1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trình Gia Có Hỷ - Di Sinh Hạ Thảo (47 Chương) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 10: phải có người theo đuổi



      Ngày hôm sau Xuân Hỉ tỉnh lại, đau đầu muốn nứt ra ngồi ở trước bàn ăn, cái miệng uống trà giã rượu. hai con mắt của nàng thũng giống như bóng đèn, bên uống còn bên ồn ào: “Mẹ, lấy cho con hai viên đường, trà này rất khó uống a.”

      Xuân Hỉ răng tốt, ở nhà đồ ngọt của đều được mẹ giám thị. ngày ba lượt, lần vượt qua hai viên, buổi tối còn phải giám sát đánh răng.

      Cố mẹ đem đường quăng đến trước mặt : “Lần sau con còn dám uống thành như vậy, con cũng đừng về nhà! chút bộ dáng con đều có!”

      Xuân Hỉ thè lưỡi, hỏi: “Ngày hôm qua có phải Gia Lập đưa con trở về hay ?”

      “Đúng vậy, đưa con về mà con còn túm quần áo cho người ta , Gia Lập vừa con liền khóc. Con là con của mẹ mà chưa từng thấy con mượn rượu đùa giỡn, Trình mẹ cũng đều bị con gọi tới.”

      “A? Con gọi Trình mẹ tới làm gì a?”

      “Con nhớ sao?”

      Xuân Hỉ lắc đầu.

      Cố mẹ thanh thanh cổ họng : “Con hỏi Trình Mẹ có thể để cho Gia Lập lưu lại qua đêm với con hay , Trình mẹ đáp ứng con liền khóc, thanh lớn vô cùng! Ầm ĩ mãi được, Trình mẹ đáp ứng, chủ yếu còn phải sợ cho con thanh danh tốt, con lớn nhà người ta chưa chồng lai đơn thân với nam thanh niên…”

      “Mẹ!” Xuân Hỉ chạy nhanh đánh gãy lời lão mẹ của lải nhải, sao có thể giống như nữ lưu manh đâu? Gạt người !

      “Sau đó sao? Gia Lập khẳng định để ý đến con, hắc hắc hắc hắc…” Xuân Hỉ an ủi mình cười cười.

      “Ai ! Con ôm người ta ngủ cả đêm! Gia Lập buổi sáng mới , bị con ép buộc buổi tối thấy cũng chưa ngủ ngon, vành mắt đều màu đen, gọi nó ở lại ăn sáng hãy , nó kịp vì làm bị muộn rồi, ai, ngay cả ăn sáng cũng chưa ăn…”

      Cố mẹ sau lại cái gì Xuân Hỉ căn bản nghe lọt được, trong đầu của thủy chung xoay quanh “Con ôm người ta ngủ buổi tối” câu này. Trời ạ! cùng Gia Lập ngủ? Lại có thể chính cưỡng ép Gia Lập? Cọ xát chút, khuôn mặt Xuân Hỉ liền đỏ, bên tai đều nóng lên.

      Buổi chiều Điền Nghiên hẹn ra ngoài chơi, hai người ngồi ở DQ ăn kem ly. Điền Nghiên nhìn Xuân Hỉ bộ dáng muốn lại thôi, cau mày hỏi: “Con nhóc, cậu phải bị táo bón chứ? Xem mặt kia của cậu đều có thể vắt ba thành đống.”

      “… Cậu thể cần dùng từ ‘Đống’ này được ?” Xuân Hỉ ghê tởm nhìn .

      “Vậy cậu có chuyện có rắm phóng a! Trông cậu giống như ham muôn. Cầu xin chưa được, tâm nguyện dường như chưa hết.”

      Xuân Hỉ nghiêm mặt, : “Minh ngủ cùng Gia Lập!” xong, ưỡn ngực ngồi thẳng lên, ánh mắt kiên định nhìn Điền Nghiên.

      “A…” Điền Nghiên gật gật đầu, ngủ… Ngủ? Cùng Trình Gia Lập? kinh ngạc bắt được tay Xuân Hỉ: “Con nhóc, cậu phải chứ? phải chứ? Ngủ ở đâu? Oa dựa vào, Trình Gia Lập phu nhân rất phúc đen !”

      Xuân Hỉ đỏ mặt lấy tay ra: “Ai nha, cậu nghĩ cái gì a! Chính là ôm ngủ đêm. Làm sao bây giờ? Quá mất mặt a, nghe là mình xấu lắm, cho Gia Lập . Mình về sau phải đối mặt với Gia Lập như thế nào? Rất mất mặt !”

      Điền Nghiên xuy tiếng, “Mình còn tưởng rằng… Thiết! Cậu ở trước mặt ta chuyện mất mặt đếm từ đầu tới chân mười lần cũng hết, phải chỉ là cường bế đêm sao!”

      Điền Nghiên xong, hai nữ sinh trung học bên cạnh ngượng ngùng nhìn các . Xuân Hỉ cúi đầu, chạy nhanh làm bộ như biết .

      Điền Nghiên vỗ cái bàn: “Cố Xuân Hỉ, ngẩng đầu làm người cho mình!”

      câu này của , khách nhân phía sau bàn của các quay đầu nhìn lại: “Cố Xuân Hỉ?”

      ngay ngắn quét hướng người nọ xem qua.

      Điền Nghiên trái nhìn người nọ, phải nhìn Xuân Hỉ, hỏi: “Hai người các cậu quen biết nhau?”

      Xuân Hỉ mờ mịt lắc đầu.

      Người nọ cười cười, đứng lên đến bên cạnh các : “ ngại tôi ngồi xuống chứ?”

      ngại ngại!” Điền Nghiên hướng bên trong để nhường.

      “Mọi người đều nhớ tôi?” Người nọ .

      Điền Nghiên cùng Xuân Hỉ nhìn nhau cười: “ nhớ .”

      “Trong hôn lễ ngày hôm qua là tôi mang Cố tiểu thư vào phòng nghỉ .” Người nọ .

      Phản ứng đầu tiên đó là Điền Nghiên, “A! Hóa ra là ! tên gì a?”

      “Hứa Ninh.”

      ta như vậy, Xuân Hỉ giống như có điểm ấn tượng , “Hứa Ninh? Ha ha, cám ơn a.”

      có gì. Sau đó tôi cũng hỗ trợ cái gì, bạn trai của giúp đỡ mang rồi.” Hứa Ninh .

      Xuân Hỉ đỏ hồng mặt chạy nhanh khoát tay: “ đúng đúng, ta phải bạn trai của tôi.”

      phải?” đôi mắt Hứa Ninh vụt sáng.

      Điền Nghiên ở bên tựa hồ nhìn ra manh mối đến đây, ha ha cười, cố ý : “Bạn trai tính, nhiều lắm giống như người theo đuổi. Đúng , Xuân Hỉ? Cho nên đồng chí Hứa Ninh, ngài nếu đối với Xuân Hỉ của chúng ta có ý tứ, chạy nhanh lên! Đoạt lấy tay Xuân Hỉ thế nào!”

      Xuân Hỉ ở phía dưới bàn đá Điền Nghiên cước: “Cậu cái gì đâu! Đừng dọa đến người khác!”

      ngượng ngùng nhìn nhìn Hứa Ninh, Hứa Ninh cũng nhoẻn miệng cười, : “Tôi quả có ý tứ với Cố tiểu thư.”

      “A?” Xuân Hỉ cả kinh, cười ngây ngô hai tiếng hé răng . lớn như vậy đúng là chưa gặp qua người nào thẳng thắn như thế, có chút khẩn trương, có chút thẹn thùng, còn có chút vui vẻ. cũng phải có người thích !

      khí lập tức xấu hổ đứng lên.

      Điền Nghiên nén nhịn nghẹn cười, cười ra tiếng, nhìn xem hai người này có thể chỉnh ra cái gì thiêu thân đến.

      Ai ngờ Hứa Ninh đưa tay ra, : “Đưa di động cho tôi, trao đổi số điện thoại chút.”

      Điền Nghiên ở dưới bàn đá đá Xuân Hỉ, Xuân Hỉ nhăn nhó cầm lấy điện thoại cầm tay đưa cho ta. Bấm số vào di động xong, Hứa Ninh trả lại điện thoại, còn rất nghiêm túc : “Tôi từ giờ trở theo đuổi em, Xuân Hỉ, ngày nào đó em bị tôi làm cho động tâm.”

      Xuân Hỉ lập tức quẫn bách chỗ nào che giấu, chỉ có thể cúi đầu, cắn môi lời nào. Trái tim bùm bùm nhảy lên, hai má bay lên đỏ ửng, bộ dáng muốn cười lại dám cười

      Toàn bộ năm ngày nghỉ, Xuân Hỉ hề gặp qua Gia Lập, tựa hồ càng là ngày nghỉ lại càng nhiều việc, mà Xuân Hỉ cũng dần dần phai nhạt chuyện nàng bắt buộc Gia Lập cùng nàng ngủ đêm.

      Gặp lại Gia Lập, là vào buổi tối sao thưa thớt tháng sau. Xuân Hỉ ban công nhảy dây, lúc người đầy mồ hôi bên vừa đếm bên vừa nhảy, liền thấy Gia Lập thong thả bước đến ban công đối diện gọi điện thoại, biểu tình rất nghiêm túc.

      Xuân Hỉ dừng lại, cầm lấy cái cốc trong tay rầm rầm uống nước, lại tìm cái ấm nước hoa, bên rót bên nhìn Gia Lập gọi điện thoại. Gia lập sắc mặt lạnh lùng khẽ trong điện thoại cái gì, rồi bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy Xuân Hỉ nhìn , sắc mặt lo lắng của dịu ít.

      Gia Lập dừng máy, ánh mắt nhìn Xuân Hỉ rót vào bồn hoa. Xuân Hỉ theo của ánh mắt của cúi đầu vừa thấy, má ơi! Nước ướt sũng cả Kim sơn! Nước đều tràn ra chậu hoa !

      Xuân Hỉ chạy nhanh rót nữa, cầm miếng vải đến để lau. Chờ làm xong đứng lên, phát Gia Lập vẫn còn ở ban công đối diện ôm cánh tay nhìn .

      xoa xoa tay, đến cuối ban công, : “Có chuyện này cho biết.”

      “Uh.”

      “Em có khả năng đương, có người theo đuổi em!” Xuân Hỉ .

      “Uh.”

      “Cao hứng ? rốt cục có thể thoát khỏi tinh phiền toái như em đây !” Xuân Hỉ tự giễu , cũng biết chính mình rốt cuộc vì cái gì được tự nhiên.

      “Là rất cao hứng. khôn khéo chút, đừng gọi cho người ta, nếu thấy thích hợp mang về nhà cho ba mẹ em xem.” Gia Lập rất thành khẩn, giống trưởng bối vui mừng đối với vãn bối hiểu chuyện lời khuyên chân thành nhất.

      Xuân Hỉ cong cong môi, sau lúc lâu cũng gì, cuối cùng chỉ câu “ biết”, liền cầm dây trở về trong phòng .

      Hứa Ninh thường xuyên gửi tin nhắn hay gọi điện cho Xuân Hỉ gởi. Hôm nay giữa trưa, Xuân Hỉ trong phòng trà ở công ty bản thân mang theo cơm hộp, rót chén trà, bắt đầu ăn cơm trưa. Đúng mười hai giờ trưa, Hứa Ninh gọi điện thoại lại đây .

      Điện thoại vừa chuyển được, Hứa Ninh cái gì cũng chưa , mà là hỏi Xuân Hỉ vấn đề. ta hỏi: “Em có biết biển lớn vì sao có màu xanh lam ?”

      Xuân Hỉ nhíu mày, cắn chiếc đũa bắt đầu nghĩ, “Uh… u… Bởi vì… Có cá?”

      Hứa Ninh tựa hồ cười cười, lại hỏi: “Vì sao có cá mới có màu xanh?” đợi Xuân Hỉ trả lời, chính ta tiếp theo : “Bởi vì cá phun ra bong bóng .’Blue,Blue,Blue’ .”

      Xuân Hỉ sửng sốt, cười khanh khách lên, đối diện cửa sổ chiếu ra nét mặt cười tươi như hoa, Xuân Hỉ xem đều có chút ngây người, tâm bình tĩnh nổi lên gợn sóng nhợt nhạt. Có người đàn ông nguyện ý mỗi ngày làm cho vui vẻ, cùng giỡn, mua điểm tâm cho , chờ tan tầm như vậy, làm sao có thể thờ ơ đâu? có chút vui sướng, lại có chút mờ mịt, loại cảm giác này chưa bao giờ trải qua, chính là cảm thấy, bản thân tìm được người đàn ông tốt, quả chuyện tình vô cùng hạnh phúc

      Chu Thiến Văn bưng cặp lồng cơm ngồi bên cạnh , gõ vào bàn làm cho Xuân Hỉ tỉnh lại ngẩn người: “Ơ , dạo này bộ dáng mất hồn mất via, gần đây đương?”

      Xuân Hỉ bóc hai miếng cơm, hàm hồ : “A, có lẽ .”

      Chạng vạng tan tầm, Hứa Ninh ở dưới công ty chờ nàng. Xuân Hỉ có chút ngượng ngùng, sờ sờ lỗ tai đối với cười cười.

      thôi, xe phải mang sửa, chúng ta ngồi xe bus .” Hứa Ninh xong, muốn cầm tay Xuân Hỉ, nhưng mà Xuân Hỉ hai thủ thủy chung quấn vào nhau.

      ta cười cười, ôm qua thắt lưng Xuân Hỉ, ở bên tai nàng : “ qua đường, cẩn thận chút.”

      Xuân Hỉ chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa, chút mặt liền đỏ lên, thân thể đều cứng ngắc. chưa từng cùng đàn ông gần gũi tiếp xúc quá như vậy, trừ Gia Lập.

      Dọc theo đường , Hứa Ninh cùng Xuân Hỉ cười cười, Xuân Hỉ phát cùng ta ở chung đều rất thoải mái, trừ bỏ vài lần lơ đãng thân mật tiếp xúc, đều có cảm thấy được tự nhiên.

      Hứa Ninh đưa đến dưới lầu nhà , bỗng nhiên bắt lấy cổ tay . Xuân Hỉ ngây ngốc, dưới ánh sáng ngẩng đầu nhìn . Hai tròng mắt tràn đầy nhu tình, ta chậm rãi cúi đầu, đôi môi để sát vào. Xuân Hỉ khẩn trương nhắm mắt lại, mím môi, chờ đợi “Nụ hôn đầu tiên” đến. Ai ngờ, Hứa Ninh chỉ chuồn chuồn lướt nước hôn hôn cái trán của , rồi buông ra.

      Xuân Hỉ mở mắt ra, thoải mái thở phào nhõm, hô hấp có chút xong.

      “Cái kia…” Vừa mở miệng, thế nhưng thanh đều phát run.

      Bỗng nhiên, bọn họ phía sau có giọng nữ: “Chàng trai chắn ở cửa cầu thang rồi!”

      Xuân Hỉ tìm tòi ngẩng đầu, đúng là Trình Gia Lập mẹ, ngượng ngùng hô thanh: “Trình mẹ.”

      Trình mẫu sắc mặt được tốt, nhìn nhìn Hứa Ninh lại nhìn nhìn Xuân Hỉ, sau đó cười cười : “Sao lại lên nhà a?”

      Xuân Hỉ cười hắc hắc, “ muốn lên đây.” vẫy tay với Hứa Ninh, “Cám ơn đưa tôi trở về, thong thả a.”

      Xuân Hỉ phải mất mấy giờ mới bỏ qua nụ hôn nhợt nhạt vừa rồi của Hứa Ninh, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nụ hôn đầu tiên của ra a!

      còn ở ban công hướng vào phòng Gia Lập nhìn. Phòng vẫn tối, Gia Lập trễ thế này còn có trở về. Xuân Hỉ sờ sờ cái trán, cười cái, quyết định, muốn đương, phải vì người khác, mà là vì chính mình. muốn cho Gia Lập, muốn còn muốn đương .

      “Đứa này trễ như vậy còn ở ban công làm trộm a! Còn ngủ !” Cố mẹ ở phòng khách kêu nàng.

      Xuân Hỉ nhìn phòng Gia Lập hề động tĩnh, trong lòng hơi hơi thất vọng. Kỳ cho như thế nào? đều có thể tưởng tượng được, Gia Lập nghe xong khẳng định thản nhiên mà cười, sau đó dặn hãy quý trọng tình cảm.

      Cũng thế.

      Xuân Hỉ tắt đèn ban công, trở về phòng tiến vào trong chăn ngủ. Sắp sửa ngủ, nhận được tin nhắn của Hứa Ninh—— giấc ngủ ghép vần là shui mian, mất ngủ ghép vần là shi mian, trằn trọc đêm thể ngủ được chỉ vì thiếu cái U. Ngủ ngon, Xuân Hỉ.

      cười cười, đóng điện thoại di động, ôm gối nặng nề ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, thời điểm Xuân Hỉ đến ban công thu quần áo, mơ hồ nghe thấy thanh Trình Mẫu mắng chửi người theo cách vách truyền tới. ôm quần áo đến cuối ban công, nghiêng tai cẩn thận nghe.

      Trong phòng khách Trình gia, Trình mẫu nổi giận mắng: “Trình Gia Lập, con có biết mẹ ngày hôm qua nhìn thấy cái gì hay ? Xuân Hỉ cùng với người đàn ông ở cầu thang thân thân mật mật! Con sao lại chịu thua kém như vậy? Xuân Hỉ đơn thuần như vậy con tìm ở đâu ra! Xuân Hỉ tốt như vậy, mắt thấy bị người khác cướp con biết bực bội a? Chúng ta nhìn hai đứa lớn lên, có người nào các ngươi xứng a? Huống hồ Xuân Hỉ cũng rất thích con, con sao lại chứ? Con mình đối với Xuân Hỉ có cảm giác, vậy con tìm con dâu về cho mẹ? con xem lão Vương ở lầu ba, có hai đứa cháu ! mẹ mặc kệ, con phải dùng sức chút theo đuổi Xuân Hỉ trở về!”

      Gia Lập từ đầu đến cuối cũng chưa đánh gãy chửi rủa của Trình mẫu, chính là ở cuối cùng, thời điểm Trình mẫu mắng mệt, thản nhiên : “Mẹ, con sớm qua con cùng Xuân Hỉ thích hợp, ấy tốt lắm, nhưng mà con thích, mẹ đừng ép con, sau tuần lễ con liền chuyển ra ngoài, mẹ cũng đừng ầm ỹ, năm nay hoặc là sang năm con mang bạn về.”

      Xuân Hỉ bắt đầu mang quần áo vào trong, như xương cá mắc ở hầu. Bên ngoài ánh nắng thực chói mắt làm sao? Vì sao cảm thấy ánh mắt lại chua xót đâu? Ngực như là bị tảng đá lớn chèn ép, hô hấp cũng thông thuận .

      ấy tốt lắm, nhưng là con thích

      Trình Gia Lập, rốt cuộc là chán ghét em nhiều như thế nào a?

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 11: Quan trọng hay quan trọng


      Chạng vạng, bệnh nhân đến bệnh viện càng ngày càng ít, trong khoa tim mạch cũng lạnh lẽo yên ắng .

      Gia Lập dựa vào ghế dựa tay chuyển bút, tay khoát lên đầu gối, ánh mắt định ở chỗ, tựa hồ như ngẩn người.

      Tiếu Hàm từ bên ngoài trở về, rót chén nước uống ngụm lớn, nhìn Gia Lập : “Có phải chiều nay cậu chuyển nhà hay ?”

      Gia Lập thoáng hoàn hồn: “Uh.”

      “Cậu nhà của cậu ở rất tốt sao lại chuyển làm gì a? mình cậu ở có người nấu cơm, có người giặt quần áo chăn mềm cho cậu, mà đại nam nhân như cậu thể tìm bảo mẫu ?” Tiếu hàm tới ngồi đối diện với .

      “Bệnh viện có căn tin, trong nhà có máy giặt, chăn chiếu loại chuyện này mình có thể tự hoàn thành, cậu lo lắng cái gì?” Gia Lập có điểm kiên nhẫn.

      “Tùy cậu tùy cậu! Mù quáng tự ép buộc!” Tiếu Hàm , “Ai ai, Xuân Hỉ nhà cậu đâu? Nhiều ngày qua thấy ấy đến tìm cậu a!”

      Tiếu Hàm cần , Gia Lập mấy ngày cũng chưa gặp . Ngẫu nhiên ở ban công chạm mặt, Xuân Hỉ cũng chỉ là đối với cười cười, ngay cả buổi sáng cũng hỏi để nhờ xe .

      biết.” Gia Lập vô tâm trả lời, bắt đầu sửa sang lại văn kiện trong ngăn kéo.

      Tiếu Hàm còn ở đàng kia thào tự : “Xuân Hỉ nhà cậu phải đương chứ? Mình này con khi a, thân thích bạn bè đều để ý, cả ngày chỉ biết dán vào bạn trai.”

      Gia Lập tay lật xem văn kiện dừng chút, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Xuân Hỉ có qua cho , khả năng . Mà lúc ấy lại bởi vì cố lần đầu chữa bệnh, cùng lãnh đạo bệnh viện giải thích sứt đầu mẻ trán, căn bản có tâm tư suy nghĩ vấn đề kia của Xuân Hỉ, chỉ thuận miệng trả lời vài câu. Nghe Tiếu Hàm câu này mới nghĩ tới, chỉ sợ nha đầu kia .

      “Cậu làm sao vậy? sao lại ngây ra thế a?” Tiếu Hàm gõ vào cái bàn.

      Gia Lập cầm phần văn kiện đứng lên chuẩn bị ra ngoài.

      “Ai, cậu đâu a?”

      Gia Lập đầu cũng quay lại : “Khoa phụ sản.”

      Gia Lập ở hành lang tìm được bác sĩ Trương. bác sĩ Trương là người phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi, nhìn thấy Gia Lập đến cười tủm tỉm trêu ghẹo: “A, khách ít đến a!”

      Gia Lập cười cười, bắt tay đưa bệnh lịch báo cáo cho : “Lần trước ở phòng chúng cháu, nghe tìm lâu, hôm nay mới phát ra là ở trong công văn của cháu.”

      “Già , trí nhớ tốt lắm!” bác sĩ Trương cười , bà lại nghĩ tới cái gì, vỗ vỗ cánh tay Gia Lập, : “bác sĩ Trình còn chưa có bạn phải ? Dì…”

      Bà còn chưa xong, ở cuối hành lang đại sảnh liền truyền đến tiếng cãi vãi của nam nữ kịch liệt, nữ nhân chói tai khóc lên: “Tôi ! Chết cũng ! là đồ Súc sinh a! dựa vào cái gì mà bắt tôi bỏ đứa ? buông tay… Cầm thú!”

      giãy giụa nhưng người đàn ông tha cho cứng rắng kéo đem hướng phòng giải phẫu lôi , bệnh nhân y tá xung quanh đều chậm hạ động tác để xem diễn, mọi nơi khe khẽ đứng lên.

      Gia Lập nhìn về hướng kia khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy người đàn ông kia có điểm nhìn quen mắt.

      Bác sĩ Trương lôi kéo quần áo Gia Lập giọng với : “Đôi vợ chồng kia đến đây vài lần rồi quay về, ông xã bắt người vợ đem đứa bỏ , làm bậy a! Con của tôi nếu rơi vào tay người đàn ông như vậy, tôi đánh chết nó!”

      hồi trò khôi hài như vậy, đánh gãy lời của bác sĩ Trương vốn muốn . Gia lập cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn nhớ tới nam nhân kia là ai.

      “Bác sĩ Trình, điện thoại của kêu.” Bác sĩ Trương chỉ chỉ vào trong túi của Gia Lập.

      Di động của Gia Lập lóe ra ba chữ “Nha đầu ngốc”, đến nơi an toàn nhận điện thoại, rời xa tiềng ồn ào kia.

      “Gia Lập, em nghe Trình mẹ hôm nay muốn chuyển nhà có phải hay ?” Trong điện thoại truyền đến thanh tươi mát của Xuân Hỉ.

      “… Uh.” Gia Lập do dự chút.

      “A, vậy… Em có thể cùng ?”

      “Em làm gì? có gì cần chuyển, cần hỗ trợ.” Gia Lập thản nhiên .

      Điện thoại bên kia có tiếng trả lời chỉ có tiếng hít thở thấp thiển.

      Sau lúc lâu, Gia Lập thở dài: “Ở nhà chờ , tan tầm tới đón em cùng .”

      “Được.”

      Xuân Hỉ chuyện điện thoại xong, rầu rĩ vui lại bày ra biểu tình ngốc ngếch. bỗng nhiên cảm thấy mình thực bị người ta chán ghét, nếu phải , Gia Lập cũng dùng bị Trình mẹ buộc đính hôn cùng , lại càng phải chuyển ra ngoài ở, kiên quyết thế nào cũng phải đem bọn họ trở thành đôi sao?

      Xuân Hỉ theo phòng ra ngoài, mẹ cùng Trình mẫu ở phòng khách chuyện, nhìn thấy đến, Trình mẫu có lỗi : “Xuân Hỉ a, thời gian này Gia Lập bận việc bệnh viện, sao nhanh con, con đừng để trong lòng.”

      Xuân Hỉ ngẩn người, vội vàng xua tay: “ có gì đâu a!”

      “Gia Lập chuyển ra ngoài ở cũng là sợ quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi, nó thường xuyên nửa đêm lại làm. Ai, nhưng ra khổ cho con, về sau thường xuyên được gặp Gia Lập khẳng định nhớ. Đến lúc đó kêu Gia Lập làm cho con cái chìa khóa, như vậy con có thể thường xuyên gặp nó, vừa vặn, thuận tiện cũng giúp bác chiếu cố nó.”

      Xuân Hỉ cười ngây ngô hai tiếng, cái này đều thế nào đâu a, giống như , bọn họ cũng phải quan hệ này, hai bà mẹ này nhập diễn quá sâu !

      Ăn xong cơm tối, Gia Lập mới từ bệnh viện trở về. đơn giản sắp xếp quần áo hai mùa cùng đồ dùng cuộc sống, ra Cố gia kêu Xuân Hỉ .

      Xuân Hỉ lại tránh ở trong phòng chịu ra .

      Gia Lập gõ cửa vào, phát Xuân Hỉ cuộn mình trong chăn vẫn nhúc nhích.

      “Làm sao vậy? phải muốn cùng hay sao.” Gia Lập đứng ở bên giường .

      Xuân Hỉ là đưa lưng về phía , nửa khuôn mặt bị những sợi tóc mềm mại che khuất, giọng : “Bụng em thoải mái, , lần tới lại là được rồi.”

      Gia Lập ngồi vào bên giường lật lại người của : “Sao lại thế này? Đưa tay ra đây, để xem mạch cho em.”

      Xuân Hỉ nhéo xoay lại thân thể, giãy , “Ai nha, em sao, thực có việc gì, chính là vừa rồi ăn hơi nhiều.”

      Gia Lập nghe ra trong thanh của nồng đậm giọng mũi, nặng nề yếu đuối mềm mại. sau lúc lâu chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có điểm khó chịu. đưa tay sờ sờ cái trán của , xúc cảm trơn nhẵn từ đầu ngón tay đến trong lòng, mềm mại như vậy.

      “Xuân Hỉ, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ , có rảnh trở về gặp em. Chìa khóa nhà để ở đầu giường em nhé, muốn tự mình .” Đến lúc này lại nhượng bộ, tất yếu vì thoát khỏi bức bách của cha mẹ mà bỏ lại Xuân Hỉ, nghe lời như vậy, còn như vậy, uất ức như vậy, giờ phút này lại làm cho tim hơi đau đau

      Xuân Hỉ cúi đầu “Uh” tiếng, khó được im lặng.

      Gia Lập thay kéo chăn rồi , khoảng khắc đến cửa phòng, vẫn là nhịn được : “Em phải biết rằng, em đối với rất quan trọng .”

      Rồi sau đó, cửa phòng “Răng rắc” tiếng đóng lại, nước mắt lặng yên tiếng động xẹt qua hai má Xuân Hỉ chôn ở trong chăn. Gia Lập rồi, trong lòng có nơi vắng vẻ khó chịu.

      hiểu, nếu quan trọng, vì sao phải ?

      Sau khi Gia Lập đến khu trung cư thanh niên tòa A nhà 1502, bỏ lại hành lý ở sô pha ngồi trong chốc lát. Nơi này có hai phòng là phòng ở của đồng nghiệp của Gia Lập ở bệnh viện, đồng nghiệp mấy tháng trước bị chuyển đến Lâm Thị, năm rưỡi cũng chưa về, vì thế liền đem này phòng này giao cho Gia Lập trông giữ. Trang hoàng nhà cửa, điện nước đều là có sẵn, nhưng mà lúc này Gia Lập lại cảm thấy vô cùng tịch liêu, phòng ở trống rỗng im lặng hề có hơi người, mùi ẩm mốc tràn đầy khoang mũi.

      rút điếu thuốc liền bắt đầu sắp xếp hành lý. Quần áo treo vào trong tủ, đồ dùng cuộc sống bỏ vào toilet. bên trong hành lý số lượng nhiều lắm còn có hé ra ảnh chụp. Trong ảnh chụp, Gia Lập mặc quần áo màu trắng dáng người cao ngất, Xuân Hỉ bên người kéo cánh tay của , cười ngây thơ rực rỡ. Đây là năm trước Gia Lập được thăng lên làm quản lý bác sĩ Xuân Hỉ cầu chụp ảnh lưu niệm .

      Nhớ lúc ấy, Xuân Hỉ nghe tin được thăng chứ, vui vẻ liền mua bó hoa tươi đến bệnh viện chúc mừng , sau đó lôi kéo đến trong hoa viên của bệnh viện chụp ảnh kỷ niệm. Chuyện này làm cho các bác sĩ y tá đối với Xuân Hỉ châm chọc khiêu khích, nhưng mà Xuân Hỉ chẳng hề để ý cười nhạo: “Có bản lĩnh mọi người cũng hai mươi chín tuổi lên làm bác sỹ quản lý a!”

      Bộ dáng quỷ quái tinh nghịch kia của đến nay vẫn khắc sâu trong , đối với những người đó nhăn mặt, làm người ta tức chết được, còn bản thân lại vui tươi hớn hở vô tâm phế ngây ngô cười.

      Xuân Hỉ, Xuân Hỉ.

      Gia Lập bên môi gợi lên chút tươi cười, đem khung ảnh xoa xoa, đặt ở đầu giường.

      Xuân Hỉ đem chìa khó của Gia Lập cho , mình đặt ở bên sườn túi, sau đó nhìn vào trong gương trang điểm lại.

      Chu Thiến Văn chậc chậc tán thưởng: “Rốt cục cũng biết sức hút của mình a, thế nào là con !”

      Hôm nay Hứa Ninh hẹn ăn cơm tối, muốn đem chính mình trang điểm cho xinh đẹp, phấn chấn hẹn hò!

      bôi son môi nhấp mím môi, : “Cái gì mà đương a, mình còn chưa có đồng ý ta đâu!”

      “Cậu mà còn cẩn thận rụt rè như vậy người ta kiên nhẫn theo đuổi cậu đâu ! Đến miệng vịt như vậy mà bay rất đáng tiếc a.”ChuThiến Văn cười cười.

      Xuân Hỉ cho là đúng hừ câu: “Cái loại đàn ông như thế cần cũng thế!”

      Tan tầm, Hứa Ninh tới đón , hỏi chỗ nào ăn cơm, Xuân Hỉ nghĩ nghĩ : “ đến nhà hàng đối diện bện viện Đông y ‘Ba du người ta’ thế nào? Giá cả hợp lý, đồ ăn đầy đủ!” Mấu chốt là, Gia Lập thường vào trong đó ăn cơm, chừng có thể gặp . muốn gặp , sau đó để cho nhìn thấy bộ dáng chuyện đương của .

      Hứa Ninh : “Đừng thay tôi tiết kiệm a, tôi cũng phải mời nổi, nuôi sống em vẫn rất dễ dàng .”

      Xuân Hỉ trừng mắt nhìn ta liếc mắt cái, giống như heo a!

      Hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Xuân Hỉ nhìn chung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây quay đầu.

      Hứa Ninh đem menu đưa cho nàng, “ nhìn cái gì đấy! Gọi món ăn a.”

      “Uh.” Xuân Hỉ lựa chọn mấy thứ thích ăn, đưa cho người bán hàng gọi món ăn.

      Vừa nhấc đầu, liền thấy Trình Gia Lập đẩy cửa vào.

      rụt cổ lại, thấy tồn tại chột dạ, cảm giác này sai lại có điểm giống như đứa trẻ sớm bị tộc trưởng tóm gáy? bắt đầu hối hận tới nơi này ăn cơm .

      Khuỷu tay của Xuân Hỉ chống tại bàn, lấy tay ngăn trở nửa khuôn mặt, hy vọng có thể lừa dối được, bởi vì khoảng các giữa cùng Gia Lập quá gần, Gia Lập ở ngoài quầy bán hàng, chỉ cần vừa chuyển đầu, có thể thấy Xuân Hỉ.

      Nhưng mà Gia Lập trước hết nhìn đến phải Xuân Hỉ, mà là Hứa Ninh, liếc mắt cái liền nhận ra người đàn ông này đúng là người “Cầm thú” kia lần trước ở khoa phụ sản lôi bà xã phá thai.

      Vốn có gì, nhưng lúc ánh mắt Gia Lập thản nhiên đảo qua, liền thấy Xuân Hỉ ngồi ở đối diện Hứa Ninh, mặc dù mặt của bị che khuất, nhưng Gia Lập vẫn nhận ra .

      Đôi mắt Gia Lập trầm vài phần, sắc mặt nháy mắt ác liệt lên. Gia Lập đợi đồ ăn bê ra, liền thẳng tới cái bàn của bọn họ.

      bắt cổ tay, Xuân Hỉ sắc mặt khó coi đem túm đứng lên, : “Mẹ em gọi em về nhà, theo về.”

      Xuân Hỉ hoàn toàn mộng : “A? Mẹ em? Bà bảo em về nhà có việc gì?”

      Gia Lập kiên nhẫn : “ làm sao mà biết? Em có hay ?”

      “A, a.” Xuân Hỉ chạy nhanh cầm túi, xin lỗi Hứa Ninh: “Thực xin lỗi, nhà của tôi có chút việc, lần tới…”

      còn chưa xong, bị Gia Lập đường túm rời .

      làm gì thế a! chút! Gia Lập…”

      Gia Lập có chút bốc hỏa đem Xuân Hỉ quăng tiến vào trong xe, nhấn ga đường chạy đến cửa nhà .

      Lộ trình 20 phút, Xuân Hỉ mới suy nghĩ cẩn thận mình bị Gia Lập lừa dối. Cái gì mà mẹ tìm về nhà? Thực là coi ngốc a! căm tức : “Trình Gia Lập có ý gì a? Làm hỏng cuộc hẹn của người khác có ý gì? có phải rất nhàm chán hay !”

      ta được, em tìm ai cũng được riêng ta .” Gia Lập lạnh giọng .

      “Vì sao được? Em đương với ai có quan hệ gì với ? Là bảo em tìm bạn trai, em tại tìm được rồi lại để cho em đạp người ta . làm sao thế! Đùa giỡn em để vui đùa sao!” Xuân Hỉ phát hỏa .

      “Mắt nhìn người của em làm ơn chuẩn chút, em lớn như vậy đầu óc có phải hiểu hay ?”

      Thoáng chốc, Xuân Hỉ viền mắt liền đỏ, phải lần đầu tiên mắng ngu ngốc, nhưng mà cũng lần đầu tiên mắng khó nghe như vậy, cười nhạo, châm chọc, khinh bỉ, chán ghét.

      cái gì cũng chưa , lấy ra di động gọi điện thoại cho Hứa Ninh.

      “Hứa Ninh, lần trước phải hỏi tôi có nguyện ý làm bạn hay ? Tôi nghĩ được rồi, tôi nguyện ý!” xong liền dập điện thoại, đá mở cửa xe chạy lên lầu.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 12: Là ngu dốt phải ngu xuẩn


      Xương ngón tay của Gia Lập ràng nắm tay lái, mặt mày giống như bị thất bại về phía sau, thâm trầm nhìn thân ảnh Xuân Hỉ dần dần biến mất ở cầu thang, mày nhíu lại, sau đó đá mở cửa xe đuổi theo.

      Xuân Hỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, buồn bực bước chân nhanh hơn, nhưng vẫn là bị Gia Lập kéo cổ tay lại. thử từ chối chút, lại bị Gia Lập dùng chút lực đặt tại tường.

      Sau lưng là vách tường, cảm xúc lạnh như băng nháy mắt làm dập tắt uất hận khô nóng của , mà người trước mặt lúc này cùng giống như , hơi thở hổn hển, được lời.

      Dưới hàng lông mi đen tuyền, đôi mắt như đá thạch chiếu sáng của Gia Lập kia có vẻ phá lệ sáng ngời, hương vị chỉ thuộc về riêng thản nhiên theo mồ hôi bị bốc hơi lên ra, quanh quẩn ở hai người trong lúc đó.

      Xuân Hỉ cảm giác sau lưng kinh ngạc lạnh cả người, từ trong lòng ngực có loại cảm xúc được tự nhiên ở lan tràn ra, che giấu quát: “ muốn làm gì!”

      làm gì.” Gia Lập hơi thở vững vàng xuống dưới, mặt chút thay đổi : “Nghe lời, cách xa ta chút.”

      “Em nghe! Em muốn ở chỗ với ta! Em chính là thích ta! là gì của em a? Dựa vào cái gì mà ngăn cản em cùng ta ở chỗ? Em chính là ngốc nghếch đấy là có đầu óc đấy thế nào? Nhưng mà ta đối với em rất tốt! Em muốn cùng ta ở chỗ!” Xuân Hỉ rất phân phải trái .

      Bàn tay nắm chặt cổ tay của tùy theo dừng chút, cúi đầu đến ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt của , mấp máy môi: “Vừa rồi thái độ của tốt, xin lỗi. Nhưng còn câu kia của , em phải cách xa ta chút.”

      chuyện rất nghiêm túc, hơi thở nóng phun ở chóp mũi của , đầu óc Xuân Hỉ có chớp mắt cái trống rỗng, chỉ cảm thấy sau lưng dần dần mồ hôi chảy ra đến, càng phát ra bắt đầu khô nóng. lúng ta lúng túng phản bác: “ quản em!”

      mặc kệ ai quản em.” Gia Lập nhíu mày, giận dữ. lực đạo nắm tay của tự giác tăng thêm, Xuân Hỉ hơi hơi đau đớn.

      Xuân Hỉ ngẩn ra, mới vừa rồi nhịn xuống nhưng nước mắt vẫn có cách nào lách cách rơi xuống, cảm xúc ủy khuất tùy theo bùng nổ, gắt gao cắn môi, cho chính mình khóc thành tiếng, hốc mắt mơ hồ thành mảnh, nhưng lấn át được ánh mắt oán hận của .

      Gia Lập lông mày dần dần dãn ra, nâng tay lau nước mắt của : “Muốn khóc cứ khóc, lại cắn môi chảy máu .”

      Tiếng vừa dứt, Xuân Hỉ liền biết miệng khóc lớn tiếng lên, bên nức nở bên ồm ồm : “ hung dữ với em… em làm sai cái gì ? Là muốn em đương … Vì sao còn muốn hung dữ với em…”

      Nước mắt của càng chảy càng nhiều, vẻ mặt đều là ướt sũng. Gia Lập đơn giản đem toàn bộ bàn tay bao phủ hai gò má của , thay lau nước mắt. Lau nước mắt dành dụm, mắt của giống như con suối, nháy mắt lại chảy rất nhiều.

      buông tha cho , đem tiến vào trong lòng, vỗ phía sau lưng của : “ phải hung dữ với em. Em biết thế giới này có bao nhiêu hiểm ác, có ai vô điều kiện đối tốt với em.”

      Xuân Hỉ khóc thút thít, như thế, vậy đối tốt với như vậy, cũng là có ý tốt?

      dừng dừng, còn : “Em hãy tin tưởng , ta phải người tốt, cách ta chút, được ?”

      kề sát trong ngực của , vừa liền ong ong chấn động, thanh đặc biệt gần. hướng dẫn từng bước, giống thầy giáo lừa gạt học sinh nghe lời.

      Khóc rất dùng sức, Xuân Hỉ đem toàn bộ bất mãn cùng ủy khuất của phát tiết ra, kỳ cũng còn tức giận như vậy, biết Gia Lập vô duyên vô cớ cùng này đó, nhưng mà trong lòng thực cam lòng. hút hấp cái mũi, thừa dịp này chưa chuẩn bị dùng sức đẩy ra, tiếp theo nắm lên tay , hung hăng cắn vào cổ tay ngụm.

      Cắn xong lại câu: “ cũng phải người tốt gì!” Liền thùng thùng thùng lên lầu .

      bị đau nhíu mày, cổ tay còn dính nước miếng của , nhìn vào trong hành lang tối om trống rỗng, đột nhiên cảm thấy rất phiền chán.

      Rốt cuộc muốn bao nhiêu lần nữa, tiểu nha đầu rành thế này mới có thể nghe lời? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn bị người khác lừa gạt, sau đó lại bi thương như vậy tự bản thân liếm miệng vết thương của mình? lớn như vậy, còn chưa từng phải chịu tổn thương về tình cảm, cũng thể thấy vì tình cảm ép buộc chính mình.

      Xuân Hỉ cho tới bây giờ cũng biết bản thân vận khí có thể tốt như vậy, trước ngày trước mặt Gia Lập đáp ứng làm bạn của Hứa Ninh, hôm nay liền gặp được ta ôm thanh thuần cùng mình nhìn thoáng qua. Càng máu chó hơn là, kia lại là bạn học trung học của .

      sửng sốt chút, nhất thời sinh ra loại cảm giác chán ghét. bĩu môi muốn , kia liền gọi lại: “Cố Xuân Hỉ? là cậu sao?”

      Xuân Hỉ kiên trì quay đầu đối với ta nở nụ cười chút, am hiểu ứng phó loại trường hợp này, nên như thế nào đây? thậm chí nhớ tên kia.

      có chút kích động cầm lấy tay Xuân Hỉ: “Cậu nhớ mình ah? Mình học cùng bạn hồi trung học mà, ngồi ngay bên cạnh Tổ Trần Nhan.”

      Xuân Hỉ vụng trộm ngắm Hứa Ninh bên cạnh Trần Nhan, phát ánh mắt của ta lướt qua , dường như có việc gì lúc lúc . Xuân Hỉ cười gượng hai tiếng : “Nhớ nhớ ! Cậu còn hay xưng là ‘Trần a kiều’ thôi!”

      Trần Nhan than thở: “ nhiều năm chưa gặp cậu, cậu như thế nào vẫn chưa thay đổi gì a!”

      Xuân Hỉ chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, mà Hứa Ninh vẫn như cũ bộ dáng đếm xỉa đến, càng ngày càng cảm thấy buồn cười, mình sao lại ngốc như vậy, người khác ngon ngọt vài câu, liền ngốc hồ hồ chui vào trong miệng hổ! giờ phút này rất đồng ý với câu kia của Gia Lập: lớn như vậy đầu óc toàn là màu trắng a!

      hạt mầm tà ác nháy mắt ở trong vũ trụ của bùng nổ. ngốc! Nhưng tuyệt đối phải dễ bắt nạt!

      Xuân Hỉ dần dần thu hồi nụ cười, hề để ý đến Trần Nhan, mà là quay đầu thâm tình nhìn Hứa Ninh, sau đó chậm rãi mở miệng: “Hứa Ninh, chơi về nhà , con hôm nay còn ầm ỹ muốn bồi nó chơi công viên. A, đúng rồi, mấy ngày trước mang mấy hộp Durex kia về, trở về mà lấy chơi, miễn cho giết hại con nhà người ta, tại nạo thai cái gì cũng rất đắt tiền, trước a, tiền này tôi trả nhé .”

      Thanh của lớn , vừa vặn có thể làm cho những người chung quanh đều nghe thấy, những người vây xem ngày càng nhiều hì hì cười ra.

      Xuân Hỉ nhìn phía Trần Nhan nghẹn họng nhìn trân trối, cười khẽ, đến gần chút rồi : “ ta thích thay đổi khẩu vị, cậu cẩn thận chút a.”

      xong, nhìn cũng chưa nhìn Hứa Ninh liếc mắt cái xoay người bước . chưa được mấy bước, phía sau liền truyền đến “Ba” cái tát vang dội, sau đó Trần Nhan bật thốt lên mắng to: “ là đồ hạ lưu! Người khuông cẩu dạng còn muốn theo đuổi tôi? Sống làm lãng phí đến khí chết làm lãng phí đất đai biết xấu hổ là gì đó! Còn theo tôi là mối tình đầu? Mẹ nó còn muốn giả vờ a. chết lại còn muốn lập đền thờ a? Còn giả vờ theo tôi ngây thơ! Hứa Ninh, tôi cho biết, hôm nay dưới quỳ dưới chân tôi xin lỗi tôi quyết bỏ qua!”

      Xuân Hỉ gắt gao cắn môi sợ cẩn thận cái liền hỏng việc. Biết Trần Nhan vì sao được xưng là “Trần a kiều” sao? Bởi vì người đanh đá xảo quyệt, tốt vô lễ, chính là mắc bệnh công chúa, ai muốn đắc tội với ta, chết cũng phải mất nửa cái mạng

      Xuân Hỉ bước chân nhanh hơn tránh qua chỗ rẽ mới dừng lại, dựa vào tường ôm bụng cười to ngừng, hai má hồng hồng, sóng mắt lưu chuyển. cũng biết mình sao có thể tà ác như vậy! Cười đủ, thở phì phò gọi điện thoại cho Gia Lập

      “Gia Lập, chừng nào tan tầm? Tâm tình em hôm nay rất tốt, làm giúp việc cho cần thù lao!”

      Điện thoại bên kia có thanh , Xuân Hỉ kỳ quái “A lô ” tiếng: “ có nghe thấy ? A lô!”

      Sau lúc lâu, trong điện thoại truyền đến tiếng to của quán ven đường, kỳ diệu là, thanh kia ở trong điện thoại, lại giống ở bên tai, hai thanh trùng lập, ràng vô cùng. thời điểm Xuân Hỉ còn nghi hoặc, Gia Lập bỗng nhiên : “ ở phía sau em”

      Xuân Hỉ sửng sốt, vừa quay đầu lại, liền thấy Gia Lập. có biểu tình gì, dập điện thoại về phía , chăm chú nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay cầm lấy cổ tay của , : “ thôi, phải muốn nấu ăn cho sao? siêu thị .”

      Xuân Hỉ kinh ngạc mặt đỏ, Gia Lập tươi cười bên trong sung sướng lộ ra, phải nghe thấy cái gì đấy chứ? Nào là “Nạo thai”, “Durex”, “Thay đổi khẩu vị” mấy chữ này trong nháy mắt từ đầu của xông ra, cắn môi, quẫn bách vô cùng. Ở trong mắt của Gia Lập, nàng vẫn là thuần khiết a!

      chu miệng, nghiêng đầu nhìn Gia Lập lúng ta lúng túng hỏi: “ có phải thấy được gì hay a?”

      Gia Lập chuyện, nhưng miệng của giác ràng hơi giật giật, hơi hơi nhíu mi, mím môi, bộ dáng nhịn xuống cười.

      Xuân Hỉ ảo não thầm: “Gia Lập quả nhiên phải là người gì tốt!”

      Từ siêu thị về nhà Gia Lập ở, Xuân Hỉ cùng Gia Lập qua câu, đường đều cách tám mét, bất quá hoa quả cùng đồ ăn vặt thích thứ cũng chưa mua

      theo phía sau Gia Lập, nhìn thứ lại thứ đem hàng hóa mua quăng lên xe, quá xa cũng biết mua cái gì, quay trở lại nhà trọ nàng sắp xếp mấy thứ mua, lúc này mới phát , Gia Lập trừ bỏ mua đồ ăn, còn lại đều là mua cho . Có các loại đồ vật và hoa quả thích, có dép lê trong nhà của , váy ngủ, còn có bàn chải đánh răng khăn mặt, thậm chí còn có cả gối ngủ cho .

      Xuân Hỉ nhặt cái váy hoa kia lên, đưa đến trước mặt Gia Lập: “ mua cái này làm gì?”

      “Để ngừa vạn nhất, em rời nhà trốn tìm nương tựa.” Gia Lập thay đổi bộ quần áo ở nhà, cho là đúng .

      Xuân Hỉ há miệng thở dốc, xuy tiếng: “ phải thích em tìm nương tựa sao? Lần trước còn đuổi em về nhà !”

      Gia Lập lấy váy quăng vào trong máy giặt, vỗ vỗ đầu của : “Lần trước? Khi đó em bao nhiêu tuổi? Mười ba, mười bốn tuổi ? Thời điểm như vậy mình xe lửa đến tìm , làm sao có thể tức giận. Em nếu như bị lạc mất làm sao có thể ăn với bố mẹ em?”

      Xuân Hỉ bĩu môi, nghĩ muốn phản bác cái gì, nhưng đến tối cũng nghĩ ra

      Xuân Hỉ giúp Gia Lập làm vài việc nhà, tuy rằng lười, nhưng những việc làm đồ ăn đơn giản vẫn biết làm

      Hai người ngồi ở phòng ăn bắt đầu ăn cơm, Xuân Hỉ mới cẩn thận đánh giá ngôi nhà này. Trang hoàng thực xa hoa, theo phong cách của Châu Âu. Xuân Hỉ chậc chậc lắc đầu: “Quá lãng phí tiền ! Em về sau kết hôn, phòng tân hôn tuyệt đối trang hoàng như vậy, đơn giản chút được rồi. Um, phòng ở đầu tiên phải nhìn ra sông, đứng ở ban công, trước mặt chính là nước sông cuồn cuộn, buổi tối xem mặt trời lặn khẳng định rất được. Phòng khách nếu chủ đề là màu da cam, có vẻ ấm áp hơn! Phòng ngủ phải dán giấy tường màu vàng nhạt, có hoa văn các loại này…”

      mình liên miên cằn nhằn rất nhiều, Gia Lập cũng chen vào , tự mình chăm chú ăn cơm. Đợi cho Xuân Hỉ ảo tưởng xong, mới phát Gia Lập sớm cơm nước xong, dựa vào ghế thanh thản xem báo. Hóa ra nhiều như vậy đều là mình.

      Tự tìm mất mặt! Xuân Hỉ cúi đầu buồn chán ăn cơm, trước mặt Gia Lập bỗng nhiên câu: “Nếu mà em trang hoàng phòng như thế, phòng mới cũng bị em ép thành phòng cũ.”

      Xuân Hỉ buông chiếc đũa muốn phản bác, điện thoại của liền vang, nhìn cũng chưa nhìn liền nhận, nghĩ tới điện đến là Hứa Ninh

      “Xuân Hỉ, em hãy nghe tôi giải thích.” Hứa Ninh mở miệng .

      “Uh, tôi nghe đây.”

      “Vừa rồi là em hiểu lầm, Trần Nhan phải là bạn tôi, tôi có theo đuổi ta nhưng thành công, đó cũng là chuyện trước kia, đều trôi qua. Sau lại này ta lại quay lại theo đuổi tôi, tôi đáp ứng, khả năng vì em những lời như thế kích thích ta, nên ta mới như vậy…”

      Xuân Hỉ chặn lời ta: “Hứa Ninh, giải thích có nghĩa là có thể chửi bới người khác. phong lưu, hoa tâm, cái này đều sao, nhưng cần làm cái chuyện thấp hèn như thế để cho tôi khinh thường . Là mắt của tôi vụng về, quen biết là do mắt tôi bị mù. Tôi cũng thích , mà tôi nghĩ cũng thích tôi, giải thích thực có ý nghĩa gì. Cứ như vậy , gặp lại.”

      bình tĩnh ngắt điện thoại, vừa vặn chống lại đôi mắt của Gia Lập.

      ngượng ngùng cắn cắn môi: “Làm gì? Nhìn em để chê cười? Đúng vậy, đúng, ta phải người tốt, em là người ngu xuẩn!”

      Gia Lập nghiêm trang : “Em chính là ngu ngốc, nhưng còn đến mức ngu xuẩn.”

      “…” Xuân Hỉ nhìn lại, có người an ủi như vậy sao!

      lâu sau, Gia Lập thở dài: “Xuân Hỉ, bỏ qua ta, em còn có thể gặp người tốt hơn, em đáng giá được người khác đặt ở trong lòng quý trọng cùng thương. cần khổ sở, người như thế đáng.”

      Xuân Hỉ quái dị nhìn cái, “Em thấy khổ sở a, mà em cũng thích ta!”

      Gia Lập cười cười, thản nhiên : “Tốt nhất là như vậy.”

      “Gia Lập, làm sao mà biết ta là người xấu? nhìn thấy a?” Xuân Hỉ kỳ quái hỏi, theo lý thuyết, chỉ thấy qua Hứa Ninh vài lần a.

      Gia Lập lắc đầu: “ lợi hại như vậy, có điều là thấy dẫn vợ đến bệnh viện để phá thai.”

      phải chứ…” Xuân Hỉ nho giật mình, nghĩ Hứa Ninh nhiều lắm cũng chỉ là thiếu gia phong lưu, nghĩ tới ta là thành phần lừa đảo như thế! kết hôn mà còn gây ra tai họa cho con nhà người ta như thế!

      Xuân Hỉ xới hai muôi cơm, nghĩ đến cái gì, hỏi: “Gia Lập, kỳ chuyển là vì bất đắc dĩ a?”

      Gia Lập gật gật đầu.

      “Nếu có bạn , Trình mẹ có phải hội bức ở cùng chỗ với em, cũng chuyển ra ngoài hay ?”

      “Có thể như vậy.”

      Xuân Hỉ mắt tròn chớp chớp, buồn đầu tiếp tục ăn cơm, tiểu vũ trụ của lại bắt đầu nổi lên kế hoạch tuyệt hảo.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 13: Hai bên phải người


      Cuối tuần, Xuân Hỉ ở giường gọi điện thoại cho Gia Lập.

      “Hôm nay phải làm tối đúng ?”

      “Uh.”

      “ Em mời ăn cơm, thế nào?”

      Gia Lập chần chờ chút, : “Lại có chuyện muốn phiền phức đến a?”

      Xuân Hỉ từ giường ngồi xếp bằng xuống, xoa thắt lưng: “ cứ nghĩ là chuyện tốt ! Em tình mời ăn cơm thế có hay a?”

      Dường như Gia Lập thấp giọng cười cười, rồi đáp ứng .

      Xuân Hỉ ngắt điện thoại, nằm giường che miệng cười khanh khách hồi. Cố mẹ đẩy cửa tiến vào, đem quần áo xếp ngay ngắn để lên giường: “Ngây ngốc cười cái gì a, còn đứng dậy! Đem quần áo cất … Nhanh lên chút! Đứa này, cái thói quen chậm chạp đến khi nào mới có thể bỏ!”

      “Mẹ, buổi tối con ra ngoài ăn cơm, mẹ đừng nấu cơm con nhé .”

      Cố mẹ sờ sờ trán Xuân Hỉ: “Con cùng người khác hẹn hò ?”

      có!”

      có là tốt rồi… Thế buổi tối con ra ngoài làm gì!”

      Xuân Hỉ nghĩ nghĩ : “A… mời Gia Lập ăn cơm.”

      Cố mẹ mặt mày hớn hở, cảm thấy đứa này cuối cùng cũng thông suốt: “Đúng đúng, thế mẹ nghe tình cảm hai đứa phát triển đến bước nào rồi? đến mức hôn môi chưa?”

      Xuân Hỉ thoáng chốc mặt đỏ, ngượng ngùng vân vê tay khẽ: “Ai nha, cái gì chứ! phải như mẹ đâu, con cùng Gia Lập có khả năng.”

      bừa! Trình mẹ của con cho mẹ nghe, Gia Lập chuyển ra ngoài vì muốn cho hai đứa có thế giới của riêng mình! Sợ con xấu hổ ở trước mặt chúng ta cái kia a…”

      Xuân Hỉ nhớ tới đến sáng hôm đó ở ban công nghe lén Gia lập những lời này, cắn cắn môi, có chút uể oải: “ phải như mọi người nghĩ đâu, con ở cùng chỗ với Gia Lập. Gia Lập thích con…. con vừa lười lại tùy hứng, lại ham ăn, cái gì cũng tốt, Gia Lập thích con đâu.”

      nghĩ, có thể được Gia Lập , khẳng định là xinh đẹp có khí chất, cái gì cũng đều rất hoàn hảo.

      Cố mẹ có chút mất hứng : “Gia Lập với con như vậy?”

      có.”

      “Sao lại được! con nhà chúng ta cũng là đứa hiểu biết như vậy, ai thích? thích mắt chính là bị lác rồi!” Cố mẹ năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      Xuân Hỉ gì chỉ cười cười, đầu đầy hắc tuyến, vừa rồi là ai mắng chậm chạp …chứ?

      kiểu các bà mẹ chính là, bản thân có thể đem đứa mắng đáng đồng, nhưng nếu người khác con của bà câu tốt, bà liều mạng. Điển hình chính là Cố mẹ.

      Buổi tối, Gia Lập đến quán ăn nơi Xuân Hỉ hẹn, còn chưa tới. Xuân Hỉ đặt gian cho hai người, phong cảnh thanh nhã, rất thích hợp hẹn hò với người .

      Gia Lập uống trà, nghe thấy có người “Phanh” tiếng đẩy cửa tiến vào, đầu cũng quay lại mà : “Em muốn đem cửa dỡ xuống sao?” xong, phía sau bỗng nhiên lên tiếng.

      Gia Lập quay đầu nhìn lại, nghĩ tới lại thấy Điền Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối đứng ở nơi đó. đứng lên, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng hơn.

      “Xuân Hỉ chưa có tới sao?” Điền Nghiên hỏi.

      Gia Lập nhướng mày: “Tôi nghĩ ấy đến đây.”

      Điền Nghiên phản ứng lại đây, chửi ầm lên: “Con nhóc chết tiệt kia lại ngờ cho chúng ta thân cận? Cũng chỉ có ấy óc heo mới có thể nghĩ ra được…”

      còn chưa có mắng xong, Gia Lập liền thản nhiên ngắt lời : “Tôi thay Xuân Hỉ lời xin lỗi với , ấy vô tâm phế, đừng so đo với ấy.”

      Điền Nghiên vội vàng khoát tay, Gia Lập quả là cũng làm cho có chút xấu hổ: “ , hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

      Gia Lập gật đầu: “Vậy tôi trước, Điền tiểu thư xin cứ tùy ý.”

      Gia Lập mở cửa, liền có người từ ngoài cửa ngã tiến vào, Gia Lập tay mắt lanh lẹ đưa tay đỡ lấy .

      Xuân Hỉ đứng vững vàng, ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt giận dữ của Gia lập. cười mỉa hai tiếng, đầu đuôi : “ là…. Tình cờ.”

      Gia Lập buông ra, lạnh giọng : “Cố Xuân Hỉ, quả thực thể lý với em.”

      Sắc mặt hung ác nham hiểm, giọng lại lạnh vô cùng, mũi Xuân Hi chua xót, ngụy biện: “Em làm sao? Cái này gọi là tri ân báo đáp! phải muốn tìm bạn trai cho em sao? Em tìm bạn cho có làm sao? ấy là bạn tốt nhất của em, hai người ở cùng chỗ còn gì tốt hơn !”

      Gia Lập biểu gì, đối với ánh mắt bị tức giận che mờ của Xuân Hỉ : “Tùy hứng cũng phải có chừng mực, Cố Xuân Hỉ, em làm cho tôi quá thất vọng.”

      Xuân Hỉ trong lòng chợt căng thẳng, thể tin nổi nhìn Gia Lập, thái độ của lạnh lùng đến cực hạn, trong thanh lộ ra phiền chán rất nhiều. Xuân Hỉ há mồm muốn giải thích, nhưng Gia Lập cũng để ý đến , lướt qua , trực tiếp rời .

      Điền Nghiên tới, nhún nhún vai: “Con nhóc, , mình nếu phải mình thân thiết như vậy với cậu, nếu mình biết hiểu biết đầu óc cậu nghĩ ra cái gì hợp lí cả mình rất rất tức giận. Mình biết vì sao Trình Gia Lập tức giận như vậy, nhưng mà, cậu có vẻ chạm phải điểm mấu chốt của ta rồi.”

      xong, Điền Nghiên cũng , chỉ để lại Xuân Hỉ mình ngơ ngác đứng ở ghế lô*.

      ghế lô*: là ghế ngồi chờ của các nhà hàng hay có

      làm sao vậy? cũng chỉ muốn tìm bạn cho Gia Lập mà thôi, để cho Gia Lập quay về nhà, để cho mỗi ngày đều có thể thấy . chỉ thầm nghĩ như vậy mà thôi, kết quả là, lại chọc cho hai người mất hứng. Chẳng lẽ là rất ích kỷ sao?

      Xuân Hỉ hít thở sâu vài cái, trong lòng dần dần chán nản. lấy nhanh di động ra gọi điện thoại cho Gia Lập, “Thực xin lỗi” ba chữ còn chưa khỏi miệng, Gia Lập : “Chuyện của tôi cần em quan tâm, em hãy quan tâm đến chuyện của mình là được rồi.” Ngay sau đó, Xuân Hỉ chợt nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến tiếng “Bịch” vang lên, sau đó là thanh mảnh vỡ, hình như là Gia Lập quăng máy .

      Xuân Hỉ bỗng nhiên cảm thấy ngực rất đau, ngồi xổm xuống, che ngực, vùi đầu khóc.

      Sau ngày đó, Xuân Hỉ cũng chưa gặp lại Gia Lập. Mà bỗng nhiên lại trở thành ít lời, mọi người xung quanh đều cảm thấy kỳ quái.

      ChuThiến Văn nhìn Xuân Hỉ ngẩn người: “Cậu gần đây làm sao vậy? Mình phát ra cậu đại khái từ…. từ tháng Ba trở nên bình thường, lúc cao hứng lúc lại ngây dại ra, còn có gắn bó thay đổi mấy nam nhân. Cậu sao lại thế này a?”

      Xuân Hỉ nghĩ nghĩ xuất thần, hình như là đúng như vậy, từ sau khi mẹ cùng Trình mẹ đưa ra ý tưởng để cho cùng Gia Lập đính hôn, cùng Gia Lập liền trở nên giống với mọi khi.

      Lúc này Triệu quản lí nổi giận đùng đùng tới, đem mấy tờ giấy ném vào trước mặt Xuân Hỉ: “ làm cái gì? Loại đơn đặt hàng này là phụ trách đúng ? Phiên dịch mà có thể ký vào đơn hàng tiêu thụ kia để làm gì? giải thích cho tôi, tại người ta cho rằng nhóm phiên dịch của tôi kết bè kết đảng kinh doanh riêng, chụp lên đầu nguời khác, xem, cấp khai trừ hay là khai từ tôi? đừng tưởng rằng có ngưòi đứng sau rất giỏi, chuyện gì cũng dám làm!”

      Xuân Hỉ tim đập mạnh và loạn nhịp lên, nhìn nhìn mấy tờ giấy kia, lắc đầu: “Tôi có a…”

      Triệu quản lí chỉ vào ba chữ to tờ giấy “Cố Xuân Hỉ”, chỉ vào mấy chữ kia chút rồi : “Còn dám có?”

      Ánh mắt Xuân Hỉ có chút nóng lên, cẩn thận nhớ lại rổt cuộc làm cái gì.

      Chu Tiêu vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy trường hợp này, làm như có việc gì giả vờ phát qua bên người các . Xuân Hỉ bỗng nhiên nhớ tới trước đó vài ngày, Chu Tiêu từng cầm mấy hoa đơn cho ký, ta lúc ấy vội vàng thúc giục, sốt ruột chỉ là văn kiện Xuân Hỉ phiên dịch quên ký tên. Xuân Hỉ lúc ấy tùy ý nhìn qua, quả là bản thuyết minh lúc trước phiên dịch, vì thế nghĩ nhiều liền ký vào, mà cái được đặt hé ra ở phía dưới kia nhìn nhiều, trực tiếp ký tên của .

      Ý nghĩ này làm cho sau lưng lạnh cả người, đưa tay kéo lấy quần áo Chu Tiêu: “Là ! Là bảo tôi ký, tôi cái gì cũng biết!”

      Chu Tiêu nhanh chậm phủi tay của Xuân Hỉ : “Đừng kéo theo ai đó để cứu mạng mình. Loại chuyện này cho tôi mười lần can đảm tôi cũng dám làm, trong ngành chúng ta ai có thể dám làm chuyện này, còn phải chỉ có sao!”

      Xuân Hỉ trong lúc nhất thời á khẩu trả lời được, mình ký, cửa sau vào, có người nhìn thấy bị hãm hại như thế nào, cũng có người nguyện ý đứng ra thay chuyện.

      Triệu quản lí thở dài: “Cố Xuân Hỉ, đây là lần cuối cùng, nếu phải Trưởng phòng tiêu thụ đúng lúc phát , công ty chúng ta biết phải tổn thất bao nhiêu, chuyện này cũng phải hay tôi khai trừ mà có thể bù lại được. Thu hồi ý nghĩ xấu xa này của , nghiêm túc làm phiên dịch của mình cho tôi!”

      Xuân Hỉ gắt gao cắn môi, nhưng mà nước mắt vẫn chịu thua kém rơi xuống, “lạch cạch” làm ướt mấy tờ giấy kia. hết đường chối cãi, ủy khuất, khổ sở, những chuyện này với ai? Điền Nghiên sao? Ngay từ đầu nghỉ hè ấy có lương tâm bỏ lại cùng cha mẹ du lịch rồi. Gia Lập sao? Coi như hết, cũng bao giờ nghĩ muốn phiền toái ta cái gì.

      Xuân Hỉ mỏi mệt về nhà, thời điểm đến cửa nhà phát ở cửa nhà mình có dán tờ giấy.

      Phía viết: con , ba mẹ với Trình mẹ Trình ba của con ra ngoài du lịch , hãy chiếu cố chính mình, còn có Gia Lập nữa. Buổi sáng con ra cửa mang theo chìa khóa đúng ? Mẹ cầm đây rồi, tất cả chìa khoá trong nhà mẹ đều mang , con hãy an tâm ở tại nhà của Gia Lập . nên hỏi chúng ta khi nào trở về, chúng ta cũng biết chơi bao lâu. Con ngoan, chúng ta tạo cơ hội cho con, con cần phải nắm chắc có biết hay ? Hy vọng thời điểm chúng ta trở về, con cùng Gia Lập gạo nấu thành cơm.

      Xuân Hỉ xé tờ giấy xuống, vo nó thành hình tròn theo cửa sổ hành lang ném ra ngoài. thở phì phò, muốn rống to hai tiếng! đem túi lột hết ra, phía trước phía sau tìm vài lần, ngoại trừ chìa khoá nhà trọ của Gia Lập còn lại có cái khác.

      ngán ngẩm ngồi ở bậc cầu thang, phiền chán muốn khóc. làm sao lại có loại cha mẹ này? sao lại có thể xúi quẩy như vậy?

      Hơn mưòi giờ, thời điểm Gia Lập trở về nhà trọ, liền nhìn thấy Xuân Hỉ ôm chân cúi đầu ngồi ở trước cửa nhà . Nghe thấy tiếng bước chân, Xuân Hỉ ngẩng đầu.

      Hành lang rất tối, Gia Lập thấy sắc mặt của , nhưng từ ánh sáng trong đôi mắt của , có thể cảm giác được tủi thân.

      Gia Lập kéo từ mặt đất lên: “Em ngồi đây làm gì? phải cho em cái chía khoá sao.”

      Xuân Hỉ vỗ vỗ bụi bẩn quần áo, : “ có ở nhà, em muốn vào.”

      Gia Lập dừng chút, trầm mặc mở cửa, sau đó nghiêng người để cho Xuân Hỉ vào.

      “Đưa cho em chìa khoá chính là để em thoải mái vào, em đột nhiên khác bình thường như vậy, cảm thấy quen.” Gia Lập giống như đùa, nhưng giọng của lại lộ ra vẻ mất hứng.

      “A…” Xuân Hỉ đổi giày, đứng ở đằng kia, hai tay cầm túi.

      “Còn muốn giúp em đổi giày?” Gia Lập nghiêng đầu nhìn .

      Xuân Hỉ lắc đầu, “ phải.” hấp háy cái mũi, : “Chuyện này… Ba mẹ em với ba mẹ ra ngoài du lịch, em mang theo chìa khoá về được nhà, … em có thể ở nơi này của mấy ngày được ?”

      Gia Lập nhìn chuyện, giống như cân nhắc lời của có phải .

      Xuân Hỉ cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm rất khổ sở, lại nghĩ tới chuyện xảy ra tại buổi chiều trong công ty, ngực chua xót. xoay người, nước mắt liền rơi xuống, thanh cũng thay đổi: “Cho dù được, em tìm Điền Nghiên cũng giống nhau.”

      Gia Lập bỗng nhiên giữ chặt cổ tay của , sau đó nghiêng người đóng cửa, ngồi xổm xuống cởi giầy cho : “Điền Nghiên phải du lịch sao”

      làm sao mà biết?”

      “Ngày hôm qua ấy gọi điện cho , tâm tình của em mấy ngày hôm nay được tốt, đừng giận em, và cho biết ấy du lịch, có thời gian giúp đỡ em, xem em ra sao.” vừa vừa thay giày cho .

      Xuân Hỉ lời nào, nhưng mà khóc, tất cả khổ sở mấy ngày nay, tất cả thoái mái, toàn bộ ủy khuất, trong nháy mắt này muốn tuôn. Ở trước mặt Gia Lập, có cách nào che giấu cảm xúc của mình.

      “Khóc cái gì? cũng có đuổi em ra ngoài.” Gia Lập đứng lên .

      đưa tay lau nước mắt cho , Xuân Hỉ tự giác đưa hai tay ôm lấy eo của , dán tại ngực của mà khóc, đem nước mắt nước mũi tất cả đều cọ lên quần áo của . Trong mũi đều là mùi hương nhàng khoan khoái của , nhất thời làm cho cảm thấy vô cùng an tâm.

      nức nở : “Gia Lập… Rất xin lỗi… Em phải cố ý. .. đừng giận em được đừng để ý tới em…”

      Gia Lập gì, trong lòng căng thẳng, tràn đầy những cảm xúc hiểu. nhìn ở trong ngực mình khóc lớn tiếng, chỉ là nhàng đem ôm vào trong ngực, lòng bàn tay để lên lưng của , cúi đầu : “ tức giận, cũng để ý tới em. làm sao có thể để ý tới em chứ?” Tiếng khóc của quá lớn, cũng biết có nghe thấy .

      lâu sau, tiếng khóc của Xuân Hỉ dần dần , Gia Lập vỗ vỗ lưng của , : “Khóc xong rồi? Khóc xong rồi chúng ta ra ngoài.”

      ngẩng đầu, sững sờ hỏi: “ ra ngoài làm gì?”

      “Mua quần áo cho em, bằng mấy ngày nay ở đây em mặc cái gì làm?”

      Xuân Hỉ lau cái mũi gật đầu, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy kỳ quái: “Vậy sao lại cởi giày của em ra?”

      Gia Lập nhíu mày, “Em sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

      cho , đó là bởi vì, sợ .

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 14: Ở chung bất hợp pháp.


      Xuân Hỉ rửa mặt xong, liền theo Gia Lập ra cửa hàng tổng hợp

      Lúc mua nội y, bán hàng hỏi Xuân Hỉ kích cỡ, Xuân Hỉ mờ mịt lắc đầu, chuyện này cho tới bây giờ cũng chưa nhớ kỹ, nội y đều là mẹ giúp mua, tự mình mua, đây là lần đầu tiên.

      bán hàng lại mỉm cười hỏi Gia lập phía sau Xuân Hỉ nửa thước, mặt chút thay đổi: “Xin hỏi tiên sinh biết kích cỡ của phu nhân a?”

      ta vừa hỏi xong, Xuân Hỉ mặt lúc xanh lúc đỏ, vội vàng ấp úng : “Cái kia, cái kia cứ tuỳ tiện lấy cái cho tôi thử !”

      Ai ngờ, Gia Lập lại vừa vặn mặn nhạt : “Lấy cho ấy 70B thử chút.”

      Xuân Hỉ kinh ngạc nhìn , chuyện này tại sao lại biết chứ? Chính còn biết làm sao có thể biết được?

      Gia Lập bị nhìn cảm thấy ngại ngùng, khụ khụ vài cái, cau mày nghiêm trang : “Còn thử?”

      Xuân Hỉ cầm lấy nội y cúi đầu “A” tiếng, hồng cả lỗ tai, vào phòng thử. Trong chốc lát liền ra, giọng với bán hàng: “Vừa vặn, lấy cái này.”

      Sau đó bầu khí xấu hổ vẫn kéo dài, Xuân Hỉ trong tay cầm túi to luôn bước chậm hơn Gia Lập hai bước, nhanh chậm theo phía sau . nhìn sau gáy của , trong lòng giống như bong bóng bay lên.

      Bỗng nhiên, Gia Lập ngừng lại, quay đầu nhìn .

      Xuân Hỉ cũng dừng lại, khẩn trương hỏi: “ làm sao thế?”

      tới, cầm lấy gói to tay Xuân Hỉ, xoa xoa đầu của , buồn cười : “Nhìn xem em có bị lạc .”

      Xuân Hỉ căm tức đập tay , “Đừng, kiểu tóc bị làm cho lộn xộn rồi !”

      Hai người lại dạo trong chốc lát, Gia Lập mua cho Xuân Hỉ mấy bộ quần áo làm còn có vài cái áo sơ mi. Xuân Hỉ nhìn túi lớn túi trong tay , kéo kéo góc áo của : “Mua nhiều như vậy làm gì chứ, em mặc hết.”

      Gia Lập chỉ cười : “Mặc hết để lại, hôm nay em rất may mắn, tâm tình của tồi, mua cho em cả bộ quần áo ngủ nữa, nhất tẩy nhất đổi. (???)”



      Cuối cùng, bọn họ thắng lợi trở về, Xuân Hỉ vui tươi hớn hở cầm theo mấy túi to, hoàn toàn quên tất cả chuyện vui trong ngày hôm nay. Có vẻ như khi cùng Gia Lập ở chỗ, chuyện phiền não gì cũng đều có thể quên hết.

      Trong thang máy, Xuân Hỉ cắn môi, nhìn mặt kính phản xạ thân ảnh mơ hồ của Gia Lập, rối rắm nửa ngày, rốt cục vẫn hỏi: “Gia Lập, làm sao biết được số đo nội y em mặc bao nhiêu?”

      Gia Lập nghiêng đầu nhìn hai má đỏ ửng, tâm tình càng khoan khoái thêm, nhịn được muốn trêu đùa , vì thế trầm ngâm : “Nhìn ra.”

      Xuân Hỉ quẫn bách cúi đầu xuống, lại cảm thấy thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu giảo hoạt : “Gia Lập rất có kinh nghiệm a!”

      Gia Lập nhướng mày, bộ dáng ra vẻ đạo mạo: “ người của em làm sao lại biết? Kinh nguyệt đến lúc nào còn biết, em…”

      Xuân Hỉ càng nghe càng thấy lung túng, cửa thang máy vừa mở ra, Gia Lập còn chưa xong, liền chạy vội ra ngoài, lấy chìa khoá mở cửa chạy biến vào trong phòng, túi mua sắm được đều ở bên ngoài.

      Gia Lập buồn cười, kỳ vài năm trước, Xuân Hỉ từng đầu đuôi gọi điện thoại cho rốt cuộc cũng biết kích cỡ nội y của mình, thanh hưng phấn thông qua điện thoại vang vọng toàn bộ văn phòng, Gia Lập khi đó xấu hổ muốn chết, còn bị đồng nghiệp trong văn phòng trêu ghẹo, chuyện tình khó quên như vậy, làm sao có thể quên. Nếu như Xuân Hỉ có phát dục lần thứ hai, như vậy số đo kia khẳng định là đúng.

      Xuân Hỉ tắm rửa xong ra, tóc còn có mấy giọt nước, trước ngực lại bị ẩm ướt mảnh. Gia Lập lúc này ở trước máy tính trả lời email, toàn tiếng .

      qua, để sát vào muốn nhìn Gia Lập viết nội dung gì chút. Những giọt nước tóc liền xuống cánh tay của Gia Lập, dọc theo những đường cong của cánh tay trượt xuống dưới, có chút ngứa. vừa quay đầu lại, chóp mũi suýt nữa chạm vào khuôn mặt của , Xuân Hỉ vừa tắm rửa xong nên mùi hương thơm ngát liền kéo đến bao phủ xung quanh cảm quan của .

      Gia Lập chớp mắt cái tim đập mạnh và loạn nhịp, lập tức hoàn hồn lôi từ trong ngăn kéo ra máy sấy tóc nhét vào trong tay Xuân Hỉ: “Sấy tóc rồi ngủ, giuờng chiếu đổi mới cho em, có việc gì trở về phòng của em .”

      Gia Lập hạ lệnh trục khách. Xuân Hỉ bĩu bĩu môi: “Còn sớm mà! Đuổi em để làm gì? có phải làm chuyện gì ám muội hay ?”

      “Tùy em, tại có việc cần hoàn thành, em yên lặng chút là được. Em nếu cảm thấy nhàm chán, cũng có thể đến phòng khách xem tivi.” Gia Lập xong, ánh mắt tập trung màn hình máy tính, để ý đến .

      Xuân Hỉ hừ hừ hai tiếng liền ra ngoài.

      Gia Lập nhợt nhạt, thở phào nhõm. Xuân Hỉ tuy rằng ngốc, nhưng mà tốt xấu gì cũng là nữ nhân, thể phủ nhận, rất được, chỉ là cũng biết động tác tuỳ ý, biểu vô tình của có thể làm cho nam nhân tâm viên ý mã*, giống như lần trước ở trong hôn lễ, vô tình say rượu làm cho Hứa Trữ tự chủ được muốn hôn . Mà lần này, Gia Lập hề phòng bị bị xâm nhập vào gian riêng tư, chân tay bỗng nhiên có chút luống cuống .

      (Tâm viên ý mã*: là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.

      Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái Tâm, kềm giữ cho dao động, tư tưởng .

      Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy , chạy theo ngoại cảnh, chịu đứng yên.

      Người tu hành cần phải gìn cái Tâm, giữ cái ý, cho phóng túng, cốt làm sao cho tâm ý đạt được trạng thái lặng lẽ

      Theo Cao Đài từ điển.)

      Hơn nửa đêm, Xuân Hỉ cẩn thận xem xét chút xem phòng Gia Lập có động tĩnh gì hay . Hơn nữa ngày, rốt cục xác định Gia Lập ngủ. Nhưng mà lại mất ngủ.

      Xuân Hỉ quen giường, tại hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, lại có chút bất an, nơi này có vật gì mà quen thuộc. rất mệt mỏi, nhưng lại ngủ được. Xuân Hỉ buồn bã cúi đầu trong chốc lát, quyết định bao giờ ép buộc chuyện tìm bạn cho Gia Lập nữa, cũng để ý tới tính của của mẹ mình cùng Trình mẹ nữa, muốn cùng Gia Lập trở lại như trước kia, cùng hòa thuận ở chung.

      Giống như hạ quyết tâm, Xuân Hỉ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, vì thế đứng lên, rón ra rón rén lưu tiến vào phòng Gia Lập.

      Dáng vẻ Gia Lập ngủ rất nhu hoà, mặt mày khoan khoái thả lỏng, bờ môi ngờ nhìn mềm mại như thế, nghiêng thân, tay đặt bụng. Xuân Hỉ ghé vào bên giường quan sát trong chốc lát, xác định Gia Lập chắc chắn ngủ say, mới nhấc chăn lên tay chân nằm ở bên cạnh Gia Lập.

      ngừng trong chốc lát, Gia Lập có bị đánh thức, mới tiến gần lại chút, nghiêng người, đem đầu chôn ở trước ngực . Nhất thời, xộc vào mũi , bao phủ hết các giác quan của , đều là hương vị của Gia Lập mà quen thuộc, an tâm vô cùng. vụng trộm cười cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Gia Lập, mệt mỏi kéo đến, cứ như vậy ôm Gia Lập nặng nề ngủ thiếp .

      Sáng sớm, thời điểm Gia Lập tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua khe màn cửa sổ lặng lẽ chui vào, toả ra ánh sáng màu vàng, mùi đồ ăn nhè từ bên ngoài bay vào. giống như si ngốc, sau đó rời giường đánh răng rửa mặt.

      vào phòng khách, liền nhìn thấy Xuân Hỉ khuôn mặt tươi cười như nắng xuân, ngày bắt đầu, tâm tình của cứ như vậy tốt lên cách kỳ diệu.

      “Tại sao lại ngủ thêm?” Gia Lập .



      Xuân Hỉ đem trứng ốp xong để vào trong đĩa, bưng đến trước mặt Gia Lập, ngượng ngùng : “Ở nhà của , phải báo đáp ! coi thường em biết nghĩ sao? Đạo lý đối nhân xử thế em vẫn còn biết đó!”

      Kỳ Xuân Hỉ muốn là: em ngủ bên cạnh , chẳng qua ngượng ngùng muốn biết mà thôi. Hơn nữa, để có thể, có thể, tối hôm nay còn phải tiếp tục ngủ cùng .

      Gia Lập nếm miếng, nở nụ cười: “Tư tưởng giác ngộ sai, có tiến bộ.”

      Xuân Hỉ tiếng động cười cười, thấy Gia Lập dường như đợi làm đồ ăn, trong lòng vô cùng thỏa mãn. vừa ăn vừa đầu đuôi câu: “Gia Lập, chúng ta về sau cần cãi nhau nữa, em mặc kệ chuyện của , cũng đừng quản em nữa, được ?”

      Gia Lập nhìn cái, gì.

      Xuân Hỉ lại tiếp: “Thời gian lâu, mẹ cùng mẹ em thấy chúng ta có ý gì, khẳng định yên tĩnh. cũng đừng làm căng với mẹ , bà gặp thấy đơn như thế nào chứ, chờ khi bọn họ trở về, về nhà ?”

      Gia Lập vẫn im lặng. Nhưng mà trong lòng lại nổi lên từng gợn sóng.

      nghĩ rằng cái gì cũng đều hiểu, kỳ ấy cái gì cũng biết. Lúc này chuyển , ra chỉ là tùy hứng hồi. thể thừa nhận, làm tổn thương cha mẹ mình, cũng làm tổn thương Xuân Hỉ.

      Nhưng mà, chỉ có chính biết, chuyển , chỉ vì trốn tránh mẹ bức bách, còn có, cũng biết bất an từ đâu mà đến. Quan hệ của cùng Xuân Hỉ, vô tình dần dần bị cha mẹ hai nhà thay đổi, sợ hãi, cùng Xuân Hỉ ngược lại. thầm nghĩ muốn cùng Xuân Hỉ giống như trước kia, bình an vô ở chung.

      Xuân Hỉ thấy hé răng, hơi hơi mất mát, ấy vẫn muốn trở về.

      nhiều ngày, Xuân Hỉ đều đến giờ tan tầm mua đồ ăn, sau đó trở về nhà trọ nấu cơm chiều cho Gia Lập, mà chính cũng chưa phát mình lại trở nên chịu khó

      hát điệu dân ca, đem đồ ăn nấu xong bưng lên bàn, đúng lúc Gia Lập trở về.

      vừa vào cửa ngửi thấy mùi đồ ăn, thay giầy liền thấy Xuân Hỉ buộc tóc đuôi ngựa ở trong phòng bếp bận việc. Lúc này cùng với lúc trước ở nhà, thấy mẹ bận việc cảm giác giống nhau.

      “Lại là trứng sốt cà chua cùng dấm chua khoai tây xào, thức ăn mới em còn chưa học được, đến đây ăn chút ! Dù sao so với ở bên ngoài ăn cơm hộp vẫn tốt hơn nhiều?” Xuân Hỉ lau tay, từ phòng bếp ra, thấy Gia Lập mang theo quả dưa hấu, lập tức liền nở nụ cười.

      cầm lấy dưa hấu, rửa, cắt hai nửa bỏ vào trong tủ lạnh, lại cầm hai chén cơm ra, gọn gàng ngăn nắp, thuần thục rất giống bà chủ gia đình.

      “Mẹ em cần lo lắng về việc em gả được ra ngoài nữa, việc nhà làm rất lưu loát, bình thường chỉ là rất lười muốn làm.” Gia Lập cười .

      “Đó là em cố ý ! Em nếu như gặp nam nhân mà mình , mới có thể để cho em cam tâm tình nguyện đảm đương bà chủ gia đình cho ấy như vậy! Em chính là đứa con tâm can bảo bối của mẹ em, cho nên bà mới luyến tiếc cho em làm việc nặng!”

      Gia Lập bỗng nhiên túm tay , nhìn nhìn, : “Da thịt mềm mại, nam nhân em cũng để cho em làm việc nặng.”

      Xuân Hỉ ngượng ngùng rút tay về: “Chắc là thế!”

      Xuân Hỉ mở TV lên, nghe tin tức, hai người vừa xem tivi vừa ăn cơm.

      Xuân Hỉ đột nhiên hỏi: “Gia Lập, chúng ta như thế này có tính là ở chung trái pháp luật ?”

      Gia Lập nhìn cũng chưa nhìn , : “ tính, nhiều lắm được cho là ngụy ở chung trái pháp luật.”

      “A, vậy cảnh sát tới bắt chúng ta chứ?”

      Gia Lập cười rộ lên, gõ chút vào đầu của : “Ăn cơm của em , nhiều quá!”

      Buổi tối, Xuân Hỉ chờ Gia Lập ngủ, lại lén lút lẻn vào phòng của , bò lên giường của . mấy ngày nay đều làm như vậy rồi, Gia Lập cũng chưa phát , cũng ngủ an ổn.

      Xuân Hỉ ở trong lòng cọ cọ, hít vào hơi sâu, ngửi thấy mùi hương người Gia Lập. Trong lòng hơi hơi nóng lên, vừa nhấc đầu, liền chạm vào cằm của Gia Lập. sợ tới mức ngừng thở, cử động cũng dám.

      Gia Lập chỉ nghiêng đầu, cũng tỉnh lại. Xuân Hỉ thở phào dài nhõm, vỗ vỗ ngực.

      Ánh trăng xuyên qua mành cửa chiếu vào mặt Gia Lập, ánh sáng lúc xanh lúc đen , khuôn mặt tuấn như như , hô hấp vững vàng phả lên trán Xuân Hỉ .

      Xuân Hỉ có chút thất thần. đỡ ngực Gia lập, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn, sau đó chuyển mắt nhìn Gia Lập. Tiếp theo, chậm rãi tiếp cận, đem môi của mình chạm vào hai cánh môi bạc của Gia Lập. Cảm xúc mềm mại ẩm ướt nhất thời làm cho tim Xuân Hỉ ngừng đập.

      bối rối đẩy Gia Lập ra, mở to hai mắt che miệng, làm gì? lại có thể hôn trộm Gia Lập! sao có thể làm như vậy? Nếu như bị phát làm sao bây giờ? Gia Lập khẳng định chán ghét ! hoá ra là đại sắc nữ hơn kém!

      Xuân Hỉ còn ảo não, đột nhiên, thanh thuần phát của Gia Lập mang theo chút khàn khàn ở đỉnh đầu của vang lên: “Cố Xuân Hỉ, em làm gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :