1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Ngày thứ ba

      Khi T.J. và tôi thức dậy, cả hai chúng tôi đều bị đau đầu và buồn nôn. Chúng tôi ăn ít quả sa kê, tôi những tưởng mình nôn ra hết, thế nhưng nén lại được. Mặc dù chẳng còn bao nhiêu sức lực, chúng tôi quay trở ra bãi biển và quyết định thử đốt lửa lần nữa. Tôi tin chắc hôm đó thế nào cũng có máy bay bay ngang qua, và tôi biết lửa là cơ hội duy nhất để đảm bảo họ có thể phát ra chúng tôi.

      "Hôm qua chúng ta làm sai cả," T.J. bảo. "Em suy nghĩ về nó tối qua, trước lúc thiếp , và em nhớ đến chương trình TV, trong đó người đàn ông cần phải đốt lửa. Ông ta xoay tròn thanh củi thay vì chỉ chà xát cả hai cây lại với nhau. Em có sáng kiến. Để em thử xem có thể tìm được thứ mình cần ."

      Trong lúc cậu mất, tôi thu gom những thứ gì có thể bén lửa phòng khi chúng tôi có thể xoay xở đốt lên được ngọn lửa. khí nơi này ẩm ướt, và thứ khô ráo duy nhất đảo là khoang miệng tôi. Mọi thứ tôi cầm lên đều ướt át, nhưng rốt cuộc tôi cũng tìm thấy được lá khô rải rác ở bên dưới cái cây ra hoa. Tôi cũng lộn hết túi quần ra và tìm thấy ít bông vải để thêm vào mớ lá tay.

      T.J. trở về với cây củi và khúc gỗ .

      "Trong túi quần em có bông vải ?" Tôi hỏi cậu. Cậu móc túi quần ra, tìm thấy ít, và đưa cho tôi.

      "Cám ơn em." Tôi hợp đám bông vải và lá cây thành cái tổ bùi nhùi be bé. Tôi cũng thu gom mấy cây củi và lượm về mớ lá xanh ẩm ướt để đốt cho thêm khói.

      T.J. ngồi xuống và giữ thanh củi thẳng đứng, vuông góc với khúc gỗ mà nó tựa lên.

      "Em định làm gì?" Tôi hỏi cậu.

      "Em tính toán cách để xoay tròn thanh củi." Cậu xem xét nó phút. "Em nhớ người đó dùng sợi dây. Phải chi em đá giày của mình; nếu có thể dùng đến mấy sợi dây giày."

      Cậu dùng tay vặn thanh củi tới lui nhưng cậu xoay nó đủ nhanh để tạo ra lửa ma sát. Mồ hôi chảy xuống mặt cậu.

      "Thứ quái này thể nào mà," cậu , nghỉ ngơi vài phút.

      Khôi phục lại quyết tâm, cậu dùng cả hai bàn tay và chà xát chúng vào nhau, với thanh củi ở giữa. Nó xoay nhanh hơn và cậu mau chóng xoay theo nhịp điệu. Sau hai mươi phút, thanh củi xoay tròn tạo ra đống tro đen trong cái rãnh mà cậu mài mòn bên trong khúc gỗ.

      "Nhìn kìa," T.J. , khi làn khói bay lên.

      Chẳng mấy chốc, càng có nhiều khói hơn. Mồ hôi chảy xuống mắt cậu nhưng T.J. vẫn ngừng xoay thanh củi.

      "Em cần cái đống bùi nhùi."

      Tôi đặt nó xuống cạnh cậu và nín thở, nhìn chăm chú khi cậu thổi vào cái rãnh bên trong khúc gỗ. Cậu thận trọng dùng thanh củi để moi ra mớ tro ửng đỏ và chuyển chúng sang đống lá khô và bông vải. Cậu nâng cái tổ lên và cầm giữ trước miệng, thổi nhè , và nó bùng cháy lên trong tay cậu. Cậu thả nó xuống đất.

      "Ôi Chúa ơi," tôi . "Em làm được rồi."

      Chúng tôi chất lên nó mấy mẩu bùi nhùi. Ngọn lửa cháy lớn hơn và chúng tôi mau chóng dùng hết mấy thanh củi mà mình nhặt về. Chúng tôi vội tìm thêm, và cả hai cùng gấp gáp chạy về đống lửa với mớ củi trong tay khi bầu trời mở ra và mưa xuống. Chỉ trong vài giây, đống lửa biến thành đống ướt át những thanh gỗ cháy thành than.

      Chúng tôi thẫn thờ nhìn vào tàn dư của đống lửa. Tôi muốn khóc. T.J. xụi chân quỳ cát. Tôi ngồi xuống cạnh cậu, và ngửa đầu lên để chộp lấy các giọt mưa vào miệng. Trời mưa lúc lâu và ít nhất vài giọt mưa cũng trôi được xuống cổ họng tôi, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ là về những giọt nước mưa thấm xuống nền cát quanh chúng tôi.

      Tôi biết phải gì với cậu. Lúc trời ngừng mưa, chúng tôi nằm xuống dưới bóng cây dừa, lặng thinh. Chúng tôi thể đốt lại lửa ngay tức , bởi vì mọi thứ còn quá ẩm ướt, thế nên bèn chợp mắt, cả người rụng rời và nhụt chí.

      Khi tỉnh dậy vào cuối giờ chiều, ai trong chúng tôi muốn ăn sa kê cả. T.J. còn sức lực để đốt lửa nữa và dù sao có thứ gì che chắn, chúng tôi cũng thể giữ cho nó cháy luôn được. Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực, và tay chân tôi ngứa ran. Tôi còn tiết mồ hôi.

      Khi T.J. đứng dậy và bước , tôi theo sau. Tôi biết nơi cậu đến, nhưng tôi thể khiến mình can ngăn cậu. Chính tôi cũng muốn tới đó.

      Đến tới cái ao, tôi quỳ xuống cạnh ao nước, dùng tay múc nước và đưa lên miệng. Nó có vị ghê tởm, cay nồng và hơi lờ lợ, nhưng tôi lập tức muốn uống thêm. T.J. quỳ kế bên tôi và uống trực tiếp từ cái ao. khi bắt đầu, ai trong chúng tôi có thể ngừng lại. Sau khi uống đầy bụng, chúng tôi đổ quỵ mặt đất, và tôi nghĩ mình sắp sửa nôn hết ra, nhưng tôi cố nén xuống. Bọn muỗi bao vây chúng tôi, và tôi xua tay đuổi chúng khỏi mặt mình.

      Chúng tôi thơ thẩn trở về bãi biển. Trời gần tối vào thời điểm đó, nên chúng tôi nằm dài cạnh nhau cát, gối đầu lên áo phao. Tôi nghĩ chuyện ổn thôi. Chúng tôi kéo thêm được ít thời gian. Thế nào mai họ cũng đến đây.

      " rất tiếc vì đống lửa em đốt, T.J. Em rất nỗ lực, và làm rất tốt. chẳng thể nào nghĩ ra được sáng kiến như em đâu."

      "Cám ơn, Anna."

      Chúng tôi ngủ, nhưng chỉ lúc sau tôi choàng tỉnh. Bầu trời đen kịt, và tôi đoán có lẽ là nửa đêm. Bụng tôi quặn đau. Tôi lờ và lăn qua bên. cơn quặn đau nữa ụp tới, lần này càng mãnh liệt hơn. Tôi ngồi dậy và rên rỉ. Mồ hôi thấm đẫm trán tôi.

      T.J. tỉnh dậy. "Sao vậy?"

      "Bụng đau quá." Tôi cầu nguyện cho cơn đau ngừng lại nhưng nó chỉ càng lúc càng tệ hơn, và tôi biết chuyện gì sắp xảy ra. "Đừng theo ," tôi . Tôi lảo đảo vào rừng, và chỉ vừa kịp tuột chiếc quần jean và quần lót xuống trước khi cơ thể tôi phóng thích mọi thứ trong đó. Khi còn gì trong người nữa, tôi nằm quằn quại đất, cơn quặn thắt cứ liên tiếp từng hồi từng hồi kéo đến. Ướt đẫm mồ hôi, cơn đau phân tán từ bụng xuống đến chân tôi. Trong thời gian dài tôi nằm bất động, e sợ chỉ cử động thôi cũng khiến cho tôi thêm khổ sở. Bầy muỗi vo ve quanh mặt tôi.

      Sau đó bọn chuột tới.

      Mọi nơi tôi nhìn, đều có những đôi mắt phát sáng náu trong bóng tối. con chạy ngang qua chân tôi, và tôi thét lên. Tôi loạng choạng đứng dậy và kéo quần jean cùng quần lót lên, nhưng động tác này mang đến đau đớn dữ dội, và tôi lại ngã vật xuống. Tôi nghĩ chắc tôi sắp chết rồi, rằng thứ ô nhiễm gì trong nước ao đó phải là thứ mà mình có thể sống sót nổi. Tôi vẫn nằm im lìm sau đó. Kiệt sức và rã người, biết T.J. ở đâu, tôi ngất .

      Tiếng ồn vù vù đánh thức tôi. Muỗi chăng? Nhưng mặt trời lên cao rồi và hầu hết côn trùng, và chuột, đều rút cả. Tôi vật vã ngẩng đầu dậy trong khi nằm nghiêng bên với hai đầu gối co lên ngực.

      Là tiếng máy bay.

      Tôi chống người dậy bằng cả hai chân hai tay và bò lê ra bãi biển, gào thét kêu T.J. Đứng lên hai chân, tôi ngả nghiêng ra bờ biển, cố hết sức lực nâng cánh tay lên đầu vẫy gọi tới lui. Tôi nhìn thấy máy bay, nhưng tôi có thể nghe được nó, thanh xa dần xa dần.

      Họ tìm chúng tôi. Chút nữa họ quay lại ngay thôi.

      Tiếng máy bay càng lúc càng mờ nhạt cho đến khi tôi còn nghe thấy được nữa. Chân tôi nhũn ra, tôi đổ sập lên cát và khóc cho đến khi hơi thở tôi gấp gáp. Tôi nằm nghiêng người, cơn nức nở giảm dần, bàng hoàng nhìn đăm đăm ra biển.

      Tôi biết bao lâu trôi qua, nhưng lúc tôi nhìn qua, T.J. nằm bên cạnh tôi.

      "Có máy bay đó," tôi .

      "Em có nghe. Nhưng em thể cử động nổi."

      "Họ trở lại thôi."

      Nhưng họ .

      Tôi khóc rất nhiều hôm đó. T.J. lặng thinh. Cậu luôn nhắm chặt mắt, và tôi là cậu ngủ hay do quá yếu ớt để chuyện. Chúng tôi có đốt lửa, cũng ăn sa kê. ai trong chúng tôi dịch chuyển khỏi dưới gốc cây dừa, ngoại trừ lúc trời mưa.

      Tôi muốn ở gần khu rừng khi trời tối, vì thế chúng tôi trở về bãi biển. Khi tôi nằm biển cạnh T.J., trong lòng tôi biết chắc điều. Nếu có chiếc máy bay nào đến nữa, hoặc chúng tôi tìm ra cách nào để hứng nước, T.J. và tôi chết.

      Tôi ngủ chập chờn suốt buổi tối và khi cuối cùng cũng ngủ sâu được, tôi giật mình tỉnh giấc, thét lên thất thanh vì mơ thấy bị con chuột gặm mất bàn chân mình.



      P.S. Comment cái nào. Like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Ngày thứ tư

      Lúc mặt trời lên, tôi gần như nâng nổi đầu lên khỏi bãi cát. Hai cái đệm ghế từ chiếc máy bay bị dạt vào bờ trong đêm, và có thứ gì màu xanh xanh bên cạnh chúng bắt mắt tôi. Tôi lăn người đến chỗ Anna và lắc ấy dậy. nhìn tôi bằng đôi mắt trũng sâu, môi nứt nẻ và chảy máu.

      "Gì vậy?" Tôi chỉ chỉ vào cái vật màu xanh nhưng sức lực đòi hỏi để nhấc tay lên quá sức tôi, và tôi lại buông thõng tay xuống mặt cát.

      "Ở đâu?"

      "Đằng kia. Kế bên hai cái đệm ghế."

      " biết nữa," .

      Tôi ngẩng đầu lên và che mắt khỏi ánh mặt trời. Nó trông rất quen mắt và bỗng nhiên tôi nhận ra vật đó là gì. "Ba lô của em. Anna, là ba lô của em đó."

      Tôi đứng dậy đôi chân loạng choạng, tới bờ biển, và chộp lấy nó. Khi tôi trở về, tôi quỳ xuống cạnh Anna, mở ba lô ra, và lôi ra chai nước đưa cho tôi lúc ở sân bay Malé.

      ngồi dậy. "Lạy Chúa tôi."

      Tôi vặn nắp chai ra và chúng tôi chuyền chai nước qua lại cho nhau, cẩn thận uống quá nhanh. Bình chứa ba mươi hai oz (18-) nước, và chúng tôi uống hết tất cả, nhưng cũng chỉ bớt cơn khát chút.

      Anna cầm cái bình rỗng lên. "Nếu lấy chiếc lá làm thành cái phễu, chúng ta có thể hứng nước mưa vào đây."

      Run rẩy và rũ rượi, chúng tôi đến chỗ cây sa kê và ngắt chiếc lá to từ cái cành mọc thấp. Anna xé cho đến khi nó đúng kích cỡ và nhét vào trong miệng chai nước rỗng, mở rộng miệng phễu ra hết cỡ. Có bốn trái sa kê nằm đất, chúng tôi mang chúng về bờ biển và ăn sạch.

      Tôi trút hết mọi thứ trong ba lô ra. Cái mũ lưỡi trai bóng chày Chicago Cubs (19) ướt mem, nhưng tôi vẫn đội nó lên đầu. Còn có cái áo lạnh tay dài có nón màu xám, hai áo thun, hai cái quần soóc, quần jeans, quần lót và vớ, bàn chải đánh răng và kem đánh răng, và chiếc máy hát CD của tôi. Tôi cầm bàn chải và kem đánh răng lên. Trong khoang miệng tôi có cái mùi mà tôi thể bắt đầu diễn tả nổi. Tôi xoay nắp vặn của tuýp kem đánh răng, bóp ít lên bàn chải, và giơ nó ra cho Anna. " có thể dùng chung bàn chải với em nếu ngại."

      mỉm cười. " ngại đâu, T.J. Nhưng em dùng trước . Nó là của em mà."

      Tôi đánh răng và rửa bàn chải trong nước biển, rồi đưa nó cho . bóp thêm kem lên và đánh răng. Đánh xong, rửa nó và trao lại cho tôi. "Cám ơn em."

      Chúng tôi đợi cho trời mưa và trong khi mưa xuống, tầm đầu giờ chiều, chúng tôi chăm chú nhìn nước đầy dần lên trong bình. Tôi đưa nó cho Anna; uống phân nửa rồi đưa lại cho tôi. Sau khi uống xong, chúng tôi lại đặt chiếc lá vào trong, và cơn mưa lại ngập đầy cái bình thêm lần nữa. Anna và tôi uống luôn. Chúng tôi cần thêm nhiều nước, chắc là phải rất rất nhiều nữa mới được, nhưng tôi bắt đầu nhen nhóm suy nghĩ rằng biết đâu chúng tôi phải chết.

      Chúng tôi có cách hứng nước, có trái sa kê và biết cách đốt lửa. Còn bây giờ chúng tôi cần phải có nơi trú thân, vì nếu có nó, đống lửa của chúng tôi thể cháy được.

      Anna muốn dựng chỗ trú thân ở bãi biển vì bọn chuột làm khiếp sợ. Chúng tôi bẻ gãy hai nhánh cây có hình dáng chữ Y và cắm xuống cát, đặt lên giữa hai nhánh cây là cây củi dài nhất mà chúng tôi tìm được. Chúng tôi dựng cái nhà chái sập sệ bằng cách chống thêm nhiều cành cây dựa vào mỗi bên. Lá cây sa kê trải đầy mặt đất trừ lỗ hổng để nhóm lửa. Anna thu gom sỏi để xếp thành vòng tròn quanh nó. Bên trong đầy khói, nhưng như thế có lẽ có tác dụng đuổi muỗi.

      Chúng tôi quyết định đợi đến sáng mới đốt lửa. Bây giờ có mái che đầu rồi, chúng tôi có thể lượm củi và trữ bên trong nhà chái để giữ khô.

      Trời lại mưa và lấp đầy chai nước được ba lần; tôi chưa bao giờ nếm được thứ gì tuyệt vời đến vậy trong đời.

      Lúc mặt trời lặn, chúng tôi mang đệm ghế, áo phao và chiếc ba lô của tôi vào trong nhà chái.

      "Ngủ ngon, T.J." Anna , gối đầu lên cái đệm, hố lửa ngay giữa chúng tôi.

      "Ngủ ngon, Anna."



      Ghi Chú:

      (18-) Oz là viết tắt của ounce (ao-xơ): đơn vị đo lường, bằng 28,35g. 32oz tương đương 0,95 lít.

      (19) Chicago Cubs: tên đội bóng chày chuyên nghiệp của Chicago, Illinois.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Ngày thứ năm

      Tôi mở mắt ra. Ánh mặt trời len lỏi xuyên qua các khe hở nhà chái. Bọng đái căng đầy - cảm giác mà thời gian rồi tôi còn có - khiến tôi bối rối trong giây, và rồi tôi nhoẻn miệng cười.

      Mình cần vệ sinh.

      Tôi rời khỏi nhà chái mà đánh thức T.J. và vào rừng. Tôi ngồi chồm hõm đằng sau cái cây, nhăn mũi với mùi khai nồng của a-mô-ni-ắc từ nước tiểu của mình. Khi tôi kéo quần lên, tôi rùng mình vì ẩm ướt giữa hai chân.

      T.J. thức và đứng cạnh nhà chái lúc tôi trở về.

      " đâu vậy?" Cậu hỏi.

      Tôi nhe răng cười và , " tiểu."

      Cậu đập tay với tôi. "Em cũng cần phải đây."

      Khi cậu trở về, chúng tôi kéo nhau đến cây sa kê và nhặt lên ba quả nằm đất. Chúng tôi ngồi xuống và ăn bữa sáng của mình.

      "Để em xem đầu ," T.J. .

      Tôi nghiêng người tới và T.J. dùng ngón tay rẽ tóc tôi ra cho đến khi cậu tìm được vết thương.

      "Khá hơn rồi. Mặc dù lẽ ra cần phải được khâu lại. Em thấy máu đông ở chỗ nào nữa, nhưng tóc tối màu quá nên cũng khó ." Cậu chỉ lên má tôi. "Mấy vết bầm cũng nhạt dần. Chỗ đó chuyển sang màu vàng đấy."

      Khuôn mặt của T.J. cũng được cải thiện. Mắt cậu còn bị sưng vù nữa, và mấy vết trầy xước lành lặn rất tốt. Cậu chống đỡ khá hơn tôi nhiều nhờ thắt dây an toàn. Gương mặt cậu - rất đẹp trai, dù vẫn còn hơi non nớt - bị mang thẹo vĩnh viễn từ chuyến rơi máy bay này. Tôi biết có thể vậy về bản thân mình , nhưng vào thời điểm này tôi quan tâm lắm về chuyện đó.

      Sau bữa sáng, T.J. lại đốt lửa.

      " thể tin nổi, chàng trai thành thị ạ," tôi , bóp vai cậu.

      Cậu cười, thêm vào mấy khúc củi và cời cho lửa cháy cao lên, hiển nhiên vô cùng tự hào với chính mình. Cậu quệt mồ hôi mắt và , "Cám ơn."

      " xem tay em nào."

      Cậu giơ tay ra cho tôi, ngửa lòng bàn tay lên. Da tay thô và chai sạn rộp phồng cả lên và cậu nhăn nhó lúc tôi chạm vào.

      "Hẳn là đau lắm đây."

      "Đau lắm," cậu thừa nhận.

      Đống lửa làm cho nơi trú thân của chúng tôi đầy khói, nhưng nó còn bị tắt ngúm khi trời mưa. Nếu nghe thấy có tiếng máy bay, chúng tôi có thể tháo dỡ nhà chái nhanh chóng và cho lá xanh vào lửa để tạo nhiều khói.

      Tôi chưa bao giờ tắm rửa nhiều ngày như vậy, và tôi bốc mùi khủng khiếp. " rửa ráy cho đỡ đây," tôi . "Em phải ở đây đấy, được chứ?"

      Cậu gật đầu và đưa cho tôi cái áo thun tay ngắn từ trong ba lô. " muốn mặc cái này thay cho áo tay dài ?"

      "Ừ, cám ơn em." Chiếc áo thun vừa người tôi như cái đầm, nhưng tôi quan tâm.

      "Em cũng muốn đưa luôn cái quần soóc, nhưng em biết chúng quá bự với ."

      " sao," tôi . "Cái áo thun giúp nhiều lắm rồi."

      Tôi thả bộ ra bờ biển, ngừng lại để cởi hết đồ ra chỉ khi tôi còn nhìn thấy được T.J. hay cái nhà chái nữa. Tôi lướt mắt nhìn bầu trời trong xanh.

      Bây giờ đúng là thời cơ tuyệt vời nhất cho máy bay bay ngang qua. Làm sao có thể chú ý thấy trần truồng như nhộng biển chứ.

      Tôi lội xuống phá, và bầy cá bơi tán loạn. Làn da cháy nắng bàn tay và bàn chân tôi phai dần thành màu rám nắng sậm, tương phản với cánh tay và chân trắng bóc. Tóc tôi lòng thòng bờ vai rối tung như ổ chuột.

      Tôi dùng tay chà rửa khắp người, và lấy đồ để bờ mang giặt giũ trong nước biển. Tôi dùng ngón tay chải chải tóc và ước gì mình có dây buộc tóc.

      Sạch hơn chút khi bước lên bờ, tôi mặc lại quần lót và áo ngực ướt mèm, và kéo áo thun của T.J. qua đầu. Nó dài đến ngang đùi tôi nên tôi mất công mặc thêm quần jean nữa.

      " biết mình mặc quần dài," tôi giải thích lúc trở về nhà chái. "Nhưng nóng nực quá, và muốn để cho nó khô."

      " có chuyện gì to tát đâu, Anna."

      "Ước gì chúng ta có gì đó để bắt cá. Có hàng đống cá trong phá." Miệng tôi tiết nước bọt và dạ dày tôi đánh trống.

      "Tụi mình có thể thử dùng gậy để đâm xiên chúng. Đợi em tắm xong, chúng ta có thể tìm mấy cây củi dài. Củi đốt dự trữ của mình cũng còn ít lắm."

      T.J. trở về nhà chái năm phút sau, với mái tóc ướt nhem, thay quần áo sạch. Tay cậu choàng quanh thứ gì lớn và gồ ghề.

      "Nhìn xem em tìm được gì trong nước này."

      "Cái gì vậy?"

      Cậu đặt vật đó xuống và xoay nó lại để tôi có thể đọc bên mặt có viết chữ.

      "Đó là cái xuồng cứu sinh từ máy bay." Tôi quỳ xuống kế nó. " nhớ thấy nó lúc lục tìm áo phao."

      Chúng tôi mở cái thùng và lôi chiếc xuồng ra. Tôi xé mở cái bao thấm nước được nhét bên trong và lấy ra mảnh giấy có liệt kê danh sách vật dụng có bên trong. Tôi đọc thành tiếng:

      "Mái che xuồng, cất giữ trong hòm phụ tùng, đặc trưng gồm có hai cửa cuốn và hệ thống trữ nước mưa lắp đặt dưới mái vòm xuồng. Túi bổ sung sẵn có bên trong bao gồm máy phát tín hiệu vô tuyến và máy định vị khẩn cấp."

      Hy vọng của tôi vọt lên. "T.J., hòm phụ tùng đâu?"

      T.J. nhìn vào trong thùng và lôi ra cái túi kháng nước khác. Tay tôi run bần bật lúc xé túi nhựa ra, và ngay khi xé toạt ra được cái lỗ hỏng đủ to, tôi dốc ngược nó và đổ xuống mọi thứ lên cát. Chúng tôi lục lọi trong đó, tay chúng tôi va vào nhau trong khi xem xét từng món đồ.

      Chúng tôi tìm được gì có thể dẫn đến giải cứu.

      máy định vị khẩn cấp. máy phát tín hiệu vô tuyến, điện thoại vệ tinh, hay máy phát sóng.

      Hy vọng trong tôi lao thẳng xuống đáy. " đoán họ cho rằng túi bổ sung là nâng cấp cần thiết."

      T.J. chầm chậm lắc đầu.

      Tôi nghĩ đến chuyện gì có thể xảy ra nếu chúng tôi tìm được cái máy định vị khẩn cấp.

      Có phải mình chỉ cần mở công tắt lên và chờ đợi họ đến đưa mình ?

      Nước mắt trào dâng trong mắt tôi. Gắng nén khóc, tôi tiến hành kiểm kê vật dụng trong hòm phụ tùng: dao, hộp thuốc cứu thương, lều bạt, hai cái chăn, dây thừng, và hai hộp nhựa thể tích 64 oz (1,9l) có thể xếp gập.

      Tôi mở hộp thuốc cứu thương: Tylenol (20) , Benadryl (21) , thuốc bôi sát trùng, kem chống dị ứng, băng cá nhân, khăn giấy tẩm cồn, và Imodium.

      "Đưa tay cho xem nào," tôi với T.J.

      Cậu đưa tay ra, tôi bôi thuốc sát trùng và dán băng cá nhân lên mấy vết phồng của cậu.

      "Cám ơn ."

      Tôi nhặt lọ thuốc Benadryl lên. "Thứ này có thể cứu mạng em đấy."

      "Như thế nào?"

      "Nó ngăn lại phản ứng dị ứng."

      "Vậy còn thứ này?" T.J. hỏi, chỉ tay vào lọ màu trắng.

      Tôi liếc nhìn cậu và quay mặt . "Thuốc Imodium. Trị tiêu chảy."

      Cậu khịt mũi khi nghe tôi .

      Chiếc xuồng cứu sinh thổi phồng lên bằng ống hơi carbonic. Khi ấn vào nút, chiếc xuồng được bơm đầy khí nhanh đến nỗi chúng tôi phải nhảy sang bên để tránh.

      Chúng tôi lắp mái che với đồ trữ nước mưa (22) vào. Xuồng cứu sinh này trông hệt như trong những cái nhà phao mà cháu , cháu trai tôi thích nhún nhảy bên trong, mặc dù cao được đến thế.

      "Thứ này chắc cũng chứa được chừng ba ga-lông (23) nước," tôi , chỉ vào đồ trữ nước. Lại khát nước, tôi mong cơn mưa buổi chiều đến sớm.

      Tấm che nylon buông thõng xuống bên các vách xuồng và được khóa vào chiếc xuồng bằng dây khóa Velcro. Mở chúng ra vào ban ngày có thể cho ánh sáng và khí vào bên trong. Hai cái cửa cuốn cung cấp chỗ ra vào .

      Chúng tôi đẩy chiếc xuồng cứu sinh đến bên cạnh nhà chái và cho thêm củi đốt vào đống lửa cháy trước khi thả bộ đến cây dừa. T.J chặt vỏ khô bên ngoài trái dừa. Cậu khui mở trái dừa bằng cách xọc lưỡi dao vào trong, rồi dùng nắm tay đập đập xuống cán dao. Tôi hứng nước dừa đổ ra vào trong hai cái hộp nhựa.

      "Em cứ tưởng là ngon ngọt hơn chứ," T.J. , sau khi uống ngụm.

      " cũng vậy." Nó có vị hơi chát, nhưng tệ.

      T.J. nạo cái dừa bằng dao.

      Đói gần chết, tôi chỉ muốn ăn sạch sành sanh tất cả trái dừa nằm mặt đất. Chúng tôi chia nhau thêm năm trái nữa trước khi cơn đói cồn cào của tôi vơi bớt . T.J. ăn thêm trái, và tôi thầm nghĩ biết phải bao nhiêu thức ăn mới lấp đầy dạ dày của cậu thiếu niên mười sáu tuổi.

      tiếng sau, mưa kéo đến. T.J. và tôi ướt sũng, cười toét cả miệng và phấn khởi hoan hô, mắt dõi theo đủ thứ đồ đựng của mình ngập đầy nước. Cảm tạ lượng nước dồi dào, tôi uống ừng ực cho đến khi còn chứa thêm được nữa, nước trong bụng óc a óc ách mỗi khi tôi cử động.

      Chỉ trong giờ, chúng tôi lại tiểu nữa. Chúng tôi ăn mừng bằng trái dừa và hai quả sa kê.

      " thích dừa hơn là sa kê," tôi .

      "Em cũng vậy. Đằng nào bây giờ mình cũng có lửa rồi, có thể nướng sa kê lên xem nó có ngon hơn được chút nào ."

      Chúng tôi nhặt thêm củi và tìm được mấy cành cây dài để xiên cá. Chúng tôi trải tắm bạt lên nhà chái và buộc nó lại bằng dây thừng để thêm vào lớp bảo vệ cho đống lửa khỏi cơn mưa.

      T.J. khắc dấu lên thân cái cây. ai trong chúng tôi nhắc đến máy bay nữa.

      Đến giờ ngủ, chúng tôi nhóm thêm củi cho ngọn lửa cao lên hết mức có thể mà đốt trụi nhà chái. T.J. bò vào xuồng cứu sinh. Tôi cũng bò vào theo, mặc chiếc áo thun mà cậu cho tôi mượn như cái áo ngủ. Tôi đóng cửa cuốn lại đằng sau; ít ra cũng có chút bảo vệ khỏi bầy muỗi.

      Chúng tôi thả tấm che nylon xuống và chốt chúng bằng dây khóa Velcro. Tôi trải chăn ra và đặt hai cái nệm ghế thành gối đầu. Cái chăn hơi ngứa ngáy nhưng chúng giúp chúng tôi giữ ấm khi mặt trời lặn và nhiệt độ giảm xuống. Đệm ghế bẹp dí và có mùi mốc, nhưng nó dễ chịu hơn nhiều so với phải nằm đất.

      " quá," T.J. .

      " biết."

      Bé hơn giường đôi tí, cùng san sẻ xuồng cứu sinh với T.J., khoảng cách giữa chúng tôi chỉ có vài inch. Tôi quá mệt mỏi để quan tâm đến điều đó.

      "Ngủ ngon, T.J."

      "Ngủ ngon, Anna." Giọng cậu nghe như buồn ngủ lắm rồi, cậu lăn qua bên và ngủ thiếp .

      Vài giây sau, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

      Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm để kiểm tra đống lửa. Chỉ còn mỗi đống than hồng sót lại, nên tôi thêm củi vào và dùng cành cây chọc chọc vào nó, làm bắn tàn lửa vào trung. Khi lửa cháy lớn trở lại, tôi trở về chỗ ngủ.

      T.J. thức dậy lúc tôi nằm xuống cạnh bên.

      "Sao vậy?" Cậu hỏi.

      " có gì. chỉ cho thêm củi vào lửa thôi. Ngủ tiếp ."

      Tôi nhắm mắt, và chúng tôi ngủ luôn lèo cho đến khi bình minh.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (20) Tylenol: loại thuốc giảm đau.

      (21) Benadryl: loại thuốc trị đau đầu, cảm cúm, dị ứng.

      (22) 'Rain water collector' trong xuồng cứu sinh là hệ thống tích tụ nước mưa, dưới đáy vòm xuồng có lỗ dẫn nước, đưa nước qua cái ống để trữ trong cái túi nước (hoặc bình) treo bên dưới. Có thể tham khảo thêm google và youtube.

      (23) Ga-lông: đơn vị đo dung tích, bằng 3,785l ở Hoa Kỳ.



      P.S. Haizz, tui tốt tính, nỡ dằn vặt tâm hồn các đồng chí, nên thôi, quyết định post luôn. Với lại 11h là giờ sâu lười vào ổ ngủ.
      Bàn luận đôi chút: cái cách cu T.J. chặt dừa dễ gây án mạng lắm. :))
      Các bạn tham khảo chút về cái xuồng cứu sinh để dễ tưởng tượng. Mừ cái phiên bản của tác giả biết có phải là theo đúng đồ cổ trước năm 2001 hay , mà mình so sánh thấy có chút khác biệt với nay. chung rườm rà, phiền phức hơn. Hình dưới đây chỉ có giá trị tham khảo.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi thức dậy với chỗ đó cương cứng.

      Tôi thường hay như vậy, vả lại cũng phải tôi có thể kiểm soát được chuyện này. Bây giờ chúng tôi còn sắp chết nữa, chắc hẳn cơ thể tôi cho rằng mọi hệ thống có thể vận hành trở lại. Nằm ngủ ngay sát bên , nhất là với dung mạo như Anna, gần như là bảo đảm tôi tỉnh giấc với cậu bé thẳng đứng rồi.

      nằm nghiêng quay mặt về phía tôi, vẫn còn say ngủ. Các vết trầy xước mặt lành lặn dần và may cho , có vết nào trông đủ sâu để lưu lại sẹo. đá tung chăn ra trong lúc ngủ, và tôi ngắm nghía chân , hành động sai lầm, nhất là với cái thứ phát triển trong quần mình. Nếu mở mắt ra, bắt gặp tôi mê mẩn nhìn , vì vậy tôi bò ra ngoài xuồng cứu sinh và hồi tưởng đến những định lý hình học cho đến khi cậu bé tôi trở lại bình thường.

      Anna thức dậy mười phút sau. Chúng tôi ăn dừa và sa kê cho bữa sáng, và tôi đánh răng sau đó, súc miệng bằng nước mưa.

      "Đây," tôi , đưa bàn chải và kem đánh răng cho .

      "Cám ơn em." bóp ít kem lên bàn chải và đánh răng của mình.

      "Biết đâu hôm nay có máy bay," tôi .

      "Có lẽ," Anna . Nhưng nhìn tôi lúc .

      "Em muốn vòng quanh xem xét. Thử coi còn có thứ gì khác đảo."

      "Cần phải cẩn thận mới được," . "Bọn mình có giày."

      Tôi đưa cho đôi vớ để chân hoàn hoàn để trần. Tôi cúi người xuống đằng sau nhà chái và thay quần jean vào, để che chở cho chân khỏi bị muỗi làm thịt, và chúng tôi cùng nhau thong thả vào rừng.

      khí ẩm ướt nhớp nháp da tôi. Tôi ngang qua đàn ruồi, ngậm miệng lại và đập tay xua chúng . Chúng tôi sâu vào trong hơn và mùi thực vật thối rữa càng nồng đậm. Các tán lá cây đầu chắn gần hết ánh sáng mặt trời và thanh duy nhất là tiếng gãy tách tách của cành cây và hô hấp của chúng tôi hít thở khí đậm đặc trong này. Mồ hôi ướt đẫm áo tôi. Chúng tôi tiếp tục trong im lặng, và tôi tự hỏi mất bao lâu để chúng tôi có thể rời khỏi khu rừng và ra đến phía bên kia hòn đảo.

      Chúng tôi tình cờ phát thấy nó mười lăm phút sau đó. Anna lê bước ở đằng sau tôi chút, vì thế tôi nhìn thấy nó trước. Khựng lại, tôi xoay người và ra hiệu cho nhanh tới.

      chạy đến chỗ tôi và thào, "Đó là gì vậy?"

      " biết nữa."

      cái lán bằng gỗ, có kích thước tương đối với ngôi nhà lưu động cỡ đơn, được dựng cách chỗ chúng tôi đứng chừng năm mươi foot (15,2m). chừng còn có ai khác sống đảo này. Người màng giới thiệu bản thân với chúng tôi. Chúng tôi thận trọng bước đến đó. Cánh cửa trước treo bản lề hoen gỉ hé mở, và chúng tôi thò đầu vào trong.

      "Xin chào?" Anna .

      ai trả lời, nên chúng tôi bước qua ngưỡng cửa lên sàn nhà gỗ. Còn có cánh cửa nữa ở phía đằng kia của căn phòng cửa sổ, nhưng nó được đóng kín. có đồ đạc gì. Tôi đẩy chồng chăn xếp chồng ở trong góc, và chúng tôi nhảy bật ra khi bầy rệp bò ra tán loạn.

      Khi mắt tôi thích ứng với ánh sáng lờ mờ, tôi chú ý thấy thùng công cụ kim loại to đùng sàn. Tôi cúi gập người xuống và mở nó ra. Trong đó có cây búa, mấy túi đinh và ốc vít, dây đo, kềm, và cái cưa tay. Anna tìm thấy quần áo. nhặt lên cái áo sơ mi và tay áo rơi rụng xuống.

      " tưởng chúng ta có thể dùng được, nhưng thôi vậy," , nhăn mặt.

      Tôi mở cánh cửa vào căn phòng thứ hai, và chúng tôi rón rén chầm chậm vào. Mấy túi bánh khoai tây trống rỗng và vỏ bọc kẹo vương vãi đầy sàn. Có cái bình nhựa miệng rộng nằm kế bên chúng. Tôi cầm nó lên và nhìn vào trong. Ai đó từng sống ở đây chắc dùng nó để hứng nước. Có lẽ nếu chúng tôi khám phá hòn đảo kỹ hơn chút, vào sâu hơn và tìm thấy cái lán này vào lúc đó, có thể chúng tôi tới nổi phải uống nước ao. Có thể chúng tôi bờ biển lúc đó khi máy bay bay ngang qua.

      Anna nhìn vào cái bình tay tôi. hẳn liên hệ đến cùng ý nghĩ với tôi vì , "Chuyện gì xảy ra cũng xong cả rồi, T.J. ạ. Bây giờ chúng ta cũng chẳng làm gì được nó nữa."

      cái túi ngủ mốc meo nằm nhăn nhúm sàn. Ở trong góc, dựa lên tường, là cái hòm đen. Tôi mở khóa gài ra và nâng nắp hòm lên. Bên trong là cây đàn ghita vẫn còn tốt.

      "Lộn xộn đủ thứ," Anna bảo.

      " có nghĩ ai đó sống ở đây ?"

      "Trông như vậy."

      "Họ làm gì ở đây nhỉ?"

      "Ngoại trừ việc kết nối tâm linh với Jimmy Buffet (24) ?" Anna lắc đầu. " biết nữa. Nhưng cho dù có là ai, người đó sống ở đây được thời gian rồi."

      "Đây phải gỗ phế liệu đâu," tôi . "Nó là gỗ được đốn từ vựa gỗ. Em biết người này làm sao đến được đây, em đoán chắc là bằng tàu hay máy bay, nhưng gã này nghiêm túc đấy. Vậy ta đâu mất rồi?"

      "T.J." Anna , mắt mở to lên. "Biết đâu chừng ta quay lại đây."

      "Em mong là vậy."

      Tôi cất cây đàn vào hòm và đưa nó cho . Tôi xách lên cái thùng công cụ, và chúng tôi theo con đường cũ trở về bãi biển.

      Vào bữa trưa, Anna nướng sa kê phiến đá dẹt đặt cạnh đống lửa trong khi tôi đập dừa. Chúng tôi ăn hết tất cả - trái sa kê vẫn chẳng có vị như bánh mì gì cả - và nuốt trôi nó xuống với nước dừa. Hơi nóng từ đống lửa, thêm vào nhiệt độ chắc cũng phải gần chín mươi độ (25) , khiến cho việc ngồi lâu trong nhà chái trở nên khó chịu. Mồ hôi chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng của Anna, và tóc dính bệt lên cổ.

      " có muốn xuống nước bơi ?" Tôi hối hận ngay khi lời này ra miệng. thế nào cũng nghĩ tôi muốn xem thoát y trước mặt mình thôi.

      ngập ngừng, nhưng rồi , "Được. nóng hừng hực cả người rồi."

      Chúng tôi kéo nhau ra bờ biển. Tôi vẫn chưa đổi về quần soóc, nên tôi cởi bỏ vớ và áo thun, rồi tuột cả quần jean ra. Tôi mặc quần lót xám.

      "Vờ như em mặc quần bơi ," tôi với Anna.

      liếc nhìn quần lót của tôi và mỉm cười. "Được."

      Tôi đợi xuống phá, cố gắng nhìn chằm chằm khi cởi đồ. Nếu có gan cởi quần áo trước mặt tôi, tôi cư xử như thằng khốn nạn.

      vậy thôi chứ cậu bé của tôi lại cương cứng lên, và tôi mong rằng chú ý.

      Chúng tôi bơi lúc và khi ra khỏi nước, chúng tôi mặc lại đồ và ngồi cát. Anna dõi lên bầu trời.

      " cứ tin chắc rằng có máy bay nào bay ngang qua đây thêm lần nữa chứ," .

      Lúc trở về nhà chái, tôi ném thêm củi vào đống lửa. Anna lấy ra cái chăn từ trong xuồng cứu sinh, trải nó lên mặt cát, và ngồi xuống. Tôi cầm lấy đàn ghita và ngồi xuống cạnh .

      "Em biết chơi đàn à?" hỏi.

      " có. Ờ , người bạn của em có dạy cho em đàn đoạn bài nhạc." Tôi khảy dây đàn và chơi mấy nốt đầu của bài hát "Ước Gì Em Ở Đây. (26) "

      Anna cười. "Pink Floyd."

      " thích Pink Floyd?"

      gật đầu. " bài hát đó."

      " sao? Thế còn gì bằng. Em nghĩ thích nó."

      "Sao vậy? Thế em cho rằng thích nghe loại nhạc gì?"

      " biết, như là, Mariah Carey?"

      " đâu, thích mấy bản đồ cổ cơ." nhún vai. "Biết gì đây? sinh năm 71 mà."

      Tôi tính toán tuổi của . " ba mươi sao?"

      "Ừ."

      "Em cứ tưởng chỉ hai mươi tư hay hai mươi lăm thôi."

      " có đâu."

      "Tính giống người ba mươi tuổi."

      lắc đầu và khẽ cười. " biết như vậy là tốt hay xấu nữa."

      "Ý em là dễ chuyện."

      cười với tôi. Tôi đàn thêm vài nốt, chơi cùng điệp khúc của Pink Floyd, nhưng phải dừng lại do tay tôi còn đau từ việc đốt lửa.

      "Nếu có cái gì để làm móc câu, em có thể dùng cái này để làm cần câu," tôi . "Dây ghita này chắc làm dây câu tốt đây." Tôi nghĩ đến dùng cái đinh từ hộp công cụ, nhưng mấy con cá bự lắm, và tôi cần thứ gì đó hơn và hơn.

      Lúc sau, khi chúng tôi ngủ, , " hy vọng buổi party mà em ở lại chơi đáng đồng tiền bát gạo."

      " phải là party đâu. Em chỉ với cha mẹ thế thôi."

      "Vậy là gì?"

      "Cha mẹ Ben rời thị trấn. họ của cậu ta vừa về nhà từ trường đại học để nghỉ hè, và định đến chơi cùng bạn . nàng bảo dẫn theo hai bạn đến chung. Ben tự tin rằng cậu ta cưa được . Em cá hai mươi đô là cậu ta thể." Tôi kể với Anna rằng mình cũng có ý định đó.

      "Thế có cưa được ?"

      "Họ đến. Bọn em ngồi cả ngày ở nhà, uống bia và chơi game. Hai ngày sau em lên máy bay cùng ."

      "Ôi trời, T.J. lấy làm tiếc," .

      "Ừ." Tôi đợi vài phút rồi hỏi, "Người đàn ông ở sân bay là ai vậy?"

      "Bạn trai , John."

      Tôi nhớ đến nụ hôn ta trao cho . Trông như chàng ra sức ấn lưỡi mình xuống họng vậy. " hẳn là nhớ ta lắm."

      trả lời ngay lập tức, nhưng rồi rốt cuộc , " nhiều như nên phải vậy."

      là sao?"

      " có gì đâu. Chuyện phức tạp lắm."

      Tôi xoay người nằm nghiêng và nhét gối xuống đầu. " nghĩ tại sao chiếc máy bay đó quay lại, Anna?"

      " biết nữa," . Nhưng tôi cho rằng biết.

      "Họ nghĩ chúng ta chết rồi, phải ?"

      "Mong là phải vậy," bảo. "Vì khi như vậy, họ tìm chúng ta nữa."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (24) ca sĩ cũng là nhạc sĩ người Mỹ, nổi tiếng với những bài nhạc miêu tả cuộc sống dật nơi hoang đảo.

      (25) Người Mỹ thường dùng độ F (Farenheit) thay vì độ C (Celsius). 90 o F tương đương 32 o C.

      (26) Wish you were here của Pink Floyd.



      P.S. Vì cu T.J. đầu óc đen tối, comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Sáng hôm sau, T.J. dùng dao vót nhọn đầu hai cành cây dài.

      "Sẵn sàng xiên cá chưa?" Cậu hỏi.

      "Sẵn sàng."

      Lúc chúng tôi ra đến bờ biển, T.J. quỳ xuống và nhặt thứ gì lên.

      "Cái này chắc là của ," cậu , đưa cho tôi chiếc giày búp bê màu xanh đậm.

      "Đúng là nó." Tôi trông ra biển. "Biết đâu chiếc còn lại cũng dạt vào."

      Chúng tôi lội xuống phá, sâu đến thắt lưng. Trời đến nỗi quá nóng vào buổi sáng, nên tôi mặc áo thun của T.J., thay vì chỉ mặc mỗi áo ngực và quần lót. Mép áo ngấm nước như miếng bọt biển, dính sát vào đùi tôi. Chúng tôi thử cách thành công suốt hơn tiếng để xiên cá. nhắn và nhanh nhảu, chúng bơi tản ra ngay trước khi chúng tôi kịp có hành động gì.

      "Theo nếu ra xa hơn, chúng ta có cơ hội hơn ?" Tôi hỏi.

      " biết. Chắc là có cá bự hơn, nhưng có thể khó dùng cây giáo."

      Vào lúc đó, tôi chú ý thấy có cái gì bồng bềnh biển. "Đó là gì vậy, T.J.?" Tôi dùng tay chắn bớt ánh nắng.

      "Đâu?"

      "Ngay phía trước đó. Em có thấy thứ gì bồng bềnh lên xuống ?" Tôi chỉ tay vào nó.

      T.J. nheo mắt nhìn ra đằng xa. "Ôi, mẹ kiếp. Anna, đừng nhìn."

      Quá trễ.

      Ngay trước khi cậu bảo tôi đừng nhìn, tôi biết nó là gì. Tôi buông cây giáo của mình và nôn mửa luôn vào trong nước.

      "Ông ta dạt vào đây thôi, chúng ta trở về bờ biển ." T.J. .

      Tôi theo cậu rời khỏi mặt nước. Lên tới bãi cát, tôi lại nôn nữa.

      "Ông ta tới đây chưa?" Tôi hỏi, chùi miệng bằng mu bằng tay của mình.

      "Gần rồi."

      "Phải làm gì đây?"

      Giọng của T.J. run rẩy và chắc. "Chúng ta tìm chỗ chôn cất ông ấy. Bọn mình có thể dùng cái chăn, trừ khi muốn."

      Mặc dù tôi ghét phải từ bỏ trong mấy vật dụng ít ỏi của mình, bọc xác ông trong chăn dường như là việc nên làm để tỏ lòng tôn trọng. Và nếu tôi muốn thành với chính mình, tôi biết mình có khả năng có thể trực tiếp đụng chạm đến xác ông.

      "Để lấy," tôi , mừng vì có cái cớ để phải ở đó khi ông ấy dạt lên đến bờ.

      Khi tôi trở lại với cái chăn, tôi đưa nó cho T.J., và chúng tôi lăn xác ông vào chăn bằng cách dùng chân đẩy đẩy. Mùi xác thịt bị úng nước và thối rửa tràn vào mũi tôi, khiến tôi nôn khan và tôi chôn mặt mình vào khuỷu tay.

      "Chúng ta thể chôn ông ấy bãi biển được," tôi .

      T.J. lắc đầu. "."

      Chúng tôi chọn ra vị trí dưới cái cây cách xa nhà chái, và bắt đầu dùng tay đào bới chỗ đất mềm lên.

      "Đủ lớn chưa?" T.J. hỏi, nhìn xuống cái hố.

      " nghĩ vậy."

      Chúng tôi cần phải đào cái mộ lớn vì bọn cá mập ăn hết hai chân Mick và phần thân của ông. Và cánh tay nữa. Có thứ gì trong quá trình gặm nhấm khuôn mặt trắng xóa, phồng lên của ông. Mảnh vụn của chiếc áo thun dệt màu mà ông mặc treo lòng thòng cổ ông.

      T.J. chờ trong khi tôi nôn khan, và sau đó tôi túm lấy bên mép chăn và giúp cậu lôi xác Mick về phía mồ và hạ thân ông xuống cái hố. Chúng tôi lấp đất vào hố và đứng dậy.

      Nước mắt lặng lẽ chảy dọc mặt tôi. "Lúc chúng ta rơi xuống nước, ông ấy chết rồi." Tôi khẳng định cách kiên quyết, như lời tuyên bố.

      "Ừ," T.J. đồng ý.

      Trời bắt đầu mưa nên chúng tôi quay trở về xuồng cứu sinh và bò vào trong. Mái che đầu giữ cho chúng tôi bị ướt, nhưng tôi run rẩy. Tôi kéo chăn lên quanh người chúng tôi - cái chăn mà từ bây giờ chúng tôi dùng chung - và thiếp .

      Khi thức dậy, T.J. và tôi thu gom sa kê và dừa. ai trong chúng tôi gì nhiều.

      "Đây." T.J. đưa mẩu dừa cho tôi.

      Tôi đẩy tay cậu ra. " cần đâu, ăn nổi. Em ăn ." Dạ dày tôi nhộn nhạo. Tôi thể xóa hình ảnh của Mick ra khỏi đầu mình.

      "Bụng vẫn còn khó chịu à?"

      "Ừ."

      "Thử uống tí nước dừa xem," cậu , đưa nó cho tôi.

      Tôi nâng cái hộp nhựa lên môi và uống ngụm.

      "Nuốt xuống được chứ?"

      Tôi gật đầu. "Có lẽ chỉ dùng món này lúc."

      "Em nhặt củi đây."

      "Được."

      Cậu ta chỉ mới được vài phút khi tôi cảm nhận thấy dòng chảy.

      Ôi Chúa ơi, .

      Cầu mong cho nó là báo hiệu sai, tôi về phía ngược lại với hướng mà T.J. vừa mất và kéo tuột quần jean xuống. Ngay đó, đáy quần vải cotton trắng của chiếc quần lót là bằng chứng cho việc tôi đến kì rồi.

      Tôi vội chạy đến nhà chái và túm lấy chiếc áo thun tay dài của mình. Vội vã trở vào trong rừng, tôi xé ra mảnh vải, cuộn lại, và nhét vào trong quần lót.

      Tôi cần cái ngày khốn khổ này trôi qua.

      Khi mặt trời lặn, bọn muỗi ngon lành hút máu hai cánh tay tôi.

      " phải vì muốn mát mẻ mà quyết định hy sinh cho muỗi cắn đấy chứ," T.J. , lúc cậu chú ý thấy tôi cứ đập tay đuổi muỗi. Cậu mặc áo lạnh và quần jean vào ngay khi bầy côn trùng bay ra.

      Tôi nghĩ đến cái áo tay dài của mình, giấu dưới bụi cây mà tôi hy vọng mình có thể tìm lại được.

      "Ừ, chính vậy đó."



      P.S. Comment cái nào, like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :