1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trân Châu Cảng - Randall Wallace (34 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      PHẦN 2: VẾT NHƠ

      Chương 16


      Ngập đầu trong đống giấy tờ của phòng tình báo thuộc cục chỉ huy tác chiến. Chỉ huy trưởng Jesse Thurman còn biết lúc này là ngày hay đêm nữa. chính xác hơn, ông muốn kéo dài thời gian làm việc như muốn cộng thêm cho ngày bình thường 24 tiếng nữa.

      Ông biết rằng giờ của thời khắc nà, cũng biết được hôm nay là ngày mấy. Đối với ông, thời gian chỉ gói gọn trong giờ, ngay lúc này, ngay khoảnh khắc này thôi. Ông đánh dấu thời gian bằng cách hỏi xem mấy giờ rồi ông chưa ngủ hoặc tắm rửa. Mùi mồ hôi chua chua nồng nồng quần áo của ông và cả hàm râu quai nón mọc lởm chởm. Nếu bất cứ sĩ quan cao cấp nào của ông được phép vào trong tần hầm lúc này chắc chắn họ cầu vị chỉ huy của mình tắm rửa nghỉ ngơi ngay lập tức và Thurman rủa ngay ta xuống địa ngục cho rảnh, quên chuyện tắm rửa và nghỉ ngơi cho ông nhờ, bởi vì đối với quân nhân, những chuyện như thế này là bình thường. Vào những giờ khắc cuối cùng của những ngày cuối cùng, ông miệt mài với những chồng điện tín được giải mã, tất cả những báo cáođều có đề tối mật. Phòng tình báo chụp những bức hình về tàu chisn của Nhật trong cảng những máy bay, bom và ngư lôi, chuyện gì sắp xảy ra, chắc chắn thôi, chỉ tiếc rằng ai đời này cho ông biết đó là cái gì.

      Thurman bắt đầu hiểu ra những suy nghĩ của vẫn còn trong vòng luẩn quẩn. Ông bắt mình phải đứng lên, lưng kêu răng rắc nhắc ông rằng ông cũng chỉ vật tểh sống bình thường. Ông bước ra cách bàn hai bước chân, bàn giấy tờ còn vừa bộn ngay trước mặt. Thurman biết lúc này ở phía bên kia quả địa cầu Yamamoto cũng làm việc với cường độ căng thẳng kém gì ông, cũng nghiên cứu những lịch trình, bản đồ, những diễn biến phức tạp của tự nhien cũng như tình hình chiến , và tất cả là chiến lược, chiến thuật để áp dụng trong quân đội cũng như trong hoàn cảnh thời tiết luônn thay đổi.

      Thurman thán phục Yamamoto và thầm nghĩ: Nếu như cả hai người là bạn bè của nhau, chắc hẳn họ hiểu nhau ghê lắm. Đúng ra mà họ hiẻu từng nhất cử nhất động của nhau và hộ hiểu nhau còn hơn là những người bạn chiều chiều cùng ngồi trong quán bar, cùng ăn bữa tối vào mỗi tối thứ tư như Thurman vẫn thường cố về nhà trong giờ đó để ăn tối với vợ.Thứ tư, Thurman nghĩ: Vợ, gia đình, hôm nay là ngày thứ mấy rồi nhỉ? Ông chộp lấu cuốn lịch và nhìn nó. Chênh vênh hồi lâu mới hiểu ra rằng có nhĩn mãi cũng chẳng ích gì, đồng hồ ông chỉ 12:15, 12 giờ trưa hay 12 giờ đêm, ông xoa cằm, thấy râu mọc lởm chởm và khi nhìn vào bóng mình cái chân đèn bằng đồng đánh bóng đặt bàn ông giật mình, trông ông khủng khiếp. Ông chộp lấy áo khoác, ông pải ra khỏi đây thôi, hôn vợ và ôm những đứa con vào lòng.

      Vừa đặt tay vào nắm cửa viên thiếu uý cảnh vệ thường đưa giấy tờ vào cho ông bước vào hành lang, tay này để râu quai nón nên chả bao giờ phải cạo. Tay ta cầm chiếc phong bì có đóng dấu tối khẩn. Ở đây, mỗi ngày người ta nhận nhiều cái phong bì như thế nên chẳng ai còn nôn nóng khi thấy nó. Viên thiếu uý này hề đổ mồ hôi hay thở hồng hộc như ở những nơi khác khi cầm phong bì khẩn tay, bởi chẳng ai bảo ta nhanh lên cho kịp.

      Thurman hỏi:
      - Phong bì này do ai gửi đến vậy?
      - Thưa chỉ huy, ban đối ngoại ạ!
      – Viên thiếu uý trả lời. Cố kìm chế cái ngáp dài.
      - Này, kiếm ngay cái giường, hoặc nếu xin ra khỏi binh chủng hải quân ngày, đừng bao giờ ngáp trước mặt tôi nữa, hiểu chưa? Thurman cáu bẳn giật lấy cái phong bì và mở ra xem.
      - Tuân lệnh – Viên thiếu uý đáp.
      - Bây giờ cút khỏi đây ngay.

      Thurman đọc thông điệp ở trong nhanh, rồi sau đó ông đọc llại lần ưnã. Chưa kịp đọc xong lần thứ hai ông quay trở lại ngồi bên bàn, vồ lấy cái máy điện thoại trước cả khi viên thiếu uý kịp đóng cửa phòng làm việc của ông. Tổng thống Rossevelt nghe tiếng gọi mơ hồ như tiếng của các thiên sứ giữa các giấc mơ vậy. - Thưa tổng thống. Đó là tiếng Geoge, người hầy thân tín. Và khi Roosevelt mò được cặp kính chiếc bàn ngủ đầu giường ngoắc nó lên hai tai khuôn mặt của viên trợ lí tổng thống ra ngay cạnh giường ông. Roosevelt hỏi giọng chắc nịch:
      - Có chuyện gì thế?
      Viên trợ lý đáp:

      - Thưa tổng thống, chúng tôi vừa nhận được thông điệp của đại sứ Peru ở Nhật, những nguồn tin của ông ta cho biết Nhật Bản gom những hạm đội lại để chuẩn bị tấn công chúng ta. Giọng của Roosevelt nghe rành rọt nhưng tâm trí vẫn còn mù mờ bởi cơn ngái ngủ.

      Ông nghĩ lát như muốn tống khứ những gì còn sót lại của giấc mơ ra khỏi đầu, ông :
      - Chúng ta nhận được những lời cảnh bbáo từ các căn cứ quân ở vùng Thái Bình Dương rất có thể bị tấn công. Tại sao cái thông điệp của đại sứ Peru này lai làm hoảng lên thế? Viên trợ lý chớp mắt cảm thấy sợ cái năng lực làm việc của Roosevelt, vừa mới lôi ra khỏi giường trong giấc ngủ say mà táng ngay hai câu hỏi hóc búa dồn trợ lý vào chân tường và đòi hỏi ngay ta pải có tình thần trách nhiệm với vấn đề trình bày.

      Viên trợ lý lắp bắp:

      - Tôi…. ra tôi đâu phải phát hoảng lên như vậy đâu thưa ngài. Chính tướng Marshall bảo tôi lên đánh thức ông, ông ấy ở bên phòng bộ phận tình báo của phòng tác chiến muốn được trình bày với ngày vấn đề này trong hai giờ nữa nếu như ngài sẵn lòng huỷ bỏ giờ ăn sáng với ngài thượng nghị sĩ phụ trách phần các điều luật về tiền tệ vào sáng ngày hôm nay.

      Hai cánh tay mạnh khoẻ của Roosevelt chống xuống giường nâng ông cao hơn chút. Ông người hầu biết ý vòng ra sau kê gối để Roosevelt tựa cho cao hơn.

      - Tướng Marshall có biết đại sứ Peru có cho biết mục tiêu chính là ở đâu vùng Thái Bình Dương hay ?
      - Dạ thưa, ông ấy vị đại sứ chắc lắm nhưng hình như là Trân Châu cảng.

      Các tướng lĩnh, tư lệnh và các nhà tư vẫn chính trị chủ chốt ngồi đàng sau Roosevelt nhìn cái bóng của cái đầu to đặc biệt nhô lên đằng sau cái ghế của xe lăn. Trong lúc màn hính chiếu phim tư liệu trước mặt ông chớp nháy liên tục, đoạn phim này là đoạn phim trắng đen thanh. Người và khung cảnh đó giật giật như những đoạn phim câm có từ lần đầu tiên trong lịch sử, nó cho thấy cảnh của cảng ở Nhật Bản, những cầu tàu hầu như bóng người hoặc tàu thuyền.
      viên tư lệnh thuyết trình, tiếng của ông át tiếng rè rè của máy chiếu phim:

      - Sĩ quan tình báo hải quân của chúng ta ở Tokyo bí mạt quay cảnh này, nó khẳng định rằng cái hạm đội của Nhật thực chuyến hải hành nơi nào đó chúng ta biết rằng nó đâu. Tất cả máy bộ đàm và tín hiệu truyền thông hạm đội này đều bắt sóng được. Rất có thể bọn chúng thực cuộc tập trận hay đến tập trung ở vùng nào đó để chuẩn bị cho cuộc tấn công lớn. Tôi chắc đến mười mươi là có cuộc tấn công này trong tương lai. Vấn đề ở chỗ là tấn công vào đâu? Và như thế nào?

      Đọan phim hết, viên tư lệnh gật đầu để cậu kỹ thuật viên bật đèn lên. Đèn vừa bật sáng, mọi người trong phòng đều nhăn nhó, khuôn mặt mệt mỏi cho thấy đêm qua chẳng ai được ngủ đủ cả. Viên tư lệnh đến bên chiếc khung lớn cho thấy máy bay do thám di chuyển theo mọi hươnggs từ các căn cứ của Mỹ khắp vùng Thái Bình Dương.

      Ông ta chán ngấy những ghi chú và thông tin quân viết những chồng hồ sơ dày, nên ông thích cách trình bày bằng hình ảnh.
      - Chúng ta vẫn cho các máy bay trinh thám bay ở phạm vi rộng, nhưng họ vẫn chẳng nhìn thấy gì.
      Ông dừng lại lát để cho tổng thống có thời gian xem xét kỹ biểu đồ tường. Mặc dù cái biểu đồ này rất đơn giản. Sau đó ông tiếp tục với lời trình bày với khung hình kế tiếp: - Chúng tôi gửi tàu chiến tới những vùng sau đây.

      Roosevelt cảm thấy thế là quá đủ liền ngắt lời:
      - Cả hai hàng mẫu hạm lớn gần như nhất của Nhật Bản tự nhiên biến mất. Và bây giờ, chúng ta biết chúng ở đâu. Ý ông định thế pải ?
      - Dạ vâng, thưa tổng thống. Và chúng tôi….
      - Tư lệnh này, tôi biết là bên hải quân làm hết sức mình, khỏi phải phân bua, tiếp ! Cho tôi biết chúng ở đâu?
      - Vâng, thưa tổng thống. Viên ttư lệnh quăng mạnh ba tấm biểu đồ khác lên khung như thể ông ta đột nhiên giận dữ những tay trợ lý chuẩn bị sẵn cho ông. Cuối cùng ông ta tìm thấy tấm bản đồ ta lớn của vùng biển Thái Bình Dương.
      - Ở giữa nước Mỹ và vùng viễn đông là những con đường biển có sức gió và dòng hải lưu thuận tiện nhất để thực những chuyến hải hành.

      Ông dùng gậy để khoanh vùng đó lại rồi tiếp:
      - Rất xa về phía là đường biển về phía bắc, ở giữa Canada và Nga. Ở giữa đường biển bắt tôi vừa và những đường biển giữa nước Mỹ và vùng viễn đông có vùng mà người ta gọi là Vacant Sea. Nếu tôi là người Nhật, tôi giấu quân của mình ở đó. Người ta có thể mang cả vùng đất rộng lớn của châu Á giấu ở vùng biển hoang này mà ai biết cả. Nó quá hoang vắng và tránh xa mọi cặp mắt dòm ngó của quân và hải quân các quốc gia.
      Tổng thống hỏi:
      - Và thế là bọn chúng lao vọt ra từ vùng biển này. Thế nhưng chúng tấn công vào đâu?
      - Rắc rồi chính là ở chỗ đó, thưa tổng thống. Bên tình báo cho rằng đó là Hawaii. Nhưng ngài cũng biết rồi đó, chúng ta nhận được những lời cảnh báo rằng cuộc đại tấn công này có thể nhắm vào bất cứ mục tiêu nào có. Và là tại Vacant Sea, người Nhật có thể tấn công vào bất cứ nơi nào họ muốn: Philippin, Borneo, Guam.

      Nhìn thấy tổng thống Roosevelt bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột, viên tư lệnh vội vàng tiếp:
      - Chỉ huy Thurman của phòng tình báo hải quân nghiên cứu kỹ vấn đề này và bây giờ ông ấy có vài lời muốn với chúng ta.
      Mọi người trong phòng dồn mắt cả vào Thurman. Viên tư lệnh vội vàng ngồi xuống, Thurman để phí thời gian.
      - Đội giải mã bên chúng tôi mới đây dịch được những mật mã loại dùng cho quân ở cấp cao.

      Chúng tôi có những bắng chứng xác thực hơn về mục tiêu của cuộc tấn công sắp tới của người Nhật và thông điệp mới của đại sứ Peru giúp chúng tôi khẳng định những nghi ngờ trước đây của mình là đúng. Theo tôi mục tiêu chính là Trân Châu cảng. trong các tướng lĩnh lên giọng hỏi:

      - có bằng chứng chắc chắn rồi ư?
      - Nếu tôi có bằng chứng chắc chắn chúng ta tuyên chiến từ lâu rồi, thưa ngài! Thurman trả lời.

      Viên tướng kia trừng mắt lên. Phó tư lệnh, người dẫn Thurman đến đây vì tin những kết luận của ông, nhăn mặt nhìn ra góc phòng. ai chỗi cãi rằng Thurman là người thông minh, nhưng cũng ràng kém là đầu óc uyên bác của ông chẳng dính dáng gì đến khôn ngoan trong chính trị cả.
      - Vậy ông có những bằng chứng loại nào hả? Viên tướng kia hỏi. Thurman thấy đất rung chuyển. Làm sao ông có thể giải thích linh tính của mình cho những người chỉ tin vào những gì có bằng chứng xác thực mà thôi. Ông ngừng lại nhìn thẳng vào mắt viên tướng kia và trả lời.

      - Những máy móc giải mã của chúng tôi giải được những từ được phía Nhật cắt xén ra khỏi những thông điệp, thế nên để hiểu cách đầy đủ những thông điệp kia gì, chúng tôi đành phải ngầm hiểu những khoảng trống đó để xem họ định gì.

      - Ngầm hiểu ư? Ý ông là các ông phỏng đoán à? – Viên tướng kia – Tư lệnh đỡ lời:

      Họ dùng khả năng ngoại cảm trong thông tin đấy ạ!

      - Thưa ngài tư lệnh, cảm ơn ông đồng tình với chúng tôi. Nhưng ngài trung tướng đây đúng. Phải, chúng tôi đoán và đọc những thông điệp dó như thể thầy coi số tử vi vậy, bởi vì có ai đó chỉ cần lòng vòng bên ngoài cũng có thể đoan được bên trong nhà có cái gì. Thế nên điều mà tôi thấy đó là cuộc tấn công vào Trân Châu cảng. Đó là khả năng xấu nhất có thể xaỷ ra. cú đòn giáng vào hòn đảo Trân Chau có thể huỷ diệt khả năng của nhiều hạm đội của chúng ta ở châu á Thái Bình Dương khiến chúng ta thể nào chống đỡ khi có chiến tranh xảy ra.

      - Và thế là muốn lực lượng quân đội vùng châu Á Thái Bình Dương của chúg ta pải nhốn nháo vả lên trong tình trạng báo động, tiêu tốn hằng nghìn triệu đô la chỉ vì cái linh cảm nhoi kỳ lạ của bản thân hay sao? – viên tướng hỏi vặn.
      Chỉ huy Thurman đáp:
      - , thưa ngài. Tôi hiểu công việc của tôi chỉ là thu thập những thông tin và giải mã chúng. Còn phần đưa ra những quyết định khó khăn dựa những tin hoàn chỉnh từ những máy móc giải mã lạc hậu của bộ phận chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào các ngài. Mọi người trong phòng đều nhận ra rằng Roosevelt gì, nhưng nghe toàn bộ những lời trao đổi đây Cả hai ngừng lại, nhưng tổng thống vẫn lời nào.
      Cuối cùng, tư lệnh bảo:
      - Thế hãy cho chúng tôi những tin tức xác thực hơn để chúng tôicó thể quyết định chính xác hơn, chỉ huy Thurman.
      - Vâng, thưa ngài, xin tuân lệnh. Thurman tin chắc tổng thống Roosevelt gật đầu khi nghe ông . Nhưng ông hiểu rằng ông gật đầu như thế là đồng ý hay phản đối. Sau đó, ông thậm chí chắc rằng tổng thống có gật đầu hay nữa, nhưng ông tin chắc Roosevelt có nghe được mẩu thông tin mà ông pải bỏ ra nhiều ngày trời suy tính vật lộn với đồng giấy tờ mới có được.

      Hai đội xung kích của tướng Yamamoto gặp nhau ngoài khơi đúng theo kế hoạch phối hợp của ông sai ly. Sau khi tắt hết máy bộ đàm và phương tiện truyền thông, chỉ để lại những gì tối cần thiết, họ cũng hành quân đến Hawaii.

      Yamamoto đứng boong tàu đo đốc. Khi những người đánh tín hiệu trao đổi thông tin từ ác tàu để xác minh lại mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, có 6 tàu hàng mẫu hạm tất cả, đó là: Akagi, Kaga, Soryu, Zuikaku, Hiryu Shokaky. 6 tàu chở hàng này mang mình tới 441 máy bay chiến đấu tất cả. theo hai tàu chở hàng này là 2 tàu chiến, 9 tàu khui trục , 3 tàu tuần tiễu. Mặc dù có đội tàu theo cả đoàn tàu lớn ấy để bảo vê nhưng Yamamoto chắc mình có thể đụng độ với bất cứ con tàu bé nào đường . Bởi vì họ đến vùng biển hoang.

      Phòng tác chiến của Mỹ đoán đúng về điều này. Tại Trân Châu cảng có 96 tàu của Mỹ, 8 tàu chiến, tất cả đều mang tên của các bang nước Mỹ: Arizona, Califonia, Maryland. Nerada, Oklahoma, Pennsylvania, Tennessee, West, Virginia. 8 tàu tuần tiễu, 2 tàu hàng và 6 tàu hạng nặng được đặt tên theo những thành phố ở Mỹ: New Orleans, San Francisco, St Louis, Helena, Rakeigh, Detroit, Honolutu, Phoenix. 35 tàu khu trục mang tên những tướng lĩnh có công lao trong ngành hải quân, 4 tàu ngầm được đặt tên theo những con vât to lớn của biển cả. Thêm vào đó, là rất nhiều tàu thả thuỷ lôi, thuỷ phi cơ, những con tàu mang theo dụng cụ máy móc để sửa chữa khi vần, những tàu mục tiêu để ltập bắn. Trong các sân bay xung quanh cảng này là rất nhiều máy bay chiến đấu các loại : P-40, P-376, P-26, F4f và các máy bay thả bom SBD, máy bay ném bom kiểu bổ nhào, máy bay ném bomhạng nặg B-7, máy bay ném bom hạng trung B-18, máy bay ném bom hạng -20, thêm vào đó là những thuỷ phi cơ chở nhiên liệu như PBY và các máy bay sử dụng vào mục đích hậu cần. Còn thêm nhiều đạn dược, nhiên liệu, phụ tùng thay thế, nhà kho chất đầy quân nhu, quân dụng để có thể đưa toàn bộ lực lượng quân đội khổng lồ này vào hoạt động cách nhịp nhàng.

      Dù trang bị kỹ càng như thế nhưng lực lượng quân đội ở đây hề đặt trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

      Hầu hết lực lượng quân đội to lớn như thế, hùng hậu như thế bất động, bình thản nằm phơi mình dưới ánh nắng rực rỡ của biển Hawaii. quần thể quân nư vậy chính là mục tiêu tấn công của tướng Yamamoto. Trong đó, ông ta tha thiết nhất là 3 tàu hàng mẫu hạm của Mỹ mang tên Lesinton, Saratoga va Enterprise, đều neo ở Trân Châu cảng. Nhưng Yamamoto dám chắc rằng 3 hạm đội đó còn ở vùng cảng này khi máy bay của ông tấn công.

      Tuy nhiên, mục tiêu tấn công là con người hề có gì đáng nghi ngờ, Hàng ngàn thuỷ thủ, binh lính và dân thường đnag có mặt đảo, cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Tất nhiên tướng Yamamoto chỉ nhằm vào những vị trí quân mà thôi, nhưng ông cũng biết câu nổi tiếng của đại văn hào Shakespeare: “ khi ra lệnh tàn phá tức là chính thức khai chiến rồi”. khi cuộc tấn công này được thực rất nhiều người pải chết.

      Mãi về sau này, nhiều người Mỹ cho rằng Yamamoto là tay khát máu, tay giết người run tay. Thế mà nhiều tư lệnh hàng đầu của nước Nhật còn đánh giá ông chưa đủ tàn bạo. Là nhà chiến thuật, Yamamoto được huấn luyệne để tập trung loại bỏ vũ khí, khí tài của kẻ địch để cho họ cònkhả năng tham chiến. Đó cũng chínhlà điều mà ông sắp làm đây. Ông biết rằng nhiều quân thù chết, nhưng bao nhiêu và chết như thế nào? Và ông phải chịu trách nhiệm như thế nào về cái chết của họ? Với tư cách là thành viên của nhân loại, trong hoàn cảnh này ông chỉ còn biết chờ Chúa trời đưa ra câu trả lời
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 17

      Trong căn cứ phụ trách an ninh của vùng đỏ Oahu, ba người lính được phái đến nhận nhiệmvụ ở bộ phận tình báo quân đội đng mệt mỏi ngồi bên amý điện thoại và các phương tiện giá sát khác. trong những người đó là người Mỹ gốc Nhật có nhiệm vụ nghe, giám sát những cuộc điện đàm giữa đảo Hawaii và Nhật Bản. ta đeo ống nghe và ngồi bên bậc cửa. Từ đây, ta có thể theo dõi tất cả những đường thông tin nhằng nhịt phủ sống cùng Thái Bình Dương. Bên cạnh ta là người lần theo dấu vết, công việc cũng nặng nhọc kém, vì phải đoán ra xem các cuộc gọi này diễn ra ở vùng nào, cả ở Hawaii lẫn Nhật Bản. Nếu người nghe điện thoại bắt được tin tức nào đáng ngờ phát từ đảo đến Nhật bản người ghi chép lại dò theo để tìm cho ra người gọi ở nơi nào đảo Hawaii. ta pải tìm ra địa chỉ và số điện thoại của người dang gọi . Người thứ ba trong đội là gián sát tình báo công việc của ta là mô tả những chi tiết đáng ngờ, phân loại nó xem nó có đủ quan trọng đểđệ trình lên cấp hay .

      Người nghe điện thoại tháo ống nghe ra khỏi đầu bảo:
      - Tôi có nhận được cuộc điện đàm ở đờng dây thứ ba. Hai người ở hai đầu dây của cuộc điện đàm ấy hình như biết nhau. Người ở Nhật Bản hỏi những tàu hàng mẫu hạm của Mỹ còn thả neo vùng biển Hawaii hay ?

      Sĩ quan giám sát nhìn sang người dò địa chỉ hoàn thành xong phần việc của mình đáp:
      - ông ta là nha sĩ. Phòng mạch của ông ấy nhìn ra Trân Châu cảng.

      ta ngừng lại mắt nhìn như dò hỏi.

      Tướng Kimmel ngồi ghế trong tiệm cắt tóc. Hàng tuần, vào giờ này, ngày này, ông vẫn hớt tóc. Lúc ấy, trợ lý của ông bước vào và ccầu thợ hớt tóc để cho họ chuyện riêng lát. Người thợ kia bước ra ngoài cửa hậu rồi đứng tránh nắg dưới bóng mát của cây cộ già để cho viên tư lệnh và trợ tá của ông ta được thoải mái trong tiệm cắt tóc của mình.

      Viên trợ lý nhanh, ta học được thói quen tốt là thông báo thông tin nhanh nhưng vội vã.
      - Thưa tư lệnh, trong những đài thu tín hiệu của chúng ta tiếp nhận đươc cuộc trao đổi qua điện thoạigiữa nha sĩ địa phương và người nào đó ở Nhật Bản. Viên nha sĩ này quen biết gì với người gọi và cái người gọi kia hỏi han ta về số những phong cảnh đẹp ở địa phương trước khi ta bỏ tiền làm chuyến du lịch đến Hawaii. Mục đích đúng là như thế, nhưng cái ta hỏi và quan tâm đặc biệt lại là vị trí của những hàng mẫu hạm của Mỹ.
      - Tại sao ta lại hỏi nha sĩ về vị trí của các hàng mẫu hạm của Hoa Kỳ nhỉ? Bởi vì phòng mạch của nha sĩ này nhìn ra tvv.
      - Tức ông ấy là điệp viên?
      - Chúng tôi cho rằng là như vậy. Bên tình báo kiểm tra danh phận của ta. Họ bảo ta lớn lên ở đảo này, nhưng lại được sinh ra từ Nhật Bản. Bên bộ phận kiểm tra điện đàm còn những cuộc trao đổi như thế này diễn ra rất thường. Nào là bạn bè gọi cho nhau, nào là những người có người thân của mình lấy chồng hoặc vợ ở đây. Bất cứ ai có quan hệ máu mủ hoặc thân thiết, bạn bè đều có thể gọi điện từ trong đất liền ra đảo nếu từ chối cảm thấy mình xúc phạm đến người hỏi. Cuộc chuyện này có liên quan đến những tàu chiến của chúng ta, khiến các sĩ quan nghi ngờ người gọi điện từ phía Nhật Bản cứ hỏi tới hỏi lui về các tàu chiến của Mỹ. Ông ta hỏi tại sao viên nha sĩ nọ lại nhìn thấy những tàu hàng mẫu hạm ấy bị mang nơi káhc rồi. Ông ta còn hỏi có phải những tàu ấy được kéo đến góc nào khác của cảng này hay .

      Tư lệnh Kimmel im lặng suy nghĩ hồi lâu.
      - Cứ cho mọi chuyện ở tình trạng xấu nhất . Người Nhật rất muốn biết những tàu chiến của chúng ta thế nên họ mới liều lĩnh gọi điện như thế. Tàu chiến của Nhật biết đâu. Chắc chắn phía Nhật mưu chuyện gì, nhưng mục tiêu của họ là nơi nào đây?

      Ngoài kia, tay thợ cắt tóc châm điếu thuốc, lần xen ngang vào công việc của ông hôm nay có vẻ lâu hơn những lần kác. Khi thấy viên trợ lý gì, kimmel hỏi:
      - Sau khi dò la mà chúng ta vẫn chưa biết địa điểm nay của hạm đội Nhật Bản à?
      - , thưa tư lệnh. Chúng tôi kiểm tra và Washington cố gắng rất nhiều trong vài ngày qua. Nhưng chẳng có tin gì mới cả.
      - Chúng ta có bao nhiêu tàu ngầm chưa được tiếp nhiên liệu? 19 chăng?
      - Chính xác thưa ngài, 19. Nếu tất cả tàu ngầm đều hoạt động, chúng ta có thể kiểm tra cả nửa quả địa cầu.
      Kimmel lắc đầu.
      - giao cho bên FBI điều tra về tên nha sỹ kia chưa?
      - Thưa rồi.

      - Thân phận của nha sỹ bình thường thi FBI có thể điều tra được. Nhưng cả hạm đội to lớn của Nhật Bản biến đâu họ đành bó tay. Nực cười .

      - Ngài đúng, thưa ngài.
      - Thôi được. làm việc của mình . Khi ng ư ời thợ cắt tóc nghe tiếng cửa trước đóng sầm lại, ông ta quăng điều thuốc và quay trở lại cắt tóc cho viên tư lệnh quân đội Mỹ. Bình thường, viên tư lệnh ít , hôm nay ông ta lại còn kín tiếng hơn.

      Thời gian thần diệu nhất trong đêm chính là lúc này đây: Khi mà mặt trời mới lặn chưa được bao lâu khiến cho mặt biển và gian có nhiệt độ bằng nhau. Gió thổi đến nỗi chỉ đủ lay động những chiếc lá hình nụp ngọn những cây cọ già khiến chúng xào xạc nhàng nghe êm tai như thanh phát ra từ món đồ chơi lần đầu tiên treo môi của hài nhi bé .

      Những ngôi sao xuất như những chấm sáng thưa thớt bầu trời đen, khiến cho những thiên thạch bừng cháy bay ngang qua bầu trời, mà người ta còn gọi là sao băng, trở nên lấp lánh như pháo hoa trước khi chúng bay về cõi vĩnh hằng của các vì sao trong gian.

      bóng người tiến về phía bệnh viện của căn cứ hải quân. ta đứng lại nhìn lên bầu trời đêm đúng vào lúc trong những ngôi sao băng tắt lịm. tự hỏi liệu đó có phải là điềm xấu hay ? Chính ý nghĩ đó chợt đến trong tâm trí khiến chôn chân chỗ. Nhiều ngày nay, chẳng suy nghĩ gì cả, hay đúng ra, những suy nghĩ chỉ lướt qua trong đầu như thể nó pải là phần trong con người . chỉ muốn tiến nhanh về phía trước như vật vô tri vô giác dựa vào chính bản năng của mình lao về cái tổ bí mật. Chính tại nơi đó hàn gắn những vết thương cho , cứu từ cõi chết. Và bây giờ về đến nơi rồi. Trong suốt cuộc hành trinh dài, đây là lần đầu tiên dừng lại cảm nhận và bối rối bởi những suy nghĩ cứ xuất hịên nằm ngoài ý chí của , cái ý chí từng quyết định số phận của chính . tự hỏi: Sao mình lại nghĩ về số phận vào ngay chính giờ phút này? Chưa bao giờ tỏ rra mình là người mê tín. tin vào chúa trời cũng chỉ như bao người khác. Đối với , chúa trời cũng công bằng và ban cho con cháu của Adam và Eva tình tối thượng của ngài. Nhưng vào giây phút ngôi sao băng dần vào cõi chết, vượt qua cỗ máy của vũ trụ, ánh dần tắt lịm của nó khiến động cơ thôi thúc trong ngưới như khựng lại, ngay vào phút đó mới khiến vô cùng bối rối. Ngôi sao băng và số phận của nó, còn số phận của là gì? Mà thực ra số phận hay ? Câu hỏi về số phận của bản thân mình chính là điều khó trả lời nhất.

      Cho dù chính chúa tối cao quyết định tạo ra cho thân phận thánh thiện hay ngưòi chủ ngẫu nhiên tạo ra sinh linh bé như bao sinh linh khác cũng pải có số phận nào chứ.

      Bằng cách nào đó, tự bản thân cũng nỗ lực định hình cho số phận của mình theo cái cách vẫn thường làm. Bởi vì còn sống và còn được lựa chọn.
      Đúng rồi, lựa chọn, bây giờ hiểu. thấy mình giống với mảnh thiên thạch bay trong đêm tối dần tắt lịm trong vũ trụ. Bởi vì tự thân nó còn được lựa chọn nữa, và bởi vì thấy bản thân mình cũng mất hoàn toàn sức sống y như mảnh thiên thạch tội nghiệp kia.

      Nhưng rồi lại tự đấu tranh với mình. Ta sống à? Ngay lúc này đây sống trong ta ràng hơn bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cũng biết tự dằn vặt vì đấu tranh với mình theo cách ấy chỉ là biểu trở thành cái gì đó thấp kém hơn là sống. Chỉ là tiếng vọng, cái bóng của cái gì đó còn sống nữa. bóng ma.

      Bất cứ ai nhìn lúc này cũng có caí suy nghĩ ấy. cứ đứng đó trong im lặng rờn rợn. Và khi tiếp tục cất bước bắt mình phải tiến lên phía trước, cảm giác như minhđang lứot trong gian tĩnh lặng như người từng thấy nhiều thế giới khác mà những con người trần thế thể nào thấy được.

      lần nữa, lại dứng lại trong bóng tối bên ngoài bệnh viện.

      Tất nhiên là có đèn. Bên trong trắng xoá và sáng loà. Trong khu vực tràn ngập ánh sáng và chỉ toàn mày trắng tinh khôi ấy chính là Evelyn xinh đẹp, chỉ có mình. Trong mắt , vòng hào quang xung quanh nàng, khiến nàng còn sáng hơn, còn trong trắng hơn khung cảnh xung quanh nữa. Người ta có cảm giác, nàng hệt như vũ nữ múa ba lên cái hộp đựng đồ trang sức khổng lồ. như chết đứng, ngây ra ngắm Evelyn qua cửa sổ. Ánh đèn điện rực rỡ trong bệnh viện khiến nàng khó hay cách ác là thể nào nhìn ra ngoài được. Nếu có khi nào đó, nàng vô tình đưa mắt nhìn lên những tấm kính cửa sổ, nàng chỉ nhìn thấy hinh ảnh của chính mình phản chiếu đó. Nếu nàng thực nhìn kỹ ra ngoài tấm kính, cố căng mắt nhìn kỹ ra ngoài khả năng nàng nhận ra đường nét mờ mờ của bộ quân phục người .

      Nhưng Evelyn nhìn ra ngoài. Lúc này, nàng như cỗ máy chuyển động. Tự giam mình vào công việc của bệnh viện, bởi nàng muốn bận rộn giải thoát nàng. Nàng muốn trốn chạy tại bằng cách vùi đầu vào công việc. Nhưng nàng hề tìm thấy nhõm. Ngoài kia, ngườiđàn ông tiến từng bước đến bên cửa sổ, còn Evelyn đến bên chiếc bàn làm việc, quay mặt ra dãy cửa sổ của bệnh viện và ngồi xuống.

      Bên bàn làm việc dành riêng cho đội trưởng đội y tá. Evelyn mở cuốn lịch quay về tháng 10. Ngày 22 tháng 10 được nàng đánh dấu bằng hình vuông gọn ghẽ và có ghi “ cầu cấp cấp thêm hàng quân nhu”. Đó cũng chính là ngày Danny đưa nàng bay lên bầy trời đầy sao Trân Châu cảng.

      Thât cẩn thận và chậm rãi, nàng đếm từng tuần trôi qua từ ngày hôm đó cho đến ngày hôm nay, ngày mùng 6 tháng 12. 6 tuần rồi.

      Ngoài kia, trong bóng tối. Rafe, phải, người đó chính là Rafe, càng tiến đến gần hơn dãy cửa sổ trước mặt Evelyn. Chàng thể nhìn thấy bàn của nàng có những gì, cho dù lúc này, với khoang cách này đây, chẳng chàng có thể nhìn rất . Nhưng Rafe thèm để ý, chỉ nhìn chằm chặp nhìn vào mình nàng mà thôi.

      đứng đó, xa cách nàng chỉ bởi vài bước chân và với độ dày của tấm kính cửa sổ, gần tới nỗi có thểchạm tay vào nàng. Và mặc dù tự cảm thấy mình gần như là con ma códáng hình của người có sức lực để tiến lên, nhưng cảm thấy lúc này đây, mình là thực thể sống hơn lúc nào khác. Và cũng chưa bao giờ thấy cuộc đời lại nhiều nỗi khát khao và tuỵêt vọng hơn lúc này. Chính cái lýc nhìn thấy Evelyn và nhìn nàng đến nỗi phải nhịn thở vì sợ nàng bay mất.

      Nàng là cuộc sống của , tình của . Ngay lúc này đây, hai chữ đó chỉ là . Nó phải là đa cảm, đầy mông mơ, nó cụ thể và thực tế. Chính tình dành cho Evelyn khiến sống sót để trở về.

      Những hình ảnh ngập tràn trong tâm trí , từ lúc nhìn thấy nàng là những gì thực xảy ra trong thế giới cách đây lâu. còn nhớ như in mọi chi tiết như những vết thương còn lên da non và chưa lành hẳn. nhớ mình bắn bể tấm kính che buồng lái của chiếc Spitfire như thế nào. nhớ mình đứng thẳng lên ghế ngồi và băng mình ra ngoài chiếc máy bay chiếc đấu trong khi nó lao những sải cuối cùng xuyên qua làn sương mù dày đặctrên mặt biển. Ở độ cao như thế nếu biết chúi đầu xuống làn nước sâu đúng cách thân thể con người ta đập mạnh vào bề mạt của biển cả như văng mạnh thân hình mình vào bức tường đá. Thế rồi tâm trí ghi nhận lại giây phút khủng khiếp khi thân hình xuyên qua làn nước lạnh lẽo, lạnh đến khủng khiếp. Bởi vì trước đó có vài giây, da thịt bị ngọn lửa chiếc máy bay bốc cháy thiêu đốt rừng rực.

      Lúc đầu cảm giác lạnh báo cho hay vẫn còn sống. Nhưng thời gian để sống sót còn bao lâu. Chính vào lúc đó, khuôn mặt của Evelyn ra trong tâm trí , nghe giọng của nàng như đọc to lên những đoạn trong bức thư nàng gửi cho .

      Rafe thương!

      Cái lạnh lan toả trong người nhanh hơn thời gian cơ thể kịp chìm xuống. Lúc này ở thế giới bên kia rồi. cái thế giới của chính , dày đặc sương mù giống như cái kén khổng lồ, cái nhà mồ lạnh lẽo, nưoi chốn có biển cả băng giá trào dâng. Biển cả mời gọi như thể chiếc nôi êm ái chao nhè . Nó mời chào vào giấc ngủ ngàn thu. nhận ra hậu quả cú va đập của thân hình bỏng rát với làn nước lạnh lẽo vẫn còn khiến bàng hoàng. Thế giới thực đối với bao người giờ còn ý nghĩa đối với nữa. Bởi vì còn cảm thấy bất cứ thứ gì ngoài cảm giác biết mình vẫn còn sống. Bộ quân phục đồ bay của sũng nước hết chỗ phồng lên bởi khí. Chiếc áo bằng da nặng nề cũng ướt sũng nước biển và từ từ chìm xuống dưới mặt nước. Nhưng rồi nghe tiếng Evelyn : “vào mỗi buổi hoàng hôn”. Phải, đó chính là lời trong những bức thư nàng gửi cho .

      Giờ đây, đứng bên ngoài bệnh viện nhìn Evelyn minh trong đó, hai lá pổi của giãy giụa tìm đường khí hệt như cái giây phút giữa cái sống và cái chết cách đây vài tháng trước bờ biển Bắc. Ký ức sống động của Rafe cho thấy lại lần nữa những bọt bong bóng từ miệng mình nối nhau nhào lên mặt biển trong khi thân thể chìm dần xuống đáy biển sâu. Mỗi thứ duy nhất nghe và cảm thấy lúc đó chính là giọng của mình. Thâm tâm như gào lên: Evelyn! Evelyn! cố giãy giụa để nhào lên khỏi mặt biển. Sặc sụa trong khi tìm dưỡng khí, đạp đôi giày của mình ra khỏi chân, cố thoát khỏi chiếc áo da nặng nề và lôi tuột chiếc quần dài ra khỏi mình.

      Nỗ lực đó làm mệt lả, cố suy nghĩ sap cho minh mẫn, chậm rãi, ràng, nhưng tay chân của lại chịu nhúc nhích. biết tại sao, hiểu vì mệt hay vì lạnh conggs. còn sức để bơi. Mà nều có bơi được cũng phải biết bơi về đâu đây, thôi cứ để cho người mình nổi lên vậy. nghĩ. Cố mà sống sót, Evelyn chờ.

      Lúc này chiếc quần dài của sắp sửa chìm xuống mặt nước, nhưng chụp lấy nó và cố xé bỏ những phần cần thiết, cột chặt hai gấu quần lại và thổi khí vào trong hai chếic ống quần được túm chặt. vật thể nổi xấu xí nhất từng thấy, nhưng nó cũng giúp sống sót thêm được vài phút nữa. cứ nổi mặt nước như vậy bao lâu cũng biết nữa, trong vài giây phút ngắn ngủi, cố sống sót bằng cách làm những cuộc mặc cả riêng tư nho với sức sống. Hãy cố sống thêm chút nữa thooi, tự bảo mình, rồi sau đó mi được giải thoát. Hãy cố chịu đựng sư đau đớn thêm chút nhé. Thân thể lúc này run rẩy, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, từng sợi cơ mặt đau nhói.

      Thế rồi còn run rẩy nữa, đến lúc l còn nhúc nhích được nữa, cũng còn cảm thấy đau nữa, sức lực cạn kiệt. cũng chẳng còn thiết sống nữa, khuôn mặt ngửă ra bập bềnh mặt nước. Cơ thể cứng đờ từ từ rời khỏi chiếc phao cứu hộ tạm thời vừa tạo cho mình. Và Rafe McCawley chỉ còn biết thả người chìm nghỉm. Thân thể biến dạng dưới làn nước sâu, lúc đó giọng của Evelyn vang lên dịu dàng từ sâu thẳm trong tâm trí :

      Em muốn gom hết nắng của trời đất vào trong tim mình và gửi trọn cho .

      nghe tiếng nàng đến nỗi mở bừng mắt ra nhìn quanh quất tìm nàng. thấy mình chìm dưới mặt nước. Chìm được bao sâu rồi cũng biết nữa. nhìn lên thấy luồng sáng xuyên thẳng qua tầng nước đến chỗ . Quan làn ánh sáng nhảy múa, nhìn thấy khuôn mặt của Evelyn, nàng nhìn đăm đắm hệt như khi tưởng tượng ra hình ảnh nàng ngắm mặt trời lặn đảo Hawaii. Nghĩ tới đó, tay chân của trở nên sống động. phải vùng vẫy để đến đựơc chỗ ánh sáng kia. Chỗ ánh sáng phát ra và xuyên xuống mặt biển tối và trống trải, nhưng chộp được chiếc quần bị buộc hai đầu của mình. Ráng chút hơi tàn thổi cho nó căng lên và rồi bám chặt vào nó để sống sót vì Evelyn. Thế mà giờ đây, khi Rafe đắm đuối nhìn Evelyn qua cửa sổ bằng xương bằng thịt, sống động trong lại hệin lên thoáng nghi ngại liệu ấy có còn mình ? Mà thực ra ấy từng mình bao giờ chưa nhỉ? Với những nỗi ngần ngaịi như thế trong tâm trí lại nhớ tiếp đến những giây phút đau đớn và đờ đẫn khi trước. Biết gọi nó như thế nào được, là khó tả. Cái cảm giác của khi cố bám vào cuộc sống lúc thân thể chìm trong làn nước đại dương lạnh giá. Thế rồi nhìn thấy những người mặc áo khoác dày dặn mang theo đồ dùng của người biển đứng trước mặt , vẫn còn ướt sũng và lạnh, như thể nghĩ mình vẫn chìm dưới nước. Tuy nhiên, Rafe cảm thấy có cái gì cứng cứng ở lưng và nhận ra nằm boong của chiếc thuyền mà sau này biết đó là chiếc thuyền đánh cá của người Na Uy. Đám thuỷ thủ với bằng cái thứ tiếng mà hiểu, thế rồi họ gọi bằng tiếng Đức, cũng có tác dụng gì. người trong số họ cãi cọ với bạn mình và tiếng với Rafe. Phải rằng ngay lúc đó cũng hiểu cái thứ tiếng của ta. Chân tay Rafe vẫn còn lạnh cứng. còn điều khiển được cặp môi của mình nữa và tự hỏi: liệu có phải chăng mình chết từ lâu? Rồi ngực nhói đau, cơn đau lan toả từ trái tim ra khắp cơ thể với tầng tầng lớp lớp những tấm chăn mà những người đánh cá đắp chjo . cố ra đựoc từ qua hàm răng cứng ngắc, Người Na Uy tiếng với Rafe nghiêng xuống thấp hơn ghé vào miệng để nghe. Và Rafe chỉ có thể phát được từ đó lần nữa nhưng người đánh ca xa lạ kia vẫn hiểu định gì. Từ Rafe trong giây phút ấy chính là Evelyn.

      Bên trong nhà thương của căn cứ, Evelyn đặt cuốn lịch về chỗ của nó bàn của nàng. Thế rồi nàng dựng những chiếc bút chì cho thẳng trong ống bút. Với cẩn trọng lạ lùng của người thể kiểm soát được những vẫn đề lớn trong cuộc sống nên đành chủ tâm săn sóc đặc biệt đến những tiểu tiết diễn ra xung quanh mình. Nàng đứng lên lấy túi xách, tắt đèn và bước ra ngòai bóng đêm.
      Nàng được vài bước con đưòng nhỉ trở về doanh trại thấy người đứng cách mình chỉ khonảg 20m trong bóng tối. Người đó đứng bất động tựa chiếc tượng gỗ. Nhìn bóng người kia rất quen, và cái dáng điệu của người ấy từ lâu là phần của máu thịt nàng.

      Đó chính là Rafe.

      thể nàng mềm nhũn. Nàng thấy mình bồng bềnh, linh hồn lướt trung. Cả thế giới quay cuồng. Những ngôi sao bị cuốn theo cơn gió xoáy cực mạnh. Nàng ngất lịm . Nhìn thấy nàng ngã khuỵ xuống, Rafe dình thần lại, tiến đến đỡ lấy nàng trước khi khuôn mặt xinh của Evelyn đập mạnh xuống nền vỉa hè bằng bê tông.Nàng cảm nhận được sức mạnh của cánh tay , cảm nhận được thực hiển nhiên ở sức mạnh áy khi cầm tay nàng và dịu dàng ôm lấy thân hình mềm nhũn của nàng. Nàng đưa những đầu ngón tay run rẩy sờ lên khuôn mặt của .
      - Evelyn! – Rafe gọi.

      Nàng như hụt hơi. đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế băng bên đường. Những ngôn từ lộn xộn thoát ra khỏi miệng .

      - thể nào hết với em chỉ bằng tấm điện tín. phải gặp đựoc em, mặt đối mặt, nhìn em qua cửa sổ và thể, thể có can đảm nhìn thẳng vào mắt em mà đoán xem liệu những nỗ lực của còn có ý nghĩa gì nữa .

      Những lời đầu tiên nàng với chi vỏn vẹn có vài tiếng:
      - Làm sao, làm sao có thể …..
      - Sống sót ư?

      ngừng lại lúc lâu. Nàng có cảm giác nghi ngại điều gì. Biết trả lời câu hỏi của thế nào đây? Biết làm sao cho nàng hiểu? Nhưng vào lúc nàng tiếp tục cất lời toàn bộ câu chuyện, toàn bộ cảm xúc của Rafe nhiều ngày qua chỉ được thốt lên bằng vài lời ngắn ngủi. Mặc dù những ngày tháng ấy đối với là cả cuộc mạo hiểm tìm sống. Nàng muốn đến từng chi tiết, nhưng nàng muốn ngắt lời , bởi vì điều nàng mong mỏi ngay lúc này là làm sao lấy lại được tự chủ để hiểu được chuyện gì xảy rra với mình.

      kể:
      - nhảy ra khỏi buồng lái, được sương mù che chở, bọn Đức nhìn thấy nhưng những thành viên của quân đội hoàng gia cũng chẳng tìm thấy luôn. lao đầu chiếc phi cơ cắm xuống mặt nước, trước khi nó nổ tung. Và rồi thấy mình chìm sâu xuống mặt biển lạnh cóng. ngừng lại.
      Nàng tự hỏi: Phải chăng vì nhớ ra chi tiết nên mới ngần ngừ thế? Hay vì cảm nhận dược chuyện gì ổn?
      Rafe kể tiếp:
      - biết mình chìm dưới nước bao lâu. Họ bảo trong nước lạnh như thế, người ta chỉ sống được vài giờ đồng hồ. Nhưng ràng, cảm giác mình ngụp sâu dưới nước lâu hơn thế nhiều. chiếc tàu đánh cá đường đến Tây Ban Nha vớt được . Họ thả neo ở Kavosta, ngay bên cạnh chiếc tàu của Đức và bào phải nấp kỹ được xuất đầu lộ diện. sợ bọn họ nộp cho người Đức, thế nên ăn trộm quần áo của họ nhảy ra khỏi tàu tìm đến nhà thờ. Ở đó, vị cha xứ liên lạc với những cơ sở mật đưa lên chiếc tàu chở hàng quay về New York.

      gọi điện cho người thân của mình và cho đại tá Doolittle. Đại tá cử người đến đón , họ muốn thẩm vấn vì nghi ngờ câu chuyện của . với đại tá rằng vần phải gặp người trước . có chuyện pải đến Hawaii, và ta đưa lên máy bay chở quân nhu, quân dụng bay thẳng đến đây. Máy bay mới hạ cánh cách đây giờ.

      - lại ngừng lại ngắm nàng kỹ
      - nhiều rồi. Còn em sao gì cả thế?
      - Em chỉ thấy quá lạ lùng, quá mừng vì biết việc gì. sao chứ, phải ?
      - Bây giờ đối với , vết thương nào cũng có thể lành em ạ! Ngeh những lời này, nàng nhìn thẳng vào . Ánh mắt lộ vẻ đau đớn. Và Rafe nhìn thấy và biết nàng đau lòng. NỖi đau ấy xuyên thẳng vào tim làm tan biến niềm vui gặp gỡ. cảm giác bất ổn chết người len lét làm lòng quặn đau. Nàng gì thêm chỉ quay mặt nhìn lảng chỗ khác. Và Rafe còn chịu đựng im lặng đó lâu hơn nữa.
      :
      - Khi đứng ngoài này ngắm em. tự hỏi mình nếu như vết thương nào cũng có thể tự lạnh nhờ vào thời gian và như người ta thường xa mặt cách lòng, hiểu mình trở về như thế này còn có ý nghĩa gì nữa hay ?
      Nàng nhận ra điều muốn và nàng chỉ có thể trả lời như thế này.
      - Rafe à! Khi ngỡ rằng chết cuộc sống của em đảo lộn rồi.

      - xin lỗi vì những gì em pải chịu đừng. Nhưng giờ trở về rồi, còn sống này, hệt như hứa.

      Rafe căm giận chính mình khi ra câu cuối cùng ấy. Câu nhắc nàng còn nhớ từng hứa mình sống sót để trở về với nàng. Và mong nàng đáp lại lời hứa cũng chờ nhưng nàng có hứa gì đâu nhỉ. Đúng rồi, nàng bằng lời, nhưng nàng tự hứa với thể nhầm được. Qua ánh mắt, qua cử chỉ, qua nụ hôn, qua tiếng của trái tim nàng đến thẳng trái tim . Có đúng thế nhỉ? Hay chỉ tự ngọt mình. Chẳng lẽ mọi chuyện chỉ là do ngộ nhận? Chẳng lẽ đối với người mà có ý nghĩa đối với bằng cả cuộc sống và tình của lại chi là người hiểu được cảm tình so sơ với người đó hay sao. Nhưng cái nhìn bối rối khuôn mặt của nàng thể nhầm được.

      vội :
      - Xin lỗi! Chắc ngộ nhận.
      - phải đâu mà. - đúng là ngộ nhận.
      - Rafe à! Em sao đâu mà.
      - vẫn thường hay thế. Cảm nhận từ việc bằng cảm xúc chứ phải bằng cặp mắt tinh tường. Có những chuyện đối với , nó hiển thực tế và sống động, nhưng đối với người khác lại thế. Chẳng qua do quá hão huyền. phải lỗi của em đâu.
      - , lỗi của em mà. Những bức thư em viết cho , em …. – Nàng định là mình dối chứ hề , để mọi việc đối với cả hai đều dễ dàng trong lúc này.
      - Thôi, em đừng buồn về chuyện ấy nứa. biết chỉ là người lính xa nhà, đơn và những có trái tim nhân hậu như em cố làm cho vui lên để cuộc đời lính chiến trôi qua êm ả đối với những người người lính như .

      biết mình lộn xộn. Để làm gì? Giữ thể diện ư? , có cái gì đó còn cả sĩ diện cá nhân nữa. Đó là cuộc sống và tình . Tình và cuộc sống là niềm vui. Rằng hai điều thiêng liêng ấy lúc này trộn lẫn vào nhau, hiển bằng xương bằng thịt trong dáng hình mảnh dẻ đứng trước mặt .
      Nàng bào:
      - Rafe à! phải em định với rằng những bức thư em viết cho đúng đâu. Đó hoàn toàn là những lời tự đáy lòng em. Vấn đề là ở chỗ em cứ tưởng chết.
      - Nhưng có thấy bất cứ điều gì giống như thế đâu?
      - Nhưng quả thực, em nghĩ hy sinh rồi. Và bây giờ em…. – Nàng thể được cái điều mà nàng biết. Trước sau gì nàng cũng phải cho biết. nhìn nàng, ngừng lúc, thốt ra câu hỏi mà chính cũng sợ nó chẳng khác gì bản án tử hình. - Hay em người khác rồi? Nàng thể gì, chỉ gật đầu và thấy mắt người mình mở lớn, sững sờ. Chợt có tiếng gọi khác vang lên: - Rafe! Đó là tiếng gọi của Danny. vội vã xuyên qua màn đem đến chỗ họ. Ồ! Cậu vẫn còn sống. cầm bức điện bên tay phải hô lên cùng với tiếng reo mừng. - Cha mẹ cậu gửi cho mình bức điện này. Mình vừa mới nhận được nó ở doanh trại đấy. Danny ôm choàng lấy Rafe với niềm vui sướng thực . Nhưng mắt lại liếc nhìn Evelyn. Và Rafe bắt gặp cái liếc đầy ý nghĩa ấy.

      Mặt Rafe tối sầm, lùi lại vùng ra khỏi Danny. Cử chỉ ấy khiến Danny tiếp được lời chúc mừng mà định . Danny lần nữa nhìn Evelyn. Giây phút ấy nàng dám nhìn đôi bạn thân giờ trơ thành tình địch. Thế rồi nét mặt Danny thể che giấu tình cảm khác. Ánh mắt lên hổ thẹn, và trong giây phút định mệnh ấy, thể che đậy nổi. Rafe nhận ra ngay điều đó.

      thốt lên:
      - À! ra là thế đấy! Trời đất ơi!
      Lập tức, cả Danny và Evelyn cùng đồng thanh gọi tên :
      - Rafe à! Nhưng chán nản xua tay. Họ đành im lặng, còn Rafe quay lưng bước vội vã như muốn chạy khỏi thực tại.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 18

      Rafe đứng bên bờ biển Trân Châu cảng nhìn ra làn nước tối sẫm. Những vì sao vẫn sáng lấp lánh đầu , nhưng chẳng cảm thấy chúng có ý ngahĩ gì đối vưói mình cũng như những cảm xúc về tình và cuộc sống tắt lịm trong . Cuộc sống và tình , cả hai như là , nhưng dù là hai hay nó cũng chết rồi, tựa như mảnh sao băng nhìn thấy trước đó tắt lịm trong màn đêm. Mặt biển kia ình như chấp nhận linh hồn của ngôi sao bạc mệnh. Biển nuốt chửng những gì còn lại của ngôi sao từng lấp lánh dải ngân hà vào trong bóng tối vô tận của nó như nuốt chửg lấy linh hồn của Rafe McCawley.

      người trước đây từng là phi công, cư dân của Tennessee, người bạn và người tình. nggwời tình đơn phương ôm ấp tình chưa bao giờ có được. Điều đó nghe có vẻ bình thường đối với người khác. Mỗi khi họ ngộ nhận và chợt tỉnh mọi chuyện lại dâu vào đấy.

      Nhưng đối với Rafe khác, đối với tình bao giờ là ảo tưởng. Nó sống động tựa như cuộc sống xung quanh vậy. Khi đứng mình cảm thấy nàng đơn, tâm trí đeo đuổi đến những mảh thiên thạch tắt lịm ánh sáng của ngôi sao băng kia. lại chợt nhớ đến hình ảnh của những người đánh cá Na Uy cúi xuống cơ thể bất động và lạnh giá của . Lúc ấy, bầu trời sao cũng lấp lánh đầu họ. Hình ảnh ấy chợt về trong tâm trí Rafe.

      nhớ nhất cái từ thi thầm trong giây phút đó: “Evelyn”.

      Rafe nhìn đăm đăm vào mặt bỉên vô tình tối đen như mực và cố chôn vùi những kí ức tình càng sâu càng tốt để bao giờ còn phải nhớ đến nó nữa, cũng bao giờ cảm thấy nó nữa. Cả hai đều con đường trở về dãy nhà tập thể của những nữ y tá.

      Thế nhưng khi họ đến bên cửa doanh trại, Danny cất lời:
      - Em đừng lo, tìm Rafe và cho ra nhẽ. ôm nàng. Vòng tay họ vẫn tha thiết như ngày nào. Nhưng giờ đây nhũn trước cảm giác tội lỗi. Sau đó, vội vã bước con đườngmòn giữa đám cỏ dại để quay về căn vứ quân của mình.

      Evelyn nghĩ:
      ấy quay về doanh trại mình, cố tìm an ủi trong vòng tay bạn bè. ấy cần giúp đỡ. Nàng cảm thấy buồn cho Danny, chjo nỗi đau của trong tình trạng khó xử này. Và nàng biết, đối với nàng nỗi đau đớn, lo lắng cho Danny còn lớn hơn lo lắng cho chính mình. Với tâm tư ấy, nàng quay trở về phòng mình. Vừa mở cửa, Evelyn đâm sầm vào Betty. Betty đường quay trở lại bệnh viện trực đêm. Nhìn thấy Evelyn, Betty thốt lên:

      - Trời! Evelyn. Sao lại tái nhợt thế này? Có chuyện gì thế?
      - À! có chuyện gì đâu, chỉ là tin mừng mà thôi. Rafe vẫn còn sống.
      - Trời đất, Evelyn. Sau bàng hoàng khuôn mặt trẻ con của Betty là cái nhìn lạ lẫm mà Evelyn chưa từng thấy khuôn mặt bạn mình trước đó. Cái nhìn chín chắn và thấu hiểu hơn bất cứ ai ra khuôn mặt bình thường, non nớt và búng ra sữa của Betty. Nàng đau lòng thay cho Evelyn, nỗi đau khiến mắt Betty rướm lệ:
      - Ôi! Evelyn. Ôi trời ơi. Những chiếc máy bay P-40 sân bay Picham đậu san sát vào nhau nư đàn gà con túm tụm lại tìm hơi ấm dưói ánh đèn trong lồng ấp vào đêm lạnh giá. Những chiếc máy bay đậu san sát nhau như thế, túm tụm lại như thế dễ bảo vệ hơn. Nhưng lính bảo vệ nào sân bay chặn phi công mặc thường phục người Mỹ lảng vảng trong sân bay lúc ấy. Cũng như có ai điều gì với Danny khi len lỏi giữa những chiếc máy bay chiến đấu. Nơi chiếc máy bay đậu xa nhất, Danny nhìn thấy Rafe. Rafe ngồi trong buồng lái mở ngỏ của chiếc P-40. Rafe hề phản ứng khi Danny bước lên cánh máy bay. Và Danny nghĩ Rafe biết mình tìm cậu ta. Cậu ta hiểu mình đến độ chắc chắn rằng bao giờ mình cũng theo đuổi để giải quyết vấn đề cho đến tận cùng, Danny :
      - Cậu vẫn thường ngồi máy bay mỗi khi cậu bực bội điều gì?

      Rafe đáp trả:
      - Bực bội ư? Tại sao tao phải bực bội nhỉ?
      - Thôi nào! Chúng mình uống thứ gì ! Việc này có thể dàn xếp được nếu chúng ta chuyện như những người đàn ông với nhau. Nhưng mà nếu cậu sợ dám chuyện thôi, tớ cũng ép. Rafe lừ mắt và bắt gặp cặp mắt cứng cỏi của Danny nhìn mình. Món nước uống có tên Núi Lửa của quán Mai-Tais được mang đến và người hầu bàn dộng mạnh chiếc ly xuống bàn nghe đánh rầm. Rafe nhìn cái thứ nước giải khát màu hồng hồng có điểm mấy cánh hoa nhiệt đới phía như nhìn vật thể lạ.

      nhíu mày:
      - Tao sợ uống thứ nước này biến thành đàn bà mất. - Thôi nào uống , rồi còn có chuỵên để nữa đấy. Rafe trừng trừng nhìn Danny, nhưng rồi cũng chấp nhận lời thách thức. uống ngụm lớn bằgg chiếc ống cắm thứ chất lỏng màu hồng kia. Họ cứ nồi uống như vậy lúc lâu, ai với ai điều gì. Vào những giây phút như thế này khiến cả hai đau lòng. Nhưng ai dám cất lời trước phá vỡ im lặng ấy. Cuối cùng, Rafe quăng chiếc ống hút xuống đất nư thể người đánh cá ném cái xiên cắm phụp xuống mặt biển sâu. ngả người ghế và gào lên với người ngồi sau quầy:
      - Cho 4 ly bia ! xong, quay sang nhìn Danny.
      - Tao thể uống cái thứ nước tởm lợm này thêm miếng nào nữa.
      Danny hỏi:
      - 4 ly bia cơ à? Mày trỏ thành tay nghiện ngập từ khi nào vậy?

      - Tao đầu có nát rượu đến thế! ly cho mày đấy. hầu bàn người bản xứ lầm lũi tiến tới mang thep 4 ly bia. VÀ khi nàng ta dằn mạnh chúng xuống bàn cửa phòng bar mở rộng mang theo khí nhộn nhịp của trung tâm đảo Oahu vào bên trong. Billy, Anthony và Red cùng bước vào, Danny chờ họ.

      Khi nhờ ba người bạn thân thiết toả tìm kiếm Rafe bảo họ rằng: nếu tìm thấy Rafe ở đâu hãy đến đây. Giờ Danny chỉ muốn họ khỏi. lắc đầu nhè , nhưng niềm vui được gặp lại Rafe quá to lớn nên họ nhận ra cái lắc đầu báo trước của Danny.

      Họ lao đến bên Rafe, vỗ vai , vò đầu và gào lên:
      - Ồ! Cậu còn sống. Đồ quỷ! Té ra là còn sống cơ đấy. Hai giờ sau, bọn họ uống đến ly Núi Lửa Mai-Tais thứ ba. Còn Rafe cầm những can bia uống cạn giả làm những máy bay chiến đấu để biểu diễn trò cút bắt nơi vịnh Mancher cho bạn mình nghe. - Đây nhé! Bọn ĐỨc bay luồn xuống dưới bụng máy bay của quân . Bởi vì máy bay của chúng bay nhanh hơn. Và thế rồi chúng chạy thoát mà ai có thể bắt kịp. Bàn tay múa những can bia rất dẻo, những bàn tay khéo léo tuyệt vời. Mặc dù lúc này tâm trí bị con ma men xâm chiếm. Rafe sao tự chủ được lời .

      lè nhè:
      - Nhưng khi chúng chạy rồi chúng lại vòng trở lại và bắn trộm phía sau lưng người ta như kiểu vài người Mỹ xấu bụng thỉnh thoảng cũng làm thế đấy. Rafe chậm chạp đặt những lon bia rỗng xuống và nhìn thẳng qua bàn xuyên vào mắt Danny. Lúc đó ai dám lên tiếng.

      Billy bảo:
      - Hinh như tuịi này nên để hai thằng bay chuyện riêng với nhau thi tốt hơn.

      Rafe lớn:
      - Thôi nào, có gì đâu! sao đâu, cứ ngồi đây . Để cho thằng Danny nó tự thể mình nó là tay Tennessee trung thực ra sao? Nhưng Billy đứng dậy, kéo theo cả Red và Anthony ra ngoài quán bar. Ngoài đó, người ra đặt rải rác những chiếc ghế để cho người ta có thể ngắm nhũng chàng hải quân qua lại nườm nượp đường. Danny thách thức:
      - Sao? Mày có chuyện muốn phải ? ! Bắt đầu chứ! - Cả hai chúng ta phải đối mặt với chẳng dễ chịu gì.
      - Phải, đps là những gì vậy? Rafe :
      - Tao biết ai gặp ấy lần cũng đều mến. Điều đó đối với tao có gì khó hiểu. Tao thể buộc tội mày về những chuyện xảy ra. Mày nghĩ tao chết rồi, ấy buồn bã và cố đến để an ủi Evelyn.
      - Buồn bã thôi sao? Bối rối thôi sao? Rafe! Lòng Evelyn tan nát mày biết ? Cả hai chúng tao đều thế? Chính điều đó khiến tụi tao đến với nhau. Bởi vì cả tao và nàng đều mến mày. Tao biết đó là điều mày khó tin nhất trong lúc này. - Tất nhiên rồi. Cả mày và nàng đều mến tao, thế nên giờ tụi mày ấm cũng đến thế, còn tao lạnh lẽo dường này phải ? Ánh mắt Danny bắt gặp ánh mắt Rafe. Họ nhìn nhau như nảy lửa.

      Rafe tiếp:
      - Nhưng mà thôi, mày biết cái quái gì.
      - Mày vừa cái gì thế?
      - Tao vừa rằng: bây giờ mày nên xéo cho rảnh. Billy, Red, Anthony đứng ngoài quán bar nhưng vẫn theo dõi họ. Tuy cả ba nghe thấy những lời qua tiếng lại của Rafe và Danny, bởi vì trong phòng bar rất ồn ào và tiếng nhac xập xình của nhhững vũ điệu đảo Hawaii làm điếc tai mọi người qua chiếc Radio, nhưng họ có thể thấy Danny chết sững người nhìn đăm đăm về phía trước.

      Danny bảo:
      - Này! Chính mày cầu tao chăm sóc Evelyn đấy nhé.
      - Phải! Tao cầu mày chăm sóc nàng, chứ phải lơị dụng nàng.
      - Lợi dụng ư? cặp môi Danny tái nhợt. Môi mím chặt và hàm răng nghiến ken két.
      Nhưng Danny cố kiềm chế:
      - Đồ sâu rượu to mồm. Tao biết mỗi khi mày cứ uống vào là bậy mà. Coi chừng cái miệng mày đấy.

      - Tao bậy ư? Nghe dễ chịu quá nhỉ? Sao mày thẳng ra tao là thằng ngu? Danny túm lấy góc bàn để khỏi nhào tới chụp lấy cổ Rafe. gào lên: - Chính mày bỏ nàng mà . Mày bỏ ấy vì thích đem chuông đánh xứ người. Chiến đấu vì những chuyện chẳng liên quan gì đến mày. Ánh mắt của Rafe vụt tràn lên nham hiểm, mặc dù vốn như thế. thấy hả hê vì làm cho Danny nổi xung.

      Sau đó Rafe im lặng khi bình tâm trở lại.
      - Tao biết mình nàng đến mức nào. Cho tới khi tao sắp từ giã cõi đời, khuôn mặt nàng ra vào cái giây phút định mệnh ấy khiến tao thể nào quên. Và vào giừo phút đó, tao hiểu nàng có ý nghĩa như thế nào đối với tao. Những lời ấy khiến Danny chạnh lòng. biết bạn mình , nhưng vẫn thay đổi thái độ.
      - Mày , còn tao ở lại. Và thế rồi mọi chuyện đảo lộn. Tụi tao đến với nhau, rồi mày cũng quen với này thôi. Rafe đứng ngây ra gật đầu như thể chấp nhận .

      thốt lên cay đắng:
      - Phải! Tao quen với rằng mày với nàng, tay trong tay. Còn mãy cũng quen với cái này .

      Rafe dang tay đấm mạh vào mặt Danny khiến ngã ngửa. Chiếc ghế đổ kềnh. Danny bò lồm ngồm nền đất dơ dáy. cố đứng lên chùi máu trào ra nơi khoé miệng.
      - Mày bỏ tỏ vẻ hùng với những kẻ chẳng liên quan gì đến mày, bảo tao ở lại chăm sóc nàng. Mày muốn thế, và giờ mày phải chấp nhận tại thôi, Trách ai được bây giờ. Lúc này Rafe đè nghiến Danny xuống đất, đá chiếc ghế sang bên. Danny điên tiết đạp mạnh vào đầu gối Rafe rồi cố đứng lên mạnh vào lưng bạn. Và thế là cuộc ẩu đả diễn ra. Người bảo vệ quán bar là người dân bản xứ và là người tình của nàng hầu bàn. Cú dấm của to tướng và cứng như sọ dừa. Nhưng từ khi mở quán tới giờ, chưa có dịp sử dụng đến nó. Khi vừa định bước vào can thiệp Anthony đứng ngáng trước mặt và bảo:

      - Cứ để chúng đánh nhau . Hai thằng đó cần phải choảng nhau trận rồi mới hiểu nhau được.

      Gã hộ pháp bản xứ kia gạt phắt Anthony sang bên chỉ bằng cái vẫy tay. Nhưng trứoc khi kịp bước thêm bước Red dã cầm chiếc vỏ chai nước ngọt lên và đập mạnh vào xương sọ gã hộ pháp. Người bán bar chộp lấy điện thoại và quay số quân cảnh. Giữa phòng bar rộng lớn, Rafe và Danny đánh nhau như điên. Đám đông vây xung quanh họ nhưng vẫn dành chỗ cho cuộc ẩu đả. Đám thuỷ thủ ngồi bên ngoài vung ghế đẩu lên cổ vũ cho hai kẻ tình địch lao vào nhau như hai con thiêu thân. Billy, Red, Anthony nhăn mặt khi thấy họ đấm nhau như đấm bình bông, như thể chính họ đánh nhau vậy. thuỷ thủ đứng bên cạnh Billy đạp mạnh vào vai hỏi:

      - Cứ để chúng đánh nhau thế hay ta nên can thiệp vào nhỉ? Billy tức quá. Lúc này chịu đựng nổi nữa điên tiết giáng cho cú đấm vào má phải. thế là đột nhiên cả quán bar trở thành bãi ẩu đả của nhiều đám chứ phải chỉ dành riêng cho Rafe và Danny giải quyết chuyện riêng. Lúc này, Rafe và Danny nổi xung đến độ còn biết đau là gì nữa. Đấm nhau chán tay, giờ họ lăn lộn sàn nhà, cào cấu nhau như thể muốn xé xác nhau ra hàng trăm mảnh. Lăn lộn chán, họ lồm cồm bò dậy và Rafe cố tình đá mạnh vào hạ bộ của Danny. Danny cúi gập người xuống vì đau. Rafe bảo:
      - Đau ? Thiết nghĩ mày cần phải có cái đó để làm gì. nhìn lên, Danny lao thẳng vào Rafe húc vào bụng tình địch và xô mạnh lê tường.

      Nhưng vì mắt hoa lên rồi nên lao trúng tường mà cả hai lộn nhào ra ngoài cửa sổ bổ nhào xuống vệ đường đầy cát. Cả hai còn lăn lộn đau đớn họ thấy mấy chiếc xe Jeep quân cảnh lao tới. Thế là Danny và Rafe vụt đứng lên và bỏ chạy. Trong quán bar, nhạc vẫn xập xình như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      nhiều năm nay, đài truyền thanh KGMB ngưng phát vào lúc 11h đêm và chỉ phát lại vào rạng sáng ngày hôm sau. Nhưng vào cái đêm giữa ngày 6 và 7 -12-12941, nó phát suốt đêm mà ngưng nghỉ, tín hiệu của đài này được ngầm hiểu như để giúp cho quân đội Mỹ. Vào chính đêm đó, những máy bay BM-17 thực chuyến bay từ đất liền ngang qua biển Thái Bình Dương rộng lớn đến hòn đảo nhô ra mặt biển tên gọi Hawaii.

      Tiếng nhạc phát ra từ Radio của Ohio, là tín hiệu bí mật và tín hiệu an toàn báo hiệu an tàon cho đàn chim sắt khổng lồ qiau trở về tổ ấm. Những máy bay ném bom của Mỹ hề mang theo bom hoặc đạn dược, thậm chí họ còn bỏ bớt cả những khẩu súng máy bay để giảm trọng lượng cho chuyến bay đường trường.

      Trong buông lái, những hoa tiêu nghe thứ tiếng nhạc của đảo Hawaii để điều chỉnh độ cao và theo tiếng nhạc phát ra từ đài KGBM của Nhật Bản đưa họ hạ cánh an toàn. Cũng chính vào thời điểm đó, cách đảo Hawaii 320 hải lý về pía Bắc, đội tàu lớn của Nhật Bản rù rì xuyên qua màn đêm tiến về phía biển Reiken Sea. đoàn tàu đông đảo tiến theo đội hình cưỡi sóng ra khơi.

      boong con tàu chỉ huy, hay đúng hơn là hạm đội Akagi, tư lệnh Yamamoto nghe tiếng nhạc của đảo Hawaii, các hoa tiêu của ông ta cũng dùng chính tiếng nhạc ấy đưa chính hạm đội ấy tiến thẳng vào điểm yếu của quân đội Hoa Kỳ vùng biển Thái Bình Dương, đó là Trân Châu cảng. Yamamoto cũng như nhiều viên chỉ huy quân đội xúng đáng với bộ quân phục có huy hiệu đồng tiền kim tuyến lúc này hết sức cảnh giác.

      phải chỉ vì trọng trách nặg nề ông được giao phó mà hơn ai hết ông hiểu thành bại của cuộc tấn công này đều dựa hoàn toàn vào nhân tố bất ngờ. Lực lượng chiến đấu của quân đội Mỹ tại Trân Châu cảng lớn hơn tất cả những thứ gì Yamamoto có thể tưởng tượng ra. Và nếu như họ chờ đợi để nã đạn vào ông với những khẩu súng được lắp đạn chĩa thẳng lên nền trời, những chiếc máy bay chiến đấu bình tĩnh xé toạc trung. Những tàu chiến sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, và máy bay ném bom của Mỹ đợi chờ lực Nhật Bản đến tấn công những kẻ săn tìm vinh quang

      Nhật Bản biến thành con mồi và cuộc tấn công này trở nên thảm hoạ đối với tổ quốc Nhật Bản của Yamamoto. Ông đứng đó con tàu chỉ huy nghe tiếng nhạc phát ra từ đảo Hawaii và suy nghĩ: Nếu như phía Mỹ có bất cứ nghi ngờ nào tiếng tín hiệu mật Radio báo cho ta hay. Chiếc đồng hồ mày xám đặt chiếc Radio chỉ đúng nửa đêm. Ngay lập tức, sĩ quan Nhật Bản xé tờ lịch của ngày hôm trước, trước khi quay trở lại làm việc tàu Akagi.

      Hôm ấy đúng là ngày mùng 7-12-1942. Ngày mà Franklin Roosevelt sau này ra lệnh cả nước dành làm ngày tưởng niệm cho nhục nhã của nước Mỹ Yamamoto quá lo lắng đến nỗi tâm trí dồn cả vào việc tìm cho ra thời điểm thích hợp. Nỗi lo chính của ông trong lúc này là mối đe doạ người Mỹ phát ra cuộc tấn công của Nhật. Và ông biết mối nguy hiểm to lớn của đội quân này nằm trong đội tàu ngầm có trong đội hình hành quân. Rất nhiều thành viên trong hội đồng tác chiến tranh cãi và thi đua dành phần trong cái mà họ cho là chiến thắng trong tầm tay và vinh quang của cuộc tấn công.

      Những lãnh đạo phía hải quân phản đối kế hoạch của Yamamoto bởi vì kế hoạch này dùngtàu của họ như mạng lưới vận chuyển cho các máy bay chiến đấu. Họ tố cáo ông Yamamoto coi những tàu chiến của họ hơn gì những chiếc phà chở hàng thông thường. Tuy nhiên ai dám phản đối đến sắp xếp thông minh và đơn giản của cuộc tấn công này. Thế rồi, hội đồng tác chiến cuối cùng đạt được thoả thuận rằng họ ra lênh cho tàu ngầm được phép tiến gần đến tìm kiếm mục tiêu ở trung tâm Trân Châu cảng trước khi các máy bay đến được nơi này.

      Yamamoto phản đối điều này, chỉ ra rằng: Nếu như người Mỹ phát hện ra tàu ngầm theo ông như vậy toàn bộ kế hoạch tấn công có nguy cơ thất bại. Nhưng ý kiến của ông bị cấp bác bỏ. Đúng là tuần chay nào cũng có nứơc mắt, cuộc chiến nào lại thiếu tính chất chính trị ở trong đó. Yamamoto nhìn đồng hồ đeo tay, tàu ngầm đến được Trân Châu cảng vào giờ này rồi mới phải. Phia bên ngoài Trân Châu cảng, chiếc tàu khui trục của Mỹ có tên Shellfritze tuần. Đám lính gác dùng ống nhòm đứng boong tàu chăm chú quan sát kỹ làn nước tối đen như mực phía dưới. trong số họ sững người hỏi bạn mình đổi cho chiếc ống nhòm vì tin vào độ chính xác của ống nhòm của mình. Sau đó, ta chỉ cho đồng đội thấy thứ mà ta vừa nhìn thấy. Trong phòng điều khiển của tàu Shellfrize, sĩ quan trực ban nghe bản báo cáo từ boong truyền tới. Nghe xong, ta quay lại báo cáo với thuyền trưởng.

      - Thưa ngài, lính gác cho biết có hai điểm sáng lướt bên mạn phải của con tàu. Máy phát tàu ngầm của ta ghi như thế. Người kiểm tra thiết bị phát tàu ngầm ngồi gần đó gật đầu đồng tình. Thiết bị của ta cho thấy vật rất lớn tiến theo hướng mà viên sĩ quan trực ban vừa miêu tả. Thuyền trưởng hỏi người ngồi bên thiết bị phát tàu ngầm.
      - Vật đó lớn như thế nào?

      này quay trở lại màn hình để nhìn cho hơn nhưng đành lắc đầu. - Giờ tôi lại thấy nó đâu cả. Thuỳên trưởng bảo:
      - Có lẽ đó chỉ là con cá voi có răng. Tôi biết loài cá này trông nó giống hệt tàu ngầm vậy. Cũng tuần trong vùng biển ấy và du hành ngay đàng sau chiếc Shellfritze là chiếc tàu khác của Mỹ có tên Grafftaboss. Lính canh tàu này phát ra.
      Thuyền trưởng của tàu Grafftaboss đứng boong của tàu ông khi viên sĩ quan trực đến gần và bảo:
      - Thưa ngài, Shellfritze có thống báo cho chúng ta về tượng lạ và bây giờ thiết bị phát tàu ngầm của chúng ta cũng phát điều lạ lùng ấy. Viên thuyền trưởng nhìn về phía Shellfritze lát rồi dùng ống nhòm quan sát kỹ mặt nước nơi viên sĩ quan trực chỉ tay cho ông thấy. Đúng là ông ta có thấy thứ gì màu sẫm truồi dưới mặt biển. Ông phản ứng ngay tức , chộp lấy máy bộ đàm và gọi:
      - Phòng Radio đâu, báo động cho tàu Shellfritze. với chỉ huy trưởng của đội rằng chúng ta phát ra tàu ngầm và cầu chỉ huy cho phép thả bom diệt tàu ngầm ấy ngay.

      Ông nhìn lại cái vật đen thui lướt cách họ vài trăm bộ. Nước Mỹ cũng có tầu ngầm tuần vùng biển Thái Bình Dương. Nhưng có tàu ngầm nào của Mỹ cố tình vi phạm hoặc bơi đến gần cảng Trân Châu và tất cả các tàu chiến được lệnh bắn hạ bất cứ tàu nào vi phạm vùng biển họ canh giữ. Viên thuyền trưởng với viên sĩ quan trực. - Chúng ta chỉ còn cách Trân Châu cảng 50 hải lý, và cái tàu này tiến vào cảng ấy từ ngoài khơi. Chuẩn bị phương án tấn công nhé, cho tàu chạy ở tốc độ chiến đấu, chuẩn bị chiến đấu.

      Máy bộ đàm phát tín hiệu:
      - Thưa ngài, chỉ huy trưởng của đội tàu Shellfritze cho phép chúng ta thả bom diệt tàu ngầm. Viên thuyền trưởng của tàu Grafftaboss còn tin vào tai mình nữa.

      Ông hỏi lại:
      - Cái gì cơ?
      - Từ chối rồi thưa ngài. Phòng liên lạc xác minh lại. Ông chỉ huy trưởng báo đó chỉ là con các voi có răng mà thôi. Viên thuyền trưởng cảm thấy cơn giận lên chặn ngang cổ họng. ông tắt vội máy bộ đàm, quay sang với viên sĩ quan trực khi cả hai cùng nhìn theo cái vật thể lạ kia biến mất về phía Trân Châu cảng.
      - Nếu đó là con cá voi có răng ngay lập phía sau đuôi nó chắc phải lắp động cơ của xuồng máy khổng lồ mới có thể bơi nhanh đến thế. Danny lái xe dọc theo những con đưòng leo dần qua những ngọn đồi chập chùng phía đảo Oahu, xa lánh đám đông chen chúc trong những dòng xe cộ ngược xuôi trung tâm.

      Chiếc mui trần của xe được xếp lại để khí tươi mát tràn vào buồng lái. mua chiếc xe này của viên đại uý quân. này nhận được lệnh thuyên chuyển đơn vị quay trở lại Mỹ chuyến bay vào sáng ngày hôm sau. Chiếc xe này cũ nhưng trông nó còn khá chỉnh tề và viên đại uý bán nó cho chỉ với cái bắt tay và dặn với: - Gửi cho tớ tiền khi nào cậu có đủ, và tớ gửi cho cậu giấy tờ xe. Đó là chiếc xe đầu tiên Danny được sở hữu và mua nó trong 1 niềm hy vọng tràn trề rằng và Evelyn có thể cùng nhau tạo lập được cái gì chung của hai người. cái gì đó mang tính chất lâu dài. Đó là do Danny nghĩ thế, nhưng giờ đây, với Rafe ngồi trong xe bên cạnh với sống mũi dập nát và đầu gối khuỷu tay trầy sước tới cằm và ống quyển, rách lưng khi vừa trải qua cuộc ẩu đả. Danny tuyệt vọng nghĩ đến lần nữa mình được lái xe trong tâm trạng vui vẻ quảlà rất khó. Rafe câu gì từ khi cả hai cùng rời khỏi quán bar. Bây giờ, khi họ lên tới đỉnh đồi và chủân bị leo xuống phía sườn đồi bên kia.

      Rafe lên tiếng:
      - Lái xe khá đấy. Cục giận chặn ngang cuống họng Danny đột nhiên sưng vù lên.
      - Đó là tất cả nhũng gì cậu có thể được đấy à? Rafe trình trọng quay đầu lại. nhìn ra ghế sau như để thầm khen ngợi nội thất bọc da của chiếc xe rồi sau dó lại quay lên phía trước như thể đoán xem xe này lao tới đâu rồi lát sau lại nghiêng người sang bên phải như thầm ngắm chiếc sườn xe bóng loáng và rồi nôn vọt ra.

      Danny đạp mạnh thắng và chiếc xe rít lên lao theo đà trước khi dừng lại. Danny mở cửa xe bên, nhảy xuống đường đứng đợi cho cơn ói mửa của Rafe kết thúc. xoa mặt trong cơn tức giận, cảm thấy những vết bầm tím khắp nơi, trán, gò má, quai hàm, sau khi đánh nhau với Rafe. Danny vẫn còn tỉnh, cho nên cảm thấy đau vô cùng và biết đầu mình còn đau hơn nữa vào sáng ngày hôm sau. Rafe cố đứng thẳng nhưng đợt nôn nao mới lại dâng trào khiến cúi gập người lần nữa. nấc lên qua hai đợt nôn thốc nôn tháo.

      - Sao mày bị ói hả? Danny đáp: - Cứ cho là tao quen rồi.
      - Quen với thứ nước Mai-Tais đó hả. Rafe lại nôn nữa, trong bụng thầm nghĩ hiểu sao lại có người quen được với thứ nước uống chẳng ra gì kia.
      - Muốn thổ tả suốt ngày! Đó là cảm giác thường trực của tao từ khi mày trở về nhà đấy. Cơn ói mửa khiến Rafe mệt lả người, nhưng vẫn cố đứng lom khom chống hai tay lên đầu gối.

      cay đắng:
      - Mày đón tao trở về nhà mới nồng nhiệt làm sao.
      Danny cấm cảu:
      - Này, dẹp ngay cái trò thối tha đó . Mày là người thân duy nhất của tao, là thành viên duy nhát trong gia đình tao. đời này, khi mày rồi tao rất đơn. Chưa bao giờ tao đơn đến thế và nàng cũng vậy.

      ngừng lại.
      - Chúng ta thân thiết đến nỗi trở thành phần thân thể của nhau và Evelyn là thành viên thứ 3 thân thiết chẳng kém gì tao và mày trước đây.
      - Câm được . Mày làm tao phát bệnh thêm.
      - Đừng đổ lỗi cho ấy, Rafe. Mọi chuyện giống như mày nghĩ đâu. ấy mày, tao biết mà. Rafe làm như vẻ muốn nghe, nhưng Danny biết bạn mình lắng nghe những lời .

      tiếp:
      - Và tao cũng biết nàng luôn mày đấy. Rafe đứng đó đối mặt với Danny. biết phải rất khó khăn Danny mới lên được những lời như thế. Mắt Danny ướt đẫm vì xúc động. muốn Rafe tha thứ cho mình. Muốn Rafe hiểu hề phản bội lại bạn bè, gần như cầu xin:
      - ấy tao phần bởi vì ấy biết tao thân với mày, ấy phần thân thể của mày qua tao vậy. Tao bảo ấy thế, Rafe.

      - Cảm động quá nhỉ? Có phải mày câu đó khi mày hối hả dành giật Evelyn của tao ? Danny điên tiết đấm mạnh vào ngực Rafe. Rafe co người lại ho sặc sụa, nhưng nôn ra hết mật xanh mật vàng từ lâu nên bây giờ chẳng còn gì để nôn ra nữa. Danny thấy lòng hả hê vui sướng vì thụi đựoc cho thằng bạn thân mấy đòn chí tử.

      Rafe đứng lên chậm chạp gật đầu như thể xứng với mấy quả đấm đó. Danny gần như muốn xin lỗi đột nhiên lần thứ hai trong đêm đó, Rafe mạnh vào hạ bộ Danny, Danny khuỵu xuống rên rỉ, Rafe bảo:
      - Thế tốt hơn đấy. Rafe bò lên ghế sau của chiếc xe. Thằng Danny vẫn còn nằm lăn ra bên vệ đường chưa ngồi lên được. Cưỡi những ngọn sóng gào ngay trong trời mưa bão của biển bắc Hawaii. Tư lệnh Yamamoto chỉ huy chi đoàn tàu chiến theo hải trình đến nơi tập kết trước khi trời rạng sáng. tàu tuần tiễu khác của Mỹ, chiếc The White cưỡi sóng quay trở lại cảng sau đêm tuần tiễu.

      Thuyền trưởng của nó đứng boong và đám lính canh vẫn chăm chú quét ống nhòm mặt biển. người phát ra điều gì đó và chỉ nó cho thuyền trưởng:
      - Thưa ngài, ngài có nhìn thấy cái gì kia ạ? Viên thuyền trưởng nâng ống nhòm lên nhìn xuống những ngọn sóng vỗ bên mạn tàu. Ông nhìn thấy có thứ gì và đen phía bên dưới.

      – Có, tôi có nhìn thấy chiếc tàu ngầm chỉ huy.
      - Liệu tàu ấy có phải tàu của ta ? – Sĩ quan hỏi.
      - Tàu này định bám đuôi chúng ta vào trong cảng. Bắn chìm con tàu khốn kiếp ấy cho tôi. - thuyền trưởng tàu White nhận lệnh và mang súng lên boong bắn vào chiếc buồng chỉ huy của con tàu ngầm lộ ra dưới đáy nước. Đó là phát súng đầu tiên của nước Mỹ trong Đại chiến thế giới lần thứ II. Phát súng ấy bắn trựơt. Viên đạn đánh vòng qua chiếc tàu địch và phát nổ mà gây hại được ai. Dưới tầng nước sâu, bên trong chiếc tàu ngầm cua Nhật, viên chỉ huy tàu ngầm nhìn theo chiếc tàu tuần tiêũ White bằng kính viễn vọng và nhìn ấy vòm lửa phụt ra boong tàu.

      biết mình bị đánh đuổi liền la lên cho đám thuỷ thủ:
      - Lặn xuống ngay! - lặn xuống! Lặn sâu xuống! Nhưng viên đạn thứ hai của con tàu The White bắn trượt. Nó lao thẳng vào thân tàu ngầm. xẻ đôi con tàu như thể lưỡi rìu bổ xuống lon bia. Con tàu ngầm rung chuyển và lật úp.

      Chỉ huy tàu The White đứng boong nhìn chiếc tàu ngầm chìm sâu xuống lòng biển đưa ra thêm mệnh lệnh nữa:
      - Hãy mật báo bằng điện đàm về Trân Châu cảng rằng: Tàu White bắn chìm tàu ngầm của địch tìm cách tiến vào Trân Châu cảng.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 19

      Những ngôi sao bắt đầu nhạt dần nền trời và phía Đông, trời cũng chuyển sang màu xám nhạt. Suốt đêm, đội thuỷ thủ của Nhật chất lên những chiếc máy bay chiến đấu những trái bom thuỷ lôivà bây giờ họ chất đạn dược lên những chiếc máy bay cuối cùng chuẩn bị cho cuộc kích.

      Dưới boong tàu, những phi công trẻ tự chuẩn bị tinh thần cho mình đối mặt với những gì sắp xảy ra. vài người ngồi trước những chiếc rương đựng đồ cá nhân lầm rầm cầu khẩn. Những người khác viết những bài thơ chăn chối. Số còn lại viết thư cho vợ, người và những người thân trong gia đình.

      phi công còn quá trẻ để lập gia đình và quá bẽn lẽn để có được người bạn ngồi viết những dòng sau:

      Cha kính mến! Giờ con sắp lên đường để hoàn thành nhiệm vụ và sứ mệnh của con. Con hy vọng mang mạng sống của mình ra đem lại niềm vinh dự cho gia đình ta. Nếu con có phải chết, con cũng nên hy sinh dâng hiến mạng sống của mình nuối tiếc, để trở thành đầy tớ trung thành của tổ quốc chúng ta và trở thành đứa con mang lại niềm tự hào cho gia đình.

      Trong phòng điều khiển của con tàu Akagi, Yamamoto đnứg nhìn rời mắt ra ngoài cửa sổ để quan sát phía ngoài. Những thuỷ thủ boong đứng nghiêm thành hàng trông chăm chú chờ người lính danh dự kép ngọn cờ Nhật Bản lên cao dần trong bầu trời rạng sáng. Lá cờ mang hình mặt trời lên kiêu hãnh bay phần phật trong gió. Thuỷ thủ lặng lẽ ngắm nhìn lá cờ tổ quốc và Yamamoto tự hỏi: Nếu như họ tỉnh táo chút, rất có thể họ cảm nhận được nỗi sợ hãi, hoảng loạn sắp sửa diễn ra. Nhưng tiếc thay, những ngườit rẻ tuổi kia lại tỉnh táo. Chỉ có kỷ luật khắt khe mới có thể khiến họ ngăn dòng cảm xúc dâng trào trong lúc này. Khi lá cờ của Nhật Hoàng xé gió trung và những lá cờ chiến đuôi nheo của hạm đội bay phần phật ngay phía bên dưới các thuỷ thủ gầm lên lời thề chiến thắng.

      Tiếng còi hú lên, mệnh lệnh được tuôn ra và gió thổi ào ào bên tai, tất cả mời gọi đoàn quân tiến tới. Boong tàu nhộn nhịp, và mặc dù Yamamoto có quyền lực đưa ra bất cứ lời mệnh lệnh nào mà ông cho là đúng lúc, nhưng vẫn cảm thấy quyển lực cho phép mình dành chiến thắng hầu như nằm ngoài tầm tay ông. Ông thể dừng bánh xe chiến tranh đà lăn tới. Mà ai lại muốn đứng ngáng đường cỗ xe chiến tranh chỉ muốn ngốn thịt người. Những chiếc máy bay hiệu Chiro cánh ngắn dược cọ sạch và đánh bóng loáng, nhnwg bánh xe được tra dầu chạy êm, những tấm kính phủ buồng lá được chà cho sáng bóng lên đậu boong của chiếc tàu hàng mẫu hạm. Các phi công đeo những dải băng trắng có hình mặt trời mọc trán chạy về phía những máy bay của mình và leo vào trong buồng lái. Cánh quạt bắt đầu quay và động cơ được khởi động. Đám thuỷ thủ boong của con tàu hàng mẫu hạm lôi những con chèn dưới các bánh xe của máy bay. Tất cả đều sẵn sàng lên đường.

      sĩ quan boong nhìn về phía Yamamoto chờ ông ra hiệu. Khi Yamamoto ra dấu những chiếc máy bay đầu tiên bắt đầu rời boong của chiếc chiến thuyền khổng lồ. Bánh xe trượt dài đường băg, lần nữa, các thuỷ thủ đứng nghiêng mình chào những phi công chuẩn bị lên đường trở thành những người hùng của đất nước. người ghi chép lại giây phút lịch sử suy ngẫm lại những kiện diễn ra vào buổi sáng hôm đó. Có thể cho rằng những giờ phút kế theo thời khắc, những chiếc máy bay bắt đầu trượt đường băng là những giờ phút soi sáng nhất của thế kỷ 20 và có thể của cả thế kỷ 21 nữa. Bởi vì theo cách nhìn của họ, mở đầu cuộc chíên tức là bắt đầu sắp xếp lại cả thế giới. Những suy nghĩ đó quả là vớ vẩn.

      Làm sao thời khắc có thể được tách riêng ra mà trầm trồ khen ngợi nếu tính đến những thời khắc lịch sử khác sâu thành chuỗi dẫn đến thời điểm ấy và cả những phản ứng dây chuyền sau này tiếp nối kể từ thời khắc kai bắt đầu. Chỉ có điều chắc chắn, chỉ có những người trực tiếp mục kích Trân Châu cảng ngày hôm đó mới có thể lên quan điểm của chính họ ở góc nhìn khách quan nhất.

      Trong trạm rada đảo Oahu, sĩ quan và binh nhì ngồi ngáp dài bên thiết bị rada của họ. Họ được lệnh phải trực cho tới tận 7 giờ sáng và chỉ còn có giờ nữa là đến giờ nghỉ. Nhưng bởi vì cái kĩ thuật này mới và những người làm vệic thiết bị ấy phải học hỏi thêm nhiều nữa mới sử dụng thành thạo được. Viên sĩ quan trực cho phép binh nhì được ngồi trước màn hình thực tập trong vài phút.

      Thế rồi tên binh nhì :
      - Cái gì vậy? Tôi thấy có cái gì mờ mờ ở đây.
      - Tuy nhiên giọng ỉu xìu ấy cho thấy cả ta lẫn viên sĩ quan kia chẳng ai để ý và cảnh giác đến cái điều họ vừa nhìn thấy. Bây giờ sắp bắt đầu ngày mới mà họ lại chẳng ở tuyến đâu,f thiết bị lại quá lạ lẫm. Thế nên chẳng ai phát hoảng lên và tin vào những gì màn hình cho họ thấy. Viên sĩ quan đến gần hơn, ngồi bên cạnh chồng hồ sơ mà ta vừa sắp xếp lại, nhìn lên màn hình. Đầu tiên, ta nghĩ là tay binh nhì này chắc nghịch ngợm vài phím bấm nên tạo ra những đốm chấm sáng làm mờ màn hình . Nhưng rồi ta nhìn thấy ngay rằng màn hình hề mờ cách khó hiểu. Quả có những chấm sáng nhận được từ rada di chuỷên từ phía Đông BẮc tới.

      Rất rất nhiều chấm sáng như thế túm tụm lại với nhau như thể đám mây. Viên sĩ quan :
      - Tôi chưa từng thấy có cái gì tương tự như vậy. – ta nhấc ống nghe lên, tên binh nhì đập vào màn hình rada và sau đó vỗ mạnh vào hai bên sườn như thể người ta làm khi tivi cũ kỹ của nhà họ bị nhiễu, nhưng những chấm sáng kia vẫn biến . Trong phòng chỉ huy quan sát, viên sĩ quan quân đội khác phải đợi điện thoại nghe phía đài rada thông báo và hỏi lại nó đếntừ hướng nào? Ông ta nghe câu trả lời, sau đó che ống nghe rồi thông báo cho viên chỉ huy trưởng. Ông ta phải làm thế bởi có lệnh phải tuyệt đối bí mật trong khi liên lạc tránh bị tình báo Nhật phát . Trạm rada nhận được tín hiệ của đám mây cách điểm chớp sáng đến từ phía đông bắc. Viên chỉ huy trưởng đội tuần tiễu để máy bộ đàm bàn và vào đài KGMB nghe tiếng nhạc phát twf đài phát thanh Hawaii làm ông yên lòng.

      Ông gật đầu về phía chiếc bộ đàm và bảo:
      - À, đó là đội quân của ta và đến sớm hơn lịch trình đấy mà. Có đội máy bya ném bom BM-17 tiến vào đất liền vào cảng. Họ dùng tín hiệu radio để báo cho đội bay biết có thể hạ cánh an toàn, đừng có làm náo loạnn lên khắp nơi, chỉ báo với bọn ở trạm rada là đừng lo gì cả. Đây là động đội của chúng ta, thế thôi. Ở trạm rada, viên sĩ quan phân vân nghe chỉ huy của mình thông báo, thế nhưng ta vẫn phải tuân lệnh.

      - Tôi nghe rồi thưa ngài. – treo máy lên và bảo với viên binh nhì nọ:
      - Họ bảo với ta đừng lo lắng gì về chuyện này. Ở trạm rada biết có chuyến bay bình thường của đội máy bay ném bom đến từ đất liền và viên chỉ huy đội trực bảo vệ hôm ấy cũng nhận ra có rất nhiều những chấm sáng màn hình rada so với số lượng máy bay ném bom của Mỹ đến đảo Hawaii theo lịch trình ngày hôm đó.

      Mỗi chấm sáng hiển màn hình rada của Mỹ là máy bay ném bom hạng , gồm có ba người trong đội bay. Những chiếc máy bay này vững vàng và rất mạhn mẽ. Nó được sơn màu cát hơi nâu để khó bị phát ra nền trời Thái Bình Dương. nhân viên trong thành viên của đội hình bay gọn ấy giữ nhiệm vụ hoa tiêu. Tiếng nhạc từ đảo Hawaii vang ra từ máy bộ đàm của ta làm công việc của trở nên đơn giản hơn. Tiếng nhạc ấy là dấu hiệu an toàn cho cả cuộc tấn công. Viên phi công của chiếc máy bay Nhật Bản nhìn sang bên trái và thấy mặt trời lên cao vùng Đông tở sáng bằng những tia nắng rực rỡ về khắp các phía trông giống như hình mặt trời lá cờ của Nhật. Viên phi công này cho rằng đó là điềm tốt và ta điều đó với bạn bè của mình.

      Chiếc máy bay đầu tiên rời boong tàu của những hàng mẫu hạm Nhật Bản là máy bay trinh thám. Bây giờ nó bay tự do giữa những máy bay dân dụng bầu trời sáng chủ nhật mà hề bị rada phát . Máy bay này bay bầu trời Trân Châu cảng và thông báo bằng bộ đàm về hạm đội tàu chiến. Toàn bộ khu cảng đều yên tĩnh, tàubè vẫn ở nguyên chỗ. Đây là tin tức tuyệt vời, máy bay trinh thám thêm hai từ chẳng êm tai chút nào sau tin mừng vừa qua. Những tàu khu trục đâu mất rồi.

      Khi thông điệp được giải mã vàđến ta Yamamoto, ông đọc nó trong im lặng và bảo đám nhân viên:
      - Chúng ta phải đạt cho được yếu tố bất ngờ. Nhưng những tàu khu trục của Mỹ lại ở trong cảng, ta chẳng thích điều này chút nào.

      Những lời của Yamamoto ra nghe có vẻ nhàng như thế. Nhưng biển mất của ba contàu hàng mẫu hạm của Mỹ vẫn thường thả neo trong Trân Châu cảng khiến Yamamoto run sợ. Tất cả những tàu khác của Mỹ đều trong cảng, đứng chờ tựa như những miếng thịt tươi hay những con mồi con cho hạm đội chiến tấn công của ông. Yamamoto biết những tàu chiến của Mỹ đâu. Phải chăng chúng do thám phía Nhật Bản và chỉ chờ ông ra tay tấn công là bọn chúng liền đập cho quân của ông te tua. khi ông cử những máy bay của ông đến Trân Châu cảng và nếu người Mỹ tìm thấy tàu của ông họ đánh chìm những tàu chiến của Nhật Bản và tất cả những máy bay chiến đấu cũng có thể bị bắn hạ.

      ra những con tàu cả Mỹ ở cách xa Trân Châu cảng hàng trăm hải lý. chiếc tập trận, 2 chiếc khác về hướng Midway mà hề nghi ngờ rằng người Nhật sắp sửa tấn công vào Trân Châu cảng, mà nếu nó có nghi ngờ chăng nữa nó cũng ở quá xa Trân Châu cảng để có thể quay về ngay lúc ấy. Ý tưởng gọi những máy bay của mình quay trở về nung nấu trong đầu Yamamoto, nhưng những chiếc tàu ngầm tấn công bất ngờ hàng mấy giờ trước đây rồi. Chuyện họ khám phá ra có mặt của những tàu ngầm này là chuyện thể tránh khỏi. Thế mà người Mỹ vẫn chưa báo động gì cả. Nếu quả họ biết mà vẫn án binh bất động để chờ quân Nhật tới cơ hội tấn công bất ngờ hoàn toàn biến mất. Thôi, đâm lao đành phải theo lao. Tư lệnh quân Genda biết rằng Yamamoto nghĩ gì, ông an ủi bạn mình.

      - Chúng ta còn tàu chiến được giấu kỹ. Trong trường hợp bị tấn công ông vẫn có thể lên tàu đó và tháo chạy.
      Yamamoto đáp:
      - ngồi lên mình hổ rồi cứ phải quất roi thôi, còn cách nào khác. Và thế là 190 máy bay chiến đấu của Nhật Bản vút lên nền trời xanh như ngọc ngay phía Trân Châu cảng vào ngày chủ nhật 07/12/1941. Tư lệnh Kimmel ra khỏi nhà sớm sáng ngày hôm đó. Ông đánh golf với bạn bè và các đồng nghiệp. Vừa mới bước chân ra ngoài ánh nắng mặt trời chan hoà tiếng điện thoại reo trong nhà.

      thành viên thuộc êkip cuả ông thông báo:
      - Thưa tư lệnh, tàu chiến của chúng ta có báo cáo rằng bắn chìm tàu ngầm của địch tìm cách tiến về phía Trân Châu cảng.
      - Báo ngay tin ấy về Washington. – Kimmel ngay tức khắc và trước khi ông kịp hỏi tiếp chiếc xe jeep đỗ xịch ngay trước cửa nhà ông, chuẩn bị đưa ông vội vã đến thẳng sở chỉ huy tại Washington. Ngồi sâu trong tầng hầm của trung tâm tình báo hải quân, viên sĩ quan đánh máy trẻ vật lộn với chiếc máy giải mã. Thurman đứng bên cạnh ta, chiếc thắt lưng quần của ông kéo cao lên tới tận ngực.

      Mỗi khi căng thẳng, ông thường kéo quần mình lên rất cao. - này con trai, lần đầu sử dụng máy này hả? – Ông hỏi.
      - Vâng, thưa ngài, là lần đầu tiên, thế nên tôi rất lo sợ, thưa ngài. Thurman hít hơi sâu, cố giữ bình tĩnh và quay sang chiếc máy giải mã làm việc chậm chạp. Những dòng chữ giấy trắng từ từ chui ra khỏi chiếc mãy ấy, những cuộc đàm phán hoà bình là vô hiệu. Phải chịu đó là quá đủ với Thurman.

      Ông chộp lấy điện thoại, quay số của các ban ngành lầu và khách sáo.
      - Chúng tôi vừa nhận được thông điệp từ phía Nhật Bản, nghe như lời tuyên chiến. Tôi ở dướinày đây, cố tìm cáchđể cứu cả thế giới, trong khi các người lại gửi cho tôi tay điện đàm viên với đám mụn nhọt có tuổi thọ còn cao hơn cả thâm niên đánh máy tính của ta. Tôicần giúp đỡ ngay bây giờ. Cám ơn nhiều! Từ trong thâm tâm, Thurman biết như thế là quá trễ, nhưng ông cố tự trấn tĩnh bản thân và tự thuyết phục mình rằng giác quan thứ sáu của ông lại báo nhầm rồi. Ông còn nhớ trong đời ông có từng bao giờ linhcảm lại đưa ra những thông điệp lầm lẫn. Khi vừa bước chân vào văn phòng, tư lệnh Kimmel nhận được những thông báo mới nhất từ tay viên trợ lý. này báo cáo lên: tình báo hải quân thâm nhập được vào mạng điện đàm từ Tokyo đến đại sứ quán Nhật Bản ở Washington.

      Tokyo chỉ thị cho nhân viên đại sứ quán của mình đốt hết tất cả tài liệu mật và đập tan các máy giải mã có trong toà đại sứ.
      - Thế bên phòng tác chiến kêu gọi các chỉ huy quân đội về tình trạng báo động chưa? – Kimmel hỏi.
      - Chưa, thưa ngài. Tất nhien lời chỉ dẫn của Tokyo cho tòa đại sứ Nhật Bản ở Washington phải là lời tuyên chiến. Tuy nhiên, sĩ quan chuyên nghiệp nào nghe những thông tin như vậy lại kết luận rằng: phải người Nhật chuẩn bị cho cuộc chiến lớn chống lại Mỹ.

      Tư lệnh Kimmel và đồng nghiệp của ông cũng chờ đợi điều tương tự sắp xảy ra. Nhưng nhũng thong điệp gửi từ Washington còn là lời báo tước nữa rồi, bởi vì khi những thông điệp ấy tới được tay Kimmel bom rơi như mưa bầu trời Trân Châu cảng. Khi đội máy bay đầu tiên của Nhật nằm trong bầu trời của Trân Châu cảng, chúng liền chúi mũi xuống đất, sà thấp xuống bay theo đội hình tấn công.

      Cảng ấy vẫn còn nằm yên lặng, thư thái dưới tầm bắn của những chiếc máy bay hung hãn, Đó là vào sáng chủ nhật, mọi khung cảnh, con người như còn ngái ngủ. Hầu hết những thuỷ thủ, lính tráng và dân thường đảo Oahu vẫn còn vùi đầu trong nệm êm gối ấm. Sắp sửa đến giáng sinh rồi, những hàng câu bên đường trang trí xanh đỏ và thơm ngát mùi mận chín. Trẻ con mặc áo lông, còn đàn bà phụ nữ ngồi đầu những chiếc xe hơi gia đình đến nhà thờ sớm để chuẩn bị cho lễ Giáng sinh được tổ chức hết sức tưng bừng vào năm nay. Trong khu cộng đồng các gia đình, lính tráng và sĩ quan, ngườ ta mặc những chiếc quần soọc dạo phố cùng những chiếc áo thun sặc sỡ đủ màu ra phía cửa trước để nhặt báo buổi sáng mang vào nhấm nháp bên ly cà phê. những boong tàu của con tàu chiến Arizona, đội kèn đồng từng đoạt giải nhạc vào đêm hôm trước tự cho phép mình tự thưởng quyền được ngủ trễ. Sáng ngày hôm sau, bên cầu tàu, lính kèn còn trẻ lo lắng luyện tập để chuẩn bị chơi lần đầu trong lễ chào cờ buổi sáng ngày hôm sau.
      ***

      chiến hạm West Virginia, Dorie Miller lau sàn nhà bếp. Bên ngoài khu vực nhà ăn, thuỷ thủ trẻ ngồi mở chiếc túi mà được nhận từ người bàn từ quê nhà. nhận được túi này từ lâu nhưng để dành mở nó ra chờ cho khi bạn bè ngủ say, chỉ có mình mới len lén mở chiếc túi, lòng tràn trể hy vọng. Khi mở chiếc gói giấy, đằng sau túi, phát ra nàng gửi cho tấm hính chụp chân dung của nàng cùng với chiếc móng thỏ sâu vào sợi dây chuyền. lính cảm thấy tim mình ấm áp lên bởi món quà từ quê nhà, đeo chiếc bùa hộ mệnh lên cổ. Ở trung tâm Washington, cặp mắt của Thurman càng mở lớn khi những dòng chữ in liên tục nối đuôi nhau ra khỏi máy giải mã, mối hữu hảo còn đến thời kì quan hệ thù địch giữa Mỹ - Nhật. những đỉnh núi nhìn ra Trân Châu cảng, những người bộ, dạo chơi, leo núi cắm trại ngủ suốt đêm lúc này lục đục dậy dần. Khi ánh bình minh vừa ló dạng, họ có cảm giác như những vị chúa tể tối thượng của đảo Hawaii nâng cả hòn đảo này lên mà lắc. Những thanh ấy đến từ trong lòng đất. Vị chúa tể của những cơn động đất Madame Pele chưa ra tay., tiếng gầm rít đến từ trung dày đặc những máy bay chiến đấu.

      Hàng chục, hàng chục chiếc máy bay như thế cắm đầu lao về phía Trân Châu cảng. biển, những con tàu đậu trong cảng vẫn yên ắng, động cơ lạnh giá và những chiếc neo yên tĩnh ngủ say dưới lớp cát trong lòng biển nơi bến cảng. Cách đó nửa hải lý, nhũng chiếc tàu thả ngư lôi của Nhật bắt đầu sà xuống thấp, chỉ cách mặt nước có vài bộ, tiếng động cơ của nó rối rít bởi phải giữ đúng cự ly. Còn phía đầu, những đội hình bay của các máy bay thả bom Nhật Bản sẵn sàng bay theo đội hình chờ nhấn nút cho bom rơi.

      Bên ngoài những sân bay xung quanh Trân Châu cảng, những chiếc máy bay của Mỹ co cụm lại chẳng khác nào đấm tàu thuyền neo đậu dưới kia. Máy bay có vũ khí, đạn dược, sẵn sàng để bay và hề được bảo vệ. con tàu chỉ huy, tư lệnh Yamamoto và đám tuỳ tùng của ông ta cúi người những chiếc bản đồ tác chiến chờ đợi tin tức báo về. Ngay trước cả khi tin tức của đợt ném bom đầu tiên quay về sở chỉ huy mệnh lệnh vho toán máy bay thứ hai hướng về Trân Châu cảng chủân bị cất cánh boong của chiếc hàng mẫu hạm khổng lồ. Vài phút sau khi đồng hồ điểm 8giờ sáng, hai viên thuỷ thủ đứng boong của chiếc tàu Mỹ Oklahoma, chiếc tàu đầy tự hào, bởi vì nó còn rất mới, rất đẹp.

      trong những chiếc tàu đẹp và tốt nhất của hạm đội. Bọn họ cùng nhau hút chung điếu thuốc và nhìn ra phía cảng yên tính, thanh bình. người trong số họ nhìn thấy được vài mày bay đầu tiên trong đội hình bay của Nhật Bản, ta chỉ cho bạn mình bảo:

      - Cậu nhìn kìa.
      - À, máy bay của bên quân đội ấy mà. - Bạn thân của ta đáp:
      - bay tập ấy mà. – Có thứ gì đó rớt ra từ chiếc máy bay đầu tiên và rơi tõm xuống làn nước xanh ngắt. chiếc máy bay vòng trở lại bỏ . - À, lại là thả thuỷ lôi trong cuộc bay tập ấy mà. - Họ nhìn theo những quả thuỷ lôi thi nha rơi xuống thành hàng thẳng đứng. Có vệt nước trắng màu bọt tung lên khi mỗi quả thuỷ lôi thả xuống. - Này, bây giờ cậu hãy nghe đây nhé! CÓ tiếng rầm rất nho thôi, khi những quả thuỷ lôi ấy chạm vào thân tàu đấy.

      Họ bình tĩnh ngắm nhìn với vẻ tò mò rất ngộ nghĩnh trong khi thuỷ lôi rơi như mưa xuống cạnh chiêcss Oklahoma ngay dằng sau đuôi tàu, sát vạch kẻ trọng tải. tiếng nổ cực lớn dựng lên bức tường bằng nước cao tới 50bộ chụp lên boong tàu hất đám thuỷ thủ và mọi thứ khác văng mạnh xuống biển ở phía thân bên kia tàu.

      Khi tiếng nổ cực lớn rộ lên khắp Trân Châu cảng vào ngày hôm đó, vẫn còn có những cư dân sống ở trung tâm Oahu cách đó chỉ vài dặm nghe thấy gì, nhìn thấy gì và hề biết gì đến cuộc tấn công cho đến khi cuộc tấn công chớp nhoáng này kết thúc.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 20

      Danny thấy ánh mặt trời nóng bỏng da mặt mình, nhận ra quả cầu đỏ rực ngay cả trưócc khi mở mắt ra nhưng chẳng phải cái ánh nắng chói chang đó làm tỉnh giấc. hỗn loạn kỳ khôi diễn ra xung quanh . Nó khác thường và đúng chỗ đến nỗi những linh cảm của phi công khiến thoát khỏi cơn sững sờ kinh ngạc cách nhanh chóng. dụi cặp mắt lúc này dang nhức nhối rồi mở mắt ra, cũng phải chớp mắt hồi mới thấy xnung quanh. thấy mình ngồi ghế trước của chiếc Buick. dọ dẫm để xem chuyện gì xảy ra và nhìn thấy áo sơmi của dúm dó nhàu nát.

      Rafe ngồi đó cũng vừa tỉnh dậy trong tình trạng chẳng hơn gì . Khác ở chỗ là Rafe nhìn thẳng lên nền trời, khuôn mặt gần như bất động, Danny nhớ tiếng động khủng khiếp làm thức dậy và cũng nhìn lên nền trời theo. Tiếng động mỗi lúc lớn hơn, ầm ầm như tiếng sấm dậy. Những ánh sáng nhảy múa mặt Danny lúc đó thoắt thoắt bởi những vật thể bay giữa và mặt trời. Đó là đội hình máy bay chiến đấu bay theo kiểu đội hình dày đặc. Chưa bao giờ Danny nhìn thấy nhiều máy bay như thế bầu trời Hawaii hay ở bất cứ đâu.

      nhìn sang Rafe và Rafe nhìn lại , cả hai đều tìm kiếm câu trả lời. Làm sao lại có những số lượng máy bay lớn như thế ở căn cứ cả Hawaii mà Danny lại hề biết nhỉ? Và bây giờ cả hai cùng hiểu ra vào cái giây phút ấy, những cơn đau đầu và những cơn đau bầm tím khắp cơ thể chợt biến .

      Rafe loay hoay hàng ghế trước trong khi Danny ngồi ngay vào sau tay lái. Chiếc Buick chồm lên phóng vè phía căn cứ. Tại Washington, Thurman đọc những dòng chữ đầu tiền thông điệp bí mật bắt được khi nó đeường đến từ Tokyp vào toà đại sứ Nhật Bản ở Washington và khi cả phần cuối cùng của cả thông điệp ấy chui ra khỏi máy giải mã khi ông biết rằng ông chậm chân mất rồi.

      Lời của thông điệp ra lệnh như sau: Thông điệp được gửi lúc 1h chiều, giờ phương Đông. Thurman nhìn lên chiếc đồng hồ lúc này ở Washington hơn 1h chiều từ lâu. Bức thông điệp này gần như là lời tuyên chiến có định thời gian chính xác. Ông tiến đến máy điệnt hoại gọi viên tư lệnh cao cấp nhất mà ông biết và ông thông báo gần như là trong cơn hoảng loạn, và giọng từ trong tiềm thức với ông, nhắc nhắc lại như đay nghiến: Trễ quá rồi! TRễ quá rồi! Trễ quá rồi! ….

      Ngày hôm ấy, chủ nghĩa hùng mang nhiều nhữngkhuôn mặt khác nhau. Khi lính danh dự con tàu chiến Arizona chỉ huy lễ chào cờ Hoa Kỳ mạn tàu cũng là lúc chiếc máy bay chiến đấu Zero đầu tiên xuất . Nó bay với tốc độ 250 dặm/giờ. Và chỉ bay cách mặt nước có 200 bộ, bắt đầu cuộc oanh tạc. Bom đạn như mưa lên boong tàu. Từ những khẩu súng, máy của máy bay chiến đấu Nhật Bản, những người lính hải quân vẫn đứng nghiêm tiếp tục buổi lễ chào cờ, nhiệm vụ đối với họ là thiêng liêng và bắt buộc. Và chỉ sau khi làm lễ xong, họ mới chạy đến bên vũ khí và bắn trả lại máy bay kích của địch.

      phi công được sử sách lưu danh lại chiếc Zoro trong khi sà xuống thấp hơn mặt đất xung quanh cảng chuẩn bị tấn công, ta nhìn thấy đám con nit chơi đùa phía dưới. này vẫy tay ra hiệu cho chúng chạy . Cái vẫy tay trong yên lặng nhưng là cử chỉ nhầm lẫn ảo chúng hãy di tản trước khi mối nguy cơ ập đến.

      Dưới cầu tàu của tàu chiến West Virginia, Dorie Miller làm việc. rửa chén đĩa và thay mâm của các thuỷ thủ da trắng vừa ăn sáng sắp xong. Vừa lúc ấy, thấy con tàu rùng mình, sức ép từ quả bom lam truyền đến từng thanh sắt con tàu. Tiếng máy bộ đàm ọ ẹ: Công bố tình trạng chiến đấu khẩn cấp! Công bố tình trạng chiến đấu khẩn cấo! Đây phải là cuộc tập luỵên thông thường!

      Mọi người bắt đầu chạy rầm rập những chiếc thang từ dưới hầm tầu lên boong tàu nhưng đợt rung chuyển thứ hai của quả bom kế tiếp hất họ lăn xuống. Dorie cố đứng cho vững thang, nhưng những người khác đứng ở những bậc thang phía ngã nhàp xuống hất lăn ra sàn. nhiều chuyện đáng nhớ xảy ra xung quanh . Viên thuyền trưởng của chiếc West Virginia. Mervyn Bennion chạy như bay đến phòng chỉ huy. Đến nơi, ông thấy hầu hết các nhân viên của mình bị thương nằm rên rỉ khắp nơi bởi sức ép của quả bom có trngj lượng là 500 cân. - Bình tĩnh ! Đó là mệnh lệnh đầu tiên của ông trong cuộc chiến .

      - Báo động cho thuỷ thủ đoàn chuẩn bị nhổ neo, quân y đâu đưa tất cả những người bị thương về ngăn bệnh viện ngay. Nào, chất hết lên và…. Đúng lúc ấy, buồng chỉ huy vỡ toác ra. mảnh kim loại văng ngang qua người thuyền trưởng Bennion, xé toạc bụng ông. Và ruột gan trào ra khỏi vết rách. Ông ngã xuống nhưng vẫn còn tỉnh táo. Ông thấy người quân y mà ông vừa ra lệnh bị bom xé tan thành từng mảnh.

      Thuyền trưởng Bennion hai tay ôm trước bụng giữ cho lục phủ ngũ tạng ở lại trong người mình, cố gắng đứng lên. Trong lúc giữ cho ruột mình khỏi lòi ra ngoài, ông vặnt hỏi: mình pải làm thế nào đây để cứu binh lính và cả tàu của mình? boong tàu gần ông, Dorie Miller ra trong ánh mặt trời. Nhìn thấy cảnh tàn sát và hỗn loạn ở khắp mọi nơi, viên sĩ quan mình đầy máu chộp lây vai và hét lên:

      - Chúng ta cần cái cáng thương, ở trong buồng chỉ huy ấy, nhanh lên! Dorie chạy xuyên vào đám lửa khói về phía buồng chỉ huy. tìm thấy lan can để trèo lên phía . đến buồng chỉ huy nhìn thấy những viên quân y vây lấy viên thuyền trưởng lúc này dã bị lòi ruột mà vẫn còn ra lệnh cho cấp dưới:
      - Thông báo bằng máy bộ đàm và chuẩn bị khai hoả súng lớn tàu!

      Dorie nghe Bennion gì rồi, Những chiếc máy bay Zeri của quân đội Nhật Bản vẫn tiếp tục cày xới những đường đạn máy lên thân tàu. Những vết đạn xé toạc hết buồng chỉ huy và vây xung quanh chân những người Mỹ co cụm gần đó. Dorie giúp sĩ quan quân y đưa viên thuyền trưởng xuống dưới. Dorie lôi chân ông, còn viên sĩ quan quân y kéo tay ông, xốc nách viên thuyền trưởng lên cao, cố lật nghiêng người làm Bennion đau điếng. Tay ông vẫn ôm chặt vết rách bụng. Dorie muốn tay hơn nhưng còn cách nào khác, đành nghiến răng như thể mình chịu cơn đau của viên thuyền trưởng và cố bước cho nhanh. Thêm nhiều loạt bom nữa nổ tàu West Virginia và chiếc tàu bên cạnh, những mảnh kim loại cứng bay chiu chíu trong làn khói dày xung qanh họ. Khi hộ đến bên chiếc thang xuống phía dưới hầm tàu phía dưới, Dorie đứng thẳng người, tay bám lên thang, tay kia ôm ngang người thuyền trưiửng như ôm con gấu nhồi bông. Viên sĩ quan quân y chờ boong nhinừ theo Dorie kịp khuất xuống phía dưới phía boong tàu tràng đạn súng máy từ phía sau trong đợt oanh tạc mới của máy bay Zero trúng ngang người viên sĩ quan quân y và găm lỗ chỗ thi thể của ta. xuống sâu dưới chiếc thang, Dorie còn cảm thấy sức nặng của viên thuyền trưởng nữa, nhưng có cơn đau khác mà biết, bị trúng dạn khiến Dorie Miller thấy đau nhói. Khi cả hai xuống đến bậc thang cuối cùng viên trhuyền trưởng thấy đau hơn lúc nào hết. Ông biết mình sắp chết.

      Ông ngắn gọn với Dorie:
      - Đặt tôi xuống đây . Dorie đặt ông xuống. ôm lấy thuyền trưởng Bennion trong khi ông này run lên trong cơn đau dữ dội trước khi chết.
      Trong lúc cả thi thể mình bắt đầu lên cơn co giật, thuyền trưởng bảo:
      - Hãy tìm viên sĩ quan điều hành và bảo ta chỉ huy con tàu cho tôi. Bảo ấy khởi động đầu máy và cung cấp đầy đủ đạn dược cho các tay súng tàu. Ông còn hết được mệnh lệnh cuối cùng. Dorie đặt đầu thuyền trưởng nhàng lên sàn tàu rồi quay trở lại chiếc thang leo lên cái địa ngục đầy máu lửa phía boong tàu. Lửa và khói khắp nơi, thậm chí mặt nước giữa các con tàu cũng cháy rừng rực, bởi vì dầu nổi mặt biển.

      boong tàu trơn trượt nhưng phải vì dầu mà vì máu. Máu tung toé khắp nơi, kèm theo đó là tiếng la hét trong cơn hoảng loạn, mọi người dường như di chuyển nhanh hơn là Dorie nữa, và hình như thời gian trôi chậm hơn. Người ta bỏ chạy tán loạn như thể trong lớp bùn dầy đặc và chiếc máy bay Zero gào thét qua làn khỏi đen, những kẩu súng của nó vẫn ngừng nhả đạn. Đạn trúng những người chạy tán loạn boong tàu và hất họ ngã nhào. Dorie tìm thấy viên sĩ quan điều hành bằng cách nào cũng còn nhớ nữa.

      gào lên:
      - thuyền trưởng bảo đứng ra chỉ huy mọi người tàu. Viên sĩ quan gật đầu và tiếp tục ra lệnh mãi. cũng chứng kiến được cảnh thuyền trưởng bị thương nên cũng lường trước được mệnh lệnh này. Thế rồi Dorie nhìn thấy cảnh đó, khẩu súng phòng có người đứng bên, bởi vì những tay súng bị chết rải rác ngay bên cạnh khẩu súng, với những lồng ngực bị xé toạc ra bởi súng máy của Nhật. Dorie chạy đến bên khẩu súng và bắt đầu nhả đạn bắn như điên lên trời. nhìn thấy băng đạn được gắn sẵn bởi người bắn súng hy sinh. Dorie Miller bắn như vãi đạn lên chiếc Zero lao tới thoắt thoắt trong làn khói đen đặc.

      Cứ thế, còn suy nghĩ gì nữa, liên tục nhả đạn lên nền trời. Những chuỗi kiện dồn dập diễn ra trong bầu khí hoảng loạn. tay súng bị chặn lại dưới con ràu Pennvylmvania, này vừa mới tắm buổi sáng xong bom bắt đầu nổ và làm rung chuyển cả con tàu. Tàu Pennvlmvania neo cầu cảng cạn. Nó chễm chệ ngự đống lá lớn và thế là lính này nghĩ rằng người ta kéo tàu xuống chỗ nước sâu hơn. biết thuỷ lôi thể đến gần được tàu của , mà tàu của bị thả bom, bom của Nhật. Và linh cảm của ngươi chiến binh bắt phải đánh trả lại bằng bất cứ giá nào, chạy lên thang, trèo lên boong, người chưa kịp mặc quần áo, chỉ có mỗi chiếc khăn tắm quàng ngang qua chiếc thắt lưng. bắt ddaauf những công việc bên khẩu súng của mình, khẩu đại bác. ngày trước đó, quên trùm tấm bạt lên cho khẩu cannon cuả mình. chạy đến bên khẩu súng và bắt đầu nhồi đạn vào. Những người khác trong thuỷ thủ đoạn chạy lên boong tìm cách chống trả và họ đến bên để giúp . biết bắn, nhưng trước đây chỉ bắn thử bằng đạn mã tử, với mục tiêu rất dễ ngắm và chẳng làm văng ra mảnh đạn nào.

      Tuy nhiên, vẫn hy vọng mình có thể bắn trúng chiếc máy bay Zero bay đầu mình và khiến chiếc máy bay khốn kiếp ấy pải hạ cánh. bắn loạt đạn đầu và tiếng súng nổ ring chuyển cùng luồng hơi của khẩu đại bác thổi tung chiếc khăn tắm vắt ngang người . chửi um sùm và chụp lấy chiếc khắn cuốn quanh người trong lúc bạn mình nhồi đạn vào khẩu đại bác. Họ cứ thế bắn mãi, và mỗi khi viến đạn phóng vụt luồng hơi phụt ra từ khẩu súng lại thôi tung chiếc khăn tắm rớt xuống chân lính trẻ.

      Cuối cùng, thuỷ thủ chịu nổi nữa đứng lên cởi quần đùi ra đưa cho và bảo:
      - Này, tớ chán phải nhìn cái mông của cậu lắm rồi đấy! Và Thế là cả hai quay trở lại với khẩu súng. boong những chiếc tàu khác, cảnh hỗn loạn tương tự vẫn diễn ra, những tay súng tìm thấy những thùng đạn ủa minh, nhưng thùng đạn khoá. Chạy tìm cái búa để mở thùng đạn ra bên trong lại chẳng có viên đạn nào Những sĩ quan chịu trách nhiệm chỉ huy cố tìm cách trấn tĩnh binh sĩ mình trong cảnh hỗn loạn. Những sĩ quan đưa tin bị bắn hạ từ khắp nơi. Ngay trung. cảnh tượng cũng hỗn loạn, chẳng phải vì đạn mà còn vì những mảnh kim loại và những tấm sắt văng ra từ các con tàu bị nổ tung bởi bom hoặc ngư lôi.

      thuỷ thủ thấy bạn mình ngã gục xuống khi mảnh kim loại sắc nhịn phạc mất cặp mông của người bạn thân. Chưa bao giờ họ thấy thân thể bị cắt rời ra như thế. Cái mảnh sắt nguyên nhân của vụ phẫu thuật bất đắc dĩ nọ rơi ngay đến chân của viên thuỷ thủ ấy. nhặt nó lên, bỏ vào trong chiếc hộp dầy và mỗi khi sau này gặp bạn, họ thường lấy cái vật đó ra và cùng kể về những kỉ niệm xưa. Những người sống sót vẫn còn nhớ mãi những hình ảnh bạn mình bị xé tan ra thành từng mảnh, bị đót thành tro ngay trước mắt họ, hoặc có những người gào thét trong những cơn đau thể nào tưởng tượng nổi. Họ nhìn thấy những hình ảnh ấy chỉ trong giấc mơ mà còn trong những khoảng thời gian bất định suốt cuộc đời về sau. Họ bất chợt nhớ lại những gì diễn ra vào ngày hôm đó cho dù phải sống với những ký ức khủng khiếp đến như thế họ vẫn cứ là những người may mắn trong cái ngày định mệnh ấy.

      Evelyn thức suốt đêm. Cú sốc khi thấy Rafe trở về khiến nàng còn nhận ra đâu là ngày đâu là đêm nữa. Nàng cảm giác mình còn có khả năng ngủ lại như trước đây, mắt cứ chăm chăm nhìn lên trần nhà. Suốt 1 đêm dài, nàng đợi nhiều giờ liền bên ngoài doanh trại. Nàng chờ Rafe hoặc Danny hoặc cả hai cùng quay lại với nàng và với nàng rằng: Nhờ phép lạ, họ lại được ở bên nhau. Được với nhau rằng hạnh phúc biết bao! Yên lành biết bao! Họ vượt qua tất cả định mệnh trớ trêu để lại được lần nữa sống với nhau như ngày xưa. Đó là phép lạ mà nàng dám nghĩ tới, thậm chí dám cầu xin nữa. Bởi vì quá vô duyên khi cầu xin chúa trời thứ mà thể nào có được. Đặc biệt là nàng cảm thấy mình có lỗi với tình trạng tuyệt vọng ngày hômnay. Khoảng hai tiếng trước bình minh, nàng bỏ vào trong doanh trại nằm lên giường, vẫn mặc quần áo từ tối hôm trước và cảm thấy giấc ngủ xa vời hơn lúc nào. Mõi thời khắc trong cuộc sống của nàng, cuộc sống bắt đầu vào cái giây phút nàng gặp Rafe và kết thúc vào lúc cùng Danny rời nàng trong màn đêm đen kịt của cái buổi tối dường như vô tận này. Giờ đây, những trớ trêu của cuộc sống cứ nhảy múa trước mắt nàng, ngay cả khi nàng nhắm chặt hai hàng mi. Khi mặt trời vừa lên, nàng ngồi ở góc giường với quyển nhật kí mở rộng trước mặt. đoá hồng của Rafe bên cạnh bức thư của Danny. Nàng chằng còn lo Betty trở về từ ca trực của nàng và nhìn thấy nàng trong tình cảnh ấy. Nàng nóng lòng muốn tâm với bạn, cảm thấy nhõm nếu được gục mặt vào vai bạn kóc cho thoả. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, đồng hồ chỉ hơn 8h sáng, Betty sắo về nhà rồi đây. Đúng lúc đó, Evelyn nghe tiếng ì ầm từ phía xa xa lúc đầu nàng tưởng đó là những tiếng súng của bên hải quân. Nàng từng được nghe những khẩu đại bác gầm lên những con tàu chiến vào ngày 4/7, ngày lễ quốc kánh, ở cái căn cứ hải quân mà nàng được thực tập. Nhưng tiếng súng ày nghe vang rền hơn và nó cứ kéo dài mãi, tiếp tục mãi.

      Tại sao người ta lại bắn đại bác trong ngày chủ nhật nhỉ? Nàng thầm nghĩ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổvà nhìn thấy những đám mây khoí dày đặc cuồn cuộn bốc lên bầu trời và lúc đó nàng bieets mà còn phải nghi ngại gì nữa. Rằng tất cả nhiững thanh nàng nghe trước đây là tiếng nổ của những đợt bom. Ôi trời ơi! Mọi người đến bệnh viện ngay! Nàng gào lên, chạy từ phòng này sáng phòng khác, gõ vào từng cánh cửa của những người bạn y tá trong đội. Khi Barbara và Sandra lăn ra khỏi giường chộp lấy quần áo. Evelyn chạy ra ngoài hướng về phía bệnh viện/ Những máy bay này trông rất là lạ. Phải rồi, đó là những chiếc Zero của Nhật. Nó sà xuống thấp và trở nên to lớn khổng lồ ngay đầu nàng. Nó chỉ cách ngọn của mấy cây cọ già có chút đỉnh và chúng bay ngay phía đằng sau khu nhà của các y tá.

      Nàng nghe có tiếng đạn súng máy cày sới tường nhà và tiếng đạn xé gió bay trong khí. Nàng biết có phải bọn chúng nhằm vào nàng mà bắn hay . Nhưng nàng cũng thể hoảng sợ hơn được nữa. Nàng đến bệnh viện nhào vào bên trong thở hổn hển, nàng thấy ba y tá ở đó. ràng là đến để nhận ca trực của ngày chủ nhật. Họ ngạc nhiên nhìn nàng, mắt mở to chờ nàng bảo họ nên phải làm gì. Evelyn cuống cuồng chạy vào bên trong lôi ra những hộp lớn đựng đầy quân y, quân dụng, Barbara và Sandra ra ở phía cánh cửa chính, cả hai đều hoảng sợ.

      - Lôi mọi thứ ra ngoài hết! – Evelyn la lên ra lệnh cho các bạn mình và cả những y tá khác nữa. – Bông, băng, kim tiêm lôi ra hết! Có tiếng bom nổ gần phía ngoài. Tiếng bom nổ gần đến nỗi nó làm những cánh cửa gỗ của bệnh viện rung lên bần bật.
      - Bọn chúng đến gần hơn rồi kìa! – Sandra thét lên trong cơn kinh hoàng. Evelyn dừng lại và lắng nghe. Thêm tiếng bom nữa ở phía ngoài nghe cũng vẫn rất gần. suy nghĩ khủng khiếp loé lên trong đầu nàng.

      Chạy theo tôi! Nàng gào lên. Barbara và Sandra theo sát chân nàng. Họ chạy dọc theo hành lang của bệnh viện vào trong phòng bệnh, nơi đó có 4 người đàn ông nằm trị thương từ tai nạn đụng xe Jeep. Chân tay họ được bó bột và treo lên đầu giường. Vì chân tay bị treo như thế cho nên họ lai nghe tiếng bom nổ rất gần và thế là họ kêu cứu. Evelyn chạy về phòng quân nhu mang theo dao và bông băng đưa cho Barbara, Sandra và nàng cũng giữcho mình bộ. - Cắt hết dây xuống! Đưa họ ra càng xa cửa sổ càng tốt – Evelyn nhảy lên chiếc giường gần nhất cắt những sợi dây cho người bị gãy cả hai chân. ta rên rỉ kh chân mình rơi phịch xuống giường. Cố nén đau, ta cứ nhắc nhắc lại: Cảm ơn! Cảm ơn! Nàng đưa ta ra kỏi giường, lôi ta vào bức tường xa nhất khỏi cửa sổ. Barbara và Sandra cũng làm theo nàng và bác sĩ cùng ý nghĩ với Evelyn cũng ra nơi ngưỡng cửa, miệng tuôn ra cả tràng mệnh lệnh trong khi ông ta thẳng vào trong. Y tá cuống cuồng lôi nhưng bệnh nhân của mình đến sát tường.

      Sau đó, họ dựng những tấm nệm lớn che những cửa sổ,làm như thể những trái bom ở ngoài kia có thể nhảy qua cửa sổ bước vào trong bệnh viện bất cứ lúc nào, như thể gã khổng lồ vô hình với những bước chân phát ra những tiếng nổ khủng khiếp. Evelyn cùng các y tá khác và bác sĩ lôi những tấm chăn nệm quàng lên người bệnh nhân và quàng lên cả người họ trong khbom vẫn ngớt nổ như những tiếng sấm động ngoài bệnh viện. Những mảnh bom làm tường bệnh viện bể ra từng lỗ lớn và cửa kính bể tan nát. Cũng may, những mảnh ấy văng vào những tấm thảm chắn hết các cửa ra vào và cửa sổ. Họ chờ đến lượt bom kế tiếp nổ ngay đầu, nhưng nó đến. - Mọi người sao chứ? – Bác sĩ hỏi, ngẩng cao dầu. - ai bị vết sước , mọi người còn sống. - Ôi, cảm ơn Đức mẹ lòng lành. – Evelyn nghe thuỷ thủ được nàng kéo đến nơi an toàn thầm. Nàng nhìn ta rồi lại nhìn sang chiếc giường mà ta vừa nằm cách đó có mấy giây. chiếc giường nền lò xo vẫn để tấm nệm có mảnh kim loại nặng đến 5 pound và còn bốc khói.

      Sau khi làm chuyến hải hành đến quả bom vừa phát nổ xuyên qua tường và nằm gọn chiếc giường ấy. đội hình bay rất lớn của những máy bay thả bom của Nhật tiến đến gần Trân Châu cảng. Ở độ cao 40 ngàn bộ, Yamamoto ra lệnh cho họ trang bị để bay ở độ cao hiếm có ấy để ông có thể vơ được số lượng máy bay lớn nhất nhắm vào mục tiêu trong khoảng thời gian ít ỏi nhất mà bị tấn công trồng chéo lên nhau.

      Những máy bay thả bom của ông được thiết kế để bay đúng theo đội hình hết sức chặt chẽ. đội hình bay đông đảo gồm các máy bay ném bom của Nhật Bản đến gần Trân Châu cảng ở độ cao 12 ngàn sải. Yamamoto ra lệnh cho những chiếc máy bay này phải được trang bị đầy đủ vũ khí, khí tài để bay ở độ cao như vậy. Nếu được như thế, ông ta có thể cho lượng máy bay dày đặc nhất tấn công vào mục tiêu trong thời gian ngắn nhất mà tránh đến mức tối chiếc máy bay này va chạm vào nhau. Và những chiếc máy bay của Yamamoto bay theo đội hình chính xác đến từng mét. Yamamoto tính toán chi ly đến nỗi những chiếc máy bay bỏ bom của Nhật Bản được giao nhiệm vị tiêu diệt tàu chiến của Mỹ. Đội bay này được huấn luyện nhiều giờ trong những lần tập trận, cả bằng những bức ảnh chụp từ và những con tàu thu bập bềnh trôi khu cảng mô hình.

      Để giúp cho phi công nhận được mục tiêu của mình, chiếc máy bay thả bom thuộc đội hình bay hướng tới con tàu Arizona thực nhiệm vụ rất tốt. Nhưng Yamamoto thể hy vọng nó có thể thực chính xác nhiệm vụ được giao trong ngay đợt bom đầu tiên được thả xuống.. Khi toán máy bay này đến gần nơi thả neo của những con thuyền phía dưới, qua ống ngắm, phi công thấy những con tàu bập bềnh sóng nước hệt như những chiếc tàu thuỷ đồ chơi của trẻ con. Phi công lái máy bay thả bom ghi nhận tên của những chiếc tàu vượt qua tâm nhìn của ta.

      ta lẩm bẩm: - West Virginia, Oklahoma. có thể nhận diện được những con tàu này, mặc dù có vài chiếc bốc cháy và ta lo ngaị rằng khói ngăn tầm ngắm của tới chiếc Arizona, nhưng khi nhìn thấy cái chiến hạm ấy, linh tính mách bảo cho ta đó là chiếc tàu nằm ở giữa, ta kéo chiếc cần của bộ phận điều khiển thả bom và xuất rơi xuống dưới. ta nhìn theo quả bom rơi về phía con tàu. ta biết những cái chân càng của đuôi trái bom xoay tròn trong khí. ta đếm từng giây và ngày càng nhanh hơn.

      Kíp của trái bom này nổ chậm sau va chạm đầu tiên cho phép nó rơi sâu vào trong lòng con tàu, phát nổ và xé toạc từ lòng tàu lên phía . ta có thể nhìn thấy các khoảnh khắc khi trái bom lần đầu tiên tiếp xúc với boong tàu bằng gỗ tốt và đâm thủng boong tàu ấy. Tầm nhìn của máy ngắm máy bay được tốt lắm, chỉ vào khoảng 1/10 giây để cho sức mạnh của trái bom, và tốc độ của nó mang nó xuyên qua hết tầng này đến tầng khác của con tàu, vào thẳng trong kho chứa đạn của con tàu ấy. Trong kho có khoảng 200 ngàn kg thứ bột thuốc nổ màu đen nằm cạnh những trái đạn đại bác xếp thành hàng phía trong. Vụ nổ xảy ra ngoài sức tưởng tượng. 1200 người chết ngay lập tức. Tay bắn bom người Nhật Bản tự hỏi: Trong giây phút ngắn ngủi, nếu như trái bom của ta bắn trượt much tiêu và bị dòng nước đen ngòm dưới kia nuốt chửng mà phát nổ chuyện gì xảy ra.

      Thế rồi ở độ cao 12 ngàn feet, ta nhìn thấy con tàu Arizona bị hất tung lên , sàn tàu gãy làm đôi, những thiết bị và các bộ phận bên trong văng tung toé ra ngoài trong giây phút trái bom phát nổ. Nhiều người boong bị văng lên, lớp dầu cháy rừng rực nổi mặt biển. Dầu là của những con tàu khác bị bắn bể từ trước. Vụ nổ đưa nhiều tấn mảnh vỡ tầu quăng lên trung và lại lần nữa rớt xuống mặt nước với [] khủng khiếp giáng xuống tàu Arizona và những thứ bên cạnh. Chiếc tàu West Virginia thả neo bên cạnh tàu Arizona bị xé ra thành từng mảnh , nhấp nhô máu tươi và cháy xém khắp nơi. Những khẩu súng bị ném tung lên trời như những cục điện thoại bằng sắt và những mảnh của hiếc Arizona to bằng xỡ những ngôi nhà lưu động rơi như mưa xuống phía dưới.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :