1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc tướng quân – Mã Kì Đóa (Full Đa Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1
      Editor: Meggie2010


      Trở lại phủ tướng quân, Thịnh Hạo Nhiên lập tức sai người quét dọn sạch sương phòng đối diện phòng . Sau đó sai người chuẩn bị thùng nước nóng đưa vào phòng, mà Mộ Tinh Đan có lẽ là mắng mệt mỏi, cũng yên lặng mặc cho ôm.

      Trong phủ tướng quân, hạ nhân nhìn thấy vị tướng quân đại nhân chính trực trong mắt bọn họ ôm nữ nhân vào đều xem đến mắt choáng váng, nhưng ai dám nhiều, đều ngoan ngoãn làm chuyện của mình.

      Dù sao, chủ tử chính là chủ tử, chuyện tình của chủ tử sao bọn họ có thể hỏi tới.

      Sau khi Thịnh Hạo Nhiên ôm nàng vào phòng, Mộ Tinh Đan có vẻ yên lặng khác thường lúc này mới bộc phát ra.

      "Thịnh Hạo Nhiên, đừng quá đáng, bây giờ ta muốn ngươi thả ta rời ngay lập tức."

      Mới vừa rồi ở trước mặt hạ nhân của nàng tiện phát tác, tại vào trong phòng, nàng cũng khách khí.

      Sắc mặt Thịnh Hạo Nhiên trầm xuống, quả quyết cự tuyệt, "Ta rồi, từ hôm nay trở nàng chỉ có thể ở đây."

      Nàng thể an phận chút sao? Nhất định phải ở thời điểm tâm phiền ý loạn tranh chấp với sao?

      "Ta muốn!" Nàng trợn to mắt, bày ra thái độ hoàn toàn phối hợp, "Ta cũng phải có tiền, tại sao ta nhất định phải ở đây? Ngươi đường đường là đại tướng quân lại bất chấp ý nguyện của ta mang ta đến đây, ta có thể..." Nàng có thể làm sao? Kiện tội bắt cóc? Hay là kích trống kêu oan? Thiếu chút nữa nàng quên mình tới thế giới khác, phải thế giới cũ.

      Đáng giận! Nàng buồn bực chuyển đề tài, "Tóm lại, ta muốn rời ."

      " cho phép!" Thịnh Hạo Nhiên đặt nàng lên giường, ánh mắt thâm trầm phức tạp nhìn chằm chằm nàng tha.

      Nàng nghĩ nàng là ai? Dựa vào cái gì mà sau khi quấy nhiễu cõi lòng tĩnh lặng của loạn thành đoàn liền tiêu sái rời ?

      Mộ Tinh Đan tránh né ánh mắt của , sợ cõi lòng mấy an ổn của mình bị trêu chọc mà dao động.

      "Tinh nhi..." ngồi ở mép giường, hô tên của nàng.

      Gọi thẳng khuê danh của nữ tử, phải là chuyện nên và làm, nhưng tối nay phá lệ rất nhiều chuyện vì nàng, cũng quan tâm nhiều thêm lần.

      Nàng cắn môi, vẫn muốn đối mặt như cũ, vậy mà, giọng ôn nhu kia lại nặng nề đánh vào trong lòng của nàng.

      "Tinh nhi, nhìn ta." Giọng của có chút mệt mỏi gọi tên nàng lần nữa, bàn tay còn vô cùng hợp lễ giáo xoa gò má trắng noãn của nàng.

      Nàng bị động tác cợt nhả này của dọa cho giật mình, hoảng sợ quay đầu, "Ngươi làm gì?"

      Vừa nhìn qua, nàng liền biết mình phá hủy, đôi mắt thâm thúy của chăm chú nhìn nàng, khiến trái tim nàng kềm chế được chấn động, muốn dời mắt cũng cách nào làm được.

      "Ở lại đây tốt sao?" hỏi.

      "Ta... Ta biết tại sao mình phải ở lại chỗ này." Nàng mấp máy môi, cặp mắt rũ xuống, dám nhìn thẳng .

      "Chỗ ở của nàng bị thiêu rụi, trong thành này nàng lại có nơi nào để , ở lại đây có gì đúng."

      "Cái này đơn giản, ta vừa mới , ta có thể ở khách điếm." Nàng vội vàng phản bác.

      " nữ tử thân mình như nàng ở khách điếm? Nàng phải biết đó phải là chuyện khôn ngoan.” Nhíu nhíu mày, Thịnh Hạo Nhiên hết sức xem thường.

      Biên thành là nơi giao giới giữa hai nước, người lui tới mồm miệng phức tạp, thiếu nữ như nàng ở khách điếm, tính nguy hiểm cần cũng biết, cho dù phải vì tư tâm, cũng tuyệt đối có khả năng để nàng trọ ở khách điếm.

      “ Ta còn có tỳ nữ của ta, phải mình.” Mộ Tinh Đan nhàn nhạt tiếp lời, cũng tiết lộ Lưu Tinh ra là ám vệ của nàng.

      Ở nơi này, nàng vẫn chưa có cách nào quyết đinh được những nhân vật của Tam Sắc lâu là chính hay là tà, cho nên thân phận và lai lịch của Lưu Tinh nàng có thể tiết lộ tiết lộ.

      “ Đừng tranh luận với ta, nàng phải biết ta lo lắng là cái gì.” Mấy nữ tử đều giống nhau, trọng điểm, là các nàng cách nào chống lại những pần tử phức tạp kia xuất nhập.

      “ Ta…Chúng ta có thể ứng phó” Hiểu rằng, khi mình yếu thế, phải ở lại chỗ này, miệng nàng tỏ vẻ cứng rắn.

      “Có thể ứng phó?” thâm trầm hỏi, “Vậy tối hôm nay xảy ra chuyện gì? Vô cớ bốc cháy? Còn chuyện nàng bị hạ mê dược sao?”

      Trợn to mắt, nàng kinh ngạc hỏi, “ Ngươi…Sao ngươi biết ta bị hạ độc?”

      nắm tay nàng,” Thời điềm ta ôm nàng về phủ, từng xem qua mạch tượng của nàng, thân thể có vấn đề mà lại hư thoát vô lực, trừ mê dược, ta nghĩ ra được thứ khác.” Có thời gian từng học qua chút dược lý đơn giản, mới có thể suy đoán như thế.

      Nhưng nghe câu trả lời của nàng, biết mình đoán đúng. Điều này làm cho lộ ra nụ cười hả hê, ngược lại là mặt lạnh xuống, tức giận nổi lên trong mắt “ Bị hạ dược, phóng hỏa, nàng còn nàng có thể ứng phó?” muốn vạch đầu óc của nàng ra, xem xem nàng rốt cuộc suy nghĩ gì.

      Bị hung như vậy, Mộ Tinh Đan sợ hãi giọng phản bác, dưới cái nhìn chằm chằm của càng ngày càng tiếng, “ Cái đó chẳng qua là ngoài ý muốn…Cũng phải rất thường…”

      “ Ngoài ý muốn? Nếu hôm nay chơi đùa được, nàng ngay cả mạng của mình đều mất. Lĩnh quân đánh giặc sợ nhất chính là ngoài ý muốn, ta từ trước đến giờ xem thường chút ngoài ý muốn có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, mà bây giờ nàng còn dám với ta đó chỉ là ngoài ý muốn?” trầm giọng trách móc, cố gắng để cho người biết trời cao đất rộng như nàng tỉnh táo chút.

      nghe được chỗ ở của nàng bốc cháy trong lòng liền sốt ruột, nhìn thấy lửa kia cháy đến khói bay mù mịt nhưng vẫn thấy bóng dáng nàng hoảng sợ, lúc thấy lầu các kia sụp đỗ cách nào cứu vãn tim liền lạnh, đủ laoi5 suy nghĩ chưa từng thể nghiệm, tuyệt đối sáng tỏ, ra nàng vẽ xuống trong lòng nét bút hồng.

      nhìn thấy nhớ thương, sờ dược hoảng thần,thấy rồi lại phiền lòng, làm sao mà nữ tử thích mặc hồng y này hiểu được mau thuẫn trong lòng cùng với tối nay bị kinh sợ?

      Lâu thấy , trong lòng nàng cũng buồn bực, muốn lại bị cứng rắn bắt ỏ lại, tại vừa rống lên như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy ủy khuất, hốc mắt ửng hồng, vài giọt nước mắt bị khống chế rơi xuống.

      Thịnh Hạo Nhiên thấy nàng rơi lệ cũng luống cuống, miệng vụng về dụ dỗ, “ Đừng khóc, nàng đừng khóc!”

      Nàng để ý tới , ngược lại khóc càng dữ hơn, cố tình lại quật cường chịu khóc ra thành tiếng, môi cắn chặt, rỉ ra nhàn nhạt tia máu.

      Vệt đỏ kia thu hút toàn bộ ánh mắt của .

      Ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi nàng cắn chặt, trong mắt trong lòng cũng còn nghĩ đến điều gì khác nữa, chậm rãi cuối người, môi mỏng hôn lên môi nàng.

      báo động trước bị hôn, Mộ Tinh Đan trong nháy mắt thất thần.

      Hoàn hồn lại, nàng muốn mở miệng, lại làm cho bắt được khe hở, cái lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng nàng, lôi kéo nàng cùng đắm chìm, “ Ngươi…ưm…”

      Nụ hôn của cũng bá đạo, thậm chí dịu dàng đến mức khiến nhìn được trầm luân. Cánh môi dịu dàng triền miên với nhau, cẩn thận dụ dỗ nàng, mấy lần môi tách ra ở lúc tầm mắt của hai người giao nhau lập túc lại quấn quít cùng chỗ, đến khi Mộ Tinh Đan chịu nổi thở hồng hộc mới dừng lại.

      rời , đầu tựa vào cần cổ nàng thở hởn hển, hai người yen6lang85 ai cũng lên tiếng, chờ đợi dư vị của nụ hôn vừa rồi thối lui.

      Đợi lâu, Mộ Tinh Đan rốt cuộc nhịn được mở miệng trước, “ Ngươi…Sao lần này ngươi hỏi ta?”

      “Ta thích nàng, ta rồi, phải sao?” Ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

      là người chính trực sai, nhưng hiểu có số việc nên liền , nên làm phải làm, huống chi, vì nàng, tình nguyện buông tha những nguyên tắc kia.

      “Ta rồi, ngươi…Ai, tóm lại, chúng ta có khả năng”. Mộ Tinh Đan rũ mắt xuống, mỗi lần câu, lòng của nàng cũng đau lần.

      “Sao lại thể?” nhìn nàng, giọng thổ lộ, “ Ta chưa từng để tâm đến nữ tử nào, chỉ có nàng. Ta cũng biết bắt đầu từ lúc nào, nàng cứ như vậy tiến vào trong lòng ta. Nàng cười, ta cũng muốn cười theo, nàng khóc, ta cũng thấy thoải mái. Ta biết nàng muốn lưu lại, là vì muốn tiếp nhận tâm ý của ta. Nhưng xin hãy tin tưởng ta chỉ muốn đối tốt với nàng, đây là lần đầu tiên ta đối tốt với nữ nhân, nếu như nàng nguyện ý, ta muốn cưới nàng để nàng trở thành thê tử duy nhất của ta cả đời này.”

      cảm động là giả, nhưng nghĩ tới ở đây tam thê tứ thiếp và có các loại phương tiện…Mộ Tinh Đan chần chờ.

      cảm nhận được tâm ý của nàng lay động, vẫn tiếp tục , “ Tinh nhi, dừng nữa tháng này, ta vẫn nghĩ đến nàng như cũ, chính là tối hôm nay biết nàng có thể vẫn còn ở trong đám cháy , nàng biết ta sắp điên rồi hay ? Ta…” ôm chặt nàng.

      Cảm nhận được hơi run rẩy, sao cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm này phải là lòng cho được?

      Nước mắt nhàng chảy xuống, tay của nàng ôm lại , biết lòng mình làm ra lựa chọn.

      Vốn dĩ phải nàng thích , chỉ là chán ghét quan niệm am thê tứ thiếp của thế giới này, chỉ là nhớ tới cuộc sống tiện lợi trong quá khứ mà thôi.

      Cứ như vậy

      Lưu lại …Trong lòng nàng chua chát nghĩ.

      “Được rồi, phải ta ở đây sao?” Nàng cười .

      Dường như phát nàng bất đồng, ngẩng đầu lên nhìn nàng,” Tinh nhi, nàng…”

      “Ta cái gì? Ta thua người.” Nàng chu mỏ cái, “Nhà của ta ở rất xa, nên ta mới nghĩ chúng ta nên kéo ra chút khoàng cách.Lâu dài có lẽ tình cảm của ta và ngươi đều phai nhạt, nhưng trước đó ngươi ở chỗ ta làm khổ nhục kế khiến lòng ta đau, tại lại bá đạo như vậy, ta…Ta bình tĩnh được, tính đỗ thừa ngươi”

      Nghe nàng đối với mình cũng có mấy phần tình ý, Thịnh Hạo Nhiên nhịn được vui mừng hỏi, “ ? Nàng gạt ta chứ…Nàng đối với ta cũng…”

      !” Mặt nàng đỏ chút, nghe người khác tỏ tình với mình là chuyện, mình nghiêm túc tỏ tình lại là chuyện khác.

      hưng phấn hôn nàng trận mãnh liệt, cho đến khi nàng thở nỗi mới buông tha nàng, hài lòng ôm nàng buông.
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.2

      Editor: Meggie2010 V

      ùi trong lồng ngực , nàng đối với chế độ hôn nhân ở nơi này vẫn có chút yên lòng, "Ừ, nếu ngươi luôn luôn đối xử tốt với ta, thương tổn lòng của ta, tất nhiên ta suy xét việc lưu lại, nhưng mà..."

      Vẻ mặt căng thẳng, "Nhưng mà sao?"

      "Nếu như ngươi tổn thương trái tim ta, hoặc ngươi nữ nhân khác, vậy ta cũng khư khư giữ lấy tình trọn vẹn, ta rời , ta đến nơi mà cả đời ngươi đều thể tìm được."

      Nàng rất thản nhiên, nhưng hiểu nàng tuyệt đối được làm được.

      Tính tình cương liệt của nàng cùng với nàng cực kỳ thích màu đỏ đều nét khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Nếu nàng cũng tiếc ra ít lời tàn nhẫn chỉ vì làm phai nhạt tình cảm của hai người, thương tổn nhưng cũng đả thương chính nàng.

      ôm nàng cam đoan, " , ngày như thế."

      thương nàng nàng còn kịp, làm sao làm ra chuyện tình thương tổn đến lòng nàng?

      Nàng cười cười đáp lời, nhưng trong lòng cách nào lạc quan như vậy, có cách nào chỉ nghĩ nghĩ đến những khả năng khác.

      Nhưng nhìn nụ cười hạnh phúc của , nàng cũng hi vọng hết thảy chỉ là mình suy nghĩ nhiều...

      Thịnh Hạo Nhiên vừa mới vào trong viện, bóng người liền bổ nhào tới, sợ cẩn thận đâm nàng bị thương, vội vàng giang hai cánh tay ôm nàng.

      "Hạo Nhiên, ngươi về rồi!" Mộ Tinh Đan nháy đôi mắt to long lanh nhìn .

      "Ừ." buông tay ra để nàng đứng ngay ngắn, nhưng nàng lại cầm chặt tay chịu thả ra, hết cách với nàng, chỉ có thể cưng chìu cười tiếng.

      Hơn nữa giờ là ở trong phủ của mình, bọn hạ nhân luôn luôn có chừng mực, nếu hại nàng bị người chỉ trích, cũng kiên trì nữa.

      Biết cái tên cổ hủ cứng nhắc này nhiều lắm cũng chỉ có thể để cho nàng nắm tay, Mộ Tinh Đan cũng miễn cưỡng. Dù sao huấn luyện là lâu dài, ngày nào đó nàng nhất định huấn luyện tên cổ hủ cứng nhắc này thành người đại!

      Hai người nắm tay tới hậu hoa viên, vài người hạ nhân gặp phải ven đường đều cực kỳ thức thời tự động né tránh.

      Đến hậu hoa viên, nàng dắt vào tòa lương đình, chiếc bàn ở trong lương đình sớm chuẩn bị vài loại điểm tâm và bình trà. Nàng để cho ngồi xuống trước, sau đó vội vàng giúp tháo xuống quân giáp để ở bên, tiếp theo rót ly trà cho nhuận hầu, rồi chính mình mới ngồi xuống.

      "Đến, ăn chút điểm tâm. Ngươi bận rộn suốt cả ngày nhất định là mệt mỏi, đây là ta làm, mấy loại này đều là đồ mặn, chỉ có loại là đồ ngọt, ngươi lấp đầy bụng trước ." Nàng đầy mặt tươi cười giới thiệu, vừa cẩn thận quan sát bốn phía "Tịnh vô" hay chưa. (tịnh vô: trống sạch . Trong câu này ý có bất cứ ai, bất cứ thứ gì ở xung quanh cả)

      Động tác tịnh vô này cũng phải là do nàng ngại ngùng, mà là vì đại tướng quân bảo thủ này.

      "Đến, ta đút ngươi ăn." Bàn tay trắng nõn nhón lấy khối điểm tâm đưa đến bên miệng , nàng dụ dỗ há mồm ăn.

      "Lại bận bịu vàng xuống bếp?" Thịnh Hạo Nhiên cắn miếng, sau đó cười hỏi.

      Gần đây chỉ cần ở bên cạnh nàng, nàng cứ thích làm ít đồ chơi dụ dỗ ăn. Mặc dù từng nàng cần phí tâm vào việc ấy, bảo nàng gọi đầu bếp chuẩn bị là được rồi, nàng lại --

      " xuống bếp làm vài thứ, ta ở trong phủ tướng quân cũng có gì để làm, coi như giết thời gian thôi!"

      luôn lay chuyển được nàng, thể làm gì khác hơn là tùy ý nàng.

      "Ừ, ta đột nhiên nghĩ đến mấy loại khẩu vị này còn chưa có làm cho ngươi nếm thử."

      "Đúng rồi, điểm tâm nàng làm, ta hỏi đầu bếp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, là điểm tâm ở quên nhà sao?" Thịnh Hạo Nhiên giống như lơ đãng hỏi, ra là muốn bóng gió hỏi ra lai lịch của nàng.

      Nàng cũng nhắc đến nàng từ đâu tới đây, cũng chưa từng qua phải hồi hương gì đó. từng phái người thăm dò lai lịch của nàng trước khi đến biên thành, nhưng thu hoạch được gì.

      nữ tử giống như điều bí , ngay cả tỳ nữ thân thủ bất phàm kia của nàng cũng vậy. Hơn nữa vẫn chú ý tới, trừ phi có mệnh lệnh của nàng, nếu tỳ nữ kia tuyệt đối thân trước mặt người khác, có thể đôi chủ tớ tràn đầy bí mật.

      “Ừ, xem như vậy .” Mộ Tinh Đan hề đặc biệt giấu giếm tay chỉ những thứ điểm tâm kia, “Cái người mới vừa ăn là pizza, ở chỗ ở trước kia của tanh cũng là từ vùng khác truyền vào, về sau mới trở thành điểm tâm chúng ta thường ăn, còn có cái này, bánh bí đỏ, cũng là ngoại lai điểm tâm.”

      “Hả? Quê hương nàng ở đâu? Tại sao có thể có những thứ ly kỳ cổ quái như vậy?” nhíu mày, cẩn thận nhớ kỹ những lời nàng .

      Nghe hỏi lai lịch của nàng, Mtd cười trả lời, đáy mắt lại thoáng qua tia u buồn, “Quê hương của ta ở hòn đảo rất xa, nơi đó rất phồn hoa, tầm nhìn cũng đẹp hơn so với nơi này…”

      Nàng dừng lại, phát nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò, vội vàng lắc đầu cái, sẳng giọng: “Ai, thế nào với người nhiều như vậy chứ! Những thứ kia đều là chuyện quá khứ rồi.”

      Thịnh Hạo Nhiên cười cười, “ sao, ta thích nghe nàng ít chuyện qua.”

      Nàng chớp mắt, đứng lên tới bên cạnh , hơi khom người, ghé vào lỗ tai khẽ thổi khí, “Tướng quân đại nhiên của ta nghe ta những thứ đó, nào có cái gì thú vị đâu… bằng chúng ta cùng nhau vui đùa chút còn tương đối thú vị hơn đó, hoặc là người thử vài câu ta xem sao, thích cũng được!”

      Mắt Thinh Hạo Nhiên tối lại, bắt lấy đôi tay an phận của nàng, thấp giọng thấp khiển trách, “Đan nhi, ngoan, đừng làm rộn.” Đan nhi, là xưng hô thân mật gọi nàng sau khi nàng cho biết tên đầy đủ của nàng.

      làm rộn cũng được, lấy qua tặng hôm nay ra.” Nàng cười đùa . “ có lễ vật ngươi tới đền bù.”

      Kể từ sau khi hai người thẳng thắn thừa nhận tâm ý, có lẽ là nhìn nàng giống người Phương Nam, nên bất luận là hoa cỏ khó trồng hay vài đồ chơi hiếm lạ ở phương Nam, đều quyết tâm tặng cho nàng. số là mua được từ thương lữ, những thứ còn lại là cố ý làm cho người đặc biệt mang tới, còn mất ít công phu.

      Chỉ mới lúc thôi! Nàng đều có cảm giác mình bị nuông chiều đến hư.

      Nàng cười ngọt ngào lại bổ sung, “Yên tâm ! Chung quanh đây có hạ nhân tới, cho nên ngươi có thể yên tâm gán nợ cho ta, hơn nữa những thứ khác, hôm nay ngươi còn chưa có hônàng ta đâu!”

      Nhìn bị nàng chọc cho mặt xuất đỏ ửng lúng túng, nàng khỏi hoàn nghi, người cổ hủ như thế ban đầu tại sao lại có thể ra được lời tỏ tình rung động lòng người như vậy , làm nàng cảm động nhỉ?”

      Lời của nàng lớn mật đôi tay vòng tay lên cổ , cắn môi, đôi mắt xấu hổ mang theo quyến rũ liếc , ra cực kỳ mê người.

      “Nàng…”

      Giọng dung túng bất đắc dĩ, ai bảo thương nương phong cách to gan này đây!

      “Hạo Thiên…” Nàng cúi đầu gọi tên .

      Thịnh Hạo Nhiên ôm chiếc eo nhắn, trong tiếng than , thuận theo khát vọng của mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng như hoa kia.

      Nửa đêm, trong thư phòng, chỉ thấy Thịnh Hạo Nhiên nhìn hai phong thư bàn rầu rĩ.

      phong là quân tình, đại ý là gần đây ven biên giới có số thành trấn liên tiếp bị vài đợt công kích. Sợ là kế tiếp có đại chiến, thỉnh hẳn tùy thời chuẩn bị duy trì thành của mình. phong thư còn là gia thư, viết rằng sắp tới mẫu thân dự định đến biên thành.

      Nếu chỉ có mình mẫu thân cũng liền thôi, trọng điểm là còn dẫn theo biểu muội có ấn tượng gì, mà người này vẫn là nàng dâu mà mẫu thân nhận định…

      Ai, và Đan nhi mới trải qua mấy ngày hạnh phúc, muốn viết thư ý niệm muốn thành thân với mẫu thân, tại lại phải khổ não nên như thế nào với mẫu thân việc chỉ muốn thú thê tử, mà người kia chỉ có thể là Đan nhi.

      có nên gạt Đan nhi chuyện này hay ? Dù sao những lời nàng trong ngày đón nàng vào phủ nàng vẫn còn văng vẳng bên tai.

      “Nếu như ngươi tổn thương trái tim ta, hoặc người nữ nhân khác, vậy ta cũng khư khư giữ lấy tình trọn vẹn, ta rời , ta đến nơi mà cả đời ngươi đều thể tìm được.”

      Nghĩ nghĩ lại, lòng cũng luống cuống.

      Vẻ mặt thay đổi mấy lần, viết phong thư phúc đáp cho những thủ thành khác, biểu đạt mình khi cần thiết đích thân lãnh binh tương trợ tiếp đó thiêu hủy phong gia thư.

      Nhìn phong gia thư kia từ từ biến mất trong ánh lửa, bị áp lực lại càng thêm nặng nề hơn.

      Vô luận là mẫu thân hay Đan nhi bên kia, đều phải tìm thời điểm thích hợp giải thích mới được.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.1
      Edit: Meggie2010


      Hôm nay, Mộ Tinh Đan làm xong toàn bộ điểm tâm vừa từ trù phòng ra, lại phát hình như hạ nhân bận rộn hơn rất nhiều so với bình thường.

      Trông thấy lão quản gia tới từ phía đối diện, nàng liền chặn lại hỏi "Quản gia, tại sao trong lại đột nhiên bận rộn như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

      "Tinh nương, mẫu thân của tướng quân muốn tới thăm tướng quân, cho nên trong phủ rất bận rộn!" Lão quản gia cúi đầu có chút chột dạ, dám nhìn thẳng nàng, bởi vì biết lần này Bắc thượng chỉ có Thịnh lão phu nhân, còn có thiếu phu nhân tương lai do lão phu nhân đích thân chọn lựa.

      Nhưng chủ tử dặn dò chuyện này thể để cho những người khác biết, bao gồm cả Tinh nương, cho nên cũng dám lắm mồm.

      " sao?" nghĩ nhiều, Mộ Tinh Đan phất phất tay để cho bận rộn.

      Rẽ vào chỗ ngoặt, nàng vào viện của Thịnh Hạo Nhiên, lại thấy nhíu mày suy tư đối với binh đồ bàn.

      Nàng tiếp tục bước nhàng, tới bên cạnh , sau khi nhìn binh đồ chút, im lặng đứng sau lưng .

      Thời điểm chuyên tâm, nàng rất thức thời quấy rầy . Dù sao công việc của là bảo vệ tòa thành trì, còn là cửa khẩu của quốc gia.

      "Nàng đến rồi." thu hồi binh đồ, giữa chân mày có nếp nhăn khó mà xóa .

      "Phiền não gì sao? Gần đây biên thành có chiến , còn có rắc rối gì nữa hay sao?” Nàng mềm mỏng hỏi.

      “Thiên Kình vương triều ràng có ý đồ muốn xâm lược triều ta, nhưng gần đây lại có bất kỳ động tác nào, chuyện này ngược lại làm cho người ta sinh nghi. Hơn nữa lúc nãy ta vừa mới tỉ mỉ xem xét binh đồ, phát gần đây hình như mũi tiến công chính của bọn họ là phía Đông của thành trì. Mặc dù cách nơi này của chúng ta cả ngàn dặm, nhưng e là dự định chuyển đường vòng để thong thả tấn công thành trì.” từ từ đến chuyện quân tình, có nửa phần che dấu.

      từng đàm luận binh pháp với nàng mấy lần, phát nàng mặc dù có biện pháp chính xác có sách, mách có chứng, nhưng quan niệm lại mới mẻ độc đáo, hơn nữa có thể tung hoành ngang dọc toàn cục, khiến chỉ thương nàng, thậm chí còn coi nàng như bằng hữu tốt cùng nhau thảo luận.

      “Như vậy à…” Mộ Tinh Đan rủ mắt xuống, trong lòng có điểm phức tạp.

      ra chuyện tình muốn biết nàng cũng có thể ủy thác Tam Sắc lâu điều tra, nhưng nếu là như vậy, nàng phải đối mặt với chất vấn của những tin tức kia là từ đâu ra. Mặc dù là người nàng thích, nàng vẫn chần chờ có nên tiết lộ những bí mật này với hay .

      Nhìn khuôn mặt nàng lộ ra lo lắng, cười vỗ vỗ tay nàng, “Đừng bận tâm nhiều, đây phải là chuyện mà nàng cần lo lắng. Huống chi biên thành này cũng phải dễ công phá như vậy. Năm nay vì chống lại Kình vương quân, tường thành được xây dựng tương đối vững chắc, hơn nữa đều gia tăng trọng binh đóng giữ.”

      “Nhưng bọn có thể đường vòng mà!” Cũng phải ngu đần cần gì nhất định phải phá thành chứ!

      cười cười, chỉ chỉ binh đồ. “Băn khoăn của nàng đương nhiên là có đạo lý, may mắn hai bên biên thành đều là vùng đất sa mạc, hơn nữa có rất nhiều lưu sa (cát chảy), bình thường thương lữ cũng còn dám tự ngông cuồng xác định qua, huống chi là đại quân? Trước mắt ngoại trừ con đường bằng phẳng xây dựng xong ở bên ngoài, muốn từ những địa phương khác tiến vào, thứ nhất là mục tiêu quá ràng, thứ hai chính là so với công thành còn nguy hiểm hơn.”

      Mặc dù xem thường quan niệm cổ xưa nữ nhân chỉ là kẻ yếu đuối cần được bảo vệ của , nhưng nàng cũng để ý việc làm người yếu đuối trước mặt , chớp chớp mắt nghe về chuyện quân .

      Lần nữa nổi lên nụ cười, nàng trêu ghẹo nhìn , “Vậy tướng quân đại nhân, chuyện gì mới là chuyện ta cần lo lắng?”

      Nhìn ánh mắt linh động tinh quái của nàng, vội vàng : “Đừng nghĩ làm ra những trò bịp bợm khác, ngoan ngoãn ở trong phủ này là được rồi.”

      “Hừ! Ngươi cũng đừng oan uổng ta, bình thường ta phải cũng ngoan ngoãn ở trong phủ sao?” Nàng nhướng mày, nhịn được phản bác.

      đùa, nếu phải vì , nàng sớm ầm ĩ biên thành này đến long trời lở đất rồi, đâu để cho tòa thành này tiếp tục bình tĩnh như vậy được.

      “Vậy tốt, hy vọng có thể cứ tiếp tục như vậy.” xong, lại nghĩ đến chuyện, khỏi nhíu chặt lông mày, đồng thời ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

      Phỏng chừng nương và biểu muội kia đến trong hai ngày nữa, thể nào để nàng rời phủ tướng quân, cho nên chắc chắn bọn họ phải chạm mặt. Nhưng đến lúc đó phải giải thích thế nào với nàng thân phận của biểu muội mà mẫu thân mang đến đây?

      “Đúng rồi, nghe nương ngươi sắp đến đây thăm ngươi?” Mộ Tinh Đan chuyển đề tài, muốn hai người lại tranh chấp về vấn đề “nữ quyền” nữa. Vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, “Là ai cho nàng biết?”

      Nàng có chút nghi hoặc nhìn , cười : “Sao đột nhiên lại khẩn trương như vậy? Là vì ta nhìn thấy bọn hạ nhân gần đây rất bận rộn, nên mới tìm quản gia để hỏi. Thế nào? thể hỏi sao?”

      có việc gì.” ổn định tâm thần, câu qua loa.

      ?” Nàng quá tin tưởng nhìn , “Nhưng mà ta...”

      “Đừng đa tâm, trở về phòng nghỉ ngơi ! Ta muốn đến binh doanh để bàn bạc vài chuyện.”

      Nàng còn muốn tiếp, nhưng nhìn đến ánh mắt , biết mình có biện pháp có được những đáp án khác từ trong miệng , nàng cũng muốn lại tự tìm mất mặt, khuôn mặt nhắn thấp xuống, “Được rồi! Ta trước, đỡ phải tiếp tục ở đây chọc người ghét.”

      Mặc dù buồn bực hiểu phong tình, nàng vẫn còn thói quen cho bậc thang.

      Nếu có thể xin lỗi trước khi nàng ra khỏi gian phòng, nàng có thể tha thứ . Mộ Tinh Đan có chút nguôi giận nghĩ, bước chân bước càng càng chậm.

      Vậy mà, cho đến khi nàng bước ra khỏi cánh cửa, Thịnh Hạo Nhiên đầy bụng tâm vẫn đuổi theo, khiến nàng càng nghĩ càng tức giận chạy về phòng, nặng nề đóng cửa lại.

      Lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh, cùng lúc suy nghĩ về vấn đề của chính mình, đều giải thích được.
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2
      Edit: Meggie2010


      quan lộ của biên thành, chiếc xe ngựa lộc cộc chạy vội.

      Trong xe ngựa, khuôn mặt của thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu lục nhạt đầy nghi ngờ và bất an, xoắn chiếc khăn thêu trong tay, "Di nương, Hạo Nhiên ca ca ... tức giận sao?"

      Lão phu nhân ngồi nghỉ ngơi bên mở mắt ra, uy nghiêm hỏi, " tức giận cái gì?"

      "Ta nghe , biểu ca thích nữ tử..."

      "Cái loại nữ tử thanh lâu đứng đắn đó há có thể so sánh với ngươi?" Thịnh mẫu nâng cao điệu. Giận dữ chê bai phản đối.

      "Lần này đến biên thành ngoài xử lý hôn của các ngươi ra, ta cũng muốn chuyện ràng với . Đường đường đại tướng quân, lại cùng nữ tử kề vai sát cánh ngay trong phủ tướng quân, trầm mê nữ sắc, làm sao xứng đáng với công lao ta thân mình nuôi lớn lên, vất vả cực nhọc cho đọc sách thánh hiền!"

      "Di nương đúng." Thiếu nữ khẽ gật đầu, tiếp tục phản bác nữa.

      "Như Yên, tin tưởng di nương, di nương nhìn ngươi từ lớn lên, ngươi đọc đủ thứ thi thư, giáo dưỡng khuê phòng đều là thượng tuyển, ta tin tưởng Hạo Nhiên thấy ngươi chắc chắn cũng thích ngươi." Thịnh mẫu vỗ tay của nàng, trấn an tâm tình bất an của tiểu nương.

      "Dạ, di nương." Hứa Như Yên rủ xuống hai má đỏ hồng, sợ hãi ứng tiếng, tâm tư sớm bay tới người vị hôn phu tương lai ở biên thành.

      Nàng từ ở bên cạnh Hạo Nhiên ca ca, mãi cho đến khi tham gia quân ngũ chinh chiến, hình ảnh bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ của khắc sâu trong lòng nàng từ lâu.

      Nhưng nhiều năm gặp, bây giờ thay đổi như thế nào nhỉ? Lại thích nàng sao?

      chiếc xe ngựa phong trần mệt mỏi dừng lại trước cửa phủ tướng quân, phu xe nhảy xuống xe, lớn tiếng hô to với hộ vệ gác cổng, "Thịnh lão phu nhân đến."

      Vừa nghe tiếng la kia, nô bộc trước cửa vội vàng thông báo quản gia, những người còn lại vội vàng dỡ hành lý từ xe ngựa xuống, đồng thời dìu đỡ Thịnh mẫu và Hứa Như Yên xuống xe.

      Từ xa Mộ Tinh Đan nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo và tiếng bước chân vội vã của hạ nhân, nhấc váy định đến tiền sảnh xem thử có thể giúp đỡ được gì hay .

      Dù sao tại trong phủ tướng quân có người cai quản, ngày hôm qua Hạo Nhiên đến binh doanh để tiến hành thao luyện như thường lệ. Nàng coi như tạm thời là nửa chủ nhân trong phủ tướng quân này, cần phải hỗ trợ tiếp đãi mẫu thân của .

      Nhưng mà, so với tốc độ lại chậm rì rì của nàng, bọn hạ nhân động tác nhanh nhẹn sớm chạy vội đến tiền thính tập hợp. Thế cho nên đến khi Mộ Tinh Đan đến được tiền sảnh, phía trước đứng hàng hạ nhân dài, nàng chỉ có thể chôn chân trước cửa, tìm cơ hội vào trong.

      Thịnh mẫu nhìn bọn hạ nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh hài lòng gật đầu cái, sau đó bảo Hứa Như Yên ở bên cạnh đứng dậy, "Đây là tướng quân phu nhân tương lai, sau này các ngươi phải cẩn thận hầu hạ."

      Lời này vừa ra, trừ lão quản gia sớm biết tình hình, tất cả những hạ nhân khác đều xôn xao trận.

      Bởi vì trong lòng bọn họ đều cho rằng Tinh nương được tướng quân sủng ái hết mực kia tám chín phần mười nhất định là tướng quân phu nhân tương lai. Nào biết Thịnh lão phu nhân vừa đến, lại dẫn theo nữ nhân rằng đây mới là tướng quân phu nhân tương lai.

      Thịnh mẫu hừ lạnh tiếng, lớn tiếng quát lớn, "Huyên náo như vậy còn ra thể thống gì!"

      Nhất thời mọi người yên tĩnh lại, lẳng lặng nghe nàng , bao gồm Mộ Tinh Đan với gương mặt đóng băng đứng ở phía sau cùng.

      "Mặc kệ trước kia tướng quân làm ra hành động gì, ta đều quan tâm. Cổ nhân , chuyện chung thân đại , nghe lệnh của cha mẹ, lời của mối mai. Nếu ta thay tướng quân đính ước cửa hôn này, tướng quân chắc chắn từ chối.”

      Thịnh mẫu quay đầu giận dữ: “Quản gia, hôm nay tướng quân có ở đây, vậy do ta làm chủ. Cuối tháng sau là ngày tốt, thích hợp làm hỉ . Kể từ hôm nay ngươi mang theo bọn hạ nhân lo liệu hôn lễ, nhất định phải hợp cổ lễ, mỗi chi tiết đều được sơ sót, hiểu chưa?”

      “Dạ! Tiểu nhân biết.”

      “Như Yên.” Thịnh mẫu kéo tay Thịnh mẫu kéo tay Hứa Như Yên lại, dịu dàng phân phó, “Tương lai ngươi những là thê tử của tướng quân, mà còn là chủ mẫu của phủ tướng quân này. Trong khoảng thời gian này ngươi cũng tìm hiểu sơ qua tình hình trong phủ này chút, chỗ nào hiểu hỏi quản gia để sau này làm việc cũng thuận lợi hơn.”

      Hứa Như Yên cúi đầu dịu dàng ưng thuận, gò má phấn có ửng đỏ ngượng ngùng, “Dạ, di nương, Như Yên biết.”

      Nhìn thấy mọi chuyện được an bài sai biệt lắm, Thịnh mẫu gật đầu cái, sau đó quay đầu lại hỏi: “Quản gia, ta cũng có chút mệt mỏi, gian phòng thu xếp xong chưa?”

      Lão quản gia gật đầu cái, “ thu xếp tốt, lão phu nhân, ngài vẫn ở sương phòng phía sau gian phòng của tướng quân như cũ, nơi đó rất thanh tịnh. Còn Như Yên nương cũng được an bài ở nơi đó…”

      Thịnh mẫu vui nhăn mày, “Quản gia, chờ chút, đem hành lý của Như Yên đổi đến căn phòng đối diện của tướng quân . Nàng là tướng quân phu nhân tương lai, để cho nàng và tướng quân ở gần chút, sau khi hai người đại hôn đồ đạc cũng đỡ phải di chuyển đoạn đường dài.”

      Lão quản gia vừa nghe, mặt lộ vẻ khó khăn “Chuyện này…”

      “Thế nào?”

      “Lão phu nhân, phòng kia… nay có người ở rồi.” Lão quản gia nhắm mắt kiên trì .

      “Hả? Là ai?”

      “Là… Là… Tinh nương.”

      vừa mới xong, Thịnh mẫu lập tức vỗ bàn cái, trung khí mười phần hét lớn. “Cái loại nữ nhân đó sao xứng ở đối diện tướng quân, tướng quân hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ theo sao? Phái người thu dọn hành lý của nàng dời đến phòng khác , sau đó để cho Như Yên tiến vào nghỉ ngơi.”

      Mặc dù Thịnh mẫu chuyên quyền quyết định, nhưng cân nhắc đến việc dù sao cũng là nhi tử của mình cho phép nàng kia vào ở, cho nên bà cũng làm khó lão quản gia, chỉ làm cho nàng đổi phòng, mà trực tiếp đuổi nàng ra cửa.

      “Phải ? ra ta có quyền ở trong phủ tướng quân…” Kèm theo nụ cười ngọt ngào, giọng Mộ Tinh Đan truyền vào từ ngoài cửa.

      Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía sau, nhận ra mình cản đường hạ nhân vội vàng nhường ra con đường.

      Lão quản gia thấy Mộ Tinh Đan, trong lòng lập tức lạnh lẽo. Bởi vì người kia bình thường luôn mang theo nụ cười hòa khí mặt, bây giờ lại ra nồng đậm băng sương.

      nực cười phải sao?

      ngờ nàng đến thế giới khác lại đụng phải loại tiết mục ác bà bà này? Oh! Còn có vị hôn thê nhìn có vẻđiềm đạm đáng , Mộ Tinh Đan giễu cợt câu môi.

      “Ngươi chính là nữ tử thanh lâu kia?” Thịnh mẫu hí mắt quan sát Mộ Tinh Đan.

      “Ta biết ngươi nghe được tin tức đó từ đâu. Chỉ có điều, ta kinh doanh là tửu lâu, phải thanh lâu, bất đồng là có nhiều nương bồi rượu hơn so với các tửu lâu bình thường khác, tuy nhiên giữa hai bên vẫn còn kém rất xa.” Nàng cười nhạt giải thích, vô hạn phong tình khiến tất cả mọi người chưa bao giờ thấy qua mị thái như thế của nàng đều nhìn đến choáng váng hai mắt.

      “Phải ? Nhưng trong mắt ta, nữ hầu rượu cũng phải là công việc có thể lên được mặt bàn. Cũng tốt, ngươi tới ta cũng đỡ mất công phải tìm ngươi.” Thịnh mẫu khí thế bức người , “Dọn sạch gian phòng của ngươi , để Như Yên chuyển vào, sương phòng đối diện tướng quân chỉ có Như Yên mới có tư cách ở.”

      “Nếu là ý của lão phu nhân, muốn ta thu dọn tự nhiên thành vấn đề.”

      Thịnh mẫu có chút ngoài ý muốn vì nàng thuận theo như vậy. Nghi hoặc nhìn nàng, quả nhiên Mộ Tinh Đan có lời muốn phía sau.

      “Chẳng qua nếu vị muội tử này để ý những chuyện ta và tướng quân làm ở trong phòng, ngại ngủ ở chiếc giường mà ta và tướng quân cùng ngủ qua, ta cũng để ý chút nào.” Nàng cố làm ra vẻ tự nhiên , đáy mắt có ác ý trêu cợt.

      Nàng và giang cũng chỉ mới hôn môi, chưa vượt qua chuyện tình củi khô lửa bốc. Nhưng tin chắc rằng nàng vừa ra như thế, khiến cho Thịnh lão phu nhân khinh thường nàng cũng đều xuống đài được.

      Ngôn ngữ phóng đãng như vậy khiến tất cả mọi người đều hít vào hơi, Hứa Như Yên đứng bên cạnh Thịnh Mẫu cũng trắng xanh cả mặt, xoắn chiếc khăn trong tay càng chặt hơn.

      Hạo Nhiên ca ca thích nữ tử như vậy sao? Xinh đẹp như vậy… Còn có tự nhiên, đó là nàng cả đời cũng làm được. Hứa Như Yên tự ti mặc cảm nghĩ.

      “Ngươi… như thế nào ra những lời vô sỉ như vậy?” Thịnh mẫu thở ra hơi, tay run run chỉ vào nàng.

      Mộ Tinh Đan lẳng lơ vén tóc, ánh mắt khinh miệt nhìn bọn họ, “Vô sỉ? Là ai vô sỉ đây? Ta cũng chỉ ra mà thôi, huống chi ta rất là hào phóng nhún nhường vị muội muội đây vào ở trong viện kia. Ta tranh giành, ta khóc nháo, chẳng lẽ như vậy cũng coi là vô sỉ?

      Thịnh mẫu cảm thấy mình sắp bị tức đến hôn mê, “Quản gia, tướng quân đâu? Tìm về cho ta. Ta muốn hỏi chút, sao lại bị nữ tử biết dưới, biết xấu hổ như vậy cầu hôn? Ta muốn hỏi rốt cuộc vứt sạch thánh hiền đọc được đâu rồi, vậy mà lại cho phép nữ tử trong phủ diễu võ dương oai!”

      Khẽ cười tiếng, Mộ Tinh Đan vẽ ra cười nhạt, “A! Ta có thể cho ngài tướng quân đâu, cần gì phải hỏi quản gia chứ! Tướng quân đến quân doanh tiến hành thao luyện thường ngày phải hai ba ngày nữa mới trở về!”

      Thịnh mẫu chỉ cảm thấy nụ cười của nàng giống như chọc giận nàng, làm cho tim nàng treo cao, đột nhiên thở nổi.

      Hứa Như Yên vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng kêu, “Di nương! Di nương! Ngài sao chứ?”

      “Ta… hô hô… ta sao.” Thịnh mẫu tức giận trợn trừng mắt nhìn Mộ Tinh Đan thân hồng y cười đến kiều diễm.

      “Cút, cút cho ta, ta muốn gặp lại ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi có thể vào cửa Thịnh gia ta, Hạo Nhiên tuyệt đối thể có thê tử như ngươi, ngay cả thiếp của ta cũng cho phép!”

      Mộ Tinh Đan nghe xong cũng tức giận, chỉ là giễu cợt cười nhạt tiếng. “Thiếp? Có lẽ ngay cả chính thê ta cũng nguyện làm, ngài cần lo lắng quá nhiều.”

      xong, nàng xoay người rời , lưu lại mọi người sững sờ nhìn bóng lưng kiên cường bất khuất của nàng lúc rời . Mà nàng thẳng ra cửa, mới để cho tức giận leo lên mặt của nàng, cắn chặt môi rỉ ra tia máu nhàn nhạt.

      Thịnh Hạo Nhiên, ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào cho ta cái công đạo!

      Nếu ngươi dám phụ ta, ta cũng tuyệt đối cưỡng cầu! Nàng thầm thề trong lòng.
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.3
      Edit: Meggie2010



      Ban đêm, khoái mã cấp tốc chạy băng băng, thẳng đến trước phủ tướng quân, Thịnh Hạo Nhiên nhảy xuống, sau khi giao ái mã ngừng thở phì phì cho người gác cổng, sải bước đến hậu viện.

      chưa bao giờ hoảng loạn giống như vậy, đến nỗi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều dồn nén lại chỗ.

      vào hậu viện, dừng lại trước sương phòng của mẫu thân, sau đó hít hơi sâu mới khẽ gõ cửa phòng, "Nương, ta trở về."

      "Vào ." thanh nhàn nhạt của Thịnh mẫu truyền ra, làm cho người ta nghe ra hỉ giận.

      Thịnh Hạo Nhiên thận trọng tiến vào phòng, hề bất ngờ khi nhìn thấy có thêm thiếu nữ cũng ở bên trong.

      "Nương."

      Thịnh mẫu cũng thèm liếc cái, lạnh lùng : "Bây giờ ngươi tướng quân, ta cũng thể trừng phạt ngươi nữa, nhưng ngươi có biết mình phạm sai lầm gì ?"

      Mắt Thịnh Hạo Nhiên trầm xuống, biết mình lập tức gặp phải vấn đề thể đối mặt, tận lực đáp lời bằng thanh vững vàng, "Nương, hài nhi hiểu người gì?"

      ra quản gia sai người đến với chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm nay, về chuyện này cũng hiểu sơ qua . Nhưng bên là mẫu thân thân mình nuôi dưỡng lớn lên, bên là nũ tử mình mến , phải che chở ai đây ?

      hiểu ?” Ánh mắt sắc bén của Thịnh mẫu nhìn , “ hiểu hay là muốn hiểu ? Ngươi có biết nữ tử ngươi nuôi dưỡng ở trong phủ kia những lời phóng đãng đến mức nào hay ? Ngươi có biết nàng chống đối ta như thế nào ? Nếu như ngươi hiểu lời ta , nên sớm đuổi nàng ra khỏi phủ , tránh phá hư quy củ của phủ tướng quân .”

      Thịnh Hạo Nhiên cúi đầu , câu .

      “ Sao lại lời nào ?” Thịnh mẫu nhịn được lửa giận càng cháy mạnh , “ Chẳng lẽ ngươi còn định giữ lại nữ nhân đứng đắn đó ?”

      “ Hài nhi … Quả thực hài nhi có ý định cho nàng rời .” căng răng, lần đầu tiên chống lại cầu của mẫu thân .

      Đó là nữ nhân , là thê tử duy nhất mà sớm quyết định muốn lấy , sao có thể cho nàng rời như vậy được ?

      Cho dù là mẫu thân từ trước giờ luôn tôn kính cũng thể buộc làm ra quyết định như vậy .

      “ Hồ đồ !” Thịnh mẫu giận dữ vỗ bàn

      Hứa Như Yên bên cắn môi , chịu đựng để tiếng nấc của mình truyền ra . Nhưng vành mắt đỏ hồng dám tin nhìn .

      “ Ngươi làm như vậy có để Như Yên vào mắt , có để nương như ta vào mắt sao?” Nàng giận dữ mắng mỏ , bởi vì tức giận mà lồng ngực nhanh chóng phập phồng .

      cắn răng . “ Xin nương tha thứ .”

      “ Tha thứ ? Ngươi lấy Như Yên ta mới có thể tha thứ .” Thịnh Mẫu lạnh lùng . “ Chỉ có Như Yên mới đủ tư cách làm dâu của nhà chúng ta , xứng đáng là tướng quân phu nhân , những nữ tử khác ta đều thừa nhận , về phần nữ nhân lớn mật vô sỉ kia lại càng thể nào .”

      “ Nương , ta khẳng định lấy Như Yên , hơn nữa …” ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn mẫu thân , “ Ta hy vọng người có thể chấp nhận cho Đan nhi vào cửa , bởi vì nàng là thê tử duy nhất ta muốn lấy .”

      thể nào ! Ta tuyệt đối cho phép nữ nhân phóng đãng kia vào cửa .” Thịnh mẫu cự tuyệt chút cân nhắc , “ Hạo Nhiên , ngươi phải suy nghĩ kỹ chút , ngươi thân là tướng quân , lại lấy nữ hầu rượu vào cửa , người ngoài nhìn ngươi ra sao ? Con đường làm quan của ngươi ở đây phải chịu bao nhiêu chê cười ? Những vấn đề này ngươi có nghĩ tới chưa ?” Thịnh mẫu có gắng ân cần khuyên bảo .

      “ Hài nhi … Chưa từng nghĩ tới .” Vẻ mặt kiên định nhìn lại mẫu thân , “ Đan nhi là nhân ta , cũng là nữ tử duy nhất cả đời mà ta muốn lấy , ta muốn ủy khuất nàng , cho dù ta mang tiếng xấu gì nữa .”

      “ Ngươi …” Thịnh mẫu còn muốn tiếp , nhưng lại bị Hứa Như Yên kéo kéo ống tay áo , bà quay đầu nhìn lại , chỉ thấy nàng lắc đầu cái .

      Hứa Như Yên ngẩng đầu lên , hốc mắt ửng hồng thấy nước mắt , khuôn mặt nhắn lên vẻ kiên định , “ Hạo Nhiên ca ca , ta nguyện ý cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa , cùng hầu hạ phu quân .”

      Thịnh Hạo Nhiên thở phào nhỏm , sau đó lộ ra nụ cười nhạt , “ Như Yên , cám ơn ngươi tán thành , nhưng ngươi cần phải như thế . Nếu ta quyết định Đan nhi là thê tử duy nhất của ta , đối với những nữ nhân khác , ta cũng còn bất cứ tâm tư gì khác nữa .”

      Như Yên vừa nghe như vậy , nhất thời ngốc lăng , nên biết phải gì .

      “ Nương , hài nhi công vụ bề bộn , xin được cáo lui trước rời .” vội vàng muốn gấp gáp rời .

      Thịnh mẫu thấy con dâu tương lai cũng mở miệng , cũng chỉ có thể lắc đầu cái sau đó khoát tay , “ làm việc !”

      Mặc dù hài lòng , nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt kiên trì như vậy của nhi tử , tiếp tục tranh chấp cũng có kết quả gì , bằng trước cứ qua loa với rồi sau .

      Hạo Nhiên ca ca , ta nguyện ý đẻ cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa , cùng hầu hạ phu quân .

      “ Như Yên , cám ơn ngươi tác thành …”

      “ Ha…ha…” Sắc mặt Mộ Tinh Đan khó coi cười cười , trong đầu ngừng lên giọng của nam nhân kia .

      Nam nhân đó từng hôn nàng , sủng ái nàng , cũng từng chỉ thích mình nàng !

      còn tiếp cái gì nàng biết , bởi vì nàng chạy nhưng mà cũng quan trọng . Dù sao , ý tứ của rất ràng , phải sao ?

      Bóng dáng yếu ớt của nàng chạy về trong phòng , trong mắt ngoài hoảng hốt , còn có nhàn nhạt oán hận và hiểu .

      Nếu muốn lấy nữ nhân khác , tại sao còn muốn kiên trì giữ nàng lại ?

      coi nàng là gì ? tưởng rằng nàng đừng phụ nàng m cũng chỉ muốn danh phận thê thiếp thôi sao ? cho là nàng hiếm lạ danh hiệu nhàm chán ấy hay sao ?

      Rốt cuộc nam nhân mà nàng thích là người như thế nào ? Nàng đột nhiên hiểu

      Nếu lòng thích nàng , vì sao dựa vào lý lẽ để tranh đấu cho tình của bọn họ với mẫu thân của ?
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :