1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc tướng quân – Mã Kì Đóa (Full Đa Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.2
      Edit: Meggie2010


      Tiếng nổ mạnh vang từng cơn sóng liên tiếp từ xa đến gần, mặc dù điều này chứng minh kẻ địch lầm va chạm vào bẫy rập, nhưng theo thanh càng ngày càng gần này, cũng đại biểu mặc dù tốc độ của quân địch bị trì hoãn, nhưng cũng hề buông tha hành động công thành.

      Cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian nhanh chóng tiến vào nội thành, tường thành ở nơi đó được Liễu Bình Lục đặc biệt tăng cường, có thể ngăn chặn bọn họ trong khoảng thời gian từ nửa tháng đến tháng.

      Thịnh Hạo Nhiên mang theo đại quân xuất chinh cũng nửa tháng, bọn họ phát ra thích hợp muốn chạy về cũng phải mất chừng đó thời gian, mà đây là theo phỏng đoán nếu đường gặp phải địch nhân chặn lại.

      Nàng đánh cuộc, đánh cuộc chừng đó thời gian đủ để cho Thịnh Hạo Nhiên trở về phòng thủ biên thành.

      Sau lưng truyền đến tiếng binh đao càng ngày càng ràng, khiến Mộ Tinh Đan càng thêm ra sức đỡ Thịnh mẫu về phía trước.

      Ánh mắt Thịnh mẫu phức tạp nhìn nàng, "Tại sao lúc này phải cứu ta? Ta phản đối hôn của ngươi với Hạo Nhiên, thậm chí để ngươi làm thiếp cũng đều cho phép, vì sao ngươi còn muốn cứu ta?"

      Mộ Tinh Đan cúi đầu nhìn nàng, bước thẳng về phía trước, sau đó phân thần trả lời vấn đề của nàng, " lấy ta, là vấn đề của . Nếu ta đủ sâu, như vậy kiên trì, mà phải thỏa hiệp giữa ngươi và ta. Hơn nữa tình vốn chính là chuyện giữa ta và , liên qua gì đến Thịnh phu nhân ngươi, tại sao ta có thể thấy chết mà cứu?

      Thịnh mẫu đối với vâu trả lời của nàng cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu hỏi, “Nhưng ta... ngày đó nhục mạ ngươi như vậy, thậm chí liên tiếp vài ngầy đều chưa từng nhìn ngươi bằng sắc mặt tốt, ngươi oán hận ta sao?”

      tay che miệng mũi ho , Mộ Tinh Đan nhìn cửa nội thành gần ngay trước mắt, lộ ra ngụ cười, lúc này mới lên tiếng , “Thịnh phu nhân, chuyện này đều qua, lại , ta làm việc chỉ cầu thẹn với lương tâm, tốt lắm, hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta phải đây.”

      ? Thịnh mẫu còn chưa hiểu ý từ trong lời của nàng, liền bị nàng đẩy mạnh, vào bên trong nội thành.

      Thịnh mẫu ngạc nhiên quay đầu lại, lại thấy Mộ Tinh Đan đường nâng đỡ nàng tới bị chi mưa tên bắn trúng chân, trọng tâm vững té nhào xuống đất, lúc này lại bị chi mưa tên bắn trúng bả vai của nàng.

      “Đóng cửa thành!”

      Binh lính giữ cửa thành đột nhiên rống to, Thịnh mẫu vốn dĩ còn định ra kéo Mộ Tinh Đan vào thành bị những người khác lôi kéo, chỉ có thể kinh hoảng nhìn bóng dáng Mộ Tinh Đan từ từ biến mất sau cửa thành.

      “Đợi chút. Còn có người ở bên ngoài, còn có người ở bên ngoài!” để ý lễ giáo, Thịnh mẫu khàn giọng rống to.

      Nhưng binh lính giữ cửa thành giống như nghe thấy, đó chính là tuân thủ mệnh lệnh Liễu Chính sớm ban bố - ngay lúc quân địch bắn vào mưa tên đóng cửa thành.

      Giờ phút này, ở bên ngoài cửa thành, Mộ Tinh Đan vui mừng nhìn cửa thành chắc chắn hoàn toàn khép lại.

      Cuối cùng nàng cũng thành công giúp nhiệm vụ thủ thành!

      đêm này, thanh chiến hỏa thiêu đốt cả biên thành, nội thành trở thành thành lũy kiên cố nhất, hoàn toàn ngăn cản tiến công của quân địch.

      “Tướng quân...” Liễu nghĩa nhíu chặt lông mày, giục ngựa tới bên người Thịnh Hạo Nhiên, lo lắng nhìn .

      Kể từ sau khi biết trúng kế điệu hổ ly sơn của quân địch, tướng quân vẫn cắn răng ngủ nghỉ chỉ huy chiến cuộc. Sau khi trải qua phen khổ chiến, bọn họ thành công mở đường máu, nhưng người người cũng đều chảy máu, ngay cả bản thân tướng quân cũng ngoài ý muốn, bả vai và sát ngực đều bị trúng tên, thế nhưng lại vẫn chịu nghỉ ngơi chút nào.

      Hơn nữa từ khi nhận được mạt hàm biết được biên thành bị công phá, ngaoij trừ truyền đạt mệnh lệnh cần thiết, càng thêm mặt lạnh lên tiếng nữa.

      Thịnh Hạo Nhiên mím chặt môi, càng tiếp cận biên thành, đau đớn trong lòng vàng mãnh liệt.

      Liên tục lên đường, khiến cho vốn là biên thành cách xa trăm dặm gần ngay trước mắt, cửa thành rộng mở phảng phất như chiếc chuông tang khổng lồ, gõ vang trong lòng tất cả ý niệm chẳng lành.

      Nhưng thành trì vô cùng yên tĩnh, khiến hơi ghìm ngựa lại cách cửa thành ba dặm, vẻ mặt nghiêm túc phía trước.

      Với tòa thành trì bị công phá chiếm lĩnh mà , thành này có vẻ... Quá mức yên tĩnh.

      Bên ngoài thành còn có chút lều trại vũ khí công thành, vẫn còn có quân địch đóng giữ, nhưng lượng binh này cũng quá mức thưa thớt.

      “Tìm người thăm dò chút.” bình tĩnh ra lệnh, nhưng giây cương trong tay lại kéo chết căng.

      Tất cả quân kỵ ai phát ra nửa điểm tiếng vang, bọn họ đều đợi tin tức thám tử hổi báo, vẻ mặt bao trùm mảnh túc mục (nghiêm túc và trang trọng) và nồng đậm bất an.

      “Báo! Bên trong thành có binh lính của quân địch, hơn nữa...”

      Tiêu binh đột nhiên chần chờ, rước lấy Thịnh Hạo Nhiên vui nhìn chằm chằm.

      “Hơn nữa cái gì?”

      “Hơn nữa trừ cửa thành có quân thương vong của ta ra, còn lại đa số thi thể bên trong thành thi thể đều là quân địch. Mà nội thành giống như bị phong kín, cả tòa thành thấy bóng dáng của người dân nào, giống như sớm có chuẩn bị rút lui. Còn quân địch từ hai ngày trước bắt đầu lục tục rút lui, những người trước mắt này là nhóm cuối cùng.”

      chỉ Thịnh Hạo Nhiên, mà hầu hết tất cả các tướng sĩ khi nghe tin tức này đều lộ ra vẻ mặt thể tin, nhìn chằm chằm tên tiểu binh kia tha.

      Sau khi hít hơi sâu, Thịnh Hạo Nhiên hỏi, “Tin tức chính xác ? Ngươi xác nhận tất cả những thi thể kia đều là người của Thiên Kình vương quân sao?”

      “Dạ, tiểu nhân xác định. Hơn nữa lúc nãy vừa bắt được binh lính bị trọng thương của quân địch, theo như , bộ họ xuất đọng hai ngàn binh lực tấn công biên thanh, nhưng mới tấn công vào biên thành bị chết hơn ngàn người, cộng thêm thời gian lâu công phá được nội thành, sợ chúng ta kịp thời trở về phòng thủ mới quyết định lui binh.”

      Trong lòng sắp bị lo lắng và vui sương bởi tin vừa nghe được ép vỡ, Thịnh Hạo Nhiên nhất định phải chính mắt xác nhận mới có thể tin tưởng này.

      “Giá!” giục ngựa bắt đầu lao vụt , năm trăm quân kỵ theo ở phía sau.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Friendangel2727thuyvy2711 thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi!!! gần hết rồi

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.3
      Edit: Meggie2010


      Vừa tiến vào cửa thành, bọn họ thả chậm cước bộ, ngắm nhìn bốn phía, xác nhận tình huống xung quanh đúng như những gì tên tiêu binh kia vừa mới .

      Chẳng những chết đều là quân địch, mà còn hầu như là chết toàn thây, tựa hồ là bị hỏa dược nổ chết .

      Nhớ tới nội dung mà tên tiêu binh kia vừa mới báo cáo, trong lòng khẽ động, lạnh lùng hạ lệnh, "Liễu Nghĩa điều bốn phần binh lực bên cánh phải lục soát từng nhà cho ta, nhất định có tàn binh chứa chấp bên trong thành, kẻ nào chống cự giết tha! Những người khác theo ta đến nội thành."

      còn chưa tới nội thành, nghe thấy cửa thành truyền đến mảnh hoan hô, và cả tiếng bước chân lẫn lộn.

      “Tướng quân, là ngươi sao?” Liễu Chính xông lên cửa thành, sau khi xác nhận người dẫn đầu là Thịnh Hạo Nhiên, mừng rỡ đến mức lời nào có thể diễn tả được, “Tướng quân trở lại, mau mở cửa thành.”

      Cửa thành vừa mở, đoàn dân chúng hỗn loạn ầm ầm đón chào, mọi người nhìn gia viên bị phá hoại, mặc dù có cảm giác vô lực, nhưng cũng vui mừng vì ít nhất vẫn bảo vệ được tính mạng.

      Bởi vì dân chúng từ trong thành xông ra quá nhiều, đến nỗi Thịnh Hạo Nhiên cách nào xuống ngựa, chỉ có thể ngồi ngựa nhìn từng người ra ngoài.

      Tới tới lui lui rất nhiều người, có người hoan hô có người báo tin mừng, nhưng tầm mắt tuần tra lúc lâu trước sau vẫn tìm được người mà muốn tìm.

      “Hạo Nhiên ca ca - -“

      tiếng kêu to, khiến đột nhiên quay đầu, nhìn về phía thanh phát ra.

      Hứa Như Yên chạy về phía , trong mắt hàm chứa lệ, điềm đạm đáng ngửa đầu nhìn .

      “Như Yên, nương ta đâu?” Thịnh Hạo Nhiên nhảy xuống ngựa, nắm bả vai của nàng vội hỏi.

      Hứa Như Yên lau nước mắt, khuôn mặt nhắn che kín hung phấn và vui sướng, kéo tay của lùi lại, “Hạo Nhiên ca ca, di nương ở chỗ này.”

      Thịnh Hạo Nhiên hất tay nàng ra theo bản năng, để ý gương mặt vừa kinh ngạc vừa bi thương của nàng, tới hướng mà nàng chỉ.

      nhanh vài bước nhìn thấy mẫu thân đứng ở trước cửa thành, biết cúi đầu nhìn cái gì ở đó.

      “Nương, hài nhi tới trễ, khiến người bị sợ hãi rồi.”

      Dường như nghe thấy tiếng kêu lớn của , Thịnh mẫu vẫn cúi thấp đầu, lẳng lặng nhìn đất. Thịnh Hạo Nhiên thấy thế, trong mắt lên nghi ngờ, cũng nhìn về phía đất theo ánh mắt của nàng.

      có bất kỳ vật gì, phiến đá màu xám chỉ có hai vết màu đen như hoa ban. Thịnh Hạo Nhiên nhăn mày, kinh nghiệm sa trường cho biết đó là vết máu sau khi khô lại.

      Đột nhiên, kinh hoảng hỏi. “Nương, chẳng lã người bị thương sao? Hài nhi lập tức tìm đại phu cho người… “

      cần, ta bị thương.”

      Thịnh mẫu khó chịu nhìn , chậm rãi mở miệng, “Người bị thương là Tinh nương thích mặc hồng y kia, Đan nhi của ngươi.”

      Nàng bị thương? hoảng sợ hỏi tiếp, “Nàng đâu? Nàng đâu rồi?”

      Thịnh mẫu cúi thấp đầu, đáy mắt tràn đầy áy náy, biết nên với nhi tử tin tức được tốt kia như thế nào.

      cho ta biết, nàng đâu rồi?” Tim chợt quặn đau, Thịnh Hạo Nhiên cảm thấy mình gần như sắp thể hô hấp.

      Thịnh mẫu vẫn như cũ cúi thấp đầu, dám đối diện với đôi mắt dò hỏi của nhi tử.

      “Nương!” Sợ hãi trong lòng rốt cuộc vượt qua lý trí, nhịn được điên cuồng rống lên với mẫu thân. “ cho ta biết! cho ta biết nàng đâu rồi?”

      Lần này đầu Thịnh mẫu càng rủ xuống thấp hơn, nước mắt tự trách chảy xuống. Hứa Như Yên đứng bên cạnh nhịn được xông tới, che trước người Thịnh mẫu, thay nàng ra mà nàng dám .

      “Ta biết, để ta thay di nương.”

      Song vừa mới mở miệng, đột nhiên đối mặt với đôi mắt băng lãnh lại điên cuồng của quét tới lại đánh cái rùng mình.

      Trời ạ! Đây mới là Hạo Nhiên ca ca ôn văn kia sao? Ánh mắt đáng sợ kia giống như là muốn xé rách người!

      “Ngày đó...”

      Nàng nuốt ngụm nước bọt, mới tiếp tục . “Tinh nương đỡ di nương muốn tiến vào nội thành lánh nạn, kết quả còn chưa vào tới trong thành, nàng bị trúng tên...”

      “Sau đó sao?”

      lo lắng truy hỏi.

      “Sau đó nàng đẩy di nương vào cửa thành, mình lại ngã quỵ xuống đất dậy nổi, sau lại...”

      Nàng ấp a ấp úng , “Sau lại... Cửa thành liền đóng... đóng lại...”

      Nghe xong lời của nàng thất thần nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy cảnh vật bốn phía trở nên hư ảo, cửa thành cùng tường thành cao ngất cũng ngăn được ánh mặt trời quá chói chang đỉnh đầu.

      Lại nhìn chút hai vết máu khô đất, nhịn được ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve phần đất biến thành màu đen kia, mỗi lần chạm vào tim của liền quặn đau lần.

      Nàng đau lắm phải ? Trong nháy mắt bị mưa tên bắn trúng. hoảng hốt nghĩ tới.

      Thời điểm nàng ngã xuống ở nơi này nghĩ gì? Có từng nghĩ tới trở lại cứu nàng hay ? Nếu có, nhất định khiến nàng thất vọng rồi!

      Nhìn nhi tử hoảng thần, Thịnh mẫu bắt đầu khóc nức nở nghẹn ngào, “Hạo Nhiên, ta muốn ra ngoài kéo nàng vào trong thành, nhưng cửa lại đóng lại...”

      Nghe tiếng khóc, hoảng hốt ngẩng đầu lên, suy yếu an ủi mẫu thân, “Ta biết, ta biết...”

      Tiếng khóc, tiếng huyên náo của đoàn người, còn có tiếng kêu gọi của cấp dưới, tất cả thanh giống như cách tầng tầng bố mạo, khiến nghe được. ngẩng đầu nhìn bầu trời quá mức rực rỡ, đột nhiên - -

      “Nôn - -“ nôn ra ngụm máu từ trong miệng, bắn tung tóe lên hai vết máu khô biến thành màu đen kia.

      Vết máu, dưới ánh mặt trời chói chang, ra quá đỏ, quá chói mắt.
      Last edited: 18/5/15
      Friendangel2727Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1
      Edit: Meggie2010


      "Tinh tỷ tỷ, Tinh tỷ tỷ?" Giọng trẻ con non nớt ngừng vang lên bên tai Mộ Tinh Đan, cuối cùng cũng khiến nàng phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt.

      "Aiz, La Oanh, sao vậy?" Nhìn tiểu nam hài đội khăn trùm đầu trước mặt mình, dịu dàng hỏi.

      "Ăn cơm." chỉ chỉ thức ăn bàn.

      "Ách!" Nhìn thức ăn bàn lúc, Mộ Tinh Đan mới nhận ra mình ăn cơm đến nửa chừng lại xuất thần. Và mấy miếng cơm trắng vào miệng, Mộ Tinh Đan khỏi thầm tự trách. ràng nàng mới là người lớn, tại sao trái lại còn luôn khiến La Oanh phải chăm sóc nàng? Hơn nữa ban đầu nàng còn son sắt thề thốt rằng tự chăm sóc mình tốt.

      La Oanh rất đáng thương, bởi vì trời sinh đầu tóc bạc trắng, bị cha nương bán cho mấy người môi giới. Lúc Thiên Kình vương quân công phá ngoại thành của biên thành những người môi giới kia cố chạy trối chết, cũng quên mở trói cho . may là lúc nàng bị thương đánh bậy đánh bạ thế nào lại xông vào hầm cứu được , nếu sợ rằng hài tử đáng thương này sớm đói chết. Nhưng lương thực nàng mang theo cũng có hạn, mà thực vật ở bên trong thành bị Thiên Kình quân vơ vét sạch . Cho nên vừa phát dấu hiệu rút lui của Thiên Kình vương quân, nàng thừa dịp đề phòng của bọn họ có sơ hở liền dẫn thoát khỏi biên thành.

      Chỉ có điều tiểu tử này... Dựa vào giác quan thứ sáu cực kỳ chuẩn của nữ nhân, tuyệt đối phải là nhân vật bình thường.

      Bởi vì lúc ở trong hầm ngầm, ràng nàng hôn mê vì bị trúng tên, khi tỉnh lại lại phát vết thương được cầm máu, thậm chí có dấu hiệu kết vảy.

      Nàng hỏi , là người hầu của mấy kẻ môi giới mang dược liệu, nên giúp nàng cầm máu. Vấn đề là những dược thảo kia cũng phải là thần đan, có khả năng chỉ trong ngày khiến cho vết thương bị tên bắn kết vảy sao? Còn nữa, từ ánh mắt lóe lên của lúc nàng hỏi lai lịch của , nàng càng khẳng định nhất định vẫn còn che giấu điều gì đó chưa .

      "Đến, ăn nhiều chút."

      Có lẽ là cuộc sống lúc trước quá mức khốn khổ, bệnh căn dứt, dù cho nàng cố gắng bồi bổ thân thể giúp , vẫn mang bộ dáng thiếu dinh dưỡng.

      Ngoài ra, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện tìm kiếm phương pháp trở lại thế giới đại. Suy cho cùng, cái thế giới này chơi đùa tốt tốt , nhưng cũng có quá nhiều chuyện thương tâm.

      Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm biết làm thế

      Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm trị thế nào đây?

      Nhìn ân nhân cứu mạng của mình, khuôn mặt có vẻ từng trải của La Oanh thoáng qua tia buồn bực, khe khẽ thở dài, “Tinh tỷ tỷ, nếu như ngươi muốn trở về thế giới cũ, ta có thể cho ngươi biết phương pháp.”

      ra biết nàng có điều lưu luyến với thế giới này, Nhưng nhìn nàng khăng khăng chạy mạch đến vương đô khiến thể ra những lời này trước thời hạn.

      Mộ Tinh Đan vẫn còn lâm vào ngẩn người liền ngây ngốc đáp lời, “Oh, phương pháp trở về sao? Cám ơn ngươi, ách…”

      Đột nhiên ý thức được mình vừa mới nghe được cái gì, mắt nàng trừng lớn dám tin nhìn , “Ngươi vừa mới gì?”

      La Oanh rất kiên nhẫn lặp lại lần, “Ta , ta có thể cho ngươi biết phương pháp trở về thế giới cũ.”

      “Ngươi ?” Nàng vẩn thể tin như cũ.

      “Đợi chút, làm sao ngươi biết ta đến từ thế giới khác?”

      “Là . Hơn nữa lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ta biết rồi.”

      Mộ Tinh Đan chớp mắt, đột nhiên đổi giọng thuyết giáo, “La Oanh, ngươi phải biết lừa gạt người lớn là tốt chứ? Trêu đùa người lớn là đúng.”

      La Oanh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng, “Ta lừa ngươi, ta .”

      “Đợi chút, ta có nghi vấn.” Nàng đứng lên, quanh người vòng, giống như quan sát gì đó, “Chắc ngươi phải là cao nhân cải lão hoàn đồng gì gì đó đó chứ?”

      phải.”

      Nàng lại đoán. “Vậy… Là thần đồng sao?”

      “Cũng phải.”

      “Vậy…” có khả năng là gì?

      “Ta chỉ là có năng lực biết trước.” để nàng tiếp tục đoán mò, dứt khoát tự mình , “Ngoài ra, mta cũng có năng lực chữa trị. Mặc dù thể khiến ngươi hồi phục hoàn toàn, nhưng có thể làm cho thương thế của ngươi khá hơn chút.”

      Ngày đó lúc hai người gặp nhau, ra chỉ vừa mới tỉnh lại từ trong mê dược. Cho tới sau đó nàng bị thương nặng mà hôn mê, chỉ có chút năng lực giúp vết thương của nàng khép lại.

      Mà từ kinh nghiệm thê thảm trải qua cho biết rằng năng lực này của mình ở trong mắt người đời đượctiếp nhận. Cho nên, vừa mới bắt đầu mới chọn giấu giếm nàng. Nhưng sau khi tiếp xúc với nàng, biết nàng là người đáng tin, lúc này mới nguyện ý với nàng, cũng trợ giúp nàng trở lại thế giới cũ.

      “Ách.” Phản ứng bình tĩnh của nàng có chút ngoài dự liệu của La Oanh, “Cho nên người giúp ta chữa thương trong hầm ngầm quả nhiên chính là ngươi sao.”

      “Ừ.”

      Nàng cúi đầu biết lẩm bẩm cái gì, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn , “Sao ngươi biết ta muốn trở về thế giới cũ?”

      “Bởi vì lúc ngươi hôn mê vì bị thương vẫn mớ.”

      “Vậy ngươi xem, ta nên làm thế nào mới có thể trở lại thế giới của ta?” Nàng như là hạ quyết tâm, kiên địnhnhìn .

      Tròng mắt thâm thúy của La Oanh tựa như có thể vọng vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng, “Ngươi chịu trở về sao? Nếu ngươi xác định ta cho ngươi biết.”

      Bị hỏi làm hoảng hốt, nàng chợt lui về phía sau mấy bước, vội vàng nhìn chỗ khác, lại dám nhìn thẳng.

      Nàng hẳn là cho biết đáp án khẳng định. Nhưng tại sao lời muốn bật ra khỏi cổ họng trong nháy mắt kia, nàng lại cách nào quả quyết lớn tiếng ra?

      Ban đêm, Mộ Tinh Đan ngồi ngẩn người trong phòng ở khách điếm trước mắt của nàng bỗng nhiên nhiều hơn bóng người làm cho nàng giật mình. Bình tĩnh nhìn qua, ra là Lưu Tinh sau khi tách ra ở biên thành vẫn chưa gặp lại.

      “Chủ tử, thuộc hạ vẫn luôn lo lắng an nguy của người, may là chủ tử cát nhân thiên tướng xảy rachuyện lớn gì.” Lưu Tinh quỳ gối xuống , “Đúng rồi, người bị trúng tên sao chứ?”

      Ngày đó lúc đóng cửa thành, nàng đưa Như Yên nương tiến vào nội thành trước, mới ra ngoài hiệp trợ chủ tử đưa Thịnh lão phu nhân vào thành, lại phát chủ tử bị thương trước cửa thành. Mà khi đó, cửa thành đóng lại chỉ còn dư khe hở . Bởi vì tường thành của nội thành được đặc biệt gia cố, khi cửa thành khép lại, đừng có bất kỳ loại vũ khí công thành nào có thể bò lên, nay cả loại người khinh công lão luyện như bọn họ cũng cách nào nhảy ra. Ngoài bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể phát tín hiệu thông báo cho mật thám của Tam Sắc lâu truy tung tin tức của chủ tử. Song biên thành lâm vào chiến hỏa, cho dù khởi động mạng lưới tình báo, muốn tìm được người dễ như vậy sao? Cũng may, sau mấy ngày Phi Phượng quân phản công biên thành, hành tung của chủ tử là do mật thám của Tam Sắc lâu truyền đến.

      sao sao, sớm tốt hơn rồi.” Mộ Tinh Đan cười cười, ở thế giới này còn có người quan tâm nàng như vậy nàng có chút cảm động.

      sao là tốt rồi.” Lưu Tinh thở phào nhõm, nhưng nàng lại chợt nghĩ tới chuyện, chân mày khỏi nhíu lại, “Chủ tử, ra …”

      “Sao vậy?”

      “Thịnh tướng quân…”

      “Đừng nhắc tới .” Mộ Tinh Đan đột nhiên lạnh mặt, đánh gãy lời nàng. “Ta còn quan hệ gì với nữa rồi.”

      Nam nhân làm cho người ta thương tâm kia, vừa nhắc tới , tim nàng liền nhịn được mơ hồ đau đớn.

      “Chủ tử, có lẽ người biết, ra Thịnh tướng quân cũng đến tiểu trấn này rồi, hơn nữa ngụ trong khách điếm ngoài cửa trấn.” Lưu Tinh kiên trì cho hết lời.

      “Lưu Tinh, ta ta muốn biết-” Mộ Tinh Đan có chút tức giận nhìn nàng.

      “Chủ tử, mặc dù ta hiểu người giận dỗi chuyện gì với Thịnh tướng quân, nhưng đối với người đích xác là lòng!”

      Trong khoảng thời gian ở trong phủ tướng quân, nàng theo bên cạnh chủ tử là nhìn thấy ràng nhất. Tướng quân luôn ở sau lưng chủ tử dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn nàng. Sau khi chủ tử ngủ say, đứng ở mép giường nàng nhìn nàng hồi lâu, ra những lời thương mà chủ tử muốn , những lời mà chủ nhân nghe thấy kia, nàng đều nghe được toàn bộ. Càng cần nhắc tới, vào cái ngày nội thành mở cửa thành đó, sau khi biết chủ tử bị thương nặng, vẻ mặt thất thần kia của , cùng với cuối cùng phun ra ngụm máu kia. Cũng vì vậy mà sau khi nhận được tin tức của chủ tử nàng mới có thể đa cũng để lại tin tức cho tướng quân biết. Ai ngờ tướng quân còn bị bệnh liệt giường thế nhưng đếm xỉa gì đến thương thế của mình giục ngựa đuổi tới.

      lòng hay chỉ mình ngươi có thể định đoạt được sao?” Nàng hừ lạnh tiếng, tới bên cửa sổ, cố gắng để cho gió lạnh thổi tắt những rung động trong trái tim mà nàng nên có nữa.

      “Chủ tử, nếu người tin lời Lưu Tinh , thỉnh người tận mắt đến nhìn Thịnh tướng quân chút .”

      Lưu Tinh thở dài, “Thịnh tướng quân mang theo thương tích trở về từ chiến trường, cộng thêm sau khi nghe thấy tin chủ tử sống chết , thế nhưng cứng rắn nôn ra ngụm máu lớn.”

      Nghiêm trọng như thế? Thân thể nàng đột nhiên lắc lư, vội vàng truy vấn, “Vậy bây giờ tình huống của như thế nào?”

      Lưu Tinh cúi đầu, bẩm báo theo , “Bị thương nặng cộng thêm tĩnh dưỡng tốt, theo Lưu Tinh được biết, Thịnh tướng quna6 trước mắt bệnh nặng đến nỗi cách nào xuống giường được.”

      cách nào xuống giường được…” Mộ Tinh Đan thất thần thào lặp lại, bỗng chốc, nàng mất bình tĩnh nắm bả vai của Lưu Tinh, “ ở đâu, mang ta tìm .”

      “Dạ, Lưu Tinh tuân lệnh.”
      Last edited by a moderator: 17/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :