Chương 8.1
Edit: Meggie2010
"Tinh tỷ tỷ, Tinh tỷ tỷ?" Giọng trẻ con non nớt ngừng vang lên bên tai Mộ Tinh Đan, cuối cùng cũng khiến nàng phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt.
"Aiz, La Oanh, sao vậy?" Nhìn tiểu nam hài đội khăn trùm đầu trước mặt mình, dịu dàng hỏi.
"Ăn cơm." chỉ chỉ thức ăn bàn.
"Ách!" Nhìn thức ăn bàn lúc, Mộ Tinh Đan mới nhận ra mình ăn cơm đến nửa chừng lại xuất thần. Và mấy miếng cơm trắng vào miệng, Mộ Tinh Đan khỏi thầm tự trách. ràng nàng mới là người lớn, tại sao trái lại còn luôn khiến La Oanh phải chăm sóc nàng? Hơn nữa ban đầu nàng còn son sắt thề thốt rằng tự chăm sóc mình tốt.
La Oanh rất đáng thương, bởi vì trời sinh đầu tóc bạc trắng, bị cha nương bán cho mấy người môi giới. Lúc Thiên Kình vương quân công phá ngoại thành của biên thành những người môi giới kia cố chạy trối chết, cũng quên mở trói cho . may là lúc nàng bị thương đánh bậy đánh bạ thế nào lại xông vào hầm cứu được , nếu sợ rằng hài tử đáng thương này sớm đói chết. Nhưng lương thực nàng mang theo cũng có hạn, mà thực vật ở bên trong thành bị Thiên Kình quân vơ vét sạch . Cho nên vừa phát dấu hiệu rút lui của Thiên Kình vương quân, nàng thừa dịp đề phòng của bọn họ có sơ hở liền dẫn thoát khỏi biên thành.
Chỉ có điều tiểu tử này... Dựa vào giác quan thứ sáu cực kỳ chuẩn của nữ nhân, tuyệt đối phải là nhân vật bình thường.
Bởi vì lúc ở trong hầm ngầm, ràng nàng hôn mê vì bị trúng tên, khi tỉnh lại lại phát vết thương được cầm máu, thậm chí có dấu hiệu kết vảy.
Nàng hỏi , là người hầu của mấy kẻ môi giới mang dược liệu, nên giúp nàng cầm máu. Vấn đề là những dược thảo kia cũng phải là thần đan, có khả năng chỉ trong ngày khiến cho vết thương bị tên bắn kết vảy sao? Còn nữa, từ ánh mắt lóe lên của lúc nàng hỏi lai lịch của , nàng càng khẳng định nhất định vẫn còn che giấu điều gì đó chưa .
"Đến, ăn nhiều chút."
Có lẽ là cuộc sống lúc trước quá mức khốn khổ, bệnh căn dứt, dù cho nàng cố gắng bồi bổ thân thể giúp , vẫn mang bộ dáng thiếu dinh dưỡng.
Ngoài ra, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện tìm kiếm phương pháp trở lại thế giới đại. Suy cho cùng, cái thế giới này chơi đùa tốt tốt , nhưng cũng có quá nhiều chuyện thương tâm.
Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm biết làm thế
Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm trị thế nào đây?
Nhìn ân nhân cứu mạng của mình, khuôn mặt có vẻ từng trải của La Oanh thoáng qua tia buồn bực, khe khẽ thở dài, “Tinh tỷ tỷ, nếu như ngươi muốn trở về thế giới cũ, ta có thể cho ngươi biết phương pháp.”
ra biết nàng có điều lưu luyến với thế giới này, Nhưng nhìn nàng khăng khăng chạy mạch đến vương đô khiến thể ra những lời này trước thời hạn.
Mộ Tinh Đan vẫn còn lâm vào ngẩn người liền ngây ngốc đáp lời, “Oh, phương pháp trở về sao? Cám ơn ngươi, ách…”
Đột nhiên ý thức được mình vừa mới nghe được cái gì, mắt nàng trừng lớn dám tin nhìn , “Ngươi vừa mới gì?”
La Oanh rất kiên nhẫn lặp lại lần, “Ta , ta có thể cho ngươi biết phương pháp trở về thế giới cũ.”
“Ngươi ?” Nàng vẩn thể tin như cũ.
“Đợi chút, làm sao ngươi biết ta đến từ thế giới khác?”
“Là . Hơn nữa lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ta biết rồi.”
Mộ Tinh Đan chớp mắt, đột nhiên đổi giọng thuyết giáo, “La Oanh, ngươi phải biết lừa gạt người lớn là tốt chứ? Trêu đùa người lớn là đúng.”
La Oanh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng, “Ta lừa ngươi, ta .”
“Đợi chút, ta có nghi vấn.” Nàng đứng lên, quanh người vòng, giống như quan sát gì đó, “Chắc ngươi phải là cao nhân cải lão hoàn đồng gì gì đó đó chứ?”
“ phải.”
Nàng lại đoán. “Vậy… Là thần đồng sao?”
“Cũng phải.”
“Vậy…” có khả năng là gì?
“Ta chỉ là có năng lực biết trước.” để nàng tiếp tục đoán mò, dứt khoát tự mình , “Ngoài ra, mta cũng có năng lực chữa trị. Mặc dù thể khiến ngươi hồi phục hoàn toàn, nhưng có thể làm cho thương thế của ngươi khá hơn chút.”
Ngày đó lúc hai người gặp nhau, ra chỉ vừa mới tỉnh lại từ trong mê dược. Cho tới sau đó nàng bị thương nặng mà hôn mê, chỉ có chút năng lực giúp vết thương của nàng khép lại.
Mà từ kinh nghiệm thê thảm trải qua cho biết rằng năng lực này của mình ở trong mắt người đời đượctiếp nhận. Cho nên, vừa mới bắt đầu mới chọn giấu giếm nàng. Nhưng sau khi tiếp xúc với nàng, biết nàng là người đáng tin, lúc này mới nguyện ý với nàng, cũng trợ giúp nàng trở lại thế giới cũ.
“Ách.” Phản ứng bình tĩnh của nàng có chút ngoài dự liệu của La Oanh, “Cho nên người giúp ta chữa thương trong hầm ngầm quả nhiên chính là ngươi sao.”
“Ừ.”
Nàng cúi đầu biết lẩm bẩm cái gì, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn , “Sao ngươi biết ta muốn trở về thế giới cũ?”
“Bởi vì lúc ngươi hôn mê vì bị thương vẫn mớ.”
“Vậy ngươi xem, ta nên làm thế nào mới có thể trở lại thế giới của ta?” Nàng như là hạ quyết tâm, kiên địnhnhìn .
Tròng mắt thâm thúy của La Oanh tựa như có thể vọng vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng, “Ngươi chịu trở về sao? Nếu ngươi xác định ta cho ngươi biết.”
Bị hỏi làm hoảng hốt, nàng chợt lui về phía sau mấy bước, vội vàng nhìn chỗ khác, lại dám nhìn thẳng.
Nàng hẳn là cho biết đáp án khẳng định. Nhưng tại sao lời muốn bật ra khỏi cổ họng trong nháy mắt kia, nàng lại cách nào quả quyết lớn tiếng ra?
Ban đêm, Mộ Tinh Đan ngồi ngẩn người trong phòng ở khách điếm trước mắt của nàng bỗng nhiên nhiều hơn bóng người làm cho nàng giật mình. Bình tĩnh nhìn qua, ra là Lưu Tinh sau khi tách ra ở biên thành vẫn chưa gặp lại.
“Chủ tử, thuộc hạ vẫn luôn lo lắng an nguy của người, may là chủ tử cát nhân thiên tướng xảy rachuyện lớn gì.” Lưu Tinh quỳ gối xuống , “Đúng rồi, người bị trúng tên sao chứ?”
Ngày đó lúc đóng cửa thành, nàng đưa Như Yên nương tiến vào nội thành trước, mới ra ngoài hiệp trợ chủ tử đưa Thịnh lão phu nhân vào thành, lại phát chủ tử bị thương trước cửa thành. Mà khi đó, cửa thành đóng lại chỉ còn dư khe hở . Bởi vì tường thành của nội thành được đặc biệt gia cố, khi cửa thành khép lại, đừng có bất kỳ loại vũ khí công thành nào có thể bò lên, nay cả loại người khinh công lão luyện như bọn họ cũng cách nào nhảy ra. Ngoài bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể phát tín hiệu thông báo cho mật thám của Tam Sắc lâu truy tung tin tức của chủ tử. Song biên thành lâm vào chiến hỏa, cho dù khởi động mạng lưới tình báo, muốn tìm được người dễ như vậy sao? Cũng may, sau mấy ngày Phi Phượng quân phản công biên thành, hành tung của chủ tử là do mật thám của Tam Sắc lâu truyền đến.
“ sao sao, sớm tốt hơn rồi.” Mộ Tinh Đan cười cười, ở thế giới này còn có người quan tâm nàng như vậy nàng có chút cảm động.
“ sao là tốt rồi.” Lưu Tinh thở phào nhõm, nhưng nàng lại chợt nghĩ tới chuyện, chân mày khỏi nhíu lại, “Chủ tử, ra …”
“Sao vậy?”
“Thịnh tướng quân…”
“Đừng nhắc tới .” Mộ Tinh Đan đột nhiên lạnh mặt, đánh gãy lời nàng. “Ta còn quan hệ gì với nữa rồi.”
Nam nhân làm cho người ta thương tâm kia, vừa nhắc tới , tim nàng liền nhịn được mơ hồ đau đớn.
“Chủ tử, có lẽ người biết, ra Thịnh tướng quân cũng đến tiểu trấn này rồi, hơn nữa ngụ trong khách điếm ngoài cửa trấn.” Lưu Tinh kiên trì cho hết lời.
“Lưu Tinh, ta ta muốn biết-” Mộ Tinh Đan có chút tức giận nhìn nàng.
“Chủ tử, mặc dù ta hiểu người giận dỗi chuyện gì với Thịnh tướng quân, nhưng đối với người đích xác là lòng!”
Trong khoảng thời gian ở trong phủ tướng quân, nàng theo bên cạnh chủ tử là nhìn thấy ràng nhất. Tướng quân luôn ở sau lưng chủ tử dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn nàng. Sau khi chủ tử ngủ say, đứng ở mép giường nàng nhìn nàng hồi lâu, ra những lời thương mà chủ tử muốn , những lời mà chủ nhân nghe thấy kia, nàng đều nghe được toàn bộ. Càng cần nhắc tới, vào cái ngày nội thành mở cửa thành đó, sau khi biết chủ tử bị thương nặng, vẻ mặt thất thần kia của , cùng với cuối cùng phun ra ngụm máu kia. Cũng vì vậy mà sau khi nhận được tin tức của chủ tử nàng mới có thể đa cũng để lại tin tức cho tướng quân biết. Ai ngờ tướng quân còn bị bệnh liệt giường thế nhưng đếm xỉa gì đến thương thế của mình giục ngựa đuổi tới.
“ lòng hay chỉ mình ngươi có thể định đoạt được sao?” Nàng hừ lạnh tiếng, tới bên cửa sổ, cố gắng để cho gió lạnh thổi tắt những rung động trong trái tim mà nàng nên có nữa.
“Chủ tử, nếu người tin lời Lưu Tinh , thỉnh người tận mắt đến nhìn Thịnh tướng quân chút .”
Lưu Tinh thở dài, “Thịnh tướng quân mang theo thương tích trở về từ chiến trường, cộng thêm sau khi nghe thấy tin chủ tử sống chết , thế nhưng cứng rắn nôn ra ngụm máu lớn.”
Nghiêm trọng như thế? Thân thể nàng đột nhiên lắc lư, vội vàng truy vấn, “Vậy bây giờ tình huống của như thế nào?”
Lưu Tinh cúi đầu, bẩm báo theo , “Bị thương nặng cộng thêm tĩnh dưỡng tốt, theo Lưu Tinh được biết, Thịnh tướng quna6 trước mắt bệnh nặng đến nỗi cách nào xuống giường được.”
“ cách nào xuống giường được…” Mộ Tinh Đan thất thần thào lặp lại, bỗng chốc, nàng mất bình tĩnh nắm bả vai của Lưu Tinh, “ ở đâu, mang ta tìm .”
“Dạ, Lưu Tinh tuân lệnh.”
Last edited by a moderator: 17/5/15