1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trí huệ nhân sinh - Chúc Nữ (17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười lăm.

      Ta quyết định tự mình bắt tay vào sửa sang lại bộ sách liên quan đến việc sản xuất đồng áng, tên cứ trực tiếp sao chép lại, lấy tựa đề: “địa công khai vật”. Trí duệ tuổi còn , bình thường luôn nhiệt tình chăm sóc mấy động vật , nếu muốn lôi kéo chạy đến vùng đồng ruộng, cũng chỉ hứng thú được ba năm ngày. Thời gian trước làm nghiên cứu, nếu phải là ta xuất ra đòn sát thủ, lấy sống chết của Hỉ Dương Dương ra uy hiếp, tiểu tử kia đâu chịu học tập làm ruộng?

      Nghĩ tới tương lai, mặc kệ ta có nhận mệnh hay , thân là thân nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả làm vợ người ta. Trí Duệ là trưởng tôn, là hi vọng của gia tộc. Ta muốn sau khi lớn lên lại hỏi vấn đề ngu ngốc như: "Dân chúng có ngô để ăn đỡ đói, sao ăn thịt?" ....

      Thân là người , mọi chuyện cần bản thân tự làm, nhưng thể hiểu. Nhưng nếu ta có thể hoàn thành quyển ghi chép như vậy để lại cho Trí Duệ, đối với ngày sau trông coi gia nghiệp cũng coi như có điều giúp ích, cũng uổng Nhị thúc Nhị thẩm lòng thương ta.

      Ta tìm đến lão Thôi, qua chút kế hoạch của ta. Lão Thôi quả nhiên kinh ngạc, nhưng vẫn là cung kính nhận lời. Ta hỏi liệu có gì khó khăn? Lão Thôi giữ vững thái độ cẩn thận trước sau như , tạm thời có. Ta biết ông có điều băn khoăn, cũng có hoài nghi. Đây là công trình lớn, mỗi hạng mục đều cần thời gian và thực tế chứng minh, ta là thiên kim tiểu thư mới mười bốn tuổi cầu làm chuyện như vậy, ông cảm thấy thể tưởng tượng nổi cũng rất bình thường.

      Ta cũng nhiều, để lão Thôi khi rảnh rỗi mang kinh nghiệm trước đó sửa sang lại, rảnh sắp xếp người giảng giải cho ta, riêng gì làm ruộng, địa chất, thuỷ lợi, khí hậu, chống thiên tai. . . . . . hễ là hạng mục liên quan đến lĩnh vực sản xuất nông nghiệp, ta nhờ ông tận lực tìm tất cả những người tài ba đến.

      Thời gian bận rộn cứ như vậy bước vào mùa xuân, tới giữa tháng, Kinh Thành truyền đến chuyện đại hỉ kinh thiên động địa, Hoàng đế hơn bốn mươi lần nữa có long tử. Ngày tiếp theo, Đại hoàng tử cũng mừng có con thứ tư. Hoàng đế mừng rỡ, từ lục cung đến quần thần, cả nước vui mừng.

      Bất đồng với khí vui mừng mà Quan phủ trấn cố ý tạo ra, ở thôn trang vẫn như mọi ngày, quản làm việc của quản , hạ nhân làm việc của hạ nhân. Ta theo thường lệ lôi Trí Duệ nghe giảng, bài học hôm nay là về công trình chống thiên tai lũ lụt, do cha vợ lão Thôi giảng dạy, là lão nông tóc trắng râu bạc có mấy chục năm kinh nghiệm về chống lũ lụt hạn hán.

      Lão nhân gia năm hơn bảy mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, thanh vang dội, về kinh nghiệm chống thiên tai rất ràng, có điều ông bị nặng tai, nên chỉ có thể nghe ông , trao đổi lại rất là khó khăn, ta đành đánh dấu lại chỗ chưa hiểu, nghĩ khi nào rảnh rỗi nhờ lão Thôi giảng giải.

      Nghe xong lý thuyết, ta theo thường lệ muốn tìm nơi làm thí nghiệm chứng minh phen.

      Tây trấn này có dòng chảy lớn, cách thôn trang gần nhất, dưới chân núi cách khoảng năm dặm đường có con sông, tên là sông Dương. Từ diện tích thủy vực (vùng nước), lưu lượng cùng chiều dài tới mà , sông Dương lớn hơn rất nhiều so với những con sông bình thường khác, là sông cả của tây trấn này. Lão Thôi hàng năm tháng bảy tháng tám là định kỳ mùa lũ, bất kể là tai họa lớn hay là thiên tai , sông Dương chưa bao giờ khiến dân chúng dọc theo bờ phải “thất vọng”.

      Nhìn mặt trời, nếu muốn quay về trước khi trời tối, thời gian có chút gấp gáp. Ta bảo A Mỗ nhanh chóng phân phó chuẩn bị xe bò. A Mỗ theo thói quen hỏi ta muốn đâu? Ta dọc bờ sông xem chút. A Mỗ đồng ý, bây giờ hơi muộn, khuyên ta ngày khác lại .

      Ta nhiều với Người, phân phó Thanh Vân làm. Thanh Vân dám tranh luận cùng ta như A Mỗ, vội vàng tìm người. A Mỗ bất đắc dĩ, đành phải dặn dò ta mang theo nhiều hộ vệ. Đúng lúc này, ta nhìn thấy thị tỳ của Thu Đồng co đầu rục cổ núp ở ngoài cửa viện, dáng vẻ muốn mà lại dám vào.

      Ta chỉ cho A Mỗ nhìn, để bà dẫn thị tỳ tới, hỏi chút xem là có chuyện gì hay . Thị tỳ bị mang tới, còn chưa lên tiếng liền run rẩy quỳ xuống. Ta có chút bất đắc dĩ, kể từ vài ngày trước đó ta trong lúc nóng giận đánh hai người nô bộc lâu năm có ý đồ gian trá đến tàn phế sau đó giao cho người môi giới bán , ta được tán tụng là tài đức sáng suốt đồng thời cũng nảy sinh tác dụng phụ, nha hoàn gã sai vặt nhát gan gặp ta là cứ như chuột gặp mèo, run rẩy ngay cả câu bình thường cũng nên lời.

      Có A Mỗ ở đây, ta cần tự mình mở miệng. sau khi đặt loạt câu hỏi, ra là Thu Đồng muốn gặp ta, lại sợ ta rảnh, cho nên phái người tới thăm dò trước. A Mỗ nhân cơ hội khuyên nhủ: "A niếp, hay là gặp Tiểu Tinh, ngày mai hãn ra bờ sông."

      Ta từ chối cho ý kiến.

      A Mỗ hiểu ý, bảo thị tỳ lập tức trở về mời Thu Đồng tới đây. Rất nhanh, Thu Đồng đến, thấy ta mặc bộ nam trang màu xanh
      [​IMG]
      sanone2112Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười sáu.

      Tin chắc rằng trong lòng mỗi người con đều từng có giấc mộng: trong mộng có vị hoàng tử. . . . . . Cưỡi bạch mã. . . . . . Tay nâng bó hoa hồng. . . . . . Dưới cánh hoa rực rỡ rơi xuống chậm rãi tới. . . . . . Dắt tay của người con . . . . . . về phía giáo đường. . . . . .

      Ta cũng ngoại lệ như vậy, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thương Song Cẩn, trong đầu ta thoáng chính là cảnh tượng như thế. Nhưng có tiền đồ, đợi ta tưởng tượng xong ngã xuống đất ngay tức khắc. Trong truyền thuyết luôn là hùng cứu mỹ nhân, đến lượt ta đây lại là mỹ nhân cứu. . . . . .

      Ai! Cũng biết nam nhân này có được tính là hùng .

      Ba ngày rồi, A Mỗ và Tử Hà ngày đêm thay nhau chăm sóc, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, sốt cao lúc lui lúc , ý thức nửa tỉnh nửa mê. Y sư vô cùng lo lắng mũi tên có độc, lấy ra cho dù hạ sốt cũng vẫn còn nguy hiểm. Ta nhìn đầu mũi tên lông vũ hình tam giác ghim sâu vào cánh tay trái Thương Song Cẩn, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, là vị y sư thứ tư bày tỏ bất lực, qua được sao?

      Ta ôm tia hi vọng cầu y sư, xin nghĩ biện pháp khác. Y sư trầm ngâm hồi lâu, biện pháp ra có, chẳng qua là dùng rồi kết quả cũng vẫn vậy. Ta hỏi là biện pháp gì? Y sư cắt.

      A Mỗ lảo đảo cái.

      Ta im lặng, cái thời đại này cắt bỏ quả cũng giống như mưu sát, tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp, Thương Song Cẩn nếu khó thoát khỏi cái chết, chi bằng để cho toàn thây. Y sư thấy ta lời nào, thở dài cáo từ. A Mỗ hỏi ta làm thế nào bây giờ? Ta ngơ ngác có thể làm sao? mà chết ta cũng phải chôn cùng .

      A Mỗ sợ phát ngất.

      Cứu người lại mang đến đại họa, có ai bi thảm bằng ta? Tam thúc có ở đây, A Mỗ tỉnh lại là chỉ biết khóc, ta ngay cả người thương lượng cũng có. Bất đắc dĩ, ta tìm đến lão Thôi, thẳng thằn ra thân phận của Thương Song Cẩn, hỏi ông có biện pháp nào hay ? Lão Thôi nghe xong giật mình, kinh hãi nửa ngày khép được miệng.

      Nhìn bộ dáng này của ông, lòng ta như tro nguội, nghiêng ngã lảo đảo trở lại thư phòng viết thư cho nhị thúc, tường thuật tình vừa qua, để cho Người sớm chuẩn bị. Thư viết được nửa, lão Thôi cầu kiến, Thương Song Cẩn được cứu rồi. Ta nén được kích động, gần như luống cuống bắt lấy ống tay áo ông, hỏi có biện pháp gì? Lão Thôi bổn địa có vị Miêu y Hòa Tạp có lẽ có thể giải đươc độc người Thương Song Cẩn.

      Miêu y? Sâu thẳm trong đầu ta ra ba chữ: "Vu Cổ thuật". Lão Thôi thấy ta do dự, liền bổ sung thêm vị Miêu y Hòa Tạp này chỉ có y thuật cao siêu, mà còn có tấm lòng nhân ái, chữa trị cho người nghèo khổ liền thu tiền xem bệnh, vì vậy rất có uy vọng trong dân chúng, chỉ là. . . . . . Lão Thôi đến đây dừng lại.

      Chỉ là làm sao?

      Lão Thôi chần chừ vị y sư này có điều cổ quái, người nghèo cầu xin nhất định đáp ứng, nhưng với người giàu lại là hà khắc vô tình, nếu hợp ý , chính là mang núi tiền cũng mời được , cho nên. . . . . .

      Ý tứ của Lão Thôi rất ràng, bất luận là Thương Song Cẩn hay là ta, thân phận đều là thuộc về thuộc loại cần hợp tính kia. Nếu là bình thường nghe đến người nghư thế, ta chắc chắn khinh thường, trị bệnh cứu người còn giở trò cá tính, kiên quyết xem thường . Nhưng lần này khác, tình cấp bách, ta nếu hạ mình cầu, Thương Song Cẩn ở chỗ này ngộ nhỡ có chuyện gì, ta cũng khó thoát khỏi tai kiếp.

      Dựa theo tin tức nghe được từ lão Thôi, ta chuẩn bị mấy lễ vật may ra hợp khẩu vị vị y sư Hòa Tạp. Xe ngựa chạy gần nửa ngày, rẽ bảy quẹo tám mới cửa nhà Hòa Tạp. Chuyện đúng như lão Thôi , Hòa Tạp chưa nghe ta giới thiệu hết liền"Phanh" tiếng đóng cửa lại.

      Lão Thôi gõ cửa, ăn khép nép cầu xin nửa ngày, trong cửa chút động tĩnh cũng có. Lòng ta nóng như lửa đốt, Thương Song Cẩn trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thời gian với chính là sinh mạng. Lão Thôi quỳ xuống dập đầu muốn nhờ, vẫn thấy đáp lại. Ta tức giận bốc lên đầu, tiến lên kéo lão Thôi đứng dậy, tích tụ khí lực toàn thân nhấc chân đạp về phía cửa gỗ đóng chặt, mở miệng mắng to Hòa Tạp là kẻ bại hoại. . . . . .

      Dù sao trông cậy vào cứu người.

      Mắng chưa xong câu, cửa mở ra, Hòa Tạp híp đôi mắt trầm nhìn ta chằm chằm, hỏi ta là nam tử hay là nữ tử? Ta cười khinh miệt, châm chọc có mắt như mù, nam nữ cũng phân ? Hòa Tạp bị lời của ta làm sặc, đưa mắt nhìn ta lát, xoay người vào nhà, chỉ chốc lát sau cõng cái hòm thuốc ra.

      Ta và lão Thôi hai mặt nhìn nhau, tình huống gì đây?

      Hoà Tạp liếc lão Thôi cái, nhàn nhạt đối với ta : "Cứu người quan trọng hơn."

      ******************************************************************************

      Mũi tên, được rút ra, độc, được giải quyết xong, Hòa Tạp Thương Song Cẩn chỉ cần sốt tái phát cơ bản có thể giữ được tánh mạng. Ta cảm tạ trời đất, A Mỗ bưng ra rất nhiều tiền chẩn bệnh. Hòa Tạp nhận lấy tiền xem bệnh, lại hỏi ta trước đó chuẩn bị cho lễ vật gì? Ta vội vàng bảo Tử Hà cầm lấy bọc đồ, mở ra.

      Hòa Tạp chọn chọn lựa lựa ở trong đó, cầm lấy thứ, tò mò hỏi ta đây là cái gì? Ta là bàn chãi đánh răng. Hòa Tạp cảm thấy mới mẻ, hỏi có ích lợi gì? Ta đánh răng. Hòa Tạp lại hỏi chải như thế nào? Ta nhìn hai bên, chỉ có A Mỗ ở đây, chẳng lẽ bảo nàng làm mẫu? Quên , ta tự mình làm.

      Hòa Tạp xách bọc đồ , quên nhấn mạnh về sau có thứ gì mới lưu lại cho phần. Ta sảng khoái đồng ý. Nhìn bóng lưng Hòa Tạp dần dần mất hẳn, A Mỗ tò mò hỏi ta làm sao mời được ? Ta mắng! A Mỗ hiểu. Ta Hòa Tạp thiếu mắng. A Mỗ vẫn hiểu, ta cười cười

      Hòa Tạp tới liên tục ba ngày, cho đến khi Thương Song Cẩn hết sốt. Ta cho là có thể thở phào nhõm, Hòa Tạp chưa được, độc mũi tên có chút kì lạ, sốt cao còn có thể lặp lại, dặn dò ta được coi . Tim ta bị vọt lên cổ họng, để ổn thỏa, ta quyết định tự mình trông nom Thương Song Cẩn. A Mỗ chết sống chịu, ta biết nàng cố kị điều gì, nhưng so với tính mạng Thương Song Cẩn, khuê danh tính là gì?

      Ta ở nhuyễn tháp
      [​IMG]
      sanone2112, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười bảy.

      Thương song Cẩn chậm rãi ở phía trước, ta lặng lẽ bước theo sau, đến chỗ nào, người làm đều rối rít cúi đầu né tránh. Tình cảnh này làm ta nghĩ câu chuyện xưa cáo mượn oai hùm, khỏi buồn cười, biết trong mắt hạ nhân biết chân tướng, ta và ai là hổ? Ai là cáo?

      Sắc trời hoàng hôn tối dần, Thương Song Cẩn treo cánh tay bị thương giắt qua cổ đứng im giữa đồng ruộng thẳng tắp, vẻ mặt trầm tư, biết nghĩ cái gì. Trong lòng ta có chút sốt ruột, đến giờ dùng bữa, trở về muộn, đồ ăn nguội rồi lại phải hâm nóng cho , tốn thời gian phí công sức , ta chủ yếu là tiếc bạc trắng nha.

      Do dự nhiều lần, ta mở miệng : "Điện hạ, nên trở về dùng bữa thôi."

      Thương Song Cẩn hề phản ứng, tựa như nghe thấy .

      Ta thể làm gì khác đành nhắm mắt nhắc lại lần.

      Lúc này Thương Song Cẩn lúc mới nhìn ta, lại theo kiểu hỏi đằng, trả lời nẻo, nhàn nhạt : "Ngươi gầy."

      Ta ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ mặt mình, đáp câu: "Gầy sao?"

      Thương Song Cẩn mỉm cười.

      Ta quýnh lên, lúc này mới phản ứng được câu trả lời của mình thích hợp cỡ nào.

      ******************************************************************************

      Từ sau lần đùa giỡn ở chuồng heo bị Thương Song Cẩn nhìn thấy, mấy ngày sau đó ta làm việc luôn duy trì tỉnh táo, trạng thái trước sau như . A Mỗ rất vui mừng, ta ngày càng đạt chuẩn khí thế của đương gia nữ chủ, nếu có thể tiếp tục phát huy, nàng có thể yên tâm gả ta ra ngoài. Ta lau mồ hôi, nghĩ thầm nhất định thể để cho A Mỗ biết chân tướng.

      Nhóm sáu người Thương Song Cẩn, ngoại trừ bị trúng tên độc ra, người năm thị vệ cũng có những vết đao thương mức độ khác nhau, trong đó đặc biệt hai người Phương Tiếu và Lâm Thuận thương thế nặng nhất, tuy tính mạng cần lo lắng, nhưng Hòa Tạp nếu muốn hồi phục nhanh, cần có người chuyên môn cẩn thận chăm sóc.

      Hai người A Mỗ và Tử Hà chăm sóc Thương Song Cẩn, Thanh Vân phải chiếu cố Trí Duệ, giây lát thể rời bỏ, chỉ còn lại Thanh Hàn có chút nhàn rỗi, nhưng nha đầu này tâm khoan ý đại, làm việc tốn sức lực còn được, chứ chăm sóc người bị thương loại việc tỉ mỉ này ta an tâm giao cho nàng.

      Trước mắt để hai người con dâu của lão Thôi chăm sóc Phương Tiếu và Lâm Thuận, hai người rất cẩn thận cũng chu đáo, nhưng dù sao cũng phải là biện pháp lâu dài. Theo Hòa Tạp tính toán, nhóm người Thương Song Cẩn phải ở nơi này tĩnh dưỡng ít nhất là ba tháng mới có thể chịu đựng được đường dài xóc nảy quay về kinh thành. Hai con dâu của lão thôi thể phân thân, mỗi ngày làm việc liên tục, quả quá vất vả.

      Cân nhắc nhiều lần, ta với A Mỗ: "Truyền lời cho lão Thôi, nhanh chóng vào thành mua mấy nha đầu về đây, Người tự mình, điều động, dạy dỗ."

      A Mỗ có cùng ý kiến, "Trong trang có cả đống thị nữ, sao chọn ra vài người?"

      Ta lắc đầu, "Đều là tay chân vụng về, tầm nhìn nông cạn, thường ngày thấy ta đều run cầm cập, làm sao hầu hạ quý nhân?"

      A Mỗ nghe thấy có lý, liền : "Ta tìm lão Thôi." Xoay người lập tức .

      "Đợi chút" ta gọi nàng lại, bổ sung: " với lão Thôi, cố mua Hán nữ." Vân Châu là nơi tụ họp nhiều dân tộc, có ít nhất hai mươi dân tộc thiểu số nhiều thế hệ sống tại mảnh đất này.Tộc Di, Thái chiếm đa số, sau đó là các dân tộc Miêu, Bạch, Cáp Ni, so với những dân tộc này, số lượng người Hán tính là rất ít, muốn mua vài người dùng được chút phải chuyện dễ dàng. Mà muốn dùng nữ tử dân tộc thiểu số là bởi vì ta có băn khoăn, thứ nhất ngôn ngữ giao tiếp thuận, thứ hai sợ cẩn thận nhiễm phải đồ vật thâm độc, giống như cổ gì đó.

      A Mỗ cân nhắc sâu xa.

      Cách hai ngày, lão Thôi mua về tám nha đầu, trong đó năm nữ tử người Hán, hai người Thái, nương Ngõa tộc, lớn tuổi nhất là mười lăm tuổi, nhất mới có mười tuổi. Trải qua mấy ngày, điều động, dạy dỗ, lão Thôi dẫn bốn người an trí ở các viện, A Mỗ giữ lại bốn. Hai người giúpTử Hà hầu hạ Thương Song Cẩn, còn dư lại hai người chia nhau chăm sóc Phương Tiếu và Lâm Thuận.

      Nhân thủ tăng lên, ta bắt đầu cân nhắc việc thăng cấp cho vài nha đầu trước đó được coi trọng. ra lúc mới tới đây, A Mỗ liền nhắc nhở ta chuyện lập quy củ như trong phủ tại nơi này. Ta tán thành, cảm giác bản thân mình là tới ở nông thôn để nghỉ phép, nếu chiếu theo cuộc sống quy củ trong phủ, đó chẳng phải là có việc gì lại tự làm khó chịu sao.

      A Mỗ là người lập quy củ lão luyện, ta với Người về kế hoạch, sáng sớm ngày hôm sau liền lấy được bản điều lệ. Ta nhìn qua chút, tỏ vẻ có ý kiến. A Mỗ có chút kinh ngạc, hỏi ta cần sửa đổi à. Ta cần. A Mỗ cảm khái, ta hiểu chuyện, cuối cùng cũng hiểu tầm quan trọng của quy củ.

      Ta cười cười, trước khác nay khác, trước kia chưa từng trải qua, trong đầu khó tránh khỏi còn lưu lại tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn đại. Sau khi tới Vân Châu chủ quản, trong lúc trải qua sóng gió to đủ để ta thay đổi suy nghĩ về những ảo tưởng thực tế, lòng thông suốt câu " có quy củ, khó thành vuông tròn".

      Bàn giao toàn bộ chuyện tình cho A Mỗ làm, ta gọi lão
      [​IMG]
      rjnchan, Chrissanone2112 thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Truyện này bên ddlqd đổi thành cuộc sống của Trí Huệ rồi, nàng đổi lại nhé. Tại ta cũng đăng luôn phần ta làm.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương mười tám.

      Thương Song Cẩn ở tạm tại Tam viện, vốn là chỗ ở của Nhị thúc, ta với Trí Duệ ở Ngũ viện, Tứ viện ở giữa là nơi sinh hoạt hằng ngày của Tam thúc. Ở nông thôn phòng ốc kết cấu đều đơn giản, nối thẳng từ nam sang bắc. Xuyên qua Tứ viện là sắp tới Tam viện. Ta dừng lại chỗ cổng hình vòm, hít vào hơi sâu, đè nén khẩn trương trong lòng lại, đều khi mắt phải nháy là có chuyện, biết chờ đợi ta là cái gì đây.

      Tử Hà lên tiếng: "Tiểu thư, nhanh thôi, Lâm thị vệ tới mời, thúc dục hai lần rồi."

      Ta liếc nàng cái, thản nhiên : "Vậy sao? Lâm thị vệ gấp, ngươi liền sốt ruột theo?" Tưởng ta biết chắc, từ sau khi quen biết Lâm Thuận, linh hồn bé của Tử Hà bị câu mất hơn nửa rồi, mỗi ngày nếu chạy gặp được lần, ngay cả ăn cơm cũng chẳng thấy ngon.

      Tử Hà bị ta đỏ ửng mặt, dậm chân cái, e thẹn : "Tiểu thư toàn giễu cợt nô tỳ."

      Ta cười cười, con lớn giữ được, Tử Hà mắt thấy sắp đến hai mươi tuổi rồi, ở thời đại này sớm nữ nhân lớn tuổi. Lúc Mẫu thân từng này tuổi, ta cũng lên bốn rồi. Trước kia ở phủ trong kinh thành bị giới hạn, ta có điều kiện vì nàng mà suy tính, tại khác, nàng xem trọng người nào trong trang, ta đều có thể làm chủ. Duy người của Thương Song Cẩn được, Lâm Thuận mặc dù chỉ là thị vệ, nhưng cũng phải là người mà Tử Hà có thể nghĩ tới, chỉ mỗi tiểu nha đầu là đơn phương thôi.

      vào Tam viện, có hai thị vệ canh giữ như môn thần ở cửa chính, thấy ta đến, hai người liền hành lễ.

      Ta đáp lễ.

      thị vệ : "Công tử đợi tiểu thư."

      Ta gật đầu.

      Tử Hà định vào với ta, liền bị thị vệ khác ngăn lại.

      Ta đành với nàng: "Ngươi trở về trước , nhắn A Mỗ giúp ta chuẩn bị tốt sổ ghi chép."

      Tử Hà nhận lời, rời .

      Bước lên bậc thềm vào, thi lễ, ngồi xuống.

      Sau khi đồ ăn được bưng lên, người hầu đều lui ra. Thương Song Cẩn lẳng lặng nhìn ta, lời nào. Ta bị nhìn có chút khẩn trương, trong lòng phỏng đoán lung tung biết có chỗ nào chưa ổn? Búi tóc là A Mỗ chải, trông đẹp mắt; lông mày là ta mình vẽ đấy, tinh xảo; còn tới trước gương đồng cẩn thận kiểm tra, thành vấn đề; chẳng lẽ là y phục?

      "Ăn ." Thương Song Cẩn chợt mở miệng.

      Ta tạ ơn.

      người Thương Song Cẩn mặc bộ trang phục vải lụa màu xanh, mái tóc ẩm ướt được quấn vòng đơn giản bằng sợi lụa cùng màu. Có lẽ là vừa mới tắm xong, thần thái của nhìn qua có vài phần lười biếng mà tùy ý, Trong tùy ý lại lộ ra vẻ quý khí trời sinh. có tướng ăn ưu nhã, ngón tay thon dài trắng nõn làm ta nhớ tới Trần Phong, Người cũng có đôi bàn tay bạch ngọc như vậy.

      Ta thích quan sát nam tử bắt đầu từ bàn tay, nhìn làn da trắng đen, thô mảnh, móng tay quá dài, trong khe móng tay biết có dơ bẩn ? Nếu như người đàn ông móng tay dài, có dơ bẩn, mặc dù có là thần tiên hạ phàm chăng nữa, ta nghĩ ta cũng khó có hứng thú nhìn đến lần thứ hai. Móng tay của Trần được cắt rất đẹp, Người đó là công lao của phụ thân. Ta nhìn đầu móng tay mượt mà của Thương Song Cẩn, thầm nghĩ, bình thường là ai sửa sang cho đây? Phi thiếp ư?

      "Tay của ta nhìn đẹp sao?” Thương Song Cẩn thản nhiên hỏi.

      ". . . . . ." Ta lúng túng thu hồi ánh mắt, thầm bực mình quá luống cuống, cư nhiên lại ngẩn ngơ dõi theo tay .

      Cầm đôi đũa lên, ta yên lặng dùng bữa.

      Thương Song Cẩn thấy ta chỉ ăn hai đĩa rau xanh ngay trước mặt, liền hỏi: "Chỉ ăn chay sao?"

      Ta lắc đầu cái.

      Thương Song Cẩn đổi đĩa thịt bò hun khói với thịt sườn dê đến trước mặt ta.

      Ta đờ mắt, bình sinh ghét thịt bò, lại càng ghét thịt dê, phòng bếp lúc nào lại có thêm hai món ăn này?

      Thương Song Cẩn nhìn ta, : "Ăn ."

      Ta khóc ra nước mắt, ăn cái con khỉ a, ngửi thấy mùi vị thôi muốn ói.

      Thương Song cẩn thấy ta cau mày, suy nghĩ chút, rồi hỏi: " thích?"

      Ta do dự chút, gật đầu.

      Món ăn khác còn có thể chấp nhận, duy thịt dê cùng thịt bò được, chịu vị nổi tanh nồng, tiếp tục ngửi nữa, ta muốn phun ra.

      Thương Song cẩn cất tiếng hô "Người tới" .

      Thị vệ vào.

      Thương Song Cẩn lên tiếng, chấp chiếc đũa chỉ chỉ hai đĩa thức ăn trước mặt ta .

      Thị vệ hiểu ý, đem thịt bò hun khói với thịt sườn dê xuống.

      Bên trong phòng rơi vào yên tĩnh.

      Lòng ta nhảy như sấm, cụp hai mắt xuống che giấu khẩn trương, thỉnh thoảng có thể cảm thấy ánh mắt của người đối diện dừng lại mặt ta, nhấm nháp đĩa rau, nhạt như nước ốc. hồi ngột ngạt như vậy, Thương Song Cẩn mới nhanh chậm chuyện: "Trong giỏ rốt cuộc vì sao còn dư lại quả táo?"

      Ta ảo não, sớm biết bữa cơm chính là vì mục đích này, tại tiểu thư đường luôn cho biết rồi.

      Ổn ổn nhịp tim, ta khẽ giương mắt, cung kính về: "Bởi vì đứa bé cầm giỏ trong tay."

      Thương Song Cẩn nghe vậy, suy nghĩ chút, đuôi lông mày khẽ nhíu, hơi mỉm cười : "Thú vị."

      Cơm xong, ngồi nghỉ lát.

      Hai chung trà dùng xong, ta đứng dậy cáo từ.

      Thương Song Cẩn : " vội, đánh ván cờ thế nào."

      Ta định từ chối.

      Thương Song Cẩn dường như đoán được ý nghĩ của ta, lập tức : "Phụ thân ngươi kỳ nghệ của ngươi tệ."

      Phụ thân ta? A, là Nhị thúc.

      Ta có chút khó xử, "Có thể để ngày khác được hay ?"

      Thương Song Cẩn nhìn ta lời nào.

      Ta giải thích: "Quả thực là đến giờ tiểu nữ nghe giảng."

      Thương Song Cẩn nhíu mày: "Nghe giảng?"

      Ta vài ba lời giải thích qua.

      Thương Song Cẩn hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm ta hồi, mới : "Có thể cùng ?"

      Ta dám cự tuyệt sao?

      ******************************************************************************

      Hôm nay vẫn như trước là cha vợ lão Thôi dạy về chống lũ giải nguy, khi ta và Thương Song Cẩn trước sau xuất tại tiểu thư đường ánh mắt mọi người đều kinh ngạc. Ta làm bộ như nhìn thấy, đến chỗ của mình ngồi xuống. Trí Duệ đứng dậy hành lễ với Thương Song Cẩn, A Mỗ theo sau, lão Thôi cúi chào xong quay đầu lại nhìn cha vợ ông vẫn còn ở ngửa đầu uống bình rượu , vẻ mặt sợ hãi, vội vàng lôi cha vợ quỳ xuống dập đầu với Thương Song Cẩn. Lão đầu bối rối, ngẩng đầu nhìn nhìn Thương Song Cẩn, lớn tiếng kêu la lão Thôi vì sao kéo dập đầu với tên nhóc con miệng còn hôi sữa. . . . . .

      Nhóc con miệng còn hôi sữa? Ta cười trộm, hình dung này thú vị.

      Lão Thôi trán toát ra mồ hôi, ngăn cha vợ xằng bậy lại, lại liên tục khấu đầu xin tội với Thương Song Cẩn. Lão nhân gia bị hành động của lão Thôi dọa sợ, ông sợ hãi nhìn Thương Song Cẩn, luống cuống xoa xoa tay, hiển nhiên biết ứng phó với trường hợp này thế nào. Vẻ mặt Thương Song Cẩn thay đổi, cũng chuyện, nhàn nhạt liếc hai ông lão Thôi gia cái, bỗng nhiên dời ánh mắt bình tĩnh nhìn ta.

      Ta kịp thu nụ cười, vừa vặn bị nhìn thấy, xấu hổ quay đầu ra hướng khác, né tránh cái nhìn chăm chú của , chuyển sang A Mỗ. A Mỗ hiểu ý, nhanh chóng tiến lên dâng bản ghi chép. Ta mở bản ghi chép ra, giả bộ nghiêm túc xem. Trí duệ tiến đến gần, chạm vào cánh tay ta, giọng hỏi: "A tỷ, sao tỷ giúp lão Thôi chút?"

      Có cái gì mà giúp? Thương song Cẩn cũng làm gì ông.

      Quả nhiên, ta còn chưa xem xong hàng chữ, nghe thấy Thương Song Cẩn chuyện, mời lão Thôi đứng dậy, lại thản nhiên xin lỗi cha vợ lão Thôi, vì để ông sợ hãi. Lão Thôi đứng dậy, đến trước mặt của ta xin phép, hỏi bài học hôm nay vẫn lên lớp sao? Ta gật đầu cái, lên! Sao lại lên?

      Lão Thôi len lén liếc Thương Song Cẩn ngồi ở cách đó xa cái.

      Ta cười cười, đáp lại với ông ánh mắt, để ông dặn dò cha vợ cứ giảng bài như bình thường. Quan lại bất lương, khổ cực là dân chúng, thân phận Thương Song Cẩn được định sẵn, để cho hiểu tương đương với việc tấu lên , ta tin thờ ơ với “chiến tích” của Đại hoàng tử.

      Lão Thôi hiểu ý.

      Do nhận được ám thị cho phép, cha vợ lão Thôi với trí nhớ cùng tài hung biện kinh người đại phát ra, ông bắt đầu giảng từ nạn lũ lụt năm năm trước, giọng chất chứa bi thương, từng kiện, từng việc , mắng tham quan, khiển trách quan lại tham ô, thương xót dân làng, than thê lương. . . . . . đến chỗ xúc động, lão tràn đầy nước mắt. Ta yên lặng thở dài, quay nhìn Thương Song Cẩn, vẻ mặt có chút dao động, nhưng nắm tay thành hình quả đấm tiết lộ nội tâm bình tĩnh của . Có lẽ nhận ra ánh mắt của ta, quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt ý vị sâu xa. . . . . .

      Hai khắc sau, cha vợ lão Thôi giảng giải xong, thời gian kế tiếp là giải đáp nghi vấn của ta. A Mỗ trình quyển ghi chép khác lên, ta mở ra, căn cứ vào kết quả khảo sát thực địa lần trước, ta đưa ra nghi vấn: vì sao tại sông Dương làm ra cái thủy thước để mà theo dõi mực nước biến hóa?

      Lão Thôi ngẩn ra: "Thủy thước?" Tựa như biết đó là vật gì.

      Ta bảo ông lại vấn đề cho cha vợ nghe.

      ngờ lão cha vợ lão Thôi cũng là sững sờ: "Thủy thước?"

      Phản ứng của hai cha con lão Thôi làm ta thầm nghĩ ổn rồi, quả nhiên, có ánh mắt đảo qua, Thương Song Cẩn nhìn ta, phản ứng của ràng như vậy, nhưng ánh mắt chờ mong như với ta, muốn biết thủy thước là cái gì.

      Trong lòng bàn tay ta mồ hôi, nội tâm giằng co kịch liệt, ? như thế nào?

      ? là có thể che đậy được lỗ mãng của ta hôm nay sao?

      "A tỷ, đệ đau bụng." lúc tình thế rối rắm, thanh của Trí Duệ đột nhiên vang lên ở bên tai.

      Ta giống như nghe được thanh của tự nhiên. . . . . .

      Hòa Tạp chẩn đoán bệnh, Trí Duệ có gì đáng ngại, là bị hạ dược, độc tính mạnh, uống hai thang thuốc liền khỏi.

      Ta kinh hãi, phòng bếp bởi vì Thương Song Cẩn đến, mỗi ngày đều ở dưới giám sát nghiêm ngặt của lão Thôi, như thế nào còn là xảy ra sơ suất?

      Ta nhìn phía lão Thôi, lạnh lùng ra lệnh: "Tra!"

      Lão Thôi lau cái cái trán đầy mồ hôi, tuân lệnh.

      Nhìn gương mặt trẻ con ngủ yên, lòng ta đâm ra sợ hãi.

      Trí duệ từ vô cùng thân thiết với ta, mọi chuyện đều thích dính lấy A tỷ, tin tưởng A tỷ, sùng bái A tỷ, tuổi còn nhìn nổi A tỷ thương tâm khổ sở. Mỗi lần ta bị Tổ mẫu đánh vào lòng bàn tay, đau đến rơi nước mắt Trí Duệ luôn là người đầu tiên dỗ dành ta, nghĩ biện pháp đùa giỡn làm A tỷ cười, giả trang mèo , đóng giả cún con, nhất định dụ dỗ A Tỷ mặt giãn ra mới thôi.

      là trưởng tôn của Dương gia, Nhị thúc Nhị thẩm thương , lại càng là bảo bối của ta. tại có người hạ độc với bảo bối của ta, mặc kệ là cố ý cũng được, mà vô ý cũng được, ta cho phép kẻ này còn tồn tại.

      A Mỗ khuyên nhủ: "A Niếp, đừng thương tâm, Duệ công tử sao."

      Ta lắc đầu, tự trách : "A Mỗ, ta đáng chết, ta đáng chết. . . . . ." Làm sao có thể nghe Trí Duệ rên rỉ thống khổ thành thanh của tự nhiên?

      "A Niếp," A Mỗ vội vàng ngăn lại ta, ánh mắt ý bảo ta là Thương Song Cẩn vẫn còn ở đây, tại phải lúc biểu đạt tính cách , "Lão Thôi cùng hai thị vệ của điện hạ thăm dò, rất nhanh có kết quả."

      Ta nhìn Thương Song Cẩn, trong ánh mắt có lo lắng, ta thu hồi cảm xúc, thi lễ, tạ lỗi với .

      Thương Song Cẩn khẽ lắc đầu, : " sao."

      Sáng sớm hôm sau, ta còn chưa rời giường, A Mỗ vội vã tiến vào, rằng tra ra người kê đơn, là Phương Tiếu tra được, người bị trực tiếp dẫn tới trước mặt Thương Song Cẩn. Ta hỏi là ai ? A Mỗ lắc đầu cái, nàng có hỏi kỹ, nhận được tin tức liền lập tức tới đây bẩm báo.

      Vội vã chạy tới Tam viện, Thương Song Cẩn cùng thị vệ của , còn có lão Thôi cũng đều ở đây. đất là thị nữ áo lục run lẩy bẩy. Ta kịp tới hành lễ với Thương Song Cẩn, tiến lên bước vén tóc của thị nữ lên, vừa nhìn, đúng là Lục Ý, nha đầu hồi môn của Thu Đồng.

      Ta đè nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi lão Thôi: "Có chứng cớ ?"

      Lão Thôi cung kính : "Lão nô vô năng, là Phương thị vệ giúp đỡ thẩm tra."

      Thương Song Cẩn liếc nhìn Phương Tiếu.

      Phương Tiếu tới trước mặt ta, từ trong tay áo rút ra tờ giấy, : "Mời tiểu thư xem qua."

      Ta mở ra, xem xong, hỏi Lục Ý: "Có oan uổng ngươi?"

      Lục Ý vừa nghe, lập tức dập đầu cầu xin tha thứ: "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ muốn hại Duệ công tử, chỉ là muốn hù dọa. . . . . ."

      Ta nhìn lão thôi, thản nhiên : "Đánh chết."

      Lục Ý nhanh chóng bị bắt lôi ra ngoài.

      Ta lại nhìn A Mỗ: "Thỉnh Tiểu Tinh tới hậu viện ngồi chút."
      A Mỗ xác nhận đồng ý, tự mình .
      Ta tới trước mặt Thương Song Cẩn, hành lễ, cáo lỗi, "Tiểu nữ còn phải xử lý chuyện nhà, cáo từ trước."
      Thương Song Cẩn gật đầu.








      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :