1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc - Thị Kim (42c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      28

      Dung Kiền luôn là người hào sảng, tục tằn nên ghét nhất loại tình cảm ủy mị sướt mướt hơn nữa đây lại là cơ hội ngàn năm có để đả kích Kỷ Lan nên dọc đường luôn miệng lải nhải.

      Kỷ Lan ngồi trong điều hòa ấm áp nhưng lại liên tục hắt xì mấy cái, câm nín ăn hoàng liên ngồi nghe hết thảy.

      Bạc Hà ngồi ở bên thấy hơi áy náy, bắt từng này tuổi còn diễn trò trẻ con thấy hơi quá. Nhưng hôm qua cũng chỉ thế để cho biết khó mà rút lui, ai biết lại ngồi nghĩ ngày rồi làm ra thành như vậy.

      Về đến nhà, Bạc Hà ngẫm lại mới thấy màn vừa rồi thực rất vui vẻ, vác vợt ca chạy chạy xua xua đèn, có lẽ suốt đời cũng quên được, khi nào nhớ lại chắc cũng phì cười dứt.

      Bạc Hà mở máy tình ra, viết báo cáo xong, thấy QQ báo “Đại lười” lên mạng. Bạc Hà nhấn chút thấy : “Xem tên mới !”

      Bạc Hà mở ra thấy cực lười thay đổi trạng thái: “Danh hoa có chủ.”

      Bạc Hà nở nụ cười: “Haha, cậu mà còn là danh hoa sao?”

      “Tôi cậu đó.”

      Bạc Hà cười mãi thôi. Nhưng trong lòng dao động lắm rồi.

      vẫn muốn được kết hôn, nếu như tương lại tìm người đàn ông quen biết, tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu, dù thế nào chăng nữa, còn chưa chắc có thể được như Kỷ Lan. Mấy tháng quen , tương đối hiểu cá tính của , tuy rằng có đôi khi tính cách như trẻ con, còn có điểm sôi nổi nhưng nhân phẩm tốt, hơn nữa lại đối xử tốt với ,

      Nếu như từ chối người như vậy, có chút quá cứng nhắc, hơn nữa, phát chính mình cũng thích ở cùng chỗ với . Tuy rằng phải loại tình cảm tim đập thình thịch mỗi khi ở gần, hay là loại tình sét đánh nhưng lai là thứ tình cảm chậm rãi đậm dà, tiền triển chậm chạp nhưng lại vô cùng dịu ngọt.

      Cực lười nhanh chóng rèn sắt ngay khi còn nóng : “Cậu ánh trăng mà biết, đồng ý, cậu phải giữ lời đó. Từ hôm nay trở , cậu chính là bạn tôi.”

      “Cái đó, được rồi!” Phát tài cũng phải nương quá khó khăn, khi nghĩ thông suốt liền sảng khoái đáp ứng Kỷ Lan.

      Kỷ Lan thấy những lời này, nhất thời vui mừng quá đỗi. muốn mấy cậu lãng mạn đột nhiên hắt xì cái to, khiến màn hình máy tính muốn rung chuyển, ân cảm thấy mình bị cảm, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, pha nước ấm tắm.

      Chờ tắm xong ra, Phát tài của logout ngủ, hứng phấn đến ngủ được, nghĩ Bạc Hà lại là người hào sảng như vậy, như thế này dễ dàng hơn tưởng rất nhiều, trước đây khó khăn gian khổ so với bây giờ thấm tháp gì.

      Buổi chiều ngày hôm sau, trong phòng làm báo cáo, Bạc Hà nhân được điện thoại của Kỷ Lan. Trong điện thoại giọng của có hơi khàn, hơi chút ấm ức: “ ốm rồi, em đến thăm chút cũng thèm đến, hừ!”

      Bạc Hà sửng sốt: “Em biết ốm, làm sao vậy?”

      “Tôi hôm qua nhiễm gió lạnh bị cảm.”

      Chỉ là cảm thôi mà, Bạc Hà nhàng thở ra, cái này trong mắt đáng là bệnh.

      Kỷ Lan thầm oán : “ QQ, tân ngày nay em để ý sao?”

      “Em hôm nay lên QQ.”

      “Hứ, dù sao bị bệnh, em đến thăm .”

      “Tan tầm em đến thăm .”

      “Bây giờ cần có người chăm sóc mà.”

      “Em còn làm.”

      “Chẳng lẽ quan trọng bằng công việc của em?”

      đến thế Bạc Hà đành phải nhanh chóng làm xong báo cáo chạy đến nhà Kỷ Lan.

      Bác Vu mở cổng, ông nội ở nhà.

      Bạc Hà : “Kỷ Lan đâu hả bác?”

      Bác vu chỉ chỉ lầu hai: “Cậu ở nhà nghỉ ngơi.”

      Bạc Hà cười cười tiến lên tầng, tầng hai có phòng ngủ cửa khép hờ, Bạc Hà nhàng gõ hai cái, chợt nghe Kỷ Lan : “Ai đó?”

      “Là em.”

      “Nhanh vào.”

      Bạc Hà vào thấy Kỷ Lan nằm ở giường, người đắp hai cái chăn dày, bao kín cả người , chỉ lộ ra gương mặt tuấn tú, đỏ bừng có chút kiều diễm.

      Bạc Hà nghi ngờ bị sốt mới có thể có được sắc đỏ kiều diễm như vậy. nhanh chóng đến bên gường giọng hỏi: “ uống thuốc chưa?”

      “Uhm, em xem có phải phát sốt ? Sao lại nóng như vậy?”

      Bạc Hà sờ soạng cái trán , lại sờ sờ trán mình: “ phát sốt!”

      “Vậy em thừ sờ tay xem.” từ trong chăn vươn bàn tay ra, mong chờ được đặt vào tay Bạc Hà.

      Bạc Hà hơi ngượng ngùng, liền chạm vào tượng trưng cái. Kết quả Kỷ Lan liền nắm chặt lất tay , Bạc Hà cảm thấy tay thực rất nóng. Chẳng lẽ phát sốt.

      “Nhà có nhiệt kế ?”

      “Có, ở ngăn kéo đầu giường.”

      Bạc Hà mở ngắn kéo thấy bên trong có mấy hộp thuốc lại có cả nhiệt kế.

      lấy ra lắc lắc rồi đưa cho .

      “Em mang giúp .” Kỷ Lan ỷ mình bị ốm, bắt đầu kiêng nể gì “làm nũng.”

      Bạc Hà đối với hành động trẻ con này của còn gì để , liền cầm nhiệt kế mở chăn của ra, lại thấy vai trần của Kỷ Lan, Bạc Hà giật mình.

      Kỷ Lan nửa thân trần, nửa thân dưới biết.

      Bạc Hà mặt đỏ tai hồng: “Sao lại mặc quần áo?”

      có mặc mà.”

      Kỷ Lan cho rằng quần đùi cũng là quần áo. Nhưng Bạc Hà thể đồng tình với quan điểm của , mặt đỏ bừng ngượng ngùng nhìn , buông mi mắt đưa nhiệt kế cho : “Tự đo .”

      Kỷ Lan đành phải tự mình gánh vác nghiệp trọng đại, đem nhiệt kế kẹp vào nách. Qua lúc, Kỷ Lan đưa nhiệt kế cho xem nhất định chịu tự xem.

      Bạc Hà nhìn kỹ thấy nhiệt độ bình thường liền trấn an : “ sốt.”

      phát sốt?” Kỷ Lan thể vô cùng thất vọng,

      Bạc Hà nhịn được buồn cười, còn mong mình bị sốt sao? “Chắc tại đắp nhiều chăn quá, trong phòng lại còn có máy sưởi, để em xem…”

      Kỷ Lan phẫn nộ vạch chăn, bất mãn : “ cảm thấy em chút cũng thèm để ý tới , ốm em thèm sốt ruột.”

      Bạc Hà phì cười: “Kỷ Lan, bị cảm nếu như em cũng lo đến làm được gì lúc bố em nằm viện chắc em gấp đến chết. sao đâu rất khỏe mạnh mà.”

      rất khỏe mạnh, chính là muốn bị ốm đấy, mẹ nếu bị ốm cả ngày chỉ ở cạnh chăm sóc cho rời nửa bước.”

      Bạc Hà liền hiểu ra, Kỷ Lan phải tưởng tượng ra bệnh mà là chính là muốn hưởng thụ đặc quyền khi bị ốm, liền quản thân thể khỏe mạnh, chịu nóng nức để giống như bị sốt.

      Trong lòng có chút mềm lòng, nhìn Kỷ Lan đỏ mặt, rốt cuộc lòng lương thiện của lên tiếng, xoa lên đầu :“Ngoan!”

      Kỷ Lan hoàn toàn được gì nữa, cái người hiểu gì về lãng mạn này. Em chẳng lẽ muốn dưạ vào lòng chút sao. Giống như mèo nép vào lòng vậy, mềm mại dịu dàng trấn an chút, sao có thể giống như mẹ xoa đầu như vậy.

      Kỷ Lan nhất thời phẫn nộ, thù cũ hận mới tính luôn lần.

      “Kỳ sớm biết em.”

      sao?”

      “Năm nhất, đến lớp em tìm Nghiêm Vị, lớp em có hơn bốn mươi người nhưng chỉ nhìn lần liền nhìn thấy em.”

      sao?”

      “Sau đó, em lại mở tiệm sửa quần áo, liền thường xuyên đến sửa quần áo.”

      “Vậy sao?”

      thấy mình tuấn tiêu sái, lần em chắc chắn nhớ kỹ. Kết quả rất nhiều lần em cũng có phản ứng gì. Sau đó có lần, cố tình mang tiền, tưởng em cho mang quần áo , em chịu lại còn biết .”

      Bạc Hà cười phốc: “Kỷ Lan, còn rất thù dai, đây là chuyện xưa lơ xưa lắc.”

      “Còn có, ngày đó ở sảnh hiến máu, liếc mắt cái liền nhận ra em. Nhưng em lại hề nhớ ra , hơi quá đáng .”

      ngày đó mới quá đáng đó!”

      tức giận, em dám đương nhiên chút cũng nhớ , tốt xấu gì cũng thường đến lớp em, lại hay cùng Nghiêm Vị, chẳng lẽ người cùng Nghiêm Vị tuấn tiêu sái đến vậy lẽ gặp qua lần là phải nhớ chứ? Em chút cũng nhớ ra ? Có phải ?”

      Bạc Hà nghẹn cười, còn gật đầu xác nhận: “ nhớ. Em có sức đề kháng rất mạnh với cái đẹp.” Kỷ Lan nghe được hai chữ cái đẹp, trong lòng hơi hơi thỏa mãn, cười tủm tỉm : “ như vậy, em công nhận rất đẹp trai có đúng ?”

      Bạc Hà nhịn được nở nụ cười: “Kỷ Lan, trẻ trung tuấn được chưa?”

      Kỷ Lan xấu hổ lập tức gật đầu, từ trong chăn tự nhiên vươn ra bàn tay cầm lấy tay Bạc Hà.

      “Chúng mình kết hôn !”

      Bạc hà hoảng sợ, liền nhanh chóng rút tay ra.

      phải bị sốt nên mê đấy chứ?”

      phải mê, là đó. Kỳ , hai đứa mình quen nhau lâu rồi mà. Em xem có đúng ?”

      “Nhưng lúc đại học cũng thể tính là quen biết.”

      “Lần này chúng mình quen nhau cũng được gần nửa năm, chúng mình cũng thường xuyên ở cùng chỗ phải sao?”

      “Đó cũng chỉ tính là bạn bè bình thường.”

      “Nhưng xem em là bạn bè bình thường.”

      “Kết hôn sớm quá. Em còn chưa trả hết nợ.”

      Kỷ Lan tủm tỉm cười : “Đó xem như đưa tiền sính lễ cho nhà em được sao? Em xem, cho dù em trả lại cho , tiền của phải cũng là tiền của em sao, cái này phải đem tiền túi nọ bỏ vào túi kia sao?”

      Bạc Hà lắc đầu: “Em cảm thấy làm vậy ổn.”

      Kỷ Lan lại cười : “Chúng mình kết hôn trước, tiền này sau này em trả cũng sao mà, tháng lấy em trăm năm mươi tệ được chưa?”

      Bạc Hà cảm thấy Kỷ Lan lại đùa giống trẻ con, liền cười : “ nghỉ ngơi , đừng nghĩ nhiều.”

      Kỷ Lan thốt lên: “Bây giờ, cả ngày đều nhớ đến em.”

      Bạc Hà nghĩ lại những câu buồn nôn như vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

      Kỷ Lan thấy người đẹp ngay trước mắt trong lòng xuân ý nhộn nhạo, ngồi xuống liền ôm lấy Bạc Hà. Thân người nóng rực lại có mặc quần áo làm Bạc Hà được phen tâm can hoảng loạn, trong lúc nhất thời cũng quên mất đẩy ra, nhưng cũng biết phải để tay vào đâu.

      Đúng lúc này Bác Vu đứng ở cửa : “Kỷ Lan, Đỗ tiểu thư đến chơi, cậu xuống dưới nhà hay bảo ấy lên đây?”

      Kỷ Lan ngẩn ra: “Đỗ tiểu thư nào?”

      Bác Vu bây giờ mới thấy hai người ôm nhau thành khối mới nhanh chóng chạy ra ngoài cửa : “Chính là Đỗ Hiểu Kha.”

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      29

      Kỷ Lan ngẩn ra, Đỗ Hiểu Kha sao lại đến đây? Hai người từ khi chia tay hề có liên lạc gì nữa, lần trước trong buổi tiệc của thương giới có gặp qua

      m

      ột lần. Hôm nay sao lại khéo như vậy, đến đúng lúc có Bạc Hà ở đây?

      Kỷ Lan theo bản nă

      ng nh

      ìn Bạc Hà cái, phát thần sắc bình tĩnh, cảm xúc trông như có gì biến hóa. biết có ghen hay ? nhìn ra được thành ra cũng có chút tâm lí đuối lí, chột dạ, đây cũng là bởi vì rất để ý đến suy nghĩ của .

      Kỷ Lan với bác Vu: “Cháu xuống ngay đây!”

      Bác Vu vừa ra khỏi.

      Kỷ Lan liền sốc chăn, nhanh chóng mặc xong quần áo. Sau đó kéo tay Bạc Hà: “Chúng mình xuống nhà !”

      Bạc Hà nhúc nhích, cười cười nhìn : “ ấy đến tìm , khẳng định muốn chuyện với . Em ở cạnh tiện.”

      Kỷ Lan hứ tiếng kéo tay : “ xuống cũng phải xuống.”

      Bạc Hà đành phải theo xuống nhà, nhưng trong lòng cũng rất vui vì hào phóng như vậy, cũng Đỗ Hiểu Kha gặp mặt chuyện phiếm trước mặt cũng được, cái này cho thấy trong lòng có gì nên hai người cùng cũng có vần đề gì.

      Xuống dưới nhà, Bạc Hà liếc mắt cái liền thấy gai vô cùng xinh đẹp trong phòng khách, mặc bộ váy dài màu trắng tóc dài rồi tung thả vai, trong lòng còn ôm chiếc túi màu đỏ.

      Ba màu trắng đen đỏ đan xen biến có bao nhiều phần đẹp mắt, hơn nữa lại kèm theo gương mặt như hoa như ngọc, ngay cả Bạc Hà cũng cảm thấy trước mặt sáng ngời, kìm lòng được liếc nhìn Kỷ Lan cái. Nghĩ rằng Kỷ lão

      gia nh

      à mình có phúc, bạn đầu tiên là hoa khôi bên khoa luật, bạn sau lại cũng là mỹ nhân, bản thân cũng có thể xem là người thứ ba?

      Vốn với bạn trước của chẳng có cảm giác gì nhưng giờ mỹ nhân đứng ngay trước mặt làm ngực Bạc Hà cũng phen rầu rĩ, chẳng lẽ ghen? lấy lý trí phủ nhận nhưng thực tế trong lòng cũng được tự nhiên.

      Đỗ Hiểu Kha thấy Kỷ Lan xuống dưới, ngẩng đầu lên cười điềm đạm: “Kỷ Lan, em xem QQ của tưởng ốm nặng còn dang sợ hãi.”

      Kỷ Lan gương cười: “Bị cảm, chỉ là muốn cho ai đó đến mà thôi.”

      Đỗ Hiểu Kha biết “ai đó” phải là mình nhưng cũng cười khẽ hỏi: “Là em sao?”

      động tác này vừa quyến rũ lại phong tình hờn dỗi ngay cả Bạc Hà cũng cảm thấy tim lỗi nhịp. theo bản năng nghĩ tới chính mình chưa bao giờ có thể có biểu tình phong phú như vậy, cũng so với người ta đau lòng mà.

      Nguyên nhân Đỗ Hiểu Kha hôm nay đến phải là đột nhiên mà là có chuẩn bị từ lâu. chia tay với bạn trai tháng trước, bạn trai mới của cũng thuộc loại tuấn tiêu sái, kinh tế cũng kém nhưng lại thú vị như Kỷ Lan, càng được hào phòng như . Chính mình keo kiệt muốn mua quà cho bạn nhưng ngược lại lại còn thâm mộ hư vinh thích sài hàng hiệu nên tiết kiệm như ta.

      Đỗ Hiểu Kha xưa nay chưa bao giờ tiếp thu đức tính tiết kiệm, luôn cho rằng đàn ông sinh ra là để nuống chiều phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ có nhan sắc, đây chính là điều thượng đế phá lệ ưu ái, làm sao có chuyện phải tiết kiệm phải kham khổ? Đây chính là thể tha thứ được cũng là nguyên nhân chia tay bạn trai.

      Trải qua mới hiểu được tốt xấu, Đỗ Hiểu Kha lúc này mới hối hận vì chia tay với Kỷ Lan. Nhưng chia tay là do chủ động đề xuất, lúc trước lại còn cố tình gây , nay làm sao có thể biết xấu hổ lại quay đầu đâu? do dự lâu, nhưng cũng thể bỏ qua thể diện, kết quả hôm nay nhìn thấy QQ của Kỷ Lan, trong lòng cảm thấy vui vẻ, đó đúng là cơ hội tốt.

      Nhưng trăm ngàn nghĩ tới, chính mình hạ mình bước vào Kỷ gia mang theo hoa tươi tới, thế mà Kỷ Lan cũng có người mới. Mà người mới này trông thanh thuần tự nhiên, hào phóng tùy ý, trong lòng ân có chút thoải mái, chẳng lẽ người như vậy mới chân chính là kiểu người Kỷ Lan thích.

      đánh giá Bạc Hà mấy lần, nhưng chủ động hỏi ai, chỉ cùng Kỷ Lan chuyện, giống như thấy Bạc Hà.

      Kỷ Lan giới thiệu : “Đây là bạn Bạc Hà, đây là Đỗ Hiểu Kha.” Lần giới thiệu này làm Kỷ Lan vô cùng xấu hổ, người là bạn bây giờ người là bạn cũ, tuy hề giương cung bạt kiếm nhưng khí vô cùng ổn.

      Đỗ Hiểu Kha lập tức cười cười với Bạc Hà: “Tôi là bạn trước của ấy.”

      Bạc Hà cười gật đầu: “Tôi có biết, ấy có qua.”

      sao, ấy gì vậy?”

      Bạc Hà nửa đùa nửa : “ ấy rất thông minh, luôn hỏi chút chuyện ngoài lề vô hại nhưng thực tế đều rất sâu sắc hại ấy mình đầy thương tích.” Đỗ Hiểu Kha nhịn được cười khanh khách, ý tại ngôn ngoại thâm sâu nhìn Kỷ Lan cái.

      Bạc Hà ngoài thân thiết nhưng trong lòng thầm kêu khổ.

      Kỷ Lan với Đỗ Hiểu Kha: “Em tìm có việc gì sao?”

      Đỗ Hiểu Kha cười tủm tỉm nhàng trả lời: “Có, bị ốm, em đến thăm thôi. Sao vậy? chào đón em sao?”

      “Ngồi !” Kỷ Lan cười gượng muốn trái lương tâm chào đón , nhưng cũng đành lòng muốn đến như vậy làm rất xấu hổ. Kỷ tiên sinh là người phúc hậu, tuy rằng chia tay nhưng cũng xấu bạn trước càng làm tổn thương người trước, nhưng trong lòng cũng thầm so đo.

      Đỗ Hiểu Kha ngồi xuống nhìn vòng phòng khách, cười : “Nơi này so với trước đây khi em đến cũng có gì đổi khác.”

      Bạc Hà cũng thầm hiểu ý là trước đây ấy cũng thường xuyên đến nơi này.

      Kỷ Lan ừ tiếng, ràng yên lòng, vẫn nhìn Bạc Hà cẩn thận đánh giá những biến hóa gương mặt . Trong lòng thầm bất an sợ ghen hoặc là hiểu lầm.

      Cái bộ dáng lo được lo mất của nhìn trong mắt Đỗ Hiểu Kha thực vô cùng vừa mắt, vô cùng thất vọng. Nếu như Bạc Hà là giá có nhan sắc bình thường sao nhưng lại là người thanh tú xinh đẹp thua gì .

      Đỗ Hiểu Kha luôn tự xưng là mỹ nhân mà người nào gặp qua đều thể quên được, tuy chia tay với Kỷ Lan nhưng vẫn hy vọng Kỷ Lan tìm được người bằng , thường nhớ tới , nhớ tốt như thế nào. Sau đó quanh năm suốt tháng sống trong hối hận nguôi cả đời đặt ở trong tim, trở thành nơi vĩnh viễn thể nào quên.

      Nhưng chia tay với xong lại bi thương cực độ, tìm cái chết mà ngược lại lại tìm thấy mùa xuân thứ hai. Hơn nữa lại rất dễ nhìn, Đỗ Hiểu Kha trong lòng nổi lên sóng lớn.

      Lòng dạ đàn bà sâu như vậy, Kỷ tiên sinh vốn là người đàn ông quảng đại đương nhiên thể hiểu được nhưng Bạc Hà đối với mắt phức tạp của Đỗ Hiểu Kha lại cảm thấy vô cũng được tự nhiên, cảm thấy bản thân như người thừa cản trở hai người chuyện.

      Đỗ Hiểu Kha cảm thấy mục đích chuyến ngày hôm nay của mình hoàn toàn thất bại. Nếu Kỷ Lan độc thân tốt rồi, cho dù có tìm được bạn mới, nếu là người hơi quái dị chút càng tốt, còn đây chỉ tìm được bạn mới mà lại là bạn rất được hơn nữa ánh mắt lại vô cùng căng thẳng nhìn ta, càng muốn nhiều lời với mình, bộ vội vã muốn tiễn khách xem ra muốn cùng hợp lại là hoàn toàn có khả năng.

      Tâm tư trở nên khó chịu nên muốn để cũng được thoải mái chút như vậy mới công bằng.

      “Kỷ Lan, kỳ hôm nay em tới muốn cho biết chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Mối tình đầu của Mạnh Tiểu Giai từ Bắc Kinh trở lại, ở trong đài

      truy

      ền hình thành phố làm người dẫn chương trình, hôm trước em xem ti vi vô tình nhìn thấy. phải vẫn quên được ấy sao, nếu có việc gì có thể bật ti vi nhìn ấy. ấy hiên tại vẫn vô cùng xinh đẹp so với ảnh trong máy tình của còn hấp dẫn quyến rũ hơn nhiều.”

      Mấy lời này quả từng câu từng chữ đều chứa lực sát thương rất lớn như được cài bom, Kỷ Lan cẩn thận bị bom nổ tung đầu.

      “Buổi tối bảy rưỡi, sau bản tin thời , nhớ mà xem. là, sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ấy thỏa mãn nỗi khổ tương tư.” Đỗ tiểu thư chút nương tay quăng thêm cho Kỷ tiên sinh trái bom nặng ký, sau đó cười tủm tỉm nhanh: “Em trước, bảo trọng thân thể hẹn gặp lại.”

      Kỷ Lan mắt nhìn thấy Đỗ Hiểu Kha tiêu sái rời , trong lòng lạnh tanh, là độc nhất là lòng dạ đàn bà. phải tới thăm mà là tới chỉnh chết mới đúng.

      Kỷ Lan cận thẩn liếc nhìn Bạc Hà cái.

      Sắc mặt Bạc Hà bình tĩnh, mỉm cười gì.

      Kỷ Lan trong lòng tự nhiên chột dạ theo bản năng: “ xem ti vi.”

      Bạc Hà cười : “ mỗi ngày đều dùng máy tính?”

      “Có.”

      “Ảnh chụp trong máy có thể để cho em xem được ?”

      có, em đừng nghe ta bậy, ảnh này sớm bị ấy xóa mất rồi.”

      Bạc Hà thở dài đáng tiếc: “ đáng tiếc.”

      Đúng lúc này ông nội trở lại. Kỷ Lan thở phào nhõm, chạy nhanh đến đỡ ông nội sang chuyện khác.

      “Ông nội có mệt ?”

      sao, vừa nãy người ở dưới nhà ta có gặp qua…”

      đến đây ông nội đột nhiên để ý thấy có Bạc Hà ở nhà nên liên tiếp.

      Bạc Hà cảm thấy ông nội rất đáng liền cười : “Ông nội buổi tối có xem tivi ?”

      “Có xem.”

      “Ông có xem chương trình pháp luật ?”

      “Chương trình pháp luật? xem. Ông chỉ xem chương trình giới thiệu xem mắt thôi.”

      “Vậy tối nay ông xem chút , vừa rồi Đỗ Hiểu Kha cố ý chuyện, bảo nhà ta tối nay xem chương trình pháp luật chút.”

      ?”

      Kỷ Lan thầm kêu khổ.

      Ăn xong cơm chiều, Kỷ Lan kéo tay Bạc Hà : “Chúng mình ra ngoài dạo !”

      Bạc Hà cười tủm tỉm nhìn : “, em muốn xem ti vi.”

      Kỷ Lan: “…”

      Xem xong chương trình thời Bạc Hà chuyển đến kênh luật pháp.

      Lòng Kỷ Lan xoắn vặn hết cỡ, ngồi sô pha như xác ướp.

      Ông nội là người chủ xị, nhất thời hiểu được vài phần đứng lên : “Ông dạo chút.”

      Bạc Hà nhịn được cười : “Ông nội, đừng , ông phải khen Mạnh Tiểu Giai xinh bằng cháu sao, ông nội người gạt người nha.”

      Ông nội trong lòng ngượng ngùng cười hắc hắc: “Lên ti vi ai mà chẳng trang điểm, thời điểm nó trang điểm xinh đâu, đúng Kỷ Lan.”

      Ông nội nhanh chóng đem quả cầu lửa đá sang cho Kỷ Lan, chạy nhanh ra khỏi chiến trường khói lửa.

      Kỷ tiên sinh đầu đầy hắc tuyến biết có nên ngó lên màn hình ti vi .

      Bạc Hà đầy đẩy “xác ướp”: “Kỷ Lan sao xem, Đỗ Hiểu Kha có ý tốt mới cho biết. cũng cảm kích người ta chút.”

      Kỷ tiên sinh cụp mí mắt xuống: “ nghe được rồi!”

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      30

      Bạc Hà quay đầu nhìn Kỷ tiên sinh, nhất thời bị cái bộ dạng giả lam

      người văn thanh nhĩ nhã biết vâng lời của làm vui lòng: “ cũng phải là người mù, ai bắt phải nghe tivi, xem .”

      Kỷ tiên sinh rì rầm : “Ừ, thích xem chương trình về luật pháp, rất buồn tẻ.” Bạc Hà nhịn cười : “Đỗ Hiểu Kha muốn xem Mạnh Tiểu Giai, ai bắt xem nội dung chương trình đâu.”

      Kỷ tiên sinh nhanh chóng cất bộ mặt nhăn nhó thoáng qua chuyển thảnh bộ biết vâng lời. Trong lòng thầm lo âu, cái tiết mục này kéo dài tận tiếng chứ!

      Bạc Hà thấy tỏ ra bộ mặt con dâu ngoan biết nghe lời, càng muốn trêu già hơn: “Mạnh Tiểu Giai thực hổ là học khoa luật, xem mặt mũi cũng xinh đẹp , aiz, sao lại có thể

      chia

      tay với ấy vậy? Nếu là em, em nhất định có chết cũng chịu chia tay đâu.”

      Kỷ Lan: “….” Lời của con có thể

      tin

      được ?

      Bạc Hà cố ý thêm: “Kỷ Lan, da Mạnh Tiểu Giai rất trắng nha!”

      Đây tuyệt đối là cái bẫy! Kỷ tiên sinh lấy im lặng là vàng, kiên quyết cho ý kiến, có dự cảm, chữ sai, chính là án chung thân cả đời trốn được. Điều này có kinh nghiêm sâu sắc từ Đỗ Hiểu Kha rồi, sai lầm tuyệt đối thể phạm lần hai.

      “Aiz, ấy từ Bắc Kinh trở về, có muốn mời ấy bữa cơm đoàn tụ ?”

      Kỷ tiên sinh đánh chết cũ

      ng nh

      ất định trả lời.

      Bạc Hà mình lẩm bẩm lầu bầu nửa ngày cũng có cảm giác gì, có loại cảm giác cao thủ đứng chỗ cao gió lạnh, Kỷ Lan tiếp chiêu, hoàn toàn có cảm giác khiêu chiến.

      Bạc Hà nắm lấy cằm của Kỷ tiên sinh làm ra bộ muốn bá vương ngạnh thượng

      cung

      khiêu khích: “ sao lại xem? Có phải trước mặt em, ngượng ngùng muốn xem? Nếu để em về nhà trước, cứ từ từ mà xem.”

      Kỷ Lan rốt cuộc bị khiêu khích đến phát điên, mạnh mẽ đem Bạc Hà đặt ở sô pha, sau đó hung tợn đặt hai tay của đỉnh đầu.

      “Em thích đùa giỡn lắm có phải ?”

      Bạc Hà hơi đỏ mặt, nghiêm mặt : “ mà, em chính là chỉ thỏa mãn tâm nguyện của cùng tâm ý của Đỗ Hiểu Kha thôi.”

      “Tâm nguyện của chính là….” Kỷ Lan đến nửa, thừa dịp Bạc Hà chờ câu tiếp theo của , mạnh mẽ cúi đầu áp lên môi . Bạc Hà vội vàng trốn, đáng tiếc tay bị giữ lại, thân mình lại bị ôm chặt chẽ, làm thế nào cũng trốn được.

      Kỷ Lan hôn môi , lúc đầu còn mang vị “trả thù” hung ác, cùng tâm ý vui đùa trọc ghẹo, nhưng rất nhanh, liền nhàng mút lấy môi của , càng xâm nhập sâu vào.

      Căn bản Bạc Hà chịu nổi công kích của , nghĩ tới động võ mồm lại thành động thủ.

      Gần đây Kỷ Lan luôn luôn chăm chỉ tập thể hình, người cơ bắp mạnh mẽ, đặt ở cơ thể của cơ bắp nóng rực tráng kiện, qua lớp quần áo mỏng manh đều có thể cảm nhận được.

      có chút ý loạn tình mê, tim trong lồng ngực như muốn nhảy lên yết hầu vọt ra ngoài. Từ đến giờ chưa từng tiếp xúc thân mật đến vậy. Trước đây khi Hứa Hoài, khi đó tuổi còn , vẫn còn thẹn thùng tuy có hôn qua ôm qua nhưng đều rất thuần khiết. Hôn môi cũng chỉ là khẽ chạm môi vào nhau rồi tách ra ngay, chưa bao giờ giống như Kỷ Lan, xâm nhập vào tận bên trong miệng. Cái loại cảm giác mới mẻ chưa từng trải qua như vậy, làm cảm thấy vừa kích thích vừa vô cùng xấu hổ,



      tránh muốn tiếp nhận .

      Cái này xem như nụ hôn đầu của hai người, Kỷ Lan hạnh phúc lâng lâng như sắp say. Trong miệng tràn đầy hương thơm ngọt ngào của riêng , dưới thân là ôn hương nhuyễn ngọc, hóa ra trước ngực lại đầy đặn như vậy, mềm mại chạm vào như sắp hòa tan vậy.

      Nhưng khoảnh khắc hôn sâu ngọt ngào lúc lãng mạn nhất bị tiếng mở cửa phòng bất ngờ gián đoạn.

      Ông nội đứng ở trước cửa run run mất lúc, thấy tình huống xong lập tức tránh khỏi cửa chạy vào nhà vệ sinh. Động tác mau lẹ hề giống người già tám mươi tuổi.

      Bạc Hà và Kỷ Lan bối rối tách ra, đều tự mình ngồi nghiêm chỉnh ở sô pha.

      Bạc Hà ngượng ngùng cúi đầu, tự cảm thấy việc này toàn là do Kỷ Lan kỳ quái. Vf thế dơ tay, véo đùi cái. Kết quả, thấy nơi đó của lại dựng lên cái lều. Mặt Bạc Hà lập tức đỏ hơn nữa.

      Kỷ Lan bị phát mình sinh ra phản ứng sinh lý cũng có chút xấu hổ, mất bò mới lo làm chuồng đem chân bắt chéo hy vọng có thể che giấu chút. Bạc Hà nhịn được, muốn cười lại ngượng ngùng cười.

      Ông nội nghe thấy trong phòng im lặng, phỏng chừng thu dọn xong trường thế này mới tự nhiên ra. Sau đó tay che trước mắt như che nắng, giả vờ giả vịt hắt hơi cái: “Mệt mỏi quá, ông ngủ trước chúng bay cứ tiếp tục. Ta xen vào hai đứa cứ coi như ông có ở nhà.”

      Mặt Bạc Hà lại nổi lên tầng nhiệt.

      Kỷ Lan thầm ảo não, đáng lẽ vừa rồi nên đem Bạc Hà lên lầu trước rồi mới “hàng phục” sau, làm thế mới có thể tận hứng chút.

      Bạc Hà đứng dậy : “Em về!”

      Kỷ Lan vội : “Ở lại thêm chút nữa , cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn đâu!”

      Bạc Hà thấp giọng : “Em xem khỏe đến mức có thể đánh nhau được rồi.”

      Kỷ Lan giả vờ được đành phải cười trừ mặc áo vào lái xe đưa Bạc Hà về.

      Trong xe vang lên tiếng nhạc nhàng, tĩnh lặng con đường rực rỡ ánh đèn.

      Hai người nhất thời chuyện chỉ im lặng ngồi.

      Kỷ Lan cảm thấy hôm nay là ngày đặc biệt, cư nhiên trong cùng ngày Bạc Hà cùng lúc gặp được cả Đỗ Hiểu Kha cùng Mạnh Tiểu Giai. Phản ứng của Bạc Hà cùng giống như là ghen, lạnh lùng lý trí, lại còn có tâm trạng chọc ghẹo , điều này làm cho an tâm nhưng lại hơi thất vọng.

      Chẳng phải người con càng hẹp hòi đại biểu càng thương nhiều đâu? nhớ lại trước kia, Đỗ Hiểu Kha thường xuyên lấy Mạnh Tiểu Giai ra làm cớ gây , hỏi đông hỏi tây, làm cho đau đầu. Nhưng Bạc Hà lại câu cũng hỏi, cũng làm cho hơi bất an. là lý trí, chút cũng ăn giấm chua của , hay là căn bản thích cho nên ghen?

      Kỷ Lan nghĩ tới nghĩ lui hồi, chính mạng hỏi có thích hay , lúc ấy mồm mép giảo hoạt ghét nghĩa là thích nhưng Kỷ trong lòng hiểu được ghét cũng chỉ là ghét mà thôi, còn thích chính là thích, cái này thế nào cũng có khác nhau. Có người có thể đem khoảng cách này thu hẹp lại, nhưng cũng có người cả đời vẫn đứng nguyên tại khoảng cách ấy, phân cũng thể tới hơn.

      muốn hỏi lại, Bạc Hà lại nhanh hơn bước mở lời.

      “Kỷ Lan, vì sao lại chia tay với Mạnh Tiểu Giai? Lúc trước phải rất thích ấy sao? ”

      Kỷ Lan ngẩn ra, nghĩ tới hỏi như vây, lúc trước chia tay nguyên nhân rất đơn giản, Kỷ Lan cảm thấy có gì phải giấu diếm, thuận tiện : “Tốt nghiệp xong ấy muốn Bắc Kinh phát triển, lúc ấy cha mẹ xuất ngoại, ông nội lại chịu , phải ở lại chăm sóc ông cho nên liền chia tay.”

      như vậy, hai người phải là vì tình cảm có biến hóa hay vì nguyên nhân khác mà chỉ vì khoảng cách.”

      “Uhm, đâu đều là chuyện của quá khứ, em sao lại hỏi như vậy?”

      Bạc Hà quay đầu nhìn sâu kín : “Loại nguyên nhân chia tay này cũng rất vô tư, cảm thấy tiếc nuối sao? tại Mạnh Tiểu Giai trở lại, khoảng cách còn là vần đề, nghĩ tới muốn cùng ấy hợp lại sao?”

      Kỷ Lan lại ngẩn ra, vấn đề này xác thực có nghĩ tới, hơn nữa vừa rồi khi xem ti vi thấy người kia giống như nhìn thấy người xa lạ. Hai người 5 năm rồi gặp. Thời gian là thứ vũ khí lợi hại nhất có những thứ có muốn giữ cũng giữ được, tưởng như vô cùng sâu đậm lại có thể dần dần phai nhạt.

      Kỷ Lan trả lời: “ chưa từng nghĩ tới.”

      Bạc Hà trầm mặc trong chốc lát : “Trước kia Nghiêm Vị vẫn thích loại con quyến rũ cho nên cho dù giúp em rất nhiều nhưng em vẫn chưa từng nghĩ tới thích em. Bởi vì em biết mình căn bản phải loại con như vậy. Hôm nay trong vòng ngày em lại gặp được hai người bạn cũ của . Trong lòng em biết mình cùng các ấy giống nhau, em cảm thấy mình phải người vẫn thích. Em từng này tuổi còn muốn đương đơn thuần nữa mà muốn đến hôn nhân, muốn người cùng em bạch đầu giai lão. Kỷ Lan, cảm thấy đấy đúng là điều muốn sao? xác định thích em sao, phải vì ông nội thúc giục kết hôn, bởi vì có người hoàn toàn thích hợp nên mới thà có còn hơn miễn cưỡng lựa chọn em sao?”

      Bạc Hà xong hơi những lời này, Kỷ Lan liền dừng xe ở bên đường. cảm thấy đây là vấn đề nghiêm trọng, nếu thể cho ràng, đây hiển nhiên là khúc mắc giữa hai người.

      Bạc Hà xong những lời trong lòng, cũng thoải mái hơn nhiều, thẳng thắn ra vẫn đề so với giữ ở trong lòng tốt hơn nhiều lắm. gặp Đỗ Hiểu Kha thực vô cùng ấn tượng, lại nhìn thấy Mạnh Tiểu Giai lại càng cảm thấy mình với họ càng chênh lệch. cũng phải là ghen, cũng phải tự tin, chính là cảm thấy nghi hoặc, Kỷ Lan sao có thể thay đổi sở thích của mình, thực thích sao?

      Kỷ Lan bình tĩnh chau chuốt lại suy nghĩ của mình, chân thành trả lời: “Trước kia thích loại con tinh nghịch quyến rũ cảm thấy các ấy rất ấn tượng, có điểm rất thú vị, tại trưởng thành hơn, thầm nghĩ tìm người con tĩnh lặng cùng nhau đến bạc đầu, để ý đến người khác, ép buộc, tín nhiệm lẫn nhau, cùng nha chân thành chung sống. Về nhà, có ngọn đèn ấm áp, có hương thơm của đồ ăn, có người vợ dịu dàng nhàn nhã, còn có con cái tinh nghịch. muốn có cuộc sống tựa như thần tiên như vậy, cảm thấy em có thể cho gia đình như vậy.”

      Bạc Hà lần đầu tiên thấy nghiêm túc chuyện như thế, hơn nữa trong lời còn chứa đựng tâm tư của chính , nghĩ tới hai người trong lòng còn có điểm chung, cùng mong muốn cuộc sống như vậy, khỏi buông lỏng tâm tư, lộ ra nét cười nhàng: “Kỷ Lan, em cũng vậy.”

      “Vậy, Bạc Hà em ?”

      Bạc Hà trầm mặc cúi đầu. Chờ đợi từng khắc này, Kỷ Lan cảm thấy cuộc sống ngày dài tựa năm, bởi vì trong lòng vốn chắc chắn.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      31

      Bạc Hà nghĩ tới Kỷ Lan lại hỏi trực tiếp như vậy, muốn cái đáp án ấy, thời điểm này quả thực quá sớm nhưng Bạc Hà nâng mí mắt lên, nhìn ánh mắt mong chờ nóng rực của Kỷ Lan trong lòng lại mềm mại là cảm giác gì, ra lời.

      Nếu đối với hề có cảm giác, cho dù thế nào cũng cùng ở cùng chỗ, giống như Hứa Hoài vậy. Nhưng cũng phải thích đến mức sâu đậm, đến mức thể sống thiếu . Loại cảm giác này biết Kỷ Lan có thể hiểu được hay , nhưng biết chính mình thẳng làm bị thương.

      Qua đoạn thời gian quen biết, phát Kỷ Lan mặt ngoài chín chắn, chững chạc nhưng còn phải tùy môi trường tiếp xúc mà lại thay đổi, như trong công ty , thương trường. Nhưng trong cuộc sống riêng thực rất đơn giản. Nếu như người đàn ông để cho tiếp xúc với mặt đơn giản nhất trong cuộc sống của ta khẳng định sâu vào trong nội tâm của người đàn ông đó, nhìn thấy những mặt mà muốn người ngoài biết đến.

      Bạc Hà cảm giác được như vậy cho nên lại càng muốn cho đáp án muốn nhưng lại càng thể tùy tiện lừa gạt vì thế khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai giống như người chị cả với đứa em : “ lớn như vậy còn hỏi vấn đề ngây thơ như thế sao?”

      “Vấn đề này hề ngây thơ!”

      “Loại vấn đề này đương nhiên ngây thơ. Tình chính là củi gạo dầu bếp, hai người ở với nhau giữ ngọn lửa đó lâu dài, lâu rồi liền thành tình . Nếu thương em hoặc em thương , qua đoạn thời gian liền thể chịu được nữa mà chia tay đó cũng phải là tình , chúng mình còn chưa có chính thức bắt đầu, tại gì cũng đều là quá sớm.”

      Kỷ Lan bị lý luận “giản dị tự nhiên” của Bạc Hà làm cho kinh ngạc: “Em đó là tình sao? Đó là kết đôi mà sống.”

      Bạc Hà đảo mắt nhìn cái: “ cho là phải? Tình chính là cách cho dễ nghe của kết đôi mà sông thôi, làm cho chúng ta có thêm lí lẽ mà lao vào chỗ chết.”

      Kỷ Lan: “….”

      Bạc Hà tiếp: “Cái này còn tùy vào suy nghĩ mỗi người, có người chịu nổi dày vò muốn phá bỏ chạy trốn, có người cảm thấy đó chẳng qua là lò luyện đan, ở bên trong đó chịu dày vò, tu luyện viên mãn có được công đức tràn đầy.”

      Kỷ Lan bị lý thuyết kì quái đó của làm cho sửng sốt suýt nữa quên mất điều mình muốn là gì.

      “Bạc Hà, đến tình , ví dụ như tình sét đánh, ngày gặp tự như ba năm, sinh tử cũng chẳng là cái gì.”

      “Uhm, đến chẳng qua là tình ở giai đoạn sơ cấp, nhưng tình ở giai đoạn cuối cùng vẫn chỉ là có hai kết quả như em mới mà thôi. Hoặc là cùng nhau giữ gìn ngọn lửa tình , hoặc là chia xa gặp lại, xem còn có loại thứ ba sao?”

      Kỷ Lan: “…”

      luôn cảm thấy tài ăn của rất tốt nhưng hôm nay lại có loại cảm giác tú tài gặp phải quân nhân, những lời Bạc Hà cũng có lí nhưng lại giống với những gì hay nghĩ, ngây người hồi lâu sau mới : “Vậy em có nguyện ý cùng kết đôi mà sống ?”

      Hỏi xong câu này, quả thực có cảm giác mình như dâng cả hai tay tình cảm chân thành nhất của mình cho người ta xem. vốn là người lãng mạn, gặp phải Bạc Hà bị chỉnh cho đến mức thê thảm tìm thấy đường về.

      Bạc Hà : “Vâng, em nhất định muốn thử, sao lại đồng ý làm bạn .”

      Những lời này là hoàn toàn đúng , những hoàn toàn có cảm giác lãng mạn như trong phim, nữ nhân vật chính xấu hổ trả lời trong lòng đầy hạnh phúc ngọt ngào, toàn bộ giống như xe thồ củ cải to đổ đầy lên ngực Kỷ Lan.

      Thấy vậy Kỷ Lan liền thở dài: “Bạc Hà, em gặp được người đàn ông gần như hoàn mĩ như sao em vẫn có thể lí trí đến như vậy? Tại sao chút cuồng nhiệt cũng có vậy trời?”

      Kỷ Lan bội phục tại sao mình có thể kiến cường đến như vậy, làm đến như vậy mà cũng sinh ra chút xấu hổ nào.

      Bạc Hà phì cười: “ là, tự kỉ thành thần như cũng chẳng dễ dàng gì.”

      Kỷ Lan sờ sờ cằm: “ rất khiêm tốn rồi đó!”

      “Tồng giám đốc Kỷ, hai chúng mình vẫn là nên chuyện chính .”

      “Chuyện gì cơ?”

      “Chuyện cùng Tổng giám đốc Mạnh bàn về hợp đồng, chúng ta phải hứa sau hai tháng đưa hàng vào ba mươi siêu thị sao, em muốn mình ngày mai làm luôn chuyện này. tìm siêu thị?”

      “Vấn đề này, nghĩ thế này, vào siêu thị lớn chi phí chắc chắn cao, điều kiện cũng có vẻ khó khăn, nếu lượng tiêu thụ lớn rất khó khăn. cảm thấy trước tiên nên vào các siêu thị cỡ vừa và là được. Làm như vậy chi phí tiến vào ba mươi siêu thị cũng cao lắm. Lúc ấy dám mạnh tay đề ra cầu như vậy là vì Dung Kiền có người bạn, là phó tổng của siêu thị trong thành phố mình, siêu thị này tính ra quy mô phải là rất lớn nhưng đại lí phân phối có vẻ nhiều, trước tiên cùng với Dung Kiền bàn qua , đợi cuối tuần chúng ta cùng chuyện.”

      Bạc Hà nghe xong thấy tảng đá đè nặng trong lòng được hạ xuống. thương trường Kỷ Lan phải được nhìn bằng con mắt khác. Trách được dám đưa ra đề nghị như vậy hóa ra cũng là có tính toán từ trước.

      Bạc Hà cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện này vốn là vần đề của nhưng Kỷ Lan tân tâm tận lực như vậy, giúp tính toán, lên kế hoạch, liên lạc mối làm ăn, cũng cung cấp cả tài chính. Quả chính là tự mình ôm lấy mọi việc, chính lại trở thành chân chạy việc, mọi chuyên khó khăn đều được làm thành nhàng. Lấy quan hệ trước mắt của hai người, Bạc Hà cảm thấy cảm ơn với có điểm hơi khách khí nhưng trọng lòng lại rất cảm kích nhưng vẫn nhịn được : “Kỷ Lan, cảm ơn . là tốt.”

      xong ba chữ cuối, đột nhiên đỏ mặt, cái hoạt cảnh này sao giống như : “Em ” vậy.

      Kỷ Lan cười tủm tỉm : “ cũng thấy mình rất tốt, muốn mình tốt đến mức em thể rời khỏi , ngày gặp tựa như ba năm.”

      Bạc Hà nhịn được nở nụ cười, cùng quen biết, bất chợt lại tự thoa son lên mặt chút như vậy nhưng cảm thấy ghét mà lại thấy rất đáng .

      Kỷ Lan đưa về đến dưới nhà, mở cửa xe lại thấy cũng xuống xe, liền hỏi : “ cũng muốn lên sao?”

      “Muộn rồi, lên nhưng có chuyện muốn với em.”

      Bạc Hà đến trước mặt : “Chuyện gì vậy?”

      Kỷ Lan tiến lên hai bước, đột nhiên vòng tay ôm lấy lưng , cười hắc hắc: “Hôn tạm biệt cái!”

      Bạc Hà nghe thấy cười sảng khoái, vội vàng đẩy đẩy , nhưng chẳng ảnh hưởng đến khí lực của Kỷ Lan, chút cũng động, ôm tiến vào trong lòng, hôn lên môi .

      Bạc Hà bị ôm trong ngực, lúc đầu cũng phối hợp lắm, sau lại cảm thấy bị hôn đến cả người nóng lên, như là lơ lửng mây bị ánh mặt trời chiếu vào. Đợi đến khi hai người tách ra mới phát hiên biết từ khi nào đem vòng tay vòng lên vai , mặt lập tức đỏ lên.

      Kỷ Lan cười tủm tỉm : “Thế này mới là người . Em có đúng ?”

      Bạc Hà cúi đầu uhm tiếng: “ mau về thôi.”

      “Mai gặp lại!”

      Bạc Hà cố ý : “Bận lắm, có khi rảnh!”

      Kỷ Lan giả dạng ông nội : “Bận việc cũng phải tới thăm !”

      Bạc Hà nhanh chóng chạy lên nhà, sợ lại dông dài.

      Kỷ Lan cảm thấy vô cùng mĩ mãn bước lên xe. được lúc, Kỷ Lan bỗng nhớ ra, vừa nãy hỏi hiểu qua lại cái gì cũng hỏi đươc câu trả lời, nhưng dù sao cũng nhân lời cũng kết thành đôi cùng chung sống, cái này có phải cách ngầm đồng ý là cũng ? Hay là trực tiếp nhảy cóc cấp khỏi giai đoạn tình sơ cấp trực tiếp tiến đến giai đoạn cao cấp? Kỷ tiên sinh phát mấy kiểu tình lãng mạn căn bản thể phát sinh người Bạc Hà, đây chân chính là vô cùng bình dị mộc mạc.

      Tối cuối tuần, Dung Kiền giúp Kỷ Lan hẹn phó tổng của siêu thị Huệ Mĩ – Lưu Sùng đến nhà hàng Sơn Hải ăn cơm. Sau khi tan tầm, Kỷ Lan lái xe đón Bạc Hà, cùng nhau đến nhà hàng Sơn Hải. Dung Kiền đến trước, hơm mười phút sau, Lưu Sùng cũng tới, người này tầm ba mươi tuổi, dáng người cao gầy như nhanh nhẹn.

      Dung Kiền giới thiệu Lưu Sùng cùng Bạc Hà với Kỷ Lan, rồi ngồi vào ghế chủ nhà.

      Dung Kiền biết Lưu Sùng thích uống rượu, hôm nay là mời ăn cơm, kỳ là để bàn chuyện làm ăn, vì thế cố tình chuẩn bị bình rượu cao lương.

      Rót rượu xong, Lưu Sùng nân chén lên cười : “Cạn, lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta.”

      Kỷ Lan nâng chén rượu gượng cười chút: “Tổng giám đốc Lưu, là ngại, tôi bị dị ứng với cồn, chỉ nhấp chút mặt nổi mẩn.”

      Dung Kiền : “Cậu ta thể uống được.”

      Lưu Sùng : “ đáng tiếc, cạn, Dung Kiền, hai ta làm ly, Bạc tiểu thư xin tùy ý.”

      Bạc Hà nâng chén rươu lên nhìn Lưu Sùng cười : “Đưa hàng vào siêu thị, còn phải nhờ tổng giám đốc Lưu giúp đỡ nhiều, tôi xin kính giám đốc Lưu li.”

      Lưu Sùng thấy Bạc Hà uống cạn chén rượu chút nào luống cuống liền biết ngay vừa rồi mình xem thường người khác rồi, xem ra đây cũng là người có tửu lượng rất cao.

      Bạc Hà biết bữa tối này đối với rất quan trọng, tuy rằng Lưu Sùng là bạn của Dung Kiền nhưng ta cũng là thương nhân, lợi nhất định làm. Nếu ta thích uống rượu như vậy chờ ta uống rượu hứng trí lên rồi, đương nhiên chuyện cũng dễ hơn. Cho nên dù sao bên cạnh cũng có Kỷ Lan dù có uống đến say cũng phải lo lắng nhiều.

      Kỷ Lan thấy Bạc Hà nâng chén rượu lên trong lòng thầm ảo não, vừa rồi quên trước với Bạc Hà cần uống rượu. vốn là cao thủ thương trường đương nhiên biết, bàn rượu là tuyệt nhiên uống hai là uống đến vạn chén say. Nhưng nếu Bạc Hà chủ động ứng chiến, chuyện sau này có thể tưởng tượng ra.

      Kỷ Lan thầm sốt ruột, nhanh chóng chuyện làm ăm với Lưu Sùng, Lưu Sùng nhắc tới điều kiện, Dung Kiền hát đệm bên, sau đó Kỷ Lan ra tay chuyện này đến nửa tiềng đâu vào đấy.

      Chuyện bàn xong, Lưu Sùng, Dung Kiền cũng Bạc Hà uống hết nửa bình rượu. Người đừng giữa là Bạc Hà uống ít. Kỷ Lan ở dưới bàn kéo kéo váy của , nếu muốn tưởng muốn đục nước béo cò, muốn vỗ vào đùi rồi.

      Bạc Hà vừa tức vừa buồn cười, cấu vào tay , hai người dười bàn ăn làm chuyện ám muội.

      Kỷ Lan thấy nữ hiệp Bạc Hà hiểu ý , liền đá chân Dung Kiền cái đau. Dung Kiền kêu a tiếng, liền thấy Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong cười nhìn : “ ngại quá!”

      Dung Kiền hiểu ý , liền với Lưu Sùng: “Tổng giám đốc lưu, chúng ta hôm nay cũng nên uống say quá, hiếm khi mới được ngày cuối tuần, chút nữu còn phải về hầu chuyện chị nhà, nếu uống say quá, phải nhờ đến chị nhà chăm sóc em khó sống quá.”

      Lưu Sùng cười : “Đúng thế, đúng thế, cậu xem vẫn là độc thân tốt nhất, có người quản.”

      Lưu Sùng giơ giơ cái chén với Bạc Hà: “Đến, cạn ly mừng hợp tác vui vẻ.”

      Kỷ Lan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạc Hà, ánh mắt ướt át vì men rượu, nhịn được nữa giành lấy cái ly của Bạc Hà, nhìn Lưu Sùng cười cười: “Tổng giám đốc Lưu chén này để tôi uống thay ấy.”

      “Cậu phải bị dị ứng với cồn sao?”

      Kỉ lan kiên trì : “Tôi uống xong liền vào viện cũng được. Tôi muốn cho ấy uống nữa.”

      Lưu Sùng cười : “Thôi , hôm nay dừng ở đây thôi. Thế này là rất vui rồi. Lâu rồi mới gặp nữ lưu hào kiệt như tiểu thư đây, uống rượu sảng khoái.”

      Bạc Hà cười cười: “Tổng giám đốc lưu khen nhần người rồi, về sau còn phải nhờ chiều cố nhiều.”

      Bữa ăn kết thúc, Kỷ Lan thanh toán, thanh toán xong thấy di động vang, lấy ra thấy tên Bạc Hà.

      Nhấc lên nghe thấy tiềng nũng nịu như còn mèo con: “Kỷ Lan, đến toilet nữ được ?”

      Kỷ Lan ngẩn ra, toilet nữ? có thể vào được sao ta?

      Kỷ Lan ngẩn ra, giọng hỏi: “ sang

      toilet

      nữ cũng được sao?”


      Bạc Hà hờn dỗi: “Em va phải cái gì đó, chân đau quá, đến đỡ em chút.”

      Kỷ Lan nghe xong, vội vàng tới toilet nữ, đứng trước cửa gõ hai cái hỏi: “Bên trong có người ?”

      “Chỉ có

      m

      ột mình em thôi vào !”

      Thế này Kỷ Lan mới đẩy cửa mà vào, sau đó thấy Bạc Hà ngồi ôm mắt cá chân ngồi trước bồn rửa mặt, vẻ mặt thống khổ.

      “Em làm sao vậy? Ngã à?”

      “Chỗ này có nước, em trượt chân, hình như sái chân rồi!”

      “Bên nào?”

      “Bên này!”

      “Em chịu đựng chút, chúng ta bệnh viện.” Kỷ Lan cẩn thận ôm Bạc Hà vào lòng, vào phòng ăn lúc nãy.

      Dung Kiền cùng Lưu Sù

      ng nh

      ìn thấy Kỷ Lan ôm người đẹp vào lòng đều ngẩn ra, vừa định mở miệng ra trêu chọc mới phát Bạc Hà cau mày.

      Kỷ Lan vội lớn: “Bạc Hà bị sái chân, thực xin lỗi tổng giám đốc Lưu, tôi đưa ấy bệnh viện trước, Dung Kiền, cậu đưa tổng giám đốc Lưu trở về.”

      là, các cậu nhanh !”

      Đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán là gãy xương, bảo ngày mai đến chụp X quang xem kĩ. Kỷ Lan đành phải đưa Bạc Hà về nhà.

      Nhà Bạc Hà thuê là nhà chung cư cũ cũng có thang máy, Kỷ Lan hơi cõng lên tận tầng 5, thầm vui mừng mình thường xuyên tập thể hình từ trước, bằng khô

      ng sao

      có thể đúng lúc kịp thời mà hiến thân cho tình như vậy.

      Mở cửa ra, Bạc Dự thấy con dựa vào người Kỷ Lan vội vàng đến hỏi: “Làm sao vây?”

      “Bác trai bác đừng lo lắng, hôm nay ấy bị sái chân thôi, ngày mai cháu đến đón ấy bệnh viện khám kĩ hơn.”

      Bạc Hà sợ bố mình lo lắng, cũng dám kêu đau, gượng cười : “ sao đâu bố, bố đừng lo lắng.”

      Kỷ Lan đưa Bạc Hà vào trong phòng.

      Bạc Dự thấy tiện theo vào, liền đứng ngoài phòng khách nhìn vào trong phòng ngủ, thấy Kỷ Lan giúp Bạc Hà cởi áo khoác, cởi giày, lại trải ga giường đắp chăn, thấy Kỷ Lan là người rất chu đáo, trong lòng rất vừa ý.

      Kỷ Lan đắp chăn kín, lại nghĩ muốn giúp Bạc Hà cởi tất, nhưng hôm nay Bạc Hà mặc váy, bên trong là quần đương nhiên dám cho Kỷ Lan làm giúp.

      Kỷ Lan cũng nghĩ nhiều đưa tay vào trong váy, Bạc Hà đè lấy váy mình, thấp giọng : “ cần, em tự mình làm được rồi.”

      Kỷ Lan trừng mắt nhìn cái: “Em tự làm được sao?”

      “Em đương nhiên tự làm được.”

      Kỷ Lan rên hừ hừ: “Đến lúc này còn cậy mạnh? Em có phải là con hay nữa? Nhu mì chút cũng chết!”

      bất đắc dĩ thở dài, đắp chăn lên cho , thuận tay nhéo nhéo mũi cái: “Đêm nay cố chịu chút. Mai sang đón.”

      Bạc Hà chịu đau, cười chút : “Kỷ Lan, làm phiền rồi.”

      năng khách khí như vậy.”

      lái xe về chậm chút, về nghỉ ngơi .”

      Kỷ Lan ừ tiếng, hôn lên mặt cái rồi ra chào Bạc Dự tiềng liền về.

      Sáng sớm hôm sau, Kỷ Lan đến đón Bạc Hà bệnh viện, tưởng đơn giản hóa ra lại gãy xương , còn phải bó thạch cao.

      Bạc Hà nghe thấy thế muốn vội vàng: “Công việc của em phải làm sao giờ, còn có chuyện ở siêu thị ai lo, sao đúng lúc này em lại có chuyện cơ chứ.”

      “Công việc em cứ tạm quên , chờ chân khỏi rồi tính, chuyên tâm làm quảng bá trà xanh đó , chuyện siêu thị em cần lo. cho người ở công ty làm chuyện này, chờ em khỏe lại sau.”

      Bạc Hà vừa sốt ruột vửa khổ sở, vội vàng chút ông trời liền đem cái kinh hỉ này đến cho . cam lòng, nhưng cũng thể cam chịu, từ bệnh viện ra mặt vẫn rầu rĩ vui.

      Kỷ Lan mở cửa xe, nghiêm mặt : “Bạc Hà, với em bàn chuyện này. Em xem nhà em chỉ có hai người, mặc quần áo toilet, bố em cũng thể giúp em được hơn nữa nhà lại ở tận tầng 5 lại khó khăn, em thể để cho bố em cõng được, tháng tĩnh dưỡng này em tính sao? bằng em đến nhà , thím Vu cũng tiện chăm sóc em, dù sao chỗ cũng còn có thang máy, mỗi ngày em đều có thể dạo.”

      Bạc Hà biết Kỷ Lan là , nhưng dù sao quan hệ hai người vẫn chưa đến mức đó, thấy đến nhà rất ngại lại phiền nữa, bèn : “Kỷ Lan, em biết là có lòng tốt nhưng hai chúng mình chưa kết hôn, đến nhà như vậy, rất ngại.”

      có gì phải ngại cả, đúng lúc em cũng có thể cùng ông nội chuyện. Ông

      ca

      thán ở nhà mình nhàm chán.”

      “Nhưng mà,…”

      Kỷ Lan : “ nhưng nhị gì cả, bây giờ đưa em đến nhà , đợi lát nữa đến nhà em lấy chút quần áo, lại tiện thể cho bố em tiếng, để bố em yên tâm là được.”

      Bạc Hà nghe xong mấy lời này, trong lòng ấm áp dạt dào vô cũng cảm động. cảm thấy mình rất may mắn, vô tâm lại có được đoạn tình cảm tốt như vậy. Ở cùng chỗ với Kỷ Lan vốn là người luôn kiên cường duy ý chí vậy mà cũng mềm mại hơn, tự kiềm chế được muốn được dựa vào chút, loại cảm giác này trước nay chưa từng có. Mặc dù trước

      kia

      ở cùng Hứa Hoài, khi có chuyện đều do mình gánh chịu, Hứa Hoài ngoài miệng nhưng lại chưa bao giờ giúp .

      Có người chỗ khác nhau giữa tình và hôn nhân là chàng trai đó có chịu bỏ tiền ra cho tiêu hay . như vậy nghe thực ham hố vật chất nhưng cũng có cái lí riêng của nó. Chịu bỏ tiền cho người mình tiêu chẳng qua chỉ là biểu mặt ngoài bên trong chính là thấy đáng giá cho chịu thiệt thòi. Tình thể dựa câu cửa miệng em mà là ở thời điểm mấu chốt bất chấp mọi thứ để lo cho mặc kệ kết quả có được đáp trả hay .

      Kỷ Lan cho cảm giác như thế, làm cho cảm thấy an tâm.

      Bạc Hà cứ như vậy ở lại Kỷ gia, ông nội tự nhiên vô cùng hoàn nghênh , Kỷ Lan lại càng phải , cả ngày đều mừng rỡ đến khép được miệng, ăn cơm tối xong lại ôm lên tầng.

      Ông nội bĩu môi: “Đồ keo kiệt, là vợ cũng là cháu dâu tôi, chỉ biết thế giới riêng của hai đứa, hứ, cháu chắt mất dạy!”

      Kỷ Lan đặt Bạc Hà lên giường, sau lưng kê thêm cái gối cho , lấy laptop đặt ở tủ đầu giường mở ra sau nửa nằm nửa ngồi bên cạnh , kiêu ngạo vui sướng : “Chúng mình cùng xem phim !”

      Bạc Hà gật đầu, đột nhiên cười tủm tỉm: “Em muốn xem QQ của trước .”

      Kỷ Lan gượng cười: “Cái đó có gì hay chứ?”

      Bạc Hà giả bộ hờn dỗi : “Muốn xem chút thôi mà, nếu cảm thấy tiện em xem lâu đâu!”

      Kỷ tiên sinh đăng nhập vào QQ, Bạc Hà thấy thanh công cụ phân thành từng nhóm vô cùng tỉ mỉ nào người , bạn tốt, bạn đại học, bạn trung học, đồng nghiệp, bạn bè.

      Nhưng QQ vừa đăng nhập xong liền xuất rất nhiều hộp thoại, trong đó có cái của Đỗ Hiểu Kha.

      “Kỷ Lan, bạn mới của có xử ?” Còn lên thêm bộ mặt thấy người gặp họa mà sung sướng.

      Kỷ Lan nhớ tới chuyện xem tivi, cắn răng : “ nghĩ muốn kéo ấy vào blacklist.”

      Bạc Hà bình tĩnh đáp: “Thôi, bỏ qua !”

      Kỷ Lan liếc mắt nhìn Bạc Hà cái, yên lặng kéo Đỗ Hiểu Kha vào blacklist.

      Bạc nữ hiệp mền lòng trước địch nhân, kín đáo : “Em là ở mục đầu tiên nha!”

      Kỷ Lan mở mục đầu tiên, Bạc Hà chỉ thấy tên mình trong đó tâm can trận ngọt ngào.

      Lúc này QQ có bức email là của Dung Kiền chuyển tới.

      Kỷ Lan nghĩ nhiều tiện tay mở ra, kết quả…

      Đây là bộ phim của Nhật Bản, màn ảnh hình ảnh vô cùng sinh động, là ít hình ảnh trẻ con nên xem…

      Dung Kiền còn bồi thêm câu: “Người em, đây là bộ phim mới nhất của thần tượng của cậu nha, giải lao chút …”

      cái đầu cậu. Kỷ Lan đau đầu, luống cuống chân tay đóng email lại, chính trực hừ tiếng: “Dung Kiền thực là quá đen tối rồi!”

      Bạc Hà bật cười, sau đó mím môi nghiêm mặt : “ sang phòng bên cạnh mà xem , đây là phim mang đầy tính chất giáo dục, thích xem xem , coi như em biết!~”

      “Ai bảo là thích?”

      thích sao tổng giám đốc Dung còn gửi cho ?”

      “Em….”

      là đều là người trưởng thành rồi còn giả vờ thanh thuần gì nữa chứ?”

      “…”

      “Thôi chúng mình xem tivi cũng được, mở tivi hộ em, em muốn xem kênh pháp luật.”

      Kênh pháp luật… Kỷ tiên sinh sợ Bạc Hà lôi mình cùng xem Mạnh Tiểu Giai, mới muốn cùng xem máy tính.

      Đầu Kỷ tiên sinh muốn phình to, hung tợn ném điều khiển từ xa sang bên: “ kiên quyết xem, em xem tắt bỏ.”

      Bạc Hà nhịn cười liếc mắt nhìn cái: “ xem, mặt đỏ, ai nha, chẳng lẽ đây là xử nam ngây thơ sao?”

      Tổng giám đốc Kỷ bị đùa giỡn, rốt cuộc thể nhịn được nữa đành phản kích, ôm Bạc Hà vào lòng.

      buông tay, a, em là bệnh nhân đó!”

      “Có bệnh nhân nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao, để xem lại miệng em chút.”

      Hai người náo loạn lúc. Bạc Hà ấp úng bị hôn qua hồi lâu Kỷ Lan mới tha cho .

      Bạc Hà lấy hơi thở dốc, sắc mặt vô cùng động lòng người. Kỷ Lan cảm thấy mình là vô cùng khát, dậy nhanh chóng uống ly nước.

      Quay trở lại thấy Bạc Hà tìm được bộ phim, Kỷ Lan vui mừng tiến đến nhưng vừa nhìn vào lại phẫn nộ chỉ trích Bạc Hà: “Hôm nay ngày lành cảnh đẹp, xem phim tỉnh cảm xem sao lại xem phim ma cơ chứ? Em thực biết cái gì là lãng mạn à!”

      Bạc Hà cười : “Vậy chọn , em cái gì cũng được.”

      Kỷ Lan tìm nửa ngày, tìm được bộ phim hài của mỹ.

      Cái này đương nhiên là bộ phim tình cảm, 15 phút sau mọi người bắt đầu … Lại qua hơn mười phút nữa, mọi người ai ngờ lại là tiếp giường…. Nhưng đến , nửa ngày cũng hết…

      Kỷ Lan cảm giác đâm lao phải theo lao, lúc này mà đổi phim lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi, Bạc Hà chắc chắn chê quá ngây thơ rồi.

      Nhưng nếu đổi xem lại thấy xấu hổ, lại vụng trộm liếc mắt nhìn Phát tài nương, thế mà vẻ mặt lại rất đạm bạc, chăm chú nhìn màn hình.

      Chính vì vậy Kỷ tiên sinh cảm thấy lúc này mà đổi phim đúng lúc vì vậy kiên trì cúng Phát tài nương xem.

      Trong phim là kể về nam sinh trung học, lòng muốn trong ngày sinh nhật mười bảy tuổi phá thân, khi còn có thể thành công, trong suốt 45 phút phim vẫn kiên cường gắng.

      Đây là là lần thứ mấy tại sao vẫn chưa thành công, Kỷ tiên sinh muốn nhanh chóng đổi phim, trong lòng nghi ngờ người này có phải là thanh niên Mỹ hay ?

      ở thời điểm Kỷ tiên sinh muốn đem nam sinh kia hỏa thiêu, nghe Bạc Hà dứt khoát ra câu: “Tổng giám đốc Kỷ, phải cho dạy cậu nhóc này mới được!”

      Hết chương 32

      Jumbo said: thể ngờ là ông bố Bạc Dự lại có thể bán con nhanh như vậy! chỉ não bố Bạc hỏng mà não Bạc Hà cũng có chút vấn đề, sao lại có thể vào tròng dễ dàng như vậy?!

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      33



      Tâm tình tổng giám đốc Kỷ rối rắm trừng mắt nhìn Phát tài muội muội, trong lòng bị khiêu khích trầm trọng, nha đầu này muốn tra tấn đến mức nào biết.

      Bạc Hà cười, đôi mắt cong cong mắt thành hình bán nguyệt, cũng biết xuất phát điểm do đâu, tóm lại thấy ngứa ngáy làm rất vui vẻ, thích nhìn lo được lo mất, nghiến răng nghiến lợi nhìn nhưng vẫn phải làm ra vẻ có gì.

      Kỷ Lan rốt cuộc quyết định chuyển phim nhưng lại tắt đèn trong phòng chỉ để lại đèn đầu giường, chàng chim to

      (

      Boss

      thề đây là từ của tác giả!)

      dựa vào người Bạc Hà nhàng : “Thế này mới được, có thể ôm em, cảm thấy hương vị của em!”

      Bạc Hà chuyện, khóe môi nhàng cong lên, cũng thích cảm giác yên bình khi được ở bên cạnh nhau như vậy, trong lòng dườ

      ng nh

      ư có nhau cùng tồn tại.

      Hai người ở trong chăn nắm tay nhau, nhàng tâm , hết chuyện hồi lại đến cuộc sống đại học, đến tương lai giống như muốn mãi dừng lại.

      Cuối cùng, Bạc Hà : “Trời còn sớm, mai còn phải làm, nhanh ngủ !”

      Kỷ Lan lười biếng ôm lấy thắt lưng , hừ hừ : “ muốn ngủ cùng em cơ!”

      Bạc Hà nhanh chóng rút tay khỏi tay , vội : “ được, được!”

      “Em sợ cái gì, cũng chẳng làm gì em, em tại là bệnh nhân, nghĩ sao mà lại muốn em được, động đến em mà. ngủ bên cạnh em nếu đêm em muốn

      toilet

      thay là muốn uống nước, có thể giúp em.”

      “Em có ý đó, buổi tối em ngủ sâu, luôn tỉnh, như vậy ảnh hưởng đến nghỉ ngơi. Em cũng cũng có thói

      quen

      toilet đêm cũng như uống nước.”

      “Đề phòng vạn nhất thôi!”

      có vạn nhất!”

      “Dù sao cũng , trừ phi em ôm !”

      Bạc Hà biết nên khóc hay nên cười, đừng chân bị đau ngay cả khi khô

      ng sao

      cũng khó có thể ôm . Đây là cố tình chơi xấu đây mà!

      Bạc Hà nửa ngày, Kỷ Lan rốt cuộc rời giường đến phòng bên cạnh, nhưng là để đánh răng rửa mặt sau lại mặc áo ngủ chạy sang, Bạc Hà biết phải làm sao đành để Kỷ Lan ngủ lại cùng.

      Bạc Hà mãi vẫn chưa ngủ, bởi vì quen có người bên cạnh ngủ cùng lại là đàn ông, cho dù làm gì nhưng hơi thở của đàn ông phả lên người thực ràng làm hồi hộp.

      tin

      tưởng Kỷ Lan làm gì nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện nam nữ nên bên cạnh có người đàn ông ngủ cũng làn được tự nhiên.

      Kỷ Lan cũng mãi ngủ được, bởi vì nhớ khi hai người ở cùng bệnh viện, bắt phải ngủ nghiêng. tại cũng biết mình lúc đó vì trông ông nội mệt mỏi nên ngáy ngủ hay vẫn bình thường luôn thế nên nằm nghiêng sợ ngáy ngủ ẩm ĩ đến .

      Cuối cùng, vẫn là Kỷ Lan ngủ trước, Bạc Hà lắng nghe hơi thở vững vàng của , đến khuya, mùa đông rồi nên cũng yên tình kì lạ, trong phòng máy sưởi chạy êm tai, hơi ra mồ hôi, bên cạnh Kỷ Lan hai chân nằm thẳng, hai cánh tay đều đặt ra bên ngoài.

      chần chừ chút rồi đặt hai cánh tay vào bên trong chăn nhưng đến hai phút lại bỏ ra ngoài.

      Trong bóng đêm Bạc Hà bất giác phì cười, lúc này giống đứa . may ngáy ngủ mà yên lặng ngủ.

      Buổi sáng Kỷ Lan tỉnh lại, Bạc Hà còn ngủ, nắng sớm chiếu lên dung nhan kiều diễm của , đôi mi thanh tú rung rung. Kỷ Lan dằn lòng muốn hôn cái, nhưng lại sợ ầm ĩ ngủ, liền nhàng xuống, quay lại phòng ngủ của mình.

      Vào đến phòng vệ sinh, Kỷ Lan cầm lấy tuýp thuốc đánh răng, trong lúc vô tình phát thấy tay mình trong gương, kêu to tiếng, bàn chải đánh răng đều rơi mất.

      Móng tay tự nhiên bị biến thành màu hồng! Mười đầu ngón tay, trời đất may mà người cũng bị sao, nhưng có phải quá lóa mắt rồi ?

      Kỷ Lan vừa tức vừa buồn cười, rửa mặt sạch chạy đến phòng bên cạnh. Bạc Hà tình từ lâu, thấy tiến vào, liền cười như tiểu bạch thỏ ngoan hiền.

      Kỷ Lan tay đút túi quần vào, đột nhiên nhảy bổ lên giường, hung tợn : “Mau đưa nước tẩy giao ra đây!”

      Bạc Hà cười lắc đầu: “ đưa!”

      Kỷ Lan lấy con dao kề cằm của , hung ác : “Có đưa hay ?”

      sau này được ngủ trong phòng ngủ của em em mới đưa!”

      Kỷ Lan bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.

      Bạc Hà cười cười, từ dưới gối lấy ra lọ nước tẩy cho quên uy hiếp: “ nếu như nuốt lời, mối đêm em đều sơn móng tay cho lần sau còn sơn cả móng chân nữa. là, chỉ cần tưởng tượng là thấy thú vị rồi!”

      Thú vị cái đầu em, Kỷ Lan lạnh cả người, da gà da vịt nổi lên khắp nơi, giận dữ tẩy móng tay. bé này cũng nghịch ngợm, aiz.

      (P/s: Kỷ Lan còn có chứng sợ máu nữa nhé^^)

      Từ khi Bạc Hà đền ở nhà Kỷ Lan, Kỷ Lan mỗi ngày đều muộn về sớm, có thể là vô cùng mẫu mực. Thời tiết tốt còn lấy xe mang ra ngoài hít thở khí.

      Mỗi ngày khi Kỷ Lan làm, Bạc Hà đều có điểm lưu luyến muốn rời, sau đó trông ngóng mong sớm trở về. phát chính mình càng ngày càng thể rời được , đây chắc là do lâu ngày sinh tình. Mỗi lần nghĩ như vậy, đều đỏ mặt. từ lâu lắm rồi còn cảm giác ngóng trông người, đầu tiên là nghĩ về rồi mong chờ .

      tháng sau, chân thạch cao cuối cùng cũng được tháo bỏ, Bạc Hà được giải phóng, tâm tình vô cùng tốt. Kỷ Lan vô cùng cao hứng, vui vẻ : “Chúng mình ăn mừng chút, em muốn làm gì?”

      Bạc Hà ngượng ngùng, cười cười : “Em muốn làm nhất chính là tắm!”

      Thời gian này, vì chân bó thạch cao thuận tiện tắm rửa, đều là thím Vu giúp đỡ tắm.

      Kỷ Lan cười sáng sủa: “Cái này rất dễ!” trực tiếp đưa đến trung tâm tắm hơi lớn nhất nội thành.

      Bạc Hà vào trong sảnh, bị xa hoa của nơi nay làm cho choáng ngợp. chưa bao giờ tơi nơi cao cấp như vậy chỉ để tắm rửa, thầm cảm thán, kẻ có tiền là hưởng thụ cuộc sống. Nơi này chỉ có nhà tắm, khách sạn, phòng tập thể hình, phòng chơi bài, còn có thẩm mĩ viện, phòng mát xa. Ước chừng có đầy đủ mọi thứ.

      Kỷ Lan lấy ra tấm thẻ vàng, mở ra phòng VIP. Phòng được bố trí theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, nhưng lại có cái bể tắm, màu lam nhạt làm bằng thủy tinh trong suốt nhìn thấy đáy, mặt còn rắc cánh hoa hồng.

      Bạc Hà nhịn được nở nụ cười: “Em sao lại có cảm giác giống như ở phim thần tượng.”

      Kỷ Lan nhanh chóng tiếp lời: “ phim có nhân vật chính nào đẹp trai như sao?

      Bạc Hà cười liếc nhìn cái: “Tổng giám đốc Kỷ phiền khiếm tốn chút!”

      Tổng giám đốc Kỷ sờ sờ mũi, cười hắc hắc : “Ai bảo em khen . Em đóng cửa lại , ra ngoài chút.”

      Bạc Hà đóng cửa lại xong, sau đó vào phòng ngủ cởi ra quần áo của mình, lại lấy thêm khăn tắm cùng áo bông tới bể nước.

      chậm rãi thả mình vào trong nước, thoải mái cười rộ lên, nước vừa phải, chân bị thương chạm vào nước hơi đau.

      Bạc Hà vui vẻ nghịch nước đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

      “Ai đó?”

      “Là !”

      Bạc Hà nghe được tiếng của Kỷ Lan, tiện thể : “Em tắm, ở bên ngoài chờ em .”

      Kỷ Lan cầm hai bộ áo tắm giật mình đứng ở ngoài cửa, lát sau mới : “Bạc Hà, em mở cửa cho được ?”

      Bạc Hà đánh phải nhượng bộ mặc áo tắm ra mở cửa.

      Kỷ Lan tay cầm hai cái áo tắm giơ giơ lên như người bán hàng, thành khẩn : “Bạc Hà, đây là phòng tắm hai người, chúng mình cùng nhau tắm được , em xem mua áo tắm về rồi. Cái bể tắm kia là bồn tắm uyên ương nha!”

      Bạc Hà quay đầu nhìn lại, mặt lập tức đỏ lên, Kỷ Lan chưa còn biết, bây giờ để ý, quả nhiên là như vậy, cái bể này làm theo dương thái cực hình nhưng phải là màu đen trắng mà là màu xanh là mạ và màu hồng, nhưng hai màu này kết hợp với nhau lại chói mắt, lại phá lệ rất đẹp, phát ra chút hương lãng mạn kiều diễm.

      Kỷ Lan tiến lên từng bước, đóng cửa lại.

      Bạc Hà lôi kéo chiếc khăn tắm người mình, nghĩ rằng mình rất thất thố, bởi vì thất thố nên chút để ý cùng Kỷ Lan tắm uyên ương, trong lòng nổi lên cảm xúc gì , chút lưu tình cấu cánh tay Kỷ Lan cái.

      là, em làm sao vậy?”

      “Ai bảo sớm, em tắm rồi!” Bạc Hà biết xấu hổ , chính lõa thể mà tắm mất lúc rồi.

      “Em thay áo tắm !”

      “Em tắm chung với .”

      “Suối nước nóng bên kia, mọi người đều mặc áo tắm cùng nhau tắm. Em rất phong kiến!”

      Bạc Hà có chút ngượng ngùng: “Cái này rất là ngượng.”

      em này, em là từ cổ đại xuyên đến sao, đây là thời đại gì rồi!” Kỷ Lan giả bộ giận sôi lên.

      Bạc Hà biết phản kháng như thế nào, cầm áo tắm trong tay Kỷ Lan tiến vào phòng ngủ thay.

      Kỷ Lan cười thầm, kỳ tắm mặc quần áo vẫn tốt hơn, nhưng nếu mặc quần áo nhất định tắm cùng , vì thế đành mua áo tắm thôi.

      Bạc Hà ra phát Kỷ Lan ngồi vào trong nước, chính mình ngồi dựa vào bên cạnh bồn, bày ra bộ hình dáng.

      “Bạc Hà em thấy dáng người này có phải rất đẹp hay !”

      Bạc Hà hơi thẹn thùng lại cảm thấy buồn cười, ngồi xuống đối diện với , ngắm loạn hồi cười cười : “Có phải rất hay đến chỗ này!”

      “Thỉnh thoảng đưa khách đến nên làm cái thẻ VIP.”

      phải là mang con đến sao?”

      Kỷ Lan đâu đầy hắc tuyến, vấn đề này lại là cái bẫy khác.

      Bạc Hà cười tủm tỉm : “ , em ăn giấm đâu, chỉ là tò mò chút thôi.”

      , em khẳng định tin .”

      Bạc Hà gật đầu: “Em tin!”

      Kỷ Lan hứ tiếng: “Mặc kệ em tin hay , đều có.”

      Bạc Hà vừa bực mình vừa buốn cười, vươn đến muốn cấu cái.

      Kỷ Lan ai u tiếng, xoa xoa cánh tay: “Em xuống tay thực ác độc.”

      Bạc Hà cúi đầu, đột nhiên giọng : “Kỷ Lan, em ghen tị.”

      Sắc mặt đỏ bừng, ở trong nước nóng, ánh mắt ngập nước giống như hồ nước xuân, đôi môi đỏ thắm, hơi nhếnh lên độ cong duyên dáng mà đáng , nửa cười nửa cười như xấu hổ. Kỷ Lan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hẳn, thế mà lại ăn giấm chua vì , ? Kỷ tiên sinh hưng phấn khiến tim đập bình bịch, chớp mắt nhìn , bơi qua, sau đó ôm lấy .

      Bạc Hà hơi thẹn thùng, nhưng đẩy ra, ánh mắt cẩn thận thấy được hai điểm trước ngực , sắc mặt càng hồng hơn. Kỷ Lan nhìn bộ dáng ướt át của hận thể nuốt vào bụng.

      Trong phong im ắng, chỉ có nước hơi lay động, làm siêu lòng người. Kỷ Lan nuốt ngụm nước miếng, nhàng : “Chúng mình thủy nhũ giao hòa !”

      34

      Bạc nương nghĩ tới Kỷ tiên sinh cũng có thể quang minh lỗi lạc như vậy, dõng dạc dùng thành ngữ để biểu lộ ý đồ gây rối, tưởng tức giận đến mức đứng dậy được mà còn bị chọc cho cười, tay nắm lấy miếng thịt ngực : “Giao hòa cái đầu ấy!”

      Kỷ Lan bên thở ra luồng khí lạnh, bên cười tuấn: “Khụ, khụ, vậy chúng ta nước chảy thành sông được ?”

      Bạc Hà lại phốc cười ra, lại chịu được.

      Tâm tình Kỷ Lan nhộn nhạo, nhàng ôm lấy , giọng cũng hơi mềm ra, “Được ?”

      tốt.”

      đặc biệt nhớ.”

      “Nhớ cái khác .”

      nghĩ khác, nghĩ cùng em…” Kỷ tiên sinh làm bộ dạng “em biết”.

      “Đừng nghĩ.”

      “Chỉ được hy vọng.”

      , vậy hy vọng .” Bạc nương làm bộ tùy ý, em mặc kệ thế nào.

      “Ừ, muốn hy vọng, chủ yếu là muốn thực hành.”

      Bạc nương liếc cái, “Từng thực hành rồi sao?”

      Kỷ tiên sinh “…”

      “Nghe thực hành 1 lần là thực hành cả đời.”

      “…”

      “Còn muốn ?”

      muốn.”

      Kỷ Lan nản. Đúng lúc này, di động lại thức thời vang lên. tức giận đứng lên, quàng qua chiếc áo tắm rồi nhận điện thoại.

      Bạc Hà chợt nghe thấy tiếng kêu kinh dị “Hả” tiếng, sau đó vào di động: “ về rồi?”

      Cúp máy, Kỷ Lan quay mặt lại, kích động : “Bố mẹ về rồi.”

      Bạc Hà sửng sốt, lập tức căng thẳng. “Ở sân bay.”

      về nhà rồi.”

      “Hả!”

      Bạc Hà cũng cuống quít đứng lên từ trong nước, mặc áo tắm vào trong phòng.

      Bố mẹ Kỷ Lan tết lịch mới về biết từ sớm, nhưng cụ thể là ngày nào hỏi mà Kỷ Lan cũng ràng lắm. Hai người đều nghĩ đến ngày hôm nay họ về.

      Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham nghe được bạn Kỷ Lan ở nhà mình từ sớm, do ông nội . Ý của bọn họ chính là tập kích bất ngờ.

      Kỷ Lan cùng Bạc Hà ăn mặc chỉnh tề, vội vàng lái xe về nhà. Tim Bạc Hà bắt đầu nhảy loạn lên, hoàn toàn là vẻ con dâu xấu gặp bố me chồng. bắt đầu nghĩ phòng ngủ cũng chưa dọn, tất cả trong phòng vệ sinh vẫn ổn chứ. còn đặc biệt hối hận, đáng ra vừa tháo bột xong phải về nhà luôn, chưa kết hôn lại còn đến ở nhà người ta, tốt lắm, nếu bố mẹ Kỷ Lan là người bảo thủ, chị sợ có vài phần kiêng dè với mình, cho rằng mình có tự ái.

      Trong lòng Kỷ Lan cũng nghĩ, là tốt quá, chờ bố mẹ gặp mặt bố Bạc Hà, hai người vừa lòng là có thể bàn chuyện kết hôn được, có thể mỗi ngày ở cùng chỗ, danh chính ngôn thuận thủy nhũ giao hòa.

      Bạc Hà yên lòng, dụt dè hỏi Kỷ Lan: “Bố mẹ có tốt , họ thích con như thế nào?”

      Kỷ Lan gãi đầu: “ , cũng biết họ thích dạng con như thế nào, bởi vì cũng chưa từng đưa bạn về cho hai người họ xem mặt, em là người đầu tiên.”

      phải từng quen với hai người bạn sao.”

      “Đúng vậy, nhưng lúc ấy bố mẹ đều ở nước ngoài, có cơ hội gặp các ấy. Nhưng mà ông nội thích Đỗ Hiểu Kha, cảm thấy ấy hơi ầm ỹ. đoán, mắt nhìn của bố cùng ông nội cũng khác nhau lắm, nhưng mà mẹ khó mà được, đây là nữ đồng chí nhìn nữ đồng chí, luôn hà khắc, huống hồ cùng là con dâu lại có quan hệ rất kỳ lạ.”

      “Này, Kỷ Lan, đừng làm em sợ, bây giờ em rất lo lắng đó, hẳn là ngày hôm qua em nên về nhà rồi, như vậy em còn có thể chuẩn bị tốt.”

      “Chuẩn bị cái gì, đơn thuần trong sáng như vậy, hẳn là muốn cưới.”

      “Nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, em cũng muốn chuẩn bị quà.”

      cần chuẩn bị, bọn họ để ý đâu, chỉ muốn nhìn em chút thôi.”

      Bạc Hà hít sâu cái: “Vẫn lo lắng, tim đập nhanh lắm.”

      Kỷ Lan cười tà, với bàn tay lại: “Để sờ.”

      Bạc Hà nào để sờ nơi đó, lập tức chặn lại ma trảo của .

      Hai người về nhà, Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham ở sô pha trong phòng khách chuyện với ông nội.

      Bạc Hà vội vàng cười chào hỏi.

      Kỷ Bá Sơn cười gật đầu: “Đến ngồi , đừng khách khí.”

      Lý Nham mặt mang cười, nhưng ánh mắt giống như là kiểm tra, từ chân tóc Bạc Hà xem xuống dưới, tấc chừa, buông tha đến chi tiết đáng kể. May mắn, diện mạo Bạc Hà dịu dàng, điềm tĩnh, khí chất đoan trang hiền thục, nhìn ra tật xấu gì, nhưng lúc Bạc Hà cất môt bước, Lý Nham cảm thấy ấn tượng đầu tiên xuống dốc phanh, này lại là người què!

      Chân Bạc Hà mới bỏ thạch cao, nhưng đường vẫn dám dùng sức, cho nên hơi cà nhắc.

      Căn bản Lý Nham biết chuyện Bạc Hà bị gãy xương cho nên ngay lập tức bị chật nước lạnh hắt cho. Trong lòng bà khó chịu, cố gắng kiềm chế để phát hỏa lúc này hay là lật mặt. Nhưng mà tươi cười cũng nhìn được. Con ở trong mắt bà có khuyết điểm? tay bà nuôi lớn đương nhiên phải là người đàn ông hoàn hảo, trong lòng bà thậm chí còn hâm mộ con dâu, có được chuyện tốt như vậy, có thể cưới người chồng như Kỷ Lan. Bà cảm thấy người có thể tương xứng với Kỷ Lan phải là Tây Thi cũng là Điêu Thuyền, dù thế nào cũng thể là người què được.

      Lý Nham vừa kìm lửa giận lại nhìn thấy ông nội còn cười tủm tỉm chuyện cùng với Bạc Hà, bộ dáng thích mà được. già trẻ này làm sao vậy, bà là hối hận, mình nên trở về sớm chút. Cả ngày đều nghe ông nội với Kỷ Lan kể Bạc Hà tốt như thế nào, bà thấy khó để cả lớn cả bé nhà này đều thích, khẳng định là nương gặp người người thích, ai biết lại là như vậy.

      Kỷ Bá Sơn cũng hơi buồn bực, trong lòng cũng thoải mái lắm, nhưng mà đàn ông thôi, rốt cuộc cũng cho qua, bỏ ý nghĩ trong lòng . Nhìn Bạc Hà tao nhã, nhàn tĩnh liền tự an ủi lòng mình, quên , cho dù tốt cũng là Kỷ Lan thích, chỉ cần là người tốt là được rồi.

      Lý Nham ra vô tâm phụng bồi, tâm phiền ý loạn : “Bố, con cùng Bá Sơn lên lầu tắm rửa rồi ngủ giấc, đợi lát nữa thím Vu làm xong cơm bố bảo Kỷ Lan lên gọi bọn con tiếng.”

      Kỷ lão gia thấy sắc mặt của bà tốt, còn tưởng bà bị lệch múi giờ vội : “Được, .”

      Lên lầu, Lý Nham đóng cửa lại, bắt đầu nổi bão: “Ông Kỷ Lan còn trẻ người non dạ, mắt nhìn người tốt. Nhưng bố cũng có tuổi rồi mà cũng nhìn kỹ, sao lại chọn đứa con như vây, vậy mà bố suốt ngày con bé tốt lắm, mắt kiểu gì vậy, tôi, tôi kiên quyết đồng ý.”

      Kỷ Bá Sơn giữ lại miệng bà : “ giọng thôi, đừng để mọi người nghe thấy được.”

      “Tôi muốn họ nghe thấy đấy.”

      “Này, bà thể như vậy. Chờ con bé về rồi chúng ta hỏi lại Kỷ Lan, đừng khóc lóc om sòm nữa.”

      “Lão Kỷ, tôi chỉ có đứa con trai như vậy, mong ngóng từ tận Mỹ về đây xem mặt con dâu, vậy mà lại là người què, ông xem lòng tôi có thể vui được sao, tôi phát hỏa ở đấy là nể tình nhau lắm rồi.”

      “Này, này, tốt rồi, bớt giận, việc này để buổi tối sau.”

      Hốc mắt Lý Nham đỏ, thở phì phì nằm phịch giường, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy ra thấm xuống gối.

      Kỷ Bá Sơn thở dài, “Tôi tắm trước, bà nghĩ thoáng .”

      Lý Nham hét lớn: “Tôi nghĩ ra.”

      tiếng sư tử Hà Đông rống lên, Kỷ Lan ở dưới nhà cũng nghe thấy được. Ba người đều sợ run lên chút.

      Ông nội : “Kỷ Lan, xem mẹ thế nào rồi? Lúc xuất ngoại cũng là lúc tiền mãn kinh, nay cũng nhiều năm rồi, còn chưa hết?”

      Kỷ Lan ừ tiếng liền lên lầu.

      Lý Nham vừa thấy con, lập tức ngồi dậy, kéo cánh tay đến bên giường: “Mắt con nhìn thành như vậy a, chọn ngàn tuyển vạn, cuối cùng lại tìm người què. muốn tức chết mẹ à.”

      “Mẹ cái gì vậy, phải thế, ấy bị rạn xương, vừa tháo thạch cao chỉ khập khiễng chút thôi.”

      Lý Nham giật mình: “ ?”

      “Đương nhiên là , ông nội chưa sao?”

      .”

      “A, con nghĩ ông với bố mẹ rồi, chắc ông cũng nghĩ con trước.”

      “Hai người.” Lý Nham chỉ vào con, bất đắc dĩ thở dài, sau đó vẫy tay : “Tức giận, sợ bóng sợ gió hồi. Mẹ nghĩ đến suýt định diễn hồi đại chiến gia đình, mẫu tử trở mặt.”

      “Ai u, mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi . Bây giờ tuổi mãn kinh, cũng đủ tuổi tồi, sao tính tình môt chút cũng thay đổi, vẫn nóng nảy như vậy.”

      “Mẹ có thể gấp sao. Tốt lắm, bây giờ có việc gì nữa, xuống , con bé trông cũng tệ lắm, da trắng, con cái sau này cũng rất đẹp.”

      “Đương nhiên, mắt nhìn của con rất tốt mà.”

      Kỷ Lan dàn xếp xong với Kỷ phu nhân, xuống lầu liền kể hiểu lầm này với Kỷ lão gia và Bạc Hà, cả hai người đều nở nụ cười.

      Kỷ lão gia : “Bảo sao mà sắc mặt mẹ lại kém như vậy.”

      Bạc Hà cảm thấy bố mẹ Kỷ Lan về, mà mình còn ở đây tiện, liền : “Kỷ Lan, giúp em dọn dẹp chút, buổi tối em muốn về.”

      “Sao em lại muốn về, chân em vẫn chưa khỏi hẳn, cầu thang cần nhiều lực.”

      “Nhưng bố mẹ về rồi, em ở đây cũng tiện.”

      Kỷ ông nội : “Phòng tầng 2 còn đủ, đằng sau còn có phòng khách, con ở đó , đây là nhà con, con còn muốn đâu? Chờ ngày mai, chúng ta cùng bố con ăn cơm, định chuyện, vừa vặn Tết lịch này bố mẹ Kỷ Lan ở đây, thuận tiện tổ chức hôn lễ luôn.”

      Bạc Hà vội vàng : “Ông nội, như vậy gấp quá.”

      gấp, con với Kỷ Lan quen nhau cũng hơn nửa năm, tâm đầu ý hợp cũng cãi cọ, đều lớn cả rồi, ông chờ bế chắt trai từ lâu rồi,” đến đây, lão nhân lại ôm cánh tay cười cười, dựa vào sô pha, “Gia đình 4 thế hện là hạnh phúc của đời người a.”

      Kỷ Lan cùng Bạc Hà đều bị lão nhân gia chọc cười.

      Bởi vì muốn để Kỷ Bá Sơn với Lý Nham có thể nghỉ ngơi nhiều chút, tới 9 giờ cả nhà mới ăn cơm. Ăn cơm xong, người nhà lại ngồi chuyện phiếm, thời gian khuya, Bạc Hà cũng ngại chuyện về nhà, liền ngủ lại ở lầu 2.

      Bạc Hà vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng cánh cửa mở , sau đó cái bóng đen nhanh chóng tiến vào, lập tức đóng cửa lại.

      Bạc Hà biết là Kỷ Lan, liền cười : “Sao nhón bước, bằng mũi chân thôi?”

      Kỷ Lan cười hắc hắc, làm động tác mãnh hổ xuống núi, bổ nhào lên giường, sau đó nhấc chăn lên, miếng mè xửng dán lên người Bạc Hà.

      Bạc Hà lập tức rơi vào vòng tay nóng bỏng, siết chặt lên từng nơi dù nên hay nên siết, Bạc Hà hơi thẹn thùng, “Này, làm sao vậy.”

      “Muốn kết hôn, hưng phấn, ngủ được.”

      Bạc Hà vừa nghe xong, trong lòng ngọt ngào, tàn nhẫn đuổi .

      Kỷ Lan tận dụng mọi cơ hội, ôm chặt Bạc Hà thành khối, hận thể như vậy mãi. Bạc Hà bị ôm đến mức thở được, liền đẩy , tay chạm vào cơ thể nóng bỏng của .

      “Sao mặc quần áo.”

      có mặc mà.”

      Mặt Bạc Hà nóng lên, có vẻ cũng chỉ mặc cái quần đùi.

      Kỷ Lan ôm lúc, liền cúi người hôn xuống, dịu dàng liếm lấy môi , tay chậm dãi tiến từ lưng lên ngực , nắm lấy bầu ngực đẫy đà, nhàng vuốt ve, lần đầu tiên Bạc Hà bị người khác vỗ về, trêu chọc như vậy, tim đập thình thịch từng hồi.

      nghĩ gầy như vậy mà ngực lại rất đầy đặn, tay nắm hết được. Càng thể nắm hết lại càng muốn nắm toàn bộ, dùng chút lực, bên vuốt ve, bên dán lên chặt chẽ, giờ phút này áo ngủ của lại trở thành chướng ngại sát phong cảnh, lòng như lửa đốt, hận thể dùng mồi tâm hỏa đốt trụi cái áo ngủ này .

      Da thịt trần trụi, hô hấp của phả mặt, cổ Bạc Hà, khiến ngứa ngáy, mềm ra, ham muốn hai mươi mấy năm yên lặng bị trêu chọc như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :