1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Chúng tôi ăn gì khác ngoài dừa và sa kê trong suốt mười tám ngày tiếp theo và áo quần chúng tôi treo lòng thòng người. Bụng Anna kêu réo ngay cả khi ngủ, và dạ dày tôi cứ đau dai dẳng. Tôi nghi ngờ là đoàn cứu hộ còn tìm chúng tôi nữa, và cảm giác trống trải, rỗng , có liên quan gì với cơn đói thêm vào cái đau ê ẩm trong ruột tôi, mỗi khi tôi nghĩ đến gia đình và bạn bè.

      Tôi nghĩ gây ấn tượng với Anna nếu có thể xiên được cá. Thay vào đó, tôi chỉ tự đâm vào chân mình, làm tôi đau đến chết sống lại, tất nhiên tôi để cho biết.

      " muốn bôi thuốc sát trùng lên," Anna . chấm chấm thuốc lên vết thương và dán băng cá nhân lên. bảo ẩm ướt đảo là môi trường hoàn hảo cho vi khuẩn sinh sôi và ý nghĩ trong hai người chúng tôi bị nhiễm khuẩn khiến sợ chết khiếp. "Em phải tránh xa nước cho đến khi nó lành lặn, T.J. muốn em giữ cho nó được khô ráo."

      Tuyệt. cả câu cá. cả bơi lội.

      Hàng ngày trôi qua chậm chạp. Anna trở nên trầm mặc. ngủ nhiều hơn, và tôi thường bắt gặp lau nước mắt những lúc lượm củi hoặc khảo sát đảo trở về. ngày kia, tôi thấy ngồi bãi biển, dõi mắt lên bầu trời.

      " dễ dàng hơn nếu từ bỏ ý nghĩ họ quay trở lại," tôi bảo .

      ngước nhìn lên tôi. "Thế tức là chỉ nên chờ cho chiếc máy bay ngày nào đó ngẫu nhiên bay qua đầu mình à?"

      "Em biết, Anna ạ."

      Tôi ngồi xuống cạnh . "Chúng ta có thể rời chiếc xuồng cứu sinh," tôi . "Chất vào đó nhiều thức ăn và dùng hộp nhựa để hứng nước. Rồi chèo xuồng ."

      "Lỡ như bọn mình hết thức ăn và có chuyện gì xảy ra với cái xuồng sao? Đó là tự sát đấy, T.J. ràng là nơi chúng ta ở nằm lộ trình bay đến bất kì hòn đảo có người ở nào cả, và có gì đảm bảo có máy bay bay ngang qua. Các hòn đảo này nằm cách nhau đến cả hàng ngàn dặm mặt nước biển. thể ở ngoài đó. thể nào sau khi nhìn thấy Mick. thấy an toàn hơn ở đây, đất liền. Và cũng biết họ trở lại, nhưng điều này ra miệng cảm giác như bỏ cuộc vậy."

      "Em từng có cùng cảm giác như vậy, nhưng còn nữa."

      Anna quan sát tôi. "Em rất dễ thích ứng."

      Tôi gật đầu. "Từ giờ chúng ta sống hòn đảo này."



      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      T.J. hét lớn tên tôi. Tôi ngồi cạnh nhà chái, thẫn thờ nhìn vào trung. Cậu chạy đến chỗ tôi, kéo lê theo cái va li đằng sau.

      "Anna, của phải ?"

      Tôi đứng dậy và vọt lên gặp cậu tới. "Đúng vậy!"

      Làm ơn cho nó đúng là cái va li tôi cần.

      Tôi nhào người ngồi sụp xuống cát trước cái va li và giật mạnh dây kéo, rồi lật tung nắp va li và toét miệng cười tươi rói.

      Tôi đẩy quần áo ướt mèm của mình sang bên và lục tìm số trang sức. Tôi tìm thấy cái bọc nhựa Ziploc trong suốt, và đổ hết mọi thứ ra. Lục lọi trong đó, tay tôi túm lấy chiếc khuyên tai chùm dài, và phấn khích giơ nó ra cho T.J. xem.

      Cậu mỉm cười, xem xét cái móc cong mắc bông tai. "Cái này làm được lưỡi câu hoàn hảo đấy, Anna."

      Tôi lôi hết mọi thứ ra khỏi va li: bàn chải đánh răng và hai tuýp kem đánh răng cỡ thường, thêm tuýp làm trắng răng hiệu Crest, bốn cục xà phòng, hai chai dầu tắm, dầu gội và dầu xả, kem dưỡng da, kem cạo lông, và dao cạo cùng hai túi lưỡi dao để thay. Ba hộp khử mùi - hai loại rắn và loại keo - dầu baby và bông gòn để rửa lớp trang điểm, son dưỡng môi vị sơ ri, và - đội ơn Jesus - hai hộp băng vệ sinh dạng que. Sơn móng tay và nước tẩy móng, nhíp nhổ lông, ngoáy tai nhãn hiệu Q-Tips, khăn giấy Kleenex, chai nước giặt đồ Woolite để giặt tay đồ bơi của tôi, và hai tuýp kem chống nắng với độ SPF 30 (27) . T.J. và tôi đen thui thủi rồi, tôi nghĩ kem chống nắng còn có tác dụng gì nữa.

      "Wow," T.J. cảm thán lúc tôi sắp xếp xong xuôi mọi vật dụng.

      "Hòn đảo chúng ta phải tới có tiệm thuốc tây," tôi giải thích. " kiểm tra rồi."

      Tôi cũng có gói vào cây lược và bàn chải tóc, kẹp tóc và dây buộc tóc, bộ bài, sổ tay lịch và viết, hai cặp mắt kính mát - cặp hiệu Ray Ban và cặp gọng to màu đen - với nón cao bồi bằng rơm mà tôi luôn đội mỗi khi bơi.

      Tôi nhặt từng món trong mớ quần áo lên, vắt cho ráo nước và trải cát cho khô. Bốn bộ đồ bơi, quần cotton mặc trong nhà, quần soóc, áo hai dây, áo thun, và bộ áo váy mùa hè. Đôi giày tennis và mấy cặp vớ. cái áo thun màu xanh in hình ban nhạc REO Speedwagon, và chiếc áo Nike xám với dòng logo đỏ Just Do It ngay mặt trước. Cả hai cái áo đều là cỡ lớn, và tôi mặc chúng để ngủ.

      Tôi ném quần lót và áo ngực trở vào trong va li và đóng nắp lại. Tôi xử lý chúng sau.

      " may đây là cái va li dạt vào bờ," tôi .

      "Còn va li kia chứa gì vậy?"

      "Sách vở và bài tập của em." Tôi lên kế hoạch bài vở cẩn thận, sắp xếp tất cả các bài học mà T.J. cần phải hoàn thành. Số tiểu thuyết mà tôi dự định đọc trong hè cũng nằm trong va li đó, và tôi lưu luyến nghĩ chúng có ích thế nào để giúp thời gian trôi qua dễ dàng hơn. Tôi đưa mắt nhìn T.T., vẻ mặt đầy hy vọng. "Biết đâu chúng ta cũng tìm thấy va li của em."

      " thể nào. Cha mẹ em mang chúng rồi. Đó là tại sao em có đem theo mấy bộ độ và bàn chải răng trong ba lô. Mẹ em muốn em có sẵn đồ dùng bên mình trong trường hợp bị trì hoãn chuyến bay và phải ngủ qua đêm đâu đó."

      " chứ?"

      "Ừ."

      "Ờ. Ai mà ngờ."



      ***


      Tôi cầm theo những thứ mình cần. " tắm đây," tôi . "Em tuyệt đối được xuống đó trong lúc tắm đấy. Đôi bên ràng cả chứ?"

      T.J. gật gật đầu. "Em đâu. Em hứa đấy. Em ở đây tính toán xem có thể làm được cái cần câu trong khi tắm. Chừng nào trở lên, em mới ."

      "Được rồi."

      Khi ra đến bờ biển, tôi cởi quần áo, bước xuống nước, và ngụp đầu xuống nước. Tôi gội sạch đầu tóc dơ bẩn của mình, rửa trôi xà bông, rồi lại gội thêm lần nữa. Hương dầu gội tuyệt vời, nhưng cũng có thể là vì người ngợm tôi hôi thối quá. Sau khi bôi xong dầu xả, tôi xát xà phòng từ đầu xuống đến ngón chân và ngồi bờ, cạo sạch lông chân và nách. Tôi bước xuống nước để xả hết xà bông và ngả lưng nổi lềnh bềnh mặt nước, thỏa mãn và sạch .

      Tôi mặc vào bộ bikini màu vàng, bôi chất khử mùi, và gỡ rối tóc, xoắn nó lên và kẹp tóc. Tôi dùng cặp kính gọng đen, quyết định để cho T.J. cặp Ray Bans.

      Cậu nhìn rồi lại nhìn khi tôi bước tới. Lúc tôi ngồi xuống cạnh cậu, cậu chồm người tới, ngửi ngửi, và , "Bọn muỗi nuốt sống thôi."

      "Cảm giác này dễ chịu quá, cũng chẳng thèm quan tâm nữa."

      " thấy sao?" Cậu hỏi, đưa lên cần câu. Cậu khoét cái lỗ ở đầu cành cây dài và buộc sợi dây đàn ghi ta vào. Cậu buộc đầu kia của sợi dây vào cái móc tròn mắc khuyên tai của tôi.

      "Trông được lắm. Chừng nào em tắm xong rồi, chúng ta hãy thử xem. để mọi thứ ngoài chỗ tắm rồi. Em cứ dùng tự nhiên."

      Khi T.J. trở lại, cậu trông sạch và thơm tho hơn hẳn. Tôi đưa cho cậu cặp kính Ray Bans.

      "Ấy chà, cám ơn ," cậu , đeo nó lên. "Trông nó tuyệt lắm." Cậu cầm lên cần câu.

      "Chúng ta dùng gì làm mồi câu?" Tôi hỏi.

      "Giun, chắc là thế."

      Chúng tôi đào đất dưới mấy cái cây cho đến khi tìm được ít. Chúng trông giống giòi hơn là giun, trắng phếu và ngọ nguậy, và tôi rùng mình. T.J. bóc lên nắm, và chúng tôi cùng nhau ra biển.

      "Dây câu được dài lắm," T.J. . "Em muốn dùng hết dây đàn phòng trường hợp nó bị đứt hay là cần câu bị gì."

      Khi lội xuống nước cao đến ngang thắt lưng, cậu ném lưỡi câu. Chúng tôi đứng yên bất động.

      "Có gì đó cắn câu," T.J. .

      Cậu giật cần câu và kéo vào dây câu. Tôi hoan hô khi thấy con cá đầu tiên treo lủng lẳng ở đầu dây câu.

      "Xem này, thành công rồi!" Cậu .

      T.J. câu được thêm bảy con cá nữa chỉ sau đến nửa tiếng. Khi chúng tôi trở về nhà chái, cậu nhặt thêm củi, còn tôi dùng dao để làm sạch cá.

      " học cách làm cá ở đâu vậy?" Cậu hỏi lúc trở về. Cậu chất hết đống củi trong ba lô lên mớ củi trong nhà chái.

      "Cha . Lúc trước ông rất thường đưa Sarah và câu cá cùng ông, ở ngôi nhà bên hồ của gia đình lúc bọn còn bé. Ông luôn đội đầu chiếc mũ tai bèo ngớ ngẩn của mình với đủ thứ mắc câu treo đầy đó. giúp ông rửa sạch bất kì thứ gì mà ông bắt được."

      T.J. ngồi nhìn tôi cạo sạch vảy cá bằng dao và rồi chặt đầu cá . Tôi lướt ngang lưỡi dao chạy dọc hết thân cá, tách ra phi lê cá và da. Tôi đổ nước mưa lên tay để rửa sạch máu và ruột cá, và nướng cá phiến đá dẹt mà tôi dùng để nướng sa kê. Chúng tôi ăn cả bảy con, con này xong đến con khác. Chúng ăn ngon hơn hết thảy những loài cá mà tôi từng ăn.

      "Theo em đây là loài cá gì?" Tôi hỏi T.J.

      " biết nữa. Nhưng mà ngon lắm."

      Chúng tôi ngồi chăn sau bữa tối, bụng no nê lần đầu tiên trong mấy tuần qua. Tôi với tay vào trong va li của mình và lấy ra quyển sổ tay, vuốt phẳng mấy trang giấy nhăn nheo.

      "Chúng ta ở đây được bao nhiêu ngày rồi?" Tôi hỏi T.J.

      Cậu bước đến cái cây và đếm mấy đường rạch làm dấu mà cậu khắc lên bằng con dao. "Hai mươi ba."

      Tôi khoanh tròn ngày tháng lịch. Gần đến tháng bảy rồi. " tính ngày bắt đầu từ bây giờ." Rồi tôi nghĩ đến điều. "Khi nào em cần phải tái khám?"

      "Cuối tháng tám. Em được hẹn là kiểm tra lại."

      "Họ tìm được chúng ta trước lúc đó thôi."

      Tôi nghĩ vậy. Vẻ mặt của T.J. cho thấy cậu cũng cho là thế.



      ***


      Tôi giải quyết nhu cầu vệ sinh đằng sau cái cây khi nghe thấy nó. thanh vỗ phành phạch làm tôi giật mình, và suýt tí nữa tôi té ngã vào vũng nước tiểu của mình. Tôi đứng dậy và giật cả quần lót và quần soóc lên, rồi vảnh tai lắng nghe, nhưng tôi nghe thấy tiếng động đó nữa.

      "Hình như nghe thấy con vật," tôi với T.J. lúc trở về.

      "Con vật gì?"

      " biết. Nó làm ra tiếng vỗ đập phành phạch. Em có từng nghe chưa?"

      "Có, em cũng nghe thấy tiếng đó."

      Chúng tôi cùng nhau đến chỗ nghe tiếng động đó, nhưng tìm được gì. Chúng tôi thu gom tất cả củi mà mình có thể ôm được trong tay đường trở về và chất chúng lên đống củi của mình.

      "Có muốn bơi ?" T.J. hỏi.

      "Chắc chắn rồi."

      Bây giờ tôi có đồ tắm, bơi lội trở thành ý kiến tuyệt vời.

      Phá nước trong vắt nơi vô cùng tuyệt hảo để lặn nếu có mặt nạ lặn với ống thở. Chúng tôi bơi khoảng nửa giờ, ngay trước khi chúng tôi rời khỏi mặt nước, T.J. đạp lên vật gì đó. Cậu thụp người xuống nước. Khi cậu trồi trở lên, cậu cầm trong tay chiếc giày tennis.

      "Của em à?" Tôi hỏi.

      "Ừ. Em cũng đoán chúng thế nào cũng dạt vào đây thôi," cậu .

      Chúng tôi ngồi bãi biển, những làn gió biển thổi vào hong khô người chúng tôi.

      "Sao cha mẹ em lại chọn mấy hòn đảo nơi đây?" Tôi hỏi. "Chúng xa quá chừng."

      "Vì scuba diving (28-) đấy. Nghe bảo đây là trong những vùng biển lý tưởng nhất thế giới để lặn. Cả cha và em đều có chứng chỉ lặn," T.J. , xoáy mấy ngón chân mình xuống cát trắng. "Lúc em trở bệnh nặng, cha em ầm ĩ bảo với mọi người rằng lúc nào em khỏe lên, cả nhà cùng chuyến nghỉ hè hoành tráng này. Làm như em thèm lắm."

      "Em muốn đến đây à?"

      T.J. lắc đầu.

      "Sao lại ?"

      "Chẳng có đứa nào muốn trải qua cả kỳ nghỉ hè với gia đình mình đâu. Em chỉ muốn ở nhà và cùng chơi với bạn bè thôi. Thế rồi họ còn bảo với em cùng và em phải bắt kịp chương trình học mà em lỡ hoặc là em phải học lại năm lớp mười. Chuyện đó làm em tức điên." Cậu áy náy nhìn tôi. "Em có ý xúc phạm đâu."

      " có gì."

      "Có thế nào họ cũng chẳng chịu nghe em. Mẹ và cha em tự tin rằng chuyến này là điều tuyệt vời nhất cho cả nhà. Nhưng cả mấy đứa em em cũng bực mình. Chúng muốn Thế Giới Disney."

      " tiếc, T.J."

      " sao."

      "Các em em mấy tuổi rồi?"

      "Alexis được chín tuổi và Grace mười . Nhiều lúc chúng làm em muốn khùng lên - tụi nó cứ miệng mồm chí chóe suốt ngày - nhưng hai đứa nó cũng tệ," cậu . " chị em ?"

      " chị , tên Sarah. Chị ấy lớn hơn ba tuổi và kết hôn với rể chị, David. Họ có hai đứa con - Joe năm tuổi và Cloe chỉ mới hai tuổi. nhớ mọi người nhiều lắm. tưởng tượng nổi những gì mà họ phải chịu đựng, nhất là mẹ và cha ."

      "Em cũng nhớ gia đình mình," T.J. .

      Tôi quét mắt nhìn bầu trời trong xanh sáng chói và nhìn đăm đăm ra mặt biển màu ngọc lam, lắng nghe tiếng sóng biển yên bình vỗ vào bãi đá ngầm.

      " ra ở đây cũng đẹp lắm," Tôi .

      "Ừ," T.J. đồng ý. "Rất đẹp."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (27) SPF viết tắt cho sun protection factor, tức yếu tố giữ cho da khỏi chịu tác hại của tia tử ngoại của mặt trời.



      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      trong những khó khăn khi sống đảo hoang là buồn chán. Dù cho công việc thu gom thức ăn và củi đốt, còn phải câu cá đến hai hay ba lần mỗi ngày cũng tốn kha khá thời gian, nhưng chúng tôi vẫn còn dư dả quá nhiều. Chúng tôi cùng nhau thăm dò chung quanh đảo và bơi lội, ngoài ra cũng trò chuyện với nhau và chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy thoải mái khi bên cạnh Anna hệt như với tụi bạn mình; luôn lắng nghe bất cứ điều gì tôi .

      hỏi tôi cảm thấy thế nào về mặt tinh thần. Đàn ông cần phải mạnh mẽ, vả lại Ben và tôi có chết cũng chẳng ngồi kề bên nhau kể lể tâm , nhưng tôi thừa nhận với Anna rằng tôi luôn có cảm giác kỳ quặc mỗi khi nghĩ đến việc liệu có ngày họ tìm được chúng tôi . Tôi bảo với có đôi khi tôi rất sợ hãi. Tôi tôi thường ngủ ngon. cũng vậy.

      Tuy vậy, tôi rất thích ngủ cùng Anna. Thỉnh thoảng cuộn tròn người sát bên tôi, gối đầu lên vai tôi, và có lần tôi nằm nghiêng bên, ấn sát ngực mình lên lưng tôi và vùi đầu vào sau lưng tôi. hay làm vậy trong lúc ngủ, và nó có ý nghĩa gì cả, nhưng cảm giác đó rất thích. Trước đây tôi chưa bao giờ qua đêm cùng người con . Emma và tôi chỉ ngủ với nhau được vài tiếng, hơn nữa lần đó chủ yếu cũng là vì ấy bệnh quá nặng.

      Tôi thích Anna. Rất nhiều. Nếu ấy, cuộc sống đơn đảo này vô cùng khổ sở.



      ***


      ai đến giải cứu chúng tôi, thế nên tôi bỏ lỡ cuộc hẹn tái khám với bác sĩ chuyên khoa ung thư cuối tháng tám vừa rồi. Anna nhắc đến nó vào buổi sáng.

      " lo lắng chuyện em thể tái khám," , đưa cho tôi miếng cá nướng. "Coi chừng, nóng đấy."

      "Em thấy khỏe mà," tôi , thổi nguội miếng cá trước khi cho vào miệng.

      "Đúng là thế, nhưng lúc trước em bệnh lắm, phải ?"

      "Ừ."

      đưa bình nước cho tôi. Tôi uống rồi đặt chai xuống.

      "Kể cho nghe ," .

      "Mẹ em tưởng em bị cảm cúm. Em bị sốt cao, và cứ về đêm là đổ mồ hôi. Em còn bị sụt cân. Rồi bác sĩ phát cổ em có cục bứu được chẩn đoán là sưng hạch bạch huyết. Họ xét nghiệm đủ thứ sau đó, nào là: chụp X-quang, xét nghiệm sinh thiết, chụp MRI, và còn chụp PET (29) nữa. Và rồi họ cho em biết em bị ung thư hạch Hodgkin giai đoạn ba."

      "Em có bắt đầu hóa trị ngay lập tức ?"

      "Có. Mặc dù có hiệu quả gì. Họ cũng tìm được khối ở ngực em, thế là em phải dùng xạ trị luôn."

      "Nghe khủng khiếp quá."

      cắt lát miếng sa kê, và đưa phần còn lại cho tôi.

      "Đúng là vui vẻ gì. Em cứ ra ra vào vào bệnh viện suốt."

      "Em bệnh mất bao lâu?"

      "Khoảng năm rưỡi, em đoán thế. Có thời gian, bệnh trạng em tiến triển tốt. Các bác sĩ thể đoán trước được gì nữa."

      "Hẳn là em rất sợ, T.J."

      "Ờ, họ cố giấu em mọi chuyện và em ghét cay ghét đắng chuyện đấy. Em chỉ phát ra tình hình mình khả quan khi đột nhiên ai dám nhìn thẳng vào mắt em lúc em hỏi chuyện. Hoặc là họ tìm cách lãng chuyện khác. Điều đó khiến em rất sợ."

      "Chắc chắn là vậy."

      "Hồi đầu, bạn bè em rủ nhau đến thăm em suốt, nhưng khi em khỏe lên được, số đứa thôi tới nữa." Tôi uống thêm hớp nước, và đưa chai nước cho Anna. " biết bạn em, Ben, chứ?"

      "Biết."

      "Cậu ta ngày nào cũng đến. Hoặc là xem T.V. cùng em, hoặc là chỉ ngồi chiếc ghế cạnh giường bệnh của em những lúc em cảm thấy quá mệt để cử động hay chuyện. Mỗi lần cha mẹ em và bác sĩ bàn luận gì với nhau, ở ngoài hành lang hoặc đâu đó, em đều nhờ Ben thử nghe lén. Cậu ta kể hết với em những gì họ , bất kể là chuyện gì. Cậu ấy biết em muốn nghe thẳng thắn mọi chuyện, biết đấy?"

      "Tất nhiên rồi," . "Nghe có vẻ cậu ấy là người bạn rất tốt, T.J."

      "Đúng vậy. có bạn thân ?"

      "Có chứ, ấy tên Stefani. Bọn quen nhau từ hồi còn ở nhà trẻ."

      "Lâu thế."

      gật đầu. "Bạn bè rất quan trọng. hiểu tại sao em muốn được nghỉ hè cùng các bạn mình."

      "Ừ," tôi , nghĩ đến mọi người ở quê nhà Chicago. Chắc họ đều nghĩ tôi chết mất tiêu rồi.

      Anna đứng dậy và đến chồng củi. "Em cho biết nếu có phát thấy triệu chứng gì chứ?" cầm lấy ít củi và cho chúng vào lửa.

      "Chắc chắn rồi. Nhưng đừng lúc nào cũng hỏi em có sao . Mẹ em luôn hỏi em câu đó và em đến là sắp phát khùng luôn."

      " . Nhưng hơi lo lắng."

      "Ừ. Em cũng vậy."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (28-) Scuba diving: môn thể thao lặn biển.

      (29) Sinh thiết là kỹ thuật xét nghiệm sử dụng mô hoặc cơ quan tế bào bị bệnh và quan sát dưới kính hiển vi.

      Chụp MRI tức chụp cộng hưởng từ, là kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio.

      Chụp PET tức chụp positron cắt lớp là kỹ thuật y học hạt nhân, cho phép đánh giá chức năng sinh học của số cơ quan nội tạng và chẩn đoán bệnh.



      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Ánh mặt trời chói rọi đánh thức tôi, chiếu sáng cả bên trong chiếc xuồng cứu sinh. T.J. ra ngoài rồi, chắc là nhặt củi hay câu cá. Tôi ngáp, duỗi chân duỗi tay, rồi bò ra ngoài. Va li của tôi nằm trong nhà chái, và tôi với tay vào trong, chộp lấy bộ bikini, trở về xuồng để thay đồ. Mặc đồ xong, tôi vén lên các tấm che nylon để cho thoáng khí.

      T.J. bước tới cùng số cá mà cậu câu được cho bữa sáng trong tay. Cậu mỉm cười. "Chào."

      "Chào buổi sáng."

      Tôi kiểm tra cây sa kê và mấy cây dừa, nhặt lên mọi thứ rơi đất và mang chúng về nhà chái. T.J. đập dừa trong khi tôi rửa sạch và nướng chín cá.

      Sau bữa sáng, chúng tôi đánh răng, xúc miệng bằng nước mưa, và tôi đánh dấu ngày trong quyển sổ tay của mình. tháng chín rồi. khó mà tin nổi.

      "Muốn bơi ?" T.J. hỏi.

      "Được."

      Tuần trước, T.J. phát hai cái vây cá, ngay bên ngoài dãy đá ngầm. Chúng tôi hốt hoảng và vội rời khỏi nước, nhưng vẫn tiếp tục quan sát khi chúng bơi luôn vào trong phá. Là cá heo. Chúng từ tốn bơi lội trong nước và bơi , kiên nhẫn chờ đợi chúng tôi đến gần.

      "Biểu này của chúng giống như cho chúng ta biết chúng cố tình đến đây để ra mắt chúng ta vậy," tôi kinh ngạc .

      T.J. vuốt ve con và cười ha hả khi nó phun nước qua lỗ phun. Tôi chưa bao giờ thấy sinh vật nào thân thiện đến thế. Chúng bơi với chúng tôi lúc, và đột ngột rời , chắc là theo lịch trình hải dương nào đó của mình.

      "Có lẽ bầy cá heo trở lại hôm nay," tôi , khi tôi theo T.J. xuống bờ biển.

      T.J. cởi áo và lội xuống phá. "Được vậy tuyệt. Em muốn cưỡi thử con."

      Chúng tôi tự giải trí bằng cách dùng mấy cái hộp nhựa gấp được thay cho kính lặn nước. Có đủ các bầy cá màu sắc sặc sỡ - tím, xanh, cam, và vàng, và sọc đen nữa. Chúng tôi phát con rùa biển và con lươn trồi đầu lên từ dưới đáy biển. Tôi vội bơi chỗ khác khi thấy nó.

      " có cá heo," tôi sau khi T.J. và tôi bơi lội với nhau cũng được ít nhất tiếng. "Tụi mình chắc lỡ chúng mất rồi."

      "Ngủ trưa xong, chúng ta có thể thử xem lần nữa." Bỗng dưng, cậu chỉ tay về phía mép nước. "Anna, nhìn đằng kia kìa."

      cái càng cua thò ra khỏi mặt cát, cái càng hết mở ra rồi đóng vào. Chúng tôi chạy nhanh lên bờ.

      "Để em lấy cái áo lạnh," cậu .

      "Mau lên, nó chôn mình xuống cát kìa."

      T.J. trở về bằng tốc độ kỷ lục, bọc chiếc áo lạnh quanh con cua, và lôi nó ra khỏi cát. Chúng tôi trở về nhà chái và T.J. ném nó vào đống lửa.

      "Lạy Chúa," tôi , giây nghĩ đến cái chết kịch liệt của con cua.

      Tôi quên nó nhanh chóng.

      Chúng tôi đập càng cua bằng cái kềm trong thùng công cụ, rồi ăn ngấu nghiến. Thịt cua - ngay cả khi có bơ nóng chảy rưới lên - vẫn ngon hơn tất cả những gì mà chúng tôi ăn vào bụng từ khi sống đảo này. Bây giờ biết chúng giấu mình ở đâu rồi, chúng tôi phải tuần tra ven bờ biển hàng ngày mới được. Tôi quá chán ngán với món cá, dừa, và sa kê, đến nỗi nhiều khi phải khó khăn lắm tôi mới nuốt chúng xuống họng được, và thêm vào thịt cua giúp gia tăng đa dạng phần nào trong cái thực đơn quá ư là thiếu thốn của chúng tôi.

      Khi con cua chẳng còn gì ngoài đống vỏ bị đập vỡ, tôi lấy tấm chăn ra khỏi chiếc xuồng cứu sinh và trải bên dưới cây dừa. Chúng tôi duỗi người nằm dài bên cạnh nhau. Bóng râm của cây dừa che bóng mát cho chúng tôi trong khoảng thời gian oi bức nhất trong ngày, và trở thành chỗ ngủ trưa ưa thích nhất của chúng tôi.

      con nhện to, lông lá và gớm ghiếc - thân của nó lớn bằng đồng hai mươi lăm xen - uể oải bò vai T.J. và tôi dùng ngón tay búng nó . "Đến còn thấy nó ghê tởm," tôi .

      T.J. rùng mình. Cậu ghét cay ghét đắng nhện, và luôn kỹ càng giũ sạch chăn, kiểm tra xem có con nào bám dính lên đó trước khi cất chăn vào trong xuồng. Cá nhân tôi cực kì ghét rắn. Tôi từng đạp lên con và điều duy nhất giữ cho tôi bị thất kinh hồn vía là nhờ vào đôi giày tennis mà tôi mang lúc đó. Tôi dám liên tưởng đến cảnh mình chân trần đạp lên nó; cho dù nó có độc hay cũng quá xì-tress để nghĩ tới.

      Tôi cứ tưởng T.J. ngủ rồi, nhưng rồi cậu , " nghĩ chuyện gì xảy ra với chúng ta, Anna?" Giọng cậu có chút ngái ngủ.

      " biết nữa. nghĩ chúng ta cứ tiếp tục làm những việc mà mình vẫn làm để duy trì sống và chờ đợi cho đến khi họ tìm ra chúng ta."

      "Tụi mình sống cũng tệ đấy chứ," T.J. , lăn người nằm bụng. "Em dám cá chuyện này khiến cho nhiều người phải trố mắt ngạc nhiên lắm đây."

      "Cả còn bất ngờ nữa là." Bụng dạ no nê làm cho tôi cũng hơi buồn ngủ. "Cũng phải như chúng ta có lựa chọn nào cả, T.J. ạ. Hoặc là tìm ra đường sống hoặc là chết thôi."

      T.J. ngẩng đầu lên khỏi chăn và nhìn tôi với vẻ mặt trầm tư. " có nghĩ họ làm đám tang cho tụi mình ?"

      "Có." Ý nghĩ người nhà để tang cho mình làm lòng tôi đau đớn, khiến tôi phải nhắm nghiền mắt và ép mình ngủ , hy vọng có thể thoát khỏi những hình ảnh về nhà thờ chật kín người, cái hòm trống rỗng, và khuôn mặt đầy nước mắt của cha mẹ tôi.

      Sau khi ngủ trưa xong, chúng tôi nhặt củi, công việc chán ngắt và chẳng bao giờ dứt. Chúng tôi giữ cho lửa cháy liên tục, phần là để cho T.J. phải tốn công đốt lửa nữa và phần là vì cả hai người chúng tôi vẫn còn níu giữ hy vọng rằng có chiếc máy bay nào đó bay ngang qua. Lúc nó đến, chúng tôi sẵn sàng, mớ lá cây xanh có thể đốt lên tín hiệu khói ngay khi cho vào lửa.

      Chúng tôi thêm củi lên chồng củi trong nhà chái. Sau đó tôi đổ đầy nước biển vào cái thùng cất giữ chiếc xuồng cứu sinh, cho vào nắp nước giặt đồ Woolite, và giặt quần áo trong đó.

      "Hôm nay hẳn là ngày giặt giũ rồi," T.J. .

      "Ừ."

      Chúng tôi mắc sợi dây thừng giữa hai cái cây và treo quần áo lên đó cho khô. Chúng tôi có nhiều nhặn đồ đạc gì; T.J. mặc quần soóc và gì nữa hết. Tôi ngày qua ngày chỉ mặc bikini, vào ban đêm mặc áo thun của cậu và quần soóc.

      Tối đó, sau bữa tối, T.J. hỏi tôi có muốn chơi bài ?

      "Bài xì phé?"

      Cậu cười hô hố. "Gì, thấy lần trước mình thua chưa đủ à?"

      T.J. dạy tôi chơi bài, nhưng tôi giỏi lắm. Ít nhất , đó là cậu nghĩ thôi. Tôi bắt đầu hiểu dần rồi, và tôi đánh bại cậu ta cho xem.

      Sáu ván sau - tôi thua bốn ván - cậu , "Ờ, tối nay chắc em được hên cho lắm. Hay là chơi cờ đam ?"

      "Được."

      Cậu kẻ bàn cờ đam mặt cát. Chúng tôi dùng đá cuội thay cho quân cờ và chơi luôn ba ván.

      "Ván nữa ?" T.J. hỏi.

      "Thôi, tắm đây."

      Tôi lo lắng về số lượng xà phòng và dầu gội dự trữ. Tôi gói theo nhiều chai cho mỗi loại, nhưng T.J. và tôi đều đồng ý chỉ tắm cách ngày. Để để phòng. Người ngợm chúng tôi bình thường cũng khá là sạch vì chúng tôi rất thường bơi, nhưng cho dù vậy cũng được thơm tho gì cho cam.

      "Đến lượt em rồi," tôi , lúc trở lên từ bờ biển.

      "Em thèm tắm vòi sen quá mất," T.J. .

      Sau khi cậu tắm xong, chúng tôi ngủ. T.J. đóng cửa cuốn xuồng cứu sinh và nằm xuống cạnh tôi.

      "Em làm tất cả chỉ để có được ly -ca," cậu .

      " cũng vậy. ly to, với nhiều đá."

      "Và em muốn ăn bánh mì. phải sa kê đâu. Bánh mì đấy. Như là cái sandwich to, với khoai tây chiên và dưa chua."

      "Pizza, kiểu Chicago," tôi .

      " burger kẹp phô mai chảy to đùng."

      "Bíp-tết," tôi . "Và phần khoai tây nướng với phô mai và sốt kem chua."

      "Bánh sô--la cho tráng miệng."

      " biết cách làm bánh sô--la đấy. Mẹ dạy cho ."

      "Loại có sô--la bào rải bên à?"

      "Ừ. Chừng nào rời khỏi đây rồi, làm cho em cái." Tôi thở dài. "Chúng ta chỉ tra tấn bản thân thôi."

      "Em biết. Làm em giờ cũng đói bụng luôn. Cơ mà, ra em đói sẵn rồi."

      Tôi đổi tư thế nằm nghiêng và thả lỏng người. "Ngủ ngon, T.J."

      "Ngủ ngon."



      ***


      T.J. đặt số cá cậu câu được xuống cạnh tôi và ngồi xuống.

      "Trường bắt đầu vào học cũng được mấy tuần rồi," tôi . Tôi đánh dấu X lên lịch, cất sổ tay sang bên, và bắt đầu cạo rửa thức ăn sáng.

      T.J. hẳn là chú ý thấy vẻ mặt tôi, vì cậu , " trông buồn quá."

      Tôi gật đầu. " khó để chấp nhận, khi biết lúc này đây giáo viên khác đứng bục giảng trước bầy học trò của mình."

      Tôi dạy tiếng lớp mười, và tôi thích việc mua sắm dụng cụ dạy học và chọn mua sách cho kệ sách của mình. Tôi luôn đổ sẵn đầy viết vào cái cốc bàn mình và đến cuối năm chẳng còn cây nào hết.

      " thích công việc của mình à?"

      " nghề lắm. Mẹ từng là giáo viên - năm ngoái bà về hưu - và luôn biết mình theo bước chân mẹ. Hồi còn , chỉ muốn chơi trò làm giáo và bà thường hay cho mấy ngôi sao vàng để chấm điểm bài tập cho bầy thú bông của mình."

      "Em dám cá giáo cả tuyệt vời."

      Tôi cười. " luôn cố hết sức." Tôi đặt mấy con cá làm sạch lên phiến đá nướng thức ăn và đẩy nó đến gần đống lửa. "Em có tin nổi lẽ ra năm nay mình lên năm thứ ba (30) ?

      ". Em cảm thấy như rất lâu rồi mình đến trường vậy."

      "Em thích trường học chứ? Mẹ em bảo với em là học sinh giỏi."

      "Cũng được. Em muốn có thể bắt kịp bài học lớp. Em hy vọng mình có thể trở về đội banh. Em phải rút khỏi đội khi bị bệnh."

      "Em thích thể thao?" Tôi hỏi.

      Cậu gật đầu. "Đặc biệt là bóng đá và bóng rổ. Còn ?"

      "Thích chứ."

      " có chơi thể thao gì ?"

      "Có, chạy. chạy hai cuộc đua ma-ra-tông cự ly hai mươi mốt cây số mới năm rồi, và chạy điền kinh với chơi bóng rổ hồi trung học. Thỉnh thoảng có tập yoga." Tôi kiểm tra cá và kéo phiến ra đá ra để nó nguội bớt. " thèm chơi thể thao quá."

      Tôi thể tưởng tượng cảnh mình chạy điền kinh ở đây. Cho dù chúng tôi có đủ dinh dưỡng để làm vậy, chạy vòng quanh đảo chỉ tổ làm tôi liên tưởng đến con chuột chạy bánh xe quay thôi. Cố hết sức chạy lên trước nhưng đến cuối cùng vẫn giẫm chân tại chỗ.



      ***


      T.J. tới với giỏ ba lô đầy củi khô. "Chúc mừng sinh nhật," tôi .

      "20 tháng 9 rồi à?" Cậu ném cây củi vào lửa và ngồi xuống cạnh tôi.

      Tôi gật đầu. " xin lỗi, có quà cho em. Cửa hàng đảo này chán quá."

      T.J. cười. " sao, em cần quà."

      "Biết đâu em có thể tổ chức buổi tiệc mừng hoành tráng sau khi chúng ta rời khỏi đảo."

      T.J. nhún vai. "Ừ, có lẽ."

      T.J. trông già dặn hơn cái tuổi mười bảy. Gần như là chín chắn. Có thể là vì phải đối mặt với bệnh tật hiểm nghèo xóa bỏ phần nào những bản tính trẻ con luôn hiển khi thiếu niên có gì phải lo lắng ngoài việc thi lấy bằng lái xe, trốn học, hoặc là trễ giờ quy định về nhà.

      " tin nổi sắp đến tháng mười rồi," tôi . "Cây cối ở quê nhà chắc là bắt đầu thay đổi."

      Tôi mùa thu - những trận banh, đưa Joe và Cloe đến vườn bí đỏ, và cảm nhận khí trời se lạnh. Đây là những điều mà tôi thích.

      Tôi nhìn đăm đăm vào những cây dừa, những chiếc lá xanh rì phất phơ theo gió. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt tôi, và mùi hương dừa liên miên gợi tôi nhớ đến kem chống nắng.

      đảo này, lúc nào cũng là mùa hè.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (30) Ở Mỹ, cấp ba có bốn năm học, tính từ lớp 9 đến lớp 12.



      P.S. Comment cái nào, like cái nào, bằng mai tui khất
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Mưa như trút nước, bị gió tạt nghiêng về phía. Sấm sét đánh xuống ầm ầm, và tia chớp giật làm sáng rực cả vùng trời. Cơn gió lắc lư chiếc xuồng cứu sinh liên hồi, và tôi lo sợ nó có thể bị đẩy xuống tới gần biển. Tôi thầm ghi nhớ trong đầu: neo chiếc xuồng vào thứ gì đó ngày mai.

      " còn thức ?" Tôi hỏi Anna.

      "Còn."

      Cơn bão kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ. Chúng tôi co ro bên nhau với chiếc chăn kéo qua đầu. Lớp nylon mỏng manh bao phủ nóc xuồng và rủ xuống bốn phía của chiếc xuồng là tất cả che chở cho chúng tôi khỏi sấm chớp, cũng đồng nghĩa với việc chẳng có tí bảo vệ nào cả. Chúng tôi gì nhiều, chỉ chờ đợi cho đến khi cơn bão kết thúc và khi rốt cuộc nó cũng dừng lại, chúng tôi chìm vào giấc ngủ, tinh thần mỏi mệt.

      Sáng hôm sau, Anna mang về mấy trái dừa nho có vỏ xanh bị cơn bão thổi rơi từ cây. Chúng tôi đập chúng ra. Cái dừa ngọt ngon hơn, và nước dừa chát như mấy trái dừa màu nâu.

      "Mấy trái này ngon quá," Anna .

      Căn nhà chái bị vỡ tan ra và đống lửa của chúng tôi cũng tắt ngúm, thế nên tôi đành phải đốt lại - lần này sử dụng dây giày của tôi. Tôi buộc nó vào hai đầu cành cây cong vòng. Làm cái thòng lọng ở giữa sợi dây, tôi nhét cành cây khác qua cái thòng lọng sao cho nó đứng vuông góc với khúc gỗ tôi dựng đứng nó lên.

      "Em làm gì đấy?" Anna hỏi.

      "Em định dùng cái này để xoay cành cây. Đó là cách gã T.V. dùng."

      Tôi chỉnh độ căng của sợi dây và thử giữ cành cây ở những góc độ khác. Mất lúc sau tôi mới làm cho cành cây xoay đủ nhanh, nhưng khi được rồi, nó bốc khói lên chỉ chừng mười lăm phút sau, và lửa bùng lên nhanh chóng sau đó.

      "Ấy chà," Anna . "Sáng kiến tuyệt lắm."

      "Cám ơn." Tôi xếp chồng đống bùi nhùi lên và quan sát ngọn lửa lớn dần. Anna và tôi cùng nhau dựng lại nhà chái.

      Tôi quệt mồ hôi mắt và bảo, "Em cầu mong cho đó là cơn bão tệ hại nhất của tụi mình." Tôi để dựa cành cây cuối cùng lên nhà chái. "Bởi vì em biết chúng ta trú thân ở đâu đây nếu nó phải."



      ***


      Anna rời tắm. Tôi lục lọi trong va li của , tìm cho ra chiếc áo thun REO Speedwagon của . bảo tôi có thể mặc nó - và chiếc Nike luôn - vì chúng vừa người tôi. Tôi nhìn thấy nó, nên tôi đào sâu xuống dưới.

      Có hai hộp băng vệ sinh dạng que bị nhét bên dưới đám quần soóc.

      ấy làm gì đây khi mấy hộp này hết sạch.

      Tôi chuyển đồ qua lại và phát thấy mớ áo ngực của , được gấp lại và xếp chồng lên nhau thành chồng ngăn nắp. Chiếc màu đen đặt đầu tiên. Tôi cầm lên lọ kem dưỡng da mùi vani, vặn nắp ra, và ngửi.

      Thảo nào người luôn thơm như mùi bánh bông lan nướng.

      Tôi mở cái lọ nhựa tròn. Trong đó có mấy viên thuốc nho , đó còn có khắc chữ các ngày trong tuần trong vòng tròn. Chỉ còn lại năm viên thôi. Phải mất lúc tôi mới hiểu ra đây là thuốc tránh thai. Tôi tìm thấy hai hộp nữa chưa được khui.

      Anna ngại tôi tìm đồ trong va li - quần áo của tôi cũng được cất trong đó, bởi vì tôi dùng ba lô của mình để đựng củi khô - nhưng hẳn là thích tôi lục lọi đồ của đâu. Tôi vừa mới đóng lại nắp hộp khi nhìn thấy đống quần lót của . Chúng nằm ở tận đáy va li, kế bên đôi giày tennis. Tôi nhìn qua vai mình, rồi chộp lấy chiếc màu hồng và giơ nó lên.

      Tôi tự hỏi biết có thể nhìn xuyên thấu khi mặc chúng nhỉ.

      Tôi đặt nó xuống và cầm lên chiếc quần lót dây màu đen.

      Quá đỗi sexy. Nhưng tôi dám cá là nó tuyệt đối thoải mái.

      Tôi cầm chiếc màu đỏ, và nhìn chòng chọc vào cái nơ be bé màu đen ở giữa đai quần.

      Wow. Cái này mới là món quà nóng bỏng đây.

      Rồi tôi túm lên lúc cả năm, sáu cái quần, vùi mặt vào chúng, và hít lấy hít để.

      "Em làm gì vậy?" Anna hỏi.

      Tôi quay ngoắt người lại. "Jesus, dọa em chết khiếp!" Tim tôi đập thình thịch và mặt tôi nóng bừng.

      ấy đứng đó được bao lâu rồi?

      "Em tìm chiếc áo thun REO Speedwagon của ." Tôi vẫn còn cầm tay chiếc quần lót của , và vội thảy nó trở lại va li.

      " sao?" hỏi. "Bởi vì theo thấy giống như em nghịch quần lót của hơn." cất xà phòng và dầu gội vào va li.

      Thấy có vẻ gì bực bội, nên tôi lôi chiếc quần lót dây của ra, giơ nó lên, và , "Thứ này trông cực kì thoải mái."

      "Đưa nó cho ." giựt nó ra khỏi tay tôi và nhét nó vào va li, mím môi nhịn cười.

      Khi tôi nhận ra giận mình, tôi mỉm cười và , " biết gì , Anna? rất được."

      " mừng vì em nghĩ vậy."

      "Em tìm chiếc áo thun REO Speedwagon, nhưng thấy."

      "Nó phơi dây. Hẳn là khô rồi."

      "Cám ơn."

      " có chi. Nhưng đừng có mà ngửi quần lót của nữa đấy, biết chưa?"

      " thấy hết rồi à?"

      "Ừ."



      P.S.

      Tham khảo cách đốt lửa nào các nàng. Nếu có ngày các nàng bị trôi dạt lên hòn đảo người nào với chàng đẹp trai, hãy thể bản chất nữ hiệp của mình, và làm chàng đó lé mắt nào. Đây trở thành giai thoại Nữ Hiệp Cứu Mỹ Nam, chứ còn là hùng cứu mỹ nhân nữa. Ha ha ha...



      Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :