1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc tướng quân – Mã Kì Đóa (Full Đa Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :yoyo44::yoyo44: hay qá!!!

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :yoyo44::yoyo44: hay qá!!!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.2
      Edit: Meggie2010


      lối lầu ba của khách điếm, dưới hướng dẫn của Lưu Tinh, Mộ Tinh Đan thẳng đến gian sương phòng cuối cùng. Đến khi hai gã thủ vệ đưa tay chặn các nàng lại, lúc này nàng mới gỡ khăn che mặt xuống.

      Hai gã thủ vệ thấy mặt của nàng, lập tức lui ra, bởi vì nàng chính là người mà tướng quân muốn tìm.

      Mới bước vào sương phòng, mùi thuốc liền xông thẳng vào mũi, khiến Mộ Tinh Đan có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn hề ngừng lại bước chân mà là tiếp tục về phía trước, cho đến khi tới bên mép giường. Thịnh Hạo Nhiên nằm giường, ngực quấn băng vải. Vốn dĩ khuôn mặt của cũng đen mấy giờ phút này càng thêm tái nhợt có nửa phần huyết sắc, hai gò má gầy gò hóp lại, râu dưới cằm được cạo làm cho càng thêm tiều tụy. Lặng lẽ ngồi bên mép giường, nàng vươn tay khẽ chạm vào gò má của , cánh tay khác che miệng để mình phát ra tiếng khóc nghẹn ngào đau lòng quấy rầy . Trong cơn ngủ say, dường như Thịnh Hạo Nhiên ngửi được mùi thơm quen thuộc, chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt nhắn diễm lệ với hai vành mắt đỏ hoe nhìn .

      cười , "Tại sao khóc?"

      tưởng rằng mình vẫn còn ở trong giấc mộng, cho nên cảm xúc cũng quá dao động, chỉ là chống nửa người lên, lau những giọt nước mắt làm đau lòng thôi. Nhưng làm sao khóc cơ chứ? Trong những giấc mộng trước, luôn mơ thấy nàng tức giận mắng , hoặc là làm mặt lạnh.

      "Ngươi... Sao bị thương thành như vậy rồi mà còn nghỉ ngơi cho tốt hả?" Nàng nghẹn ngào hỏi.

      "Tìm nàng." với vẻ sao cả, ánh mắt chút cũng rời dung nhan của nàng, sợ sau khi tỉnh mộng nhìn thấy được nữa. "Nàng rồi, ta sợ chờ ta tốt lên, tìm được nàng nữa."

      Nàng đau lòng nhìn , nhàng thở dài, biết nên trách ngu ngốc hay là nên trách mình từng ra những lời đó.

      "Còn nàng, thương thế của nàng sao rồi?" cau mày, lo âu nhìn nàng. Cho dù ở trong mộng, vẫn chưa từng quên hỏi nàng vấn đề mà lo lắng nhất.

      "Thương thế của ta tốt lắm rồi, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt ! Đừng lăn qua lăn lại vớ vẫn nữa." nghe lời nàng ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn nàng thẳng tắp, khiến nàng bị ánh mắt này nhìn cũng cảm thấy e lệ.

      "Còn chưa ngủ sao?"

      " ngủ."

      Nàng có chút tức giận nhìn người trước mặt, sau khi sinh bệnh giống như là từ nam nhân thoái hóa thành nam hài tử vậy. "Bị thương nặng như vậy, ngủ được chẳng lẽ còn muốn ta dỗ ngủ hay sao?"

      cười, chủ động nắm tay nàng, mười ngón đan xen, để nàng lại dễ dàng trốn ngay trước mắt nữa. "Hát bài cho ta nghe ! Thường thường vẫn nghe nàng lầm thầm hát vài bài gì đó biết, hát bài dỗ ta ngủ !"

      Cánh tay rảnh rỗi kia của Mộ Tinh Đan thay kéo chăn, ra điều kiện, "Nhắm mắt lại trước , ta mới hát cho ngươi nghe, còn nữa, cho phép hỏi nhiều, yên lặng nghe ta hát là được."

      "Ừ". nở nụ cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong mộng cũng có thể ngủ sao? buồn cười nghĩ, nhưng biết sao, đầu cũng càng ngày càng mê man.

      Nhìn nhắm hai mắt lại, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng bắt đầu hát lên bài hát nàng thích nhất, "Ngây thơ" của Đỗ Đức Vĩ.

      " lòng của chàng, người của chàng, chàng lúc sáng sớm, chàng lúc hoàng hôn, ta bất kể mọi lúc, tất cả đều vì chàng…”

      Nàng hát biết bao nhiêu lần, mặt dần tràn đầy nước mắt, mỗi lần hát câu lại càng đau lòng, cho đến khi ngủ say mới dừng lại. Lúc này nàng mới cẩn thận rú tay mình về, sau đó đắp kính mền giúp , tay muốn chạm vào lần nữa, nhưng giữa chừng lại rụt về.

      “Chúng ta vốn dĩ phải người cùng thế giới, tạ xuất người ngươi, nương ngươi cũng thích nàng, hãy chấp nhận nàng ! Nàng mới có thể cho ngươi hanh phúc.” Nhìn cái sâu, nàng mới xoay người rời .

      Trở lại khách điếm, nàng chút nào ngoài ý muốn thấy La Oanh đứng ngoài cửa phòng nàng. Hít hơi sâu, nàng ra quyết định của mình, “La Oanh, ta nghĩ kĩ rồi, ta vẫn muốn trở về thế giới cũ.”

      “Ngươi nghĩ kĩ chưa? Ngươi cam lòng quay trở về?” La Oanh yên lặng nhìn nàng, khuôn mặt nhắn nhíu chặt kia thoạt nhìn có vẻ lão khí hoành thu. (ông cụ non)

      “Thời điểm nghe được những lời đó ở phủ tướng quân, ta rất tức giận, giận lão già bảo thủ, giận dám tranh đấu cho tình của chúng ta, nương muốn cưới người nào liền cưới người đó. Giận chưa từng hỏi qua ta, cho rằng ta nhất định chấp nhận cho lấy thêm tiểu lão bà. Khi đó ta rất giận, cho nên quên, chúng ta vốn cũng phải là người của cùng thế giới. Ở thế giới của ta, tự do đương, hôn nhân là chuyện của hai người, ngay cả cha nương có thể can thiệp, lại thể làm chủ.” Nàng dừng chút, lại rơi lệ, tiếp, “Nhưng mà thế giới này có chuyện như vậy, ta cho là mình có thể thay đổi , vấn đề là, ta có thể làm được sao? phải ta chính là chính trực bảo thủ của sao? Vậy ta muốn thay đổi cái gì, muốn ta mà phải mang tội danh bất hiếu hay sao?”

      “Cho nên ngươi quyết định rời , để cho bị kẹt trong khó xử giữa ngươi và mẫu thân ?” Tiểu quỷ La Oanh ra vẻ đại nhân quy kết.

      “Đúng vậy.”

      “Chẳng lẽ ngươi thể thỏa hiệp vì sao? Ngươi thương như vậy, cũng có thể thông cảm cho lập trường của , tại sao còn nhất định phải rời ?”

      Mộ Tinh Đan cười khổ tiếng, “Như ta vừa mới , đây là thế giới hoàn toàn bất đồng với thế giới cũ của ta. Ở trong mắt ta chế độ nhất phu đa thê rất buồn cười, đối với nữ nhân rất công bằng. Hơn nữa chưa đến chuyện vứt bỏ tự tôn qua bên, ta cũng có biện pháp chia sẻ tình của với nữ nhân khác. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, tim của ta tự như bị người bóp chặt, chứ đừng chi là nương của còn bài xích ta như vậy.” “Vì , đương nhiên ta có thể nhẫn nại, nhưng nếu làm như thế ta biết mình vui vẻ, huống chi chẳng lẽ muốn cả đời đều chọn cách đứng bên? Như vậy đổi thành sung sướng.”

      La Oanh thở dài, lấy ra chiếc khăn người mình đưa cho nàng lau mặt, “Nếu như ngươi quyết định xong, vậy ta phản đối.”

      “Vậy lúc nào có thể trở về?” Qua loa lau mặt, khuôn mặt nàng ửng đỏ hỏi. Khóc thút thít trước mặt hài tử, khiến nàng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      “Sáng sớm ngày mai.”

      “Ngày mai sao?” Nàng cẩn thận hỏi, “Vậy muốn đến đâu? Ta nên làm như thế nào?”

      La Oanh dắt nàng vào phòng, mở cửa sổ ra, để cho nàng nhìn thấy ngọn núi được bao phủ giữa hơi nước. “ đỉnh của ngọn núi kia có vách đá, nhảy xuống đó trước lúc sương mù dày đặc vẫn chưa tản ra hết, ngươi có thể trở về.”

      Mộ Tinh Đan trợn to mắt, chỉ vào đỉnh núi kia, hơi cà lăm hỏi, “Ngươi xác định là nhảy xuống từ bên kia?”

      “Xác định, bên của vách núi kia là mặt hồ, ngươi nhảy xuống đó trước khi sương mù dày đặc tản ra hết, xuyên thấu qua mặt hồ trở lại thế giới cũ.” La Oanh chỉ cho nàng thấy, “ phải là phương thức này và phương thức ngươi đến đây cũng gần giống như nhau sao?”

      ra … Chênh lệch rất lớn! Bởi vì khi đó các nàng chèo thuyền, cũng phải nhảy cao vượt chướng ngại vật. Nhưng mà trúng hai điểm, là sương mù dày đặc, là nước, cho nên vốn dĩ nàng còn hoài nghi chút khả năng tồn tại của “Tiên tri”, tại cũng hoàn toàn tin.

      Nàng cười sờ sờ đầu , “La Oanh, cám ơn ngươi, sau khi ta trở lại thế giới cũ nhớ ngươi.”

      Muốn cảm tat a, chờ ngươi trở về rồi hãy ! La Oanh nhìn nàng lắc đầu cái. Vì sao đến nơi này, đến thời điể này mới cho nàng biết phương thức trở về chứ? Này tự nhiên có đạo lý của , tiên tri cũng phải là ai đều có thể làm.
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      Friendangel2727thuyvy2711 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.1
      Edit: Meggie2010


      Hôm sau, thiên tài mới vừa tờ mờ sáng, Mộ Tinh Đan liền người giá lên ngựa hướng trong núi vách đá , Lưu Tinh muốn sau đó đuổi theo, tay bé lại kéo nàng vạt áo, để cho nàng được dừng bước lại.

      "Là ngươi? Ta tại có thời gian chơi với ngươi, ta còn muốn đuổi theo chủ tử !" Lưu Tinh cho là chỉ là chủ tử nhặt được trẻ bị bỏ rơi, cũng biết cái thân phận khác.

      La huỳnh thanh lượng mắt nhìn nàng, lấy trầm ổn giọng : "Ta hiểu biết nàng nơi nào, nhưng là tại, ngươi phải trước mang ta thịnh Tướng quân nơi đó."

      "Làm sao ngươi biết thịnh Tướng quân tới?" Lưu Tinh nghi ngờ nhìn .

      Mới bây lớn đứa bé, như thế nào nâng lời tới so với nàng còn lão khí hoành thu? là quỷ dị.

      "Ta làm sao biết quan trọng, trọng điểm dạ, nếu ngươi muốn Tình tỷ tỷ vì vậy vĩnh viễn biến mất, ta khuyên ngươi còn là nhanh lên mang ta tìm thịnh Tướng quân."

      "Cái gì?" Lưu Tinh vừa nghe, liền tranh thủ cả người ôm ngang lên, xông hướng cửa trấn nhà kia khách sạn.

      "Ai! Cũng cần xông nhanh như vậy a!" La huỳnh đầu váng mắt hoa kêu thảm.

      Kéo cản trở làn váy, Mộ Tinh Đan hai chân cùng sử dụng leo lên vách đá, nhìn chút vị trí của mặt trời. Từ sáng sớm đến giờ, nàng cũng bò sắp buổi sáng.

      Quay đầu lại nhìn đường lúc đến, chuyến này thể bảo là gian tân, khó khăn, đầu tiên là tới giữa sườn núi, đường kia ngay cả đường cũng bị mất, đổi lấy hai chân dùng cả hai tay, lợi dụng chút leo núi công phu, mới để cho nàng cho leo lên.

      Hô! Nếu phải nàng có các loại võ thuật huấn luyện làm đế, từ nơi nào tìm đến người nữ sinh có thể mặc váy ngắn lại lại bò tất cả buổi sáng.

      Nghỉ ngơi nghỉ chân, nghỉ ngơi đủ nàng vài bước nhìn xuống, bên dưới vách núi quả có mặt sâu thấy đáy hồ lớn, chỉ là mới liếc cái, sương mù dày đặc lại che đậy kín ở dưới kia tầm mắt.

      "La huỳnh phải là gạt ta, mặc dù người về trước có chút tịch mịch, chỉ là cho sơ bạch thư của các nàng ta bày cho la huỳnh, phải giúp ta mang cho các nàng, giả như họ cũng cùng ta dạng muốn trở về lời , có thể cùng nơi này chơi ‘ trời cao nhảy đánh ’. Chỉ là, phải là rất có khả năng rồi, nhất là sơ bạch, trong bụng của nàng đều có cái đó viêm bảo chủ máu mủ rồi."

      "Sớm biết nên noi theo sơ bạch, nếu như có thể mang thai đứa bé của trở lại thế giới cũ, như vậy hình như cũng sai, nếu chuyến này, phải thua thiệt lớn sao? Chẳng những liền bạn tốt đều thể mỗi người ngả, còn mất lòng."

      Mộ Tinh Đan thở dài, nhìn lại chút phía dưới khói mù lượn lờ cảnh tượng, hít hơi sâu.

      "Tốt! , hai, ba, chuẩn bị nhảy --" nàng hai chân phía trước bước, chuẩn bị hưởng thụ trời cao nhảy bắn khoái cảm.

      "Ngươi đừng nghĩ, chỉ cần ta còn có giọng điệu ở đây, ta liền thể nào biết thả ngươi rời !" Thịnh Hạo Nhiên thở hổn hển, sau cùng giây bắt được nàng xuống thân thể, đem lấy nàng cho vớt trở về trong ngực.

      Trong chớp nhoáng này, tất cả đối nàng thương tiếc cùng đau lòng, toàn bộ hóa thành sợ còn có tức giận.

      Đáng chết Tiểu Thiếu Nữ! Cần phải muốn hù chết thể sao?

      "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết ở chỗ này?" Mộ Tinh Đan có chút cà lăm nhìn tới trước .

      "Ta tại sao lại ở chỗ này?" Thịnh Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi xong, "Ngươi cứ ? Nếu như phải là có dám đến nhảy núi nữ nhân ngốc,
      “Ta… Ta chỉ là… muốn làm cho ngươi khó xử.” Nàng cúi đầu, .

      “Khó xử?” xoay mặt của nàng lại, để nàng đối mặt với , cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi rống giận, “Cho nên nàng muốn dùng phương pháp này, vĩnh viễn rời khỏi ta? Nàng có từng nghĩ đến tâm tình của ta ?”

      “Đương nhiên là ta có nghĩ tới!” Uất ức rống trở về.

      “Nghĩ tới?’ tin nhìn nàng, đáy mắt có chỉ trích, “Nếu như nàng từng nghĩ tới, nàng làm như vậy, nàng biết lúc ta nghĩ đến nàng bỏ ta mà , ta đau đến muốn sống như thế nào.”

      Mộ Tinh Đan mếu máo, “Cũng phải chỉ mình ngươi đau đến khống muốn sống, ta cũng như vậy mà!”

      Nàng cũng trải qua phen giãy giụa mới quyết định làm như vậy, cho rằng nàng có đầu óc sao?

      “Nhưng mà… Ta tháo gỡ giúp ngươi.” Nàng yên lặng nhìn , “Ngươi làm trá ý nương ngươi, mà ta vĩnh viễn cũng phải là con dâu tốt trong cảm nhận của nương ngươi, cho dù ta lưu lại, ngươi bị kẹt giữa ta và nương ngươi, ngươi cũng vui vẻ, cho nên ta…”.

      Còn chưa xong, chú ý tới sương mù bắt đầu tiên tán, nàng sốt ruộc muốn đẩy ra đôi tay ôm nàng, “Bị ngươi trì hoãn như vậy, sương mù cũng nhanh tán , mau buông ta ra, thừa dịp còn sương mù ta phải nhảy xuống.”

      buộc chặt cánh tay, để cho nàng dễ dàng trốn thoát, mắt lạnh nhìn nàng, “Trừ phi ta chết, nếu ta để cho nàng nhảy xuống ngay trước mặt ta.”

      “Ngươi cái tên này sao như thế nào cũng chịu hiểu chứ! là lão bảo thủ, lão ngoan cố - -“

      “Bình tĩnh chút nghe ta .” mềm giọng , dỗ dành nàng, quả nhiên đổi lại nàng ngoan ngoãn vùi trong ngực , “Nàng cho rằng nàng rời đối với chúng ta mới là đúng đắn, nhưng sao nàng chịu nghe ý nghĩ của ta chút. Ta biết nàng phải là con dâu lý tưởng trong lòng nương ta, nhưng nàng có ưu điểm của nàng. Chúng ta có thể cùng nhau thuyết phục nương ta tiếp nhận nàng, ngày được tháng, tháng được năm. ngày nào đó nương ta cũng tiếp nhận nàng, nàng thể chưa từng nỗ lực mà buông tha như vậy.”

      Mộ Tinh Đan lắc lắc đầu, “Vậy Hứa Như Yên sao? Nàng là con dâu mà nương ngươi chọn lựa, ta nhìn ra được nàng đối với ngươi mối tình lắm thiết. Hạo Nhiên, ngươi nên biết, ta có khả năng đáp ứng chia sẻ ngươi cùng nữ nhân khác, ta làm được.”

      “Đan nhi, chuyện này dù nàng đồng ý ta cũng bằng lòng, bởi vì điều này chỉ đối với nàng công bằng, đối với Như Yên cũng thế. Khi mà trong lòng ta chỉ chứa được mình nàng, ta còn cưới Như Yên, đây phải là hại nàng ấy sao? sai, nàng ấy từng chủ động bày tỏ nguyện ý cùng nàng cộng thị nhất phu, nhưng bị ta cự tuyệt. Ta với nàng ấy, nàng là thê tử duy nhất ta muốn lấy, như vậy, ta cũng đặt tâm tư người của những nữ nhân khác.”

      Mộ Tinh Đan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , “ sao? Ngươi với nàng như vậy?”

      “Ừ!”

      “Ta quá ngoài ý muốn, ta vẫn cho rằng chúng ta là người cùng thế giới, đối với độ trung thành của tình là rất khó đạt thành nhận thức chung, đây cũng là trong những nguyên nhân mà ta kiên trì muốn rời . Bởi vì ta từ từ có thể lý giải cầu của nam nhân ở thế giới này từ đầu tới cuối cũng dễ dàng, cho nên ta mới dám cưỡng cầu, lựa chọn rời .”

      “Như vậy sau khi hiểu tâm ý của ta, vì ta lưu lại được ?”

      Thịnh Hạo Nhiên vừa xong những lời này, cảm giác choáng váng mãnh liệt đánh tới, bước chân bắt đầu bất ổn, đầu càng ngày càng mê man.

      “Hạo Nhiên? Hạo Nhiên? Ngươi làm sao vậy?” Phát giác có điểm thích hợp, trực giác của nàng nhìn về phía ngực , quả nhiên, ở nơi đó nhiễm mảng máu đỏ.

      Nàng nhịn được kinh hoảng hô to, “Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây!”

      ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Hai chiếc xe ngựa hướng tới biên thành, phía trước còn có hai con tuấn mã mở đường.

      Trong chiếc xe ngựa có vẻ rộng rãi hơn, Thịnh Hạo Nhiên bị đại phu cưỡng chế nghỉ ngơi nằm y hệt như đại lão gia, bên cạnh hồng y Mộ Tinh Đan mỉm cười bóc vỏ trái cây đút vào trong miệng .

      Chẳng qua hình ảnh nhàn hạ này nhìn lại có điểm hài hòa, bởi vì đùi Mộ Tinh Đan đặt quyển Nữ Luận Ngữ, mà nàng chính là ngừng ngâm nga.

      Phàm là nữ tử, luyện thành thói quen. Canh năm gà gáy, mặc lên xiêm áo. Rửa mặt xong, tùy ý trang điểm. Lấy củi đối lửa, sớm xuống trù phòng. Đem nồi tẩy rửa, nấu nước đun canh. Theo nhà tân kiệm, nhưng nấu thực thường. An bài rau dưa, sao đậu giã gừng, Tùy thời vật liệu, ngọt đạm hương thơm. Chỉnh tề chén dĩa, trải bày phân chia, biết suy nghĩ. Ngày cao ba trượng, còn chưa rời giường. Đứng lên bày yến, cũng dần hoảng sợ. Chưa từng rửa mặt, xông ra trù phòng.”

      cần vội vàng thuộc lòng.” Thịnh Hạo Nhiên buồn cười nhìn nàng, giống như người muốn lên kinh dự thi nỗ lực học bài.

      được, đừng làm rộn ta, ít nhất ta phải thuộc vài đoạn mới được, như vậy ta mới có thể khiến nương ngươi lưu lại ấn tượng tốt.” Mộ Tinh Đan để ý đến , tiếp tục học thuộc lòng.

      có biện pháp, khuôn mặt mị của nàng vốn bị điểm kém rồi, lúc trước còn tùy tiện sẵng giọng với mẫu thân , tại nếu là vừa lâm trận mới mài gươm còn lười, đời này muốn lấy được cộng của Thịnh mẫu sợ là có hi vọng. (lâm trận mới mài gươm: giống như câu nước đến chân mới nhảy của Việt Nam)

      Thịnh Hạo Nhiên bật cười, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng vẫn chuyên tâm, lắc đầu cái, “Học thuộc quyển Nữ Luận Ngữ, còn có đống sách Nữ giới, Nữ phạm đề lục, Nội huấn! Trong khoảng thời gian ngắn làm sao học xong được chứ! Huống chi, nữ tử hiền đức cũng phải học thuộc sách là được, dễ làm mới khó! Liền lấy những lời nàng vừa đọc thuộc lòng mà , canh năm rời giường, nàng làm được sao? Còn phải là rửa mặt xong, sau đó tiến vào trù phòng chuẩn bị bữa sáng, cái này càng thêm khó khăn.”

      Vừa nghe như vậy, cả khuôn mặt nhắn của Mộ Tinh Đan đều xụ xuống.

      sai, đối với loại người có thói quen ngủ thẳng đến mặt trời lên cao như nàng, chỉ canh năm gà gáy muốn bò dậy thôi cũng rất dễ dàng, chớ chi là còn vào trù phòng làm bữa sáng?

      “Vậy… Quà tặng đâu?” Nàng đột nhiên nghĩ đến, sau đó từ trong bọc quần áo lấy ra châu báu đồ trang sức vẫn mang theo bên người, trải lên nhuyễn điếm bên trong xe ngựa.

      “Những thứ này hẳn là được rồi chứ! Chất lượng vàng cũng tệ, màu sắc của bảo thạch cũng rất xinh đẹp.” Nàng lẩm bẩm, bắt đầu xem kỹ những lễ vật có thể tặng.

      Thịnh Hạo Nhiên tiện tay cầm lên cái lắc tay kim hoa khảm hồng học, sắc mặt tốt mà hỏi: “Những thứ này là từ đâu ra?”
      Coi như nàng mở mang tửu lâu có chút lợi nhuận, nhưng cũng thể mau được những thứ đồ trang sức này.

      Cho nên, chỉ còn lại khả năng, chính là lễ vật người khác tặng.

      Chương 9.2
      Edit: Meggie2010


      "Từ đâu ra?" Mộ Tinh Đan ngẩng đầu nhìn cái, "Ách, cái lắc tay kia là ba của ta, ừ... Chính là phụ thân ta biển làm ăn thuận đường mang về cho ta. Nếu làm ăn, tức là giao dịch buôn lậu quân hỏa ở Trung Đông."

      nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn, lại tiện tay nâng lên sợi vòng cổ khảm kim cương, "Cái này?"

      "Cái đó? Ừ... Là lễ vật lúc Nam Phi đào kim cương thuận tiện nhận."

      Thịnh Hạo Nhiên cái tiếp cái hỏi, nàng cũng nhất nhất giải thích, càng về sau bị hỏi có chút phiền, nàng nhịn được giơ ngón tay lên, "Chỉ có thể hỏi thêm vấn đề cuối cùng."

      là, cũng sắp đến biên thành, còn náo người như vậy, khiến nàng đến bây giờ muốn chọn lễ vật gì để tặng cũng chưa quyết định được.

      "Ta cũng chỉ còn lại vấn đề cuối cùng, nàng ràng gia sản phong phú, coi như có chuyện gì xảy ra, cũng là lo ăn mặc. Tại sao còn phải xuất đầu lộ diện kinh doanh tửu lâu, thậm chí tổ chức hoạt động tặng nụ hôn gì đó?"

      "Là vì chơi rất vui..." Ý thức được mình buột miệng ra cái gì, nàng cười gượng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy đôi tròng mắt đen bốc lên lửa giận, "Ách, ra ta chơi rất vui, phải giống như ngươi nghĩ đâu. Ý của ta là khách điếm người đến người , có lúc cũng cần chút niềm vui thú..."

      "Đan nhi."

      "Hả?"

      "Tới đây, xem ra trước khi học 《 Nữ Luận Ngữ 》, ta nên dạy nàng tầm quan trọng của tu dưỡng tâm tính cho tốt cái ." Thịnh Hạo Nhiên ngồi dậy, bày ra khuôn mặt nghiêm túc, tính toán từ 《 Luận Ngữ 》 cơ bản nhất bắt đầu dạy.

      "A -- ta muốn nghe." Mộ Tinh Đan bịt lấy lỗ tai bi ai kêu rên.

      Mà con đường quay về biên thành, gần đến.

      Trong đại sảnh phủ tướng quân, Thịnh mẫu và Hứa Như Yên bề bộn nghênh đón Thịnh Hạo Nhiên và Mộ Tinh Đan sắp trở về.

      "Như Yên, ngươi xác định rồi sao?" Thịnh mẫu có chút áy náy nhìn ngoại chất nữ mình nhìn lớn lên.

      Hứa Như Yên gật đầu cái, trong mắt cũng có chút bất mãn hay bi thương nào, "Di nương, ta xác định, ta muốn gả cho Hạo Nhiên ca ca, người cũng đừng phản đối hôn của và Tinh nương nữa, được ?"

      ra nàng đối với Hạo Nhiên ca ca cũng chỉ là loại mê luyến sùng bái mà thôi, cũng phải là tình nam nữ. Chính là ngày hôm đó tại bên ngoài cửa thành của nội thành làm cho nàng tỉnh hồn lại. Bộ dáng cuồng nộ kia của , nàng mới phát ra cho tới bây giờ nàng chưa từng chân chính hiểu biết Hạo Nhiên ca ca.

      Huống hồ Hạo Nhiên ca ca cũng tỏ chỉ cần lấy Tinh nương, nàng còn tiếp tục cản trở, cũng khỏi quá biết điều.

      Thịnh mẫu nghe xong khỏi thở dài, "Ai! ra tại ta cũng ghét nàng như vậy nữa. Hơn nữa, nàng chuyện xuôi tai, hành động hơi lớn mật. Nhưng mà, trừ lần đó ra, nàng cũng có ưu điểm.

      Cuối cùng ta coi như có thể hiểu Hạo Nhiên tại sao phải thích nàng, hơn nữa phải là nàng lấy. nương dũng cảm lại thiện lương giống như nàng xác thực đủ tư cách làm tướng quân phu nhân của .”

      “Di nương, người ta là nhìn con rể càng xem càng thú vị, người đây là bà bà nhìn nàng dâu, càng xem càng hài lòng nhỉ!” Hứa Như Yên cười .

      “Đúng vậy, chẳng qua tấm mặt mo này của ta kéo xuống thôi.”

      Đột nhiên, lão quản gia vội vã chạy tới, “Lão phu nhân, Như Yên nương, xe ngựa của tướng quân đến đầu phố rồi.”

      “Biết rồi, chúng ta ra ngoài !”

      “Di nương, để ta đỡ người.” Hứa Như Yên đỡ nàng, từ từ tới cửa.

      Họ mới tới cửa, hai chiếc xe ngựa cũng vừa lúc ngừng lại trước phủ tướng quân.

      Mộ Tinh Đan xuống xe ngựa trước, sau đó thò vào trong xe, từ từ dìu lấy Thịnh Hạo Nhiên xuống xe.

      “Nương, hài nhi trở lại.” Thịnh Hạo Nhiên cười vấn an, chợt nhìn về phía Mộ Tinh Đan, muốn nàng cũng vấn an theo.

      “Ách… Thịnh phu nhân, chúng ta trở lại.” Mộ Tinh Đan bất an nhìn Thịnh mẫu mộ cái, nhìn vẻ mặt nàng hình như có mất hứng, trong lòng lặng lẽ thở phào nhõm.

      “Trở lại là tốt rồi, vào ! Có thể phân phó trù phòng dọn thức ăn lên được rồi.” Thịnh mẫu thêm gì, đầu quay liền quay vào nhà.

      Nhanh chóng gật đầu cái với hai người, Hứa Như Yên đuổi theo bước chân Thịnh mẫu.

      “Hạo Nhiên, ngươi như vậy ta rốt cuộc là được hoan nghênh hay là được hoan nghênh?” Mộ Tinh Đan có chút rầu rĩ hỏi.

      Thịnh Hạo Nhiên cười cười, trấn an nàng, “Đừng lo lắng, phải nương gì sao! Tối thiểu đây là khởi đầu tốt, phải sao?”

      “Ừ, hi vọng như thế.”

      Sau đó hai người vào phòng khách, bàn bày mấy món ăn phương Nam, điều này làm cho Mộ Tinh Đan có chút nghi hoặc, bởi vì ở biên thành rất ít thấy được những món ăn phương Nam này.

      Hứa Như Yên thấy tất cả mọi người đều ngồi xuống, dịu dàng giới thiệu, “Hạo Nhiên ca ca, những món ăn ở bàn ngày hôm nay có rất nhiều món đều là di nương tự mình làm, chính là muốn cho ngươi và Tinh nương cảm nhận chút mùi vị quê nhà của phương Nam!”

      “Đến, ăn thử chút.” Thịnh Hạo Nhiên dẫn đầu gắp miếng cá xào dấm bỏ vào trong chén Mộ Tinh Đan, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung người nàng, khiến nàng lúng túng thôi.

      Nàng nhấc đũa cắn miếng cá, ánh mắt sáng lên, “Cái này ăn ngon quá! Mùi dấm vừa đủ, hoàn toàn che giấu vị cá tươi, thịt cá được xào càng thêm trơn mền ngon miệng, khiến người ta ăn còn muốn ăn nữa.”

      Nàng hưng phấn phát biểu ý kiến, lại phát ánh mắt của mọi người lần nữa tụ tập ở người nàng, khiến nụ cười mặt nàng trong nháy mắt sụp đổ nửa, đứng ngồi yên hỏi: “Ta… Ta cái gì sai sao?”

      có, nàng sai.” Thịnh Hạo Nhiên lên tiếng giúp nàng giải vây.

      Hứa Như Yên lại che miệng cười, “Tinh nương đối với nấu ăn tựa hồ cũng rất tâm đắc! Mới ăn miếng mà có thể ăn ra tinh hoa món ăn này của di nương.”

      Thủ nghệ được khen ngợi, mặt Thịnh mẫu cũng hơi lộ ra ý cười, “Thích ăn nhiều chút, về sau muốn vào cửa Thịnh gia, còn phải học làm những món ăn này.”

      A? Đây là ý gì? Mộ Tinh Đan đột nhiên mở to mắt, nhìn Thịnh mẫu vô ý buột miệng ra.

      Thịnh Hạo Nhiên cũng đồng dạng sờ được manh mối, ánh mắt dò hỏi nhìn mẫu thân có vẻ hơi lúng túng.

      Hứa Như Yên thấy thế, tốt bụng thay bọn họ giải thích, “Hạo nhiên ca ca, ý của di nương là, về sau ngươi lấy Tinh nương làm thê tử, phải đôi thành Tinh nương giúp người nhóm lửa nấu cơm đó!”

      “Ta? Thịnh phu nhân… Nhưng mà phải ngươi…” Mới là nàng dâu được Thịnh mẫu thích lựa chọn sao? Mộ Tinh Đan hé ra gương mặt khó hiểu.

      “Trước đây, ta cho là mình gả cho Hạo Nhiên ca ca làm thê tử, dù là thời điểm chỉ muốn lấy ngươi ngay trước mặt ta, ta cũng hề từ bỏ, nhưng mà bây giờ ta lại nghĩ thông suốt, ta muốn gả cho Hạo Nhiên ca ca.”

      Hứa Như Yên cười : “Tinh nương, , về sau kêu Tinh tỷ tỷ cho thân thiết chút! Ngươi cũng biết ngày đó Hạo Nhiên ca ca trở về thành nhìn thấy ngươi, khuôn mặt kia rất hung ác, người như vậy ta mới dám gả!”

      Mộ Tinh Đan cười quay đầu nhìn vẻ mặt vô tội Thịnh Hạo Nhiên, nhịn được chê cười ra tiếng, “Đúng vậy, lúc trở nên hung ác quả thực rất đáng sợ!”

      “Chính là như thế!”

      Hứa Như Yên gật đầu đồng ý, sau đó cùng Mộ Tinh Đan bèn nhìn nhau cười.

      Bắt đầu từ tiếng cười này, người nhà vây quanh , bữa cơm này ăn được chủ và khách đều vui vẻ, cũng giải khai nút thắt lớn nhất trong lòng Thịnh Hạo Nhiên và Mộ Tinh Đan.

      Bọn họ lộ ra nụ cười hiểu ý, đôi tay gắt gao đan xen dưới bàn ăn, ai cũng được phép buông ra đôi bàn tay này nữa.
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hồi cuối

      Edit: Meggie2010

      Nửa đêm, có bóng người bí mật lén la lén lút đến gian phòng đối diện.

      Đến khi đứng ở bên ngoài gian phòng, bóng người núp ở sau bụi cây, len lén ngẩng đầu xác định người trong phòng thả xuống đồ vật trong tay, sau đó thổi tắt ánh nến.

      Bóng người thấy thế nhịn được cười trộm ra tiếng, bất quá căn cứ kinh nghiệm của dĩ vãng, lúc này vào còn quá sớm, cho nên nàng vô cùng kiên nhẫn chờ đợi lâu hơn chút.

      Cho đến khi trong viện an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của mình nàng. Nàng mới lén lút mò vào cửa phòng.

      Nhưng vào lúc này đôi hài xách tay lại cẩn thận gõ lên cánh cửa phát ra tiếng "cạch", thiếu chút nữa làm cho người ta bị dọa sợ đến mức bệnh tim tái phát.

      Người bị thương ngủ say.

      Ha ha, lần này khẳng định vạn vô nhất thất.

      Nàng cười trộm về phía nệm giường, tay buông đôi hài, lặng lẽ kéo ra góc chăn, --

      " trễ thế này còn ngủ, chạy tới đây làm gì?" Thịnh Hạo Nhiên bắt được bàn tay muốn tác quái của nàng, ngồi dậy.

      Mộ Tinh Đan có cảm giác xấu hổ khi làm chuyện xấu bị người bắt được, ngược lại còn kiêu căng phách lối chất vấn , "Tại sao trễ thế này rồi mà ngươi còn chưa ngủ?"

      Thịnh Hạo Nhiên nhíu mày, bật cười : "Có người lén lén lút lút từ cửa đối diện ta lẻn tới, còn núp ở trong bụi cây lên tiếng, mới vừa rồi thậm chí tạo ra động tĩnh lớn như vậy, nàng , ta còn có thể an tâm ngủ sao? tại đổi lại là nàng phải giải thích cho ta, nàng nửa đêm canh ba ngủ, chạy đến trong phòng ta làm gì?"

      Nếu bị bắt gặp, nàng dứt khoát đặt mông ngồi ở giường , quăng cái mị nhãn, thoải mái thừa nhận, "Ta, tới, đêm, tập."

      "Dạ tập?" nhíu mày, giống như cách nào hiểu nổi lời nàng .

      Nàng gật đầu cái, đôi tay dùng sức liền muốn đẩy ngã , thế nhưng lại chút động đậy, khiến nàng có chút tức giận hờn dỗi, "A! Ngươi cũng nên phối hợp chút để cho ta đẩy ngã chứ."

      Mặc dù sủng ái nàng, nhưng có nghĩa là có thể để nàng làm xằng làm bậy. bất vi sở động, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, " cho ta, rốt cuộc mấy ngày nay nàng muốn làm cái gì? Đừng tưởng rằng ta biết, mấy ngày nay nàng lén chạy đến nhiều lần, chẳng qua là vừa lúc bị người bắt gặp, cho nên lại lộn trở về."

      Mà hôm nay nàng thuận lợi người cũng gặp phải như vậy, chính là bởi vì trước đó phân phó, muốn mọi người tối nay được phép đến gần nơi này, bởi vì muốn biết nương to gan này lại muốn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

      "Ta chỉ muốn đến tấn công ngươi mà thôi, cũng phải muốn làm chuyện xấu gì." Nàng chu cái miệng nhắn.

      vất vả thương thế của mới tốt hơn, Lưu Tinh cũng bị nàng phái hộ tống La Oanh trở về Tam Sắc lâu truyền lại phương pháp trở về cho hai người kia.

      Vốn dĩ nàng nghĩ trực tiếp viết thư hoặc là tự mình chuyến, chỉ là tiểu tử La Oanh kia, cư nhiên chủ động bày tỏ có thể thay nàng chuyến, cầu duy nhất là nhất định phải phái Lưu Tinh bảo vệ . Vốn nàng cũng nghĩ nhiều, cho đến trước khi xuất phát, tiểu tử kia tiến tới bên tai nàng chúc nàng dạ tập thành công, nàng mới biết tâm tư của mình sớm bị nhìn thấu.

      như vậy, nhất định phải giải quyết chuyện này trước khi Lưu Tinh và La Oanh trở về, nếu phải mất thể diện sao?

      Thịnh Hạo Nhiên cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau, rốt cuộc nàng được giáo dục như thế nào, mà sao ngay cả loại chuyện nhạy cảm này cũng có thể đem ra đùa giỡn?

      Với lại thẳng thắn mà , ngũ lang nhà nàng kia chỉ cần nàng ngoắc ngoắc ngón tay tự mình nhào lên. thế nào đến phiên ngươi lại khó khăn như vậy. đại mỹ nữ như ta cũng tự mình đưa tới cửa, vậy mà ngươi lại hề có bất cứ hành động gì, chẳng lẽ là ta biến dạng rồi sao? Câu dẫn được ngươi?" Mộ Tinh Đan lo âu sau đó lại lắc đầu.

      “Bất quá khả năng này cũng cao lắm! phải là ngươi…” Ánh mắt của nàng chuyển dời xuống phía dưới, ý tứ cũng biết.

      Vẻ mặt Thịnh Hạo Nhiên cứng đờ, tự nhiên biết nàng ám chỉ điều gì. Nhưng càng làm cho chịu nổi chính là nàng địa nương thế gia thế nhưng cùng nam nhân đỉnh đạc thảo luận chuyện khuê phòng.

      “Đan nhi, nữ tử sao có thể tùy ý nhắc tới chuyện khuê phòng như vậy, thậm chí còn nửa đêm chủ động tiến vào gian phòng của nam tử, điều này chỉ hợp lễ giáo, còn tổn hại danh tiết của nàng.” sưng mặt lên khiển trách.

      Tuy nhiên Mộ Tinh Đan chuẩn bị tốt công khóa, cũng sớm có lời giải thích, “Hắc hắc, cổ nhân lễ giáo, nhưng cũng có cổ nhân làm chuyện giống ta. Bằng tại sao có thể có “Hoa mình nguyệt ảm lung sương mù, đêm nay đẹp về phía lang. Xả vớ bước hương cấp, tay cầm kim lũ hài. Bờ nam phòng tranh gặp gỡ, luôn luôn tựa người rung động. Thiếp ra ngoài vốn khó, mong quân thỏa sức ” như vậy từ ngữ xuất ?”

      nghe xong nhất thời im lặng, bởi vì biết phải mắng nàng tại sao có thể tẫn học thơ dâm tươi đẹp từ, hay là muốn tán dương học vấn của nàng tiến rất xa mới phải.

      Nàng cười đắc ý, thân thể càng thêm to gan nhảy qua ngồi lên người , hai cánh tay ôm lấy , cả khuôn mặt đều là vẻ thẹn thùng quyến rũ, “Tướng quân đại nhân của ta, đừng kiên trì bảo thủ của người nữa, liền theo ta !”

      đưa tay muốn đẩy nàng ra, lại bị nàng cảnh cáo, “Ngươi bây giờ dám đẩy ta ra, ngày mai ta mình chạy nhảy vực.”

      “Nàng dám!” Thịnh Hạo Nhiên lạnh mặt.

      Ánh mắt Mộ Tinh Đan liều lĩnh chằm chằm nhìn lại , “Ngươi có thể thử chút xem ta có dám hay ?”

      Cuối cùng, vẫn dám đẩy nàng ra, bởi vì biết nương tính tình cương liệt này được là làm được.

      Nhưng mà vẫn còn nắm chắc nên có quy củ, nàng động, bất động, thậm chí hai mắt còn nhắm nghiền, dự định bắt chước lão tăng nhập định.

      Mộ Tinh Đan có chút tức giận nhìn vẻ mặt có phản ứng của , nhịn được thầm oán giận trong lòng.

      Ai! Cái lão cổ hủ này, ta đây đại mỹ nhân như hoa như ngọc cũng hy sinh đến loại trình độ này rồi, vẫn thể khiến có nửa điểm phản ứng sao?

      Vừa chuyển mắt, nàng quyết định chủ ý muốn cho dạ tập tối nay thành công, thân thể càng thêm dựa sát vào , hài lòng nhận thấy được thân thể cứng ngắc của .

      Nếu định học Liễu Hạ Huệ, vậy đổi thành nàng chủ động cũng sao. Nhìn chút trình độ nhẫn nại của tướng quân lão gia này đến mức độ nào!

      “Hạo Nhiên…”

      Nàng ghé vào lỗ tai thổi khí, đầu lưỡi tinh nghịch liếm vành tai của , bàn tay bé đặt ở sau gáy êm ái vuốt ve.

      “Đến đây! Chơi với ta.” Môi đỏ mọng hôn lên cánh môi đóng chặt của , càng thêm tích cực dụ dỗ.

      Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu ngừng từ trán rơi xuống, Thịnh Hạo Nhiên càng ngừng hít sâu, ánh mắt ủng hộ nhìn chằm chằm nàng, hi vọng nàng có thể thấy thế mà dừng tay.

      Cái nương lằng nhằng này muốn ép điên sao?

      Thấy vẫn có phản ứng, Mộ Tinh Đan thể hạ quyết tâm, cởi áo ngoài ra, người nàng chỉ mặc cái yếm, dán chặt vào người cọ xát.

      “Mau mặc y phục vào.” Hạ quyết tâm lời nào, Thịnh Hạo Nhiên rốt cuộc nhịn được nghiến răng trầm giọng cảnh cáo.

      “Ta mạn phép !”

      “Nàng… Nàng phải hối hận.” Ánh mắt trầm nhìn nàng chằm chằm.

      Mộ TInh Đan khiêu khích cười với tiếng. “Ta lớn đến như vậy còn biết hai chữ ‘hối hận’ viết như thế nào!”

      Thịnh Hạo Nhiên hít hơi sâu, bàn tay vung lên, làm cho sa màn rơi xuống che kín phong cảnh giương. Chỉ nghe Mộ Tinh Đan bật ra tiếng hô , liền hề truyền ra thanh hai người chuyện với nhau nữa.

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn thẹn thùng dám nhìn lén phong cảnh trong phòng, sau khi rơi vào tầng mây, mơ hồ tản mát ra ánh sáng chói lọi.

      Gió xuân thổi qua biến thành, cũng thổi rơi những cánh hoa hồng tràn đầy mặt đất, bên trong phủ tướng quân càng thêm từng trận đơn thuần, cả đêm dứt.

      Toàn văn hoàn
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      Friendangel2727Lạc Linh Ngân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :