1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trên gấm thiêm hương - Thập Lục Hoa (Chương 40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25: Lục Nguyên

      Lục Nguyên thân y phục màu đồng, khí chất cương nghị, mày rậm bằng phẳng nhướn lên, trừng mắt nhìn Lục Cẩm Dương.

      Khi Lục Nguyên còn trẻ cũng được xem là người có khí phách, bất quá năm tháng làm hao mòn ít, nhiều năm ngồi mát ăn bát vàng, Lục Nguyên phát tướng, người cũng có vẻ già nua.

      "Hảo hảo hảo, ngươi còn biết đường quay lại."

      Sau khi Lục Cẩm Dương thành thân, liền đặt chân tới Lục gia nửa bước.

      Lúc này, là lần đầu tiên.

      Lục Nguyên đau đớn , "như thế nào ta có thể nuôi dưỡng nữ nhi bất hiếu như ngươi."

      "Thanh danh của ngươi chưa đủ tồi sao? Ngươi trở về Lục gia còn chưa tính, lại chạy tới Hà gia, ngươi muốn cho mọi người biết Lục gia ngược đãi, ủy khuất ngươi có phải hay ."

      "Ngươi đúng là khiến cho Lục gia ta mất hết mặt mũi."

      "Đúng vậy, nếu có thể ta cũng muốn cùng Lục gia có quan hệ." Lục Cẩm Dương mím môi.

      "Phụ thân tức giận bởi vì ta là nữ nhi của người, chính xác hơn là ta làm mất mặt mũi của người."

      "Bất quá ta được chọn phụ thân."

      Tâm trạng Lục Cẩm Dương ảm đạm, đời trước, Lục Nguyên đối nàng quan tâm, nhà ngoại tổ mẫu kêu oan mà chết chỉ khoanh tay đứng nhìn, biết rất nàng cùng Tiêu Diễn có nửa phần quan hệ, lại trơ mắt nhìn Lục Uyển Nhi oan uổng nàng, trơ mắt nhìn Cố Du Hiên phế vị trí chính thê của nàng, xoay người đem Lục Uyển Nhi đặt vào vị trí đó.

      A.

      là phụ thân tốt, nếu có thể chọn, nàng tình nguyện có phụ thân.

      " lâu chưa thấy ngoại tổ mẫu , nên nhân dịp này đến thăm, coi như là thay nương báo hiếu."

      "Ngươi. . ." Lục Nguyên nổi giận, đứng lên.

      Mắt xếch Hứa thị xoay chuyển, thầm trao đổi ánh mắt với Lục Uyển Nhi.

      Nàng hiểu tính tình của Lục Nguyên, phải ngăn lại, khi tức giận nàng cũng chịu được.

      Dìu Lục Nguyên quay về chỗ ngồi, liền , "Lão gia."

      "Cẩm Dương lâu mới quay lại, ta và phụ thân đều rất nhớ ngươi!"

      Hứa thị nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp, "Vốn tưởng rằng ngươi và Uyển nhi cùng nhau trở về nên ta rất cao hứng"

      "Từ tình cảm của các ngươi rất tốt, thời điểm ngươi rời lâu, Uyển Nhi liền gầy yếu, giờ tốt lắm, các ngươi có thể cùng nhau ở chỗ mỗi ngày, là phúc khí ông trời mang lại."

      "Lão gia, việc lần này chắc do Cẩm Dương khinh suất, phải nàng trở lại rồi sao? Người cũng đừng nên tức giận."

      Lần đầu Lục Cẩm Dương nghe được tỷ muội gả cho người lại có phúc khí.

      Lục Uyển Nhi liền chân thành , "Đúng vậy muội muội, ngoại tổ mẫu có khỏe ? Uyển Nhi thể thăm ngoại tổ mẫu, nên cảm thấy rất áy náy!"

      Lục Uyển Nhi cười xán lạn, nhưng trong lòng khó chịu tới cực điểm, nàng mất nhiều tâm tư, mới châm ngòi được mối quan hệ giữa Lục Cẩm Dương và Hà gia, lại tốn rất nhiều thời gian, mới khiến cho Tần thị đối Lục Cẩm Dương có khúc mắc.

      Đúng như nàng nghĩ.

      Từ lúc Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên, chưa từng quay về Hà gia lần nào.

      Nàng muốn để Lục Cẩm Dương quay về Lục gia, có nàng ta ở đây, chính mình bị Lục Nguyên trách phạt, nghĩ lại cấp cơ hội để Lục Cẩm Dương quay về Hà gia, nối lại tình xưa, chính nàng lại được.

      "Đó là ngoại tổ mẫu của ta, ngoại tổ của ngươi ở thành nam Hứa gia."

      Lục Cẩm Dương đem tay Lục Uyển Nhi gạt qua bên, ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên, "Ta trở về phải để cùng người cãi nhau, chỉ để hoàn thành việc ta cần làm!"

      "Phụ thân yên tâm, tại ta gả cho Cố Du Hiên, mất mặt cũng chỉ có Cố gia."

      Lục Cẩm Dương gằn từng tiếng ràng, "Lục gia mặc dù tốt, nhưng cùng ta có quan hệ."

      Nhân sinh nếu như diễn ( Đời người giống như vở kịch).

      Điểm này Lục Uyển Nhi cùng Hứa thị làm rất tốt, mẹ con hai người lúc nào mà diễn.

      Loại giúp đỡ như thế này nàng gặp nhiều rồi.

      nghĩ cũng đoán được, Hứa thị cùng Lục Uyển Nhi sau lưng tốn rất nhiều tâm tư để châm ngòi mối quan hệ giữa Lục Nguyên và Hà gia.

      "Muội muội, ngươi. . . . . ." Ánh mắt Lục Uyển Nhi mở to, kinh ngạc nhìn Lục Cẩm Dương, giống như sắp khóc.

      "Mẫu thân, có phải Uyển nhi sai, khiến cho muội muội mất hứng ."

      "Trước kia muội muội vẫn bình thường? Tại sao từ lúc trở về Hà gia lại thay đổi như vậy?"

      Lục Uyển Nhi nặng .

      Nhiều năm qua, Hà gia vẫn rất cường thế, Lục Nguyên sớm vừa lòng, giờ được Lục Uyển Nhi ám chỉ, cảm thấy Lục Cẩm Dương biến thành hôm nay, tất cả đều do tay Hà gia tạo ra.

      "Chẳng lẽ ai dạy ngươi phép tắc sao? Mẫu thân chuyện với ngươi, mà ngươi lại có thái độ như vậy?"

      "Còn có tỷ tỷ thay ngươi cầu tình. . ."

      Lục Uyển Nhi khóc lóc kể lể, Lục Nguyên muốn tiến lên phía trước trách móc nặng nề Lục Cẩm Dương.

      Lục Cẩm Dương tự giễu cười cười, " Chỉ có ngoại tổ mẫu mới có thể dạy ta, phụ thân người có tư cách."

      Lục Nguyên cho phép Lục Cẩm Dương tiếp xúc quá nhiều với Hà gia, mà bây giờ lại Hà thị dạy nàng quy củ.

      "Dám lời đại nghịch bất đạo như vậy, Lục Nguyên ta vẫn còn ở đây, ngươi nguyền rủa ta chết rồi sao?" Lục Nguyên đứng lên, sải bước đến trước mặt Lục Cẩm Dương.

      Lớn tiếng quát Hứa thị, " cho phép ngươi tiếp tục cầu tình, muốn sử dụng lòng tốt cũng phải biết lựa người."

      "Hôm nay phụ thân nhất định dạy dỗ ngươi tốt."

      "Người dạy như thế nào?" Lục Cẩm Dương nhượng bộ, nhìn thẳng hai mắt Lục Nguyên.

      "Phụ thân? Ta chưa bao giờ biết Lục Cẩm Dương ta còn có phụ thân?"

      "Sau khi nương qua đời, ai dạy dỗ ta."

      Lục Cẩm Dương luôn cố gắng chịu đựng. . . Nhưng có số việc, phải nhẫn mọi chuyện có thể qua!

      Bốn mắt nhìn nhau, bên sóng trào mãnh liệt, bên lại tĩnh lặng như nước.

      Bộ dạng Lục Cẩm Dương bình tĩnh càng khiến cho Lục Nguyên tức giận.

      "Ba."

      Lục Nguyên vung tay, để lại năm dấu ấn mặt Lục Cẩm Dương.

      "Nghịch nữ."

      Khóe mắt Lục Cẩm Dương nóng lên, trong đầu ngừng quay, thế nhưng Lục Cẩm Dương vẫn muốn khuất phục, theo bản năng nắm chặt hai tay, khiến cho mình thanh tỉnh, từ đầu đến cuối Lục Cẩm Dương đều cười nhạt, nhìn Lục Nguyên bởi vì tức giận mà thân mình run nhè .

      biết phân biệt tốt xấu, vì nữ nhi của người khác mà trách cứ nữ nhi thân sinh của mình.

      Thậm chí tiếc vung tay.

      Hứa thị là vợ kế của Lục Nguyên, Lục Uyển Nhi họ Lí, nguyên danh Lí Uyển Nhi, lúc sau theo Hứa thị đến mới đổi lại họ để vào gia phả của Lục gia!

      Lục Uyển Nhi phải là đứa của Lục gia.

      Đây là phụ thân của nàng sao? Là người đáng giá để nương đánh đổi tính mạng của mình?

      "Phụ thân." Lục Cẩm Dương cao ngạo ngẩng đầu, đưa hai mắt nhìn Lục Nguyên, chịu đựng thân mình được khỏe, "Người xong chưa?"

      Nàng cố gắng tự với mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại. . .

      "Nếu xong, Cẩm Dương xin phép làm vài việc."

      "Người làm người phải tuân thủ quy củ, tốt lắm, chúng ta cùng nhau về vấn đề này ."
      KisaragiYue thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: giáo huấn


      "Có việc phụ thân nghĩ sai rồi, Cố Du Hiên nâng tám kiệu lớn rước chính thất là ta về nhà, mà nàng ta. . ."

      Lục Cẩm Dương mắt lạnh quét về phía Lục Uyển Nhi, "chẳng qua cùng thân phận thiếp thất giống hệt nhau, là bình thê để dễ nghe hơn thôi."

      Mặt Lục Uyển Nhi đỏ lên.

      "Ở Lục gia, nàng hơn ta tuổi, phụ thân muốn ta kêu nàng là tỷ tỷ, mặc kệ ta có nguyện ý hay , đều phải gọi." Khóe miệng Lục Cẩm Dương giơ lên, "Nhưng ở Cố gia, ta mới là chủ mẫu, phụ thân người có quyền can thiệp vào."

      Khóe mắt Lục Cẩm Dương đảo qua Lục Uyển Nhi, "Phụ thân luôn ta biết cấp bậc lễ nghĩa, hiểu quy củ, vậy ta muốn hỏi chút, Lục phủ Đại tiểu thư hiểu rất quy củ sao?"

      Lục Nguyên phỉ tiếng "Đương nhiên, Uyển Nhi so với ngươi tốt hơn nhiều, hơn nữa, nàng chưa bao giờ chống đối ta."

      Ý cười nơi khóe miệng Lục Cẩm Dương càng sâu, năm dấu vân tay in mặt chói mắt.

      "Tốt lắm."

      "Ba." thanh vang lên, chính là thanh Lục Cẩm Dương đánh vào mặt Lục Uyển Nhi.

      "Ngươi làm cái gì?" Lục Nguyên thể tin nhìn Lục Cẩm Dương, giống như gặp quỷ.

      "Nàng là tỷ tỷ của ngươi!"

      "Muội muội, ngươi. . . . . . !" Lục Uyển Nhi bị Lục Cẩm Dương đánh bất ngờ liền bất động.

      "Ta là chính thất, ngươi nên xưng hô với ta như thế nào?"

      Ngữ điệu Lục Cẩm Dương sắc bén, "Xuất giá tòng phu, ngươi lập gia đình, muội muội là xưng hô mà bình thê nên với chính thê sao?"

      "Ba." Thanh lại lần nữa vang lên.

      "Ta cùng phụ thân có mâu thuẫn, ngươi là bình thê chẳng những can ngăn, lại thêm mắm thêm muối, chính thê là đích, bình thê cao quý tới đâu cũng là thứ, từ lúc ngươi gả vào Cố gia, thực xin lỗi, ta là chủ tử của ngươi, ngươi ngươi nên cư xử như thế nào."

      Lục Cẩm Dương nhanh chậm, sắc mặt thong dong, trong lời cũng khiến cho người khác tìm được nửa phần sai xót.

      Hai bạt tay vừa nãy, lực đạo của Lục Cẩm Dương mặc dù thể so với Lục Nguyên, nhưng nàng dùng hết sức của mình, thiệt thòi mà Lục Uyển Nhi chịu cũng khác nàng là mấy.

      Hứa thị trơ mắt nhìn hòn ngọc quý tay mình bị đánh, hận thể lập tức tiến lên xé rách mặt Lục Cẩm Dương.

      Mỗi lần nhìn Lục Cẩm Dương, dung mạo của nàng ta, đều khiến cho nàng nhớ tới Hà thị. . . . . .

      "Cẩm Dương, ngươi muốn làm gì?" Hứa thị đem Lục Uyển Nhi bảo hộ phía sau, nếu phải thấy Lục Nguyên cố gắng nhẫn nại, chỉ sợ giờ phút này Hứa thị đem hai bạt tay kia trả lại cho Lục Cẩm Dương , dù cố kiềm chế, nhưng thanh của Hứa thị cũng mang theo bất mãn.

      Con ngươi Lục Cẩm Dương buông xuống, "Ta thay phụ thân dạy dỗ quy củ cho tỷ tỷ, lúc này có người ngoài, mất mặt cũng chỉ có người trong nhà biết, chẳng lẽ người muốn có người khác nhìn thấy sao?"

      "Nếu để người khác biết, mất mặt chỉ có Lục gia, mà Cố gia cũng vậy, trước mắt con đường làm quan của phụ thân rất hưng thịnh, nếu để người khác nhìn thấy, phía sau chắc chắn có người năng lung tung, ngay cả chuyện trong nhà cũng xử lý tốt, làm sao có thể trị quốc an bang."

      "Ngươi. . . . . ." Hứa thị nghẹn lời.

      Lục Cẩm Dương tiếp tục , "Phụ thân từ trước đến nay luôn thương tỷ tỷ, kì thực là hại tỷ tỷ, nên ta thay phụ thân giáo huấn tỷ ấy!"

      Giờ phút này Lục Uyển Nhi bình thường trở lại, thầm kéo tay áo Hứa thị, lắc đầu ý bảo nàng cần nhất thời xúc động, mà phá hủy kế hoạch các nàng chuẩn bị nhiều năm.

      "Muội muội. . . Lời phu nhân dạy, ta xin ghi nhớ." Lục Uyển Nhi cắn môi đến trắng bệch, trong mắt tràn đầy nước, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

      Lục Nguyên nhìn người gây , Lục Cẩm Dương. Nhịn xuống bực tức trong lòng, vì lợi ích của Lục Uyển Nhi, phải nhẫn. Cảm thấy chính mình dạy dỗ nữ nhi tồi, thế nhưng lại dạy ra nữ nhi vô sỉ như Lục Cẩm Dương.

      Lục Nguyên là người ưa ngọt, Lục Uyển Nhi lại rất biết lấy lòng, nên Lục Nguyên càng muốn che chở.

      "Dù Uyển Nhi có sai, ngươi có thể thẳng, việc gì phải động thủ?"

      "Ý của phụ thân là tỷ tỷ có sai, miệng được rồi, ta sai, xứng đáng bị đánh sao?" Lục Cẩm Dương ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn Lục Nguyên.

      Vương mama ở phía sau Lục Cẩm Dương nghe mà trong lòng cảm thấy kinh hãi.

      Nàng luôn Lục Cẩm Dương phải kiềm chế, tránh cùng Lục Nguyên cãi nhau, nhưng nhìn Lục Nguyên bất công như vậy, nàng cũng muốn ngăn cản Lục Cẩm Dương.

      Trong lòng phu nhân nhất định rất khổ sở.

      "Ha ha, hay là phụ thân theo chế độ sủng thiếp diệt thê, nên đối xử với người khác cũng như vậy?" Lục Cẩm Dương nhìn thấy áy náy từ trong mắt Lục Nguyên.

      Nàng như vậy cư nhiên ám chỉ Hứa thị, mẫu thân qua đời chưa tới ba tháng, Lục Nguyên nghênh ngang đem Hứa thị rước về.

      Lục Cẩm Dương thay Hà thị thấy đáng.

      Lục Nguyên áy náy, là do thẹn quá thành giận.

      "Vô liêm sỉ, ngươi đứa này càng ngươi càng hiểu chuyện, nàng cũng là phụ thân ngươi lấy về đàng hoàng, là mẫu thân của ngươi!" trán Lục Nguyên nổi gân xanh.

      "Phụ thân nhớ lầm, mẫu thân của Cẩm Dương họ Hạ. Kế thất chung quy chỉ vẫn là vợ kế mà thôi."

      Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, Lục Cẩm Dương cảm thấy có chút ướt át, xoay người hề nhìn đến Lục Nguyên, câu nào.

      Nàng sợ nhịn được mà khóc lên!

      "Nếu như ngươi muốn quay về Cố gia, tranh thủ thời gian, nếu muốn cứ ở lại."

      Lục Cẩm Dương bình thản , nhưng từng câu đều rất lạnh lẽo.

      Trần Oánh bị ánh mắt Lục Cẩm Dương làm cho sợ hãi, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng cùng Lục Uyển Nhi ở Lục phủ mấy ngày, trước mắt tình huống này, sợ Lục Cẩm Dương mượn cơ hội trừng phạt nàng, nên tự động theo sau Lục Cẩm Dương.

      Lục Uyển Nhi cắn môi, khom người đối Hứa thị cùng Lục Nguyên , "Phụ thân mẫu thân, nữ nhi. . . Nữ nhi quay về trước."

      Hứa thị lưu luyến , "Uyển Nhi, chú ý giữ gìn sức khỏe, có thời gian rãnh nương cùng phụ thân đến thăm ngươi."

      Trước mắt, tuy rằng nàng bị thiệt thòi, nhưng mâu thuẫn của Lục Nguyên và Lục Cẩm Dương ngày càng sâu, mục đích của nàng xem như thành công phân nửa .

      Lục Uyển Nhi thầm thề, nhất định có ngày, nàng đoạt hết mọi thứ của Lục Cẩm Dương, cũng đem nhục nhã ngày hôm nay trả lại cho nàng ta.

      "Phu nhân, nếu người muốn khóc cứ khóc ."

      Ngồi xe ngựa, Vương mama đau lòng nhìn má trái Lục Cẩm Dương, cầm lấy thuốc mỡ, nhàng thoa.

      Lục Cẩm Dương cười khổ lắc lắc đầu, " sớm nghĩ đến kết quả này phải sao?"

      Nhiều năm như vậy, mỗi lần nàng cùng Lục Nguyên gặp mặt tiếp xúc, đều đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung ( như nước với lửa).

      "Ta cũng quen rồi." Khi câu này, trong lòng nàng tràn đầy chua xót, bất lực càng nhiều hơn.

      Vương mama muốn khuyên bảo ,nhưng biết nên tốt.

      "Tay của người làm sao vậy?"

      Vương ma ma bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, trong lòng bàn tay của Lục Cẩm Dương màu đỏ thẫm, cổ tay áo đều dính chút, thoạt nhìn rất ghê người.

      May mắn nàng có thói quen đem hòm thuốc bên người, Vương mama vội vàng lấy băng gạc băng bó lại cho Lục Cẩm Dương.

      cái tát của Lục Nguyên, phải đánh vào mặt phu nhân mà đánh vào trong lòng.

      Nàng lập tức hiểu được, phu nhân vì như vậy mới có thể ngừng khóc.

      "Phu nhân, mọi chuyện thể vội."

      Vương mama thở dài, "Người đừng tự làm khó bản thân mình."

      Con ngươi Lục Cẩm Dương lóe lên, "Uh, mama yên tâm , ta sao."
      KisaragiYue thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27 : nhường đường

      Vì sao ngừng kiệu? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Lục Cẩm Dương khụt khịt, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nàng sống hai kiếp người, chính mình nên kiềm chế tốt mới đúng, thế nhưng vẫn còn thiếu kiên nhẫn như vậy.

      Chữ tình chỉ có chữ, rất ngắn gọn, nhưng lại là việc khó kiềm chế.

      Tình , tình bằng hữu, tình thân, đều là chuyện khiến người khổ sở.

      Liên Sinh bên ngoài gõ cửa, "Phu nhân, đối diện với chúng ta cũng có cỗ kiệu, đường lại chật hẹp, hai bên thể cùng lúc qua, nếu chúng ta lui về phía sau, cỗ kiệu Nhị phu nhân cũng phải như vậy, nếu vậy phải quay trở lại xa, người xem. . . . . ."

      Ý của Liên Sinh, tốt nhất phía bên kia nên nhường, như vậy thuận tiện hơn.

      Lục Cẩm Dương ngay lập tức phân phó, "Chúng ta lui về sau ."

      "Phân phó người nâng kiệu, bọn họ lui về phía sau, nhường đường." Dù sao nàng cũng có việc gì gấp, phía bên kia lại đến trước, nhường chút cũng sao.

      "Vâng." Liên Sinh có chút mất mác, ý của nàng là muốn Lục Cẩm Dương cùng đối phương thương lượng, để nhóm nàng qua trước!

      Qua hồi. Vẫn thấy động tĩnh.

      "Liên Sinh?" Lục Cẩm Dương hơi hơi nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì? Vẫn chưa sao?"

      Liên Sinh do dự, tò mò nhìn phản ứng của Lục Cẩm Dương, "Đối phương cũng ngừng lại, chúng ta qua trước."

      Lục Cẩm Dương nhíu mày hỏi, "Có biết là người nào ?"

      Liên sinh yếu ớt , "Nô tỳ biết! Bất quá nhìn cỗ kiệu chắc hẳn là người làm quan."

      Liên Sinh thầm, " biết đại nhân nhà ai, nhưng tính tình lại tốt như vậy."

      Lục Cẩm Dương nghe Liên Sinh xong. Liền suy nghĩ, nàng quen biết ai trong triều, nên chắc phải người mà nàng biết.

      Đối phương cũng để lại danh tính, nên Lục Cẩm Dương chỉ xem như bèo nước gặp nhau.

      Nếu đối phương có lòng, Lục Cẩm Dương cũng có dạ.

      Liền thấp giọng phân phó, " về phía đối phương lời cảm tạ, sau đó chúng ta rời , dừng tại đây lâu cũng tốt."

      Liên Sinh nhanh chóng làm .

      "Phu nhân, chúng ta có thể rồi."

      "Uh, thôi."

      Chậm rãi buông màn che xuống, Lục Cẩm Dương tiếp tục tập trung đọc trà phổ.

      . . . . . .

      "Thiếu gia, Cố phu nhân rồi." Ngàn Tinh lên tiếng.

      Người nào mà biết, lúc trước Lục Cẩm Dương đồng ý việc cưới xin với Tiêu Diễn.

      Đường đường Tam Thiếu Gia của Tiêu Gia lại bị người khác từ hôn, ngờ người đó lại là Lục Cẩm Dương thanh danh thối, chuyện này trở thành trò cười trong kinh thành suốt thời gian dài. Trong lòng Ngàn Tinh kỳ quái, thiếu gia nên đối Lục Cẩm Dương căm thù tận xương tuỷ, đường hẹp gặp nhau, thế nhưng còn nhường nàng ta trước.

      Nhưng nghĩ lại, thiếu gia bọn họ xuất sắc như vậy, mặc dù Lục Cẩm Dương lùi hôn, thiếu gia cũng cưới nàng, rút lui sớm tốt, sở dĩ thiếu gia để nàng trước, là muốn có quan hệ cùng Lục Cẩm Dương.

      Nghĩ như vậy cũng có thể thuyết phục .

      Tiêu Diễn thân y phục màu xanh nhạt, mảng hoa sen lấp ló bên trong như như , mày kiếm sắc bén, mắt đen như mực, toát ra khí chất lạnh lùng kiên cường.

      Tiêu Diễn hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn hướng cổ kiệu Lục Cẩm Dương, " rồi sao?"

      Mới vừa rồi nhìn thoáng qua, hốc mắt Lục Cẩm Dương đỏ ửng, mặt có mấy dấu hồng, nhưng nàng lại tập trung đọc thứ gì đó, biết vì cái gì, nhìn thấy lông mày Lục Cẩm Dương lộ vẻ quật cường, dù như thế nào cũng khuất phục.

      Tiêu Diễn suy nghĩ, nàng ở Lục gia nhất định chịu ủy khuất!

      Lùi hôn ước cùng , nhất định gả cho người mình thương, chưa được bao lâu, làm cho nàng thương tâm như vậy."

      " thôi." Trong khoảnh khắc, Tiêu Diễn thu lại con ngươi thâm thúy, nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài lạnh lùng.

      "Dạ" Ngàn Tinh cung kính trả lời, nhìn về phía ánh mắt hàm xúc của Tiêu Diễn.

      Thiếu gia vẫn là thiếu gia, nhưng cảm thấy thiếu gia từ bé đến giờ giống nhau , so với trước càng thêm. . . . . . Lãnh khốc, khiến cho người khác khó có thể tới gần.

      . . . . . .

      "Vừa mới xảy ra chuyện gì?"

      Lục Uyển Nhi lấy ngón tay xoa trán, trong mắt để lộ thiếu kiên nhẫn.

      Hai bạt tay của Lục Cẩm Dương đủ ngoan độc, cần nhìn, cũng biết dấu để lại rất sâu.

      Thanh Liễu thăm dò rồi , "Hình như có cỗ kiệu phía đối diện với chúng ta, nhưng Nhị phu nhân đừng lo, đối phương nhường chúng ta trước ."

      Thanh Liễu giọng thầm, " kỳ quái, nhìn địa vị đối phương , cái gì cũng chưa , vậy mà lại nhường chúng ta." "Nhưng có chuyện gì lớn, ai trước có gì trở ngại."

      Lục Uyển Nhi trừng mắt nhìn kiệu ở bên ngoài, tay gắt gao siết chặt lại.

      Xa xa, kiệu quan của Tiêu Diễn mơ hồ rơi vào tầm mắt của Lục Uyển Nhi. . . . . .

      Lục Uyển Nhi thâm tình thoáng mất mác, "Thanh liễu, ngươi xem, nàng ta có cái gì tốt?"

      "Vì cái gì mọi người đều thích nàng, nàng có mẫu thân thương , có ngoại tổ mẫu cưng chìu nàng như trân bảo, nàng có nhiều như vậy. . . Nàng cần nhìn đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào để sống."

      "Vì cái gì mọi thứ nàng ta đều có." Lục Uyển Nhi trong lòng chua xót, có ghen tị lẫn hâm mộ.

      Nàng tự nhiên chính là Lục Cẩm Dương.

      Từ Lục Uyển Nhi biết, nàng muốn cái gì phải cố gắng bằng sức lực của mình, cho đến khi nàng biết Lục Cẩm Dương.

      Lần đầu gặp Lục Cẩm Dương, dung mạo nàng ta lộ ra vẻ kiều diễm. . . Cuộc sống của Lục Cẩm Dương có thể tự ý làm theo những gì nàng ta muốn, thậm chí có những việc thể chấp nhận được. Nhưng lúc sau, đều có người đến thay nàng ta giải quyết tốt hậu quả.

      Mà nàng, mỗi câu , mỗi chuyện đều phải suy nghĩ rất kỹ càng, để mọi người có thể đồng ý.

      Chỉ bởi vì sinh ra nên mới có khác biệt? Từ chênh lệch lớn như vậy.

      Lục Cẩm Dương là nữ nhi thân sinh của Lục Nguyên, mà chính mình chẳng qua là người ăn nhờ ở đậu.

      Lục Cẩm Dương muốn làm gì cũng dễ như trở bàn tay, còn nàng, cả đời này hao tổn tâm cơ đều thay đổi được.

      "A? Nhị phu nhân người cái gì?"

      Thanh Liễu trong lúc nhất thời hoảng hốt, nghe thanh Lục Uyển Nhi.

      " có gì."

      Lục Uyển Nhi im lặng chuyện, thu hồi đau thương trong mắt, nàng dễ dàng khuất phục.

      Lại càng !

      Đầu hàng số phận!

      "Có hỏi thăm được khi nào lão gia trở về ?"

      Thanh Liễu , "Lão gia mới đến Hàn Lâm viện, mấy ngày nay luôn học tại đó, vừa mới biết Nhị phu nhân trở về, lão gia phái người đến truyền lời, giờ Dậu quay lại!"

      Lục Uyển Nhi híp mắt, "Mau đắp dược liệu cho ta, đừng làm cho người khác nhìn ra sơ hở."

      Cố Du Hiên. . . Nàng cố hết sức mình để giúp có địa vị cao!

      (Lời tác giả: thở phì phò, vị hôn phu Tiêu Diễn của Lục Cẩm Dương lên sàn, tuy rằng Cẩm Dương có nhìn thấy.)
      KisaragiYue thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 28: mất

      Lục Uyển Nhi thân xiêm y màu vàng thêu hoa mỏng, trang điểm kỹ càng, xác định vết hồng mặt thoạt nhìn dễ nhận ra, nhưng có thể nhìn thấy, lúc này mới yên tâm ra ngoài.

      Từ sớm ở cửa chờ Cố Du Hiên trở về.

      Ánh trăng tây tà, bóng dáng Cố Du Hiên mới chậm rãi xuất trong mắt Lục Uyển Nhi.

      Lục Uyển Nhi môi đỏ mọng giơ lên, "Phu quân, người trở lại."

      Trong triều quy định, chỉ có quan tam phẩm trở lên, hoặc có đồng ý của hoàng thượng mới được ngồi kiệu quay về, mà Cố Du Hiên thuộc hàng thất phẩm, nên tất nhiên phải bộ.

      "Uh, lần này ở lại có tốt ? ." Cố Du Hiên hỏi.

      Lục Uyển Nhi tươi cười, "Hảo, phụ thân mẫu thân đối đãi Uyển Nhi rất tốt, chỉ là Uyển Nhi nhớ người . . ."

      Thanh Cố Du Hiên khàn khàn, lơ đãng hỏi, "Cẩm Dương đâu?" để ý tới Lục Uyển Nhi thẹn thùng.

      Tươi cười mặt Lục Uyển Nhi được tự nhiên, "Muội muội chắc nghỉ ngơi, nhiều ngày ở bên ngoại tổ mẫu, hẳn cũng mệt mỏi."

      Cố Du Hiên hơi hơi nhíu mày, mệt mỏi sao? Mệt đến mức chờ mình? Gả cho lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Du Hiên trở về, thấy bóng dáng Lục Cẩm Dương, trước kia, nàng sớm chờ ở đây rồi.

      Cố Du Hiên đột nhiên phát ý nghĩ này thực đáng sợ, từ khi nào Lục Cẩm Dương lại chiếm vị trí lớn trong lòng như vậy.

      Liếc nhìn qua Lục Uyển Nhi, trong lòng liền trấn tĩnh, Lục Cẩm Dương như thế nào có quan hệ cùng ?

      Cố Du Hiên lắc lắc đầu, có thể gần đây xảy ra nhiều chuyện.

      "Bên ngoài gió lớn, ngươi cũng nhiều ngày ở Lục gia, trở về nghĩ ngơi ."

      Lục Uyển Nhi nghi hoặc, "Phu quân? Người có chuyện gì vui sao?"

      Theo lẽ thường nàng và mấy ngày gặp nhau, thái độ Cố Du Hiên đối với nàng nên lạnh nhạt như thế này, ngay cả vết thương mặt nàng cũng nhận ra.

      "Uh, gần đây Hàn Lâm Viện có nhiều việc."

      Nghĩ vậy, con ngươi Cố Du Hiên trầm, mọi người trong Hàn Lâm viện này, khi dễ mới vào Hàn Lâm, đối xử với như mấy gã sai vặt.

      Hoàng đế hạ lệnh chỉnh sửa toàn bộ sổ sách, nửa phần cũng cho tới gần.

      Cảm giác nhạy bén, khiến cho cảm thấy mọi người ở Hàn Lâm Viện, đều phải đơn thuần xa lánh . . . Mà cố ý chĩa mũi nhọn vào .

      Chẳng qua Cố Du Hiên nghĩ ra, chính mình mới vào hàn lâm, chưa kịp đắc tội người khác, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào.

      Lục Uyển Nhi quan tâm , "Phu quân, tại con đường làm quan của người mới bắt đầu, mọi việc nên gấp."

      "Uh, đây là tất nhiên!" Cố Du Hiên nhíu nhíu mày. Nếu như gặp khó khăn, chỉ biết dừng lại, vẫn còn là Cố Du Hiên sao?

      Tươi cười Lục Uyển Nhi cứng đờ. Bởi vì nàng giả vờ quá tốt sao? Cho nên Cố Du Hiên thấy vết thương mặt nàng?"

      . . . . . .

      Ánh trăng như nước, nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bàn trang điểm.

      Lục Uyển Nhi bận bịu lấy lòng Cố Du Hiên,

      Lục Cẩm Dương lại bận bịu tìm tòi hương liệu.

      Gắt gao cau mày, nhìn ra được Lục Cẩm Dương rất chuyên chú.

      Mấy hộp hương liệu này đều là nàng mua về từ Thiêm Hương, ngày sau rất phổ biến trong kinh thành, Lục Cẩm Dương cẩn thận phân tích mùi cùng phối liệu.

      Qua hồi lâu, mới nhàng thở ra vài cái.

      Trong lòng có định đoạt.

      Kiếp trước Lục Cẩm Dương được Nguyên Đông dạy, am hiểu nhất đó là ngửi thấy hương, hương liệu chỉ cần qua tay Lục Cẩm Dương, cẩn thận ngửi chút liền có thể chỉ ra nguyên liệu.

      Ngoại trừ hai mùi được điều chế đặc biệt ở Thiêm Hương ra, những mùi còn lại nàng đều nắm chắc, nếu muốn tìm kiếm những nguyên liệu khác để thay thế cũng khó.

      Bỗng nhiên trong lòng nàng cả kinh, trâm châu Hải Đường thấy ? !

      "Liên Sinh, Liên Sinh. . . . . ." thanh Lục Cẩm Dương mang theo vài phần bức thiết khẩn trương.

      Liên Sinh gác đêm ngoài cửa cuống quít tiến vào, "Phu nhân, nô tỳ ở đây, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

      "Ngươi có nhìn thấy trâm châu Hải Đường , là lễ vật sinh nhật mà thời điểm ta bảy tuổi ngoại tổ mẫu tặng cho ta?"

      "Trâm châu Hải Đường?" Liên Sinh suy nghĩ, lắc đầu, "Phu nhân, nô tỳ có nhìn thấy?"

      "Nếu người tìm lại lần nữa xem? Hay là thời điểm ban ngày đánh rơi ở đâu đó?"

      Liên Sinh biết tại sao Lục Cẩm Dương lại để ý đến cây trâm kia như vậy, "Nếu người đừng vội, ngày mai nô tỳ giúp người hỏi thăm xem có ai nhìn thấy hay !"

      Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt, đột nhiên nhớ tới hôm nay ở phố chạm mặt Hắc y nhân, có phải hay khi đó.

      Suy đoán này làm cho nàng hít thở thông.

      Vốn tưởng rằng cây trâm này là manh mối, Lục Cẩm Dương muốn từ nó tìm hiểu nguyên nhân chính xác mà Hà Gia bị diệt môn, nhưng giờ trâm châu mất, mọi việc lại quay trở về thời điểm lúc ban đầu.

      "Quên , tùy duyên vậy."

      Lục Cẩm Dương dụi mắt, "Lão gia trở về rồi phải ?"

      Liên Sinh gật gật đầu, "Lão gia trở lại, Nhị phu nhân sớm chờ ở ngoài cửa để dìu lão gia đến thẳng phòng của nàng."

      "À."

      Lục Cẩm Dương gật đầu.

      Liên Sinh nghi hoặc nhìn Lục Cẩm Dương.

      "Ngươi gọi Trần Oánh tới, ta có việc phân phó nàng."

      "Phu nhân." theo bản năng Trần Oánh nhìn mình chằm chằm vào đôi giầy của mình, trong lòng thấp thỏm yên.

      Từ lúc bắt đầu vào Lục gia, Lục Cẩm Dương chưa từng liếc mắt tới nàng lần, giờ chạng vạng lại sai người tới tìm nàng. . .

      Trần Oánh chỉ có thể là vô cùng cẩn thận.

      "Đến đây." Lục Cẩm Dương thoạt nhìn thực tùy ý, "Ngươi nhiều ngày ở Lục gia, khiến ngươi vất vả rồi."

      "Quan hệ của ta cùng phụ thân, tất cả mọi người đều biết, ngươi là nha hoàn của ta, phụ thân có làm khó dễ ngươi hay ."

      Trần Oánh vừa nghe, vội vàng quỳ mặt đất, "Phu nhân có chuyện gì cứ , mạng của Trần Oánh là do phu nhân cứu, nô tỳ nguyện ý làm mọi việc vì người."

      Lục Cẩm Dương tựa hồ đối với thái độ Trần Oánh thực vừa lòng, "Ngươi có trung thành như vậy uổng chúng ta chủ tớ hồi."

      " tới hộp trang điểm của ta chọn hai cây trâm , xem như thưởng cho ngươi thời gian qua xử lý tốt mọi việc."

      "Phu nhân. . ." Mặt Trần Oánh lộ vẻ do dự.

      "Thưởng cho ngươi ngươi nhận ." Lục Cẩm Dương uy nghiêm .

      Trần Oánh liền làm ra vẻ ngại ngùng, vui mừng chọn lấy trâm."Cám ơn phu nhân ban cho."

      Tuy rằng nàng rất thích những thứ có giá trị, nhưng nàng cũng biết trước mặt Lục Cẩm Dương nên bộc lộ quá nhiều.

      Nhưng phu nhân là hảo mệnh, trang sức của nàng, cho tới bây giờ chính mình cũng chưa từng thấy qua.

      Lục Cẩm Dương đem ý cười giấu nơi đáy mắt, Trần Oánh tham tài, đối với nàng mà chuyện tốt.

      "Cây trâm Mẫu Đơn kia cũng thưởng cho ngươi, ta thích hoa văn đó, dùng lãng phí."

      "Ngươi phải đối với ta trung thành, đem chuyện ta phân phó làm tốt, tự nhiên ta bạc đãi ngươi, nhưng. . ."

      "Nếu ngươi đối với ta thực tâm, ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi."

      "Tính cách của ta, ngươi hẳn biết ."

      "Nô tỳ biết."
      KisaragiYue thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: hắc bạch

      Trần Oánh thân vận váy trắng hoa đỗ quyên, đầu chỉ cài cây trâm. Tuy rằng ăn mặc đơn giản, ngược lại càng ra nét thanh tú động lòng người.

      "Lại đây nhìn xem." Lục Cẩm Dương mỉm cười đem trâm Nhược Nhiên cài lên tóc Trần Oánh, "Quả rất xứng với ngươi, mắt của ta đúng là nhìn sai."

      Cây trâm mà nàng thưởng cho Trần Oánh, thể thừa nhận, càng làm tôn thêm khí chất thanh tú của nàng ta, bộ dạng như vậy, nam nhân nào mà muốn bảo hộ vào lòng, kiếp trước, Trần Oánh bò lên giường Cố Du Hiên, vốn là nàng ta động tâm từ trước.

      "Lão gia vừa mới từ Hàn Lâm viện về, phỏng chừng còn rất mệt, ngươi nấu bát canh đậu xanh rồi mang qua cho lão gia ."

      Lục Cẩm Dương có phần mệt mỏi , "hôm nay thân thể ta thoải mái, tiện đến thăm."

      Tâm tư Trần Oánh xoay chuyển, giờ biết được quan hệ của Lục Cẩm Dương cùng Lục Nguyên, trong lòng đương nhiên cảm thấy do Lục Cẩm Dương đánh mất mặt mũi, bởi vậy mới muốn gặp Cố Du Hiên.

      Cười mỉm , "Để nô tỳ , phu nhân người yên tâm."

      Cơ hội được ban cho, nên giọng điệu chuyện cũng nhàng vài phần, xem ra lúc trước bản thân nàng suy nghĩ nhiều, từ lúc phu nhân mua nàng ở thanh lâu về, vẫn luôn đối đãi với nàng rất tốt, có thể gần đây xảy ra nhiều chuyện, bởi vậy nàng mới sinh ra ảo giác, cho rằng phu nhân đối nàng đề phòng.

      "Phu nhân, người nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ lui xuống trước."

      Lục Cẩm Dương xua tay.

      Bây giờ, chỉ sợ Lục Uyển Nhi cố gắng để lấy lòng Cố Du Hiên, Trần Oánh tư sắc( sắc đẹp ) kém, nàng lại cố ý thưởng trang sức cho nàng ta, càng tôn thêm vài phần khí chất cho nàng ấy, tuy rằng bằng Lục Uyển Nhi, nhưng vẫn có khác biệt.

      biết Lục Uyển Nhi thấy Trần Oánh như vậy, sắc mặt có thể còn giữ bình tĩnh được hay . . .

      . . . . . .

      "Lão gia, Nhị phu nhân, nô tỳ có việc cầu kiến."

      Trần Oánh sửa sang lại quần áo, ôn nhu , "Phu nhân quan tâm thân mình lão gia, phái nô tỳ đưa canh đậu xanh tới."

      "Vào ."

      Lúc này Lục Uyển Nhi bồi Cố Du Hiên dùng bữa tối, nghe thấy thanh Trần Oánh thân mình ngẩn ra, trong lòng vui, nhưng Cố Du Hiên ở đây, lại thể cho Trần Oánh tiến vào.

      "Vâng"

      "Lão gia, đây là phu nhân phân phó nô tỳ đưa tới, hôm nay thân mình phu nhân khoẻ, cho nên thể tự mình đến." Trần Oánh đem canh đậu xanh đặt ở bên cạnh Cố Du Hiên.

      Canh đậu xanh mát lạnh rất hợp khẩu vị của , vừa vặn bữa tối đồ ăn đều là dầu mỡ, Cố Du Hiên thực tự nhiên đem chén canh đưa cho Trần Oánh, trong lúc vô tình hỏi, "Ngươi là nha hoàn bên người Cẩm Dương?"

      "Gọi là gì?"

      Trong lòng Trần Oánh vui vẻ, vội ngừng đưa tay nhận chén từ Cố Du Hiên, "Nô tỳ tiện danh Trần Oánh."

      "À"

      "Gia cảnh nô tỳ sa sút, bất hạnh rơi vào tay bọn buôn người, là phu nhân đem nô tỳ cứu trở về, có ban tên khác, vẫn gọi nô tỳ bằng tên cũ."

      Trần Oánh nghĩ Cố Du Hiên lại chú ý tới mình, trong lòng hơi hơi có chút kích động.

      "Ừ, hảo hảo hầu hạ phu nhân ngươi tốt."

      Lục Uyển Nhi cười mỉm tiếp lời, "Phu quân, vẫn là muội. . . . . . Tỷ tỷ có tâm, suy nghĩ thực chu đáo."

      Cố Du Hiên đối với xưng hô của Lục Uyển Nhi nhíu nhíu mày, "Ừ?"

      "Mặt của ngươi làm sao vậy?"

      Mới vừa rồi Cố Du Hiên sơ xuất, để ý kĩ mặt Lục Uyển Nhi, giờ xem ra, mặc dù cố gắng che khuất, nhưng khó nhìn thấy mặt Lục Uyển Nhi có dấu hồng.

      Còn nữa, mới vừa rồi xưng hô Lục Uyển Nhi đối với Lục Cẩm Dương, lúc trước nàng nhất quán xưng muội muội với Lục Cẩm Dương, giờ như thế nào lại thay đổi.

      ". . . . . . có gì." Ánh mắt Lục Uyển Nhi né tránh, cố gắng che mất tầm nhìn của Cố Du Hiên.

      Lông mày Cố Du Hiên gắt gao siết chặt, đem Lục Uyển Nhi chế ngụ trong lòng, khiến cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

      Đúng vậy, là dấu tay.

      Sắc mặt Cố Du Hiên trầm, nghĩ cũng biết, nhìn lục Uyển Nhi trốn tránh, muốn để phát ra bộ dạng bản thân mình, dấu tay mặt lục Uyển Nhi quả là có liên quan đến Lục Cẩm Dương.

      nghĩ rằng Lục Cẩm Dương thay đổi. . . . . .

      Suy nghĩ đó trong phút chốc liền hóa thành hư ảo.

      "Rốt cuộc sao lại thế này."

      Khóe mắt Lục Uyển Nhi ướt át, kéo tay Cố Du Hiên, "Phu quân, có gì đáng ngại, có việc gì."

      "Ngươi !" Con ngươi Cố Du Hiên quét về phía Thanh Liễu, quanh thân khí thế bức người, ngay cả lục Uyển Nhi cũng ngờ tới, Cố Du Hiên bình thường thoạt nhìn ôn nhu, khi nổi giận lại đáng sợ như vậy.

      "Dạ. . . . . . Nhị phu nhân. . . . . ." Con ngươi Thanh Liễu nhìn về phía Lục Uyển Nhi, mặt lộ vẻ khó xử, trong giây lát, như quyết tâm làm chuyện gì.

      "Thưa lão gia, thời điểm quay về nhà mẹ đẻ, phu nhân lại đến ngoại tổ Hà gia ở mấy ngày, cho đến hôm nay, mới tới Lục gia đón Nhị phu nhân cùng nhau trở về." Thanh Liễu tránh vào vấn đề khác, đem mọi chuyện xảy ra đều do Lục Cẩm Dương làm, luôn mồm Lục Uyển Nhi chịu ủy khuất như thế nào.

      "Bởi vì phu nhân ngoại tổ gia trước, mà ở Lục gia chưa tới nửa giờ, Lục lão gia động khí nên mới động thủ đánh phu nhân cái, nghĩ tới. . . . . . nghĩ tới."

      Thanh Liễu cắn chặt răng, " nghĩ tới phu nhân vì vậy giận chó đánh mèo lên Nhị phu nhân, Nhị phu nhân ngăn cản mới có thể như vậy, hơn nữa còn Nhị phu nhân hiểu tôn ti ( dưới ), từ lúc phu nhân tiến vào cánh cửa Cố gia, mặc dù Nhị phu nhân lớn tuổi hơn phu nhân, cũng phải gọi phu nhân là tỷ tỷ mới đúng, cho nên đánh Nhị phu nhân hai bạt tay, muốn dạy Nhị phu nhân quy củ. Thời điểm Nhị phu nhân trở về liền cầu nô tỳ giúp đỡ, đem vết thương mặt che khuất, cho lão gia nhìn thấy."

      "Nhị phu nhân muốn dàn xếp ổn thoả mọi chuyện, nhưng lão gia, nô tỳ thay Nhị phu nhân thấy đáng. . . . . . Nhị phu nhân tâm địa thiện lương, gặp ủy khuất phải tự mình nhịn xuống, chính là có số việc, phải dàn xếp ổn thoả liền có thể giải quyết được."

      "Câm mồm, Thanh Liễu, ngươi muốn làm gì? Châm ngòi quan hệ của ta cùng phu nhân, ngươi muốn làm lão gia khó xử sao." Lục Uyển Nhi giận dữ.

      Cố Du Hiên khẽ mím môi, trong lòng biết suy nghĩ gì!

      Thanh Liễu bùm tiếng, quỳ mặt đất, "Dù cho Nhị phu nhân phải trừng phạt nô tỳ, nô tỳ cũng muốn , nhiều năm như vậy, Nhị phu nhân vẫn luôn che chở cho phu nhân, nhưng phu nhân chẳng những để ý tới tình cảm tỷ muội, ngược lại còn tùy ý làm bậy."

      "Ngươi. . . . . ."

      "Nàng ta đúng." Cố Du Hiên nhàng đem Lục Uyển Nhi kéo đến cạnh mình, ngón tay thô ráp nhàng chạm vào hai má có chút sưng đỏ của Lục Uyển Nhi, "Uyển Nhi, ủy khuất nàng."

      "Thiếp chút cũng cảm thấy ủy khuất."

      "Lão gia, ngài đáp ứng thiếp việc được ? Ngài đừng tìm muội muội , chuyện này là quá khứ, thiếp có việc gì, thiếp lại càng muốn chỉ vì chuyện như thế này mà làm cho phu quân khó xử."

      Lục Uyển Nhi cúi đầu, ánh sáng nến chiếu vào hốc mắt ửng đỏ, tựa hồ như nàng ta cố gắng chịu đựng cái gì!

      lâu sau Cố Du Hiên mới nghiêm túc , "Uyển Nhi, ta nhất định để cho ngươi tiếp tục chịu ủy khuất như vậy."

      chút hảo cảm trong lòng Cố Du Hiên đối với Lục Cẩm Dương đều bị Lục Uyển Nhi biến thành tan thành mây khói.

      Vốn Trần Oánh định cùng Cố Du Hiên nhiều hơn chút, như vậy Cố Du Hiên nhớ kỹ nàng, nghĩ tới tâm tư Cố Du Hiên đều đặt người Lục Uyển Nhi, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần chua xót.

      "Nô tỳ cáo lui."

      Cố Du Hiên gì thêm.

      Sắc mặt Lục Uyển Nhi trầm, nhìn về phía Trần Oánh, ánh mắt mang theo sắc bén.

      Chỉ tiếc Trần Oánh giờ đắm chìm vào những lời lúc nãy của Cố Du Hiên, nên có nhìn thấy.

      chương 30: té xỉu

      "Phu nhân, người xem, những chậu hoa này hợp lại với nhau trông đẹp. Phu nhân quả lợi hại." Thất Vĩ cười khanh khách, nâng chậu lan hồ điệp lên ngắm nhìn, "dáng vẻ của loài hoa này rất giống với Hồ Điệp (bươm bướm)!"

      Thất Vĩ gật đầu liên tục, nhìn rời mắt vào nhà kín trồng hoa, keo kiệt hướng Lục Cẩm Dương khen ngợi.

      Thời điểm đầu xuân, Lục Cẩm Dương phái nàng thu gom nhiều loài hoa, lúc đó trông chúng vẫn còn thiếu sức sống, chỉ với thời gian mùa xuân, Lục Cẩm Dương thế nhưng lại có thể đem hoa chăm sóc tốt như vậy.

      Lục Cẩm Dương cười tiếp lời, "Bây giờ còn chưa phát triển hết, rất nhiều người cứ chờ đến thời điểm hoa nở ra mới cẩn thận chăm sóc, nhưng lại biết hoa ở thời điểm bắt đầu hé ra nụ rất cần chở che."

      "Thời gian có chút vội vàng, nhưng tiếp qua vài năm chắc chắn tốt hơn hẳn." ánh mắt Lục Cẩm Dương xa xăm, lúc trước, nàng hay tự mình lẻn ra ngoài hái hoa để giết thời gian. Càng về sau dần dần trở nên hứng thú, bắt đầu có sở thích trồng hoa cỏ.

      Lục Cẩm Dương cười điềm tĩnh, nhàn nhạt , "Trong tay ngươi chính là lan hồ điệp, xem như là minh chứng ràng nhất, hoa lan rất cần hơi nước, chỉ cần thiếu hơi nước rất nhanh hoa trở nên khô héo."

      "Còn trong tay ta, chính là hoa sơn trà, khi trồng khó khăn hơn nhiều, cố gắng vài năm cũng chắc hoa nở ra!"

      Thất Vĩ nghe chăm chú, "Phu nhân, người lợi hại, lúc trước chưa từng thấy người dưỡng hoa, nghĩ tới lần đầu tiên dưỡng, thế nhưng lại dưỡng tốt như vậy."

      Lục Cẩm Dương tay tỉa vài cành hoa liền ngừng lại.

      Nàng biết lời của Thất Vĩ phải cố ý, thế nhưng vẫn chạm đến vết thương trong lòng nàng, Lục Cẩm Dương cười cười, " từng ăn qua thịt heo nhưng vẫn chưa nhìn thấy heo chạy? Huống hồ lúc trước ở quý phủ, có mama chỉ dạy, chẳng qua ta chưa có dịp bắt tay vào làm mà thôi."

      "Đúng rồi, hắc hắc, phu nhân thông minh như vậy, cho nên người làm việc gì cũng tốt." Thất Vĩ sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng.

      "Phu nhân, đất đen người muốn tìm đến rồi đây, còn có vài nhánh cây khô." Vương mama , "Đúng là Hạ Thiên (mùa hè), những cành cây khô đâu cũng thấy."

      Lục Cẩm Dương kiểm tra phen, "Ừ, chính là cái này." Dứt lời, liền tự tay bỏ thêm đất vào trong chậu.

      "Phu nhân, nô tài sao có thể để cho người làm việc nặng như thế này, để nô tài đến giúp người." Vương mama thấy Lục Cẩm Dương muốn tự tay làm, liền vội vàng ngăn cản.

      Lục Cẩm Dương mỉm cười lắc đầu, "hoa sơn trà rất yếu, nếu chú ý dễ dàng thương tổn tới nhụy hoa, nên để ta tự mình làm, mama cùng Thất Vĩ giúp ta bón đất cho những gốc hoa khác là được rồi."

      "Nhưng phu nhân, tại sao người lại dùng cây khô diệp tử này làm phân?" Thất Vĩ hỏi.

      Lục Cẩm Dương , "Cây khô Diệp Tử dùng để làm phân là tốt nhất, công dục thiện kỳ , đồng dạng, dưỡng hoa cũng như thế, nếu muốn đóa hoa nở ra tươi tốt, đất trồng cũng phải xốp và phì nhiêu."

      "Nguyên lai là như vậy." ánh mắt Thất Vĩ sáng lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      Vương mama nhìn thấy Lục Cẩm Dương ở trước mặt thản nhiên cười, phân phó chính mình đổi đất trồng hoa, thời điểm nàng bưng chậu hoa lên, đầu óc bắt đầu tỉnh táo, mí mắt cũng từ từ khép.

      "Ba."

      Thanh đồ sứ rơi xuống nền đất, nghe chói tai. Thu hút ánh mắt của hai người Lục Cẩm Dương cùng Thất Vĩ.

      "Vương mama, ngươi làm sao vậy?" Thất Vĩ kinh hãi.

      Lục Cẩm Dương nâng Vương mama , "Nhanh kêu Liên Sinh thỉnh thầy thuốc."

      . . .

      "Bệnh này đột nhiên tới, chắc hẳn do thời tiết hôm nay trở nên nóng bức, mới có thể như vậy, tiểu nhân kê vài thang thuốc dùng cho mama."

      Đại phu mặt về tình trạng bệnh, mặt lại thầm đánh giá Lục Cẩm Dương, lúc đầu nghĩ là lão phu nhân Cố gia sinh bệnh , mới được xem trọng như thế này, nghĩ rằng chỉ là bà vú.

      Đối với mọi người, cho dù quan niệm thứ bậc ăn sâu bén rễ, nhưng trong lòng ai mà muốn bản thân mình được tôn trọng!

      Trong lòng tránh khỏi đối với Lục Cẩm Dương sinh kính ý (tôn kính), lời cũng khách khí vài phần.

      Lúc này Vương mama tỉnh, nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Cẩm Dương còn có Liên Sinh, Thất Vĩ, trong lòng cảm động nên lời.

      "Phu nhân, người đừng nhìn nô tài như vậy."

      "Nô tài có việc gì."

      Khi chuyện, Vương mama muốn đứng dậy.

      Lại bị Lục Cẩm Dương đè xuống, "Nghỉ ngơi trước . Người theo ta nhất định được gặp chuyện tốt."

      "Mama, tại sao thân mình thoải mái mà với ta."

      Vương mama cúi đầu, nghĩ nghĩ, "thân thể nô tài vẫn tốt, hiểu vì sao lại đột nhiên ngất."

      Lục Cẩm Dương , "Mama trước cứ nghỉ ngơi cho tốt."

      "Liên Sinh, tiễn đại phu, tiện thể đem phương thuốc của mama tới đây."

      Thái độ Lục Cẩm Dương kiên quyết, khóe mắt Vương mama ẩm ướt, "Làm phu nhân lo lắng."

      Thất Vĩ , "Mama, mới vừa rồi người dọa nô tỳ cùng phu nhân phen sợ hãi, người có đau nhức ở đâu ?"

      Vương mama lắc đầu, "Nô tài cũng biết chuyện gì xảy ra, nguyên nhân chắc do thời tiết hôm nay nóng hơn mọi ngày."

      "Còn đem hoa phu nhân tỉ mỉ nuôi trồng mà phá hủy."

      Sắc mặt Lục Cẩm Dương thay đổi, "Mama như vậy đúng. Bất quá chỉ là chậu hoa mà thôi, Mama mới quan trọng!"

      "Mama sinh bệnh sao? nên gạt Cẩm Dương, hay giấu diếm!"

      Vương mama gật đầu.

      Dù Vương mama có việc gì, đại phu cũng có gì trở ngại, nhưng trong lòng Lục Cẩm Dương vẫn cảm thấy có chút bất an. Thân mình Vương mama vẫn khoẻ mạnh, kiếp trước Vương mama theo nàng, năm thứ hai nàng gả cho Cố Du Hiên vì bệnh mà mất, lúc ấy nàng nghe theo lời xui khiến của Trần Oánh, nên chú ý nhiều tới Vương mama, ngay cả nhập liệm cũng (đưa vào quan tài) làm qua loa.

      giờ thời gian Vương mama chết vì bệnh còn khoảng nửa năm. việc té xỉu ngày hôm nay khiến cho Lục Cẩm Dương có dự cảm lành.

      Hay là do nàng suy nghĩ nhiều, Vương mama vốn hiểu ít dược lý, bình thường đồ ăn này nọ cũng rất cẩn thận , nếu có người sau lưng động thủ tay chân, nếu là Vương mama nhất định phát . Có lẽ do nàng quá nhạy cảm, thoáng có biến động liền trông gà hoá cuốc.

      Nhưng lần này phát bệnh của Vương mama cũng thể khiến nàng lơ là, đợi thời điểm thích hợp nàng thỉnh đại phu tới xem lần nữa, có lẽ là có bệnh chưa phát ra, sớm chữa khỏi, cho dù lùi lại bộc phát của bệnh cũng tốt.

      Con ngươi Lục Cẩm Dương thâm trầm, "Mama ở lại đây dưỡng thân thể cho tốt, ta vào trong viện có chút việc muốn giao cho Thất Vĩ cùng Liên Sinh làm."

      "Gọi Nguyệt Dung tới, mấy ngày này kêu nàng chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Mama."

      Nguyệt Dung là nha hoàn tam đẳng của Lục Cẩm Dương.

      "Phu nhân, điều này sao có thể! ? ! Nô tài chỉ là hạ nhân, như thế nào có thể để cho người khác hầu hạ."

      Ngữ khí Lục Cẩm Dương chân thành, "Thăng Nguyệt Dung thành nha hoàn nhị đẳng, hảo hảo chiếu cố Vương mama, ta bạc đãi nàng."
      Last edited: 1/11/15
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :