1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 55 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Stefani và tôi gọi rượu ở quầy bar trong khi đợi chỗ.

      "Vậy là T.J. thăm bạn vào mấy ngày cuối tuần này?" Stefani hỏi.

      "Ừ." Tôi liếc nhìn đồng hồ. 8:03. "Tớ đoán họ bây giờ chắc uống tẹt ga, say đến mức còn biết trời đất gì nữa rồi. Ít ra tớ mong là vậy."

      "Cậu lo lắng chàng say đến bí tỉ à?"

      "Cậu nhớ tụi mình làm những gì thời đại học ?"

      Stefani tươi cười. " hiểu sao thuở đó chúng ta lại chưa bao giờ bị cảnh sát còng thế nhỉ?"

      "Nhờ vào mấy chiếc váy ngắn và vận may ngẫu nhiên." Tôi nhấp ngụm rượu. "Tớ muốn T.J. có thể trải nghiệm những chuyện như thế. Tớ muốn ấy cảm thấy như mình bỏ lỡ điều gì."

      "Cậu cố thuyết phục bản thân cậu, hay là tớ thế?"

      "Tớ có ý thuyết phục ai cả. Tớ chỉ muốn trói buộc ấy."

      "Rob và tớ muốn gặp cậu ấy. Nếu cậu ấy quan trọng với cậu, bọn tớ muốn được quen với cậu ấy."

      "Cám ơn. Cậu tốt, Stef."

      Bartender (66) đặt thêm hai ly rượu xuống trước chúng tôi. "Đây là hai chàng ngồi trong góc phòng bên kia mời hai ."

      Stefani đợi phút và rồi chộp lấy cái giỏ xách treo lủng lẳng lưng ghế. lục lọi bên trong nó và lôi ra chiếc gương và son môi, xoay người lại.

      "Thế nào?"

      "Điển trai đấy."

      "Cậu kết hôn rồi đấy nhé!"

      "Tớ định về nhà cùng với chàng nào đâu. Hơn nữa, Bob vốn biết tớ thuộc tuýp người thích tán tỉnh khi ấy kết hôn với tớ rồi." thoa son lên và dùng cái khăn lót ly để dậm bớt son. "Và có ai mời rượu tớ từ hồi giữa những năm chín mươi đến nay, cho nên cậu im miệng ."

      "Chúng ta có cần phải qua đó và lời cảm ơn hay là có thể nào lờ họ ?" Tôi hỏi.

      "Cậu muốn chuyện với họ à?"

      " muốn."

      "Quá trễ rồi. Họ tới đấy."

      Tôi nhìn qua vai mình trong khi họ tới gần.

      "Chào," trong hai người .

      "Chào. Cám ơn mời rượu."

      Bạn của ta tán chuyện với Stefani. Tôi đảo tròn mắt khi ấy hất tóc và cười khúc khích.

      "Tôi tên Drew." chàng có mái tóc nâu và vận bộ com-lê và cra-vát. trông chừng giữa hoặc cuối độ tuổi ba mươi. Quyến rũ, nếu bạn thích kiểu đàn ông nhân viên ngân hàng.

      "Anna." Chúng tôi bắt tay nhau.

      "Tôi nhận ra từ ảnh đăng báo. Phải là thử thách khủng khiếp. Tôi phỏng chừng chán ngấy với việc mãi về chuyện đó rồi."

      "Đúng là vậy."

      Cuộc đối thoại bị khựng lại, vì thế tôi nhấp ngụm rượu.

      " đợi chỗ à?" ta hỏi.

      "Ừ. Chắc sắp có chỗ rồi."

      "Chúng tôi có thể ngồi cùng bàn với các chứ?"

      "Tôi rất tiếc, nhưng tối nay được. Tôi chỉ muốn thư giãn ăn tối với bạn của tôi thôi."

      " sao. Tôi hiểu mà. Có lẽ cho tôi số phone của ."

      "Tôi nghĩ vậy."

      " nào," ta , mỉm cười và bày ra vẻ dụ hoặc của mình. "Tôi là người đàn ông tốt mà."

      "Tôi có bạn trai rồi."

      "Nhanh như vậy." ta nhìn tôi vẻ kỳ quặc. "Đợi , phải tên nhóc đó chứ?"

      " ấy phải tên nhóc."

      "Chính xác là thằng nhóc tì."

      Stefani gõ gõ lên vai tôi. "Bàn chúng ta có rồi đấy."

      "Cám ơn lần nữa vì ly rượu. Xin lỗi." Tôi cầm lấy giỏ xách và áo choàng của mình, leo xuống chiếc ghế quầy bar, rồi theo Stefani.

      " ta gì với cậu vậy?" Stefani hỏi khi chúng tôi ngồi xuống bàn. "Cậu trông thích thú gì với ta cho lắm."

      " ta biết chuyện tớ có bạn trai. Rồi còn gọi T.J. là thằng nhóc."

      "Chắc là tại cái tôi của chàng bị tổn thương chút đấy mà."

      "T.J. đúng là còn quá trẻ, Stefani. Khi mọi người nhìn , họ thấy được những gì mà tớ thấy. Họ chỉ thấy thằng nhóc thôi."

      "Vậy cậu thấy gì?" Stefani hỏi.

      "Tớ nhìn thấy T.J. và chỉ T.J. thôi."

      về nhà vào tối chủ nhật, mệt mỏi, và váng đầu vì uống quá nhiều rượu. đặt túi xách xuống sàn và kéo tôi vào vòng tay mình. Tôi trao cho nụ hôn dài.

      "Wow," . ôm lấy khuôn mặt tôi trong tay và hôn lại tôi.

      "Em nhớ lắm."

      " cũng nhớ em."

      "Nghỉ cuối tuần thế nào?"

      "Phòng kí túc của cậu ta như cái hầm xí ấy, suýt nôn lên người , và có ai đó tiểu tiện ngay trong thang máy."

      Tôi nhăn mũi. " sao?"

      " phải thú nhận điều này với em. có ấn tượng tốt đẹp chút nào."

      "Có lẽ có cảm giác khác nếu được học lên đại học ngay sau cấp ba."

      "Nhưng được vậy, Anna. Và vẫn còn ở lại phía sau."



      Ghi Chú:

      (66) Người phục vụ ở quầy rượu cũng như người pha chế rượu.



      P.S. Hôm nay tới đây nha, bà con. 2 ngày nữa là Hoang Đảo kết thúc rồi. Đừng bỏ nửa chừng nha, bằng tui giận, mai mốt con gấu này bỏ dịch vô hang ngủ đông luôn.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 56 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      " cần đeo cra-vát đâu nhỉ?"

      Tôi mặc người quần tây ka-ki và áo sơ-mi cài nút. cái áo vest màu xanh sẫm trải sẵn giường. Chúng tôi có hẹn ăn tối cùng Stefani và chồng ấy, Rob, và bộ quần áo tôi diện người có thể quá mức trang trọng với tôi rồi.

      "Tốt nhất nên đeo hơn," Anna , bước vào trong phòng ngủ.

      "Cơ mà có cra-vát sao?"

      "Em mua sẵn cái cho từ lúc Stefani báo với em địa điểm mà chúng ta ăn tối." thò tay vào tủ quần áo và lấy nó ra, vòng nó dưới cổ áo sơ-mi của tôi và thắt nó cho tôi.

      " nhớ nổi lần cuối cùng mình đeo thứ này là hồi nào nữa," tôi , kéo kéo nút thắt để nới lỏng ra chút. Tôi gặp mặt Stefani và Rob vào tuần trước, lúc họ mời chúng tôi đến nhà họ chơi. Tôi thích hai người họ. Họ rất dễ chuyện, thế nên lúc Anna bảo họ muốn cùng ăn tối với chúng tôi, tôi đồng ý.

      " chút nữa thôi em xong ngay. Em chỉ còn phải quyết định nên mặc gì nữa thôi."

      đứng ngay trước tủ quần áo trong mỗi áo ngực và quần lót, cho nên tôi nằm ườn ra giường và hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt.

      " cứ tưởng em quần lót dây thoải mái."

      "Đúng là vậy. Nhưng em e tối nay cái thứ quỷ quái này là món rất ư là cần thiết." Anna lôi ra chiếc đầm dạ tiệc khỏi tủ. "Cái này thế nào?" hỏi, ướm lên ngực mình chiếc đầm dài, tay, màu đen.

      "Cái này đẹp đấy."

      "Thế còn cái này?" Bộ váy đầm này có màu xanh đậm, ngắn, với ống tay dài và cổ áo trễ sâu.

      " bốc cháy."

      "Xem ra chúng ta có bên chiến thắng rồi," , mặc nó vào. Nó dán sát lên người . mang vào đôi giày cao gót.

      Tôi chưa từng thấy ấy chưng diện như vậy bao giờ. thường hay mặc quần jean - đa phần là hiệu Levi - và áo thun hoặc áo len. Thỉnh thoảng mặc váy, nhưng giống thế này. Bây giờ trở lại cân nặng của mình, ngực cũng căng nở ra, và áo ngực mặc nâng chúng lên cao vút. Những gì tôi có thể thấy ở giữa chiếc cổ chữ V trễ sâu của áo càng kích thích tôi ham muốn nhìn thêm nhiều nữa.

      Quấn tóc mình lên, cuộn nó lại thành búi ở gáy và đeo hoa tai vào, cùng loại dài lòng thòng với mấy cái mà tôi dùng làm móc câu lúc còn đảo. son môi màu đỏ. Tôi mê mẩn nhìn đôi môi và muốn ôm hôn lập tức.

      "Em trông lộng lẫy."

      mỉm cười. " nghĩ vậy à?"

      "Ừ." ấy trông sang trọng. Xinh đẹp. Như người phụ nữ thành thục.

      " nào," .

      Tôi trẻ hơn tất cả những người trong nhà hàng đó phải đến mười cho tới hai mươi tuổi. Chúng tôi đến sớm vài phút, thế nên Anna và tôi theo sau Stefani và Rob vào trong quầy bar có ánh đèn lờ mờ để đợi chỗ. Có nhiều hơn cái đầu ngoái nhìn lúc Anna ngang qua.

      Stefani bắt chuyện với gã nào đó. Rob và tôi bàn với nhau xem có nên chen qua đám đông để gọi đồ uống, khi người phụ nữ cầm tay xấp thực đơn tiến đến chỗ chúng tôi.

      "Bàn của quý vị sẵn sàng," ta .

      Stefani quay lại phía người đàn ông mà nãy giờ trò chuyện. ta mặc bộ com-lê, nhưng nới lỏng cra-vát và gỡ phăng hai cái nút cùng của chiếc áo sơ-mi. ta cầm ly gì đó giống như rượu uýt-xki. ta ở đấy mình, và tôi thắc mắc có phải ta trực tiếp đến đây luôn sau giờ làm việc.

      "Sao cùng dùng bữa với chúng tôi nhỉ," Stefani với ta. "Mọi người phiền chứ?" ấy hỏi chúng tôi.

      "Được mà," Anna .

      Tôi nhún vai. "Chắc rồi."

      Khi mọi người ngồi xuống, Stefani giới thiệu ta, "Đây là Spence. Chúng tớ cùng làm việc trong bộ phận kế toán năm ngoái." ấy và Rob ngồi cạnh ta, trong khi Anna và tôi ngồi bên đối diện. Tôi bắt tay ta, chú ý thấy đôi mắt đỏ ngầu của ta, và nhận ra chàng say mèm rồi.

      Rob gọi hai chai rượu và người hầu bàn rót cho mỗi người chúng tôi ly, sau khi bắt ấy phải làm đủ quy trình nào là ngửi-nút-chai-rượu, lắc--rượu vớ va vớ vẩn.

      Tôi nhấp ngụm trong ly của mình. Rượu đỏ và khô khan đến mức tôi cố nhịn để mặt mình nhăn nhó.

      Spence nhắm vào Anna ngay tức . ta dõi theo ấy uống rượu. Mắt từ mắt xuống môi , rồi xuống đến ngực .

      " trông quen mặt quá," ta .

      lắc đầu. "Chúng ta chưa hề gặp mặt."

      Anna rất ghét những trường hợp thế này, mỗi khi gặp mặt người lạ. Họ cố nặn óc để nhớ ra và rồi rốt cuộc họ cũng nhớ ra rằng trông thấy báo đài. Sau đó, các câu hỏi bắt đầu, lúc đầu là về chuyện đảo, về sau là về chúng tôi.

      may, ta say quá đỗi để có thể nhìn ra mối quan hệ và Anna dường như thả lỏng người chút. có lẽ nhận ra , nhưng ràng là vẫn chưa chịu xong chuyện với .

      "Có lẽ chúng ta từng chơi với nhau lần."

      Anna nâng ly lên và nhấp thêm ngụm. "Chưa hề."

      "Nếu thế , thỉnh thoảng chúng ta có thể đâu đó cùng nhau chăng?"

      "Này," tôi bằng giọng sắc lẹm. "Tôi ngồi đây đấy."

      Anna đặt tay lên đùi tôi và đè xuống. " sao đâu," thầm.

      "Đợi . ấy đến đây với cậu à?" Spence hỏi. "Tôi cứ tưởng cậu là em trai hay gì đó của ấy chứ." bắt đầu cười nham nhở. "Cậu nhóc đùa đấy sao?" Nhận thức lộ lên mặt khi liếc nhìn hết tôi đến Anna. "Giờ tôi biết hai người là ai rồi. Tôi nhìn thấy ảnh của hai người báo." ta khịt mũi. "Ờ, ra là thế mà cậu mới cưa đổ được ấy đấy, nhưng tôi hiểu nổi tại sao ấy vẫn còn chịu ở bên cậu."

      Rob liếc nhìn Stefani và rồi với Spence, "Thôi ngay ."

      "Đúng vậy. Tôi đến đây với ấy đấy." Giọng điệu Anna tuyên bố, tự tin, và ánh mắt nhìn như thể thằng ngốc chính gốc, làm tôi thấy tốt hơn hết thảy những từ ngữ .

      Người hầu bàn tới. " xin lỗi," ấy với tôi. "Tôi cần phải kiểm tra ID của ."

      Tôi nhún vai. "Tôi còn vị thành niên (67) . Dù sao tôi cũng thích uống rượu. sao, cứ mang nó ."

      ấy mỉm cười, xin lỗi, và đem ly rượu của tôi . Spence thể chịu nổi.

      "Cậu còn chưa được hai mươi mốt sao?" Tiếng cười nín nhịn nổi của ta phá vỡ bầu khí trầm mặc bàn vì mọi người đều vờ như những chuyện xảy ra chút làm tôi bẽ mặt.

      Chúng tôi xem thực đơn. Anna và tôi vẫn còn thấy khó khăn mỗi khi chọn món trong nhà hàng. Có quá nhiều lựa chọn.

      "Em định gọi món gì?" Tôi hỏi .

      "Bíp-tết. Còn ?" nắm tay tôi, đan tay vào tay tôi.

      " biết nữa. Có lẽ là pasta. Em thích món raviolo (68-) mà, đúng ?"

      "Ừ."

      "Được. Vậy gọi món đó và chúng ta có thể cùng nhau ăn."

      Stefani gắng giữ cho cuộc chuyện trò tiếp tục. Người hầu bàn quay trở lại và ghi món ăn của chúng tôi. Spence nhìn chòng chọc vào ngực Anna và nhếch mép cười đểu cáng, công khai, thèm che giấu. Tôi biết ta nghĩ gì trong đầu mỗi khi nhìn ấy cái kiểu như thế, và tôi phải cố hết sức kìm nén để xông lên đấm cho ta cú.

      Lúc Spence đứng dậy vệ sinh, Stefani , "Tớ xin lỗi. Tớ nghe ta bị vợ bỏ, bởi thế nên tớ nghĩ mời ấy cùng ăn với chúng ta là việc nên làm."

      " sao đâu. Cứ mặc kệ ta," Anna . "Tớ làm thế đấy."

      ai rót thêm rượu vào ly của Spence và vào thời điểm chúng tôi dùng bữa xong, ta có vẻ tỉnh táo được chút.

      Người hầu bàn đề nghị món tráng miệng, nhưng ai muốn ăn. ấy bảo mang hóa đơn đến ngay.

      "Stefani và em vào nhà vệ sinh," Anna . "Bọn em đợi ở cửa."

      Rob và tôi giành giựt hóa đơn tính tiền và cuối cùng cũng đồng ý chia đều, mỗi người lấy tiền của mình ra. Spence ném nắm giấy bạc lên bàn. Tôi nhét bóp vào lại túi quần và đứng lên.

      Rob đẩy ghế ra sau, tạm biệt với Spence mà bắt tay ta, và bước về phía trước nhà hàng.

      Spence ngồi dậy. "Đáng tiếc quá, cậu nhóc miệng vẫn còn hôi sữa để được cho phép uống rượu với người lớn bọn này," , ngồi thườn thượt ghế.

      "Đáng tiếc quá, thể chạm vào bạn nóng bỏng của tôi đâu. Và dù sao tôi cũng chả ưa rượu."

      Tôi cười khẩy cái vẻ mặt của ta và gặp Anna, Stefani, và Rob đứng chờ ở cửa.

      " gì với ta thế?" Anna hỏi.

      " bảo mình rất hân hạnh được gặp ta."

      "Em xin lỗi vì chuyện tối nay," Anna , khi chúng tôi lên taxi.

      " phải lỗi của em." Tôi choàng tay ôm lấy .

      được phép uống rượu ở nhà hàng khiến tôi khó chịu bằng cái cách Spence nhìn chằm chằm vào Anna. Tôi biết để tâm đến ta, nhưng tôi lo lắng về gã đàn ông tiếp theo. phải là tên khốn say rượu. gã có bằng cấp đại học, thích uống rượu, và ngại thắt cra-vát. Tôi rất lo ngày, chừng là sớm thôi, những thứ mà tôi có chút hứng thú này trở nên quan trọng với .

      Và khi nghĩ đến khả năng thuộc về gã đàn ông khác, tôi thể chịu nổi.

      Tôi hôn ngay sau khi vào đến bên trong căn hộ, và tôi chút dịu dàng, giữ chặt khuôn mặt trong tay và ấn mạnh môi mình lên môi . ấy phải là vật sở hữu của ai cả - tôi biết điều đó - nhưng giây phút này, ấy là của tôi. Vừa vào đến phòng ngủ, tôi kéo chiếc áo váy của qua đầu. Áo ngực của bị ném tiếp theo và tôi tuột chiếc quần lót khỏi mông cho đến khi chúng rơi xuống sàn. Tôi giật mạnh chiếc cra-vát và cởi hết quần áo ra. Đặt ấy nằm lên giường, tôi cúi đầu xuống nơi mà gã Spence nhìn chòng chọc cả tối, mút lấy mút để và để lại đầy dấu hôn đó mà phải nhiều ngày nữa mới phai được. Tôi sờ mó và hôn cho đến khi sẵn sàng, và khi tôi vào bên trong , tôi bắt mình phải làm chầm chậm, theo đúng kiểu mà thích. Khi lên cao trào, gọi tên tôi, và tôi nghĩ, Tôi là người khiến có phản ứng như thế. Tôi là người cho cảm giác như thế.

      Sau đó, tôi vào nhà bếp và lấy lon bia từ tủ lạnh. Tôi cầm nó về phòng ngủ và mở T.V. lên, chỉnh thanh . Anna say ngủ, chăn mền quấn rối ren quanh eo . Kéo chăn lên, tôi nhàng đắp nó lên tới vai bằng tay và mở lon bia bằng tay kia.



      Ghi Chú:

      (67) Ở Mỹ, 21 tuổi mới được tính là tuổi trưởng thành, và được cho phép uống rượu.

      (68-) món ăn cũng thuộc họ pasta, nhưng bên trong có kẹp nhân. Có thể xem như là món há cảo của Ý.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 57 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Vào tháng tư, cơn mưa xuân kéo dài tầm tã suốt hai ngày, giữ chân chúng tôi trong nhà.

      T.J. bâng quơ chuyển kênh tv tới lui. Tôi nằm dài ghế sofa, đặt chân lên đùi , đọc sách.

      "Em muốn xem phim ?" hỏi, tắt T.V.

      "Cũng được," tôi . " muốn xem gì?"

      " biết nữa. Tụi mình cứ đến rạp hát rồi chọn cũng được."

      Tôi mặc áo khoác và chúng tôi rời khỏi căn hộ, thả bộ trong mưa, trong khi T.J. cầm dù che đầu cho cả hai. nắm tay tôi. Tôi siết và mỉm cười khi siết tay tôi đáp lại.

      T.J. muốn xem Batman Begins. Chúng tôi đứng xếp hàng mua bắp rang bơ khi ai đó gõ gõ lên vai .

      Chúng tôi quay lại. chàng cao ráo đội nón lưỡi trai đứng cạnh nhắn mặc chiếc áo lạnh màu hồng có nón, tóc cột kiểu đuôi ngựa.

      T.J. cười. "Chào, Coop. chơi à?"

      "Tìm đại thứ gì đó để làm cho tới khi trời chịu ngừng mưa đấy mà."

      "Bọn tớ cũng vậy. Đây là Anna," T.J. , quàng cánh tay lên vai tôi.

      "Chào," Coop . "Bạn tớ, Brooke."

      "Rất vui được gặp hai bạn," tôi .

      "Tớ cứ quên cậu sống trong thị trấn," T.J. .

      "Tớ bị kẹt mãi trong ngôi trường cao đẳng công lập này mất, nếu nâng điểm lên được."

      "Rảnh rỗi chơi chung ," T.J. .

      "Cha mẹ tớ tháng tới ra khỏi thị trấn. Tớ tổ chức buổi party. Hai người nên đến cho vui." Coop mỉm cười với tôi, và tôi nhận ra lời mời của cậu ta là chân .

      Tôi liếc nhìn sang Brooke trong khi T.J. và Coop chuyện với nhau. nàng há hốc mồm, ngẩn ngơ nhìn tôi. Với bé, tôi chắc trông như món đồ cổ vậy.

      Khuôn mặt chút nếp nhăn và làn da hồng hào của bé trông rạng rỡ. hề biết, cũng như tôi lúc mới hai mươi, làn da trẻ trung tươi đẹp như thế nào. Mặc dù tôi thường xuyên đội nón lưỡi trai của T.J. và đeo kính mát lúc còn đảo, nhưng cũng có những lúc tôi mang chúng. Tôi nghĩ đến những năm tháng mà mặt trời chiếu rọi ánh nắng xuống tôi, và tôi tưởng rằng buổi sáng nào đó khi thức dậy, tôi phát mặt mình biến thành tấm da khô trong lúc ngủ. Tôi dùng nhiều thời gian hơn bản thân có thể thoải mái thừa nhận vào việc nỗ lực dưỡng lại làn da bị tổn hại bởi ánh nắng mặt trời, kệ tủ trong phòng tắm của tôi chất đầy những nước thơm và kem dưỡng da mà bác sĩ khoa da liễu đề nghị. Nước da của tôi trông khỏe mạnh, nhưng thể nào so sánh giữa làn da của người hai mươi và ba mươi ba tuổi cả. T.J. thấy tôi xinh đẹp; ấy bảo tôi như vậy. Nhưng sau năm năm nữa sao? Mười năm nữa thế nào?

      Chúng tôi vào trong rạp hát và tìm chỗ ngồi. T.J. kẹp hộp bắp rang bơ giữa chân mình và đặt tay lên đùi tôi. Tôi thể tập trung vào bộ phim. Hình ảnh T.J. và tôi uống bia hơi trong những cái cốc nhựa trong phòng khách của Coop trong khi mọi người trố mắt ra nhìn tôi chòng chọc vẩn vơ mãi trong đầu tôi.

      T.J. làm rất tốt trong việc hòa nhập vào nhóm bạn của tôi. ấy phải chịu đựng hành vi đáng khinh bỉ của Spence và bị bắt kiểm tra ID chỉ để uống món rượu mà vốn chẳng ưa. Thắt cra-vát phải là phong cách của , nhưng dù thế vẫn đeo nó. tiếp chuyện với Rob và Stefani, và khiến nó trông dễ dàng.

      Muốn vờ cư xử như người trưởng thành dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần vận quần áo trang trọng vào và học theo kiểu cách của người lớn hơn là được. Còn nếu tôi cố hòa nhập vào đám bạn bè chỉ mới hai mươi mấy tuổi của bằng cách ăn diện và xử như họ, tôi trông rất lố bịch.

      Cơn mưa tạnh trước lúc chúng tôi rời khỏi rạp hát. Chúng tôi theo sau đám đông ra và bắt đầu thả bộ. Tôi dừng lại ở đường bộ.

      "Sao vậy?" T.J. hỏi.

      "Em mãi mãi trông như thế này đâu."

      "Ý em là sao?"

      "Em lớn hơn đến tận mười ba tuổi, và từng ngày trôi qua, em trở nên già hơn. Em mãi mãi trông như thế này."

      T.J. vòng tay quanh eo tôi và kéo tôi vào lòng.

      " biết điều đó, Anna. Nhưng nếu em cho rằng chỉ quan tâm đến dung mạo em, vậy là em hiểu như tưởng."



      ***


      Tôi dạo mình dọc lối giữa mấy kệ hàng ở Trader Joe's, xách theo giỏ hàng chất đầy những món đồ bắt mắt tôi, cho đến giờ bao gồm hai chai rượu Cabernet, mấy túi pasta hữu cơ, lọ sốt cà chua tỏi, chung với ít rau diếp đảo Cos, cà rốt, và ớt chuông để làm salad.

      T.J. cắt tóc. Chúng tôi thường hay mua thức ăn với nhau, phần là vì cứ khăng khăng đòi trả tiền, phần nữa là do chúng tôi vẫn còn cảm giác sửng sốt trước các cửa hàng tạp hóa. Lần đầu tiên chúng tôi chợ, sau khi dọn tới căn hộ của tôi, chúng tôi đứng đực ra ngay giữa cửa hàng, ngơ ngẩn nhìn vào tất cả đồ ăn bày đầy khắp nơi.

      Tôi xuống lối khác và lấy mấy lon bia cho T.J., rồi tìm nguyên liệu để làm bánh sô--la cho . Tôi phân vân nên làm loại bánh mì gì cho bữa tối thấy có gì đó giật giật quần jean của tôi.

      chừng bốn tuổi đứng ngay đó, lặng lẽ chảy những giọt nước mắt to tròn giàn giụa mặt.

      " cũng là mẹ ạ?" bé hỏi.

      Tôi cúi người xuống cho đến khi tầm mắt chúng tôi ngang nhau. "Chà, phải. Mẹ cháu đâu rồi?"

      bé ôm chặt cái chăn màu hồng tả tơi. "Cháu biết. Cháu tìm được mẹ, mẹ cháu có dặn nếu cháu bị lạc phải tìm mẹ khác, và mẹ đó giúp cháu."

      "Cháu đừng lo. vẫn có thể giúp cháu. Tên cháu là gì?"

      “Claire ạ.”

      “Được rồi, Claire.” Tôi . “Chúng ta cầu đưa tin bằng loa phóng thanh để mẹ cháu biết cháu an toàn nhé.” bé nhìn tôi với đôi mắt màu nâu to tròn ngân ngấn nước và đút bàn tay bé của mình vào tay tôi.

      Chúng tôi về phía trước cửa tiệm người phụ nữ lao ra từ lối rẽ và gào lên tên của bé Claire. ấy cầm giỏ hàng trong tay. đứa bé sơ sinh nằm trong đồ địu em bé buộc vào ngực .

      “Claire! Ôi Chúa ơi, con đây rồi.” Người phụ nữ chạy tới chỗ chúng tôi, thả giỏ hàng xuống, và bồng Claire lên trong tay cách vụng về, cố tránh hích vào em bé. sợ hãi mặt tan khi ấy ôm chặt bé Claire.

      “Cám ơn tìm thấy con bé,” ấy . “Tôi chỉ mới buông tay con bé có phút thôi để với tay lấy đồ và lúc nhìn xuống, con bé mất tiêu rồi. Tôi thấy mệt mỏi, vì đứa , và giờ tôi thể di chuyển được nhanh nhạy.”

      ấy chắc là gần tuổi tôi, thêm bớt tuổi thôi, và ấy trông mỏi mệt, với những quầng đen lờ mờ dưới mắt. Tôi nhấc giỏ hàng của lên. “ sẵn sàng để thanh toán tiền chưa? Tôi có thể giúp xách chiếc giỏ này chứ?”

      “Cám ơn . Tôi rất cần giúp đỡ. Bây giờ tôi phải cần tới hơn hai tay mới đủ. biết thế nào rồi đấy.”

      Tôi s biết.

      Chúng tôi bước đến quầy tính tiền và lấy đồ trong giỏ ra.

      sống gần đây à?” ấy hỏi.

      “Đúng vậy,” tôi .

      “Mấy đứa rồi?”

      . Vẫn chưa.”

      “Rất cám ơn giúp đỡ của .”

      có chi.” Tôi khom người xuống. “Bái bai, bé Claire.”

      “Bái bai.”

      Khi tôi trở về nhà, tôi cất đồ chợ, rồi ngồi xuống ghế sofa và khóc lóc đời.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 58 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Anna đứng ở tủ bếp làm bánh sô--la cho tôi. Tôi hôn và tặng cho mấy cành bông hồng mà tôi mua đường về nhà từ tiệm cắt tóc.

      “Chúng đẹp quá. Cám ơn ,” , cười tươi với tôi. lấy cái bình hoa cất trong tủ dưới bồn rửa chén và đổ nước vào. cột tóc đuôi ngựa, và tôi ôm lấy từ phía sau và hôn lên gáy .

      “Em cần giúp gì ?” Tôi hỏi.

      cần đâu, em gần xong rồi.”

      “Em ổn chứ?”

      “Ừ, em ổn mà.”

      ấy ổn chút nào, và tôi biết ấy khóc ngay phút tôi vào cửa, bởi đôi mắt sưng lên và vằn tia đỏ. Nhưng tôi biết làm thế nào để sửa chữa, nếu chịu cho tôi biết chuyện gì làm buồn phiền, và phần trong tôi tự hỏi có phải tốt hơn chăng nếu tôi biết về nó, phòng khả năng có liên quan đến tôi.

      quay lại và vờ tươi cười cách rạng rỡ quá mức.

      có muốn dạo công viên sau khi em làm bánh xong ?” hỏi.

      lọn tóc tuột ra khỏi chùm tóc đuôi ngựa của và tôi vén nó ra sau tai . “Chắc rồi. mang theo tấm chăn để trải chỗ cho chúng ta ngồi lên. dám cá bây giờ nhiệt độ bên ngoài gần bảy mươi độ (21 o C).” Tôi hôn lên trán . “ thích ở ngoài trời cùng em.”

      “Em cũng thích ra ngoài với .”

      Khi đến công viên, chúng tôi trải chăn ra và ngồi xuống. Anna đá giày ra.

      “Có ai đó sắp đến sinh nhật rồi,” tôi . “Em muốn tổ chức sinh nhật thế nào?”

      biết nữa. Em cần suy nghĩ chút về nó.”

      biết thứ muốn tặng cho em, nhưng vẫn chưa tìm được. tìm nó suốt thời gian rồi.”

      “Em tò mò rồi đây.”

      “Nó là thứ mà em từng muốn.”

      “Ngoài sách và nhạc à?”

      “Ừ.” Tôi mua cái iPod cho và download tất cả bài hát mà thích vào đó, vì thích nghe nhạc trong lúc chạy bộ. Hàng tuần ấy đến thư viện vài lần và trở về với cả chồng sách. đọc nhanh hơn tất cả những người mà tôi biết.

      “Vẫn còn hai tuần nữa mà. tìm được thôi.” mỉm cười và hôn tôi, và trông rất vui vẻ, tôi thầm nghĩ có lẽ mọi chuyện vẫn ổn cả.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi gửi hàng trăm hồ sơ xin việc của mình. Muốn tìm được vị trí dạy vào thời điểm cuối năm học thế này là gần như thể, nhưng tôi vẫn còn nuôi hy vọng tìm được vị trí nào đó khi mùa thu đến, dù cho có là dạy thế cũng được.

      Sarah chuyển cho tôi phân nửa số tiền bán căn nhà lớn của cha mẹ và tôi vẫn còn lại chút từ số tiền gia đình Callahan trả cho tôi. Vụ hòa giải với hãng hàng thêm tiền vào gia tài của tôi. Có lẽ tôi cần phải làm việc nữa, nhưng tôi vẫn muốn. Tôi muốn được tự kiếm đồng tiền của mình, nhưng hơn hết, tôi muốn được dạy học.

      Sarah và tôi ăn trưa với nhau tuần trước sinh nhật tôi. Những cái chồi cây lớn lên thành những chiếc lá xanh và những chậu hoa đặt dọc lối trồng đầy hoa lá mùa xuân. Cho đến bây giờ, tháng năm khí trời ấm áp đúng mùa. Chúng tôi ngồi ngoài hiên của nhà hàng và gọi trà đá.

      “Em định làm gì cho sinh nhật mình?” Sarah hỏi, mở thực đơn ra.

      “Em chưa biết. T.J. cũng hỏi em chuyện này. Em thấy ở nhà ăn mừng cũng đủ vui rồi.” Tôi kể với chị T.J. và tôi mừng sinh nhật mình năm ngoái lúc còn ở đảo thế nào. Kể về cái cách giả vờ tặng sách và nhạc cho tôi. “Lần này, ấy định tặng em thứ gì đó mà em từng mình muốn. Em biết đó là gì nữa.”

      hầu bàn rót thêm trà đá vào ly cho chúng tôi và ghi món ăn.

      “Em tìm việc thế nào rồi?” Sarah hỏi.

      tốt. Hoặc là có vị trí trống nào cả, hoặc là họ chẳng muốn thuê em.”

      “Cố gắng đừng để nó làm em nhụt chí, Anna.”

      “Em ước gì có thể dễ dàng được như chị .” Tôi uống ngụm trà đá. “Chị biết , lúc em bước lên chiếc máy bay đó gần bốn năm trước, em có mối quan hệ tình cảm chẳng đến đâu và khả năng có thể xây dựng gia đình của riêng mình còn mỏng manh hơn thế, nhưng ít ra em vẫn còn công việc mà mình quý.”

      “Rồi có người thuê em dạy học thôi.”

      “Có lẽ.”

      Sarah nhìn xoáy vào tôi từ đối diện bàn. “Đó là tất cả những gì làm em phiền muộn à?”

      .” Tôi kể với chị về chuyện xảy ra ở Trader Joe’s. “Những gì em muốn vẫn như cũ, Sarah.”

      “Còn T.J. muốn thế nào?”

      “Em chắc bản thân ấy biết nữa. Lúc chúng em rời khỏi Chicago, ấy chỉ muốn được chơi cùng bạn bè và trở về cuộc sống trước khi bị ung thư. Nhưng bạn bè của đều tiến tới những bước đường tương lai trong khi ở đó, và em cho rằng ấy nghĩ ra nên làm gì tiếp.” Tôi với Sarah về quỹ ký thác của T.J. và chị ấy nhếch bên mày lên.

      “Em phải biện hộ cho ấy rằng ấy bị nuông chìu hư hỏng vì nó. Nhưng ấy cũng có chí cầu tiến.”

      “Chị hiểu ý của em,” chị .

      “Em lại phải tiếp tục chờ nữa, Sarah. Nguyên nhân khác, bạn trai khác, nhưng bốn năm trôi qua rồi và em vẫn còn chờ đợi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :