1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trâu Già Gặm Cỏ Non - Thương Tố Hoa (66c) (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25: Trâu già gặm cỏ non (7)


      Hàn Tâm rồi, tin tức này là từ em trai của ấy Hàn Tĩnh thông báo cho biết. Tô Hoa nghe xong, mặt lộ ra nụ cười tế nhị: "Vậy sao? Cậu cho tôi xin số điện thoại của ấy ."
      Tĩnh Ca Ca nghi ngờ đề phòng: Chẳng lẽ còn muốn toan tính gì nữa? Vì vậy, hỏi câu: "Để làm gì?"
      Tô Hoa quét mắt nhìn cái, khinh bỉ: "Chị của cậu lấy hết tiền của tôi rồi bỏ chạy, tôi phải gọi điện hàng ngày cho ấy, thúc giục ấy trả tiền lại cho tôi!"
      Tĩnh Ca Ca cười đến bất đắc dĩ: này, còn tưởng rằng ghi hận những chuyện chị làm, ra là bởi vì chuyện này. Ha ha, vì 43 vạn mấy hào đó mà làm um sùm là cực phẩm. kêu chờ chút, sau đó ra ngoài, ước chừng hơn 10 phút sau trở lại, trong tay cầm thêm túi xách to.
      Hành động của làm cho Tô Hoa hiểu lầm, tưởng muốn đến nơi khác ít người để chuyện, hoặc là có ý đồ gì đó với mình.
      Tô hoa lùi lại bước: "Tại sao phải đến chỗ ít người chuyện? Chúng ta quang minh chính đại có chuyện gì phải dấu diếm."
      Tĩnh Ca Ca liếc cái, im lặng: "Xin lỗi, tôi đối với phụ nữ lập gia đình có hứng thú."
      Tô Hoa thở dài cái: Àh, phụ nữ lập gia đình bị rớt giá thê thảm...... Nhất định phải nhắc nhở Tiểu Lương cùng Tiểu Bạch, kết hôn trễ chút!
      Phòng thứ hai của khoa hôm nay trống, Tĩnh Ca Ca đem túi xách mở ra, bên trong từng chồng từng chồng Mao Chủ Tịch được chất đầy, bao gồm mười cọc, năm cọc tiền lớn cùng mấy cọc tiền , còn có mấy hào kêu leng keng bên trong. Tô Hoa muốn khóc: Đây chính là những đồng tiền của mình mà!
      Tĩnh Ca Ca cong cong khóe miệng: " có biết chị tôi tốn bao nhiêu thời gian cùng sức lực mới sắp xếp xong đống tiền này , tất cả đều ở đây, nếu sợ thiếu...... kiểm tra lại , có lẽ còn sót ở góc nào đó."
      Tô Hoa ngẩng đầu lên, nhìn cái, chợt nhón chân lên, vươn tay vỗ vào bả vai của hai cái: "Huynh đệ tốt, ân oán của chúng ta sau này xóa bỏ, có điều cậu vẫn chưa cho tôi biết số điện thoại của chị cậu."
      Hàn Tĩnh cảm giác có gì đó giải thích được: thể , vài thời điểm này rất nam tính. Nhưng mà nghi ngờ cộng thêm khẩn trương: " muốn làm gì?"
      "Chuyện tốt mà, tôi định giới thiệu vài đối tượng cho chị cậu, cách nhìn người của tôi cùng chị cậu kém bao nhiêu đâu." Tô Hoa vô cùng nghiêm túc : "Đúng rồi, cậu có cần ? Tôi có thể giúp cậu, cậu cũng biết, những chuyện mai mối này phụ nữ lập gia đình rất thích làm."
      Ở nước Mỹ xa xôi, sau khi nghe Hàn Tĩnh tường thuật lại những lời này, Hàn Tâm cũng cười, lạnh nhạt : ", ánh mắt con bé đó quá độc, chị dám tiếp nhận." xong ngừng lại chút, "Có điều, ngược lại em phải chú ý."
      Hàn Tĩnh hiểu: "Em thế nào?"
      "Tuổi em cũng còn , nên tìm bạn ." Hàn Tâm nhàng, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng: Gần đây nội dung câu chuyện của Hàn Tĩnh thường xuyên xuất tên con bé kia.
      Hàn Tĩnh cười lớn: "Chị, sao giọng điệu của chị cùng Tô đại gia giống nhau quá vậy."

      ***
      Mẹ Tô tìm luật sư ủy thác công việc ly hôn, việc Tô Quốc Quân ăn vụng ở bên ngoài có chứng cớ cụ thể, cho nên ông muốn làm ầm ĩ ở tòa án cũng dễ dàng. Mọi chuyện tiến triển hề gặp bất cứ khó khăn nào, nhưng vào phút cuối cùng, buổi tối trước khi ký tên vào đơn ly hôn, Tô Quốc Quân chợt trở quẻ. muốn khoản “tiền bồi thường”, con số cũng lớn lắm- trăm vạn!
      Ngay lúc đó huyết áp của mẹ Tô tăng vọt......
      Lão Thẩm chạy tới bệnh viện, mẹ Tô nằm giường bệnh. Đưa bà tới bệnh viện là hàng xóm, bà vốn có hẹn với mẹ Tô siêu thị mua hàng giảm giá nhưng chờ cả ngày cũng thấy mẹ Tô. Vì vậy bà ghé qua nhà để kêu mẹ Tô thấy người đàn ông chạy , còn mẹ Tô nằm mặt đất, hôn mê. Bà liền gọi 120 đưa mẹ Tô bệnh viện, bà gọi điện thoại cho Tô Hoa, kết quả đứa này tắt máy, cuối cùng tìm trong điện thoại hồi phát số của con rể, cho nên Lão Thẩm tới.
      Lão Thẩm nhìn hàng xóm cám ơn, sau đó kêu tài xế đưa hàng xóm về nhà trước. Nhìn mẹ Tô nằm giường bệnh, sắc mặt Lão Thẩm càng lạnh lùng, chợt cười cái: Chưa tới phút cuối cùng chưa buông tay, vậy để cho ông chết cách triệt để nhất.
      Thụy An là luật sư và là đối tác của Phương Thiên Hoành, sau khi bàn xong công việc Phương Thiên Hoành tính toán tan ca sớm, trở về nhà với Tiểu Khả và con của . Đáng tiếc cặp công văn vừa mới xách lên, điện thoại của bỗng đổ chuông. Vừa nhìn mã số, chợt cảm thấy nhức đầu: tìm tới mình nhất định có chuyện tốt.
      Quả nhiên, trong điện thoại người nọ đem chuyện phải vụ án giao cho , còn quy định ba ngày phải xong! Mô Phật, ba ngày? tưởng ông đây là luật sư riêng của sao! Phương Thiên Hoành cáu kỉnh, đáng tiếc trước khi nổi kịp giận, người khác vô cùng sáng suốt mà cúp điện thoại.
      Phương Thiên Hoành khóc ra nước mắt: Tiểu Khả, con , xin lỗi hai người.
      đến quan hệ của Phương Thiên Hoành nhà ta cùng với bọn người nhà Lão Thẩm, chỉ có thể dùng hai chữ "tế nhị" để hình dung. Phương lão gia là lão Ngoan Đồng rất sáng suốt ngày ngày gieo vào đầu Thiên Hoành những thứ như: "Thiên Hoành à, con phải tạo mối quan hệ tốt với Tiếu Ngu, cần gì con phải cố gắng giúp " ,"Thiên Hoành à, nghe Tiếu Ngu XXX rồi, con nhanh giúp " "Thiên Hoành à......"
      Có lúc Phương Thiên Hoành muốn hỏi lão gia câu: Cha đến tột cùng là cha con hay là cha của Tiếu Ngu?
      Nhưng Phương Thiên Hoành sờ sờ cái đầu của mình, dám, sợ cây gậy Phượng Hoàng trong tay lão gia. Từ đến lớn, có ông trời làm chứng, số lần em của bị đánh còn nhiều hơn số lần ăn cơm, lòng đó là ám ảnh khó quên!
      Dĩ nhiên, những Phương Thiên Hoành, còn có cục trưởng Trần cũng nhận được điện thoại.
      Lão Thẩm vẫn ở trước giường bệnh canh chừng mẹ Tô. lúc sau, mẹ Tô tỉnh lại, bà nhìn cái, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Tiếu Ngu, sao con lại ở chỗ này?”
      Lão Thẩm đứng dậy rót cho bà ly nước ấm: "Tô Tô bận học, con có báo cho ấy biết chuyện này, lát ấy tan lớp, con đón ấy tới đây. Mẹ, hôm nay xảy ra chuyện gì? Vì sao mẹ lại ngất xỉu ở trong nhà? Bác sĩ do mẹ bị kích động, dẫn đến huyết áp tăng cao đột ngột."
      Mẹ Tô cúi đầu uống nước, cười hai tiếng : "Đừng nghe bác sĩ bậy, do mấy ngày nay quá mệt mỏi. Phải lo sửa sang lại nhà cửa, ném hết tất cả đồ đạc của ông ta ra đường......"
      Lão Thẩm cũng muốn làm mẹ Tô khó chịu, chỉ ngồi chuyện phiếm với bà.
      Tô Quốc Quân về đến nhà, thở hổn hển, giống như lạc mất ba hồn bảy vía. Tô Mạn thấy vậy khỏi giật mình: "Cha, xảy ra chuyện gì?"
      Tô Quốc Quân ngẩng đầu lên, lắp bắp: "Mẹ cả con té xỉu bất tỉnh, bà ấy chết chứ?" kể chuyện tìm mẹ Tô, chuyện đòi bà phải “bồi thường” cho trăm vạn, hết cho Tô Mạn nghe.
      Tô Mạn im lặng hồi, sắc mặt rất lạnh: "Cha ngay khi thấy mẹ cả té xỉu cha liền chạy ?"
      Tô Quốc Quân gật đầu: "Khi cha cũng có ai thấy, Tiểu Mạn, con xem mẹ cả của con có xảy ra chuyện gì ? Lỡ như đến giờ bà ấy vẫn chưa tỉnh lại biết làm thế nào?"
      Từ đáy lòng Tô Mạn khinh bỉ người đàn ông này: Ông cho rằng ai nhìn thấy người nào đoán được là do ông làm sao? Nhưng thực tế lại an ủi Tô Quốc Quân rằng có chuyện gì, mẹ cả bị cao huyết áp cũng phải là chuyện lạ.
      Tô Quốc Quân thở dài hơi: "Nếu phải là do Thẩm Tiếu Ngu rút vốn chịu đầu tư, làm hại cha nợ nầng chồng chất, dám đến công ty, còn phải lẫn trốn chủ nợ, thậm chí em trai con cũng lỡ chuyện du học. Nếu vì những chuyện đó cha lại làm khó dễ mẹ cả của con sao?"
      Là do ông có bản lĩnh, Tô Mạn quét mắt nhìn ông cái, giọng tỉnh táo: "Cha, việc đến nước này, cha phải cố gắng tỉnh táo, chắc chắn em đến đây hỏi tội cha, cha phải kiên định lập trường của mình. Chuyện mẹ cả ngất xỉu phải là do cha cố ý, sau đó xin lỗi bọn họ, nếu như bọn họ chấp nhận cũng sao. Quan trọng nhất là......" nhìn Tô Quốc Quân cái: "Dùng trăm vạn đổi tự do và sức khỏe cho mẹ cả. Nếu như cha vẫn tiếp tục dây dưa, thỉnh thoảng làm bà kích động mà ngất xỉu, ảnh hưởng tốt đến sức khỏe, cha có đúng ? Kiên định điểm này, bọn người đó chắc chắn lòi tiền ra ngay!"
      Nhìn thấy Tô Quốc Quân chần chừ, Tô Mạn mỉm cười: "Dĩ nhiên, nếu như cha muốn làm người tuyệt tình cũng được, quan trọng. nhà bốn người chúng ta có thể mướn phòng trọ giá rẻ, em trai du học cũng được. Mặc dù làm mai tài năng nhạc của nó có chút đáng tiếc, mẹ bệnh...... Thôi, dù sao có hay cũng như nhau. Quan trọng là từ giờ phút này nhà bốn người chúng ta có thể quang minh chính đại sống bên nhau."
      Sau khi nghe xong, Tô Quốc Quân vừa cảm động vừa đau lòng, càng thêm quyết tâm chăm sóc Tô Man, chăm sóc gia đình này tốt.
      Tô Mạn đến phòng của em trai, đánh đàn, ngón tay thon dài lướt phím đàn trắng đen linh hoạt, tiếng nhạc giống như nước chảy mây trôi chui vào trong tai. Tô Mạn cười dịu dàng: "Rất hay!"
      Tô Hàng ngừng lại, nhìn chị cái, ánh mắt trống rỗng: "Chị, chị làm sao vậy? Ai ăn hiếp chị?" Đồng thời vươn tay vuốt lung tung.
      Đúng vậy, nhận ra, Tô Hàng nhận ra. thiên tài nhạc, sao có thể để học ở học việc Lung Á trong nước? Vì sao em phải chịu thiệt thòi như vậy? Cổ họng Tô Mạn căng thẳng, sau đó rất nhanh hít sâu, điều chỉnh tốt tâm tình, tới bên cạnh Tô Hàng, kéo tay của : " có việc gì, chị chính là muốn nghe Hàng Hàng đánh đàn thôi, Hàng Hàng nhà ta là giỏi!" xong nhàng véo vào khuôn mặt của em trai.
      Tô Hàng đỏ mặt, vươn tay lên mặt của Tô Mạn, giọng : "Chị, có em ở đây, ai có thể ăn hiếp chị. Cha mẹ cũng được!"

      ***
      Tiểu Phương dẫn Tô Hoa bệnh viện, nghe mẹ vào bệnh viện, Tô Hoa cũng muốn phát điên lên rồi, vừa đến bệnh viện liền hung hăng đánh Lão Thẩm ba quyền, giận giữ : " là tên khốn kiếp, tại sao báo cho em biết sớm!"
      Mẹ Tô khuyên can: "Tiểu Hoa, đừng trách Tiếu Ngu, nó cũng là vì muốn tốt cho con, học quan trọng hơn."
      Lửa giận của Tô Hoa khó khăn dập xuống: "Nghỉ học buổi có sao? Bây giờ là mẹ có chuyện, ngộ nhỡ......" còn chưa hết nổi nữa. Mẹ tuổi cao lại có bệnh cao huyết áp, làm sao có thể lo lắng đây?
      Lão Thẩm chỉ nhàn nhạt mà cười, bị đánh thể phản đòn, bị mắng dám cãi lại. đứng ở bên ngoài chờ Tô Hoa cùng mẹ vợ chuyện, chờ mẹ vợ buồn ngủ, mới kêu Tô Hoa ra ngoài.
      Tô Hoa trừng mắt liếc cái, hỏi: "Có phải Tô Quốc Quân làm hay ?"
      Lão Thẩm nắm lấy tay bọc vào trong túi của mình, ấm áp dễ chịu, thanh trầm ổn: "Bây giờ còn biết, điều tra."
      Cảm nhận nhiệt độ trong túi Lão Thẩm, trong lòng Tô Hoa cũng ấm áp trở lại, tựa vào trong ngực Lão Thẩm, cọ xát: "Lão Thẩm, có cách gì để tiêu diệt Tô Quốc Quân ?" cắn răng nghiến lợi : "Em bây giờ rất rất rất muốn giết chết ông ta!”
      Phong Vũ Yênhoài thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26: Trâu già gặm cỏ non (8-)


      Buổi tối Tô Hoa cùng Lão Thẩm đều ở lại bệnh viện. Vừa mới sáng sớm mơ mơ màng màng bỗng nhiên nghe được giọng liền tỉnh lại, mở mắt ra thấy lão bà bà ung dung tới!
      Lão bà bà nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lạnh lùng: "Nhanh rửa mặt, lát nữa tính sổ với hai người sau." xong, ánh mắt bà dần ôn hòa, quay đầu nhìn mẹ Tô, đặt bình giữ nhiệt lên bàn: "Tôi có mang cháo trắng trứng muối thịt nạc, chị ăn chút . Chị bây giờ phải lo cho sức khỏe của mình trước, những chuyện tạp nham khác giao cho hai đứa làm."
      Mẹ Tô rất cảm động, sáng sớm lão bà bà đến thăm , còn chuẩn bị cháo trắng cho mình, làm cho bà vô cùng áy náy. Bà húp được hai ngụm cháo, đột nhiên cảm thấy con mình gả lầm người: Ông bà trong nhà quan tâm lại hiểu chuyện như vậy, con cháu có thể nghe lời sao?
      Cây gậy của lão bà bà gõ mặt đất hai cái, thừa dịp hai người kia còn chưa trở lại, bà giọng : "Chị thông gia, ngại quá, trước khi đến, tôi cũng tìm hiểu chút. Mặc dù có chút phải phép, nhưng vẫn muốn câu. Vì hạng đàn ông đó mà làm tổn thương đến thân thể đáng giá! Như vậy , trong khoảng thời gian này chị dọn đến nhà Tiếu Ngu , ở với tôi cùng hai đứa . Nếu người đàn ông kia muốn làm ầm ĩ, phải tới nhà chúng ta. Trong nhà có gì, nhưng nhiều người cũng giúp được tay, nếu muốn ngang ngược, tôi cho biết tay!"
      Nghe lời khí phách này, mẹ Tô sửng sốt vài giây, kịp phản ứng, mỉm cười, nắm chặt tay lão bà bà: "Ý tốt của chị tôi xin nhận, nhưng muốn làm phiền."
      Tô Hoa vừa đúng lúc đến cửa, nghe đề nghị này của lão bà bà là rất đúng ý mình, cũng muốn như vậy. Thế nhưng lại thể mở miệng khuyên mẹ đồng ý, lão bà bà chủ động đến đây hiếm thấy, là vợ nếu chuyện này có vẻ vượt quá quyền hạn rồi. Tô Hoa nhẫn nhịn, muốn xoay người rửa tay, kết quả thấy Lão Thẩm đứng ở sau lưng. Nhìn thấy ung dung tới, nắm lấy bàn tay của giữ chặt trong lòng bàn tay của mình.
      Cũng biết vì sao, mẹ Tô đặc biệt thích nghe lời Lão Thẩm, khuyên mấy câu là thuyết phục được mẹ Tô, cuối cùng bà đồng ý đến ở chung với con và con rể.
      Nghe được bà đồng ý, Tô Hoa chính là người vui mừng nhất.
      Lão Thẩm phụ trách công tác vận chuyển, đưa hai vị trưởng bối về nhà, còn Tiểu Phương lái xe đưa Tô Hoa về nhà lấy quần áo cho mẹ Tô.
      Tô Hoa nghĩ tới gặp Tô Quốc Quân ở cửa, kiềm chế được, bước bước dài, nện quyền vào bụng của ông.
      Tô Quốc Quân ngờ tới dám ra tay đánh mình, đau đến cong eo lên, nén đau ra mấy chữ: "Tô Tô, mẹ con thế nào, có khỏe ?"
      Tô Hoa lấy cây chổi từ trong nhà, giơ lên đuổi Tô Quốc Quân ra ngoài: "Cút , thừa dịp tôi còn chưa lấy dao phay trong nhà ra."
      Thân thể Tô Quốc Quân run lên, nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt : "Tô Tô, cha tới là muốn cho con biết, cha cần trăm vạn nữa, 30 vạn là được rồi, đủ để cho em con du học là được."
      trăm vạn? Ha ha, Tô Hoa cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao mẹ Tô ngất xỉu: Người đàn ông này hề nghĩ tới níu kéo, mà chỉ nghĩ đến bòn rút được bao nhiêu tiền? Tô Hoa nở nụ cười lạnh: "Em trai? Cái đứa bị mù đó hả? cho nó biết đừng có mơ."
      Sắp xếp xong đồ đạc, Tô Hoa chưa vội về nhà, mà đến ngôi trường. Nơi này chủ yếu dành cho trẻ em khuyết tật, cũng là nơi Tô Hàng học. Kể từ sau cái năm Tô Hoa gạt chân làm nó bị thương, đến trường học của Tô Hàng, cũng muốn làm phiền nó. Năm đó, cảm giác mình rất quá đáng, bởi vì Tô Hàng có lỗi trong chuyện này. Đáng tiếc ai bảo nó là con trai của Tô Quốc Quân, ai bảo nó là đứa bé do Tiểu Tam sinh ra, ai bảo nó là em trai của Tô Mạn? Tổng hợp những yếu tố này, đủ để Tô Hoa đối với có ấn tượng tốt. Nhưng nếu phài vì chuyện mẹ nằm viện, cũng bao giờ tới tìm Tô Hàng.
      Nhưng đáng tiếc......
      Tô Mạn muốn điên rồi, đến trường học đón em trai, mới biết em trai có ở đây, hỏi thầy giáo mới biết là người chị khác đón nó . người chị khác...... Trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo: Tô Hoa!
      liên lạc với ai hết, chỉ thân mình đến trường học tìm Tô Hoa.
      Tài xế Tiểu Phương lén gọi điện thoại cho Lão Thẩm, lúc đó sắp xếp xong xuôi công việc, cùng luật sư Thụy An và Phương Thiên Hoành thảo luận vụ án của Tô Quốc Quân. Nghe xong cuộc gọi của Tiểu Phương, đứng dậy: " em, sắp xếp nhanh lên, hôm nay phải xong mọi thứ, trực tiếp giao cho cục trưởng Trần, biết phải làm thế nào."
      xong, vừa mặc áo khoác vừa ra ngoài. , Lão Thẩm cũng có chút lo lắng, lo sợ bà xã kích động làm ra những chuyện......!
      Ở cửa hàng bánh ngọt, Tô Hoa đưa bánh ngọt cho Tô Hàng, tức giận : "Ăn ." Thấy nam sinh đối diện vẫn nhúc nhích, cười nhạo: "Thế nào, sợ tôi hạ độc à?"
      Nam sinh nhàn nhạt lắc đầu: "Chị ăn trước , mới vừa rồi......" thu miệng thêm gì nữa, ra muốn là: "Mới vừa rồi tôi nghe bụng chị kêu".
      Tô Hoa dùng cái muỗng múc muỗng lớn, bỏ vào trong miệng, nhóp nhép ăn, giọng lạnh nhạt: "Cậu thích ăn."
      Nghe lời này, Tô Hàng mỉm cười, cảm thấy ăn cũng được ít rồi mới hỏi: "Chị tìm tôi có chuyện gì?"
      Tô Hoa nhìn ra ngoài ánh mắt trống rỗng, lâu mới đấm xuống bàn cái, giọng vẫn bén nhọn như cũ: "Tiểu tử, tôi muốn bán cậu cho bọn buôn người, khiến Tô Quốc Quân, mẹ cậu và chị cậu phải đau khổ."
      Tô Hàng thở phào nhõm: "Trước đây tôi cứ nghĩ chị khi dễ chị Tô Mạn, bây giờ nhìn lại bọn họ cũng khi dễ chị rồi." mỉm cười : "Bán tôi có thể được bao nhiêu tiền?"
      Đứa này...... làm cho người ta hận được. Nhưng điều này càng làm Tô Hoa thêm phiền não: "Cậu cũng biết mình nặng bao nhiêu cân ư, bán cậu cũng được mấy đồng!"
      "Hình như tới 100kg." Tô Hàng trả lời rất nghiêm túc.
      Khi Lão Thẩm chạy tới, chỉ thấy cảnh tượng hai chị em cùng nhau ăn bánh ngọt, mặt Tô Hoa vẫn còn nét tức giận, nhưng động tác tay lại rất dịu dàng, chăm sóc người nam sinh thấy ánh sáng. Lão Thẩm thở phào nhõm, đứng bên ngoài cửa nhìn lâu vào gương mặt của vợ mình.
      Tiểu nha đầu này mặc dù bộ dạng luôn tỏ ra hung dữ, đáng tiếc lòng dạ lại rất mềm. tức giận làm muốn triệt để tiêu diệt Tô Quốc Quân, nhưng đối với những người khác, làm nổi.
      Lão Thẩm nhíu mày, thầm nghĩ: Nhưng có người, chỉ nhìn thấy được bề ngoài của , cho rằng đứa con hung dữ khó trị, cho nên chút lưu tình tổn thương , ví dụ như...... Tô Quốc Quân!
      Nghĩ tới đây, liền về phía cửa hàng bánh ngọt.
      Tô Hoa nhìn nam sinh sau khi ăn bánh ngọt xong rồi, bên miệng lại dính chút bơ, vì vậy lên tiếng: "Này, tiểu tử, bẩn rồi, lau miệng của cậu ."
      Tô Hàng lấy tay sờ lung tung, ngược lại đem bơ bôi đầy miệng.
      Tô Hoa nhịn nổi, vì vậy đứng dậy, lấy khăn giấy, lau hết vết bơ dính mặt . Ý thức được hành động của mình quá mức thân mật, vội vứt khăn giấy, : "Người mù chính là người mù, làm chuyện gì cũng xong."
      Tô Hàng sửng sốt chút, ngay lặp tức bắt lấy tay Tô Hoa: " ra em vẫn luôn muốn gọi tiếng chị Tô Hoa, đáng tiếc dám. Rất xin lỗi, năm đó chuyện em té từ cầu thang liên quan đến chị, nhưng mọi người lại hiểu lầm. Em có giải thích với mọi người, đáng tiếc vô dụng. Em nghĩ, em chính là ngọn nguồn làm hai bên gia đình càng ngày càng nặng thành kiến."
      Lão Thẩm dừng chân lại, muốn tiến được muốn lùi xong. đứng cách Tô Hoa chỉ có mười mấy bước chân, nhìn mặt Tô Hoa xẹt qua vô số biểu cảm, buồn cười nhưng cười được, muốn khóc nhưng lại cố nén. biết lúc này tiểu nha đầu cần gian, để sửa sang lại biểu tình kịp che giấu của mình.
      biết qua bao lâu, kéo tay ra khỏi tay của Tô Hàng, sắc mặt rất lạnh: "Tiểu tử, ở nghĩa trang bên kia cũng ít Thánh Phụ rồi, cậu đừng quan trọng hóa mọi chuyện như vậy."
      Đáng tiếc lực nắm của Tô Hàng rất nhưng cũng thể hất ra, Tô Hàng chỉ nắm chút, nhưng hình như dùng hết sức lực của . mặt mang theo chút cầu khẩn: "Chị, chị cũng là chị của em, mặc dù em có năng lực bảo vệ chị, để người khác ăn hiếp chị, nhưng là...... Xin chị......"
      xong Tô Hàng lắc đầu, chậm rãi buông lỏng tay ra, vẻ mặt lại khác thường kiên định: "Đưa em trở về , đừng để chị Tô Mạn biết, nếu , chị ấy nhất định nổi điên."
      Lúc này Lão Thẩm tới, cười : " ấy điên rồi."
      Tô Hoa đột nhiên ngẩng đầu, hoảng hốt: "Sao lại tới đây?" Rất nhanh, nghĩ thông suốt, hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Phương ở bên ngoài: "Tên phản bội này!"
      Lão Thẩm đỡ Tô Hàng đứng dậy, lại nghe Tô Hàng khẽ mỉm cười, : "Là rể sao?"
      Có vài người mắt nhìn thấy, nhưng lại rất sáng suốt, đó là Tô Hàng. Có người mắt rất tốt rất sáng, nhưng lại dùng cái đầu heo ngu muội suy nghĩ, đó là Tô Quốc Quân. Nhiều gen tương đồng như vậy, tại sao có thể tạo nên hai loại người khác biệt ràng như thế?
      Điện thoại Tô Hoa sắp bị Tiểu Bạch gọi đến cháy máy luôn rồi, sau khi Tô Hoa đưa Tô Hàng trở về trường học, mới mở điện thoại di động lên. Tiểu Bạch xổ tràn, Tô Mạn ở trường học chờ . ta vừa khóc vừa kể lể, bắt cóc em trai ấy, bộ dạng làm ít người đồng tình. tại toàn trường dưới cũng biết hết rồi, ít người lên tiếng ủng hộ Tô Mạn, hưởng ứng đầu tiên chính là Tiếu Giai.... cùng Tiếu Giai hôm nghỉ lễ trước đó biết nhau rồi.
      Theo thống kê chính xác lắm, toàn trường muốn tìm Tô Hoa hỏi tội có hơn năm mươi người, khiển trách có hơn hai trăm người, ở trong lòng mắng chửi đoán chừng phải hơn ngàn người...... Còn có người đường ngang qua, số liệu này đoán được.
      Tô Hoa nhìn về phía Lão Thẩm bên cạnh cười: "Xem ra vận khí của em đúng là tốt." Nụ cười từ từ ít : "Là Tô Mạn ban cho, dùng dáng vẻ nhu nhược lấy được ủng hộ của quần chúng, mẹ nó, chiêu này quá tốt !"
      Lão Thẩm đưa tay sờ lên đỉnh đầu của xoa xoa hai cái, trong thanh mang theo nụ cười: "Nha đầu ngốc, đối phó người như thế thể dùng cứng rắn. ta có thể lợi dụng dư luận, em tại sao thể?"
      Tô Hoa cau mày: "Có ý gì?" dùng đầu suy nghĩ chút, nghĩ ra, càng cảm thấy đau đầu.
      Nụ cười Lão Thẩm sâu hơn, ôm Tô Hoa vào trong lồng ngực mình, chống cằm lên đầu : "Ngoan, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ giấc, đợi để xem kịch vui."
      Nằm ở trong ngực Lão Thẩm, Tô Hoa cảm thấy là ấm áp, chỉ là...... Cái gì ngủ? Này, giữa ban ngày ban mặc làm sao có thể ngủ đây! Hơn nữa mấu chốt chính là, Lão Thẩm rốt cuộc muốn khoe khoang chuyện hấp dẫn gì đây!
      Phong Vũ Yênhoài thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :