1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Chúng tôi ngồi dưới mái bạt chơi bài xì phé, quan sát cơn bão từ từ kéo đến. Sấm chớp zíc-zắc bầu trời, và khí ẩm ướt bao trùm người tôi như cái chăn. Gió tăng tốc lên và thổi bay những lá bài.

      "Tụi mình nên vào trong thôi," T.J. .

      Vào bên trong rồi, tôi nằm dài bên cạnh cậu trong chiếc xuồng cứu sinh và dõi mắt quan sát bên trong căn nhà sáng bừng lên mỗi khi có sấm chớp.

      "Tối nay chúng ta được ngủ ngon đâu," tôi .

      "Chắc vậy."

      Chúng tôi nằm kề bên nhau, nghe tiếng mưa ồ ạt va đập lên ngôi nhà. Cứ cách vài giây là lại có tiếng sấm gầm.

      "Chưa bao giờ có nhiều sấm sét đến vậy," tôi . Càng đáng lo ngại hơn, lông tóc cánh tay và sau cổ tôi dựng đứng lên bởi điện từ trong gian. Tôi tự nhủ với mình rằng cơn bão sớm kết thúc thôi, nhưng thời gian càng trôi qua, cơn bão càng mãnh liệt hơn.

      Khi mấy bức tường bắt đầu lung lay, T.J. leo ra khỏi chiếc xuồng cứu sinh và với tay lấy va li. Cậu xoay người lại và ném cái quần jean cho tôi. "Mặc vào ." Cậu chộp lấy quần jean của mình và mặc vào. Rồi cậu nhét cần câu vào hòm ghita.

      "Tại sao?"

      "Bởi vì em nghĩ chúng mình có thể vượt qua cơn bão trong này."

      Tôi leo ra khỏi giường và mặc đè quần jean lên chiếc quần soóc của mình. "Chúng ta đâu đây?" Ngay sau khi hỏi, tôi hiểu ra ngay. "! vào đó đâu. Tụi mình vượt qua nhiều cơn bão khác rồi mà. Chúng ta có thể ở trong này."

      T.J chộp lấy ba lô của mình và nhét dao, dây thừng, hộp cứu thương vào trong. Cậu ném đôi giày tennis cho tôi và đút chân vào đôi giày Nike mà thèm tháo dây giày ra trước. "Chưa bao giờ có cơn bão nào lớn thế này," cậu . " biết mà."

      Tôi mở miệng định tranh cãi với cậu, và rồi mái nhà bay phăng .

      T.J. biết mình thắng. " nào," cậu , chỉ vừa đủ nghe qua tiếng gió rít. Cậu luồn tay qua đai ba lô và đưa cho tôi cái hòm ghi ta. " phải cầm cái này." Cậu cầm thùng công cụ trong tay và va li của tôi bằng tay kia, chúng tôi nhanh chân luồn lách qua cánh rừng và chạy đến hang động. Nước mưa tạt xối xả lên người chúng tôi và cơn gió thổi dữ tợn đến nỗi tôi cứ tưởng mình bị đánh bật .

      Tôi lưỡng lự ở cửa hang động.

      "Vào trong , Anna," cậu gào lên.

      Tôi cúi người xuống, nỗ lực lấy hết can đảm để bò vào trong. Tiếng gãy rắc đột ngột của cây vang lên như tiếng súng nổ, và T.J. đặt tay lên mông tôi và xô mạnh. Cậu đẩy hòm ghita, thùng công cụ, và va li vào sau tôi, rồi theo vào trong ngay trước khi cái cây đổ xuống, che lấp lối ra vào hang động và nhấn chìm chúng tôi trong bóng tối.

      Tôi va vào Bones như quả banh bowling lao thẳng vào mười ky. Bộ xương khô văng rải rác sàn hang động, và vài giây sau đó, T.J. cũng đáp xuống đống bên cạnh tôi.

      Hai người chúng tôi - và tất cả vật dụng sở hữu của mình - chỉ vừa khít trong gian chật hẹp này. Chúng tôi nằm ngửa, vai kề vai, và nếu tôi duỗi thẳng tay mình ra, tôi có thể chạm tay đến bức tường hang động, cách vài inch về bên phải của tôi; T.J. cũng như thế về phía bên trái. Trong động có mùi đất, thực vật thối rữa, và thú vật, mà tôi hy vọng phải là dơi. Mừng vì mình mặc quần jeans, tôi bắt chéo chân lại ở mắt cá chân để ngăn ngừa có thứ gì bò vào ống quần mình. Nóc động cao hơn đầu chúng tôi chưa đến hai foot (60cm). Cảm giác như nằm trong cái hòm đóng nắp lại vậy, và tôi phát hoảng, tim đập dồn dập, thở hổn hển, tưởng chừng như mình hít thở được vậy.

      "Cố gắng đừng hô hấp quá nhanh," T.J. . "Ngay sau khi bão dừng, chúng ta ra khỏi đây."

      Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào việc hít vào và thở ra. Đừng nghĩ đến gì nữa. Rời khỏi hang động bây giờ còn là lựa chọn.

      T.J. nắm lấy tay tôi và đan tay vào tay tôi, siết . Tôi cũng siết tay đáp lại, giữ chặt lấy tay cậu như thể báu víu vào cây cầu nối sinh mạng vậy.

      "Đừng buông ra," tôi thào.

      "Em có ý định đó."

      Chúng tôi ở trong hang động suốt mấy giờ đồng hồ, lắng nghe cơn bão nổi cơn thịnh nộ bên ngoài. Mãi đến khi cuối cùng nó cũng ngừng lại, T.J. xô mấy cành cây chắn lối ra. Mặt trời lên và chúng tôi bò ra ngoài, thất kinh trước cảnh tượng tàn phá trước mắt.

      Cơn bão làm đổ nhiều cây đến nỗi, cứ như thể, chúng tôi luồn lách qua mê cung để trở ra bãi biển. Khi rốt cuộc cũng ra được đến ngoài, cả hai chúng tôi chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn.

      Căn nhà mất tiêu rồi.

      T.J. nhìn xuống chỗ căn nhà được dựng lên. Tôi ôm lấy cậu và , " rất tiếc." Cậu đáp trả, nhưng cậu vòng tay ôm tôi, và chúng tôi đứng đó rất lâu.

      Chúng tôi lùng sục quanh đó và tìm thấy chiếc xuồng cứu sinh bị ép sát vào cái cây. Cẩn thận kiểm tra xem có lỗ thủng nào , và tôi dỏng tai lên để nghe tiếng hơi bị xì, nhưng nghe thấy gì cả. Đồ trữ nước trôi nhấp nhô biển cách bờ biển mấy yard, và tấm bạt cùng vòm che nằm lẫn lộn trong đống gỗ từng là nhà của chúng tôi.

      Đệm ghế, áo phao, và chăn nằm rải rác mặt cát. Chúng tôi để chúng ở đó phơi khô dưới nắng. Chúng tôi gắn vòm che vào lại xuồng cứu sinh, nhưng T.J. cắt mấy tấm che nylon và cửa cuốn để dùng cho căn nhà. Vòm che chắn mưa cho chúng tôi, nhưng chúng tôi còn gì để che chở khỏi bầy muỗi đốt.

      Chúng tôi dùng thời gian còn lại trong ngày để dựng lại cái nhà chái khác và nhặt củi, chất vào bên trong để chúng có thể khô. T.J. câu cá, và tôi lượm dừa và sa kê.

      Sau đó, chúng tôi ngồi cạnh lửa ăn cá, mi mắt chỉ he hé mở ra. Đội ơn trời, chiếc xuồng cứu sinh bị xì hơi và lúc mặt trời lặn xuống, T.J. và tôi ngủ. Tôi thiếp ngay tức , đầu tôi gối lên chiếc đệm ghế vẫn còn hơi ẩm ướt.



      ***


      Tôi bơi tới bơi lui trong phá. T.J. tiến hành công trình dựng lại nhà, nhưng cậu hứa ra bơi cùng tôi sau khi đóng xong mấy ván gỗ.

      Khát vọng để có lại mái che đầu nuốt chửng cậu, và chỉ trong sáu tuần sau cơn bão, cậu tiến triển đáng kể. Cậu hoàn thành dựng xong khung nhà và giờ tập trung vào việc đóng tường nhà. Vì xây nhà qua lần, tiến độ của cậu lần này nhanh hơn trước đây rất nhiều, và nếu phải là tôi thuyết phục cậu nghỉ ngơi, cậu thế nào cũng làm việc suốt ngày đêm.

      Tôi đứng nước khi cậu xuất bãi biển. Bỗng dưng, cậu lao tới bờ biển, gào lên và ra hiệu kêu tôi lên bờ. Tôi hiểu tại sao cậu lại có vẻ hoảng hốt đến vậy, nên tôi quay ra sau.

      Tôi nhìn thấy cái vây cá trước khi nó biến mất xuống mặt nước. Dựa vào kích thước và hình dạng, tôi biết nó phải là cá heo.

      T.J. lao xuống nước, rống lên, "Bơi Anna, bơi !"

      Sợ phải nhìn thấy thứ gì đằng sau qua vai mình, tôi bơi nhanh hơn tôi nghĩ mình có thể. Tôi vẫn chưa chạm chân đến đáy nước được, nhưng T.J. với tay ra, chộp lấy cánh tay tôi và giật mạnh, kéo tôi vào chỗ nước nông hơn. Chân chạm đáy, và chúng tôi chạy lên bờ.

      Cả người tôi run bần bật. T.J. nắm lấy hai bờ vai tôi và , " sao rồi."

      "Em nghĩ nó bơi lòng vòng trong phá bao lâu rồi?" Tôi hỏi.

      T.J. quét mắt quanh mặt nước xanh ngọc. "Em biết."

      "Theo em nó là loại gì?"

      "Có lẽ là cá mập san hô?"

      "Em thể câu được, T.J." Cậu luôn đứng trong nước cao đến tận hông vì dây câu của chúng tôi được dài.

      "Em trở ra khi nhìn thấy vây cá."

      "Trừ phi em nhìn thấy nó."

      Mấy ngày sau đó, chúng tôi ngồi ven bờ biển, theo dõi xem có cá mập . Bề mặt nước của phá vẫn phẳng lì, và nước trong đó êm đềm, phẳng lặng. Bầy cá heo đến, nhưng tôi xuống. Chúng tôi luân phiên nhau tắm rửa, nhưng thỏa thuận với nhau rằng tắm gần bờ, chỉ ra chừng vài foot để xối nước thôi.

      Cả tuần trôi qua mà ai trong chúng tôi phát thấy dấu vết nào của con cá mập. Chúng tôi nghĩ nó rời rồi, rằng xuất của nó trong phá chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, như con sứa vậy.

      T.J. bắt đầu câu cá lại.

      Vài ngày sau, tôi ngồi bờ cạo lông chân. T.J. bước tới với số cá mà cậu câu được, quan sát tôi chậm rãi kéo dao cạo chân mình, lưỡi dao khía vào đầu gối tôi và làm chảy máu. Cậu chau mày.

      "Lưỡi dao cùn rồi," tôi giải thích.

      Cậu ngồi xuống cạnh tôi. "Giờ thể xuống nước được đâu, Anna." Và đó là lúc tôi biết con cá mập quay trở lại.

      Cậu kể rằng cậu chỉ vừa câu lên con cá cuối cùng khi cậu nhìn thấy nó. "Nó cứ bơi tới bơi lui dọc theo bờ biển, chỉ mỗi cái chóp của vây nó là nhô lên khỏi mặt nước. Giống như nó săn mồi vậy."

      "Đừng câu nữa, T.J. Xin em đấy."

      Có những lúc, phải gắng gượng lắm tôi mới nuốt trôi nổi thịt cá, món chủ đạo trong khẩu phần ăn của mình. Chúng tôi ngày nào cũng rà quanh bờ tìm cua, hy vọng có thứ gì đó để thay đổi, nhưng hầu như chẳng thể tìm ra chúng được và ai trong chúng tôi hiểu tại sao. Sa kê và dừa giữ mạng cho chúng tôi, nhưng tôi nhận ra rằng miễn là con cá mập đó vẫn náu mình trong phá, chúng tôi luôn bị đói.

      Lại hai tuần nữa trôi qua mà chúng tôi thấy nó xuất . Tôi vẫn dám ra biển, ngoại trừ lúc tắm và cũng chỉ ra chỗ nước cao đến đầu gối. Bụng của tôi đánh trống liên miên. T.J. muốn câu, nhưng tôi năn nỉ cậu đừng làm vậy.

      Tôi tưởng tượng ra hình ảnh con cá mập, nhẫn nại rình rập cho đến khi trong hai đứa chúng tôi đánh liều ra xa bờ. T.J. tin rằng con cá mập bơi rồi, rằng nó rốt cuộc cũng quyết định trong phá có gì nó muốn cả. Những giả định đối lập thế này gây ra hơn lần bất đồng ý kiến giữa chúng tôi.

      Từ lâu tôi bỏ ý nghĩ rằng mình có quyền hạng gì đối với T.J. Có thể là tôi lớn tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm sống hơn cậu, nhưng ở đảo này nó còn quan trọng nữa. Chúng tôi chỉ tiếp tục sống ngày qua ngày, cùng nhau đối đầu và giải quyết vấn đề. Nhưng đặt bản thân mình vào môi trường sống tự nhiên của con vật có thể nuốt sống mình theo tôi thấy là điển hình của ngu ngốc, và tôi bảo với T.J. như thế, có lẽ chính vì thế, mà lúc tôi nhìn thấy cậu câu cá trước giờ ăn tối hai hôm sau, đứng trong nước cao đến hông, tôi phát điên.

      Tôi vẫy tay qua lại để kêu gọi chú ý của cậu, nhảy lên nhảy xuống cát. "Ra khỏi đó ngay lập tức!"

      Cậu nhênh nhang tới bờ, bước đến chỗ tôi, và , "Lại chuyện gì đây?"

      "Em nghĩ em làm gì đó?"

      "Câu cá. Em bị đói, và cả nữa."

      "Đói bụng cũng chết đâu, T.J., và em phải là vô địch đâu!" Tôi chọc tay lên lồng ngực cậu với mỗi từ tôi phát ra, và cậu túm lấy tay tôi để ngăn tôi chọc lên ngực cậu nữa.

      "Jesus Christ, bình tĩnh lại !"

      "Chỉ mới ngày hôm trước em bảo đừng xuống nước, vậy mà bây giờ em lại đứng trong nước cao đến tận hông như thể chẳng có chuyện gì cả."

      "Lúc đó chảy máu, Anna! Và cho dù bây giờ em có cầu xin, cũng xuống nước, bởi vậy đừng có làm như cần cho phép của em vậy," cậu rống lên.

      "Tại sao em cứ nhất quyết phải đặt mình vào tình thế nguy hiểm, ngay cả khi xin em đừng làm thế?"

      "Bởi vì có xuống nước hay là quyết định của em, Anna, phải của ?"

      "Quyết định của em có ảnh hưởng trực tiếp đến , T.J., cho nên nghĩ rằng mình cũng có quyền cân nhắc nếu những quyết định của em ngu xuẩn như thế này!" Nước mắt tràn ra mắt tôi, và môi tôi run rẩy. Tôi quay lưng về cậu và giẫm chân rời . Cậu đuổi theo.

      T.J. dựng xong căn nhà hồi tuần trước. Tôi qua cửa và nằm xuống xuồng cứu sinh. Khóc lóc xong rồi, tôi hít thở những hơi thở sâu, trấn tĩnh, và hẳn là tôi ngủ quên sau đó vì lúc tôi mở mắt ra, T.J. nằm ngửa bên cạnh tôi, còn thức.

      "Xin lỗi," hai đứa chúng tôi cùng lúc.

      "Jing (40) . Em nợ ly ca đấy nhé," tôi . " muốn ly bự, với nhiều đá."

      Cậu cười. "Đó là điều đầu tiên em làm khi rời khỏi đảo."

      Tôi nâng người lên, chống khuỷu tay, đối mặt với cậu. " nổi điên lên với em. Nhưng là quá sợ hãi."

      "Em cho rằng con cá mập rời rồi."

      "Đây phải chỉ là chuyện con cá mập, T.J. à." Tôi hít sâu. " quan tâm đến em, rất nhiều, và thể chịu đựng nổi cái ý nghĩ em bị thương, hoặc là chết . chỉ có thể sinh tồn ở đây khi có em bên cạnh thôi."

      " có thể sống nổi mà, Anna. làm được tất cả mọi thứ mà em làm được, và ổn cả thôi."

      " ổn được đâu. Khi còn ở nhà, có thể sống độc lập được, nhưng ở đây thể, T.J. Ở đảo này, đó là điều thể." Nước mắt dâng lên trong mắt tôi khi tưởng tượng đến độc và đau khổ mà mình phải chịu đựng nếu T.J. mất . " biết người ta có thể chết vì đơn , nhưng sau thời gian, chừng muốn điều đó," tôi thầm.

      Cậu hơi ngồi lên và đặt tay lên tay tôi. "Đừng bao giờ vậy."

      "Đó là . Đừng bảo với rằng em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó."

      Cậu gì lúc đầu, nhưng cậu cũng nhìn thẳng vào tôi. Rốt cuộc, cậu cũng gật đầu và , "Sau khi bị dơi cắn."

      Nước mắt tuôn ra và chảy dọc xuống mặt tôi. T.J. kéo tôi nằm lên người cậu và ôm tôi trong khi tôi khóc, vuốt ve lưng tôi và đợi cho đến khi tôi khóc xong. Cả hai người chúng tôi đều mặc nhiều quần áo - cái quần soóc cho cậu và bộ đồ bơi cho tôi - và tiếp xúc da thịt xoa dịu tôi theo cách mà tôi ngờ tới. Cậu có mùi của biển và đó là mùi hương vĩnh viễn gợi lên trong tôi mỗi khi tôi nghĩ đến cậu.

      Tôi thở ra, thỏa mãn sau khi trút hết nước mắt. rất lâu rồi tôi mới được người ôm trong lòng, tôi muốn cử động gì hết. Cuối cùng, tôi ngẩng đầu lên. Cậu ôm lấy khuôn mặt tôi trong tay và dùng ngón tay cái quệt nước mắt tôi.

      "Khá hơn ?"

      "Ừ."

      Cậu nhìn vào mắt tôi và , "Em bao giờ bỏ đâu, Anna. , miễn là em có thể."

      "Vậy em đừng xuống nước."

      "Được." Cậu lau mấy giọt nước mắt nữa. "Đừng lo. Chúng ta tìm ra được cách thôi. Chúng ta luôn như vậy mà."

      " thấy mệt mỏi lắm, T.J."

      "Vậy hãy nhắm mắt lại ."

      Cậu hiểu nhầm ý tôi. Ý tôi là mệt mỏi về tất cả mọi thứ cơ, từ chuyện lúc nào cũng có đủ thứ vấn đề phát sinh để giải quyết cho đến việc luôn phải lo lắng ai đó trong chúng tôi bị bệnh hoặc bị thương. Dù sao trời cũng sắp tối rồi, và được ôm trong vòng tay cậu cảm giác tuyệt. Tôi đặt đầu xuống lại và nhắm mắt.

      Cậu ôm tôi chặt hơn. tay cậu vuốt ve từ vai tôi dọc xuống lưng tôi, và tay kia đặt cánh tay tôi.

      "Em cho cảm giác an toàn," tôi thầm.

      " an toàn mà."

      Tôi nhượng bộ cho thôi thúc của giấc ngủ và nơi trốn tránh mà nó mang đến, nhưng trong vài giây trước khi tôi hoàn toàn thiếp , tôi thề rằng môi T.J. lướt môi tôi, trao cho tôi những nụ hôn dịu dàng và ngọt ngào nhất.

      Tôi thức dậy trong vòng tay cậu vừa lúc bình minh, bụng đói, họng khát khô, và cần thiết phải vệ sinh. Tôi leo ra khỏi giường, rời khỏi nhà và bước vào trong rừng, tiện đường nhặt dừa và sa kê luôn. Bầu trời sáng lên ánh bình minh trong lúc tôi đánh răng và chải đầu, rồi chuẩn bị bữa sáng.

      Trong khi tôi đợi cậu tỉnh dậy, tôi tua lại trong đầu những gì xảy ra tối qua. Ham muốn của cậu mãnh liệt, lan tỏa ra từ người cậu như hơi nóng bốc ra từ lửa. Hô hấp cậu thay đổi, càng lúc càng rệt, và tim cậu nện thình thịch dưới gò má tôi. Cậu thể kìm nén đáng kể, và tôi tự hỏi cậu hài lòng với việc chỉ ôm tôi trong lòng được bao lâu.

      Tôi tự hỏi còn mình được bao lâu.

      Vài phút sau cậu bước ra, buộc tóc thành chùm đuôi ngựa.

      "Chào." Cậu ngồi xuống bên cạnh và bóp vai tôi cái. "Sáng nay thấy thế nào?" Đầu gối cậu dựa vào đầu gối tôi.

      "Khá hơn nhiều rồi."

      " ngủ được chứ?"

      "Ừ. Còn em?"

      Cậu gật đầu, tươi cười. "Em ngủ ngon lắm, Anna."

      Chúng tôi ngồi bờ biển ăn sáng.

      "Là thế này, em suy nghĩ kỹ rồi," cậu , gãi gãi lên vết muỗi cắn. "Nếu em dùng xuồng cứu sinh để ra phá câu cá thế nào?"

      Đề nghị của cậu làm tôi kinh hãi. "Tuyệt đối được," tôi , lắc đầu nguầy nguậy. "Lỡ như con cá mập cắn vào chiếc xuồng sao? Hoặc là làm lật úp xuồng thế nào?"

      " phải phim Hàm Cá Mập (41) đâu, Anna. Vả lại chỉ muốn em xuống nước thôi mà."

      "Có lẽ đúng là như vậy," tôi thừa nhận.

      "Nếu em dùng xuồng để câu, tụi mình bị đói."

      Dạ dày tôi kêu réo như thể nó là con chó của Pavlov (42) khi cậu nhắc đến cá. " biết nữa, T.J. Ý tưởng này nghe có vẻ tệ lắm."

      "Em ra xa đâu. Chỉ đủ sâu để câu cá thôi."

      "Thôi được. Nhưng với em."

      " cần phải vậy."

      "Tất nhiên là cần rồi."

      Chúng tôi phải xả hơi chiếc xuồng để mang nó qua khỏi cửa nhà. Rồi lại bơm nó lên bằng ống hơi carbonic và khiêng nó ra bờ biển.

      " đổi ý rồi," tôi . "Chuyện này điên rồ. Ở bờ vẫn là an toàn nhất."

      T.J. toét miệng cười. "Thế còn gì thú vị nữa?"

      Chúng tôi chèo xuồng cứu sinh ra giữa phá. T.J. thả mồi câu và câu cá lên từng con từng con , ném chúng vào hộp nhựa đổ đầy nước biển. Tôi thể ngồi im và thôi nhìn ra mạn xuồng. T.J. kéo tôi xuống ngồi bên cạnh cậu.

      " làm em hồi hộp đấy," cậu , choàng cánh tay quanh người tôi. "Để em câu thêm vài con nữa, rồi chúng ta quay về."

      Chiếc xuồng cứu sinh được lấp vòm che và mặt trời rọi ánh nắng chói chang xuống chúng tôi. Tôi chỉ mặc mỗi bộ bikini, nhưng tôi vẫn còn thấy oi bức. T.J. đội nón cao bồi của tôi đầu và cậu lấy nó xuống, rồi úp nó lên đầu tôi.

      "Mũi đỏ rần lên kìa," cậu .

      "Người nóng như thiêu đốt đây. Ngoài này nóng quá mất."

      T.J. đưa tay ra khỏi mạn xuồng, múc ít nước biển, và đổ xuống ngực tôi, đưa mắt dõi theo những giọt nước biếng nhác chảy thành dòng xuống đến rốn tôi. Khắp người tôi tê dại và thân nhiệt tôi tăng vọt lên phải cả mười độ. Cậu chuẩn bị nhúng tay xuống để múc thêm nước nữa, khựng lại đột ngột. "Nó kìa." Cậu kéo cần câu ra khỏi mặt nước.

      Tôi nhìn qua vai mình và từng cơ thịt trong tôi căng lên. Vây của nó lướt mặt nước chỉ cách đây có hai mươi yard thôi, di chuyển về phía chúng tôi. Khi nó đến đủ gần để chúng tôi nhìn thấy hơn, tôi theo bản năng với tay lấy mái chèo và đưa cái cho T.J. Chúng tôi quan sát con cá mập lượn lờ quanh xuồng, ai gì cả.

      " muốn trở lên bờ," tôi .

      T.J. gật đầu, và bắt đầu chèo xuồng , con cá mập theo vào đến tận chỗ nước nông. Khi đến chỗ nước chỉ cao đến đầu gối, T.J. nhảy ra và lôi chiếc xuồng lên mặt cát với tôi vẫn còn ngồi đó. Tôi leo ra.

      "Giờ chúng ta biết phải làm cái chết tiệt gì với nó đây?" Cậu hỏi.

      " biết."

      Bởi vì , tôi chẳng biết T.J. và tôi làm gì được con cá mập hổ dài tận chín foot (2m7) sống trong đầm phá của mình.

      Chúng tôi trở về nhà. T.J. đốt lửa, và tôi rửa sạch cá rồi nấu bữa trưa. Chúng tôi ăn sạch cá, nhồi căng cả bụng sau thời gian dài được ăn chúng. T.J. bắt đầu lại lại ngay sau khi ăn xong miếng cuối cùng.

      "Em thể tin nổi ở trong nước cùng với thứ đó." Cậu dừng lại, quay người nhìn tôi. " cần phải lo em lội xuống nước nữa. Em dùng xuồng để câu. Em chỉ mong rằng nó quyết định táp thử cái xuồng miếng."

      "Vấn đề là đây, T.J. Chúng ta thể liên tục bơm lên bơm xuống chiếc xuồng cứ mỗi lần chúng ta đem nó vào nhà, rồi lại ra ngoài được. chúng ta còn được bao nhiêu CO<sub>2</sub> trong bình nữa. Miễn là nếu em dùng xuồng để câu, chúng ta phải để nó ở bên ngoài. Chúng ta có vòm che đầu, nhưng chỉ có vậy thôi. Nó thể che chắn cho chúng ta khỏi bầy muỗi khi còn tấm che nylon." Người T.J. đầy rẫy vết muỗi đốt do ở trong rừng suốt rồi.

      "Tức là con cá mập đó là yếu tố quyết định việc chúng ta có thức ăn hay và nơi chúng ta ngủ?"

      "Có thể vậy."

      "Vớ vẩn. Con cá mập đó có quyền chủ động khi ở trong nước, nhưng ở bờ . Chúng ta phải giết nó thôi."

      Cậu ta hẳn là đùa. Đối đầu với sinh vật ăn thịt khét tiếng dường như có tính thực tế cho lắm, và tôi tin chắc nó có thể giết luôn chúng tôi. T.J. vào nhà và trở ra với thùng công cụ. Cậu lôi sợi dây thừng ra, tháo gỡ nó, và tách thành những sợi riêng lẻ.

      "Em có ý định gì?" Tôi hỏi, lo sợ trước câu trả lời của cậu.

      "Nếu em có thể bẻ cong mấy cây đinh, và mắc chúng vào sợi dây thừng này, biết đâu chừng chúng ta có thể móc nó vào con cá mập, và lôi nó lên bờ."

      "Em muốn thử bắt nó à?"

      "Đúng."

      "Từ chiếc xuồng sao?"

      ", từ bãi biển. Nếu chúng ta ở bờ, có lẽ mình có cơ hội. Nhưng phải dụ cho nó vào đến nơi nước nông," cậu .

      "Ờ, chuyện này chúng ta đều biết là có thể rồi. rất ngạc nhiên khi thấy nó vào sát bờ như vậy."

      T.J. gật đầu. ai trong chúng tôi nhắc đến chuyện con cá mập hoàn toàn có thể bơi vào tận chỗ nước cao đến hông.

      T.J. đóng ba cây đinh chỉ vô đến nửa vào bên căn nhà và rồi dùng cái đầu móc của cây búa bẻ cong chúng trước khi lôi chúng ra. Cậu buộc từng sợi dây được tách ra từ dây thừng quanh đầu của từng cây đinh, làm thành cái móc câu ba nhánh.

      "Em chắc nên dùng gì để làm mồi câu," T.J. .

      "Em muốn thử bắt con cá mập ngay hôm nay à?"

      "Em muốn có lại cái phá của tụi mình, Anna." Trong mắt cậu là tia nhìn kiên định, và tôi biết mình thuyết phục được cậu.

      " biết thứ chúng ta cần." Tôi tin nổi mình góp phần vào cái kế hoạch rồ dại này.

      "Là gì?"

      " con gà. Nếu chúng ta buộc nó vào móc câu còn sống nguyên, nó vẫy đập trong nước và thu hút chú ý của con cá mập."

      Cậu vỗ vỗ lưng tôi. "Chào mừng đồng chí lên tàu."

      "Bất đắc dĩ thôi." Nhưng tôi đồng ý với T.J. rằng chúng tôi thử xem thế nào. Bất kể là cá mập, sứa, hay là những thứ nguy hiểm rình rập khác mà chúng tôi có lẽ chưa biết đến, đầm phá này là của chúng tôi, và tôi có thể hiểu tại sao T.J. muốn đấu tranh giành lại nó. Tôi chỉ cầu mong chúng tôi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

      Từ lần bắt được con gà cho lễ giáng sinh đầu tiên đến nay, chúng tôi bắt được thêm hai con và ăn thịt luôn rồi. Chúng tôi cho rằng vẫn còn con nữa, hoặc hai nếu may mắn. Dù vậy, cũng thời gian rồi chúng tôi nghe tiếng động gì hay nhìn thấy bóng dáng của con gà nào cả. Cứ như là chúng biết chúng tôi lần lượt làm thịt chúng từng con từng con vậy.

      Chúng tôi sục sạo khắp nơi hòn đảo và gần như từ bỏ khi bỗng nhiên nghe thấy tiếng vỗ phành phạch. Tốn thêm nửa giờ nữa để bắt nó. Tôi nhìn chỗ khác lúc T.J. buộc nó vào móc câu.

      Cậu lội xuống đến chỗ nước sâu đến tận ngực, ném con gà ra xa nhất có thể, rồi chạy như điên lên bờ, thu bớt dây thừng lại để có thể nhận thấy những thay đổi trong độ căng dây.

      Con gà vẫy bành bạch mặt nước, cố gắng đào thoát. Chúng tôi quan sát, kinh hãi, khi con cá mập vồ ra khỏi mặt nước và ngoạm cả con gà vào miệng. T.J. ra hết sức giật mạnh sợi dây để mắc móc câu vào con cá. "Hình như là mắc được nó rồi, Anna. Em cảm giác được nó kéo dây."

      Cậu bước lùi về sau mấy bước và trụ chân xuống cát, nắm giữ sợi dây bằng cả hai tay.

      Bất thình lình sợi dây giật mạnh và T.J. ngã ập người về trước, ụp mặt xuống cát trong khi con cá mập bơi về hướng ngược lại với bờ biển. Tôi nhào xuống đè lên lưng cậu và báu xuống cát, làm lật cả hai móng tay. Con cá mập lôi chúng tôi như thể chúng tôi chẳng có tí cân nặng nào. Khi cuối cùng có lại được thăng bằng và đứng lên, chúng tôi bị lôi xuống nước cao tới đầu gối.

      "Ra đằng sau em," T.J. . Cậu quấn dây thừng quanh cẳng tay mình hai vòng. Tôi chụp lấy phần đuôi dây. Chúng tôi lùi về sau mấy bước và trụ vững. Con cá mập quẫy đập tới lui, ra sức đồng thời ăn con gà và tháo gỡ móc câu ra.

      Nó lại đột ngột giật mạnh về trước. T.J. dùng hết sức kéo dây, cơ bắp cánh tay căng phồng lên. Mồ hôi chảy ròng ròng mặt tôi trong khi chúng tôi tiếp tục trận kéo co, nước cao đến đùi chúng tôi.

      Cánh tay tôi như bị thiêu đốt và từng phút giây trôi qua, còn hồ nghi gì nữa, tôi biết chắc T.J. và tôi thể nào kéo nó lên bờ được. Tôi nghĩ lý do duy nhất mà chúng tôi vẫn còn đứng đây được là vì con cá mập để cho chúng tôi như vậy. Nếu là sức của tận ba người đàn ông trưởng thành may ra có chút cơ hội chiến thắng, và đến lúc phải chấp nhận thua cuộc rồi.

      "Buông sợi dây , T.J. Chúng ta cần phải ra khỏi đây ngay bây giờ."

      Cậu tranh cãi, nhưng sợi dây quấn quá chặt vào cánh tay cậu khiến cậu thể gỡ ra được. Cậu vật lộn để thoát thân trong khi con cá mập lôi cậu ra xa hơn, và lúc cậu xuống tới tận chỗ nước sâu qua đầu sợi dây buông lỏng. Người nhõm, tôi cứ tưởng nó bị đứt, nhưng rồi tôi nhận ra con cá mập bơi về phía chúng tôi.

      "Ra khỏi nước , Anna!"

      Tôi đứng đực ra đó, nhìn trân trân cảnh T.J. điên cuồng gỡ sợi dây ra khỏi cánh tay. Cái vây cá lặn xuống mặt nước, và tôi biết cậu lên tới bờ kịp.

      Tôi gào lên. Nhưng rồi, từ bên khóe mắt, tôi chú ý thấy có nhiều vây cá nữa, di chuyển nhanh đến mức chỉ thấy cái bóng vụt qua. Bầy cá heo đến, hai hay ba con bơi chung với nhau thành nhóm.

      Tôi lảo đảo rời khỏi mặt nước và quan sát chúng bao quanh T.J., bảo vệ cậu trong khi cậu bơi lên bờ. Khi cậu tới được chỗ tôi đứng cát, tôi ôm chầm lấy cậu, nức nở.

      Thêm bốn con cá heo nhập bọn và giờ có ít nhất là bảy con. Chúng tấn công con cá mập, dùng cái mõm của mình đâm vào nó, đẩy nó tới chỗ nước cạn.

      T.J. phát ra đầu sợi dây thừng trôi nổi cạnh bầy cá heo. Cậu lội xuống và mau chóng chộp lấy nó. Chúng tôi kéo, và với giúp đỡ của bầy cá heo, con cá mập bị lôi lên bờ biển, đầu quẫy đập tới lui, vài sợi lông gà nhô ra từ hàm của nó.

      T.J. bế bổng tôi lên và ôm chặt. Tôi quắp hai chân mình quanh hông cậu và chúng tôi gào thét và hoan hô.

      Bầy cá heo hào hứng bơi qua bơi lại. T.J. và tôi lao xuống nước và dù rằng ôm cá heo phải là chuyện dễ dàng gì, chúng tôi làm được. Chúng giải tán chỉ vài phút sau đó. T.J. và tôi lên bờ và đứng cạnh con cá mập nằm yên bất động cát.

      " biết chuyện gì xảy ra nếu bầy cá heo kịp xuất ," tôi .

      "Chúng ta bị làm thịt, điều này là chắc chắn."

      "Cả đời mình chưa bao giờ sợ hãi đến vậy. cứ tưởng em sắp bị con cá mập ăn thịt."

      T.J. ôm lấy tôi, tựa cằm lên đỉnh đầu tôi. "Nhưng em bị gì mà."

      "Tụi mình ăn nó, đúng ?" Tôi hỏi.

      "Oh yeah, còn phải hỏi," cậu , nụ cười toe toét sáng bừng mặt cậu.

      T.J. dùng cưa tay phanh thây con cá mập ra, và đó là cảnh tượng kinh tởm nhất mà tôi từng thấy. Tôi dùng dao cắt mấy tảng thịt thành từng miếng. Cưa và con dao phải là dụng cụ lý tưởng để làm thịt cá mập và người ngợm chúng tôi dính đầy máu, bộ bikini màu vàng của tôi và quần soóc của cậu bị thấm đầy chất dầu trơn nhẫy tiết ra từ con cá. Mùi tanh tưởi làm tôi choáng váng, mỗi lần hít vào là bị tràn mùi sắt gỉ hăng nồng xộc vào khoang mũi. Chúng tôi phải chôn phần xác còn lại của nó ở đâu đó thôi, nhưng quyết định tính đến chuyện đó sau.

      Tôi khảo sát thành quả của mình. Chúng tôi có quá nhiều thịt cá mập để có thể ăn hết và thể nào cũng phải vứt hầu hết thịt, nhưng bữa tối này yến tiệc cho dạ dày của chúng tôi.

      Máu me bê bết ngực của T.J. " muốn tắm trước ?" Cậu hỏi, sau khi chúng tôi cùng trở về nhà.

      ", em tắm trước . làm món sa kê nghiền. tắm sau khi em xong." nhiều ngày trôi qua từ lần cuối cùng tôi cảm thấy mình sạch . Tôi trông đợi được dùng xà bông tắm và tắm đời hơn là chỉ nhúng chân xuống nước.

      Cậu vào trong nhà và trở ra, mang theo quần áo, xà phòng và dầu gội.

      "Em để quần dưới đó luôn . lát giặt nó."

      "Ừ," cậu qua vai.

      Tôi bắt tay làm món sa kê nghiền. Tôi chế ra công thức làm món này vào ngày dài thênh thang và nhàm chán, đầu tiên là bào dừa phiến đá, rồi vắt nó qua cái áo thun để chắt lấy nước cốt. Tôi nướng sa kê và nghiền nó luôn, thêm nước cốt dừa vào và đun hỗn hợp trong cái vỏ dừa rỗng đặt gần lửa. T.J. rất khoái món này.

      Tôi xiên thịt cá mập qua mấy cành cây nhọn, để có thể nướng nó lửa.

      "Đến lượt ," T.J. khi cậu trở về, thơm tho hơn tôi nhiều. "Em bắt tay nướng đồ ăn trong khi tắm. Đợi trở lại là có thể ăn liền."

      "Được." Tôi chỉ tay vào T.J. " được ăn vụng sa kê nghiền đấy."

      Tôi vào trong nhà và đưa tay vào trong va li để lấy quần áo. thứ màu xanh bắt mắt tôi.

      Sao lại ?

      Tôi có mọi lý do để chưng diện. Bữa ăn luôn đặc biệt hơn cả khi nguyên liệu nấu ăn là thứ chính tay mình săn được, thay vì ngược lại.



      Chú ý:

      (40) Nguyên văn là Jinx, thường được dùng khi hai người vô tình cùng lúc. Jinx (~Jing) nghe như thanh khi hai vật va vào nhau.

      (41) Jaws: bộ phim kinh dị của Mỹ được công chiếu vào năm 1975, được chỉ đạo bởi đạo diễn Steven Spielberg, dựa tác phẩm tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Peter Benchley.

      (42) Ivan Petrovich Palov là nhà tâm lý học người Nga. Ông là người phát ra phương pháp điều khiển phản ứng của con người hoặc con vật bằng cách huấn luyện dần, chẳng hạn như Palov cho chó nghe tiếng chuông mỗi khi dọn thức ăn ra, rồi dần dần chỉ cần nghe tiếng chuông là chó bắt đầu chảy nước bọt. Trong trường hợp này, ý Anna là, chỉ cần nghe đến từ "cá", bụng theo phản xạ mà đánh trống.



      P.S: Ôi! biết các đồng chí thế nào, nhưng tui lúc đọc tới cảnh bầy cá heo xuất giải cứu T.J., nước mắt rơm rớm, nước mũi lòng thòng.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi trải chăn ra bên cạnh đống lửa và coi thịt cá mập, trông chừng cho nó bị khét. Dù sao cũng quan trọng vì chúng tôi còn dư dả thịt, nhưng dạ dày tôi đói cồn cào, và tôi còn chờ nổi cho tới khi nó chín để có thể ăn ngay.

      Anna bước tới, diện bộ đầm xanh người, mái tóc ướt của được chải ngược về sau. Người thoang thoảng hương thơm vani. Tôi mỉm cười và nhếch mày lên nhìn khi ngồi xuống cạnh tôi, và đỏ mặt.

      " đẹp lắm," tôi .

      "Cám ơn. chỉ nghĩ mình nên chưng diện chút. Thế nào chúng ta cũng là ăn mừng mà."

      Chúng tôi ngấu nghiến thịt cá mập cho đến khi no căng. Sớ thịt của nó làm tôi nghĩ đến thịt bò, và vị của nó tanh hơn mấy loại cá mà chúng tôi thường ăn.

      " muốn ăn thêm sa kê ?" Tôi hỏi. Thay vì trả lời, ợ. "Anna, em sốc đấy," tôi trêu ghẹo. "Em chưa thấy ợ bao giờ."

      "Đó là vì quý . Và chưa bao giờ có đủ thức ăn trong bụng để ợ lên nổi." toét miệng cười. "Ôi chao. Cảm giác tuyệt làm sao."

      "Thế có muốn ăn thêm ? Gần hết rồi."

      "Ăn chứ," , cười khanh khách. "Giờ có chỗ cho nó rồi."

      Tôi vét sẵn ít sa kê lên mấy ngón tay mình. nghĩ nhiều, tôi đưa tay về phía . thôi cười nữa, và nhìn tôi như thể chắc lắm tôi có ý gì. Tôi đợi, và nghiêng người về trước và mở miệng ra. Tôi đút ngón tay mình vào trong miệng , thầm nghĩ liệu mắt mình có phải cũng trợn to như . Khi liếm hết sa kê, hô hấp của tôi rối loạn cả lên.

      "Nữa ?"

      gật đầu, rất khẽ, và hô hấp của dường như cũng bình thường. Tôi vét thêm ít sa kê và lần này, khi tôi đút tay vào miệng , đặt tay lên cổ tay tôi.

      Tôi chờ cho tới khi nuốt xuống, và rồi tôi hoàn toàn mất kiểm soát.

      Tôi ôm chầm lấy khuôn mặt trong hai tay, và tôi hôn , mãnh liệt. hé môi ra và tôi đưa lưỡi vào trong. Tôi có thể hôn liên tục nhiều ngày liền, và cho dù có bảo tôi ngừng lại, tôi cũng biết mình có thể .

      Nhưng kêu tôi ngừng. choàng tay qua cổ tôi, áp sát người lên tôi, và hôn đáp lại, cũng mãnh liệt kém. Tôi kéo lên đùi để có thể cưỡi người tôi, và tôi rên rỉ vào miệng khi ngồi xuống dương vật cương cứng của tôi, váy đầm bị đẩy lên đến eo.

      hôn lên cổ tôi, liếm mút dọc xuống vai tôi. Cảm giác tuyệt vời đến thể tưởng. Tôi cởi chiếc đầm qua đầu , và nâng khỏi người mình, nhàng đặt nằm ngửa đất. Tôi móc ngón tay vào cạp chiếc quần lót của , và nâng mông lên để tôi tuột nó ra. Tôi hôn điên cuồng, bàn tay tôi du ngoạn khắp người vì tôi thể quyết định nơi nào người tôi muốn chạm đến nhất.

      "Chậm nào, T.J." thào.

      " thể."

      đưa tay ra và giật giật quần tôi. Tôi tuột nó xuống và ngay khi tôi hoàn toàn trần truồng, bọc tay quanh chỗ đó của tôi. Tôi lên đỉnh chỉ sau hai mươi giây, ngạc nhiên vì kéo được lâu đến vậy.

      Lúc đầu còn tôi tỉnh táo được chút, tôi hôn và mò mẫm từng ly từng tí người , lần này chậm rãi hơn. Tôi chạm đến những nơi của mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể và lắng nghe những tiếng nỉ non phát ra từ họng , tôi đoán chắc là cũng cảm thấy rất sung sướng.

      Khi tôi sẵn sàng lần nữa, chỉ chút sau, tôi kéo cưỡi lên người tôi. Cảm giác ở bên trong ấy là trải nghiệm mà tôi chưa từng có. Emma lúc đó rất hồi hộp và căng thẳng, còn tôi lo làm ấy đau, nhưng Anna xem chừng rất thư thả, như là rành rọt chuyện mình làm. ngồi thẳng lên, hai tay dán lên bụng tôi, chuyển động lên xuống theo nhịp điệu của mình. Quang cảnh này hấp dẫn. Tôi dõi mắt nhìn khi nhắm mắt lại và ưỡn cong lưng, và chỉ vài phút sau, biểu cảm mặt thay đổi và kêu lên, tôi giữ chặt phần hông của và lên cao trào dữ dội hơn tất cả những lần trước đây của mình.

      Sau đó, tôi vòng tay ôm thầm, "Đây chỉ là tình đêm giữa em và sao?"

      " phải."



      P.S. Thích chương này , thích chương này ???
      Thôi, cần trả lời, tui biết các đồng chí sắc nữ chảy nước miếng như trư bát giới. Con gấu này biết hết đó.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Chúng tôi vô nhà khi màn đêm phủ xuống và bầy muỗi bắt đầu công kích. T.J. nằm xuống cạnh tôi và đắp chăn lên người hai đứa tụi tôi. Thân người trần trụi của quấn lấy tôi và thiếp chỉ vài giây sau.

      Tôi tỉnh như sáo.

      Khoảnh khắc hôn tôi, tôi ngừng lại để suy nghĩ trước khi hôn đáp lại. Cả hai chúng tôi đều là người trưởng thành, nhưng bất kể tôi có lặp lặp lại điều đó bao nhiêu lần trong đầu, tôi biết rằng, nếu có ngày có thể rời được khỏi đảo, và mọi người phát ra chuyện của chúng tôi, tôi phải gánh chịu rất nhiều hậu quả cho hành động của mình. Trong khi nằm trong vòng tay ôm ấp của T.J., tôi tự bào chữa cho mình rằng những gì chúng tôi làm cảm giác rất thỏa mãn, và nếu có ai xứng đáng được hưởng thụ cảm giác đó, đó là chúng tôi. Chúng tôi làm gì là chuyện của chúng tôi, chẳng liên quan đến ai cả.

      Ít nhất đó là những gì tôi cố tự nhủ với chính mình.



      ***


      Tôi quỳ chân đất, đầu đội nón lưỡi trai của T.J., tóc cột lên để bị vướng víu. Cành củi cong vòng mà T.J. dùng để đốt lửa, hai khúc gỗ , và mớ lộn xộn xơ vỏ dừa khô và cỏ được bày ra mặt đất trước mặt tôi.

      tuần hay gì đó trôi qua kể từ khi chúng tôi giết chết con cá mập, T.J. chỉ ra thứ mà tôi biết làm. luôn là người đốt lửa, và muốn chắc chắn tôi cũng có thể làm được. Trước nay cũng dạy tôi các bước cơ bản, và giờ tôi bắt đầu nắm bắt hơn, tuy vậy, tôi vẫn chưa làm được gì ngoài tạo ra rất nhiều khói và đổ mồ hôi như tắm.

      "Em sẵn sàng chưa?" T.J. hỏi.

      "Ừ."

      "Được rồi, bắt đầu."

      Tôi nhặt cành củi lên, luồn nó qua cái thòng lọng ở giữa sợi dây giày, và dùng cái cung để xoay nó. Sau mười phút, tôi tạo ra khói.

      "Tiếp tục ," cậu . "Gần được rồi. Em phải cố hết sức xoay cành củi nhanh."

      Tôi tăng tốc độ xoay và hai mươi phút sau, cánh tay tôi nhức mỏi và mồ hồi chảy ròng ròng mặt tôi, tôi chú ý thấy tro than đỏ lên. Moi nó ra, tôi nhàng chuyển nó lên mớ bùi nhùi dễ cháy bên cạnh mình. Tôi bưng cái tổ bùi nhùi lên trước mặt mình, và thổi nhè vào nó.

      Nó cháy phừng lên, và tôi thả nó xuống. "Ôi Chúa ơi!"

      T.J. vỗ tay hoan hô. "Em thành công rồi!"

      "Em biết! nghĩ em tốn mất bao lâu?"

      " quá lâu đâu. Nhưng cũng chả quan tâm em có thể đốt lửa nhanh đến mức nào. chỉ muốn biết là em có thể thôi." gỡ nón tôi xuống và hôn tôi. "Em giỏi lắm."

      "Cám ơn ."

      Thành quả này, đối với tôi, vui buồn lẫn lộn, bởi vì mặc dù tôi có thể tự đốt lửa, nhưng nguyên nhân duy nhất để tôi cần phải làm thế là do có chuyện gì xảy ra với T.J.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Chúng tôi dùng bữa trưa khi con gà xuất từ trong rừng ra.

      "Anna, nhìn đằng sau em kìa."

      xoay người. "Chuyện quái quỷ gì thế này?"

      Chúng tôi nhìn chăm chú khi con gà tiến tới gần. Nó mổ xuống đất, thong dong như chẳng có gì phải vội vàng.

      " ra vẫn còn con," tôi .

      "Ừ, con bị đần," Anna chỉ ra. "Dù vậy, nó là con duy nhất còn sống sót, hẳn là cũng có cái tài gì."

      Nó thẳng tiến tới chỗ Anna và , "Ồ, xin chào. Quý ngài đây biết chúng tôi làm gì với đồng bào của ngài à?"

      Nó nghiêng đầu và ngước nhìn như thể nó cố hiểu xem gì. Tôi chảy nước miếng. Tôi nghĩ đến bữa tối thịt gà mà Anna và tôi tận hưởng. Nhưng rồi , "Chúng ta đừng làm thịt con này, T.J. Để xem thử nó có thể đẻ trứng ."

      Tôi dựng cái chuồng gà . Anna nhặt con gà lên và cho nó vào trong. Nó ngồi bệt xuống và nhìn hai người chúng tôi cứ như nó vô cùng hạnh phúc với ngôi nhà mới của mình vậy. Anna cho nước vào cái vỏ dừa rỗng. "Gà ăn gì nhỉ?" hỏi.

      " biết nữa. Em là giáo mà. Em xem."

      "Em dạy môn tiếng cơ. Trong khu vực đô thị phồn thịnh."

      Tôi cười nắc nẻ. "Ấy chà, cũng biết nó ăn gì." Tôi đứng cạnh chuồng, cúi người xuống và , "Mày liệu hồn mà lo đẻ trứng , bởi vì bây giờ bọn tao còn phải nuôi thêm cái miệng ăn của mày nữa, và nếu mày ưa dừa, sa kê, và cá, có lẽ mày thích sống ở đây đâu."

      Tôi thề với Chúa con gà này vừa gật đầu với tôi.

      Nó đẻ quả trứng ngày hôm sau. Anna đập trứng vào cái vỏ dừa và dùng ngón tay khuấy trộn. đặt cái vỏ dừa gần lửa và chờ cho trứng nấu chín. Khi nó trông như chín, chia làm hai.

      "Ngon quá mất," Anna .

      "Đúng vậy." Tôi ăn hết phần của mình chỉ trong hai ngụm. " bao lâu rồi được ăn món trứng bác (43) nhỉ. Nó ngon hệt như vẫn nhớ."

      Hai ngày sau, con gà lại đẻ thêm trứng. "Đề nghị này của em xuất sắc, Anna."

      "Con Gà chắc là cũng nghĩ vậy," .

      "Em đặt tên cho con gà là Con Gà à?

      tỏ vẻ hơi xấu hổ. "Lúc chúng mình quyết định giết nó, em trở nên gắn bó với nó."

      " vấn đề gì," tôi . "Trực giác cho biết Con Gà nó cũng rất thích em."



      ***


      Anna và tôi cùng xuống nước tắm rửa. Khi tới ven bờ, tôi tuột quần ra và lội xuống, xoay người lại ngắm nhìn cởi quần áo.

      ung dung làm, đầu tiên là cởi chiếc áo ba lỗ và rồi chậm rãi kéo quần soóc và quần lót xuống.

      Ước gì ấy có thể làm thế theo điệu nhạc.

      xuống nước với tôi, và tôi gội đầu cho .

      "Chúng ta sắp hết dầu gội rồi," , thụp đầu xuống nước để xả tóc.

      "Còn được bao nhiêu?"

      " biết, có lẽ chỉ đủ dùng thêm vài tháng thôi. Xà phòng cũng chẳng nhiều nhặn gì hơn."

      Chúng tôi đổi chỗ, và tới lượt gội đầu cho tôi. Tôi xát xà phòng lên tay và xoa lên khắp người , và cũng làm vậy với tôi. Sau khi rửa hết xà bông rồi, chúng tôi ngồi cát thư thả để cho ngọn gió thổi khô người. Anna ngồi xuống trước người tôi và dựa lên lồng ngực tôi, thư giãn trong khi mặt trời từ từ lặn xuống đường chân trời.

      " lén nhìn em tắm lần," tôi thú nhận. " nhặt củi, và chú ý đường . Em trần truồng bước xuống nước, rồi trốn sau cái cây và quan sát em. nên làm vậy. Em tin tưởng , vậy mà vẫn làm thế."

      "Sau đó có bao giờ nhìn lén em nữa ?"

      " có. muốn lắm chứ, vô số lần, nhưng làm vậy." Tôi hít hơi sâu và thở ra. "Em giận à?"

      ". Em chỉ luôn tự hỏi biết có lén nhìn thôi. Thế em có, ừm..."

      "Có." Tôi đứng dậy và nắm tay kéo theo. Chúng tôi trở về nhà và nằm xuống trong xuồng cứu sinh, và sau đó, bảo với tôi rằng tôi tuyệt vời hơn nhiều so với dầu baby và tay của .



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (43) Trứng bác là món trứng được làm bằng cách khuấy trộn lòng trắng và lòng đỏ với nhau trong lúc nấu với sữa và bơ.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi ngồi cạnh bờ sơn hồng móng chân mình. Đúng là vớ vẩn, cân nhắc đến hoàn cảnh của chúng tôi, nhưng tôi có sẵn nước sơn móng trong va li, và tôi ràng là có thừa thời gian, bởi vậy tôi sơn chúng luôn.

      T.J. bước tới. "Đẹp đấy."

      "Cám ơn," tôi , tiếp tục sơn. "Em có từng kể với về Lucy, thợ làm móng của em chưa?"

      bật cười. " còn biết đó là gì nữa."

      "Là cắt tỉa và sơn móng cho em."

      "Ồ. Chưa, em chưa bao giờ kể về ta."

      "Em luôn đến chỗ Lucy cứ mỗi thứ bảy hai tuần lần."

      T.J. nhếch mày lên.

      "Vậy đấy, chế độ bảo dưỡng của em ở Chicago có thể là thường xuyên và đều đặn hơn ở đây chút. Sao cũng được, là thế này, ngữ phải là ngôn ngữ chính của Lucy, và em cũng biết ấy thứ tiếng gì, chỉ biết rằng em được nó. Nhưng chuyện đó cũng ngăn trở bọn em mê mải trò chuyện với nhau, cho dù ai trong chúng em hiểu người nọ gì."

      "Tụi em gì với nhau?"

      " biết, đủ thứ chuyện linh tinh. ấy biết em dạy học và em có người bạn trai tên John. Em biết được ấy có con mười ba tuổi và thích những chương trình truyền hình thực tế. ấy rất dễ thương. ấy gọi em là cưng, và luôn ôm em mỗi khi chào gặp mặt và tạm biệt. Mỗi lần em ghé qua, ấy đều hỏi khi nào em và John kết hôn. Có lần tụi em đủ thứ trời trăng mây nước và, hình như là, em hứa để ấy làm móng cho phù dâu của em vào lễ đám cưới."

      Tôi vặn nắp lọ nước sơn lại và xem xét mấy ngón chân của mình. Kỹ thuật sơn móng của tôi thể là tốt. "Lucy phát điên nếu ấy nhìn thấy bàn chân em bây giờ." Tôi nhìn lên T.J. vẻ mặt rất kỳ quặc, vẻ mặt mà tôi thể hiểu được. " sao vậy?"

      " có gì."

      " chắc chứ?"

      "Ừ. câu cá đây. Còn em nên để mấy cái móng của mình khô hơn."

      "Ừ."

      Tâm trạng dường như trở lại bình thường lúc quay về với số cá câu được, bởi vậy bất kể là chuyện gì làm phiền muộn, cũng quên nó rất nhanh.



      ***


      "Sao tụi mình trần truồng luôn cho rồi?" T.J. hỏi. "Mặc đồ vào làm chi?"

      "Bây giờ em trần truồng đây."

      " biết. Đó chính là điều khiến nghĩ đến ý tưởng này."

      T.J. và tôi đứng gần ven bờ, cố sức giặt giũ quần áo bẩn của mình, bao gồm cả bộ mà mình vừa mặc.

      "Còn mùi ?" T.J. hỏi, giơ cái áo thun ra để tôi ngửi.

      "Ờ, có lẽ còn chút." Muốn giặt sạch thứ gì cũng khó khăn, vì chúng tôi cạn sạch Woolite từ hơn năm trước. Bây giờ chúng tôi chỉ đành chà xát quần áo qua lại trong nước và tuyên bố nó sạch rồi.

      "Nếu chúng ta trần truồng luôn, vậy cần giặt quần áo nữa, Anna," với nụ cười tươi roi rói mặt. Chúng tôi lên bờ, máng quần áo sợi dây thừng treo giữa hai cái cây.

      "Nếu em lúc nào cũng trần truồng, thời gian sau còn chú ý thấy nữa."

      khịt mũi. "Ố ồ, chú ý đấy."

      "Giờ nghĩ vậy thôi, nhưng đến lúc nào đó, biết đâu còn nghĩ thế nữa."

      nhìn tôi chòng chọc như thể tôi bị điên vậy. Lúc trở về nhà, trải chăn ra.

      Tôi cũng mặc quần áo vào vì mọi thứ chúng tôi sở hữu đều còn ướt nhem. Tôi nằm nghiêng, tựa người lên khuỷu tay.

      "Ồ, tư thế này mới tuyệt làm sao," . " thích đấy."

      "Nó giống như việc cứ ăn liên tục món ăn thích vậy," tôi . "Thoạt đầu, nó rất ngon lành, nhưng sau thời gian, muốn ăn nó nữa. Nó còn ngon như trước."

      "Anna. Em lúc nào cũng ngon lành cả." chồm người tới và hôn lên cổ tôi.

      "Nhưng đến cuối cùng, cũng ngán thôi," tôi khăng khăng quả quyết.

      " bao giờ." Tại lúc này, đưa những nụ hôn của mình xuống dần phía dưới.

      "Điều đó có thể xảy ra," tôi , nhưng vào giây phút đó, ngay cả tôi cũng tin.

      " ," , xuống thấp hơn nữa cho đến khi rốt cuộc cũng dừng lại để trả lời tôi, bởi nếu bạn làm thứ mà làm, bạn gần như thể chuyện được.



      ***


      Con Gà tới và ngồi phịch lên đùi tôi.

      T.J. cười ha hả, đưa tay tới, và xoa xoa lông nó. " thấy tức cười mỗi khi nó làm vậy," .

      Chúng tôi giữ cho Con Gà trong chuồng nữa. Tôi để cho nó ra ngoài lần và quên bắt nó vào, và nàng vẫn lang thang quanh đó, hề có ý muốn trốn .

      "Đúng vậy, lạ lùng làm sao. Vì nguyên do nào đó, nó rất thích em." Tôi nhàng vỗ cái lên đầu Con Gà.

      "Là bởi vì em chăm sóc cho nó."

      "Em thú vật. Em luôn muốn nuôi con chó, nhưng John lại bị dị ứng."

      "Có lẽ em có thể nuôi con khi chúng ta trở về nhà," T.J. .

      " con Golden Retriever."

      "Em thích loài chó đó à?"

      "Ừ. con trưởng thành, mà ai muốn cả. Từ trại bảo vệ động vật (44) . Em mua căn hộ cho riêng mình, và em nhận nuôi nó và đưa nó về nhà."

      "Em tính toán hết rồi."

      "Em có dư thời gian để tính toán đủ điều, T.J. ạ."

      Mấy đêm sau đó, khi giường, T.J. rên lên và đổ ập người tôi, thở hổn hển.

      "Ôi chao," tôi , cảm nhận thân người thả lỏng dần.

      hôn lên cổ tôi và thầm, "Sướng ?"

      "Ừ. học ở đâu vậy?"

      T.J. cười, vẫn còn lấy lại hơi. " giáo xuất sắc mà. ấy để cho thực hành suốt cho đến khi làm đúng mới thôi."

      lăn khỏi người tôi, kéo tôi về phía để tôi có thể gối đầu lên lồng ngực . Tôi rúc người vào sát hơn, thỏa mãn và buồn ngủ. xoa lưng tôi.

      Mãi cho đến khi tôi hai mươi sáu hay hai mươi bảy, tôi mới hiểu ra mình thích những gì lúc lên giường. Lúc tôi thử với John, dường như thích thú mấy khi bị tôi dẫn dắt. Nhưng còn T.J. chút ngượng ngùng mà hỏi thẳng xem tôi thích gì, bởi thế tôi quyết định cũng ngại kể ra với , và thực cách ngoạn mục.

      Tôi thở dài thỏa mãn. " ngày nào đó, làm cho người phụ nữ của mình vô cùng hạnh phúc đấy, T.J."

      Người cứng lại và ngừng xoa lưng tôi. " chỉ muốn làm cho mình em hạnh phúc thôi, Anna." Cách , và tổn thương vì bị từ chối trong giọng khiến tôi ước gì mình có thể rút lại lời .

      "Ồ, có mà, T.J." Tôi vội . " làm em hạnh phúc mà."

      năng gì nhiều ngày hôm sau. Tôi lội xuống nước trong khi câu cá và đứng bên cạnh . "Em xin lỗi. Em làm tổn thương và đó là điều cuối cùng em muốn."

      vẫn nhìn chăm chăm vào sợi dây câu. " hiểu , nếu là ở Chicago, chuyện giữa và em bao giờ xảy ra, nhưng xin em đừng về chuyện chia tay nhau trong khi chúng ta vẫn còn ở đây."

      Tôi đặt tay lên cánh tay . "Khi em điều đó, về việc làm cho người phụ nữ khác hạnh phúc, đó phải vì em là người lời tạm biệt, T.J. Mà chính là ."

      quay người lại nhìn tôi, khó hiểu. "Sao phải đòi chia tay?"

      "Bởi vì em lớn hơn tận mười ba tuổi. Nơi đây có lẽ là thế giới của chúng ta, nhưng nó phải là thế giới thực. vẫn còn rất nhiều thứ chưa trải nghiệm chờ đợi phía trước. muốn bị ràng buộc bởi bất kì ai."

      "Em biết muốn gì đâu, Anna. Vả lại, cũng còn nghĩ tới tương lai nữa, và chấm dứt kể từ khi chiếc máy bay đó quay trở lại. Tất cả những gì biết chắc đó là em cho cảm giác hạnh phúc, và muốn được bên em. Em thể chỉ cần ở bên thôi được sao?"

      "Được," tôi thào. "Em có thể làm thế."

      Tôi cũng muốn thêm rằng mình làm gì khiến bị tổn thương lần nữa. Nhưng tôi e rằng đây là lời hứa mà mình có thể giữ được.



      ***


      T.J. được mười chín vào tháng chín. "Chúc mừng sinh nhật," tôi . "Em làm món sa kê nghiền cho này." Tôi đưa tô cho và chồm người tới trao cho nụ hôn. kéo tôi ngồi lên đùi và kiên quyết đòi ăn chung với tôi.

      "Sao em bao giờ mừng sinh nhật mình vậy?" ngượng ngùng nhìn tôi và , "Và là khi nào nhỉ, nhắc lần nữa thôi?"

      "Ngày hai mươi hai tháng năm. Em chỉ thích mừng sinh nhật, chắc là vậy."

      Tôi từng rất thích mỗi dịp mở tiệc mừng sinh nhật mình cho đến khi John hủy hoại nó. Năm tôi hai mươi bảy, tôi tin tưởng rằng ta cầu hôn mình, vì ấy đặt sẵn nhà hàng, bảo tôi chưng diện, và còn mời bạn bè tới uống rượu mừng trước bữa tối. Tôi tưởng tượng ra cảnh quỳ gối sàn, tay cầm nhẫn đưa về phía tôi, và tôi suýt nữa kiềm chế được hưng phấn của mình khi chiếc xe taxi thả chúng tôi xuống trước cửa nhà hàng. Chúng tôi vào trong và mọi người ở sẵn đó, gần như là bữa tiệc bất ngờ vậy. Khi rượu sâm-banh được khui, John lấy chiếc hộp Tiffany ra từ túi áo khoác và trao cho tôi đôi hoa tai hột kim cương. Tôi gắng gượng giữ nụ cười mặt suốt cả buổi tối còn lại, nhưng sau đó Stefani kéo tôi vào trong nhà vệ sinh và ôm lấy tôi. Kể từ đó, tôi giảm thiểu hết mức trông mong của mình với ta, mà tôi cảm thấy là nước vô cùng sáng suốt, bởi cả ba lần sinh nhật sau của tôi, ta còn mua trang sức gì cho tôi nữa là.

      " muốn mừng sinh nhật sau của em, Anna."

      "Được."



      ***


      Mùa mưa kết thúc vào tháng mười . Lễ tạ ơn cũng trôi qua như những ngày bình thường, nhưng vào lễ Giáng Sinh, T.J. tìm được con cua to kềnh gần bờ. Miệng tôi chảy nước miếng trong khi chọc chọc và đẩy nó vào trong lửa, cái càng đồ sộ kẹp vào đầu cành cây của , cái càng còn lại liên tục đớp về phía người suốt cả đường về. cho nó vào trong lửa và chẳng mấy chốc, chúng tôi ngấu nghiến ăn, đập càng bằng kềm và dùng ngón tay moi thịt cua ra.

      "Chuyện này làm nhớ lại Giáng Sinh đầu tiên của tụi mình, lúc chúng ta tóm được con gà và ăn mừng lễ với món ngoài cá," T.J. .

      "Cảm giác như xảy ra rất lâu rồi vậy," tôi , chớp chớp mắt nén khóc.

      "Em sao chứ?"

      "Ừ. Em chỉ tưởng rằng Giáng Sinh năm nay, bọn mình có thể về nhà."

      T.J. choàng tay ôm lấy tôi. "Có lẽ là năm sau, Anna."

      Vào tháng hai, tôi thức dậy sau giấc ngủ trưa. bó hoa được hái từ mấy bụi cây, bụi hoa rải rác quanh đảo nằm chăn bên cạnh tôi, khúc dây thừng ngắn buộc quanh cuống hoa.

      Tôi tìm thấy T.J. ngồi dưới bờ biển. "Có ai đó theo dõi lịch đây mà."

      toét miệng cười. " muốn bỏ lỡ ngày Valentine."

      Tôi hôn . " ngọt ngào với em."

      Kéo tôi đến gần, , " khó chút nào, Anna."

      Tôi nhìn chăm chú vào mắt T.J., và người bắt đầu lắc lư nhịp nhàng. Cánh tay tôi vòng quanh cổ và chúng tôi khiêu vũ, di chuyển theo vòng tròn, mặt cát mềm mịn và ấm áp dưới chân.

      " cần nhạc sao?"

      "," T.J. . "Nhưng cần em."

      Mấy ngày sau, T.J. và tôi dạo quanh bờ biển lúc hoàng hôn. "Em nhớ mẹ và cha lắm. Gần đây em nghĩ rất nhiều về họ. Cả chị rể nữa. Và Joe và Chloe. Em mong ngày nào đó có cơ hội gặp mặt họ, T.J. Họ thích lắm."

      " cũng mong như vậy."

      Vào thời khắc đó, tôi hiểu rằng nếu chúng tôi có ngày được giải cứu, T.J. trở thành phần trong cuộc sống của tôi ở Chicago. Trong vai trò gì, tôi cũng biết. phải bỏ lỡ quá nhiều rồi, và công bằng nếu tôi ngốn lấy quá nhiều thời gian của . Dù vậy, phần ích kỷ trong tôi thể mường tượng được cảnh mình thiếp trong vòng tay âu yếm của mỗi ngày. Tôi cần T.J., và ý nghĩ phải xa cách khiến tôi thấy phiền muộn nhiều hơn là mình muốn thừa nhận.



      Ghi Chú:

      (44) Ở Mỹ, chính sách bảo vệ động vật rất được xem trọng. Có nhiều trại thú thu nhận thú vật bị bỏ hoang, thất lạc, hoặc bị bỏ rơi, phần lớn là chó và mèo. Mục tiêu của họ là tạo ra môi trường an toàn, thương, và săn sóc cho chúng, cho đến khi chủ đến nhận lại, và những con người hoặc gia đình, tổ chức có hảo tâm nhận nuôi.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :