1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Bầy cá heo bơi lội cùng tôi trong phá. Chúng lặn xuống dưới người tôi và trồi lên phía bên kia. Chúng làm mấy thanh chít chít nghe tức cười làm sao, và những lúc tôi trò chuyện với chúng, chúng biểu lộ như thể chúng hiểu tôi gì. T.J. và tôi thích túm lấy vây chúng, cười ha hả khi chúng cho chúng tôi cưỡi lên. Tôi có thể đùa nghịch với chúng nhiều giờ liền mà biết chán.

      T.J. chạy xuống phá. "Anna, đoán xem em tìm được gì này."

      Chiếc giày còn lại của T.J. dạt vào bờ, và vì cậu cần phải lo làm bị thương chân mình nữa, cậu suốt mấy tiếng đồng hồ trong rừng, tìm kiếm xem có gì thú vị . Cho tới giờ, cậu vẫn chưa tìm được gì ngoài những vết muỗi cắn, nhưng dù vậy, cậu vẫn tiếp tục. Nó cho cậu việc gì đó để làm.

      "Em tìm được gì?" Tôi hỏi, vuốt ve chú cá heo.

      "Mang giày tennis vào và theo em."

      Tôi chào tạm biệt với bầy cá heo, theo cậu đến nhà chái, và mang giày cùng vớ vào.

      "Được rồi, bây giờ hiếu kì lắm rồi đây. Là gì vậy?"

      " cái động. Em đến đó để nhặt đống cành khô, và khi em lôi chúng ra, em thấy miệng hang. Em muốn vào trong xem có gì trong đó."

      Vài phút sau đến được hang động. T.J. quỳ xuống lối vào và bò trườn hai tay hai chân vào trong.

      "Hẹp hơn là em nghĩ," cậu gào lên. " nằm xuống đất và bò lê bụng theo kiểu quân đội vào . Tuy là chật hẹp, nhưng vẫn đủ chỗ. Mau vào đây."

      "Đừng hòng," tôi hét lên đáp trả. " bao giờ chui vào cái động này đâu."

      Tim tôi đập nhanh hơn, và bắt đầu vã mồ hôi hột chỉ nghĩ đến nó thôi.

      "Em mò mẫm trong đây. nhìn được gì hết."

      "Em làm trò này làm gì? Nhỡ như trong đó có chuột, hay con nhện vừa to vừa đáng sợ sao?"

      "Gì? nghĩ trong đây có nhện à?"

      "Thôi, quên ."

      "Em nghĩ trong đây có gì khác ngoài đá và cành cây. Dù sao em cũng chắc chắn được."

      "Nếu mấy cành cây trong đó khô ráo mang chúng ra đây. Chúng ta có thể thêm vào chồng củi."

      "Được."

      T.J. bò ra khỏi động và đứng lên với cái thứ gì trông như cái xương ống chân trong tay và thứ ràng là cái đầu lâu trong tay kia. Cậu quẳng nó xuống và , "Mẹ kiếp!"

      "Ôi trời ơi," tôi . " biết người này là ai, nhưng hiển nhiên là có kết cục tốt đẹp gì."

      " có cho rằng đây là người dựng cái lán gỗ đó ?" T.J. hỏi. Chúng tôi nhìn trân trân xuống cái đầu lâu.

      Tôi gật đầu. "Đó cũng là phán đoán của ."

      Chúng tôi quay trở về nhà chái và cầm theo thanh củi cháy từ đống lửa để làm đuốc. Chúng tôi vội trở lại hang động và T.J. lại nằm ịch xuống hai tay hai chân và bò lê vào trong, cầm ngọn đuốc đằng trước.

      "Đừng làm phỏng mình đấy," tôi gọi với theo.

      " ."

      "Em vào trong chưa?"

      "Rồi."

      "Thấy gì vậy?"

      "Chính xác là bộ xương người. Nhưng còn gì khác trong đây." T.J. trở ra và đưa đuốc cho tôi. "Để em trả lại mấy phần xương này về trong động với số còn lại."

      "Đề nghị đúng đấy."

      T.J. và tôi bước trở về nhà chái. "Chà, ban nãy đúng là kinh hoàng," tôi .

      "Phải mất bao lâu để cơ thể phân hủy chỉ còn lại bộ xương khô?" T.J. hỏi.

      "Trong cái nhiệt độ và khí ẩm thấp này à? Chắc là chẳng phải lâu lắm đâu."

      "Em tin chắc đây là cái gã từ lán gỗ."

      "Có lẽ em đúng. Và nếu đó ta, vậy là toong thêm cơ hội giải cứu chúng ta." Tôi lắc đầu. " ta trở về, bởi vì ta chưa bao giờ rời . Nhưng thứ gì giết ấy?"

      " biết." T.J. ném ít củi vào lửa và ngồi xuống cạnh tôi. "Sao chịu vào trong động? Ý em là trước khi chúng ta biết về cái bộ xương trong đó."

      " chịu đựng được những nơi vừa chật hẹp, vừa kín mít. Chúng làm hoảng sợ. Em nhớ cái nhà bên hồ mà kể với em ? Căn nhà mà cha và hay cùng nhau tới câu cá?"

      "Có."

      "Sarah và hay cùng chơi đùa với bọn trẻ cũng nghỉ ở đó với gia đình. Có con đường bọc vòng quanh hồ, và nó có cái ống thoát nước rất dài bên dưới. Tụi con nít luôn thích thách thức nhau bò xuyên qua cái ống đó tới đầu bên kia. Có lần, Sarah và quyết định thử xem, và bọn thuyết phục mọi người cùng với nhau. Bọn bò vào được nửa đường phát hoảng. thể thở và đứa nhóc đằng trước chịu di chuyển lên . thể lui trở ra vì còn những đứa khác đằng sau. Lúc đó chắc mới bảy tuổi, và người cũng chẳng lớn bao nhiêu, nhưng cái ống thoát nước bé tí tẹo. Bọn cuối cùng cũng ra được ngoài, và Sarah phải chạy tìm mẹ ngừng khóc. nhớ nó như in như thể chỉ mới ngày hôm qua."

      "Thảo nào chịu vào trong."

      "Điều hiểu là tại sao Bones (31) lại chui vào trong đó chờ chết."

      "Bones?"

      " cảm thấy ta nên có cái tên. Bones nghe có vẻ khá hơn là 'cái gã từ lán gỗ'"

      "Nghe được đấy." T.J. .



      ***


      Tôi ngồi bên cạnh nhà chái và chơi bài mình. Khi T.J. tới, tôi biết ngay là có chuyện gì đúng với cái cách cậu ôm sát cánh tay vào người, và đỡ nó bằng tay kia. Vai cậu xụi xuống.

      Tôi đứng lên. "Em làm sao vậy?"

      "Em té từ cây dừa."

      "Lại đây." Tôi vòng tay qua eo cậu và đỡ cậu chậm rãi vào xuồng cứu sinh. Chỉ cử động nhàng thôi cũng đủ khiến cậu nhăn nhó, và cậu cố gắng, cách thất bại, để đè nén tiếng rên rỉ khi tôi giúp cậu nằm xuống. Thôi thúc muốn chăm sóc, giảm bớt cơn đau cho cậu bùng lên đột ngột và mạnh mẽ trong tôi, khiến tôi có chút sửng sốt.

      " trở lại ngay; lấy thuốc Tylenol cho em."

      Tôi lắc ra hai viên Tylenol vào lòng bàn tay và cầm lấy chai nước, hứng đầy nước từ đồ trữ nước mưa. Tôi cho thuốc vào miệng T.J. và nâng đầu cậu lên để cậu uống nước. Cậu nuốt xuống và chầm chậm hít thở.

      "Sao em lại leo lên cây?"

      "Em muốn hái mấy trái dừa , xanh mà thích."

      Tôi mỉm cười. "Em ngọt ngào, nhưng nghĩ xương đòn của em bị gãy rồi. Đợi đến khi Tylenol có tác dụng, thử xem có thể làm băng đeo cố định tay cho em ."

      "Được," cậu , nhắm mắt lại.

      Tôi lục tìm trong va li và tìm thấy cái áo ba lỗ dài màu trắng. Hai mươi phút sau, tôi giúp cậu ngồi dậy.

      "Xin lỗi, biết em đau lắm."

      Tôi gập khuỷu tay cậu lại và quàng dây đeo qua, rồi nhàng buộc nó vào vai cậu. Đỡ cậu nằm xuống trở lại, tôi vuốt tóc cậu ra khỏi mặt và hôn lên trán cậu. "Cố gắng đừng cử động nhiều."

      "Được, Anna."

      Có thể là nó đau như tôi nghĩ, vì lúc tôi liếc nhìn về sau trước khi rời khỏi chiếc xuồng, mặt cậu nở nụ cười tươi rói.

      Tôi thức dậy tối đó để cho thêm củi vào lửa.

      "Anna?"

      Giọng T.J. làm tôi giật mình. "Sao?"

      " giúp em ra ngoài được ? Em muốn tiểu."

      "Chắc chắn rồi."

      Tôi giúp cậu leo ra lối ra vào xuồng, rồi thêm củi. Lúc cậu trở về, tôi cho cậu uống thêm Tylenol.

      "Nãy giờ em có ngủ được chút nào ?" Tôi hỏi.

      " được lắm."

      Sáng hôm sau, cục sưng và vết bầm tím ngắt lên chỗ xương cậu bị gãy. Cậu nhăn mặt đau đớn khi tôi buộc chặt băng đeo, và tôi cho cậu uống liều Tylenol thứ ba.

      Cậu chịu để tôi cho cậu uống thêm viên nào nữa sau đó. "Em muốn uống nhiều quá, Anna. chừng sau này chúng ta cần đến nó nữa."

      Cậu cảm thấy tốt hơn ba ngày sau, và cậu quẩn quanh theo đuôi tôi như chú cún con. Cậu xuống bờ biển khi tôi câu cá, cậu lẽo đẽo theo sau lúc tôi nhặt trái sa kê, và cậu muốn giúp tôi làm sạch đồ trữ nước. Khi cậu đòi theo tôi nhặt củi, tôi đuổi cậu về chỗ cái chăn trải dưới gốc cây dừa.

      "Em lành được đâu nếu cứ chịu ngừng qua lại, T.J."

      "Em chán quá. Và em cần phải tắm rửa. Chờ trở về rồi giúp em tắm chứ?"

      "Gì? Đừng hòng, tắm cho em đâu."

      Ngượng chịu nổi.

      "Anna, hoặc là giúp em tắm, hoặc là có thể ngửi mùi hôi của em."

      Tôi ngửi cậu. "Đúng là người em hơi có mùi. Thôi được, giúp em, nhưng chỉ chà rửa số chỗ người em thôi và đó là vì em hôi rình."

      Cậu toét miệng cười. "Cám ơn ."

      Chúng tôi cùng nhau lội xuống phá ngay sau khi tôi lượm củi trở về. T.J. mặc nguyên quần soóc và ngồi xuống nước phủ lấy phần thân dưới của cậu. Tôi quỳ bên cạnh cậu và xát thanh xà phòng lên bàn tay mình.

      "Cầm giùm ," tôi , đưa nó cho cậu.

      Tôi bắt đầu nhàng rửa ráy mặt cậu với bàn tay đầy xà phòng của mình và dùng lòng bàn tay múc nước để rửa trôi bọt , ngón tay tôi chạm đến râu ria lởm chởm hai bên má, dưới cầm và môi cậu.

      "Cảm giác tuyệt quá," cậu .

      Tôi múc đầy nước vào trong chiếc hộp nhựa mình mang theo và đổ lên đầu cậu, rồi bắt tay gội đầu. Tóc cậu dài ra nhiều, và cậu liên tục phải hất nó ra khỏi mắt. Cậu thích dùng cái nón rơm cao bồi của tôi để giữ cho tóc khỏi vướng víu, hợp với ý tôi; từ lâu tôi xem chiếc nón lưỡi trai của cậu thuộc về mình.

      "Ước gì có kéo," tôi . " giúp em cắt tóc."

      Cậu đưa xà phòng cho tôi, và tôi lại trát lên tay. Tôi cọ rửa cổ cho cậu và di chuyển xuống vùng ngực, ngón tay tôi lướt qua núm vú cứng lên của cậu. Cậu im lặng quan sát tôi.

      Tôi chà rửa cánh tay còn tốt, và lưng cậu. Cậu thể nâng tay kia lên được, nên tôi đành cố làm những gì mình có thể, nhàng rửa quanh chỗ gần vết thương cậu.

      " xin lỗi," tôi , khi cậu nhăn mặt.

      Tôi sai lầm khi đưa mắt nhìn xuống dưới lúc tôi chuẩn bị rửa ráy chân cậu. Nước trong phá đủ trong để tôi có thể nhìn thấy vật căng phồng thẳng đứng lên trong quần cậu. "T.J.!"

      "Xin lỗi." Cậu ngượng ngùng nhìn tôi. "Lần này, em giấu nó được."

      Đợi , có bao nhiêu lần thế này rồi?

      Bỗng dưng tôi biết phải nhìn đâu nữa. Dù sao đây cũng phải lỗi của cậu; tôi quên béng chuyện gì xảy ra khi mình dùng tay xoa xoa bóp bóp khắp người thiếu niên mười bảy tuổi.

      Hoặc bất kì người đàn ông nào, đúng ra là vậy.

      ", có gì. chỉ có chút sững sờ, chỉ vậy thôi. cứ tưởng em bị đau."

      Trông cậu có vẻ mờ mịt, cậu , "Cơ mà em có làm gãy chỗ đó đâu."

      Được rồi, bỏ qua chuyện này thôi.

      Tôi cọ rửa chân cho cậu, và lúc tôi chuyển đến hai bàn chân, tôi phát cậu bị nhột. Cậu giật bàn chân ra, và rồi kêu lên, "Ui da" khi hành động này gây đụng chạm đến phần thân của cậu.

      "Xin lỗi. Được rồi, em tương đối sạch rồi đó."

      " lau khô cho em à?" Cậu trao cho tôi nụ cười đầy chờ mong.

      "Ha. Tức cười quá. Em chắc nhầm tưởng chúng ta với những người sở hữu trong tay khăn lông rồi đấy."

      "Cám ơn nhiều, Anna."

      " có chi."

      Tôi giúp cậu tắm rửa suốt hai tuần tiếp theo, cho đến khi vết thương cậu đủ lành lặn để cậu có thể tự làm việc đó. Càng về sau, ngượng nghịu cũng giảm bớt phần nào. Tôi bao giờ liếc xuống để nhìn xem cơ thể cậu phản ứng thế nào nữa.

      "Thế này cũng hẳn là tệ với em nhỉ?" ngày kia tôi hỏi trong khi gội đầu cho cậu.

      " tệ chút nào," cậu , nụ cười bừng nở rạng rỡ mặt cậu. "Nhưng đừng lo," cậu thêm vào với vẻ mặt trịnh trọng giả tạo. "Ngày nào đó em trả cả vốn lẫn lãi cho . Nếu có khi nào bị thương, em cam đoan giúp rửa ráy."

      " nhớ điều đó."

      Tôi thầm nhắc nhở mình phải cẩn thận hơn nữa mới được. Tắm rửa cho cậu có thể là có chút ngượng nghịu, nhưng nó chẳng là gì so với cảm giác mà tôi cảm nhận khi bàn tay trơn trượt đầy xà phòng của cậu du ngoạn da thịt tôi.



      Ghi Chú:

      (31) Xương.

      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Anna đứng cạnh chiếc xuồng cứu sinh. Tôi đưa cá mình câu được cho và cất cần câu vào nhà chái. "Có gì trong đồ trữ nước ?"

      " có."

      "Biết đâu lát nữa trời mưa."

      băn khoăn dõi mắt lên trời và bắt tay vào rửa cá. "Mong là vậy."

      Giờ là tháng mười , và chúng tôi sống đảo này được sáu tháng rồi. Anna bảo mùa mưa quay lại cho đến tận tháng năm. Trời vẫn mưa, nhưng cách ngày và được lâu. Chúng tôi có nước dừa, nhưng vẫn luôn rất khát.

      "Ít ra chúng mình có kinh nghiệm, bao giờ uống nước đọng trong ao nữa," Anna , rùng mình. "Lần đó là khủng khiếp."

      "Chúa ơi, em biết chứ. Em cứ tưởng mình sắp ra luôn cả cái lá lách."

      Chúng tôi thể sai khiến cơn mưa được, nhưng Maldives có rất nhiều sinh vật biển. Dừa và sa kê chỉ vừa đủ để giảm bớt cơn đói thôi, nhưng bầy cá màu sắc sặc sỡ câu được từ phá giúp cho chúng tôi bị chết đói.

      Tôi đứng trong nước cao đến thắt lưng và câu từng con từng con . có con nào dài hơn mười lăm centimét - khuyên tai và sợi dây ghita đủ khả năng để giữ sức nặng - và tôi sợ mắc phải con gì bự hơn và làm đứt dây câu. Cũng may là Anna có mang theo nhiều khuyên tai, vì tôi làm mất chiếc rồi.

      Tuy chúng tôi có đủ đồ để ăn, nhưng Anna bảo chế độ ăn uống của chúng tôi có đủ dưỡng chất trong đó.

      " lo lắng cho em lắm đấy, T.J. Em vẫn trong thời kì phát triển."

      "Em phát triển tốt lắm mà." Chế độ dinh dưỡng của chúng tôi hẳn là cũng đến nỗi nào, bởi vì quần soóc của tôi dài đến tận đầu gối lúc mới rơi máy bay, và giờ nó tối thiểu cũng cao lên inch.

      "Trong sa kê chắc là có vitamin C, nếu chúng ta bây giờ chắc bị bệnh Scurvy (32) rồi," lầm bầm.

      "Bệnh Scurvy là bệnh quái gì vậy?" Tôi hỏi. "Nghe tởm quá."

      "Đó là căn bệnh do thiếu chất vitamin C," . "Cướp biển và thủy thủ những hải trình dài thường hay phát bệnh này. dễ chịu tí nào đâu."

      Anna nên lo lắng cho bản thân nhiều hơn. Quần bơi của ấy rộng rinh, và ngực còn căng đầy cái áo bơi như trước nữa. Xương đòn của lồi cả ra và xương lồng ngực của lộ lên. Tôi ra sức ép ăn thêm, và cũng nỗ lực, nhưng hơn phân nửa tôi là người giải quyết phần thức ăn còn lại của . giống , ăn uống cùng thứ đồ ăn mỗi ngày phiền hà gì đến tôi, và cứ đói bụng là tôi ăn thôi.

      buổi sáng, vài tuần sau đó, Anna , "Hôm nay là lễ Tạ Ơn (33) đấy."

      "Thế à?" Tôi để tâm lắm đến ngày tháng, nhưng Anna luôn theo dấu từng ngày.

      "Ừ." đóng sổ tay lại và đặt nó xuống đất kế bên. " nghĩ mình từng ăn cá vào lễ Tạ Ơn bao giờ."

      "Với cả dừa và sa kê nữa," tôi thêm vào.

      "Dù sao cũng quan trọng chúng ta ăn gì. Ngày lễ Tạ Ơn chủ yếu là để tỏ lòng biết ơn cho những gì mình có."

      cố ra vẻ tươi cười khi , nhưng rồi tôi thấy dùng mu bàn tay lau mắt, và đeo kính mát vào.

      ai trong chúng tôi nhắc đến ngày lễ đó nữa trong suốt thời gian còn lại trong ngày. Tôi nghĩ đến lễ Tạ Ơn; tôi cho rằng thế nào cũng có người đến cứu chúng tôi trước lúc đó rồi. Tuy vậy, Anna và tôi hầu như còn bàn đến chuyện giải cứu nữa - nó chỉ khiến cho cả hai chúng tôi thêm phiền muộn. Tất cả những gì có thể làm đó là chờ đợi và mong rằng có chiếc máy bay nào đó bay ngang qua. Đó là điều khó khăn nhất, thể kiểm soát hoàn cảnh của mình, trừ khi chúng tôi quyết định cùng rời thuyền cứu sinh, và Anna bao giờ đồng ý chuyện đó. đúng. Làm như thế chỉ tổ tự sát thôi.

      Đêm đó giường ngủ, thào, " đội ơn Chúa vì chúng ta có nhau, T.J. ạ."

      "Em cũng vậy."

      Nếu Anna chết lúc rơi máy bay, và tôi phải bơ vơ mình trong suốt quãng thời gian này, tôi tự hỏi biết mình có thể sống nổi .



      ***


      Chúng tôi trải qua Lễ Giáng Sinh đuổi bắt gà.

      Sáng sớm hôm đó, lúc tôi khom người xuống để nhặt củi, tôi bỗng thét lên như đứa con khi con gà đột ngột phóng ra từ bụi cây gần đó và dọa tôi hồn vía lên mây.

      Tôi vội đuổi theo nó, nhưng nó biến mất vào trong cái bụi khác. Tôi thọc tay vào và mò mẫm, nhưng sờ thấy thứ gì cả.

      "Anna, tiếng vỗ phành phạch mà mình hay nghe là tiếng của con gà đấy," tôi khi mang củi trở về.

      "Ở đây có gà sao?"

      "Ừ. Em đuổi theo nó vào mấy bụi cây nhưng nó thoát mất rồi. Mau cột dây giày tennis vào . Chúng ta sắp sửa được ăn gà cho bữa tối đêm Giáng Sinh rồi."



      ***


      "Ở đằng kia. vừa nghe thấy nó. đạp vào bụi cây, còn em hãy chuẩn bị túm lấy nó lúc nó chạy ra ngoài ở đầu bên kia nhé," Anna , khi Cuộc Tác Chiến Bắt Gà lên đến đỉnh điểm. Chúng tôi theo dấu nó hơn cả giờ đồng hồ rồi, từ đầu bên kia đến đầu bên này của hòn đảo, và rốt cuộc chúng tôi cũng có thể gần hoàn thành nhiệm vụ.

      "Nó kìa," hét lên, khi nó vỗ cánh phành phạch lao ra từ bụi cây ngay bên cạnh tôi.

      Tôi cố tóm lấy nó cho bằng được nhưng cuối cùng cũng chỉ túm được đống lông gà. "Mẹ kiếp, đồ con gà khốn nạn!"

      Tôi đuổi theo nó. Anna bắt kịp tôi và chúng tôi dồn nó vào trong đám bụi cây. Nó bắt đầu vặn vẹo để thoát qua lỗ hỏng giữa mấy tán lá, nhưng Anna nhào tới và chụp lấy nó. Tôi túm lấy chân của nó, giựt nó ra khỏi bụi cây, và đập mạnh nó xuống đất.

      Anna lỡ nhịp. "Tốt lắm, T.J." vỗ lên lưng tôi.

      Tôi cắt cổ nó và treo ngược nó lên cho đến khi máu trong người nó chảy ra gần hết, rồi vặt lông, cố gắng nhìn đến đầu nó.

      Anna dùng dao chặt nó.

      "Trông chẳng giống thứ bày bán trong siêu thị tí nào," .

      "Nhìn ổn mà," tôi . phanh thây nó triệt để, nhưng chúng tôi đặt mấy miếng chặt ra lên nhiều phiến đá, rồi đẩy chúng đến gần lửa.

      ngửi ngửi. "Ngửi ," , khi thịt gà được nướng chín.

      Sau khi thấy thịt có vẻ chín, chúng tôi để cho nó nguội bớt và rồi dùng ngón tay xé thịt. Vài chỗ bị khét, và còn chưa chín lắm ở vài chỗ khác, nhưng nó ngon tuyệt.

      "Con gà này ngon quá thôi," tôi , liếm liếm ngón tay.

      Anna gặm xong đùi gà, rồi , "Ừ, cả tuyệt vời." ném chiếc xương gà vào đống xương càng lúc càng chất chồng lên bên cạnh đống lửa, dùng mu bàn tay chùi miệng, và , " biết còn bao nhiêu con gà nữa nhỉ."

      "Em biết. Nhưng chúng ta tìm ra từng con từng con ."

      "Đây là món gà ngon lành nhất mà từng được ăn, T.J. ạ."

      Tôi ợ cái và cười ha hả. " nghi ngờ gì nữa."

      Chúng tôi dọn sạch xương và trải chăn lên mặt cát, cách xa khỏi đống lửa.

      " quen mở quà vào Lễ Vọng hay Lễ Chính Ngày (34) ?" Tôi hỏi .

      "Lễ Vọng. Còn em?"

      "Cũng vậy. Nhiều khi Grace và Alexis còn nài nỉ được mở quà vào ngày hai mươi ba nữa cơ đấy, nhưng mẹ em bắt chúng đợi."

      Chúng tôi nằm cạnh nhau, thư giãn. Tôi nghĩ đến Grace và Alexis, và mẹ và cha. Họ hẳn là rất khổ sở khi phải tổ chức lễ mừng Giáng Sinh mà có tôi.

      Phải chi họ biết được Anna và tôi vẫn còn sống và tổ chức tiệc mừng lễ của mình.



      ***


      Mùa mưa trở lại vào tháng năm, Anna và tôi có thể thả lỏng tâm lý chút. Nhưng trời rất thường bị bão, và chúng tôi thể làm gì ngoài rúc đầu trốn trong xuồng cứu sinh, lắng nghe tiếng vọng ầm ầm của sấm chớp trong khi chờ đợi cho nó chấm dứt.

      Chúng tôi gặp cơn bão lớn đến mức làm đổ xuống cái cây, cho nên tôi dùng cưa tay cưa nó thành củi đốt. Phải tốn mất hai ngày mới xong, nhưng khi tôi cưa xong rồi, bên trong nhà chái chất đầy củi.

      Tôi xuống bãi biển ngay sau đó để tắm cho mát tí. Anna nghịch nước trong phá, chơi đùa với bầy cá heo. Lội xuống nước, tôi vuốt ve đầu con, và tôi thề nó vừa cười với tôi.

      "Sáu con, wow. Lập kỷ lục rồi," tôi .

      "Đúng vậy. Chúng cùng nhau kéo tới đây hôm nay." Bầy cá heo ghé vào trong phá đều đặn như bộ máy đồng hồ, vào cuối buổi sáng và xế chiều. Luôn có tối thiểu hai con, nhưng đây là lần đầu tiên nhiều như vậy đồng loạt kéo đến.

      "Em đổ mồ hôi kìa," . "Em lại cưa cây nữa à?"

      Tôi thụp đầu xuống nước và lắc lắc người như chú chó lúc trồi trở lên. "Ừ, nhưng xong cả rồi. Chúng ta cần phải nhặt củi được thời gian đấy." Tôi duỗi người, hai cánh tay nhức mỏi. "Xoa bóp vai cho em , Anna. Làm ơn mà?"

      "Tới đây." dẫn tôi lên bờ. " mát xa lưng cho em. Tay nghề của tầm cỡ quốc tế đấy."

      Tôi ngồi xuống đằng trước và suýt nữa rên rỉ thành tiếng lúc chạm tay lên vai tôi. Đúng là quá về tay nghề của mình, và tôi tự hỏi biết ấy có thường mát xa cho bạn trai mình . Bàn tay có lực hơn tôi tưởng, và xoa bóp cổ và lưng tôi cả lúc lâu. Tôi tưởng tượng tay chạm đến những nơi khác của mình, và nếu có thuật đọc tâm, chắc chắn phát hoảng cho xem.

      "Rồi đấy," khi kết thúc. "Cảm giác thoải mái chứ?"

      " hình dung được đâu," tôi . "Cám ơn ."

      Chúng tôi bước về nhà chái. Anna đổ nắp Woolite vào nước mưa mà hứng được bằng thùng đựng xuồng cứu sinh, và dùng tay khuấy đều.

      "Đến ngày giặt giũ rồi à?"

      "Ừ."

      Tôi đề nghị cùng chia nhau nhiệm vụ giặt giũ, nhưng cứ để làm. Chắc là chỉ muốn tôi nghịch ngợm quần lót của thôi.

      bỏ quần áo bẩn vào thùng và giặt chúng. Lúc lấy từng món ra và để riêng chỗ để xả nước thêm lần nữa, , "Này T.J., quần lót của em đâu?"

      Mới nhắc đến quần lót.

      " còn vừa nữa, với lại cũng gần như là rách hết te tua rồi."

      "Tức là em còn cái nào à?"

      " còn. Em đâu được như ai đó có cả va li quần áo chứ."

      "Như vậy phải rất thoải mái sao?"

      "Lúc đầu đúng là thế, nhưng giờ em quen rồi." Tôi toét miệng cười và chỉ tay vào quần soóc của mình. "Trong đây hoàn toàn trần trụi đấy, Anna."

      cười. "Sao cũng được, T.J."



      Ghi Chú:

      (32) Hay còn gọi là Scorbut, là bệnh do thiếu hụt vitamin C, biểu dưới những triệu chứng sau: chảy máu nướu răng, chậm lành vết thương, các vết thâm tím rộng da (mảng xuất huyết dưới da). Thêm vào đó là dễ bị nhiễm trùng, dễ bị kích động, và trầm cảm.

      (33) Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving): ngày lễ tạ ơn Chúa, vào ngày thứ năm cuối cùng của tháng mười .

      (34) Lễ Vọng (24/12 - Christmas Eve) và Lễ Chính Ngày (25/12 - Christmas Day).

      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Từ lúc chiếc máy bay kia bay ngang qua, đến giờ chúng tôi đảo được hơn năm rồi.

      Tôi nhặt dừa vào buổi trưa hôm đó, và thanh động cơ, quá ầm ĩ và đột ngột, làm cho tôi giật bắn người. Tôi bỏ hết mọi thứ tay và lao ra bãi biển.

      T.J. vọt ra từ trong đám rừng cây. Phóng nhanh về phía tôi, và chúng tôi quơ tay vẫy vẫy tới lui, dán mắt nhìn theo chiếc máy bay bay ngang qua đầu mình.

      Chúng tôi la hét và ôm chầm lấy nhau và nhảy tưng tưng lên xuống, nhưng chiếc máy bay chuyển hướng sang phải và tiếp tục bay . Chúng tôi đứng đó, thẫn thờ nghe tiếng động cơ xa dần.

      "Nó có vừa nghiêng cánh ?" Tôi hỏi T.J.

      " chắc nữa. Có nhỉ?"

      " cũng biết. Có lẽ là có."

      "Nó có phao nổi, đúng chứ?"

      "Nó đúng là chiếc thủy phi cơ," tôi xác nhận.

      "Vậy là nó có thể hạ cánh ở đâu đó đằng kia nhỉ?" Cậu hỏi, ra hiệu về phía phá.

      " nghĩ vậy."

      "Họ có thấy chúng mình ?" Cậu hỏi.

      T.J. mặc cái quần soóc thể thao màu xám với những đường sọc màu xanh hai bên quần và để trần, nhưng tôi mặc bộ bikini màu đen của mình mà đáng lẽ phải mồn nền cát trắng xóa chứ.

      "Chắc chắn rồi, ý là, làm sao có thể thấy được hai người vẫy tay chần dần ngay đó chứ?"

      "Có lẽ vậy," cậu .

      "Nhưng đúng là họ thể thấy được đống lửa của chúng ta," Tôi chỉ ra. Chúng tôi vẫn chưa gỡ nhà chái xuống, và cũng kịp thảy mấy chiếc lá xanh khô vào lửa để đốt thêm khói. Tôi còn chắc bên trong nhà chái có chiếc lá xanh nào nữa.

      Chúng tôi ngồi bãi biển suốt hai tiếng sau đó, chuyện, cố dỏng tai lên lắng nghe xem có tiếng động cơ máy bay nào đến gần .

      Đến cuối cùng, T.J. đứng dậy. "Em câu cá đây." Giọng cậu nhạt nhẽo.

      "Ừ," tôi .

      Sau khi cậu , tôi bước tới cây dừa và thu nhặt những trái mà vừa nãy mình quẳng hết xuống đất. Tôi ghé ngang qua cây sa kê đường trở về, và lượm lên hai quả, rồi cất tất cả vào trong nhà chái. Tôi cho thêm củi vào lửa và ngồi chờ T.J.

      Khi cậu trở về, tôi rửa sạch và nướng cá cho bữa tối, nhưng ai trong chúng tôi ăn uống gì cả. Tôi chớp chớp mắt nén khóc và thở phào nhõm khi T.J. lang thang vào rừng.

      Tôi nằm xuống trong xuồng cứu sinh, cuộn tròn người, và khóc.

      Tất cả hy vọng mà chúng tôi cố gắng báu víu vào kể từ khi bị rơi máy bay vỡ tan ra thành hàng triệu mảnh vỡ vào ngày hôm đó, như khối thủy tinh bị ai đó dùng búa tạ nện mạnh vào. Tôi cho rằng nếu chúng tôi có thể luôn túc trực bãi biển khi có máy bay bay ngang qua, thế nào chúng tôi cũng được giải cứu. Có lẽ họ nhìn thấy chúng tôi. Có lẽ họ nhìn thấy, nhưng biết chúng tôi bị mất tích. Dù sao cũng còn quan trọng nữa, bởi vì họ quay trở lại.

      Nước mắt tôi rơi nữa, và tôi tự hỏi liệu có phải nước mắt mình khô cạn rồi .

      Tôi bò ra ngoài xuồng cứu sinh. Mặt trời lặn, và T.J. ngồi cạnh đống lửa, bàn tay phải của cậu buông thõng đùi.

      Tôi chăm chú nhìn kỹ. "Ôi, T.J. Nó bị gãy sao?"

      "Chắc vậy."

      Bất kể cậu đấm tay vào thứ gì - tôi đoán là thân cây nào đó - cũng làm cho mấy khớp ngón tay cậu chảy đầy máu và cả bàn tay cậu sưng vù lên khủng khiếp.

      Tôi lấy hộp cứu thương và mang theo cùng hai viên Tylenol và nước trở lại.

      "Em xin lỗi," cậu , nhìn vào mắt tôi. "Thứ cuối cùng mà cần lúc này là cái xương gãy nữa để chăm sóc."

      "Nghe này," tôi , quỳ xuống trước mặt cậu. " bao giờ phê phán bất cứ việc gì em làm, chỉ cần điều đó có thể giúp em phát tiết phần nào để chống đỡ được với hoàn cảnh, em hiểu ?"

      Cuối cùng cậu cũng nhìn tôi, gật đầu, và cầm lấy mấy viên Tylenol trong bàn tay giơ ra của tôi. Tôi đưa cậu luôn chai nước, và cậu uống chúng. Tôi ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, thẫn thờ nhìn vào những tàn lửa bị bắn lên trung khi tôi cho cây củi vào lửa.

      " làm sao để chống đỡ, Anna?"

      " khóc."

      "Có tác dụng ?"

      "Đôi khi."

      Tôi đăm đăm nhìn vào bàn tay bị gãy của cậu và cố kìm nén thôi thúc muốn rửa sạch máu khô đó, rồi nắm giữ nó trong tay mình. " từ bỏ rồi, T.J. ạ. Em từng , ' dễ dàng hơn nếu còn nghĩ đến họ quay trở lại' và em đúng lắm. Chiếc máy bay lần này cũng quay lại. Chỉ khi nào nó đáp xuống phá, lúc đó mới tin chúng ta rời khỏi đảo. Cho đến lúc đó, ở đây chỉ có và em thôi. Đó là điều duy nhất mà chắc chắn."

      "Em cũng từ bỏ," cậu thào.

      Tôi nhìn cậu, tan nát cả về thể chất lẫn tinh thần, và xem ra, đến cuối cùng, tôi vẫn còn nước mắt.

      Sáng sớm hôm sau, tôi kiểm tra tay cậu. Vết sưng phồng lên gấp đôi.

      "Nó cần phải được cố định," tôi . Tôi cầm lấy cành cây ngắn từ chồng củi, và lục lọi trong va li để tìm thứ gì quấn quanh nó. " quấn chặt quá, nhưng đau đấy, T.J."

      "Được mà."

      Tôi đặt cành cây dưới bàn tay cậu, và nhàng kéo miếng vải đen qua mu tay cậu, quấn quanh hai lần, rồi nhét phần vải còn lại vào bên dưới.

      " quấn tay em bằng gì vậy?" Cậu hỏi.

      "Quần lót dây của ." Tôi ngước mắt lên nhìn cậu. "Em đúng đấy; nó chẳng thoải mái tí nào. Nhưng tuyệt vời để làm băng quấn cứu thương."

      Khóe miệng T.J. hơi cong lên. Cậu nhìn tôi chăm chăm, tia lấp lánh sáng lên, mà đêm hôm qua hoàn toàn trống vắng trong đôi mắt nâu của cậu. " ngày nào đó em thấy nó tức cười," tôi .

      " biết gì , Anna? Lúc này đây, em cảm thấy nó rất tức cười."



      ***


      T.J. được mười tám vào tháng chín năm 2002. Cậu còn là cậu bé bị rơi máy bay xuống đại dương với tôi mười lăm tháng trước nữa.

      Có điều, cậu cần phải cạo râu rồi. Râu cậu mọc dài hơn nhiều so với mảng râu lún phún hồi trước, nhưng vẫn còn chưa đủ để làm chòm râu và ria mép. ra nó hợp với cậu lắm. Tôi chắc có phải là cậu thích để râu , hay là cậu chỉ thèm để tâm đến chuyện cạo râu.

      Tóc đầu cậu đủ dài để buộc lại bằng dây cột tóc của tôi, và ánh mặt trời tẩy cho nó thành màu nâu nhạt. Tóc tôi cũng dài ra. Nó dài lòng thòng đến ngang lưng tôi và khiến cho tôi điên tiết. Tôi từng thử dùng dao cắt bớt , nhưng lưỡi dao - cùn và có răng cưa - thể cắt đứt được.

      Mặc dù dáng người vẫn còn hơi gầy, T.J. cao lên được ít nhất hai inch (5cm), tăng chiều cao cậu lên đến sáu foot (1m83).

      Cậu trông trưởng thành hơn. Bản thân lên ba mươi mốt tháng năm vừa rồi, dung mạo tôi chắc cũng già hơn rồi. Tôi cũng chẳng làm sao biết được, cái gương duy nhất mà tôi có nằm trong túi trang điểm cất trong túi xách, và giờ này chắc nó trôi bồng bềnh nơi nào đó đại dương.

      Tôi cố nhịn hỏi cậu thấy thế nào, hoặc là có phát ra triệu chứng ung thư nào , nhưng tôi vẫn luôn cẩn thận quan sát cậu. Dường như cậu thích ứng được khá ổn, trưởng thành và phát triển, ngay cả trong tình trạng được thuận lợi thế này.



      ***


      Người đàn ông trong giấc mơ của tôi rên lên khi tôi hôn lên cổ . Tôi chen chân vào giữa hai chân và hôn dần từ cằm xuống ngực . vòng tay qua eo tôi và lật tôi xuống bên dưới, đặt môi lên môi tôi. Có cái gì đó trong nụ hôn của làm tôi giật mình, và tôi tỉnh giấc.

      T.J. nằm đè người tôi. Chúng tôi nằm tấm chăn trải dưới cây dừa, chỗ chúng tôi hay ngủ trưa. Tôi nhận ra mình làm gì và vặn vẹo bò ra từ bên dưới người cậu, mặt tôi bốc cháy. " nằm mơ."

      Cậu lật người nằm ngửa lưng, hô hấp dồn dập.

      Tôi loạng choạng đứng lên, rồi xuống mép nước và ngồi bắt chéo chân cát. Mày khá lắm, Anna. Tấn công người ta trong khi người ta ngủ.

      Vài phút sau, T.J. ra tới chỗ tôi.

      " vô cùng xấu hổ," tôi .

      Cậu ngồi xuống. "Đừng thế."

      "Chắc hẳn lúc đó em bàng hoàng, chẳng hiểu làm cái quái gì."

      "Ờ, đúng là vậy, nhưng rồi em theo đà với luôn."

      Tôi nhìn qua cậu, há hốc mồm. "Em điên à?"

      "Gì? là người bảo em rất dễ thích ứng mà."

      Ừ, và ràng là cũng rất cơ hội.

      "Hơn nữa," T.J. . " thích cuộn người sát em lúc ngủ lắm. Làm sao mà em biết được hành động lúc đó của là có ý gì? Khó hiểu chết được."

      Mức độ nhục nhã của tôi tăng thêm nấc. Tôi thường hay thức giấc giữa đêm phát mình nằm quá gần T.J., người tôi cuộn tròn sát người cậu, và tôi cứ tưởng cậu ngủ suốt luôn và nhận ra.

      " xin lỗi. Đây hoàn toàn là lỗi của . cố tình làm em hiểu lầm."

      " sao đâu, Anna. Chẳng có chuyện gì to tát hết."

      Tôi giữ khoảng cách với cậu suốt thời gian còn lại trong ngày, nhưng tối đó, lúc nằm giường, tôi , "Đúng là như vậy. Việc em thích ôm ấp đấy. Chỉ là quen ngủ chung giường với bạn trai mình. ngủ cạnh ta cũng được rất lâu rồi."

      "Đó là người mà mơ thấy à?"

      " phải. Nó là trong những giấc mơ kỳ quặc mà mình thể ràng được. Thành , biết người đó là ai. Nhưng vô cùng xin lỗi em."

      " cần cứ luôn miệng xin lỗi em, Anna. Em chỉ bảo mình có chút ngỡ ngàng thôi. Chứ có em thích đâu."

      Ngày hôm sau, khi tôi trở về từ phá, tôi phát T.J. ngồi cạnh nhà chái và dùng dao cạy mấy cái niềng răng của mình.

      "Có cần giúp ?"

      Cậu nhổ ra mẩu kim loại khỏi miệng. Nó rơi xuống đất, nằm cạnh mấy mẩu khác giống vậy.

      " cần đâu."

      "Em được định gỡ chúng ra lúc nào vậy?"

      "Sáu tháng trước. Mãi đến hôm qua em mới nhớ ra."

      Đó là khi tôi nhận ra thứ gì đánh thức mình trong giấc mơ. cậu con trai với cái niềng răng hôn tôi từ thuở cấp ba rồi.

      P.S. Comment cái nào, like cái nào

      Hôm nay post 4 chương thôi nhé, mai post tiếp. 4 chương này dài bằng 5 chương hôm qua đấy.

      ~Ôi sao buồn ngủ quá, máu lười đại phát...
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi đứng trước lán gỗ của Bones khi Anna tìm thấy tôi. Mồ hôi đổ ròng ròng mặt .

      " đuổi theo con gà quanh khắp hòn đảo rồi, nhưng nó chạy nhanh quá. phải bắt nó cho bằng được, cho dù đó có là điều cuối cùng làm." khom người tới trước, đặt tay lên đầu gối, cố lấy hơi. ngước lên nhìn tôi. "Em làm gì vậy?"

      "Em định gỡ cái lán này xuống, rồi chuyển số gỗ ra ngoài bãi biển để dựng căn nhà."

      "Em biết cách xây nhà sao?"

      " biết, nhưng em có dư thời gian để tìm hiểu mà. Nếu tính toán cẩn thận, em có thể dùng lại được tất cả số gỗ và đnh ốc này. Em có thể dùng tấm bạt để làm mái che, như vậy lửa bị tắt." Tôi xem xét bàn lề cửa, suy nghĩ biết có thể tận dụng được chúng luôn . "Em cần có việc gì đó để làm, Anna ạ."

      " thấy đó là ý kiến hay đấy," .

      Chúng tôi tốn mất ba ngày để tháo dỡ toàn bộ cái lán và vác mấy cây gỗ ra bãi biển. Tôi tháo hết tất cả đinh ốc cũ và cất chúng vào trong thùng công cụ với mấy thứ sẵn có trong đó.

      " muốn ở quá gần rừng đâu," Anna . "Vì có chuột đấy."

      "Được." thế thôi nhưng tôi thể nào dựng nhà bãi biển được, vì cát quá mềm và ổn định. Chúng tôi chọn nơi ở giữa, nơi mà bãi cát kết thúc và đất đá bắt đầu. Chúng tôi đào đất để xây móng cho căn nhà, nhiệm vụ chết tiệt bởi chúng tôi có xẻng. Tôi dùng cái đầu hình móc của cây búa để moi lên từng mảng từng mảng đất, và Anna ở ngay đằng sau tiếp tục bằng cách xúc số đất cát đó bằng trong mấy cái hộp nhựa.

      Tôi dùng cái cưa bị hoen gỉ để cưa gỗ thành kích thước thích hợp. Anna giữ chặt mấy cây gỗ trong khi tôi đóng đinh vào.

      " mừng vì em quyết định làm việc này," .

      "Phải mất thời gian mới hoàn thành được."

      " sao cả."

      bước lại thùng công cụ để lấy thêm đinh cho tôi. Sau khi đưa chúng cho tôi, bảo, "Cho biết nếu em cần giúp gì nữa nhé."

      nằm dài lên cái chăn trải gần đó và nhắm mắt lại. Tôi dõi theo lúc, mắt tôi chạy dọc chân , lên bụng, rồi lên ngực , thầm nghĩ biết làn da có mềm mịn như nó trông như vậy . Tôi nhớ lại ngày hôm đó, lúc hôn tôi dưới cây dừa. Tôi nhớ cảm giác đó tuyệt vời đến thế nào. Đột nhiên, mở mắt và xoay đầu về phía tôi. Tôi vội nhìn . Tôi nhớ nổi mình bị phát ngắm nghía bao nhiêu lần nữa. cũng chưa từng gì về chuyện đó, cũng bảo tôi thôi cái trò đó , và vì thế mà tôi càng thêm thích ấy.



      ***


      Năm nay đáng lẽ là năm cuối của tôi, và Anna ghét việc tôi bị lỡ học.

      "Chắc em phải thi lấy chứng chỉ GED thôi. trách em được nếu em muốn làm vậy, thay vì quay trở về trường và học lại mấy năm cấp ba."

      "GED là gì?"

      " chứng chỉ trung cấp. Đôi khi, có số thanh thiếu niên bỏ học giữa chừng, họ chọn lựa chọn này thay vì quay lại trường học. Nhưng em đừng lo, giúp em."

      "Được." Giờ phút này, tôi chẳng để tâm quái gì đến cái bằng cấp ba hết, nhưng dường như điều này rất quan trọng với .

      Ngày hôm sau, trong khi chúng tôi tiếp tục dựng nhà, Anna , "Em định cạo râu à?" lướt mu bàn tay mình lên râu tôi. " nóng sao?"

      Tôi cầu nguyện mình có đủ râu mặt để che phủ cái mặt đỏ như gấc chín của mình. "Em chưa bao giờ cạo râu. Mấy sợi râu lún phún ít ỏi mà em từng có rụng hết lúc em bắt đầu hóa trị. Sau khi em trở lại Chicago, râu tóc em mới bắt đầu mọc lại."

      "Ờ, bây giờ nó đầy cả ra rồi."

      "Em biết. Nhưng em có gương, và em biết cần phải làm gì."

      "Sao em sớm? giúp em cạo mà."

      "Ờ , cơ mà như thế quê lắm nhỉ?"

      " nào," . nắm lấy tay tôi và kéo tôi đến nhà chái. mở va li và lấy ra dao cạo và kem cạo lông dùng cho chân mình, rồi chúng tôi ra biển.

      Chúng tôi ngồi xếp bằng đối diện nhau. bóp ra ít kem lên tay và chấm chấm lên mặt tôi, rồi bôi ra xung quanh. đặt tay sau ót tôi, kéo tôi đến gần cho tới khi đúng góc độ, và bắt đầu cạo bên mặt trái của tôi với những đường cạo từ tốn, thận trọng.

      "Báo cho em biết trước," . " chưa từng cạo râu cho người đàn ông nào hết. cố cắt lên mặt em, nhưng hứa chắc được."

      "Ít ra cũng làm tốt hơn em."

      Chỉ có vài inch khoảng cách giữa hai khuôn mặt của chúng tôi, và tôi nhìn vào mắt . Có lúc chúng màu xám, và có lúc màu xanh biển. Hôm nay là ngày màu xanh biển. Trước giờ tôi nhận ra lông mi rất dài. "Người ta hay có chú ý đến đôi mắt ?" Tôi buột miệng.

      chồm người tới trước và khuấy khuấy dao cạo trong nước. "Đôi khi."

      "Chúng đẹp lắm. Bây giờ trông chúng còn xanh hơn vì nước da rám nắng quá."

      mỉm cười. "Cám ơn."

      dùng tay múc nước rồi đổ dọc xuống má tôi, rửa lớp kem mặt.

      "Cái nhìn thế này là sao?" hỏi.

      "Cái nhìn gì?"

      "Em suy nghĩ gì đây." chỉ tay lên đầu . " có thể nhìn thấy mấy cái ròng rọc trong đầu em chuyển động đấy."

      "Khi mình chưa từng cạo râu cho người đàn ông nào. có coi em như người đàn ông ?"

      ngập ngừng trước khi trả lời. " coi em là thằng nhóc."

      Tốt, bởi vì tôi phải.

      lại bóp thêm kem lên bàn tay và cạo nốt phần còn lại mặt tôi. Khi hoàn thành xong, giữ cằm tôi và xoay qua xoay lại, lướt mu bàn tay lên mặt tôi.

      "Được rồi," . "Em gọn gàng rồi nhé."

      "Cám ơn. Chưa chi mà em thấy mát mẻ hơn rồi."

      "Có gì đâu. Cho biết khi nào em cần cạo râu nữa nhé."



      ***


      buổi tối, Anna và tôi nằm giường, trò chuyện với nhau.

      " nhớ gia đình mình lắm," . " mộng tưởng mà luôn tua tua lại trong đầu mình. tưởng tượng ra có chiếc máy bay đáp xuống phá, và với em đều ngồi ngay bãi biển lúc nó hạ cánh. Chúng ta bơi tới chỗ nó, và người phi công tin nổi đó là chúng ta. Bọn mình bay và ngay khi tìm được điện thoại, chúng ta gọi về cho gia đình. Em có thể hình dung nổi tình cảnh đó như thế nào với họ ? Được báo tin rằng người đó chết và phải tổ chức tang lễ, và rồi chính người tưởng rằng chết đó gọi điện đến cho mình?"

      ", em thể hình dung nổi nó như thế nào." Tôi lật ngửa người, nằm bụng, và chỉnh lại cái đệm ghế dưới đầu. "Em dám cá ước gì mình chưa bao giờ chấp nhận công việc này."

      " nhận công việc này vì nó là cơ hội tuyệt vời để đến được nơi mình chưa từng tới. ai có thể đoán biết được chuyện thế này xảy ra."

      Tôi gãi gãi vết mũi cắn chân. " sống chung với cái gã đó à? ngủ cạnh ta."

      "Ừ."

      "Em cho rằng ta muốn xa lâu đến vậy."

      " ấy muốn."

      "Nhưng muốn à?"

      gì trong phút. " chuyện này với em làm cảm thấy là lạ."

      "Tại sao, là vì nghĩ em còn quá để có thể hiểu chuyện à?"

      " phải, đó là vì em là phái nam. nghĩ em có thể liên hệ đến được."

      "Ồ, em xin lỗi." Tôi nên như vậy với . Anna rất tốt trong việc đối xử với tôi như thằng oắt con.

      "Tên ta là John. muốn kết hôn, nhưng ấy vẫn chưa sẵn sàng, và mệt mỏi khi cứ phải chờ đợi. nghĩ tốt hơn nếu xa thời gian. Để suy nghĩ về số quyết định."

      "Hai người ở bên nhau được bao lâu rồi?"

      "Tám năm." có vẻ hơi xấu hổ.

      "Vậy là ta hề muốn kết hôn?"

      "Chà. cho rằng ta chỉ muốn kết hôn với thôi."

      "Ồ."

      " muốn chuyện ta nữa. Còn em sao? Em có bạn nào ở Chicago chứ?"

      " còn nữa. Em từng quen với bạn tên Emma. Em gặp ấy ở bệnh viện."

      " bé cũng bị bệnh Hodgkin à?"

      ", là bệnh bạch cầu. ấy ngồi chiếc ghế bên cạnh em khi em trị liệu hóa trị lần đầu tiên. Kể từ sau đó bọn em rất thường gặp nhau."

      " bé bằng tuổi em à?"

      "Hơi hơn tí. ấy chỉ mới mười bốn."

      " bé thế nào?"

      " ấy khá trầm tính. Em nghĩ ấy rất dễ thương. Mặc dù lúc đó ấy bị mất hết tóc rồi, và ấy rất ghét điều đó. ấy luôn đội chiếc nón. Khi tóc của em cũng rụng cả, ấy mới thôi ngượng ngùng nữa. Rồi hai đứa đầu trọc bọn em cùng ngồi bên nhau, nhưng bọn em thèm quan tâm."

      "Rụng mất tóc hẳn là phải khó chấp nhận lắm."

      "Ờ, với con chắc là còn khó hơn. Emma cho em xem mấy bức ảnh cũ, và ấy có mái tóc vàng dài."

      "Ngoài lúc hóa trị, hai em có ở bên nhau ?"

      "Có chứ. ấy biết mọi ngõ ngách trong bệnh viện. Các y tá luôn lờ như thấy mỗi khi họ bắt gặp bọn em hôn nhau ở đâu đó. Bọn em lên khu vườn tầng thượng của bệnh viện, và cùng nhau ngồi tắm nắng. Em muốn dẫn ấy ra ngoài chơi, nhưng hệ miễn dịch của ấy cho phép ấy ở trong đám đông. Có tối, các y tá cho bọn em xem phim trong phòng trống. Bọn em cùng nhau nằm giường và họ đem bỏng ngô đến cho tụi em."

      " bé bị bệnh nặng ?"

      "Lúc bọn em mới gặp nhau, ấy khá ổn, nhưng rồi sáu tháng sau, ấy trở bệnh nặng hơn. Tối đó lúc gọi điện cho nhau, ấy bảo mình có danh sách những việc mà ấy muốn làm, và ấy bảo có thể ấy còn bao nhiêu thời gian nữa."

      "Ôi, T.J."

      "Vào thời điểm đó, ấy mới lên mười lăm, nhưng ấy muốn sống được tới mười sáu để có thể thi lấy bằng lái xe. ấy muốn được đến dạ tiệc khiêu vũ cuối cấp của trường (35) , nhưng rồi bảo ra buổi khiêu vũ bình thường nào của trường cũng được." Tôi ngập ngừng, nhưng nằm trong tối cạnh Anna cho tôi cảm giác dễ mở lòng mình tâm . " ấy muốn được làm tình, để ít nhất cũng biết nó có cảm giác thế nào. Lúc đó, bác sĩ chuyển ấy trở về chỗ cũ và ấy có phòng bệnh riêng. Em nghĩ các y tá biết, có lẽ ấy kể với họ, nhưng họ để chúng em được mình và bọn em cũng xoay sở được để đánh dấu hoàn thành thứ trong danh sách đó. Ba tuần sau, ấy mất."

      " là buồn, T.J. ạ." Anna nghe như cố nhịn khóc. "Em ?"

      "Em biết. Em quan tâm đến ấy rất nhiều, nhưng đó là thời điểm rất bình thường. Hóa trị của em ngưng tác dụng, và em phải bắt đầu dùng xạ trị. ấy mất khiến em thêm sợ hãi. Liệu em có biết nếu em ấy, Anna?"

      "Có mà," thầm.

      Cũng lâu rồi tôi nghĩ tới Emma. Dù vậy, tôi bao giờ quên ấy; lần đó cũng là lần đầu tiên của tôi.

      " quyết định gì về gã bạn trai mình, Anna?"

      trả lời. Có lẽ muốn trả lời tôi, hoặc cũng có lẽ ấy thiếp . Tôi lắng nghe tiếng sóng vỗ vào đá ngầm, thanh này làm tôi thấy thư thả, tôi nhắm mắt lại và mở ra cho đến khi ánh mặt trời đánh thức tôi sáng sớm hôm sau.



      Ghi Chú:

      (35) Nguyên văn là prom, viết tắt cho promenade, là buổi dạ tiệc khiêu vũ trang trọng. Điển hình được tổ chức vào cuối năm cấp ba. Những thành viên tham dự bao gồm học sinh năm hai và năm ba.

      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      " muốn chơi bài xì phé ?" T.J. hỏi.

      "Được, nhưng để bộ bài ở dưới chỗ phá nước rồi."

      "Để em lấy," cậu .

      " cần đâu. Dù sao cũng phải vệ sinh. tạt qua lấy nó đường về luôn." Tôi ghét phải đâu gần khu rừng khi trời tối, và tôi chỉ còn chừng hai phút trước khi mặt trời lặn.

      Tôi chỉ vừa cầm lên bộ bài khi nó xảy đến. Tôi để ý thấy nó bay tới, và hẳn là nó sà thẳng xuống từ trời với tốc độ cao, vì lúc con dơi đâm sầm vào đầu tôi, tôi suýt ngã ập xuống. Mất giây tôi mới hiểu ra thứ gì lao vào mình, và rồi tôi bắt đầu thét lên. Kinh hoảng, tay tôi cào cáu tóc để hất con dơi ra.

      T.J. lao đến chỗ tôi. "Có chuyện gì vậy?" Trước khi tôi kịp trả lời, con dơi cắn xuống tay tôi. Tôi càng thét dữ tợn hơn. "Có con dơi báu trong tóc ," tôi , khi cơn đau nhức nhói lan khắp lòng bàn tay tôi. "Nó cắn !"

      T.J. chạy vọt . Tôi lắc mạnh đầu qua lại, cố hất con dơi ra. Khi cậu trở lại, cậu ép người tôi xuống mặt cát cho đến khi tôi nằm sát xuống đất.

      "Đừng cử động," cậu , bàn tay đặt lên đầu tôi. Rồi cậu đâm lưỡi dao xuyên qua thân con dơi. Nó ngừng cựa quậy. "Từ từ. Em lấy nó ra khỏi tóc ."

      "Nó chết chưa?" Tôi hỏi.

      "Rồi."

      Tôi nằm im. Tim tôi đập dồn dập, và tôi muốn nổi điên lên, nhưng tôi cố ép mình bình tĩnh lại trong khi T.J. gỡ con dơi ra khỏi tóc tôi.

      "Rồi đó."

      Chúng tôi thể nhìn thấy gì dưới ánh trăng khuyết mờ nhạt, nên T.J. quay trở lại đống lửa và cầm theo cây củi cháy. Cậu cúi xuống và giơ nó về phía thân con dơi.

      Trông nó gớm ghiếc, nó có màu nâu nhạt với cặp cánh đen thui to đùng, lỗ tai nhọn và răng nanh. thân nó có đầy vết lở loét. Lông lá quanh mõm nó trông ướt át và nhớt nhợt.

      " nào," T.J. . "Chúng mình lấy hộp cứu thương thôi."

      Chúng tôi trở về nhà chái và ngồi xuống cạnh đống lửa.

      "Đưa tay cho em."

      Cậu rửa sạch vết thương bằng giấy tẩm cồn, bôi thuốc sát trùng, và dán băng cá nhân lên vết thương. Bàn tay tôi nhức nhói.

      "Đau ?"

      "Đau."

      Tôi có thể chịu được cơn đau, nhưng cái ý nghĩ về thứ gì đó có thể ủ bệnh trong máu tôi khiến tôi khiếp sợ.

      T.J. chắc hẳn cũng có cùng ý nghĩ đó, vì trước khi chúng tôi ngủ cậu chôn lưỡi dao trong lửa và để nó ở đó qua đêm.
      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :