1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      "Anna." Tôi thầm tên . "Em còn thức ?"

      "Ừm," .

      "Em còn ta ?" Tôi biết tên ta, nhưng tôi muốn nó ra miệng. Tôi quấn lấy người , lồng ngực tôi dính sát vào lưng . lăn người lại đối mặt với tôi.

      "John ư? . Em còn ta nữa. Em nghĩ về ta từ lâu rồi. Sao vậy?"

      " chỉ thắc mắc thôi. có gì đâu, em ngủ ." Tôi hôn lên trán và ôm vào lòng.

      Nhưng ngủ. Thay vào đó, làm tình với tôi.



      ***


      Anna lên ba mươi ba vào tháng năm, và chúng tôi mừng sinh nhật đầu tiên của đảo. cơn mưa phùn kéo tới, và chúng tôi nằm cạnh nhau trong chiếc xuồng cứu sinh, lắng nghe nhịp điệu đều đều của những hạt mưa rơi lộp bộp mái nhà.

      " chuẩn bị được gì cho em cả. Rất lâu về trước, em cũng từng bảo với cửa hàng đảo chán ngắt," tôi .

      mỉm cười. "Nó hơi bị thiếu thốn hàng hóa."

      "Ừ. Cho nên tụi mình đành phải giả vờ thôi. Nếu chúng ta ở nhà, đưa em ăn tối này và sau đó tặng nhiều quà cho em. Nhưng bởi vì có ở nhà, nên chỉ có thể kể cho em về tất cả những món quà tuyệt vời mà chuẩn bị cho em, được chứ?"

      " cần phải vậy," trêu.

      "Đáng mà. Được rồi, món quà đầu tiên là sách nhé. Tất cả những quyển được bán chạy nhất."

      Anna thở dài. "Em thèm được đọc sách quá."

      " biết."

      rúc sát hơn vào người tôi. " tuyệt lắm. còn gì nữa cho em nào?"

      "À, có người nào đó hưởng thụ sinh nhật của mình đây. Món quà tiếp theo là nhạc."

      " thu cho em băng nhạc tổng hợp à?" hỏi.

      Tôi toét miệng cười và đưa tay cù . "Với tất cả những bài nhạc rock cổ điển mà em ưa thích."

      giãy giụa và cười khúc khích, lăn lên người tôi, cố đè lên hai tay tôi để tôi thể cù nữa. "Em thích lắm," . "Sách và nhạc là hai thứ mà em thích nhất. Cám ơn ." hôn tôi. "Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất mà lâu rồi em mới có."

      " mừng vì em thích."

      Tôi rút cánh tay mình từ dưới người ra và vén tóc ra sau tai. " em, Anna."

      Vẻ sửng sốt gương mặt cho tôi biết ngờ tôi vậy.

      " nên em," thào.

      "Chà, nhưng em mất rồi," tôi , nhìn xoáy vào mắt . " em bao nhiêu tháng ngày qua rồi. Bây giờ mới với em vì tin em cũng , Anna. Em chỉ cho rằng em nên như vậy thôi. Khi em sẵn sàng, em với . có thể đợi." Tôi đè xuống và ấn môi lên môi tôi và tôi hôn ấy, và khi nụ hôn kết thúc, tôi cười và , "Chúc mừng sinh nhật."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Đáng lẽ tôi phải phát ra ấy . Tất cả dấu hiệu đều rành rành ra đó, và cũng được thời gian. Chỉ đến khi ấy đổ bệnh rồi, tôi mới hối hận cho biết hoàn toàn đúng.

      Tôi cũng .

      tuần sau sinh nhật của tôi, tôi nằm xuống giường cạnh để rồi phát giác ra ngủ mất. Tôi vừa mới vệ sinh và hứng đầy nước từ đồ trữ nước vào bình, nhưng tôi chỉ mới có vài phút thôi, và T.J. bao giờ ngủ mà chưa làm tình trước.

      vẫn còn ngủ vào sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy, và vẫn chưa thức dậy sau khi tôi câu cá và nhặt dừa cùng sa kê về.

      Tôi bò vào giường. Mắt mở, nhưng trông rất mệt mỏi. Tôi hôn lên lồng ngực . " thấy ổn chứ?" Tôi hỏi.

      "Ừ, chỉ hơi mệt thôi."

      Tôi hôn lên cổ , theo cái kiểu mà thích, nhưng rồi tôi giật người về sau.

      "Này, đừng ngừng lại."

      Tôi đặt tay lên cổ . "T.J., ở đây có khối u."

      đưa tay lên và dùng đầu ngón tay để sờ nó . "Chắc là có gì đâu."

      " bảo cho em biết nếu để ý thấy điều gì mà."

      " biết nó bị u lên."

      " trông rất mệt mỏi."

      " sao." hôn tôi và cố cởi áo tôi ra.

      Tôi ngồi thẳng dậy, tránh khỏi tầm với của . "Vậy cục u đó là thế nào?"

      " biết." rời giường. "Đừng lo nghĩ về nó nữa, Anna."

      Sau bữa sáng, bất đắc dĩ đồng ý cho tôi kiểm tra cổ lần nữa. Tôi nhàng ấn mấy ngón tay mình xuống bên dưới hàm , phát ra những khối sưng hạch ở cả hai bên. ấy có bị đổ mồ hôi suốt đêm nhỉ? Tôi chắc. trông giống như bị sụt cân; tôi phát ra ngay nếu bị thế. ai trong chúng tôi gì về những cục u đó có ý nghĩa thế nào. có vẻ uể oải, nên tôi ra lệnh cho trở về giường. Tôi xuống phá, lội xuống nước, và trôi bồng bềnh lưng, thẫn thờ nhìn lên bầu trời xanh ngắt gợn mây.

      Chng ung thư tr lại rồi. Tôi biết điều đó, và cũng vậy.

      tỉnh dậy để ăn trưa, nhưng sau khi ăn xong, lại ngủ nữa và vẫn còn chìm trong giấc ngủ khi đến giờ ăn tối. Tôi vào trong nhà để kiểm tra tình hình . Lúc tôi cúi xuống hôn lên má , da nóng ran đến nỗi làm môi tôi như bị bỏng.

      "T.J.!" rên rỉ khi tôi áp mu bàn tay mình lên cái trán nóng hừng hực của . "Em trở lại ngay. Em lấy Tylenol cho ."

      Tôi tìm thấy hộp cứu thương và lắc ra hai viên Tylenol vào lòng bàn tay. Tôi giúp uống nước để nuốt xuống Tylenol, nhưng vài phút sau nôn hết ra cả người.

      Tôi lau người cho bằng cái áo thun và cố đẩy sang bên chút để nằm lên chỗ chăn khô hơn. kêu lên khi tôi chạm vào .

      "Thôi được, em dời nữa. Cho em biết đau ở đâu."

      "Đầu . Dưới mắt. Mọi nơi." nằm bất động và gì thêm.

      Tôi đợi lúc và thử cho uống thêm Tylenol vào. Tôi lo lại nôn trở ra, nhưng lần này chúng lắng dịu xuống. " lúc nữa cảm thấy khỏe hơn," tôi , nhưng nửa tiếng sau tôi kiểm tra, trán còn nóng hơn nhiều.

      Nguyên cả đêm, bị sốt cao. lại nôn mửa, và chịu cho tôi chạm lên người vì cảm giác như xương cốt bị bẻ gãy.

      Ngày hôm sau, ngủ suốt. chịu ăn và chỉ nhấp tí nước. Trán nóng đến mức tôi sợ cơn sốt rán hỏng luôn não của .

      Đây phải là ung thư. Triệu chứng tới quá đột ngột.

      Nhưng nếu phải là ung thư, vậy nó là gì? Và tôi biết phải làm cái quái gì với nó đây?

      giảm sốt, và chưa bao giờ tôi khao khát có băng đá nhiều như lúc này. Người nóng quá thể và cái áo thun mà tôi nhúng vào nước và vắt khô hẳn là quá ấm để có thể giải nhiệt cho trán , nhưng tôi biết có thể làm gì khác.

      Môi khô khốc và nứt nẻ, và tôi xoay xở để uống được chút nước và nuốt Tylenol xuống. Tôi muốn ôm vào lòng, xoa dịu cho , vén tóc khỏi mắt , nhưng đụng chạm của tôi khiến đau đớn, tôi đành cam chịu.

      bị phát ban vào ngày thứ ba. Những đốm đỏ chót phủ đầy mặt và người . Tôi những tưởng có thể cơn sốt gần chấm dứt rồi, rằng những vết ban này là dấu hiệu cơ thể đấu tranh chống lại căn bệnh, nhưng sang sáng hôm sau, những vết ban trở nặng hơn, và người ấy càng thêm nóng. Trằn trọc và khó chịu, lúc mơ màng lúc tỉnh, khiến tôi rơi vào trạng thái hoang mang khi tôi kêu tỉnh được.

      Máu bắt đầu rỉ ra từ mũi và miệng vào ngày thứ năm. Nỗi sợ hãi như sóng vỗ dồn dập lên người tôi trong khi tôi dùng chiếc áo ba lỗ trắng của mình để lau vết máu; đến khi xế chiều, nó bị nhuộm đỏ. Tôi tự nhủ với mình rằng máu bớt chảy ra rồi, nhưng thực tế . Những vết bầm lên rải rác người , nơi máu tụ lại dưới da. Tôi nằm bên hàng giờ đồng hồ, chỉ biết khóc và nắm lấy tay , "Xin đừng chết, T.J."

      Lúc mặt trời lên sáng hôm sau, tôi ôm vào lòng. Nếu thấy đau đớn vì đụng chạm của tôi, biểu lộ ra. Con Gà cào cào lên mạn xuồng cứu sinh, và tôi chồm người tới, bế nó lên. Nó ngồi phịch xuống cạnh T.J. và chịu rời khỏi . Tôi để cho nó ở đó.

      " đơn độc đâu, T.J. Em ở ngay đây." Tôi vén tóc ra khỏi mặt và hôn lên môi . Mơ mơ màng màng thiếp , tôi mơ thấy T.J. và tôi ở bệnh viện và bác sĩ bảo với tôi rằng tôi nên cảm thấy may mắn vì ít ra nó phải là ung thư.

      Lúc tôi tỉnh dậy, tôi ép tai lên ngực , khóc lên nhõm khi nghe thấy tiếng tim đập của . Trong ngày hôm đó, ban đỏ người mờ dần, và tình trạng xuất huyết cũng giảm bớt và cuối cùng ngưng hẳn. Tối hôm đó, hy vọng có thể sống sót lóe lên trong tôi.

      Sáng hôm sau, trán mát rượi khi tôi sờ nó. phát ra thanh gì đó khi tôi thử đánh thức dậy, mà tôi cho rằng điều đó có nghĩa là ngủ chứ phải bị mất ý thức. Tôi rời nhà để nhặt dừa và sa kê, hứng đầy nước vào mấy hộp đựng từ đồ trữ nước và liên tục ghé vào để kiểm tra bệnh tình .

      Tôi đốt được lửa. Tôi có cách nào để tự đo thời gian, nhưng nếu tôi đoán sai, có thể là chừng dưới hai chục phút.

      tệ cho thành thị.

      Tôi đánh răng. Tôi cần phải tắm - nhiều ngày rồi tôi xuống nước - nhưng tôi muốn để T.J. mình lâu như vậy. Vào buổi chiều tà tôi nằm cạnh , nắm lấy tay . Mi mắt run run, rồi mở hẳn lên. Tôi bóp tay , "Chào chàng trai của em."

      quay đầu về tôi và chớp chớp mắt, cố nhìn cho . nhăn mũi. "Em hôi quá, Anna."

      Tôi bắt đầu vừa cười ha hả vừa khóc lóc cùng lúc. "Mùi của cũng hấp dẫn hơn em đâu, Callahan."

      "Cho tí nước được ?" Giọng khàn khàn. Tôi đỡ ngồi dậy để có thể uống từ chai nước tôi chuẩn bị sẵn cho .

      "Đừng uống vội quá. Em muốn nó dịu xuống." Tôi để uống hết nửa chai nước rồi mới đỡ nằm xuống giường. "Đợi thêm vài phút, có thể uống nốt."

      " nghĩ chứng ung thư tái phát."

      "," tôi đồng ý.

      "Em nghĩ đó là gì?"

      "Chắc là do vi-rút gì đó gây ra, nếu em và thể bàn luận với nhau về chuyện này đâu. đói ?"

      "Đói."

      "Để em lấy dừa cho . Em xin lỗi, có cá. Mấy ngày này, em xuống biển."

      trông có vẻ sửng sốt. " bị mất ý thức bao lâu rồi?"

      "Mấy ngày rồi."

      " sao?"

      "Ừ." Nước mắt đong đầy trong mắt tôi. "Em cứ tưởng sắp chết rồi," tôi thào. " bệnh nặng lắm, còn em lại biết phải làm gì ngoại trừ ở bên cạnh . Em , T.J. Lẽ ra em phải lời này với từ trước." Nước mắt chảy dọc xuống má tôi.

      kéo tôi lại gần và , " cũng em, Anna. Nhưng em biết điều đó rồi."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32 - T.J.

      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi uống nước trong khi Anna câu cá. Khi trở về, nướng cá và đút cho tôi ăn giường.

      "Em tự đốt lửa à," tôi .

      trông vô cùng tự hào. "Em tự đốt đấy."

      "Có gặp vấn đề gì ?"

      " có."

      Tôi muốn ngốn hết đồ ăn xuống bụng, nhưng Anna cho tôi làm vậy.

      "Đừng ăn nhanh quá," .

      Tôi từ tốn ăn, để cho dạ dày làm quen với việc có đồ ăn trong đó.

      "Sao Con Gà lại ở giường với chúng ta vậy?" Tôi hỏi. Lúc đầu tôi phát ra, nhưng nó ngồi yên ở góc trong xuồng cứu sinh, phát ra tiếng động gì cả và có vẻ rất thoải mái.

      " bé của chúng ta cũng lo lắng cho lắm đấy. Bây giờ nàng chỉ thích nằm đây thôi."

      Sau đó, Anna và tôi xuống bãi biển để tắm rửa, dừng lại hai lần đường để tôi lấy sức.

      dẫn tôi xuống nước và xát xà phòng lên tay, xoa lên khắp da thịt tôi. Khi tôi sạch rồi, tự tắm cho mình. Xương chậu của nhô ra, và tôi đếm từng cái xương sườn lồ lộ.

      "Trong lúc bệnh, em ăn gì cả sao?"

      "Chẳng ăn gì mấy. Em sợ bỏ mình." rửa trôi xà bông và rồi giúp tôi đứng lên. "Vả lại, cũng đâu có ăn gì."

      nắm tay tôi và hai đứa chúng tôi cùng trở về nhà. Tôi đứng lại.

      "Sao vậy?" hỏi.

      "Tên bạn trai của em trăm phần trăm là thằng ngu."

      cười. " nào. cần nghỉ ngơi."

      Việc tắm rửa làm tôi quá mất sức, nên tôi tranh cãi gì thêm. Đến nhà rồi, giúp tôi nằm vào giường và duỗi người nằm cạnh tôi, nắm tay tôi cho đến khi tôi thiếp .

      Nguyên tuần sau đó, tôi có chút sức lực nào và Anna lo lắng tôi bị tái phát. liên tục sờ trán tôi để xem tôi có bị sốt và chắc chắn rằng tôi phải uống vào nhiều nước.

      "Sao người có nhiều vết bầm vậy?" Tôi hỏi.

      " bị xuất huyết mũi và miệng và ràng là cả bên dưới da nữa. Chuyện đó làm em sợ chết khiếp, T.J. ạ. Em biết người chỉ có thể mất lượng máu nhất định thôi, nhưng em biết là bao nhiêu."

      Nghe kể khiến tôi phát hoảng. Tôi ngăn cho mình suy nghĩ về nó nữa và tập trung vào những việc tốt đẹp hơn, như là hôn Anna và cởi áo ra.

      " thấy khỏe hơn," .

      "Ừ. Nhưng có lẽ em phải nằm rồi. có đủ sức để làm gì khác."

      "May mắn cho em thích nằm ," , hôn trả.

      "May mắn là tên lót của mà."

      Sau đó, trong lúc ôm trong lòng, tôi , " em."

      "Em cũng ."

      "Em mới gì?"

      "Em 'em cũng .'" rúc người sát vào tôi và bật cười. "Lần đầu tiên em nghe rồi còn làm bộ làm tịch."



      ***


      Đến tháng sáu năm 2004, Anna và tôi hòn đảo này được ba năm. Chúng tôi thấy thêm chiếc máy bay nào khác kể từ chiếc bay ngang qua hai năm trước đây. Tôi lo sợ họ bao giờ tìm được chúng tôi, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ. Tôi chắc Anna có cùng suy nghĩ đó.



      ***


      "Đây là số xà bông tắm còn lại của tụi mình."

      Anna cầm trong tay chai dầu tắm. Chỉ còn lại vài oz trong đó. Dầu gội và kem cạo lông hết từ lâu. vẫn cạo râu cho tôi, nhưng chúng tôi xài luôn lưỡi dao cuối cùng rồi, và nó cùn đến mức làm cho da mặt tôi bị xước, đứt da chảy máu, bất kể có cẩn thận đến thế nào. Chúng tôi chà xát cát lên đầu - phiên bản dầu gội khô của tụi tôi - và cũng giúp được phần nào. Anna thuyết phục tôi đốt bớt ít tóc của . Tôi đốt lửa lên đuôi tóc rồi tạt nước lên đầu ngay sau khi đốt cháy rụi được hẳn tám inch (20cm) tóc. Mùi tóc bị cháy khét dai dẳng bám theo suốt mấy ngày liền.

      Chúng tôi cũng còn kem đánh răng. Đành phải dùng muối biển để chải, múc nước từ phá ra rồi chờ cho tới khi nó bốc hết hơi nước. Những cục muối còn lại vừa đủ nhám để chà sạch răng nhưng đúng là có gì bằng kem đánh răng giúp cho miệng được thơm tho. Anna ghét điều đó nhất. Giờ chúng tôi cũng sắp sửa còn xà phòng luôn.

      "Có lẽ tụi mình nên chia nó thành ba phần," Anna , xem xét chai dầu tắm. "Giặt quần áo, gội đầu, và tắm rửa. nghĩ sao?"

      "Kế hoạch được đấy."

      Chúng tôi mang mọi thứ xuống phá và đổ đầy nước vào trong thùng đựng xuồng cứu sinh. Anna bóp ra ít dầu tắm vào trong nó. Khi nhấn hết tất cả quần áo vào nước, giặt chúng kỹ lưỡng. Tôi chỉ còn mỗi chiếc quần soóc, cái áo lạnh mà tôi còn mặc vừa nữa, và chiếc áo thun REO Speedwagon của Anna. Tôi thường hay để người trần truồng luôn. Anna có đủ đồ để mặc nhưng đôi khi tôi cũng thuyết phục ngày trần trụi cùng tôi.



      ***


      Tháng chín này tôi được hai mươi. Tôi bắt đầu hay có triệu chứng chóng mặt mỗi khi đứng dậy quá nhanh, và tôi thường thấy được khỏe trong người. Anna rất hay lo và tôi muốn cho biết, nhưng tôi muốn biết có phải cũng thấy chóng mặt . là có.

      "Dấu hiệu của chứng suy dinh dưỡng đấy," . "Nó xảy ra khi cơ thể chúng ta cuối cùng dùng hết dưỡng chất dự trữ trong người. Những thứ chúng ta nạp vào đủ để bổ sung." cầm lấy tay tôi và nhìn chăm chăm vào ngón tay tôi, sờ sờ ngón cái lên móng tay khô cằn đó. "Đây là dấu hiệu nữa." giơ tay ra và đánh giá tay mình. "Của em trông cũng vậy."

      Chúng tôi chuẩn bị tinh thần để đối đầu với mùa khô sắp tới và kết thúc điểm của mùa mưa. Và bằng cách nào đó, chúng tôi tiếp tục sống sót.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi nôn sạch bữa sáng của mình vào sáng tháng mười . Tôi ngồi chăn cạnh T.J. ăn trứng bác, và cơn buồn nôn đột ngột ập tới. Tôi chỉ vừa kịp loạng choạng chạy được ba bước là ọc hết ra.

      "Này, em sao vậy?" T.J. hỏi. đưa nước cho tôi và tôi súc miệng.

      "Em biết, nhưng món trứng đó yên trong bụng em."

      "Em thấy ổn chứ?"

      "Em thấy đỡ hơn nhiều rồi." Tôi chỉ tay vào Con Gà thả bộ lòng vòng quanh chúng tôi. "Con Gà, quả trứng đó hư rồi."

      "Em muốn ăn chút sa kê ?"

      "Có lẽ để chút nữa."

      "Được."

      Suốt thời gian còn lại trong ngày, tôi thấy mình ổn cả, nhưng sáng ngày hôm sau, ngay sau khi ăn vào miếng dừa, tôi lại nôn ra nữa.

      Cũng như ngày hôm trước, T.J. mang nước đến cho tôi, và tôi súc miệng. đỡ tôi về chăn.

      "Anna, em sao vậy?" hỏi, khuôn mặt đầy vẻ nôn nao lo lắng.

      "Em biết." Tôi nằm xuống và nghiêng người nằm cuộn tròn, chờ cho tới khi cơn buồn nôn giảm bớt.

      T.J. ngồi xuống cạnh tôi và vén tóc tôi ra khỏi mặt. "Nghe có vẻ điên rồ, nhưng em có bầu đấy chứ?"

      Tôi nhìn xuống bụng mình, gần như là hõm xuống vì tôi chưa lấy lại được cân nặng mà tôi bị sụt lúc T.J. bị bệnh. Tôi cũng chưa có lại kinh nguyệt của mình.

      "Nhưng vô sinh mà, phải ?"

      "Họ vậy. Họ chắc là bị như vậy luôn."

      "Chắc là thế nào?"

      nghĩ ngợi khoảng phút. " nhớ họ có nhắc đến, có thể cơ hội mỏng manh nào đó khả năng sinh sản của quay trở lại, nhưng tốt hơn là đừng trông cậy quá vào nó. Bởi thế mọi người mới bảo đóng băng tinh trùng. Họ bảo rằng đó là cách duy nhất chắc chắn."

      "Nghe như vẫn hoàn vô sinh." Tôi ngồi dậy, cảm thấy đỡ buồn nôn hơn chút. "Em thể nào có thai đâu. Giữa hai người bọn mình, hẳn là thể nào. Em đảm bảo là dạ dày bị nhiễm khuẩn thôi. Chỉ có Chúa mới biết có gì sống trong hệ tiêu hóa của em."

      nắm lấy tay tôi. "Ừ."

      Đêm hôm đó, ngay trước khi thiếp , , "Nếu lỡ em có thai sao, Anna? biết em muốn có con." siết chặt tay quanh người tôi hơn.

      "Ôi, T.J. đừng vậy. phải là ở đây. phải là ở đảo này. Đứa trẻ chẳng có cơ hội sống sót nổi đâu. Lúc bị bệnh, và em tưởng chết, nó gần như vượt quá sức chống đỡ của em. Nếu chúng ta phải nhìn thấy đứa bé chết , em cũng muốn chết theo nó."

      thở ra. " biết. Em đúng."

      Tôi còn nôn mửa vào sáng hôm sau, cũng như sáng mấy ngày sau đó. Bụng tôi vẫn phẳng lì, và tôi còn phải lo lắng có con đảo nữa.



      ***


      T.J. tới nhà, cầm theo cần câu.

      "Có thứ gì bự vừa cắn đứt dây câu của ." vào trong và trở ra lại. "Đây là khuyên tai cuối cùng của em rồi. biết chúng ta ra sao khi làm mất luôn cái này."

      lắc đầu và xoay người, về phía phá để bắt đủ cá cho bữa ăn tiếp theo của chúng tôi.

      "T.J.?"

      nhìn qua vai. "Gì vậy, cục cưng?"

      "Em tìm thấy Con Gà."

      "Rồi nó xuất thôi. giúp em tìm nó khi trở về, được chứ?"

      Chúng tôi tìm khắp mọi nơi. Trước đây nó từng lang thang tùm lum, nhưng chưa bao giờ lâu đến vậy. Tôi nhìn thấy nó từ lúc sáng sớm và nó vẫn chưa quay trở về lúc T.J và tôi ngủ.

      "Ngày mai bọn mình tìm tiếp, Anna."

      Tôi ngồi dưới mái bạt ngày hôm sau, lột vỏ trái sa kê khi T.J. tới. Nhìn sắc mặt của , tôi biết có tin lành.

      " tìm được Con Gà rồi à. Nó chết rồi sao?"

      gật đầu.

      "Ở đâu?"

      "Ở trong rừng."

      T.J. ngồi xuống, và tôi gối đầu lên đùi , chớp mắt nén khóc.

      "Nó chết ít nhất được ngày rồi," T.J. . " chôn nó cạnh Mick."

      Giết được con vật nào là tôi và T.J. ăn ngay, vì lo sợ mình bị ngộ độc thức ăn. Biết rằng Con Gà chết quá lâu để có thể ăn được đỡ cho chúng tôi phải làm thịt thú nuôi của mình.

      Dù sao T.J. và tôi vốn là những con người cực kỳ thực dụng.

      Vào buổi sáng ngày Lễ Vọng mấy hôm sau đó, tôi cảm thấy muốn rời giường. Nằm cuộn tròn, tôi giả vờ ngủ mỗi khi T.J. vào trong xem tôi. Tôi có khóc chút. Ngày hôm đó, để cho tôi làm theo ý mình, nhưng sáng hôm sau, kiên quyết bắt tôi phải ngồi dậy.

      "Hôm nay là Giáng Sinh, Anna," , cúi người xuống bên cạnh chiếc xuồng cho tới khi đầu của ngang bằng với tầm mắt của tôi. Tôi nhìn vào mắt , hốt hoảng vì chúng trông chút sức sống. Màu sắc quanh đồng tử của có vẻ đục hơn trong trí nhớ của tôi.

      Leo ra khỏi giường vào lúc đó là trong những việc khó khăn nhất. Tôi chỉ thành công nhờ vào linh cảm tốt trong tôi báo hiệu rằng chẳng bao lâu nữa, T.J. cũng rơi xuống cùng tình trạng với mình, và đó là điều mà tôi hoàn toàn thể chịu đựng nổi.

      thuyết phục tôi xuống biển với . "Em cảm thấy tốt hơn."

      "Ừ."

      Tôi bồng bềnh trôi lưng, cảm giác vô trọng lực và thực, như thể cơ thể tôi vỡ tan từ trong ra ngoài, mà thực tế, chừng đúng là vậy. Bầy cá heo nhập bọn cùng chúng tôi và mang đến nụ cười chân gương mặt tôi, dù chỉ là trong phút.

      Chúng tôi ngồi cát sau đó, như vô số những lần trước đây. T.J. ngồi cạnh tôi, và tôi dựa lên lồng ngực . ôm tôi vào lòng. Tôi tưởng tượng gia đình mình ở nhà, tụ tập quanh chiếc bàn gỗ cây sồi trong phòng ăn của mẹ và cha tôi, ăn bữa tối đêm Giáng Sinh. Mẹ của tôi bỏ cả ngày ra để nấu nướng, còn cha tôi cũng ở ngay bên cạnh, làm vướng víu bà.

      "Em tự hỏi biết Santa Claus (45) có tặng quà cho Chloe và Joe ," tôi . Tôi mong muốn có thể dõi theo cháu và cháu trai của mình lớn lên.

      "Chúng bao nhiêu tuổi rồi?" T.J. hỏi.

      "Joe tám tuổi. Chloe vừa mới lên sáu. Em mong bọn chúng vẫn còn tin tưởng vào ông già Nô-en." Trừ phi có ai làm đổ nát hình tượng ông trong lòng bọn trẻ, chứ chúng chắc là vẫn còn.

      " hứa em và cùng mừng Giáng Sinh ở Chicago vào năm sau, Anna." ôm siết người tôi, chặt, và bỏ ra. "Nhưng em phải hứa với là em bỏ cuộc, được chứ?"

      " ," tôi . Và bây giờ hai đứa chúng tôi chỉ mơ mộng hão huyền.

      Lịch trong sổ tay tôi kết thúc vào cuối tháng, và tôi phải tìm cách nào đó để theo dõi ngày tháng của năm 2005.

      Có lẽ tôi chả thèm quan tâm nữa làm chi.



      Ghi Chú:

      (45) Ông già Nô-en.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 34 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Anna và tôi dạo tay trong tay bãi biển vào ngày sau lễ Giáng Sinh. Cả hai chúng tôi đều ngủ được tối hôm qua. muốn chuyện, nhưng tôi hy vọng vui lên chút khi ngày lễ trôi qua rồi.

      Tôi chú ý thấy chỗ đầm phá có gì đó lạ thường. Nước rút xuống đến tận dãy đá ngầm, để lại cả vùng đáy biển khổng lồ cạn nước.

      "Nhìn kìa, Anna. Chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Em biết," . "Em chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ."

      Những con cá mắc cạn vẫy đập đáy biển cạn nước. "Kỳ lạ ."

      "Ừ. Em thể hiểu nổi." dùng bàn tay chắn ánh nắng. "Đó là gì vậy?"

      "Đâu?" Tôi nheo mắt, cố xác định xem nhìn gì. Có thứ gì màu xanh xanh lên ở đằng xa, nhưng tôi thấy khó hiểu vì kích thước dường như đúng.

      Và bất kể nó là gì, gầm lên ầm ầm.

      Anna hét lên, và tôi hiểu ra. Tôi chộp lấy tay , và chúng tôi chạy .

      Phổi tôi như thiêu đốt. "Nhanh lên, Anna, mau, nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!" Tôi nhìn qua vai mình về phía bức tường nước đổ ập về phía chúng tôi và vào khoảnh khắc đó tôi nhận ra rằng cho dù chúng tôi có chạy nhanh thế nào, cũng vô dụng thôi. Hòn đảo nằm ở vị trí thấp này của chúng tôi chẳng có tí cơ hội sống sót nào.

      Vài giây sau, sóng biển ập tới, tay Anna bị giật ra khỏi tay tôi. Nó nuốt chửng lấy ấy, tôi, và cả hòn đảo.

      Nó nuốt chửng tất cả mọi thứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :