1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Khi cơn sóng ập xuống, nó xô tôi về trước và rồi nhấn chìm tôi xuống. Tôi xoay tròn, lộn nhào trong nước lâu đến nỗi tôi e hai lá phổi mình sắp nổ tung. Biết mình thể nín thở được lâu hơn, tôi đạp chân và cào cáu với tất cả sức lực mình có để bơi về phía ánh mặt trời lấp lánh bên . Đầu tôi trồi lên khỏi mặt nước và tôi ho sặc sụa và thở hổn hển, gắng sức hít vào cho đủ khí.

      "T.J.," tôi gào tên , nhưng ngay khi tôi vừa mở miệng, nước tràn vào họng tôi. La liệt các thân cây, những miếng ván gỗ to, gạch, và các tảng bê tông trôi nhấp nhô nước, và tôi hiểu chúng từ đâu ra.

      Tôi nghĩ đến cá mập, và tôi hoảng sợ, bắt đầu vẫy đạp lung tung và thở gấp. Tim tôi đập mãnh liệt đến mức tôi tưởng nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình. Khí quản tôi co thắt và nó có cảm giác như cố hút vào khí qua cái ống hút vậy. Tôi nghe thấy giọng của T.J. trong đầu.

      Hô hấp chậm nào, Anna.

      Tôi chậm rãi hít vào, né tránh các mảnh vỡ đổ nát. Gắng sức giữ cho đầu mình mặt nước, tôi thả trôi ngửa người lưng để tiết kiệm năng lượng. Tôi hét tên T.J. lần nữa, kêu gào gọi tên cho đến tận khi mất luôn tiếng, tiếng gào thét đau đớn của tôi giảm dần xuống chỉ còn lại thanh thào khàn khàn. Tôi căng tai tập trung để nghe tiếng gọi, nhưng chỉ có mỗi im lặng đáp lại.

      cơn sóng nữa ập tới, dữ tợn như lần đầu, nhưng nó nhấn tôi xuống nước, khiến tôi lộn nhào và xoay người vòng vòng. Lần nữa, tôi bơi về phía ánh mặt trời. Lúc tôi trồi lên, khó nhọc thở, tôi trông thấy cái xô nhựa to trôi mặt nước. Tay tôi với về phía cái quai và chộp lấy nó, sức nổi của nó chỉ vừa đủ để giữ cho tôi trôi lênh đênh nước.

      Mặt nước dịu xuống. Tôi nhìn quanh, nhưng chẳng có gì ngoài màu xanh và xanh.

      Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, và thân nhiệt tôi từ từ hạ thấp. Cả người tôi run lẩy bẩy, nước mắt tuôn chảy, tự hỏi khi nào lũ cá mập kéo tới, bởi vì tôi biết thế nào bọn chúng cũng tới. chừng bây giờ chúng lượn lờ ngay bên dưới tôi.

      Chiếc xô giữ cho đầu tôi nổi lên mặt nước, nhưng sức lực đòi hỏi tôi phải liên tục thay đổi tư thế để cho chiếc xô nằm ở góc độ mà làm nó bị chìm xuống, khiến tôi kiệt sức.

      Tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì - trả giá bất cứ thứ gì - để có thể trở về hòn đảo đó với T.J. Tôi sống ở đó suốt đời, miễn là chúng tôi có thể bên nhau.

      Tôi thiếp , giật mình tỉnh dậy khi nước bao phủ mặt tôi. Chiếc xô trượt khỏi tay tôi và trôi ra xa mấy mét. Tôi cố sức bơi tới chỗ nó, nhưng tay chân tôi còn sức nữa. Đầu tôi chìm xuống, và tôi đấu tranh để trồi trở lên.

      Tôi nghĩ tới T.J., và tôi cười trong nước mắt.

      thích Pink Floyd à?

      Em chỉ muốn hái xuống mấy trái dừa xanh be bé mà thích.

      biết gì , Anna? rất được.

      Tôi khóc, giải tỏa ra tất cả nỗi đau thương. Đầu tôi chìm xuống, và tôi vùng vẫy, dùng tất cả sức lực của mình để trồi trở lên.

      bao gi rời bỏ em đâu, Anna. , miễn là có thể.

      tin em cũng , Anna.

      Tôi lại chìm xuống nước và khi trồi trở lên, tôi biết đây là lần cuối cùng, và kinh hoảng, kinh hoảng và nỗi sợ hãi ngang ngửa nhau đồng loạt đánh úp tới, và tôi thét lên, nhưng do quá mệt mỏi nên nó nghe chẳng khác gì thanh rên rỉ. Và chỉ khi tôi cho rằng, là đây rồi, đây là dấu chấm hết của sinh mệnh mình, tôi nghe thấy tiếng trực thăng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Lúc cơn sóng ập tới, nó lôi Anna ra khỏi tay tôi và ném tôi lên xuống, rồi lộn vòng. Tôi ho, sặc sụa và thể thở nổi, và cơn sóng ồ ạt cứ nhấn tôi xuống mỗi khi tôi xoay xở trồi đầu lên khỏi mặt nước.

      "Anna!" Tôi gào tên liên tục, cố gắng để nước tràn vào họng mình. Tôi xoay vòng, nhưng thể nhìn thấy ấy ở đâu cả.

      Em đâu, Anna?

      thân cây va vào hông tôi và cơn đau bắn ra khắp người tôi. Vô số mảnh vỡ vụn trôi nổi xung quanh, nhưng có thứ gì đủ lớn để tôi níu lấy trước khi nó trôi lướt qua, bị dạt bởi những làn sóng nước cuồn cuộn. Tôi hít thở chậm lại, cố gắng đè nén để phát hoảng.

      ấy phải chiến đấu. ấy thể bỏ cuộc.

      Tôi trôi lưng để tiết kiệm sức lực, gào rống tên và thận trọng lắng nghe tiếng đáp lại. có gì ngoài yên lặng.

      Cơn sóng thứ hai đập xuống, hơn lần này, và tôi bị nhấn xuống lần nữa. cành cây lớn nổi bì bõm bên cạnh tôi lúc tôi trồi lên, và tôi bám víu vào nó.

      Ý nghĩ Anna gắng gượng trồi đầu lên khỏi mặt nước khiến lòng tôi đau đớn. ấy sợ phải sống mình đảo, nhưng đơn độc mình trong biển nước mênh mông là cơn ác mộng mà ai trong chúng tôi từng nghĩ đến. cảm thấy an toàn khi ở bên tôi, nhưng giờ đây tôi thể bảo vệ .

      bỏ em mình, Anna, nhưng đó là vì thể làm gì khác được.

      Tôi gọi tên lần nữa, ngưng hẳn phút để lắng nghe trước khi tiếp tục gọi. Giọng của tôi yếu dần và cổ họng tôi đau rát vì khát. Mặt trời, cao bầu trời, rọi ánh sáng chói chang xuống, khuôn mặt tôi bắt đầu bỏng rát vì cháy nắng.

      Cành cây bị úng nước chìm xuống. còn gì để bám vào, tôi đành luân phiên giữa đứng nước và nổi lưng.

      Tôi nỗ lực giữ cho đầu mình trồi mặt nước. Thời gian trôi qua và sức lực của tôi càng lúc càng cạn kiệt. Nheo mắt nhìn ra xa, tôi phát ra cái xà gỗ nhấp nhô nước. Tay và chân tôi chỉ còn vừa đủ sức để đẩy tôi tới chỗ nó. Tôi tóm lấy nó, cảm tạ trời đất vì nó có thể chịu sức nặng của tôi mà chìm. Đặt má áp lên cây gỗ, và tôi cân nhắc lựa chọn của mình.

      Chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra phũ phàng rằng mình hề có bất cứ lựa chọn nào cả.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Người đàn ông mặc đồ lặn nhảy xuống nước ngay bên cạnh tôi. ta gì đó, nhưng tôi thể nghe được qua thanh cánh quạt quay phạch phạch của chiếc trực thăng. ta giữ cho đầu tôi mặt nước và ra hiệu với tay kia cho ai đó hạ xuống cái giỏ lớn (46) .

      Tôi đây là thực, hay chỉ là giấc mơ. Người đàn ông đó đặt tôi vào trong giỏ và người khác kéo nó lên vào trong chiếc trực thăng. Họ lại hạ nó xuống lần nữa và nâng người mặc đồ lặn trở lên lại.

      Tôi run bần bật trong chiếc áo thun và quần soóc của mình. Họ quấn mấy lớp chăn quanh người tôi và tôi giãy giụa trong kiệt quệ sâu sắc hơn tất cả những gì mà tôi từng trải để gắng gượng ra những từ ngữ muốn .

      "T.J." Nó thoát ra lớn hơn tiếng thào, và ai trong chiếc trực thăng nghe thấy. "T.J.," tôi , lớn hơn chút.

      Người đàn ông nâng đầu tôi lên và đặt lên môi tôi chai nước. Tôi uống, thỏa mãn cơn khát cùng cực của mình. Dòng nước mát rượi xoa dịu cổ họng tôi, và tôi tìm lại giọng của mình.

      "T.J.! T.J. còn ở dưới đó. Các phải tìm ấy."

      "Chúng tôi gần hết nhiên liệu rồi," người đàn ông . "Và cần phải đưa đến bệnh viện ngay."

      Tôi cố sức tập trung để hiểu ta gì. "!" Tôi ngồi dậy, chụp lấy hai vai ta. " ấy còn ở dưới. Chúng ta thể bỏ lại ấy được."

      cuồng loạn bao trùm lấy tôi, và tôi gào thét, thanh dội vang bên trong chiếc trực thăng. Người đàn ông ra sức trấn tĩnh tôi.

      "Tôi bảo phi công báo cho những đoàn trực thăng cứu hộ khác. Họ tìm được ta. Mọi chuyện ổn cả thôi," ta , bóp vai an ủi tôi.

      Tôi thể xóa hình ảnh T.J. bị chìm xuống dưới mặt nước, và thể trồi lên trở lại, ra khỏi đầu mình. Tôi đình chỉ mọi tư duy, và chìm vào nơi sâu bên trong tôi, nơi tôi cần phải suy nghĩ hay cảm giác. chào đón trở về nhà với gia đình tôi, cảnh tượng mà tôi tua tua lại trong đầu hàng trăm lần trong suốt ba năm rưỡi qua, gợi nên được bất kì cảm xúc gì trong tôi.

      Chiếc trực thăng nghiêng cánh đột ngột và chúng tôi tiến đến bệnh viện, bỏ lại T.J. đằng sau.



      Ghi Chú:

      (46) Đây là phương tiện dùng để nâng người được cứu hộ lên trực thăng, có hình dáng như cái giỏ/ sọt hình chữ nhật đan bằng dây kim loại, có kích thước vừa người lớn.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Lúc đầu, tôi thể xác định tiếng ồn đó là gì. Nhưng rồi bỗng dưng tôi nhận ra, khi đại não của tôi rốt cuộc cũng hiểu ra thanh phạch-phạch-phạch kia chính là tiếng cánh máy bay trực thăng quay, vọng đến từ xa.

      thanh dần cho đến khi tôi nghe được nữa.

      Tr lại đây. Làm ơn quay lại đây .

      quay lại. Mọi hy vọng của tôi sụp đổ, chỉ còn lại tuyệt vọng khôn cùng, và tôi biết chắc mình chết. Sức lực của tôi yếu dần, và tôi rất khó khăn để bám lên cái xà gỗ. Thân nhiệt tôi hạ xuống, và tôi đau nhức khắp nơi.

      Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt của Anna.

      Có bao nhiêu người có thể họ được thương như cái cách mà tôi?

      Các ngón tay tôi trượt xà gỗ, và tôi gắng gượng báu trở lại. Tôi bám lên nó, ý thức mơ mơ hồ hồ. giấc mơ về bầy cá mập làm tôi giật mình tỉnh giấc. tiếng động mờ nhạt xa xa lớn dần lên.

      Tôi biết thanh đó.

      Hy vọng của tôi bay vọt lên, nhưng tôi dùng hết cả sức lực cuối cùng của mình và mất báu víu lên cây xà gỗ, các ngón tay tôi trượt xuống mặt phẳng ẩm ướt. Đầu tôi ngụp xuống nước và tôi chìm dần. Tôi theo bản năng nín thở lâu hết mức có thể cho đến khi, cuối cùng, thể được nữa.

      Tôi trôi nổi trong vùng biển hư , vô trọng lượng, cho đến khi cảm giác khác chế ngự tôi. Cái chết, đến cuối cùng, cũng thanh thản. Nó đau quá, sức nặng trí mạng của nó nện lên lồng ngực tôi.

      Bỗng nhiên, sức ép mất . Nước biển ọc ra khỏi miệng tôi, và tôi mở mắt. người đàn ông mặc đồ lặn quỳ bên cạnh tôi, hai bàn tay ta lơ lửng ngực tôi. Lưng tôi nằm thứ gì đó cứng cáp, và tôi nhận ra mình bên trong chiếc trực thăng. Tôi hít sâu vào và ngay sau khi có đủ khí trong phổi, tôi , "Quay lại . Chúng ta phải tìm được ấy."

      "Tìm ai?" ta hỏi.

      "Anna! Chúng ta phải tìm được Anna."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi nép mình sâu hơn vào trong trạng thái tê liệt của mình. Người đàn ông nhàng lung lay vai tôi, và tôi muốn chuyện, nhưng ta vẫn chịu ngừng việc hỏi tôi có nghe ta . Tôi quay người về phía giọng và chớp chớp mắt, cố gắng tập trung để đôi mắt sưng đỏ, đầy nước mắt của mình có thể nhìn .

      "Tên là gì?" ta hỏi. " trong những chiếc trực thăng khác vừa giải cứu được người đàn ông từ dưới nước lên."

      Tôi giãy giụa ngồi dậy, muốn nghe hơn những gì ta sắp .

      "Họ bảo ta tìm người tên là Anna."

      Phải mất lúc tôi mới ghi nhận được lời của ta, nhưng khi tôi hiểu ra ý nghĩa của nó, tôi trải nghiệm được niềm hân hoan, hoàn toàn thuần khiết và chân , lần đầu tiên trong đời mình.

      "Tôi là Anna." Tôi vòng tay ôm lấy mình và đung đưa thân người, nức nở.

      Chúng tôi hạ cánh xuống bệnh viện và họ đặt tôi lên cái cáng và đưa tôi vào trong. Hai người đàn ông chuyển tôi từ cáng lên giường bệnh, cả hai đều tiếng . Họ đẩy tôi ngang qua cái điện thoại công cộng treo tường.

      Điện thoại. Có điện thoại kìa.

      Tôi quay đầu nhìn về nó lúc chúng tôi lướt qua và hoảng hốt khi tôi thể ngay lập tức nhớ ra số điện thoại của cha mẹ tôi.

      Cả bệnh viện tràn ngập bệnh nhân. Đầy rẫy người ngồi sàn ngoài hành lang, chờ gặp bác sĩ. y tá đến gần tôi và dịu dàng bằng ngôn ngữ mà tôi hiểu. Mỉm cười và vỗ vỗ tay tôi, ấy đâm kim vào lớp da mu bàn tay tôi và mắc túi IV lên cây sào bên cạnh giường tôi.

      "Tôi cần phải tìm T.J.," tôi , nhưng ấy lắc đầu và, nhận ra tôi run lẩy bẩy, đắp chăn sát lên tận cổ cho tôi.

      Hỗn độn quá nhiều tiếng , chỉ vài người trong đó tiếng , như tiếng sấm vang ầm ầm xộc vào màng nhĩ tôi, lớn hơn bất kì những thanh mà tôi được nghe trong suốt ba năm rưỡi qua. Tôi hít vào mùi thuốc sát trùng và chớp mắt trước ánh đèn huỳnh quang làm mắt tôi đau nhói. Ai đó đẩy giường của tôi rẽ vào hành lang. Tôi nằm ngửa gắng sức giữ cho mắt mình mở ra, lịm .

      T.J., đâu rồi?

      Tôi muốn gọi cho cha mẹ, nhưng còn sức lực nào để cử động. Tôi thiếp mất lúc, giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần. giọng phát ra, " Cảnh Vệ Biển vừa đưa ấy vào đây. Tôi nghĩ ấy là người mà ta tìm."

      Vài giây sau đó bàn tay kéo chiếc chăn trùm người tôi ra, và T.J. leo từ chiếc giường bệnh của mình sang giường tôi, cố gắng làm rối sợi dây truyền IV của tụi tôi. vòng tay ôm lấy tôi và đổ quỵ xuống, vùi mặt vào cổ tôi. Nước mắt chảy xuống mặt tôi trong nhõm bất tận khi được ôm lấy thân thể vững chắc của trong tay mình.

      "Em làm được rồi," , cả người run bần bật. " em, Anna," thào.

      "Em cũng ." Tôi muốn với về cái điện thoại công cộng, nhưng kiệt quệ chiếm lấy tôi và những từ ngữ lộn xộn thoát ra khỏi miệng tôi trở thành vô nghĩa.

      Tôi chìm vào giấc ngủ.



      ***


      " nghe tôi chứ?" Ai đó nhàng lắc lắc vai tôi. Tôi mở mắt ra và trong lúc, tôi biết mình ở đâu,

      "Tiếng ," tôi thào, nhận ra người đàn ông nhìn xuống tôi là người Mỹ tóc vàng, mắt xanh trong độ tuổi giữa ba mươi. Tôi liếc nhìn qua T.J. nhưng mắt vẫn còn nhắm nghiền.

      Điện thoại. Cái điện thoại đó đâu rồi?

      "Tôi là Bác sĩ Reynolds. Rất xin lỗi vì lúc lâu rồi mà ai đến kiểm tra các bạn. Chúng tôi đủ nhân lực để xử lý kịp các ca bị thương mới được đưa vào. y tá kiểm tra sơ bộ cho các bạn vài tiếng trước và tất cả đều ổn cả, cho nên tôi quyết định để các bạn nghỉ ngơi. Các bạn ngủ gần mười hai tiếng đồng hồ rồi. Các bạn có bị đau chỗ nào ?"

      "Chỉ hơi nhức mỏi thôi. Với lại khát nước và đói." Bác sĩ ra hiệu cho y tá ngang qua và làm tư thế rót nước. ấy gật đầu và quay trở lại với bình nước và hai cái cốc nhựa. ta rót đầy cốc và đỡ tôi ngồi dậy. Tôi uống hết nước và khó hiểu nhìn quanh. "Sao lại có nhiều người ở đây quá vậy?"

      "Maldives trong tình trạng khẩn cấp."

      "Tại sao?"

      ta nhìn tôi cách lạ lùng. "Bởi vì trận tsunami."

      T.J. động đậy bên cạnh tôi và mở mắt ra. Tôi giúp ngồi dậy và ôm cái trong khi vị bác sĩ rót đầy cốc nước khác và đưa nó cho . nốc cạn hết luôn lần.

      "T.J., ra đó là tsunami."

      ngẩn ngơ trong phút, nhưng rồi dụi dụi mắt và , " sao?"

      "Ừ."

      "Cảnh Vệ Biển đưa các bạn đến đây à?" Bác sĩ Reynolds hỏi, rót thêm nước vào cốc của chúng tôi.

      Chúng tôi gật đầu.

      "Các bạn đến từ đâu vậy?"

      T.J. và tôi đưa mắt nhìn nhau.

      "Chúng tôi biết," tôi . "Chúng tôi bị mất tích suốt ba năm rưỡi nay rồi."

      là gì, mất tích ư?"

      "Bọn tôi sống hòn đảo kể từ cái ngày viên phi công chở bọn tôi đột tử do cơn đau tim và chiếc thủy phi cơ đâm sầm xuống đại dương," T.J. .

      Người bác sĩ chăm chú xem xét bọn tôi, nhìn tới nhìn lui giữa hai gương mặt tụi tôi. Có lẽ mái tóc của T.J. rốt cuộc cũng thuyết phục được ta.

      "Thánh thần thiên địa ơi, các bạn là họ, có đúng ? Hai người bị rơi máy bay." Mắt ta trợn trừng. ta hít sâu vào rồi thở hắt ra. "Ai cũng cho rằng các bạn chết rồi."

      "Ừ, chúng tôi cũng nghĩ vậy," T.J. . " có thể tìm giúp chúng tôi cái điện thoại ?"

      Bác sĩ Reynold đưa cho T.J. di động của ta. "Các bạn có thể dùng của tôi." y tá tới để tháo kim truyền dịch IV của bọn tôi ra và T.J. và tôi cẩn thận leo xuống giường bệnh. Chân tôi lảo đảo, và T.J. đỡ lấy tôi, choàng cánh tay quanh eo tôi.

      "Phía dưới hành lang có phòng trữ thuốc và dụng cụ y tế . Ở đó yên tĩnh và các bạn có thể có chút gian riêng tư." ta nhìn bọn tôi chằm chằm và lắc lắc đầu. "Tôi tin nổi các bạn vẫn còn sống. Chuyện của các bạn được truyền thông khắp mọi bản tin suốt nhiều tuần liền."

      Chúng tôi theo sau ta nhưng trước khi đến phòng trữ đồ, chúng tôi ngang qua nhà vệ sinh nữ.

      "Hai người đợi tôi lúc nhé?" Tôi hỏi. Họ dừng lại, và tôi đẩy cửa vào, đóng nó lại sau lưng, và cả căn phòng bị bao trùm trong bóng tối. Tay tôi mò mẫm tìm công tắc, và khi ánh đèn sáng lên, mắt tôi đảo từ bồn cầu sang bồn rửa mặt và cuối cùng là đến cái gương.

      Tôi hoàn toàn quên mất mình trông như thế nào.

      Tôi tới gương và đánh giá bản thân. Làn da của tôi màu hạt cà phê và T.J. đúng, màu xanh của mắt tôi nổi bật hẳn lên bởi nó. Có vài nếp nhăn mặt tôi mà trước đây chưa từng có. Tóc tôi rối như tổ chim và có màu nhạt hơn đến hai sắc thái so với trong trí nhớ của tôi. Tôi trông như đảo hoang, hoang dã, nhếch nhác, và man rợ.

      Tôi giằng ánh mắt mình ra khỏi gương, tuột quần xuống, và ngồi lên bồn cầu. Tôi với tay lấy giấy vệ sinh. Xé ra vài tờ, tôi cọ cọ nó lên má mình, cảm nhận mềm mại. Sau khi xong, tôi dội cầu và rửa tay, ngạc nhiên thôi khi thấy nước chảy ra từ vòi. T.J. và Bác sĩ Reynolds đứng ngoài hành lang đợi tôi lúc tôi mở cửa ra. "Xin lỗi khiến các đợi lâu."

      " sao," T.J. . " cũng vệ sinh." cười với tôi. "Cảm giác lạ ." nắm tay tôi và bọn tôi theo sau Bác sĩ Reynolds vào phòng trữ đồ.

      "Chút nữa tôi quay trở lại. Tôi còn phải kiểm tra vài bệnh nhân và rồi tôi liên lạc với cảnh sát. Họ muốn hỏi chuyện các bạn. Tôi cũng xem xem có tìm được gì cho các bạn ăn ."

      Bụng tôi đánh trống khi nghe nhắc đến thức ăn.

      "Cám ơn ," T.J. . Khi ta rời , chúng tôi ngồi xuống sàn. Đầy rẫy các kệ chứa vật tư y tế bao quanh chúng tôi. Tuy chật chội nhưng yên tĩnh.

      "Em gọi trước , Anna."

      " chắc chứ?"

      "Ừ."

      đưa điện thoại cho tôi. Phải mất phút sau, nhưng rốt cuộc tôi cũng nhớ ra số điện thoại của cha mẹ tôi. Tay tôi run run, và tôi nín thở khi chuông bắt đầu reo. Có tiếng 'cách' kết nối. Tôi vừa định lên tiếng chào nhưng rồi giọng được thu vang lên, "Số điện thoại bạn kết nối bị ngắt hoặc còn được sử dụng."

      Tôi nhìn T.J. "Số điện thoại của họ bị ngắt. Họ chắc chuyển rồi."

      "Gọi Sarah ."

      " có muốn gọi cho cha mẹ mình trước ?"

      " cần đâu, em gọi trước ." T.J. phấn chấn trong chờ mong. " chỉ muốn có ai đó trả lời điện thoại thôi."

      Tôi gọi vào số của Sarah, tim tôi đập dồn dập trong lồng ngực. Nó reo bốn lần trước khi có người trả lời.

      "Xin chào?"

      Chloe!

      "Chloe, cháu làm ơn gọi mẹ ra nghe điện thoại ngay bây giờ ?"

      "Xin hỏi ai gọi đấy ạ?"

      "Chloe cục cưng, cứ gọi mẹ ra đây , nhé?"

      "Cháu cần phải biết là ai gọi và nếu họ cho cháu biết, cháu phải cúp máy ngay."

      "Đừng! Đừng cúp máy, Chloe." biết con bé có còn nh mình nữa? "Là dì Anna đây. với mẹ là dì Anna gọi tới."

      "Xìn chào, dì Anna. Mẹ cháu cho cháu xem ảnh của dì rồi. Mẹ cháu bảo dì sống thiên đàng. Dì có cánh như thiên thần ạ? Mẹ cháu nắm lấy điện thoại rồi, nên cháu phải đây."

      "Nghe này," Sarah . "Tôi biết là ai, nhưng đây là cái cớ bệnh hoạn để gạt đứa trẻ."

      "Sarah! Là Anna đây, đừng cúp máy, là em mà, là em mà." Tôi bắt đầu khóc lóc.

      "Ai đấy? Gọi mấy cuộc điện thoại đùa cợt thế này được gì chứ? nghĩ chúng làm tổn thương ai à?"

      "Sarah, T.J. và em chết khi bị rơi máy bay. Bọn em sống hòn đảo, và nếu vì trận tsunami, bọn em vẫn bị kẹt lại đó. Tụi em bệnh viện của Malé." Bây giờ hết ra rồi, tôi càng khóc dữ tợn hơn. "Xin chị đừng cúp máy!"

      "Cái gì? Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi!" Chị gào lên gọi David nhưng chị ấy vừa khóc lóc vừa quá nhanh, làm tôi hiểu được những gì chị .

      "Anna? Em còn sống sao? Em còn sống sao?"

      "." Tôi khóc nức nở còn T.J. đứng ngồi yên như thể bị phấn khích cao độ. "Sarah, em gọi cho mẹ và cha trước, nhưng số điện thoại của họ bị cắt rồi. Họ bán căn nhà sao?"

      "Căn nhà bị bán."

      "Số mới của cha mẹ là gì?" Tôi nhìn quanh để tìm xem có viết hay thứ gì để viết lên nhưng cuối cùng có gì cả. "Gọi cho họ Sarah, gọi ngay cho họ sau khi chị cúp máy nhé. Bảo với họ rằng em cố liên lạc với họ trước. Em gọi lại cho chị sau và lấy số điện thoại của cha mẹ ngay khi tìm được thứ gì để viết lên. với họ hãy đợi điện thoại của em."

      "Em làm thế nào để về nhà?" Chị hỏi.

      "Em biết. Nghe này, T.J. còn chưa gọi điện cho cha mẹ mình. Vào thời điểm này em vẫn chưa biết gì cả, nhưng em đưa cho cha mẹ ấy số điện thoại của chị để họ có thể phối hợp với chị. Đợi điện thoại của họ nhé, được chứ?"

      "Chị đợi. Ôi, Anna, chị biết gì nữa bây giờ. Bọn chị tổ chức tang lễ cho em."

      "Ừ, nhưng em vẫn sống sờ sờ đây. Và em thể đợi đến khi được trở về nhà."



      P.S. Phải T.J với Anna là vô cùng may mắn. Cũng may đây phải truyện kinh dị, chứ nếu , dựa theo hiệu ứng nhân vật chính như trong phim Jaws, 2 chị bị binh đoàn cá mập rượt theo đuôi, có khi còn táp miếng nhai chơi.

      Hôm nay, gấu post tới đây thôi nhé. Lúc đầu mình định post tới chương 41 luôn, nhưng vừa định bắt tay vào làm mấy ông sửa máy lạnh xông vào, mà cái máy lạnh nằm ngay đầu mình, nên căn cứ bị chiếm đóng mất mấy tiếng đồng hồ, đến giờ mới post đc. Bây giờ mình phải làm việc rồi, nên thể post bài tiếp đc. Hẹn các bạn mai nhé =D

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :