Nhưng trước đó Hòa Tạp dặn dò, tiểu tử này dạ dày bị tổn thương, ẩm thực gần đây dùng để nuôi dưỡng dạ dày làm chính, hạn chế ăn đồ cay mặn này nọ.

      Như vậy, còn quay nướng gì nữa?

      Trí Duệ thấy ta đồng ý, bộ dạng đau khổ.

      Ta mặc kệ.

      Trí Duệ đeo bám dai dẳng.

      Ta nghiêm nghị cự tuyệt .

      Trí duệ ba mươi sáu kế đều lôi ra, ta vẫn là hai chữ" được!"

      Tiểu tử kia tức giận chạy ra ngoài.

      Ta vội bảo Thanh Vân đuổi theo.

      A Mỗ khuyên ta: "A niếp, Duệ công tử ngột ngạt nhiều ngày rồi, thả ra ngoài chơi chút cũng phải thể."

      Ta thở dài, "A Mỗ, ta là rất sợ. . . . . ." Trí duệ nếu xảy ra chuyện gì, ta chết ngàn lần cũng đủ.
      A Mỗ hiểu được, vỗ vỗ lưng ta, an ủi : "Đều qua, hôm kia lão Thôi thanh lọc đám người hầu có liên quan đến Tiểu Tinh, còn có kẻ làm liều, huống chi còn có Điện hạ, phải Người ra lệnh cho Lâm thị vệ luôn luôn trông chừng Duệ công tử sao? Buông lỏng tinh thần thôi."

      đến chỗ này, ta cảm kích Thương Song Cẩn. Sau khi Thu Đồng bị cấm túc, ta mỗi ngày đều trông chừng Trí Duệ với Trí Uyển, giây lát cũng dám rời . Theo thời vụ mùa màng đến gần, công việc trong thôn trang ngày càng nhiều lên, ta vừa phải lo nghĩ thu mua sửa chữa lại nông cụ, thuê người làm công nhật ... mấy việc vụn vặt, lại phải để ý tới chuyện đại là đuổi kiến trong kho lương mới.

      Kể từ đó, phân, thân, thiếu, thuật, mấy lần lão Thôi tới hỏi ý kiến liên quan đến hạng mục công việc, đúng lúc thấy ta mệt mỏi nhoài vào bên gường Trí Duệ ngủ say bất tỉnh. ngày, tình cảnh này bị Thương Song Cẩn tới thăm Trí Dệ nhìn thấy, gọi lão Thôi tới hỏi có chuyện gì mà thể quấy rầy ta? Lão Thôi dám , sau khi hồi bẩm xong, Thương Song Cẩn trầm ngâm chút, bảo lão Thôi về sau có chuyện gì quyết định được tìm xin chỉ thị giải quyết trước, chờ sau khi ta rảnh rỗi lại bẩm báo với ta.

      Lão Thôi dám đáp ứng, thân phận Thương Song Cẩn đúng là tôn quý, nhưng suy cho cùng vẫn là người ngoài, sao có thể để tùy ý nhúng tay vào chuyện trong thôn trang? Liền trước hết phải hỏi ý kiến ta mới được. Thương Song Cẩn gật đầu.

      Lão Thôi với ta chuyện vừa xảy ra, mới đầu ta có chút do dự, cảm thấy thích hợp. A Mỗ khuyên ta, có gì là thích hợp, Thương Song Cẩn nguyện ý giúp ta chia sẻ là chuyện tốt. Chuyện tốt? Ta , tốt ở chỗ nào? A Mỗ hé miệng cười, . Ta nghĩ nghĩ, hiểu rồi, thở dài, lão thái thái này lại suy nghĩ lung tung .

      Thương Song Cẩn nếu nhàn rỗi, vậy tùy là được rồi.

      thời gian sau đó, ta hiếm khi được buông lỏng như vậy, cách ba ngày lão Thôi hồi báo với ta lần. Ta kiên nhẫn nghe ông dài dòng, xoay người viết ra hàng mẫu quy cách, bảo ông chiếu theo quy cách cầu ghi lại công việc xong trình báo cho ta là được. Lão Thôi làm theo, mấy ngày sau tới với ta, Thương Song Cẩn cảm thấy biện pháp này tệ, nên cầu thị vệ làm theo.

      Thanh Vân hoảng hốt tới.

      Tâm trạng ta căng thẳng, Trí Dụê lại xảy ra chuyện?

      Thanh Vân : "Tiểu thư, tiểu công tử Tam viện, , muốn mời Điện hạ dẫn Người quay nướng, ."

      Cái gì?

      Vội vội vàng vàng chạy tới Tam viện, gặp lúc Thương Song dắt tay Trí Duệ ra ngoài, Lâm Thuận cõng cung tên cầm vỉ nướng theo sau. Nhìn thấy ta, Trí Duệ chuồn xuống nấp sau lưng Thương Song Cẩn. Tiểu tử thối, càng ngày càng lớn mật! Ta đè nén tức giận trong lòng, tiến lên thi lễ với Thương Song Cẩn, đợi đáp lại, trầm giọng với Trí Duệ : "Ra ngoài!"

      Trí Duệ phản ứng.

      Thương Song Cẩn lên tiếng: "Thời tiết tốt, ta dẫn ra ngoài dạo chơi, ngươi cũng cùng ."

      Chris thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 20

      Cả quận Vân Châu chia làm hai miền đông tây, phía đông là cao nguyên núi non, với địa thế hùng vĩ hiểm trở, nguy nga sừng sững; phía tây dần dần thoải xuống, chủ yếu là hình dạng nhấp nhô của gò đồi và núi thấp; tây trấn này thuộc địa phận tây quận, lấy Dương hà (sông Dương) làm ranh giới, phân thành hai vùng nam bắc, tằng tổ lưu lại sản nghiệp phần lớn tập trung phía đông nam Dương hà, trừ ruộng đất và nông trang ra, còn có cả dải rừng núi.

      Lâm Thuận đưa Trí Duệ lên núi săn thú hoang, ta cùng Thương Song Cẩn trước hết tuần tra việc xây dựng kho thóc. Năm nay tình hình hạn hán nghiêm trọng, lương thực khô quắt, sản lượng giảm là điều thể tránh được, mà tại kho thóc đều được xây ở chỗ thấp trũng, nếu như gặp phải lũ lớn, chính là bi kịch trong bi kịch. Vì vậy sau khi suy tính, ta quyết định xây dựng lại kho thóc ở núi.

      Lúc đầu lão Thôi do dự, ông lo lắng vấn đề tiền bạc, phần lớn tiền bạc dùng để xây dựng đê ngăn lũ, giờ lại xây dựng kho thóc, bạc sợ là căng. Ta bảo ông cần lo lắng, chuyện tiền bạc ta nghĩ biện pháp, bảo ông nhanh chóng sắp xếp nhân thủ làm, tranh thủ đưa lương thực của năm nay vào kho mới.

      Mắt thấy kho thóc phải ngừng thi công, bạc có, bạc mà kinh phủ đưa tới viện trợ vẫn còn ở đường, làm sao bây giờ? Ta suốt ruột đến độ xoay vòng vòng. Ngày tiếp theo, lão Thôi tới thưa lại với ta, vấn đề tiền bạc được giải quyết. Vừa hỏi, ra là Thương Song Cẩn đưa ông ngân phiếu vạn lượng.

      Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè , cành liễu đong đưa, trong ruộng sóng lúa khẽ lềnh bềnh, từng đợt từng đợt mang theo khí mát mẻ pha chút nóng phe phẩy thổi tới trước mặt, cảm giác thoải mái và dễ chịu. Từ đỉnh núi đến dưới chân núi, từ bờ sông bên kia đến bờ sông bên này, dọc theo đường , Thương Song Cẩn chậm rãi phía trước, ta nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, có ánh mắt trao nhau, cũng có lời trò chuyện với nhau.

      Trở lại chỗ nướng đồ, Thương Song Cẩn đứng lại, xoay người nhìn ta, hỏi: " nhiều ngày mà giấc ngủ vẫn tốt lên sao?"

      Ta liền giật mình, làm sao biết ta bị mất ngủ? Suy nghĩ chút, thầm cắm răng, tiểu tử thúi dám bán đứng A tỷ !

      Ta cúi đầu, trả lời: " tốt hơn nhiều."

      Lại trận trầm mặc.

      khí có chút buồn bực.

      Ta cảm thấy cần phải chút gì đó mới được, giương mắt ngắm nhìn bốn phía màu núi xanh, có chuyện nhảm: "Vân Châu rất đẹp."

      Thương Song Cẩn cũng nhìn sang, vuốt cằm : "Đúng vậy, "

      khí lại lần nữa trầm mặc.

      Ta vắt hết óc nghĩ nghĩ, mà nghĩ ra đề tài, trong bụng khỏi thở dài, ở cùng với người thâm trầm quả nhiên cũng phải có định lực .

      Thương Song Cẩn thấy ta cau mày, lên tiếng hỏi: " suy nghĩ gì?"

      Ta thu liễm, trả lời: " nghĩ đến Vân Châu đẹp."

      Thương Song Cẩn hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, : "Như thế, xem ra phụ thân ngươi là quá lo lắng."

      Nhị thúc?

      Ta nhìn , có ý tứ gì?

      Thương Song Cẩn : "Phụ thân ngươi luôn lo lắng cho tỷ đệ ngươi."

      Ta xúc động, con ngàn dặm, cha mẹ lo, xem ra mỗi tháng hai phong thư cũng trấn an được nỗi lo lắng trong lòng Nhị thúc Nhị thẩm. Chuyện Thu Đồng hạ dược với Trí Duệ, ta cũng giấu giếm, ngày sau đó liền đem căn nguyên hậu quả tường thuật lại trong thư gửi đến Kinh Thành. Đến giờ chưa nhận được hồi , biết Nhị thẩm sau khi biết như thế nào. . . . . .

      "Huệ nhi . . . . . ." thanh của Thương Song Cẩn chợt nhàng vang lên bên tai.

      Ta giật mình, vừa nhìn, biết từ lúc nào dời bước đứng sát bên cạnh.

      Mặt ta chợt nóng lên, nhìn bóng dáng in xuống mặt đất chồng lên nhau, tim đè nén nổi đập thình thịch.

      trận gió núi thổi qua, tóc mai của ta phất lên vài sợi rối bời, Thương Song cẩn giơ tay lên, nhàng vén chúng ra sau tai. Ta cúi đầu, căng thẳng cất nổi bước, trong đầu nhanh chóng loạn chuyển, nghĩ tới nếu như tiến thêm bước nữa ta nên làm như thế nào? Cho cái tát, xấu hổ giận dữ mắng mỏ là cầm thú? được, ta dám và cách đó cũng được. Mặc giở trò? Cũng được, bị sờ soạng căn bản liền bị gả , ta đây chưa bao giờ nghĩ tới dính dáng đến .

      "A tỷ, A tỷ. . . . . ." hết sức gượng gạo khó xử, xa xa truyền đến thanh giòn tan của Trí Duệ.

      Ta lập tức thở phào nhõm.

      ***************************************************************************
      "Ngũ nguyệt tiết, vị hữu mang chi chủng cốc khả giá chủng dã", xuân tranh nhật, hạ tranh , điền lí đích đại mạch tiểu mạch dĩ kinh thành thục, chính thị thưởng thu đích tiết (Đoạn này mình tra rất lâu nhưng tìm được nghĩa, nên đoán nghĩa dựa vào điển tích về tết Đoan Ngọ , nàng nào có ý tưởng khác sửa lại nhé. Có thể là: Tiết Đoan Ngọ, lá trúc gói bánh chưng (lá trúc có gai nhọn, gói ngũ cốc là bánh chưng, chứ mồng 5 tháng 5 là ngày mở đầu các ngày nóng nhất trong năm, thường phải thời điểm gieo trồng như trong số bản dịch, hoặc cũng có thể theo đàn chị là lúa đến mùa thu hoạch kiểu giống như con lớn có thể xuật giá), xuân gieo hạt, hạ đến mùa, trong ruộng cây lúa nay trưởng thành, chính là lúc thu hoạch gấp mùa màng). Tục ngữ sai, ngừng mùa gặt chút, gió táp mưa sa công dã tràng. Lão Thôi ra lệnh tiếng, toàn bộ nông trang tiến vào bận việc mùa vụ, cao trào.
      Ta cũng còn nhàn rỗi, mỗi ngày sớm tinh mơ rời giường, nhân lúc mặt trời chưa gắt nắng đưa Trí Duệ cánh đồng dạo hai bên bờ ruộng. Tiểu tử kia hết sức thụ giáo, cảm khái ra lương thực tới cũng
      [​IMG]
      Last edited: 7/5/16
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :