1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trân Châu Cảng - Randall Wallace (34 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 31
      Suốt mấy tiếng đồng hồ, họ bay thấp để bảo toàn nhiên liệu. Sau lưng các tay súng ở khoang cuối máy bay P-25 có thêm nhiều thùng nhiên liệu dự trữ. Họ cứ giữ những thùng nhiên liệu trống rỗng trong máy bay dự định khi đến đất liền mới vứt bỏ vì lo sợ khả năng người Nhật theo những thùng nhiên liệu rỗng phát ra tàu chiến Mỹ. Những nhà chiến thuật Mỹ rất sợ mất đội tàu chiến họ. Bởi vì nếu có tàu chiến họ thua cuộc chiến này. Còn các phi công thời gian có nhiều đấy nhưng chẳng còn đầu óc nào nghĩ đến chuyện đó. Nỗi căng thẳng phải tiết kiệm nhiên liệu khi cố bay ngược chiều gió và họ lường trước hoàn cảnh phải đối mặt với trận kích của Nhật. Còn Rafe khác, có khả năng tự để cho thói quen dẫn dắt máy bay của mình trong khi tâm trí theo đuổi chuyện khác. Mắt lơ đãng nhìn ra ngoài ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm, tìm về hình ảnh những cánh đồng xanh rờn của bang Tennessee. có thể ngửi thấy mùi xăng dầu quần áo cha , và mùi nhiên liệu máy bay của ông. biết mình trưởng thành đúng như cha mong đợi. Giờ số phận của được định đoạt, cần biết điều gì chờ đường tới Tokyo, chỉ biết cuộc đời thể thiếu 1 người mà trao trọn tình của mình. Thế là nhận ra ràng rằng: chỉ với tình , cuộc sống của mới hoàn thiện. Trong đời mình, bao giờ hy vọng rằng có được Evelyn, nhưng luôn nàng và thể tưởng tượng nổi rằng nàng còn . nhớ lời cha vẫn thường răn dạy các con trong thời kỳ khủng hoảng: “Cha biết cuộc sống đầy đủ đâu. Nhưng bấy nhiêu cũng là đủ giúp cho chúng ta sống còn.”

      Những suy nghĩ của Danny trong chuyến bay dài 700 dặm đến đất Nhật lại khác hẳn. Những ý nghĩ của biến thành ngôn từ đẹp đẽ dành cả cho Evelyn, mong muốn nàng hiểu tình của sâu sắc đến dường nào. Từ lúc rời Trân Châu cảng, đến nay Danny vẫn chưa quên cảm giác phải chia tay với nàng, 1 cảm giác trống trải còn hơn cả khoảng cách tâm hồn họ và là người phải lấp đầy cái hố vô hình ấy. biết xa cách đó là cái gì, chưa bao giờ ai như Evelyn. bảo rằng xa cách là 1 phần trong những bí mật của 1 tình thực thụ. cần biết nó là cái gì, phải đến được bên nàng bằng 1 cách duy nhất, đó là, những ý thơ chợt nảy ra mỗi khi nhớ về nàng. Trong chuyến bay từ bờ Tây Thái Bình Dương, Danny nghe tiếng lòng mình với Evelyn: Lòng đầy biết ơn, hớp từng giọt tùnh trong chén thánh tâm hồn của . Đối với những người khác, những từ ấy chẳng phải là thơ, biết đâu chẳng có người cho đó chỉ là những xúc cản nhất thời. Riêng Danny những lời đó rất , vì nó chính xác những cảm xúc của . Và đối với Danny, thế là đủ.

      Bờ biển Nhật Bản ra muộn hơn họ tưởng. Hoa tiêu mỗi máy bay tính toán lại mỗi dữ liệu cho phù hợp. phải tất cả các máy bay đều nhắm tới Tokyo, những máy bay có nhiệm vụ oanh kính các thành phố khác tách ra khỏi đội bay chính, và tất cả các máy bay tiếp tục tăng tốc càng tốt. Giờ họ còn cách ngọn cây trong gang tấc. máy bay của Doolittle, người ta tính toán thời gian đến được Tokyo, máy bay của ông đến bầu trời Tokyo vào lúc chạng vạng tối, lúc ấy bóng tối bảo vệ ông, nhưng vẫn đủ sáng để tìm mục tiêu. Ông thả bom cháy, và những đốm lửa ấy hướng hướng dẫn những người trong đội của ông đúng hướng khi đêm xuống. Nhưng bây giờ hoa tiêu lại bảo họ tấn công vào Tokyo khoảng giữa trưa, cũng như Hawaii, quần đảo Nhật Bản đầy rẫy những tàu tuần dương canh gác và đội phòng vệ miền duyên hải và vào mùa xuân 1942, giống như ngày 07/12/1941. Bởi vì lúc này Hoa Kỳ chính thức tuyên chiến với Nhật Bản. Tuy nhiên, những sĩ quan quân đội cũng như dân thường đứng từ dưới đất nhìn lên thấy máy bay lạ bay từ ngoài khơi vào người Nhật cũng phớt lờ những cảnh báo hệt như cách đó mấy tháng ở Hawaii. Chuông báo động khiến người ta quan tâm bởi họ nghĩ tấn công vào Tokyo là bao giờ có. Hôm ấy, ở Toyo là 1 ngày đẹp trời. Cả thành phố tràn ngập niềm lạc quan, chiến tranh còn xa như thể chỉ xảy ra cung trăng. Các chiến binh Nhật Bản chỉ làm cho cả Trung Quốc sống trong nỗi nhục nhã mà còn hạ nhục được cả nước Mỹ. Những cuộc tập trận khiến người Nhật cảm thấy yên tâm bởi những nhà lãnh đạo quân Nhật Bản bảo vệ Nhật Hoàng, và thành phố của họ. Trước 12g trưa, có tiếng còi báo động rú lên. Thanh niên trai tráng chạy lấy súng, nhưng đó chỉ là cuộc diễn tập thôi. Ngoài chợ, mẹ dắt tay con mua đồ và khi họ lướt nhìn những cánh máy bay lướt qua như những cánh diều thấp đến độ chạm cả vào cái mái tòa nhà cao tầng họ chỉ nghị đơn giản và thầm khen bay đẹp quá. ngồi chơi trong vườn, Nhật Hoàng nhìn thấy những chiếc máy bay thả bom với 4 động cơ gầm rú bầu trời cung điện hoàng gia trong lúc ông chuẩn bị ăn trưa. Nhật hoàng nghĩ đây là những chiếc máy bay do tướng tá mình sáng chế.

      Trong bầu trời ngoại ô thành phố, những máy bay lao xuống những mục tiêu riêng lẽ. Rafe và Danny cho máy bay lượn vòng tách nhau xa. Rafe hướng về phía 1 nhà máy sản xuất động cơ, còn Danny nhắm vào những thùng dầu gần cảng.

      Trước đó, họ cùng nghiên cứu bản đồ bay nhiều lần và ghi nhớ mục tiêu của nhau. Giờ máy bay là của họ, nhìn thấy và cũng thể liên lạc bằng máy bộ đàm. Mỗi 1 phi đội là 1 thế giới riêng. Mỗi 1 phi công mang 1 sứ mạng riêng. Trong lúc bận rộn chuẩn bị cho cuộc tấn công những tay cắt bom vẫn còn đủ thời gian viết những thông điệp lên những trái bom bằng phấn trắng. Mỗi trái bom nặng tới 500 pao. Riêng trái bom ở máy bay Danny, Anthony nguệch ngoạc dòng chữ trả thù cho Billly. Người khắc bom máy bay của Rafe chăm chú chờ lệnh, Rafe cho máy bay bay với tốc độ ổn định, mắt rời bầu trời đề phòng máy bay chiến đấu hoặc tên lửa phòng từ đất bắn lên. có gì, mở của khoang chứa bom, đưa máy bay lên độ cao theo đúng cầu và phẩy tay cho người cắt bom.

      nghe tiếng thông báo trong headphone bom rơi. 1 côt khói đen với những cột bụi đất vọt lên từ cái nhà máy là mục tiêu chính, vài giây sau, những mảnh gạch còn bay cao hơn cả máy bay nữa. những quả bom bất ngờ đồng loạt nổ khắp thành phố Tokyo. Lúc đầu ai biết tại sao có những trái bom này. Rất nhanh, quân đội Nhật Bản nhận ra những chiếc máy bay lạ mà người dân thông báo chính là những máy bay thực cuộc tấn công này. Đài phát thanh Tokyo ngừng phát những chương trình thường lệ để thông báo người dân tìm chỗ trú ngay vì kẻ thù thực kích vào thành phố này. Người Nhật cố thực 1 đợt chống trả, nhưng những chiếc máy bay ném bom kia biến mất ngay trước mắt chúng. Thiệt hại lớn nhưng nó diễn ra khắp nơi. 1 nhà máy ở đây bị phá hỏng, 1 địa điểm lọc dầu bị trúng bom, kho nhiên liệu nằm ở cuối thành phố bốc cháy, 1 bãi đất trống chất đầy những thùng đựng dầu phát nổ. Quân đội biết có bao nhiêu máy bay thực vụ tấn công này. Đáng sợ hơn, họ biết phải làm thế nào để giữ cho những máy bay này thực đợt tấn công mới. Cũng chính những người từng thúc giục Yamamoto tấn công vào Trân Châu cảng khiến cho người dân Nhật Bản tưởng rằng nước Nhật là bất khả xâm phạm. Giờ họ phải nhấc máy chuyện với Nhật hoàng giải thích cho ông ta chuyện gì xảy ra. biết bằng cách nào, biết máy bay nào cất cánh từ đâu, mà máy bay Mỹ có thể thả bom vào Tokyo như thể Nhật hoàng còn chưa biết có cuộc oanh tạc bằng bom này.

      Trong phòng phát thanh của cơ quan tình báo ở trân Châu cảng, họ nhận được các tín hiệu phát từ đài phát thanh Tokyo, người Mỹ gốc Nhật nghe và dịch thông báo cho những người khác có mặt trong phòng hôi hám rằng đài phát thanh Tokyo vừa đưa tin có 1 trận tấn công vào giữa thành phố và cầu dân chúng tìm nơi trú .

      Trong suốt 15 ngày sau, Evelyn nghe được tin tức gì thêm, dù là , có liên quan đến số phận của những người nàng quý.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 32
      “Trái bom cuối cùng rơi ở đây” hoa tiêu của Rafe thông báo. Đột nhiên 1 tràng lỗ thủng cày xới nền máy bay. Đầu đạn nóng hổi xuyên vào trông máy bay và bắn trúng người phụ trách vũ khí của đội bay.

      Viên hoa tiêu vừa mới kết thúc cuộc ném bom vừa qua la lớn:
      - Người phụ trách súng máy trúng đạn rồi – Red rời khỏi ghế phụ lái hối hả tiến tới đuôi máy bay.

      Nhìn thấy đồng đội mình gục xuống bất động, mở bộ đàm ngắn gọn: “Chết” Rafe quan sát bầu trời, la lên:
      - Nếu đám sói đầu tới, cậu phải bắn yểm trợ cho tớ nhé.
      - Rafe, cậu muốn tớ làm gì đây. Bắn rơi hết bọn chúng ư?
      - phải, hết máy bay Zero rồi, đó là pháo phòng đấy.
      – Rafe hét lên. Đạn từ những khẩu pháo bắn từ đất xé toạc bầu trời ngay trước mặt họ. nghiêng cánh của chiếc máy bay ném bom hết sang trái đến sang phải, nhưng tránh đc loạt pháo bắn lên như mưa. Rafe tắt động cơ để máy bay rơi tự do. Rafe và hoa tiêu thấy mình như ở trạng thái trọng lực, cuối cùng pháo phòng vẫn đuổi theo họ.

      Tổng thống Roosevelt ngồi xe lăn bên cạnh lò sưởi trong phòng làm việc của ông ta ở Nhà trắng. Trong lò đốt lửa, tấm chăn phủ đôi chân teo tóp sưởi ấm cho ông, nhưng ông nhìn đăm đăm vào lò sưởi tối đen như thể có ánh lửa nhảy múa trong đó. Gánh nặng non sông đè lên vai ông. Ông là 1 người độc, ở 1 chức vụ lẻ loi nhất thiên hạ.

      George đứng loanh quoanh gần đó. thể chịu đựng im lặng này lâu hơn nữa, rón rén đến bên cạnh.
      - Ngài có cần tôi mang gì đến , thưa ngài tổng thống? - cần đâu George. Roosevelt vẫn rời mắt khỏi bóng tối .
      - Tôi nghĩ về những đứa con trai tung hoành bầu trời Tokyo. Tôi phải là tổng thống đầu tiên lệnh cho quân đội phải tham chiến. Tôi tự hỏi biết những vị tổng thống khác làm thế nào để đứng vững và vượt qua mọi thử thách. Cứ mỗi khi có 1 vị tướng đến bên cầm theo 1 thông điệp tôi lại chạnh nghĩ họ định bảo tôi rằng 1 trong những chàng trai quả cảm của tôi vừa hy sinh. George gật đầu, đứng nán lại thêm 1 lúc nữa.

      Sau đó ông :
      - Thưa ngài, tôi có con trai để tham gia cuộc chiến này – George bảo.

      Lạ thay, khi nghe George …. tiếng Roosevelt ngẩng đầu lên nhìn ông- Nhưng tôi tin rằng, nếu có tơi cũng cảm ơn Chúa trời ban cho xứ sở này 1 vị tổng thống đầy tâm huyết như ngài đây. Roosevelt và george cứ đứng đó nhìn nhau. Tiếng Marshall bước vào. xuất của ông đúng lúc 2 người trò chuyện khiến cả Roosevelt lẫn George lạnh gáy. Mặt tướng Marshall vô cùng đau khổ. George sợ hãi liếm môi nhìn Roosevelt nhưng tổng thống ngồi bất động. Có 1 chuyện ông biết phải làm gì lúc này là sẵn sàng đón nhận tin xấu.

      Ông nghiêm giọng hỏi:
      - Có chuyện gì thế? - Phía Trung Quốc nhận được mật hiệu hạ cánh cho tới khi họ còn cách nào khác. Những máy bay của chúng ta cất cánh quá sớm, nên có thể họ bị thiếu nhiên liệu khi đến đc đất liền. Thế có nghĩa là những chàng trai của ta biết bay về đâu trong khi nhiên liệu cạn dần. Bất cứ máy bay nào đến đất liền của người Trung Hoa cũng cử nhiều đội kiểm tra tìm phi hành đoàn trước khi lính Nhật tuần bắt được họ.

      - Xin Chúa phù hộ cho họ - Roosevelt bảo rồi quay lại nhìn đăm đăm vào lò sưởi.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 33

      Đợt tấn công cuối cùng chấm dứt. lâu sau, Rafe giữ cho máy bay mình bay lên cao mãi. Mắt chăm chú quan sát bầu trời trc mặt để coi có chiếc Zero nào , nhưng hề thấy. Người Nhật Bản biết họ đến từ đâu và cũng biết bây giờ máy bay Mỹ bay đâu.

      Khi đến được bờ phía tây của biển Nhật Bản, những máy bay Mỹ mình trong những đám mây. Hoa tiêu nghiên cứu những hòn đảo vùng duyên hải và đánh dấu vị trí chính xác lên bản đồ, còn Rafe điều chỉnh máy bay cẩn thận, tránh lãng phí nhiên liệu để thực cuộc hành trình dài đến TQ.

      Nhưng Danny đâu nhỉ. Mệnh lệnh ban ra, mỗi người phụ trách 1 mục tiêu, sau đó tự mình vùng vẫy thoát thân. Nhưng giữa Rafe và Danny có thỏa thuận riêng. Mục tiêu của họ ở gần nhau, thế nên họ đến bờ biển thế nên họ đến bờ biển ở cùng 1 điểm và cùng 1 thời gian. Nếu máy bay bay cùng nhau tìm được 1 chốn an toàn để hạ cánh.

      Nhưng Rafe hiểu: thể hao phí nhiên liệu để dậm chân tại chỗ đứng chờ. Danny đáng lẽ có mặt ở đây rồi hoặc rất có thể cậu ấy đến, thấy liền bỏ . Rafe tự nhủ, biết đâu Danny cũng may mắn tiêu diệt gọn mục tiêu và bay thoát thân.

      Tuy nhiên Rafe vẫn thấy lòng dạ bất an khi bay thẳng ra ngoài khơi mà thấy bóng dáng của 1 máy bay Mỹ nào. Thế rồi nhìn thấy nó ngay trước mặt. Máy bay của Danny lướt êm ái ở tốc độ ổn định và ở độ cao bằng với độ cao của Rafe. Danny đuổi theo bay song song với cánh máy bay màu xanh lá cây sẫm kia. Thế rồi, Danny nhìn thấy những vết đạn lớn thân máy bay của Rafe, nhíu mày.

      Danny dùng tín hiệu Morse để liên lạc với Rafe: gặp rắc rối à? Rafe bật tính hiệu thông báo lại: tay súng của tớ chết rồi.
      Còn cậu sao?
      - Mọi chuyện ổn cả. Nhưng 1 ai cảm thấy an tâm khi hướng máy bay mình chui qua những đám mây về hướng Trung Quốc lục địa. Nơi đó, Nhật Bản chiếm đóng tất cả các thành phố lớn, và rải quân 1 vùng nông thôn mênh mông. Những đám mây ngày càng dày đặc hơn. Họ vẫn tiến nhanh về phía Tây. Thỉnh thoảng nhìn ra những bãi đồng, họ thấy những ánh chớp xoẹt ngang những đám mây, nhưng rồi mặt trời lặn và họ còn nhìn thấy phía dưới họ là biển hay đất liền nữa. Danny nhìn đồng hồ báo xăng dần chỉ đến vạch đỏ thông báo nhiên liệu gần hết. Lúc này, nỗi bất an càng lớn dần trong tâm trí .

      Cách đây nhiều giờ, họ đổ thêm nhiên liệu dự trữ., và bây giờ hoa tiêu dự đoán họ còn phải bay thêm 100 dặm nữa. Nếu chặng đường từ đây đến đó an toàn, tức là họ hầu như hạ cánh được lên đất Trung hoa lục địa. Anthony cố để cho mình bị mất bình tĩnh. cố chờ nhận tính hiệu hạ cánh từ phía TQ, nhưng mãi chả nghe thấy gì. Đêm buông xuống, Red quay lại với Rafe 1 cách trôi chảy hề lắp bắp.

      - Đúng là muốn chết mới nhận nhiệm vụ này. Tớ biết là dưới kia là biển hay là đất nữa.
      - Rồi chúng ta làm tốt thôi.
      - Phải chúng ta hoàn thành tốt – Red đồng ý.

      Nhưnng Rafe sao được ý nghĩ . Rafe thay đổi rất nhiều từ vụ Trân Châu cảng diễn ra. Rafe nhìn sang máy bay của danny, buồng lái của Danny vẫn sáng trong ánh trăng. nhìn thấy mặt Danny nhưng biết bạn ở đó. Còn ½ giờ nữa để họ tìm kiếm điểm hạ cánh bờ biển và như thế là họ còn có thể sống được chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa. Doolittle cũng mò mẫm như các vị phi công khác bay trông đêm, chỉ có điều ông biết chính xác dưới máy bay là đất liền. Ông thấy những dãy đồi qua 1 làn mây trôi dạt trước khi kim đồng hồ báo xăng chỉ đến mức hết hẳn nhiên liệu.

      còn hy vọng tìm nơi an toàn để hạ cánh. Ông cho máy bay lên cao, nhìn xuống cần điều khiển và ra lệnh cho phi hành đoàn nhảy dù thoát thân. Khi động cơ tắt ngấm, họ ra ngoài máy bay và xuống đất an toàn. 1 ai bị thương dù chỉ là vết trầy . Doolittle nhóm họp lại và đến bên chiếc máy bay vừa rớt ngọn đồi thấp bên cạnh đó. Doolittle muốn biết chắc chắn là họ phá hủy để cho chiếc máy bay rơi vào tay người Nhật.

      Nhưng khi họ đến bên máy bay, nhìn vào bên trong, ông chỉ ngồi đó chán nản, phụ lái đến bên ngồi xuống và bảo :
      - Đại tá, ông nghĩ họ làm gì nếu như chúng ta quay trở lại Mỹ?
      - Tôi biết. chắc họ nhốt tôi vào nhà tù

      Leavenworth. Đối với ông, vụ này như thế là thất bại đau thương. Danny ra hiệu cho Rafe

      – Hết nhiên liệu rồi! Phải nhảy dù thôi!
      - – Rafe lớn khi thấy tín hiệu của Danny. chụp lấy đèn pin trong tay Red và ra hiệu lại – , được. thể nào rớt xuống biển được. – hét lên về hướng Danny như thể bạn có thể nghe được tiếng của . Đối với Rafe, máy bay rơi xuống biển là điều khủng khiếp. những ý nghĩ điên cuồng trở về tâm trí .

      Cái lạnh giá trước đây từng cảm thấy khiến chân tay cứng đờ, và nội sợ hãi, dấu hiệu của 1 cái chết, lúc ấy chỉ vì hy vọng Evelyn còn mình mà cố chống chọi với sóng gió để còn sống sót trở về. Niềm hy vọng ấy bây giờ tắt lụi từ lâu. Những tiếng vang trong đầu. Làm gì chứ Rafe, làm gì . Chúa phù hộ cho mình mà. nhìn thấy có 1 cái gì phía dưới và tự hỏi. biết có tưởng tượng ra . Mặt đất dày hơn. cho máy bay hạ thấp xuống vài bộ chợt nhận thấy những cơn sóng nổi bọt va vào những dãy đá dọc theo bờ biển

      - Đất liền, báo cho cậu ấy biết chúng ta đến đất liền. Báo cho cậu ấy bay gần lại, tôi dẫn đường cho chúng ta hạ cánh. Red xông đến bên đèn báo hiệu, còn Rafe đưa máy bay hạ thấp xuống. hy vọng bãi cát đủ rộng để máy bay có thể hạ cánh. Nếu cho máy bay xuống gần mặt biển rồi sau đó bơi vào bờ. Mây giống như 1 tấm treần phất phơ những lỗ thủng đưa ánh trăng xuyên qua tầm nhìn của được tốt. Những lúc này nhận ra ràng nên cát xám và tối đen vươn lên ngọn đồi. Dải cát hình như quá hẹp và sợ hạ cánh với 1 cái máy bay cào mặt cát, trong khi đó nước có thể phá hủy máy bay.

      Thế là dự định bơi nước cạn. Red vẫn còn ngồi trong máy bay. Chiếc P-25 lượn cánh nhàng, nên vẫn còn đủ nhiên liệu để chạy động cơ. đưa máy bay của mình dừng lại gần như đỗ mặt biển. Lúc bâu giờ mới thấy dãy đá dọc bờ biển, cục nào cục nấy to bằng chiếc xe hơi. Bãi đá này trải dài đến đâu? Suýt chút nữa Rafe la lên báo hiệu cho phi hành đoàn liều mạng hạ cánh mặt nước gần bờ biển. Động cơ máy bay của rung lên khi nó tiếp cận những giọt nhiên liệu cuối cùng. còn lựa chọn nào khác đành cho máy bay chúi đầu hướng bãi cát. Chính lúc đó Rafe nhìn thấy những lính Nhật tuần bờ biển, ngay dưới chân . Hy vọng gào thét trong tâm can Rafe, biết đâu những người mặc quân phục và khoác súng trường kia là lính Trung Quốc sao? Nhưng Red cũng nhìn thấy và thể nhầm lẫn. Khốn khiếp chúng ta đụng độ với quân Nhật rồi. tàu Hornet, họ nghiên cứu bản đồ và biết vùng đất này thuộc vùng kiểm soát của Nhật cũng như TQ. 1 vùng đất thuộc về ai. Nhưng lần này, họ gặp may. Rafe la lên, làm như ở máy bay kia người ta cũng có thể nghe được.

      - Biến khỏi đây ngay, Danny! Chạy .

      Đám người biển nhìn lên, thấy chiếc máy bay vút qua đầu họ. Rafe cố đưa máy bay xa cách nơi họ đứng với điểm mà định hạ cánh. Rất có thể và phi hành đoàn phải nhảy ra ngoài lặn xuống biển hay trốn ở những khu đất rậm rạp cây cối những quả đồi kia trước khi lính Nhật tìm đến. Động cơ tắt hẳn máy bay lướt song. Ngay khi máy bay vừa chạm những con sóng bạc đầu, cả thân máy bay rung lên bần bật. Rafe phải cố gắng điều khiển máy bay hạ cánh nhàng. nghe tiếng kim loại bị xé toạt. Có 1 mỏm đá to bằng cỡ ngôi nhà xé toạt thân máy bay. Thi thể người chết đổ sập xuống người Rafe, xô ngã vào tấm kính che buồng lái. Đúng lúc đó, đầu Rafe đập mạnh vào cần điều khiển. thấy máy bay của Danny bay vụt qua chạy thoát khỏi đám tuần dương Nhật Bản. 5, 6 người trang bị súng trường và 1 lưỡi lê sáng loáng 1 vùng đất đầy nguy hiểm và thù định, ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Họ bắt đầu thận trọng tới gần chiếc máy bay hư hại rơi xuống cách doanh trại của họ chỉ hơn 200 mét. Toàn thân Rafe cứng đờ, 1 vết thương rỉ máu trán , nhưng vẫn sống, còn tỉnh táo, dây an toàn của Rafe cứu . Mắt Rafe tròn xoe như 2 hòn bi.

      Rafe lấy hết hơi la lớn:

      - thôi Red! Chúng ta phải đến được mấy quả đồi. tìm người Trung Hoa thôi.

      Red loay hoay với chiếc dây an toàn như thể chiếc dây ấy cắt người ra làm đôi. Nhưng vẫn làm theo Rafe mặc dù bề ngoài thân máy bay có nhiều lỗ đạn và họ phải đối mặt với nước lạnh. Nước lạnh làm cho họ tỉnh táo hơn và cảnh giác hơn. Họ thấy quân đội tuần dương Nhật Bản cách họ chừng 30m giương súng lên và bóp cò. Rafe và Red hụp mình xuống nước và đầu đạn găm đầy lên thân máy bay. Rafe biết liệu bọn Nhật này có còn muốn mình sống để còn thẩm vấn thêm hay chỉ bắn trong cơn phấn khích. Nhưng dù thế nào nữa loạt đạn ấy cũng kết thúc .

      Máy bay của Danny gầm lên. Xạ thủ máy bay nhả đạn xuống đám lính tuần người Nhật. NHưng khi Danny cố điều khiển cho máy bay vòng lại tiếng động cơ của tắt ngấm. Chiếc máy bay thả bom bắt đầu rơi xuống rất nhanh. thấy cái máy bay chạm nền cát. Mát bay lật nghiêng rồi chợt chạm vào 1 vật cứng ở phía dưới.

      Rafe và Red chạy đến chỗ chiếc máy bay rơi, ngước nhìn Danny úp mặt cát, nước vỗ về cơ thể . Rafe lung sục trong bóng tối thấy Anthony nằm bên thân máy bay 1 tảng đá mà chiếc máy bay ấy đâm vào trước khi lật nghiêng. Khi Red nâng Anthony lên thấy mảnh kim loại phạt mất đầu phía sau của Anthony. Red nhàng đặt bạn xuống và chui vào bên trong tìm những người bạn còn lại trong phi hành đoàn của Danny.

      - Danny, Danny! – Rafe gọi, lật bạn nằm ngữa, và phủi cát dính môi của Danny. Trời tối quá nên Rafe biết Danny bị thương ở đâu, hay có nơi nào cơ thể chảy máu hay . Mắt Danny chớp chớp và mở ra, nhìn thấy Rafe và thều thào:

      - Những lần trước tớ hạ cánh nguy hiểm hơn thế này nhiều.

      Tay Danny rờ rẫm lên ngực. Rafe mở toang cúc áo của Danny và thấy 1 mảnh vỡ từ thân máy bay có hình chữ V găm trúng ngực , mảnh vỡ ấy lớn hơn lưỡi câu 1 chút, móc vào mạn sườn của Danny, và Rafe cố lấy hết sức bình sinh dùng tay lôi mảnh kim loại ra khỏi da thịt của Danny. Mảnh kim loại quá sắc nhọn làm đứt tay . Giờ máu chảy chan hòa, trong bóng tôi biết đó là máu của hay từ vết thương hay từ vết thương của Danny nữa. Mắt Danny nhắm nghiền rồi lại mở ra. cố thở sâu.

      - Cậu phải cố sống Danny. Đừng đầu hàng thần chết. cậu làm được mà! – Rafe bảo.

      Vừa lúc ấy đầu bị 1 báng súng giáng mạnh xuống. Khi Rafe đổ gục sang 1 bên, Danny thấy còn có thêm nhiều lính Nhật nữa tiến tới. Có 4 tên tất cả. Trông bọn chúng giận dữ và hoảng sợ. Vừa lúc ấy Red ra ôm theo thi thể người hoa tiêi. Mấy tên lính Nhật này cũng hạ gục cả Red. Chúng cứ thế vung báng súng lên giáng xuống những chàng phi công Mỹ nằm vật xuống đất. biết họ còn sống hay chết.

      1 trong những tên Nhật Bản ấy là sĩ quan. ta hét lên ra lệnh cho binh sĩ mình. Tên này nhìn thấy hiệu đại úy quân phục của Danny và bắt đầu càng lúc càng nhanh hơn. Họ tìm thấy những cành cây , trói tay Danny vào đó.

      Rafe nằm cát cố thức dậy, nhận biết hình như Red tìm thấy thêm 1 phi công nữa còn sống máy bay. Nhưng cả 2 đều ngả gục. Đám lính NB lật ngửa người Rafe, lay , tát vào mặt , nhưng vẫn thả lỏng chân tay giả bộ như bất tỉnh. gì dễ hơn giả bộ bất tỉnh trong lúc này. cố thử xem chân mình còn lành lặn và nhận thấy cả cổ chân đều bị trói. Rafe tưởng mình mơ được bay lơ lửng cát và nước biển nhìn xuống cảnh vật phía dưới. Thế rồi Rafe nghe tiếng Danny ho khẽ. Đột nhiên Rafe tỉnh hẳn, toàn thân đau đớn khi bị lôi xền xệch cát. mở mắt thấy Danny ngay trước mặt. 2 tên lính Nhật túm lấy cổ Danny lôi . Còn viên sĩ quan lôi Red theo.

      Bãi biển này đầy đá ngầm. Nhìn những vết đá xù xì, Rafe chơt nhớ ra khầu súng lục quăng sang 1 bên trước khi bọn Nhật bắt được . biết bọn Nhật thấy khẩu súng đó chưa. Nhưng chúng thấy sao được bởi vì khi quăng súng , chúng đâu có để ý. Lúc này bọn chúng như hối hả rời khỏi bãi cát này. Biết đâu khẩu súng vẫn còn ở đó. đưa tay quờ quạng mặt đất ngay lập tức tay phải cảm nhận được 1 vật gì đó nhẵn nhụi bằng kim loại lăn lóc mặt đất. Đám lính NHật thèm để ý, cứ lôi cho tới khi khẩu súng nằm gọn trong tay . Tâm não chùng xuống, chộp lấy khẩu Colt 45 mở khóa an toàn nâng súng lên nhắm vào lưng của tên lính lôi Danny. Rafe bóp cò và xương sống của tên lính kia lòi cả ra ngoài. Và khi tên lính Nhật lôi kéo Rafe quay lại, bắn thẳng vào mặt .

      Viên sĩ quan xoay người chụp lấy khẩu súng vẫn đeo vai nãy giờ cùng lúc đó tên lính lôi Red dọc bờ biển quay trở lại rút súng ra.
      Khẩu súng ngắn của Rafe bị kẹt đạn, cát chui vào bên trong.

      Viên sĩ quan NB thận trọng giương súng lên cao chĩa vào đầu Rafe và chuẩn bị bóp cò. Đúng lúc đó, Danny quăng người che đạn cho . Tên lính thứ 4 bắn thủng bụng Danny, sau đó chĩa súng vào ngực Rafe, nhưng trước khi kịp bóp cò, đạn bắn từ phía sau găm đầy ngực . đổ gục xuống hệt như con rối khi những dây điều khiển bị cắt đứt. Sĩ quan Nhật ngạc nhiên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra bị 1 lưỡi liềm của nhà nông vạc ngang vai . những người lính nông dân TQ, có ít nhất phải hơn chục người đâm cho tới chết, sau đó quay lại chăm sóc đặc biệt cho những người phi công Mỹ. trước khi họ cắt kịp dây trói, Rafe nhào tới bên Danny, gạt đám người TQ sang 1 bên. Danny nằm ngửa, ôm chặt lấy vết thương như thể muốn níu kéo cuộc sống lâu hơn nữa. Rafe gọi Danny.

      Danny thều thào :
      - Tớ thể nào.. tớ lạnh hết chân tay rồi… chắc chết mất thôi.
      - , cậu phải sống, cậu phải sống mà. – Rafe gào lên. Nhưng Danny im lặng, mắt từ từ nhắm lại. Lúc đó, những ý nghĩ chợt ra trong tâm trí Rafe. Khi Danny cố mở mắt ra, thều thào trăn trối.

      - Giúp tớ 1 chuyện. Bảo người ta khắc tên tớ bia mộ nhé. Những lời trôi tuột ra khỏi miệng Rafe trong khi tâm trí mụ mẫm. gào lên, mắt đầy nỗi đau tột cùng.
      - Danny! Cậu là gia đình tớ. Cậu thể bỏ tớ mà như thế này được. Nhưng Danny thể được nữa rồi.
      - Danny, Danny! Cậu thể chết được. thể, cậu sắp được làm bố rồi. biết Danny có nghe thấy . Mắt lại nhíu lại, nhưng đầu động đây. Rafe ôm bạn trong tay. Tay Danny run rẩy kéo Rafe lại gần, và Danny có thể nghe tiếng thầm của Rafe.

      - Cậu hãy là cha của con tớ nhé!

      Rafe ôm lấy đầu bạn. Cặp mắt Danny mở to. Nhưng sống tắt hẳn.

      - Danny, nghe tớ đây. Rafe bắt đầu khóc thút thít, nhưng Danny bao giờ còn trả lời được nữa.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 34
      Khi tin tức về cuộc tấn công lan khắp nước Mỹ, đối với từng người dân Mỹ, tin ấy có nghĩa là đất nước của họ thắng thế.

      Tổng thống Roosevelt biết được cái giá mà những hùng trẻ tuổi phải trả, ông vui mừng với chiến thắng của họ. Ông biết lúc này phía NB vò đầu bứt tai vì biết những chiếc máy bay này xuất phát từ đâu mà đánh trúng điểm yếu của họ.

      Nhưng khi báo đăng thêm những dòng tít lới TẤT CẢ CÁC MÁY BAY ĐỀU GẶP TAI NẠN, CHỈ CÓ 6 PHI CÔNG CÒN SỐNG SÓT tâm trạng người dân đều chùng xuống.

      Những báo cáo đầu tiên đều sai lầm hết. Vào cái ngày định mệnh ấy, 1 ai biết số phận của những phi công bị rơi xuống biển, và rồi dần dần họ xuất ở những vùng quên TQ. Sau đó tìm được giúp đỡ và trở về nhà.

      Cuối cùng phải tất cả mà chỉ có 5 người, [????] sống sót quay trở về Hoa Kỳ. 1 phi hành đoàn chiếc P-25 cho biết họ có đủ nhiên liệu để đến được Trung Hoa bay thẳng đến Siberia và sống chung với người Nga cho tới tận thời điểm chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc.

      Còn tất cả các phi công khác đều nhảy dù. Máy bay của họ bị nổ tung khi hạ cánh.

      Trong số 5 phi công hy sinh có 2 người bị xử tử đất Nhật, họ chính thức bị kết án là tội phạm chiến tranh. Cuộc tất công của họ vào Tokyo giữa lúc 2 bên tuyên chiến bị coi là tội phạm chiến tranh. Trong khi cuộc tấn công bất ngờ vào Trân Châu cảng được coi là 1 hành động hợp pháp trong chiến tranh. Tại sao lại như thế? Chỉ có những người làm luật quốc tế mới có thể giải thích được trớ trê ấy.

      Jimmy Doolittle bị bỏ tù, người ta mời ông vào Nhà Trắng. Nơi đó, ông nhận được huân chương danh dự và được đặc cách lên cấp tướng.

      Evelyn đứng cạnh những người vợ chờ chồng ở sân bay Trân Châu cảng. Chờ cho những chiếc máy bay dừng hẳn, đại tá Doolittle là người đầu tiên ra nơi khung cửa, rồi sau đó là những người khác, có cả dân thường có cả lính quân đội. Người ta bắt đầu vỗ tay đón chào. Ông có vẻ hơi ngượng và giơ tay bảo họ im lặng. Thêm nhiều phi công cừ khôi chui ra khỏi khoang máy bay bước ra khỏi ánh nắng mặt trời. 1 người vợ quá vui suống khi thấy chồng mình. còn đợi được nữa, chạy đến gục đầu vào lòng khóc nức nở. Thế rồi tới Rafe, cánh tay phải băng bó vết thương trán khâu vẫn chưa lành hẳn, mắt tìm Evelyn và tim nàng đập mạnh. Tim cũng thế nhưng cười. đến bên cửa của khoang hàng hóa dưới cánh máy bay nơi đó có vài chiếc quan tài phủ cờ im lìm chờ đợi. Rafe đến bên chỗ quan tài mà biết là của Danny cùng với những người lính danh dự. bước ra ngoài kia, đưa thi hài của bạn mình cùng với những người khác ra khỏi thân máy bay.

      Đến lúc này, Evelyn mới đến bên , khóc lặng lẽ vai .

      Khi mọi chuyện qua , chúng ta nhìn ngược lại lịch sử và hiểu thêm được nhiều điều. Chính cuộc chiến này thay đổi cục diện nước Mỹ. Cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2 bắt đầu ở Trân Châu cảng. và 1177 người vẫn còn vùi xác trong thân tàu Arizona chìm sâu dưới đáy biển. Nước Mỹ chịu đau đớn, nhưng từ đó nước Mỹ cũng lớn mạnh hơn. Đó là 1 chân lý: “Lửa thử vàng, gian nan thử sức”. Biết bao thăng trầm mà người Mỹ vẫn ngẩng cao đầu vượt qua.

      Trong 1 thung lũng vùng Tennesee, 1 cánh đồng trải vàng tít tắp, người ta dựng lên 1 bức tượng đá để tưởng niệm người khuất với lá cờ Mỹ phủ chéo lên . Mảnh đá có khắc tên Danny Walker.

      1 năm sau khi Rafe McCawley hạ cánh cuối cùng rời Trân Châu cảng, đứng bên cạnh Evelyn trước bức tường kia, giữa quê hương Tennessee, bồng 1 cậu bé trai tay. ngực cậu bé lấp lánh huy chương, đó là tấm huy chương của Danny. 1 tấm huy chương tương tự cũng được trao cho Jimmy Doolittle. Trong buổi lể chính thức nhận quân hàm cấp tướng, ông trao nó cho Rafe.

      Thằng bé luôn cảm thấy thoải mái khi được Rafe ôm trong tay, nhưng hôm nay nó hết xoay ngang, rồi lại xoay ngửa, đòi xuống đất để . Và Rafe nhàng đặt con xuống thảm cỏ mềm, xanh tốt. Thằng bé chập chững bước chỉ tay vào chiếc máy bay sơn màu đỏ thẫm, đó là chiếc máy bay của cha của Rafe. giữ gìn nó rất cẩn thận. quỳ xuống bên con:

      - Này Danny, con muốn lên máy bay ư?

      Thằng bé biết người mà nó phải kêu bằng bố kia gì. Như khi nó cười, nụ cười giống hết như của Danny, kỳ diệu và vui vẻ.

      Evelyn đứng bên cạnh bia mộ của Danny. Nàng bao giờ nghĩ đó là 1 ngôi mộ, bởi lúc nào cũng sống động bên nàng trong hình dáng của con . Sau đó mắt nào dõi theo Rafe đưa đứa trẻ đến bên máy bay cũ kỹ và nàng biết lần đầu tiên trong đời, mình tìm được chốn trái đất rộng lớn này. 1 chốn mà nàng có thể coi đó là nhà, là tổ ấm của mình.


      THE END.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :