1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trên gấm thiêm hương - Thập Lục Hoa (Chương 40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Lâu lắm mới đc đọc chương mới mừng hết nhớn lun

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      gấm thiêm hương chương 38: liên lụy

      "Lão phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, người cứu nô tỳ ." Thu Cẩn khóc đến thương tâm, nhưng vẫn ngừng cầu xin tha thứ , liều mạng ôm lấy đùi Cố lão phu nhân.

      Lục Cẩm Dương trong lòng cười lạnh, đời này thứ để cho người hối hận phải là vào phút cuối cùng, lúc ấy nếu nàng ta mang tâm tư hại Vương mama, mặc kệ bởi vì lý do gì, hôm nay nhất định nàng ta phải lãnh đủ.

      Người đáng thương ắt cũng có chỗ đáng giận.

      "Lão phu nhân, người niệm tình nô tỳ nhiều năm tận lực hầu hạ bên cạnh, mà tha cho nô tỳ lần này ."

      "Cẩm. . . . . ." Cố lão phu nhân lộ vẻ do dự, quả Thu Cẩn hầu hạ nàng nhiều năm, phạm lỗi gì. Mấu chốt chính là việc này xảy ra trong viện Lục Cẩm Dương, bị hại lại chính là bà vú bên người nàng, tính mạng Vương mama cũng có gì đáng lo ngại.

      So sánh từ hai phía, tâm tư Cố lão phu nhân tất nhiên là nghiêng về hướng Thu Cẩn.

      Lục Cẩm Dương nhìn Cố lão phu nhân liếc mắt cái, "Từ trước tới nay lão phu nhân vốn là người công bằng, Thu Cẩn lại hầu hạ lão phu nhân nhiều năm như vậy, hẳn người nên đối đãi nghiêm khắc với nàng ta, để tránh sau này việc lại liên lụy tới người."

      "Vậy. . . . . ." Lục Cẩm Dương cố ý nâng Cố lão phu nhân lên cao, lập tức đẩy bà vào tình huống khó, nhìn bộ dạng Thu Cẩn đáng thương, nhưng chứng cứ của Thu Cẩn nằm trong tay Lục Cẩm Dương, nghĩ lại mấy ngày gần đây bà đều khó ngủ, hôm nay vất vả lắm mới ngủ được, lại bị đánh thức, ngay lập tức trong lòng có chút sốt ruột.

      "Thu Cẩn, gừng thô của ngươi từ đâu tới, còn nữa, vì lý do gì mà ngươi muốn mưu hại Vương mama?" Lục Cẩm Dương tiếp tục chất vấn, để cho Thu Cẩn có cơ hội nghĩ ngơi.

      ". . . . . . Nô tỳ. . . . . ." Thu Cẩn ô ô nên lời.

      "Hay là ngươi muốn tới gặp quan phủ?" Lục Cẩm Dương lạnh nhạt .

      Trần Oánh thấy Thất Vĩ ra hiệu, liền vội vàng quỳ xuống, "Phu nhân, vì sao Thu Cẩn tỷ tỷ muốn hại Vương mama nô tỳ biết, nhưng nô tỳ biết phía sau Thu Cẩn tỷ tỷ còn có người khác, gừng thô này cũng do người đó cấp cho nàng, hình như là vị mama trong phủ."

      Lục Cẩm Dương sớm với Trần Oánh, nếu nàng ta có thể chỉ ra cụ thể tình của Vương mama, nàng phá lệ trách phạt.

      Lúc trước các nàng vì lợi mà kết thành, tại tự nhiên cũng vì lợi mà trở mặt. Làm sao Trần Oánh có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này!

      "Rốt cuộc là ai? Thu Cẩn, ngươi vẫn muốn đúng ? Trong phủ, mama cùng nha hoàn cũng nhiều, cho dù lúc này ngươi , sắp xếp lại nhất định có thể tra ra, bất quá tốn thêm chút thời gian thôi, nhưng đối với ngươi mà thời gian tử cũng khác biệt mấy."

      "Xin hỏi lão phu nhân, gia pháp Cố gia như thế nào? Đối với kẻ trộm đồ của chủ nhân, có ý định mưu sát mạng người, nên trừng phạt bằng cách nào đây?" Lục Cẩm Dương cười nhạt.

      Tổ tiên của Cố gia từng là sư đồ của hoàng thượng, nên coi trọng nhất chính là quy củ chu toàn, trải qua nhiều năm, mặc dù Cố gia xuống dốc, riêng quy củ vẫn luôn tồn tại ràng. về tội của Thu cẩn, trực tiếp đánh chết nàng ta cũng có gì quá mức.

      Thân mình Thu Cẩn nhịn được run rẩy, nàng từng thấy qua Cố lão phu nhân đối đãi với thiếp thất của Cố lão thái gia như thế nào, cảm giác sống bằng chết. . . . . .

      "Nô tỳ. . . . . ."

      "Thất Vĩ!" Lục Cẩm Dương khẽ kêu.

      "Nô tỳ , là Dương mama trông nom khố phòng, Dương mama phân phó nô tỳ làm như vậy, nàng ta với nô tỳ sau khi Vương mama chết, nhất định nô tỳ thiếu phần tốt."

      Dương mama, hai mắt Lục Cẩm Dương nheo lại, tốt lắm, điều nàng muốn là như thế này, chiều hướng chó cắn lẫn nhau.

      Vừa nghe đến Dương mama, sắc mặt Cố lão phu nhân đội nhiên biến đổi, "Ngươi. . . . . ."

      Dương mama là mẫu thân của Dương Phú, cũng chính là bà con xa của biểu muội Cố lão phu nhân.

      Bầu trời đen nhánh, các vì sao nằm khắp mọi nơi, ve sầu trốn cây ngừng phát ra tiếng.

      Dương mama ngủ say liền bị người khác kéo , trực tiếp kéo dài tới viện Lục Cẩm Dương, mà người nọ đúng là Lý Hưng hải, con trai của Vương mama.

      Dĩ nhiên, Dương mama bị kéo tới Trữ viên, hẳn là do bị Thu Cẩn nắm thóp.

      Trần Oánh, Thu Cẩn, Dương mama, còn có. . . . . . người sau lưng các nàng chính là Lục Uyển Nhi, chỉ cần nàng rút dây động rừng, các nàng cắn xé lẫn nhau, lo Lục Uyển Nhi bình an vô .

      Dương mama dựa vào Cố lão phu nhân, hưởng phúc ít, nhiều năm ra uy trong Cố gia, làm sao có thể chịu được gia pháp. Chiêu giết gà dọa khỉ của Lục Cẩm Dương quả thực có tác dụng với các nàng.

      "Phu nhân, tha cho lão nô, lão nô cái gì đều , chỉ cầu phu nhân có thể buông tha cho lão nô lần này."

      Dương mama cầu xin tha thứ, khiến sắc mặt Cố lão phu nhân u ám, người là nha hoàn hầu hạ bên cạnh mình nhiều năm, người lại là bà con xa của biểu muội mình.

      Nhưng Cố lão phu nhân thể nghĩ tới, hai người kia như vậy, có thể hay bôi nhọ chính bà?

      Lục Cẩm Dương tính sẵn trong lòng.

      Dương mama chột dạ nhìn Cố lão phu nhân, "Lão . . . . ."

      "Phu quân, lão phu nhân, xảy ra chuyện gì?"

      Lục Uyển Nhi tóc đen xõa ngang vai, mặt chưa trang điểm, ánh mắt mơ màng, thân hồng y nhạt, hơi hơi nhíu mày nhìn mọi người.

      Trữ viên xảy ra chuyện lớn như vậy, dù Lục Uyển Nhi có thể nhẫn nại đến đâu, giờ phút này cũng thể đứng dậy tiến đến nhìn xem tột cùng xảy ra chuyện gì.

      "Phu nhân, có chuyện gì vậy?" Trải qua lần giáo huấn lúc trước ở Lục gia, Lục Uyển Nhi khéo hơn nhiều, xưng hô ràng, để cho người khác có cơ hội chỉ trích.

      Thanh Cố Du Hiên khàn khàn, "Uyển Nhi, trễ thế này, sao ngươi còn chưa ngủ."

      Lục Uyển Nhi biết chuyện nên chỉ cười nhạt, "Nghe bên ngoài ồn ào, Uyển Nhi lo lắng phu nhân xảy ra chuyện, cho nên mới chạy nhanh tới đây, xem có thể ... giúp đỡ được gì hay ."

      Lục Uyển Nhi nhìn sang, thấy sắc mặt Cố lão phu nhân trầm, liền tiến lên an ủi, "Mẫu thân, người làm sao vậy?"

      Lục Cẩm Dương chớp mắt nhìn Lục Uyển Nhi, càng có tâm tư nhìn nàng ta diễn trò, "Rốt cuộc là ai ở phía sau sai các ngươi làm việc?"

      Mắt thấy kẻ đứng sau cuối cùng xuất , làm sao Lục Cẩm Dương có thể bỏ qua cơ hội này ?

      Ánh mắt Dương mama trốn tránh, lướt nhanh xuống người Lục Uyển Nhi, lúc đầu nàng muốn hết ra nhưng giờ phút này lại có chút do dự.

      Nàng suy nghĩ, nên tin tưởng vào địa vị của Lục Uyển Nhi ở Cố gia, tin tưởng Lục Uyển Nhi nhất định bảo hộ các nàng mạng, hay là ra , Lục Cẩm Dương có thể bỏ qua cho nàng. . . . . .

      "Mama, Uyển Nhi nhớ lầm, mama được xem như người thân tín bên cạnh lão phu nhân, làm sao có thể phạm sai lầm như thế này, nếu ngươi cùng Vương mama có tranh chấp, tại sao bẩm báo chủ tử, để chủ tử quyết định, ta ngờ ngươi lại nổi sát tâm muốn mưu hại người?"

      Nghe Giang mama bên người lão phu nhân tóm tắt về việc, Lục Uyển Nhi liền nghiêm mặt .

      Thất Vĩ thầm dậm chân, Nhị phu nhân đúng là vô liêm sỉ, thấy thiếu gia nhìn Lục Uyển Nhi dời mắt, phu nhân, hôm nay người bày mưu tính kế có thể hay vô ích rồi.
      Hale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      gấm thiêm hương chương 39: uy hiếp

      Đáy lòng Lục Cẩm Dương trầm xuống, lời của Lục Uyển Nhi ràng uy hiếp Dương mama, cơ hội trước mắt, nàng thể bỏ qua.

      "Lão phu nhân, hành động của Dương mama khiến người khác khó có thể chấp nhận, lần này may mắn Cẩm Dương mời được Trương đại phu, cộng với việc Cẩm Dương lấy thuốc từ tiệm của mình, nếu giờ phút này Vương mama sớm về thế giới bên kia. Mặc dù Vương mama là hạ nhân, nhưng cũng là mạng người. Cẩm Dương thấy chuyện này thể giải quyết qua loa được!"

      Lục Cẩm Dương nhíu mày.

      Dương mama khó xử nhìn Lục Uyển Nhi cùng Lục Cẩm Dương. Nhi tử Dương Phú đúng là làm trong tiệm thuốc của Lục Cẩm Dương, còn nữ nhi của bà lại nằm trong tay Lục Uyển Nhi.

      Vì sao bà lại xui xẻo như vậy.

      "Phu nhân rất đúng, Dương mama, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ trước khi ." Lục Uyển Nhi cười chế giễu, ánh mắt nhìn về phía Lục Cẩm Dương.

      Nàng tin, trong lòng Lục Cẩm Dương biết ai là người đứng sau chuyện này, sao lại khéo chờ nàng ra như vậy.

      Thời điểm nghe tin Thu Cẩn cùng Dương mama đều ở Trữ viên, trong lòng Lục Uyển Nhi vô cùng hoảng sợ, Trữ viên yên tĩnh lâu như vậy, bệnh Vương mama cũng có chuyển biến, vốn nghĩ rằng bao lâu nữa, nàng nhận được tin Vương mama mất, sau này Lục Cẩm Dương có ai bên cạnh, nàng có thể thuận tiện xử lý nàng ta.

      Lại ngờ, im lặng chỉ là giả dối, để hôm nay cho nàng kích trí mạng như thế này.

      Lục Uyển Nhi cẩn thận đánh giá Lục Cẩm Dương.

      Bình tĩnh, chín chắn, còn có cảm giác tự tin, nên quanh thân Lục Cẩm Dương toát lên khí chất phong nhã, trực tiếp uy hiếp tới Lục Uyển Nhi, loại cảm giác vô hình đánh tới, khiến nàng thể đối Lục Cẩm Dương tăng mạnh đề phòng.

      Mấy ngày gần đây, biểu của nàng ta làm sáng vấn đề, hành động của Lục Cẩm Dương phải do Vương mama ở sau lưng bày mưu tính kế, mà. . . . . .

      Chính là ý nghĩ của nàng ta.

      Nàng thay đổi? Lục Cẩm Dương có thể thay đổi! ! ! Nàng ta thu lại phóng túng của mình, lại hiểu được đạo lí đối nhân xử thế.

      Như vậy,

      Bề ngoài nàng làm ra vẻ ôn hòa, cũng là vô dụng .

      Lục Uyển Nhi nhìn Lục Cẩm Dương, trong mắt lên ác độc, mặc kệ Lục Cẩm Dương biến thành bộ dạng gì, nàng đều phải đem nàng ta dẫm nát dưới chân mình.

      Nếu Lục Cẩm Dương như vậy, nàng cũng cần phải bày ra bộ dạng lấy lòng nàng ta nữa.

      Đột nhiên Dương mama quỳ xuống, "Phu nhân tha mạng, lão nô trong lúc nhất thời nảy lòng tham, mới có thể làm ra chuyện hồ đồ, lúc trước trong khố phòng ta cùng Vương mama xảy ra tranh chấp, lão nô liền ghi hận trong lòng, lần này cũng là ngẫu nhiên biết được bệnh của Vương mama, xin phu nhân bỏ qua."

      "Tại sao ngươi phải hại Vương mama, thù hận đến mức nào mới có thể khiến ngươi tiếc bày ra kế hoạch sát hại người khác như vậy?"

      Thất Vĩ cả gan , "Dương mama, phu nhân hỏi ngươi, tại sao ngươi vẫn nhìn Nhị phu nhân, hay trong lòng ngươi có quỷ, hay là. . . . . ."

      "Người đứng sau sai ngươi làm việc cũng có mặt tại đây?"

      " ai xúi giục lão."

      Dương Phú còn có Cố lão phu nhân chiếu cố, nhưng con bà lại có ai, nên bà chọn cách tự nhận hết tội về mình.

      Thu Cẩn nghe Dương mama trả lời, trong lòng liền cân nhắc, cuống quít Dương mama đúng, chút cũng đề cập đến Lục Uyển Nhi.

      "Xem ra, các ngươi vẫn chịu ." lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt.

      "Lục Cẩm Dương." Cố Du Hiên hờ hững lên tiếng, môi gắt gao mím chặt, lát sau lại , "Đủ rồi."

      "Thu Cẩn cùng Dương mama tham tiền nên mới làm ra chuyện như vậy, ngươi còn muốn biết gì?" Giọng điệu ràng đem cơn giận áp chế ít.

      Lục Cẩm Dương bị kiềm hãm, nhìn về phía Cố Du Hiên, trong nháy mắt ngập ngừng, lập tức cười nhạt, "Được, nếu chàng như vậy chuyện này kết thúc tại đây thôi."

      Liên Sinh lo lắng nhìn Lục Cẩm Dương.

      Người sáng suốt vừa nhìn biết, chuyện này đơn giản như vậy, đồ ăn tương sinh tương khắc là người học cao mới hiểu, hạ nhân làm sao hiểu được?

      Lúc trước phu nhân lo lắng bằng lời của mình nàng, nhất định Cố Du Hiên tin, nghĩ chứng cứ ở trước mặt, vẫn bất công như vậy.

      Lục Cẩm Dương chậm rãi đứng dậy, bước chân trầm ổn đến trước mặt Dương mama, "Ngày trước ta gả vào Cố gia, lão phu nhân sợ Cẩm Dương còn thể trông nom khố phòng, nên sai Dương mama thay ta bảo quản, giờ xảy ra chuyện như vậy. . . . . .e là cần nữa rồi."

      "Ngày mai Cẩm Dương phái người tới lấy chìa khóa." Lục Cẩm Dương dừng chút, thanh lạnh lẽo, "Về phần Dương mama cùng Thu Cẩn, các ngươi làm ra chuyện như vậy, nên ta bỏ qua, các ngươi phải trả giá về hành động của chính bản thân mình."

      "Mỗi người đánh mươi trượng, phạt nửa năm tiền bổng lộc."

      Lục Cẩm Dương cùng Cố Du Hiên bốn mắt nhìn nhau, nhưng ai lên tiếng.

      Trải qua chuyện hôm nay, Lục Cẩm Dương cùng Cố gia, xem như hoàn toàn xé rách mặt.

      Dựa vào tình cảm Cố Du Hiên đối với Lục Uyển Nhi, Lục Cẩm Dương biết thể loại trừ nàng ta dễ dàng như vậy.

      Trong lòng Cố lão phu nhân tức giận, đồ cưới của Lục Cẩm Dương xa xỉ, vốn nằm trong tay bà, nhưng lại bị hai cẩu nô tài phá hủy, Cố lão phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng có lửa giận bùng lên.

      Trong khoảng thời gian ngắn, khí Trữ viên u ám, lòng người hoảng sợ, Liên Sinh đau lòng vì Lục Cẩm Dương cũng dám mở miệng.

      "Đêm khuya, mọi người quay về nghỉ ngơi ." Cố lão phu nhân mang Dương mama cùng Thu Cẩn nhận hình phạt trở về, sắc mặt xanh mét, ngày thường bà đối với Lục Uyển Nhi đều là vẻ mặt ôn hoà, nhưng giờ cũng mang theo vài phần tức giận.

      Lục Uyển Nhi giỏi nhất là chiêu mượn đao giết người( ném đá giấu tay).

      "Hiên nhi." Cố lão phu nhân gọi tiếng, Cố Du Hiên phất tay áo rời .

      Lục Uyển Nhi khiêu khích , "Đầu sỏ gây chuyện bị trừng phạt, hi vọng Vương mama mau chóng khỏi bệnh. ."

      "Thiếu gia, thiếp mang cho chàng hương ngưng thần, có thể giúp ích cho giấc ngủ của chàng." Ánh mắt lại quét về phía Trần Oánh, "Vậy thiếp quấy rầy chàng nữa ."

      Trần Oánh sợ hãi cúi đầu, dám nhìn Lục Uyển Nhi.

      Lục Cẩm Dương cười , "Thứ cho ta thể tiễn."

      Tâm động đau, giờ Lục Cẩm Dương còn thương Cố Du Hiên , cho nên, Lục Uyển Nhi muốn lợi dụng Cố Du Hiên để khiến nàng khổ sở, là sai hoàn toàn.

      "Đúng rồi." Lục Uyển Nhi bước , lại đột nhiên ngừng lại, "Quên câu, nàng hôm nay giúp ngươi phản bội ta, vậy sau này chắc chắn nàng ta cũng phản bội ngươi mà thôi? Tâm của thiếu gia là hướng về ta cho dù ngươi cố gắng như thế nào. Lục Cẩm Dương, chúng ta chờ xem!"

      "Phu nhân. . . . . ." Trần Oánh muốn đối Lục Cẩm Dương giải thích.

      " cần , nếu ta đáp ứng bỏ qua chuyện cũ tha cho ngươi, ta được làm được."
      KisaragiYueHale205 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      gấm thiêm hương chương 40: đồ cưới

      Trữ viên lại như trước, khôi phục vẻ yên tĩnh.

      Từ lúc xảy ra chuyện của Thu Cẩn cùng Dương mama, Cố Du Hiên quay lại đây lần nào.nữa

      Trải qua nhiều ngày tịnh dưỡng, sức khỏe của Vương mama khá hơn, lúc này bà tựa vào giường, "Phu nhân, lão nô chỉ là hạ nhân, đáng để người phải làm như vậy."

      Bà hôn mê nhiều ngày, Lục Cẩm Dương xảy ra chuyện gì, Nguyệt Dung sớm cho bà biết, cảm động là giả, Vương mama lại lo lắng cho nàng nhiều hơn.

      Bà càng ngờ Lục Uyển Nhi lại có thủ đoạn cao thâm như vậy, biết bản thân bà hiểu về dược, nếu nàng ta dùng độc dược, chắc chắn bị bà nhìn ra. Dùng quy luật tương sinh tương khắc về đồ ăn, mặc dù chỉ nghe nhưng trong lòng bà cũng run sợ, may mắn người bị hạ độc là bà chứ phải phu nhân. . . . . .

      Chuyện này xảy ra, Lục Cẩm Dương cùng Lục Uyển Nhi xem như hoàn toàn xé rách mặt. Về phần Cố Du Hiên, trong lòng cũng có khúc mắc.

      "Dù thiếu gia có lỗi, nhưng vẫn là chỗ dựa cho phu nhân sau này, vì lão nô. . . . . . Người cùng thiếu gia tức giận, tương lai của người phải làm sao"

      Lời này nàng rất nhiều với Lục Cẩm Dương, xuất giá tòng phu, mặc dù Cố Du Hiên bất công, nhưng chuyện này định sẵn kết cục như vậy, nàng thể quay lại.

      "Mama." Ánh mắt Lục Cẩm Dương dịu dàng, giọng ngắt lời bà, "nếu nhất định bất công, dù ta có nhường nhịn như thế nào, cũng chẳng thay đổi được chuyện gì hết?"

      "Ngược lại còn khiến ta trở thành quả hồng mềm, tùy ý để người khác giẫm đạp."

      "Lần này là mama, sau này có thể là Liên Sinh hoặc Thất Vĩ, còn biết bao nhiêu lần về sau nữa? lúc Cẩm Dương câu này trời cũng bắt đầu tối."

      Lục Cẩm Dương cẩn thận chỉnh lại chăn cho bà, "Mama cần lo lắng , trước mắt chuyện người cần làm là chăm sóc tốt bản thân mình. Những chuyện khác mama nên nghĩ nhiều, Cẩm Dương tự có chừng mực."

      Vương mama mím môi, thấy Lục Cẩm Dương như vậy, bà muốn nhưng cũng biết nên gì. Ngày trước lúc Cố Du Hiên theo đuổi Lục Cẩm Dương, biểu như thế nào, sau thành thân lại khác trời vực, quả khiến cho lòng người lạnh lẽo.

      Lúc trước bà luôn hy vọng Lục Cẩm Dương sớm nhìn con người của Cố Du Hiên, đáng, nhưng giờ thấy Lục Cẩm Dương hiểu lòng người như vậy, bà lại càng đau lòng.

      Đôi mắt Lục Cẩm Dương ảm đạm, "Mama theo Cẩm Dương lâu như vậy? Có nhớ nhà ?"

      Trải qua việc lần này, sức khỏe Vương mama còn như trước. Kiếp trước Vương mama chết bởi vì nàng, nhưng Lục Cẩm Dương lại hồn nhiên biết, đời này, nàng cẩn thận khắp nơi nhưng vẫn bị người khác tính kế.

      "vài ngày trước, ta nghe mama có tin vui, người có thêm cháu trai, còn mau quay về nhà thăm cháu." hốc mắt Lục Cẩm Dương ửng đỏ, thanh có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, "thôn trang phía bắc, ta gửi thư cho ngoại tổ mẫu để lại cho người, mama từ nay về sau nên sống cùng con cháu của mình, mỗi tháng thôn trang được lợi, từ nay đều do mama làm chủ."

      "Phu nhân ghét bỏ lão nô còn dùng được ?" Vương mama kinh hãi.

      Lục Cẩm Dương khẽ cười, "Mama, người cũng biết, Cẩm Dương phải ghét bỏ người."

      "Mama theo Cẩm Dương nhiều năm như vậy, Cẩm Dương thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình."

      Ánh mắt Lục Cẩm Dương kiên cường, "Cẩm Dương quyết, đợi mama khỏi hẳn ta sắp xếp cho người rời , để Nguyệt Dung bồi mama, về sau nàng ta hầu hạ người, mỗi tháng ta phái người tới đưa ngân lượng cho mama."

      "Mama nghỉ ngơi , Cẩm Dương còn có việc muốn xử lý." Lục Cẩm Dương dứt khoát, nàng sợ nếu thêm, chính mình cũng nỡ để Vương mama rời phủ.

      . . . . . .

      "Phu nhân, đây là chìa khóa khố phòng." Sắc mặt Liên Sinh được tốt, "Về sổ sách, phần là lúc trước chúng ta mang đến, còn phần còn lại là do nô tỳ cùng Nguyệt Dung hôm nay sắp xếp."

      Thất Vĩ mắng, "Phu nhân, lòng dạ các nàng ác độc, thời gian chưa lâu, các nàng lại vụng trộm lấy nhiều đồ, còn cố chấp thừa nhận."

      Ánh mắt Lục Cẩm Dương trầm, đem sổ sách Liên Sinh đưa tới đọc kỹ càng.

      Ngoại trừ chi tiêu hằng ngày, trung bình năm, phần thưởng ban cho nha hoàn cùng hạ nhân chỉ là trang sức, vải dệt. thời điểm nàng hiếu kính Cố lão phu nhân có tặng vài vật phẩm quý giá, còn có bài trí trong phòng Lục Cẩm Dương.

      Những thứ đó giá cả bình thường nên tính.

      Tranh tử đàn năm màu, bát Phúc thọ sơn, đai lưng bạch ngọc, bàn gỗ trầm hương , trâm Như ý màu đồng, thậm chí ngay cả bức họa Động Đình, bức họa Tri Tri của Triệu Tử Ngang, còn có vô số trang sức cùng vải vóc đều biến mất.

      Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu lại, lúc ấy mười tám rương đồ cưới, thời gian chưa đến năm rưỡi, vậy mà chỉ còn lại nửa.

      Lục Cẩm Dương sờ trán, "Trang sức cùng đồ vật khác , nhưng hai bức họa của Triệu Tử Ngang cũng dám lấy, còn số đồ vật là quà cưới của ngoại tổ, cũng thể cứ như vậy mà quên ."

      "Phu nhân, người nên để cho những kẻ tiểu nhân đó thoải mái như vậy." Thất Vĩ oán hận .

      Nguyệt Dung yếu ớt mở miệng, "Phu nhân, nô tỳ có chuyện này muốn ."

      "Nô tỳ từng nhìn thấy bức họa Tri Tri Kỷ trong phòng Nhị phu nhân, nô tỳ cùng nha hoàn Nguyệt Như trong phòng Nhị phu nhân là cùng lúc vào Cố gia, bởi vậy có chút quen biết, tình cảm cũng tốt, trước đây có từng nghe nàng qua."

      " đáng hận, Nhị phu nhân đúng là vô liêm sỉ, lại dám lấy đồ của phu nhân cách trắng trợn!"

      "Được rồi, các ngươi phái vài người đáng tin, chọn mấy gian phòng trống, đem đồ trong khố phòng dọn đến đó ."

      "Thiếu gì trong lòng ta đều biết." Đồ cưới của nàng là do mẫu thân tích lũy từ từ mới có, nếu phu quân thành tâm đối xử với nàng, tất nhiên nàng cùng ngại dùng đồ cưới của mình để giúp đỡ. Nhưng nếu Cố Du Hiên lấy đồ cưới của nàng để làm bước đệm cho nghiệp của mình, để làm vừa lòng nữ nhân khác, nàng tuyệt đối chấp nhận.

      Tâm ý của mẫu thân bị lãng phí như vậy, quả thực nàng thể nhịn!

      Thời điểm trước khi , nàng lấy lại toàn bộ những thứ thuộc về mình.

      "Đúng rồi, còn việc ta chưa cho các ngươi, mấy ngày nữa, chờ Vương mama khỏi hẳn, ta đưa bà về thôn trang ở phía bắc, để Nguyệt Dung theo cùng, Trữ viên giao cho Liên Sinh quản, nhân lúc Vương mama còn ở đây, ngươi nên học tập bà cho tốt."

      Ngay lập tức Liên Sinh cùng Thất Vĩ trợn mắt nhìn Lục Cẩm Dương.

      "Phu. . . . . . Phu nhân, người cái gì?"

      Lục Cẩm Dương đem sổ sách đặt vào trong tay Thất Vĩ, "Cho ngươi làm cái gì ngươi làm cái đó, hỏi nhiều như vậy, phải sửa!"

      Liên Sinh thầm kéo Thất Vĩ lại.

      Mặc dù phu nhân cố gắng biểu bình thường, nhưng bộ dạng đau lòng vẫn che dấu được. Phu nhân làm như vậy. . . . . . ắt hẳn cân nhắc nhiều lần mới có thể đưa ra quyết định.

      "Liên Sinh. . . . . ."
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :