1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Anna đưa chiếc di động cho tôi. Tôi gọi vào số điện thoại nhà mình và đợi cho ai đó trả lời. Bắt máy , bắt máy , bắt máy .

      "Xin chào?" Là mẹ tôi. làn sóng cảm xúc ập lấy tôi khi nghe thấy giọng của bà. Tôi nhận ra, cho đến tận lúc này, rằng mình rất nhớ bà. Mắt tôi ngập đầy nước mắt và tôi chớp mắt nhịn khóc. Anna choàng tay ôm lấy tôi. "Mẹ, là T.J. đây. Đừng cúp máy." Đầu máy bên kia im bặt, nên tôi tiếp tục . "Anna và con chết trong lần rơi máy bay. Bọn con sống hoang đảo. Cảnh Vệ Biển giải cứu bọn con sau trận tsunami và giờ tụi con ở bệnh viện của Malé.

      "T.J.?" Giọng bà có vẻ kỳ quặc, như thể bà bị thôi miên vậy. Bà bắt đầu khóc nức nở. "Mẹ à, gọi cha nghe điện !"

      "Ai đấy?" Cha tôi gầm vào trong điện thoại.

      Cơn sóng cảm xúc thứ hai tiếp tục ập tới khi tôi nghe giọng cha mình và tôi muốn bám víu lấy cảm giác này, nhưng mong muốn giải thích cho mọi người hiểu chuyện gì xảy ra và bọn tôi ở đâu chiến thắng. Giọng tôi vững vàng lúc tôi , "Cha à, là T.J. đây. Đừng cúp máy. Hãy nghe con xong . Sau khi bị rơi máy bay, Anna và con vẫn giữ được mạng sống của mình khi bị sóng dạt tới hoang đảo. Cảnh Vệ Biển cứu bọn con ra khỏi biển sau trận tsunami. Bây giờ bọn con bệnh viện ở Malé và hai đứa chúng con đều bình an." Đầu dây bên kia im lặng. "Cha à?"

      "Lạy Chúa tôi," ông . "Là con sao? là con sao?"

      ", là con đây."

      "Suốt mấy năm qua con vẫn còn sống sao? Làm thế nào?"

      "Chẳng dễ dàng chút nào."

      "Con ổn chứ? Có bị thương gì ?"

      "Chúng con đều ổn. Chỉ mệt và nhức mỏi thôi. Đói bụng nữa."

      "Anna có sao ?"

      " sao, ấy ngồi bên cạnh con."

      "Cha biết phải gì đây, T.J. Cha quá chấn động. Cha cần phải suy nghĩ chút. Cần phải nghĩ ra cách để đưa con rời khỏi đó," ông .

      Lần đầu tiên trong thời gian dài, tôi còn cảm thấy gánh nặng vai mình nữa. Cha tôi đảm nhiệm tất cả và đưa chúng tôi về nhà. "Cha à, Anna muốn cha gọi cho chị ấy và đảm bảo chị ấy được cập nhật thông tin mới nhất."

      Anna đưa số điện thoại cho tôi và tôi đọc nó cho cha.

      "Cha muốn cúp máy chút nào, T.J. Nhưng 8:00 tối ở đây rồi và cha cần phải liên lạc sắp xếp mọi chuyện trước khi thời gian quá trễ. Sắp xếp chuyến bay cho con có lẽ có khó khăn vì vụ chín-mười (47) . Nếu cha thể đưa con và Anna lên chuyến bay thương mại, cha thuê chiếc máy bay riêng. Hai đứa có thể xuất viện ?"

      "Con nghĩ là được."

      "Có ai có thể đưa tụi con đến khách sạn nào đó ?"

      "Con thử hỏi xem. Chắc có người cho bọn con quá giang."

      "Chừng nào tới khách sạn rồi, gọi cho cha và cha đưa cho con số thẻ tín dụng."

      "Được, thưa cha. Mẹ có sao ?"

      "Ừ, mẹ con ở ngay đây. Mẹ con muốn chuyện với con đấy."

      Tôi hiểu nổi mẹ tôi muốn gì nữa. Vừa nghe thấy giọng của tôi là bà lại khóc òa lên.

      " sao đâu mẹ, con sớm về nhà thôi. Đừng khóc nữa. Để cha nghe điện thoại , được ?"

      Khi cha tôi tiếp máy ở đầu dây bên kia, tôi bảo với ông rằng bọn tôi liên lạc với cảnh sát địa phương và tìm cách đến khách sạn, và lúc đến đó rồi, tôi gọi cho ông.

      "Được rồi, T.J. Cha chờ."

      "Ông liên lạc sắp xếp mọi chuyện," tôi sau khi cúp máy. "Ông bảo muốn đưa chúng ta lên máy bay thương mại sợ gặp khó khăn vì vụ chín-mười ."

      "Chín-mười là gì?"

      " biết. Ông có thể phải thuê riêng chiếc máy bay. Nếu chúng ta có thể tìm được ai cho nhờ đến khách sạn, bọn mình có thể gọi lại cho ông ở đó và ông đưa số thẻ tín dụng cho mình. Nhưng chắc tụi mình rời được cho đến tận ngày mai, Anna."

      mỉm cười. "Bọn mình đợi được lâu như vậy rồi. Chỉ ngày nữa thôi có là gì."

      Tôi kéo đến gần và ôm . "Chúng ta về nhà."

      Chúng tôi bước ra khỏi phòng trữ đồ và nhìn quanh tìm Bác sĩ Reynolds. ta đứng ngoài hành lang, đợi chúng tôi cùng với hai cảnh sát. Có người đàn ông khác đứng chờ với họ. Ông ta mặc áo màu nâu nhạt có tên của hãng hàng thủy phi cơ được thêu túi áo.

      Bác sĩ Reynolds giơ lên túi giấy màu nâu dính mảng dầu to đùng dưới đáy. Mỉm cười, ta đưa nó cho tôi và tôi nhìn vào trong. Bánh Taco (48-) . Tôi lấy ra cái và đưa cho Anna, rồi tự mình cầm cái ăn.

      Vỏ bánh tortilla (49) chiên giòn cuộn quanh thịt bò thái sợi và hành. Tương ớt xuống tay tôi. Tôi cảm thấy có chút quen khi nếm quá nhiều hương vị cùng lúc. Đói cồn cào, tôi ăn sạch cả miếng đến phút.

      Cảnh sát muốn chuyện với chúng tôi nên chúng tôi theo họ vào góc trống của đại sảnh. Tôi thò tay vào túi giấy và lấy ra thêm cái nữa cho mỗi đứa bọn tôi.

      Hai người cảnh sát tiếng nhưng nặng giọng địa phương khiến chúng tôi có chút khó khăn để hiểu . Chúng tôi trả lời những câu hỏi của họ, kể với họ về Mick và cơn đau tim của ông, rồi đến chuyện rớt máy bay và sống sót cho đến khi lên được hòn đảo.

      "Đội truy tìm và giải cứu tìm ra số bộ phận đổ nát của chiếc máy bay nhưng tìm ra thi thể nào cả," trong hai cảnh sát . "Chúng tôi tưởng rằng các bạn bị chết đuối."

      "Mick biết ông có lẽ có khả năng hạ cánh xuống an toàn được, nên ông bảo bọn tôi mặc áo phao vào. Nếu chúng tôi có thể chết," Anna .

      "Họ huy động lực lượng truy tìm thi thể," người cảnh sát kia . "Nhưng trông mong tìm thấy gì. Bởi vì vùng biển đó có cá mập."

      Anna và tôi liếc nhìn nhau.

      "Có vài mảnh vụn của chiếc máy bay dạt lên bờ. Ba lô của tôi, va li của Anna, và chiếc xuồng cứu sinh. Thi thể của Mick cũng dạt lên bờ," tôi . "Bọn tôi chôn cất ông đảo."

      Người đàn ông của hãng hàng thủy phi cơ có vài nghi vấn.

      "Nếu xuồng cứu sinh dạt lên bờ, tại sao các bạn mở lên máy phát tín hiệu khẩn cấp?"

      "Bởi vì có cái nào cả," tôi .

      "Tất cả xuồng cứu sinh đều có bao gồm máy phát tín hiệu. Chúng được ủy thác bởi Cảnh Vệ Biển cho mỗi chiếc thủy phi cơ bay mặt biển."

      "Ờ, nhưng của chúng tôi có," tôi . "Và tin tôi , bọn tôi tìm."

      Ông ta ghi lại thông tin liên lạc của chúng tôi và chìa ra tấm danh thiếp.

      "Các vị hãy ủy quyền cho luật liên lạc với tôi khi trở về Hoa Kỳ."

      Tôi đút tấm danh thiếp vào trong túi quần soóc. "Vẫn còn điều nữa," tôi , quay người về phía hai người cảnh sát. "Có người sống ở đó trước bọn tôi." Anna và tôi kể cho họ nghe về cái lán gỗ và bộ xương khô. "Nếu các tìm người nào bị mất tích, tôi nghĩ chúng tôi chắc tìm được ta rồi."

      Sau khi xong chuyện với họ, chúng tôi hỏi Bác sĩ Reynolds có thể chở chúng tôi tới khách sạn nào đó .

      "Được chứ," ta .

      Bác sĩ Reynolds lái chiếc Honda Civic cũ kỹ. Xe ta có máy điều hòa, vì thế bọn tôi cho cửa kính xe cuộn xuống. ta lái ra khỏi bãi đậu xe, và rồi những con đường, xe cộ, và nhà cửa - những thứ mà lâu lắm rồi tôi nhìn thấy - khiến tôi khỏi sửng sốt. Tôi hít vào khí thải của xe, khác với mùi của khí đảo. Khi tôi nhìn thấy bảng hiệu của khách sạn, tôi cười rạng rỡ vì đến giờ tôi mới nhận ra Anna và tôi căn phòng của mình, có phòng tắm vòi sen, và cái giường hẳn hoi.

      "Cám ơn giúp đỡ của ," chúng tôi với Bác sĩ Reynolds khi ta thả tụi tôi xuống trước cửa khách sạn.

      "Chúc hai bạn may mắn," ta , bắt tay tôi và ôm Anna cái.

      Khách sạn này bị tổn hại gì nhiều. Có người quét những mảnh vụn vỡ lối trước cửa khách sạn lúc Anna và tôi qua cánh cửa quay. Khách ở trong khách sạn tụ tập lại với nhau trong đại sảnh, số người trong đó đứng cạnh mấy chồng hành lý.

      Mọi người đều nhìn chòng chọc vào chúng tôi. Nếu ở đây có quy định miễn tiếp khách mang giày, mặc áo, tôi đúng là vi phạm đạo luật đó rồi. Tôi bắt gặp hình ảnh phản chiếu của tụi tôi trong chiếc gương to đùng treo tường. Chúng tôi trông đúng là được ổn cho lắm.

      Tôi theo sau Anna đến quầy tiếp tân, nơi có người phụ nữ đánh máy tính.

      "Quý vị muốn đặt phòng?" Bà ta hỏi.

      "Đúng. phòng, làm ơn," tôi . "Tôi có thể mượn điện thoại được ?"

      Bà ta xoay chiếc điện thoại bàn về phía tôi, và tôi gọi cho cha. "Bọn con tới khách sạn rồi," tôi .

      "Con đặt hai phòng và tính tất cả chi phí vào cùng hóa đơn luôn," cha tôi .

      "Chúng con chỉ cần phòng thôi."

      Ông khựng lại giây. "Ồ. Vậy được."

      Tôi đưa điện thoại cho người phụ nữ và đợi trong khi cha tôi đọc thông tin thẻ tín dụng cho bà ta. Bà ta đưa điện thoại lại cho tôi và nhập nốt thông tin vào máy.

      "Ở đó có cửa hàng quà lưu niệm nào ?" Cha tôi hỏi.

      "Có, từ chỗ con đứng có thể nhìn thấy nó." Tiệm quà lưu niệm chỉ cần qua quầy lễ tân, nằm ngay góc quẹo. Từ những gì tôi thấy được, nó có vẻ thuộc loại cao cấp.

      "Mua bất cứ thứ gì con cần. Cha cố gắng sắp xếp để đưa con và Anna rời khỏi đó. Sân bay Malé chịu vài hư hại, nhưng họ với cha vẫn chưa đến mức cần phải hủy bỏ quá nhiều chuyến bay. Máy bay thương mại coi bộ được rồi, nên cha sắp xếp chiếc máy bay riêng cho con. Mẹ con muốn bay qua đó để đón con, nhưng cha thuyết phục mẹ con rằng con về nhà sớm hơn khi cần phải đợi đến khi mẹ con tới đó trước. Cha gọi đến phòng con ngay khi có thông tin chi tiết, nhưng con cứ chuẩn bị sẵn sàng để rời vào trước sáng mai nhé."

      "Vâng, thưa cha. Bọn con chuẩn bị."

      "Cha biết gì đây, T.J. Cả mẹ con và cha vẫn còn chưa hết chấn động. Hai đứa em của con cũng thôi khóc lóc, và điện thoại cứ réo liên tục. Cha mẹ chỉ hận thể đưa con và Anna về nhà ngay lập tức. Cha gọi cho Sarah rồi, và đảm bảo với ấy liên tục cập nhật thông tin mới nhất."

      Chúng tôi tạm biệt nhau, và tôi đưa lại điện thoại cho người phụ nữ sau quầy tiếp tân.

      " giờ khách sạn khá chật khách," bà ta . "Nhưng chúng tôi có gian phòng suite (50) vẫn còn trống. Các vị dùng phòng đó được chứ?"

      Tôi cười và , "Phòng đó được rồi."

      Anna và tôi cùng tới cửa hàng quà lưu niệm và nhìn quanh, chắc nên bắt đầu từ đâu. Nó được chia ra thành hai bên. bên để đầy rẫy những giá quần áo - tất cả mọi thứ từ những chiếc áo thun lưu niệm cho đến những bộ lễ phục - và bên ngoài thức ăn cũng chỉ có thức ăn thôi. Kẹo, bánh khoai tây chiên, bánh cracker, và bánh quy xếp dọc các ngăn kệ.

      "Ôi, lạy chúa," Anna , và chạy ào vào.

      Tôi cầm lên hai giỏ hàng từ chồng giỏ đặt ngay gần cửa ra vào và theo .

      Tôi đưa giỏ cho và cười to khi liệng vào đó mấy hộp kẹo Sweet Tart và Hot Tamale. Tôi nhặt lên túi bánh Dorito và ném vào trong giỏ luôn, sau đó là ba cây Slim Jim (51) .

      " phải chứ?" hỏi, nhếch bên mày lên.

      "Ồ, phải đấy," tôi , cười với .

      Sau khi cho đầy thức ăn vặt vào giỏ hàng, bọn tôi tiến tới quầy vật dụng vệ sinh.

      "Chắc trong phòng có sẵn xà phòng và dầu gội rồi, nhưng em định đánh cược đâu," Anna , chộp lấy chúng, và thêm vào bàn chải và kem đánh răng, chai khử mùi, kem dưỡng da, dao cạo, kem cạo lông, và cái bàn chải và lược.

      Tiếp theo, chúng tôi chọn lấy cái áo thun và quần soóc cho tôi. Anna vẫy vẫy bọc quần lót kiểu boxer về phía tôi, và tôi lắc lắc đầu, nhưng lại gật gật đầu, cười ha hả, và ném chúng vào trong giỏ. Tôi đưa tay vào trong thùng đầy dép nam và lấy ra đôi màu đen.

      cái giá đồ gần đó treo đủ các loại áo váy mùa hè và tôi chọn cái màu xanh cho Anna. tìm được đôi sandal để mang cùng bộ.

      Anna bóc lên mớ quần lót, và cái quần soóc, cùng với chiếc áo thun cho mình, rồi bọn tôi mang hai giỏ hàng ra quầy tính tiền, tính hết chi phí vào hóa đơn phòng.

      Chúng tôi thang máy lên lầu ba. Tôi đút thẻ phòng vào, và khi chúng tôi bước vào phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc giường đôi cỡ king-size (52) được chất đầy gối. T.V. màn hình phẳng to đùng treo bức tường đối diện giường ngủ, bốn ghế ăn và cái bàn ăn đặt cạnh cái bàn làm việc có nắp đậy và tủ lạnh mini. Khu vực phòng khách có cái bàn trà, ghế sofa dài, và hai ghế đơn được sắp đặt trước cái T.V. khác. Máy điều hòa thổi khí lạnh ra tản đến khắp phòng. khay xếp bốn cái ly được bọc lại trong bao nằm cái bàn thấp cạnh cánh cửa. Tôi tháo lớp bọc của hai cái ly ra, bước vào phòng tắm, và rót đầy nước từ vòi trong la-va-bô vào chúng. Anna theo tôi, và tôi đưa ly cho . nhìn chằm chằm nó vài giây trước khi nâng nó lên môi và uống.

      Chúng tôi xem xét phòng tắm. buồng tắm hoa sen bằng kính khổng lồ chiếm lấy góc phòng và cái kệ bằng cẩm thạch, đó có hai la-va-bô cùng với rổ đựng xà bông tắm và dầu gội đầu, đặt ngay giữa buồng tắm hoa sen và cái bồn tắm trũng sâu Jacuzzi. Hai bộ áo choàng tắm màu trắng treo móc bên cạnh cửa.

      "Em gọi cho Sarah đây, để lấy số điện thoại của cha mẹ. Em kêu chị ấy bảo cha mẹ đợi điện thoại của em. Múi giờ ở đây chậm hơn Chicago bao nhiêu tiếng đồng hồ nhỉ?"

      " nghĩ là bảy tiếng. Lúc gọi cho cha, 8:00 tối bên đó rồi."

      Anna ngồi lên giường và cầm lấy tập giấy và cây viết từ cái táp đầu giường. cầm điện thoại lên và nhấn số. "Máy bận rồi. Em gọi thử di động chị ấy vậy." Ấn số lần nữa, chờ máy và rồi cúp điện thoại. "Nó cứ reo suốt." Anna chau mày. "Sao chị ấy chịu bắt máy nhỉ?"

      "Chắc là chị em liên lạc cho những người quen của em và họ cũng gọi lại cho chị ấy. Điện thoại của chị ấy hẳn là bận suốt mấy ngày tiếp theo. Chúng ta tắm vòi sen trước . Tắm xong rồi, em có thể thử lần nữa."

      Chúng tôi ở trong buồng tắm hoa sen gần cả tiếng, kỳ cọ và cười vui thích. Anna chịu thôi chà rửa, ngay cả khi tôi bảo rằng ấy hoàn toàn sạch rồi.

      "Em bao giờ tắm bồn nữa trong suốt cuộc đời còn lại. Từ bây giờ em chính thức chỉ tắm vòi sen thôi," Anna .

      " cũng vậy."

      Tắm xong xuôi, bọn tôi lau khô người và mặc áo choàng tắm vào. Anna quết kem đánh răng lên hai bàn chải và đưa cây cho tôi. Chúng tôi đứng ngay trước hai la-va-bô chải răng, xúc miệng, và nhổ ra. đặt chiếc bàn chải xuống và , "Hôn em ngay bây giờ , T.J."

      Tôi bế lên và đặt ngồi lên kệ la-va-bô, rồi ôm lấy khuôn mặt trong tay mình. Chúng tôi hôn nhau lâu.

      "Em ngon miệng," tôi . "Em cũng thơm. Nhưng cũng ngại khi em thơm như vậy đâu."

      "Dù sao thế này vẫn tốt hơn," , áp trán lên trán tôi.

      "Ừ."

      Chúng tôi rời khỏi phòng tắm, và tôi nằm dài ra giường, tay cầm menu dịch vụ phòng và tay cầm remote T.V. "Anna, lại đây xem tí ." xé vỏ hộp kẹo Sweet Tart, nhưng nằm ình xuống cạnh tôi và xem thực đơn cùng tôi. đưa cho tôi túi bánh Dorito và tôi mở ra, rồi nhét luôn nắm bánh vào mồm. Vị phô mai Nacho chưa bao ngon tuyệt vời như lúc này.

      khó khăn để quyết định đặt món gì bởi vì món nào chúng tôi cũng muốn ăn hết. Rốt cuộc bọn tôi cũng giới hạn xuống món thịt bò bíp-tết và khoai tây chiên, mì spaghetti với thịt viên, bánh mì tỏi, và bánh sô--la.

      "Ồ, và hai ly -ca cỡ to," Anna .

      Tôi gọi dịch vụ phòng và đặt món. Anna cầm thẻ khóa phòng và thứ gì đó từ chiếc bàn thấp cạnh cửa ra vào, và ấy trở lại ngay.

      "Bên dưới áo choàng tắm, em trần như nhộng đấy," tôi nhắc .

      "Em về nhanh lắm."

      Tôi lướt kênh truyền hình. Đài nào cũng tường thuật về trận tsunami. Anna trở về phòng mang theo cái xô . Tôi ngồi dậy. "Là đá à?" Tôi hỏi.

      cho viên vào miệng và , "Đúng." nằm xuống giường bên cạnh tôi và tôi dõi theo mút viên đá. ngồi dậy và tháo dây buộc áo choàng của tôi ra. Mở nó ra, rê tay dọc theo bên sườn tôi. Bất kể cơn đau, thân thể tôi phản ứng ngay tức khắc với đụng chạm của .

      " có mấy vết bầm ngoạn mục ở đây này," . "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Có thân cây to đùng trôi mặt nước."

      " đúng là hòa hợp được với mấy cái cây," chỉ ra.

      "Cái cây này đập vào người cơ."

      Anna đút thêm viên đá vào miệng, rồi hôn lên cổ và lồng ngực tôi.

      "Khi nào dịch vụ phòng mới mang đồ ăn lên?" hỏi.

      "Họ ."

      Anna hôn lên bụng tôi và di chuyển dần xuống dưới. Khi tôi cảm nhận làn môi ở nơi đó, tôi hít vào hơi bởi môi chưa bao giờ lạnh như bây giờ. Tôi nhắm mắt lại và đặt tay lên đầu .

      Khi nhân viên dịch vụ phòng gõ cửa lúc sau, tôi cột lại áo choàng và mở cửa ra. Người đàn ông mang thức ăn đến đặt tất cả lên bàn ăn và ngay sau khi tôi bo tiền cho ta và ký tên vào hóa đơn, chúng tôi xếp chúng ra mặt bàn, và mở nắp đậy.

      "Tụi mình có bộ dao nĩa bằng bạc này," Anna . cầm cái nĩa lên và nhìn trân trân vào nó giây rồi mới xiên vào viên thịt.

      "Và ghế nữa." Tôi , kéo cái ra và ngồi xuống cạnh . Tôi đưa cho vài miếng bánh mì tỏi và cắt miếng thịt bíp-tết. Tôi thỏa mãn rên lên tiếng khi cho nó vào miệng. Chúng tôi đút đồ ăn cho nhau bằng nĩa của mình và uống -ca. Bụng tôi no căng lên nhanh chóng; chúng tôi vẫn chưa quen được với thức ăn nặng, với lại nhiều đến vậy. Anna cẩn thận bọc lại số thức ăn thừa và cho chúng vào tủ lạnh.

      Chúng tôi nằm dài giường sau đó, để cho thức ăn lắng xuống. Anna nghịch lọn tóc của tôi và gối đầu lên vai tôi, quấn chân quanh chân tôi.

      "Em chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như bây giờ," .

      Tôi tắt tiếng T.V. Chúng tôi theo dõi bản tin về tsunami trong lúc ăn, sững sờ trước tàn phá khủng khiếp của nó. Indonesia dường như bị thiệt hại nặng nhất và tỉ lệ người chết tăng lên đến hàng chục nghìn người.

      "Em cảm thấy tội lỗi ghê gớm khi điều này vì có quá nhiều người chết, nhưng nếu có trận tsunami này, chúng ta vẫn còn bị kẹt hòn đảo đó," Anna . "Em biết chúng ta còn chống đỡ được bao lâu."

      " cũng biết." Tôi với tay tới cái táp đầu giường và bật đài chiếc radio kiêm đồng hồ điện tử lên, nghịch bừa nút dò đài cho đến khi mở được đài nhạc Mỹ. Bài "More Than a Feeling" của Boston được phát, và tôi mỉm cười.

      Anna thở dài. "Em bài hát này."

      rúc người vào sát tôi hơn, và tôi ôm chặt ấy.

      " thực nhận ra chưa, T.J.? Rằng bây giờ chúng ta được an toàn và sắp sửa được gặp lại gia đình của mình?"

      "Nó bắt đầu ngấm vào."

      "Mấy giờ rồi?" hỏi.

      Tôi quay đầu về phía đồng hồ. "Quá hai giờ chút."

      "Tức là giờ sáng ở Chicago. Em quan tâm. Em phải gọi lại cho Sarah mới được. Đằng nào chị ấy và cha mẹ cũng chẳng ngủ nổi đâu."

      Anna ngồi dậy và với tay lấy chiếc điện thoại bàn, kéo dài sợi dây điện thoại ngang người tôi. "Em thử gọi số phone nhà của chị ấy trước." bấm số và đợi máy. "Máy bận rồi," . "Có lẽ chị ấy trả lời di động." Anna gọi vào số và lại đợi máy. "Nó chuyển vào hộp thư thoại. Em để lại lời nhắn vậy," , nhưng rồi cúp máy mà chưa gì cả. "Hộp thư thoại của chị ấy đầy cả rồi."

      " chút nữa rồi em thử lại lần nữa xem. Thế nào rồi em cũng gọi được cho chị ấy mà." đưa điện thoại cho tôi và tôi đặt nó trở lại chỗ cũ táp đầu giường. "Anna?"

      chui rúc trở lại vòng tay tôi. "Sao?"

      "Còn John thế nào? Em có nghĩ Sarah có thể liên lạc với ta ?"

      "Em chắc chắn chị ấy làm thế."

      "Em nghĩ ta làm gì khi biết tin em còn sống?"

      " ấy mừng cho gia đình em, tất nhiên rồi. Ngoài chuyện đó, em biết. Biết đâu bây giờ ấy sống ở ngoại ô cùng vợ với con của mình rồi chừng." ngừng lại phút rồi , "Em hy vọng ấy trả lại đồ đạc của em cho cha mẹ."

      "Em sống ở đâu?"

      "Với cha mẹ em. Ở nơi nào mà họ ở. Họ muốn em sống cùng với họ thời gian. Rồi em tìm căn hộ riêng cho mình. Em vẫn tin được họ bán căn nhà, T.J. Tuy họ vẫn luôn bàn tính mua nơi hơn để ở ngày nào đó, có lẽ là căn hộ chung cư, nhưng em nghĩ họ thực làm vậy. Ngôi nhà đó là nơi em trưởng thành. Em thấy buồn làm sao khi biết họ còn là chủ nhân của nó nữa."

      Tôi hôn , và rồi tôi cởi dây áo choàng tắm của và tuột cái áo xuống vai . Bọn tôi làm tình và sau đó ngủ thiếp . Khi tôi tỉnh dậy là 5:00 chiều. Anna ngủ say sưa bên cạnh tôi. Thẫn thờ nhìn lên trần, tôi nhớ lại đoạn đối thoại của chúng tôi. Tôi hỏi về John, nhưng tôi hỏi câu hỏi duy nhất mà tôi muốn có câu trả lời.

      Thế còn chúng ta sao?



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (47) kiện 11 tháng 9 là loạt tấn công khủng bố cảm tử có phối hợp tại Hoa Kỳ, diễn ra vào thứ ba, ngày 11 tháng 9 năm 2001, khi nhóm tặc gần như cùng lúc cướp bốn máy bay hành khách hiệu Boeing đường bay nội địa trong nước Mỹ. Trong đó, nhóm tặc lái hai phi cơ lao thẳng vào Tòa Tháp Đôi của Trung Tâm Thương Mại Thế Giới tại Manhattan, thành phố New York; chiếc thứ ba đâm vào tổng hành dinh của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ ở quận Arlington, Virginia; chiếc thứ tư rơi xuống cánh đồng gần Shanksville thuộc quận Somerset, Pennsylvania, sau khi hành khách máy bay chống cự lại nhóm tặc này. Có cả thảy 2.974 người thiệt mạng trong vụ tấn công, và 24 người liệt kê mất tích xem như chết, tính 19 tặc.

      (48-) Món bánh thịt chiên giòn của Mê-hi-.

      (49) loại bánh tròn, mỏng làm bằng bột ngô, thường được dùng để cuộn chung với các loại nhân. Bánh của Mê-hi-.

      (50) Là loại phòng khách sạn cao cấp nhất và thường ở tầng cao nhất với các trang bị và dịch vụ đặc biệt kèm theo.

      (51) Sweet tart: loại kẹo ngậm có vị chua ngọt.

      Hot tamale: loại kẹo hương quế, có vị cay, hình dáng giống kẹo trái cây Mike and Ike.

      Dorito: nhãn hiệu bánh ngô chiên giòn (tortilla chip) tẩm hương vị.

      Slim Jim: loại xúc xích sấy khô để ăn vặt.

      (52) 150x200cm

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41- Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi mở mắt ra và vươn vai. T.J. ngồi dựa lên đầu giường xem T.V. mở volume , nhai cây Slim Jim.

      "Ngủ quá." Tôi hôn và đưa chân xuống giường. "Em tiểu đây. có biết em thích gì nhất về cái phòng tắm nơi này ?" Tôi , nhìn qua vai trong khi tới cửa.

      "Giấy vệ sinh?"

      "Chính xác."

      Lúc tôi trở lại từ phòng tắm, T.J. bắt tôi ăn thử miếng Slim Jim.

      "Thừa nhận . Nó tệ mà," .

      "Cũng được, nhưng dù sao em cũng còn khó tính như ngày xưa nữa. Em cất mớ kẹo Sweet Tart đâu rồi nhỉ?"

      Tôi tìm thấy chúng bàn trang điểm. Tôi quen dùng máy điều hòa nên tôi bọc chiếc áo choàng tắm quanh sát người mình và chui vào chăn nằm cạnh thân người T.J. Người tôi cứng đơ và nhức mỏi, còn tệ hơn cả khi mới được giải cứu lên từ dưới biển, và tôi lấy làm biết ơn chiếc giường mềm mại này.

      Vào lúc 10:00 tối. Tôi thử gọi lại cho Sarah. Bây giờ là 9:00 sáng ở Chicago, nhưng tôi vẫn nhận tín hiệu bận máy từ điện thoại của chị ấy. "Em vẫn kết nối được," tôi . Tôi gọi tới số phone nhà chị nhưng nó chỉ reo và reo. "Máy bàn của chị ấy cũng gọi vào được."

      "Để thử gọi cho cha xem. Có lẽ ông chuyện với chị ấy." T.J. gọi vào điện thoại nhà và đợi máy. lắc đầu. "Đường dây cũng bị bận. đoán họ nhận rất nhiều cuộc điện thoại. Đợi đến sáng rồi tụi mình thử lần nữa."

      T.J. đặt điện thoại trở lại chỗ cũ và vuốt tóc tôi. " biết mình làm sao có thể quen được với việc được ngủ cạnh bên em hằng đêm nữa."

      "Vậy đừng quen," tôi . Tôi chống người khuỷu tay và nhìn xuống . Tôi vẫn chưa sẵn sàng để từ bỏ , bất kể điều đó có làm tôi cảm thấy mình ích kỷ thế nào.

      ngồi bật dậy. "Em có ý đó?"

      "Ừ." Tim tôi đập thình thịch và đầu óc tôi kêu gào rằng đây là ý kiến tồi tệ, nhưng tôi thèm quan tâm. "Chúng ta tách nhau ra thời gian. cần phải ở bên gia đình mình và em cũng vậy. Nhưng sau đó, nếu vẫn muốn trở lại với em, em chờ ."

      thở hắt ra, vẻ mặt nhõm lên khuôn mặt . kéo tôi vào vòng tay mình và hôn lên trán tôi. "Dĩ nhiên là muốn rồi."

      " dễ dàng đâu, T.J. Mọi người hiểu. có rất nhiều nghi vấn." Bụng dạ tôi thắt lại chỉ mỗi việc nghĩ đến điều này. "Có thể nên mình gần mười chín khi mối quan hệ của chúng ta phát sinh."

      "Em nghĩ có người hỏi à?"

      "Em nghĩ ai cũng hỏi."



      ***


      Tôi thức dậy nửa đêm để vệ sinh. Chúng tôi ngủ thiếp tắt T.V., và lúc tôi bò trở về giường, tôi cầm remote lên và rà đài, dừng lại để xem tin tức chút.

      Tôi ngồi thẳng dậy khi CNN đưa bản tin giật gân và ngay màn hình, dưới đầu đề 'HAI CÔNG DÂN NGƯỜI MỸ ĐẾN TỪ CHICAGO Bị MẤT TÍCH BIỂN, SAU BA NĂM RƯỠI ĐƯỢC GIẢI CỨU' là ảnh của T.J. và tôi, đóng băng ở tuổi mười sáu và ba mươi.

      Tôi đưa tay tới và nhàng lắc vai T.J.

      "Gì vậy, có chuyện gì?" hỏi, vẫn còn ngái ngủ.

      " xem T.V. kìa."

      T.J. ngồi dậy, chớp chớp mắt, và nhìn chăm chú vào màn hình.

      Tôi chỉnh lớn volume lên vừa đúng lúc Larry King , "Tôi nghĩ mình thay mặt cho tất cả mọi người khi rằng sau kiện này là câu chuyện."

      "Mẹ kiếp," T.J. .

      Nó đến rồi đây.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi thức dậy trước Anna và gọi dịch vụ phòng đặt món trứng, bánh kếp, xúc xích, thịt muối xông khói, bánh mì nướng, bánh khoai tây nghiền chiên, nước trái cây, và cà phê. Lúc đồ ăn mang tới, tôi hôn môi cho đến khi tỉnh giấc.

      mở mắt ra. "Em ngửi thấy cà phê."

      Tôi rót ly cho . uống ngụm và thở ra. "Ôi chao, ngon quá."

      Chúng tôi ăn sáng giường và rồi Anna tắm. Tôi ngồi canh điện thoại phòng trường hợp cha tôi gọi. Sau khi tắm xong, bọn tôi đổi chỗ cho nhau. Lúc tôi bước ra ngoài, lau khô mình bằng khăn bông, trố mắt nhìn tôi.

      " cạo râu rồi."

      chà chà mu bàn tay mình da mặt tôi.

      Tôi bật cười. "Chính em bảo phải tự cạo râu nếu có ngày chúng ta được giải cứu mà."

      "Em có ý đó."

      Điện thoại reo vào lúc 11:00 sáng. Cha tôi thuê riêng chiếc máy bay và rằng chúng tôi cần phải có mặt ở sân bay trong vòng tiếng nữa.

      "Ngoại trừ dừng lại để nạp nhiên liệu, con bay thẳng luôn về đây. Mọi người đợi con ở O'Hare."

      "Cha à, Anna cố gọi cho chị ấy mà được. Cha chuyện với chị ấy chưa?"

      "Cha liên lạc được với ấy hai lần. Đường dây điện thoại bận liên tục, nhưng của chúng ta cũng như thế, T.J. Tin tức lan quá nhanh. Sân bay có những sắp xếp đặc biệt, và họ cho phép cha mẹ đón con ngay ở cổng đáp khi con hạ cánh, nhưng cánh truyền thông cũng ở đó. Cha làm mọi cách để giữ cho họ ở khoảng cách vừa phải."

      "Được. Con nên cúp máy thôi để chuẩn bị đến sân bay."

      "Cha con lắm, T.J."

      "Con cũng cha."

      Tôi mặc vào áo thun và quần soóc mà chúng tôi mua trong cửa hàng lưu niệm. Anna mặc vào chiếc áo váy màu xanh. Tôi móc tấm danh thiếp của hãng hàng thủy phi cơ ra khỏi túi quần và liệng mớ quần áo cũ vào sọt rác. Chúng tôi nhét tất cả những thứ khác vào hai cái túi nhựa mà mình tìm được trong phòng.

      Sau khi trả phòng khách sạn, chúng tôi dùng xe chuyên chở của khách sạn ra sân bay. Anna gần như thể ngồi yên. Tôi cười ha hả và ôm chầm lấy .

      "Em căng thẳng đấy."

      "Em biết. Em thấy hưng phấn, vả lại em cũng uống rất nhiều cà phê."

      Chiếc xe chạy chậm lại và ngừng ở trước cổng sân bay và Anna và tôi đứng dậy.

      "Em sẵn sàng ra khỏi đây rồi chứ?" Tôi hỏi, nắm tay .

      cười và , "Tuyệt đối."

      Phi hành đoàn - phi công chính, phi công phụ, và tiếp viên hàng - hoan hô và vỗ tay khi Anna và tôi cúi thấp đầu để bước qua cửa máy bay. Họ bắt tay chúng tôi và chúng tôi mỉm cười và giới thiệu bản thân.

      Tôi xem xét khoang máy bay. Có tất cả bảy chỗ ngồi; năm ghế ngồi lẻ bị phân ra bởi lối hẹp và hai ghế phụ. cái ghế sofa hẹp kéo dài dọc theo tường. Tôi tưởng tượng nổi chiếc máy bay này phải tốn mất bao nhiêu tiền của cha tôi.

      "Đây là máy bay loại gì vậy?" Tôi hỏi.

      "Đây là chiếc Lear 55," viên phi công . "Nó là chiếc máy bay phản lực cỡ trung. Chúng ta phải ngừng lại vài chỗ để nạp nhiên liệu nhưng hẳn là đến được Chicago trong vòng mười tám tiếng nữa."

      Anna và tôi cất hai túi nhựa vào trong ngăn hành lý đầu và ngồi xuống ghế dựa bằng da hai chỗ liền nhau. chiếc bàn lớn gắn liền với sàn đặt ngay phía trước chúng tôi.

      Tiếp viên hàng đến chỗ chúng tôi ngay sau khi chúng tôi thắt xong dây an toàn.

      "Xin chào. Tên tôi là Susan. Các bạn muốn uống gì? Chúng tôi có các loại nước ngọt, bia, rượu, cốc-tai, nước khoáng, nước trái cây, và rượu sâm banh."

      "Em chọn trước , Anna."

      "Làm ơn cho tôi nước khoáng, sâm-banh, và nước trái cây," .

      "Bạn có muốn tôi chuẩn bị ly mimosa (53) ? Chúng tôi có sẵn nước cam tươi."

      Anna cười với Susan. "Tôi rất muốn ly mimosa. Cám ơn ."

      "Cho tôi nước, bia, và ly -ca," tôi . "Cám ơn."

      "Chắc chắn rồi. Tôi trở lại ngay."

      Sức chịu đựng với men rượu của chúng tôi là bằng , và bọn tôi bắt đầu ngà ngà say. Anna uống thêm hai ly mimosa và tôi uống luôn bốn lon bia. ấy thể thôi cười khúc khích và tôi cũng thể ngừng hôn ấy; chúng tôi cũng láo nháo om sòm, và Susan rất xuất sắc trong việc vờ như chút chú ý. ấy mang đến cái đĩa to đùng bày đầy phô mai, bánh cracker, và trái cây, hẳn là hy vọng có thể làm cho chúng tôi tỉnh táo đôi chút. Tôi hít vào mùi thức ăn, nhưng đó là sau khi tôi khăng khăng ném mấy quả nho vào cái miệng há ra của Anna. Lần nào tôi cũng ném hụt, làm cho Anna cười phá lên.

      Khi trời chuyển tối, Susan mang chăn và gối đến cho chúng tôi.

      "Ồ, tốt quá," Anna , nấc cục. "Em thấy hơi buồn ngủ rồi."

      Tôi trùm chăn lên người bọn tôi và đưa tay xuống dưới áo váy của Anna.

      "Đừng mà," , ra sức đẩy tay tôi ra. "Susan ở ngay đằng kia kìa."

      "Susan để ý đâu," tôi , kéo chăn qua đầu cả hai đứa chúng tôi để có chút gian riêng tư. Nhưng tôi cũng chỉ giỏi thôi, bởi vì năm phút sau, tôi bất tỉnh nhân .

      Tôi tỉnh dậy với cơn nhức đầu. Anna vẫn còn ngủ, đầu của gối lên vai tôi. Khi thức dậy, chúng tôi luân phiên rửa mặt và đánh trăng trong phòng vệ sinh. Susan đặt xuống đĩa bánh sandwich thịt gà tây và thịt bò nướng lên bàn cùng với khoai tây chiên và -ca. ấy cũng đưa cho tôi hai túi thuốc Tylenol bọc riêng và hai chai nước khoáng.

      "Cám ơn."

      " có chi," , vỗ vỗ lên vai tôi.

      Chúng tôi xé bao thuốc Tylenol ra và uống nước để nuốt xuống.

      "Hôm nay là ngày mấy vậy, Anna?"

      ngẫm nghĩ trong đầu phút rồi mới trả lời. "Hai mươi tám tháng mười hai?"

      " muốn được ở bên em đêm giao thừa," tôi . "Phải chờ đến tận lúc đó, chắc nhớ em đến chết mất rồi."

      Anna trao cho tôi cái hôn . "Hẹn rồi đấy nhé."

      Chúng tôi ăn bánh sandwich của mình với khoai tây chiên, và trò chuyện với nhau suốt thời gian còn lại.

      "Em nghĩ đến ngày hôm nay từ lâu rồi, T.J. Em có thể hình dung thấy cha mẹ, Sarah, David, và hai đứa trẻ cùng đứng bên nhau đón em, trong khi em mở rộng vòng tay và chạy ào tới chỗ họ."

      " cũng nghĩ về ngày này. lo là nó bao giờ thành thực."

      "Nhưng nó đến rồi," Anna , mỉm cười với tôi.

      Bầu trời sáng lên, và tôi dõi mắt ra cửa sổ nhìn ra những cánh đồng băng giá ở Mid West (54) . Khi chúng tôi hạ cánh xuống Chicago, Anna chỉ tay và , "Nhìn kìa T.J., là tuyết đấy."

      Chúng tôi đáp xuống O'Hare sớm hơn 6:00 sáng chút. Anna tháo dây an toàn ra và đứng dậy trước khi máy bay dừng hẳn.

      Chúng tôi lấy hai cái túi nhựa từ ngăn hàng lý đầu và vội theo lối hẹp ra đến cửa máy bay. Viên phi công chính và phi công phụ bước ra khỏi buồng lái.

      "Chúng tôi rất hân hạnh được đưa các bạn trở về nhà," viên phi công . "Chúc cả hai bạn may mắn."

      Chúng tôi quay sang Susan.

      "Cám ơn rất nhiều," Anna .

      "Rất vui lòng," , ôm chào hai chúng tôi.

      "Là đây rồi, T.J." Anna . "Chúng ta thôi."



      Ghi Chú:

      (53) loại cốc-tai được pha chế bởi phần rượu sâm-banh và phần nước nước cam lạnh.

      (54) Vùng trung tâm phía Bắc Hoa Kỳ, từ vùng Đại Hồ đến sông Ô-hai-ô, Kandat và Mitxuri.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      T.J. và tôi tay trong tay chạy xuống chiếc cầu nối máy bay. Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi đầu bên kia, đám đông ồ lên. Ánh đèn của hàng trăm chiếc máy ảnh lóe sáng khiến tôi hoa cả mắt, và tôi chớp chớp mắt, cố gắng tập trung để nhìn hơn. Phóng viên ngay lập tức bắt đầu gào lên đủ thứ câu hỏi. Sarah chạy ù tới và ôm lấy tôi vào lòng, khóc nức nở.

      Jane Callahan gần như bị kích động khi bà ôm chầm lấy T.J. Tom Callahan và hai bé - tôi nghĩ là em T.J. - cùng nhập vào cái ôm xum vầy. David đứng bên Sarah, và ấy tới để ôm chặt tôi. Tôi ôm siết chặt và rồi lùi lại, quét mắt nhìn quanh đám đông để tìm cha mẹ mình.

      John đứng ngay ở đó.

      vội vàng tới và tôi ôm theo phản xạ. Tôi bước về sau, muốn ấy tránh khỏi tầm mắt của mình. Bàng hoàng, tim tôi đập dồn dập. Mắt tôi đảo qua lại quanh số người còn lại đứng bên trong khu vực căng dây, nhưng tôi tìm thấy mẹ tôi.

      Hay cha tôi.

      Tôi tìm lại lần nữa, cách điên cuồng, và rồi tôi hiểu ra tại sao điện thoại của họ lại bị ngắt. Đầu gối tôi khuỵu xuống. Sarah và David đỡ lấy tôi.

      "Cả hai người luôn sao?"

      Sarah gật đầu, nước mắt chảy dọc xuống mặt chị.

      "," tôi thét lên. "Sao chị cho em biết?"

      "Chị xin lỗi," chị . "Cú điện thoại của em đến quá đột ngột, và nghe giọng em có vẻ rất vui vẻ. Chị thể ra, Anna."

      Họ dẫn tôi đến ghế ngồi. Trước khi tôi hoàn toàn ngồi xuống, T.J. xuất bên cạnh tôi.

      ngồi xuống và kéo tôi vào lòng, nhàng đung đưa người tôi trong khi tôi nức nở. Tôi ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực .

      "Họ chết cả rồi."

      " biết. Mẹ vừa báo cho biết."

      hôn trán tôi và lau nước mắt của tôi, toàn cảnh đều bị những chiếc máy ảnh thu tóm. Lúc đó tôi biết gì, nhưng chưa tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau, những bức ảnh T.J. ôm và hôn tôi xuất trang đầu của hàng loạt tờ báo khắp cả nước.

      Tôi tựa đầu lên ngực và nhắm mắt lại. Sarah xoa lưng tôi. Rốt cuộc, tôi cũng hít vào sâu và ngồi thẳng dậy.

      " rất tiếc," T.J. , vén tóc tôi ra khỏi trán.

      Tôi gật đầu. "Em biết."

      Tất cả đều yên lặng ngoại trừ tiếng tách tách và tiếng đèn chụp của những chiếc máy ảnh. Tôi xoay người về Sarah và , "Em muốn về nhà."

      Sarah viết số di động của mình để tôi có thể cho T.J. Tôi đưa nó cho đút nó vào túi quần.

      " lát nữa gọi ngay cho em." choàng tay ôm tôi và thầm vào tai tôi. " em."

      "Em cũng ," tôi thầm đáp lại.

      Chúng tôi đứng lên khi Tom và Jane Callahan bước tới, em của T.J. theo sau. "Tôi rất lấy làm tiếc, Anna ạ," Jane . "Sarah cho chúng tôi biết về cha mẹ của . Tôi cảm thấy rất buồn vì biết phải đối mặt với tin dữ gì khi về đến nhà." Bà ôm tôi và khi bà lùi lại, bà nắm chặt tay tôi lúc. "Vài ngày nữa chúng tôi liên lạc với . Chúng tôi có vài chuyện cần bàn với ." Bà mỉm cười và hôn cái lên má tôi.

      Tom Callahan mỉm cười với tôi và bóp vai tôi.

      "Cám ơn ông vì thuê máy bay riêng," tôi .

      " có chi đâu, Anna."

      Sarah bảo David cho giới nhà báo biết tôi có lời nào để phát biểu cả. John bước tới và đứng cạnh tôi. định nắm tay tôi nhưng lại đổi ý.

      " rất tiếc về chuyện cha mẹ em, Anna."

      "Cám ơn ."

      Chúng tôi ngượng nghịu đứng đó, như hai người xa lạ, và cuối cùng , " rất mừng khi Sarah gọi. thể tin nổi tin ấy báo cho biết."

      Tôi hít hơi sâu và , "John -"

      "Đừng gì hết. Em cứ nghỉ ngơi thời gian , và chừng nào em sẵn sàng rồi, chúng ta chuyện với nhau. biết em chắc hẳn muốn ra khỏi đây ngay." liếc nhìn qua T.J. đứng cạnh gia đình mình, " trả tất cả đồ của em cho Sarah khoảng năm trước. thể làm thế cho đến tận lúc đó." Mắt khóa vào mắt tôi,. " vui sướng vì em sống sót trở về nhà, Anna."

      ôm tôi và rời , và sau đó Sarah cùng David đưa tôi rời khỏi cổng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Cả nhà vây lấy tôi. Alexis và Grace nắm lấy mỗi bên tay tôi và mẹ tôi dường như thể quyết định là bà muốn cười hay khóc hoặc là cả hai.

      " thể tin nổi con cao thế này rồi," cha tôi .

      Mọi người đều sửng sốt trước chùm tóc đuôi ngựa của tôi.

      " có kéo mà," tôi giải thích.

      Tôi chú ý thấy gã tóc vàng từ bên khóe mắt. ta bước tới chỗ Anna.

      được chuyện với ấy. ấy còn nữa đâu.

      Tôi dõi theo họ mãi cho đến khi mẹ tôi kéo kéo cánh tay tôi.

      "Chúng ta về nhà thôi nào, T.J."

      Tôi liếc nhìn Anna thêm lần. John ôm ấy và rồi rời . Tôi thở hắt ra và , "Con sẵn sàng rồi mẹ."

      Trước khi ra ngoài, mẹ tôi đưa cho tôi cái áo choàng và vớ và đôi giày tennis. Tôi nhét đôi dép nam vào trong túi nhựa chung với toàn bộ số đồ còn lại của mình và theo gia đình mình ra xe.

      Khi về đến nhà, tôi tắm rửa, quấn cái khăn lông quanh hông, và vào phòng ngủ trước đây của mình. khác gì lúc xưa. Chiếc giường đôi của tôi vẫn trải tấm ra giường màu xanh biển và dàn máy hát cùng bộ sưu tập CD của tôi vẫn nằm trong góc phòng cạnh bàn học của mình. chồng quần áo được xếp ngay ngắn trong tủ quần áo. Mẹ tôi đoán rất chính xác kích cỡ quần áo của tôi, nhất là khi tôi phát triển nhiều thế này.

      Lúc tôi bước ra khỏi phòng ngủ, mẹ tôi ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Bà đưa cho tôi đĩa bánh kếp với thịt hun khói và sau khi ăn xong, tôi ngồi trong phòng khách trò chuyện với gia đình mình. Grace, mười bốn, muốn ngồi bên cạnh tôi. Alexis, vừa mới lên mười hai, ngồi dưới chân tôi.

      Tôi kể tất cả với họ - Mick, vụ rơi máy bay, nước bị nhiễm độc, cơn khát, và cơn đói, cá mập, bị bệnh, và trận tsunami - và tôi trả lời tất cả câu hỏi của họ. Mẹ tôi lại bắt đầu nức nở khi nghe tôi kể mình bệnh nặng thế nào.

      Tối hôm đó, hai đứa em của tôi trở về phòng ngủ và chỉ còn lại cha mẹ và tôi.

      "Con thể tưởng tượng được cảm giác nó thế nào đâu, T.J.," mẹ tôi . "Tin rằng con trai mình chết và rồi nó gọi điện đến cho mình. Nếu đây phải là kỳ tích, mẹ chẳng biết nên gọi nó là gì."

      "Con cũng ," tôi đồng tình. "Anna luôn mơ tưởng về cái ngày bọn con có thể gọi điện về nhà. ấy thể chờ đến lúc được báo tin cho mọi người biết rằng chúng con vẫn còn sống."

      im lặng bao trùm lấy căn phòng lần đầu tiên từ khi chúng tôi bắt đầu chuyện với nhau.

      Mẹ tôi hắng giọng. "Con và Anna có mối quan hệ thế nào?" Bà hỏi.

      "Chính xác là kiểu quan hệ như cha mẹ nghĩ."

      "Lúc đó con bao nhiêu tuổi?"

      "Gần mười chín," tôi . "Và mẹ à?"

      "Ừ?"

      "Hoàn toàn là chủ ý của con."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :