1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc - Thị Kim (42c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      35

      Sắp kết hôn lại thương lẫn nhau, hai người cẩn thận lâu, giờ phút cả hai đều khó cầm lòng nổi, Kỷ Lan tháo nút áo ngủ của , hai tay hướng vào trong.

      Ở bên trong áo ngủ mặc áo con, ngực tròn đầy ở trong lòng bàn tay làm thế nào cũng vẫn cảm thấy vuốt ve chưa đủ. Kỷ tiên sinh trùm kín chăn, cúi người hôn lên, đầu tiên hôn sâu bờ môi , sau tiền dần đến đỉnh núi, tiện đường ngắt lấy quả đào ngọt lành.

      Nơi mẫn cảm nhất chưa từng bị ai chạm vào, chứ đừng đến bị ngậm trong miệng liếm mút, Bạc Hà bị kích thích đến toàn thân đều mềm nhũn, mọi giác quan đều như chỉ hướng tới nơi mẫn cảm đó, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng thân thể lại nghe theo chỉ huy của lí trí, mặc Kỷ tiên sinh sở tác sở vi.

      vùi mặt chôn ngực , tham lam hưởng thụ hương vị ngọt ngào

      kia

      , thân dưới như muốn trướng nóng lên. Thuận thế ghé hẳn lên người , đầu gối muốn chen vào giữa hai chân, ý muốn tách hai đùi ra.

      Tuy rằng chưa từng có kinh nghiệm, nhưng bản năng của biết muốn làm gì, kẹp chặt hai chân lại, thấp giọng : “ được, sờ sờ là được rồi, còn muốn gì nữa?”

      Bạc Hà đến tuổi này còn thủ thân như ngọc đương nhiên nhất thời mất kiềm chế mà đầu hàng, cảm thấy chỉ cần cho Kỷ tiên sinh ngụm nước để đỡ khát là được rồi.

      Kỷ tiên sinh quyết đoán : “ muốn em.”

      Bạc nương khách khí từ chối: “ được, đợi thêm đoạn thời gian nữa.”

      “Em thử sờ mà xem nhịn được rồi!”

      Kỷ tiên sinh cảm thấy chính mình gần như bùng nổ, nhưng dưới thân này lại hoàn toàn hiều được khát vọng của , bày ra bộ dạng thà chết chứ chịu khuất phục làm cho chết khát cũng thể ra tay.

      Kỷ tiên sinh là làm, lôi kéo tay xuống phía dưới, muốn cho xem phải quá.

      Bạc Hà vội vàng thoát khỏi tay , giãy giụa ngờ động phải cây lửa nóng bỏng.

      Bạc nương luôn luôn xấu hổ, lúc mới lớn lần vào trong khoa tiết niệu trong bệnh viện nhìn thấy mấy người đàn ông nằm viện, tưở

      ng nh

      ư bị dọa cho chết ngất, để lại trong ít sợ hãi trong lòng. Sau này mạng cũng ít lần bắt gặp những hình ảnh trẻ con nên xem đều tự giác che mắt lại, chịu được cũng chỉ liếc mắt xem chút, sống đến 27 năm, đây vẫn là lần đầu tiên chạm vào vật thực, vừa thẹn thùng vừa sợ hãi, cảm thấy thứ hung khí này chỉ chút thôi làm thương tổn , chết toàn thây, hai chân giống như gắn chặt chỗ quyết để cho Kỷ tiên sinh chen vào.

      quyết tâm chỉ cho Kỷ tiên sinh đụng chạm sờ



      chút thôi, dù có chết cũng bỏ thành. Nhưng Kỷ tiên sinh toàn thân lửa bỏng bị mình châm lên, thời điểm mấu chốt lại kiên quyết kháng cự, bị tra tấn đến muốn phát điên, hầm hừ người khẽ cắn chút.

      Bạc Hà kêu khẽ tiếng, thanh nũng nịu khiến cho nghe xong cũng thấy run sợ, cái loại thanh rên rỉ mền nhũn của những lẳng lơ này làm xấu hổ vô cùng.

      Nhưng đối với Kỷ tiên sinh mà tiếng kêu này chính là lửa cháy đổ thêm dầu, hận thể làm cho ở dưới thân mà kêu nguyên cả đêm, muốn ngay lập tức mở cuộc tập kích mới.

      Bạc nương thủ thành vững như núi, Kỷ tiên sinh dùng đủ loại vuốt ve hôn môi cầu xin lại khiêu khích, lại hoàn toàn buông xuôi, giống như tùng, trúc đồi hiên ngang dù gió thổi thế nào cũng suy chuyển.

      Hai người ở giường giằng co mấy trận, Kỷ tiên sinh vẫn chỉ dậm chân ngoài cửa thành bồi hối, hai chân

      thon

      dài của Bạc nương chết cũng chịu mở ra, quyết tâm cho kẻ trộm lẻn vào.

      Nếu chỉ về thể lực, đương nhiên phải là đối thủ của Kỷ tiên sinh nhưng Kỷ tiên sinh lại thể dùng sức mạnh, hết dụ dỗ lại cầu xin nhưng tại thời điểm mấu chốt Bạc nương lại vững tâm như bàn thạch, giống như Lí Mạc Sầu máu lạnh vô tình, cứng rắn làm cho Kỷ tiên sinh hết cứng lại mềm mại, mềm mại lại cứng, mây mưa mấy độ xuân thu… Cuối cùng vẫn là Kỷ tiên sinh đầu hàng, muốn nhanh bị điên rồi.

      Lại nữa, bởi vì vận động lâu dài, phòng cách vách, vợ chồng Kỷ Bá Sơn cũng khô

      ng sao

      ngủ được, chút lại nghe thấy tiếng ép buộc từ phòng bên cạnh.

      Kỷ Bá Sơn thầm nghĩ, thằng oắt này thể lực là tốt.

      Lý Nham trong lòng lại thương con, cảm thấy

      ban

      ngày ở công ty, tối về nhà lại còn muốn chinh chiến đến nửa đêm, như vậy là được.

      Hôm sau khi rời giường, Kỷ Lan thấy cằm có mụn, cạo râu cẩn thận chạm vào, hét to tiếng.

      Lúc xuống nhà ăn cơm, Lý Nham thấy con vẻ mặt ủ rũ, mắt lại thâm quầng, đau lòng nhưng đành nhẫn nhịn vì thể diện, : “Tuổi trẻ sức lực dồi dào cũng nên miệt mài quá độ, nên tiết chế chút.”

      Kỷ Lan cầm đũa biết nên là vui hay buồn, là oan uổng mà, đành yên lặng nuốt hận vào trong.

      Bạc Hà ngồi bên mặt nhanh chóng đỏ lựng, cảm thấy đúng là mẹ ở nước Mĩ lâu năm, rất thoáng, trực tiếp làm cho thích ứng kịp, nhưng cũng thể giải thích.Tóm lại, hai người đều cảm thấy chính mình oan khuất.

      Kỷ Lan vừa làm, Bạc Hà nhanh chóng về phòng sửa soạn đồ đạc, đồ đạc vốn cũng nhiều, lúc thu dọn xong hết, xin phép người lớn trong nhà về.

      Bạc Hà cảm thấy chính mình còn ở lại, tình hình chiến trận tối nay so với hôm qua nhất định còn gay go hơn, hơn nữa dự cảm được tối nay nhất định thất thủ nên 36 kế, kế chuồn hơn cả.

      Ông nội muốn giữ lại cho rằng Bạc Hà bây giờ mà quay về cũng là làm điều thừa thãi, quả thực chính là tự làm khổ mình, vài ngày nữa kết hôn, chạy qua chạy lại thêm phiền.

      Lý Nham lại giữ lại, bà nghĩ, gần đến ngày hôn lễ nhất định rất bận rộn, Kỷ Lan nếu như buổi tối bị ép buộc, ban ngày lại chạy đông chạy tây chuẩn bị hôn lễ, nhất định suy sụp mới lạ, vì đau lòng con, bà cũng muốn Bạc Hà về nhà vài ngày, cho thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.

      Vì vậy, bà đưa ra đề nghị cùng Kỷ Bá Sơn đưa về thuận tiện đến gặp Bạc Dự, hai nhà cũng nên gặp mặt chuyện chút.

      Ông nội nghe vậy mới thả người về.

      Bạc Hà chỉ đường, Kỷ Bá Sơn trực tiếp lái xe đưa về.

      Bạc Hà gọi điện thoại trước cho Bạc Dự. Bạc Dự nghĩ nhà thông gia muốn đến bàn chuyện hôn nhân liền vô cùng lo lắng, ông thấy gia thế nhà Kỷ Lan như vậy, cha mẹ lại định cư ở nước ngoài chắc chắn là những người vô cùng giỏi giang, mắt nhìn người nhất định rất cao. Ông chỉ là người dân bình thường, có văn hóa, có địa vị, chỉ là công nhân viên chức bình thường sợ làm con mất mặt, ảnh hưởng đến hình tượng con trong mắt bố mẹ chồng tương lai vì thế sau khi nhận được điện thoại như tiến vào trận đánh lớn.

      Trong khoảng thời gian Bạc Hà ở nhà, ông sửa sang lại nhà cửa lượt, quét tước nhiễm hạt bụi, chính mình cũng thay bộ quần áo tươm tất nhất, chờ nhà thông gia đến.

      Kỳ những điều Bạc Dự lo lắng tất cả đều là dư thừa. Kỷ gia cùng những người khác giống nhau, Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham mong muốn tìm nhà thông gia gia cảnh được tốt lắm.

      Những người bình thường thấy gia cảnh nhà mình dư giả hoặc có chút địa vị liền tự cho rằng gia mình ở vị trí rất cao rồi, nhất định phải tìm cái gia đình có hoản cảnh tương đương, môn đăng hậu đối, để tránh làm xấu mặt mình.

      Nhưng Kỷ gia lại giống như vậy, bọn họ cảm thấy gia đình mình cũng có đủ tiền rồi, cho nên cần mượn đến nhà để làm giàu thêm cho mình nữa. Hơn nữa cả nhà cũng có ý định di dân sang Mĩ lại càng muốn để cho Kỷ Lan làm ăn lớn trong nước, cho nên đối với việc chọn con dâu, họ thích con dâu có công việc mới là tốt nhất, chuyên tâm chăm sóc gia đình, kính già chăm trẻ, để bọn họ ở nước ngoài được yên tâm. Chờ ông nội cưỡi hạc về trời Kỷ Lan cùng vợ con xuất ngoại luôn. Để làm được như vậy nếu tìm gia đình có gia cảnh tốt, công ăn việc làm ổn định, sau này lại muốn từ chức hoặc có tính tình đại tiểu thư, như vậy lại càng thích hợp với gia cảnh nhà họ.

      Chính vì vậy, Kỷ Bá Sơn vừa vào nhà Bạc Hà, nhìn xung quanh thấy nhà tuy nghèo khó nhưng sạch gọn gàng, chút cũng bất mãn ngược lại lại vô cùng vừa lòng làm Bạc Dự rất bất ngờ.

      Bạc Hà mang trà lên, Kỷ Bá Sơn liền cùng Bạc Dự tán gẫu.

      Bạc Dự lúc đầu còn được tự nhiên, trong lòng có chút tự ti, lại càng yên lòng, sau lại thấy Kỷ Bá Sơn tính tình hiền hòa, khách khí quá lại càng được tôn trọng khách, trong lòng vô cùng vui vẻ, đối với cuộc hôn nhân này vô cùng vừa lòng.

      Kỷ Bá Sơn hỏi ý kiến ông về việc hôn lễ, Bạc Dự : “Tất cả đều do bên nhà bên đó sắp xếp, tôi thấy làm đơn giản chút là được rồi, chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc là đủ.”

      “Vậy chúng ta cũng bắt đầu chuẩn bị , tôi cùng mẹ Kỷ Lan sau Tết lịch lại phải về bên kia, cho nên thời gian cũng có nhiều, chúng ta cứ đơn giản mà làm, người nhà với nhau là chính, chờ tôi quay lại, thân thể tốt hơn, để Kỷ Lan mang đến nước Mĩ chơi.”

      “Đừng khách khí, cần để ý nhiều làm gì.” Kỷ Bá Sơn thấy hai nhà thống nhất ý kiến, liền để lại lễ vật, khách khí ra về.

      Tiễn hai người về, Bạc Dự vô cùng vui vẻ, cười khép được miệng, kéo tay con : “Ông trời có mắt, người tốt gặp được việc tốt, con tìm được nhà chồng tốt như vậy, hôm nay cùng bố uống mấy chén.”

      được, bố thể uống rượu.”

      “Con xem lại , sau khi kết hôn với Kỷ Lan xong đừng quản Kỷ Lan chặt quá giống mẹ con.”

      “Bố, con kết hôn như vậy có phải quá nhanh hay .”

      “Làm gì có chuyện, con cùng với Kỷ Lan quen nhau cũng được nửa năm, bạn học của con Nghiêm Vị phải chỉ sau 2 tháng kết hôn rồi sao, cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Chỉ cần tìm được đúng người, nhanh hay chậm phải là vấn đề, nếu đúng người có ở cạnh nhau cả đời cũng nên chuyện được. Hơn nữa, con năm nay 27, bố cũng nhanh bị bệnh, con có gia đình, bố cũng còn tâm nguyện gì nữa.”

      “Bố con lập gia đình nhanh như vậy, con bố lại ở mình rất đơn.”

      là, bố vui còn kịp, con cũng phải xuất ngoại, ở cùng thành phố, 20 phút là tới rồi, còn đơn giản, lúc nào cũng có thể gặp nhau. Con cũng thể ở cạnh bố cả đời.”

      “Bố thế nào chăng nữa con vẫn rất muốn ở cạnh bố.”

      “Vậy mỗi ngày tan tầm đến thăm bố là được, lại cũng vất vả.”

      Bạc Hà gật đầu, ôm Bạc Dự, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, có phần giống như lo âu trước hôn nhân.

      Kỷ Lan sau ngày làm mất hồn mất vía, ngừng nhớ lại tình chiến trận căng thẳng ngày hôm qua, tổng kết kinh nghiệm nhất định phải vượt qua ải khó khăn này. Nhưng khi kích động về đến nhà, phát thế nhưng Bạc nương thành tiểu tinh bay về nhà mất rồi… tức chết mà.

      hai lời tiến đến nhà Bạc Hà tiện đường mua biết bao nhiều quà tặng bố vợ tương lai.

      Bạc Hà nhìn thấy , sắc mặt trắng dã, vì nghĩ lại chuyện đêm qua. Kỷ Lan thấy ngượng ngùng tự nhiên trong lòng hiểu . Hai người nhìn nhau đầy ái muội, tiếng động đàm thoại, Bạc Hà nhìn thấy “sát ý” nồng đậm trong mắt .

      Kỷ tiên sinh nghiêm trang : “Bạc Hà, mấy ngày này vẫn nên ở trong nhà hơn, chuẩn bị cho hôn lễ, rất nhiều chuyện đều cần hai đứa mình bàn bạc, như vậy có vẻ tiện hơn. gì chăng nữa, chân em vẫn chưa khỏi hoàn toàn, em cứ từ tấng 5 xuống như vậy cũng tốt cho chân đâu.”

      Bạc Hà nhìn ra dụng ý đen tối dưới chiêu bài đường hoàng của , đương nhiên mắc mưu tiện thể : “ tới đón em là được rồi, nếu lo lắng cõng em có sao đâu.”

      Kỷ tiên sinh: “…”

      “Hơn nữa em muốn ở cạnh bố lâu hơn chút.”

      Rốc cuộc Kỷ Lan được gì, đành phải ôm cục tức ra về.

      Bạc Hà tiễn xuống dưới nhà, Kỷ Lan thừa dịp ở dưới mái hiên mạnh mẽ ôm lấy , cắn vành tai , hung ác : “Chờ vài ngày nữa, cho em muốn sống cũng được!”

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      36

      Bạc Hà hề sợ hãi ngẩng cao đầu: “Tốt, để xem ai làm cho ai muốn sống được?”

      Kỷ tiên sinh ngờ rằng Bạc nương chút sợ hãi mà tham chiến, trong lòng vô cũng nhộn nhạo, nhưng nghĩ đến chuyện này quyền chủ động vẫn nằm trong tay Bạc nương, vì thế nhanh chóng thu lại bộ dạng hung ác, thay vào đó là bộ dạng dịu dàng, âu yếm vị hôn thê, quên hưởng thụ quyền lợi hôn môi bây giờ, lúc lâu sau mới lưu luyến rời .

      Bắt đầu từ hôm sau, hôn này xem như chính thức bắt đầu chuẩn bị. Bạc Hà giao hết công việc cho Kỷ Lan, mỗi ngày chỉ nghe báo cáo lại chút, sau đó ra chỉ thị. Mấy ngày sau phát những điều Lý Nham chuyện kết hôn quả thực đơn giản, so với những thủ tục lúc Nghiêm Vị kết hôn chỉ hơn mà có kém.

      Bạc Hà phải là người ham hố hư vinh lại càng thích rêu rao khoe mẽ, trong lòng cũng thấy làm cái hôn lễ nhưng vậy thực quá mệt mỏi, còn muốn với Kỷ Lan cùng nhau thực đám cưới du lịch cho xong.

      với Kỷ Lan ý này, nhưng Kỷ Lan : “ là làm đơn giản nhưng cũng thể đơn giản quá, nếu bố mẹ cảm thấy có lỗi với em.”

      sao cả, em nghĩ như vâỵ đâu, lại với bố mẹ là được rồi.”

      Kỷ Lan nghĩ nghĩ hồi lại : “Làm tiệc rượu mới có thể thu nhiều hồng bao. Nhiều năm như vậy, luôn tặng người khác, tại cần phải thu hồi vốn rồi.”

      Kỳ Kỷ Lan muốn làm tiệc đãi khách căn bản phải vì muốn thu tiền biếu, thiếu chút tiền vặt này, nguyên nhân sâu xa là ở chỗ cha mẹ . Năm đó Lý Nham gả cho Kỷ Bá Sơn, ông nội đề nghị đơn giản hóa mọi thứ, vì thế Lý Nham cùng Kỷ Bá Sơn năm đó chỉ chụp tấm ảnh, mua hai chiếc áo hồng, bộ đồ cưới giường rồi kết hôn. Lúc ấy, Lý Nham cảm thấy sao, nhưng là phụ nữ theo tuổi càng lớn tâm lí càng thay đổi, sau này bà tham gia hôn lễ của người khác, người ta có tiếng nhạc náo nhiệt, có lãng mạn ngọt ngào, giống như phim

      truy

      ền hình, bà bất chợt phát , năm đó mình quá vội vàng, đây là chuyện lớn nhất cả đời con . Vì vậy sau này khi tham gia hôn lễ trở về, bị đả kích vì năm đó nên luôn luôn hối hận.

      Ý này là của ông nội nên bà thể oán thán ông nội được nhưng lại dồn tất cả dồn nén trút lên đầu chồng mình, mỗi lần tham gia hôn lễ về lấy Kỷ Bá Sơn trút giận chút. Kỷ Lan chứng kiến màn này nhiều lần quyết tâm sau này đến hôn lễ của mình được phạm phải lỗi tương tự, thể làm đơn giản, sau này sợ bà xã nổi giận tính lại sổ với thảm rồi.

      Bạc Hà đương nhiên biết trong lòng tính toán như vậy, thấy kiên trì cũng thêm nữa hỏi: “Chúng mình bao giờ công chứng?”

      “Lễ tình nhân là ngày lành.”

      Bạc Hà nhìn lịch thấy để ngày mười lăm cũng tốt ngày nên : “ nên lĩnh giấy chứng nhận vào ngày tình nhân, nhất định rất đông. Nếu xếp hàng được thành hay.”

      sao tối này chúng mình , để đến quá trưa người mới tới chắc có người.”

      “Nếu vẫn lấy được sao?”

      “Vậy để lại đến sau tết lịch , còn có chuyện chưa làm xong.”

      Bạc Hà cười cười: “Em sợ chạy mất đâu.”

      Kỷ Lan cười tủm tỉm ôm lấy , cắn vành tai chút: “, hai chúng mình đến chỗ.”

      “Chỗ nào?”

      rồi biết!”

      Bạc Hà thấy thần thần bí bí, liền cười hỏi nhiều.

      Kỷ Lan lái xe chở , tới nơi cảm thấy đúng, phải đến nhà sao.

      Thấy xe chạy đến đường đến Kỷ gia, Bạc Hà nhịn được bèn hỏi: “ muốn đưa em đến nhà ?” Nghĩ rằng tái diễn màn đánh trận đêm khuya nữa chứ.

      Kỷ Lan cười cười , xe lại lướt qua khu nhà Kỷ gia, đứng ở đướng cái tiểu khu đối diện.

      Kỷ Lan xuống xe, nắm lấy tay Bạc Hà dẫn vào bên trong, khung cảnh của khu này đẹp, tuy rằng là mới xây nhưng mọi thứ đầy đủ hết.

      tới đây làm gì?”

      Kỷ Lan cười , vào trong thang máy lên tầng chín, từ trong túi lấy ra chúm chìa khóa mở cửa.

      Bạc Hà nghi hoặc khó hiểu, bị Kỷ Lan đẩy mạnh vào phòng. Đây là căn hộ hai phòng, phòng khách phòng ở, khoảng 80m2. Diện tích lớn nhưng thiết kế rất tốt, nhìn qua rất mới như chưa có ai ở, nhưng trong phòng mọi thứ đều đầy đủ.

      “Đây là phòng ở của ?”

      Kỷ Lan cười cười : “Đây là chỗ tìm cho bố em, bố ở mình yên tâm, ở đây cách nhà mình quá 3 phút xe, em lúc nào cũng có thể thăm.”

      Bạc Hà trơn tròn mắt, lại ngoài dự tính thêm phần cảm động, kìm lòng được ôm lấy Kỷ Lan: “Cám ơn !”

      nghĩ tới cẩn thận như vậy, lấy chuyện yên tâm nhất sắp xếp thỏa đáng. Bạc Hà cảm động nên lời, trong lòng tràn đầy tình cảm thương với , cảm giác vô cùng hạnh phúc.

      Kỷ Lan đối với lần đầu tiên chủ động của cười tủm tỉm : “Cảm ơn cái gì, đây vốn là chuyện nên làm, phòng này muốn là mua ngay nhưng em cùng bố nhất định vào ở. Cho nên thuê trước, chờ sau này vụ trà xanh làm xong, lấy tiền lời mua phòng này cho bố em ở.”

      Bạc Hà gật đầu, mắt có hơi nóng: “Kỷ Lan, hiểu em nhất.”

      “Bởi vì là chồng em mà.”

      “Về sau cũng như vậy với em được ?”

      “Đương nhiên.”

      “Nếu thay lòng đổi dạ em làm cho muốn sống được.”

      Kỷ Lan trong lòng quả quyết, mềm mại đáp tốt, sau đó ôm lấy Bạc Hà thành khối ngã sô pha. Sô pha mềm mại rộng rãi.

      Kỷ Lan cổ : “Cái sô pha này là mua, thế nào? Sau này bố em ngồi xem ti vi thực thoải mái.”

      Giờ này Bạc Hà bị cảm động trong lòng vô cùng mềm mại liền chủ động ôm lấy cổ của , tặng cho cái hôn môi. Kỷ Lan bây giờ làm cho Bạc Hà mềm yếu đến tận xương tủy, kỳ phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn, đối với ấy tốt chút, đối với nhà ấy tốt chút, chỉ đơn giản vậy thôi.

      Kỷ Lan vô cùng kích động, nghĩ tới Bạc nương rốt cuộc mở lòng, thế mà lại chủ động hôn môi, vui mừng khôn tả nóng bỏng đáp lại. Lúc này đúng thời điểm chạng vạng, cửa sổ sát đất phản chiếu ánh nắng chiều tà, ánh nắng chiếu lên sô pha gợi lên khí ấm áp trong phòng. Hai người thâm tình hôn nhau, bất tri bất giác ánh hoàng hôn xuống làm cho khí có phần mơ màng. Bạc Hà thấy ngay trước mắt có đôi mắt phượng của Kỷ Lan, làm cho lòng nóng lên.

      Kỷ Lan thấy thân dưới nổi lửa, vì thế chủ động với vào trong quần áo Bạc Hà, sau đó lần theo đường cong cơ thể tìm những đỉnh cao hơn, đem thành quả thu thập. Tiểu đào bị nắm chà đạp đứng thẳng lên, ở trong lòng bàn tay muốn phản kháng.

      Bạc Hà động tâm, hơi thở phiêu diêu, đè lại đôi tay làm bậy kia, kết quả thu được là lại nơi khác thất thủ. Bạc Hà vừa ngượng vừa vội ngăn lại nhưng chặn truy cũng thể bắt được bàn tay ấy.

      Vài hiệp qua, Bạc nương cảm thấy người nóng hầm hập vừa là sung sướng vừa là khó chịu, muốn hai bàn tay kia rời , lại muốn nó rời , rối rắm cùng mâu thuẫn biết làm sao mới tốt.

      Đột nhiên Kỷ Lan ngồi dậy vào trong phòng ngủ.

      Bạc Hà trong lòng thở dài nhõm, vừa định ngồi lên sửa sang lại quần áo, thấy trước mắt vật to lớn đổ tới. Kỷ tiên sinh đem chăn giường vác tới, vây lấy cùng Bạc nương.

      Bạc Hà cảm thấy ổn, nghĩ ngay muốn làm chuyện xấu, liền nhanh chóng muốn chạy trốn ra khỏi chăn.

      Kỷ tiên sinh làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy, ở trong chăn thành thục cởi bỏ quần áo của mình, lại cởi luôn quần áo của .

      Trong chăn đen sì cái gì cũng thấy nhưng Bạc nương lập tức nhận ra chân tay mình đều chạm tới da thịt trống trơn, liền hiểu được ý đồ của .

      “Kỷ Lan đợi thêm vài ngày nữa !”

      “Lúc này tại em trêu vào nên nhất quyết buông tha. ”

      Bạc Hà có cảm giác lưng có vật thể chạm phải, cảm thấy Kỷ tiên sinh nghẹn lâu như vậy cũng đáng thương hơn nữa hai người kết hôn ngay lập tức nên có thể dễ dãi hơn chút ? Kết quả của do dự trong phút là áo ngoài cũng váy đều bị cởi ra, Kỷ Lan có cảm giác thắng lợi tiếp tục cởi quần lót của .

      Bạc nương vẫn chưa hạ được quyết tâm, bên túm lại quần lót buông tay, bên đau lòng khôn tả đôi tất này những bốn mươi tệ đó.

      Trong chăn đen sì, bốn cánh tay bôn đôi chân cùng nhau tác chiến, hỗn loạn thành đống.

      Sau đêm đầu thất bại, Kỷ tiên sinh tổng kết kinh nghiệm ứng chiến cuối cùng hai bàn tay to chiến thắng hai bàn tay . Hai chân cũng chen được vào giữa hai chân , thuận tiện đặt vũ khí ở nơi thích hợp.

      Bạc nương bị đánh cho tơi bời, tính đầu hàng. Kỷ tiên sinh hôn môi , làm cho thả lỏng, bên vuốt ve những nơi mẫn cảm của làm động tình. Trong bàn tay ướt ướt, muốn đem thương tiến lên chợt nghe Bạc nương hừ hừ tiếng: “ được, còn chưa có kiểm tra sức khỏe đâu?”

      Kỷ tiên sinh suýt bị những lời này làm cho mềm nhũn. Nghĩ rằng xấu tính còn nghĩ có bệnh?

      bị bệnh!”

      “Vậy đeo cái kia vào!”

      “Cái gì?”

      Bạc nương ngượng ngùng : “Bao!”

      “Mang thai liền sinh hạ, ông nội mong có chắt trông đó!”

      được được, em chưa muốn có em bé.”

      làm toàn bộ.”

      “Cái gì gọi là làm toàn bộ?”

      Kỷ tiên sinh chảy mồ hôi: “Chính là bước cuối cùng làm ở chỗ khác.”

      nghĩ tới Bạc nương lại hỏi: “Ở chỗ nào?”

      Kỷ tiên sinh đem tay đặt ở phía nơi u mềm mại của .

      Bạc nương kiên quyết : “ được!”

      Kỷ tiên sinh phẫn nộ để tay ra chỗ khác: “Vậy nơi này?”

      “Cũng được!”

      Kỷ tiên sinh lòng như lửa đốt: “Vậy em !” Chỉ là nơi để giải quyết thôi mà.

      chân !”

      Kỷ tiên sinh suýt nữa mềm nhũn, thèm nhiều, đột nhiên dựng thẳng thắt lưng…

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      37

      Ngay tại lúc nguy hiểm như mành treo chuông, đột nhiên tiếng di động vang lên suýt nữa làm cho Kỷ tiên sinh mềm nhũn lần thứ ba. May mắn chú bé của Kỷ tiên sinh sau nhiều lần bị tra tấn trở nên vô cũng mạnh mẽ.

      Nhưng Bạc nương thừa dịp Kỷ tiên sinh phút lơ là, lưu loát rời eo rồi trườn sang bên làm cho chú bé của Kỷ tiên sinh nhắm sai đích, sau đó ra lệnh cho Kỷ tiên sinh tiếp điện thoại.

      Kỷ tiên sinh sinh ra oán hận vô cùng sâu sắc với người gọi điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nhận điện phát ra là Nghiêm Vị, ngay lập tức ngắt điện thoại, trực tiếp kéo thắt lưng Bạc nương lại chuẩn bị xuất trận lần nữa.

      Nhưng di động lại tiếp tục lên tiếng, tiếng chuông bất khuất thề được nhận nghỉ.

      Kỷ Lan tức đến vò đầu bứt tai nhưng tay lại phải mò đến để tắt máy.

      Rốt cục tiếng di động lại vang lên, nhưng lại là di động của Bạc Hà.

      Bạc Hà nhịn được cười ha hả làm Kỷ Lan tức muốn nổ ruột.

      Kỷ tiên sinh hận đến nghiến răng nghiến lợi ác độc : “Tắt máy !”

      Bạc Hà cầm lầy di động lại cũ

      ng nh

      ìn thấy tên Nghiêm Vị, nhấc máy: “Chắc là có việc gấp cứ nhắc máy xem.”

      Kỷ Lan bất đắc dĩ nhịn đói nhịn khát nhấc máy điện thoại.

      là sao cậu nhắc máy điện thoại làm em vội muốn chết đây này.”

      Kỷ lan thở gấp : “Chuyện gì?”

      “Mẹ của Tương Lâm cùng mẹ tôi đánh nhau, lời khó hết, em mau đến trợ giúp.”

      “Mẹ cậu cùng mẹ vợ cãi nhau liên quan gì đến tôi, sao lại tìm người vội kết hôn là tôi?”

      “Bạc Hà là bà mối ông cũng được tính là ông mối, việc này hai người chạy thoát đâu, nhanh tới nhà tôi, khuyên nhủ mẹ tôi, lại nhờ Bạc Hà khuyên nhủ mẹ Tương Lâm. Này, cậu thể thấy chết mà cứu được, cậu muốn thấy cảnh em bị ly hôn đấy chứ?”

      Kỷ Lan thấy Nghiêm Vị vội đến muốn phát khóc rồi, biết rốt cuộc là chuyện gì? Hai người này phải trong thời kì tân hôn sao?

      Kỷ Lan duỗi tay muốn xen vào nhưng lời Nghiêm Vị Bạc Hà cũng đều nghe được : “Nghiêm Vị cậu đừng vội, chúng tôi qua đó ngay, gặp mặt sau.”

      xong Bạc Hà nhanh chóng mặc nội y vào, Kỷ Lan đành phẫn nộ mặc quần áo vào, căm giận : “Em sao số lại khổ thế biết, gọi điện lúc nào gọi, cậu ta quả là có mắt của Tôn Ngộ , gọi cũng chuẩn quá mức, hơn kém giây, ngay tại lúc mành treo chuông, làm cho lâm vào thế tử luôn.”

      Bạc Hà cười xùy, ngón tay chọc chọc vào cơ ngực Kỷ Lan: “Tổng giám đốc Kỷ, chắc là trước

      kia

      tìm hoa vấn liễu nhiều quá nên ông trời muốn trừng phạt chút thôi.”

      Kỷ Lan nắm lấy ngón tay đó của , đặt lên miệng cắn cái, hung tợn : “Ông trời trừng phạt , buổi tối trừng phạt em, hừ, xem buổi tối em như thế nào.”

      Bạc Hà vừa nghe lập tức quyết định đến nhà Nghiêm Vị xong dù thế nào cũng phải về nhà.

      Hai người tới nhà Nghiêm Vị, phát nhà chỉ có mình , Tương Lâm có ở đó.

      “Tương Lâm đâu?”

      “Bị mẹ ấy cướp rồi.”

      Nhìn qua Nghiêm Vị tiều tụy, nhắc tới Tương Lâm giọng hơi lạc , cũng biết là “đưa” hay “cướp”*.

      *cướp: Kiếp, đưa: Tiếp, trong tiếng Trung hai tiếng này gần đồng

      “Rốt cuộc có chuyện gì?”

      Nghiêm Vị chỉ vào cửa phòng ngủ đóng chặt, giọng : “Kỳ , việc này phải là chuyện giữa tôi và Tương Lâm, là chuyện giữa mẹ tôi và mẹ ấy.”

      Lời còn chưa dứt, lại nghe tiếng cửa phòng vang lên, mẹ Nghiêm Vị ra từ phía trong.

      “Bác ở nhà ạ.”

      Mẹ Nghiêm Vị rất

      quen

      với Kỷ Lan, cũng gặp qua Bạc Hà vài lần, biết là bà mối, nhìn thấy hai người, bà lập tức phun ra hết uất ức trong lòng.

      “Việc này có trách bác hay hai đứa xem xem.”

      “Bác, bác đừng vội, từ từ .”

      “Bố Nghiêm Vị qua đời sớm, vì chuyện kết hôn của Nghiêm Vị, bác cũng mang hết vốn liếng cả đời ra để mua nhà, bây giờ trong tay có đến cắc. Vốn nghĩ kết hôn xong bác cũng xong nhiệm vụ, kết quả lại gặp phải thông gia biết phải trái.”

      “Chẳng phái mới ra luật hôn nhân mới sao, mẹ nó liền đến tìm bác, muốn cho thêm tên Tương Lâm vào giấy tờ nhà. Cháu như vậy còn phải trái gì nữa, bác dựa vào cái gì, nhà này hai người họ phân cũng bỏ tiền ra, là trước kia Nghiêm vị muốn lấy lòng nó, đây là nhà tân hôn.”

      Kỷ Lan cùng Bạc Hà thoáng nhìn qua, nghĩ rằng nguyên nhân là việc này. Gần đây mạng cũng tranh cãi, nghĩ chuyện này lại xảy ra với người mình quen.

      “Cả đời bác tích góp được cái nhà, Nghiêm Vị cũng biết, ngoại trừ tiền ma chay trong ngân hàng, bác chẳng còn gì cả. Vạn nhất sau này hai đứa nó ly hôn nhà này

      chia

      thế nào? Pháp luật cũng chỉ có nửa tài sản của Tương Lâm, chừng đến lúc đó chúng ta phải chạy lấy người, các cháu bác có oan ?”

      Nghiêm Vị mang khuôn mặt đau khổ : “Mẹ, con ly hôn với Tương Lâm.”

      “Việc này khó . đừng vớ vẩn. Nhà nó cũng cho rằng với Tương Lâm nhất định ly hôn, bằng khô

      ng sao

      lại muốn thêm tên, đây ràng là tính đến chuyện phân chia tài sản lúc ly hôn mà, mẹ nó vừa nhìn biết là người khôn khéo rồi. Có chuyện này bác còn biết xấu hổ ra, tiền lễ hỏi trước kia tất cả đều để Tương Lâm thu, nhưng mà tiền mừng lại nhà người ta lại là Nghiêm Vị , bút mà sổ sách bác còn ghi, cháu nhà nó ràng là phân phải trái mà.”

      Lời mẹ Nghiêm Vị cũng có lý, nhà này là tích cóp cả đời của bà, lo lắng cũng là phải, chuyện tương lai chẳng ai đoán trước được.

      Bà lại thở phì phì : “Mẹ nó cầu bác đồng ý, liền đùng đùng đưa Tương Lâm về nhà mẹ đẻ, là khi nào cho tên Tương Lâm vào mới để nó về. Cháu xem có phải là ép người quá đáng?”

      Kỷ Lan nghe xong liền ôm lấy vai bà: “Bác à, việc này là bác có lý. Nhưng mà mẹ Tương Lâm cũng vì lo lắng cho Tương lai của Tương Lâm. Bác ấy sợ vạn nhất hai người ly hôn, cái gì Tương Lâm cũng có.”

      “Nhưng mà ràng nhà này nó bỏ tiền ra, đây là bác mua cho con bác, mẹ nó sợ bảo đảm, cũng có thể mua cho nó cài nhà, phụ nữ đều giống nhau có phải hay .”

      Bạc Hà với Kỷ Lan ở lại khuyên mẹ Nghiêm Vị lát, liền đưa Nghiêm Vị tới Tương gia đón Tương Lâm, dọc đường Nghiêm Vị cứ ảo não, trước đó vì ở trong thế khó xử, lập trường, kết quả là đắc tội với cả hai trưởng bối.

      Đến nhà Tương Lâm, mẹ Tương Lâm vừa nhìn thấy Bạc Hà liền oán giận.

      “Cháu tôi nuôi con lớn như vậy dễ dàng sao, cho con bé giặt giũ, nấu cơm cho nhà nọ, sinh con nuôi con, nếu vạn nhất sau này Nghiêm Vị thay đổi, con tôi cũng già rồi ném ra ngoài làm sao bây giờ? Nó đem cả tuổi xuân hiến cho nhà họ, phút cuối lại mang túi đùm, túi bọc mà bước sao?”

      Bạc Hà có thiên phú đứng giữa ngã tư đường phân xử, lúc ở nhà Nghiêm Vị, thấy bác rất đúng, đến nhà Tương Lâm, lại cảm thấy bác bên này cũng sai. Cũng biết nên khuyên thế nào cho tốt, liền xin quyền trợ giúp từ Kỷ Lan, hy vọng xuất ra cái lưỡi hoa sen như lúc ký kết hợp đồng.

      Lúc này, Kỷ Lan lại phụ mong đợi từ mọi người, đưa ra cho mẹ Tương Lâm hai cái đề nghị tham khảo.

      Thứ nhất là, tính tổng giá trị nhà ra, nhà Tương Lâm trả nửa tiền, sau đó viết tên hai người. Hai là, Tương Lâm lại mua căn nhà, ấy cùng Nghiêm Vị đều có nhà riêng, sinh hoạt phí trong nhà cùng chia.

      Bạc Hà vừa nghe, cảm thấy công bằng.

      Nhưng mà, mẹ Tương Lâm lại thấy như thế vì Tương Lâm phải sinh con cho Nghiêm Vị.

      Nghiêm Vị vừa nghe, quả hận thể , con để con sinh là tốt rồi. Nhưng mà việc này làm được.

      Tương Lâm cũng trong tình trạng khó xử, bên là mẹ ruột, bên là mẹ chồng, tin tưởng mình ly hôn với Nghiêm Vị, nhưng mà hai người mẹ lại tin, việc phiền toái là ở đây.

      Khuyên đến cuối cùng, Kỷ Lan đột nhiên với mẹ Tương Lâm: “Nếu , thế này . Bây giờ để Tương Lâm cùng Nghiêm Vị ly hôn.”

      Mẹ Tương vừa nghe lập tức giật mình, Nghiêm Vị ngầm tức trong lòng, Kỷ Lan, đây là cậu khuyên tới cùng sao?

      Kỷ Lan lại : “Bác , nếu bác tin Nghiêm Vị, cháu thấy đau lâu bằng đau lần, sớm tách nhau ra cho tốt, như vậy Tương Lâm càng sớm có thể tìm được người để bác yên tâm, tốt nhất trước khi kết hôn kiểm kê tài sản trước rồi mới bàn đến chuyện kết hôn.”

      Bác nghe thấy ý của Kỷ Lan, lúc này liền nghen cục khí trong cổ.

      Kỷ Lan lại : “Nếu như vậy, sau khi kết hôn tiền lương của Tương Lâm đưa cho Nghiêm Vị phần nào, tự giữ cho mình. Giặt quần áo, nấu cơm đều để Nghiêm Vị làm, bác , bác thấy như vậy được ? Giống người nhà sao?”

      Mặt bà bình tĩnh, lời nào.

      Kỷ Lan lại vỗ vai Nghiêm Vị, “Cậu bắt đầu ý tưởng kiếm tiền , cậu kiếm tiền, mua cho Tương Lâm cái biệt thự, tốt nhất là viết tên bác , như vậy bác càng yên tâm.”

      Thốt ra những lời này, mẹ Tương Lâm cũng nhịn được, biết Kỷ Lan ám chỉ mình liền lập tức xoay người vào phòng.

      Kỷ Lan với Tương Lâm: “Sống với nhau, nếu tín nhiệm cơ bản đều có, tính toán chi li đến từng phân, chỉ muốn lấy mà trả, chần chừ tìm lợi cho mình có thể có ngày yên lành sao? Quên , sớm chia tay cho tốt.”

      Nghiêm Vị nghe xong lập tức nổi nóng, nhanh nhanh chóng chóng kéo Kỷ Lan cùng Bạc Hà ra khỏi Tương gia, sợ Kỷ Lan lại thêm gì nữa.

      Ra khỏi cửa, Nghiêm Vị bắt đầu oán Kỷ Lan: “Ông đến để khuyên giải sao, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa.”

      “Nghiêm Vị, tôi khuyên ngược. Ông xem , mẹ Tương Lâm rồi suy nghĩ cẩn thận, bà biết cầu của bà cũng hơi quá đáng, tôi đề nghị hai cách, bà vẫn chịu tiếp thu, đến đều sợ chịu thiệt. Nhưng mà đời làm gì có chuyện được lợi mà phải trả giá? Ông đấy, cần quá ngược lai lại tốt, ông phải lạnh lùng, làm cho mẹ ấy chậm rãi suy nghĩ ràng, chờ mười ngày nửa tháng nữa rồi đưa hai phương án đó ra, nhất định bà đồng ý.”

      “Có ?”

      “Aiz, nghe tôi, chuẩn.”

      Kỷ Lan đuổi Nghiêm Vị về nhà, sau đó liền lái xe thẳng về nhà mình.

      Bạc Hà vừa thấy, lập tức ngăn lại: “ được, em phải về nhà hôm nay.”

      “Vì sao?”

      vì sao?” mới dâng mình lên tận miệng hổ đâu.

      Kỷ Lan bi ai nhìn , giống như con sói xám trong cơn khát: “Em , hôm nay là ngày tốt, rất thích hợp để thủy nhũ giao hòa.”

      Bạc Hà liếc mắt nhìn cái, “Mới có, hôm nay màn của Nghiêm Vị với Tương Lâm như vậy, em thấy cũng phải lo lắng chuyện của hai chúng mình, đêm nay em cứ về nhà trước, muốn thảo bản hợp đồng, nếu đồng ý chúng ta lại kết hôn.”

      Kỷ Lan vừa nghe lập tức giãy nảy lên: “Cái gì?”

      “Về chuyện bất trắc trong Tương lai, ai, Nghiêm Vị với Tương Lâm cũng có mâu thuẫn, Tạ xx với Trương xx cũng ly hôn, đời này có gì là thể.”

      “Aiz, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta.”

      “Tốt rồi, tốt rồi, đêm nay em muốn suy nghĩ chút, sáng mai qua nhà đón em, em cho xem hợp đồng.”

      Kỷ Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của em Bạc Hà, có chút mung lung, đành phải đưa về nhà.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ tiên sinh đến dưới nhà Bạc Hà. dày vò cả buổi tối, nổ đầu cũng đoán ra được nội dung của bản hợp đồng. Nhưng mà khẳng định có gì liên quan tới tiền, bởi vì Bạc Hà cho cảm giác tuy ngoài miệng liên tục nhắc kiếm tiền, muốn phát tài, nhưng mà phải loại người thấy tiền mà sáng mắt, từ chối Hứa Hoài là bằng chứng tốt nhất.

      Qua lúc, em Bạc Hà mới thong thả xuống, sai trình ra bản hợp đồng trăng trắng.

      Kỷ tiên sinh lo sợ nhận lấy, nhìn vào mắt liền trợn tròn.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      38

      Dòng đầu tiên của hợp đồng là câu: Hôn nhân chính là nhẫn lại lâu dài.

      Những lời này vừa nhìn làm cho con người ta cảm thấy chán nản, mặc dù đúng với thực tế nhưng mọi người vẫn luốn muốn tô vẽ thêm cho cái tương lai ảm đạm đó để cho nó trông có vẻ rực rỡ, nhìn qua tràn ngập dụ hoặc.

      Theo như suy nghĩ của Kỷ Lan trong hợp đồng hề đề cập đến vấn đề tài sản mà chỉ có đơn giản hai điều kiện. Điều thứ nhất là, kết hôn xong bên nhà trai thể ép bên nhà từ chức ở nhà cũng thể ép nhà ngay lập tức sinh con, hết thảy đều phải dựa ý nguyện của nhà .

      Thứ hai, nếu hai người ly hôn, bất kể có mấy người con đều do bên nhà nuôi nấng.

      đến điều đầu tiên Lý Nham có ý định muốn Bạc Hà sau khi kết hôn ở nhà làm bà chủ gia đình, chăm sóc ông nội cùng Kỷ Lan, điều này đề cập với Kỷ Lan nhiều lần, Kỷ Lan đối với chuyện này cũng có ý kiến gì nhiều chưa bao giờ quá để ý đến chuyện nghiệp của phụ nữ cả. Quan trọng nhất là ông nội tuổi tác cao tâm nguyện duy nhất là mong được ôm chắt nội, hợp đồng này coi như đao chém đứt nguyện vọng của hai người này.

      Nếu để cho ông nội cùng Lý Nham biết chuyện này chắc khóc hết nước mắt mất.

      Điều kiện thứ hai làm cho Kỷ tiên sinh cảm thấy như dao cứa vào lòng. nghĩ đến chuyện ly hôn rồi mang theo con, đứa cũng để lại cho . Quả thực là đừng có mong, là ra tay quá tàn nhẫn.

      Bạc Hà : “Nếu như đồng ý, liến ký vào đó, nhưng cũng phải để cho mẹ cùng ông nội xem qua.”

      Kỷ Lan nhìn thầm nghĩ, nếu để cho mẹ cùng ông nội thấy có khi lập tức dập tắt hết hảo cảm của họ với , thậm chí cho hai người kết hôn cũng nên.

      Bạc Hà biết trong lòng Kỷ Lan nghĩ gì, cũng biết bản hợp đồng này làm thấy thoải mái trong lòng nên nhàng giải thích: “Kỷ Lan, em còn thiếu tiền của và Nghiêm Vị, em biết mẹ muốn em ở nhà ra ngoài làm việc, thấy tự nhà cũng có thể nuôi được em, thiếu chút tiền ấy. Nhưng em mình cũng chẳng có gì đáng giá, em còn muốn nuôi bố em, em làm ở nhà chính là sau này cũng nuôi em nhưng tương lại nhỡ có biến cố gì, em hai bàn tay trắng cũng chẳng sao, nhưng bố em phải làm sao giờ? Cho nên em nhất định phải để lại cho bố em chút tiền, như vậy sợ sau này vất vả.”

      “Bạc Hà, em cần bao nhiêu tiền cho em cũng được, nhà kia cũng có thể mua được luôn. Bố em cũng có thể nuôi được tốt.”

      “Em biết có năng lực làm được cũng muốn làm như vậy nhưng em làm như thế được, đó dù sao cũng là tiền của , em muốn làm vậy. Hơn nữa em với cùng tuổi, làm nên nghiệp, em cũng ra trường cùng lúc như , em tin mình có năng lực làm ra đồng tiền, nếu như sau khi kết hôn em liền ở trong nhà, cả đời này có muốn chắc em cũng chẳng có cơ hội lần nữa bước ra xã hội thử năng lực của mình, tương lai nếu có con chắc cũng chẳng còn tâm tư mà làm gì. Nếu vạn nhất hai đứa mình ly hôn, bố em cũng chẳng còn là bố , đối với ông cũng chẳng còn nghĩa vụ phụng dưỡng, nếu em có năng lực nuôi sống gia đình lúc ấy biết phải làm sao bây giờ? Em cũng thể đem tất cả mọi việc đổ dồn lên vai , như vậy công bằng vơi hơn nữa cũng tốt với em.”

      “Nhưng tiền của phải cũng là tiền của em sao?”

      “Căn cứ vào luật hôn nhân mới đây chính là tiền của .”

      “Dùng đến luật hôn nhân đều với những đôi ly hôn, hai chúng mình có khả năng ly hôn?”

      “Cũng biết được, thấy đó mẹ Tương Lâm gả được Tương Lâm ra ngoài, trong lòng biết thỏa mãn đến nhường nào, vậy mà tại. Mọi người có thể, em và cũng có thể, tuy rằng em hy vọng thay đổi, hay chính em thay đổi nhưng là chuyện mai sau có ai trước được gì đâu.”

      “Em nghĩ nhiều quá!”

      “Làm người phải nhìn xa trông rộng thôi.”

      “Ừ, em làm sao cả nhưng em làm vẫn có thể sinh con mà, em xem có rất nhiều người cũng như vậy!”

      “Kỷ Lan, em rất thích trẻ con, em muốn có con tự mình chăm sóc, mượn tay bảo mẫu, em toàn tâm toàn ý chăm sóc nó đến năm ba tuổi, đưa đón về từ nhà trẻ. Kỳ em cũng muốn kết hôn xong sinh con luôn nhưng tại dự án trà xanh mới tiến hành, chờ em thấy tiêu thụ đạt ổn định cần em để ý nhiều, em nhất định sinh chắt nội cho ông nội hơn nữa còn muốn sinh hai đứa. đứa rất đơn gánh nặng gia đình quá lớn. Vạn nhất sau này ly hôn em muốn hai đứa phải tách nhau ra nên mới muốn nuôi cả hai đứa. Ai biết vợ sau của có phảo là người thích trẻ con hay em nuôi như vậy có vẻ tốt hơn.”

      Kỷ tiên sinh trừng mắt : “ chọn bừa người?”

      Bạc Hà nở nụ cười: “ nếu muốn bỏ chúng nó thế chúng mình sống tốt với nhau, vĩnh viễn ly hôn là được!”

      Kỷ Lan cắn răng : “Em là lợi hại đó”

      “Em là vạn nhất thôi, phải ly hôn với em đó sao?”

      “Được thôi, sống chết gì cũng ly hôn với em bằng hai đứa con của đều thành của em hết.”

      Bạc Hà thở dài: “ là, đàn ông rất dễ dàng thay lòng đổi dạ. xem trước kia thích Mạnh Tiểu Giai, tại chương trình có ấy liếc mắt cũng thèm xem cái, biết đến lúc còn thích em, làm cái gì mà ngoại tình, tính em thứ của mình muốn

      chia

      sẻ với người khác, có cách nào cùng người khác diễn cảnh chồng hai vợ, nên nếu có chuyện như vậy chắc chắn em cùng ly hôn, cho nên mới có điều thứ hai như vậy đó. Cũng phải là cho đến thăm chúng nó nhưng chỉ do em nuôi nấng mà thôi.”

      biết em còn có tài soạn thảo hợp đồng đó?”

      “Học từ tổng giám đốc Kỷ!”

      Kỷ Lan nhìn trời thở phào cái, trong lòng quả thực vô cùng buồn bực.

      Bạc Hà nhàng ôm lấy thắt lưng Kỷ tiên sinh, kiễng mũi chân hôn cái, dịu dàng : “Kỷ Lan, chúng mình ly hôn đúng ? Chỉ cần vẫn em như vậy, em vẫn , còn làm cho con chúng ta cũng . xem, buôn bán rất có lời đúng ?”

      Kỷ tiên sinh giật mình tưởng tượng đến hai đứa trẻ con liền cảm thấy trong lòng dạt dào, lại nghĩ đến quá trình tạo ra hai bé đáng như vậy, lập tức trong người nóng hừng hực.

      Bạc Hà lại ở hầu kết của hôn cái, làm nũng : “Người khác đều là mua được là mua được hai đó.”

      Kỷ tiên sinh hoàn toàn mềm nhũn, rên hừ hừ : “ hai đứa, sao giờ đứa cũng chẳng thấy đâu.”

      “Lát nữa em đưa bố đến chỗ phòng mới nhìn qua mộ cái xem sửa sang lại thế nào cho đẹp, cầm cái này về cho người nhà xem rồi tới tìm em được ?”

      Kỷ Lan thở dài đành phải chở Bạc Hà đến trước cửa nhà rồi cầm hợp đồng về nhà.

      ở trong phòng khách tới lui, cảm thấy tờ giấy này nhất định thể để mẹ thấy được, mẹ là phụ nữ dễ nóng nảy, bình thường thích Bạc Hà.

      túm ông nội sang phòng ngủ của khách sau đó đóng cửa lại.

      “Làm gì vậy, sao lại lén lén lút lút như thế?”

      “Ông nội, ông xem , Bạc Hà đưa cho con cái hợp đồng này ông xem xem.”

      Ông nội đeo cái kính lão vào hỏi: “Làm sao vậy?”

      Kỷ Lan liền đem ý của Bạc Hà kể lại lượt, sau đó buồn rầu : “Ông nội, ấy bắt cháu phải ký tên mới bằng lòng lĩnh giấy đăng ký.”

      “Vậy .”

      Kỷ Lan ngẩn ra, vốn tưởng ông nội nghe thấy thế nổi cơn ai ngờ ông lại bình tĩnh như vậy, hổ là lão thành cách mạng.

      “Vậy, nếu vạn nhất.”

      Ông nội nghiêm túc : “Vậy đừng để cái vạn nhất đó xảy ra là được.”

      “Làm sao để cái vạn nhất đó xuất chứ?”

      “Hôn nhân chính là kiên trì nhẫn nại là lời đúng. Có câu ‘Con mình, vợ người’. Khi kết hôn, người ta kiên nhẫn đối với tất cả tật xấu của người kia, để người kia trở thành con mình, chậm rãi dạy dỗ, cho dù đứa con nhà mình có tốt vĩnh viễn cũng buông tay. Rất nhiều người nhẫn được lại tức giận, hoặc vốn có tính nhẫn nại, cho nên ngay từ đầu có quyết tâm đến cùng của cuộc hôn nhân ấy, làm ra nhiều chuyện gây tổn thương cho đối phương, đến cuối cùng thể thu xếp được chỉ có thể ly hôn. Nếu ngay từ đầu hai người đều tận tâm tận sức ngăn cản hết thảy những chuyện dây tổn thương, làm tổn hại đến hôn nhân hai người, vậy hôn nhân này mới có thể kéo dài được. ”

      “Con ấy còn kịp làm sao có thể tổn thương ấy được.”

      “Đó là quyết tâm trong tại của . Cho nên mới là kiên trì nhẫn nại, kéo dài mới là khó nhất”

      Kỷ Lan nghĩ lại rằng cần nhẫn nại ở bất cứ chuyện gì trừ chuyện kia.

      Ông nội lại : “Nếu hai đứa ly hôn hợp đồng này căn bản là tờ giấy lộn, ký hay cũng vậy.”

      Kỷ Lan mở mắt sáng rỡ, cười cười gật đầu: “Vậy cái kia là vậy.”

      Ông nội vỗ vỗ bả vai Kỷ Lan: “Phụ nữ luôn luôn có đủ cảm giác an toàn, nó muốn cái nọ muốn cái kia, chính là muốn tìm chút cảm giác an toàn. thấy đó nó đề cập đến phí phụng dưỡng lại đề cập đến phân chia tài sản, nó là đứa con tốt. Chỉ có đối tốt với , nó tuyệt đối bỏ rơi , hơn nữa, tương lai muốn sinh hai đứa , ông cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhiều hơn dự đoán đứa đó.”

      Kỷ tiên sinh gì chỉ nhìn ông nội, nghĩ tới, phát đạn đầu tiên còn chưa khai hỏa đâu.

      “Ông nội, việc này ông biết cháu biết, cũng đừng cho mẹ cháu biết.”

      Ông nội cười tủm tỉm : “Ừ, giữ bí mật, ngoéo tay.”

      Kỷ tiên sinh lén lút trốn khỏi nhà, chạy vội đến tiểu khu bên cạnh.

      Bạc Hà chải giường chiếu, chợt nghe tiếng mở khóa cửa, Kỷ Lan vào được. Khác hẳn lúc vừa rồi, xuân phong phả vào mặt.

      “Người nhà như thế nào?”

      “Ông nội rất tốt. như vậy, lợi cho chúng ta phát huy tiềm lực nhẫn nại vô hạn.”

      Bạc Hà cầm tờ giấy nhìn vào, sau đó thản nhiên cười ôm lấy thắt lưng Kỷ Lan: “Cả đời này em chỉ muốn kết hôn lần thôi, hy vọng là người duy nhất, và cũng là vĩnh viễn của em.”

      Tâm tình của Kỷ tiên sinh rất vui vẻ: “Ừ, em cũng là duy nhất của , vĩnh viễn của .”

      Bạc Hà hơi có vẻ ghen, chua chua : “ là duy nhất của em, nhưng em phải là duy nhất của , tổng cộng từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi?”

      Nháy mắt, đầu Kỷ tiên sinh to ra, lập tức gục ở giường ngáp cái lảng sang

      truy

      ện khác: “Buồn ngủ quá, cả đêm hôm qua ngủ được.”

      “Làm sao vậy?”

      “Nhờ cái hợp đồng của em đó, sợ đến mức ngủ được.”

      “Vậy bây giờ ngủ lúc .”

      Kỷ tiên sinh vừa nghe đến ngủ tinh thần lập tức tỉnh táo, cười hì hì : “Vậy em giúp ngủ .”

      Mặt Bạc Hà đỏ lên, nghĩ tới mình đáp ứng luôn rồi.

      Nhiệt huyết của Kỷ tiên sinh lập tức phun trào, tinh thần phấn trấn.

      “Chúng ta cởi quần áo .”

      Bạc nương thẹn thùng cởi áo khoác, mặc bộ quần áo mùa thu ngồi ở giường mình vừa mới trải.

      Kỷ tiên sinh kích động sắp ngất, chẳng lẽ ký hợp đồng đó xong liền đồng ý?

      nhanh chóng cởi quần áo, chui vào trong chăn. Sau đó ôm lấy bạc nương, bàn tay quen đường tiến đến ngực nắm lấy quả đào .

      Thế mà Bạc nương kháng cự dù chỉ chút, ngược lại chủ động ôm lấy cồ , dâng lên môi thơm, hai người hôn nhau đến trời đất quay cuồng, Kỷ tiên sinh kích tình nhộn nhạo, khó kìm lòng nổi.

      nghĩ lửa cháy càng mạnh, tay bạc nương còn tìm đến trước ngực , sờ chỗ quả đào co lại. Sau đó lại sờ cơ ngực, cơ bụng của , aiz, dù sao cũng là đường đốt lửa, làm cho hung khí của Kỷ tiên sinh dựng lên. Kỷ tiên sinh cũng biết tại sao hôm nay bạc nương đột nhiên mở mắt, lại có thể “phong tình” như thế.

      cái xoay người, nằm lên Bạc nương, chỉ thấy Bạc nương tặng nụ cười hồn xiêu phách lạc: “Em muốn nghỉ phép.”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      39

      Bạc nương mấy lời này có cảm giác giống như cây kim nhọn, Kỷ tiên sinh chỉ có ý nghĩ duy nhất là là muốn giống như chiếc khinh khí cầu dựa theo gió vượt sóng lớn mà , tức giận đến mức muốn trút giận ngay lên người Bạc nương, đoán trước được Bạc nương mọi khi đều đoan trang bảo thủ vậy mà hôm nay lại trở nên quyến rũ như vậy, chủ động như vậy, mạnh mẽ như vậy, ra là cố ý trêu tức , Kỷ tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn nương lắm chiêu trong vòng tay, bỗng nhiên nảy sinh ý ác độc, chờ dì cả* nhà em rồi xem làm thế nào để em xuống giường được.

      *dì cả: nguyệt san

      .

      Bạc nương vui sướng khi người nào đó gặp họa cười tủm tỉm : “Mau ngủ , để em hát cho nghe bài hát ru con được ?”

      được!” Kỷ tiên sinh nhìn như hoa như ngọc trong lòng, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng lại chỉ có thể nhìn được mà động thủ được, là muốn lửa thiêu chết cho xong, lại nhớ đến việc vừa rồi trêu , vì thế liền nổi lên ý muốn trả thù, ôm vào trong ngực, sau đó giở trò làm xằng làm bậy người , sờ loạn, xoa loạn hồi.

      Bạc Hà cũng khách khí, cũng phản kích ở người , sờ loạn, xoa loạn lúc cơ thể mới vừa hạ hỏa.

      Hai người đốt lửa cho nhau, đều tự ép buộc bản thân mình đến thở hổn hển, sau đó chịu dày vò chết sống lại, cuối cùng ôm bụng đầy dục hỏa ngủ.

      Tỉnh lại, hai người ở trong phòng làm chút nhu tình mật ý cùng ăn cơm trưa, đút cho em em đút cho , ăn xong xuôi, cùng lấy ảnh cưới rồi cùng về Kỷ gia.

      Ông nội, Lý Nham cùng Kỷ Bá Sơn xem ảnh cưới lượt, khen dứt miệng, nhất trí cho rằng đây là đôi kim đồng ngọc nữ, tương lại sinh con chắc chắn cũng rất đẹp.

      Bạc Hà nghe cả nhà chuyện, giống như có cảm giác ngay trong bụng có đứa , lập tức cảm thấy có áp lực rất lớn.

      Lý Nham lại với : “Phụ nữ ấy à, tốt nhất là nên sinh con ở dưới tuổi 25, con nên căn cho chuẩn, mẹ thấy con rất gầy sinh đứa chắc khó khăn chút. Con nên ăn cho béo chú, Kỷ Lan con cũng đừng ép buộc nó quá, cẩn thận chút.”

      Kỷ Lan nghe xong oan khuất muốn rơi lệ, vẫn là ấy tra tấn có.

      “Bạc Hà này sang năm năm thực rất đẹp, hai đứa có kế hoạch gì chưa?”

      Bạc Hà nhanh chóng lắc đầu.

      Lý Nham tiện thể luôn: “ tại cũng nên bắt đầu chuẩn bị !”

      Bạc Hà định gì, Kỷ Lan bên cạnh thấy bồn chồn, còn chưa chuyện hợp đồng với mẹ đâu, sợ làm lộ chuyện vội nhanh chóng với Lý Nham: “Mẹ phải có thứ muốn tặng cho Bạc Hà sao?”

      Lý Nham liền đứng dậy lên lầu, chỉ chốc lát sau cầm hai cái hộp xuống đưa cho Bạc Hà.

      “Đây là của bà nội Kỷ Lan đưa cho mẹ, bây giờ mẹ đưa lại cho con. Đây chính là đồ gia

      truy

      ền của Kỷ gia.”

      Ông nội cười tủm tỉm nhìn cái hòm, vẻ mặt vừa là nhu hòa vừa sầu não: “Đây là của hồi môn của mẹ ông.”

      Bạc Hà cảm thấy trong lòng nặng trịch, nhanh chóng đỡ lấy chiếc hòm. Bên trong là cái vòng tay, mặt khắc hình long phượng, giữa còn khảm viên ngọc. Hình thức tuy rằng cũ nhưng nhìn qua thực có dáng vẻ phú quý, cầm trong tay rất nặng, khẳng định là rất đáng giá.

      Bạc Hà cảm ơn Lý Nham, lại cảm ơn ông nội.

      Lý Nham lại đưa đến chiếc hộp khác: “Đây là tấm ý của mẹ.”

      Bạc Hà nhận lấy thấy bên trong là chiếc vòng bạch kim kiểu dáng rất đẹp lại thêm ngọc chói mắt.

      Kỷ Lan đứng lên : “Cái này rất hợp với áo cưới, mắt mẹ thực rất tinh đó.”

      Lý Nham cười : “Là do thiết kế của người nước ngoài rất có tính thẩm mĩ, mẹ chỉ là tiêu tiền chút thôi.”

      Kỷ Lan ôm ôm mẹ, cười : “Mẹ, lần này làm cho mẹ phải tốn kém rồi!”

      Lý Nham lập tức ôm lấy con ngọt ngào thân mật : “Tiền của mẹ còn phải tiền của , còn khách sáo với cả mẹ nữa.”

      Nhìn mẹ con hai người ôm ấp tình cảm, Bạc Hà muốn nở nụ cười, Kỷ Lan ở trong mắt người nhà với khi ra ngoài quả rất khác nhau.

      Bạc Hà về nhà, mặc áo cưới vào, thử đeo vòng cổ

      kia

      chút, đẹp đến mức làm cho người ta than thở. nhớ tới hai chữ tốn kém của Kỷ Lan, cái này rất quý chứ? thử lên mạng tra tên người thiết kế, mà cảm thấy kinh sợ, bắt đầu cảm thấy có áp lực lớn.

      nhanh chóng tháo vòng cổ xuống, cẩn thận cất kỹ. Trong lòng ý muốn kiếm tự kiếm tiền càng thêm kiên định, bằng khi nhận thứ này thứ kia từ người khác, tự mình có năng lực cũng thể hiểu được tâm ý của người ta, thể chỉ nhận mà làm gì được, hy vọng ngày nào đó cũng có thể tặng cho mẹ chồng món quà như vậy để đáp trả bà. Bằng cứ như vậy, lòng cảm thấy bất an, cảm thấy mình bị nuôi thành con sâu gạo.

      Qua hai ngày sau là lễ tình nhân, là ngày hai người bàn nhau nhận giấy đăng ký.

      Bạc Hà từ sáng sớm gọi điện thoại cho Kỷ Lan, hôm nay nhất định dẽ rất đông, nên xếp hàng sớm hơn chút có vẻ tốt, Kỷ Lan lại tính toán để sau giờ ăn trưa , miễn phải đứng chờ làm Bạc Hà mệt mỏi.

      Buổi chiều bốn giờ, hai người cầm theo giấy chứng nhận ra khỏi cục dân chính. Quả nhiên hôm nay người đăng ký đặc biệt nhiều. Bạc Hà thấy như vậy, Kỷ Lan cũng nghĩ mình cũng bị gặp trường hợp như vậy nhanh chóng xếp hàng. May mắn hai người là cặp cuối cùng, rốt cục nhân được giấy đăng ký đỏ thắm.

      ra khỏi cục dân chính, Kỷ Lan cười tủm tỉm : “Cái này tốt, có hiệu lực cả nước, ai cũng chạy thoát được.”

      Dưới ánh mặt trời Kỷ Lan mặt như đón gió xuân, cười đến vô cùng rạng rỡ. Bạc Hà thấy vậy, tự cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Lại nhìn thấy trong những đôi tân hôn, chồng mình là đẹp trai nhất, là lấy người đẹp trai là tốt.

      Hai người vui vẻ lấy được giấy đăng ký lại chơi lễ tình nhân, ăn mừng kết hôn.

      Kỷ Lan sớm đặt trước phòng khách sạn. Bạc Hà đẩy ra cửa phòng khách sạn, thấy trong phòng tràn ngập ánh đèn thủy tinh, lại đầy phòng toàn là hoa hồng. Kỷ Lan lôi kéo tay Bạc Hà vào lấy nhẫn kim cương đeo vào cho .

      Bạc Hà cười đến lông mày cong vút, trong lòng toàn là ngọt ngào cùng hạnh phúc.

      Kỷ Lan lại lấy ra cái hộp , cười đưa cho Bạc Hà.

      “Vợ ơi, đây là quà lễ tình nhân.”

      Bạc Hà lần đầu tiên bị gọi là vợ, mặt đỏ hồng lên, ngượng ngùng nhận lấy quà hỏi: “Quà là gì thế?”

      “Em xem rồi biết!”

      Bạc Hà mở ra thấy bên trong là bông hoa hồng trắng, nhìn qua trông rất sống động rất đẹp mắt, Bạc Hà tò mò, xem xét chút, phát phải hoa hồng , là bông hoa lụa rất mềm mại, mịn màng.

      Kỷ Lan cười thực ý nhị.

      Bạc Hà lại cảm thấy cười rất hiểm, món quà này rất đáng ngờ, vì thế nhanh chóng lấy ra, kết quả vừa chạm vào đóa hoa thế nhưng nó nở rộ, sau đó phát ra đóa hoa này là cái quần lót. Kiểu dáng này… quả thực chỉ có loại con đàng hoàng, mới mặc, cái này mặc vào ,… mặt Bạc nương nhanh chóng đỏ thành mảng, suýt nữa đội thẳng nó lên đầu Kỷ tiên sinh.

      là dụng tâm thâm hiểm.

      Kỷ tiên sinh lại lấy đâu ra chiếc hộp rất đẹp mắt, có ý tốt cười : “Còn món quà nữa.”

      Bạc Hà vừa thấy sắc mặt càng đỏ, rốt cuộc nhịn được mặt đỏ tim đập phun ra câu: “ là dâm tặc …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :