1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trân Châu Cảng - Randall Wallace (34 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 21

      Sau đêm say xỉn, Red cựa mình lảo đảo về phía dãy nhà vệ sinh, va vào tường, người giật lên như mẩu dồ chơi lên giây cót rồi lại mắt nhắm mắt mở tiến lên phía trước và bắt đầu tiểu tiện ào ào nghe như nước chảy. đứng đó vẫn còn ngái ngủ, thấy dễ chịu vì chiếc bụng căng phồng của mình giờ xẹp xuống. Chợt có tiếng ì ầm văng vẳng đến tai , qua cửa sổ của nhà vệ sinh, nhìn thấy đám mây toàn những máy bay của Nhật hối hả bay ngang qua. Red nhắm chặt mắt lại rôi lại mở ra. Những chiếc máy bay nọ thả bom ở nững dãy nhà để máy bay nọ thả bom ở những dãy nhà để máy bay ở phía xa xa. Chưa tiểu xong và cũng chưa kịp kéo quần, Red cứ thế chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa đưa tay kéo khoá quần.

      la lớn với những đồng đội mình vẫn còn say ngủ. dùng cả hai bàn tay đập mạnh vào trán, chân dậm thình thịch xuống sàn nhà. - L ….l…l.. Chó đẻ . L…l…l – mãi mà Red hết câu và cũng sao đánh thức được đồng đội của mình dậy, điên tiêté đứng đó mãi, sau đó mới ngân nga hát lên:

      - Lũ Nhật Bản, lũ Nhật Bản. tặc Nhật Bản. Red cứ đứng đó cất giọng nam trung ngân nga bản nhạc kì quái. Mọi người đều giật mình. Anthony nhăn nhó, những tàn tích của cơn say xỉn hôm qua khiến đầu và thái dương đau nhói.
      rên rỉ:
      - Cái quái gì vậy?

      Red chỉ tay ra ngoài và cố cất tiếng chưa gãy gọn , nhưng bây giờ thể thốt lên chữ cái nào được nữa. Ngay sau đó, những phi công bị đánh thức dậy ngay sau tiếng nổ, lập tức nhào khỏi giường. Ở sân bay quân Hicklam, lính vừa ngồi xuống ăn bữa sáng những viên đạn từ súng máy bắt đầu bắn bể dây tường bao quanh sân bay. Người ta túa ra khỏi cửa nhanh đến nỗi lấp kín các cửa hệt như cảnh những người xem hát hoảng sợ chạy ra khỏi rạp vừa bốc cháy.

      Những người lính cũng muốn chạy thoát thân lúc đó nhưng họ làm thế. quả bom xuyên qua mái nhà gỗ giết hết tất cả mọi người trong dãy nhà nọ. Cách đó khoảng 300 bộ, những chiếc máy bay thả bom bay ở độ cao cthấp của Nhật được các máy bay chiến đấu Zero hộ tống quan sát khắp sân bay và bắt đầu nhào vào tấn công đám máy bay chiến đấu của Mỹ túm tụm lại, chỉ cần trái bom cũng đủ huỷ diệt cả 10 chiếc của đội hình. Những người thợ máy và phi công chạy lại máy bay của họ với niềm hy vọng mong manh. Có thể cứu đựơc chiếc máy bay nào đó bay lên chống trả lại đám tặc của Nhật Bản, nhưng rồi chính họ bị bắn ngã gục bởi những tràng súng máy. Người ta chạy túa ra khỏi nhà, và những chiếc máy bay Zero dùng súng máy hạ gục họ từng người , cuọc tắm máu khủng khiếp.

      Những thành viên trong đội của Danny loạng choạng bước ra bên ngoài ánh áng mặt trời, đầu óc vẫn còn mụ mẫm với hơi men và quần áo vẫn còn chưa mặc xong. Chiếc máy bay Nhật rít lên đầu họ, mặt đất dường như bị xé toạc ra khắp mọi nơi. Đám phi công chạy về phía để máy bay của đội mìh, họ đến được mặt đường băng, vừa lúc đó, đám máy bay Mỹ đậu co cụm lại bắt đầu nổ tung như dãy các con Domino rơi rạp xuống. Sức ép của trái bom hất tất cả đám phi công lăn mặt đất.

      - Lũ tặc khốn kiếp. – Billy gào lên.
      nhìn quanh, thấy những khẩu súng phòng xếp thành hàng ở góc sân bay. Hầu hết những kẩu súng này đều có người đứng bắn. Bởi vì những chiến binh phụ trách vận hành những khẩu súng ấy đều trúng đạn trong cuộc oanh tạc ngay đường dẫn đến trận địa. - thôi! – Billy hét lên, chạy về phía công đầy nhữg bao cát làm giá đỡ cho những khẩu súng 50 ly. - Billy! – Anthony la lên, nhưng Billy vẫn cứ chạy.

      luồng mưa đạn từ chiếc máy bay Zero lao theo cày xới mặt đường nhựa, nhưng viên nào trúng vào Billy cả. Billy gần đến được công trái bom thép kịp rơi xuống đường băng, nó cứ thế nhảy tưng tưng tạo nên những tiếng lanh canh rợn người lăn qua những xác phi công gục ngã rồi va vào bên cạnh công vừa đúng lúc Billy đến nơi. Trái bom ngừng lại nhưng vẫn chưa phát nổ, Trong giây phút ấy, Billy chỉ biết trố mắt trâng trâng mà kịp phản ứng gì. Tim như ngừng đập. Bạn đứng cách đó chỉ có 50 bộ cảm thấy nghẹt thở.

      Phi công Anthony bảo:
      - Trời, trái bom này thối rồi! Nhưng Billy nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong trái bom, rít rít. Tiếng động ấy ngừng lại và quả bom phát nổ xé tung thân xác Billy thành buị màu. Red, Anthony và những người khác nhìn bạn mình biến mất ngay trước mắt mình. Và thế là kể từ giây phút ấy, cả họ cũng như toàn thể người dân Mỹ còn ngây thơ như lúc trước nữa. Danny lái chiếc Buick xông thẳng vào cổng chính. Những người gác cổng co cụm lại ở trong bót gác và bắn như vãi đạn súng trường lên những chiếc máy bay bay ngang qua đầu họ. Danny chậm giây, lao thẳng chiếc Buick lên đường băng. Ở đó, vẫn có vài chiếc máy bay vẫn còn lành lặn. Rafe nhảy ra khỏi cửa xe ngay sau bạn. Họ chạy đến những chiếc máy bay đậu thành đám đông gần nhà vòm. Lúc ấy, cả nhà vòm lẫn máy bay đều bị trúng bom. Rafe và Danny lái xe đường nhìn theo hàng đạn súng máy găm lên những chiếc tường của những toà nhà lớn xung quanh , bắn hạ cả ngọn tháp chỉ huy máy bay cất cánh và hạ cánh.

      - Tìm cho tao cái máy bay xem nào! – Rafe nghiến răng.
      - Tao cũng tìm đây. – Danny gào lên át tiếng ồn như sấm xung quanh đứng đó. Rồi sau chạy hết tốc lực về đám máy bay chiến đấu. Rafe chạy theo , khi họ đến được gần những chiếc máy bay đậu sát cánh bên nhau trái bom phát nổ ngay giữa quần thể máy bay ấy, xé toạc chúng ra thành từng mảnh. Sức ép quăng họ xuống nền đất. Cả Danny và Rafe nhìn quanh, thấy toàn bộ căn cứ quân của Hoa Kỳ bị phá huỷ hoàn toàn. - Khốn kiếp ! Rafe thấy tính nghiêm trọng của cuộc tấn công từ phía Nhật Bản như thế là quá , máy bay ném bom của kẻ thù bay đầy nền trời cao. Những chiếc Zero bay dày đặc ở độ cao chỉ ngang tầm ngọn cây, bắn vào bất cứ người lính nào rời khỏi toà nhà hoặc doanh trại như bắn những con chó ghẻ. Danny nóng nảy suy nghĩ hồi lâu. - thôi! – đột nhiên , nhảy ra khỏi xe và chạy đến bên chiếc máy điện thoại công cộng. Lần nữa, Rafe lại chạy theo . Danny đến bên quầy điện thoại chộp lấy ống nghe và nhét đồng xu vừa rút trong túi quần ra.

      Rafe điên tiết gào lên: - Giờ này mà còn đứng đó gọi điện thoại à? Danny đứng trong quầy quay số, và Rafe đứng ngoài. Những tràng đạn của địch nhảy múa và cày xới vùng rộng lớn xung quanh họ. Rafe nghĩ Danny điên rồi, cho tới khi bạn mình gào lên và lắng nghe: - Quicker gọi đây! Chúng tôi bị tấn công ở Oahu. Đổ đầy nhiên liệu vào máy bay, chất đạn dược lên máy bay giùm, ngay bây giờ! Danny đập mạnh điện thoại và quay ra xe.

      Rafe lúc này tìm thấy cớ gì để mà cãi cọ nên nhào vào trong quầy điện thoại, treo ống nghe lên ngay ngắn trước khi Danny đến bên lôi xềnh xệch. Và cả hai rời , đạn đằng sau họ. Chiếc buồng điện thoại bằng kính vỡ tan thành từng mảnh dưới loạt đạn súng máy xuất phát từ chiếc Zero bay ngang qua. Họ đến bên chiếc xe mui trần và cho xe nổ máy.

      Rafe gào lên: - Chúng ta đây bây giờ?
      - Có sân bay phụ ở Haleiwa cách đây 16 dặm về phía bắc.

      - Có gì ở đó?
      - Có hai chiếc P-40.
      - Có thế chứ! Khi đám phi công dàn Zero nhìn thấy chiếc Phoenix chuyển động, bọn chúng ào tới và bắt đấu nhả đạn. Danny điều khiển xe như người điên băng qua nhữg làn đạn, chạy zic zắc và rồ máy chiếc Phoenix đời V8.

      Phía ngoài Trân Châu cảng, cuộc kích tập trung vào chiếc tàu chiến Nevada. Bom đạn cày xới mặt biển tung lên những cột nước trắng xoá. Thuỷ thủ những chiếc tàu xung quanh bao trùm bằng lửa khói, cảm giác sợ hãi, buông xuôi như thua trận.

      Khi thấy chiếc nevada chuyển động, họ reo hò và gào lên:
      - Ra khơi Necada! Nhổ neo ! cầu tàu Nevada, thuyền trưởng khôn khéo lái tàu mình. Ông biết họ phải mở đường máy nếu như muốn ra khơi phía xa.

      Nhưng đầu ông, chiếc máy bay dẫn đầu của nhóm tặc kế tiếp nhận ra chiếc tàu chuyển động và dẫn cả đội sà xuống đuổi theo. Bọn chúng sà xuống thấp đến nỗi như thể cưỡi những ngọn sóng, thả ngư lôi và bom xuống như mưa. tàu Nevada, thuyền trưởng nhận thấy tàu mình rung chuyển khi trái ngư lôi vừa nổ ngay sát mạn tàu.

      - Tàu của chúng ta thể chạy trốn được đâu! - Ông với viên sĩ quan – Và nếu cứ tiến ra biển chúng ta mắc cạn. – ông nhìn lên bờ biển – Đưa tàu ra phía kia. – ông chỉ tay vào điểm. Nơi đó, ông có thể đưa con tàu tránh xa con đường chính vào cảng. Nhưng sĩ quan truyền lệnh đến buồng lái và bánh lái của con tàu quay ngược lại như thể muốn phá tung cả vỏ tàu. Con tàu Nevada quay ngược lại hướng chạy ra biển mà bị mắc cạn. Mạn tàu cày xới lên lớp đá lởm chởm ở bờ biển. Trong phòng đặt máy phát điện của tàu.

      Cú va chạm làm những nồi hơi lắc mạnh. Những chiếc nồi hơi này quá tải với áp suất hơi nước đủ để vận hành con tàu khổng lồ. Những luồng hơi nước phụt ra từ những chỗ ống dẫn bị vỡ làm thuỷ thủ trong phòng máy bị bỏng và hơi nước mù mịt che tầm nhìn của họ. Đội trưởng của bộ phận này có tên là Dan Ross.

      Những thuỷ thủ còn sống sót vẫn còn nhớ lời ông gào lên:
      - Mọi người chạy ! Còn tôi giữ cho con tàu này tiếp tục tiến lên phía trước. Họ vẫn còn nhớ họ nghe theo lệnh ông thế nào và họ lấy làm tiếc rằng mình ra quá sớm. Khói và hơi nước che lấp cả thân hình Ross, nhưng ông vẫn đứng đắng sau và giữ cho các nồi hơi hoạt động, vật lộn với những van, những số, những cần gạt, cố giữ cho mạng sống của con tàu Nevada được kéo dài thêm vài phút. Đối với đám tặc Nhật Bản bay bầu trời chiếc Nevada chẳng khác nào con quái vật bỏ đàn chạy theo hướng riêng. Lũ dã thú ấy dội xuống con tàu những làn mưa ngư lôi và bom.

      Cuộc tấn công tới hồi điên cuồng và hỗn loạn. quả ngư lôi được thả xuống phía tàu nhưng lại thả trệch, trước khi kịp chìm ngỉm xuống biển, nó còn kịp dựng lên bức tường nước khổng lồ đổ ụp xuống con tàu làm cho con tàu như muốn vỡ tan thành từng mảnh. Chỉ có quả ngư lôi duy nhất thả trượt, còn trái bom nào trệch ra ngoài. Bom nổ dọc theo chiều dài của con tàu, dìm phần boong tàu phía trong biển lửa. Da thịt của đám thuỷ thủ bốc cháy rừng rực, họ thi nhau nhảu xuống biển và vùng vẫy bơi vào vời. Với thân xác tả tơi, bác sĩ của tàu, nhân viên quân y, bất cứ người nào có nhiệm vụ săn sóc đám lính thuỷ cũng đều bị bỏng cả.

      Tuy nhiên, những người đứng bờ biển la ó và chỉ tay về phía bệnh viện. Đó chính là bệnh viện nơi Evelyn làm việc Quay trở lại nơi những con tàu chiến thả neo, làn khói đen đặc biến ngày thành đêm. Số lượng máy bay tấn công hình như sao đếm xuể, cả kế hoạch tác chiến của chúng hoàn hảo thể tả. Ngay cả may mắn cũng đứng về phía bọn Nhật. Những quả ngư lôi thả xuống trúng con tàu làm cho vỏ tàu vỡ tung ra, cho phép đợt ngư lôi tiếp theo được rảnh rang tấn công chiếc tàu thả neo bên cạnh. Những con tàu chiến của Mỹ bập bềnh mặt nước tựa như những cái bập bênh của trẻ con. Chiến hạm Oklahoma cũng phải là ngoại lệ. Boong tàu bị vỡ ở nhiều nơi, hàng chục thuỷ thủ bị hất xuống mặt biển phủ đầy lớp dầu nhầy nhụa.

      Thuỷ thủ vùng vẫy cố giữ cho đầu của mình ngoi được lên mặt nước. Khi đợt ngư lôi khác thả xuống như mưa tạo thành những lỗ hổng đen ngòm sâu tới 10 bộ dọc theo thân tàu. Bên trong con tàu, những tiếng nổ như sấm rền làm thân tàu biến dạng và nước bắt đầu tràn vào.

      số cửa được thiết kế để nước thể tràn vào được lúc này lại đóng chặt vào được bởi nước tràn vào quá mạnh. Những cửa khác lại nêm quá chặt, thể mở ra để thoát ra ngoài. Vào những lúc tàu chòng chành đập mạnh những cái thang bình thường nó chỉ treo thẳng đứng, lúc này nằm ngang ra. Người ta chen lấn nhau về pía bất cứ những lối mở nào có thể nhớ ra ngay lúc ấy, để rồi chứng kiến cảnh những thuỷ thủ thân xác nát tương bởi những trái bom và ngư lôi nổ ngừng.

      boong tàu bị hư hỏng đến mức thảm hại và lúc này gần như dựng đứng lên. Những thuỷ thủ của tàu trượt dài boong và té nhào xuống mặt nước chỉ có đám lính thuỷ đánh bộ là vẫn bám trụ boong, cố bắn trả những máy bay của Nhật. Thậm chí vài thành viên trong đội lính thuỷ đánh bộ còn dùng tới cả súng ngắn. Nhưng nỗ lực ấy cũng thể cứu sống họ cũng như cứu sống con tàu của họ. Chiếc Oklahoma bắt đầu lật nghiêng. Lát sau, cả chiến hạm khổng lồ lật úp xuống mặt biển tựa như cái mai rùa, nhìn cảnh ấy chẳng khác nào quang cảnh tàu Titanic bị đắm.

      Dòng nước xoáy quanh con tàu lật úp nhấn chìm tất cả những gì có xung quanh nó xuống đáy biển sâu trong vùng cảng. người sống sót sau này kể lại: Vào lúc con tàu lật úp, ta bị lôi xuống sâu và nhanh đến nỗi tóc tai dựng ngược lên và gần như muốn bị lôi tuột khỏi đầu khi thân xác của bị nhấn tận xuống tầng cát vàng dưới đáy nước ngoài cảng. vài người khác, , phải rằng rất nhiều người khác mới đúng, bị đè nghiến dưới xác con tàu. Những kẻ còn lại cứ bám vào phần của con tàu Oklahoma lại được cứu sống. Làn nước xoáy tạo thành lực đưa họ ngược lên , sau khi nhấn chìm xuống tận đáy đại dương. Thân thể của họ bị tng lên trung trước khi lại rơi tõm mặt biển nhầy nhụa dầu cháy rừng rực.

      vài người sóng sót cố bơi về phía chicn xuống máy khi họ nhận ra nó cố đưa những người còn sống rời khỏi cả vùng nước ngổn ngang những mảnh xác tàu. Nhưng rồi chiếc xuống ấy cũng bị bom của Nhật thả trúng và biến thành cột nước gồm những mảnh ván và thi thể người tung lên cao. Thế là nhưng người còn sống sót ngụp lặn trong con nước lửa cháy quýet định bơi theo hướng kác vậy. Ít nhất những người này còn được lựa chọn. Hầu hết những ngwời đồng đội tàu, những người chưa chết đều bị giam lại bên trong thân tàu bị chìm dưới đáy biển của tàu Oklahona mà có cách gì thoát ra được. Cái sân bay phụ nhỉ xíu ở Haleiwa nằm kẹt cứng giữa những ngọn đồi xanh ngắt phủ đầy đất đỏ bazan của đào Oahu.

      Đường băng của nó mới được hoàn thành gần đây, và toà nhà vững chãi duy nhất của nó là túp lều bằng gỗ dành cho binh lính có tên Tom Smith. Là dãy nhà tạm xây nèn xi măng của căn cứ, Tom Smith là người duy nât phụ trách ca trực sáng hôm đó. Trong chiếc sân bay xíu này chẳng có gì hơn ngoài những phương tiện bảo trì cho máy bay chiến đấu, giống như tài sản của riêng vậy. Nhưng thấy mình gắn bó hơn với 2 chiếc máy bay chiến đấu P-40 đầuj trong đó. quí chúng tựa như chúng là những đứa con của vậy.

      Tom Smith chăm chút cho hai cái máy bay từng ly từng tí. Lâu lâu phát chúng như chúng là những con người bằng da bằng thịt. Lúc này bận rộn để chất đạn dược lên máy bay cạnh những khẩu súng của trong hai chiếc máy bay kia chiếc Phoenix thắng lại thảm cỏ gần đường băng. Danny và Rafe nhảy ra ngoài, tràng lỗ đạn găm lỗ chỗ sườn chiếc xe Phoenix. Tom Smith nhìn họ rồi lại nhìn những lỗ đạn, cố kìm tiếng chửi rủa thoát ra nơi hàm răng nghiến chặt.

      Này ! Máy bay sẵn sàng chưa vậy?
      - Lúc nào mà nó chẳng phải sẵn sàng,
      - nghe lời hỏi ấy như vẻ xúc phạm rồi nhìn lên.
      - Ồ, khốn nạn ! Lần đầu tiên thấy đám mây những máy bay chiến đấu Zero và máy bay thả bom xuất phía đông cách xa những khu vực chính xung quanh Trân Châu cảng, Tom dễ dàng quên những chuyện xảy ra.

      Giờ đây, nhận thấy đợt bay thứ hai của đa,s máy bay chiến đấu Nhật bay theo đội hình mới. vỗ tay vào những thùng đạn để trong máy bay.

      - Mang đạn, thuốc nổ này lên trung ! Cho chúng trận. Nhưng nớ đừng làm xây sát máy bay của tớ đấy.
      - Khá khen cho tinh thần trách nhiệm của cậu đấy Tom.
      – Danny bảo. và Rafe trèo lên hai buông lái của hai chiếc máy bay khác nhau. đầu họ, hai chiếc Zero tách ra khỏi đội hình và sà xuống theo hướng hai chiếc P-40 nơi sân bay phụ. Rafe có thói quen mỗi khi lên máy bay là rồ máy trước khi cất cánh. Và những chiếc Spitfire cũ kỹ bên quốc phải Cần tới động tác đó mới nóng máy lên được. Bây giờ điên tiết thấy động cơ của chiếc P-40 lạnh ngắt. Rafe điên tiết nhấn ga cho động cơ rú lên ầm ầm.

      Danny gào lên:
      - Coi chừng ngộp xăng đó,

      Rafe! Rafe gào lên cố tình đáp trả:
      - Đây cố tình làm thế mà! Ổ điện ở đây dơ quá. Tom liếc nhìn
      Danny hét tướng lên:
      - Cái gã khó chịu cùng cậu là ai đó? Những lời qua tiếng lại sau này đều bị tiếng động cơ của Danny nhấn chìm và rồi chiếc P-40 của Rafe bắt đầu khởi động. Bên trong buống lái, họ mở máy bộ đàm, cho máy bay trượt dài đường băng. Họ có thể nhận thấy những chiếc Zero nhào tới gần hơn, ráng nhìn họ cho hơn, còn có thời gian chờ cho máy bay nóng lên nữa rồi. Rafe đẩy cần số và Danny cũng làm theo. Những chiếc máy bay chậm chập đến khó chịu, khi loạt đạn từ những chiếc Zero bắt đầu cày xới đường băng phụ cũng là lúc hai chiếc P-40 xuyên qua làn mưa đạn và cất cánh bay thẳng lên trời.

      - Cứ bay chậm thôi! Rafe gào lên vào máy bộ đàm và rẽ sang trái tách ra khỏi Danny. Danny vòng qua phía bên ải bắt nhóm Zero phải chia rẽ đội hình để đuổi theo họ. Chuyện ấy chỉ diến ra trong khoảnh khắc nhiều hơn vài giây là mấy.

      Nhưng như thế cũng là đủ với Rafe và Danny. lần nữa, họ lại cảm thấy mối ràng buộc thể tách rời. Cả hai hoà vào làm phải bàn bạc hay đưa ra quyết định nào. Họ những chiếc máy bay, người này hiểu người kia định làm gì, và suy nghĩ gì. Hai tâm hòn của hai người bạn thân lại trở về với nhau. Cả hai cùng cảm thấy đội hình bay của tặc Nhật Bản đến gần. Đây là lần đầu tiên Danny tham gia chiến đấu, nhưng Rafe quá quen với cảnh đụng độ này rồi. nhận ra chuyện gì sắp đến, phải dựa vào lý trí và phán đoán của bộ óc mà bằng chính những cảm giác gần như bản năng. gào lên vào máy bộ đàm:

      - Đừng để cho đám chỉ huy của chúng ở Nhật Bản có cảm giác được mùa bội thu nhé! Danny hiểu câu đó. Lập tức theo sau kế hoạch của Rafe. Danny cho máy bay vòng ngược lại, vòng những trại lính, những cây cị và những ngọn đồi thấp, bắt đội hình máy bay Zero Nhật Bản phải vất vả đuổi theo . Đám phi công Nhật có kỹ năng bay và kỷ luật rất tốt.

      Hơn nữa, những chiếc máy bay vừa lại vừa mạnh của họ ngán gì những cuộc chiến như thế này. Nhưng trò đuổi bắt cuủahai vị phi công hai chiếc P-40 khiến đám phi công Nhật Bản phải sửng sốt. Hai chiếc máy bay của Mỹ bay là là trênmặt đất. Có những lúc chỉ cách mặt đất có mét, rồi sau đó lại nhún nhảy bay vọt lên cao. Trong khi bay lên cao như thế, chúng hết lượn sang tráilại lượn sang phải. Đám máy bay Mỹ vẫn cự ly rất gần, đạn súng má bủa vậy hai chiếc P-40 trung. Khi chiếc máy bay của Nhật bay sát máy bay của Rafe, lượn vòng thêm ngọn cây cọ Rafe mở máy bộ đàm hỏi Danny:

      - Có bao nhiêu chiếc máy bay đuổi theo cậu? - theo tớ thấy hình như là 4. – Danny trả lời cũng nín thở. - Thế còn cậu? - Tớ biết. Bay với tốc độ 200 dặm/giờ, cách mặt đất 20 bộ, Rafe cho máy bay của mình cua gấp lại, gắt đến nỗi có thể ngoái đầu đếm đám máy bay đuổi theo .

      Chưa đếm đến 3, hét lên:
      - Danny, chơi trò đuổi gà ? Danny nghiêng cánh tách ra khỏi Rafe, bởi biết chính xác mình phải làm gì. Bốn chiếc Zero bám theo đuôi Danny hí hửng, tưởng lần này hạ được . Những động cơ Mitsubishi mạnh mẽ hơn động cơ của máy bay P-40. Những chiếc máy bay chiến đấu của Nhật hơn và thiện chiến hơn. Máy bay của họ có thể đạt đến độ cao cần thiết nhanh hơn bất cứ loại máy bay chiến đáu nào của Mỹ.

      Lợi thế máy bay của Mỹ chỉ ở chỗ nó có thể lao xuống nhanh hơn, nhưng thế chẳng có lợi ích gì. Trong khi bay thấp đến độ có thể đếm được từng ngọn cọ đỉnh đồi, Danny cho máy bay của mình cua gấp vòng . Nhưng chiếc Zero còn cua gấp hơn nữa. Nếu như chúng buộc phải làm thế trong khi cương quyêt thực hành kế hoạch của mình là đuổi theo hai chiếc máy bay P-40 của Mỹ những chiếc Zero mất liên lạc với nhau.

      Khi hai chiếc máybay của Mỹ tách ra theo hai hưóng khác nhau cũng là úc đội hình những máy bay Zero bị xé ra, bởi chúng cho rằng như vậy hai chiếc máy bay của Mỹ còn hợp đồng chiến đấu với nhau nứa. Nhưng phải thế Đám phi công Nhật hăng hái tăng tốc máy bay để rút ngắn khoảng cách giữa họ với những máy bay của Mỹ, và máy bay của họ với nhau. Những phi công Nhật hăng ái muốn bắn hạ hai máy bay Mỹ ngay lập tức, khiến họ pải biến khỏi bầu trời càng sớm càng tốt. Đứng ở dưới mặt đất, Tom nhìn thấy cảnh đó ngay cả trước khi bọn phi công Nhật kịp nhận ra hai chiếc P-40 lúc này vòng lại lao thẳng vào nhau hệt như hai viên đạn được bắn ra khỏi hai nòng súng trong trận súng đẫm máu.

      Tom lẩm bẩm:
      - Ôi trời ơi! Đứng từ dưới nhìn lên như thể hai chiếc P-40 kia lao thẳng cánh quạt vào nhau. Khi đám phi công Nhật nhận ra rằng bọn chúng lao thẳng máy bay vào đồng đội mình quá muộn. Đúng vào lúc ấy, Rafe và Danny làm động tác mà họ từng làm ở Mỹ. Mỗi chiếc mát bay nghiêng cánh 45 độ sang tay phải và thế là hai chiếc P-40 bay sượt qua nhau.

      Hai khoang dưới máy bay gần như chạm vào nhau. Người Nhật gặp may. Chỉ có hai máy bay va vào nhau ở giữa trời, phát nổ thành hai quả cầu lửa đỏ rực. Còn những máy bay khác lập tức tản ra. Khi nỗi kinh hoàng của những phi công Nhật qua , khoảnh khắc máy bay điều chỉnh cho họ còn quá gần nữa cũng là lúc họ nhận ra để h chiếc P-40 biến mất ssau những ngọn đồi. Đám phi công Nhật còn cách nào khác là phải vòng lại bay càng lúc càng xa những cái sân bay xíu dứơi kia để cùng tập trung thực vụ tấn công chính được định sẵn từ phía Nhật Danny và Rafe gặp nhau bầu trời, nhìn theo đội hình bay của đám máy bay Zero biến mất đằng sau họ, trong khi họ bay thẳng đến phía trước. Hai chiếc P-40 lượn vòng êm ái, cho đến lúc này, họ vẫn chưa pải sử dụng đến viên đạn nào. Ấy là cho đến lúc này mà thôi. Danny và Rafe nhìn nhau, mỉm cười, cũng nhíu mày. Họ tỏ ra nét xúc cảm nào nhưng cả h cùng tìm thấy an bình lạ lùng sau tất cả những gì xảy ra với họ cho đến lúc này, vào đúng giây phút này. Cách hoà giải tốt nhất là cùng chiến đấu sát cánh bên nhau.

      Rafe vào ống nghe:
      - Cậu nghe mình chứ?
      - Ừ.
      - Khi nào có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ gọi mình,
      - Giờ Rafe mới có thể cười được. – nhé, tớ vẫn còn hơi xỉn đấy! Còn cậu sao?
      - Cũng chẳng tỉnh táo gì hơn. – Danny bắn tràng đạn để xem súng của mình có ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu hay . Súng tốt. Rafe cũng làm y chang như vậy. Ngay trước mựt, họ nhìn thấy đội hinh bay khác của đám tặc Nhật Bản lao về phía Trân Châu cảng.
      - Chà, tìm bia để tập súng cũng khó khăn lắm nhỉ? Cậu muốn đối xử với bọn chúng như thế nào đây?
      - Bọn chúng bay theo đội ình bay tấn công cho nên chúng ta chỉ việc lao thẳng vào giữa đội hình của chúng, chia chúng ra làm hai.

      lần nữa, họ lại đưa mắt cho nhau. Rafe bảo:
      - Chiến đấu vì quê hương hoà binh, vì tự do.
      Danny trả lời:
      - Chiến đấu vì quê hương đáng tự hào về lòng dũng cảm.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 22
      đủ xe cứu thương ở đảo Oahu cho hết các thương binh. Những xe tải quân đội mang đến cho bệnh viện cả đống người sống lẫn người chết. Người la gào trong đau đớn, người bất tỉnh nhân tự lúc nào, người mạch vẫn còn đập, người trái tim im lặng tựa như cái đồng hồ quên lên giây. Trong cơn hoảng loạn ngoài Trân Châu cảng những lính cứu thương và các bác sĩ quân hải quân thể phân biệt ngay ngoài chiến trường người nào có thể còn sống được, còn người nào hết hy vọng. Thế nên họ cứ lấy garo và gạc băng bó tạm thời vàđể mặc công việc chọn lựa cho bác sĩ và y tá trong bệnh viện.

      Những người bị thương được chở đến xe nằmbên cạnh những xác chết. Tất nhiên, đó là chuyến du ngoạn chẳng vui thú gì. Evelyn làm việc trong cảnh cuống cuồng tại khu vực chính của bệnh viện. Trông nàng lúc này chẳng khác nào cảnh sát giao thông phát điên vì lượng xe cộ quá tải.

      gào lên:
      - Đưa những ca nguy kịch vào trong khu 1. Những người ổn định tương đối vào trong khu 2. Barbara, hễ tìm thấy ống tiêm nào lấy đầy thuóc kích thích và thuốc kháng sinh cho tớ nhé! Có những lúc hình như chẳng ai nghe nàng cả. lính thuỷ có đeo lá bùa móng thỏ được đưa đến gần Sandra. nửa khuôn mặt của bị mảnh đạn phạc mất khiến các y tá đứng ngây người và sợ hãi. Còn những người khác, những người chưa từng biết chiến trường là gì đứng đó run rẩy, cảm thấy chân tay mình dư thừa, biết làm gì với ddma đông toàn những người mang những vết thương khủng khiếp.

      Thậm chí họ cũng biết mình phải làm gì, thúc giục họ ngay khi họ vừa cáng đến, và số người khác giống hệt như Barbara lúc này, chạy như điên như cuồng, chộp lấy những ống kim tiêm định làm đấy chúng với thuốc men nhưng lóng ngóng đến nỗi đổ đến nửa ra ngoài. Cũng có nhiều lúc như lúc này đây. Evelyn cảm thấy mình còn bình tĩnh nổi với những y tá mà nàng có trách nhiệm phải chỉ huy. Nàng thấy mình gần như kiệt sức trong cảnh hỗn loạn đấy những tiếng la hét om sòm xung quanh. Nàng cầm cái gì đó la lên như mệnh lệnh nào đó, có thể ngay lập tức đặt mọi thứ đâu vào đó, nhưng đó là mệnh lệnh gì đây? Hai nhân viên quân y mang vào sỹ quan chiếc cáng. Máu đỏ thấm thẫm dần ngực áo mầu trắng toát của viên sỹ quan này, nhưng ta vẫn còn tỉnh táo, tay giữ chặt lấy nàng. Những bác sĩ quân y biết pải đặt ta ở đâu, cứ đứng dó nhìn Evelyn.

      Nàng bảo:
      - Cứ đặt ấy xuống đất, ngay dưới chân các ấy. Họ hạ cáng xuống sàn nhà ngay dưới chân Evelyn.
      Nàng uỳ xuống và bảo:
      - Để tôi xem. Mắt sĩ quan nhìn nàng như dại . Tuy nhiên, ta vẫn còn tỉnh táo, nhưng ta vẫn nhất định chịu rời tay khỏi vết thương cổ. Tên của ta được in ngay tren cái bảng tên gắn ở áo sơ mi trong bộ đồng phục. Nàg cố đọc cái tên ấy gần bị che lấp bởi những giọt máu tươi. - Jackson, thiếu tá Jackson. hãy để cho tôi xem vết thương. ta lôi miếng gạc ra để Evelyn nhìn thấy. Lập tức máu phun ra đầy chiếc tạp dề trắng muốt hồ cứng của nàng. Máu từ động mạch chủ đỏ tươi, nàng trố mắt nhìn theo những giọt máy đỏ phun lên áo mình như thể máu của chính nàng, như thể dòng máu ấy được phun ra từ vết thương há miệng đau đớn vô cùng của tâm hôn nàng. còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, nàng làm đúng như những gì mình được huấn luyện và đúng với những gì linh tính mách bảo. Evelyn ấn mạnh tay phải của mình vào vết thương của Jackson, vào cái cổ nhầy nhụa đầy những dòng máu nóng của ta.

      Nàng tìm thấy động mạch chủ bị vỡ và nhét ngay ngón tay của mình chấn giữ dòng máu ngăn cho nó chảy ra nữa. Cặp mắt nàng chăm chú nhìn khuôn mặt của người đàn ông hấp hối. Cặp mắt của ta van nài nàng hãy cứu lấy mạng sống của mình. Evelyn bắt đầu thở gáp, nàng nhúc nhích được và cũng biết mình phải làm gì bây giờ. Trong căn phòng được ngăn bằng những tấm kim loại bóng loáng, nàng nhìn tháy hình ảnh phản chiếu trong đó, đám y tá la hét, đứng bất động kinh hoàng vì những thân hình giãy giụa xung quanh họ.

      Nơi ngón tay trần của nàng, dòng máu ấm trào ra nơi động mạch chủ kéo nàng quay trở lại với tại.
      - Bác sĩ, bác sĩ đâu? Bác sĩ xuất ngay cạnh vai nàng. ta cũng còn trẻ, giống như những người khác trong bệnh viện này, chưa bao giờ nhìn thấy những vết thương trong chiến đấu cho đến tận lúc này đây. Evelyn lúc này thấy mình chấn tĩnh được ít nhiều. Nàng bắt đầu giữ được giọng của mình đơn giản và dễ hiểu. - Đứt động mạch, tuy nhiên, vẫn có thể cứu được. Bác sĩ đến gần hơn để nghe nàng cho . ta cúi xuống nhìn người đàn ông ibj thương và quay trở lại làm việc. Bỏ mặc Evelyn đứng đó mà lời.

      Evelyn gọi:
      - Barbara! Mang hai gói huyết tương đến đây. Barbara đâu? Barbara quỳ xuống trong kho quân nhu, trong lúc luống cuống nàng để rơi hai ống kim tiêm. Nghe tiếng Evelyn, nàng quay lại chụp lấy hai bịch huyết tương nhưng rồi loay hoay thế nào rôì cũng làm rớt luôn. Evelyn gào lên: - nghe tôi đây nè! Nghe tôi gọi đây. Cùng lúc ấy, những tiếng ồn ào trong bệnh viện chợt im bặt. Những người bị thưong cũng ráng rên rỉ. Mọi chuyện rồi cũng được giải quyết thôi. – Evelyn to nhưng cũng rất bình tĩnh. - Mỗi người đừng lăng xăng làm hai ba việc lúc. Cố tập trung vào giải quyết cho xong công việc mà thôi. – Evelyn quay trở lại làm việc.

      Nhưng hoàn cảnh lúc này còn lộn xộn nữa. Nàng nghiêm trang:
      - Barbara đâu, mang hai gói huyết tương đến đây nhanh lên. Barbara lập tức làm ngay. Nàng làm việc trong cơn bão táp của chiến trường. cơn cuồng phong của kinh hãi, và chết chóc bao trùm lên tất cả bọn họ. Nàng cảm thấy mình làm được việc. Cứ nìn ánh mắt của người đàn ông bị thương mà nàng vừa cứu sống cảm phục nhìn nàng lúc này. Ánh mắt ấy cho nàng cảm nghĩ rằng nàng phải là và là người soi sáng, là ánh đuốc trong cảnh hỗn loạn biết đường nào mà , và cũng biết phải làm gì của cả y tá lẫn các thương binh. Khắp mọi nơi ở Trân Châu cảng, người ta như phát điên lên.

      Những chiếc P-40 đếnđảo Oahu sau 48 giờ bay từ đất liền đành chịu trận, giương mình ra cho đám máy bay chiến đấu Zero tấn công. Tại họ thể nào đánh trả được, súng ống đều chưa được lắp ráp, lớp mỡ bảo trì vẫn còn nhầy nhụa các bộ phận súng, và những chiếc máy bay chiến đấu của kẻ thù phải là mỗi hiểm nguy duy nhất. Khi họ bay đến súng phòng từ dưới mặt đất bắn lên như mưa. Những khẩu súng của chính quân đội Mỹ bắn như vãi đạn dưới mặt đất, bởi giờ đây, họ nghĩ rằng, tất cả những gì xuất trênbầu trời đều là máy bay kích của Nhật cả.

      Tại đài phát thanh đưa ra tín hiệu dẫn đường cho cả máy bay Mỹ lẫn máy bay Nhật Bản đến Trân Châu cảng, thay thanh du dưoơg của đảo Hawaii bằng thông tin tất cả quân đội: hải quân và thuỷ quân lục chiến đều phải ra mặt trận để làm nhiệm vụ. Tướng Walter . Short là tư lệnh trưởng của quân đội Mỹ đảo Hawaii.

      Lúc này, đám trợ lý đứng vây xung quanh ông làm việc như điên để điều hành các cánh quân. Phát cho mỗi người thông điệp ngắn ngủi cho Washington. Những hành động thù nghịch của Nhật Bản bắtg đầu đợt kích vào Trân Châu cảng. Tổng thống Roosevelt nhận được tin tưc ấy tại Nhà Trắng khi ông ăn trưa cung với bạn bè và cố vấn của mình. Ông Hary Hoofskin nhận được điện thoại ngay sau đó trao ống nghe cho tổng thống. Roosevelt lặng người nghe người đầu dây bên kia lắt rồi treo máy, toàn thân run rẩy:


      - bọn Nhật tấn công Trân Châu cảng. – Ông bảo Hoofskin.
      - Chúa ơi, chúng ta có thông tin về những thiệt hại chưa ạ? Roosevelt liếc nhìn Hoofskin, ánh mắt ông nảy lửa. Hoofskin từng thấy Roosevelt nổi giận như thế nào, và ông biết cơn giận dữ của tổng thống là vô cùng khủng khiếp.

      cố vấn từng làm việc với Roosevelt từng với Hoofskin: Khi lên cơn giận dữ, tổng thống cs thể những điều mà khiến cho bao giờ còn muốn nhìn mặt ông ta lần nữa. Hoofskin biết giận dữ của Roosevelt hề nhằm vào ông, nhưng nó vẫn làm ông sởn cả tóc gáy.

      - Hạm đội Hamingson của chúng ta thả neo ở đó kịp trở tay có phải ? Roosevelt đáo kinh khủng: Chắc chắn mọi việc xảy ra đúng thế rồi. Và chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. bầu trời miền Trung Thái Bình Dương, sĩ quan chỉ huy Shimaki dẫn đầu nhóm tấn công đợt hai bình tĩnh điện đàm về đất liền.
      - Đợt tấn công lần hai đây. Chúng ta dàn quân bầu trời của các căn cứ quân . Những máy bay thả bom bay ở độ cao nhất đnang ở điểm tập kết. Còn những máy bay thả bom ở tầm thấp tấn công tàu thuyền ở ngoài cảng. Máy bay chiến đấu oanh tạc và làm chủ tình thế. xong, ta cho máy bay chúi đầu xuống trong đợt tấn công mới. Dưới kia, cả khu cảng chìm trong đổ nát và hoảng loạn. Khắp nơi đều nghe tiếng gào thét. Đàn ông cố tìm cách dập lửa và đưa những người bị thương đến bệnh viện. Lại đợt xung kích mới của những máy bay Nhật. Những tàu thuyền hơn an toàn trong cuộc tấn công lần đầu bây giờ thấy mình bắt đầu trở thành những mục tiêu của đợt tấn cong lần hai. tiếng nổ làm rung chuyển mặt đất lắc mạnh con tàu Shaw, đập bể nó ra thành từng mảnh . Những con tàu khác bắt đầu tìm đường chạy quanh vì hiểu ràng: bọn Nhật Bản kia chịu tha bất cứ ai.

      chống trả của phía Mỹ là rời rạc và hiệu quả. Những đám khói đen đặc bay lên từ những con tàu hỏng còn làm cho bọn Nhật khó chịu hơn là kháng cự của binh lính Mỹ lúc bấy giờ. máy bay thả ngư lôi lao vào cột buồm lớn của tàu khui trục cháy rừng rực vì viên phi công nhìn thấy gì do đám khói đnag bốc lên dày đặc xoay vòng rồi bốc cháy. Những thuỷ thủ lặn hụp trong dòng nước xoáy trong cơn hoảng loạn cố gắng tìm mọi cách để sống sót.. Những người ở trong con tàu bốc cháy rừng rực dùng báng súng làm chiếc cầu để leo qua những con tàu ít hư hỏng hơn thả neo bên cạnh họ.

      Những người khác nhảy xuống nước và bơi trong làn nước nổi đầy dầu cũng cháy bỏng. Họ chọn kiểu bơi ếch để tránh mình bị bỏng bởi những ngọn lửa mặt biển.

      Ấn tượng đầu tiên của Evelyn với bệnh viện này là màu trắg tuyết được sắp xếp theo trật tự tuyệt vời và những cái giường hề có bệnh nhân với khung giường bóng loáng và dra trải trắng muốt bây giờ là cơn ác mộng của màu đỏ khủng khiếp. Máu tung toé khắp mọi nơi. Những nệm giường ướt đẫm máu thấm xuống giọt nền nhà, những vũng máu nối nhau thành những dòng chảy . Lại thêm những vết thương của các thưoơg binh cũng rỉ máu nằm nền nhà lát gỗ. Những binh lính bị bỏng và bị gáy chân tay, những thuỷ thủ và dân thường nằm lẫn lộn với nhau. Người hấp hối ở khắp mọi nơi la gào trong cơn đau đớn, cầu xin cứu giúp. Và Evelyn, với bộ y phục ứơt đẫm máu làm việc ngừng nghỉ giữa cơn hỗn loạn.

      Nhìn thấy bàn tay của Sandra run lên khi nàng tiêm mũi vào tĩnh mạch của thuỷ thủ bị cháy xém, nàng bảo bạn:
      - Thôi đừng tìm ven nữa, cứ đâm kim tiêm, bơm thuốc vào thế là xong. Rồi hãy tìm cách nào đó mà đánh dấu những người được tiêm vào. Chúng ta phải biết được ai là người được tiêm Morphin rồi. Sandra nghe lệnh, nàng nghiến răng và sọc mũi kim tiêm vào làn da thịt cháy đen.

      Sandra lấy ra chiếc bút chì màu sáp trong túi áo, loại bút chì vẫn hay dùng để vẽ các biểu đồ sức khoẻ cho bệnh nhân. Sandra rút bút chì ra và hỏi với bạn:
      - Đánh dấu thương binh ư? Đánh dấu vào chỗ nào?
      - Lên trán họ ấy.

      Evelyn trả lời, tự hỏi biết bao nhiêu thương binh phải chịu hai lần tiêm Morphin giữa đám đông hỗn loạn điên khùng này, Sandra cố dùng cây bút chì sáp đánh dấu lên làn da cháy xém của viên thuỷ thủ nọ, nhưng chiếc bút sáp cứ trượt làn da mềm dơ bẩn và chẳng để lạidấu vết gì. Evelyn đến bên túi xách của nàng lục lọi hồi lâu, lôi ra thỏi son và viết chữ M lên trán bệnh nhân. Những y tá khác lập tức làm theo. Ngoài hành lang, các bác sĩ loại bỏ những phần chân tay bị hoại thư hoặc thể cứu chữa được. bác sĩ trước đây từng là bác sĩ hải quân bị cưa ngang ống chân.

      - Evelyn, mang garo đến đây cho tôi! Nàng chạy đến bên hộc tủ tìm garo, nhưng garo hết rồi.
      - Tôi cần garo ngay. – ông hét lên.
      Nàng cởi bỏ luôn với da chân và đưa đôi với vải ấy cho viên bác sĩ. Mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.
      - Tôi phải ra ngoài phân loại những người bị thưoơg đây thôi. Nhìn kìa, họ manng những người bị thương đến đây bằng xe tải, biết ? Ở ngoài cửa, nàng trở thành ngươi gác cổng, lựa chọn người nào cần được cứu chữa.

      Ngoài sân là cả thế giới lạ lùng mờ mịt khỏi trắng, những thuỷ thủ cháy đen cận kề với cái chết nhưng vẫn kêu gào cứu giúp. Xe tải liên tục thắng gấp, những chiếc xe tải của dân thường chất đầy thương binh. Viên bác sĩ quân y thuộc bộ trung hải quân còn trẻ với những cặp mắt mở to kinh hãi nâng những thi thể lên cẩn thận hết mức có thể trong cuộc hỗn loạn như thế này và mang họ đến cửa ra vào của bệnh viện. lần nữa, Evelyn tự nỉ mình pải cứng rắng lên, nàng pải ra những quyết định, nhwngx mệnh lệnh giữa cái sống và cái chết. Tại saobác sĩ laịi làm việc này? Nếu như nàng sai, hoặc nếu như nàng thể phát ra khả năng hồi phục của từng người sao? Nàng gạt những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, nhìn viên thuỷ thủ bị thương đầu tiên được mang đến bên cửa. đống bông băng đẫm máu ở ngay trước bụng này.

      Nàng chạm tay vào động mạch cổ và thấy mạch rất yếu. Nhưng nhiệt độ da vẫn ở mức bình thường, chẳng qua ta quá hoảng loạn mà thôi.
      - Đưa vào khu phía trước ở những ca nặg. – Nàng với đám quân y và họ mang viên thuỷ thủ ấy vào bên trong. Lại thuỷ thủ nữa được mang đến, đúng hơn là xác chết, ràng ta hấp hối. Ngực thủng lỗ chỗ những vết đạn nhưng mắt vẫn mở to cầu khẩn nàng giúp đỡ. Nàng chạm vào vai và chỉ có thể nghĩ được câu, mọi chuyện rồi ổn thôi. Mi mắt động đậy rồi nhắm lại.

      Nàng tự hỏi: hiểu ta chết chưa? Nhưng nàng còn có thời gian để kiểm tra mạch nữa. Thêm nhiều ngươi bị thương được mang đến nhanh hơn. đủ thời gian để làm những thủ tục rườm rà, nàng đứng thẳng với viên y sĩ quân y khiêng cáng.

      - Tiêm cho mũi Morphin, từ cổ đến chân ở dưới địa ngục từ lâu rồi. Những viên bác sĩ quân y trẻ nghe những lời như vậy nhiều hơn lần trong ngày hôm đó. Họ mang viên thuỷ thủ đến khu vực rợp bóng mát dọc theo bức tường ngoài của bệnh viện, đặt nhàng ta xuống bãi cỏ cạnh những người cũng còn rất trẻ lúc này chết từ lâu. Mảnh vườn rợp bóng cây của bệnh viện lúc này trông như nhà xác lộ thiên. Evelyn nhìn theo chiếc cáng tự nhủ: Thế đấy, chiến tranh là như thế này đây.

      Vừa quay trở lại cửa, nàng thấy ngay người nữa được mang đến, mặc bộ đồ phi công có phù hiệu ngực, mà ngực ta đầy những vết đạn. Cả khuôn mặt cũng bị cày nát. Hai chân Evelyn mềm nhũn, nàng quan sát kỹ cánh tay áo đồng phục thấy cũng giống như loại Rafe và Danny thường mặc. Nàng bất chợt giữ được thăng bằng nữa, và quỵ gối xuống chiếc ghế bên cạnh. Nàng lật tấm thẻ bài ngực người phi công nọ đọc và thấy cái tên rất lạ.

      Evelyn cảm thấy nhõm và tội lỗi, nàng bảo hai người khiêng cáng, họ đều là bác sĩ quân y.

      - Đưa ấy đến dưới những bóng cây kia! ấy chết rồi. Nàng lấy lại sức bình sinh.

      thân thể nữa được đưa tới. phụ nữ nằm cáng mặc bộ đồng phục trắng toát. Bụng bị trúng đạn, hai tay nhợt nhạt ôm chặt lấy vết thương há miệng.

      Evelyn rời mắt khỏ vết thương và chạm vào cổ tìm mạch máu nhuưg thấy gì, nàng nhìn vào mặt bệnh nhân và :
      - này cũng chết rồi! Mang ấy tới…. Trời ơi! Đó chính là Betty.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 23

      Evelyn mệt lả người bên chiếc cửa sổ chật cứng của bệnh viện . Tiếng người ồn áo xung quanh nàng nhưng nàng còn nghe thấy gì nữa . Có ai đó gọi tên Evelyn , nhưng nàng thể trả lời . Những quân nhân mang bạn bè bị thương của mình đến tìm người chữa trị thể đứng chờ nàng thêm được nữa đành mang bạn mình vào bên trong , đặt ở bất cứ nơi nào có thể . Evelyn cố tập trung tinh thần , cố xua đuổi hình ảnh khuôn mặt của Betty với những nét kinh hoàng trước khi chết . Nàng nhìn ra bên ngoài bệnh viện , lại thêm nhiều thuỷ thủ bị phỏng , những vết thương khủng khiếp vẫn còn tiếp tục bốc khói đằng sau họ . Chiến hạm Nevada đến được bờ biển nhưng bốc cháy trước khi vào được đến bờ .

      Evelyn quay người hét lên :
      - Đem đến tổng đài của căn cứ ! đem những cái chai xịt mà họ vẫn thường dùng để xịt gián đến đây ! chàng sĩ quan quân y trẻ tuổi nhíu mày nhìn nàng
      - Nàng định diệt côn trùng , bảo vệ môi trường trong lúc này ư ?
      - ! Tôi chỉ cần cái bộ phận xịt của những cái bình đó mà thôi .

      Sau đó cậu hãy đổ dầy acid tanic vào đầy bình . Acid có tác dụng khử trùng và làm những vết bỏng dịu , chạy mau ! lính liên lạc vắt chân lên cổ chạy nhanh khi Evelyn cứu giúp những thuỷ thủ bị phỏng nặng .

      Nàng hét lên qua cửa bệnh viện :
      - Lệnh cho các lính liên lạc dọn dẹp trong bệnh viện . Ở ngoài này những thương binh nào còn thở được dựng họ dậy , mang họ ra chỗ khác . chỉ có những người Mỹ ở dưới mặt đất mới thấy hết được hỗn loạn . Những phi công Nhật căng thẳng vì trận chiến và vì nhiều tháng rồi , họ còn biết ngày đêm và được lệnh phải tìm cho ra mục tiêu để tiêu diệt . Thế nên lúc này họ lao mình xuống để oanh tạc những chiếc xe tải chở dân thường dến nơi an toàn , tránh xa khu nhà của các doanh trại . Nơi mà những người Nhật chọn là mục tiêu chính . Đúng là những chiếc xe tải kia là xe quân dụng của quân đội và đám đông tặc cũng biết điều đó , nhưng hiểu vì sao như có phép lạ , phụ nữ hay trẻcon ngồi những chiếc xe đó bị giết chết . Còn có rất nhiều cơ hội mà người Nhật có thể giết chết những dân thường , nhưng họ làm thế . ràng họ có ý định tiêu diệt thường dân sống ở nơi đây . Ở trung tâm Oahu cũng bị hư hại rất nhiều bởi những quả đạn pháo hàng của người Mỹ rơi xuống đầu họ khi bắn trượt mục tiêu . Mặt khác phải vì thế mà quân đội Nhật Bản ra tay nhàng hơn với lực lượng vũ trang Hoa Kỳ . Những người vùng vậy để sống được lâu hơn thêm vài khoảnh khắc nữa mặt biển bốc lửa của cảng đều bị oanh tạc bởi chiếc Zero bay ngang qua , trong trường hợp ấy họ nương tay chút nào .

      Ở sân bay Hickham, chiếc xe màu đỏ tươi đến từ sở phòng cháy chữa cháy Honolulu chạy đến toà nhà chỉ huy quân đội chìm trong lửa của cuộc kích khi tràng đạn súng máy từ những chiếc máy bay Zero hạ gục họ . Hai chiếc máy bay tham gia bắn giết đám lính cứu hoả ấy phải chạy trốn hai chiếc P-40 Mỹ xả đạn về phía máy bay Zero của Nhật . Trong bầu trời hôm ấy , nhiều máy bay của Mỹ nhưng vẫn có vài chiếc mà Rafe McCawley và Denny Walker là hai trong nhữngphi công ấy . Cả hai bắn hạ 6 chiếc máy bay của Nhật .

      Trong cuộc chiến đấu sáng ngày hôm đó , Danny thay đổi hoàn toàn , từ phi công chưa bao giờ tham chiến trở thành chiến binh lòng chất chứa hận thù . cũng hiểu mình thay đổi như vậy vào trong giây khắc nào nữa . cũng nhận ra nhìn theo chiếc Zero cuối cùng để bắn hạ ngày hôm đó lộn nhào trong trung và cảm thấy mình hoàn thành sứ mệnh được áp đặt lên đời kể từ khi mới chỉ là hài nhi hay ít nhất cũng đến với kể từ khi tuổi còn . ngồi trong chiếc máy bay rải phân bón hư hỏng của vùng Tennnessee . Và biết là chính Rafe dẫn dắt trong những cuộc chiến trong tưởng tượng từ khi còn thơ bé , và chính Rafe truyền sứ mệnh cao cả là phi công chiến đấu cho .

      Khi 2 chiếc máy bay P-40 quay trở về căn cứ , Danny bay song song với Rafe và nhận thấy còn có cảm giác tội lỗi vì quí Evelyn , và cũng còn muốn chỉ trích bản thân nữa . Những cảm giác của đối với Evelyn giờ ràng trong ngày khói lửa tơi bời này , nhưng biết sứ mệnh mình cũng được Rafe hướng dẫn và nhào nặn . Và phải hoàn thành sứ mạng ấy .


      Đám tuỳ tùng của Yamamoto làm việc trong phòng tác chiến con tàu chỉ huy của ông lúc này chìm ngập với những tin mừng từ chiến trường báo về . Bên ngoài con tàu của tàu hàng mẫu hạm của Nhật Bản , những phi công hoàn thành sứ mạng trong đợt tấn công đầu tiên quay trở về cười đắc ý lúc này càng đắc ý hơn vì những người thuỷ thủ chào đón họ như những vị hùng xông pha trận mạc .

      chiếc cầu tàu của tàu Akagi , tư lẽnh Genda thán phục nhìn tư lệnh Yamamoto :
      - Chúng ta dành được hoàn toàn yếu tố bất ngờ . Đợt tấn công đầu tiên xong và phi công quay về . Đợt tấn công thứ hai thực thi nghĩa vụ ngay lúc này . Và 350 máy bay ra trận của ta chỉ bị hạ có 29 thôi . Ông ngừng lại để xem Yamamoto phản ứng như thế nào với kết quả này , nhưng thấy Yamamoto gì mà vẫn im lặng .

      Genda thêm :
      - Chúng ta chuẩn bị cho cuộc tấn công thứ ba . Nhưng Yamamoto vẫn gì làm mọi người lo lắng .
      - Thưa tư lệnh , ngài có điều gì lo nghĩ chăng ? Genda hỏi .
      - Chúng ta còn chưa biết những tàu chuyên chở hàng lớn của họ ở đâu . Chắc chắn bây giờ bọn chúng tìm chúng ta Nếu như họ có thể tìm ra và tấn công chúng ta trong khi đợt tấn công thứ hai vẫn chưa kết thúc hoặc tồi tệ hơn là những phi công của ta tìm chỗ hạ cánh trong lúc nhiên liệu cạn và súng hết đạn từ lâu . Yamamoto sao hết dược câu cuối cùng . Genda hiểu , thảm hoạ cũng xảy ra nếu người Mỹ hát ra họ và tấn công ngay vào lúc họ hề chuẩn bị cho kháng cự . Và nếu người Nhật bị đánh đắm chiếc tàu chiến này suốt cả ngày hôm nay , chiến thắng đổi thành thảm bại . Genda là kẻ hiếu chiến , ta hiểu rằng nghĩa vụ của mình là chiến đấu , còn nghĩa vụ của tư lệnh là phải đánh giá được khả năng rủi ro của ... Nhưng Genda biết chắc họ nên tấn công lần thứ ba . Yamamoto lặng lẽ : - Chúng ta phải bết được con số thương vong trước .

      Như thể những vị thần linh chiến tranh nghe lời của ông , viên sỹ quan phụ trách bộ đàm thông báo :
      - Thưa tư lệnh , tướng chỉ huy Fujida gọi điện về đây ạ ! Yamamoto gật đầu và tiếng của Fujida vang lên trong máy bộ đàm .
      - Tôi báo về sở chỉ huy khi bay bầu trời Trân Châu cảng . Chiến thắng của chúng ta tuyệt vời . Chiến thắng , đó là lần đầu tiên từ ấy được phát ra giữa những tâm hồn reo vui của đội chỉ huy tác chiến Nhật Bản . Đám tuỳ tùng của Yamamoto chỉ muốn reo hò để hưởng niềm vui dâng trào . Nhưng tư lệnh của họ vẫn bình thản khi nghe từng lời được trinh sát thông báo về máy bay Zero bay bầu trời Trân Châu cảng . Rất nhiều tàu chiến bị hư hỏng nặng, còn vài tàu bị phá huỷ hoàn toàn . Tuy nhiên, cuộc tấn công thứ hai bị khói bốc lên từ mặt biển cản trở chính xác .

      Đối với Yamamoto thế là quá đủ , ông ra hiệu cho viên sỹ quan phụ trách máy bộ đàm ghi lại tất cả những tin tức do Fujida báo về , rồi ông lại quay mặt ra bờ biển như cố tìm xem những tàu chở hàng của Mỹ ở đâu .
      - Ta biết rồi đây mọi chuyện ra sao nếu những tàu ấy quay trở lại tấn công . Genda tiến đến gần ông , Yamamoto giảng giải :

      Càng tấn công càng khó tìm ra mục tiêu . Và yếu tố bất ngờ giờ còn nữa . Nếu chúng ta cho phép đợt tấn công thứ ba lên đường và huỷ diệt những kho nhiên liệu cũa Mỹ chúng ta phá huỷ khả năng tác chiến của họ ở vùng Thái Bình dương ít nhất là phải trong vòng 1 năm .

      Genda :
      - Nhưng nếu thất bại , chúng ta mất hết cả tàu khu trục của mình , chúng ta huỷ hoại năng lực chiến đấu của mình hoàn toàn . Mỗi người đều hiểu người kia gì . Có những úc người ta có quyền lựa chọn .

      Yamamoto ra quyết định ngay khi máy bay của nhóm tấn công thứ hai trở về :
      - Chúng ta rút lui thôi . lâu sau đội máy bay kích cùa Nhật Bản trở về căn cứ . Quyết định đó có hoàn toàn đúng đắn ? Thực ra những tàu của Mỹ thể ở vị trí gần với quân Nhật Bản khi Yamamoto ra lệnh kết thúc cuộc kích ngày hôm đó . Genda hoàn toàn đúng rằng : cuộc tấn công lần thứ ba bằng máy bay chiến đấu của Nhật Bản vào những kho dầu dự trữ của người Mỹ gặp phải kháng cự nào cả . Và nuế cuộc tấn công lần thứ ba được thực hậu quả của cuộc kích bất ngờ Trân Châu cảng ngày hôm đó có mức thảm hoạ gấp nhiều lần thực tế .

      lâu sau , Yamamoto nhận ra mình để mất cơ hội . tiếc nuối ám ảnh ông ta , và vài tháng sau , ông phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy trong Trận đánh của Midwạy . trong trận đánh ấy , ông ta đưa ra lựa chọn ngược với trận Trân Châu cảng lần trước , cho phép đợt tấn công nữa chứ ngồi đó mà lo lắng về nguy hiểm . nhưng trong trận midway những tàu khu trục của Mỹ lại ở rất gần , tìm ra tàu của ông ta và đánh chìm toàn bộ tàu chuyên chở của Yamamoto . Đó chỉ là những con số , còn những quyết định khác nhau có phải mang lại những hậu quả khác nhau, những tiến trình khác nhau của lịch sử hay . Điều này ai biết . Mọi người chỉ biết là như thế mà thôi.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 24

      Máy bay đối phương đến nữa . Trân Châu Cảng là nơi chốn đầy rẫy những xác người tả tơi và những xác tàu tan tác . Máu , những thi thể của người , những mảnh đổ nát bao trùm khắp bề mặt vùng biển có thời từng là vùng hoang sơ . Giờ đây, làn khói ở những đám dầu khổng lồ trôi bồng bềnh mặt biển , thả lên trung những cuộn khói đen ngòm , khiến bầu khí gần như nghẹt thở.

      Trong khi cố gắng tổ chức những đợt chống trả lại quân Nhật trong trường hợp chúng tấn công thêm nữa và cứu những người bị giam trong những con tàu đắm và trục vớt những gì còn lại của đội hải hành tơi tả, tư lệnh Kimmel nhận được bức điện tín từ wa shington , bức điện có nội dung như sau : " Hãy cẩn thận! Quân Nhật sắp sửa tấn công. "

      Tướng Short ở đội chỉ huy của ông với đám nhân viên :
      - Tôi muốn phải có lính gác và lính tuần canh ở khắp mọi nơi . Bảo họ cứ việc tiền trảm hậu tấu .

      Và họ phải biết được những dấu hiệu báo trước cuộc đổ bộ của quân đội thù địch. trong những đại tá của ông hỏi - Ngài nghĩ bộ binh của kẻ thù có thể đổ bộ xâm lấn vùng đảo này ư ? - Thưa ngài , sau buổi sáng hôm nay , chúng ta nên nghĩ có chuyện gì đó mà chúng thể làm . trợ lý đưa ông mẩu tin đến từ Washington thông qua tổ chức Western Union và được cậu bé đem tới đưa cho sở chỉ huy quan đôi. Cậu bé này người Mỹ gốc Nhật , cậu xe đạp trao bức điện này đến cho sở chỉ huy quan đội của tướng Kimmel . Chính xác là thư từ Nhật Bản đến vào lúc 11 giờ đêm cho Washington . Y biết họ có thực chính xác theo giờ khắc này hay cho nên nhất định phải cảnh giác để đối phó . Bên ngoài toà đại xứ Nhật ở Oahu , đoàn xe hơi đông đảo từ sở cảnh sát Honolulu thắng gấp. Những toán cảnh sát được trang bị vũ trang nhảy ào xuống xe .

      Họ nhanh chóng lục soát các phòng ban trong toà nhà đại sứ và nối đuôi nhau dò dẫm suốt dọc hành lang . Họ tìm thấy các nhân viên viên trong toà đại sứ đốt các giấy tờ, chứng từ . Cảnh sát dập các đám cháy từ những dống giấy tờ kia và đưa đám nhân viên Nhật về bót .

      Sau này những trinh sát có bình luận thêm rằng họ thấy những thành viên của đại sứ quán Nhật có vẻ xấu hổ và bối rối . Suốt ngày đầu tiên sau cuộc kích ấy , ai bắn phát đạm nào , những máy bay Mỹ cố quay về căn cứ trong lúc đội pháo phòng của Mỹ thỉnh thoảng cũng nhìn thấy máy bay họ bắn qua vài phát nhưng máy bay có vị phi công nào bị thương . Trong cuộc tấn công dữ dội và những con tàu thả neo cảng , phi công Nhật hy sinh , máy bay của ta bị hư hại nặng nề , thế nên ta thể lao thẳng vào đối phương như quả bom cảm tử biết bay vào mục tiêu quân giống như những máy bay còn sức chiến đấu của Nhật Bản thường làm . Máy bay bị rơi xuống tầng lớp cạn quanh đảo và viên phi công lao ra khỏi buồng lái leo lên cánh của chiếc Zero . Khi bầu trời còn bóng của các máy bay đồng đội tiếp tục tấn công vào khu cảng , đoàn thuỷ thủ người Mỹ có trang bị vũ khí theo chiếc xuồng có gắn motơ, rẽ sóng bước đến bắt ta làm tù binh . Khi họ đến gần , viên phi công này rút súng ngắn ra bắn trả và đám thuỷ thủ bắn chết ta . ai dám tiếp cận đám máy bay của Nhật nếu cẩn thận chuẩn bị tinh thần từ trước , nhưng họ tìm thấy bất cứ phi công Nhật nào còn sống . Lệnh đưa xuống là phải cẩn thận và bảo quản xác của họ .

      Thế nhưng họ đành phải bỏ xác của viên phi công Nhật vào trong thùng rác cho tới khi tìm thấy cái thùng vừa ý cho thi thể của ta . Trong cảnh hỗn loạn của cuộc chiến đó là thứ duy nhất họ có thể tìm được để chứa thi thể của viên phi công Nhật nọ . Tất cả những người bị thương máu ngừng chảy , kể cả nhũng người bị bỏng . Máu từ những vết bỏng của những người bị bỏng ở gáy còn đỏ hơn cả máu của người khác nữa .

      Những vết đạn , áo khoác hay những vết cắt do những mảnh kim loại vạt lên những thi thể cháy xém còn khủng khiếp hơn bất cứ vết thương nào bên ngoài . Tiếng máy bay gầm rú bên ngoài , và tiếng bom nổ ì ầm còn nữa . Thay vào đó là những tiếng còi xe cứu thương và cảnh sát rít lên ở khắp nơi . (2 chữ ) tiếng còi xe báo những mối hiểm hoạ ấy có vẻ như rất kỳ cục hệt như những bức điện tín đến quá trễ . Trong bệnh viện , mỗi thương binh than vãn kiểu , người hét lên chói tai trong những nỗi đau cực độ , nước mắt giàn giạu những huôn mặt trầy trụa , họ gọi tên người thân, la hét cho tới khi giọng khản đặc . Trong lúc đó, các y tá chạy như con thoi giữa những tiếng la hét và nền máu đỏ tươi . Họ thầm cảm ơn trời vì vẫn còn được nghe những tiếng ồn như vây. Bởi vì những ai còn la hét được là những người hồn còn chưa lìa khỏi xác .

      Những người chết được mang theo cái cách mà người ta mang họ tới . Những vệt máu đông , đông thành lớp dày nơi bậc tam cấp của bệnh viện . Những cánh cửa mở rộng sẵn sàng nuốt gọn những người còn sống và nhả ra những xác chết . Đúng là lối vào địa ngục ! Có hai sĩ quan bước dọc theo những vệt máu trải dài đất vào trong cái miệng há ngoác ấy . Đó chính là Denny Walker và Rafe McCawley , họ gì kể từ khi đồng tình với nhau là đến bệnh viện này . Họ thậm chí còn nhắc đến tên của Evelyn khi quyết định đến đây .

      Trong câu chuyện , họ chỉ bệnh viện là nơi họ nên đến , đường trở về căn cứ quân , nơi mà lúc này họ biết bị quan Nhật Bản cày xới đến còn thứ gì là nguyên vẹn . Họ bước vào bên trong , đứng dựa lưng vào tường chỉ nhìn những đồng đội của mình bị thương vì đạn bom thôi khiến họ kinh hoàng và giận dữ . Còn những cảnh họ nhìn thấy lúc này khiến họ phát ốm lên . Cả hai đều muốn ói vọt ra . Giữa những vết thương nhầy nhụa và bắt đầu bốc mùi hôi thối , Evelyn chỉ cho hai y tá cách sử dụng bình xịt để xịt chất khử trùng lên những vết bỏng . Danny và Rafe nhìn nàng cho tới khi nàng ngước mắt lên .

      Nàng nhìn thấy họ và cứ đứng ngây người ra . nhõm ra trong mắt nàng và chỉ có đôi mắt là được cảm xúc của nàng lúc này . Đầu óc nàng cứng đờ vì căng thẳng ; thân thể , tay chân nàng lấm lem vì máu me ; nàng đến bên họ , dừng lại cách họ vài bước , chạm vào ai .

      Rafe hỏi nàng :
      - Tụi có giúp gì được ? Ba phút sau , họ ngồi lên những chiếc ghế được sắp đặt cuối hành lang . Hai chiếc ống nhựa trong dẫn giòng máu từ cánh tay họ vào trong những chiếc chai Cocacola được khử trùng .

      Tất cả cacq bình đựng máu chuyên dùng hết từ lâu .Evelyn kiểm tra những mạnh rẽ cánh tay họ bị rỉ máu rồi lặng lẽ quay trở lại với những công việc. Lúc ấy , Danny và Rafe ngồi bên cạnh nhau . Dòng máu của họ chỷa vào hai chiếc chai giống hệt nhau . lần nữa , họ cảm thấy mối liên kết giữa cả hai như thể máu của họ chỉ cùng đến nơi mà còn đến ở nguồn nữa . Đêm bắt đầu buông xuống Trân châu cảng .

      Lửa được dập tắt , nhưng mùi khói của dầu vẫn còn phảng phất lkhắp mọi nơi . Và có thêm mùi acid toả ra từ những ngọn đèn , những ánh lửa hòng xuyên qua màn đêm của các căn cứ lúc này còn bóng người , có tiếng súng , thỉnh thoảng chỉ có vài lính gác bắn vu vơ vì hoảng loạn . Cuộc chiến bây giờ là làm sao để cứu được những người bị giam trong những chiếc tàu đắm. Người ta làm việc như điên cuồng , gõ búa ngừng xuống những thân tàu , cắt lớp vỏ của tàu Oklahoma bị lật úp .Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc những người gần như trần trụi được lôi từ trong tàu ra , những người này còn tin là họ có thể thở bằng khí trong lành được nữa . Khi họ bước ra ngoài , nhìn thấy đống đổ nát xung quanh mình , có thể họ là những người duy nhất nhìn được cảnh đó mà vẫn thầm cảm ơn trời rằng mình được thoát nạn . Con tàu Arizona có số thương vong thể đếm hết được khi vụ nổ khủng khiếp xé toạc con tàu . Với mức độ thiệt hại như vậy số lượng thương vong lên cao là thể tránh khỏi .

      Những người bên hải quân đau đớn khi biết tin , mặc dù con tàu chìm trong lòng đại dương , nhưng nó vẫn giữ chặt trong lòng tàu số người sống sót vùng vẫy trong những khoang kín còn ít khí để thở bên trong lòng tàu . Những người cứu hộ còn đau lòng hơn khi những thợ lặn đầu tiên đến thân tàu . Họ nghe thấy những người ở trong thân tàu ấy đập rầm rầm đòi thoát thân . Những chàng hải quân lập tức dồn hết mọi phương tiện mà họ có , và thêm nhiều thợ lặn hối hả nhào xuống nơi con tàu đắm . ai biết họ cứu những người còn sống ra bằng cách nào , nhưng quả , còn người sống ở trong đó , những người em, hoặc cứu họ ra , hoặc cũng có người phải chết vì cố gắng cứu đồng đội của mình .

      Đó chính là điều xảy ra vào ngày hôm ấy .

      Những người cứu hộ phải chết để cứu những đồng đội của mình thoát nạn , di chuyển giữa những đám mảnh tàu tan tác của chiến hạm bị những đống đổ nát đè chết . ràng là những người còn sống phải hy sinh mạng sống của mình , cố cứu lấy những gì còn lại trong tàu Arizona . Biết đâu những người còn sống trong thời điểm người ta lôi được họ ra chết rồi , còn cái số thương vong để làm việc cứu hộ ấy còn nhiều hơn cả số hy vọng được cứu vẫn còn bị giam trong tàu . Cuối cùng những vị tư lệnh phải đến quyết định đau lòng , là bỏ hết mọi nỗ lực để vào được tàu Arizona . Và giờ đây , nó trở thành đài tưởng niệm . người thầm nhắn gửi của những người chết vì chiến đấu bảo vệ cho con tàu .

      Có lẽ đó là câu : nơi an nghỉ của những người chết vì chiến đấu bảo vệ cho con tàu .
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      PHẦN 3:

      BẤT KHẢ CHIẾN BẠI

      CHƯƠNG 25

      Những đèn flash được trang bị pin đầy đủ gắn chỉnh tề máy chụp hình của các nhà báo và phóng viên hình ở Wa shington . Họ, dangđợi tổng thống . Trợ lý tổng thống đẩy chiếc xe lăn ra khỏi phòng họp báo . Lúc này ai dám bấm máy vì chư phải lúc . Trợ lý giúp Roosevelt ra khỏi ghế , vị tổng thống vật lộn với đôi chân lúc này còn sức sống để đến bên bục . Những trợ lý của ông cài những cai khoá nơi khớp đầu gối để tổng thống có thể đứng trước micro . Trông ông tràn trề sức mạnh , thậm chí cũng quí phái như những vị lãnh đạo quốc gia khác . Lúc này , tất cả các đèn gắn ống kính mới được bật sáng và chớp nháy liên tuc. Roosevelt nhìn thính giả , biết những người dưới kia là cả nước Mỹ , cả thế giới , cả lịch sử đối với ông .

      Ánh mắt ông lạnh băng, giọng phải kìm nén lắm mới khỏi lộ ra cơn tức giận :
      - Hôm qua, 7/12/1941 là ngày nhục nhã của đất nước chúng ta . Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ bị tấn công bằng đường thuỷ và đường . Kẻ tấn công phải ai khác mà chính là đế chế Nhật Bản . Trước đây , Hoa Kỳ đối xử hoà bình với quốc gia này . Nước Mỹ vẫn đàm phán với quốc gia Nhật và Nhật Hoàng những mong vnẫ giữ được hoà bình ở vùng Thái Bình Dương . Thế nhưng, giờ đồng hồ sau khi những đợt kích đầu tiên của Nhật Bản thả bom xuống Oahu , đại sứ Nhật Bản ở Hoa Kỳ và đồng nghiệp của ông gửi đến bộ nội vụ câu trả lời chinh thức cho thông điệp mới nhất từ phía Mỹ .

      Mặc dù lời đáp trả từ phía Nhật có rằng những cuộc thương lượng ngoạ giao giẵu hia nước cứ tiếp tục như thế này chẳng ích lợi gì Nhưng phía Nhật Bản đả động gì đến lời đe doạ gay báo trước về cuộc chiến hoặc là tấn công vũ trang vào Hoa Kỳ . Theo con số thống kê , khoảng cách từ Nhật Bản đến quần đảo Hawaii là rất lớn khiến cho mọi người đều thấy rằng cuộc tấn công này được hoạch định cách rất kỹ càng từ nhiều ngày , hoặc thậm chí từ nhiều tháng trước đây . Trong quãng thời gian đó , chinh phủ Nhật Bản tìm cách lừa dối Hoa Kỳ bởi những lời dối trá .và những văn kiên bày tỏ phía Nhật cũng hy vọng nền hoà bình được tiếp tục ở quần đảo Hawaii . Cuộc tấn công quần đảo Hawaii gây tổn thất rất lớn cho hải quân và lực lượng vũ trang Hoa Kỳ . Nhiều người dânnước Mỹ phải thiệt mạng . Chưa hết , theo những báo cáo nhiều tàu chiến của Mỹ bị ngư lôi phá huỷ ngoài khơi giữa San Francisco và Honolulu . Ngày hôm qua , quân đội Nhật cũng tấn công Malays , Hồng Kông , đảo Guam và đảo Wake .

      Sáng nay , quân đội Nhật tấn công đảo Midway . Ta có thể thấy Nhật Bản dang thực cuộc tấn công bất ngờ và khủng khiếp khắp miền Thái Bình Dương . Những việc của ngày hôm qua tự nó lên bản chất của việc . Người dân Hoa Kỳ có chính kiến của mình và hiểu rằng điều đó có ý nghĩa như thế nào đến an toàn của quốc gia và đến mạng sống của từng người dân Mỹ . Đồng tình với tổng tư lệnh quân đội và hải quân , tôi ra lệnh huy động mọi biện pháp có thể để bảo vệ tổ quốc chúng ta .

      Chúng ta bao giờ quên cái kiểu kẻ thù tấn công chúng ta dữ dội vào hôm trước . Cho dù phải mất nhiều năm tháng , người dân Mỹ mới có thể vượt qua được những tổn thất của cuộc xâm chiếm có định trước như ngày hôm qua . Cả dân tộc Mỹ với sức mạnh chính đáng của mình chiến thắng và giành được thắng lợi rực rỡ . Tôi tin rằng tôi gửi đến toàn dân ý chí được hạ viện và cả dân chúng tán thành khi tôi xác nhận rằng chúng ta chỉ bảo vệ nước Mỹ và dân tộc Mỹ ở mức tối đa mà còn làm cho mọi người tin chắc rằng trò lừa lọc vừa rồi thể nào gây nguy hiểm cho nước Mỹ lần nữa . Chiến là có , còn nghi ngờ gì nữa . là dân tộc chúng ta , lãnh thổ chúng ta , quyền lợi của chúng ta bị đa doạ nghiêm trọng . Bằng niềm tin tưởng vào quân đội của Hoa Kỳ , với những ý chí quyết tâm gì ngăn chặn nổi của quân đội Hoa Kỳ và thượng đế luôn ở bên.

      Chúng ta giành được chiến thắng là điều tất yếu . Tôi cầu hạ viện đưa ra lời tuyên bố , bởi vì phiá Nhật Bản vô cớ và hèn hạ tấn công Hoa Kỳ vào ngày Chủ nhật 7/12 , thế nên nước Mỹ tuyên chiến với đế chế Nhật Bản là điều thể tránh khỏi . "Chiến tranh " hai tiếng ấy vang vọng khắp nước Mỹ , thanh niên trai tráng từ khắp nơi , từ miền quê đến thành thị đều vứt bút nghiên , bỏ lưỡi cày đến những trung tâm quân đội dăng ký tòng quân . Ở những nơi đó , các chàng trai xếo hàng dài dằng dặc ra tới tận ngoài đường phố mong được ra trận . Nhiều nam qua , quân Đức hiếu chiến tung hoành ở bờ bên kia Dại Tây Dương , nước Mỹ vẫn chưa có chiến tranh .

      Cuộc chinh phục Châu Au , chiến tranh diễn ra vùng trời nước , những cuộc tấn công vào Châu Phi và Châu Á . tin tức nào trong những cuộc chiến ấy khiến Hoa Kỳ rúng động đến như vậy . Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng , tin tức từ Trân Châu cảng khiến toàn dân trào sôi giận dữ . cần biết Nhật cách Mỹ bao xa, người Mỹ vẫn phải chiến đấu với đất nước ở bên kia quả địa cầu . Bởi vì cuộc tấn công vào Mỹ , cuộc tấn công vào mảnh đất quê hương của người dân Mỹ , cuộc tấn công bất ngờ , lén lút và có chủ đích kia là thể tha thứ được . Hạ viện đáp trả lại hành động thù nghịch từ phía Nhật Bản bằng lời tuyên chiến . chỉ tuyên chiến với mình Nhật Bản , mà với cả những đồng minh của nước Nhật ở Châu Âu , đó là :Đức và Ý , hay còn gọi là phe trục .Roosevelt hứa với người dân Mỹ , ông lãnh đạo họ để trả thù đích đáng . Nhưng tin tức từ uỷ bn tác hiến và những cuộc bình luận trong Nhà Trắng cho được kết quả khả quan cũng như tìm được sức mạnh của Hoa Kỳ trong thời điểm ấy . Mọi việc mà nước Mỹ có thể làm chỉ là làm chậm tiến trình thất bại trong cuộc chiến này . Để đánh trả , Hoa Kỳ phải chỉ huấn luyên binh lính , thuỷ thủ và phi công mà còn phải vận hành cả nền công nghiệp để sản xuất ra vũ khí , trang bị cho binh lính.

      Tuy nhiên , việc này cần phải có thời gian mới có thể làm được . Thời gian là thứ mà nước Mỹ thể sản xuất được . Kẻ thù của nước Mỹ chuẩn bị từ nhiều năm nay và giành được rất nhiều thắng lợi ở khắp nơi . Người Đức và người Ý thắng trận vang dội ở Châu Âu . còn người Nhật có mặt khắp vùng Đông Nam Á và cả vùng Trung Quốc luc địa nữa . Trước đây , Roosevelt cho rằng người Đức là mối hiểm hoạ lớn nhất cho nền văn minh Tây Âu . Giờ đây , ông mới thấy Nhật Bản là mối đe doạ trực tiếp của Hoa Kỳ . Tính hiếu chiến của quân Nhật là rtấ cao , và khắp nơi miền Thái Bình Dương , Mỹ phải rút quân .

      Đúng thế , việc sửa chữa phải bắt đầu ngay với những con tàu ở chính Trân Châu cảng . Thậm chí cả những con tàu bị đánh đắm cũng phải trục vớt lên và sửa chữa ngay lập tức . Những tàu hàng hông mẫu hạm của Mỹ thóat thân được trong cuộc tấn công hôm ấy , cho dẫu thế , chưa thể gọi là cân bằng cân sức để tự vệ , huống hồ lại còn mong đánh trả để giành chiến thắng . Nguy cơ Nhật Bản xâm lược vào miền đất lục địa của Hoa Kỳ được đánh giá là còn hơn cả có thể nữa .

      Roosevelt nhận được báo cáo từ phòng tác chiến rằng : các nhà chiến lược , chiến thuật giỏi nhất của phòng ban này nghiên cứu những viễn cảnh dựa những việc xảy ra gần đây và tin rằng nếu Nhật Bản leo thang dồn hết lực lượng tấn công nước Mỹ , đổ bộ lên bờ biển phía Tây và đánh sâu vào trong đất liền và Hoa Kỳ có khả năng chặn đứng bước chân quân xâm lược . Bọn chúng phải quay về Nhật Bản cho tới khi bọn chúng đến được thành phố Chicago .

      Roosevelt nhóm họp những quân sư của ông ở Nhà Trắng và bảo với họ rằng :
      - Chúng ta đối mặt với cuộc khủng hoảng to lớn hơn . Tất cả những gì chúng ta có thể hình dung được là từ nhiều năm nay chúng ta cho nước Mỹ là bất khả chiến bại , nhưng giờ đây , những tàu chiến mang lại niềm tự hào nhất cho nước Mỹ , là trái tim của hạm đội Mỹ lại bị phá huỷ bởi kẻ thù mà chúng ta cho là hèn yếu hơn chúng ta gấp nhiều lần . Tới đây, ông ngừng lại lâu . muốn nghe những lời cố mang lại niềm lạc quan hơn nữa .

      Chúng ta chơi trò chơi nguy hiểm , thưa các quý vị! Và cũng chính vì thế chúng ta phải phản công ngay lập tức . Hãy đánh trúng vào trung tâm của Nhật Bản bằng đúng cái cách mà bọn chúng đánh chúng ta .

      Im lặng bao trùm bàn họp . Những quân sư của tổng thống , cả dân lẫn quân đội đều suy nghĩ là tổng thống đặt ra những mục tiêu quá sức của họ . Những câu tiếp theo khiến họ hiểu ra . Tất cả những chuyên gia quân đội ngồi bàn ngày hôm ấy cho rằng hoạt động tấn công của Mỹ là thể được trong tương lai gần . trong các tư lệnh ngồi cạnh chiếc bàn hốt hoảng chồm người lên . Những khuy đồng và cầu gai bộ quan phục của ông phản chiếu lên mặt bàn gỗ quí bóng loáng .

      Ông :
      - Tấn công trả đũa ư ? Thưa Ngài , tôi biết thế này là phạm thượng , thưa tổng thống . Nhưng chúng ta vẫn còn trục vớt những xác chết và mảnh tàu đắm ở dưới Trân Châu cảng còn chưa xong . Cái cằm đặc biệt của Roosevelt hất cao lên , cơ hàm của ông di chuyển trong cái nghiến răng giận dữ . Mọi người đành đẩy trách nhiệm nặng nề ấy cho tướng Marshall , người có khả năng luôn phản đối tổng thống Roosevelt mà vẵn giữ được trọn lòng kính phục đối với ông .

      Lúc này tướng Marshall lên tiếng :

      - Thưa tổng thống ! Trận Trân Châu cảng cho chúng ta đòn nặng nề , bởi vì chúng ta chịu đối mặt với thực tế , lần này cũng phải là lúc chúng ta xét đến những khía cạnh hoàn toàn xác thực . Các binh đoàn quân đều là những máy bay ném bom đường trường . Nhưng biết họ phải cất cánh từ đâu đây ? Từ đảo Midway quãng đường quá xa để đến Trân Châu cảng. Còn ở Trung Quốc ư ? Khắp trung Quốc lục địa bị quân Nhật Bản nắm giữ . Còn người Nga từ chối gây chiến với Nhật và cho phép chúng ta tổ chức cuộc tấn công đất của họ .

      Roosevelt trừng mắt :
      - Nếu quân đội các có khả năng làm chuyện này , hãy để cho bên hải quân làm vậy .

      Viên tư lệnh chồm người ra phái trước lúc này yên vị , lên tiếng :
      - Những máy bay của hải quân lại quá , chuyên chở được lượng vũ khí , đạn dược nặng nề và bay được đường trường.Chúng ta phải tìm được địa điểm chỉ cách Nhật Bản vài trăm dặm . Và nếu như thế lại quá nguy hiểm đối với những tàu hàng mẫu hạm của phiá hải quân , nếu chúng ta để cho Nhật tấn công những tàu hàng mẫu hạm và đánh chìm chúng . Chúng ta còn vũ khí trống trả lại cuộc xâm lăng của Nhật rất có thể xảy ra .

      Roosevelt ngắt lời :
      - Có ai trong phòng này nghĩ rằng người ta có thể giành đượcchiến thắng mà khong phải chịu rủi ro hả . Chúng ta tham chiến tổn thất là chuyện thể tránh khỏi .

      - Thưa tổng thống , chúng ta cũng cần phải cân nhắc xem nên nhận lấy những rủi ro loại nào chứ ạ . Tướng Mashall lên tiếng, giọng ông kiên định và mạnh mẽ . Ông biết cuộc tranh luận với tổng thống phải là dễ . Roosevelt là người từng với tất cả người dân Mỹ trong những đêm dài của cuộc đại khủng hoảng , ông : điều chúng ta phải sợ chính là nỗi sợ hãi của chúng ta . chúng ở trong mỗi con người ( khúc này mờ wá thấy đường ) .

      Tất nhiên , khi ấy người dân chỉ phải đối mặt với nạn thất nghiệp chứ phải đương đầu với lưỡi lê và bom đạn như bây giờ .
      - Thưa ngài! ai ngồi tại hội nghị ngày hôm nay leo được lên tới vị trí này mà đặt chữ cực kỳ thận trọng lên hàng đầu . Chúng tôi biết là quân dội có nghĩa vụ phục vụ và bảo vệ tổ quốc . VÀ chúng tôi cũng được huấn luyện để sẵn sàng chiến đấu .Nhưng chúng tôi cũng dám làm việc dưới quyền của ngài hay cũng dám phcụ tùng người dân Mỹ nếu như chúng tôi phải bắt tay vào thực việc mà lại có khả năng để hoàn thành .

      Roosevelt :
      - Thưa các vị , hầu hết các vị ngồi đây đều biết tôi khi hai chân của tôi còn lành lặn , tôi rất khoẻ mạnh tự hào và kiêu căng . Nhưng giờ đây , từng giây , từng phút trong cuộc đời , tôi tự hỏi : tại sao Thượng đế lại bắt tôi phải ngồi trong chiếc xe lăn này ? Nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy nỗi thất bại trong mắt đồng bào mình , trong con mắt của các quí vị ngồi đây , ngay lúc này tôi lại có ý nghĩ khác : có lẽ thượng đế bắt tôi phải ở trong mộthình hài như thế này vào trong thời khắc khốc liệt như thế này đây, để tôi phải tự biết rằng , mình là ai . Thượng đế cũng đặt quí vị vào trong 1 hoàn cảnh khăt khe như thế này để quí vị tự chứng minh mình là người như thế nào .

      Rằng : chúng ta bỏ cuộc và nhượng bộ . viên tư lệnh hạ giọng , gần như năn nỉ:
      - Nhưng thưa ngài tổng thống , tôi cũng phải đồng tình với tướng Mashall thôi . Xin lỗi vì , những gì ngài cầu chúng tôi làm là thể thực được . Roosevelt chống tay lên thành xe lăn, khó nhọc nâng mình lên . Những người trợ lý nhào đến bên để đỡ ông , nhưng ông xua tay bảo họ lùi ra . Với nỗ lực thể chất khiến những mạch máu cổ ông nổi lên phập phồng và mồ hôi lấm tấm mặt , Roosevelt đứng lên đôi chân teo tóp , trừng mắt nhìn những người đứng xung quanh ông . Ông bảo : - Đừng với tôi rằng chuyện này là làm được nữa nhé ! Francis Stewars Law có biệt danh là "sương mù" . Chẳng là bạn bè vẫn gọi ông là như thế Là thuyền trưởng của tàu ngầm thuộc hải quân Hoa Kỳ , cũng như nhiều người dân Mỹ khác , ông cảm thấy mình bị sỉ nhục từ sau cuộc kích vào Trân Châu cảng . Nhưng như những người khác , ông quá ngạc nhiên với cuộc chiến tranh sắp đến , bởi vì ông cũng là sĩ quan trong lực lượng hải quân . Tuy nhiên lần này ông cảm thấy có mối nguy hiểm đến chết người và thử thách để tìm cho ra cách tấn công ở vị thế tưởng chừng như thể nào thực được

      .Ông có cảm giác hải quân thể nào lên kế hoạch cho cuộc tấn công lần này và ông vô cùng lo lắng . Ông nghiền ngẫm , suy nghĩ suốt ngày lẫn đêm nhưng vẫn chưa tìm được giải pháp nào tối ưu . Francis Stewrs Law tưởng như mình đầu hàng thách thức ấy . Bất cứ ai trong địa vị của ông cũng phải đầu hàng thôi , nhưng rồi ông đổi ý khi thăm sân bay Ford .Khi ông đến đó, những phi công các tù hàng mẫu hạm luyên tập làm sao có thể cất cánh đường băng của tàu hàng mẫu hạm . Những phi công của binh chủng hải quân vẽ những vạch giới hạn đường băng và luyên tập cho mình có được kỹ năng là thực được thao tác cất cánh và hạ cánh ở bề mặt hạn hẹp . Thuyền trưởng Law bình thường cũng để ý nhiều đến các phi công của binh chủng hải quân . Kiểu thực hành này là cần thiết và nó cứ lập lập lại hàng ngày Nhưng điều làm ông chú ý là những cú bay tập của các phi công thuộc binh chủng quân . Họ nhận nhiệm vụ huấn luyện và vừa trở về , nhưng đường băng của họ bị những máy bay của phía hải quân chiếm lấy để luyện tập . Thế nên những phi công của quân Hoa Kỳ quyết định trình diễn vài kỹ năng đổ bộ rất liều lĩnh nhắm vào đường băng phía ngoài của tàu hàng mẫu hạm . La w ngừng lại , sững người nhìn họ luyên tập kỹ thuật bay táo bạo đó . lâu sau, ông gọi cho sĩ quan chỉ huy của mình , người lại nhấc điện thoại thực cuộc gọi cho người khác nữa . Cuộc điện đàm cứ thế tiến hành ở cấp ngày cao hơn cho đến khi Nhà Trắng nhận được cuộc điện thoại có tính chất lịch sử của thời điểm ấy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :