1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trân Châu Cảng - Randall Wallace (34 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 26

      Thật sao đếm hết những bình đựng tro hoả táng cùng những lá cờ phủ lên những bình tro ấy . Họ xếp hài cốt của những đồng đội mình thành hàng ngay ngắn đường băng của căn cứ hải quân Hickham .

      Những người trước đây từng là đồng đội của họ , giờ thành đội binh . Phải mất nhiều ngay mới đem được nắm xương tàn của những người hy sinh về đây và sắp xếp thành hàng đường băng này . Sau cuộc kích khủng khiếp , có biết bao việc phải làm : tổ chức lại những thuỷ thủ đoàn và những đội bay; sửa chữa và thay thế các thiết bị ; dọn dẹp những gì còn sử dụng được nữa trong đó có cả xác của những người chết . Còn những người còn sống đáng ra phải dành thời gian nghĩ ngơi , suy ngẫm và tiếc thương cho đồng đội , giờ đây điều đó trở thành xa xỉ , khi mỗi giây phút đều là quí giá , thể chỉ ngồi đó để mà tiếc thương cả lực lượng đông đảo các chiến binh và đồng đội hy sinh , bởi có khóc thương đến mấy, họ cũng sao sống dậy được nữa.

      Và thế là nguời ta gom họ đến đây , cả khu đất rộng lớn xếp đầy những tro và xương của người khuất chuẩn bị đưa lên máy bay trở về Mỹ , hay được chính quyền địa phương chôn cất nếu như khi sinh thời họ muốn được chôn cất ở quê hương . Rafe đứng giữa những người khóc than . Binh lính mặc những bộ quân phục mới nhất , dân thường mặc những bộ lễ phục đẹmp nhất . Và khi nhìn ra ngoài khơi , nhìn những cỗ quan tài phủ cờ tổ quốc , nghĩ biết những cỗ quan tài ấy về đâu , có lẽ họ được đưa về nhà mình . Nhưng còn , giờ nhà của ở đâu ? Danny đứng bên phải , còn Evelyn đứng bên cạnh Dannỵ Bây giờ mọi chuyện trở nên thế này đây . Đối với Rafe lúc này , đứng như thế là gần nàng lắm rồi . thể đến gần nàng hơn nữa Evelyn là của Danny . Nàng còn là nơi nồng ấm tình người giơ tay trào đón như trước nữa . Thế mái ấp của là ở đâu nếu như có Evelyn nữa ! phải là ở Tennessee nữa rồi . Bởi vì nơi đâu cũng mang hình bóng của Danny, giờ chính thức là tình địch của . Còn có những nơi khác mà từng đến có cả những thành phố lớn như New York , hoặc London , nó chỉ là những cái tên đối với mà thôi chứ phải là ở nơi khiến tâm hồn và thân thể hoà quyện như người ta vẫn thường gọi là mái ấm . Rafe McCawley giờ phải về đâu ? ! mong mình trở về để rồi đứng giữa những xác chết như thế này . Chính tình và niềm hy vọng giữ cho sống sót cho đến ngày hôm nay . Giờ hy vọng tàn phai , còn tình vẫn còn vương vấn như con tằm nhả tơ . Nghĩ đến đó đau lòng , ý nghĩ ấy đủ để gợi nhớ cho rằng trong vẫn còn tình , nhưng hy vọng tan biến rồi . hy vọng, cũng biết rồi cuộc đời đưa đẩy mình đến đâu . Nhưng khi đứng đó , biết có nơi thuộc về , đó là bên trong buồng máy của chiếc máy bay chiến đấu . Tham chiến , đó là tiếng gọi thôi thúc trong con người lúc này .

      Evelyn có thể cảm thấy những suy nghĩ của Rafe , mặc dù họ xa cách nhường này . nhìn nàng kể từ cái đêm đầu tiên họ gặp lại nhau ở bệnh viện . Rafe quay lưng bước , và từ đó ánh mắt bao giờ quyến luyến nàng nữa . Trước khi cuộc chiến bắt đầu và ngay cả sau đó trong bệnh viện khi nàng chuẩn bị nhận máu của Rafe và Danny hiến cho thương binh . cố để cho tay thả lỏng và hướng cái nhìn trống rỗng như muốn xuyên qua người nàng, như thể nàng là người vô hình đứng trước mặt vậy .

      Có rất nhiều chuyện đáng phải với Rafe , mặc dù nàng biết phải diễn tả những ý nghĩ ấy như thế nào .

      Còn Danny , biết gì với bây giờ ? Làm thế nào để an ủi ấy , vì nàng biết rất đau lòng và cảm thấy thừa thãi trong cái bộ ba giờ trở nên hết sức kỳ quặc này .

      Vốn từ ngữ của nàg trống rỗng . gì có thể làm nàng khây khoả được lúc này . trong những quan tài phủ cờ tổ quốc , chiếc quan tài ngay trước mặt nàng đây , nuốt Betty vào trong cái miệng đen ngòm của nó .

      Danny Walker đứng giữa người bạn thân từ thuở và người con mà ngay giây phút này đây, thương hơn bao giờ hết . Và cũng dành trọn cho nàng cả trái tim . Thế nhưng , bây giờ hoàn cảnh cho phép lựa chọn . thể lẩn tránh Evelyn , thể nào trở thành người chỉ đứng từ xa chiêm ngưỡng nàng như trước nữa , cũng thể bảo vệ được nàng , trở thành người bạn thân tình của nàng được . Tình trạng của cũng bế tắc như những người bạn nằm trong quan tài kia .

      Nhưng Danny vẫn là Danny . Tâm trí bay bổng vuợt qua cả những dằn vặt và thấy mình nghĩ về chiếc quan tài bên trong đặt tấm thẻ bài nhăn nhúm trước đây Billy thường mang . Những tấm thẻ bài là di vật bằng kim loại, là tất cả những gì đồng đội còn gom góp lại được từ thân xác biến thành tro bụi của Billy . Những tâm tư dào dạt của Danny hết được nỗi nhớ thương cũng như về hình ảnh khoảnh khắc vượt qua ranh giới giữa thể xác và tâm hồn . Và thế là Danny viết những lời than tràn đầy hy vọng trong những lời thơ ấy , bạn linh hồn tự do bay lượn đâu đây, hình ảnh hư ảo trong cái thế giới vô tận của tình kính trọng mang đến cho cuộc đời ý nghĩa thực .

      Đó chẳng phải những cảm xúc nhất thời của Danny . tin rằng , sau khi sang đến thế giới bên kia , người ta vẫn còn sống mãi . Đối với , thi thể mà có linh hồn, đó là thi thể chết , còn linh hồn mà có thi thể nhưng nó vẫn sống mãi , Sống còn có ý nghĩa hơn trước đây , khi mà cái linh hồn ấy còn phải ràng buộc vào cái thân xác bé . Danny tin vào điều đó như con chiên tin vào Chúa và từ niền tin gần như tín ngưỡng ấy , nh hy vọng có phép lạ , phép lạ duy nhất có thể giải quyết tình trạng trớ trêu giẵu , Evelyn và Rafe .

      Giọng vị mục sư vẫn đều đều :
      - Lạy Chúa Trời , chúng con hiểu tại sao bạn chúng con phải chết trong khi chúng con vẫn còn sống . Chúng con có thể tin rằng giờ đây chúng con có những cơ hội, những nhiệm vụ để thực thi , để làm cho cuộc đời chúng con có ý nghĩa giống như cuộc đời của những người nằm xuống đây . Chúng con lần nữa xin bày tỏ lòng tôn kính Chúa nhân từ khoan dung mang linh hồn của những người em ngã xuống đến nơi chỉ có hoà bình vĩnh cửu . Amen! Evelyn bước lên, đặt vòng hoa mận dại lên bình tro cốt của Betty . Nàng thấy bên cạnh mình cũng có ai đó tiến lên phía trước

      Đó là Red . Nàng ngước nhìn lên , và khi hai mắt họ gặp nhau Red khóc oà lên như thể có cái gì đó trong con người Evelyn làm cho thể đè nén cảm xúc đau thương trong mình lâu hơn được nữa .Evelyn dang hai tay và Red ngã nhào vào vòng tay nàng thổn thức . Đối với , giờ đây Evelyn là nguồn an ủi sau thời gian dài khóc thương cho Betty .

      Khi Evelyn đứng đó và đứng cạnh quan tài của Betty và Red khóc như mưa vai nàng , thiếu tá quân đến bên Rafe :
      - là sĩ quan Rafe McCawley - Ông hỏi . Ông nhấn mạnh tên của mặc dù họ của có ghi ngay ngực áo của bộ quân phục .

      - Dạ phải , thưa chỉ huy . Chính tôi .
      - Thế còn sĩ quan Danny Walker , ta có ở gần đây ? -
      Đứng ngay đây ạ ! - Rafe bảo . Lúc đó Danny cũng nghe người ta gọi đến tên mình .
      Quay về phía thiếu tá :
      -Tôi có lệnh mới cho các đây . Cả hai sẽ quay trở về Hoa Kỳ . 2 giờ nữa máy bay sẽ cất cánh đưa chúng ta khỏi đây .
      - Ông trao cho mỗi người một bức thư , trong đó có lệnh được in thành văn bản . - Để làm gì , thưa chỉ huy? - Rafe hỏi . Chuyện này phải hỏi đại tá Doolittle .

      - Thiếu tá quay lưng bỏ . Rafe và Danny đứng đó tròn mắt nhìn nhau rồi cả hai quay sang nhìn Evelyn buồn bã bên bình tro đựng thi hài của bạn mình.
      - Chúng ta còn phải thu xếp đồ đạc , rồi tớ sẽ nói với ấy sau. Khi Rafe về đến Oahu , đặt phòng trong một khách sạn nhỏ.Chính thức mà nói thì tại nghỉ phép, cho nên buộc phải tìm cho mình một chỗ qua đêm. Lúc ấy , tâm trí hướng cả về cuộc đoàn tụ với Evelyn, giờ đây, đứng đây thu dọn đồ đạc để rời , đến một cuộc hội ngộ vô cùng khác biệt mà thể nào tưởng tượng. Thế nhưng , tâm trí vẫn hướng cả về phía nàng .

      ́ xua những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và trốn tránh thực tại bằng cách làm theo răm rắp từng chi tiết nhỏ cuộc sống của một người lính có kỉ cương và ngăn nắp. dùng một chiếc khăn tay, chùi bẩn và lau khô đồ cạo râu. Lấy khăn mặt và bàn chải đáng răng gói thật kỹ và cẩn thận xếp từng món đồ cá nhân vào chiếc túi vải du lịch giản dị. cài nút cẩn thận chiếc áo sơ mi, gấp nó ại và nhét vào trong túi cùng với vài bộ quần áo.

      Sau đó cài chặt dây nút theo đúng cái cách ở doanh trại huấn luyện người ta đã dạy . Sau đó, trải giường khách sạn cẩn thận hệt như trước đây mẹ vẫn dạy làm thế. Bà bảo lúc nào cũng phải xếp đặt mọi thứ một cách gọn gàng, cần biết mình sẽ ̣nh đâu và cái gì sẽ đến sau khi mình ra khỏi nhà.

      Cả đời mình, mẹ đã làm đúng như thế. Và bây giờ, làm theo bà. ́ xếp thật kỹ , thật phẳng từng nếp nhăn tấm dra trải giường trắng muốt mà tâm trí vẫn để tận đâu đâu và biết phải làm gì. Trước khi tìm ra câu trả lời thì có tiếng gõ cửa. nghĩ chắc đó là người lái taxi. Nếu đúng thế thì ta đến sớm hơn giờ hẹn.

      Nhưng khi đến bên cửa ra vào và mở cánh của thì Evelyn hiện ra trước mặt . đứng đó nhìn nàng mất một lúc, nàng mới hỏi :
      - Em vào được ? bước lùi lại để nàng vào trong nhà. Nàng vào giữa phòng, nhìn xung quanh, từng chi tiết nhỏ của căn phòng này đều có ý nghĩa đối với nàng: tấm thảm dệt tay trải dưới sàn làm bằng gỗ, những chậu cây treo cửa sổ, ánh sáng lọt qua kẽ lá thành những sọc nhỏ, quạt trần quay chầm chậm ̉nh đầu họ và chiếc túi du lịch đã xếp gọn gẽ đặt ngay dưới chân giường. - xếp dọn đồ đạc à? Nàng hỏi, mặc dù thấy cái túi của đã xếp gọn gẽ để chuẩn bị lên đường. - Mệnh lệnh mà.- Rafe trả lời.
      - Mệnh lệnh gì thế?
      - Một nhiệm vụ bí mật và nguy hiểm.
      Nàng tiếp lời, vô tình đặt tay lên bụng bảo:
      - Em thấy Danny đâu cả.

      ấy có nhận được lệnh này ? Rafe gật đầu:
      - Có thể cậu ấy chia tay với bạn bè trong đội... Trước khi cậu ấy tìm được em, ôm em trong tay, hôn từ biệt như một người tình. Rafe chỉ muốn nói thêm những lời ấy. cũng sẽ làm thế nếu như em còn là người . Evelyn đứng ngay giữa phòng chỉ nhìn Rafe. Lúc này, chợt đỏ mặt, lảng nhìn ra chỗ khác.

      Nàng nói:
      - Em thể để cho mà cho biết điều này. Evelyn tiến đến gần hơn. Lúc ấy, chợt nghĩ và khao khát nó sẽ diễn ra: nàng sẽ hôn . Ước muốn mãnh liệt được nàng chạm tay vào mình vò xé tâm can . cũng muốn chạm vào nàng. Tuy nhiên, giữ cho hai tay mình buông thõng, bắt mình phải quay mặt .

      Evelyn đứng sững lại khi thấy quay lưng lại với mình. Nàng nhìn đăm đăm vào lưng áo Rafe khi bảo:
      - Em cần phải giả thích thêm gì nữa đâu! - . Có chứ. Bởi vì làm như thể em chưa từng vậy.

      nghĩ thế là đúng! Rafe quay phắt lại. Mặt lại đỏ lên, nhưng lần này phải vì bối rối mà vì giận dữ:
      - đúng sao?- Chỉ vì em mà vẫn còn sống được cho đến ngày nay. Em có hiểu điều ấy có nghĩa là thế nào ? - Đừng nói thê nữa ! Giọng Evelyn ớt gần như một lời thì thầm. Rafe sôi nổi và giận dữ: - Phải rồi, giờ thì em thèm nghe những lời đó phải ? Em và Danny muốn quên rằng và em đã từng gặp nhau. Nhưng với , mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế. đã tin vào những bức thu của em, tin rằng em , chính niềm tin ấy là nguồn động lực giúp tiếp tục sống để trở về. Rafe nhận ra nói to hơn mình. bắt mình phải im lặng bởi vì bắt gặp nỗi đau hiện lên khuôn mặt nàng.

      Trong giây phút điên cuồng này, chỉ mong sao được siết chặt nàng trong vòng tay, hôn nàng thật nồng nàn. Thế nhưng chỉ lặng lẽ bảo:
      - Bây giờ mới là lúc cảm thấy mình chết một cách thật sự. Nhưng vẫn hiểu, tại sao lại thế hả Evelyn? Tại sao sự thực lại đắng cay đến như thế này?
      - Rafe à!

      tái nhợt. - Em biết phải nói chuyện này như thế nào, nhưng em phải nói ra thôi. Em đã có thai. Máu rút cạn khỏi trái tim Rafe, nhưng vẫn còn đủ sức lao đến bên nàng. Nàng quay mặt , bước đến bên cửa sổ, tựa lên khung cửa như thể người thiếu khí thở nhào đến nơi có khí trong lành ùa vào.

      Nàng bảo:
      - Thực ra, em cũng biết chắc cho đến cái ngày trở về và mọi chuyện diễn ra như thế này đây. Bây giờ , em thể báo cho Danny biết được. Và cũng được nói cho ấy đấy! Về chuyện ấy cần phải suy nghĩ cho kĩ là bây giờ phải làm sao hoàn thành được nhiệm vụ này và còn sống trở về. Một nỗi căng thẳng siết lấy đầu Rafe như có một bàn tay vô hình muốn bóp nát hộp sọ của làm bên trong não đau nhói như thể bị một tiếng hét thất thanh xuyên thấu. Một tiếng thét có lượng cao hơn khiến tai có thể nghe thấy. Đầu óc tỉnh táo khiến càng đau đớn hơn, bởi cuối cùng hiểu ra sự thật.

      Nàng lại cất tiếng nói với , đầu cúi thấp, vẫn quay lưng về phái :
      - Rafe à! Cả cuộc đời em chỉ muốn có một gia ̀nh, một mái ấm, một nơi có thể gọi là của em. Nhưng cuộc đời cho em cơ hội đó. Bây giờ em sẽ phải Danny bằng cả trái tim. Nhưng giờ đây, bao giờ em ngồi xuống viết một bức thư hay đứng ngắm cảnh mặt trời lặn mà khỏi chạnh lòng nhớ về .

      Em sẽ cho đến hết cuộc đời. Nàng ngẩn cao đầu hướng về phía . Những sọc nắng vẽ lên mái tóc nàng một màu vàng óng ánh khiến từng sợi tóc của àng như những sợi
      - Nói tới đó, nàng ngừng lại, mặt nàng vàng. Rafe biết suốt đời sẽ quên được hình ảnh nàng trong khoảnh khắc này. Mắt nàng rưng lệ, nhưng nàng để cho những giọt nước mắt trào ra. Evelyn vội vã ngang qua , đến bên cửa và ra khỏi phòng.

      đứng đó , muốn chạy theo nàng nhưng thể. Rafe và Danny chờ trong lúc người ta tiếp nhiên liệu vào máy bay vận tải để đưa họ vuột đại dương trở về lục ̣a châu Mỹ. Balô của họ đã sẵn sàng, để dựa vào ̣t nhà bằng sắt đầy những vết trầy sướt vì mảnh đạn trượt qua. Những hố bom được tạo thành bởi một trái bom nổ ngoài đường băng đã được lấp đầy và đường đã được trải nhựa như cũ. Rafe và Danny đứng nhìn ra ngoài đường băng cho tới khi Danny thể chịu đựng được sự im lặng mãi được, lên tiếng: - Tớ bảo nàng đừng có đến ! Một dấu hiệu cho thấy máy bay đã sẵn sàng. Họ cúi xuống nhấc balô và khoác lên vai.

      Ngay trước khi họ ̣nh bước ra khỏi căn nhà ấy thì Evelyn đến. Nàng hiện ra ở cuối con đường của nhà máy để máy bay sau lưng họ. Rafe nhìn thấy nàng trước và Danny quay lại nhìn Rafe, thấy sững sờ cũng quay ra và bắt gặp nàng. Evelyn dưng lại, đứng trong ánh mặt trời chói chang. Rafe cứ đứng đó trân trân nhìn nàng một lúc lâu, sau đó quay lưng bước đến máy bay, mặc cho Danny một mình đến bên nàng. Danny lại gần Evelyn, đặt túi balô xuống, ôm lấy nàng.

      Nàng bảo:
      - Nhớ bảo trọng nhé! phải kiên cường lên mới được.

      Nàng hôn nhẹ vào má và mỉm cười nhìn .

      Evelyn tự nhủ: Này Evelyn! Hãy coi như có chuyện gì xảy ra! Cứ ́ giữ vẻ bình tĩnh nhé! Nhưng Danny thể bình tĩnh được. Cặp mắt dịu dàng màu nâu sáng của đăm đăm nhìn nàng: - chỉ sợ có 1 điều rằng biết đâu em Rafe nhiều hơn Nàng nhìn lảng chỗ khác, tránh cặp mắt . Ánh mắt như dán chặt xuống nền nhựa đường xám xịt phía dưới , lúc này nóng bỏng trong ánh nắng mặt trời. Nàng tự nhủ: Evelyn hãy nhìn ấy ! Nhìn thẳng vào ấy.

      Cuối cùng, nàng ngẩn lên, ́ gắng nói những điều tốt đẹp nhất an ủi :
      - Danny! Em , em sẽ đợi trở về! mỉm cười. Hôn môi nàng thật nồng nàn ́ ghi nhớ lời hứa của nàng, bám lấy nó để nhẹ nhõm ra như thể người chết đuối vớ được cọng rơm. chộp lấy túi xách, quàng lên vai và hối hả quay trở lại báy bay. Khi bước lên bậc thang để trèo vào trong máy bay, nàng nhìn thấy Rafe trong bóng tối nơi cánh cửa. Nàng biết Rafe đứng đó để dợi Danny hay là để nhìn nàng lần cuối.

      Danny quay lưng vẫy nàng trước khi bước vào hẳn bên trong máy bay và mất hút. mỉm cưới la lớn một điều gì đó, nhưng cánh quạt khổng lồ của chiếc phi cơ đã mang lời bay xa. Danny cúi đầu mất hút vào bên trong thân máy bay và chiếc máy bay loạng choạng cất ánh bay lên. Nàng chắc lắm nhưng nàng thấy Rafe vẫn còn đứng đó, vẫn còn đứng đối mặt với nàng qua cánh cửa máy bay đã đóng lại từ lâu trong khi chiếc phi cơ khổng lồ trượt dài đường băng.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 27

      Sân bay quân sự Eglin thường được dùng làm nơi huấn luyện tân binh cho phi công Mỹ. Nó nằm ven dải đồng bằng của Florida, một dãy đất tận cùng miền Mexico. Rafe và Danny được cho biết rằng họ sẽ được đưa đến Eglin, cũng chẳng ai nói với họ rằng cả hai sẽ bay băng qua biển Thái Bình Dương. Chỉ tới khi họ bước ra khỏi chiếc máy bay vận tải, ngửi thấy mùi biển và được đưa về doanh trại, họ mới dám hỏi người ta đã đưa họ đến đâu.

      Lúc đó, một tên trung sĩ nhìn họ từ đầu đến chân như thể cả hai vừa ở hành tinh khác đến, sau đó ta nói:
      - Đây là sân bay quân sự Eglin. Viên trung sĩ bỏ họ đó trước khi họ kịp hỏi bây giờ là mấy giờ. Trong chuyến bay dài dằng dặc, cả hai đã gần như mụ mẫm nên thể tính được múi giờ chênh lệch giữa hai nửa quả ̣a cầu. Rafe và Danny chỉ biết rằng lúc này đã là nửa đêm và họ chỉ có 20 phút để tắm rửa, cạo râu cho tươm tất. Đúng 20 phút sau, một thiếu tá xuất hiện , dẫm họ băng qua khu đất bằng phẳng phủ đầy cát trắngcủa căn cứ quân đến một tòa nhà vững trãi như một công sự xây tụt xuống dưới lòng đất.

      Tòa nhà này có cửa sổ, máy lạnh làm nhiệm vụ thông gió qua những lỗ nhỏ khoét tường. Những máy lạnh này kêu ì ầm và nhỏ nước thành những vũng mặt đất. Người ta dẫn họ vào bên trong một dãy băng ke( hiểu là cái gì) để dọc theo hành lang.

      Rafe và Danny liếc nhìn nhau, nơi đây có vẻ bí mật quá. Đến phía cuối hành lang, viên thiếu tá gõ cửa theo phép lịch sự mà đẩy tung cánh của sang một bên để Rafe và Danny tiến lên phía trước, sau đó ông ta vào mà đóng cửa lại. Căn phòng trống trải , chỉ có một tủ đựng hồ sơ, một bóng đèn bàn, hai chiếc ghế tựa bằng gỗ dành cho khách và đại tá Jimmy Doolittle đứng một mình sau bàn làm việc. Rafe và Danny dập mạnh gót giày đứng nghiêm chào. Doolittle quay người lại, chỉ tay vào hai chiếc ghế trước mặt mà buồn ngẩng lên khỏi đống giấy tờ ông nghiên cứu.

      Doolittle bảo:
      - Tôi có nghe chuyện các cậu làm trong cuộc tấn công của tặc Nhật bản.

      - Thưa đại tám xin hỹ để chúng tôi giải thích!
      - Giải thích cái gì?- Doolittle hỏi
      - À, giải thích bất cứ thứ gì mà ngài đã nghe về chúng tôi.
      - Sao, các cậu ̣nh phân trần rằng khi bay, mình mặc quân phục mà lại mặc áo sơ mi in đầy hoa lá cành phải ? Hay là muốn tăng công với tôi rằng mình đã bắn hạ được 6 máy bay của ̣ch. Cả hai cậu sẽ được tặng thưởng ngôi sao bạc và thăng chức lên đại úy.

      Doolittle ngả người ghế, ngước mắt lên nhìn họ, Rafe khẽ ho và hỏi:
      - Thưa chỉ huy, liệu đó có phải là tin tốt lành hay chỉ là ...
      - Cả hai cậu là hai phi công duy nhất trong quân đội đã kháng cự trong cuộc tấn công của ̣ch. Tớ rất cần các cậu thực hiện một nhiệm vụ mà chính tôi cũng hải sắn tay lên tham gia cùng giải quyêt. Các cậu có biết tuyệt mật là cái gì hả? Rafe và Danny nhìn nhau.

      Chưa ai trả lời một câu hỏi tương tự từ miệng của đại tá Doolittle. Danny dám hé môi, nhưng Rafe lên tiếng :
      - Dạ, thưa chỉ huy có ạ. Ngài nói đến loại nhiệm vụ mà khi thành công, những người thực hiện sẽ được thưởng huân chương và được hưởng một kỳ nghỉ phép về thăm quê nhà. Doolittle bật cười:
      - Tuyệt mật có nghĩa là các cậu sẽ được huấn luyện để thực hiện một nhiệm vụ chưa ai làm trước đây trong lịch sử quân đội. Và các cậu lên đường mà biết mình phải đâu, nếu các cậu chấp nhận những yếu tố ấy thì mọi chuyện coi như xong rồi đó.
      - Tôi sẽ , thưa chỉ huy.
      - Rafe nói - Tôi cũng thế. Danny đáp. Thôi, ngủ ! Doolittle bảo – Trông cả hai cậu như hai con ma hiện hình vậy. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu. Sáng mai, tôi muốn hai cậu cùng ăn sáng với tôi. Tôi sẽ chọn ra vài phi công nữa. Ông liếc nhìn hồ sơ bừa bộn bàn.
      - Và tôi muốn hai cậu làm quen với họ bằng cách nào mặc kệ. Nhưng họ phải thật sự thoải mái khi nói chuyện với hai cậu đấy. Sự thật là các cậu đã tham chiến và sống sót trở về, với một kết quả bất ngờ sẽ rất quan trọng để nâng cao tinh thần của toàn đội. Doolittle cúi xuống với đống giấy tờ, Rafe và Danny ngồi đó chờ ông cho phép họ trở về, ngần ngừ như thể ông sắp ngẩng phắt đầu lên giao cho họ thêm vài việc nữa. Rafe ấp úng:

      - Chỉ ... chỉ có thế thôi ư, thưa ngài? Doolittle trừng mắt nhìn họ trong ánh đèn neon, cả hai trông đều nhợt nhạt, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng Rafe và Danny nhận ra ông còn thiếu ngủ hơn họ nhiều. biết ông lên kế hoạch gì mà phải làm việc gấp đến thế.

      Rafe nói tiếp:
      - Tôi chỉ biết ngài đã nói hết chưa ạ!
      - Chỉ còn một việc nữa thôi. Nên nhớ lần này bay thì mặc áo sơ mi hoa hòe nữa nhe chưa! Rafe và Danny nhăn mặt đứng lên ra phía cửa: - Này McCawley, tiện thể nói cho cậu hay, người gửi cho chúng tôi một cái hộp. Trong đó toàn vật dụng cá nhân của cậu vẫn còn để ở doanh trại đất quốc. Đó là một chiếc hộp carton, nhỏ bằng một cái hộp giày, để nóc tủ hồ sơ, bên cạnh cửa ra vào.Rafe cắp nó dưới nách, trong một tích tắc, mắt và mắt Doolittle gặp nhau. Trước khi Doolittle trở lại với công việc bàn giấy, Rafe và Danny bước ra ngoài hành lang. Trời đêm mát mẻ cho dù đây là vùng tận cùng của phía Nam.

      Suy cho cùng thì bây giờ cũng là mùa đông. Trong lúc vài chàng công tử bột lang thang bờ biển, đầu óc trống rỗng thì Rafe ngồi một mình, nhóm một đống lửa nhỏ từ những thanh gỗ trôi dạt vào bờ. quì bên cạnh, mở chiếc hộp đựng đầy những bức thư của Evelyn. Những bức thư này được dấu kỹ trong chiếc hộp đồ cá nhân mà Doolittle trao trả cho Rafe. Ngay sau khi máy bay của bị bắn rơi trong khi ở Tây Ban Nha, nhớ những bức thư này da diết. tưởng người ta đã gửi chúng về cho Evelyn. Nhưng bây giờ, những lời tâm tình của nàng lại nằm gọn hai bàn tay Rafe. biết phải đưa chúng cho ai bây giờ. thể tự mình giữ chúng lâu hơn được nữa. Sau khi gặp gỡ Doolittle và quay trở về doanh trại mới, ngồi một mình trong phòng, những lá thư ấy mời gọi , nhưng thể đọc chúng, vì làm thế chẳng khác nào tự tra tấn mình. Giờ đây, ngồi ngắm nhìn những ngọn lửa nhảy múa và nhẹ nhàng đặt những lá thư của Evelyn vào giữa đống lửa như thể một chiến binh thời trung ̉ đặt những đứa con mình đứt ruột đẻ ra lên giàn thiêu một cách âu yếm nhẹ nhàng để hiến tế cho thần lửa vĩ đại. nhìn những lá thư bốc cháy ra tro mà quay ra nhìn mặt nước tối thẫm. Sóng biển lặng lẽ, buồn tẻ vỗ mãi bên bờ và làn sương đem che mờ những vì sao.

      Có tiếng nói sau lưng :
      - Cậu cũng ngủ được à? quay đầu lại thấy Danny bước ra ngoài bóng tối. Rafe nhìn xuống ngọn lửa cháy hừng hực, những lá thư nhẹ , biến thành một làn tro màu xám.

      Trong lúc Rafe đăm đăm nhìn ngọn lửa thì Danny ngồi xuống bên cạnh . Họ ngồi đó một lúc rất lâu, cho tới khi Rafe lên tiếng, mắt vẫn nhìn đống lửa nhỏ:
      - Đã đến lúc phải nói ra những điều mà bấy lâu nay cả hai ta đều dấu kín. Danny đáp:
      - Cậu nói đúng, phải đối mặt với hiện thực thôi!
      - Và hiện thực là cả tờ và cậu đầu một người con gái. Danny hỏi:- Sao , lại muốn cà khịa nữa hả?
      - Ngay cả trước khi cậu về ở với tớ và gia ̀nh tớ thì chúng mình đã là em.
      - Tớ biết vậy Rafe. Nhưng chuyện giữa tớ và Evelyn làm sao tớ cắt ngang được. Cả cậu cũng thể thôi nàng, đúng ? - Đó chính là điều tớ nói với cậu đây. Cậu và tớ đầu là người một nhà. Và đối với tớ thì Evelyn cũng là người một nhà. Nhưng nếu tớ đổ lỗi cho cậu đã gây ra sự thể như thế này thì tớ sẽ mất cả cậu lẫn nàng.

      Danny hỏi:
      - Cậu nói cái gì thế? Rafe đáp:- Danny là, cậu là một chàng trai tốt. Cậu sẽ là một người chồng tốt và cậu sẽ là một người cha tốt, ấy là tớ cứ nói trước thế và có thể tất cả chúng ta sẽ là người một nhà. Danny hiểu chính xác những gì Rafe vừa nói với . Những lời lẽ ấy còn hơn cả sự tha thứ nữa. Danny gật đầu. Rafe nói thêm:

      - Nhưng tớ muốn cậu làm cái nhiệm vụ nguy hiểm này.
      - Cậu nói cái quái gì thế? Tớ làm nhiệm vụ này nghĩa là sao? Danny lại nổi nóng.
      - Nàng cậu. - Rafe bướng bỉnh nói, như thể chỉ cần nói thế là đủ giải thích tất cả.
      - Lần này thì cậu thể bỏ tớ lại một mình mà tham chiến được đâu!- Tới đây thì Rafe thể phản đối hay thuyết phục Danny thay đổi ý ̣nh.

      bảo:
      - Thế thì cậu hãy nghe đây. cậu sẽ nhưng phải sống sót để trở về nghe chưa! Tớ và cậu phải chăm sóc lẫn nhau. Nhưng nếu như gặp phải hoàn cảnh một trong hai ta phải chọn lấy một người quay trở về thì cậu được ưu tiên, hiểu chưa?

      Danny nhìn bạn cực kỳ nghiêm chỉnh rồi bất chợt mỉm cười:
      - có thằng nhãi Nhật Bản nào có thể giết chết được chúng ta đâu mà cậu lo.
      - Cậu nói đúng, đồ nhà quê. Rafe nói và mỉm cười. Danny hy vọng cả hai sẽ lại cùng cười ha hả đù giỡn như ngày nào thậm chí cùng rủ nhau uống bia. Nhưng Rafe vẫn ngồi đó nhìn ra ngoài mặt biển tối sẫm và vắng lặng mênh mông dưới bầu trời một ánh sao.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 28

      Doolittle ra lệnh cho tập hợp duới nhà vòm để máy bay căn cứ quân Eglin. Mặt trời chỉ vừa mới ló dạng ở chân trời. Cái giá lạnh vào buổi sáng vẫn còn bao trùm trung, nhưng những phi công trẻ trong nhà để máy bay rất phấn khích. Red và Anthony tối hôm qua chơi về trễ, mấy chàng phi công trẻ trong đội cũng thế. Nhưng họ chính là những phi công tinh nhuệ nhất của Hoa Kỳ.

      Trong nhà vòm có 1 báy may thả bom P-25, loại trung bình, máy bay này bay nhanh hơn và gọn hơn máy bay P-17. Chiếc máy bay sơn màu lá cây sẫm, 2 cánh cứng đờ và cái đuôi chĩa thẳng lên nền trời có vẻ lì lợm cứng cỏi. Trông vẻ ngoài vững chãi và chiếc mũi tròn tròn, có mặt của chiếc máy bay này ở đây chẳng có gì đặc biệt. Rafe và Danny làm quen với vài người tụ tập ở đây, trong số họ có 2 lính chuyên cắt bom, chiếc P-25 có thể chở được 1 đội bay 4 người. Nhưng lúc này có đến 70-80 người trong phòng.

      hông biết Doolittle định làm cái trò gì đây.
      - Tất cả chú ý – Viên trung sĩ thông báo, và Doolittle rảo bước vào phòng.
      - Cứ thoải mái , ngồi xuống mà. Đám phi công trẻ yên vị những chiếc ghết xếp thành hình chữ U đối mặt Doolittle. Chiếc P-25 ngay đằng sau lưng ông. Doolittle đứng trước mặt họ, ngẩng cao đầu như cây cổ thụ, cặp mắt trong trẻo ở tuổi 45. Ông lớn hơn những người ngồi đây tới 20 tuổi. Ông cứng rắn hơn những người đại tá khác.

      Nhưng tính ông thoải mái, phóng khoáng. Đứng trước những chiếc máy bay chiến đấu, Doolittle tỏ ra rất tự tin.
      - Cấp chọn lựa kỹ mới có được các vị trí ngồi đây. Người ta chọn lọc ra các để thực thi 1 nhiệm vụ tuyệt mật rất táo bạo và nguy hiểm. Hãy nhìn sang người ngồi cạnh mình, nhìn kỹ nhé. Báo với các cậu rằng, trong vòng 6 tuần nữa, hoặc cậu, hoặc ta về chầu trời. Danny ghé vào tai Rafe . Nhưng cũng cố làm cho tiếng thầm lọt vào tai các phi công khác trong đội.
      - Này, trong đám tang cậu, cậu thích màu hoa nào để tớ đem đến viếng đấy.

      Mấy người ngồi xung quanh cười khúc khích. Nhưng Doolittle vẫn tỏ vẻ khó chịu, những phi công giỏi thường tự mãn. Rafe đáp:
      - Này hoa để cho cậu tự chọn thôi, bởi vì tớ mang hoa đến viếng nhà cậu mà. Giọng Doolittle nghiêm lại – Thôi được rồi, tôi trước hiểm nguy của sứ mạng này rồi đấy. Bây giờ, ai muốn bỏ cuộc cứ việc. Cấp quở trách gì đâu. Tất cả đều im lặng., điều này có nghĩa là họ sẳn sàng nhận nhiệm vụ. Doolittle gật đầu – Thế là xong.

      Ông bảo:
      - trong trường sỹ quan lục quân các cậu đều lái máy bay 1 động cơ và cả máy bay nhiều động cơ. Lần này, các cậu bay máy bay nhiều động cơ. Rafe và Danny nhìn nhau. Máy bay thả bom.
      - Tôi muốn giới thiệu đến đội 2 người. Doolittle hất hàm về phía 1 sỹ quan đứng bên tay trái ông – Đây là bác sĩ White, ấy xung phong huấn luyện bắn súng, bởi vì ấy cũng tham gia chiến dịch này. Chúng tôi cần những người đa năng như vậy, bởi vì thể chất thêm sức nặng của 1 người bình thường lên máy bay làm nhiệm vụ lần này. 1 lần nữa, Rafe và Danny lại đưa mắt nhìn nhau. À, là 1 nhiệm vụ ném bom ở rất xa đây.

      Doolittle tiếp:
      - Và Ross Greening, sĩ quan huấn luyện oanh tạc và thả bom, người hướng dẫn các cậu dùng phương tiện có sẵn để thả bom ở độ cao thấp.
      - Thấp nghĩa là thế nào? Nhiệm vụ này là cái quái gì thế nhỉ? Doolittle vẫy tay ra hiệu cho Greening đứng bên tay phải ông. Greening gật đầu với cả đội và Doolittle chỉ thị:
      - Tôi nhấn mạnh lần cuối cùng đây là 1 nhiệm vụ tối mật, được với ai và phải làm theo những gì tôi bảo các cậu làm. Còn a thắc mắc nữa ? Rafe lớn – Ai bay dẫn đầu, thưa đại tá, tôi muốn tình nguyện ở vào vị trí ấy – Danny thúc khuỷu tay vào mạn sườn Rafe khiến đau thở nổi. Doolittle bảo – À đây là 1 vấn đề tôi phải bàn . Kế hoạch này thể mang ra bàn trước cuộc họp được. Tự tôi biết mình phải làm gì. Và tôi là người dẫn đường. Danny ghé vào tai Rafe thầm lần nữa, lần này ta cố hạ giọng để ai nghe thấy.

      - Này tớ rút lại lời vừa về chuyện hoa hoét nhé. Nếu có tiền mua hoa bây giờ mang ra uống bia sạch vì bây giờ cả 2 chúng ta rồi đây chết hết. Evelyn vẫn đều đặn theo ca làm việc ở bệnh viện. 4g làm việc, 4g nghỉ ngơi.

      Suốt ngày suốt đêm như thé. Ngoài cảng, họ hàn gắn lại đống đổ nát, sửa chữa, làm mới, đánh bóng bất cứ gì họ có thể. Bên trong bệnh viện họ cũng làm y như thế. Mày đỏ khủng khiếp và tanh tưởi lùi xa dần, nhường chỗ cho màu trắng tinh khôi. Nàng cố gắng tập trung sinh lực để hoàn thành nhiệm vụ mà trước mắt nàng còn bề bộn. Nào là thay bông băng cho thương binh, kiểm tra lịch chích thuốc của bệnh nhân, viết thư cho 1 thủy thủ bị mất 2 cánh tay để ta có thể tâm với những người ở nhà, và đọc những lá thư ở quê nhà gửi tới cho những người còn đôi mắt. 2 tháng sau, chính Evelyn cũng nhận được 2 bức thư, thư của Danny.

      viết.

      Evelyn quý nhất đời của ! Họ kiểm tra những bức thư của . 1 sĩ quan tình báo ngồi bên bàn đọc kỹ từng lá thư trước khi họ gửi để biết chắc rằng tụi để lộ ra những việc mình làm. chẳng ngại gì chuyện đấy, chẳng thích chuyện về tụi làm, chỉ muốn trò chuyện cùng em và hỏi về tương lai của chúng ta. Nếu như bây giờ có ai đó ngồi bên , đọc trộm những dòng biết cho em đây cũng chẳng phiền bởi biết rằng chỉ và em mới hiểu hết ý nghĩa của từng ngôn từ xuất phát từ tâm can của mỗi người. hiểu ông trời run rủi số mệnh của và em tới bến bờ nào, nhưng có 1 điều biết rất em và còn mãi em. Danny.

      Tuy nhiên Rafe chẳng viết cho nàng dòng nào. Nàng biết là chẳng làm thế. còn nghi ngờ gì nữa, bao giờ viết cho nàng thêm 1 lá thư nào khác. Nhưng là người duy nhất trái đất luôn ở bên an ủi nàng, bởi vì chỉ có mình biết đến đứa bé lớn dần lên trong nàng. Và như thế, họ cùng nhau chia sẻ 1 bí mật lới lao nhất của cuộc đời nàng. Nếu như thường lệ, trong khi mệt lã đầu chưa đặt xuống gối, nàng ngủ say rồi. Bây giờ nàng nghĩ về Betty, bạn nàng chết quá trẻ, cũng may chính vì thế Betty phải chịu đựng cái cảnh thấy mình ngày 1 già . Evelyn nhận ra mặc dù nàng sống sót sau 1 thảm họa to lớn của thế kỷ, nàng cũng thể trốn chạy được cái già cứ rầm rập theo sau. NHưng nàng sợ già, chỉ có những ai ăn ngồi đó mới cảm nhận ngày tháng trôi mới sợ nếp nhăn đến sớm. Khi nàng nằm xuống, úp mặt lên chiếc gối êm ấm, nàng bất chợt phát 1 hiển nhiên rằng dù nàng có trở nên già cõi, 1 bà già nhăn nhó, xấu xí, nàng vẫn muốn đọc là những lá thư đó. Trong tâm trí nàng chỉ là những lời lẽ mà Rafe từng viết cho nàng khi ra trận.

      Quay trở lại căn cứ Eglin, họ được huấn luyện. Doolittle trang bị cho họ đầy đủ và đích thân ông giám sát chặt chẽ cuộc tập huấn cho đến từng chi tiết. Mục tiêu và phương pháp thực thi nhiệm vụ vẫn còn là bí mật đối với các chàng trai trẻ. Nhưng cho dù đó là nhiệm vụ gì chăng nữa, họ cũng phải cất cánh từ 1 đường băng rất ngắn và phải bay thấp trong 1 quãng thời gian dài. Hết giờ này sang giờ khác, họ vất vả tập luyện với những chiếc máy bay thả bom để đạt được 1 đoạn chạy đà ngắn thể tưởng. Doolittle luôn có mặt đường băng, sát cánh cùng họ, liên tiếp nhắc nhắc lại những kỷ thuật cần thiết. Ông dạy họ phải đối xử máy bay giống như những sinh vật biết cảm xúc, chúng như con, nâng niu chúng mới thực hành được bài tập khó ấy. Các phi công trẻ tuổi rồ máy bay chạy dọc theo đường băng của căn cứ quân 1 lát rồi đẩy mạnh cần số ra sau để cho những máy bay rùng mình bay vút lên trời. Ross Greening cầu các phi công bỏ hết những vật thừa để giảm tải cho máy bay kể cả những máy ngắm để thả bom ở Bác Âu. Đây là 1 loại vũ khí tối tân bằng thép đen cho phép nhận diện mục tiêu oanh tạc từ cao, nhưng để thực nhiệm vụ này phi công cần bay cao quá tầm ngọn cây nên Greening bỏ hết những máy ngắm này, thay vào đó là 1 thiết bị tạm thời 1 cái giá xoay, thiết bị này dùng cho súng đạn hơn là dùng để thả bom. Họ luyện tập với thiết bị đơn giản ấy, quan sát địa hình ở Florida với tốc độ bay cực cao và thả bao cát xuống những mục tiêu được xác định nền cát. Đối với những người cắt bom đây là 1 thử thách. Riêng các chàng phi công trẻ thích trò chơi này. Suốt từ đầu khóa huấn luyện tới giờ, họ chưa luyện tập hạ cánh bao giờ, điều này giấu khả năng đầy chết chóc. Ai cũng hiểu ngầm thông qua lịch luyện tập của đội, nhưng ai tỏ ra sợ hãi. Họ gần như sùng kính Doolittle, bởi vì ông đa tài. Họ kính trọng ông vì ông luôn sát cánh với họ. Họ thán phục kỹ năng ông thao diễn cho toàn đội. 1 số người tin tưởng hoàn toàn vào ông. Nếu vì tính chất cuả nhiệm vụ mà họ phải lao vào nguy hiểm ông bao giờ đưa họ vào chỗ chết, nhưng dẫu thế ông vẫn bao giờ làm bất cứ điệp vụ nào mà lên kế hoạch để đưa họ còn sống sót trở về. Nếu ai đó hiểu Jimmy Dolittle chút ít hì họ biết khả năng đó là chắc chắn.

      Đối với Danny, ngày kéo dài lê thê, mỗi giờ phả sống xa Evelyn đều dài đằng đẵng, bởi vì thấy mình xa cách với ý nghĩa của cuộc sống. vẫn đường băng như trước đây, nhưng trước khi gặp nàng cuộc đời trống rỗng, vô cảm. Tuy nhiên vẫn viết, và những gì viết mang ý nghĩa mới. Mặc dù thể viết thư để gửi thường xuyên cho nàng, nhưng vẫn làm thơ để gửi tặng nàng. Có vài bài thơ nguệch ngoạc viết 1 tờ giấy trong những giờ phút suy tư ngắn ngủi lúc luyện tập, nhưng hầu hết đầu giữ những ý thơ trong tim mình. Từ tận trái tim, hiểm thêm 1 điều rằng giờ đây quí 1 người, 1 sinh linh trái đấy hơn cả quý bản thân mình.

      Còn về phần Rafe, còn biết đâu là ngày, đâu là đêm nữa. đánh dấu thời gian bằng niềm vui và nỗi buồn. giành được điêu luyện để hoàn thành nhiệm vụ khó khăn. Trong nhiệm vụ ấy, được phép bay thế nên có thể quên nỗi đau riêng dễ dàng hơn. Máy bay ném bom bay nhanh hoặc lượn 1 cách nhàng như máy bay chiến đấu từng lái, để đưa máy bay là là ngọn cây cầu phải có năng khiếu và dự đoán trước được nguy hiểm. còn suy nghĩ và lựa chọn giữa sống cà cái chết nữa. được lái 1 cái máy bay, đó là tất cả những gì muốn suy nghĩ làm cho tốt vào thời điểm này. Nhưng mỗi lúc bình minh, khi mặt trời ra phía chân mây hoặc những lúc hoàng hôn, khi bầu trời tối dần, thể ngăn những ý nghĩ của mình quay về với Evelyn. cần biết bây giờ nàng ở đâu, và làm gì, tình trạng sức khỏe của nàng làm lo lắng. hiểu sao, cứ tâm niệm 1 điều, 1 hy vọng mong manh rằng 1 ngày nào đó thể xác họ hòa vào làm 1 hệt như tâm hồn họ lúc này là 1. Và cảm thấy đau lòng với 1 nỗi mất mát gì bù đắp được.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 29

      Họ cất cánh rời Florida chiếc P-25 vào 1 ngày đầu xuân của vùng duyên hải. Ngay chính vào lúc này, lúc rời căn cứ quân Eglin lần cuối, họ vẫn tiếp tục tập luyện những kỹ năng bay bằng cách bay thấp suốt dọc đường băng ngang qua lục địa. Hết vùng đất của bang này đến vùng đất của bang khác lùi dần sau họ. Họ bay qua những cánh đồng, những làng mạc và những mái ấm của người dân Mỹ. Họ hạ cánh ở gần cảng San Francisco. Họ được thông báo chỉ vài giờ nữa cả đội boong hàng mẫu hạm USS, Hornet, 1 trong những hàng mẫu hạm trốn thoát được cuộc tấn công của tặc Nhật Bản ở Trân Châu Cảng, lúc này thả neo ở gần đó. Khi họ đến chiếc Hornet, họ thấy máy bay của mình được chuẩn bị sẵn sàng con tàu khổng lồ, mỗi phi công nhận được 1 giường ngủ tàu. Tới lúc này, họ vẫn chưa biết chính xác mục tiêu của mình là gì, ngay cả các thủy thủ tàu cũng biết gì hết. Đám thủy thủ biết ngay kiện trọng đại này là có 1 hai. Họ chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nghe thấy có đến những máy bay thả bom của quân đội Mỹ lại được chất lên 1 tàu hàng mẫu hạm và thế là những lời đồn thổi thay nhau bay xa. 1 vài thủy thủ tưởng rằng tàu của họ chở những máy bay này đến châu Âu, những người khác rỉ tai nhau rằng nước Mỹ phải có 1 căn cứ bí mật ở 1 nơi nào đó vùng Thái Bình Dương. Ở đó, máy bay có thể cất cánh tấn công vào những mục tiêu đất Nhật. Đám phi công vẫn im hơi lặng tiếng. Doolittle bảo họ phải làm gì khi ông được chuẩn bị sẵn sàng và ở trong tình trãng sức khỏe tốt. Giờ khắc ấy đến. Hàng mẫu hạm Hornet được 1 đoàn tùy tùng những tàu theo bảo vệ, khởi hành từ cảng San Francisco. Lúc ấy, các phi công mới được nhận lệnh họp lại trong phòng tác chiến cảu tàu. Khi các phi công và cả những đội bay có mặt đông đủ, đại tá Doolittle thẳng ngay vào việc.

      - Thôi nào quý vị, giờ tôi có thể thẳng với quý vị rằng, mục tiêu của chúng ta chính là Tokyo. Chúng ta thả bom vào trung tâm thành phố này. Những người trong phòng ồ lên hồ hởi. Họ đều được huấn luyện kỹ càng rất phấn khích, đều rất trẻ tuổi, dư thừa sinh lực.

      Họ la ó, cười , vỗ vai nhau. Rafe, Danny, Anthony và Red - những người từng chứng kiến vụ Trân Châu cảng thầm lặng hơn. Doolittle mặc cho cấp dưới biểu lộ cảm xúc sau 1 thời gian dài kìm nén. Tuy nhiên cuối cùng ông buộc phải kiềm chế nỗi vui mừng của họ.

      - Hải quân đưa chúng ta đến cách bờ biển Nhật Bản 400 Hải lý, từ đó, chúng ta cho máy bay cất cánh. Tin tức được đón nhận bằng im lặng kéo dài. Những phi công ngờ mình xuất phát từ 1 hàng mẫu hạm.

      Doolittle biết họ rất ngạc nhiên, thế nên ông để họ có thời gian suy ngẫm về điều ấy. Anthony giơ tay xin được :
      - Thưa chỉ huy, chúng tôi tưởng mình đến thẳng Tokyo từ 1 sân bay quân nào đó chứ ạ. Doolittle chỉ đưa mắt nhìn ta, và Anthony lúc này ước sao mình chưa thốt ra lời nào, cố sữa chữa lỗi lầm.
      - Ý tôi là… thưa chỉ huy… bao giờ có chuyện máy bay ném bom của quân độ lại xuất phát từ hàng mẫu hạm của hải quân chưa ạ? Doolittle đáp: - chưa. Còn ai có thắc mắc gì nữa ? Red đưa tay và bảo:
      - Đại .. đại. Thưa…thưa đại, chúng tôi được luyện tập cất …cất cánh. Nhưng … - muốn đứng đó lắp bắp để làm phiền lòng Doolittle thêm nữa, Red đưa mắt cầu cứu Rafe. Rafe bảo: - Thưa đại tá, tôi nghĩ Red lo lắng 1 chút bởi vì hiểu chúng tôi hạ cánh xuống boong tàu của 1 chiếc hàng mẫu hạm này như thế nào? - Chúng ta đủ nhiên liệu để quay trở về tàu. Doolittle trả lời – thế nên tàu quay trở về quần đảo Hawaii ngay vào phút tất cả đội hình của chúng ta . Red lắp bắp. – Nhưng…nhưng…nhưng nếu tàu trở về căn cứ chúng tôi hạ cánh ở đâu ạ? Ánh mắt của Doolittle quét 1 vòng xung quanh căn phòng đầy ắp những chàng phi công trẻ.

      Ông cố giữ mắt và giọng của mình được bình thản.
      - Tôi muốn cho mọi người nhớ kỹ câu này: Lushu hoo megwe fuegi nó có nghĩa là: tôi là 1 người Mỹ. Tiếng Hoa đấy. Thế là , họ hạ cánh xuống đất Trung Quốc 30’ sau khi Doolittle chấm dứt lời chỉ dẫn, hàng mẫu hạm Hornet cưỡi song hướng về phía tây. Danny và Rafe đứng trơ trọi ở dưới đuôi tàu, dưới kia là mặt nước vỗ sóng. Họ vừa tản bộ dọc theo con tàu khổng lồ.

      Sau đó, họ ngược lại, đếm kỹ từng bước chân.
      - Ngắn hơn đường băng chúng ta vẫn thường tập luyện. – Rafe bảo – Và nhớ là máy bay chứa 900kg bom đạn và 650kg nhiên liệu nửa đấy. Tớ có 1 câu tiếng Hoa hỏi Doolittle.

      Câu ấy có nghĩa là: Ai nghĩ ra cái trò quái quỷ thế này. Anthony và Red và những phi công khác cũng bước dọc theo boong tàu, cố tỏ vẻ chẳng qua vì tò mò nên mới làm thế. Khi đại tá Doolittle ra ở cửa chính đến bên đường băng đám phi công thôi đếm bước nữa mà tỏ vẻ bình thản như dạo chơi. Làm như thể họ tự nhiên thèm khí trong lành boong tàu. Chỉ là là cả đội cùng có cảm giác ấy vào cùng 1 thời điểm. Doolittle vờ như biết gì. Ông đến bên Rafe và Danny, đứng bên cạnh họ nhìn ra cuối đường băng. thấy ai gì, ông khuyến khích.

      - Sao? Có thắc mắc gì ? ra chứ! Rafe bảo:

      - Thưa ngài, chúng ta có tới những 16 máy bay. - sao? - lẽ tất cả đội bay chỉ làm có 1 nhiệm vụ duy nhất thôi, thưa ngài. Danny nhanh nhảu thêm: - chúng tôi hèn nhát rút lui đâu. Nhưng có thể chúng tôi chết khi thực nhiệm vụ này, nên chúng tôi muốn biết nó diễn ra như thế nào? Doolittle gật đầu.Ông nghĩ ngợi 1 lát, nhìn họ và nhìn những phi công khác dọc theo mạn thuyền đằng sau lưng Rafe và Danny rồi nhìn ra mặt biển vô tận trước mặt trước khi trả lời.

      - Ở Trân châu cảng, quân Nhật dùng búa tạ giáng cho chúng ta 1 trận đau điếng. Trong cuộc tấn công này, thậm chí nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ như cái tát vào mặt chúng thôi. Nhưng phải làm thế để cho chúng thôi cái trò lén lút tấn công vào lúc người khác để ý. Các cậu hiểu chưa? Rafe và Danny gật đầu. Nhưng Doolittle biết thế vẫn chưa đủ . Ông thêm:

      - Vinh quang chỉ dành cho những người nào tin tưởng vào mình và giữ được niềm tin ấy cho lâu dài. Chúng ta tin tưởng và chúng ta làm cho cả nước Mỹ có cùng niềm tin như mình.

      Doolittle quay lưng bước và giữa đám phi công. Ông cũng tản bộ theo con tàu y như họ làm. Ông muốn lên dây cót tinh thần cho họ. Muốn dùng có mặt của mình để thuyết phục họ tự tin hơn để thực thi 1 nhiệm vụ chưa từng ai làm trước đây. Ông muốn cho họ thấy qua vẻ cương quyết của mình rằng họ chỉ có thể thực nhiệm vụ này mà còn có thể sống sót để quay trở về với người thân, gia đình nữa.

      Đảo Oahu – nơi có Trân Châu cảng và các đảo khác ở quần đảo Hawaii bây giờ trong tình trạng báo động quân ngớt. Những hư hại được sữa chữa tại các căn cứ quân, và có mặt của chiến tranh trung làm cho bầu khí ở đây thêm căng thẳng. Ngay cả trong khu nhà dành cho sĩ quan và lính, nơi gia đình của họ sống trong dãy nhà gỗ 1 tầng ok khí nhà binh ấy ngày càng lan rộng. còn đồ chơi con nít vương bãi cỏ. Những chiếc xe đạp 3 bánh và xe đạp thường đều được gom trở về nhà trước khi trời tốt. Sĩ quan ra khỏi nhà và trở về theo những giờ giấc cố định. Kể từ sau kiện kinh hoàng ấy, 1 quân nhân nào dám làm trễ trong suốt quãng đời quân ngũ của họ nữa. Thiếu tá Jackson bước ra từ 1 trong những căn nhà gỗ ấy đến bên chiếc xe jeep mà mỗi sáng ông thường rong ruổi để đến căn cứ.

      Nhưng sáng hôm nay, trước khi ông đến bên chiếc xe jeep của mình, 1 y tá có nét mặt mệt mỏi bước ra khỏi bóng mát tàn cây cọ và, biết ấy đứng đợi ở đó bao lâu, lên tiếng.
      - Xin lỗi, thiếu tá Jackson, ông còn nhớ tôi ? Jackson bao giờ quên được khuôn mặt nàng, mặc dù với 1 góc nhìn rất khác lần trước.Ông nhớ lần ấy mình nằm ngửa, mắt trợn ngược cầu xin nàng cứu giúp và nhét tay mình vào lỗ thủng của động mạch chủ nơi cổ ông. Nếu nàng làm thế giờ ông ở dưới suối vàng rồi.

      - Tôi nhớ chứ! Jackson giản dị. Ông nhìn khuôn mặtg của nàng, lần trước khuôn mặt đẹp tuyệt trần, trông nàng chẳng khác nào 1 vị thần cứu mạng do chúa trời lệnh xuống trần gian cứu lấy mạng sống của ông. Bây giờ trông nàng vẫn đẹp, nhưng xanh xao, thiếu sinh khí. Cặp mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ lâu. Jackson được nghe lại rằng lúc này các y tá làm việc cực nhọc vô cùng. Ông cũng được tận mắt chứng kiến trong thời gian 4 tuần điều trị tại bệnh viện.

      Ông hỏi:
      - Ở bệnh viện, nghỉ ngơi ư? - Có nhưng nhiều. Nàng cố mỉm cười. CHẳng có vẻ gì vui trong nụ cười heo hắt ấy. Ông thấy lo lắng điều gì. ràng nàng đến đây để cầu ông 1 điều gì đấy.

      Jackson đưa tay rờ những vết sẹo chằng chịt nơi cổ vào bảo.
      - Tôi chẳng biết phải cảm ơn thế nào.
      Nàng ngắt lời:
      - Còn tôi biết trả ơn tôi khó. Cứ kể cho tôi nghe là được rồi.
      - Nàng bảo gì cơ?

      - 1 khi có tin tức đến sở chỉ huy về 1 nhiệm vụ mà các phi công phải thực . Tôi muốn nghe tin tức ấy.

      Ông ngần ngừ, cau mày:
      - Tôi biết nàng muốn đó là 1 nhiệm vụ quan trọng gì? Có 1 chuyện gì đó sắp xảy ra. Ông làm trong ngành tình báo và ông lập tức quay lưng về phía chiếc xe Jeep , cố tránh nàng càng xa càng tốt.
      - Xin lỗi, tôi hiểu gì - Ông là 1 thiếu tá tình báo. Ông biết tôi gì.
      - Tôi có thể để người ta bỏ tù được.

      Nàng chộp lấy tay ông đặt lên vô lăng: thiếu tá, tôi muốn biết gì hơn ngoài những thứ tôi biết. Có 2 người thân thích nhất của cuộc đời tôi vào nguy hiểm vô cùng. Tôi cảm thấy mình vô dụng như biết bao nhiêu người khác cứ ngồi đó lo lắng rằng biết chuyện gì xảy ra với họ. Ông có hiểu như thế có nghĩa là như thế nào ?

      Jackson im lặng suy nghĩ hồi lâu.

      Ông báo:
      - Nghe này, tôi thể thêm điều gì với được. biết rồi mà. Thậm chí chúng ta nên chuyện với nhau nữa cơ.

      - Ông làm trong ngành tình báo. Có gì là bí mật với ông nữa đâu.
      - chung là thế. - chung ư? Nghe đây ông thiếu tá : Tôi 1 phi công nhiều tháng rồi tôi phải sống chung với cảm giác diễn ra trong từng giây từng phút rằng biết bây giờ ấy ở đâu, ấy thế nào, còn sống hay là chết. Những nỗi khoắc khoải sợ hãi đó cứ lớn dần lên và như những trái bom nổ tung thân xác tôi khiến tôi kinh hoàng. Lúc nào tôi cũng có cảm tưởng ta chết rồi hoặc…- nàng biết nàng lung tung vô nghĩa, và như thế làm sao ông ta hiểu được. Bây giờ có 2 người, 2 người là cả cuộc đời tôi cùng thực nhiệm vụ bí mật kia. Nó bị mật đến nỗi họ thậm chí còn đươc phép viết thư cho tôi nữa.

      - Tôi hiểu nổi thống khổ của nàng – Jackson , ông ghét cái giọng mình sao bỗng trở nên mềm yếu thế. Ông biết mình thờ ơ như vậy chẳng khác nào coi xinh đẹp kia chỉ là 1 người bị kích động tột cùng cần an ủi.

      là ông ghen tị với bất kỳ thằng đàn ông nào lại được 1 quan tâm, nhớ nhung đến nhường này.
      - Nhưng nàng cũng biết rồi đấy, nước Mỹ có chiến tranh. Điệp vụ mật ai mà chẳng có. Tôi được quyền phát ngôn bừa bãi hoặc bàn luận gì về những điệp vụ ấy. Thậm chí tôi còn được tiết lộ rằng có hay có điệp vụ ấy nữa kia.

      - Ông thêm còn tự chủ được nữa, Evelyn tức giận đứng chống nạnh.
      - Mọi tin tức đều được thông báo về Trân Châu cảng. Trong cáo phòng chẳng có cửa sổ mà ông định đến ấy, có những 20 cái ăngten đứng chen chúc nhau nóc nhà. Jackson ngạc nhiên hiểu vì sao này biết nhiều thế.

      Trong 1 lúc, ông mong sao mình đừng phải thề những lời thề phải trung thành với ngành tình báo và việc làm của ông sắp tới bị những bóng ma tình báo mật của chính phủ phát ra. Evelyn cứng cỏi – Tôi làm trong bệnh xá của phòng tác chiến. Tôi có thẻ an ninh để vào đó, điều tôi muốn biết là chỉ khi có tin tức đến, tôi cũng được nghe để biết rằng người thân của mình còn sống hay chết.

      - Bất cứ sĩ quan nào bắt gặp lảng vảng ở đó đều có thể tống giam ngay. – Jackson đáp.

      - để cho ông biết, bất cứ y tá nào nhìn thấy 1 người đứt động mạch chủ đều qay lưng bỏ ngay lập tức.

      Jackson trợn mắt nhìn nàng. Nàng cũng nhìn lại ông. Lát sau, nàng buông tay để mặc ông khởi động chiếc xe jeep và đứng lùi hẳn lại. Ông im lặng nhìn nàng 1 lúc sau đó lái xe phóng vụt .

      Vào ngày chủ nhật 12/04, tàu Hornet đến điểm tập kết với tàu Enterprise và những tàu theo hộ tống. Và đội hình tấn công bay về hướng Tây trong thời tiết khắc nghiệt. Họ đúng con đường Yamamoto , tức là ngang qua Vacant Sea. Thời tiết ủng hộ hạm đội tàu Mỹ và họ tiến lên chậm chạp hơn là tư lệnh Halsey mong đợi. Tuy nhiên, thời gian lúc này tính bằng khoảnh khắc, nếu quân đội Nhật phát ra đoàn tàu của ông phải tàu ông và điệp vụ ngày nguy hiểm, mà cả lực lượng quân đội Hoa Kỳ biển Thái Bình dương đều gặp nguy to. Càng đến gần bờ biển Nhật Bản nguy hiểm càng tăng. khi họ nằm trong tằm ngắm của những chiếc máy bay thả bom Nhật rất có thể Halsey mất chiếc thuyền của mình và trận này coi như thất bại. Trong lúc thời tiết khắc nghiệt khiến họ tiến lên chậm chạp, nó cũng khó làm cho họ xác định phương hướng. Tầm nhìn bị giảm sút, những máy bay trinh thámlại quá cồng kềnh. Halsey chịu trách nhiệm chỉ huy cuộc tấn công cho đến khi những máy bay rời khỏi boong tàu. Ông đứng đó rủa thầm vận rủi đến mà cố gắng càng lạc quan hơn để đối mắt với những khó khăn sắp tới. Khuya hôm đó bão yếu 1 chút. Họ vật lộn với cơn bão này suốt dọc đường băng qua Thái Bình Dương, mặc dù vậy họ vẫn còn nhiều giờ để vượt qua hàng trăm hải lý đưa máy bay đến điểm xuất phát. Halsey ra lệnh cho thủy thủ đoàn bắt đầu tháo những sợi dây chão cột những máy bay P-25 ở đúng vị trí trong suốt cuộc hành trình, mỗi máy bay chất 4 trái bom, và đạn dược lắp đầy cho các khẩu súng máy. Doolittle và Ross Greening quan sát các hoạt động chuẩn bị từ 1 căn nhà boong tàu chỉ huy. Doolittle thầm thán phục những chàng lính thủy hối hả chạy quanh làm việc chăm chỉ, hề tỏ ra sợ hãi mặc cho boong trơn trượt lắc lư dưới chân. Mưa ướt đẫm mặt họ, gió như muốn thổi bay thânhình họ hệt như chàng trai trong cuốn tiểu thuyết phiêu lưu Kidnapped của tác giả Robert Louis Stevenson mà ông đọc. Câu chuyện miêu tả 1 người lính bị bao vây bởi những thủy thủ dữ dằn 1 con tàu. Chàng lính kiêu ngạo nghĩ rằng thủy thủ toàn là bọn hèn nhát cho đến khi họ chiến đấu tay đôi chàng lính mới hốt hoảng lo sợ đứng lặng trong nỗi kinh hoàng khi thấy những thủy thủ vững vàng cho tàu lướt sóng bên những cột buồm và những cánh buồm trắng. Doolittle có cảm giác mình là người lính đó. Đứng cạnh ông, Greening bấm máy tính cá nhân liên tục và Doolittle phải quay lại hỏi.

      - Sao cậu phải loay hoay với cái thước Loga đó làm gì hả? Cất ngay .

      Greening đáp :
      - Thưa đại tá, tôi vừa tính xong. Để tôi nó cho ngài nghe. Thậm chí trong điều kiện thuận lợi nhất tôi cũng thể rằng họ hoàn thành được sứ mạng này. Doolittle quay mặt nhìn chỗ khác. Ánh mắt ông hướng ra 1 phi công trẻ giơ tay

      – Thưa đại tá, ông với tôi mật lệnh khi hạ cánh. Nhưng ông cũng với chúng tôi rằng quân Nhật có mặt khắp nơi đất Trung Quốc là gì. Chúng tôi phải biết làm gì đây khi mật lênh được đáp lại.

      - Lúc ấy, các hạ cánh ở đâu tùy thích và cố gắng đừng để người ta bắt được mình. Người Trung Quốc hết lòng giúp đỡ chúng ta nếu có thể.

      Doolittle đứng dừng lại chờ xem có ai còn hỏi gì . Ông muốn cấp dưới của mình được yên lòng, rằng mọi khả năng có thể xảy ra đều được tính toán chặt chẽ. Viên phi công ngồi gần cuối căn phòng sau lưng Rafe và Danny giơ tay hỏi:

      - Thưa đại tá, nếu máy bay của chúng tôi hỏng hóc ngay bầu trời Nhật Bản chúng tôi biết làm gì đây? Doolittle gật đầu, ông biết ta phải lựa chọn kỹ mới dám hỏi câu ấy.

      – Tôi sinh ra phải để làm tù nhân. Nếu máy bay của tôi trở nên vô dụng, tôi bảo cả đội nhảy dù thoát thân. Còn lại 1 mình tôi lái thẳng máy bay vào 1 mục tiêu quân nào mà tôi có thể tìm thấy. Đó chỉ là ý kiến của riêng tôi. Tuy nhiên tôi là 1 lão già 45 tuổi rồi. Còn các cậu vừa mới chập chững bước vào đời, thế nên các cậu làm gì các cậu cứ làm thôi. Nhưng tất cả các khuôn mặt trẻ trung trong phòng đều chứng tỏ rằng mình làm chính xác những gì Doolittle định làm. Ông là người hùng của họ, là khuôn mẫu lý tưởng để cho họ noi theo. Ba tháng sau, Evelyn từ chứng kiến nhiều vết thương lành trở lại. Những vết đạn há ngoácngoài cầu tàu ướt đẫm nước mưa.

      - Tôi biết chúng ta có thể thua trận này, nhưng chúng ta thắng cả cuộc chiến. Muốn biết tại sao tôi tin vậy ? Greening chờ. Ông tôn trọng Dooliitle nên muốn ngắt lời cấp .

      Dollitle tiếp, gật đầu nhìn về phía Rafe và Danny kiểm tra những máy ngầm máy bay ném bom

      -Chính là họ đó. Họ nổi trội trong đám đông vì mặc những bộ quần áo mốt nhất hay nhảy những vũ điệu thời trang nhất. Nhưng trong những lúc như thế này họ lại nổi bật lên với 1 tinh thần dũng cảm và tài năng ít ai bì kịp. Doolittle nhìn thẳng vào Greening với cái nhìn đầy ý nghĩa.

      - có 1 cái gì có thể mạnh mẽ hơn 1 trái tim của 1 người lính tình nguyện. 1 lần nữa, họ lại hướng cặp mắt về những chiếc máy bay ném bom và thanh niên sắp sửa điều khiển chúng. Đúng lúc ấy, Doolittle quyết định, lần này ông lại nhóm họp các phi công vào trong phòng tác chiến chiến hạm Hornet. - Chiều tối nay chúng ta cất cánh. Thả bom xong là bay về hướng Trung Quốc. Đơn giản thế thôi.

      1 phi công trẻ giơ tay – Thưa đại tá, ông với tôi mật lệnh khi hạ cánh. Nhưng ông cũng với chúng tôi rằng quân Nhật có mặt khắp nơi đất Trung Quốc là gì. Chúng tôi phải biết làm gì đây khi mật lênh được đáp lại. - Lúc ấy, các hạ cánh ở đâu tùy thích và cố gắng đừng để người ta bắt được mình. Người Trung Quốc hết lòng giúp đỡ chúng ta nếu có thể. Doolittle đứng dừng lại chờ xem có ai còn hỏi gì . Ông muốn cấp dưới của mình được yên lòng, rằng mọi khả năng có thể xảy ra đều được tính toán chặt chẽ.

      Viên phi công ngồi gần cuối căn phòng sau lưng Rafe và Danny giơ tay hỏi :

      - Thưa đại tá, nếu máy bay của chúng tôi hỏng hóc ngay bầu trời Nhật Bãn chúng tôi biết làm gì đây? Doolittle gật đầu, ông biết ta phải lựa chọn kỹ mới dám hỏi câu ấy. – Tôi sinh ra phải để làm tù nhân. Nếu máy bay của tôi trở nên vô dụng, tôi bảo cả đội nhảy dù thoát thân. Còn lại 1 mình tôi lái thẳng máy bay vào 1 mục tiêu quân nào mà tôi có thể tìm thấy. Đó chỉ là ý kiến của riêng tôi. Tuy nhiên tôi là 1 lão già 45 tuổi rồi. Còn các cậu vừa mới chập chững bước vào đời, thế nên các cậu làm gì các cậu cứ làm thôi. Nhưng tất cả các khuôn mặt trẻ trung trong phòng đều chứng tỏ rằng mình làm chính xác những gì Doolittle định làm. Ông là người hùng của họ, là khuôn mẫu lý tưởng để cho họ noi theo.

      Ba tháng sau, Evelyn từ chứng kiến nhiều vết thương lành trở lại. Những vết đạn há ngoác để lộ lớp xương thịt bên trong giờ kín miệng, máu ngừng chảy từ vết thương nhường chỗ cho màu hồng lên da non. Dưới bàn tay chăm sóc tận tình của nàng, nhiều thương binh bình phục. Mỗi ngày nàng thay băng giữ cho các vết thương bị nhiễm trùng, an ủi những thương binh tuyệt vọng, và nàng nhìn thấy phép lạ qua những vết thương dần dần lành hẳn. Nàng ghi nhận tiến trình hồi phục của những chiến binh từ khi họ còn giãy giụa đau đớn cho tới khi sức khỏe dần dần bình phục. Nàng thấy trước đây họ đau khổ chừng nào bây giờ họ tràn trề hy vọng nhường ấy. Và nàng ước gì cái năng lực thần bí hàn gắn những vết thương của những thương binh có thể hàn gắn vết thương lòng rỉ máu trong tim nàng. Ngày qua ngày, mạng sống bé lớn dần trong bụng nàng. Ngày nào nàng cũng cảm thấy nó. Nàng cố che giấu nhưng tự biết đến 1 ngày nào đó, nàng còn giấu cái thai kia lâu hơn nữa.

      Và thế là nàng lại lao vào lau rửa những vết thương, thay bông băng cho thương binh, phẫu thuật những vết thương hoại thư và cầu nguyện. Nàng thường cầu thượng đế phù hộ nhưng phải cho nàng mà cho những người nàng quý. Nàng còn cầu cho thân hình nàng đủ lớn để nuôi cái hình hài thơ ngây mà nàng mang. Hôm đó là buổi sáng, nàng ngồi cắt chỉ cho 1 vết thương tay 1 thủy thủ. Ngước nhìn lên, nàng thấy Jackson đứng ở trước cửa. Ông cầm theo 1 giấy phép đặc biệt tay. Nàng hiểu giây phút nguy hiểm đến với những người mà nàng thương. Lúc ấy, nàng hy vọng vào tương lai, 1 niềm hy vọng mong manh là 1 ngày nào đó, họ trở về.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 30

      Những người vùng biển ngày hôm đó đều là ngư dân, phải chiến binh người Nhật. Nhưng khi nhận được lênh trở thành 1 phần trong cỗ máy chiến tranh của Nhật hoàng, họ ngoan ngoãn chấp nhận thi hành nhiệm vụ, và sẵn sàng ở vị trí chiến đấu trong hàng ngàn con tàu nối nhau loanh quanh quần đảo tạo thành 1 hệ thống báo động hữu hiệu. Thậm chí họ vẩn được tiếp tục nghề đánh cá nhưng, trong những lúc có chiến tranh, với trách nhiệm để mắt đến bất kỳ xâm chiếm nào của tàu thuyền Hoa Kỳ. Đám người tàu Nitto Maru vẫn thường xuyên rong ruổi ra ngoài Thái Bình Dương nhiều ngày nay nhưng gặp 1 tàu lạ nào. Thế nên họ chuẩn bị tinh thần để đó nhận tin xấu khi 1 buổi sáng sớm ngày 18/4/1942, họ nhìn thấy 1 đội tàu gồm vài chiếc khổng lồ xình xịch tiến về phía Nhật Bản. Đây là 1 cảnh tượng lạ. Họ được huấn luyện để biết tàu địch hoặc thậm chí phân biệt đâu là tàu địch đâu là tàu bạn, nhưng có 1 điều họ chắc chắn phải làm là báo cáo cấp . 1 trong những người đánh cá ấy tên là Nakamura Suekichi chạy đến buồng thuyền trưởng Gisaku Maeda. Maeda bắt đầu liên lạc bằng bộ đàm đến Kysho, tàu chỉ huy của hạm đội 5 của Nhật Bản. Khi họ nhìn thấy bóng dáng của 1 trong những con tàu tiến về phía họ, tàu ấy có tên là USS Nashville. Và đạn bắt đầu bắn như mưa cày xới những đợt sóng dâng tràn quanh tàu họ.

      Rafe và Danny cũng như những phi công khác nằm giường cố nghỉ ngơi trước khi thực 1 chuyến bay dài. Đúng lúc ấy, họ nghe tiếng chuông báo động vang lên khắp con tàu và máy bộ đàm bắt đầu hoạt động: Báo động, báo động! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Cả 2 nhào vọt ra ngoài hành lang, thấy thủy thủ chạy tỏa ra mọi ngả.

      - Còn cách bờ biển Nhật Bản rất xa mà! Phải chăng là 1 đợt luyện tập nữa. Danny tự hỏi.

      Rafe đáp : tớ biết. Có cái gì khiến bọn họ nhao nhác cả lên. Đại tá Doolittle trèo lên cầu chỉ huy của con tàu Hornet, thấy chỉ huy Halsey tự tập cùng đoàn thủy thủ.
      - Có chuyện rồi! – Halsey báo Doolittle. nghi ngờ gì chuyện ấy, ông nhìn thấy những tay súng boong nã đạn như mưa.

      Doolittle :
      - Chúng ta còn cách Tokyo bao xa? - 700 hải lý. Vài phút sau, loa phóng thanh phá mệnh lệnh.
      - Các phi công đâu? Vào vị trí máy bay của các ngay. Thiếu tá Jackson đưa

      Evelyn vào trong tòa nhà có gì là lạ lung, ngoại trừ có biển đề nơi ngưỡng cửa báo cho khách đến viếng thăm tòa nhà (…………) này tên là gì. Nếu có ai hỏi người ta báo đây là đài phát thanh, như thế đủ giải thích cho hàng ăngten nối nhau phía mái nhà. Evelyn theo Jackson dọc theo hành lang dài, có lính gác trang bị súng đứng canh phòng cẩn mật. Sau đó họ bước vào trong 1 căn phòng trắng có khoảng hơn chục người viết tốc ký và nhiều nhân viên giải mã ngồi sau bàn làm việc. Nàng nhìn lướt qua khu vực có 1 phòng riêng biệt phía bên kia bức tường kính dày.

      Trong đó 1 đám đông căng thẳng ngồi bên máy bộ đàm thi nhau làm việc. Jackson đưa Evelyn qua 2 lần cửa của phòng này đến 1 bàn trống, ông thầm.

      - Đừng gì với họ và họ cũng hỏi gì nàng đâu. Cứ giả vờ ngồi đánh máy những tin tức mà chúng tôi đưa cho nàng. Trong phòng sặc mùi khói thuốc là và mùi mồ hôi. Evelyn chỉ muốn lộn mửa. Bụng nàng quặn đau. Jackson ngồi ở giữa đám người đeo tai nghe. 1 người trong số họ, 1 người Mỹ gốc Nhật Bản quay sang ông bảo.

      - Chúng tôi bắt được đài tàu Nhật truyền tin cho nhau. Họ phát ra những tàu hàng mẫu hạm của chúng ta. Vừa nghe tới đó, Evelyn hối hận. Nàng tự nhủ, ước gì mình đừng tới đây. Cách đó 2000 dặm, những người đứng boong tàu hàng mẫu hạm Hornet cho tài chạy xuôi theo chiều gió, tăng tốc độ lên tối đa. Đám phi công thuộc binh chủng quân tỏa ra boong tàu. những thủy thủ thuộc quân số hải quân đứng đợi sẵn ở đó, cố chống chọi với những cơn gió mạnh, kiểm tra mật hiệu, nhốn nhào đối phó với thay đổi bất ngờ của kế hoạch tấn công. Tàu tuần dương ở sát mạn phải của mẫu hạm Hornet vẫn tiếp tục nã đạn vào canô tuần của Nhật. Doolittle chạy boong, ông thấy Ross Greening sắn tay vào việc tự lúc nào.

      - Cất cánh từ vị trí này quá xa mục tiêu – Greening gào lên cố át tiếng gió rít và mưa rơi dày đặc. – Thế các máy bay này phải cần thêm nhiên liệu vì đường xa hơn bắt buộc phải có trọng tải ở mức thích hợp để có thể cất cánh. Máy bay của Dollittle đứng ở vị trí đầu của hàng máy bay thả bom, ngay đằng sau đó, 2 chiếc máy bay của Rafe và Danny sẵn sàng chờ lệnh của ông. Ông chạy đến và bảo: - Vất tất cả những gì các cậu cần ra máy bay, mọi thứ. Truyền lệnh của tôi đến những người khác, bảo họ làm đúng như lời tôi nghe chưa! Khi họ luống cuống làm theo lời ông, Doolittle trở lại với Greening.

      - Ross, cậu hãy xem phía trước có gì trở ngại ? Vậy là quãng đường bay của họ dài thêm 300 dặm nữa. Mỗi phần trọng tải, mỗi 1 giọt nhiên liệu có ý nghĩa sống còn trong lúc này.

      Đám phi công nhào vào trong những chiếc máy bay đứng sau họ bắt đầu quăng ra ngoài những vật dụng thừa mà họ định mang theo trong chuyến bay qua Nhật Bản để đến Trung Quốc. 1 hoa tiêu dọn ra khỏi máy bay 1 cái máy quay đĩa và nhiều đĩa hát mà ta quý. Nhiều phi công khác quăng ra 1 bịch giấy vệ sinh vì người ta đe dọa rằng Trung Quốc tìm đâu ra giấy vệ sinh mà sài, nên mới mang cả đống như vậy. Mặc dù cố gắng đến thế, nhưng trọng tải của họ vẫn bị dư. Đó là theo Greening. Ông nhào lên 1 chiếc máy bay, tháo chiếc ghế bằng sắt ở vị trí phụ lái, quăng nó xuống boong tàu trước con mắt kinh hoang của Rafe. Rafe đứng bên dưới chiếc bụng máy bay chui đầu vào cửa mở từ bụng chiếc máy bay ấy.

      - Thưa chỉ huy, vậy tôi ngồi đâu ạ! Greening trả lời bằng cách vỗ mạnh vào chiếc ghế đẩu bằng gỗ vừa thế vào chiếc ghế sắt của phụ lái.

      Rafe thốt lên.
      - Trời ơi! Suốt 8g đồng hồ bay, tôi buộc phải ngồi chiếc ghế này sao?

      - Này, tôi cho cậu nghe nhé! Cả cậu và đội bay nên tiểu trước khi lên máy bay , nếu phi cơ của cậu thể cất cánh khỏi cái cầu tàu này được đâu. Bởi vì nước trữ lượng trong người cậu cũng khiến cho trọng tải của máy bay nặng thêm đấy.

      xong, ông trèo xuống ngang qua Rafe, và đến bên chiếc máy bay kế tiếp. Chợt Greening đứng sững lại suy nghĩ. Ông quay người chộp lấy 1 thủy thủ ngang qua.

      - tìm cho tôi mấy cái chổi, cây lau nhà, bất cứ thứ gì có tay cầm là 1 thanh gỗ dài ấy. Mang dầu hắc và cọ sơn đến đây.

      ngần ngừ, lính thủy vội vã ngay. Khi ta quay trở lại, thấy Greening lôi hết những khẩu súng máy được chuẩn bị chỉnh tề ở khoang cuối của máy bay.

      - Cưa đám chổi ấy, chỉ lấy cán chổi, sơn nhựa đường lên cho đen và đặt chúng vào chỗ vẫn đặt súng ấy. Sau đó, đến nhà bếp đem mấy cái nồi to mà nuôi vẫn hay nấu soup ấy, đổ đầy xăng máy bay vào đó làm nhiên liệu dự trữ, ngay !

      Xa xa ngoài khơi, 1 chiếc canô tuần tiễu của Nhật trúng đạn và nổ tung. Rafe và Danny gặp nhau vì máy bay của họ từng đợt quăng xuống dưới sàn tàu và những chiếc gậy được sơn lên và vị trí ấy. Danny nhận xét: Biết đâu trò này lại dọa được bọn Nhật. Họ đưa mắt cho nhay. Sau đó, mỗi người về máy bay của mình.

      Trong phòng điều hành, các kỹ thuật viên ngồi còm lưng mỏi cổ và căng thẳng cố nắm bắt lấy từng thanh lướt qua tai họ. Evelyn thôi cố tỏ ra bận rộn nữa. Chẳng ai thèm để ý đến nàng. Và người có đeo headphone chịu trách nhiệm tiếp song từ Washington ngẩn đầu lên nghe ngóng.
      thầm:

      Roger rồi bịt ống nghe lại thông báo cho cả phòng:
      - Phòng tác chiến cho rằng các phi công nên xuất phát ngay lúc này. Jackson lắc đầu:
      - phải chờ tin của Doolittle . có ai ở Washington đủ lực hủy bỏ chiến dịch vào lúc này. Tất nhiên cũng có 1 số người nắm quyền lực, 1 thế lực đủ khả năng với tư lệnh Halsey lênh đênh giữa biển khơi là đừng quá tin tưởng vào nhận xét của ông ta hoặc với đại tá Jimmy Doolittle mà lúc này dẫn đầu đoàn máy bay cất cánh trung. Cứ tưởng bải rằng biết nhiều hơn, hay hơn ông ta . ai ở Hoa Kỳ dám làm điều đó, thế nên họ đành đợi và nghe tin tức báo về.

      con tàu Hornet, người ta khởi động cho các động cơ máy bay, thăm dò tốc độ gió, mong mỏi máy bay xuất phát được an toàn. Doolittle ngồi sau đoàn máy bay thả bom dẫn đầu cả đội.

      Tiếng động cơ nổ rất êm. Ngoài kia, ngài tư lệnh ra lệnh cho cả đội và Ross Greening cùng đứng boong tài cầm 1 tấm bảng viết phấn giơ lên cho Doolittle xem. Doolittl liếc nhìn lá cờ hiệu bay phần phật dọc theo mặt phía của tàu hàng mẫu hạm. Gió thổi mạnh, nhưng mưa lớn lắm. Doolittle cảm giác máy bay là 1 phần thân thể ông, mọi vật nhòa và ông cảm thấy bánh xe lăn mặc dù nhấn thắng. Trước mặt ông, đường băng hàng mẫu hạm ngắn thể tả. Và nếu dưới mắt ông, nó ngắn như thế ông cũng có thể hình dung ra nó như thế nào trong mắt những người khác. Hơn nữa những phi công dưới quyền ông lúc này đều hầu hết chưa bao giờ cất cánh lên đường chiến đấu từ 1 sân bay quân đầy đủ tiện nghi, chứ đừng là cất cánh từ 1 boong tàu của 1 tàu chiến lắc lư ngoài khơi. Giờ máy bay chất đầy bom và nhiên liệu. Trời ơi! Ông cầu những chàng trai của mình làm cái trò gì đây. Ông nhìn lá cờ Mỹ bay phần phật trong gió ngoài kia. Ross Greening hít 1 hơi dài và giơ cao tấm bảng có đề chữ: “Lên đường”. Doolittle nhìn ra phía trước, và chào tư lệnh Halsey. Halsey nhiêm mình chào lại, sau đó Doolittle ngoái nhìn Ross Greening 1 lần nữa và nhả thắng ra. Qua mái vòm kính của buồng lái, Rafe và Danny nhìn thấy chiếc đuôi của máy bay chỉ huy Doolittle bắt đầu tiến lên phía trước cách họ 1 quãng xa. Chuyển động ấy hình như rất chậm. Cánh quạt xé gió đưa máy bay lướt . Mọi người tự nhủ: trời ơi, ông ta thể cất cánh trong tình trạng này được. Nhưng những người khác nghĩ Jimmy Doolittle có thể làm bất cứ điều gì mà ông toan tính với chiếc phi cơ ấy và ông ấy cho rằng làm như thế này là thượng sách. quá nửa đường băng ngắn ngủi mà chiếc máy bay vẫn dán chặt xuống boong tràu, nhưng con tàu chạy xuôi theo chiều gió, thế nên điều ấy giúp máy bay đạt đến tốc độ theo cầu sớm hơn. Sức gió là niềm hy vọng duy nhất của họ lúc này. Phi công thể đứng nhìn máy bay bò chậm như thế lâu hơn nữa. Họ cố tưởng tượng ông hoàng Doolittle nghĩ gì. Mỗi 1 vòng quay của bánh xe đều đưa chiếc P-25 đến gần hơn mép của cầu tài. Lúc này, người ta cho rằng máy bay có khả năng cất cánh được nửa. Nó rơi tỏm xuống biển hệt như 1 hòn đá. Nếu thế chỉ trong giây lát, máy bay chìm ngỉm hoặc nếu bom phát nổ khiến Doolittle và phi đội của ông chết tan xác. Doolittle đến cuối boong tàu, ông kéo mạnh cần điều khiển, chiếc máy bay ném bom ngóc đầu lên êm ái vút trung dễ dàng. Doolittle bầu trời, ông cho máy bay của mình lượn 1 vòng chào hàng mẫu hạm. Đám thủy thủ boong reo mừng. Tư lệnh và đoàn tùy tùng gật đầu thán phục. Các phi công khác theo gương Doolittle đưa máy bay của họ tiến vào bầu trời. Torng buồng chỉ huy, tư lệnh Halsey nhìn theo cho đến chiếc máy bay cuối cùng rời boong tàu của ông theo lịch trình đến Nhật Bản. Ông bâng quơ: Đây là lần đầu tiên tất cả đàn chim câu ra khỏi lồng và bảo chúng đừng có quay trở về. – Ngừng lại 1 lát ông thêm:- Thôi được, giờ chúng ta chuồn khỏi đây thôi - Đoàn tàu chiến của tư lệnh Halssey quay đầu nhanh và bắt đầu phóng như bay về phía Trân Châu cảng.

      Trong phòng thu thanh, người ta căng tai nghe, nhưng thấy tín hiệu gì. Mọi người đều vã mồ hôi. Mùi mồ hôi chua chát át cả mùi thuốc lá. Evelyn cố giữ hơi thở đều, cảm thấy phổi mình tê liệt lúc nào. Tuy nhiên trái tim nàng như 2 lá phổi kia, nó đập thình thịch trong ngực nàng, thân hình run lên theo từng nhịp tim.

      Ngoài khơi Thái Bình Dương, 16 máy bay chỉ cách mặt nước 20 bộ. Rafe và Danny nhìn nhau, máy bay của họ chỉ cách xa 50 bộ. Máy bay của Doolittle dẫn đầu, cả đội hình bay thành hình mũi tên.

      Tổng thống Franklin Delani Roosevelt phát biểu trước quốc dân đồng bào qua máyphóng thanh phát sóng từ nhà Trắng. Hơn ½ dân số Hoa Kỳ lắng nghe như nuốt lấy từng lời ông: “Từ Berlin, Rome, Tokyo, người ta cho rằng đất nước Hoa Kỳ là quốc gia của những kẻ tay yếu chân mềm, hễ có chuyện là thuê các binh lính của , Nga hoặc Trung Quốc ra ngoài chiến đấu thay. Liệu hôm nay họ còn dám thế nữa ? Liệu họ có dám những lời ấy với tướng MacArthur và binh lính dưới quyền của ông. Họ cứ thử những lời như thế với những chiến binh ngày hôm nay bay ở ngoài khơi Thái Bình DƯơng. Khi ấy các phi công những pháo đài bay trả lời bằng những hành động cho họ thấy, và cả những lính thủy đánh bộ nữa.”

      Cũng như bất cứ người nào khác, Roosevelt cũng có những nỗi sợ riêng. Nhưng ông dồn nỗi sợ hãi vào tận trong tâm hồn sâu thẳm, lắng xuống trọn vẹn với người thân (?) và làm tròn trọng trách. Ông làm tất cả những gì có thể làm được và chung sống hòa bình với những gì mình thể thay đổi được. Ông cầu nguyện cho mình sức mạnh để bước vững chãi 2 chân như trước. Ông cũng khẩn cầu niềm vinh quang mà ông biết ông xứng đáng được nhận. Nhưng khi ông đến những lời này rồi từ nơi sâu kín nhất của trái tim, ông thực tâm cầu xin thượng đế cho Jimmy Doolittle và các chàng trai dũng cảm trở về bình an.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :