1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi mở cửa ra lúc nghe tiếng gõ cửa của Ben. Mắt của cậu ta sưng húp lên và chuyển sang màu tím xanh.

      "Chết tiệt. Cho tớ xin lỗi," tôi .

      "Chà, có gì lớn đâu. Cậu may mắn vì có thằng bạn dễ tính như tớ đấy," cậu .

      "Thành , đó là phẩm chất tốt nhất của cậu."

      "Có mấy thằng ở trường cũ về nhà nghỉ lễ giáng sinh. Cậu muốn party ?"

      "Chắc rồi. Ở đâu?"

      "Nhà Coop. Cha mẹ cậu ta vừa bay Bahamas sáng nay."

      Tôi chộp lấy áo khoác của mình. " nào."

      Có ít nhất hai mươi đứa bạn học cũ của tôi đứng chen chúc nhau trong phòng khách nhà Nate Cooper lúc chúng tôi đến. Nhạc rock phát ra ầm ĩ từ dàn máy hát. Mọi người hoan hô khi chúng tôi bước qua cửa và đám mấy thằng bạn bắt tay và vỗ lên lưng tôi. số trong đám tụi nó tôi gặp từ trước khi tôi bắt đầu trị liệu chứng ung hạch Hodgkin, do bỏ quá nhiều tiết học năm đó. Cảm giác kỳ quặc khi tôi nhận ra tất cả đều tốt nghiệp ngoại trừ mình.

      Ai đó ném cho tôi lon bia. Họ muốn nghe tôi kể về chuyện ở hoang đảo, và tôi trả lời tất cả những câu hỏi của họ. Ben chắc hẳn báo trước cho bọn họ chuyện cậu ta bị đấm cho sưng mắt thế nào, vì ai dám bén mảng đến chuyện của Anna.

      Tôi uống sang lon bia thứ hai ngồi xuống cạnh tôi ghế sofa. nàng có mái tóc vàng dài và trang điểm rất đậm.

      "Cậu nhớ mình ?" ta hỏi.

      " chút," tôi . "Xin lỗi. Tôi quên tên cậu rồi."

      "Alex."

      "Cậu ở trong lớp tôi phải ?"

      "Đúng vậy." nàng uống luôn lèo mấy hớp bia. "Cậu trông khác với thời còn học lớp mười quá."

      "Ờ, cũng bốn năm rồi còn đâu." Tôi uống nốt lon bia của mình và nhìn quanh tìm Ben.

      "Cậu trông được lắm. Mình tin nổi cậu thực sống đảo hoang đấy."

      "Tôi được quyền lựa chọn." Tôi đứng dậy. "Tôi chuẩn bị đây. Gặp lại cậu sau."

      "Mong là vậy."

      Tôi tìm thấy Ben trong nhà bếp. "Này, tớ đây."

      "Này chàng trai, cậu thể chưa gì rồi. Chỉ mới nửa đêm thôi mà."

      "Tớ mệt rồi. Tớ về nhà ngủ đây."

      "Thế chán quá, nhưng thôi, tớ cũng hiểu." Ben vỗ tay với tôi, và tôi bước ra khỏi cửa.

      đường tới trạm xe lửa, tôi nghĩ đến Anna, và cười tủm tỉm suốt quãng đường về nhà.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi đánh thức Joe và Chloe dậy để có thể cùng ăn sáng với nhau. Chúng tôi vừa dùng xong bánh quế nướng và nước trái cây khi Sarah bước vào trong bếp.

      "Chào buổi sáng," chị . "Cám ơn em làm bữa sáng cho tụi ."

      "Dì Anna làm bánh kẹp nướng ngon nhất đời," Chloe .

      "Bạn trai của dì Anna tới nhà mình chơi vào tối mai," Joe tuyên bố.

      "Sao con biết chuyện đó?" Sarah hỏi.

      "Con nghe mẹ và dì Anna chuyện với nhau."

      "Đúng vậy, bạn trai dì Anna đến nhà chúng ta để cùng đón giao thừa. Mẹ mong rằng hai đứa biết cư xử như những đứa trẻ ngoan, chứ phải như mấy đứa tiểu quỷ."

      "Dì Anna cần phải tắm đây," tôi với bọn trẻ. "Hôm nay, dì ấy ngày vô cùng bận rộn."

      "Em bác sĩ à?" Sarah hỏi.

      "Và cả nha sĩ nữa. vui lắm đây."



      ***


      Tôi đọc báo trong khi đợi tên mình được gọi ở văn phòng bác sĩ. Lúc y tá bảo tôi leo lên cân, tôi sửng sốt khi thấy chiếc cân lên trăm lẻ hai pound (46,3kg), nhất là khi mấy ngày qua tôi ăn uống rất đầy đủ. Ở chiều cao năm foot sáu, tôi đáng lẽ phải nặng thêm mười lăm (6,8kg) đến hai mươi pound (9,7kg) nữa. Lúc còn ở đảo, cân nặng của tôi chừng còn chưa nhảy lên đến hàng ba chữ số.

      Tôi ngồi lên bàn khám trong cái áo giấy khám bệnh của mình. Khi bác sĩ vào, ấy ôm tôi và , "Mừng trở về. Tôi tin chắc nghe lời này rất nhiều rồi, Anna, nhưng tôi tin nổi vẫn còn sống."

      "Tôi ngại nghe thêm nhiều lần những lời này đâu."

      ấy mở bảng khám bệnh của tôi ra. " bị thiếu ký đấy, nhưng tôi chắc cũng biết điều đó. cảm thấy sức khỏe thế nào? Có vấn đề gì đặc biệt mà thấy lo lắng ?"

      "Bây giờ được bổ sung nhiều thức ăn vào, tôi thấy khỏe hơn nhiều. Nhưng mà tôi vẫn chưa có lại kinh nguyệt. Tôi lo về chuyện đó."

      "Chà, để xem nào," ấy trong khi đưa chân tôi vào trong đồ đỡ chân. "Dựa theo cân nặng của , tôi mới thấy ngạc nhiên nếu vẫn còn kinh nguyệt. Có vấn đề nào khác nữa ?"

      " có."

      "Gần xong rồi," ấy . "Tôi khám theo quy trình thường lệ thôi, còn chu kỳ kinh nguyệt của chừng nào lên cân rồi, có lại thôi. ràng là bị suy dinh dưỡng, nhưng tình trạng này cũng khó thay đổi. phải đảm bảo có chế độ ăn cân bằng. Tôi muốn bắt đầu uống viên vitamin tổng hợp mỗi ngày."

      " có kinh nguyệt lâu như vậy có dẫn đến khó thụ thai ?"

      " đâu. Chừng nào kinh nguyệt của trở lại bình thường, có thể thụ thai." ấy gỡ bao tay ra và cho chúng vào thùng rác. " có thể mặc quần áo rồi."

      Tôi ngồi dậy bàn khám. ngừng lại ở cửa và , "Tôi kê lại cho đơn thuốc ngừa thai."

      "Được."

      Tôi nghĩ cứ nhận luôn đơn thuốc ngừa thai đỡ mất công hơn việc phải giải thích chuyện mình cần đến thuốc ngừa thai, bởi người bạn trai hai mươi tuổi của tôi bị vô sinh.

      Tôi ghé qua nha sĩ tiếp theo, ngồi thoải mái chút nào trong ghế suốt hơn giờ đồng hồ trong khi người làm vệ sinh răng miệng chụp x-quang cho răng tôi và tẩy rửa rồi đánh bóng răng. Khi ấy tuyên bố rằng tôi bị sâu răng gì cả, tôi thấy mình may mắn.

      Sarah cho tôi vay ít tiền mặt. Khám nha khoa xong rồi, tôi gọi taxi đến tiệm làm móng. Khi Lucy nhìn thấy tôi, nhảy bật ra khỏi ghế và lao tới chỗ tôi.

      "Ôi, cưng ạ," , ôm chầm lấy tôi. Lúc ấy lùi lại, mắt ngập nước mắt.

      "Đừng khóc mà, Lucy. Chị làm em khóc theo mất."

      "Anna về nhà," chị , cười rạng rỡ với tôi.

      "Ừ, em về nhà rồi."

      ấy làm móng tay và móng chân cho tôi và chuyện hào hứng đến mức tôi khó nắm được ý của hơn lúc xưa nữa. nhắc đến John vài lần nhưng tôi vờ như hiểu. Lúc ấy làm xong, ôm chặt tôi thêm lần nữa.

      "Cám ơn chị, Lucy. Em sớm quay lại," tôi hứa.

      Tôi rời khỏi tiệm làm móng và liếc nhìn xuống tay mình. đeo găng tay khiến tay tôi lạnh cóng, nhưng tôi muốn làm lem sơn móng tay. Răng tôi có cảm giác sạch và láng bóng khi tôi lướt lưỡi mình lên chúng. Mùi bánh hot dog từ xe đẩy ven đường tràn ngập trong khí trong lúc tôi dạo quanh các cửa hàng, nhìn qua các cửa kính để xem các kiểu quần áo mới. Tôi quyết định hôm sau trở lại và mua những bộ quần áo vừa người mình.

      Mong rằng ai nhận ra mình trong cặp kính mát và chiếc nón len mà tôi mượn của Sarah, tôi dọc xuống lối với nụ cười môi, cảm thấy như có lò xo gắn vào dưới giày mình vậy. Tôi bắt chiếc taxi ở góc đường và đưa cho tài xế địa chỉ căn hộ của Sarah.

      Ngay cả khi bị đám phóng viên vây lấy lúc về đến căn hộ của Sarah cũng làm vơi niềm phấn khởi trong tôi chút nào. Tôi chen qua họ, mở cửa, và nhanh chóng đóng nó lại sau lưng.

      Tối hôm đó, T.J. gọi tôi.

      "Bác sĩ khoa ung thư thế nào?" Tôi hỏi.

      "Phải mấy ngày nữa họ mới có kết quả siêu và thử máu. Nhưng ông ta ông thấy rất khả quan vì có bất kì triệu chứng nào. cũng khám tổng quát luôn rồi."

      "Thế nào?"

      " cần phải tăng thêm cân, nhưng chung những thứ khác đều tốt. kể với ông ta về căn bệnh mà mình bị mắc phải lúc còn đảo. Ông ấy khá chắc chắn ông ấy biết căn bệnh đó là gì. Em hoàn toàn đúng. do vi-rút."

      "Bệnh gì vậy?"

      "Bệnh nhiệt đới cấp tính. Truyền nhiễm bởi muỗi."

      "Người luôn có vết muỗi đốt. Vậy là giống với bệnh sốt rét à?"

      "Chắc vậy. Họ gọi nó là bệnh sốt xuất huyết (58-) . Hoàn toàn chính xác."

      "Nghiêm trọng đến mức nào?"

      "Có khoảng năm mươi phần trăm tỉ lệ tử vong. Bác sĩ bảo may mắn bị sốc sốt xuất huyết nặng hoặc là xuất huyết đến chết."

      "Em thể tin nổi những gì mà may mắn thoát khỏi, T.J."

      " cũng vậy. Kết quả khám bệnh của em thế nào? Tất cả đều tốt chứ?"

      "Chỉ cần em lên cân được là tốt cả. Bác sĩ bảo suy dinh dưỡng khó để bồi dưỡng trở lại. Em phải uống vitamin mỗi ngày nữa."

      " thể chờ nổi đến tối mai để được gặp em, Anna."

      "Em cũng thể chờ để được gặp ."



      ***


      Vào hôm giao thừa, tôi tắm rửa, chải kiểu tóc, và trang điểm bằng số son phấn mà mình mua lúc mua sắm. Son môi mới của tôi bị bôi lem khi tôi hôn T.J., ý định mà tôi làm rất nhiều lần. Tôi xé bỏ mạc cái quần jean mới và chiếc áo len cổ chữ V màu xanh sẫm, rồi mặc chúng vào bên ngoài chiếc áo lót nâng ngực màu đen và quần lót ren.

      Khi T.J. gõ cửa, tôi chạy ra cửa và mở cửa ra.

      "Tóc của !" Tôi . Mái tóc nâu cắt ngắn bao lấy khuôn mặt và tôi sờ tay lên nó. cạo râu sạch , vận quần jean và chiếc áo len xám. Tôi hít vào hương nước hoa của . "Mùi hương tuyệt."

      "Em đẹp quá," , cúi xuống hôn lên môi tôi. gặp qua Sarah và David ở sân bay, nhưng tôi giới thiệu họ với nhau lần nữa. Mấy đứa lén la lén lút nhìn T.J., ló đầu ra từ đằng sau Sarah.

      "Hai cháu hẳn là Joe và Chloe rồi. Chú nghe kể rất nhiều về hai cháu," T.J. .

      "Chào chú," Joe .

      "Chào chú," Chloe theo. bé lại trốn ra sau Sarah nữa, nhìn trộm T.J, vài giây sau lại nhìn lần nữa.

      "Chúng ta phải liền thôi, David, nếu mình muốn đến kịp để lấy chỗ ngồi," chị .

      "Mọi người ra ngoài à?" Tôi hỏi.

      "Chỉ vài tiếng thôi. Bọn chị định đưa mấy đứa nhóc ra ngoài chơi lát." Chị cầm lấy áo khoác và cười với tôi. Tôi cười đáp lại.

      "Được. Gặp lại mọi người sau."

      Tôi nhảy vào trong vòng tay của T.J. ngay sau khi cửa đóng lại, quắp chân mình quanh hông . bồng tôi xuống hành lang trong khi tôi hôn lên cổ .

      "Chỗ nào?" hỏi.

      Tôi nắm lấy tay nắm cửa khi chúng tôi tới phòng ngủ tạm của tôi. "Ở đây."

      T.J. đưa chân đạp cửa và đặt tôi lên giường.

      "Chúa ơi, nhớ em quá." hôn tôi, lần mò tay vào trong áo len của tôi, và thầm, "Để xem em có gì dưới đây nào."

      Chúng tôi chỉ vừa kịp chạy trở ra chỗ ghế sofa lúc Sarah, David và hai đứa về nhà hai tiếng sau.

      "Dì Anna chơi với bạn trai có vui ?" Chloe hỏi.

      Sarah và tôi liếc nhìn nhau và chị ấy nhếch mày lên với tôi trước khi biến mất vào trong nhà bếp.

      "Ừ. Bọn dì chơi vui lắm. Cháu ăn bữa tối ngon chứ?"

      "À, vâng. Cháu ăn món gà nugget với khoai tây chiên và mẹ cho cháu uống soda cam!"

      Joe tới và ngồi xuống cạnh T.J.

      "Còn cháu sao?" T.J. hỏi cậu bé. "Cháu ăn món gì?"

      "Cháu ăn bò bíp-tết ạ," cậu . "Cháu gọi món trong thực đơn trẻ em đâu."

      "Ấy chà, bíp-tết cơ đấy." T.J. . "Chú ấn tượng."

      "Dạ vâng."

      Sarah trở ra với ly rượu vang cho tôi và bia cho T.J. "Bọn chị có mang về bữa tối cho hai em đấy. Chị đặt nó kệ bếp."

      Chúng tôi cám ơn chị và vào bếp để hâm nóng thức ăn. Bíp-tết, khoai tây nướng, và bông cải xanh sốt phô mai.

      T.J. ăn miếng thịt bíp-tết. "Chị của em tâm lý."

      Sarah cho bọn trẻ ngủ vào lúc 8:30 và bốn người chúng tôi ngồi tụ lại tán gẫu với nhau, máy hát phát nhạc rì rầm.

      "Vậy là tụi em nuôi con gà như thú cưng và đặt tên nó là Con Gà sao?" David hỏi.

      "Nó thường hay ngồi lên đùi Anna lắm," T.J. .

      " thể tin nổi," David .

      Lát sau, tôi vào bếp lấy thêm đồ uống, Sarah theo tôi.

      "T.J. có ở qua đêm ?"

      "Em biết. Có thể ?"

      "Chị sao cũng được. Nhưng em phải trả lời những thắc mắc của quý Chloe vào sáng hôm sau vì chị bảo đảm với em, con bé có đủ thứ câu hỏi cho em đấy."

      "Ừ. Cám ơn chị, Sarah."

      Chúng tôi trở lại phòng khách, và T.J. kéo tôi ngồi lên đùi. David mở T.V. lên. Quả banh sắp sửa được thả xuống khu Times Square (59) và chúng tôi bắt đầu đếm ngược và rồi hét ồ lên "Chúc mừng năm mới."

      T.J. hôn tôi, và tôi thầm nghĩ mình chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn vào khoảnh khắc đó.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (58-) Sốt xuất huyết tên tiếng là "breakbone fever", tức là cơn sốt gây đau nhức xương cốt. Lúc T.J. bị bệnh, bị đau đớn khắp người như bị bẻ gãy xương, chính vì thế mà thấy cái tên rất khớp với bệnh trạng của căn bệnh này.

      (59) Times Square là nơi diễn ra truyền thống thả banh vào đêm giao thừa mừng năm mới hàng năm.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Mẹ tôi ngồi trong phòng khách uống cà phê khi tôi bước vào lúc 9:00 sáng vào ngày đầu năm mới.

      "Chào mẹ. Năm mới vui vẻ." Tôi ôm mẹ và ngồi xuống. "Con qua đêm ở nhà Anna tối qua."

      "Mẹ cũng đoán vậy."

      "Con có nên gọi về báo trước ?" Ngoài ra ngoài chơi với Ben, hoặc là tới những cuộc hẹn mà mẹ tôi sắp đặt, hầu như từng giờ từng phút kể từ khi quay trở về đến giờ tôi đều ở bên gia đình mình. Tôi biết họ thông cảm việc tôi muốn gặp Anna, nhưng tôi nghĩ đến chuyện nên báo trước cho mọi người biết tiếng nếu tôi có ý định ngủ ngoài.

      "Con làm vậy tốt hơn nhiều. Như thế mẹ đỡ lo lắng."

      Chết tiệt. Tôi tự hỏi biết mẹ tôi có bao đêm mất ngủ trong suốt ba năm rưỡi qua, và tôi càng cảm thấy mình là thằng khốn nạn vì gọi về. "Con xin lỗi mẹ. Con biết suy nghĩ gì cả. Lần sau con gọi về báo."

      "Con muốn cà phê ? Mẹ có thể chuẩn bị bữa sáng cho con."

      " cần đâu, cám ơn mẹ. Con ăn ở nhà Anna rồi." Chúng tôi ngồi trong yên lặng trong phút. "Mẹ vẫn gì về chuyện của con và Anna cả. Mẹ cảm thấy thế nào về chuyện của chúng con?"

      Mẹ tôi lắc đầu. "Nếu là lúc trước, mẹ chấp thuận, T.J. người mẹ nào có thể. Nhưng mẹ hiểu hoàn cảnh của hai người các con lưu lạc hoang đảo thế nào. Muốn phát sinh ra quan hệ với đối phương trong tình cảnh như thế là vô cùng khó."

      " ấy là tuyệt vời."

      "Mẹ biết. Mẹ thuê ấy nếu cha mẹ cho là vậy." mẹ tôi đặt tách cà phê lên bàn. "Khi máy bay của con rơi, phần trong mẹ như chết , T.J. Mẹ cảm thấy đó là lỗi của mẹ. Mẹ biết con tức giận vì phải nghỉ hè xa nhà, và mẹ bỏ mặc. Mẹ bảo với cha con rằng con cần kì nghỉ này ở nơi xa để có thể tập trung vào việc học, mà bị gì phân tâm. Đúng là phần cũng vì lý do đó. Nhưng phần lớn là bởi mẹ biết khi con về nhà rồi, mẹ mất con cho những người bạn của con. Rốt cuộc con cũng khỏe lại và con muốn gì hơn ngoài việc trở về lối sống trước khi trở bệnh của mình. Thế nhưng mẹ ích kỷ. Mẹ chỉ muốn trải qua cả kỳ nghỉ hè cùng con trai." Mắt của mẹ tôi ngập đầy nước mắt. "Con người trưởng thành rồi, T.J. Những gian khổ mà con phải vượt qua trong hai mươi năm đầu của mình còn nhiều hơn cả những gì mà hầu hết những người khác phải chịu đựng trọn cả cuộc đời. Vì thế, mối quan hệ giữa con và Anna là chuyện mà mẹ phản đối. Bây giờ mẹ có lại con rồi, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc thôi."

      Lần đầu tiên tôi nhận ra mẹ tôi già bao nhiều. Bà chỉ mới bốn mươi lăm thôi, nhưng người quen biết đoán bà già hơn đến mười tuổi. "Cám ơn mẹ vì phản đối chúng con. ấy rất quan trọng với con."

      "Mẹ biết. Nhưng con và Anna ở những giai đoạn của cuộc đời khác xa nhau. Mẹ muốn thấy con bị tổn thương."

      " đâu." Tôi hôn lên má mẹ và trở về phòng. Tôi duỗi người nằm dài giường và nghĩ đến Anna, gạt những lời mà mẹ tôi về những giai đoạn cuộc đời khác biệt giữa chúng tôi ra khỏi đầu.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      T.J. và tôi thang máy lên căn hộ của cha mẹ ở lầu mười hai. "Đừng chạm vào em. Cũng đừng có nhìn em cái kiểu đàng hoàng của ," tôi cảnh cáo .

      "Thế có được có những ý nghĩ siêu dơ bẩn về em ?"

      Tôi lắc đầu. " chẳng giúp được gì cả. Ôi trời, em thấy muốn bệnh quá."

      "Mẹ có gì đâu. kể với em những lời mà mẹ về chúng mình rồi còn gì. Thư giãn chút nào."

      Tom Callahan gọi vào di động của Sarah vào đúng ngày đầu năm mới. Lúc cuộc gọi tên màn hình, tôi cứ tưởng là T.J., nhưng khi tôi chào, Tom chào lại tôi và hỏi tôi có muốn đến nhà họ dùng bữa tối vào tối hôm sau .

      "Jane và tôi có vài chuyện muốn bàn với ."

      Làm ơn đng để cho trong nhng chuyện đó có liên quan đến chuyện tôi lên giường với con trai họ.

      "Chắc rồi, Tom. Mấy giờ nhỉ?"

      "T.J. đến đón lúc 6:00."

      "Được. Hẹn gặp ông vào tối mai."

      Trong suốt hai mươi bốn tiếng sau khi nhận được cú điện thoại của Tom, tôi luôn cảm thấy buồn nôn. Tôi quyết định được là mình nên mang hoa hay là nến để tặng Jane, vì thế tôi mang luôn cả hai. Bây giờ, đứng trong thang máy, cơn hồi hộp trong tôi càng thêm dồn dập. Tôi đưa túi quà và bó hoa cho T.J. và chùi chùi đôi tay đẫm mồ hôi của mình lên váy.

      Cửa thang máy mở ra. T.J. hôn tôi và , " ổn thôi mà."

      Tôi hít hơi sâu rồi theo .

      Căn hộ ở Lake Shore Drive của nhà Callahan được thiết kế vô cùng trang nhã trong những sắc màu be và kem. cây đàn piano hiệu Baby được đặt chéo góc trong góc của căn phòng khách rộng lớn và những bức tranh theo trường phái ấn tượng treo các bức tường. Chiếc ghế sofa dài, ghế tình nhân, và những chiếc ghế đồng bộ - được chất cao những cái gối có núm tua - xếp quanh cái bàn trà lớn, có khảm hoa văn.

      Tom rót thức uống trước bữa tối trong thư phòng. Tôi ngồi ghế bành da, tay cầm ly rượu vang đỏ. T.J. ngồi trong chiếc ghế cạnh tôi. Tom và Jane ngồi đối diện chúng tôi bộ ghế tình nhân, Jane nhấp ngụm rượu trắng và Tom uống thứ gì trông như Scotch uýt-xki (60) .

      "Cám ơn ông bà mời tôi đến đây," tôi . "Nhà của gia đình trông đẹp quá."

      "Cám ơn đến đây, Anna," Jane .

      Mọi người tiếp tục nhấm nháp đồ uống. Căn phòng bị bao trùm trong bầu khí im lặng.

      T.J. - người duy nhất thoải mái ở đó - nốc ừng ực lon bia mà tự lấy cho mình và quàng tay lên lưng ghế tôi.

      "Giới nhà báo hỏi nếu và T.J. đồng ý mở cuộc họp báo," Tom . "Đổi lại, họ quấy nhiễu hai người nữa."

      "Em nghĩ sao, Anna?" T.J. hỏi.

      Đề nghị này khiến tôi cảm thấy sợ hãi nhưng tôi ngán ngấy với việc ngày nào cũng phải chen đường với đám phóng viên. Có lẽ nếu tôi chịu trả lời cuộc phỏng vấn của họ, họ để cho tôi yên.

      "Có bị truyền hình ?" Tôi hỏi.

      ". Tôi với họ đây chỉ là cuộc họp báo riêng tư. Họ mở cuộc họp ở đài truyền hình, nhưng họ phát nó."

      "Nếu giới phóng viên đồng ý thu quân, tôi chấp nhận."

      "Con cũng vậy," T.J. .

      "Tôi sắp xếp," Tom . "Còn chuyện nữa, Anna. T.J. cũng biết rồi, đó là việc tôi giữ liên lạc với bên luật sư của hãng hàng thủy phi cơ. Tuy là vì cái chết của viên phi công dẫn đến rơi máy bay, nhưng do nguồn cung cấp bộ xuồng cứu sinh bao gồm máy phát tín hiệu khẩn cấp được ủy nhiệm bởi Cảnh Vệ Biển, cho nên tương đối phần lỗi cũng thuộc về họ. Cả hai bên đều bị xét là làm việc cẩu thả. Những kiện tụng về giới hàng rất phức tạp và bên tòa án ra định đoạt về tỉ lệ phần trăm trách nhiệm. Những vụ kiện thế này có thể kéo dài đến tận mấy năm. Tuy nhiên, bên hãng hàng muốn hòa giải với cả hai người và rồi bán nợ (61) với bên kia. Thay vào đó, hai người phải đồng ý thưa kiện họ."

      Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nào nghĩ đến mấy thứ luật gây thiệt hại do cẩu thả gì đó hay kiện cáo gì đâu. "Tôi biết phải gì nữa. Dù sao tôi cũng đâu định kiện ai."

      "Thế tôi đề nghị hãy đồng ý hòa giải. phải ra tòa. Có lẽ cần cho lời khai, nhưng có thể làm chuyện đó ở Chicago luôn. Bởi vì lúc máy bay rơi làm việc cho tôi, luật sư của tôi có thể giúp xử lý cuộc đàm phán này."

      "Vâng. Cứ vậy ."

      "Chắc cũng phải kéo dài đến mấy tháng, hoặc lâu hơn thế, trước khi được giải quyết triệt để."

      "Được, Tom."

      Alexis và Grace cùng vào ăn tối. Đến lúc ngồi xuống bàn ăn, mọi người cũng thư giãn rất nhiều, phần cũng là nhờ chầu rượu thứ hai, mặc dù chúng tôi đều bảo muốn uống, nhưng rốt cuộc vẫn uống luôn.

      Jane đãi món thịt bò thăn, rau cải nướng, và món khoai tây au gratin (62) . Alexis và Grace lén lút nhìn tôi và e thẹn mỉm cười. Tôi giúp Jane dọn dẹp bàn ăn và dọn ra món bánh tạc nhân táo còn ấm và kem cho tráng miệng.

      Khi chúng tôi chuẩn bị rời , Tom đưa cho tôi phong thư.

      "Là gì vậy?"

      " tấm chi phiếu. Chúng tôi vẫn còn nợ tiền phụ đạo mà."

      "Ông bà nợ tôi gì cả. Tôi đâu làm nhiệm vụ của mình." Tôi cố đưa bao thư lại cho ông.

      nhàng, ông đẩy tay tôi về. "Jane và tôi năn nỉ đấy."

      "Tom, làm ơn."

      "Cứ cầm lấy , Anna. Như vậy chúng tôi thấy vui."

      "Thôi được." Tôi đút bao thư vào bóp.

      "Cám ơn vì tất cả mọi thứ," tôi với Jane.

      Tôi nhìn vào mắt bà và bà cũng đáp lại ánh mắt của tôi. có được mấy người mẹ chịu chào đón người bạn lớn hơn rất nhiều tuổi của con trai mình cách ân cần như thế và cả hai chúng tôi đều hiểu .

      "Có gì đâu, Anna. Lúc nào lại ghé đây chơi nữa nhé."

      T.J. ôm tôi vào lòng lúc cửa thang máy đóng lại. Tôi thở hắt ra và dựa đầu lên ngực . "Cha mẹ của là những con người tuyệt vời."

      " bảo em cả hai người đều thoải mái cả mà."

      Họ cũng rất hào phóng. Vì đêm hôm đó, lúc tôi mở bao thư mà họ đưa cho tôi, tôi lấy ra tấm chi phiếu hai mươi lăm nghìn đôla.



      ***


      Cuộc họp báo được sắp đặt vào lúc hai giờ. Tom và Jane Callahan đứng sang bên, tay Tom cầm chiếc máy quay phim, chiếc máy duy nhất được cho phép thu hình trong này.

      "Em biết họ hỏi những gì," tôi .

      "Em cần phải trả lời điều gì cả nếu em muốn," T.J. nhắc tôi.

      Chúng tôi ngồi ở cái bàn dài đối mặt với cả biển phóng viên. Tôi nhún chân phải mình lên xuống liên tục và T.J. nghiêng người tới và ấn lên đùi tôi. ấy hiểu tình cảnh bây giờ để giữ tay mình đó lâu hơn.

      Ai đó dán tấm bản đồ to đùng tường, phô bày quang cảnh nhìn từ của hai mươi sáu quần đảo ở Cộng hòa Maldives. đại diện cho quan hệ công chúng thuộc đài truyền hình, được phân công để điều hành cuộc họp báo, bắt đầu bằng việc giảng giải với các phóng viên rằng hòn đảo mà T.J. và tôi sinh sống là hòn đảo có người ở và có khả năng chịu tổn hại đáng kể từ trận tsunami. ấy dùng cây viết trỏ la-de và xác định vị trí của hòn đảo Malé làm điểm xuất phát. "Đây là đích đến của họ," ấy , chỉ đến hòn đảo khác. "Bởi vì viên phi công đột tử do cơn đau tim, chiếc máy bay bị rơi xuống trong khoảng giữa hai nơi này."

      Câu hỏi đầu tiên đến từ phóng viên đứng ở dãy ghế cuối. ta phải hét lớn lên để tôi có thể nghe thấy được.

      "Ý nghĩ đầu tiên trong đầu các bạn là gì khi nhận ra viên phi công lên cơn đau tim?"

      Tôi nghiêng người về trước và vào mi-crô. "Chúng tôi sợ ông ấy chết và lo lắng rằng ông ấy kịp đáp máy bay xuống."

      "Hai bạn có thử cấp cứu cho ông ấy ?" phóng viên khác hỏi.

      "Anna thử," T.J. . "Viên phi công bảo chúng tôi mặc áo phao vào và trở lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn. Lúc ông ấy ngã sụp xuống tay lái, Anna tháo dây an toàn ra và tới đó bắt đầu dùng CPR."

      "Các bạn ở trong biển bao lâu trước khi lên đến được đảo?"

      T.J. trả lời câu hỏi đó. "Tôi chắc. Chừng tiếng sau khi chúng tôi bị rơi mặt trời lặn, và mọc lên lại sau khi chúng tôi lên được bờ."

      Chúng tôi liên tục trả lời các câu hỏi suốt tiếng sau. Họ hỏi chúng tôi đủ điều từ chuyện chúng tôi ăn uống thế nào cho đến chỗ trú thân mà chúng tôi dựng. Chúng tôi kể cho họ về chuyện T.J. bị gãy xương đòn và căn bệnh suýt chút nữa giết chết . Chúng tôi mô tả cho họ về những cơn bão và kể lại chuyện bầy cá heo cứu T.J. khỏi con cá mập thế nào. Chúng tôi về trận tsunami và cuộc đoàn tụ của hai người chúng tôi ở bệnh viện. Dường như họ thấy thán phục trước tất cả những gian nan mà chúng tôi phải đối đầu, và tôi thả lỏng người chút.

      Rồi phóng viên ở ngay hàng ghế đầu, người phụ nữ trung niên với vẻ mặt cau có hỏi, "Mối quan hệ xác thịt phát sinh giữa hai người lúc ở đảo là gì?"

      "Chuyện này liên quan," tôi trả lời.

      " có biết độ tuổi cho phép quan hệ ở bang Illinois là bao nhiêu ?" Mụ ta hỏi.

      Tôi chỉ ra rằng hòn đảo chúng tôi sống thuộc Illinois. "Dĩ nhiên là có." Phòng trường hợp có ai đó biết, mụ ta quyết định khai sáng cho họ.

      "Độ tuổi cho phép quan hệ ở Illinois là mười bảy, trừ phi mối quan hệ có liên quan đến người thuộc giới có chức quyền như là giáo viên. Như vậy mức tuổi tăng lên đến mười tám."

      " có đạo luật nào bị phá vỡ cả," T.J. .

      "Đôi khi nạn nhân bị ép buộc phải dối," mụ phóng viên phản bác. "Nhất là khi ngược đãi xảy ra từ sớm."

      "Chẳng có ngược đãi gì ở đây hết," T.J. .

      Mụ ta nhắm thẳng vào tôi khi hỏi câu hỏi tiếp theo.

      "Theo những người dân đóng thuế ở Chicago có cảm giác thế nào khi họ phải trả tiền lương cho giáo viên bị tình nghi là lạm dụng tình dục với học sinh?"

      "Chẳng có lạm dụng tình dục gì ở đây cả," T.J. gầm lên. " như vậy rồi mà bà vẫn hiểu được sao?"

      Mặc dù tôi đoán trước được họ hỏi về mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng họ buộc tội chúng tôi dối, hoặc là cho rằng bằng cách nào đó tôi cưỡng ép T.J. Hạt giống nghi ngờ mà cánh phóng viên gieo xuống, nghi ngờ gì nữa, nhân giống lên gấp nhiều lần, được bồi dưỡng bởi những lời đồn đãi và suy đoán. Những người đọc câu chuyện của chúng tôi đặt nghi vấn về hành vi và cả đạo đức của tôi. Ít nhất nó cũng gây khó khăn cho việc tôi tìm được trường sẵn sàng chịu nhận thử tôi vào dạy, dẫn đến chính thức kết thúc nghiệp dạy học của tôi.

      Sau khi não tôi kết thúc quá trình suy xét đến những hệ quả mà câu hỏi của mụ ta gây ra, tôi chỉ vừa kịp kéo lê ghế ra và chạy vội vào phòng vệ sinh. Tôi mở tung cửa của buồng toilet và chồm người tới cái bồn cầu. Trước lúc họp báo tôi thể ăn gì và cái dạ dày trống rỗng của tôi nôn khan nhưng nôn ra được gì. Ai đó mở cửa ra.

      "Em sao đâu, T.J. Chút nữa em ra ngay."

      "Là tôi, Anna," giọng nữ vang lên.

      Tôi ra khỏi buồng toilet. Jane Callahan đứng ngay đó. Bà mở vòng tay ra với tôi và hành động này giống như những gì mà mẹ của tôi làm, kích động tôi lao vào vòng tay bà và khóc òa lên. Khi tôi ngừng khóc, Jane đưa cho tôi tờ khăn giấy và , "Giới báo chí luôn thích làm lớn chuyện lên. Tôi tin có những công chúng có thể thấu hiểu mà."

      Tôi lau mắt. "Cũng mong được vậy."

      T.J. và Tom đứng đợi khi chúng tôi ra khỏi nhà vệ sinh. T.J. dẫn tôi đến cái ghế và ngồi xuống cạnh tôi.

      "Em có sao ?" choàng tay quanh người tôi, và tôi dựa đầu lên vai .

      "Bây giờ em khá hơn rồi."

      "Tất cả ổn thôi, Anna."

      "Có lẽ vậy," tôi . Hoặc có lẽ là .

      Sáng hôm sau, tôi đọc tờ báo đưa bản tin về cuộc họp báo. đến nỗi tệ như tôi nghĩ, nhưng cũng tốt lành gì. Bài báo đặt vấn đề về năng lực dạy học của tôi, nhưng nó phản ánh những luận điểm mà mụ phóng viên nêu lên về khả năng ngôi trường chấp nhận tôi đến dạy học. Tôi đưa tờ báo cho Sarah lúc chị vào phòng. Chị ấy đọc nó và phát ra tiếng khinh bỉ.

      "Em định thế nào?" Sarah hỏi.

      "Em tính chuyện với Ken."

      Ken Tomlinson làm hiệu trưởng của tôi suốt sáu năm trời. Là nhà giáo kì cựu có ba mươi năm kinh nghiệm trong hệ thống giáo dục công lập bang Illinois, cống hiến của ông dành cho học trò và cổ vũ với các giáo viên đưa ông trở thành trong những người được tôn trọng nhất trong hạt. Ông tốn thời gian lo lắng những chuyện đâu, và ông hay những câu đùa thô tục hay ho nhất mà tôi từng nghe.

      Tôi ló đầu vào trong văn phòng ông sau 7:00 sáng chút vài ngày sau buổi họp báo. Ông đẩy ghế ra và đón chào tôi ở cửa.

      "Nhóc con, cháu biết bác vui thế nào khi gặp lại cháu đâu." Ông ôm lấy tôi. "Mừng cháu về nhà."

      "Cháu nhận được lời nhắn của bác trong hộp thoại của Sarah. Cám ơn bác gọi cho cháu."

      "Bác chỉ muốn cháu biết tất cả mọi người đều nhớ đến cháu. Bác cứ tưởng phải thời gian nữa cháu mới tới đây." Ông ngồi xuống sau bàn của mình và tôi ngồi trong chiếc ghế phía đối diện. "Bác nghĩ mình biết tại sao mới đây thôi cháu đến."

      "Bác có nhận được cuộc gọi nào ?"

      Ông gật đầu. "Vài cuộc gọi. số phụ huynh muốn biết liệu cháu có trở về trường dạy tiếp . Bác muốn tuột ra suy nghĩ của mình về lo lắng vớ vẩn của họ, nhưng bác thể."

      "Cháu biết mà, bác Ken."

      "Bác rất muốn cho cháu trở lại vị trí cũ, nhưng bác thuê người khác hai tháng sau khi máy bay của cháu bị rơi, khi mọi người hoàn toàn mất hy vọng có thể tìm ra được cháu."

      "Cháu hiểu. Dù sao cháu cũng chưa sẵn sàng để quay lại dạy học."

      Ken chồm người về trước trong ghế ngồi và tựa khuỷu tay mình lên bàn. "Mọi người luôn muốn áp đặt mọi việc theo chiều hướng mà chúng phải. Đó là bản tính của con người. Cố tránh xa dư luận thời gian. Để cho lời đồn thổi qua ."

      "Cháu chưa bao giờ có ý đồ xấu với học trò của mình, bác Ben."

      "Bác biết điều đó mà, Anna. Bác chưa hề nghi ngờ chuyện đó dù chỉ phút." Ông bước ra từ sau bàn và , "Cháu là giáo viên tốt. Đừng để người ta rằng cháu phải."

      Hành lang sắp sửa đầy ấp giáo viên và học sinh, và tôi muốn lẻn ra ngoài mà bị phát . Tôi đứng dậy và , "Cám ơn, bác Ken. Lời của bác có ý nghĩa rất lớn với cháu."

      "Ghé chơi nữa nhé, Anna. Mọi người đều muốn trò chuyện với cháu."

      "Cháu làm vậy."



      ***


      Chi tiết về buổi họp báo lan nhanh như chớp và chẳng bao lâu sau câu chuyện của chúng tôi thu hút được khán thính giả khắp thế giới. may, hầu hết thông tin đều sai lệch, bị cường điệu, và khác xa trời vực với .

      Ai cũng có ý kiến về hành vi của tôi, và họ bàn tán và tranh cãi với nhau về mối quan hệ của tôi với T.J. trong những phòng chat và diễn đàn. Tôi trở thành nguồn cung cấp cho những người dẫn chương trình đối thoại về đêm với những bài độc thoại, và tôi là câu kết thúc ấn tượng (63) cho quá nhiều những câu chuyện cười, đến nỗi tôi ngưng hẳn xem tivi nữa, thay vào đó tôi thích độc và an ủi mà nhạc và những quyển sách tôi luôn thèm muốn hồi còn đảo mang đến.

      T.J. cũng phải chịu nhiều chế giễu. Họ cười học vấn chỉ đến lớp mười, nhưng rồi lại rằng có lẽ chuyện đó cũng quan trọng mấy, cân nhắc đến những thứ khác mà chắc hẳn học được từ tôi.

      Tôi muốn xuất trước công chúng, lo lắng mọi người nhìn mình chòng chọc. " có biết bây giờ muốn mua thứ gì từ mạng cũng được ?" Tôi ngồi sofa cạnh T.J., gõ bàn phím laptop của Sarah. "Họ chuyển hàng đến tận cửa cho luôn. Có lẽ em chẳng bao giờ cần phải ra khỏi nhà nữa."

      "Em thể trốn mãi được, Anna," T.J. .

      Tôi đánh 'đồ đạc phòng ngủ' vào trong ô tìm kiếm của Google và bấm enter. "Cá ?"

      Chứng mất ngủ bắt đầu mấy tuần sau đó. Thoạt đầu, tôi rất khó để chìm vào giấc ngủ. Với chấp thuận của Sarah, T.J. qua đêm khá thường xuyên, và tôi nằm đó lắng nghe hơi thở nhàng của , nhưng vẫn thể thư giãn được. Sau đó, cho dù tôi có thiếp được chăng nữa, cũng tỉnh giấc vào khoảng hai hay ba giờ sáng và nằm yên đó cho đến khi mặt trời lên. Tôi rất hay mơ thấy ác mộng, thường là về bị chết chìm, và tôi giật mình tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. T.J. kể tôi hay thét lên vào giữa đêm lắm.

      "Có lẽ em nên khám lại bác sĩ, Anna."

      Người mệt mỏi và tâm trạng cáu gắt, tôi đồng ý.

      "Rối loạn tinh thần cấp tính do áp lực đè nén," bác sĩ của tôi chẩn đoán vài ngày sau đó. "Chứng bệnh này ra rất phổ biến, Anna, đặc biệt là ở phụ nữ. Những kiện gây kinh động thường hay kích thích bắt đầu bị trì hoãn của chứng mất ngủ và rối loạn tinh thần."

      "Cần điều trị thế nào?"

      "Thường là kết hợp giữa liệu pháp hành vi nhận thức và thuốc ngủ. số bệnh nhân cảm thấy nhõm phần nào nhờ liều thuốc chống suy nhược. Tôi có thể kê đơn thuốc nào đó để giúp ngủ được."

      Tôi có mấy người bạn dùng thuốc chống suy nhược với thuốc ngủ và họ phàn nàn về các tác dụng phụ. "Nếu có thể, tôi muốn cần dùng đến thuốc."

      " cân nhắc đến việc gặp chuyên gia trị liệu chứ?"

      Tôi sẵn sàng thử bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể ngủ ngon giấc. "Sao lại ?"

      Tôi hẹn chỗ với chuyên gia trị liệu mà tôi tìm thấy Trang Vàng. Văn phòng của ta ở trong tòa nhà bằng gạch cũ kỹ với bậc thềm cửa đổ nát. Tôi ghi tên với nhân viên tiếp tân, và chuyên gia trị liệu mở cửa phòng chờ ra và gọi tên tôi năm phút sau. ấy có nụ cười ấm áp và cái bắt tay mạnh mẽ. Tôi đoán ấy hẳn là ở cuối độ tuổi bốn mươi.

      "Tôi là Rosemary Miller."

      "Anna Emerson. Hân hạnh được gặp ."

      "Mời ngồi." chỉ vào chiếc ghế sofa và ngồi trong chiếc ghế đối diện, đưa tấm danh thiếp cho tôi. cái đèn cháy sáng ngời chiếc bàn thấp cạnh ghế sofa. chậu cây sanh cảnh đặt gần cửa sổ. La liệt mọi mặt phẳng còn trống là những hộp khăn giấy Kleenex.

      "Tôi luôn theo dõi tin tức câu chuyện của báo đài. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy ở đây."

      "Tôi bị chứng mất ngủ và rối loạn tinh thần. Bác sĩ của tôi đề nghị tôi thử trị liệu tâm lý."

      "Tình trạng mà trải nghiệm rất thường gặp, cân nhắc đến những tổn thương tinh thần mà phải chịu đựng. Trước đây trị liệu tâm lý bao giờ chưa?"

      "Chưa."

      "Tôi muốn bắt đầu bằng việc lập hồ sơ bệnh án hoàn chỉnh."

      "Được."

      ấy thôi hồi suốt bốn mươi lăm phút, hỏi tôi những câu hỏi về cha mẹ tôi và Sara và mối quan hệ giữa tôi với họ. ấy hỏi tôi về tiền sử quan hệ nam nữ với đàn ông của tôi và khi tôi kể với ấy vài thông tin ít ỏi về John, ta càng dò xét vào sâu hơn, cầu tôi kể thêm chi tiết. Tôi cựa quậy cách thoải mái ghế, thầm nghĩ đến khi nào mới bắt đầu vào phần mà ta chữa trị chứng mất ngủ cho tôi.

      "Có lẽ tôi có ý định quay trở lại để bổ sung thêm vào hồ sơ bệnh án của trong mấy tuần kế tiếp. Bây giờ tôi muốn bàn về thói quen ngủ của ."

      Cuối cùng cũng tới.

      "Tôi thể ngủ được hoặc thể ngủ yên giấc. Tôi luôn mơ thấy ác mộng."

      " thấy gì trong những cơn ác mộng này?"

      "Chết chìm. Cá mập. Đôi khi là tsunami. Thường luôn có nước trong đó."

      Ai đó gõ lên cửa và ta liếc nhìn đồng hồ của mình.

      " xin lỗi. Chúng ta hết giờ rồi."

      Giỡn với tôi đấy à?

      "Tuần sau chúng ta có thể bắt đầu những bài tập điều trị tinh thần."

      Theo cái đà này, có khi mất tới mấy tháng, tôi cũng có được giấc ngủ ngon. ấy bắt tay tôi và tiễn tôi ra tới phòng ngoài. Khi ra đến ngoài, tôi vứt tấm danh thiếp của ta vào sọt rác.

      T.J. và Sarah ngồi trong phòng khách lúc tôi về đến nhà. Tôi ngồi phịch lên đùi T.J.

      "Sao rồi?" T.J. hỏi.

      "Em nghĩ mình thuộc tuýp người quen trị liệu."

      "Đôi khi phải mất thời gian mới tìm được chuyên gia giỏi," Sarah .

      "Em nghĩ ta là chuyên gia trị liệu tồi. Chỉ là có cách khác em muốn thử xem. Nếu nó cũng có tác dụng, em quay trở lại."

      Tôi rời khỏi phòng và trở lại sau vài phút, mặc quần bó chạy bộ và cái áo thun tay dài bên dưới chiếc áo lạnh và áo gió nylon. Tôi đội nón vào và ngồi xuống ghế sofa để cột dây giày Nikes.

      "Em định làm gì?" T.J. hỏi.

      "Em chạy bộ."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (60) Uýt-xki của Xcốt-len.

      (61) Nguyên văn là "subrogate". Theo như giải nghĩa của từ này, tức là, bên hãng hàng hòa giải mọi kiện tụng với Anna và T.J., và thay vào đó, đại diện cho hai người kiện ngược lại bên Cảnh Vệ Biển. Số tiền bên Cảnh Vệ Biển bồi thường do hãng hàng thu nhận, để bù đắp cho số tiền họ chi ra để hòa giải với Anna và T.J. Như vậy cũng giống như, trả nợ trước, xong lại bán bớt nợ cho bên đồng chịu trách nhiệm.

      (62) Khoai tây được thái , xếp chung với củ hành thái mỏng, vào trong cái khay nướng. Rưới đầy nước sốt hỗn hợp bơ với phô mai lên , rồi nướng trong lò.

      (63) Nguyên văn là "punch line". Là phần cuối cùng của câu chuyện cười, thường là từ hay câu, được dùng để kích thích người nghe cười rộ lên. Punch line được dùng như phần cao trào nhất của câu chuyện cười.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 54 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi mang thùng đồ cuối cùng lên cầu thang lên nơi ở mới của Anna, căn hộ phòng ngủ, cách chỗ của Sarah và David mười lăm phút.

      "Em muốn đặt thùng này ở đâu?" Tôi hỏi lúc bước qua cửa, vung vẫy nước mưa tóc mình.

      " đặt đại chỗ nào cũng được." đưa cho tôi chiếc khăn lông và tôi cởi áo thun ướt nhem của mình và lau khô người.

      "Em tìm tấm ra giường," Anna . "Họ chở giường tới trong lúc có ở đây." Chúng tôi lục lọi cho đến khi tìm được, và tôi giúp tròng nó vào.

      "Em trở lại ngay," . ấy quay lại với món đồ nho và đặt nó lên chiếc táp đầu giường, cắm dây vào trong ổ điện gần đó.

      "Là gì vậy?" Tôi hỏi, nằm lên giường.

      ấn nút và thanh của sóng biển tràn ngập căn phòng, gần như nhấn chìm tiếng nước mưa tạt vào cửa sổ.

      "Nó là máy thanh. Em đặt mua nó từ Bed, Bath, and Beyond đấy."

      duỗi người nằm cạnh tôi. Tôi nắm lấy tay và hôn lên mu bàn tay, rồi kéo đến gần mình. thả lỏng, thân người hòa tan vào trong tôi.

      " hạnh phúc lắm. Em có hạnh phúc , Anna?"

      "Có," thào.

      Tôi ôm ấy trong tay. Lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng sóng vỗ đập, tôi có thể giả vờ như chúng tôi vẫn còn đảo và có thứ gì thay đổi cả.

      ấy bảo tôi dọn vào; chỉ là tôi chưa hề rời . Tôi ngủ ở nhà vài đêm, vì nó làm vui lòng cha mẹ tôi, và Anna và tôi rất thường ghé sang đó ăn tối. Anna dẫn Grace và Alexis mua sắm vài lần, làm cho chúng sướng rơn.

      chịu lấy tiền thuê nhà của tôi, vì thế tôi chi trả cho những thứ khác, mà cũng hiếm khi cho phép. Tôi có quỹ tín thác của riêng mình cha mẹ lập cho tôi lúc tôi còn . Khi tôi lên mười tám tôi được quyền dùng tiền trong đó, và bây giờ số tiền đó là của tôi. Số tiền trong tài khoản dễ dàng có thể trang trải mọi chi phí sinh hoạt, mua chiếc xe, và các chi phí học đại học của tôi. Cha mẹ tôi muốn biết - và họ cứ hỏi tôi suốt - kế hoạch tương lai của tôi là gì, nhưng tôi vẫn mình muốn làm gì. Anna gì, nhưng tôi biết ấy muốn tôi bắt đầu học thi lấy chứng chỉ GED.

      Có đôi lúc chúng tôi bị người khác nhận ra, đặc biệt là những lúc chúng tôi cùng nhau, nhưng dần dần Anna cũng trở nên thoải mái hơn với việc ra ngoài công khai. Chúng tôi ra bên ngoài suốt, dạo công viên và những lần tản bộ lâu, dù rằng vẫn còn nhiều tuần nữa mới tới mùa xuân. Chúng tôi xem phim và đôi khi ăn trưa hoặc ăn tối, nhưng Anna thích dùng bữa ở nhà hơn. ấy nấu đủ món ăn mà tôi muốn, và tôi từ từ lên cân. ấy cũng vậy. Khi tôi lướt tay mình dọc thân người , tôi sờ thấy xương nữa. Tôi chỉ cảm nhận những đường cong mềm mại.

      Tối đến, Anna cột dây giày chạy bộ và chạy cho đến khi mệt lả người. quay về căn hộ, cởi bộ quần áo đầy mồ hôi, và tắm nước nóng dưới vòi sen lâu, rồi sau đó leo lên giường cùng tôi. chỉ còn vừa đủ năng lượng để làm tình và rồi ấy nằm phịch xuống, ngủ say sưa. vẫn mơ thấy ác mộng thi thoảng hoặc là khó ngủ, nhưng tệ như trước.

      Tôi thích những lề thói hàng ngày của chúng tôi. Tôi hề có ý định thay đổi nó.



      ***


      "Ben mời đến chỗ cậu ấy chơi cuối tuần," tôi kể với Anna lúc ăn sáng mấy tuần sau đó.

      "Cậu ấy học ở Đại học Iowa, đúng ?"

      "Ừ."

      "Em thích khu trường đó lắm. nhất định chơi rất vui."

      " vào thứ sáu. quá giang thằng bạn của cậu ta."

      "Nhớ tham quan trường luôn đấy, chứ phải chỉ mấy quán bar thôi đâu nhé. có thể muốn đến đó học sau khi hoàn thành chứng chỉ GED."

      Tôi với Anna rằng mình có chút hứng thú học ở trường đại học ở bang khác, cách xa ấy. Hoặc là hứng thú với việc học đại học gì cả, tình mà .



      ***


      kim tự tháp ngả nghiêng, xếp chồng bằng nhiều lon bia, cao đến sáu foot (1m83), dựng lên trong góc phòng ký túc xá của Ben. Tôi bước qua những hộp bánh pizza trống và những đống quần áo bẩn. Sách giáo khoa, giày tennis, và mấy chai Mountain Dew (64) rỗng rải rác từng inch của mặt sàn.

      "Jesus, thế này sao cậu chịu nổi chứ?" Tôi hỏi. "Với lại có tên nào tiểu trong thang máy à?"

      "Chắc là có đấy," Ben đáp. "ID (65) của cậu đây."

      Tôi nheo mắt nhìn tấm bằng lái. "Từ lúc nào mà tớ chỉ cao có năm foot tám (1m73), tóc vàng, và hai mươi bảy tuổi vậy?"

      "Từ bây giờ. Cậu sẵn sàng bar luôn chưa?"

      "Chắc rồi. Cậu muốn tớ để đồ ở đâu?"

      "Ai mà quan tâm chứ, bạn hiền." Bạn cùng phòng của Ben về nhà nghỉ cuối tuần, vì thế tôi ném túi xách của mình lên giường của cậu ta và theo Ben ra ngoài cửa.

      " cầu thang ," tôi .

      Chưa đến chín giờ tối là chúng tôi lâng lâng cả người. Tôi kiểm tra di động, nhưng thấy có tin nhắn gì của Anna. Tôi nghĩ đến gọi cho , nhưng tôi biết Ben thế nào cũng trêu chọc tôi, nên tôi đút di động lại vào túi quần.

      Cậu ta rủ thêm mấy người tới bàn của chúng tôi để làm vài ly với nhau. ai nhận ra tôi. Tôi hòa nhập vào trong đám đông, khác gì sinh viên đại học bình thường, đúng như tôi muốn.

      Tôi ngồi giữa hai say bí tỉ. nốc cạn ly vodka, trong khi kia ngừng lại, giữ ly môi. nàng chồm người tới chỗ tôi, mắt ta đờ đẫn, và . " nóng bỏng quá." Rồi ta đặt cái ly xuống, và nôn ra đầy bàn. Tôi nhảy dựng lên và đẩy ghế ra sau.

      Ben ra hiệu cho tôi theo cậu ta và hai đứa tôi rời khỏi quán bar. Tôi hít vào sâu mấy hơi khí lạnh để gột sạch mùi ngột ngạt còn vương lại trong khoang mũi mình.

      "Cậu muốn ăn gì ?" Cậu ấy hỏi tôi.

      "Luôn sẵn lòng."

      "Pizza?"

      "Sao lại ."

      Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn ở phía sau cùng. "Anna bảo tớ tham quan trường. ấy tớ nên nghĩ đến việc nhập học ở đây sau khi lấy được chứng chỉ GED."

      "Bạn hiền, thế tuyệt quá còn gì bằng. Tụi mình có thể cùng nhau thuê nhà riêng. Cậu có ý đó chứ?"

      "."

      "Sao lại ?"

      Tôi đủ say để thành với Ben. "Tớ chỉ muốn ở bên ấy thôi."

      "Anna?"

      "Đúng vậy, đồ đần. Còn ai vào đây nữa?"

      "Thế ấy muốn gì?"

      hầu bàn tới bàn tụi tôi và đặt xuống chiếc bánh pizza pepperoni và xúc xích cỡ lớn trước mặt chúng tôi. Tôi lấy hai miếng đặt lên đĩa của mình và , "Tớ cũng ."

      "Cậu tới chuyện, như là, kết hôn và sinh con với ấy à?"

      "Tớ sẵn sàng kết hôn với ấy ngay ngày mai." Tôi cắn miếng pizza. "Có lẽ thời gian nữa bọn tớ mới tính tới chuyện sinh con."

      " ấy chịu đợi chứ?"

      "Tớ biết."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (64) Nước ngọt có gas, thuộc hãng PepsiCo.

      (65) Giống như chứng minh nhân dân, thường là bằng lái xe.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :