1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trên gấm thiêm hương - Thập Lục Hoa (Chương 40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 10: thánh chỉ

      Bầu trời màu xanh thẵm, ánh nắng chiều đỏ rực, xuyên thấu qua những tán cây, rơi rụng xuống dưới, tạo thành những vệt sáng nằm ở đường. Mùi hương cây tử đàn lại bao trùm khắp mọi nơi, hình thành nên khung cảnh vô cùng mỹ lệ.

      Ngoài cửa lớn của Cố phủ, tụ họp rất nhiều người, theo chân Cố lão thái, mặt mọi người đều mang theo vài phần kích động, thánh chỉ tới rồi, nhiều ngày như vậy thánh chỉ cuối cùng cũng tới đây, Cố gia có Cố Du Hiên, về sau chắc chắn quật khởi , mà bản thân mỗi người đều là phần của Cố gia, tự nhiên cũng có cảm giác vinh quang, như chính mình được thưởng.

      "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Cố Du Hiên đứng nhì trong kỳ thi Điện thí, thưởng hai trăm lượng hoàng kim, gấm vóc trăm cuộn, được hoàng thượng ban ơn, đặc biệt phong làm thất phẩm sử quan Hàn Lâm viện ,ngay trong ngày mai nhập Hàn Lâm viện đảm nhiệm chức vụ, khâm thử."

      "Chúc mừng Cố đại nhân." Khương công công tươi cười, đem thánh chỉ trong tay giao lại cho Cố Du Hiên.

      "Cố đại nhân từ nay về sau tương lai ắt rộng mở"

      Cố Du Hiên mỉm cười chắp tay, "Làm phiền công công."

      Lục Uyển Nhi cong miệng cười, đem lượng kim tiền nhét vào tay áo của công công.

      " chút tâm ý, xin công công cứ nhận."

      Đến truyền chỉ là công công thân tín bên người hoàng thượng, cần phải xây dựng mối quan hệ tốt.

      "Cố phu nhân khách khí." Khương công công đưa tay nhận lấy bạc.

      Ước chừng phân lượng, khóe miệng công công ý cười càng sâu , "Thứ cho nô tài lắm miệng, lải nhải câu, trước mắt chức quan của đại nhân nhìn như bình thường, nhưng hoàng thượng lại đích thân phân phó, để cho nhóm sử quan đại học sĩ, hoàng thượng phá lệ xem trọng, nếu là đại nhân, chắc hẳn hiểu được ý nghĩa ở trong đó ."

      Cố Du Hiên hiểu ý cười cười, "Đa tạ công công chỉ điểm."

      "Nô tài vẫn còn nhiều việc ở phía trước, quấy rầy yên tĩnh của Cố đại nhân, lúc sau có người đem quan phục đại nhân đưa tới, ngày mai đại nhân liền có thể nhậm chức ."

      "Công công thong thả."

      Cố lão thái con ngươi rạng rỡ, tiễn bước công công, xụ mặt , "Mọi người rồi còn mau trở về, bộ dạng thơ thẫn như vậy còn ra thể thống gì!"

      Lời này tất nhiên là Lục Cẩm Dương.

      Lục Cẩm Dương nhíu mày, vẫn chưa giải thích.

      "Nương, bên ngoài gió lớn, phải chỗ thích hợp để chuyện, chúng ta trước ."

      Lục Uyển Nhi thân thiết kéo tay Cố lão thái.

      Vẻ mặt Cố lão thái thỏa mãn, vuốt thánh chỉ hết lần này đến lần khác, " là Bồ Tát phù hộ, Cố gia ta có hi vọng rồi."

      "Hiên nhi, thái tổ phụ ngươi năm đó, liên tục đảm nhiệm chức vụ thái phó cho thái tử, thiên hạ ai là biết tới, trong lúc nhất thời vô cùng nổi bật, chỉ tiếc lúc sau, nối nghiệp lại có người, đến thế hệ sau này là phụ thân của ngươi lại có gì nổi bật"

      Cố lão thái trong mắt có nước, liên tục về chuyện cũ, "Bất quá, có Hiên nhi ở đây, vinh quang của Cố gia sắp trở lại."

      Cố lão thái gia mất sớm, Cố lão thái tay nuôi nấng Cố Du Hiên thành người, còn có cả thứ đệ của , nhưng lại thân thuộc, trong lòng tràn đầy chua xót, chỉ có bản thân từng trải qua, mới hiểu hết được. Trong lòng nàng phải oán hận, nàng oán hận rất nhiều, oán hận Cố lão thái gia rời quá sớm, để cho nàng tay gánh vác hết mọi chuyện, điều đáng giá duy nhất mà cho nàng chính là người nhi tử xuất sắc.

      Đối với Cố Du Hiên, Cố lão thái xem như dốc hết sức mình.

      Cố Du Hiên hiếu thuận, mẫu thân vất vả, tay nuôi nấng nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu được, trong lòng tránh khỏi có chút chua xót, "Nương, ngươi làm cái gì vậy."

      "Nhi tử lập được công, người phải nên cao hứng sao? !"

      "Cao hứng, cao hứng. . . . . ."

      Cố lão thái nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, "Ít nhiều là do Uyển Nhi."

      "Uyển Nhi, ngươi là phúc tinh của Cố gia, có ngươi, Du Hiên bình an trở về, giờ lại nhận được phong thưởng của hoàng thượng."

      "Mẫu thân, phu quân vốn dĩ xuất sắc, con có công lao gì."

      Cố lão thái liếc mắt qua Lục Cẩm Dương.

      Lại thấy Lục Cẩm Dương cúi đầu, sắc mặt bình thản chỉnh lại quan phục cho Cố Du Hiên.

      Kiếp trước, Lục Cẩm Dương cảm thấy việc thay quan phục cho Cố Du Hiên là chuyện hạnh phúc nhất đời, nên thường xuyên tự tay làm giúp .
      Cho nên việc này giờ đối với nàng mà dễ như trở bàn tay.

      Sửa sang xong, Lục Cẩm Dương nhìn Cố Du Hiên ôn nhu cười cười, liền lui về bên.

      Trong lòng thầm nghĩ,

      Kiếp trước, nàng nhớ rất , trải qua việc kia, chứng minh Cố Du Hiên quả vô tội, hơn nữa có Hứa gia thầm trợ giúp, Cố Du Hiên mặc dù đứng nhì, so với chức quan của người đứng nhất lại tốt hơn chút , chính là ngũ phẩm hàn lâm.

      Chẳng lẽ do nàng sống lại, nên tình cũng thay đổi.

      Lục Cẩm Dương tìm được nguyên nhân khác.

      Hơn nữa chút biến hóa nho này, làm cho lòng nàng có chút bất an.

      "Tuy rằng con có công lao gì, nhưng bản thân con chính là phúc tinh, con vừa xuất , Cố gia ta đón nhận chuyện vui liên tục."

      "Chỉ tiếc thời điểm này Hiên nhi thể cùng con quay về Lục gia." Cố lão thái ngữ điệu tiếc hận.

      như thế nào Lục Nguyên cũng là trong những đại thần được hoàng thượng coi trọng, trước mắt hai nữ nhi của gả về Cố gia, tại lại gặp mặt nhiều, tương lai chắc hẳn đỡ đần cho Hiên nhi ít.

      Thánh chỉ của hoàng thượng lại để cho Cố Du Hiên ngày mai nhập Hàn Lâm viện nhậm chức.

      Hàn Lâm viện giống như triều đình, có thể mỗi ngày lui tới, bình thường , ít nhất ba bốn ngày mới trở về.

      Dù sao cơ hội Lục gia vẫn còn nhiều, ý chỉ của hoàng thượng lại thể làm trái.

      Lục Uyển Nhi tuy rằng ngoài miệng , " có việc gì, thiếp thân biết, phu quân phải lấy nghiệp làm trọng." Thế nhưng mặt lại mang theo vẻ ủy khuất, quả làm cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.

      " để muội muội theo ta trở về, vừa vặn muội ấy lâu chưa có quay lại Lục gia!" Lục Uyển Nhi làm nũng , "Phụ thân mẫu thân đều rất nhớ ngươi Cẩm Dương."

      "Mẫu thân, phu quân, các người xem như vậy có được ?" trong lúc Lục Uyển Nhi chờ đợi, ánh mắt liếc qua Lục Cẩm Dương, chờ Lục Cẩm Dương trả lời.

      Cố lão thái gật gật đầu, "Uyển Nhi rất đúng, Du Hiên có thời gian, ngươi cùng Uyển Nhi trở về coi như là thể tâm ý của Cố gia."

      Lục Cẩm Dương đột nhiên rất muốn cười.

      Lục Uyển Nhi dễ nghe, nếu có người ở Lục phủ nghĩ đến nàng, đó chỉ là muốn nàng sớm tách khỏi Lục gia, những người đó hận thể cách xa nàng, vĩnh viễn cũng muốn nàng quay trở lại!

      Huống chi nếu nàng cùng Lục Uyển Nhi trở về, nàng lấy thân phận gì, Phu nhân của Cố gia? hay là muội muội Lục Uyển Nhi?

      Ha ha, nếu là lúc trước, nhất định Lục Cẩm Dương nháo trận lớn ngay lúc này, đó là vì nàng Cố Du Hiên, nàng luôn để ý từng hành động và lời của , nhưng Lục Cẩm Dương bây giờ khác.

      từng chết lần, nàng bao giờ để cho mọi chuyện xảy ra lần nữa, năm đó Cố Du Hiên cấp cho nàng chút mật ngọt, nàng liền tin tưởng mà đến suốt đời.

      "Đúng vậy." Lục Cẩm Dương đồng ý , "Trước giờ tỷ tỷ đối xử với người ngoài đều săn sóc tỉ mỉ, lòng lo nghĩ vì mọi người, ở Lục phủ mọi người chắc hẳn rất nhớ tỷ tỷ, đặc biệt hạ nhân cũng chuyên tâm vào làm việc, có tỷ tỷ cầu tình, bọn họ dám phạm lỗi lần nào nữa."

      Con ngươi Lục Cẩm Dương lóe lên, ở Lục gia, Lục Cẩm Dương đối đãi hạ nhân hà khắc, Lục Uyển Nhi"Thiện tâm" mỗi khi gặp hạ nhân bị phạt đều cầu tình giúp họ.

      Lục Uyển Nhi sắc mặt xanh mét, vì cái gì, ràng nàng được mọi người quý, đến khi Lục Cẩm Dương mở miệng, ý tứ trái ngược hoàn toàn, trong lòng đem Lục Cẩm Dương mắng dưới trăm lần, mặt lại kiên trì giữ bộ dạng cười cười như cũ.

      "Lão phu nhân, Cẩm Dương muốn làm người mất hứng, chẳng qua ngày mai là ngày tỷ tỷ quay về Lục gia, thân mình Cẩm Dương còn chưa khỏe hẳn, chung chắc chắn truyền bệnh sang người tỷ tỷ, như vậy tốt."

      Lục Cẩm Dương nhìn Cố Du Hiên , " đến giờ uống thuốc."

      "Thiếp thân xin phép được cáo lui."

      "Cẩm. . . . . ." Cố Du Hiên chưa kịp mở miệng, Lục Cẩm Dương rời xa.

      Lần đầu tiên trong đời, Cố Du Hiên còn chưa mở miệng bị Lục Cẩm Dương cự tuyệt.
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: cự tuyệt

      Bữa tối, Lục Cẩm Dương phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn đơn giản, rồi dùng bữa tại Trữ viên, lúc sau liền lạnh nhạt muốn nghỉ ngơi , ngay cả nhắc cũng chưa nhắc tới Cố Du Hiên nửa câu. . .

      Vương ma ma cảm thấy giữa Lục Cẩm Dương và Cố Du Hiên nhất định xảy ra chuyện.

      Mặc dù nàng thích Cố Du Hiên, nhưng Lục Cẩm Dương gả cho , ván đóng thuyền, đổi ý là được, chuyện Cẩm Dương có thể làm bây giờ, là phải nắm lấy tâm của Cố Du Hiên, tương lai sau này của Lục Cẩm Dương mới có chỗ dựa.

      "ma ma làm sao vậy? Có chuyện gì muốn với ta sao?"

      Vương ma ma muốn rồi lại thôi, nàng nghĩ thầm, chuyện quan trọng như thế này nên để nhiều người nghe được, liền đem tất cả đuổi ra ngoài, chỉ mình nàng ở lại.

      Lục Cẩm Dương mỉm cười , "Ma ma có lời gì cứ đừng ngại."

      "Phu nhân trong khoảng thời gian này, tâm tình tốt là vì chuyện Nhị phu nhân vào cửa sao?"

      Vương ma ma cảm thấy lời của mình ổn, liền giải thích, "Nam tử ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, phu nhân là chính thất có cưới hỏi đàng hoàng, mặc dù tương lai trong phủ còn có thể có nhiều nữ nhân khác, nhưng địa vị của phu nhân chắc chắn thay đổi, phu nhân có tức giận như thế nào cũng thể tức giận với phu quân của người, bằng người thiệt thòi cuối cùng nhất định là phu nhân!" Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng nàng thể cho Lục Cẩm Dương, làm cho nàng trong lòng hiểu .

      Lục Cẩm Dương bật cười thành tiếng, "Uh, ma ma rất đúng!"

      Vương ma ma ngờ Lục Cẩm Dương phản ứng như vậy, có chút mơ hồ , "Phu nhân người. . . . . ."

      "Ma ma , ta cũng biết, ta như thế nào lại biết!"

      Lục Cẩm Dương chậm rãi đem tay Vương ma ma nắm chặt, lúc , thấy Lục Uyển Nhi rúc vào trong lòng Hứa thị, nàng rất ghen tỵ, giờ nhìn lại đôi bàn tay vất vả chăm sóc nàng "Cẩm Dương từ có mẫu thân, phụ thân lại xem ta là sỉ nhục, là ma ma đem Cẩm Dương nuôi nấng nên người, còn nhớ lúc khi Cẩm Dương ham chơi, mắc mưa phát sốt, chính ma ma ôm Cẩm Dương suốt đêm dài. . . . . ."

      Lục Cẩm Dương khóe mắt ẩm ướt, kiếp trước, nếu nàng có thể nhận sớm chút, nếu nàng sớm nghe theo lời khuyên bảo của ma ma, có lẽ thê thảm mà chết.

      "Tiểu thư. . . . . ."

      Vương ma ma lau nước mắt.

      "Sao tiểu thư lại như vậy."

      Giờ khắc này, Vương ma ma gọi Lục Cẩm Dương là phu nhân, mà gọi tiểu thư, có thể thấy ở trong lòng của nàng, chỉ có Lục Cẩm Dương mới là chủ tử chân chính!

      "Tiểu thư là lão nô tự tay nuôi lớn, lão nô hận thể đem hết đồ tốt khắp thiên hạ đưa đến cho người, bây giờ nhìn thấy tiểu thư bị ức hiếp như vậy, chính là tiểu thư, người xem xem, bộ dạng tại của người, mẫu thân người nếu nhìn thấy rất đau lòng." nước mắt Vương mama chảy càng nhiều hơn, thân mình bởi vì kích động mà ngừng run rẩy.

      "Ma ma, ta hiểu , Cẩm Dương hiểu rất ."

      Ánh mắt Lục Cẩm Dương chân thành, nếu nàng còn thấy mọi việc, chẳng phải là phụ tấm lòng ông trời cho nàng cơ hội sống lại sao.

      "Vậy vì sao phu nhân còn. . . . . ."

      Vương ma ma chần chừ hỏi.

      Lục Cẩm Dương nghĩ, "Con người lúc nào cũng phải trả qua nhiều chuyện mới rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình, ai tốt ai xấu trong lòng Cẩm Dương tự nhiên biết được, lúc trước Cẩm Dương hiểu chuyện, chính là chuyện tới mức này, Cẩm Dương cảm thấy rất hối hận, giờ chỉ có thể kiên trì đối mặt, đem hết sức lực bảo hộ người thân bên cạnh mình."

      Đối với Cố Du Hiên, Lục Cẩm Dương trả giá bằng cả tình cảm và tính mạng của mình. . . .như thế nào lại nắm lấy tâm của lần nữa.

      "Ma ma vẫn giúp đỡ Cẩm Dương chứ, giúp đỡ Cẩm Dương cùng nhau bảo hộ tốt mọi người."

      Giờ phút này cho dù Vương ma ma có kinh nghiệm đến mấy cũng bị nàng làm cho cảm động "Trừ phi tiểu thư ghét bỏ lão nô còn dùng được, đem lão nô đuổi , nếu lão nô nhất định ở bên cạnh, chăm sóc tiểu thư đến suốt cuộc đời."

      Vương ma ma thành , nàng hy vọng Lục Cẩm Dương có thể sống tốt.

      Lục Cẩm Dương đột nhiên thu lại cảm xúc mặt, hướng Vương ma ma ra hiệu, ý bảo nàng nghe tiếng bước chân ngoài cửa.

      "Phu nhân đâu?" Thanh trầm thấp truyền đến, mặc dù cách cánh cửa, nhưng Lục Cẩm Dương như trước vẫn có thể cảm giác được Cố Du Hiên cau mày.

      "Lão gia, phu nhân dùng bữa xong, giờ ngủ ." Trần Oánh gác đêm .

      Cố Du Hiên ừ tiếng, "Nến còn chưa tắt, ta thăm phu nhân lúc."

      Vương ma ma nhìn Cố Du Hiên tới, thức thời lui ra.

      Lục Cẩm Dương thân áo lụa mỏng manh, tóc đen dài, thẳng mượt, có...chút trói buộc nào, tùy ý rơi rụng ở vai, mặt lại có chút son phấn, tạo nên loại khí chất khó diễn tả thành lời, vừa thanh tao mà cũng vừa cao quý tuyệt tục.

      Bốn mắt nhìn nhau, hai người từ đầu đến cuối vẫn duy trì động tác.

      lâu sau, thanh Cố Du Hiên khàn khàn , "Ta tới thăm nàng chút, thân thể đỡ hơn chưa?"

      Lục Cẩm Dương con ngươi lóe lên, "Uh, tốt hơn nhiều."

      "Đều tại ta, trước đó vài ngày luôn bận bịu công việc, chưa có thời gian quan tâm nàng."

      "Chính là Cẩm Dương, ngươi nên đối xử với Uyển Nhi như vậy, nàng là tỷ tỷ của ngươi, còn đối với chúng ta có ân."

      "Ngươi cũng biết, nàng muốn cùng ngươi tranh chấp."

      "Du Hiên ca ca."

      Lục Cẩm Dương cười yếu ớt, đánh gảy lời của Cố Du Hiên, "Ta đối với tỷ tỷ như thế nào?"

      "Ta chỉ sợ ngươi nghĩ quẩn trong đầu, là ta suy nghĩ nhiều."

      Cố Du Hiên nhàng thở ra.

      "Nếu ta nghĩ quẩn trong lòng? Ngươi làm như thế nào, chọn ta còn chọn tỷ tỷ." Lông mi Lục Cẩm Dương khẽ động, trong ánh mắt nhìn ra điểm khác thường.

      "Du Hiên ca ca, ngươi lo lắng thừa, tuy rằng ta bình thường kiêu ngạo, nhưng cũng là người dám dám hận, nàng đối với ngươi có ân, ta biết, vừa nãy chỉ là thuận miệng thôi."

      "Thân mình Cẩm Dương còn chưa khỏi hẳn, sợ lây bệnh cho người, ngày mai là ngày người Hàn Lâm viện, nên nghỉ ngơi sớm ."

      Nhìn biểu tình cổ quái của Cố Du Hiên, Lục Cẩm Dương trong lòng cười lạnh, hạ lệnh trục khách, nghĩ nàng là người ngốc sao, vì bảo vệ Lục Uyển Nhi lại kiêng nể đến chất vấn nàng.

      . . . . . .

      Lúc ra cửa, sắc mặt Cố Du Hiên tái nhợt, ban đầu còn tưởng Lục Cẩm Dương ở Cố gia thay đổi, nghĩ tới vẫn là bộ dạng xem ai ra gì, nghĩ tới thái độ Lục Cẩm Dương đối với ban nãy.

      Quả nhiên là điêu ngoa ương ngạnh, biết phân biệt tốt xấu, nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy, lại ở trước mặt của mình giả bộ dịu dàng nhu thuận.

      Trần Oánh vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng vẫn ngượng ngùng từ bỏ.

      Cố Du Hiên con ngươi thâm trầm, mọi chuyện Lục Cẩm Dương làm khiến thấy thực phản cảm, nếu phải nàng còn có chỗ để dùng. . . . . .

      như thế nào nhường nhịn nàng như vậy.

      Giờ phút này, bộ dạng Cố Du Hiên làm sao còn có nửa phần ôn nhu như ngọc, quanh thân đều lộ ra * dã tâm ham muốn quyền lực *.

      Trong kỳ thi Điện thí, Trạng Nguyên hẳn là áo gấm vinh quang về nhà, nhưng lại có người trợ giúp ở ngoài, vì vậy nên đứng hàng nhì.

      Vốn tưởng rằng có người Hứa gia bảo đảm, còn có quan hệ của Lục Cẩm Dương. . . . . . ngờ cuối cùng chỉ làm được thất phẩm biên tu Hàn Lâm viện.

      A.

      Đây là xem thường sao!

      đôi tay yếu ớt nhanh chóng vòng qua phía sau lưng của Cố Du Hiên.

      Lục Uyển Nhi xiêm y màu trắng sữa, thân hình như như lấp ló ở phía sau, làm cho nàng ta càng thêm mị hoặc.

      "Phu quân, thiếp chờ chàng lâu."
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 12: ám độ

      Cố Du Hiên môi nở nụ cười, giấu thần sắc ban nãy, xoay người đem Lục Uyển Nhi ôm vào lòng, bàn tay chút khách khí lướt qua ngực của nàng ta.

      Lục Uyển Nhi sắc mặt đỏ bừng, hô hấp chậm rãi tăng, con ngươi chứa đầy tình ý, "Phu quân. . . . . ."

      "Ân?" Cố Du Hiên khiêu khích , "Làm sao vậy?"

      Lục Uyển Nhi lẳng lơ , "Phu quân, người hư."

      " ?"

      "A." kịp đề phòng, vành tai của nàng bị Cố Du Hiên ngậm lấy.
      Lục Uyển Nhi hô lên tiếng.

      "Phu quân liền cho ngươi biết cái gì mới là hư hỏng!"

      Hai mắt Cố Du Hiên đỏ tươi, mạnh mẽ đem Lục Uyển Nhi ôm lấy, hướng về phía thư phòng, lập tức đè Lục Uyển Nhi xuống. Tay an phận chạy loạn khắp người nàng, thuần thục di chuyển đến chỗ riêng tư.

      Lục Uyển Nhi trong nháy mắt thất thần, lập tức kịp phản ứng, môi đỏ mọng giống như đào.

      "Đừng nóng vội." Thanh nhàng đem lời Cố Du Hiên đánh gảy, Lục Uyển Nhi uyển chuyển ngồi người Cố Du Hiên, vẻ mặt hàm chứa sắc xuân giúp Cố Du Hiên cởi quần áo .

      Tê. . .

      Cố Du Hiên muốn tiếp tục đợi, vội vàng đem quần áo người Lục Uyển Nhi xé rách, nâng hai chân nàng ta lên, vật cứng rắn nhanh chóng tiến thẳng vào chỗ sâu kín, trong đầu lại ngừng lên ánh mắt của Lục Cẩm Dương.

      Hai tay Cố Du Hiên lại dùng sức xoa bộ ngực, muốn đem bóng dáng Lục Cẩm Dương trong đầu gạt ra.

      Lục Uyển Nhi gắt gao cắn môi dưới, nén chịu nỗi đau mà Cố Du Hiên gây ra cho nàng, nếu để ý, căn bản nhìn ra dưới biểu tình sung sướng còn có chút. . . . . . Chán ghét!

      "Uyển Nhi, Uyển Nhi. . . . . ."

      Ngày lành cảnh đẹp, trong thư phòng, nữ tử cúi đầu rên rỉ cùng nam tử phát ra tiếng thở ồ ồ, làm cho người ta phải đỏ bừng mặt.

      . . . . . .

      Ân ái qua , Cố Du Hiên đem Lục Uyển Nhi gắt gao ôm vào trong ngực.

      Cố Du Hiên thanh hơi khàn khàn, "Ngày hôm qua ủy khuất ngươi, nhưng dâng trà là việc thể tránh, Cẩm Dương so với ngươi vào phủ sớm hơn bước, ta tại bắt đầu làm quan , thể để xảy ra lời đồn tốt."

      "Nếu phải nể mặt Hà gia, lúc ấy ngươi lại có hôn ước, ta tất nhiên cưới nàng, tại hiển nhiên là ông trời nguyện ý thành toàn cho chúng ta."

      "Bất quá ngươi yên tâm, về sau ngươi cần cúi đầu trước nàng, xem ra nương thực thích ngươi , có nương che chở ngươi, ta cũng có thể yên lòng.
      Trong lòng ta, ta chỉ thích người duy nhất, đó là ngươi."

      Lục Uyển Nhi nhu thuận nằm trong lòng Cố Du Hiên, "Thiếp thân hiểu, chẳng qua chỉ là ly trà, đó là bổn phận của thiếp."

      "Phu quân, muội muội theo ta trở về được !"

      "Ta cảm thấy muội muội đối với ta giống như trước, ta muốn nhân dịp này tạo cơ hội cùng muội muội giải thích ràng, tránh cho nàng khổ sở."

      "Cuối cùng vẫn là chúng ta có lỗi với nàng( Lục uyển nhi)."

      Cố Du Hiên nhớ tới Lục Cẩm Dương kiêu ngạo, nhịn được phiền chán lúc, lại nhìn đến biểu tình của Lục Uyển Nhi, đành lòng cự tuyệt.

      "Được, nếu ngươi thích, ta với nàng ta tiếng."

      Hai người chuyện hồi lâu, Cố Du Hiên mới lưu luyến đứng dậy, đêm ân ái, làm cho Lục Uyển Nhi càng thêm phần quyến rũ.

      "Đêm qua nàng vất vả rồi, nên ngủ thêm lát, ta kêu Thanh Liễu ở ngoài canh chừng."

      Hôn lên trán Lục Uyển Nhi, "Chờ ta làm xong mọi chuyện, Lục phủ đón nàng, thuận đường cùng phụ thân mẫu thân thỉnh tội."

      "Hảo."

      Cố Du Hiên kinh ngạc ngẩng đầu, hiển nhiên ngờ Lục Cẩm Dương chờ ở ngoài cửa.

      "Cẩm Dương, ngươi đứng ở đây bao lâu rồi?"

      Cố Du Hiên nhíu mày, nhìn thấy Lục Cẩm Dương mặt lạnh như băng, "Nếu đến đây vì sao gọi ta."

      Gọi ngươi? Là muốn tự rước lấy nhục nhìn phu quân mình ở trong thư phòng cùng nữ nhân khác ôm ấp sao?

      Thanh Liễu, nàng phải thấy, thời điểm thấy nàng vừa tới, nàng ta dùng tốc độ nhanh nhất biến mất ở trước mắt của nàng, chính là vẫn bị Lục Cẩm Dương trông thấy .

      tại cuối cùng nàng cũng hiểu được, đời trước tại sao ở thư phòng, Lục Uyển Nhi có thể dễ dàng mang thai như vậy, hóa ra sách trong phòng này rất có sinh khí.

      Nàng khinh.

      làm nhục thánh địa đọc sách.

      Lục Cẩm Dương ảm đạm cười, "Du Hiên ca ca, hôm qua là Cẩm Dương hiểu chuyện, tỷ tỷ trở về Lục gia ta phải theo giúp đỡ, sau đó thuận đường xem ngoại tổ mẫu, có được ?"

      Lục Cẩm Dương xiêm y màu lam nhạt, tóc tùy ý búi lên, ở cài trâm hoa màu tím đậm, mắt hạnh nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, môi đỏ mọng yếu ớt cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

      Khi Lục Cẩm Dương còn ở Lục gia, cách ăn mặc đều được chú trọng và rất thoải mái, sau này gả cho Cố Du Hiên, vì lấy lòng Cố lão thái, nên tất cả đều đổi thành mộc mạc đơn giản.

      Có nhiều người quan tâm đến dung mạo, nhưng là có mấy ai làm được.

      Nếu có làm được, trong bao lâu.

      Cố Du Hiên lại để ý đến vẻ đẹp của nàng ? Phải chưa từng nhìn nàng kỹ.

      "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt , Cẩm Dương, ngươi phải hiểu, lý do của ta là bất đắc dĩ." Vốn Cố Du Hiên đáp ứng Lục Uyển Nhi, liền tính toán tìm Lục Cẩm Dương bắt nàng trở về, xem như nàng ta thức thời, miễn cho chính mình phen trắc trở.

      Trước khi thành thân, Cố Du Hiên đối với Lục Cẩm Dương hoàn toàn che chở, sau này, khi là người nhà, dần dần lộ ra bản tính, đối với Lục Cẩm Dương, có chút hài lòng là mở miệng chỉ trích.

      " xem ngoại tổ cũng tốt." Cố Du Hiên ánh mắt mị mị, ngoại tổ Hà gia. . . . . . là nơi mà người khác thể xem thường.

      Chủ quản giờ của Hà gia chính là Hà Nhị gia, bản thân người này lại là truyền kỳ trong nước.

      Hà gia vốn dĩ là thương nhân, cho tới thế hệ Hà Nhị gia, bắt đầu bái sư học tập, làm cho mọi người khắp nơi giễu cợt, toàn thân đầy hơi tiền mà còn muốn mua danh trục lợi, kết quả thi Hương, thi Hội, thi Đình lại liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, những lời chế giễu mới được lắng xuống, ông có công lao rất nhiều trong việc triều chính, vỏn vẹn thời gian tám năm liền có thể làm được nhị phẩm lại bộ thượng thư, lại thường đề ra các phương pháp đặc biệt, nên rất được lòng hoàng thượng.

      Khiến ít người hâm mộ, chính xác hơn là ghen tị. Cố Du Hiên đem phẫn nộ giấu xuống, nếu được Hà gia tương trợ, bên trong triều đình còn có người dám ngăn cản sao?

      Hà gia cưng chiều Lục Cẩm Dương như thế nào, mọi người đều biết, chính là biết mình và Lục Cẩm Dương thành thân, lại đối chuyện mình gặp nạn chỉ khoanh tay đứng nhìn.
      Xem ra thành kiến Hà gia đối với mình quả .

      Trong lòng Cố Du Hiên có chút khó chịu.

      "Đến khố phòng chọn thứ gì tốt đưa qua Hà gia, giúp ta thỉnh tội với ngoại tổ."

      "Còn lễ vật của Uyển Nhi, Lục gia cũng là nhà của ngươi, thể đơn giản, Hứa gia tốt xấu như thế nào đối với chúng ta cũng từng có ân, nên cảm tạ tốt, nếu vậy chọn giống ngoại tổ mẫu ."

      Để Lục Cẩm Dương chuẩn bị lễ, ở ngoài mặt là xem trọng nàng, nhưng nguyên nhân sâu xa trong đó phải suy nghĩ mới có thể biết được.

      Lúc trước thời điểm nàng gả vào Cố gia, trăm hai mươi rương đồ cưới dài mười dặm được nâng từ ngoài vào phố mang vào, mà Cố gia tài sản có bao nhiêu.

      Làm sao có đồ để tặng?

      Đây chính là lấy đồ cưới của nàng cách trắng trợn !

      Lục Cẩm Dương đem tức giận trong lòng nhịn xuống, "Như vậy tốt lắm, lễ của hai nhà thể giống nhau, nếu Du Hiên ca ca tín nhiệm, vậy mọi việc cứ giao cho Cẩm Dương làm. Tất nhiên để người khác phát sai xót."

      Nhân lúc Cố Du Hiên để ý, khóe miệng Lục Cẩm Dương cong thành đường.
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: trở về

      Ngày trong xanh, cây cỏ cũng xanh, hương hoa thơm ngát, nếu khắc trước Lục Uyển Nhi còn vì Lục Cẩm Dương đáp ứng cùng nàng quay về Lục gia mà cao hứng, bây giờ nghe thấy Lục Cẩm Dương vì mình mà tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật liền cười nổi .

      Đại minh hôn tục, nếu cưới hỏi đàng hoàng, sau khi thành thân ba ngày, phải cùng trượng phu quay về nhà mẹ đẻ bái lạy, mới chứng minh được mối quan hệ của hai người, nhưng Cố Du Hiên phụng mệnh hoàng thượng, vốn thể bồi Lục Uyển Nhi cùng nhau trở về, ý định ban đầu của nàng là muốn chọn lễ vật tốt chút may ra mới chiếm được cảm tình của Hứa thị, chờ hoàn thành mọi chuyện xong đến thỉnh tội.

      Lễ vật đưa về nhà mẹ đẻ kị nhất riêng lẻ, phải là số chẵn, ý chỉ phu thê thành đôi, trăm năm hảo hợp, số lẻ thường tượng trưng cho điềm xấu.

      Mà lễ Lục Cẩm Dương chuẩn bị, gồm có ngũ mai đồng tiền, bốn vòng tay màu trắng bạc, ba cây quạt, tám ly trà.

      Đây chẳng phải là ăn mày sao?

      Ngũ tứ tam bát!

      Lục Cẩm Dương đủ ngoan độc!

      Bên trong đại sảnh, Trần Oánh lá gan sợ hãi nhìn Hứa thị, yếu ớt , "Lục phu nhân. . . Lục phu nhân hảo, nô tỳ phụng mệnh phu nhân đưa Nhị phu nhân đến thăm người."

      "Ngươi cái gì?" Giống như nghe được trò cười, nụ cười mặt Hứa thị cứng đờ.

      Lục Uyển Nhi quay về, Cố Du Hiên tới vì phụng mệnh hoàng thượng gì, thế nhưng Cố gia chỉ phái tới con nhóc, trừ bỏ nha hoàn hồi môn bên người Uyển nhi là Thanh Liễu, cũng còn người nào khác, đây phải là cố ý làm mất mặt Lục phủ sao.

      Trong lòng Trần Oánh biết Hứa thị tức giận đến cực độ, nhưng đây là mệnh lệnh của Lục Cẩm Dương, bất chấp khó khăn, đành mở miệng lần nữa, "Nô tỳ đưa Nhị phu nhân đến Lục phủ thăm viếng. . . . . ."

      "Làm càn."

      "Đây là Cố gia nhà làm quan, có cấp bậc lễ nghĩa sao? Tốt xấu gì Uyển nhi nhà ta cũng là đại tiểu thư của Lục phủ, ủy khuất làm bình thê gả cho Cố gia nhà các người, chính là nhà Cố gia các ngươi có phúc, các ngươi lại biết trân trọng, tùy tiện phái hoàn đưa Uyển nhi trở về, ngươi đem Lục gia ta xem thành cái gì , khinh thường Hứa gia ta tồn tại sao?"

      Hứa thị đầu đội trâm kim phượng màu vàng, áo khoác hình Khổng Tước, cẩm phục thêu hoa văn rực rỡ, mắt xếch lợi hại nhìn chằm chằm Trần Oánh, dĩ nhiên là mang theo tức giận.

      Cả đời của nữ nhân sướng hay khổ phần đều nằm ở hôn nhân, vốn dĩ nàng đồng ý gả Lục Uyển Nhi cho Cố Du Hiên, là do Uyển Nhi khăng khăng đòi gả, nên nàng mới thoái nhượng, mặc dù Cố Du Hiên nâng đại kiệu đến đón Uyển Nhi vào Cố phủ ,nhưng Hứa thị vẫn cảm thấy Uyển Nhi nhất định chịu thiệt, cũng nghĩ tới, Cố gia lại đối xử với Uyển Nhi như vậy, chỉ có di nương mới có thể tùy tiện phái nha hoàn đưa đón.

      Nếu như truyền ra ngoài, sau này Lục Uyển Nhi làm sao có thể ngẩng cao đầu mà sống, việc này mọi người mà biết, thế nào ở sau lưng cũng bàn tán linh tinh!

      Còn lễ vật này, đây là cái gì!

      Hứa thị tức giận , "Lục Cẩm Dương ở đâu?"

      Ngày trước Uyển nhi phái người tới đưa tin, thuyết phục Cố Du Hiên khiến cho Lục Cẩm Dương cùng nhau trở về.

      "Phu nhân , ngày hôm nay là ngày đoàn tụ của Nhị phu nhân với Lục phủ, về sau Nhị phu nhân là người của Cố gia, khó có cơ hội quay trở lại, nàng đến quấy rầy, bất quá xin thân gia phu nhân hãy yên tâm, chờ Nhị phu nhân ở đủ ngày, nàng tới đón Nhị phu nhân hồi phủ."

      Sau khi xong những lời mà Lục Cẩm Dương dạy, trong lòng Trần Oánh nơm nớp lo sợ, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, Hứa thị hay Lục gia, nàng đều rất sợ, bởi vì chỉ cần mấy câu bất hòa tâm ý, nàng nhất định bị xử lý. Ngay tại buổi sáng, lúc đầu Lục Cẩm Dương còn khách khí tiêu sái ở cỗ kiệu phía sau Lục Uyển Nhi, ai ngờ lúc sau liền thay đổi chủ ý, là lúc này nàng quay về Lục gia hợp cấp bậc lễ nghĩa, tạm thời ngoại tổ gia trước dàn xếp hết mọi chuyện, khi nào Lục Uyển Nhi quay về báo cho nàng tiếng.

      Đúng là nàng xui xẻo, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trở thành nha hoàn bị Lục Cẩm Dương nhìn trúng, cùng với Lục Uyển Nhi, Lục Cẩm Dương còn có lòng nhắc nhở nàng, nên tránh thời gian có Lục Nguyên, nếu hai người đồng thời ở đây, nàng nhất định khổ sở .

      Nhưng chỉ cần mình Hứa thị, cũng làm cho da đầu người ta phải run lên.

      "Còn có. . . . . . Còn có, phu nhân , hi vọng Lục phu nhân thích lễ vật mà nàng chuẩn bị. Lễ tuy đơn giản nhưng tâm ý nhiều, đều là chọn lựa kỹ càng mới có được."

      Lời này của Lục Cẩm Dương quả nhiên có ý tứ, ý là cho Hứa thị biết, đồ vật này nọ quan trọng, quan trọng là ... thành ý, nếu Hứa thị ghét bỏ, chẳng phải là trọng giàu khinh nghèo sao.

      "Ngươi. . . . . ." Hứa thị nổi giận, giơ tay tính đánh Trần Oánh.

      Vẫn là lục Uyển Nhi đúng lúc, đem tay Hứa thị ngăn lại.

      "Mẫu thân, thỉnh người vào trong bàn bạc với nữ nhi lúc." Lục Uyển Nhi mỉm cười, "Xin nương chờ lát."

      "vâng. . . . . ."Trần Oánh giải vây cho Lục Uyển Nhi, Trần Oánh tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt, ngừng đáp lời, biết phu nhân tại sao lại đem việc này giao cho nàng, bất quá nghĩ lại, nếu làm tốt việc này, về sau trước mặt phu nhân nàng càng có thêm địa vị.

      "Uyển Nhi, vì sao lại cản mẫu thân." Vào nội đường, Hứa thị khó hiểu hỏi, “ Vốn dĩ do tiểu tử Cố Du Hiên trèo cao, mẫu thân tất nhiên để cho bọn họ ủy khuất ngươi như vậy."

      "Mẫu thân, sính lễ nhận, nữ nhi là người của Cố gia, tại tức giận, có lợi cho tương lai sau này của nữ nhi. . . . . ."

      thân mình Hứa thị có chút run rẩy, đem toàn bộ cốc trà bàn đánh vỡ, "Cố Du Hiên là phu quân của ngươi, vậy còn Lục Cẩm Dương!"

      "Nha đầu kia biết tốt xấu, muốn làm ngươi khó xử."

      Lục Uyển Nhi nhíu mày, "Có thể nàng ta vô tình, hoặc do Vương ma ma bên người chỉ bảo."

      Hà thị cấp nha hoàn lưu lại bên người Lục Cẩm Dương cũng đơn giản, Vương ma ma làm việc thành thục còn hiểu ít dược lý, Liên Sinh trời sanh tính cách điềm tĩnh làm việc chững chạc, Thất Vĩ thông minh hiếu động, cứng mềm có đủ, ai cũng có sở trường riêng.

      Hứa thị con ngươi xẹt qua tia tàn độc, "Mama bên người Lục Cẩm Dương? Nếu nàng ta cản trở trừ khử, ngươi làm được giao cho nương làm."

      Hứa thị đây là muốn nhúng tay vào việc của Cố gia !

      Tất nhiên bị Lục Uyển Nhi ngăn lại, Cố Du Hiên khôn khéo, như thế nào chịu được kẻ khác dùng quyền lực làm việc sau lưng mình, thể vì hạ nhân mà làm cho thoải mái.

      Lục Cẩm Dương chính là ví dụ tốt nhất !

      "Nương, ngươi yên tâm, nữ nhi tự có chủ trương." Lục Uyển Nhi .

      Hứa thị thở dài hơi, "Uyển Nhi, phải nương với ngươi, trong triều đình người hiển quý nhiều biết bao nhiêu, lấy thân phận của ngươi, mặc dù lấy chồng Vương Công quý tộc, chọn người tài tốt vẫn có, vì sao. . . . . ."

      "Vì sao nhất định chọn Cố Du Hiên, còn muốn khuất thân làm bình thê của , đứng dưới Lục Cẩm Dương!"

      Lục Uyển Nhi cầm tay Hứa thị, "Nương, đến tình trạng tại của Du Hiên như thế nào, đứng nhì trong kỳ thi Điện thí, chứng minh là người có tài, huống hồ ngoại tổ cùng cậu phải cũng qua Cố Du Hiên xứng với hắc mã, ngày sau tất nhiên chiếm được vị trí đứng đầu."

      "quan trọng là nữ nhi thích chàng." Lục Uyển Nhi khóe miệng cười nhạt.
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 14: ngoại tổ

      "Uyển Nhi. . . . . ."

      Con ngươi Lục Uyển Nhi buông xuống, có chút đau thương, lúc ấy Hứa thị liền mềm lòng.

      Trong phút chốc, giọng Hứa thị nghẹn ngào, "Uyển Nhi, lúc trước ở trong phủ, ngươi với nương, cần chăm sóc nha đầu kia, cứ bỏ mặc nó, giờ nha đầu kia lại giống như con ngựa hoang, thanh danh bị hủy, đến quá khứ như thế nào, giờ lập gia đình vì sao ngươi đối với nàng vẫn còn dung túng, còn ở trước nàng cúi đầu, nương , rốt cuộc là vì sao?"

      "Người yên tâm, chỉ bằng Lục Cẩm Dương, nàng tuyệt đối phải là đối thủ của nữ nhi." Khóe miệng Lục Uyển Nhi lên tia cười lạnh.

      Từ bé đến giờ, Lục Cẩm Dương đều bại trong tay của nàng, lần này Cố Du Hiên cũng ngoại lệ.

      Lục Uyển Nhi chìm trong suy nghĩ, nàng muốn Lục Cẩm Dương đều phải thua nàng, chỉ cần nàng ở Cố gia, còn lo có cơ hội sao, chỉ cần vài câu, Lục Cẩm Dương chắc chắn nhịn được.

      Nàng muốn thắng Lục Cẩm Dương, muốn cho cả cuộc đời của Lục Cẩm Dương chỉ toàn là ác mộng, giải quyết như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho nàng ta sao.

      Nàng nhớ , cũng trong ngày xuân ấm áp như thế này, tình cảm giấu kín từ lâu, nàng cố lấy dũng khí hướng người ấy thổ lộ cõi lòng, thậm chí chuẩn bị tốt tất cả, đổi lấy chỉ nhận được cự tuyệt vô tình, người ấy lại đem tôn nghiêm của nàng tùy ý giẫm đạp.

      Ngực Lục Uyển Nhi bỗng nhiên quặn đau, nàng người ấy sau này nhất định hối hận, từ đó liền cắt đứt quan hệ.

      "Phụ thân vẫn cần mẫu thân trợ gíup"

      "Đó là tất nhiên, cho dù ngày sau ngươi cùng Lục Cẩm Dương nổi lên tranh chấp, phụ thân nhất định che chở cho ngươi." biểu tình Hứa thị thoáng dịu xuống.

      Sau khi được Lục Uyển Nhi khuyên bảo, cuối cùng Hứa thị cũng hiểu ra, đành gắng gượng tiếp nhận, làm cho Trần Oánh vô cùng cảm kích.

      . . . . . .

      Thoạt nhìn tâm tình của Lục Cẩm Dương rất tốt.

      Xuyên thấu qua rèm cửa xe ngựa, nàng lẳng lặng nhìn ngắm cảnh vật ở xung quanh , đường cái thanh các tiểu thương rao bán, thanh tiểu hài tử nô đùa, làm cho nàng cảm thấy thực hạnh phúc.

      Hôm qua mưa to suốt đêm , giống như đem hết mọi thứ hèn hạ tăm tối nhất thế gian mà rửa sạch, Lục Cẩm Dương thích thú hít thở bầu khí mới mẻ này.

      bao nhiêu lâu nàng chưa thấy qua cảnh tượng hoạt bát như vậy.

      Khi còn ở thiên viện, nàng gần như tách biệt với bên ngoài.

      Bảng hiệu Hà phủ từ xa có thể nhìn thấy, hai chữ mạ vàng nổi bật nhanh chóng đập vào mắt Lục Cẩm Dương, khóe mắt nàng tia ấm áp, đây là nơi nàng quen thuộc nhất, cũng là nơi mà nàng cảm thấy áy náy vô cùng, thậm chí vào đêm khuya nàng còn mơ thấy bản thân mình đứng trước cửa Hà phủ, nhưng lại do dự dám bước vào.

      Ngoại trừ cao hứng, Lục Cẩm Dương còn có chút khẩn trương.

      Kiếp trước, nhà ngoại tổ bởi vì triều đình có biến nên họa ập đến, cả nhà nàng bị tịch thu tài sản, giết hết mọi người, ngay cả dòng họ xa cũng bị liên lụy, Hà gia phồn thịnh giống như phù dung sớm nở tối tàn, vỏn vẹn chỉ trong ngày liền lụn bại ngã xuống.

      Lúc trước lòng của nàng đều đặt người Cố Du Hiên, đối với chuyện ở ngoài, hết thảy đều quan tâm, chỉ nghĩ cách làm thế nào để Cố Du Hiên tín nhiệm nàng lần nữa, lúc đó nàng mang thai Thanh nhi được tám tháng, nghe được tin do Trần Oánh cố ý , liên tục ngả vài bước, cho nên Thanh nhi đủ tháng liền sinh ra, nàng cũng suýt nữa khó sanh mà chết.

      Cẩm Dương nhớ ngoại tổ mẫu cả đời kiêu ngạo, cuối cùng lại dùng chín thước lụa trắng kết liễu cuộc đời của mình, chắc hẳn người rất tuyệt vọng.

      Là nàng nhiều lần phụ tâm ý của ngoại tổ, vậy mà trước khi chết người còn lo lắng cho ngoại tôn nữ là nàng về sau có sống tốt hay .

      Khóe môi Lục Cẩm Dương cắn đến trắng bệch, cả đời này, bất luận như thế nào, nàng đều phải bảo trụ Hà gia tốt.

      "Cố phu nhân. . . . . . xin lỗi , lão phu nhân có mệnh lệnh, người của Cố gia được phép xuất tại đây, cho nên. . . thỉnh Cố phu nhân hãy quay về."

      Quản gia Hà phủ cúi đầu, khiêm tốn , hạ nhân từ xa trông thấy xe ngựa của Lục Cẩm Dương, tất nhiên là bẩm báo lão phu nhân, việc cho tiểu thư vào cửa là lão phu nhân tự mình hạ lệnh, ở giữa truyền lời, dám cầu gì quá đáng, chỉ cầu Lục Cẩm Dương thủ hạ lưu tình, đừng đem tức giận trút người của .

      Đúng như dự kiến, Lục Cẩm Dương thản nhiên cười, " có việc gì, ta hiểu, ta trách ngươi."

      Lúc ấy nàng quan tâm đến ngăn cản của ngoại tổ, cố ý cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn , thời điểm gả cho Cố Du Hiên, ngoại tổ mẫu , Cố gia cùng Hà gia nàng chỉ có thể chọn , là nàng làm ngoại tổ mẫu tức giận.

      Tiểu tứ thở phào cái.

      Lục Cẩm Dương đột nhiên quỳ xuống, dáng người kiên cường, kiêu ngạo siểm nịnh , "Ngoại tôn nữ bất hiếu Lục Cẩm Dương thỉnh an ngoại tổ mẫu, hy vọng tổ mẫu khỏe mạnh."

      Tiểu tứ giống như nhìn thấy quỷ, kinh hãi đến mức miệng khép lại được.

      "Phu nhân, người làm cái gì vậy?" Vương ma ma cùng Liên Sinh mở to hai mắt nhìn.

      Thái độ Lục Cẩm Dương kiên quyết và chân thành , "Các ngươi cần khuyên ta, lòng ta định."

      Tiểu tứ tin vào mắt mình, vội vàng phân phó thủ vệ canh cửa, rồi nhanh chóng rời , Hà lão phu nhân tuy rằng ra lệnh, cho Lục Cẩm Dương tiến vào Hà phủ nửa bước, nhưng nếu để ý kỹ chút, biết được lão phu nhân chẳng qua chỉ là nhất thời tức giận mà thôi.

      Để cho Đại tiểu thư đường đường chính chính quỳ trước cửa, ai u, đây là chuyện gì đây!

      "Phu nhân, người. . . . . ."Biểu tình mặt Liên sinh thay đổi ngừng.

      Ai cũng nghĩ tới, Lục Cẩm Dương lại dùng cách như vậy đến thỉnh tội.

      Vương ma ma cùng Liên Sinh nhìn nhau gật đầu, liền quỳ gối ở phía sau Lục Cẩm Dương. Mặc kệ Lục Cẩm Dương làm cái gì, các nàng nhất định làm theo ... tận lực chống đỡ cho phu nhân của các nàng.

      Lục Cẩm Dương có ngăn cản, cũng nhiều lời, chỉ im lặng quỳ , đối với ánh mắt khác thường của người xung quanh nhìn như thấy.

      Ở trong lòng của nàng, ai cũng quan trọng bằng ngoại tổ mẫu.

      . . . . . .

      Hà lão thái xiêm y màu nâu nhạt, hoa văn hình mây uốn lượn, tóc bạc trắng gần hết đầu, ánh mắt sâu rực sáng.

      ràng người ngoài sáu mươi, giờ phút này lại giống như đứa , lại cố ý làm ra vẻ quan tâm, " Cố phu nhân rời , Hà phủ bé, tiếp được Cố phu nhân cao cao tại thượng."

      Hà thị qua đời sớm, để lại Lục Cẩm Dương bảy tuổi, còn có Lục Cẩm Thịnh chỉ mới lọt lòng.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Dương, khi đó nàng ngồi trong phòng khóc nức nở, Hà lão phu nhân liền tự với mình, Lục Cẩm Dương tuy rằng có mẫu thân, nhưng nàng còn có ngoại tổ mẫu, còn có toàn bộ Hà gia thương.

      Thậm chí có khi còn đem Lục Cẩm Dương bảy tuổi cõng ở lưng, làm nàng vui vẻ, chỉ cần Lục Cẩm Dương vui vẻ, Hà lão phu nhân cái gì cũng cố gắng làm.

      Lúc ấy Lục Cẩm Dương biết bị Cố Du Hiên bỏ bùa mê gì, nhất định cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn , nàng lấy thân phận ngoại tổ mẫu khuyên bảo cũng thể nào ngăn cản, khiến nàng tất giận, nằm giường rất lâu.

      Lục Cẩm Dương quyết tâm, thành thân gần năm , cũng quay về Hà gia lần nào.

      Nàng giận Lục Cẩm Dương nên người, nhưng đau lòng nhiều hơn, đứa nàng cưng chiều trong lòng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại tới nhà người khác chịu ủy khuất.

      Thời điểm nàng nghe tin Lục Uyển Nhi lấy thân phận bình thê gả cho Cố Du Hiên, suýt nữa mang theo cậu của Lục Cẩm Dương san bằng Cố gia. Cuối cùng vẫn bị lão thái gia ngăn lại.
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :