1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trân Châu Cảng - Randall Wallace (34 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 10
      Danny và những người còn lại trong đội bay đến Hawaii. máy bay chất đầy những thùng nhiên liệu, chỉ để hở ra lối . Những người máy bay chưa hề bị say và chóng mặt khi ở trước đây, nhưng chuyến bay này ai cũng phải nôn ra mật xanh mật vàng - ngay cả những người trong đội bay. Phải mất 5 tiếng đồng hồ từ San Fracisco, sau đó bay thêm 3 tiếng nữa từ bờ biển và rồi đột ngột hạ cánh vào sáng sớm ngày hôm sau. Đối với những người chuyến máy bay ấy, khi đứng mặt đất họ có cảm giác lạ lùng.

      chiếc xe buýt của quân đội sơn màu xanh lá cây đưa họ về căn cứ và thả họ với những chiếc ba lô gọn ngay trước cánh cổng của doanh trại. Lúc ấy khoảng 11h trưa, giờ địa phương. Thấy những cây cọ, những đám cỏ dày xanh mát và những bụi hoa kỳ nở rộ toả hương thơm ngào ngạt, Anthony thốt lên:

      - Hawaii đây sao? Quả là thiên đường.

      Danny gật đầu, khoác ba lô lên vai.

      - Phải. Đúng là thiên đường. Chúng ta đến đây để bảo vệ tàu đánh cá và du khách đến phơi nắng.

      Anthony, Red và Billy đưa mắt nhìn nhau khi họ theo chân Danny bước lên bậc tam cấp của doanh trại. Danny trong tâm trạng khó chịu sau khi trải qua cuộc hành trình dài. Từ khi Rafe bỏ , Danny luôn cảm thấy bứt rứt vì ngay khi bạn quyết định như vậy, cũng có thể theo bạn mình. Nếu vậy lúc này đâu có ở cái thiên đường vùng Thái Bình Dương này mà sát cánh chiến đấu với Rafe ở bờ bên kia của Thái Bình Dương rồi.

      Họ vào đến doanh trại, và Danny ngừng lại, những người khác đầu cúi thấp vì chiếc ba lô nặng trĩu đâm sầm vào lưng như thể xe hơi va vào nhau đường cao tốc khi gặp cố vậy. Điều làm Danny sửng sốt là quang cảnh những phi công ngủ say. Mặc dù gần 12 giờ trưa mà họ vẫn còn vùi mặt trong chắn ấm nệm êm.

      - Billy ạ! Tin nổi trời, giờ này mà vẫn còn ngủ!

      Red lắp bắp:

      - Hình như chúng say…say..say hết rồi phải ?

      ràng đúng. Đám phi công say ngủ kia mặc những chiếc sơmi bằng lanh rực rỡ của vùng Hawaii. Từ những chiếc áo này vẫn còn bốc lên mùi men bia vương vất từ tối hôm qua. Danny ngừng lại lát rồi la lớn:

      - Thức dậy mau! Ra khỏi giường ! Quân khủng bố trời đến đây.

      Vài người ngái ngủ rên rỉ và lật gối lên che đầu. Chỉ riêng chàng phi công nằm gần cửa nhất ngồi lên. La bàn có bao nhiêu hướng tóc ta dựng lên chĩa ra đủ bấy nhiêu hướng. Lưỡi lùng bùng trong miệng như thể vừa nếm phải vị gì rất khó chịu. Danny và những người mới đến chỉ còn biết lắc đầu khi thấy này thò chân ra khỏi giường. Khi chân vừa chạm đất, ta giật nảy mình lên như thể cảm giác được điều gì xuyên thủng bộ não ngập tràn hơi bia của mình. ta co chân lên và nhìn vào lòng bàn chân, có vết xăm gan bàn chân. ta cố chớp mắt như thể cố nhớ ra tại sao lai có vết xăm ấy.

      - Này, kia! Mê man bất tỉnh từ bao giờ vậy?

      - Con thằn lằn đâu rồi? - chàng kia đầu óc vẫn còn ù ù đáp lại.

      - Con thằn lằn nào?

      - Con thằn lằn tối qua vẫn còn nằm ngủ trong miệng tôi ấy.

      Danny hỏi trống :

      - Trời ơi! Đây có còn là căn cứ quân nữa vậy?

      Nghe tiếng còi tập họp rít lên the thé, mệnh lệnh ngắn gọn được phát ra loa. Viên sĩ quan boong tàu thông báo:

      - Tư lệnh Hurk Ben Kimmel đến.

      Kimmel, chỉ huy trưởng của hạm đội Mỹ ở Thái Bình Dương, lúc này boong của tàu chiến có tên là West Virginia. Tàu West Virginia cũng giống như các con tàu khác cùng loại có tên Tennessee, Nevada, Missouri và Arizonna đều là những tàu chiến cực lớn. Chiều dài của nó chỉ kém tàu Titanic vài sải và trọng tải lớn hơn nhiều. Những khẩu súng khổng lồ có thể bắn những viên đạn xa đến 20 dặm. Sức công phá của mỗi con tàu khủng khiếp. Thêm nữa, nó còn mang theo cả những lực lượng chiến đấu thiện chiến từng gây kinh hoàng cho những tàu thiện chiến khắp nơi vùng biển Thái Bình Dương. Nhưng đó chưa phải là tất cả những gì tư lệnh Kimmel nắm trong tay. Những phương tiện chiến tranh của hải quân tiên tiến nhất là những con tàu mẫu hạm chứ phải chỉ là tàu chiến. Nó là thứ vũ khí thống trị những căn cứ biển trong tương lai. Mặc dù những tàu hàng mẫu hạm ấy mang theo nhiều máy bay mình của thân tàu lên có thể hàng trăm dặm. Nó có thể tấn công mục tiêu đất liền cũng như các mục tiêu là những con tàu chiến của kẻ thù biển. Nó cũng có thể thả bom và thực hành những cuộc oanh tạc có quy mô. Kimmel có trong tay hai tàu hàng mẫu hạm như vậy. Cả hai loại đều thả neo ở Trân Châu cảng.

      Tàu chiến xấu xí, chỉ dùng đến khi nào thể đừng được mà thôi. Có thể tàu chiến trông xù xì và ghê gớm như con khủng long. Nó chỉ giống như tàu chuyên làm nhiệm vụ hộ tống mà thôi. Nhưng tàu hộ tống trong con mắt của thủy thủ còn đẹp hơn cả tàu chiến. Chưa vị tư lệnh nào đời được đặt chân lên chiếc tàu đẹp như chiếc West Virginia. Nhìn từ mũi tàu cho đến chiếc đuôi tàu nhọn hình mũi tên người ta mới có thể thấy hết sức mạnh của nó. Với những khẩu súng khổng lồ rải đầy boong tàu chĩa nòng lên trời.

      Viên sĩ quan hô lớn:

      - Tư lệnh lên boong!

      hàng những chàng thủy thủ trong những chiếc áo quân phục còn mới tinh dậm gót giầy đứng nghiêm chào rất đều khi Kimmel rời cầu tàu bằng bê tông bước xuống con tàu chiến và đáp lại chào đón của thủy thủ. người coi trọng những nghi lễ, nhưng ông còn là lính trẻ mà hễ nghe tiếng kèn lệnh là trong lòng háo hức hẳn lên. Nhưng ông thấy thủy thủ của mình mạnh mẽ trong nghi lễ tiếp đón như thế nào. Nhìn những khuôn mặt tự hào ngẩng cao đầu của các chàng thủy thủ, ông biết những người có được vẻ tự hào như thế chắc chắn đều là những người chuyên tâm trong nhiệm vụ chính đó là tra mỡ, bôi dầu bảo dưỡng vũ khí tàu chống rỉ sét do nước biển tràn vào ăn mòn phá hoại tàu biển cũng như vũ khí tàu, lo dọn dẹp kho vũ khí và phân biệt kích cỡ của các loại nòng súng khác nhau được trang bị tàu. Tóm lại, họ làm tất cả những gì có thể của người lính trong thời bình. Giữ cho con tàu như thế này có thể hoạt động như loại vũ khí có hiệu quả.

      Tư lệnh Kimmel bên cạnh thuyền trưởng duyệt đội quân danh dự là những chàng thủy thủ đứng trang nghiêm. Vừa ông vừa :

      - Cậu chuẩn bị tinh thần cho lính của mình tốt đấy. Tớ thích thế. Báo động giả từ Washington nhiều khi làm chúng ta phát điên lên. Theo tớ, những báo động kiểu đó bao giờ thực xảy ra đâu.

      Thuyền trưởng gật đầu. Ông chẳng biết gì bây giờ. Kimmel thông báo cho tất cả các thuyền trưởng của những tàu chính trong hạm đội của ông này, những lời cảnh báo ông nhận được từ phòng tác chiến và họ ngay lập tức có kế hoạch phù hợp với từng hoàn cảnh nhưng những lời cảnh báo đôi khi trái ngược nhau. Những người Nhật gây chiến với những nước láng giềng, ai cũng biết thế và chuyện đó xảy ra nhiều năm nay rồi. Phía Nhật Bản có khả năng tấn công những mục tiên khắp vùng biển Thái Bình Dương này. Nhưng Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất hành tinh, vậy tại sao quân của ông cũng phải đặt trong tình trạng báo động mà mãi vẫn chưa thấy tình trạng nào xảy ra.

      Cuộc thanh tra của Kimmel bị gián đoạn, trong những trợ lý của ông vừa đến mang theo thông điệp tay phải. này đưa mảnh giấy gấp đôi cho Kimmel và thông báo:

      - Thưa tư lệnh, tin từ Washington.

      Tư lệnh Kimmel ngưng cuộc thanh tra giữa chừng đọc những thông điệp từ Washington đủ quan trọng khiến người ta phải đưa tận tay ông và bắt ông phải lập tức để ý đến nó. Thông điệp này ngắn gọn khiến Kimmel nổi điên. Ông trả tờ giấy lại cho trợ lý, cố ngăn cơn giận dữ giọng nhàng:

      - Làm theo !

      Sau đó ông quay lại tiếp tục cuộc thanh tra.

      Tư vấn về chiến lược chiến thuật đứng đàng sau trong đám nhân viên theo tư lệnh. Đến cuối hàng, lính thủy thủ vẫn đứng nghiêm chào. Tư lệnh với viên tham mưu trưởng:

      - Với hạm đội như thế này, tôi cứ tưởng mình kiểm soát được cả nửa quả địa cầu. Thế nhưng họ cứ liên tục đến điều tàu của chúng ta nơi khác. Bây giờ tôi lại nhận được lệnh phải gửi 20 tàu chiến cho hạm đội Đại Tây Dương cùng với tất cả những vũ khí phòng đó. Cấp hiểu chúng ta phải đối mặt với những nguy hiểm ở đây sao?

      Quân sư quạt mo của ông trả lời:

      - Tôi xem xét kỹ những phong cách về chiến thuật mà cấp vừa gửi cho chúng ta. Rất có thể người Nhật tấn công từng căn cứ chính vùng biển Thái Bình Dương này. Và nếu họ làm thế nhất định chúng ta thua mất.

      - Cấp biết vậy sao họ còn cứ rút tàu của chúng mình về mãi.

      - Chiến ở châu Âu ác liệt hơn ở đây và vì thế họ nghĩ ở đó gặp nhiều nguy hiểm hơn. Cấp cho rằng ở đảo Trân Châu này quá nông, cho nên rất ít khi có khả năng bị tấn công bằng ngư lôi. Nhưng mạng lưới bảo bệ dày đặc xung quanh Trân Châu cảng này thế này, chúng ta chỉ còn quan tâm đến khả năng có thể bị phá hoại ngầm từ bên trong. Để đối mặt và phá tan mưu phá hoại ngầm ấy chúng ta gom máy bay lại để có thể bảo vệ phi công cùng vũ khí dễ dàng hơn. Về phận Trân Châu cảng an toàn lắm, những nơi khác dễ tấn công hơn nhiều. Ở đây là nơi kín đáo nhất.

      Họ đến cuối boong tàu. Kimmel gật đầu với thuyền trường, và lệnh cho các thủy thủ trở về tư thế nghỉ. Lát sau ông :

      - Nếu kẻ thù đủ thông minh, chúng đánh ta vào đúng nơi mà chúng ta nghĩ là an toàn nhất. Giám sát chặt chẽ những thông tin liên lạc từ phía Nhật Bản, cậu cũng phải thông báo cho Washington để họ cũng tập trung vào kế hoạch này.

      Với khung cảnh thiên nhiên nên thơ và mật độ dân Nhật Bản đông đảo, những hòn đảo ở Hawaii luôn quyến rũ du khách đến từ địa phận chính của Nhật Bản. Người Nhật rất thích du lịch, và thói quen của họ là ghi hình lại những chuyến du hành bằng máy chụp ảnh. Vào năm 1941, trong đám du khách đông đảo ấy có người bộ từ vùng Oahu, ngừng lại nhìn toàn cảnh, sau đó rút trong chiếc túi du lịch ra chiếc máy chụp hình đời mới nhất có gắn ống kính loại chuyên dùng. quay về phía Trân Châu cảng và bắt đầu bấm máy.

      Quanh Trân Châu cảng, những du khách khác đều có hành động tương tự. Có người còn đặt chỗ trước để thuê chiếc máy bay riêng trong vòng giờ. Từ máy bay riêng, họ có thể nhìn và chụp hình cảng Trân Châu từ trung.

      tuần sau, những tấm hình mới được gửi đến hòn đảo xa xôi của Nhật, náu mình trong hải cảng có địa hình và độ sâu của mực nước biển giống hệt như hòn đảo Trân Châu. Ban tác chiến của tư lệnh Yamamoto rất cần những tấm ảnh này. Họ xây dựng mô hình thu của hạm đội Mỹ. Mô hình này lớn đến nỗi đám kỹ thuật viên người Nhật phải lội nước cao đến đầu gối để lắp ráp những con tàu mô hình giống y như và đặt chúng ở những vị trí phù hợp với những bức hình mới nhận được của các điệp viên tình báo. Vị trí của các con tàu khiến nhân viên của Yamamoto phấn khởi hẳn lên. Lúc này họ túm tụm ngắm nhìn la bàn vừa mới hoàn thành, tay là những tấm hình mới nhận.

      - Nhìn những con tàu xem, chúng tụ lại chỗ trông ngon ăn quá. - Genda hồi hộp.

      sĩ quan khác thốt lên:

      - Cả mấy cái máy bay chiến đấu nữa, người Mỹ gọi chúng là gì nhỉ?

      Yamamoto lặng lẽ :

      - Người Mỹ gọi chúng là gì quan trọng. Này từ lệnh trưởng binh chủng quân, ông chuẩn bị cho cuộc diễn tập chưa đấy?

      Trước đây ông bảo Genda phải tính toán làm sao giảm thiểu mọi trở ngại. người như Yamamoto, đầu óc chiến lược của ông ta được nghiên cứu kỹ từ C. Hickman cho tới Robert E.Lee hiểu rằng máy bay chiến đấu thành công hay thất bại phải do nó là máy bay của Mỹ hay Nhật mà do nó có được đào tạo về cơ bản chu đáo hay . Dù Yamamoto biết những sĩ quan của ông như những người Nhật khác thường chấp nhận mệnh lệnh mà hề thắc mắc, nhưng ông vẫn muốn họ phải ra tay và đảm bảo thành công, nhất định phải trở thành và kế hoạch táo bạo của họ nhất định phải thành công.

      Genda làm mô hình cũng dễ dàng như đứa bé vẽ nguệch ngoạc tờ giấy. Mô hình của ông ta giống như . Trời xanh, nước xanh, cát vàng. Mực nước trong và nông đến độ có thể thấy mặt biển cách dải đá ngầm ở Trân Châu cảng bao sâu.

      - Chúng ta sản xuất những loại ngư lôi đặc biệt, có thể tấn công ở mực nước cạn như Trân Châu cảng.

      chiếc bàn dài gần mô hình nước của Genda có đặt quả ngư lôi , Genda gỡ nắp tháo hộp bằng gỗ để mọi người thấy quả ngư lôi hơn. Các kỹ sư chế tạo loại ngư lôi mới có trọng lượng hơn loại ngư lôi thông thường, bởi vì những cái vây của nó làm bằng gỗ cho phép quả ngư lôi có thể di chuyển trong mực nước cạn ở bến cảng nọ.
      *

      ngày nữa lại qua , rời khỏi bầu trời ầm ĩ tiếng súng bom, đội Spitfire hạ cánh. Những chiếc máy bay này nhận thêm nhiều vết đạn và những cú chạm trán khốc kiệt . Rafe là người cuối cùng cho máy bay hạ cánh đường băng. Máy bay của bắn rơi máy bay dấu thập ngoặc, đánh dấu bảy lần bắn rơi máy bay của địch.

      cho chiếc Spitfire của mình trượt đường băng và ngừng lại. Sau đó, nhận ra Rian Mac Fardern đến gặp. ta là thợ máy người Scotland, chuyên phụ trách máy bay của , nhờ có mà máy bay của Rafe chiến đấu mệt mỏi. Rian trong nhiều tháng nay tiếp xúc rất nhiều với viên phi công người Mỹ, cũng tận tình sửa chữa con chim sắt cho Rafe, lúc này đây, sau khi Rafe tắt động cơ, kể tình trạng của chiếc máy bay khiến Rian phải rên lên:

      - Lạy chúa tôi!

      Vừa nhảy khỏi buồng lái, Rafe vừa kể những hỏng hóc của máy bay: thanh chống lỏng lẻo, nhiên liệu rò rỉ, những nút điện và các công tắc lung lay như răng bà lão. Vừa kéo ống dẫn xăng máy bay đến bên bình xăng của chiếc Spitfire, Rian lắc đầu hỏi:

      - Cậu muốn sửa bộ phận hỏng hóc nào trong ba thứ đó.

      - Muốn sửa hết cả ba.

      Rafe quay lưng mà Rian còn gọi với theo:

      - Muốn cưỡi chiếc Cadilac bóng bẩy sao ở lại nước Mỹ cho sướng.

      Rafe đáp:

      - Nếu như các người cho tôi chiếc máy bay có thể chiến đấu cho ra trò mấy người nên học tiếng Đức là vừa.

      - Đồ quỷ! - Rian đáp, cố mỉm cười. giống như những người khác trong đội chẳng ưa gì người Mỹ, Rian lại rất thích đám giặc lái Hoa Kỳ vui tính này.

      Rafe ăn miếng trả miếng:

      - Này, tiếng còn sõi nữa, về học lại tiếng mẹ đẻ nhé!

      - Đúng là đồ quỷ sứ.

      Rafe quay trở lại doanh trại, còn Rian ở lại tiếp thêm nhiên liệu cho máy bay của , sau đó giúp những sĩ quan phụ trách vũ khí tay chất thêm súng đạn lên chiếc Spitfire cũ kỹ. Nhiên liệu phải đầy đủ và đạn dược phải dư thừa. thợ máy này quan tâm đến hai thứ hàng đầu ấy hơn là sửa máy bay cho an toàn để phi công có thể chiến đấu tốt hơn.

      Vừa thấy chiếc giường cá nhân của mình trong doanh trại, Rafe nằm xoài đó, mệt mỏi. cố vươn vai bẻ cổ cho đỡ mỏi sau nhiều giờ đồng hồ giam mình trong buồng lái chật hẹp. Bên mấy cái giường cá nhân bên cạnh, vài phi công ngủ thiếp từ lúc nào, Rafe biết mình cũng cần giấc ngủ dài. tự nhủ: hay là ngồi vào bàn viết thư cho Evelyn trước? Kể từ sau lá thư cuối cùng gửi cho nàng, vẫn chưa nhận được thư trả lời hay hồi gì của nàng cả. Những lúc chiến gay go như thế này, thư từ khó đến được tận tay người nhận. Nhưng Rafe vẫn muốn viết thư ngay cho nàng, nhưng viết gì đây được nhỉ? lẽ lại viết “ em, nhớ em. Em là người cuối cùng nhớ đến trước khi chìm sâu vào giấc ngủ mỗi đêm”

      Tiếng chuông báo động réo ầm ĩ. Bọn Đức lại đến rồi. Rafe nhảy ào ra khỏi giường cùng với các phi công khác và chạy rầm rập ra căn cứ. Lại mấy thằng con hoang Đức dám tập kết vào buổi đêm. Rafe nghe có tiếng ai . đến bên chiếc Spitfire ngay khi Rian vừa rút ống nhiên liệu ra vì việc tiếp nhiên liệu hoàn thành. Nhìn Rafe, ta lắc đầu :

      - Tôi chưa thể làm sửa chữa gì được.

      - Khởi động máy bay .

      - Nhưng mà chưa sửa những hỏng hóc bên trong.

      - Tớ bảo khởi động mà.

      Rian xoay chìa khoá và tiếng động cơ nổ dòn giã ngay tức . Nghe tiếng máy bay rất êm và khoẻ. Rafe nhìn kim chỉ nhiên liệu và thấy xăng được đổ đầy. Mọi thông báo khác đều cho thấy máy bay trong tình trạng an toàn. mở van tiết lưu và cho máy bay trượt dài đường băng.

      Rian nhìn chiếc máy bay xa dần, lẩm bẩm:

      - Chúa phù hộ cho , bạn.

      Nhưng câu cầu nguyện ấy chỉ mình hiểu.

      Những thành viên trong đội Spitfire bay theo đội hình chặt chẽ. 5 phút sau, họ vùng biển của kênh đào Măng sơ.

      Bầu trời đêm như tối hơn vì những đám mây dày đặc đen thẫm, thỉnh thoảng những ánh chớp trắng lại loé lên xé dọc bầu trời vuông vắn với những đường đạn của pháo phòng bắn lên từ mặt đất, Rafe dẫn đầu đội hình, mắt đăm đăm nhìn vào những đám mây như những đụn khói đen khổng lồ đùn lên trước mặt.

      chẳng phải chờ lâu khi mắt dõi ra phía xa vô tận của bầu trời đen như mực nhìn thấy chiếc máy bay chiến đấu của Đức hiệu Fock Pock Wuft xuyên qua những đám mây tấp vào bên tay trái .

      - Bọn chúng đây rồi, tôi thấy chúng - vào máy bộ đàm.

      Những đám mây mang theo sấm sét như di chuyển để lộ đội hình bay theo thế tấn công khổng lồ gồm cả máy bay chiến đấu lẫn máy bay thả bom lao thẳng vào đội bay Spitfire của Rafe. Trong máy bộ đàm, Rafe nghe tiếng chỉ huy vang lên:

      - Đội Alpha đâu? Nhắm vào những máy bay thả bom nhé! Đội Bêta, nhắm vào đám máy bay chiến đấu mà nhả đạn tiêu diệt chúng !

      quen với những mệnh lệnh kiểu này, đội bay của lực hoàng gia tự tách ra chiến đấu theo phương án hoạch định sẵn. cần phải suy nghĩ lâu, Rafe và đội trưởng người bay cặp bên chiếc máy bay thả bom dẫn đầu đội hình pha lăm của Đức, hai chiếc Spitfire thi nhau nhả đạn. Vừa bắn họ vừa cố lách những đường đạn từ những chiếc máy bay địch. Chiếc máy bay thả bom dẫn đầu bắt đầu lảo đảo.

      - Chúng tôi hạ được nó rồi. - hét lên vào máy bộ đàm. Vòng lại ở tốc độ cao, bám sát theo đuôi của những chiếc máy bay dẫn đầu trong đội hình của máy bay địch để chuẩn bị tấn công chiếc máy bay thứ hai. chịu nổi cú cua gấp trung, chiếc Spitfire của rung lên, thân máy bay rung chuyển, vẫn nhắm thẳng về phía trước vãi đường đạn vào từ đuôi lên đến đầu của chiếc máy bay thả bom dẫn đầu đội hình bay của Đức.

      Khói bắt đầu xì ra, vẫn giữ được độ cao nhưng máy bay này bị hư hỏng nặng. Mày sắp tàn đời rồi. Chiếc máy bay thả bom tối tân nhất của Đức cũng thoát khỏi tay ta. Rafe nghĩ thầm, nếu hạ được chiếc máy bay này, làm hỗn loạn cả đội hình bay của địch. Làm cho chúng tan tác, cho các máy bay Spitfire khác cơ hội trà trộn vào đội hình của chúng, hơn là cứ phải bay lòng vòng xung quanh rất nguy hiểm. Bẻ gãy mũi tiến công của chúng làm thất bại hoàn toàn kế hoạch và mưu của bọn Đức. Hàng ngàn tấn bom của kẻ thù rơi xuống thành phố nào cả. Rafe mở hết tốc lực quay vòng trở lại để kết liễu đời chiếc máy bay thả bom kia.

      Tốc độ tối đa khiến chiếc máy bay rung lên bần bật, và rồi tia xăng ở lỗ rò rỉ rỉ vào buồng lái của Rafe. Những dòng nhiên liệu nóng bỏng đột nhiên xịt khắp nơi, tưới ướt lên người Rafe, lên bàn điều khiển của và tệ nhất là nó phun mờ cả cửa kính phía trước buồng lái làm cản tầm nhìn của Rafe.

      dùng tay lau vội dòng xăng chảy dài mặt kính. Nhưng như thế càng tệ hơn, chẳng nhìn thấy gì, chẳng nhìn thấy chiếc máy bay của Đức, cả máy bay thả bom lẫn máy bay chiến đấu, cũng chẳng nhìn thấy đồng đội của mình đâu cả. Thậm chí những dòng nhiên liệu nóng bỏng còn xịt cả vào mắt .

      Đội trưởng người nhìn thấy chiếc máy bay của Rafe chao đảo tách ra khỏi những máy bay thả bom của địch. cũng thấy những chiếc máy bay của Đức nhào vào chiếc máy bay của Rafe. gào lên:

      - McCawley! Nấp vào những đám mây ngay, nấp vào những đám mây ngay lập tức!

      Rafe trả lời:

      - Tôi chẳng thấy gì cả. Tôi bay mà nhìn thấy gì hết.

      Nhưng hề hoảng loạn, có thể nghe tiếng gầm rú của động cơ và tiếng cánh quạt phần phật trong gió. biết vẫn giữ được tốc độ bay bình thường và giữ được độ cao an toàn. Vả lại, trong đội bay ít khi ngó ngược ngó xuôi. biết đồng đội mình chiến đấu bảo vệ cũng như từng chiến đấu để bảo vệ họ. giữ nguyên độ cao của chiếc Spitfire, ghì chặt cần số bằng đầu gối và giữ nó ở nguyên chỗ. tìm thấy chỗ thủng khiến xăng của máy bay trào ra ngoài. Dùng bàn tay bịt vào lỗ thủng nhiên liệu vừa tìm thấy. Sau đó lau sạch tấm kính chắn ngay trước mặt trong buồng lái của . Nguy cơ đó, cơn thảm hoạ thứ hai ập đến.

      Nhiên liệu tràn khắp buồng lái và làm tan chảy những dây dẫn điện sinh ra tượng chập điện. tia lửa loé lên và rồi ngọn lửa bùng lên tức khắc chiếc máy bay của Rafe.

      chụp lấy bình cứu hoả đặt giá bên cạnh hòng dập tắt ngọn lửa bốc cao, nhưng bình cứu hoả này phun ra đợt khói trắng xoá bao trùm cả buồng lái của chiếc máy bay chiến đấu. Rafe gần như ngạt thở, ngay lúc đó vệt nhiên liệu rò rỉ lại làm vấy bẩn cửa kính, che tầm nhìn của Rafe lần nữa.

      Đó là lần đầu tiên chiếc Messerschmitt bổ nhào vào , loạt đạn của nó găm thành hàng lên thân máy bay ở phía trước, lần chao cánh ngang qua vị trí của Rafe bắt đầu như thế đấy. Nhưng hiểu sao, gần như phép lạ, động cơ của máy bay vẫn hoạt động, vẫn còn năng lực để bay tiếp, nhưng bay đâu, cố mở cửa vòm kính của buồng lái ra cho khói bay hết, nhưng cánh cửa bị kẹt cứng.

      Rafe rút khẩu Colt 45 và chĩa thẳng lên cửa kính của buồng lái, tay kia che mắt, bóp cò ba lần. Khẩu súng gầm gừ giật nảy lên từng hồi trong tay . Chiếc vòm kính đầu phả khói khét lẹt và vỡ tan ra thành từng mảnh . Gió bên ngoài đột ngột tạt mạnh lên đầu lên mặt, Rafe xua đám khói trước mặt , đủ để tiếp tục thở và cố phát ra đối phương. Rafe giật mạnh cần số máy bay, nhưng chiếc máy bay còn chiều theo điều khiển của nữa.

      Đoán máy bay bọn tặc mang hiệu Messerchmitt như đàn diều hâu xà xuống tính xé nát máy bay của ra thành trăm mảnh. Chúng bắn trúng máy của chiếc Spitfire, động cơ ngưng hoạt động ngay tức khắc. Rafe tắt mọi nút bàn điều khiển máy bay để cho nó rơi tự do. Lựa theo chiều gió, điều chỉnh cho máy bay lượn vòng xuống dưới.

      - Nhảy ra khỏi cái máy bay đó McCawley.

      Giọng đội trưởng hét lên trong máy bộ đàm.

      - Nhảy ra ngoài! Máy bay của Rafe rơi xuống. Nó lẫn vào đám mây, và lúc đó có vẻ an toàn nhưng cũng nhanh chóng như khi nó đến. Chiếc trực thăng xuyên qua đám mây để lộ hoàn toàn trước những con mắt cú vọ của các tay phi công lái máy bay chiến đấu Đức.

      Đội trưởng cố đuổi theo để cứu Rafe, nhưng chiếc Spitfire của Rafe rơi ngày càng nhanh hơn, mà vẫn chưa nhảy ra khỏi chiếc phi cơ. Trong khi đấy, bọn Đức nhào theo, chúng tiến gần đến nỗi có thể nhìn thấy và đếm được bảy chiếc thập ngoặc sơn thân chiếc máy bay của Rafe. Nếu nhảy dù ra khỏi máy bay, có thể bọn chúng tha cho . Phi công thuộc hai chiến tuyến vẫn còn giữ tinh thần hiệp sĩ từ sau chiến tranh thế giới lần thứ nhất và họ bao giờ bắn những phi công phải cùng đường bỏ máy bay mình nhảy dù để thoát thân. Có thể đối với người khác thế, nhưng những viên phi công trẻ tuổi người Đức điều khiển những chiếc Messerchmitts và Fock Wulf nhất định để cho tên phi công xuất sắc của địch thủ giữ được chiếc máy bay của mình và thoát khỏi cuộc săn đuổi của chúng.

      Chiếc Spitfire của Rafe xuyên qua màn sương mù sải xuống mặt nước. Phải mất lúc, viên đội trưởng nhìn thấy nó đâu cả, vì sương mù quá dày đặc. Sau đó ta thấy chiếc máy bay nọ có lộ ra chút ở nơi sương mù tản ra, có mật độ ít dày đặc hơn, sau khi quay chưa được vòng, nó nổ tung ngay lập tức, cho thấy bất cứ dấu vết gì của chiếc máy bay đó nữa.

      Bất cứ ai còn ở trong máy bay cũng thể nào sống sót nổi sau vụ nổ kinh khủng đến thế.

      Viên đội trưởng nhăn mặt đau đớn ngồi như chết trân ghế, sau đó ta báo cáo vào máy bộ đàm:

      - McCawley bị bắn hạ rồi. thấy dấu hiệu cho biết ta có nhảy dù.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 11

      Những cú thụi mạnh vào mạn sườn khiến tim của quặn đau như thể bị con dao xoáy vào. Dorie Miller nhăn nhó đưa khuỷu tay trái lên che điểm yếu của mạn sườn, còn cánh bàn tay phải đeo găng giơ lên mặt, đối thủ của đấm như mưa lên cánh tay phải của Dorie Miller. Đúng là bọn võ sĩ quyền thuận tay trái khốn kiếp. cứ thụi lấy thụi để vào ngay phía dưới của khuỷu tay Dorie. Cơn đau thấu tận xương. Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm dài lăn lộn đấu trường quyền , Dorie thấy chân mình còn đứng vững nữa.

      Dorie nhập ngũ chưa lâu.

      Bên hải quân vẫn thích lòng trung thành của mọi người với con tàu. Đối với các thủy thủ, con tàu như biểu tượng của ngôi nhà họ vậy, cần biết du ngoạn và lướt sóng con tàu nào, thậm chí nó chỉ là con tàu tuần tra bằng gỗ cũng phải sửa sang con tàu tuần tra ấy trở thành cái tàu tốt nhất trong hạm đội và dám bẻ miệng và răng những người nào có suy nghĩ khác mình và dám chế nhạo tàu bè của mình. Lòng tự hào nâng gót cho kỹ thuật chiến đấu, và cạnh tranh đưa đến hoàn hảo tuyệt vời. Thế nên những gã đàn ông vẫn thường nuôi dưỡng ước vọng được làm chỉ huy ở Trân Châu cảng. Lúc này, những tàu chiến khổng lồ của hạm đội Thái Bình Dương nối nhau thả neo ở đây. Và ở đây phải cứ muốn cạnh tranh cạnh tranh, muốn cũng sao, mà cạnh tranh giữa các thủy thủ các thuyền khác nhau là điều bắt buộc.

      Dorie Miller từng là nhà vô địch đấm bốc hạng nặng. chiếc chiến hạm West Virginia, rất nổi tiếng. Chưa bao giờ danh tiếng của lại nổi như cồn đến bây giờ, kể cả khi ở ngoài đời cũng như khi gia nhập hải quân, bởi vì người miền Nam, người luôn luôn quanh quẩn nơi xó bếp. Tính cách rất thẹn thùng, và tất cả lại là người da đen. Cho dẫu thế tất cả những điều vừa liệt kê ở đây cũng thành vấn đề khi bạn đeo găng vào và gặp gã khác cùng so găng võ đài được thiết kế vội vàng boong tàu của chiến hạm. thắng hết giải vô địch này đến giải vô địch khác con tàu West Virginia.

      Thế nhưng Dorie chưa bao giờ thấy những người ở cùng tàu cổ vũ cho mình, bởi vì hầu hết những người này đều là da trắng. Da họ trắng, mắt xanh và tóc vàng hệt như những gã thủy thủ từng bị đánh cho đại bại các võ đài miền quê. người da đen nào tàu từ đầu bếp, người hầu phòng, phụ bếp hay những người lau chùi sàn nhà của các sĩ quan hoặc đánh giầy cho các sĩ quan cao cấp tàu là đối thủ của của Dorie võ đài của thủy thủ. Cũng có lần vài người trong số họ từng ẩu đả với . Nhất là khi chủ động dạy cho họ cách cúi người tránh những cú đấm ra sao và giáng những đòn hiểm vào điểm yếu của kẻ thù như thế nào, nhưng Dorie là người đầu tiên dám đấu với những võ sĩ hạng khói, đó lá cái thứ hạng được những người tàu tự đặt ra. Thế là từ đó những người da màu, cả thủy thủ lẫn nhân viên tàu, thường đứng thành vòng tròn cổ vũ cho hết mình. Đôi khi họ có cảm giác những lời cổ vũ từ trái tim còn lớn hơn cả những lời hò reo thốt ra từ cuống họng. Còn những thủy thủ da trắng, thậm chí là những người từng đánh , sau khi lủi thủi thua trận ra về chỉ còn biết hy vọng tương lai gã da trắng khác đập cho Dorie bất tỉnh nhân mới thôi. Và thế là Dorie trở thành nhà vô địch quyền con tàu West Virginia từ lúc đó tới bây giờ.

      Những người cùng tàu với ông, cả da trắng lẫn da đen, hoặc là bọn da nhờ nhờ thường đặt cược cho trong những trận đấu. Họ hò reo, ủng hộ , cần biết đối thủ của là ai. Trong trận chiến ngày hôm nay, thằng bé da trắng đến từ chiến hạm Nevada có kiểu đánh thuận tay trái với tốc độ kinh hoàng làm cho khán giả sợ chết khiếp. Ngoại trừ Dorie, lúc này say đòn quá rồi nên còn cảm thấy sợ nữa.

      Dorie lúc này đôi chân còn sức sống nữa, vung mạnh cánh tay phải giáng vào tên vô địch của tàu Nevada. Nghe tiếng hò reo của bạn mình con tàu của chính mình, sung sướng như vừa được tiếp thêm sức mạnh. Tuy nhiên, cú đấm của bị đôi găng của chụp mất. Hầu hết những gã mà Dorie từng so găng bao giờ có kỹ thuật điêu luyện đến như thế này. Họ nhào vào nhau bằng nhiệt tình nhiều hơn bằng kỹ thuật. Nhưng đây là lần đầu tiên ý nghĩ làm nản lòng thoáng qua óc: Dorie này sắp thua rồi! Nhưng khi thằng nhãi vừa nhảy nhót vừa tiến lại gần Dorie vung tay đấm móc quả trúng ngay xương ức của . Tay này lùi lại rên rỉ ôm chầm lấy lồng ngực thốt lên:

      - Đầu bếp gì mà hăng thế?

      Nghe câu đó, Dorie chỉ muốn đấm cho thêm vài nhát nữa. cố gắng đứng cho vững và vung tay trái đấm cú có thể khiến đối phương choáng váng bằng tất cả giận dữ. Nhưng vung tay quá xa nên mất thăng bằng. Đối thủ của chỉ chờ có thế. ra đòn liên tiếp với những cú đấm ngắn ở cự ly gần. Lúc này, có cảm giác tay như cái Piston của máy bơm nước vậy. Mắt Dorie nhảy đom đóm, mắt trái đau nhức và rồi máu me tuôn ra đầm đìa.

      Thấy máy chảy, vẫn hề nhụt chí. Trong khi chiến đấu, người ta nghĩ gì đến máy hay đến những cơn đau, nhưng đầu gối của Dorie còn chịu nổi nữa rồi. Khớp như lỏng ra, lực bất tòng tâm, đó chưa là điều lo ngại nhất.

      Ngoài kia, thủy thủ la ó ầm ĩ. Họ như muốn nhảy ào qua sợi dây thừng trùng xuống đánh dấu khu vực võ đài. Trong thoáng vẫn còn nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng loà, những đám mây xốp màu trắng lơ lửng bầu trời và nền boong tàu lát bằng gỗ sạch bong dưới chân. vẫn còn nhìn thấy những đỉnh núi mờ xa, những con tàu vây xung quanh con tàu của . Tàu neo đậu san sát, chật chội như nêm cối, chẳng khác nào những cây gỗ được cột lại với nhau để kết thành chiếc bè khổng lồ dập dờn bên bờ biển. Phải, thấy hết, trước khi cú đấm cuối cùng của đối thủ đánh bật mọi ý thức ra khỏi đầu óc . Thời gian như dừng lại, nhìn thấy đối thủ dừng tay giống như con mèo chuẩn bị lao đến vồ mồi. ta muốn biết Dorie hoàn toàn bất động và muốn kết thúc trận đấu nhanh. nhìn thấy gã ấy bước đến gần, nhìn thấy tay vung lên. suy nghĩ gì thêm nữa, Dorie nhào vào người đối thủ.

      thấy sức nặng của cú đấm thân thể mình và cũng thấy đòn đại bàng vồ mồi khiến đối thủ đổ kềnh ra đất nằm yên nhúc nhích.

      Lúc này đám thủy thủ reo hò như điên, Dorie đưa mu bàn tay còn đeo găng lên chạm vào vết thương trán lật ra nhìn. Nó ướt nhẹp máu. chỉ còn nhớ hôm nay là ngày chủ nhật.

      *

      Evelyn và sáu y tá trong đội của nàng bước đến nhà thờ bên ngoài căn cứ để dự lễ sáng. Đây là nhà thờ Tin lành. Họ đến từ New Orleans thế kỷ trước đây. Những người truyền giáo cùng với trí thông minh, lòng mộ đạo pha trộn với óc thực tế của người Mỹ thành lập ra nhiều công ty kinh doanh cũng như xây thêm nhiều nhà thờ mới. Rất nhiều nhà thờ to nhất, đẹp nhất nay là thắng cảnh ở Hawaii thuộc quyền sở hữu của những hậu duệ của các nhà truyền giáo này. Người ta còn truyền miệng nhau những câu chuyện kể rằng những nhà truyền giáo đến Hawaii và thành công rực rỡ. Và ngày nay, kết quả nỗ lực của họ còn rực rỡ hơn cả thời kỳ đầu.

      Những buổi lễ của nhà thờ rất trang nghiêm. Evelyn thấy như được an ủi phần nào khi được đắm mình trong nơi chốn trang nghiêm và giản dị, được nghe giảng về đức từ tâm và nghe những bài thánh ca truyền thống. lễ tạo cho nàng an bình trong tâm hồn được, nhưng ít ra nó cũng mang lại cho nàng hy vọng và lúc này nàng chỉ còn biết hy vọng mà thôi.

      Khi những người bạn của Evelyn và nàng về phía khu nhà ở dành cho y tá cả căn cứ hải quân vẫn im lìm. Vài người ngủ, những người khác tận hưởng ngày nghỉ làm bằng cách ra khỏi căn cứ lang thang bất cứ nơi nào có thể, hay tản bộ dọc theo đảo Honolulu ở Hawaii, mọi người dường như rất đời. Đối với họ, chơi và làm việc chẳng khác nhau là mấy. Barbara rủ:

      - Chúng mình hãy tìm quán bar nào đó. Biết đâu lại chẳng có vài chàng sĩ quan đẹp trai nào đó la cà, và thế là chúng ta có bạn để chuyện gẫu rồi.

      Martha thầm:

      - Ngay sau khi vừa rời khỏi nhà thờ ư?

      Barbara ráo hoảnh khiến nhiều khỏi cười nụ:

      - cũng phải phạm tội mới có thứ để xưng tội chứ! với chúng mình Evelyn. Chính cậu là người cần làm cái gì đó lỗi đạo chút đấy.

      - Nhưng tớ phải dọn kho cho xong.

      - Vào ngày chủ nhật như hôm nay sao? - Barbara tự hỏi. Nàng thích được chơi hơn.

      Betty :

      - Evelyn muốn viết thư cho Rafe đấy.

      Evelyn cười buồn:

      - Các chị cứ chơi vui vẻ nhé!

      Rồi nàng quay lưng về bệnh viện trung tâm. Trông nàng thẫn thờ như người mất hồn. Những y tá khác nhìn theo dáng nàng khuất dần.

      Sandra, hiền thục nhất trong bọn :

      - 10 ngàn gã đàn ông hòn đảo này chỉ muốn quỳ mọp dưới chân chị ấy. Thế mà Evelyn lại chịu cảnh sống như nữ tu chỉ vì chàng sống cách xa đây cả nửa trái địa cầu. Tôi ước sao chị ấy có thể quên phắt ta cho rồi.

      Barbara bảo:

      - Chẳng bao giờ có thể quên được tình đâu em bé ạ! bao giờ đâu!

      Khi Evelyn tới bệnh viện, nàng nhìn thấy người da đen cao, vai rộng gục mặt cánh cửa chính. Bàn tay ta ôm lấy bên mắt như để che bớt ánh sáng nhìn cho hơn. ta mặc chiếc áo thun và chiếc quần thuộc quân phục của hải quân. Cánh cửa của bệnh viện này theo nàng biết luôn chẳng bao giờ khoá. Thế sao lại sợ hãi đến độ dám tông cửa mà vào trong đó tìm người nào. Evelyn đến bên hỏi:

      - Này chàng thủy thủ, tôi giúp gì được đây?

      Khi ta quay lại, nàng nhìn thấy vết cắt dài đầu, thế nhưng chỉ có miếng băng cá nhân dán qua loa đó. Máu từ vết thương chảy xuống chiếc áo T-shirt của và nó vẫn còn ướt sũng để giữ nguyên màu đỏ tươi.

      - Hãy giúp tôi! Bác sĩ tàu chơi golf hết rồi. Tôi sao tìm được ai để chữa vết thương này được.

      Evelyn bảo:

      - Bác sĩ của tôi cũng luôn rồi. Nhưng để tôi kiếm họ về giúp .

      - Cám ơn! dám làm phiền . - ta rồi quay lưng định .

      - Chờ , để tôi xem chút nào.

      ta dừng lại để mặc cho những ngón tay nàng tháo chiếc băng cá nhân ra. Nàng nhìn kỹ vết thương xem nó bao sâu rồi lùi lại nhìn thẳng vào mặt .

      - Tên là gì?

      - Dorie Miller.

      - Tôi là trung úy Stewart. Tôi chỉ là y tá. Vết thương này cần phải khâu, còn nếu thành sẹo lớn lắm đấy. để tôi làm chứ?

      Trong bệnh viện, phòng nào cũng vắng ngắt. Chẳng có bệnh nhân nào bén mảng đến đây từ lâu lắm rồi. Evelyn ngồi xuống chiếc ghế đẩu và bắt đầu khâu vết thương cho . Khi Evelyn khâu vết thương trán Dorie cứ trợn mắt lên như muốn thử nhìn thử vết thương kia bao lớn và so với có phải cũng đen thui như màu da của . Nàng hỏi:

      - Sao đến nông nỗi này?

      - Tôi vừa thi quyền về.

      - thắng ?

      - Có, ạ!

      - Thắng rồi được gì?

      - Được người ta tôn trọng.

      Evelyn cắt chỉ và đưa chiếc gương cho ta. ta quan sát nàng làm những vết khâu rất khít khiến những mảnh da vết thương sát lại gần nhau như cái vết . Bị sứt đầu mẻ trán nhiều lần và còn lạ gì những ….

      <Chỗ này bị mất trang nên người đánh máy hoàn thành được, mong các bạn thông cảm>

      …Nhưng mọi nỗi lo lắng của Evelyn lúc ấy toàn là những chuyện riêng tư. Rafe ở chiến trường, đó khiến nàng cảm thấy mình dọn dẹp kho thuốc mang ý nghĩa thiết thực hơn chút. Ngộ nhỡ có việc gì đó đột ngột xảy ra làm thế nào. Nàng hiểu điều đó hơn là nàng bạn y tá cùng đội.

      Vào giờ ăn tối, nàng quyết định quay trở về khu tập thể. Bước xuống khỏi bậc tam cấp, nàng nghĩ về Dorie Miller chờ ở bậc cửa này sáng hôm nay. ta là nhà vô địch quyền , thủy thủ, thế mà lại ngần ngại dám bước vào bệnh viện của ngành, bởi biết mình liệu có được đón chào ở đó hay . Nàng thở dài nghĩ: biết thế giới này rồi về đâu.

      Chợt nàng chết sững. người đàn ông bóng đổ dài dưới ánh hoàng hôn bước chậm dọc theo con đường trồng hàng cọ xum xuê. Con đường này ngăn cách giữa bệnh viện và cảng. Tới lúc đó, nàng vẫn chưa nhìn mặt ta. Nhưng ta mặc bộ quân phục của phi công và bước về phía nàng. Trống ngực nàng đập như muốn hất tung những chiếc xương sườn ra khỏi lồng ngực. Từ vô thức, nàng thầm: Rafe ….

      Nàng tiến lên phía trước và ta cũng tiến gần hơn. Tại sao ta chậm thế nhỉ? tiếng vang lên tự trong thâm tâm. Niềm hân hoan khiến trái tim nàng như nở ra ngày lớn trong lồng ngực. ấy trở về, bằng xương bằng thịt. Và rồi nàng nhận ra khuôn mặt người mới đến: Danny. Khuôn mặt của người chết bất động như thế nào khuôn mặt của Danny lúc này cũng như thế ấy. Và cần ta phải cất lời nàng cũng biết chuyện gì xảy ra.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 12

      Evelyn và Danny ngồi cái ghế băng dưới lùm tre rậm rạp. Nơi đây, Evelyn từng ngồi để chiêm ngưỡng biết bao nhiêu cảnh mặt trời lặn. Lúc này, nàng đờ đẫn, còn Danny cố gợi chuyện:

      - Tôi sống với gia đình Rafe sau khi cha tôi qua đời. Rafe dạy tôi bay. Tôi chưa bao giờ nghĩ có thứ gì trung có thể làm tổn hại dù chỉ mảnh da của ấy.

      Evelyn nhìn về phía chân trời. Màu sắc của ngày tàn như đồng điệu với nỗi đau cùng cực trong tâm can nàng.

      - ấy cũng từng tâm với tôi, Danny ạ. Rằng người duy nhất bay giỏi hơn ấy đấy!

      - Rafe thế sao?

      Danny ngừng lại nhìn thẳng lên nền trời rực rỡ với những đám mây màu cam.

      - thiên đường, Rafe vẫn luôn bên cạnh tôi, khuyến khích tôi bay tốt như cậu ấy.

      quay lại nhìn Evelyn. Nàng vẫn thẫn thờ nhìn mãi đâu đâu. Ánh mắt nàng buồn bã, hệt như mắt . Nỗi đau mất người mà cả hai đều mến khiến Danny xót xa. quay mặt nhìn chỗ khác, cố giữ cho....(chỗ này bị mất trang nên người đánh máy thể hoàn thành, mong các bạn thông cảm)


      Chương 13
      Tư lệnh Yamamoto bước dọc theo cầu cảng, bên cạnh ông là Genda. Cả hai quan sát những thủy thủ làm việc cật lực cảng chuẩn bị cho chuyến chở hàng bí mật bằng máy bay. Chẳng ai biết được kế hoạch của ông. Ông cố tạo ra khung cảnh bình thường, nhưng nỗ lực làm được việc đó khó. Ông thậm chí còn chia quân của mình ra thành từng đội và lâu lâu hẹn nhau ở điểm ngoài những vùng kiểm soát đại dương. cẩn thận của ông hình như mang lại kết quả. Những thủy thủ chất hàng xuống tàu có vẻ thoải mái, yên tâm. Họ cho rằng nhiệm vụ sắp tới chẳng có gì đáng ngại, chẳng qua là chuyến công tác tập huấn xa vài ngày bình thường mà thôi.

      Nhưng các phi công khác hẳn. Có khẩn trương trong chuyển động của họ. Quần áo họ mặc được là thẳng nếp, họ ăn vận như vậy để đón mừng vinh quang hoặc cũng có thể đón mừng cái chết. Họ làm việc ngừng nghỉ, luyện tập suốt ngày với quả ngư lôi và thao tác bỏ bom cái đập nước được thiết kế cho giống Trân Châu cảng. Quả vậy, những phi công này hề lầm lẫn, họ biết trước việc gì xảy ra.

      Yamamoto quay sang Genda:

      - phải huấn luyện đám phi công này cho tốt vào, để cho phi công nào của ta bị trúng đạn!

      - Nếu quả chúng ta ra tay bất ngờ người Mỹ kháng cự rất yếu ớt.

      hăng say nên Genda còn muốn thêm nữa, nhưng cái nhìn khuôn mặt của Yamamoto khiến phải ngưng lời. Viên tư lệnh này muốn bửa óc ra để kiểm tra. Ra lệnh cho phải tự tìm cách giải quyết sao cho mọi việc hoàn hảo. để chuyện gì sai xót xảy ra và cố gắng hạn chế sai lầm ở mức thấp nhất.

      Cuối cùng Yamamoto bảo:

      - Cậu thành lập đội các điện tín viên gửi những thông điệp. Chắc chắn người Mỹ bắt được những tin này. Những thông điệp ấy mang nội dung rằng, người Nhật nhắn với nhau nhắm vào tất cả các điểm đóng quân của Mỹ biển Thái Bình Dương, bao gồm cả Hawaii. Làm như thế khiến họ rối trí, biết ta định nhắm vào đâu.

      Genda hiểu ra mỉm cười:

      - Tư lệnh, ngài là cao kiến. Thông minh, thông minh !

      Yamamoto trả lời:

      - người thông minh tìm cách đối mặt với chiến tranh.

      *

      Hawaii nằm dưới tấm màn của trời đêm với muôn ngàn vì sao lấp lánh, đẹp vương giả và thanh bình biết bao.

      Trong căn nhà của các y tá đào Ford, Betty nằm nhắm mắt trong căn phòng ngủ có hai giường mà nàng
      ……..

      ………….

      - Chào Danny! - Nàng (Evelyn )

      Cả hai ràng là đều rất ngạc nhiên, bởi vì họ đều đến rạp chiếu phim và sau đó lại bỏ về giữa chừng vì cùng lý do. Họ đứng đó im lặng, ngập ngừng và khó xử. Đối diện với cửa rạp hát, họ có thể thấy quán ăn đèn sáng như mời gọi khách qua đường, Danny nhìn qua đó rồi quay lại nàng:

      - Uống cà phê nhé?

      . Hai phút sau, họ ngồi trong chiếc bàn tại quán ăn nọ. Bây giờ rạp chiếu bóng ở bên đường. Ánh đèn ngọn xanh ngọn đỏ vẫn còn mời gọi những người xem phim muộn màng. nàng hầu bàn người bản xứ rót đầy hai ly cà phê và để họ ngồi đó nghiên cứu thực đơn, nhưng chẳng ai buồn ngó đến tờ giấy liệt kê những món ăn đặc sản của quán để trước mặt.

      Evelyn uống cà phê, lát sau nàng đặt ly xuống:

      - Phim hài chắc cũng làm vui phải ?

      - Phải, lắm cảnh lố lăng chịu nổi.

      - Ba tháng qua tôi cười nổi nữa.

      Nàng dường như cố vật lộn với cơn đau buồn làm mình muốn rũ ra. Nàng cố nhếch mép lên tỏ ra mình đến nỗi quá ủ rũ. Cố cười như vậy mà lại hoá hay. Nàng thấy mình đỡ buồn hơn, nhất là ngồi cạnh Danny lúc này.

      - khỏe ?

      - Cũng như chị thôi. Tôi đoán thế. Nhưng tôi chỉ cảm thấy đơn lạc lõng, tôi còn thấy mình như có tội nữa.

      - về chuyện giúp đỡ ấy che giấu khả năng đọc kém để cứu lấy phù hiệu phi công vai áo ư?

      - Tôi nghĩ rằng Rafe có thể tốt nghiệp phổ thông nếu như tôi sửa bài làm cho ấy.

      Danny , nhận ra chưa chạm tay vào ly cà phê. khuấy đều muỗng sữa và cho mấy muống đường to tướng vào ly.

      - Sau đó mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên, chúng tôi gia nhập binh chủng quân. Tôi giúp cậu ấy giải quyết các rắc rối với những chữ cái và tôi bao giờ nghĩ những việc mình làm dẫn đến hậu quả như ngày nay.

      - Và bây giờ tự đổ lỗi cho mình rằng nếu giúp Rafe bây giờ Rafe vẫn còn sống ư? - Evelyn hỏi lại.

      Danny gật đầu, khỏi mỉm cười thầm khen vì Evelyn nhìn thấu tâm can . Có thể ấy cũng có chung dằn vặt giống mình. Như thể đáp lại những ý nghĩ của Danny, nàng :

      - Thế còn tôi sao? Tôi để cho ấy qua kỳ khám sức khoẻ lần đó. Đáng ra tôi nên đánh trượt Rafe, và như thế giờ này ấy vẫn còn sống.

      - Tại sao chị lại cho Rafe qua trong lần kiểm tra sức khoẻ đó? Tôi luôn tự hỏi mình mà tìm được câu trả lời đấy!

      - Cha tôi cũng là phi công. Ông là thầy của đại tá Doolittle. Rất nhiều bạn bè của ông lái máy bay cả đời, đến khi nào hết tuổi thôi .

      chàng lạ lùng kia định làm gì. Cuối cùng cất giọng lanh lảnh:

      - muốn với em điều này Betty. rất mến em, gần như là…..là….là em.

      Betty tròn xoe cặp mắt xanh lơ ngây ra nhìn Red. Nàng cứ đứng như thế hồi. Đối với Billy, đó là quãng thời gian quá dài, còn đối với Red, tưởng mình có thể chết được trước khi Betty kịp mở lời. Thế rồi nàng cũng :

      - Red à! Em cũng gần như là rồi đó.

      Nàng hôn nhanh và rồi mặt Red biến thành màu giống hệt như tín hiệu dừng xe cột đèn giao thông nơi cuối đường.

      Billy bảo: - Thế là xong! ăn tối ! Rồi sau đó coi phim nhé! Rồi ….

      Ngay lúc ấy, nhận ra Evelyn và Danny trong quán ăn bên đường. Họ chỉ cách chỗ đứng chừng 20m. Cả hai mặt mày sáng như các Manơcanh đứng trong tiệm quần áo dưới ánh đèn màu chiếu thẳng vào mặt. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh đó. Barbara cũng thấy họ và Red, Betty cũng nhận ra ngay tức .

      Trong quán ăn . Evelyn thấy nụ cười trở lại với mình tự lúc nào. Nàng thấy được nhõm và được an ủi hơn. Ngồi trò chuyện về Rafe với ai đó cũng quí sâu nặng như nàng cũng quý Rafe vậy. Lúc này nàng thấy mình dễ thở hơn sau lần gặp gỡ đầu tiên khi nghe tin Rafe tử trận. Nàng ngả người ghế nghịch ly cà phê và :

      - Rafe muốn tôi hiểu rằng cuộc đời này rộng lớn biết chừng nào, tốt đẹp biết chừng nào. Và ấy cũng muốn thiên hạ ai được phép coi thường Rafe nữa.

      Danny gật đầu mỉm cười như nàng lúc nãy. Điều này Danny biết, mình hiểu Rafe cũng giống như Evelyn hiểu bạn vậy. Càng lúc Evelyn càng muốn giãi bày tâm nhiều hơn:

      - Ý tôi là tôi lớn lên trong gia đình quân nhân. Năm nào tụi tôi cũng phải đổi chỗ ở, những căn nhà mới. Tôi phải làm quen với trường mới, bạn bè hàng xóm mới. Nhiều khi tôi biết mình phải gắn bó với nơi nào cụ thể. Làm y tá cũng có cái giống với cuộc sống trước đây của tôi. Cố gắng hàn gắn những nỗi đau cho thương binh, nhưng lại được tỏ ra quan tâm nhiều đến họ. Tôi là y tá chưa bao giờ nhìn thấy máu chảy và cũng chưa biết đến tình là gì cho tới khi tôi gặp Rafe.

      Evelyn dừng lời. Nàng nhìn thấy Billy và Barbara tròn mắt nhìn nàng bên ngoài cửa sổ. Danny quay lại nhìn xem cái gì khiến nàng ngừng lời đột ngột đến thế, khiến nụ cười biến mất môi nàng nhanh chóng đến thế. Và thấy bạn mình đứng vỉa hè.

      Billy cố làm ra vẻ vô tình, càng làm mặt lạnh trong càng bối rối đến thảm hại. Còn Red nhíu mày khó hiểu, nhưng nhìn mặt là Betty đoán ra hết, nàng vừa buồn cười, vừa lo lắng trong cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Họ vẫy tay cho nhau cố làm ra vẻ bình thường.

      Bốn người kia tiếp tục dọc theo con đường đến rạp Cinéma.
      (mất trang)

      - Ngài bảo sao ạ?

      - nghe tôi hỏi rồi đó!

      - À, ngài ấy gặp khó khăn đôi chút với những vấn đề thuộc về trí óc thưa sếp.

      - Này, làm ơn ! Trả lời thẳng câu hỏi tôi vừa hỏi ấy. Có phải ông ta là thằng ngốc đúng ?

      - Dạ phải thưa sếp.

      - Tốt, thế là tìm được lời giải thích cho kiểu làm việc nửa vời của rồi đấy. Kiều làm việc này chỉ là thói quen được hình thành rất lâu rồi đúng ?

      - Xin lỗi ngài.

      - Đừng xin lỗi luôn miệng nữa! Tập trung đầu óc vào chút . Nên biết rằng cậu làm việc giống như thằng ngốc lâu hơn nữa được đâu. Tôi biết giải mã những thông tin này rất khó, máy chỉ giải mã được phần nào, vì thế tôi mới cầu người ta gửi cậu đến đây chứ!

      Thurman gõ khắp cửa tìm những thông tin tình báo có thể giúp ông hiểu được những gì xảy ra ở đây. Viên hạ sĩ quan này được thuyên chuyển cách bí mật từ bên báo chí sang giúp cho chỉ huy trưởng Thurman đánh vật với đống điện tín muốn ngập lên dưới tầng hầm này.

      - Theo tôi, những phần chúng ta hiểu những tín hiệu này chẳng có ý nghĩa gì. Người Nhật gửi những mệnh lệnh quân đến khắp các địa điểm thuộc vùng Thái Bình Dương. Nhưng suy nghĩ cho đúng chút chuyện này chẳng hợp lí chút nào - viên hạ sĩ quan kia vẫn còn ngớ người ra.

      - Thưa chỉ huy, tôi hiểu.

      - Bọn chúng làm cho chúng ta rối trí lên đó, đây là trò nghi binh.

      Thurman phớt lờ, ông nhìn chằm chặp vào cái máy giải mã trước mặt lâu, cuối cùng ông :

      - Cậu biết , tôi ghét kẻ nào định qua mặt tôi lắm, trò chơi xỏ của họ tôi chẳng lạ gì.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 14

      Để các y tá mới có thời gian làm quen với bệnh viện, Evelyn nghĩ ra kế. Theo đó mỗi y tá phải làm hết các công đoạn cần thiết để chăm sóc bệnh nhân và sử dụng chất khử trùng ra sao, để thử khâu vết thương ở đâu, băng cá nhân, khăn mặt, gối, dra trải giường phải được sắp xếp gọn gàng, được để lộn xộn, tránh gây nên những nhầm lẫn đáng tiếc, có nhiều lỗi có thể gây chết người. Ví dụ như, bệnh nhân phải chịu đau đớn mà lại được hai y tá tiên Morphin chỉ cách nhau có vài phút đồng hồ bởi vì quá lơ đãng hoặc quá bận rộn mà kiểm tra bệnh án của ta thể nào ta cũng phải chết. Thế là để tập , các y tá phải bắt đầu chạy ngược, chạy xuôi trong bệnh viện, cảm thấy rất vui vẻ vì biết mình phải làm gì. Mỗi người trong số họ đều cầm cái rổ, bên trong có danh sách những thứ cần tìm trong trường hợp khẩn cấp. Trông họ chạy ngược chạy xuôi như con thoi, người ta có cảm giác như đây là buổi tổng vệ sinh của bệnh viện vậy. Betty hỏi vọng ra từ trong kho chứa dược phẩm:

      - Này, có ai thấy những cuộn garo đâu nhỉ?

      Evelyn, người nãy giờ vẫn đứng giám sát các nàng làm việc có đúng quy trình , trả lời:

      - Ở đây ít garo lắm, để tôi kêu người ta mang đến cho đầy đủ. Những cuộn băng garo ít ỏi còn lại đặt kệ thứ hai ấy. Bây giờ cứ đánh dấu cho qua công đoạn đó , và bắt đầu tìm thứ tiếp theo.

      - Rồi đó! - Betty bảo.

      Evelyn hạ thấp giọng bảo:

      - Này, làm nốt lần này thôi nhé! Lần sau được thế nữa đâu.

      - Tớ biết rồi. Tớ chỉ lo là cậu làm việc quá sức đó thôi.

      - Cậu gì thế?

      - Gần nửa năm rồi còn gì. Đau khổ buồn bã như thế là đủ cho cả đời rồi đấy. Giờ cậu muốn mình cũng sống và làm việc như ai.

      Evelyn đáp to tiếng:

      - Tớ vẫn sống và làm việc bình thường mà.

      Betty hạ giọng gần như thầm:

      - Này, tớ ở chung phòng với cậu. Tớ vẫn nghe thấy tiếng khóc thút thít mỗi khi cậu tưởng là tớ ngủ say.

      Evelyn hít hơi dài, sâu như thể người ta dí dao vào cổ mà nàng sắp phải chịu đựng đến nơi. Nàng muốn những rắc rối của bản thân mình được giữ bí mật, đặc biệt là với bạn Betty trẻ tuổi. Trước đây, nàng vẫn thường có cảm giác như mình phải có trách nhiệm che chở Betty như em út. Nhưng cũng hệt như các nàng em út, Betty khám phá ra những điều sâu xa hơn, chứ chỉ hời hợt xét đoán qua loa vấn đề nào đó.

      - Evelyn này, tớ dối tuổi của mình để tớ có thể rời bỏ gia đình sống cuộc sống tự do. Cha tới bao giờ cho tớ hẹn hò với bất cứ chàng trai nào. Còn các trai tớ được tự do và tớ làm mọi cách để họ để ý đến tớ. Bây giờ tớ chỉ muốn sống cuộc sống bình thường thôi cậu biết . Bây giờ tớ gặp cậu, tớ muốn được sống như cậu. Lúc nào cũng biết đầy đủ về cuộc đời và nghiệp của mình, nhưng bây giờ

      Betty lắc đầu, mái tóc vàng gợn sóng nhí nhảnh nhảy múa đôi vai nàng.

      Phải chăng Rafe muốn cậu phải chết theo ấy? Rafe trù tính trước rồi, ta dặn người bạn thân nhất của mình là người đến báo tin về cái chết của ấy cho cậu. Bởi vì ấy muốn cậu sống khỏe, sống tốt và đó chính là điều cậu phải làm để làm yên lòng người nơi chín suối đấy.

      Evelyn đưa tay bưng mặt như muốn ngăn dòng nước mắt tuôn trào. Betty ôm lấy nàng và nàng khóc lặng lẽ vai bạn. Nhưng chỉ giây lát thôi, cơn xúc động của Evelyn qua nhanh, nàng lau nước mắt rồi cả Evelyn và Bety tiếp tục lao vào công việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Tối đó, Evelyn mở chiếc rương dưới gầm giường, giữa những bộ quần áo ít khi mặc và những vật dụng cá nhân là cuốn nhật ký của nàng, Evelyn mang nó đến bên giường, nàng ngồi xuống mở nó ra và viết tiếp cái trang kể về cuộc gặp gỡ cuối cùng của nàng và Rafe.

      Evelyn đến bên dãy đá ngoáy lửa nhô ra ngoài ngọn sóng dịu dàng bến cảng. Nàng nâng niu đoá hoa hồng bằng cả hai bàn tay, những cánh hoa khô mỏng manh và óng ánh như bạc. Bông hoa hồng này méo mó chẳng còn hình thù gì nữa, nó mỏng lét. Nhưng điều đó quan trọng gì nữa với nàng. Đối với nàng, nó vẫn tươi thắm như ngày nào, sống động, tươi tắn, đầy hứa hẹn như chính cuộc sống. Chẳng cần biết nó tươi hay nó héo, bông hồng này vẫn là kỷ vật đối với nàng. Nàng tự nhủ thế.

      Evelyn bắt mình phải thả bông hồng kia xuống biển cho nó theo sóng trôi ra xa ngoài khơi. Nhưng nó trôi , nó cứ quanh quẩn ở gần bờ. Thế rồi nàng phải cầm nó lên, nắm chặt lấy những cánh hoa, lý trí nàng bóp bông hoa nọ mạnh để cho cánh của nó vỡ vụn trong tay nàng.

      Nhưng lạ thay, mặc cho nàng vò nát mà bông hoa vẫn trơ trơ.

      *

      Vào lúc mặt trời lặn dọi những tia sáng rực rỡ màu cam lên mặt đất, Danny ngồi trong buồng lái của chiếc P-40 thử nhấn cò súng. Những khúc gỗ sồi nằng nề chặn dưới chân máy bay chỉ rung lên chút rồi sau đó vẫn như có chuyện gì xảy ra. Tấm bia bằng gỗ cách buồng lái cả trăm bước chân găm đầu những vết đạn lỗ chỗ. Billy đứng bên cánh phải của máy bay nhìn theo tấm bia bằng chiếc ống nhòm bảo:

      - Bắn chẳng trúng vòng 10 gì cả.

      Red, Anthony cúi xuống cánh của máy bay kiểm tra lại vài bộ phận. Lát sau, Danny bắn tiếp loạt đạn nữa và Billy thông báo:

      - Trúng rồi đó! Ngay giữa vòng 10.

      lôi dây của ống nhòm ra khỏi đầu.

      - Thôi, chúng mình về thôi, tớ khát nước lắm rồi đó.

      - Phi công các hàng mẫu hạm đến quán bar kia để uống cái gì đó rồi. Chúng ta hãy ra đó nhập bọn cho vui .

      - Tớ xong rồi đây.

      Anthony bảo, quăng chiếc tuốcnơvit vào trong hộp đồ nghề. Lúc này Red cũng đứng bên cạnh tự lúc nào.

      - Các cậu trước . Mình phải kiểm tra máy đo sức gió cái .

      Anthony bảo:

      - Cứ để thợ máy người ta làm. thôi, chúng ta là phi công cơ mà.

      - Nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra toàn bộ máy móc lại lần nữa cho chắc ăn.

      - Để tớ ở lại với cậu.

      - sao đâu mà. Cảm ơn cậu. Tớ ra ngay đây, cậu cứ trước .

      Red định phản đối, nhưng Billy đặt tay lên vai ra hiệu im lặng. Rồi Billy hỏi Danny:

      - Cậu sao chứ?

      Danny đáp nhanh:

      - Tớ sao đâu, đấy! À, mà có sao đấy!

      Sau lúc ngần ngừ, Danny chữa lại. hít hơi dài nhìn những người bạn thân thiết đứng xung quanh .

      - Tớ trót phải lòng người của Rafe mất rồi.

      Billy thở dài:

      - Biết ngay mà.

      - Tớ muốn thế đâu. Ngay từ đầu, tớ muốn thế. Nhưng mà tới giờ tớ còn làm chủ được tình thế nữa.

      Những người đứng đó đều im lặng. Cuối cùng Red lên tiếng:

      - Sớm hay muộn gì ấy cũng phải tìm cho mình người Danny ạ! Rafe cầu cậu quan tâm chăm sóc đến ấy, rất có thể lúc này đây, thiên đàng Rafe nhìn xuống trần gian hy vọng cậu là người bên Evelyn cho đến hết cuộc đời.

      Anthony vùng vằng, làm như muốn trút giận lên Red và Danny vậy.

      - Thôi . cho cậu biết nhé! Dù cậu chết nữa, cậu cũng bao giờ muốn có ai đó sớ rớ đến người của mình. Đặc biệt là người bạn thân nhất của mình càng .

      Red làm mọi người ngạc nhiên vì phản đối quyết liệt:

      - , Rafe càng sung sướng hơn nếu như đích thân Danny chăm sóc cho Evelyn. Tình cảm của họ vì thế càng sâu nặng hơn.

      - thế sao?

      - chứ.

      - Chỉ có mấy thằng nhóc Broockly nghèo nàn mới có ý tưởng tầm thường như thế thôi.

      Billy xen vào:

      - Dẹp các cậu, cãi cọ như thế giải quyết được việc gì.

      Danny gật đầu đồng ý với cả Red và Anthony.
      - Tớ biết như thế là đúng. Nhưng tớ biết phải làm thế nào bây giờ.

      Hai ông bạn lúc nãy hùng hổ là thế, mà bây giờ thể trả lời nổi câu hỏi quá thẳng thắn và quá đơn giản của Danny. Họ nhìn xuống mũi giày ngọ nguậy đường băng trải nhựa. Cuối cùng Billy :

      - Tớ chẳng khuyên cậu được điều gì ngoại trừ thiển ý. Bất cứ chuyện gì xảy ra giữa cậu và Evelyn, cậu tiếp nhận tình này hoặc phá vỡ nó là tuỳ cậu, miễn là đừng làm điều đó vì Rafe. Hãy làm điều đó vì chính bản thân cậu ấy.

      Billy dẫn Red và Anthony bỏ . Danny ngồi đó mình trong buổi chiều muộn tràn về nơi thinh , chợt thấy trong lòng thanh thản, nhưng vì lẽ gì sao giải thích được. Các bạn đều đứng quan niệm của mình để đưa ra lời khuyên cho . Những lời đáp giằng co nãy giờ cũng là những lời dằn vặt trong nội tâm của Danny bấy lâu nay. Và cuối cùng cũng phải chấp nhận . Danny mệt mỏi lắm rồi, đau khổ cũng nhiều và bây giờ chỉ hy vọng và ước mơ thoát khỏi bóng ma lởn vởn trong tâm hồn . tâm hồn mà giờ đây nhận ra phải là cứng rắn như cục nước đá như trước đây từng nghĩ mà nó như hồ nước tràn đầy sinh lực, êm đềm và thư thái. vẫn đắm mình vào im lặng của những suy nghĩ, của cảm xúc. Chợt tiếng vang lên phía sau .

      - Danny này! - Giật mình, quay lại và nhìn thấy Evelyn. Nàng rời thảm cỏ xanh ngoài kia đứng cách chỉ khoảng 10 bước chân, nhưng nàng vẫn chưa đứng hẳn lên đường băng.

      - Xin lỗi, tôi muốn quấy rầy . - Ồ , có gì đâu mà!

      Danny ngắm nàng đến, trong ánh chiều chạng vạng tối nàng như đẹp hơn. Nụ cười của nàng vừa dịu dàng lại vừa buồn bã. - Tôi giúp gì được chị nào?

      - Tôi chỉ muốn hỏi địa chỉ của cha mẹ Rafe. Tôi nghĩ mình nên viết thư cho họ.

      Giọng nàng dần. Evelyn cố lấy lại bình tĩnh.

      - Quên quá khứ chẳng dễ dàng gì.

      Hình như nàng còn muốn thêm điều gì nhưng cố tìm lời sao cho hợp người hợp cảnh. Danny gật đầu hiểu tất cả những gì nàng vừa và những gì nàng ra:

      - Tôi cố gắng suy nghĩ nhiều hơn về tương lai và cũng cố quên quá khứ, nhưng chẳng giải quyết được việc gì. Điều đó chỉ nhắc tôi nhớ đến cái điều khủng khiếp mà tôi phải đối mặt. Trước đây, Rafe vẫn luôn ở bên, chưa bao giờ tôi cảm thấy độc. Nhưng bây giờ mọi chuyện còn được như thế nữa.

      Danny lục tìm chiếc bút chì và mẩu giấy nguệch ngoạc vài dòng địa chỉ đưa cho nàng. Cầm dòng địa chỉ tay, vượt qua khoảng cách giữa họ và đặt mẩu giấy vào lòng bàn tay của nàng.

      - Hy vọng rằng viết thư cho cha mẹ Rafe khiến chị thấy yên lòng hơn. ba lần tôi tự tay viết thư cho họ, nhưng sau lại gửi.

      Nàng gấp mảnh giấy cẩn thận, cất vào trong túi xách. Nhưng nàng bỏ , Evelyn nhìn ra xa ngắm những tia sáng cuối cùng còn sót lại bầu trời nhiệt đới. Ánh sáng cuối cùng ấy cũng gần tắt, để lại đường sáng mờ bầu trời càng lúc càng tối dần. Nàng quay lại đối mặt với Danny.

      - Rafe với em rằng ấy muốn bỏ để lại em mình trong tiếc nuối. Và thế là chúng em đều cố giữ mình. Bây giờ tiếc nuối tràn đầy trong tâm tưởng em.

      Những lời của nàng như mũi dao đâm thẳng vào tim Danny. biết phải gì, và ràng Evelyn cũng biết phải tiếp tục câu chuyện ra sao. Bắt chước nàng, Danny cũng nhìn ra phía chân trời. Đây đó vòm trời cao rộng, những vì sao xuất . Đột nhiên rất nhanh quay trở lại chiếc phi cơ P-40.

      - Này, bao giờ em được ngắm cảnh Trân Châu cảng lên đèn hay chưa?

      - Tất nhiên là rồi chứ.

      - Từ máy bay sao?

      Máy bay cất cánh nhàng hơn là Danny tưởng. Nhưng đối với Evelyn, chiếc máy bay bay vút lên trung dữ dội. Nàng cứ lo sợ mãi bảo rằng mình trèo lên chiếc máy bay làm cho nó nặng thêm, cho nên mới cất cánh khó khăn như thế. Thế là Danny phải an ủi Evelyn, bảo nàng còn hơn đống nhiên liệu và đạn dược mà máy bay này vẫn thường phải chuyên chở. Nhưng buồng lái chật như nêm, khiến nàng cứ phải ngồi sát vào người Danny. Dây an toàn lại xiết quá chặt khiến nàng cứ phải loay hoay xin lỗi mãi. Thực ra có mặt của Evelyn buồng lái này thấy làm cho Danny phiền chút nào hết. phải ôm eo nàng để sử dụng cần số và phải nhìn qua vai nàng mới thấy được những chiếc đồng hồ đủ loại trước mặt. Đối với nàng, Danny còn lái máy bay bằng thứ gì đó còn hơn cả tay và mắt nữa. Có mối dây liên hệ thầm kín giữa và chiếc máy bay này. Nàng vừa cảm thấy sợ hãi, thích thú lại vừa cảm thấy an toàn khi bay cùng Danny.

      Tiếng máy nổ êm tai và khỏe khoắn. Khi chiếc máy bay cất cánh, lưng nàng dán vào ngực Danny, máy bay bốc thẳng lên khỏi mặt đất và lao vào trung.

      Bầu trời hôm ấy trong xanh rất lạ lùng. Những hành tinh lấp lánh phía xa. Những vì sao nhảy nhót xung quanh đầy đặn như những nhạc công chơi bản giao hưởng thần tiên quanh người chỉ huy dàn nhạc.

      - Đẹp quá! - Nàng thốt lên.

      - Giữ cho chắc vào.

      Danny cho máy bay quay vòng 180 độ cho bụng quay vòng lên trời. Nàng thấy cả thế giới như lộn ngược. Bây giờ, bầu trời ở phía dưới họ và đầu là Trân Châu cảng. Ánh trăng dịu dàng rải những lớp sóng rì rào mặt biển khiến Evelyn có cảm giác eo bờ biển kia mới là dải ngân hà. Ánh trăng chiếu sáng đến tận đáy nước cảng khiến nàng nhận ra đó chỉ là thế giới đảo ngược, thiên đường có giới hạn chứ như cái thiên đường mênh mông vĩnh hằng kia.

      Chiếc P-40 rời bầu trời và lượn thấp xuống, những bánh xe rít mặt đường nhựa nghe êm tai tựa như tiếng hót líu lo của đàn chim sẻ hạ cánh xuống đường băng. Danny đưa chiếc máy bay dừng lại ngay đằng trước nhà vòm của nó mà cần phải đạp thắng. Evelyn quên mất mình ngồi gọn trong lòng Danny trong gian chật chội của buông lái. Bây giờ, tới khi Danny tắt máy rồi nàng mới nhận ra mình trở lại mặt đất.

      Danny cẩn thận gỡ dây an toàn cho nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, những ngôi sao vẫn lấp lánh đầu họ.

      - Cho mãi đến hôm nay em mới từ bỏ ý định quyên sinh.

      Vẫn ngồi trong lòng Danny, nàng quay lại nhìn vào mắt . Danny còn thấy gì đời ngoài đôi mắt sâu thẳm.

      Ngần ngừ, gần như khiên cưỡng, họ hôn nhau. Cơn nhục cảm dâng trào. ai trong số họ chuẩn bị tinh thần cho việc bất thường này nên đành đầu hàng tình thế.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 15

      Betty vẫn còn ngủ giường, nhưn Evelyn thức và mặc đồ chỉnh tề. Nàng ngồi im lặng giường mình nhìn bông hồng được ép khô.
      Mãi đến lúc này nàng vẫn chưa vứt nó . Sau đó nàng đặt nó trở lại cuốn sổ nhật ký.
      Gấp những trang tập lại, nàng bỏ cuốn sách vào trong chiếc rương khoá lại. Động tác của nàng quả quyết như thể cuối cùng nàng cũng đến quyết định.

      Nàng bước nhanh, cố rà lại những từ ngữ mà nàng chuẩn bị trước để với Danny:
      - Danny à, đêm qua chúng mình bậy quá. À mà , phải thế này. Danny à, chuyện đêm qua chẳng có gì sai trái cả. Tuy nhiên, nó diễn ra quá nhanh, quá sớm.

      Đối với tôi tuyệt vơì, đặc biệt, nhưng chỉ vì tôi… biết phải thế nào cho đúng đây nhỉ. À phải rồi, chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tình cảm của . Mải suy nghĩ, nàng đâm sầm vào Danny cũng từ hướng ngược lại. Trước đó cũng cắm cúi y như ma đuổi. chợt cưới phá lên như nhận ra trước mặt ai khác chính là Evelyn.

      ôm lấy vai nàng mừng rỡ gọi tên Evelyn trước khi nàng kịp lene tiếng.:
      - Này Evelyn, đến tìm em đây.
      - Danny à, em… Danny thấy nàng muốn hất tay ra và biết mình hiểu tâm trạng của nàng lúc này.
      - Evelyn, biết chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng phải hề hối tiếc.

      Danny cười thoải mái và hạnh phúc.
      - Giờ phải làm nhiệm vụ đây. Nhưng trước khi , phải tìm cho bằng được em để với em điều. ngừng lại cố trấn tĩnh bằng cách giữ cho nhịp thở đều.
      - vẫn thường mơ có ngày nào đó sáng tác được tác phẩm đáng để cho người khác phải đọc. Chưa bao giờ làm được việc đó. Nhưng sáng nay, khi tỉnh dậy những ngôn từ tràn ngập trong tâm trí . Lúc này, nàng mới nhận ra tay Danny nắm chặt tờ giấy. mở tờ giấy ra cách cẩn thận, hít hơi dài và bắt đầu đọc bài thơ ngắn.

      Sau đó, đặt bài thơ vào trong tay nàng, hôn má Evelyn và quày quả ngược lại hướng vừa tới. Vừa vừa hỏi với:
      - Tối nay gặp lại em được ?
      - Được.
      – Nàng khẽ đáp.

      Thấy thế, Danny mỉm cừơi vui sướng và vùng lên bắt đầu chạy về doanh trại. Khi nàng về ngôi nhà tập thể, Betty vẫn còn ngủ say như trẻ , Evelyn đặt bài thơ của Danny vào bên cạnh bông hồng của Rafe, gấp sách lại và lặng lẽ cầu nguyện. Nàng cầu chúa ban cho mình con tim đủ lớn, lớn như cuốn nhật ký nàng cầm trong tay để có thể chấp nhận cả hai tình sâu nặng đến nhường ấy.
      skiemiao, Gấu's, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :