1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Chúng tôi ngừng lại ở phòng vệ sinh vì mắt mũi tôi trong tình trạng rất cần phải được lau chùi. Sara đưa cho tôi mấy miếng khăn giấy Kleenex.

      "Đáng lẽ em phải nhận ra có chuyện gì đúng khi biết điện thoại của họ bị ngắt. Nhưng chị bảo họ bán ngôi nhà."

      "Chị căn nhà bị bán. David và chị rao bán nó ngay khi xử lý xong mọi thủ tục di chúc."

      Tôi nghiêng người về trước, gắng chống trụ mình kệ la-va-bô trong toilet. "Chuyện gì xảy ra?"

      "Cha lên cơn đau tim lần nữa."

      "Khi nào?"

      Chị ngập ngừng. "Hai tuần sau khi máy bay em bị rơi."

      Tôi lại bắt đầu khóc. "Thế còn mẹ?"

      "Ung thư buồng trứng. Mẹ mất năm trước."

      David gọi lớn vào trong phòng vệ sinh. Sarah ló đầu ra giây rồi trở lại vào trong và , "Phóng viên kéo tới đây. Chúng ta ra khỏi đây thôi, trừ phi em muốn chuyện với họ."

      Tôi lắc đầu. Sarah có mang theo cho tôi cái áo khoác và đôi giày bốt có đính lông cừu. Tôi mang vào và chúng tôi về hướng ga-ra đậu xe, phóng viên theo phía sau bao xa. Tôi hít vào mùi trộn lẫn của tuyết và khí thải.

      "Bọn trẻ đâu rồi?" Tôi hỏi khi chúng tôi về đến căn hộ của Sarah và David. Tôi muốn ôm lấy Joe và Chloe vào lòng.

      "Bọn chị đưa tụi nó đến nhà cha mẹ của David rồi. Ngày mai chị đón chúng. Chúng rất háo hức muốn gặp em đấy."

      "Em muốn ăn gì?" David hỏi.

      Dạ dày của tôi nhộn nhạo. Tôi vô cùng trông mong có thể ăn bữa đại tiệc nhưng bây giờ tôi nghĩ mình có thể nuốt gì vào bụng.

      David chắc hẳn nhận ra được vì , "Hay là mua sẵn mấy chiếc bánh bagel (55) để khi nào em thấy ổn rồi ăn?"

      "Ý này được lắm, David. Cám ơn ."

      Tôi cởi áo khoác và giày bốt ra.

      "Quần áo của em tất cả đều ở đây," Sarah . "Chị xếp chúng vào trong tủ quần áo trong căn phòng trống sau khi John mang chúng đến. Trang sức và giày dép và mấy thứ khác nữa đều ở trong đó luôn. Chị thể nào bỏ chúng được."

      Tôi theo Sarah xuống hành lang đến căn phòng ngủ trống. Chị mở tủ ra và tôi thẫn thờ nhìn quần áo của mình. Hầu hết đều được mắc lên giá treo và số còn lại được xếp ngăn nắp ngăn cao nhất. chiếc áo len bằng lông dê màu xanh nhạt bắt mắt tôi, và tôi đưa tay tới và sờ lên tay áo, ngạc nhiên khi thấy nó mềm mại trong tay mình.

      "Em có muốn tắm trước ?" Sarah hỏi.

      "Ừ," tôi , chộp lấy cái quần bó tập yoga màu xám và chiếc áo thun màu trắng tay dài. Tôi cũng lôi chiếc áo len xanh xuống luôn. cái tủ khác ở trong góc phòng đựng vớ, áo ngực và quần lót của tôi. Tôi vào phòng tắm và đứng tắm dưới vòi sen hồi lâu.

      Quần áo tôi rộng rinh, nhưng chúng có cảm giác quen thuộc và ấm áp.

      "Stefani đường đến đây," Sarah , đưa cho tôi cốc cà phê lúc tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách.

      Tôi mỉm cười khi nghe nhắc đến đứa bạn thân của mình.

      "Em thể chờ để gặp lại cậu ấy." Tôi uống ngụm cà phê. Sarah có pha thêm chút rượu vào. "Irish Cream (56) của Bailey à?"

      "Chị đoán em cần đến chút chất cồn."

      "Ừ, nhưng chỉ cốc này thôi. Thời gian này em hơi bị cân." Tôi ôm lấy cái cốc ấm nóng trong tay. "Mẹ thế nào sau khi cha mất?" Tôi hỏi.

      "Cũng ổn. Mẹ kiên quyết chịu bán căn nhà, cho nên David đảm nhiệm công việc làm vườn và bọn chị thuê người để xúc tuyết khỏi đường xe chạy và lối mỗi khi tuyết rơi. Bọn chị luôn chắc chắn để bà cảm thấy lẻ loi."

      "Chứng ung thư tệ lắm ?"

      " tốt. Tuy vậy, mẹ rất kiên cường chống lại nó, cho đến tận giây phút cuối cùng."

      "Mẹ có vào viện ?"

      ". Mẹ mất ở nhà, theo như ý nguyện của mẹ."

      Chúng tôi uống cạn cà phê của mình. David về nhà với túi bánh bagel và Sarah giục tôi ăn.

      "Em gầy quá," chị , phết lớp kem phô mai lên chiếc bánh và đưa nó cho tôi.

      Chúng tôi quay trở về sofa ngồi sau khi ăn xong. Sarah mở radio lên và vặn đến đài nhạc rock cổ điển. Chị đưa cho tôi thêm cốc cà phê, lần này có rượu Bailey. David nhập bọn với chúng tôi và cùng Sarah hỏi tôi về hòn đảo.

      Tôi kể tất cả với họ. Sarah khóc nấc lên khi tôi kể với chị và David về chuyện T.J. và tôi suýt nữa chết vì mất nước. Nghe tôi kể rằng có hai chiếc máy bay bay ngang qua làm lòng chị tan nát. Họ vô cùng kinh hãi khi nghe tôi kể đến chuyện cá mập, về Bones, và tsunami.

      " thử thách kinh hoàng," Sarah .

      "Ừ, bọn em chỉ biết cố gắng thích ứng với hoàn cảnh thôi. Nhưng về sau, mọi chuyện trở nên tệ hơn. Em chắc bọn em có thể sống được thêm bao lâu nữa."

      Sarah đưa cho tôi tấm khăn len và tôi đắp lên chân mình.

      "Em rất ngạc nhiên khi thấy John ở sân bay," tôi .

      "Chị gọi cho ta. ấy rất đau khổ lúc biết tin em bị rơi máy bay và lòng vui mừng khi chị báo với ấy là em vẫn còn sống."

      "Em những tưởng ấy bước nữa chứ. Như là kết hôn với ai đó trước thời điểm này rồi."

      ". ta hẹn hò với ai đó được thời gian, nhưng theo như chị biết ta vẫn còn độc thân."

      "Ồ."

      "Em quyết định thế nào về ta?"

      " ấy phải là người em cho rằng mình muốn ở bên suốt đời, Sarah ạ. Em biết chuyện như thế nào nếu chiếc máy bay của em xảy ra chuyện, nhưng em có dư thời gian để suy ngẫm về thứ mình muốn." Tôi lắc đầu. " phải là ấy."

      "Em và T.J. quen nhau, đúng ?" Sarah hỏi.

      "Ừ. Chị thấy ngạc nhiên ?"

      "Trong hoàn cảnh này à? đâu. Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Hai mươi."

      "Lúc bọn em bắt đầu, cậu ấy được bao nhiêu?"

      "Gần mười chín."

      "Em cậu ấy ?"

      "."

      "Chị nhìn thấy cách cậu ấy nhìn em. Cách cậu ấy dỗ dành em ở sân bay. Cậu ấy cũng em." Sarah .

      Tôi đặt cái cốc trống lên chiếc bàn trà và gật đầu. "Ừ. ấy em."

      Chuông cửa reo lên, và Sarah tới bên kia phòng. Tôi theo sau và nín thở khi chị nhìn qua chiếc lỗ nhìn cửa, rồi mở cửa ra. Stefani đứng ngay đó, nước mắt chảy dài mặt . Tôi ôm vào lòng, từ ngữ nào có thể diễn đạt được cảm giác của tôi khi có thể gặp lại ấy.

      "Ôi, Anna ơi," , nức nở, siết chặt lấy tôi trong vòng tay mình. "Cậu về nhà rồi."



      Ghi Chú:

      (55) loại bánh mì vòng, có hình dáng na ná với bánh donut.

      (56) loại rượu uýt-xki kem của Ai-len.
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46 - T.J
      Dịch: gauthichdocsach

      Buổi tối hôm đó, tôi trở về phòng mình, duỗi người nằm giường và gọi cho Anna. "Chào," tôi lúc bắt máy. “Em thế nào rồi?”

      “Em mệt quá. Quá nhiều thứ để tiếp thu.”

      “Ước gì có thể giúp em.”

      “Em chỉ cần chút thời gian thôi,” . “ ổn cả mà.”

      nằm chiếc giường cũ của . Mẹ vứt thứ gì của cả.”

      “Sarah cũng . Em cứ nghĩ khi người chết mọi đồ đạc bị vứt bỏ hết chứ.”

      “Mẹ biết chuyện chúng ta rồi.”

      “Ôi, Chúa ơi. Mẹ thế nào?”

      “Mẹ hỏi bao nhiêu tuổi lúc chúng ta bắt đầu. Chỉ vậy thôi.”

      “Có lẽ bà quay trở lại đề tài này.”

      “Có lẽ vậy. Đó là John ở sân bay à?”

      “Ừ.”

      “Em gì với ta?”

      gì cả. ấy ngăn cho em . ấy muốn em gọi cho ấy.”

      “Em gọi cho ta ?”

      “Để sau rồi tính. Bây giờ em muốn đối mặt với vấn đề này. Chỉ mấy ngày trước thôi, tụi mình còn thả bộ cùng nhau bãi biển. Vậy mà giờ về đến nhà rồi. Như giấc mơ vậy.”

      “Đúng là như vậy.”

      có mệt ?” hỏi.

      “Mệt lả cả người.”

      “Thế ngủ .”

      em, Anna.”

      “Em cũng .”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Sarah mở cửa phòng ngủ, tay cầm tách cà phê và tờ báo.

      “Em dậy chưa?”

      Tôi ngồi dậy và chớp chớp mắt. Ánh sáng len lỏi qua tấm màn mỏng. “Mấy giờ rồi?”

      “Gần mười giờ.” Sarah đưa tách cà phê cho tôi và đặt tờ báo lên táp đầu giường. “Đám phóng viên chấp nhận chối từ như câu trả lời. Chị đành phải tắt luôn điện thoại.”

      Tôi cầm lấy di động của chị từ táp đầu giường và mở máy lên. Tôi tắt nó sau khi chuyện với T.J. Màn hình hiển thị mười cuộc gọi nhỡ.

      “Họ cũng gọi vào di động của chị này. Em mua chiếc di động cho mình ngay khi có thể.”

      Sarah lơ đãng phẫy tay. “ vội. Chúng ta có thể bảo David ra ngoài mua về chiếc cho em.”

      Tôi đặt tách cà phê lên táp đầu giường và cầm tờ báo lên. Ảnh của T.J. và tôi ngay trang đầu. Bức ảnh mà tôi xem CNN và mấy tấm chụp ở sân bay. Bức lớn nhất là cảnh T.J. hôn lên trán tôi, xung quanh là những tấm ảnh bé hơn chụp cảnh chúng tôi chạy xuống cầu máy bay tay trong tay, cảnh lau nước mắt cho tôi và cảnh ôm tôi vào lòng. Với những người còn suy đoán về mối quan hệ của chúng tôi, chỉ cần nhìn trang đầu này cái thôi hẳn cũng đủ để trả lời những nghi vấn nóng hổi nhất trong đầu họ.

      Tôi đưa tờ báo cho Sarah. “Nếu có phóng viên nào gọi vào, chị cứ bảo họ em vẫn chưa sẵn sàng để phát biểu gì cả nhé?” Tôi cầm chiếc tách lên và ôm nó trong tay mình. Những ý nghĩ về cha mẹ ập tới trong đầu tôi, và tôi bắt đầu khóc. Sarah leo lên giường và ôm lấy tôi, đưa cho tôi hộp khăn giấy Kleenex.

      sao đâu, Anna. Chị cũng từng như vậy, sau khi hai người họ mất . cần thời gian dài để nỗi đau lắng dịu xuống.”

      Tôi gật đầu. “Em hiểu.”

      “Em đói bụng ? David ra ngoài mua thức ăn sáng rồi.”

      Tâm tình rối loạn làm tôi mất cảm hứng ăn uống, nhưng dạ dày tôi cảm giác trống rỗng. “ chút.”

      “Em muốn làm gì hôm nay?”

      “Chắc là em nên sắp xếp vài cuộc hẹn. Gặp bác sĩ, nha sĩ, rồi còn cắt tóc nữa.”

      Sarah rời phòng và quay lại với quyển danh bạ điện thoại. “Cho chị biết em muốn liên lạc với ai nào.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Ben xông vào phòng tôi, cầm tờ báo trong tay.

      câu hỏi thôi,” cậu , tới giường tôi, giơ ngón trỏ . “Lần đầu tiên cậu chơi nàng là lúc cậu nhiêu tuổi vậy? Bởi vì suy đoán từ mấy bức ảnh này, tớ chắc chắn là cậu và nàng ấy ấy với nhau rồi.”

      Nếu phải vì nhìn bức ảnh tôi hôn Anna, có thể cậu ta nhận ra cú đấm tôi đập tới trước khi nó đâm sầm vào mắt trái của cậu ấy.

      “Jesus Christ! Cậu làm vậy là sao?” Cậu hỏi, ngẩng lên nhìn tôi từ chỗ cậu ngã nhào xuống, tay bịt lên mắt.

      Đó là thứ đầu tiên cậu với tớ sau ba năm rưỡi gặp nhau à?”

      Cậu ngồi dậy, mắt phải của cậu bắt đầu sưng lên.

      “Mẹ kiếp, Callahan. Đau chết được.”

      Tôi leo xuống giường và đưa tay ra. Cậu nắm lấy tay tôi và tôi kéo cậu lên khỏi sàn. “Đừng bao giờ cái kiểu đó về ấy nữa.”

      “T.J.?” Mẹ tôi đứng bên ngoài cánh cửa mở toang ra. Bà chú ý thấy Ben che mắt. “Mọi chuyện ổn chứ?”

      có gì đâu mẹ.”

      “Vâng ạ, tất cả tốt lắm, bác Jane,” Ben .

      Mẹ tôi nhìn chúng tôi chòng chọc nhưng hỏi chuyện gì xảy ra. “Con muốn ăn gì, T.J.?”

      “Gì cũng được ạ.”

      Sau khi mẹ tôi rời , Ben , “Vậy là, cậu, ờ, ấy hay gì đó hả?”

      “Ừ.”

      ấy có cậu ?”

      ấy ấy tớ.”

      “Mẹ cậu có biết ?”

      “Biết.”

      “Bác ấy có cuống cuồng lên ?”

      “Vẫn chưa.”

      “Thôi, tớ mừng vì cậu trở về đấy, bạn hiền.” Ben ngượng nghịu ôm lấy tôi. “Tớ thể chấp nhận khi họ bảo với tớ rằng cậu chết.” Cậu nhìn xuống sàn. “Tớ phát ngôn ở đám tang của cậu đấy.”

      sao?”

      Cậu gật đầu.

      Hồi học lớp chín, Ben còn chẳng dám đứng lên trước lớp trong giờ thuyết trình. Tôi thể tưởng tượng nổi cảnh cậu ta phát biểu trước mặt toàn thể những người có mặt ở đám tang của mình. Có lẽ tôi nên đấm cậu ta. “Cậu là thằng bạn tốt, Ben.”

      “Ờ , việc đó giúp mẹ cậu nguôi ngoai phần nào. Sao cũng được, có phải cậu nên cắt bớt tóc ? Trông như con vậy.”

      “Ừ.”

      Mẹ tôi làm cho tôi món bánh burger phô mai và khoai tây chiên, và Ben ngồi với tôi trong khi tôi ăn. Cha và mẹ đều ôm tôi mấy lần và mẹ tôi hôn tôi. Ben hẳn là ngứa miệng muốn ba hoa chọc ghẹo tôi gì đó lắm đây, nhưng cậu ta cũng biết điều, chườm đá lên mắt và giữ im lặng. Grace và Alexis ngồi ở bàn ăn lúc, kể với tôi về chuyện ở trường và bạn bè của chúng. Tôi uống cạn ly -ca của mình.

      “Mẹ sắp xếp được cho con gặp bác sĩ Sanderson, phải đến mai lận. Mẹ cứ tưởng chừng họ chen con vào được, nhưng xem ra là lịch hẹn của họ chật cứng cả rồi.”

      sao đâu mẹ. Con đợi được lâu đến tận bây giờ rồi. Thêm ngày cũng chẳng có vấn đề gì.”

      Bà lau tay lên khăn và cười với tôi. “Con có muốn ăn gì nữa ?”

      cần đâu ạ. Con no rồi. Cám ơn mẹ.”

      “Mẹ hẹn chỗ cho con với nha sĩ và thợ cắt tóc.” Mẹ tôi tắt bếp và rời để gọi điện.

      “Thế cậu có công việc làm hay gì ?” Tôi hỏi Ben. “Bây giờ ngay giữa ngày đấy.”

      “Tớ còn học đại học. Bây giờ nghỉ đông.”

      “Cậu học đại học à? Trường nào?”

      “Đại học Iowa. Tớ năm hai rồi. Cậu phải đến trường thăm tớ đấy. Còn cậu sao? Cậu định làm gì?”

      “Tớ hứa với Anna thi lấy chứng chỉ GED. Sau đó nữa chả biết.”

      “Cậu tiếp tục qua lại với ấy chứ?”

      “Ừ. Chưa chi tớ nhớ ấy rồi đây. Tớ luôn thức dậy với ấy bên cạnh mình trong suốt ba năm rưỡi qua.”

      “Người bạn thân, nếu tớ hỏi cậu thêm câu nữa, cậu có thể làm ơn hứa với tớ đấm tớ chứ?”

      “Còn tùy thuộc.”

      “Cậu làm tình với ấy thế nào? Có phải như lời đồn về những người phụ nữ lớn hơn mình ?”

      ấy có lớn hơn tớ bao nhiêu đâu.”

      “Ờ, chắc vậy. Thế, cảm giác ra sao?”

      cả tuyệt vời.”

      ấy làm gì?”

      ấy làm tất cả, Ben ạ.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Thợ làm tóc của tôi, Joanne, bước vào trong phòng khách của Sarah.

      "Dưới lầu có phóng viên," . "Hình như họ chụp hình tôi." ấy cởi áo khoác ra và ôm tôi. "Chào mừng trở về, Anna. Những câu chuyện như của chính là nguồn động lực cho tôi tin tưởng vào kỳ tích."

      "Tôi cũng vậy, Joanne ạ."

      " muốn cắt tóc cho em ấy ở đâu?" Sarah hỏi.

      Tôi tắm xong và tóc của tôi vẫn còn ướt, vì thế Joanne bảo tôi ngồi cái ghế đẩu trong phòng bếp của Sarah.

      "Chuyện gì xảy ra thế này?" ấy hỏi, xem xét đuôi tóc của tôi.

      "T.J. giúp tôi đốt bớt tóc vì nó dài quá."

      " đùa à?"

      " hề. ấy còn sợ đốt luôn cả đầu tôi nữa cơ."

      " muốn cắt ngắn đến đâu?"

      Tóc tôi dài đến ngang lưng. "Bớt vài inch. Và có lẽ là cắt tóc mái?"

      "Được."

      Joanne hỏi tôi mấy câu hỏi về hoang đảo. Tôi kể với ấy và Sarah về chuyện con dơi bám trong tóc tôi.

      "Nó cắn em à?" Sarah trông kinh hoảng. "Rồi T.J. đâm chết nó sao?"

      "Ừ. Nhưng sau đó mọi chuyện đều ổn cả. Em bị mắc bệnh dại."

      Joanne lau khô tóc tôi và duỗi thẳng bằng đồ kẹp thẳng tóc. giơ lên cái gương cầm tay và tôi xem hình phản chiếu của mình trong gương. Tóc tôi giờ có vẻ khỏe khoắn hơn, với đuôi tóc mượt mà.

      "Ôi chao. Đúng là cải thiện to lớn."

      Sarah muốn trả tiền, nhưng Joanne chịu nhận. Tôi cám ơn cất công đến tận nhà để cắt tóc cho tôi.

      "Ít nhất tôi cũng có thể làm điều này cho , Anna." ôm và hôn tôi. Sau khi rời khỏi, tôi với Sarah, "Nếu chúng ta có thể ra ngoài mà bị cánh phóng viên vây lấy, có nơi em rất muốn đến."

      "Được mà," Sarah . "Để chị gọi taxi."

      Đám phóng viên la hét tên tôi khi Sarah và tôi vừa mở cửa ra. Họ chờ chực ngay bậc thềm và chúng tôi chen qua họ để vào trong chiếc taxi chờ.

      "Em ước gì nhà chị có cửa sau," tôi .

      "Thế họ cũng canh ở đó thôi. Cái bọn trục lợi chết giẫm," Sarah lầm bầm.

      Sarah đưa địa chỉ cho tài xế và chẳng mấy chốc chúng tôi lái vào cổng của Nghĩa Trang Graceland.

      " có thể đợi ở đây ?" Sarah hỏi tài xế.

      Vài bông tuyết đảo lượn bầu trời xám tro. Tôi rùng mình, nhưng Sarah dường như cảm thấy lạnh, còn cài cả nút áo choàng. Chị dẫn tôi đến mộ của cha mẹ chúng tôi, Josephine và George Emerson, nằm kề cạnh nhau.

      Tôi quỳ xuống trước bia mộ và lần ngón tay mình lên tên được khắc bia mộ của họ. "Con trở về rồi đây," tôi thào. Sarah đưa cho tôi tấm khăn giấy, và tôi lau dòng nước mắt tràn ra.

      Tôi nhớ đến hình ảnh cha mình với cái mũ tai bèo ngốc nghếch đầy móc câu treo lủng lẳng đó của ông, hướng dẫn tôi cách làm sạch cá. Tôi còn nhớ ông rất thích đổ nước vào đồ bón nước cho chim ruồi và đứng dõi theo những sinh vật bé đó đáp xuống để uống nước, lửng lơ giữa trung. Tôi nghĩ đến mẹ mình, và tình thương của bà dành cho khu vườn , ngôi nhà và mấy đứa cháu của mình. Cùng sẻ chia những câu chuyện phiêu lưu của mình trong lớp học với bà vào bữa ăn nửa buổi mỗi ngày Chủ Nhật (57) bao giờ có thể xảy ra. Bà còn có thể cho tôi lời khuyên nào nữa, và tôi cũng bao giờ còn được nghe giọng của cha mẹ mình nữa. Tôi nức nở khóc lên, phát tiết ra tất cả những ấm ức dồn nén trong lòng. Sarah kiên nhẫn chờ đợi, cho tôi thời gian để giải tỏa mọi cảm xúc mà tôi bức thiết cần đến. Nước mắt tôi rốt cuộc cũng cạn dần, và tôi đứng lên.

      "Chúng ta có thể rồi."

      Sarah choàng cánh tay quanh tôi và chúng tôi trở lại xe taxi. Chị đưa cho tài xế địa chỉ khác và chúng tôi đến nhà cha mẹ David để đón hai đứa .

      Joe và Chloe ngừng chơi đùa lúc chúng tôi bước vào trong phòng. Hẳn là tôi cho chúng ấn tượng giống như hồn ma. Sarah giữ cho những ký ức của chúng về tôi tươi tắn như mới, nhưng người dì mà chúng cho là chết giờ lại đứng ngay trong phòng khách. Tôi quỳ xuống cạnh chúng và dịu dàng , "Mấy nhóc ơi, dì nhớ mấy nhóc quá mất."

      Joe bước tới đầu tiên. Tôi ôm chặt cậu bé. "Để dì xem cháu nào," tôi , giữ cậu bé ở khoảng cách cánh tay.

      "Cháu bị rụng hết răng," cậu bé . Cậu nhóc há miệng ra để cho tôi xem mấy chỗ răng sún.

      "Bà tiên đổi răng hẳn là phải bận rộn với cháu lắm đây."

      Chloe, từ từ quen dần với người dì bị thất lạc từ lâu, mạo hiểm đến gần hơn chút và thào, "Cháu cũng bị rụng răng." Con bé há to miệng ra để tôi có thể chiêm ngưỡng mấy cái răng sún của mình.

      "Giời ạ, mẹ các cháu chắc chỉ còn nước xay nhuyễn đồ ăn cho các cháu thôi. Các cháu sún hết răng rồi còn đâu."

      "Dì Anna, giờ dì sống cùng nhà với bọn cháu chứ?" Chloe hỏi.

      "Tạm thời là vậy."

      "Tối nay dì đắp chăn cho cháu ngủ chứ ạ?" bé hỏi.

      ", muốn dì đắp chăn cho ngủ tối nay cơ," Joe cãi.

      "Hay để dì đắp chăn cho cả hai đứa tối nay vậy?" Tôi ôm chặt chúng vào lòng, nén khóc.

      "Chuẩn bị về nhà chưa nào?" Sarah hỏi.

      "Rồi ạ!"

      "Vậy mau hôn bà rồi về thôi."

      Tối hôm đó, sau khi dỗ cho cả hai đứa bé ngủ, Sarah rót rượu vang đỏ cho chúng tôi. Di động của chị reo lên và chị đưa nó cho tôi.

      "Chào. Em thế nào rồi?" T.J. hỏi.

      "Em ổn. Sarah và em đến nghĩa trang hôm nay."

      "Khó khăn lắm có phải ?"

      "Ừ. Nhưng em muốn đến đó. Bây giờ em thấy đỡ hơn chút, sau khi viếng mộ cha mẹ. Em quay lại thăm họ nữa. Hôm nay làm những gì?"

      " cắt tóc. Có thể em nhận ra đâu."

      "Em nhớ cái chùm tóc đuôi ngựa của lắm."

      T.J. cười. " ."

      "Em vừa cho mấy đứa ngủ. Mất đến tận hai tiếng cơ vì em phải đọc cho chúng tất cả các quyển sách chúng có. Sarah vừa rót rượu vang cho bọn em và Stefani sắp sửa đến. Còn sao? Có kế hoạch gì ?"

      " định ra ngoài chơi cùng Ben, nếu có thể tránh được bọn nhà báo."

      "Ben thế nào rồi?"

      "Vẫn tài lanh như xưa."

      " khám bác sĩ chưa?"

      "Mai ."

      "Em hy vọng kết quả khám bệnh ổn cả."

      " tốt cả thôi. Còn em có chưa?"

      "Ngày mai. Sau đó là đến nha khoa vào buổi trưa."

      " cũng vậy. Em nhớ tháo kiềng răng ra lúc nào ?"

      "Em quên mất rồi."

      " gặp lại em trong đêm giao thừa, Anna. em."

      "Em cũng . Chơi vui vẻ nhé."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (57) Bữa ăn vào cuối giờ sáng, hoặc giữa trưa; bữa sáng và bữa ăn trưa gộp làm , và vào các ngày Chủ Nhật có thể kéo đến tận 3:00 p.m.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :