1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Anna thức dậy và ngồi bên cạnh đống lửa lúc tôi câu cá trở về sáng hôm sau.

      "Tay sao rồi?"

      đưa lòng bàn tay ra, và tôi gỡ miếng băng cá nhân.

      "Trông cũng quá tệ," tôi . Vết thương lởm chởm rỉ máu, và tay qua đêm sưng lên hơn. "Em sát trùng lần nữa, và thay miếng băng cá nhân khác, được chứ?"

      "Ừ."

      Tôi lau lau miếng khăn giấy tẩm cồn lên vết cắn. " trông mệt mỏi quá," tôi , chú ý thấy đôi mắt thâm quầng của .

      " ngủ ngon lắm."

      " muốn về giường ngủ tiếp ?"

      lắc đầu. "Lát ngủ trưa luôn."

      Tôi dán băng cá nhân mới lên tay . "Rồi đó. Tốt như mới nhé."

      Chắc là nghe tôi rồi, vì chỉ thẫn thờ nhìn đăm đăm vào trung và gì hết.

      Cuối buổi sáng đó, tôi hoàn thành xong công trình dựng khung nhà và bắt đầu đóng gỗ làm tường lên. Thân cây sa kê tiết ra chất nhựa đục như sữa, và tôi dùng nó trét lên để lấp mấy cái rãnh.

      Anna yên lặng trợ giúp bên cạnh tôi, giữ chặt ván gỗ hoặc cầm đinh ốc cho tôi.

      " im lặng quá," tôi .

      "Ừ."

      Tôi đóng đinh lên gỗ, đóng chặt nó vào khung nhà và , " lo lắng vết dơi cắn à?"

      gật đầu. "Con dơi trông có vẻ bệnh hoạn, T.J."

      Tôi đặt búa xuống và lau mồ hôi xuống mắt. "Nó nhìn được ổn lắm," tôi thừa nhận.

      "Em nghĩ nó có bị bệnh dại ?"

      Tôi đặt miếng ván vào vị trí và nhặt cây búa lên. " đâu, em tin chắc là ." Tuy miệng thế, nhưng tôi biết loài dơi cũng thường mang theo nhiều loại bệnh.

      Anna hít hơi sâu. "Đành phải chờ xem thế nào thôi, đoán. Nếu trong tháng mà bệnh tật gì, chắc là mình có chuyện."

      "Triệu chứng là gì?"

      " biết. Sốt, có lẽ? Co giựt? Căn bệnh này tấn công vào trung khu thần kinh."

      Điều này làm tôi sợ chết khiếp. "Em phải làm gì đây nếu trở bệnh?" Tôi cố nhớ lại xem trong hộp cứu thương có những gì.

      Anna lắc lắc đầu. "Em cần làm gì cả, T.J."

      "Sao lại ?"

      "Bởi gì nếu có vắc-xin ngăn bệnh dại, dẫn đến chết người."

      Trong giây kia, tôi thể thở, cứ như ai đó vừa dộng cho tôi cú vào bụng. "Em biết điều đó."

      gật đầu, mắt ngập nước mắt. Tôi buông cây búa xuống và đặt hai tay lên vai . " đừng lo," tôi . " bị gì đâu."

      Tôi chẳng biết liệu bị gì , nhưng tôi cần cả hai người chúng tôi tin vào điều đó.

      Tôi đếm tới năm tuần và khoanh tròn ngày sổ tay của Anna. muốn đợi lâu hơn tuần, cho chắc ăn.

      "Như vậy trước lúc đó mà có chuyện gì xảy ra," tôi , "và có triệu chứng gì, tức là sao, đúng ?"

      " nghĩ vậy."

      Tôi đóng sổ tay lại và cất nó vào va li của Anna.

      "Chúng ta hãy cứ tiếp tục những công việc hàng ngày của mình như mọi thường," . " muốn chăm chú quá vào nó."

      "Chắc chắn rồi, miễn có thể giúp được là tốt."

      Đáng lẽ nên làm diễn viên thay vì làm giáo. Ban ngày, mang vào mặt nạ diễn kịch, vờ tươi cười như có chuyện gì lo âu. tìm đủ chuyện để làm, bỏ thời gian ra chơi đùa cùng bầy cá heo hoặc giúp tôi dựng nhà. Nhưng chịu ăn uống, và luôn trăn trở giường ngủ, tôi biết bị khó ngủ.

      Tôi thức giấc khi bò ra khỏi xuồng cứu sinh buổi tối hai tuần sau đó. luôn tỉnh dậy ít nhất lần để cho củi vào lửa, nhưng bình thường trở lại ngay. Lần này quay lại, nên tôi ra xem thử thế nào. Tôi thấy ngồi trong nhà chái, ngơ ngẩn nhìn vào đống lửa.

      "Này," tôi , ngồi xuống cạnh . " sao vậy?"

      " ngủ được." Anna chọc chọc cành cây khô vào đống lửa.

      " thấy người ổn chứ?" Tôi cố tỏ ra vẻ bồn chồn. " có bị sốt đâu nhỉ?"

      lắc đầu. " có. khỏe lắm, đấy. Em trở về ngủ ."

      "Em ngủ được khi ngủ cạnh."

      có vẻ sửng sốt. " thể sao?"

      " thể. Em thích việc ở ngoài đây mình. Nó làm em sốt ruột. cần đêm nào cũng ra đây thêm củi vào lửa. Em mình có thể đốt lửa lại vào buổi sáng mà."

      "Chỉ là thói quen thôi." đứng dậy. " nào. Ít ra người trong chúng ta cũng có thể ngủ đủ giấc."

      Tôi theo Anna vào trong xuồng cứu sinh và sau khi cùng nằm xuống, đắp chăn lên cả hai người chúng tôi. mặc quần soóc và chiếc áo thun của tôi, và khi yên vị vào tư thế thoải mái của mình, cẳng chân trần của sượt qua chân tôi. rút nó về khi thôi trở người, và tôi cũng .

      Chúng tôi nằm trong bóng tối, chân chạm vào nhau, và ai trong chúng tôi ngủ được mãi đến lúc lâu sau.

      đồng ý thức dậy nửa đêm để thêm củi nữa và buổi sáng hai tuần sau đó, sau khi đốt lửa xong, tôi , "Anna, phải chi có thể canh giờ cho em. Em dám cá lần này em chỉ tốn có năm phút đốt lửa được rồi."

      "Chà chà, có ai đó khoe khoang kìa."

      thế, nhưng cười rộ lên, và càng đến gần ngày tôi khoanh tròn trong sổ tay, tâm tình dường như thanh thản hơn chút.

      Khi năm tuần trôi qua, tôi giữ lòng bàn tay mở ra của trong tay mình, và vân vê ngón tay cái mình lên vết sẹo để lại của . "Em tin từ giờ sao hết," tôi . Và lần này là lời chân .

      cười với tôi. " cũng nghĩ vậy."

      ăn sạch sành sanh cả ba con cá bữa trưa hôm đó.

      " còn đói ? Em có thể câu thêm."

      " cần đâu, cám ơn em. Ban nãy đói muốn chết, nhưng giờ no căng rồi."

      Chúng tôi cùng nhau bơi lội lâu, rồi tiếp tục công việc dựng nhà luôn cho đến giờ cơm tối. Lần nữa, ăn mạnh hơn nhiều so với mấy tuần trước. Đến giờ ngủ, gần như mở nổi mắt, và say ngủ chỉ vài giây sau khi tôi nằm xuống bên cạnh. Tôi cũng ngủ liền luôn, nhưng thức giấc lúc Anna cuộn người lại sát cạnh tôi và tựa đầu lên vai tôi.

      Tôi vòng tay quanh người và kéo lại gần.

      Nếu trở bệnh, điều duy nhất tôi có thể làm có lẽ chỉ là nhìn chờ chết. Chôn cất cho bên cạnh mộ của Nick khi chết . Tôi biết mình có thể tiếp tục sinh tồn nếu còn . Giọng của , nụ cười của , chính con người - là tất cả những thứ làm cho cuộc sống đảo có thể chịu đựng được. Tôi ôm chặt hơn chút và nghĩ rằng nếu bị đánh thức dậy, có lẽ tôi thổ lộ những điều này với . Thế nhưng tỉnh. thở dài trong giấc ngủ, và rốt cuộc tôi cũng thiếp .

      dịch người trở về bên giường của mình lúc tôi thức dậy vào sáng hôm sau. Tôi đốt lửa khi leo ra ngoài xuồng cứu sinh.

      mỉm cười với tôi, duỗi thẳng hai cánh tay qua đầu. "Tối qua ngủ ngon lắm. Giấc ngủ ngon lành nhất từ rất lâu rồi."

      "Em cũng ngủ ngon lắm, Anna."

      Vào tối mấy hôm sau đó, chúng tôi nằm giường bàn cãi về mười album nhạc rock cổ điển được ưa thích nhất mọi thời đại.

      "Sticky Fingers của nhóm The Rolling Stones đứng đầu trong danh sách của . cho Led Zeppelin IV trở về vị trí thứ năm rồi," .

      " bị high (36) à?" Vừa lúc tôi bắt đầu liệt kê ra hàng đống nguyên nhân tại sao tôi đồng tình - mọi người ai chẳng biết The Wall của Pink Floyd phải là số chứ - tôi thả bom. Trái sa kê đôi khi có tác dụng đó với tôi.

      hét lên và ngay lập tức cố đào tẩu ra lối ra vào của xuồng cứu sinh, nhưng tôi choàng tay ôm lấy eo , và kéo giật trở lại, rồi trùm tấm chăn kín mít qua đầu .

      Đây là trò chơi nho mà tôi rất thích đùa với .

      "Ôi , Anna, ôi trời ơi, nên mau mau ra ngoài," tôi trêu, cười ha hả. "Trong đó hẳn là phải thối khủng khiếp nhỉ." giãy giụa cố giằng ra, nhưng tôi giữ cái chăn càng chặt hơn.

      Đến khi tôi cuối cùng cũng thả ra, vờ nôn ọe và , " thu thập em cho biết, Callahan."

      "Vậy sao? và đội quân nào vậy?" chắc chỉ nặng chừng trăm pound (45kg) là cùng. Chúng tôi đều hiểu chẳng thể thu thập được nổi ai.

      "Đừng có mà phách lối. ngày nào đó, có cách xử đẹp em cho xem."

      Tôi cười hô hố và , "Oooh, em sợ quá, Anna."

      Thế nhưng, có điều mà tôi thú nhận, đó là hoàn toàn có khả năng khiến tôi phải ngoan ngoãn phục tùng dưới chân chỉ bằng cái đụng chạm của , nếu như chạm vào đúng chỗ.

      Tôi tự hỏi liệu có biết điều đó .

      ***


      " tắm đây," Anna , khi tôi trở lại từ bãi biển. mang theo xà phòng, dầu gội và quần áo của mình.

      "Ừ."

      Sau khi khỏi, tôi để ý thấy củi đốt gần hết. Tôi cầm theo ba lô và nhặt hết tất cả cây củi nào mà mình tìm thấy. Mặt trời hạ xuống thấp hơn bầu trời và bầy muỗi bu quanh tôi. Tôi ra khỏi vòm lá dày đặc, chú ý đến xung quanh.

      Tôi bước ra khỏi rừng và ngước lên nhìn vừa đúng lúc Anna bước xuống biển, hoàn toàn trần trụi.

      Tôi khựng lại.

      Tôi biết mình nên rời , chỉ cần, mẹ kiếp, bước ra khỏi đây thôi, nhưng tôi thể. Tôi cúi gập người trốn đằng sau cái cây và nhìn trộm .

      thụp người xuống nước để làm ướt tóc, rồi quay người và trở lên. trông mê người, và những vùng da thịt rám nắng bao bọc quanh các vị trí mà tôi thích nhất người . Tôi luồn tay vào quần mình.

      đứng bãi biển và gội đầu, rồi lại lội xuống nước để xả tóc. bước trở lên, xát xà phòng lên hai tay, và chà rửa khắp người. Sau khi ngồi xuống cát, cạo lông chân và lần nữa bước xuống nước để rửa trôi xà bông.

      Hành động tiếp theo của khiến đầu óc tôi trống rỗng.

      Khi bước trở lên, nhìn quanh và ngồi xuống quay mặt về phía bờ biển. có mang theo dầu baby, và đổ ít lên lòng bàn tay rồi đưa tay xuống giữa hai chân.

      Ôi, Jesus Christ.

      nằm xuống với chân duỗi thẳng và chân gập lại ở đầu gối. Tôi theo dõi tự thỏa mãn ham muốn của mình, tay tôi chuyển động nhanh hơn chút.

      Tuy rằng tôi gần như ngày nào cũng làm chuyện này, những lúc tôi mình trong rừng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hóa ra có thể cũng làm chuyện đó. Tôi tiếp tục quan sát, và vài phút sau, duỗi chân gập ra và lưng uốn cong. Tôi biết lên cao trào và tôi cũng vậy.

      đứng lên, phủi cát, và mặc vào quần lót. mặc nốt quần áo và thu dọn đồ. Lúc xoay người để rời , đột nhiên khựng lại và đưa mắt nhìn về phía tôi. Giấu mình đằng sau cây, tôi bất động, chờ cho đến khi rời . Rồi tôi trốn , chạy nước rút xuyên qua rừng cây, tránh xa khỏi bãi biển.

      "Ồ, hey," tôi lúc tới. đứng cạnh nhà chái đánh răng.

      lấy bàn chải ra khỏi miệng và nhìn tôi chăm chú, nghiêng đầu về bên. "Em đâu vậy?"

      "Lượm củi." Tôi mở khóa ba lô và đổ xuống đống cành cây lên chồng củi.

      "Ồ." đánh răng xong và ngáp. " ngủ đây."

      "Em vào trong ngay."

      Lúc sau, khi ngủ cạnh bên, tôi tua lại hình ảnh cơ thể trần truồng của và cảnh tượng tự sờ mình trong đầu, hệt như bộ phim tôi có thể xem xem lại bao nhiêu lần mình muốn. Tôi ước gì mình có thể hôn , sờ , làm bất cứ điều gì tôi muốn với , nhưng tôi thể. Đoạn phim cứ quay quay lại trong đầu tôi, hết lần này đến lần khác, và tôi chẳng ngủ được tẹo nào tối hôm đó.



      Chú ý:

      (36) High là chỉ trạng thái say rượu hoặc phê do dùng chất kích thích, đến mức biết trời đất gì nữa. Ngày nay, từ high cũng được dùng khá thông dụng trong giới trẻ Việt Nam.



      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      T.J. leo lên nóc ngôi nhà và trát nhựa cây sa kê lên mấy chiếc lá dừa. "Em biết làm vậy có thể chắn mưa cho chúng ta được . Đành phải chờ mưa xuống mới biết."

      Căn nhà gần hoàn thành rồi. Tôi ngồi xếp bằng đất, quan sát cậu nhảy xuống từ mái nhà, cầm lấy búa, và đóng nốt mấy cái đinh ốc cuối cùng.

      Cậu buộc tóc lên thành cái đuôi ngựa, và cậu đội cái nón cao bồi và cặp kính đen của tôi. Mặt cậu rám nắng đến nỗi trông cậu như người bản địa được sinh ra đảo vậy. Cậu có nụ cười tuyệt vời, với hàm răng trắng tinh, gò má cao, và cái cằm vuông. Tôi cần phải cạo râu cho cậu nữa rồi.

      "Em trông được lắm, T.J. Rất khỏe mạnh." Người cậu thon dài, nhưng cậu có cơ bắp săn chắc, chắc chắn là nhờ công việc dựng nhà bằng tay, và cậu có dấu hiệu suy dinh dưỡng nào cả, ít nhất là vẫn chưa.

      " chứ?"

      ". làm thế nào có thể, nhưng đúng là cơ thể em tăng trưởng lên rất nhiều ở đây."

      "Em trông trưởng thành hơn ?"

      "Có."

      "Em đẹp trai , Anna?" Cậu quỳ xuống trước tôi, và cười toe toét. " mà, cho em biết ."

      Tôi đảo tròn mắt. "Có đấy, T.J.," tôi , mỉm cười với cậu. "Em rất điển trai. Nếu có ngày rời được khỏi đảo, dám cá em được phái nữ bu quanh, như ong bướm vờn hoa vậy."

      Cậu vung nắm đấm lên trời. "Tuyệt lắm." Rồi cậu đặt búa xuống và uống nước. "Em nhớ nổi diện mạo mình thế nào trước lúc rơi máy bay, nhớ ?"

      "Cũng có. Nhưng chắc cũng thay đổi gì mấy."

      T.J. ngồi xuống trước chỗ tôi. "Chúa ơi, em nhức mỏi quá. mát xa lưng cho em nhé?"

      "Được thôi." Tôi xoa bóp hai bờ vai rộng hơn rất nhiều so với hai năm về trước của cậu. Lồng ngực cậu cũng rộng hơn, và đôi cánh tay cậu chắc nịch. Tôi nâng tóc đuôi ngựa của cậu lên, xoa bóp vùng sau cổ cậu.

      "Thoải mái quá mất."

      Tôi mát xa cho cậu lâu hơn bình thường và khi gần kết thúc, cậu , " vẫn đẹp như xưa, Anna. Phòng khi tự hỏi."

      Mặt tôi nóng lên, nhưng tôi cười. " có đâu, T.J. Nhưng dù sao cũng cám ơn em."



      ***


      Hai đêm sau đó, chúng tôi ngủ trong căn nhà mới lần đầu tiên. Chúng tôi quyết định chỉ cần căn phòng lớn, thay vì hai phòng, nhờ đó chúng tôi có rất nhiều gian. Tôi có thể thoải mái thay quần áo trong nhà, thay vì cứ phải vặn vẹo người để mặc đồ trong chiếc xuồng cứu sinh. Va li của tôi và thùng công cụ nằm trong góc và chiếc hòm ghi ta đặt kế bên, bên trong chứa đồ nghề cứu thương, dao, và dây thừng.

      T.J. tháo gỡ vòm che đầu của xuồng cứu sinh - chúng tôi bây giờ có mái che đầu và làm cửa sổ từ mấy cánh cửa cuốn, cho ánh sáng và khí thoáng vào trong nhà. Cậu dùng mấy tấm nylon làm màn che và chúng tôi đóng lại lúc trời tối. Cậu dựng cái bạt ngay đằng trước nhà, kéo căng ra, và đóng vào mấy cành cây cao dài được cắm xuống đất, rồi đào cái hố lửa bên dưới.

      " rất tự hào về em, T.J. Bones hẳn là cũng vậy."

      "Cám ơn , Anna."

      Chúng tôi được chặng đường dài kể từ những ngày phải ngủ đất. Chỉ là đôi trai bơ vơ hoang đảo chúng tôi chơi trò xây nhà thôi mà.



      ***


      chiếc thủy phi cơ hạ cánh xuống phá trong lúc T.J. và tôi bơi. Viên phi công mở cửa, ló đầu ra, và , "Chúng tôi cuối cùng cũng tìm ra hai bạn rồi. Chúng tôi tìm kiếm mãi."

      Tôi năm mươi hai tuổi.

      Tôi tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa và kìm lại cơn gào thét, suýt chút nữa thoát ra khỏi họng tôi.

      Mé giường T.J. trống rỗng. Gần đây cậu dùng rất nhiều thời gian lang thang trong rừng, lượm củi vào buổi sáng và thêm lần nữa vào buổi trưa.

      Tôi mặc quần áo, đánh răng, và thả bộ tới cây dừa. Trong khi tôi thu gom dừa, trái rơi thẳng từ cây xuống và xém tí nữa đập lên đầu tôi. Hết cả hồn, tôi nhảy dựng lên và hét, "Con mẹ nó."

      Khi tôi trở về nhà, tôi kiểm tra đồ trữ nước. Giờ là tháng hai, ngay giữa mùa khô, và có được bao nhiêu nước trong đó. Tôi làm rơi nó và bật khóc khi nước đổ ra đất.

      T.J. bước tới với cái ba lô đầy củi. "Này," cậu , đặt ba lô xuống. " sao vậy?"

      Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt " có gì, chỉ thấy mệt mỏi và bực tức chính mình. làm đổ hết nước rồi." Và rồi tôi lại tiếp tục khóc.

      " sao đâu. Lát hồi trời mưa nữa thôi."

      "Biết đâu mưa nữa sao. Trời chỉ mưa xuống chút hôm qua thôi." Tôi nằm phịch xuống đất, thấy mình ngu ngốc.

      Cậu ngồi xuống cạnh tôi. "Ừm, này là chứng căng thẳng trước kì kinh nguyệt (37) hay gì đấy à?"

      Tôi nhắm nghiền mắt lại, ép cho nước mắt ngừng rơi. ". chỉ có buổi sáng bực mình thôi."

      "Về giường ngủ thêm ," cậu . "Câu cá xong em đánh thức dậy, được chứ?"

      "Ừ."

      Tôi thức giấc khi T.J. vuốt ve cánh tay tôi. "Cá xong cả rồi," cậu , nằm dài bên cạnh tôi.

      "Sao em gọi dậy làm cá?"

      "Em nghĩ ngủ lâu thêm chút giúp cảm thấy tốt hơn."

      "Cám ơn em. tốt hơn rồi."

      "Em xin lỗi vì hỏi có bị chứng căng thẳng trước kì kinh nguyệt . ra em chẳng biết tí gì về nó."

      " sao, câu hỏi đó hợp lý mà." Tôi lưỡng lự. " còn kinh nguyệt nữa. Kỳ kinh của bị ngưng từ rất lâu rồi." Tôi vẫn còn băng vệ sinh dạng que trong va li.

      T.J. có vẻ mờ mịt. "Tại sao?"

      " biết. Có thể là do bị thiếu ký. Áp lực. Suy dinh dưỡng. Tùy em chọn lựa."

      "Ồ," cậu .

      Chúng tôi nằm nghiêng người, đối mặt với nhau. "Sáng nay giấc mơ rất tồi tệ. chiếc thủy phi cơ hạ cánh xuống phá trong khi chúng ta bơi."

      "Nghe cũng được lắm mà."

      " năm mươi hai lúc họ tìm thấy tụi mình."

      "Tức là bọn mình mất tích thời gian vô cùng dài. Thế nên thấy buồn bực à?"

      " muốn có con."

      "Vậy sao?"

      "Ừ. ra là hai hoặc ba đứa. Đó cũng là điều mà John muốn. Nếu họ tìm được chúng ta cho đến tận khi năm mươi hai, lúc đó quá trễ rồi. Bốn mươi hai là trễ lắm rồi. cũng có thể nhận nuôi, nhưng muốn sinh ít nhất đứa con của mình." Tôi vân vê sợi chỉ chăn. "Đúng là ngốc nghếch khi nghĩ đến chuyện sinh đẻ trong khi còn đủ thứ chuyện khác phải lo ở đây. Và cũng biết sinh con đẻ cái vẫn còn là chuyện xa vời với em, nhưng rất muốn có chúng ngày nào đó."

      "Em cũng nghĩ về chuyện con cái. Em bị vô sinh."

      Lời của cậu quá bất ngờ làm tôi choáng váng chẳng biết gì. "Bởi vì căn bệnh ung thư à?"

      "Ừ. Em phải hóa trị rất nhiều."

      "Ôi trời ơi, T.J., xin lỗi. chẳng chịu suy nghĩ gì hết." có gì đáng chê trách hơn việc than vãn về vấn đề sinh con với người phải đánh đổi khả năng sinh sản của mình để giữ lấy mạng.

      " sao. Bác sĩ báo trước với em trước khi bắt đầu trị liệu hóa trị. Ông ấy giải thích rằng nếu sau này em muốn có con, phải lập tức trữ trước tinh trùng vào ngân hàng tinh trùng, bởi vì khi em bắt đầu trị liệu, lúc đó là quá trễ. Em quyết định lựa chọn muốn có con."

      "Chao ôi. Đây phải là quyết định mà các thiếu niên ở tuổi mười lăm cần phải nghĩ đến."

      ", bọn em hầu hết thời gian chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để con người ta mang bầu. Chuyện tiếp theo này thế nào cũng làm vui lên. Là vầy, mẹ em bảo chở em đến cuộc hẹn ở ngân hàng tinh trùng, rồi bà đưa cho em quyển tạp chí Playboy (38-) của cha em - tiện thể luôn, mấy thứ em giấu trong tủ áo còn bậy bạ hơn thế nữa - và bà còn bày ra vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, rồi hỏi em có biết làm thế nào ."

      "Em đùa đấy à?"

      ", em đùa đâu." Cậu bắt đầu cười ha hả. "Em mới có mười lăm thôi, Anna. Thế nhưng em tay chuyên nghiệp về chuyện này rồi, và em cũng muốn kể chuyện mình thủ dâm với mẹ."

      "Ôi Chúa ơi, tôi chết mất," tôi , cười đến nỗi chảy nước mắt.

      "Ừ, bởi vậy lần kế tiếp em phải đến ngân hàng tinh trùng, cha em chở em ."

      Tôi lau mắt trong khi tràn cười khúc khích cuối cùng thoát ra. "Em có muốn biết điểm đặc biệt nhất của mình là gì ?"

      "Đó là em rất điển trai à?" Cậu trơ tráo .

      Tôi lại bắt đầu cười tiếp. "Mới khen em có lần mà em trở nên phách lối rồi. muốn em biết rằng khi có em ở bên, gần như thể nào ủ rũ cho nổi."

      " chứ? Cám ơn ." Cậu vỗ vỗ cánh tay tôi. "Đừng lo, Anna. Ngày nào đó họ tìm thấy chúng ta thôi và được sinh con."

      "Mong là vậy."

      Tích tắc, bạn biết đấy.



      text-decoration: underline']Chú ý:

      (37) Nguyên văn là PMS, viết tắt cho premenstrual syndrome, chỉ những biến đổi về tâm lý, có hoặc có những thay đổi cơ thể, gây ra do kỳ kinh nguyệt.

      (38-) Playboy là tạp chí của Mỹ dành cho đàn ông, chuyên đăng ảnh trần truồng của phụ nữ.



      P.S. Hôm nay cũng 4 chap nhá. phải ta rút chương của các đồng chí đâu, mà tại độ dài của mấy chap này gộp lại bằng mấy cái 5 chap lần trước a.

      cho nghe nè, gấu chuẩn bị trở về với cái project bị bỏ dở vài tháng trước vì độ khó quá cao, sử dụng qúa nhiều thuật ngữ luật pháp, tâm lý học, y học...Nhưng project này cực kỳ hay, có đủ các yếu tố mà các fan thích đọc truyện phương tây muốn có: lãng mạn (đương nhiên, đương nhiên :p), khoa học viễn tưởng ( phải kiểu robot tùm lum tùm la đâu) xen lẫn huyền bí phi khoa học, và có chút rùng rợn (đọc xong khỏi toilet). Nhưng trước hết cần phải tu luyện qua bộ có hình xăm rồng để học tập mới được.

      Các fan có ủng hộ ?? Cho ta chút thuốc tinh thần nào. Vì tương lai tươi sáng, cố lên.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi trong rừng khi Anna thét lên. Phát ra từ phía căn nhà, và lúc tôi lao ra khỏi khu rừng, tôi chạy vọt đến chỗ thanh vang lên.

      loạng choạng tới và ngã ập xuống đất. Thở hổn hển, , "Sứa."

      Dấu ấn của các xúc tua con sứa để lại người thành những lằn đỏ sưng tấy khắp chân, bụng, và ngực. Tôi biết phải làm gì.

      "Gỡ chúng ra khỏi ," gào lên. Lúc tôi nhìn xuống dưới, tôi phát còn sót lại vài cái xúc tua vẫn bám dính bụng và ngực . Tôi đưa tay kéo cái ra, và tay tôi tê rần.

      Tôi chạy vội tới đồ trữ nước mưa và chộp lấy hộp nhựa ở bên cạnh. Tôi hứng đầy nước, chạy về chỗ Anna, và dội nước ngọt lên người . Chẳng những mấy cái xúc tua bị trôi , mà còn đau đớn hét lên, giống như nước ngọt chỉ làm vết thương tệ hơn.

      "T.J., thử nước biển," . "Mau lên!"

      Vẫn cầm trong tay chiếc hộp nhựa, tôi vọt xuống bờ biển và múc đầy nước từ biển. Tôi chạy nước rút trở về và lần này, khi tôi đổ nước biển lên người , la lên.

      rên rỉ mặt đất trong khi tôi ráng nặn óc suy nghĩ xem cần phải làm gì tiếp. Tôi biết vẫn còn rất đau đớn với cái cách quằn quại người đất, giãy giụa tìm tư thế dễ chịu hơn.

      Tôi nhớ đến cây nhíp nhổ lông và vội chạy tới va li của Anna để lấy nó. Khi tôi trở về, tôi gắp hết mấy cái xúc tua ra bằng tốc độ nhanh nhất có thể. nhắm mắt lại và rên rỉ.

      Tôi gắp gần hết khi da của Anna bắt đầu ửng đỏ lên, chỉ những nơi bị sứa chích, mà là khắp người. Mí mắt và môi sưng phồng lên. Tôi hốt hoảng và đổ thêm nước biển lên người , nhưng tác dụng gì. Mắt sưng húp.

      Tôi chạy vào nhà chái và tìm hộp cứu thương, rồi nhào xuống cát bên cạnh , mở nắp hộp, và đổ ụp hết mọi thứ ra. Khi tôi nhặt lên lọ với dung dịch màu đỏ bên trong, tôi nhớ đến lời trong đầu.

      Thứ này có thể cứu mạng em đấy. Nó ngăn lại phản ứng dị ứng.

      Vào thời điểm này, mặt của Anna trông như quả bong bóng và môi sưng phồng lên đến nỗi da môi nứt nẻ. Tôi vật lộn với cái nắp đậy bên trong, nhưng khi tháo nó ra được rồi, tôi đặt cánh tay mình dưới người , nâng đầu dậy, và rót thuốc Benadryl xuống họng . ho và sặc sụa; tôi biết mình cho uống bao nhiêu thuốc rồi.

      Áo bikini của bị lệch lúc tôi nâng lên. Nó rộng quá với , kể từ khi bị sụt ký, và lúc tôi nhìn xuống, tôi phát còn vài cái xúc tua bên trong, còn chích .

      Tôi giật cái áo ra, nhăn mặt khi thấy vết chích ngực . Tôi đặt nằm xuống, đổ nốt số nước biển còn lại lên người , và dùng nhíp gắp hết mấy cái xúc tua.

      Tôi cởi áo thun của mình ra và choàng nó lên người , nhàng nhét hai bên mép áo xuống bên dưới người . " sao đâu, Anna." Rồi tôi nắm tay và chờ đợi.

      Khi da còn đỏ nữa và mấy chỗ sưng tấy xẹp xuống đôi chút, tôi xem hết số thuốc có trong hộp cứu thương nằm rải rác đất. Sau khi đọc toàn bộ các nhãn thuốc, tôi chọn tuýp kem chống dị ứng.

      Tôi bắt đầu từ hai chân và dần lên , xức thuốc lên các vết sưng. "Bôi thuốc này đỡ hơn chút nào ?"

      "Ừ," thào. Mắt còn sưng húp nữa, nhưng mở chúng ra. " mệt quá."

      Tôi biết mình có nên để ngủ , sợ rằng mình cho uống thuốc quá liều. Lúc tôi xem lại nhãn của chai Benadryl, bên trong vẫn còn rất nhiều, và nhãn có ghi chú thuốc này gây buồn ngủ. " sao đâu, cứ ngủ ." bất tỉnh trước khi tôi xong.

      Tôi xoa kem lên bụng , nhưng lúc lên tới ngực , tôi hơi do dự. Tôi nghĩ nhận ra rằng tôi giựt phăng cái áo bikini của ra rồi, hoặc cũng có thể quan tâm.

      Tôi lật áo thun mình khỏi người và rùng mình.

      Ngực bây giờ là mớ hỗn độn. La liệt những lằn xưng tấy phủ đầy da , số chỗ bắt đầu đóng vảy.

      Tôi cố giữ tập trung, chỉ nghĩ đến việc cần phải giúp , và tôi dùng ngón tay thận trọng xoa kem lên. Lúc tôi hoàn thành, tôi kiểm tra khắp người xem có còn vết sưng nào chưa xức thuốc .

      Màu da của trở lại bình thường và các chỗ sưng phồng cũng xẹp hết. Tôi chờ thêm lúc, và rồi tôi bế bổng lên và đưa trở về xuồng cứu sinh.



      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi mở mắt ra và thở phào nhõm vì còn cảm giác cơn đau đớn bỏng rát nữa. T.J. ngủ bên cạnh tôi, hô hấp của cậu sâu và đều đặn. Trần trụi từ eo trở lên , có thứ gì mềm mại đắp ngực tôi như tấm chăn. Tôi ngồi dậy và mặc chiếc áo thun qua đầu, hít vào mùi hương của T.J. Tôi trở người nằm nghiêng và ngủ tiếp.

      Sáng sớm, tôi tỉnh dậy mình. Tôi kéo áo thun lên. Đường nét của các xúc tua sứa để lại thành những lằn đỏ lờ mờ và chắc cũng phải thời gian nữa mới phai dần. Kéo áo lên cao thêm chút, tôi rùng mình vì tình trạng ngực của mình. Những vết đỏ thẫm phủ đầy ngực, đóng vảy và bê bết máu khô. Tôi kéo áo thun xuống, mặc vào quần soóc, và ra khỏi nhà để vệ sinh.

      T.J. đốt lửa khi tôi trở về.

      Cậu đứng dậy. " thấy thế nào?"

      "Gần như bình thường rồi." Tôi vạch áo lên chút cho cậu xem phần bụng mình. Cậu lướt tay lên các vết đỏ.

      "Đau ?"

      ", còn đau mấy."

      "Vậy còn?" Cậu chỉ tay lên ngực tôi.

      " được tốt như này."

      "Em xin lỗi. Có mấy xúc tua nằm trong áo bikini, vẫn còn chích , nhưng em phát giác ra ngay."

      Tôi có chút ký ức nào về chuyện cậu gỡ áo bikini của tôi ra, chỉ mỗi cơn đau đớn bỏng rát. " sao, em đâu có biết."

      "Người chuyển cả sang màu đỏ và sưng phồng lên."

      "Có à?" Tôi cũng nhớ nổi chuyện đó.

      "Em cho uống Benadryl. Nó làm bất tỉnh nhân ."

      "Em hành động vô cùng chính xác."

      Cậu bước vào trong nhà và trở ra với tuýp kem chống dị ứng. "Em bôi thứ này lên da . Dường như nó có tác dụng. bảo nó giúp thấy đỡ hơn trước khi ngất ."

      Tôi cầm lấy tuýp kem cậu đưa ra. Có phải cậu bôi thuốc này lên ngực tôi ? Tôi hình dung mình nằm cát, chỉ mặc mỗi chiếc quần bikini trong khi T.J. xoa kem lên da mình, và bỗng dưng tôi thể nhìn cậu.

      "Cám ơn em," tôi .

      " có phát thấy con sứa trước khi nó chích ?"

      ", chỉ có cơn đau thôi."

      "Em chưa từng thấy con nào trong phá cả."

      " cũng vậy. Con sứa đó hẳn là trôi lạc qua dãy đá ngầm." Tôi bước vào nhà lấy bàn chải đánh răng, bóp tẹo kem đánh răng lên . Lúc trở ra, tôi , "Ít nhất phải là loại gây chết người."

      T.J. nhìn tôi với vẻ mặt hoảng hốt. "Sứa có thể gây chết người à?"

      Tôi lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng. " số loại."

      Chúng tôi tránh xa nước ngày hôm đó. Tôi dọc ven biển, nheo mắt nhìn ra xa và kiểm tra xem có sứa , nhắc nhở chính mình rằng chỉ bởi vì chúng tôi nhìn thấy những nguy hiểm rình rập của đại dương, có nghĩa là chúng tồn tại. Tôi cũng tự hỏi liệu có ngày hộp cứu thương hết đúng thứ thuốc mà chúng tôi cần để cứu lấy mạng mình .



      ***


      Tháng sáu năm 2003, T.J. và tôi sống đảo được hai năm ròng. Tôi lên ba mươi hai vào tháng năm vừa rồi, và vài tháng nữa T.J. được mười chín. Lúc này, cậu ít nhất cũng cao đến sáu foot hai (1m88-) rồi, và chẳng còn tí gì là con nít người cậu nữa. Có đôi khi, những lúc tôi dõi theo cậu câu cá, sửa chữa nhà, hoặc là ra từ trong khu rừng mà cậu biết như lòng bàn tay, tôi thầm nghĩ có phải cậu xem hòn đảo này như nhà mình rồi . nơi mà cậu có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn và bất kể là chuyện gì cũng đều có thể chấp nhận, chỉ cần còn sống sót.



      ***


      Chúng tôi ngồi xếp bằng, đối diện với nhau ở ngay mép biển để tôi có thể cạo râu cho cậu. Cậu nghiêng người tới, đặt tay đùi tôi để trụ vững.

      "Sao lại trở thành người hầu hạ cho em thế?" Tôi trêu. " từng tắm cho em này. Còn cạo râu cho em nữa chứ." Tôi trét kem cạo lông, gần sắp hết, lên má cậu.

      Cậu nở nụ cười tươi rói. "Vì em may mắn?"

      "Em được nuông chiều quá rồi. Đến khi chúng ta rời khỏi đảo, lúc đó em phải tự cạo râu thôi."

      "Vậy đâu còn gì thích thú nữa."

      "Em phải tự xoay xở thôi."

      Tôi cạo râu xong xuôi cho cậu và chúng tôi trở về nhà, chuẩn bị ngủ trưa dưới mái bạt.

      " biết , em rất vui lòng được tắm rửa hay cạo lông cho đấy, Anna. em tiếng là được."

      Tôi cười. " có thể tự lo được, đấy."

      " chắc chứ?" Cậu nằm chăn bên cạnh tôi và cậu đưa tay ra và nâng cánh tay tôi lên, rồi lướt mu bàn tay dọc bên dưới cánh tay tôi. "Ôi chao, mịn màng quá."

      "Đừng! hay nhột lắm." Tôi đẩy cánh tay cậu ra.

      "Còn chân thế nào?" Cậu hỏi, và trước khi tôi kịp trả lời, cậu chồm người tới trước rồi chậm rãi rê tay chân tôi, từ mắt cá chân đến đùi.

      Cả người tôi đột nhiên nóng lên. Tôi phát ra thanh, nửa hổn hển nửa rên rỉ, và tôi ngăn được nó chạy tọt ra khỏi cổ họng mình. Mắt T.J. trợn trừng lên và nhìn tôi đăm đăm với cái mồm há hốc. Rồi cậu nhếch miệng cười, hiển nhiên là rất hài lòng với phản ứng của tôi với đụng chạm của cậu.

      Tôi hít thở sâu và , " có thể tự xử lý công việc chải chuốt cho mình."

      "Em chỉ muốn đáp lại những gì làm cho em mà."

      "Em tốt làm sao, T.J. ạ. ngủ ." Cậu cười và xoay người, nằm đối mặt với tôi. Tôi nằm ngửa và nhắm mắt lại.

      Cậu ta chỉ mới mười tám thôi. Vẫn còn quá .

      giọng thầm trong đầu tôi, về cơ bản đủ trưởng thành rồi.

      Mấy ngày sau, vào buổi trưa, T.J. và tôi bơi cùng bầy cá heo. Có tất cả bốn con, và chúng tôi xem chúng đùa nghịch trong nước quanh chúng tôi. Tôi muốn đặt tên cho chúng, nhưng thể phân biệt nổi con nào với con nào.

      Lúc bầy cá heo bơi , T.J. và tôi ngồi bờ. Tôi chôn mấy ngón chân mình vào trong làn cát trắng, mềm mại.

      " phải bảo tắm sao?" Cậu hỏi.

      "Ừ. Nhưng mang theo đồ gì xuống đây cả." Xà phòng và dầu gội của chúng tôi vơi nhanh chóng. Chúng tôi chỉ tắm xà bông lần tuần bây giờ thôi. Tôi cũng còn biết người mình có mùi gì nữa.

      "Em lấy chúng cho ," cậu .

      " à?"

      "Chắc chắn."

      "Được, nhưng cũng cần quần áo."

      " thành vấn đề."

      Cậu mang tất cả đồ xuống và để chúng lại cát. Tôi đợi cho tới khi cậu khỏi rồi mới cởi đồ ra.

      Tắm xong xuôi, tôi đứng hong khô dưới ánh mặt trời trong lúc. Tôi bước tới chỗ quần áo, nghĩ rằng nhìn thấy cái áo ba lỗ và quần soóc, hoặc bộ bikini. Lựa chọn của cậu làm tôi ngạc nhiên. Cậu chọn cái đầm, chiếc đầm duy nhất mà tôi gói vào hành lý. Cậu cũng chọn luôn cái quần lót bikini màu hồng, và tôi cảm giác hai má mình nóng ran lên. Cậu quên lấy áo ngực, hoặc biết đâu là phải cậu quên, nhưng dù sao trước giờ tôi cũng chẳng bao giờ mặc áo ngực bên trong mỗi khi mặc chiếc đầm này.

      Tôi xỏ vào chiếc quần lót và luồn cái áo đầm qua đầu. Khi tôi tới gần nhà, T.J. công khai ngắm nhìn tôi.

      "Em có đặt chỗ ăn tối ở đâu luôn rồi mà biết ?" Tôi hỏi.

      "Ước gì được vậy," cậu .

      Tôi ngừng lại trước cậu. "Sao lại là đầm?"

      Cậu nhún vai. "Em chỉ nghĩ mặc nó vào đẹp lắm." Cậu tháo cặp kính đen ra và đánh giá tôi từ đầu xuống chân. "Và đúng là rất đẹp."

      "Cám ơn," tôi , cảm giác hơi nóng lại lan tỏa hai má tôi.

      Cậu rời để câu cá, và tôi ngồi chăn dưới mái bạt chờ cậu trở về.

      Tôi thường hay bắt gặp T.J. ngắm nhìn tôi, nhưng cậu ta chưa bao giờ công khai ra mặt như thế. Cậu càng lúc càng bạo gan hơn, thử thăm dò tình hình. Nếu lúc trước cậu còn ra sức giấu giếm cảm giác của mình, giờ đây cậu còn quan tâm đến chuyện đó nữa. Tôi biết ý đồ của cậu là gì, hoặc ngay cả cậu có ý đồ hay , nhưng chung sống với cậu từ giờ trở nên phức tạp hơn nhiều.

      Đây là điều mà tôi hiểu rất .



      ***


      "Ứớc gì mình có kéo." Tôi ngồi tấm chăn trải bên ngoài nhà tuần sau đó, cố chải mái tóc rối như ổ quạ của mình. Nó dài đến tận mông và làm tôi phát điên. "Lẽ ra nên cứa bớt mớ tóc này trước khi lưỡi dao bị cùn," tôi .

      Tôi đưa mắt nhìn ngọn lửa.

      " nghĩ đến đốt tóc, đúng ?" T.J. hỏi.

      Tôi nhìn cậu như thể cậu bị điên. "."

      Có lẽ.

      Tôi tiếp tục chải tóc.

      T.J. bước tới chỗ tôi và đưa tay ra. "Đưa bàn chải tóc cho em. Em chải cho. thấy chưa nào? Em đáp trả cho công lao cạo râu của đó."

      Tôi đưa bàn chải cho cậu. "Em muốn làm gì làm."

      Cậu tựa lưng lên bức tường bên ngoài căn nhà, và tôi ngồi đằng trước cậu. Cậu bắt đầu chải. " có nhiều tóc quá," cậu .

      " biết. Nó dài quá thể."

      "Em thích tóc dài."

      T.J. kiên nhẫn ngồi gỡ ra những mảng tóc rối, xử lý từng lọn từng lọn . Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, nhưng mái bạt đầu che chắn cho chúng tôi. ngọn gió mát thổi vào từ ngoài đại dương. Những tiếng sóng vỗ vào dãy đá ngầm bao giờ dứt, và cảm giác chiếc bàn chải nhàng lên xuống tóc tôi đưa tôi vào trạng thái thanh thản.

      Cậu nâng tóc khỏi cổ tôi, và rồi kéo tôi về phía cậu, để lưng tôi dựa lên lồng ngực cậu. Tôi xoay đầu, và cậu vén tóc tôi qua vai phải. Cậu tiếp tục chải và cảm giác thoải mái đến nỗi chỉ lúc sau tôi nhắm mắt lại và thiếp .

      Lúc tôi thức dậy, dựa vào hô hấp của T.J., tôi biết cậu cũng ngủ quên. Cánh tay cậu vòng từ đằng sau ôm lấy eo tôi, đôi bàn tay đan vào nhau của cậu đặt làn da trần ngay bên chiếc quần bikini của tôi. Tôi lại nhắm mắt, nghĩ đến cảm giác dễ chịu khi nằm trong vòng tay T.J.

      Cậu nhúc nhích, thầm vào tai tôi, " tỉnh rồi à?"

      "Ừ. Giấc ngủ trưa ngon quá."

      "Em cũng vậy."

      Mặc dù tôi muốn, nhưng tôi ngồi dậy và tay cậu trượt khỏi bụng tôi. Tóc tôi đổ trơn trượt xuống lưng. Tôi nhìn qua vai và mỉm cười. "Cám ơn em chải tóc cho ."

      Mắt cậu nặng nề buồn ngủ và còn gì đó khác nữa. Thứ gì đó mà thể nhầm lẫn được chính là ham muốn.

      "Lúc nào cần cũng được."

      Tim tôi đập rộn ràng lên. Tôi cảm thấy bụng dạ bồn chồn và cảm giác rạo rực lan tỏa khắp người tôi.

      Cho rằng mối quan hệ của chúng tôi trở nên phức tạp có lẽ là so với thực tế.



      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24 - T.J
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi dõi theo Anna rời sau khi chải tóc cho . Tôi nhớ đến ngày hôm đó, đến thanh phát ra khi tôi rê tay lướt dọc chân . Tôi tự hỏi phát ra loại thanh gì khác nữa nếu tôi dùng tay làm những trò khác với . Dục vọng muốn luồn tay vào trong chiếc quần bikini của và mò mẫm vào thời khắc đó của tôi gần như kiểm soát được. Nếu là ở Chicago, ngay cả cái liếc mắt của tôi cũng đừng hòng. Nhưng tôi bắt đầu nung nấu suy nghĩ, nếu như là ở đảo này, chừng tôi có cơ hội.



      ***


      Anna và tôi bơi tới bơi lui trong phá, chờ đợi bầy cá heo. "Buồn chán quá," tôi .

      " cũng vậy," , trôi bồng bềnh lưng. "Này, hay là tụi mình thử xem chúng ta có thể làm cú nâng lên như Johnny và Baby ."

      " tình em chẳng biết gì."

      "Em chưa bao giờ xem Dirty Dancing (39) sao?"

      "Chưa." Cơ mà tựa đề nghe cũng đến nỗi nào.

      " bộ phim rất tuyệt. xem nó lúc còn học cấp ba. Hình như là năm 1987."

      "Em chỉ mới hai tuổi."

      "Ồ. Nhiều khi quên mất em vẫn còn trẻ lắm."

      T.J. lắc đầu. "Em còn trẻ thơ như nghĩ đâu."

      "Ờ, sao cũng được, là vầy, Patrick Swayze diễn vai thầy dạy khiêu vũ tên là Johnny Castle tại khu nghỉ mát ở Catskills. Jennifer Grey đóng vai Baby Houseman, và ấy đến đó với gia đình." Anna ngừng lại vài giây rồi , "Này, vừa mới nghĩ đến điều. Baby và gia đình của ấy cũng chơi xa nghỉ mát suốt cả kỳ nghỉ hè của họ, giống như em vậy."

      " ấy cũng bực mình như em à?" Tôi hỏi.

      Anna lắc lắc đầu và cười. " nghĩ vậy. ấy quen với Johnny và cả hai người dùng rất nhiều thời gian ở giường."

      Sao mình chưa bao giờ xem bộ phim này nhỉ? Nghe đỉnh thế cơ chứ.

      "Nhưng rồi Penny, bạn nhảy của Johnny có bầu, và Baby phải vào thế. Trong phim, họ phải làm cú nâng người rất khó, và lúc đầu Baby thể làm được, sau đó họ cùng nhau luyện tập trong nước."

      "Và đó là thứ mà muốn làm?" Nếu nó đồng nghĩa với việc được đụng chạm với , tôi đồng ý cả hai tay hai chân.

      " luôn muốn thử lần. Nó thể nào khó đến thế."

      đứng trước tôi và , "Được rồi, giờ chạy về phía em, và lúc nhảy lên, em hãy đặt tay lên chỗ này." túm lấy tay tôi và đặt lên hông . "Rồi em nâng thẳng lên qua đầu. Em nghĩ em nâng nổi chứ?"

      Tôi đảo mắt. "Tất nhiên là em nâng nổi rồi."

      "Vì nguyên do nào đó, Baby mặc quần dài trong nước mỗi khi ấy tập luyện, nghĩ mãi cũng hiểu. Thôi được rồi, em sẵn sàng chưa?"

      Tôi rồi, và Anna chạy đến chỗ tôi và nhảy lên. Ngay phút tôi đặt tay lên hông , ngã vật người tôi vì bảo mình bị nhột. Mặt tôi ụp vào giữa hai chân .

      Chúng tôi tách nhau ra và , "Lần này đừng có mà cù ."

      Tôi bật cười. "Em có cù . Em đặt tay mình đúng ngay chỗ dặn."

      "Được rồi, chúng ta làm lại nào." lùi trở về sau để lấy đà chạy. " đến đây."

      Lần này, khi tôi nâng lên, do nước quá sâu, nên tôi đứng vững được. Tôi ngã ra sau và cũng ngã theo lên mình tôi, chuyện này tệ.

      "Chết tiệt, là lỗi của em," tôi . "Chúng ta cần phải chuyển tới chỗ nước nông hơn. Thử lại lần nữa ."

      Lần này chúng tôi thực được cú nâng vô cùng hoàn hảo. Tôi nâng lên và duỗi thẳng hai tay hai chân ra và ưỡn cong lưng.

      "Chúng ta làm được rồi," hét.

      Tôi giữ trong tư thế đó lâu hết mức có thể, rồi mới hạ xuống. Trước đó tôi phải lùi chân mấy bước, ra xa hơn chỗ hơi trũng xuống, và ngay khi chân chạm đáy, đầu chui tọt xuống nước. Tôi đưa tay xuống và nâng lên. hít hơi và choàng cánh tay quanh cổ tôi. Vài giây sau đó, quắp luôn hai chân quanh eo tôi và bám chặt.

      Dường như bị bất ngờ, có lẽ là bởi nghĩ nước cao đến qua đầu, hoặc cũng có thể là do tay tôi chụp lên mông .

      "Giờ em chán tí nào cả, Anna." ra, nếu tôi hạ xuống dưới chút, đích thực hiểu ra thân thể tôi buồn chán thế nào.

      "Tốt." vẫn còn quặp tay và chân quanh người tôi, và tôi nghĩ đến hôn khi , "chúng ta có khách kìa."

      Tôi nhìn ra sau và thấy bốn con cá heo bơi vào trong phá, chọc chọc mõm vào người chúng tôi và nài nỉ chúng tôi chơi đùa với chúng. Thất vọng, tôi tới chỗ nước nông và đặt xuống, đảm bảo cho chân chạm tới đáy.

      Tôi rất thích chơi với cá heo, nhưng chơi đùa với Anna tôi càng thích hơn.



      Chú ý:

      (39) Điệu nhảy dơ bẩn (tạm dịch) là bộ phim lãng mạn của Mỹ được công chiếu vào năm 1987, do Jennifer Grey diễn trong vai Frances Baby Houseman và Patrick Swayze vai Johnny Castle.



      P.S. Chậc chậc, các bé cá heo làm bóng đèn kìa, là...
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :