1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc - Thị Kim (42c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Nghiêm Vị xì tiếng làm nước trà phun ra, cười thành tiếng.

      Bạc Hà thấy hơi ngượng ngùng, vội : “Kỷ Lan, tôi có ý đó, ý tôi là trông cậu rất phong lưu phóng khoáng, phong độ có thừa, tự cậu cũng có thể tìm được bạn , giống Nghiêm Vị, cậu ấy trông rất thà.”

      Mặt Kỷ Lan đen lại. Trong mắt là người rất phong lưu, Nghiêm Vị lại là người trung thực có thể

      tin tưởng được.

      Nghiêm Vị cũng cười phụ họa: “ là, cậu cũng cần người khác giới thiệu sao. Thủ đoạn theo đuổi con của cậu có thể viết thành sách.”

      Kỷ Lan trừng mắt liếc cái: “Tôi có thủ đoạn gì chứ?”

      Nghiêm Vị cười với Bạc Hà : “Cậu còn nhớ tết đại học năm thứ ba , ở sân thể dục trường ta thả mấy chục ngọn đèn trời, chỉ còn thiếu điều thiêu cháy luôn cái cây kia, lúc ấy có rất nhiều người đến sân thể dục xem náo nhiệt, cậu có nghe ?”

      Bạc Hà: “Tôi biết.”

      Kỷ Lan dẫm vào chân Nghiêm Vị dưới chân bàn, Nghiêm Vị đau đến nhe răng, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục : “Đèn kia chính là do Kỷ Lan thả, vì muốn theo đuổi Mạnh Tiểu Giai khoa Luật, đúng rồi tôi còn nhớ đó còn viết chữ nữa, ‘Mọi ánh sao đều biết em!’”

      Nghe xong câu này, Bạc Hà chịu nổi, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, mọi ánh sao đều biết em,…

      Kỷ Lan nghiến rắng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Nghiêm Vị, Nghiêm Vị xoa xoa mặt vì cười đến căng cơ, giả vờ nhìn thấy.

      lúc lâu sau Bạc Hà mới miễn cưỡng dừng cười, : “Kỷ Lan, nghĩ tới cậu còn rất lãng mạn, rất tình cảm.”

      Kỷ Lan cắn chặt răng, cậu là người ở khoa tôi sao, là đồ lắm chuyện.

      Nghiêm Vị cùng Bạc Hà hai người về cùng phe, chỉnh Kỷ Lan đến nới đến chốn, nếu phải trước mặt Bạc Hà, muốn đánh Nghiêm Vị trận.

      Bạc Hà xem di động thấy đến 8 giờ, liền cười với hai người : “Tôi cần phải đến bar Dạ Lan, các cậu cứ ngồi đây, tôi tính tiền.”

      Nghiêm Vị vội : “Tôi tính tiền cho.”

      Kỷ Lan : “Tôi cũng no rồi chúng ta cùng thôi.”

      Nghiêm Vị gật đầu: “Uhm, cùng nhau . Tiện đường chúng tôi đưa cậu đến quán bar.”

      Bạc Hà cũng từ chối nhiều, sau khi trải qua tối nay, cảm thấy rất quen thuộc với Kỷ Lan, tựa như là bạn từ nhiều năm, ấy cũng giống như nét lạnh nhạt nghiêm túc bên ngoài, còn có nét buồn cười như vậy.

      Tuổi thanh xuân làm người ta hoài niệm, mà bạn học cũ sau khi ra ngoài xã hội vẫn còn có thể dễ dàng thân thiết vì cũng ít phòng bị nhau hơn .

      Kỷ Lan đưa Bạc Hà vào bên trong bar Dạ Lan. Bạc Hà vẫy vẫy tay với hai người.

      Nghiêm Vị tò mò, muốn nghe Bạc Hà hát, Kỷ Lan liền dừng xe, cùng Nghiêm Vị tìm chỗ ngồi.

      Sau khi người đánh đàn ghi ta đánh xong hai bản Bạc Hà mới lên sân khấu.

      Nghiêm Vị nhìn hề chớp mắt, cảm thấy Bạc Hà như hoàn toàn thay đổi. Trở nên trưởng thành quyến rũ, gợi cảm kinh người. ra ấy cũng có thể làm cho người khác say mê như vậy.

      Nghiêm Vị thở dài: “Kỷ Lan, ánh mắt ông rất lợi hại, có thể nhận ra ấy, cho dù tôi học cùng lớp với ấy 4 năm, nếu ông tôi cũng nhận ra.”

      Kỷ Lan cũng biết tại sao mình có thể nhận ra , giống như nhìn thấy người loại cảm giác, khí chất, hiểu sao lại thấy quen thuộc.

      Kỷ Lan nghe xong trong chốc lất : “Hát cũng tệ lắm nhưng thể lên cao.”

      Nghiêm Vị nhìn trắng mắt: “Được rồi, làm trò, chó chê mèo lắm lông.”

      “Thôi , tôi biết rồi mối tình đầu lúc nào chẳng hoàn mĩ.”

      “Mạnh Tiểu Giai cũng hoàn mĩ sao?”

      “Cậu còn dám đến chuyện này xem tôi đánh cậu như thế nào.”

      “Tôi phát câu, đối với những có chữ Tiểu đặc biệt có hứng thú, Mạnh Tiểu Giai, Đỗ Tiểu Kha. Có phải tại Đỗ Tiểu Kha cũng có chữ Tiểu nên cậu mới theo đuổi.

      “Tên ấy có nghĩa là ‘tiểu’ trong tảng sáng, phải ‘tiểu’ trong lớn , cậu đừng đoán linh tinh.”

      Hai người xong Bạc Hà cũng hát xong hai bài nên xuống.

      Nghiêm Vị nhìn thấy, đứng dậy cùng Kỷ Lan ra khỏi quán, lúc sau thấy Bạc Hà từ cửa lách ra.

      Nghiêm Vị đón Bạc Hà: “Bạc Hà cậu hát là hay.”

      Bạc Hà ngượng ngùng cười : “Các cậu còn vào nghe sao?”

      “Đúng vậy!”

      Bạc Hà cười khiêm tốn: “Aiz, cửa sau vào nên trình độ cũng chỉ là nghiệp dư thôi.”

      Kỷ Lan đưa hai người về nhà, rồi lại lái xe về nhà mình.

      Đêm mùa thu, đường cũng rất thưa thớt, xe chỉ có lác đác máy cái, gió đêm lướt những chiếc lá, hiểu sao lại có cảm giác hơi đơn buồn thảm. Vừa nãy trong xe có ba người vô cùng náo nhiệt, nháy mắt cái lại chỉ còn có mình , đột nhiên rất muốn có người làm bạn, cho dù muốn ra.

      Về đến nhà, ông nội còn chưa ngủ, xem chương trình xem mắt, mặt hớn hở.

      “Kỷ Lan, mau đến xem, tiết mục này hay, những được giới thiệu đều vô cùng xinh đẹp, tại sao đều có bạn trai.”

      Kỷ Lan biết nên khóc nay nên cười, ngồi vào bên cạnh ông, bóp vai cho ông trêu ghẹo : “Ông nội, cháu đoán ông là người cao tuổi nhất còn xem kênh này.”

      “Ông còn vì mày nên mới phải xem tiết mục này.”

      Kỷ Lan nghe thấy ông nội có ý định chuyện kia, nhanh chóng chạy làng: “Ông nội cháu tắm, ông nghỉ sớm .”

      xong liền chạy nhanh lên lầu.

      Ông nội hừ lạnh tiếng tiếp tục xem ti vi.

      Đảo mắt cái đến cuối tuần, Nghiêm Vị nhận được điện thoại của Bạc Hà.

      Bạc Hà trong điện thoại cười hiền hòa : “Nghiêm Vị, Tương Lâm là nhân viên phòng tài vụ, năm nay 25 tuổi, rất được, là rất đáng , có muốn hẹn gặp chút hay ?”

      Nghiêm Vị run sợ chút : “Cậu chứ?”

      “Đúng vậy, tôi đương nhiên , Diệp tiểu thư lần trước thế rồi, tôi cảm thấy cậu vẫn nên tìm người đơn giản có vẻ thích hợp hơn. Tôi đến công ty thấy Tương Lâm rất được, tôi có chuyện với ấy, ấy cũng rất có hứng thú. Cuối tuần nếu bận gì gặp mặt ?”

      Nghiêm Vị trong lòng còn có chút chần chờ, lát sau mới trả lời: “Vậy còn cậu, cậu tìm bạn trai sao?”

      “Tôi tìm.”

      “Vì sao? Cậu vì Hứa Hoài mà từ nay về sau tìm người kết hôn chứ?”

      “Đương nhiên phải, tôi kết hôn nếu bố tôi tức chết mất. Nhưng hiên tại tôi chưa vội, cậu thấy đấy gáng nặng vai tôi rất lớn, tìm bạn trại phải kéo người ta xuống nước sao, chờ tôi hết nợ rồi .”

      Nghiêm Vị nghe được lời này, trong lòng biết Bạc Hà có chút tình cảm nam nữ nào với , hơn nữa xem lời của , trong vòng hai ba năm nữa cũng định có bạn trai, vì thế nên giữ lại mảnh tâm ý kia của mình thôi, : “Uhm, cậu cũng đúng, cứ như vậy , tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu.”

      Bạc Hà rất vui vẻ: “Được rồi, cậu chọn thời gian cùng địa điểm .”

      Nghiêm Vị nghĩ chút rồi : “Ngay tai Bar Dạ Lan , tiện đường cậu làm.”

      Buổi tối thứ Bảy, Bạc Hà mang theo Tương Lâm đến bar Dạ Lan, gần đó có khách sạn, vào nơi hẹn, Nghiêm Vị đến trước.

      Tuy rằng Bạc Hà có Tương Lâm trông rất được, nhưng Nghiêm Vị tin lắm bởi vì xem mắt vô số lần, những lời này đều nghe qua nhưng cơ bản đều là khoa trương mà thôi.

      Nhưng lời Bạc Hà quả thực hề khoa trương, Tương Lâm xinh đẹp đoan trang văn tĩnh, nhàn nhã, hơn nữa vừa thấy Nghiêm Vị mặt thoáng đỏ.

      Nét đỏ ngượng ngùng kia nháy mắt đánh trúng tim Nghiêm Vị.

      Bạc Hà đứng bên quan sát, trực giác của quả rất chính xác, cảm thấy Nghiêm Vị cùng Tương Lâm có loại cảm giác nhất kiến chung tình, mà Tương Lâm hiển nhiên rất có cảm tình với Nghiêm Vị.

      Bạc Hà tuy là lần đầu làm mối nhưng thông minh lại rất mẫn cảm, giới thiệu đối tượng cho Nghiêm Vị hề mù quáng, am hiểu cá tính của Nghiêm Vị, cũng biết hợp với người như thế nào, cho nên trong công ty nhiều mỹ nữ như vậy nhưng lại nhìn trúng Tương Lâm.

      Tương Lâm lần đầu nhìn thấy Nghiêm Vị, lại có chút ngượng ngùng, Bạc Hà liền vội rời , ở lại làm náo động bầu khí, lát sau đến 8 giờ mới rời để hai người ở chung.

      Khách sạn ở cách bar Dạ Lan rất gần, Bạc Hà đeo túi vải buồm tới quán bar, thay váy dài cùng tóc giả, sau đó trang điểm đậm. Nhìn mình trong gương, cũng thấy xa lạ, đột nhiên cảm thấy mình như là bé lọ lem, đáng tiếc tới tham gia dạ tiệc, cũng phải tới gặp hoàng tử mà là kiếm tiền.

      Biểu diễn phải trang điểm là quy định trong quán bar, chính cũng rất tự giác, hơn nữa còn cố tình trang điểm đậm hơn chút bởi muốn ai nhận ra. tự hóa trang đến mức chính mình cũng nhân ra nhưng Kỷ Lan lại liếc mắt cái lại có thể nhận ra cũng kì quái.

      Lên sân khấu, hát hai bài tiếng . Hai bài này đều được nghe từ khi học đại học, cần chuẩn bị trước cứ như vậy lên sân khấu, cũng rất phù hợp với khí trong quán.

      hát có thói quen nhìn xuống dưới, hơi hơi cúi mí mắt, nghĩ tới dưới khán đài có hai ánh mắt nhìn mình.

      Hát xong, dưới đài có tiếng vỗ tay rất , Bạc Hà ngẩn ra, đến đây nửa tháng, lần đầu tiền có người vỗ tay cho .

      ngẩng đầu nhìn xem ai.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      13

      Dưới ánh sáng mờ ảo, nếu là người khác chắc Bạc Hà nhận ra là ai nhưng lại là Hứa Hoài, liếc mắt cái có thể nhận ra ngay. ngồi ở bàn cách sân khấu bàn khác, hơn nữa lại là bàn ngồi mình.

      Jumbo said: Là . Uổng công bỏ phiếu cho Kỷ Lan.

      Bạc Hà vừa nhìn thấy , trong lòng có chút tò mò cùng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng biến mất, chỉ cảm thấy bực mình cùng phiền lòng. ổn định tâm tình sau đó cố gắng hát đến cuối bài, xuống sân cấu trực tiếp gọi họ Giang Liêu đến.

      Giang Liêu là quản lí của quán bar này, công việc rất tủn mủn giống như người quản gia vậy.

      Bạc Hà nhìn thấy lại hỏi: “, vì sao cho Hứa Hoài biết chỗ này?”

      Giang Liêu sửng sốt: “Làm sao?”

      “Hứa Hoài đến đây biết sao?”

      biết!”

      Bạc Hà tức ngực, trừng mắt nhìn Giang Liêu.

      Giang Liêu nhàng : “Bạc Hà, kỳ Hứa Hoài nó phải đứa xấu tính, em mình cùng nhau lớn lên, em chẳng lẽ hiểu nó.”

      “Mười mấy năm em đều hiểu ta, chính cái lần đến nhà ta vay tiền em liền hiểu được tận gốc. Người có việc liền thể bản chất.”

      “Bây giờ nó rất hối hận, mấy năm qua vẫn nhớ đến em. Kỷ em nên xem xét có nên cùng nó nối lại, em tưởng tìm người tài mạo song toàn như nó dễ lắm sao? Huống hồ trong lòng nó vẫn luôn có em, tương lai nhất định đối với em rất tốt để bù đắp lại những khiếm khuyết trước đây. Bạc Hà em thể quá cứng nhắc như vậy, con người chắc chắn có lúc mắc sai lầm, em nên cho nó cơ hội sửa chữa, thành tâm chúc phúc cho hai đứa. Năm nay em cũng hai mươi sáu, cũng nên lập gia đình rồi, em lấy người xa lạ làm sao bằng gả cho Hứa Hoài.”

      Lời Giang Liêu rất hợp tình hợp lí nhưng Bạc Hà vẫn kiên quyết có bất kì phản ứng gì: “ họ, em biết có ý tốt nhưng em thể cảm ơn , em muốn chuyện cùng với người đó, lại càng muốn nhìn thấy ta. Phiền ra ngoài hộ em, với ta thái độ của em, mong ta sau này đừng tới tìm em.”

      Giang Liêu biết đứa em họ này từ cá tính rất mạnh mẽ, khúc mắc của cùng Hứa Hoài cũng biết, nếu là người ngoài cũng muốn nhúng tay vào nhưng Hứa Hoài là em họ , thực bất đắc dĩ đành theo Bạc Hà ra ngoài.

      Quả nhiên, Hứa Hoài chờ ở cửa, nhìn thấy Bạc Hà cùng Giang Liêu ra ngoài có chút bất ngờ.

      “Hứa Hoài, cậu đến rồi à, vào trong uống chút rượu !”

      Hứa Hoài nhìn Bạc Hà, với Giang Liêu: “Em đưa Bạc Hà về nhà trước sau quay lại với .”

      Bạc Hà lập tức cự tuyệt: “ cần, họ có chuyện muốn với đó.”

      đưa em về nhà trước sau đó quay lại.”

      “Hứa Hoài chút lòng tự trọng nào sao?” Bạc Hà nóng nảy, trực tiếp với điều khó nghe, sau đó nhanh qua người .

      Hứa Hoài kinh ngạc nhìn bóng dáng của , Giang Liêu thở dài, lôi kéo cánh tay : “Bỏ , nó là đứa nóng tính, từ từ rồi qua.”

      Hứa Hoài cười khổ: “Em cũng chuẩn bị tâm lí, ấy đối với em như vậy bình thường.”

      Bạc Hà ngồi xe buýt mà trong lòng vô cùng phiền não. nghĩ bây giờ Hứa Hoài cứ như vậy bám riết lấy muốn vãn hồi tình cảm của hai người, ngay cả lòng tự trọng cũng màng, càng như vậy càng có cảm tình với , thậm chí mỗi lần xuất chỉ làm thêm ghét . Tình cảm trước đây cứ như vậy nhạt nhòa .

      Hôm sau, Bạc Hà đến công ty, nhân lúc nghỉ trưa hỏi Tương Lâm về đêm hôm trước gặp mặt. Tương Lâm hơi ngượng ngùng, Nghiêm Vị là người rất ưa nhìn, tiếp tục tìm hiểu sau. Bạc Hà hỏi nhưng cũng thấy Nghiêm Vị cũng vừa lòng với Tương Lâm. Bạc Hà vô cùng hài lòng lần đầu tiên làm mai mối rất thành công.

      Tuần tiếp theo, Nghiêm Vị cùng Tương Lâm thường xuyên hẹn hò, dường như chiều nào cũng hẹn nhau cùng ăn cơm. Bạc Hà đối với tiến triển như vậy vô cùng hài lòng, nhưng trong lòng cũng rất phiền chán, đó là Hứa Hoài, mỗi ngày đều kiên trì đến quán bar nghe hát, sau đó chờ ở cửa muốn đưa về nhà.

      Bạc Hà đương nhiên cự tuyệt nhưng mỗi ngày đều thấy đều làm ảnh hưởng đến tâm tình, rất muốn tìm ra giải pháp làm cho Hứa Hoài hết hy vọng xuất trước mặt nữa.

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách có bạn trai hoặc là kết hôn mới làm Hứa Hoài hết hy vọng. Kết hôn có khả năng rồi, bạn trai đương nhiên có, nhưng có thể tìm người diễn cùng . Người đầu tiên Bạc Hà nghĩ đến là Nghiêm Vị.

      Nếu tìm người lạ đó là bạn trai Hứa Hoài nhất định tin, bởi vì cha nằm viện như vậy, bạn trai thể xuất , xuất viện cũng đến thăm. Hứa Hoài từng ở bệnh viện gặp Nghiêm Vị hơn nữa ngày cha xuất viện cũng gặp qua Nghiêm Vị hai lần, ngày cha xuất viện cũng là Nghiêm Vị cùng Kỷ Lan tới đón, nếu Nghiêm Vị là bạn trai hẳn cũng giống. Nhưng bây giờ Nghiêm Vị đêm nào cũng bận hẹn hò, ngại nhờ đóng giả bạn trai nên nghĩ tới Kỷ Lan.

      Nhưng quan hệ của cùng Kỷ Lan lại giống với quan hệ của với Nghiêm Vị, chuyện như thế này biết có giúp hay , vì thế Bạc Hà đành thử gọi điện thoại hỏi dò thái độ của Kỷ Lan.

      Kỷ Lan nghe xong liền nhiệt tình đáp ứng.

      Bạc Hà cảm kích thôi: “Cách công ty cậu năm phút là tới.”

      “Ừ, 8 giờ 20 tôi đến đón cậu.”

      Buổi tối khi Bạc Hà từ cửa lách quán bar ra, quả nhiên thấy Hứa Hoài đứng đợi bên cạnh xe của .

      Kỷ Lan thấy Bạc Hà liền từ trong xe mình bước ra, đón .

      Bạc Hà cố ý đổi giọng : “Em rồi cần đến đón em, em xe buýt được rồi.”

      Kỷ Lan nương theo lời : “ đón bạn làm về là chuyện đương nhiên, dù sao nhàn rỗi cũng có việc gì.”

      Bạc Hà thèm nhìn đến Hứa Hoài, nhìn Kỷ Lan cười : “Lát nữa chúng mình xem phim !”

      Kỷ Lan gật dầu cái: “Ừ, !”

      Hai người kẻ xướng người họa, thế nhưng lại vô cùng ăn ý, diễn mà cũng quá, Bạc Hà thầm cười trộm. Nếu người ngoài nhìn biết, nghe cuộc đối thoại này giống đôi tình nhân. cảm thấy điều này so với những lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc trực tiếp cự tuyệt còn hiệu quả hơn.

      Hứa Hoài đứng bên như ngây như dại, mắt thấy Bạc Hà lên xe của Kỷ Lan, mới phản ứng lại, tiến lên vài bước, với Bạc Hà: “Bạc Hà, em đợi chút, muốn với em vài điều.”

      Kỷ Lan đột nhiên hề báo trước nắm vai Bạc Hà, xoay người đứng đối mặt với Bạc Hà: “Đừng tưởng tôi biết là ai. Ở bệnh viện tôi gặp qua , đối với còn rất lịch , tôi sau này nên đến đây dây dưa với bạn của tôi, tính tình tôi được tốt lắm.”

      Hứa Hoài có tâm tư nhiều với Kỷ Lan, chỉ muốn với Bạc Hà: “Bạc Hà muốn cùng em chuyện.”

      Sắc mặt Kỷ Lan trầm xuống: “ cùng bạn tôi có gì mà .”

      Bạc Hà cảm thấy bàn tay đặt vai mình cũng nắm chặt hơn chút, có chút được tự nhiên, bởi vì nhiều năm qua chưa từng cùng với người khác phái tiếp xúc, quen được người đàn ông đỡ, nắm lấy tay , đột nhiên Kỷ Lan đặt tay nắm xuống dưới, để tay Bạc Hà ở eo còn dùng sức kéo vào lòng, sau đó thuận thế mở cửa xe ra đưa vào trong.

      Tuy rằng là diễn, nhưng Bạc Hà hề chuẩn bị cùng Kỷ Lan tiếp xúc với , ngay tại khi tay đặt lên vai , còn có thể chịu được sau lại tiến tới lưng làm cả người cứng nhắc, tim đập nhanh hơn.

      Kỷ Lan tiến vào trong xe, rẽ đường hoàn hảo ra ngoài đường lớn song nghênh ngang mà .

      lúc lâu sau Bạc Hà mới bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên ngượng ngùng nhìn , ánh mắt tập trung lên mặt đường, thấp giọng : “Cậu để tôi xuống chỗ đèn xanh đèn đỏ, ở đó có trạm xe buýt.”

      Kỷ Lan hơi run chút: “ phải chúng ta xem phim sao?”

      14



      Bạc Hà giải thích: “Vừa rồi phải là diễn thôi sao, tôi chỉ thuận miệng mà thôi.”

      Kỷ Lan trợn trừng mắt : “Hửm, tôi còn tưởng cậu mời tôi xem phim để cảm ơn chứ, hôm nay tôi cứu cậu bản thua trông thấy đấy.”

      Khẩu khí của nghe vô cùng thất vọng, nhưng lại ngầm ám chỉ Bạc Hà vô cùng keo kiệt…

      Bạc Hà hơi ngượng: “Để tôi mời cậu

      xem phim

      !”

      Kỷ Lan đồng ý ngay lập tức: “Ừ, thôi!”

      Bạc Hà nghĩ liền đồng ý, tự nhiên lại muốn đổi ý, bình thường vào rạp chiếu phim đều là hai người nhau, hai người bọn họ chẳng là gì của nhau, nhưng lời ra rồi thu lại được, nghĩ chút rồi : “Hai chúng ta xem phim. Tiền vé vào rạp cũng rất đắt, nếu phòng chiếu phim, sau 20 giờ cũng hai mấy tệ.”

      Xuất chiếu muộn, Kỷ Lan bị sặc… lúc lâu sau mới thông khí : “Cậu cũng tính toán quá mức cần thiết rồi!”

      Bạc Hà tức giận cười nhàng : “ tại tôi vô cùng túng quẫn, nếu tính toán, khi nào mới có thể trả lại tiền cho cậu.”

      Kỷ phải Bạc Hà muốn tính toán chút tiền lẻ ấy nhưng cảm thấy hai người vào rạp chiếu phim thấy được thích hợp, vào phòng chiếu phim, muộn như vậy chẳng phải rất ái muội sao.

      Kỷ Lan bất mãn : “ xem ở phòng chiếu phim bằng về nhà xem, trong nhà cũng phải là có máy tính.

      Bạc hà lập tức đồng ý: “Đúng vậy bằng về nhà xem!”

      Kỷ Lan bị nghẹn, lại, lúc nào quay về nhà vậy.

      Lại nhìn Bạc Hà,vẻ mặt cười đơn thuần hiền lành, cũng biết có phải là cố tình chọc tức hay là muốn tiết kiệm.

      thở dài bất đắc dĩ : “Vậy phòng chiếu phim , tôi ở nhà mình cũng chẳng có việc gì làm, ông nội vừa nhìn thấy tôi lại bị ép trả nợ.”

      “Ép trả nợ gì cơ?”

      “Tôi nợ ngài đứa chắt trai, ngày đó phải cậu cũng nghe được đó sao?”

      Bạc Hà thuận miệng : “Vậy cậu liền cho ông đứa là được, việc này đối với cậu phải là dễ như trở bàn tay sao?”

      Kỷ Lan thực vô cùng đau đầu, phát khiến biết phải gì. tưởng người là củ cải sao, có liền có .

      Buồn rầu chạy đến nhà chiếu phim, Kỷ Lan dừng xe, vào trong.

      là còn muốn trình chứng minh thư, Kỷ Lan cũng biết lần cuối đến chỗ như thế này là từ ngày tháng năm nào, chắc là từ thời đồ đá , nghĩ tới hôm nay lại cùng vào phòng chiếu phim, aiz, từng này tuổi lại vẫn làm loại chuyện này.

      bên nhanh chóng viết số chứng minh thư bên càu nhàu chút: “Gần đây cũng biết tại sao Nghiêm Vị luôn luôn bận việc, muốn hẹn chơi cũng rảnh. Dung Kiền lại Bắc Kinh , tôi ở nhà mình là buồn chán.”

      “Nghiêm Vị chắc là hẹn hò, tôi giới thiệu cho cậu ta người bạn , là nhân viên cùng công ty, đặc biệt xinh đẹp.”

      Kỷ Lan liếc mắt nhìn cái: “Cậu cũng bất công quá vậy, giới thiệu cho cậu ta mà giới thiệu cho tôi.”

      Bạc Hà cười hì hì : “Nếu được cậu đến công ty tôi nhìn xem, coi hợp người nào tôi giúp cậu làm liên lạc.”

      Kỷ Lan quay đầu hung ác trừng cái.

      lại còn biết sợ bồi thêm câu: “Đúng rồi! Đừng quên viết giấy mọi ánh sao đều biết em!”

      Kỷ Lan nghiến răng nghiến lợi mặt đầy sát khí.

      Bạc Hà sợ , xoa xoa mặt tức cười.

      Kỷ Lan hừ tiếng, vào bên trong chọn chỗ ngồi xuống, mở máy tính lên.

      “Xem cái này !” Kỷ Lan nhìn thấy tựa đề là phim kinh dị cố tình chọn để trả thù .

      Bạc Hà gật đầu: “Uhm, xem cái này , tôi cũng thích!”

      Kỷ Lan run sợ chút. Xem phim ma mà ấy cũng thích!

      Phim được 15 phút, Kỷ Lan thấy mắt hơi đau, tim đập thình thịch theo nhịp.

      Híp mắt nhìn Bạc Hà cái, xem rất say sưa, mắt mở to nhìn chăm chăm vào màn hình rời mắt.

      Kỷ Lan hắng giọng chút: “Bây giờ là buổi tối, đừng xem cái này nữa đổi xem cái khác !”

      “Đừng, cái này rất kích thích mà, gì cũng xem được nửa xem nốt !”

      Kỷ Lan nhắm tịt mắt, kiên trì xem hết, trong lòng lạnh lẽo.

      Bạc Hà vui vẻ ra, nhìn : “Về nhà thôi.”

      Kỷ Lan vô tình hừ : “Về nhà!”

      Về đến nhà, ông nội vẫn xem chương trình xem mắt, Kỷ Lan gì, lên lầu. Kết quả đêm đó, cả đêm mơ thấy ác mộng, bị quỷ đuổi giết, liều mạng chạy trối chết, chạy cả đêm vô cùng mệt mỏi, buổi sáng tỉnh lại, nhìn trong gương, thực muốn đến trung tâm thẩm mĩ. tầng công ty có mở thẩm mĩ viện dành cho đàn ông, ông chủ phát tờ rơi, làm ngứa ngáy, mình thấy ngượng ngùng, mỗi lần rủ Dung Kiền , đều chỉ chữ: “Biến!”

      Hôm sau làm Tương Lâm tối qua lúc hẹn hò, cùng Nghiêm Vị có tiến triển vượt bậc, ngày hôm qua ôm nhau.

      Bạc Hà vô cùng xúc động, vậy là nhân duyên mới thành, giống như vào xuân, khí thế cuộc sống của cũng trôi chảy thuận lợi hơn.

      Tan tầm về nhà ăn cơn chiều, Bạc Hà đến bar Dạ Lan, hát xong hai bài ra , thấy Hứa Hoài vẫn còn đừng ở cửa quán bar.

      nghĩ tới Hứa Hoài lại kiên trì như vậy. Trời đêm cuối thu, thời tiết lạnh khô ráo, đứng ở nơi lộng gió, áo gió bị thổi bay phần phật.

      Bạc Hà đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, giống như lần đầu tiên hẹn hò, cũng là vào cuối thu, vượt qua nửa thành phố đến trường , đứng ở ngoài thư viện chờ . Khi đó trong lòng ngọt ngào, trong lòng tuyệt đối tin tưởng .

      Đáng tiếc,….

      Hứa Hoài đón với vẻ mặt khẩn thiết: “Bạc Hà, muốn cùng em chuyện.”

      Bạc Hà bình tĩnh nhìn : “Hứa Hoài, tôi còn hận , nhưng cũng còn . Tôi muốn tha thứ cho cũng là tha thứ cho chính mình.”

      Hứa Hoài ngẩn ra, trong lòng có muốn vàn những lời muốn với nhưng nghe những lời này lại được ra miệng.

      “Tôi cũng có bạn trai, muốn bắt đầu đoạn tình cảm mới, cuộc sống mới. cũng vậy, cũng có tình mới, tôi rất muốn rộng lượng chúc phúc cho . Nhưng như vậy tôi cảm thấy dối trá, cho nên tôi gì, tôi biết nhất định gặp được người tốt.”

      Hứa Hoài bỗng nhiên cảm thấy vô lực và bất đắc dĩ. Khi rốt cuộc hiểu ra bằng người mới, còn được như trong quá khứ, còn ở chỗ đó đợi .

      “Chúng ta về sau cũng cần gặp lại, cần, để bạn trai tôi thấy ấy vui, tính ấy được tốt lắm, lòng ghen tuông rất lớn, tư tưởng chiếm hữu rất nặng.”

      Bạc Hà đằng sau vang lên tiếng vô cùng bất mãn: “Hửm, có nhiều khuyết điểm như vậy sao?”

      Bạc Hà quay đầu lại thấy Kỷ Lan từ xe xuống, vẻ mặt có chút nào hờn giận.

      Bạc Hà xấu hổ thôi, mặt hơi nóng lên.

      xem phim thôi, hôm nay đừng xem phim ma, tối hôm qua xem xong làm mơ cả đêm ác mộng.”

      Bạc Hà biết phải gì, hay vẫn chỉ là cùng diễn trò?

      thôi, còn thất thần đứng đó!” Kỷ Lan thân mật kéo tay .

      Bạc Hà kinh ngạc chút, vội vàng chạy đến bên cạnh ghế lái phụ.

      “Sao hôm nay cậu lại đến đây?”

      “Tôi vừa ăn cơm với người bạn, tiện đường qua nên vào xem, nếu Hứa Hoài đến tôi cứ vậy mà về, nghĩ tới hôm nay vẫn còn! Xem ra ngày mai tôi vẫn phải tới, tôi tin vẫn chưa từ bỏ ý định.”

      “Tôi cũng nghĩ hôm qua hết hy vọng!”

      Kỷ Lan mỉm cười liếc mắt nhìn cái: “Cậu cậu có cái gì tốt, ương bướng, cố chấp, như thế nào ta vẫn chạy theo vậy?”

      Bạc Hà cũng cười: “Đúng vậy, tôi vừa già, lại còn ương bướng cố chấp, cậu ta có phải có mắt vậy?”

      Kỷ Lan nghe xong vội : “Tôi hay đùa, cậu nhìn chút cũng giống 26, rất xinh đẹp , tính tình cũng tốt!”

      Mặt Bạc Hà nóng lên. Ngượng ngùng chuyện.

      Kỷ Lan chà xát hai má mình, nghĩ mình cũng nhanh miệng như vậy.

      “Hôm nay tôi mời cậu xem phim. Kungfu Panda.”

      “Cậu muốn xem?”

      “Đúng, tôi mời!”

      Bạc Hà trầm mặc trong chốc lát, thận trọng : “Kỷ Lan, tôi xem thế nào giới thiệu bạn cho cậu.”

      Két cái, Kỷ Lan dừng xe lại, quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn .

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      15

      “Cậu đừng!”“Làm sao vậy? phải cậu rất chán hay sao?”

      “Nếu cậu giới thiệu đồng nghiệp cùng công ty cho tôi, có chuyện gì Nghiêm Vị kể cho bạn nó, bạn nó có gì lại với người đồng nghiệp đó, thôi xong tôi có bao nhiêu bí mật cũng coi như hết!”

      Bạc Hà vui vẻ : “Cậu sợ bị biết hết chân tơ kẽ tóc!”

      “Cái đó quan trọng, quan trọng là con rất dễ dàng ghen tỵ, chỉ ăn giấm chua với người trước mặt mà người qua cũng ăn, aiz, sư rất phiền toái.”

      “Cái đó nhất định, có rộng lượng, chuyện quá khứ thường màng tới.”

      Bạc Hà nghĩ rằng ai cũng như vậy, tự cảm thấy mình rất rộng lượng, trước kia

      khi quen với Hứa Hoài cũng có rất nhiều con theo đuổi nhưng hề ăn nhầm dấm chua, có lẽ bởi vì khi đó rất tự tin với tình cảm của hai người.

      Kỷ Lan bẻ tay lái tức giận : “Đều là vẻ bên ngoài cả thôi, tôi từng bị lừa rồi!”

      “Làm sao?”

      “Bạn đầu tiên của tôi là người bạn học của tôi ở khoa luật trường mình, Mạnh Tiểu Giai, tốt nghiệp chia tay. Bạn thứ hai tên là Đỗ Hiểu Kha, ấy biết trước đây tôi từng có bạn , nhưng biểu lại vô cùng rộng lượng, hoàn toàn tỏ ra là có chút ghen tị nào. Tôi thả lỏng cảnh giác, lần ấy hỏi, tôi thuận miệng câu Mạnh Tiểu Giai da rất trắng, kết quả ấy bắt đầu gây chuyện với tôi.”

      Bạc Hà ngạc nhiên hỏi: “Cái này có thể lên điều gì?”

      Kỷ Lan gãi gãi đầu: “ ấy liền hỏi, rốt cuộc mặt Mạnh Tiểu Giai trắng hơn hay thân mình Mạnh Tiểu Giai trắng hơn?”

      Bạc Hà nhịn được cười : “Cậu khuôn mặt trắng đúng ?”

      Câu này làm sao dám là thân mình trắng, vậy coi như tìm chết rồi còn gì.

      “Đúng vậy, nhưng kết quả ấy còn nhiều hơn.”

      Bạc Hà khó hiểu: “Vì sao?”

      ấy nhất định là tôi nhìn thấy thân người ấy nếu làm sao biết khuôn mặt ấy trắng hơn.”

      Bạc Hà phì cười, nghĩ rằng Đỗ Hiểu Kha rất tinh vi, cái này chính là cái bẫy, căn bản ấy muốn biết rốt cuộc là khuôn mặt hay thân mình cái gì trắng hơn, mà chỉ muốn điều tra xem Kỷ Lan cùng người đầu có cùng lên giường chưa mà thôi. nghĩ tới Kỷ Lan mắc bẫy, nhìn khôn khéo vậy mà cũng…

      “Sau đó tôi còn khổ sở hơn nữa, có ngày quá chén, nhìn ấy gọi Tiểu Giai, cậu cái là Hiểu Kha cái là Tiểu Giai tôi uống quá chén lỡ lời cũng gọi là chuyện gì quá to tát . Nhưng ấy liền lên cơn, aiz, chỉnh chết tôi luôn.”

      Bạc Hà cười đến đau cả bụng.

      “Cho nên mới , sau này tôi ai nhất định tên được có chữ ‘Tiểu’, có chữ ‘Tiếu’ cũng được, miễn cho có ngày khóc ra nước mắt.”

      Bạc Hà cười : “Được rồi, tôi tìm cho cậu người có chữ ‘Tiểu’.”

      Hai người tới rạp chiếu phim, phim chiếu được mười phút, vé chỉ còn duy nhất chỗ.

      Kỷ lan mua hai vé, đưa Bạc Hà vào phòng chiếu, bên trong đầy người, hai người trước sau theo người dẫn đường về chỗ.

      Kỷ Lan phía trước, đột nhiên người bên trái vươn tay ra, bụp tiếng đánh lên đùi , Kỷ Lan nhảy dựng, chợt nghe thấy giọng vô cùng quen thuộc: “Ông mà cũng

      xem phim à?”

      Kỷ Lan giật mình: “Nghiêm Vị!”

      Nghiêm Vị vừa thấy Kỷ Lan phía sau còn người nữa, liền thèm nhìn màn hình nữa mà tò mò kia là ai, nhìn thấy tròng mắt đều muốn lồi ra.

      Bạc Hà cũng nghe thấy giọng của Nghiêm Vị, liền thời cảm thấy mình há miệng mắc quai. Hai người nhanh chóng ngồi xuống tránh làm phiền người khác, đây phải chỗ để giải thích, đành phải thôi tiếp đến chỗ ngồi.

      Nghiêm Vị quay lại thấy hai cái đầu đen sì ngồi xuống, suy nghĩ đây là chuyện gì đây?

      Hai người này giống như Lí Mạc Sầu và Điền Bá Quang.

      Lần này xem phim mà lòng Bạc Hà được yên, nghĩ rằng lát nữa gặp Nghiêm Vị biết phải giải thích như thế nào?

      Kỷ Lan cũng có chút thấp thỏm, biết Nghiêm Vị có hiểu lầm mình cùng Bạc Hà có gì với nhau ?

      Phim chiếu xong, bốn người ra khỏi phòng chiếu, đứng ở bên hành lang.

      Kỷ Lan nhanh chóng giải thích, nhưng lại thành giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa mặt Bạc Hà rất đỏ.

      Nếu là trước đây hẳn Nghiêm Vị để bụng, nhưng bên người có Tương Lâm, người , so với người đơn phương hạnh phúc ngọt ngào hơn nhiều lắm, thậm chí còn có ý nghĩ thành toàn cho tất cả mọi người để ai cũng như mình, cũng hy vọng Bạc Hà cùng Kỷ Lan cũng nhanh chóng thoát khỏi kiếp độc thân. Mặc kệ là tình cảm trước đây của thế nào, nhưng cũng vẫn nên tìm cho mình tình cảm mới.

      Nghiêm Vị rộng rãi cười: “Các cậu cần giải thích, bạn cũ cùng nhau xem bộ phim cũng chẳng có gì là lạ, đương nhiên nếu hai người nhau cùng xem phim tôi càng mừng.”

      Kỷ Lan nhàng thở ra, đánh mắt sang bên cạnh nhìn bạn Nghiêm Vị, thấy Tương Lâm cùng Nghiêm Vị xứng đôi, mắt trượt xuống chút thấy tay hai người nắm chặt lấy nhau.

      Kỷ Lan thấy hâm mộ, chính cũng lâu rồi chưa cầm tay con . đúng, hôm qua cầm tay của Bạc Hà nhưng ấy cũng nhanh chóng rút ra. Lại nhớ lại, hôm qua còn ôm lấy thắt lưng của ấy, lúc ấy có cảm giác gì, nhưng nhớ lại vòng eo kia nhắn. Nếu ôm vào trong ngực khẳng định rất tuyệt vời, Kỷ Lan lập tức tỉnh lại : “Chúng ta tìm chỗ nào uống trà !”

      Bạc Hà : “ được, tôi cần phải về nhà sớm, 3 người các cậu thôi!”

      Kỷ Lan nhíu nhíu mày, tôi cũng muốn làm cái bóng đèn, thôi về nhà vẫn hơn.

      Kỷ Lan lại lấy xe chở 3 người về nhà, sau đó mình lái xe về.

      Ông nội hào hứng xem ti vi, Kỷ Lan bội phục đài truyền hình, các đài đài nào cũng có chương trình giới thiệu bạn làm ông nội hằng ngày đều xem hết từ kênh này đến kênh khác, kể sớm khuya.

      Buổi tối hôm sau, Bạc Hà lại bar Dạ lan rốt cuộc thở phào nhõm Hứa Hoài còn đến nữa. Nhưng Kỷ Lan lại tới.

      Bạc Hà nhìn thấy cười : “Sau này cậu cần đến đây nữa, ta đến nữa đâu!”

      Kỷ Lan run sợ chút: “Tôi bị hạ đài?”

      “Cái gì hạ đài?”

      “Bạn trai đương nhiệm.”

      Bạc Hà phì cười: “Thực xin lỗi, tại tôi vô cùng thất vọng cũng có phí bồi thường.”

      Kỷ Lan hào hứng tan rã: “Aiz, cuộc đời là quá tịch mịch rồi!”

      Bạc Hà đoán Kỷ Lan là thiếu được quan tâm chăm sóc, cho nên mới chán trường như vậy, nhân tiện : “Tôi xem cậu đúng là cần người bạn , để tôi để ý giúp cậu, cậu yên tâm !”

      “Mất việc!” Kỷ Lan cảm thấy sau khi tam tầm giờ rất nhàn rỗi, cũng may Dung Kiền từ Bắc Kinh trở về. Hai người hầu như đêm nào cũng cùng nhau. Về nhà Kỷ Lan phát ông nội hôm nay xem ti vi, lại đem kính lão ra dùng.

      “Ông nội để cháu giúp ông!”

      Ông nội nhanh chóng gác máy, từ kính lão liếc xéo cái: “ cần giúp, nhanh lên lầu ngủ !”

      Sau khi Kỷ Lan bar Dạ Lan đón Bạc Hà nữa trong lòng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cho dù vẫn cùng Dung Kiền nhưng vẫn thấy đúng cái gì đó.

      Sau khi tan tầm, Dung Kiền lại gọi điện thoại: “Hôm nay tôi có hẹn họp mặt với bạn cũ.”

      Kỷ Lan vội hỏi: “Cậu cho tôi cùng với.”

      Dung Kiền giọng điều chán ghét : “Cậu phải bạn tôi, cũng phải vợ tôi, dẫn cậu the làm gì?” Dứt lời cũng rất “tuyệt tình” gác máy.

      Kỷ Lan bỗng dưng có dự cảm, Dung Kiền lần này nhất định có điều gì mờ ám, quả nhiên ngày hôm sau Dung Kiền nét mặt tỏa sáng làm.

      Kỷ Lan hỏi ba câu liền , quả nhiên họp mặt hôm qua, cùng người bạn học cũ để ý lâu có tiến triển vượt bậc.

      Kỷ Lan thấy hơi đơn, hai người bạn thân nhất của là Dung Kiền và Nghiêm Vị đều bận việc riêng rảnh quan tâm .

      Những ngày tuyết rơi tịch mịch, đảo mắt đến Tết nguyên đán.

      Sáng sớm hôm nay, Kỷ Lan tình lại mở di động ra nhận được cái tin nhắn.

      “Tết nguyên đán tôi cùng Tương Lâm kết hôn, từ hôm nay trở chuẩn bị hôn lễ, sau khi nhận được tin nhắn nhanh chóng đến nhà tôi nhận phân công nhiệm vụ.”

      Kỷ Lan lập tức xuống giường, gọi điện thoại cho Nghiêm Vị.

      “Nghiêm Vị, tin nhắn vừa rồi nhắn trong lúc mơ đúng ?”

      phải, tôi muốn kết hôn.”

      sao, kết hôn, các cậu mới quen nhau có vài ngày.”

      “Hai tháng, nhưng lại cảm thấy như biết nhau cả đời. Loại cảm giác này câu hiểu đâu, đó giống như là định mệnh, thời gian dài ngắn liên quan. Tương Lâm cũng thấy vậy, ấy lần đầu gặp tôi liền cảm thấy tôi giống như trong suy nghĩ của ấy bước ra. Chúng tôi gặp cha mẹ hai nhà, hai bên cha mẹ đều thấy chúng tôi rất vừa lòng, mẹ tôi cậu cũng biết rồi đó, chỉ ước gì hôm nay kết hôn mai sinh cháu cho bà.”

      Kỷ Lan kinh ngạc ngồi giường, gọi xong cuộc điện thoại này mới nhận thấy mặc quá ít quần áo, hắt xì cái lại chui lại vào trong chăn, trừng mắt nhìn trần nhà, sau lúc lâu vẫn cảm thấy chuyện này ngoài sức tưởng tượng.

      Bạc Hà thề nhưng hề bất ngờ, bởi vì Tương Lâm tán gẫu đều đem tiến triển của hai người kể cho nghe. Tuy rằng Bạc Hà cũng hiểu hai người tiến triển thần tốc nhưng những đôi như vậy hiếm, hơn nữa trước đây khi giới thiệu Tương Lâm cho Nghiêm Vị cũng phân tích đầy đủ bối cảnh gia đình cùng tính cách hai người mới đưa ra lựa chọn.

      Tương Lâm rất cảm kích Bạc Hà, mời làm phù dâu, Bạc Hà vui vẻ nhận lời.

      Tương Lâm có người em tên là Sở Tiếu Tiếu, bạn bè từ năm 10 tuổi ồn ào đòi làm phù dâu, cho nên Tương Lâm có hai phù dâu, bên kia Nghiêm Vị cũng mời Dung Kiền cùng Kỷ Lan làm phù rể.

      Hôn lễ diễn ra trong kì nghỉ Tết nguyên đán, thời gian còn hơn tháng, nhân giờ lúc nghỉ trưa, Tương Lâm đưa Bạc Hà đến phố gần đó dạo, nhân tiện mua đồ cưới. Hôm nay Nghiêm Vị làm nên cũng cùng. Ba người đến trung tâm mua sắm chọn lựa, di động Nghiêm Vị vang lên.

      Nghiêm Vị nhìn thoáng màn hình điện thoại, nhìn Bạc Hà cười cười: “Là Kỷ Lan!”

      Điện thoại nối máy. Nghe thấy giọng Kỷ Lan : “Nghiêm Vị, cứu mạng!”

      “Ông làm sao vậy?”

      “Ông nội thay tôi báo dang tham gia chương trình tìm bạn !”

      Nghiêm Vị cười đến thiều điều đau sốc bụng.

      Bạc Hà cùng Tương Lâm bất ngờ nhìn Nghiêm Vị.

      Gác máy, Nghiêm Vị cười đến thở được nhìn hai người : “Đồng chí Kỷ Lan muốn lên ti vi!”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      16

      Tương Lâm tò mò hỏi: “Lên tivi?”

      Nghiêm Vị giả giận : “ tìm bạn !”

      Tương Lâm lập tức phì cười, Bạc Hà cũng cười theo, ông nội ta thú vị, chiêu này quá hiểm.

      Nghiêm Vị : “Cậu ta gọi bảo tìm cách hộ. , là cậu ta lên ti vi tìm bạn , hai là tìm bạn mang về nhà.”

      Bạc Hà cười khanh khách : “Uhm, cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

      Buổi tối hôm đó, sau khi Bạc Hà rời khỏi quán bar, khỏi giật mình chút khi nhìn thấy Kỷ Lan đứng đợi ở cửa. Từ sau khi Hứa Hoài đến nữa, hai người cũng lâu rồi gặp mặt. Cứ nghĩ đến cảnh Kỷ Lan phong lưu phóng khoáng tưởng như có thể dễ dàng tìm được bạn bây giờ lại bị ông nội bắt lên ti vi tham gia tìm người, Bạc Hà nhịn được muốn cười lớn.

      Kỷ Lan vừa nhìn thấy liền bước tới, dịu dàng lại hiền lành : “Bạc Hà tôi mời cậu ăn cơm!”

      “Tôi ăn cơm rồi!”

      “Tôi mời cậu uống cà phê!”

      “Cậu có chuyện gì sao?” Bạc Hà cảm thấy hôm nay Kỷ Lan cười đặc biệt “ngọt”, trong lòng có chút bất an, là…

      có việc gì, hôm nay chỉ muốn tìm cậu chuyện phiếm.”

      “Ừ, cùng cậu tán gẫu chút cũng được.” Bạc Hà cảm thấy bây giờ buồn bực chút cũng là bình thường.

      Hai người quán cà phê, Kỷ Lan gọi cà phê đen, còn chưa câu nào thở dài.

      Bạc Hà nén cười : “Cậu lo chuyện lên ti vi có phải ?”

      Kỷ Lan sửng sốt : “Cậu cũng biết?

      “Đúng vậy lúc cậu gọi điện thoại tôi cùng Tương Lâm đều ở bên cạnh Nghiêm Vị.”

      Kỷ Lan nghe xong cũng quanh co vòng vo trực tiếp luôn: “Bạc Hà tôi muốn nhờ cậu chuyện.”

      Tim Bạc Hà đập lỡ nhịp, quả nhiên! trước: “Chuyện hỗ trợ lát nữa hẵng . Kỳ thậy tôi cảm thấy lên ti vi cũng là chuyện tốt.”

      Kỷ Lan trợn mi tức giận : “Chuyện tốt?”

      “Trước tiên cậu có thể kết bạn với rất nhiều đẹp, có thể gặp được cậu thích, tiếp đó, cậu lên ti vi, đối với công ty các cậu cũng là loại tuyên truyền, có thể coi như là quảng cáo cho công ty, còn nữa nếu như thành công, còn có thể có người con tốt cùng cậu nắm tay cả đời, đậy là chuyện tốt, tôi mong còn chẳng được.”

      Bạc Hà lúc tới ba chuyện tốt, thầm hy vọng Kỷ Lan có thể thay đổi ý kiến, đáng tiếc Kỷ Lan nghe xong, động tâm ngược lại còn tức giận: “Cậu muốn , tôi , tôi lên ti vi xem mắt về sau làm sao gặp ai ở công ty được nữa?”

      “Kỷ Lan, cậu cũng đâu phải người phong kiến bảo thủ gì đâu, lên ti vi xem mắt liền tức giận như vậy, có mấy lên ti vi xem mắt còn có thể thành minh tinh, cậu lên ti vi chừng còn có thể đóng phim đó!”

      Kỷ Lan hờn giận : “Tôi thấy cậu có thể diễn được đó!”

      Bạc Hà thấy Kỷ Lan bị thuyết phục, đành phải thay đổi chính sách: “Ông nội cậu ở mình rất đơn, muốn trong nhà náo nhiệt chút, cậu nên nghe lời ông.”

      Kỷ Lan giận: “Bạc Hà, tôi đến tìm cậu giúp đỡ, cậu thể có nghĩa khí như vậy chứ. Lân trước gặp rắc rối với Hứa Hoài, cậu tời tìm tôi, tôi liền vác bảo đao đến, bây giờ cậu lại thấy chết mà cứu có phải ?”

      Bạc Hà nhấp ngụm cà phê, nghĩ rằng quả nhiên là việc này, aiz, xem ra giúp là được rồi.

      “Trước tiên cậu giúp tôi đối phó với ông nội, tôi nhanh chóng tìm bạn . Tôi cũng làm khó cậu đâu, ông nội tôi có ấn tượng rất tốt với cậu, nếu tôi đưa cậu về, ông lập tức bỏ ý định bản đầu ngay thôi. Cậu chỉ cần giúp tôi kéo bài thời gian là được.”

      Bạc Hà ngượng ngùng cười : “ phải tôi muốn giúp cậu mà chủ yếu là muốn lừa ông thôi, ông cậu cũng lớn tuổi rồi, trong lòng cũng là mong muốn cuối đời, cậu nên thành toàn cho ông, Tôi giúp cậu lần thành vấn đề, nhưng cũng phải là cách lâu dài, cậu nhanh chóng tìm bạn thôi, nửa tháng chắc đủ rồi chứ?”

      “Cái này tôi cũng biết, cũng phải là thứ có thể mua được, cái này cần có duyên phận.”

      “Tôi tin tưởng trong tháng cậu có thể làm được!”

      Cậu là tin tưởng tôi! Kỷ Lan phẫn nộ liếc nhìn cái: “Bây giờ cậu theo tôi về nhà chuyến có được ?”

      “Bây giờ?”

      Kỷ Lan vội la lên: “Đúng vậy, lửa cháy đến nơi rồi!”

      Bạc Hà đành phải cùng Kỷ Lan trở về nhà . Ông nội ở trong phòng khách xem ti vi, thấy sau Kỷ Lan là Bạc Hà sửng sốt chút.

      “Nha đầu sao con lại tới đây?”

      “Ông nội, sức khỏe ông dạo này có khỏe ?”

      “Rất tốt, rất tốt, bố con thế nào?”

      “Cũng tệ lắm, khôi phục rất tốt!”

      Hai người rất nhanh chuyện với nhau, Kỷ Lan ngồi ở bên cạnh lúc sau mới : “Ông nội chuyện lên ti vi cần nữa chứ?”

      “Sao lại cần?”

      Kỷ Lan chỉ chỉ Bạc Hà.

      Ông nội dường như còn chưa hiểu chuyện.

      Kỷ Lan đành phải : “Cháu hẹn hò cùng Bạc Hà.” xong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có điều gì đó khác thường.

      Ông nội bừng tỉnh ngộ, liền nở nụ cười: “Sao mày sớm, để ông mày còn lo chuyện bao đồng, aiz. Ở trong bệnh viện ta nhìn trúng Bạc Hà, gì liền hành động rồi.”

      Bạc Hà vốn vẫn cố gắng bình tĩnh, nghe thấy câu này mặt liền đỏ lên, Kỷ Lan hơi xấu hổ, nhưng làm sao dám phản đối đành chỉ có thể ngồi im.

      “Mau gọt táo cho Bạc Hà ăn.”

      Kỷ Lan vào phòng bếp.

      Bạc Hà xấu hổ cúi đầu. bàn trà đặt hai chồng sách rất lớn, chắc ông nội nhàm chán đem ảnh hồi ra xem.”

      Ông nội thấy Bạc Hà nhìn chồng album, liền hơ hớ cầm lên quyển : “Đến đây ông cho con xem ảnh của Kỷ Lan!”

      Bạc Hà nở nụ cười: “Vâng!”

      Ông nội mở ra trang đầu tiên có ảnh chụp của đứa trẻ.

      “Đây là ảnh chụp Kỷ Lan lúc trăm ngày, con xem chân này thô, tất cả đều là khi thay tã, tắm rửa, cả cảnh lúc bô nữa.”

      Bạc Hà ngượng ngùng nhìn kỹ, bởi vì đó đều là ảnh khỏa thân. Ông nội lật ra những trang tiếp theo đều là ảnh chụp khi còn trẻ con, tất cả đều như vậy. Khỏa thân đến tuổi cuối cùng cũng mặc quần áo, Bạc Hà thở phào nhõm, là áp lực.

      Kỷ Lan cầm đến trái táo, thấy ông nội đeo kính chỉ trỏ, Bạc Hà cười hư hư ha ha. cảm thấy ổn tiến lại gần, quả nhiên.

      Chậm rồi, giở được mấy trang.

      đưa quả táo cho Bạc Hà, Bạc Hà ngẩng đầu thấy Kỷ Lan gì chỉ biểu vô cùng bi thảm, nhân tiên : “Ông nội, có ảnh chụp thời đại học ạ?”

      “Có nhưng đều ở phía sau.”

      Ông nội lật đến mặt sau: “Đây là ảnh lúc chúng nó tốt nghiệp, con xem nhiều người như vậy, cháu nội ông cũng khá đẹp trai nhỉ, con có đúng ?”

      Bạc Hà đành phải gật đầu: “Đúng vậy!”

      “Rất nhiều con theo đuổi nó, đến cuối tuần đều là điện thoại đến tìm nó.”

      “Sao cháu lại nghe ấy theo đuổi người ta đó chứ?”

      ?”

      “Vâng, hồi còn học đại học, ấy theo đuổi Mạnh Tiểu Giai, ở sân thể dục đốt đèn trời sáng trưng.”

      “Bạc Hà!” Kỷ Lan vội vàng lên tiếng.

      Bạc Hà cắn miếng táo, cười vui vẻ: “ đó còn viết: Mọi ánh sao đều biết em!”

      Ông nội cau mày, với Kỷ Lan: “Viết đó con nhà người ta có thể thấy sao, làm sao thấy được, mày làm sao cưa được con nhà người ta, mày chỉ là cái loại đồ ăn ôi thiu thôi.”

      Bạc Hà gặt đầu: “Cháu cũng thấy biện pháp này được hay lắm!”

      Kỷ Lan thấy mình sắp tức hộc máu.

      “Ông nội, trong này có ảnh của Mạnh Tiểu Giai ?”

      Tim Kỷ Lan lập tức lỡ nhịp, may mắn ông nội lập tức trả lời: “ có!”

      Bạc Hà cười : “Cháu ăn giấm chua đâu, nghe làn da ấy rất trắng.”

      là làm sao đẹp bằng con được!”

      là ông nội ông cho con xem mà!”

      Kỷ Lan thấy hơi sợ hãi, đứng dậy : “Bạc Hà để đưa em về!”

      Bạc Hà cười tủm tỉm : “Vâng!”

      “Nha đầu con năng đến nha!”

      “Vâng, ông nội nghỉ sớm ạ!”

      Ra khỏi nhà, Kỷ Lan nghiến răng nghiến lợi : “Cậu cố ý phải ?”

      Bạc Hà cười : “Cậu nhanh nhanh tìm bạn , tôi muốn lừa ông nội. Lừa gạt ông làm tôi suy nghĩ.”

      Kỷ Lan nhìn muốn lại thôi.

      Bạc Hà nghĩ lúc nãy chỉ là ông chơi nhưng ngờ ông hiếu khách như vậy, thường xuyên gọi điện thoại cho Bạc Hà để Kỷ Lan đến đón tới nhà ăn cơm.

      Bạc Hà bắt đầu thấy buồn rầu, rất quan tâm đến việc Kỷ Lan tìm bạn .

      Kỷ Lan mỗi lần đều nhanh chậm trả lời: “ tìm đừng nóng vội.”

      Bạc Hà nghĩ có thể vội sao, đến nhà Kỷ Lan mấy lần liền phát mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, ông nội nghe chuyện Nghiêm Vị kết hôn liền với Bạc Hà Tết lịch cha mẹ Kỷ Lan về nước, có thể gặp bố Bạc Hà chuyện cưới xin.

      Lúc ấy sắc mặt Bạc Hà liền thay đổi, lại nhìn thấy Kỷ Lan cũng sợ hãi kém, giống như chưa từng nghe qua.

      Bạc Hà cảm thấy mình muốn chết đến nơi.

      Những ngày này, Kỷ Lan sống vô cùng sung sướng, ông nội còn làm phiền , sau khi tan tầm cũng có việc để làm, cũng có người để đón, hơn nữa mỗi ngày Bạc Hà đều gửi tin nhắn cho , tuy rằng đều chỉ để hỏi đúng chuyện, nhưng cũng phiền, thảnh thơi trả lời : “ vội, tôi vẫn tìm!”

      Quả tìm nhưng là vội. Tiếp xúc với Bạc Hà càng nhiều, càng phát giống như mặt ngoài văn tĩnh hướng nội, thường xuyên lộ ra vẻ nhí nhảnh cùng cười khẽ, có đôi khi rất tinh quái làm cho người khác thấy rất thú vị.

      Ngày từ đầu là lệnh của ông nội bắt đến đón đến nhà ăn cơm, nhưng sau lại giả truyền thánh chỉ, từ 3, 4 ngày lần thành 1 ngày 1 lần.

      Giờ tan tầm, nhanh chóng thu thập mọi thứ, chuẩn bị truyền thánh chỉ di động vang là dãy số lạ.

      Nhận máy xong là giọng phụ nữ nhu ngấy: “Xin lỗi, đây là máy của Kỷ Lan tiên sinh sao?”

      “Vâng là tôi. là ai?”

      “Tôi đến từ phòng môi giới hôn nhân.”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      17

      Kỷ Lan xấu hổ, giận dữ ngắt điện thoại của công ty “môi giới hôn nhân”, ôm ngực thầm nghĩ: Bạc Hà coi như cậu lợi hại.

      Sau giờ tan tầm, Bạc Hà cùng Tương Lâm ra khỏi cổng công ty, hôm nay hai người cùng nhau đến cửa hàng lần trước để bàn chuyện ảnh cưới.

      Hai người vừa từ bên trong công ty ra, Bạc Hà phát Nghiêm Vị cùng Kỷ Lan đứng chờ ở cửa.

      Nghiêm Vị đúng hẹn đến đón Tương Lâm, nhưng Kỷ Lan đến hẹn trước, hơn nữa sắc mặt tốt, khoanh hai tay, mắt híp lại nhìn chằm chằm Bạc Hà.

      Bạc Hà chuẩn bị tinh thần từ sớm, rất tiêu sái tiến đến chào hỏi: “Sao cậu lại đến đây!”

      Nghiêm Vị liền cười : “Cậu ấy đến tìm cậu có việc, tôi dẫn cậu đến đây, hóa ra cậu ấy cũng biết cậu làm ở chỗ này, tôi tưởng cậu ta phải biết chỗ này từ lâu rồi chứ!”

      Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong cười, miệng khẽ nhếch lên: “Cậu cũng nhiệt tình, tôi muốn đến tận nơi để cảm ơn.”

      Trong bụng hầm hập cháy, lửa ở trong mắt cháy lách tách lách tách, đôi mắt đen sáng ngời nhìn phóng điện, kỳ là phóng hỏa lớn.

      Bạc Hà nhàng cười cười, thực thành khẩn : “Kỷ Lan, tôi cảm thấy như vậy hiệu suất cao hơn chút, dù sao người ta cũng có chuyên môn, tôi xem mạng xác suất thành công của công ty này rất cao, danh tiếng cũng tốt.”

      Nghiêm Vị tốt bụng : “Cái gì môi giới hôn nhân?”

      Bạc Hà quay đầu cười : “Là công ty môi giới hôn nhân.”

      Nghiêm Vị lập tức cười lớn, Tương Lâm cũng xì cười.

      Kỷ Lan cắn răng : “Bạc Hà, cậu là giỏi. Tôi phải cẩn thận hậu tạ cậu, đó!”

      Bạc Hà khuyên giải : “Đừng khách khí, chúng ta đều là bạn cũ, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên, tôi khẳng định cậu cũng nề hà gì nhiều. ra đây là chuyện hoàn toàn bình thường cần phải ngượng.”

      Kỷ Lan “ngượng” đến nội thương, hung tợn nhìn chằm chằm.

      Bạc Hà nghiêm mặt : “Kỷ Lan, cài này có gì phải ngượng ngùng, tục ngữ hùng hỏi xuất xứ, xem mắt cũng được, chỉ cần tìm được mục tiêu cuối cùng, chính là thành công. Cậu xem Nghiêm Vị cùng Tương Lâm, bọn họ cũng là do xem mắt mà quen biết, cũng phải là rất đẹp đôi sao?”

      “Vậy cậu dựa vào cái gì mà bên trọng bên khinh, cậu tự mình tìm đối tượng cho Nghiêm Vị, còn tôi đem vứt lung tung đến công ty môi giới.”

      là Kỷ Lan, cậu thể như vậy, tôi đối với cậu còn suy nghĩ nhiều hơn, tôi giới thiệu bạn cho Nghiêm Vị, tôi phân tiền cũng tốn, giới thiệu cho cậu, tôi phải đóng cho công ty môi giới năm trăm tệ tiền đặt cọc.”

      Nghiêm Vị liền phụ họa: “Đúng đó, đúng đó, ràng là thiên vị cậu.”

      Kỷ Lan tức giận đến đau tim: “ lấy năm trăm tệ đem tôi bán!”

      “Tôi bán cậu, tôi muốn giúp cậu, nhưng muốn hiệu suất cao, mình cậu đơn phương độc mã tìm hoa, nhưng giờ lại có người chuyên nghiệp giúp cậu. phải tôi tin cậu, tôi chỉ cảm thấy tốc độ có hơi chậm chạp.”

      tìm hoa” so sánh như vậy làm Kỷ Lan tức muốn hộc máu, biết vì sao, Bạc Hà quan tâm kiểu này làm cho cảm thấy vô cùng thích thú, cái này và chuyện lên ti vi của ông nội làm cho rất bất mãn nhưng lại đem lại cảm xúc hoàn toàn khác nhau.

      Ông nội bắt tham gia xem mắt ti vi, chỉ cảm thấy biết nên khóc hay nên cười, nhưng Bạc Hà ghi tên đến sở môi giới hôn nhân làm cảm thấy vừa chua sót vừa tức giận, lại buồn bực rối rắm, loại cảm giác này rất giống với thất tình.

      Thế mà muốn nhanh chóng đẩy ra ngoài, có thể thấy trong lòng vô cùng hy vọng thể phủi sạch quan hệ với . Nội hàm câu chuyện như thế nào dám nghĩ xa hơn, cứ nghĩ tới lại thấy đau hết cả tim. Hơn nữa thấy cười đùa vui vẻ, như tú bà thực thụ.

      Lại nội thương.

      Kỷ Lan nghiến răng nghiến lợi lên án: “Cậu là vô tình vô nghĩa, mới giả làm bạn tôi vài ngày vứt gánh mặc kệ, trước đây tôi đối đãi với cậu như thế nào hả, cậu để tay lên ngực tự hỏi xem có phải tôi vô cùng nhập vai diễn xuất tận tình hay .”

      Bạc Hà muốn cười lớn: “Kỷ Lan, cái này là cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi là tâm muốn đối tốt với cậu, cậu thấy đấy, hết Tết dương lịch cũng sắp đến Tết nguyên đán rồi, bố mẹ cậu về nước muốn gặp tôi, lại còn muốn gặp bố tôi, cái này phải vỡ lở sao, đến lúc đó biết ông nội cùng cha mẹ cậu dạy dỗ cậu thế nào. Cho nên cậu phải nhanh chóng oàn thành nhiệm vụ, đến tết lịch là mang được bạn chân chính về nhà làm cho ông nội cùng cha mẹ cậu có cái Tết lịch vui vẻ, đó là chuyện tốt đến mức nào chứ mà sao cậu lại cứ phản kháng như vậy?”

      “Đúng vậy tôi phản đối, tôi muốn tự mình tìm.”

      “Kỷ Lan, tôi tuyệt đối tin tưởng năng lực của cậu, lấy điều kiện của cậu, tuyệt đối có thể tìm được nhưng thời gian rất gấp rồi, hơn nữa tôi thấy cậu cũng tích cực chủ động ra ngoài, luôn buồn bã ở nhà, cậu cho rằng như vậy trời có thể phái tiên nữ đến giúp cậu sao?”

      Kỷ Lan im lặng lên tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm , có điều muốn nhưng lại cảm thấy chưa đến thời điểm.

      Nghiêm Vị đứng bên hòa giải, lôi kéo Kỷ Lan : “Vừa vừa chuyện, chúng ta còn cần đến ảnh viện đó!”

      Kỷ Lan tức giận đến đau đầu, lòng muốn tìm Bạc Hà tính sổ, nhưng lại thể chậm trễ chính của Nghiêm Vị, đành phải buồn bực theo lôi kéo của mấy người kia.

      Mấy người vào ảnh viện, bên trong đứng lên, dáng người cao gầy, đầy đặn, tóc dài mặc áo choàng, diện mạo vô cùng xinh đẹp, đeo đồ trang sức đẹp đẽ, trang nhã.

      Tương Lâm qua giới thiệu: “Đây là bạn thân của em Sở Tiếu Tiếu, đây là Bạc Hà, bà mối kiêm phù dâu, đây là Nghiêm Vị cùng bạn học Kỷ Lan, phù rể.”

      Bạc Hà nhìn Sở Tiếu Tiếu gật đầu cười cười.

      Sở Tiếu Tiếu nhìn Bạc Hà, lại nhìn Kỷ Lan, cũng khách khách khí khí cười.

      Tâm trạng Kỷ Lan hôm nay được tốt, thấy mĩ nữ cũng có tâm tình chào hỏi, càng để ý nhìn, kéo ghế ngồi xuống nghĩ xem làm thế nào để “trả thù” Bạc Hà, nha đầu này lại lấy 500 tệ để bán .

      Tương Lâm cùng nhiếp ảnh gia bắt đầu bàn luận về chuyện chụp ảnh, ví dụ như mặc cái gì, trang điểm ra sao, phong cách chụp như thế nào?

      Tương Lâm gọi Bạc Hà cùng Sở Tiếu Tiếu đến chính là muốn tham khảo ý kiến của hai người bởi vì những vấn đề này hỏi Nghiêm Vị, chỉ tủy tiện hai câu là: tùy ý em , hai là: đều nghe lời em.

      Hai câu cũng tương đương với cái gì cũng chưa , cho nên Tương Lâm đành phải coi như vật trang trí, giống như loại đạo cụ trong khi chụp ảnh, tuy rằng biết làm gì nhưng lại là người thể thiếu.

      Sở Tiếu Tiếu ngồi cạnh Tương Lâm nhưng ánh mắt thình thoảng lại đánh sang phía Kỷ Lan.

      ra, Kỷ Lan nhìn bên ngoài trông rất đẹp trai, mày rậm sắc nét, có dáng vẻ nam tính. Đặc biệt, khi chưa quen biết dễ chuyện, càng phát ra vẻ thâm trầm thần bí, kỳ sau khi quen thuộc mới thấy diện mạo bên ngoài rất lừa tình, tính cách có vẻ phức tạp, có lúc rất hiểu chuyện lõi đời nhưng cũng có lúc lại rất ngây thơ đơn giản.

      Ngay từ đầu Bạc Hà cũng thấy khó tiếp cận, chuyện với người khác rất hà khắc. Nhưng sau khi quen nhau, lại có thể làm cho đứng hình mấy lần vì biết chẳng qua cũng chỉ là con hổ giấy.

      Trước mắt, Sở Tiếu Tiếu bị con hổ giấy này mê hoặc. cảm thấy Kỷ Lan này rất đẹp trai, rất hợp mắt . Trong những bộ phim ngoại quốc, phải vẫn có chuyện phủ dâu có cảm tình với phù rể hay sao.

      Nhìn Tương Lâm hạnh phúc ngọt ngào, thân là bạn thân của Sở Tiếu Tiếu tâm trạng của vô cùng phức tạp, cũng vui thay cho Tương Lâm nhưng về phương diện khác cảm thấy mất mát, từ nay về sau còn là người thân cận nhất bên cạnh Tương Lâm nữa, Nghiêm Vị chiếm lấy vị trí hàng đầu trong lòng Tương Lâm, từ nay về sau chỉ là người ngoài mà thôi. Mà cũng cảm thấy có loại nguy cơ, bạn cùng tuổi của Tương Lâm có nơi có chốn vậy cũng phải nhanh chút, bởi vì cha mẹ cũng đến tuổi bắt đầu quan tâm.

      Nếu là 5 năm trước, làm càn đánh giá Kỷ Lan như vậy nhưng tuổi càng lớn cơ hồ càng bị nhiều áp lực, mà đành bỏ qua rụt rè cùng ngượng ngùng, loại ám chỉ này có lẽ đến từ tuổi tác của .

      Kỷ Lan chút cũng để ý đến ánh mắt của Sở Tiếu Tiếu, liếc nhìn Bạc Hà cái, phát chút áy náy cũng có, còn nhiệt tình hiến kế cho Tương Lâm, trong lòng là tức giận đến muốn lật bàn.

      Bàn bạc suốt giờ, rốt cục cũng định hình được vài chi tiết cùng đạo cụ. Mấy người từ trong ảnh viện ra, Nghiêm Vị : “ thôi hôm nay tôi mời, chúng ta ăn cơm !”

      Sở Tiếu Tiếu tự nhiên có ý kiến. Lúc ăn cơm rất tâm ý cùng Nghiêm Vị chuyện thời đại học, Nghiêm Vị cũng tự nhiên mà mang Kỷ Lan cùng Bạc Hà ra kể chuyện. Sở Tiếu Tiếu liền bám theo đề tài Kỷ Lan mà hỏi.

      Tâm trạng Kỷ Lan bị ức chế nên có tấm muốn chuyện tuy rằng hỏi gì đáp ấy nhưng cũng được nhiệt tình.

      Nhưng như vậy lại càng để lại hình ảnh tốt trong mắt Sở Tiếu Tiếu, cảm thấy như vậy phải thấy sắc liền nịnh bợ. Con thường là loại có tâm lí phức tạp như vậy, muôn sắc đẹp của mình có thể khiên đàn ông chú ý nhưng lại muốn người đàn ông đó vì sắc đẹp mà theo đuổi mình.

      Ngay từ đầu Tương Lâm thấy có gì đó khác thường, nhưng trong khi ăn lại thấy Sở Tiếu Tiếu cùng Kỷ Lan chuyện phiếm, hơn nữa còn cười đặc biệt ngọt ngào.

      Tương Lâm cùng Sở Tiếu Tiếu làm bạn hơn 20 năm, cơ hồ chỉ cần ánh mắt nét mặt có thể hiểu được lòng nhau, nhìn nụ cười cùng ánh mắt của Sở Tiếu Tiếu như vậy liền hiểu ra, cầu còn được để thúc đẩy hai người với nhau.

      Kỷ Lan cùng Nghiêm Vị là bạn bè, mà Sở Tiếu Tiếu lại là bạn thân của mình, cái kiểu kết hợp này có lợi cho tất cả mọi người, thậm chí còn có thể kết thông gia về sau.

      Tương Lâm vui cười hớn hở nhìn Sở Tiếu Tiếu, lại nhìn Kỷ Lan, cảm thấy hai người bề ngoài vô cùng xứng đôi. Hơn nữa, Kỷ Lan lại cần gấp người bạn lâm thời, bị buộc lên ti vi coi mắt, gửi hồ sơ đến công ty môi giới.

      Nghĩ như vậy, cảm thấy hơi áy náy, Kỷ Lan chính là bạn của chồng mình, Sở Tiếu Tiếu lại chính là bạn thân mình, chính mình sao lại nghĩ kết hợp ai người bọn họ với nhau, đây là chuyện tốt đến mức nào cơ chứ.

      quyết định cũng muốn giống như Bạc Hà tác hợp lương duyên.

      Người sung sướng nhất có lẽ là Nghiêm Vị, chuyện này thấy có cũng được mà có cũng sao nhưng sao dù gì đây cũng là chuyện Tương Lâm coi là quan trọng. Chụp ảnh cưới đối với loại hình tra tấn rất vô vị, cài này rốt cuộc kết thúc cũng chỉ là bị treo cho đến khi phủ bụi ở tường, qua nhìn ảnh chụp cái cũng chẳng liếc nhưng ý nghĩ này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, đàn ông khác phụ nữ rất nhiều, thái độ đối với áo cưới khác nhau trời vực.

      Bạc Hà ăn xong muốn nhanh chóng bar Dạ Lan hát cho nên vừa ăn vừa xem di động, mắt thấy đến 8 giờ, để lại đôi đũa : “Thực xin lỗi tôi phải trước, mọi người cứ ăn từ từ.”

      Kỷ Lan nhìn sang cũng buống đũa : “Tôi cùng cậu !”

      Bạc Hà vội : “ cần cậu đưa các ấy về nhà trước !”

      Kỷ Lan nhíu mày: “Tôi còn có chuyện muốn với cậu!”

      Bạc Hà cười : “Kỷ Lan cậu có QQ ?”

      “Có.”

      “Cậu nhắn tin qua di động tốt hơn sao?”

      “Làm gì?”

      “Buổi tối tôi về nhà rồi cùng cậu tâm mạng.”

      Trong lòng Kỷ Lan thấy gió xuân thổi, đem tức giận nửa ngày trôi theo gió.

      Bạc Hà rồi, Kỷ Lan ngồi ăn cơ

      m

      yên, trong lòng luôn suy nghĩ rốt cuộc muốn gì với mình? Vì sao trực tiếp, gọi điện thoại được hay sao, vì sao nhất định phải dùng QQ chuyện mạng?? Chẳng lẽ là?

      Trí tưởng tượng bay cao đều hường đến đoạn tình cảm nồng nàn chớm nở, đợi được, hận thể ngay lập tức về nhà lên mạng.

      Tương Lâm có ý muốn tác hợp cho Sở Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu cùng Kỷ Lan cho nên ăn cơm xong liền đề nghị: “Chúng ta cùng xem phim ? Nếu quán bar cũng được!”

      Kỷ Lan ngay: “Các cậu , tôi còn về nhà có việc.”

      Sở Tiếu Tiếu cũng hơi thất vọng, Tương Lâm vội : “Hay là như vậy , tôi cùng Nghiêm Vị phiền cậu đem Tiếu Tiếu đưa về nhà! ấy ở rất gần đây!”

      Có thể tạo cơ hội đương nhiên thể bỏ qua, nếu hai người có duyên, thời gian thành vấn đề.

      Kỷ Lan nghe thấy ở gần liền sảng khoái đáp ứng.

      Tương Lâm nhìn Sở Tiếu Tiếu nháy mắt để biết nắm chắc cơ hội.

      Sở Tiếu Tiếu hơi ngượng ngùng, hai người rất hiểu nhau có điều gì bì mật cũng giấu được.

      Sở Tiếu Tiếu mong chờ ngồi xe của Kỷ Lan, nghĩ tới hai người lại có thể ở mình cùng nhau nhưng Kỷ Lan lại càng nhiều, rất ít khi quay đầu nhìn .

      Sở Tiếu Tiếu hơi lo lắng, chọn vài câu chuyện phiếm, ôn hòa trả lời, nhưng mà rất khách khí.

      Bởi vì xinh đẹp nên thường xuyên gặp những người đàn ông bị tiếng sét ái tình, theo kinh nghiệm của , loại thái độ và ánh mắt này nắm trong lòng bàn tay, Kỷ Lan đối với phải thực có hứng thú hoặc cảm tình . hết sức chuyên chú đưa về nhà.

      Lúc này điện thoại vang lên báo tin nhắn.

      mở máy là Tương Lâm.

      “Tờ vừa hỏi Nghiêm Vị, ấy Kỷ Lan thích loại con quyến rũ phong tình, cậu đừng đoan trang quá cứ thả lỏng chút!”

      Sở Tiếu Tiếu cười khổ, cái gọi là phong tình quyến rũ sao có thể thả lòng chút lập tức có thể làm được, trừ bỏ điều kiện cần thiết còn cần có đạo hạnh cao thâm từng trải, dù sao với cảnh giới phong tình quyến rũ cũng là quá cao với rồi. Muốn giả đoan trang thanh thuần rất dễ nhưng quyến rũ phong tình có phải quá khó rồi , cần thận thành lẳng lơ mất.

      Thấy sắp đến nhà , Sở Tiếu Tiếu cảm thấy tình biến chuyển được tốt thầm lo lắng.

      Chỉ đường cố tình nầng cao cánh tay, hướng Kỷ Lan xích lại gần chút, hương thơm như có như truyền tới.

      Khứu giác Kỷ Lan vô cùng tinh mẫn, cảm thấy có mùi hương rất dễ chịu, thanh nhã tươi mát, giống như nước hoa quá gay gắt chỉ trực chui vào mũi người ta.

      Theo bản năng liền hỏi: “Em dùng loại nước hoa gì vậy?”

      “XX thiên thần.”

      Kỷ Lan vừa nghe, XX là công ty đồ trang điểm Bạc Hà làm việc, sao lại dùng nhỉ? Ngại đắt? Lại nhớ lại hình như chưa bao giờ dùng nước hoa, cùng chỗ, người hình như có mùi hương nào. Hơn nữa tóc cũng chỉ buộc đuôi ngựa thấy cầu kì gì.

      luôn cảm thấy con nên xinh đẹp chút, cảnh đẹp ý vui mà. Để cho người khác thấy vui mắt cũng là đem lại tựtin cho mình, nhưng ràng Bạc Hà lại như vậy.

      Trong lòng Kỷ Lan bắt đầu cân nhắc, thích hợp với loại hình tượng như thế nào, tóc làm ra sao, mặc loại váy gì, đeo loại trang sức nào cho trang nhã, tự mình muốn cải tạo Bạc Hà, thấy ra mỹ nữ tuyệt sắc, trong lòng có chút tự đắc.

      Bên tai nghe thấy tiếng Sở Tiếu Tiếu: “Đúng rồi chính là nơi này!”

      Kỷ Lan vội vàng dừng xe.

      Sở Tiếu Tiếu xuống xe, phất tay với Kỷ Lan cười ngọt ngào : “Cảm ơn , hẹn gặp lại!”

      Kỷ Lan vội vã về nhà lên mạng, hẹn gặp lại chưa dứt câu lại nghe Sở Tiếu Tiếu kêu a tiếng quay lại thấy ôm chân vẻ mặt rất là đau đớn.

      làm sao vậy?”

      “Trật mắt cá!”

      Kỷ Lan đành phải xuống xe, đến bên người , thấy giày mười phân trong lòng thầm , trật mới là lạ.

      “Vậy để tôi đưa đến bệnh viện khám chút!” hy vọng cần nhưng lại lập tức : “Vậy phải phiền rồi!”

      đành phải kiên trì : “ sao

      !”

      Hai người tới bệnh viện gần đó, vào cấp cứu.

      Sở Tiếu Tiếu mỗi bước lại kêu a tiếng, Kỷ Lan đanh phải đỡ lấy cánh tay . Sở Tiếu Tiếu bá lên tay , người có mùi thơm rất dễ chịu nhưng trong lòng lại nghĩ tới Bạc Hà, nếu bây giờ là chỉ đỡ mà trực tiếp ôm lấy.

      Bác sĩ nhìn mắt cá chân Sở Tiếu Tiếu chút rồi : “ sao cả, quan sát chút, nếu đau quá, sưng to, ngày mai tới chụp X quang, xem có phải gãy xương hay ?”

      Sở Tiếu Tiếu điềm đạm đáng kêu ai tiếng Kỷ Lan trố mắt, thấy mắt cá chân kia hoàn hảo, chút cũng sưng đỏ, nhưng cũng vẫn đỡ lên xe.

      Đồng hồ trong xe cũng chỉ 9 giờ 30, Kỷ Lan thấy lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng đưa Sở Tiếu Tiếu về nhà.

      Sở Tiếu Tiếu xuống xe, vô cùng cảm ơn, Kỷ Lan chỉ tạm biệt rồi luôn.

      Sở Tiếu Tiếu nhìn theo bóng xe chạy, trong lòng vô cùng thất vọng. Kỳ vừa rồi hề bị trật mắt cá chỉ là muốn tìm cơ hội ở bên cạnh lâu hơn chút. Kết quả giống như nhẫn nại được.

      Đây là lần đầu tiên gặp người đàn ông động lòng với mình, quá khứ đều là bọn họ đến mua vui cho . Nhưng năm tháng đối với phụ nữ là đòn sát thủ, lần đầu tiên ra tay lại đạt hiệu quả như mong muốn làm thất vọng cùng mất tự tin.

      Kỷ Lan về nhà tắm rửa nhanh chóng chạy lên lầu mở máy tính.

      Bình thường lên QQ chuyện phiếm, đó chỉ có nick vài người bạn ở xa, có đôi khi nhiệt huyết dâng trào lên đó chuyện chút.

      Kỷ Lan đăng nhập QQ xong, phát có tin nhắn mới, nhìn thời gian, đến 10 giờ, đáng ra lúc này Bạc Hà phải từ quán bar về nhà rồi chứ, cho dù tắm rửa cũng dã thừa thời gian, sao thể nhỉ?

      nhìn chằm chằm vào biểu tượng chim cánh cụt, ước chừng hơn 10 phút, rốt cuộc mất kiên nhẫn cầm lấy di động nhắn tin cho Bạc Hà.

      phải cậu muốn lên QQ tâm với tôi sao, sao giờ còn chưa thấy đâu?”

      lát sau Bạc Hà nhắn lại.

      “Thực xin lỗi tôi quên mất, chờ chút!”

      Quên mất? Dĩ nhiên quên mất? Kỷ Lan đấm phát xuống cái bàn để phát tiết.

      Tầm 5 phút sau, tiếng chim cánh cụt rốt cuộc vang lên.

      Kỷ Lan nghe tiếng loa cảm thấy kích động, giống như dừng cả hô hấp lại.

      Đêm dài thanh tĩnh, tiềng người thầm, loại giao tiếp tiếng động qua internet này lại tạo ra khí ái muội lãng mạn. Rất nhiều điều thích hợp ra miệng, có thể do xấu hổ dám , nhưng lại đều có thể diễn đạt internet.

      muốn gì với ? Trong lòng hơi hồi hộp. Khi trong lòng hồi hộp chờ mong tin nhắn chuyển đến làm tâm trạng nháy mắt như quả bóng xì hơi.

      Tên QQ của là “Phát tài”, status của là “Tôi muốn trúng năm trăm vạn!!!”

      Ba cái dấu chấm than làm tâm trạng thấp thỏm chờ mong của bay mất sót lại chút gì.

      Bên kia máy tình nhìn tháy tên QQ của Kỷ Lan , khỏi mỉm cười. tên gọi: “Siêu lười”, tên vốn nên là “Trẻ con” mới đúng.

      Status: lần sa chân, vạn kiếp bất phục.

      “Siêu lười” với “Phát tài” , trong lòng trăm ngàn cảm xúc khó thể nào hiểu được như hoa như ngọc vì sao lại lấy cái tên QQ như vậy, chẳng lẽ ghét bỏ tên loài vật hay sao.

      “Xin chào, tôi là Bạc Hà!”

      Kỷ Lan vô tình đánh: “Tôi biết!”

      “Tôi biết hôm nay chuyện tôi ghi tên cậu ở công ty môi giới khiến cậu có chút tức giận. có lỗi vì tiền trảm hậu tấu, nhưng tôi là tâm đó!”

      Đặc biệt lên mạng chuyện phiếm là vì cái này? Trong nháy mắt, thất vọng đánh thẳng vào tim Kỷ Lan, để cho lịch đánh lại câu: “Uhm.”

      Bạc Hà cho cái mặt cười, lát sau lại gửi đoạn văn dài ngoằng.

      “Mấy ngay này có việc gì tôi luôn nghĩ cách giúp câu. Đến công ty môi giới cũng là cách, còn cách chính là lên mạng tìm bạn trăm năm. Đêm qua tôi tra được ở thành phố chúng ta cũng có diễn đàn như vậy, chính là lên mạng tìm bạn trăm năm, Tên là trăm năm hảo hợp, bởi vì biết QQ của cậu nên đăng kí hộ được. Đây là tên trang, cậu có thể tự đăng kí chút. Nếu cậu có thời gian hoặc ngại tôi có thể giúp cậu đăng kí.”

      Kỷ Lan đen mặt, trước mắt đom đóm bay loạn xạ: “Nếu cậu dám đăng kí, tôi tuyệt giao với cậu.”

      Bạc Hà nhanh tay : “Kỷ Lan cậu đừng vội, cách này vô cùng thích hợp, hai người internet chuyện phiếm, tán gẫu có cảm giác gặp mặt, trừ số yếu tố hoàn toàn chỉ là trao đổi tinh thần.”

      Kỷ Lan thể nhịn được nữa, muốn lấy đại đao tự đâm vào mình.

      Bạc Hà sợ tiếp tục: “Đăng kí chút, trước chỉ cần để lại QQ là được.”

      Kỷ Lan ngửa mặt lên trời thở hắt ra, giờ này phút này, cảm thấy thủ đoạn giày vò của ông nội so với còn kém xa.

      Bạc Hà tận tình khuyên nhủ: “Xác suất thành công của việc này cũng rất cao, cậu thử lần xem.”

      “Siêu lười” có động tĩnh gì.

      Bạc Hà bám riết tha: “Cùng với công ty môi giới, cả hai bên đều tiến hành !”

      “Siêu lười” hình cái đầu hoàn toàn đen.

      Bạc Hà phẫn nộ thở dài, vẫn ở mạng hay đâu rồi?

      đợi lúc thấy login, đành phải xem tin tức mạng, nhưng trong lòng vẫn canh cánh vấn đề của Kỷ Lan, mặc kệ thế nào, trước tết lịch cũng phải hoàn thành xong chuyện này hoàn thành.

      lát sau QQ lên tiếng người login.

      mở khung thoại, thấy đó viết : “Tôi là Nghiêm Vị!”

      Bạc Hà run sợ chút, liền phản ứng.

      Nghiêm Vị trực tiếp vào đề tài, đánh lên: “Kỷ Lan nhờ tôi chuyển lời đến cậu, cậu ta chính thức liệt cậu vào sổ đen!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :