1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trân Châu Cảng - Randall Wallace (34 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 5

      Cùng với em trong đội, Rafe đứng sân ga chờ tàu tới. kịp mua bó hoa ngay phía ngoài cửa ga. Những chàng trai khác nhìn lạ lẫm, tự hỏi: biết có phải chờ người cùng đến chuyến tàu kia ? Hay chuẩn bị chu đáo hơn họ cho cuộc gặp gỡ sắp tới. Trong khi chờ đợi, vài chàng trai cũng làm theo Rafe, cố lùng cho được vài bó hoa rồi hối hả quay trở lại sân ga với những bó hoa xinh xắn mới mua tay. Chẳng ai muốn khi các nàng y tá đến, mình lại đứng tụt ở đằng sau cả.

      Sân ga càng im lặng hơn bất cứ lúc nào, như thể nó biết đoàn tàu sắp tới. Phu khuân vác và những người bẻ ghi cùng nhân viên nhà ga đứng đợi sẵn thềm bê tông. Đầu tàu xe lửa đến kia rồi. Xình xịch… Xình xịch… Xình xịch. Chiếc đầu tầu như con rồng khổng lồ phun những làn khói hơi nước lên trời đêm. Nó dừng lại, những đám mây hơi nước toả ra khí làm cho sân ga trở nên huyền ảo trong mắt Rafe và các chàng phi công trẻ.

      “Evelyn, em là tất cả đối với ”. Những từ ấy chợt ra trong tâm trí Rafe. Phong cảnh nên thơ lãng mạn khiến muốn thốt lên thành lời. phải là nhà thơ giàu ý tưởng như Danny. cũng thể miêu tả, mà trước đó cũng chưa từng ai miêu tả, tất cả cảm xúc của được diễn đạt bằng lời trước khi phải bày tỏ với ấy, giống bất cứ người con nào từng gặp.

      Rafe giấu bó hoa sau lưng. Khi cánh cửa của những toa tàu bật mở, nhân viên nhà ga đẩy những bận lên xuống sát cửa tàu. Mọi người dường như nín thở. lát sau, các nàng y tá túa ra.

      Evelyn là người thứ 8 bước ra khỏi cửa toa tàu. Mắt nàng tìm thấy Rafe chút khó khăn, tại vì ta cao hơn người khác cả cái đầu. Bắt gặp nụ cười của , nụ cười mặt của Evelyn như sáng hơn. Cả hai người đều mừng khi thấy niềm vui gặp gỡ ra nét mặt người kia.

      tóc vàng, có khuôn mặt trẻ con ngồi ngay bên cạnh Evelyn chắc chắn là Betty. Rafe chưa từng gặp nàng. Sau lần gặp gỡ đầu tiên ở trung tâm y tế, Rafe và Evelyn từng chơi với nhau nhiều lần. Nhưng toàn là những cuộc hẹn hò riêng tư. Cuộc hẹn đầu tiên là ở quán cà phê. Hôm đó, sau bốn giờ trò chuyện về những kỷ niệm khi chưa vào quân ngũ, họ cắm trại suốt ngày cùng nhau. Trong suốt ngày chủ nhật đó, Rafe lái xe đưa nàng đến vùng ngoại ô đầy những dãy đồi chập chùng, vắng vẻ. Chiếc xe hơi do Rafe mượn được của ông chú giàu có. Họ cùng ngắm lá vàng mùa thu trải đầy đường, cùng dắt tay nhau tản bộ con đường mòn sâu trong rừng. Vừa , họ vừa đá những hòn sỏi đủ màu sắc. Nhưng hầu hết thời gian họ nhìn vào mắt nhau, đó cũng là lần đầu tiên hai người hôn nhau.

      Evelyn kể cho Rafe về Betty và các y tá khác trong đội của nàng, Rafe kể với nàng về Danny. Tuy nhiên cho rằng cần thiết phải kể về cuộc sống của mình cho nàng nghe. Hình như nàng biết cả rồi và điều đó làm rất cảm kích.

      Mặc dù đứng đợi các y tá nôn nóng là thế, nhưng các chàng phi công khác ngoài Rafe vẫn tỏ vẻ như chỉ vừa mới nhận thấy các nàng đến đây thôi. Với vẻ thờ ơ giả tạo, họ tiến đến các trẻ thầm liếc mắt ngắm nhìn và chọn từ trước, sau đó cùng sánh đôi với nàng trong khi bắt chuyện làm quen. Những chưa tìm được ai làm bộ như dự định dự tiệc với các bạn của mình mà thôi. Còn có mặt của các chàng trai hầu như là ngoài dự kiến của các nàng vậy. Rafe cần phải giả đò như thế. len vào đám đông. Chàng trai ôm lấy Evelyn và gắn cái hôn lên má nàng rồi đưa nàng , miệng cười tươi:

      - Chào trung úy quân y. Mừng được gặp em.

      - Em cũng rất mừng! Chào trung úy quân!

      Betty bên cạnh nàng đằng hắng tiếng to. Evelyn giới thiệu:

      - Rafe à! Giới thiệu với , đây là Betty.

      - Chào Betty! rút đoá hoa hồng hàm tiếu ra khỏi bó hoa cầm tay giữ lại, còn trao cả bó hoa cho Betty. Bông hồng duy nhất kia trao nó cho Evelyn. Nàng đỏ mặt, mắt sáng long lanh trong ánh đèn đêm, nhìn Betty:

      - chứ!

      Betty cười khúc khích:

      - Cám ơn !

      Rafe bảo:

      - Danny mua bó hoa này đấy! Nhưng tối nay ấy bận đến đây được.

      - Danny đến sao? - Evelyn ngạc nhiên.

      Rafe, tay cầm tay nàng, còn tay kia khoác tay Betty dẫn họ dọc theo sân ga. Rafe , lảng tránh ánh mắt Evelyn:

      - , hình như ấy có tin gì từ quê nhà phải. Danny sao, chỉ thấy tự nhiên thích dự tiệc hôm nay thôi. Tụi mình hãy tìm cho Betty người khác vậy.

      - Thế cả em và Evelyn đều ở bên tối nay. Được Evelyn? - Betty hỏi.

      - Được thôi, có gì đâu hả Betty. - Evelyn giật ống tay áo Rafe.

      Lúc này họ bước ra khỏi sân ga và hoà nhập vào dòng người đông đúc những ngả đường đến Mahattan.

      Rafe thích nhạc. Hồi ở quê, thường hay nghe nhạc lắm, nhưng thường là những bài thánh ca với những giọng lên cao vút còn trầm mất hút của các gia đình hát thánh ca vào những ngày lễ. Kèm theo thứ nhạc đó là tiếng đàn Piano phát ra từ cái đàn cũ kỹ, móm mém hết răng và nhạc công là bà goá phụ thường dạy kèm toán cho bọn trẻ trong làng. Cho dẫu thế, Rafe vẫn hiểu được niềm đam mê và nỗi khát khao mãnh liệt chứa đựng trong tiếng nhạc và ca từ của các bài hát. Vào chiều đông ấm áp, đứng ở dưới bụi cậy thông rậm rạp nghe những bài hát dạt dào tình cảm do con cháu của những người nô lệ hát về tình dang dở. Đối với , có thứ nhạc nào hay bằng thứ nhạc xuất phát từ trái tim.

      Rafe hiểu gì về nhạc Swing cho lắm, nó vừa chứa chan tình cảm, vừa khiến người ta vui vẻ thêm. Nghe nhạc đó khó hơn nhạc thánh ca rất nhiều. Nhưng dẫu sao vẫn thích thể loại nhạc này. Thế nhưng, bây giờ nhạc Swing là mốt. Nhiều người cũng nghe nó cách vô thức, thế nên còn tin vào những cảm xúc mà thứ nhạc này mang lại cho mình trước đây. Nào là thân hình uốn éo, tay vung lên trời, chẳng ra sao. Rafe thấy nó kỳ khôi. Bản chất của người Tennessee lại trở về trong . cảm thấy mọi thứ khác đều là lừa dối. Thấy những nhạc công da đen phồng mang trợn má thổi kèn Saxophone phục vụ cho đám đông các chàng phi công, y tá và các sĩ quan quân đội khác họp mặt trong câu lạc bộ nhạc Jazz hôm ấy hình như chẳng thích thú gì hơn thứ nhạc họ chơi: nhạc Swing, họ cứ phồng má thổi kèn như thể là có ngày mai vậy.

      Rafe, Evelyn và đám bạn của họ ngồi quanh chiếc bàn tròn, ghế ôi thôi đủ loại. Bàn này đặt trong góc phòng, lúc này khói thuốc dầy đặc. Đám con uống nước ngọt, con trai uống bia. Anthony cặp kè ngay với Sandra. Còn Billy trở nên thân thiết với Barbara từ lúc nào. Tay trái Rafe là Betty, còn Red sun xoe ngồi phía bên tay trái nàng từ đầu bữa tiệc đến bây giờ. Sandra với bạn bè nồi xung quanh nàng:

      - Tôi nghe hình như họ điều chúng ta đến Hawaii phải?

      Anthony mở nút chai bia bằng hàm răng cứng như sắt.

      - Thế lại hay đấy! rất mừng nếu em để giúp em chọn đồ tắm.

      Rồi chàng nháy mắt hạ giọng.

      - Như thế làn da rám nắng của em tuyệt vời lại còn tuyệt vời hơn.

      Sandra đáp:

      - Còn em chỉ muốn nâng cao tay nghề.

      - Thế giúp em được rồi! Nhưng giúp em nâng cao thẩm mỹ trong chuyện đương.

      Rafe gì, chỉ thỉnh thoảng mới trả lời vài câu đám bạn bè ngồi xung quanh hỏi. hiểu sao Rafe thấy tiếng của mình to hơn bình thường. Những lúc ấy Evelyn cảm giác thấy suy nghĩ chuyện gì đó. Tuy nhiên, nàng thể nào vào tận trong óc để biết nghĩ gì. Nàng tiếp:

      - Người ta đồn rằng, bộ tư lệnh hải quân lo ngại quân Nhật lắm. Thế nên họ cố chuyển tất cả những thứ gì có thể từ bờ biển phía Tây đến Hawaii. Biết đâu quân đội lại chẳng điều các đến Hawaii như chúng em.

      E rằng đó chỉ là ý tưởng hão huyền.

      Rafe nhìn ra sàn nhảy, mắt ngây ra mất lúc nhưng tâm trí để ý đến tiếng nhạc rầm rập ngoài kia. Lát sau, quay lại nhìn Evelyn. Nàng thấy có tâm gì. Chợt mọi người chú ý đến Billy. này với Barbara bằng giọng đều đều giáo hoảnh như đọc bài học thuộc lòng.

      - Em biết gì ? Em là rất đặc biệt. Họ huấn luyện trở thành chiến binh, phải ra trận bất cứ lúc nào tổ quốc cần, thế nhưng…

      Ngồi đối diện với Billy, Anthony cũng nghe . Lúc này, ta lừ mắt như muốn bảo Billy rằng đừng có đùa quá trớn. Billy vẫn tiếp tục với Barbara, lúc này trố mắt lắng nghe động đậy, chớp mắt.

      - Nhưng rắc rối ở chỗ là ai biết rồi đây tương lai ra sao. Ngay sau đêm nay, chuyện gì xảy ra, thế nên chúng ta phải làm cho đêm nay phải đặc biệt, nó cũng phải đặc biệt hệt như vậy.

      Anthony thích câu cuối cùng này, cứ nhìn ta bĩu môi ra biết ngay, hệt như người Sicil ăn dưa hấu. Những ngón tay của Barbara xoa chiếc cằm xinh xinh. Rafe chợt nhận thấy các nàng y tá ngồi xung quanh cũng dỏng tai nghe chuyện của họ. Cuối cùng Barbara gật đầu bảo:

      - là người thuộc bài nhất trong đám trai tán tỉnh tôi đấy.

      Ngay lập tức mặt Billy tái nhợt, còn môi Anthony giật giật như thể miếng dưa hấu tưởng tượng ngọt ngào khi nãy giờ biến thành miếng chanh chua loét, nhưng Barbara vẫn chưa chịu thôi:

      - Này, chàng phi công, như vậy là hiểu vấn đề rồi đấy! Bởi vì tôi chắc bao giờ quên được tối nay đâu.

      xong, nàng đặt cái hôn nồng cháy lên môi Billy, làm cho này chỉ biết ngây người đón nhận. Evelyn kéo Rafe đứng dậy, lôi ra khỏi bàn xa để cho hai người bạn mới quen có thêm khung cảnh riêng tư để trò chuyện.

      Lúc này họ đứng lẫn trong đám người dự tiệc quay cuồng trong tiếng nhạc. ghé vào tai nàng lớn át tiếng nhạc ồn ã xung quanh.

      - Có chuyện gì thế?

      Nàng trả lời cũng to tiếng y như thế.

      - Chẳng có gì. Tối nay đột nhiên em thích đám đông ồn ào, em chỉ muốn ngồi đâu đó chuyện riêng với thôi.

      Ngay lúc ấy, nhạc cũng như ủng hộ nàng và Rafe, cho họ những giây phút thần tiên. Ban nhạc bắt đầu chơi điệu slow tình tứ. Rafe cầm lấy tay nàng như nàng mong đợi và họ xoay vòng sàn nhảy cùng với những người khác. Nàng tựa đầu vào ngực áo Rafe và ôm chặt nàng vào lòng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy trong im lặng của có điều gì đó nung nấu mà chưa được ra. Nàng ngẩng lên nhìn thẳng bào mặt Rafe. dừng chân nghiêm nghị.

      - Chúng ta ra ngoài kia !

      vài đôi cũng rời khỏi bữa tiệc dắt tay nhau dạo sân cỏ trước câu lạc bộ. ai trong số họ còn để ý gì đến khung cảnh diễn ra xung quanh nữa. Rafe dẫn Evelyn tới góc đường xa khu câu lạc bộ ồn ã. Những ánh đèn đường cao ở các quảng trường của Mahattan soi sáng bước chân họ. Cả New York lúc này dàn trải, lung linh và tối sẫm.

      Họ đứng đó bên nhau, Evelyn có cảm giác Rafe muốn hôn mình nhưng hiểu sao chẳng gì cả. Nàng nhìn . Và bây giờ, trong mắt họ chẳng còn gì ngoài hình bóng của nhau. ôm nàng sát hơn. nhắm mắt lại chờ cái hôn của Rafe. Nhưng chuyện đó diễn ra. Khi nàng mở mắt, nhìn nàng. Tay nắm tay nàng chặt. Evelyn bảo:

      - cần biết định với em chuyện gì. Nhưng chắc phải là chuyện tốt lành rồi, hoặc chí ít cũng là chuyện rất khó phải ?

      - sắp xa!

      - Em biết thế nào tất cả chúng ta cũng phải chia tay nhau mà.

      Nàng chạm môi mình vào môi , muốn nụ hôn chỉ như gió thoảng. Nhưng khi môi họ chạm nhau, nỗi khao khát khiến cả hai siết chặt vòng tay, muốn được sưởi ấm nồng nàn hơn dưới tiết trời giá rét.

      - Phải! Nhưng tham chiến. bay trong đội Đại Bàng. đội toàn những phi công Mỹ chiến đấu dưới chỉ huy của người . Giúp họ chống lại bọn phát xít.

      - gì? Em hiểu.

      - Hitler chiếm Balan và Tiệp Khắc rồi. còn chiếm nhiều quốc gia khác có những cái tên rất khó đọc với người Tennessee - như . Cứ chiếm xong quốc gia, Hitler lại bảo: chỉ muốn có thế. Nhưng sau lại tiếp tục kéo quân sang xâm chiếm nước khác nữa. hiểu gì về chính trị, nhưng hiểu những cường quốc thường hay bắt nạt những nước yếu như thế nào. Và biết phải có người đứng ra đối mặt với chúng.

      - Nhưng ở trong quân đội của Mỹ! Tại sao họ có thể ra lệnh cho phải làm chuyện này?

      - Họ đâu có ra lệnh! tình nguyện !

      Rafe , mắt lảng tránh ánh mắt của người . Lúc này, biết bao nhiêu tâm trạng tình cảm trái ngược giằng co trong con người Evelyn. Nàng vừa muốn ôm chặt, lại vừa muốn la lên, hét lên, túm lấy cổ mà lắc. Nàng ngồi đó nhìn và bất chợt thấy hoảng sợ. phải cơn hốt hoảng biểu lộ ra bên ngoài bằng run rẩy và thốt nhiên điên cuồng chạy trốn, mà là cơn hoảng hốt tận sâu thẳm tâm hồn. Tim nàng như bị bóp nghẹt lại. Nỗi sợ hãi và tiếng la hét nội tâm đè bẹp tất cả những chàng lính gác tận tuỵ của tâm hồn: Nào hy vọng, niềm tin, mơ ước, nỗi nhớ nhung và tiên đoán. Nàng ước sao mọi chuyện xảy ra như lời Rafe vừa . Nhưng, kìa, Rafe vẫn đứng sừng sững trước mặt nàng. Mắt đăm đăm nhìn ra bờ biển, nơi có tượng Thần Tự Do đứng đó. Nhìn vào đáy mắt của Rafe có thể thấy bức tượng sừng sững chói loà in đậm trong đáy mắt . Hình ảnh đó mới lãng mạn làm sao. Evelyn biết phải bất cứ người nào ra trận cũng đều trở về lành lặn, và nàng Rafe vô cùng, muốn được sánh vai suốt cuộc đời. Và với niềm tin cuồng tín trẻ con, nàng tin rằng bao giờ Chúa trời còn cho phép nàng ai giống như nàng từng Rafe. Evelyn chầm chậm :

      - Rafe à! Em là y tá. Em làm nghĩa vụ của mình khi họ cần em. phải em thích thấy người ta máu chảy đầm đìa để cho mình lao vào chứng tỏ tay nghề điêu luyện của mình. Cũng ai bắt buộc em phải làm thế cả.

      Rafe giống như tranh cãi với tâm tư của mình hơn là tranh cãi với Evelyn:

      - Nhưng chuyện này bắt buộc phải làm. Chỉ có mình mới hiểu mình muốn gì mà thôi.

      Evelyn biết Danny nhất định phải phản đối ý định này của Rafe.

      - Ý là tương lai của cả thế giới này chỉ phụ thuộc vào mình thôi sao?

      Nghe mình thốt ra câu đó nàng cảm thấy rất buồn, nhưng nàng muốn rút lời.

      - Tương lai của thế giới này phụ thuộc vào những người biết mình phải làm những gì để cứu nó.

      Bây giờ con giận dữ trào lên lấn át cả tình cảm của Evelyn. Nàng cay đắng :

      - Khi khám cho , em để cho qua. Và giờ đây lại tình nguyện đến cái nơi nguy hiểm nhất.

      - Em có lỗi gì trong chuyện này cả, Evelyn. Chỉ cần biết rằng em, thế là đủ!

      Giọng Rafe nghẹn lại:

      - Evelyn này! cứ ngỡ em hiểu em đến mức nào. Có thể ngộ nhận, có thể mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh hơn những chuyện tình vĩnh cửu chúng ta vẫn thường thấy. Đúng, có thể là như thế! Bây giờ chẳng biết gì hơn ngoài việc thổ lộ hết tấm lòng mình. Tối nay phải với em: em. Vì em cho nên thể như tất cả các chàng phi công với các : chúng ta phải có nhiệm vụ làm cho buổi tối hôm nay trở nên đặc biệt trong cuộc đời của hai người. Tối nay như thế này là đặc biệt lắm rồi, bởi vì có em ở đây và biết mình em đến như thế nào. Khi em nghĩ gì về hay có nghĩ gì về những lời trong buổi tối ngày hôm nay cũng biết làm gì hơn để thay đổi ý nghĩ của em. Nhưng trở về, trở về với em, hứa đó! Và khi ấy chúng ta có cơ hội để hiểu được ý nghĩ của tối ngày hôm này. hy vọng em cũng hiểu giống như vậy. Hôm nay, giữa chúng ta hình thành cái gì đó vĩnh cửu. cái gì đó vô cùng chân thực, trường tồn hệt như sống.

      Mắt Evelyn đẫm lệ, ánh mắt nàng nhìn tràn đầy tình .


      Các quân nhân và y tá ôm hôn nhau thắm thiết. Những cái hôn khiến họ như tan chảy ra. Lúc này họ đứng lối trước khi bước vào những cánh cửa kính xoay xoay của khách sạn. vài cặp khác thẳng qua hành lang đến thang máy mà cần dừng lại hỏi xem phòng mình nằm ở đâu. Rafe và Evelyn quãng đường dài từ câu lạc bộ nhạc Jazz trở về đây. Lúc này đứng cạnh cánh cửa xoay của khách sạn, tay trong tay, họ hôn nhau nồng nàn. Các cặp khác đứng gần lối vào của khách sạn này cũng làm y như họ. Mặc dù tất cả bọn họ đều mặc trang phục quân nhân giống hệt nhau. Các trong quân phục y tá hải quân, còn các chàng trai trong quân phục quân. Cặp nào cặp nấy giống nhau y hệt khiến Rafe và Evelyn thấy lẻ loi, ngượng ngùng. Rafe lùi lại:

      - Đây là đêm đẹp nhất trong cuộc đời của . muốn làm hỏng nó.

      - Đây là đêm đẹp nhất trong cuộc đời của . muốn làm hỏng nó.

      - Sao lại thế?

      - Ý là: Nếu thể quay trở về muốn em phải sống trong buồn tủi và nuối tiếc.

      - Rafe à! Chuyện sống chết nằm ngoài ý muốn của .

      Evelyn , mắt nhìn xuống đất đầy những bã kẹo Swingum và những vết đồ uống đổ tràn làm cáu bẩn những đường phố của thành phố New York từ hàng nhiều chục năm nay. Lát sau, nàng ngước lên nhìn thẳng vào mặt . Ánh đèn đường khiến mái tóc của nàng sáng rực trong đêm.

      - Nhưng đối với em khác. Nếu em chỉ còn có đêm để sống, em muốn được ở bên suốt đêm.

      - phải cố làm ra vẻ cao thượng đâu. Thực ra trong lòng rất sợ chấp nhận tình còn mãnh liệt hơn tình có. Ý nghĩ rất có thể bao giờ có lại nó lần nữa làm còn sợ hơn bất cứ thứ gì khác đời.

      Nàng ngả đầu vào vai Rafe. thầm:

      - về mà! hứa về. Dù có chuyện gì xảy ra nữa, hứa cố sống còn để tìm cách trở về với em.

      Họ hôn nhau lần cuối. Tay nắm tay. Rồi nàng về phía cánh cửa khách sạn. Lúc này, Evelyn mới cảm thấy đơn làm sao. Khi nàng được nửa đường, Rafe giữ cánh cửa cho nó ngừng xoay. Evelyn ngừng lại. Qua lớp kính trong suốt, Rafe thầm:

      - Tạm biệt!

      buông cánh cửa ra nhìn theo bóng nàng vào bên trong. Nàng đến bàn tiếp tân, lấy chìa khoá rồi quay lại ngó ra ngoài đường, vẫn thấy đứng đó. Lần này, giơ tay lên vẫy lần cuối cùng và bước vội vã. Lúc ấy nàng mới nhận ra mình vẫn còn cầm bông hoa hồng trao cho nàng khi ở sân ga.
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 6

      Cũng ở sân ga đó, sáng hôm sau, Rafe và Danny đứng trong cái lạnh thấu xương. Mặt trời toả ánh sáng vàng nhạt xuyên qua làn sương mù dày đặc như sữa trải dài những đường ray vắng ngắt. Sân ga hầu như bóng người. Những quân nhân khác được lệnh điều động và rời vào buổi chiều. Tuy nhiên, ai trong số họ lên phương Bắc cả. Chỉ có mình Rafe là tới Canada nhập đội với lực hoàng gia. Sau đó, họ bay qua biển Bắc Đại Tây Dương đến nước .

      Ngoài Danny ra, Rafe với bất cứ ai trong đội rằng mình . Giải thích với những người khác trong đội giúp Danny hiểu hơn quyết định của Rafe. Tuy nhiên, chẳng phải Rafe cố tình muốn thế, chỉ vì rất ghét phải chia tay với những người bạn thân thiết từ lâu. cũng muốn rằng mình chẳng thích cuộc chia tay này cho lắm, rằng chỉ muốn được ở chung với họ, cùng chiến đấu trong những ngày tháng tới, trong những ngày còn trong quân ngũ.

      Tất nhiên đối với Evelyn khác hẳn. Gần nàng, muốn sống hết mình. muốn những niềm tin, ý tưởng của mình được củng cố hơn. Trong đám mây mù, những ý nghĩ mơ hồ mãi từ khi bỏ nàng lại trước cửa khách sạn, Rafe vẫn thầm khinh miệt mình ở lại dù chỉ để nắm tay nàng và ngồi với nàng cho đến sáng. Trong thâm tâm, tự nhủ: Evelyn có là đồ ngốc mới quan tâm đến những gã chỉ biết sống với những lý tưởng hão huyền, có dính dáng gì đến thế giới thực tại.

      Tất cả đồ dùng của Rafe, những hành trang cá nhân của cùng với đối mặt với cuộc chiến mới đều gói gọn trong cái ba lô đặt dưới chân. Tiếng người lái tàu sang sảng:

      - Lên tàu hết !

      khoác túi lên vai, mắt nhìn ra ngoài cửa ga bồn chồn chờ đợi. Danny thấy vậy hỏi:

      - Cậu bảo với Evelyn rằng ấy đừng có đến đấy chứ?

      - Mình trót với nàng ấy thế rồi.- Rafe thú nhận.

      - Thế tại sao cậu còn chờ?

      - Chỉ thử lòng của Evelyn thôi mà! Nếu mình bảo đừng đến mà ấy cứ đến mình biết nàng mình.

      Người lái tàu lại la lên:

      - Lên tàu hết thôi!

      Danny bảo:

      - Cậu biết : cậu chẳng khác gì đứa trẻ con.

      - Phải! Mình là thằng khờ mà. Nhưng mà Danny này, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với mình, tớ muốn cậu là người đầu tiên thông báo với Evelyn.

      - được! Cậu phải tin chắc rằng cậu sao chứ!

      - Cậu cũng thế nhé! Nhớ bảo trọng đấy.

      Rafe vỗ vai bạn. Danny hất tay bạn ra, ôm chầm lấy Rafe. Đoàn tàu im lặng đợi họ. tàu chẳng có ai và có vẻ như rất lạnh lẽo. Rafe bước lên tìm chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ đối diện với Danny đứng sân ga. Nhân viên hoả xa đóng cửa lại và con tàu lầm lũi tiến về phía trước. Chiếc tàu nhẫn nại kéo các toa phía sau mất hút sau làn sương mù dầy đặc. Vậy mà Danny vẫn cố chạy theo đoàn tàu, vừa chạy vừa vẫy. Rafe vẫy lại , Danny thầm: Nhớ đánh cho bọn nó tan tác vào nghe Rafe.

      Và thế là Rafe ra .

      *

      Evelyn chạy dọc theo hành lang của sân ga chính. Mắt nàng dõi theo từng hàng số cửa dẫn ra sân ga chằng chịt như mê cung ngoài kia. Nàng tự bảo mình đừng đến. Rafe cũng khuyên nàng đừng đến. Có lẽ ấy thực muốn nàng tiễn. Tối qua, trước khi lên giường, nàng thèm đặt chuông đồng hồ, hy vọng mình ngủ dậy quá giờ tàu chạy lâu rồi, có muốn đổi ý cũng được. Mà nào nàng đâu có ngủ, suốt đêm nàng trằn trọc, rồi nàng lại ngồi dậy đặt chuông đồng hồ, tự bảo mình như thế yên tâm ngủ ngon hơn. Thế mà mắt vẫn chong chong. Cuối cùng nàng đành tắt chuông đồng hồ khi chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tàu chạy.

      Lúc ấy nàng vẫn tự nhủ rằng mình nên tiễn Rafe. Họ chia tay ngày hôm qua rồi. Tại sao lại còn muốn tình thế lại trở nên khó xử cho cả hai nữa. Rồi hiểu tạo sao nàng lại quyết định ngược lại. Đột nhiên nàng đứng dậy, vơ vội áo khoác, lao đến sân ga. Bây giờ nàng tìm được tàu của đậu ở hàng ga nào. Những hàng số này hình như bị người ta đánh lộn phải, chẳng theo thứ tự gì cả. Khi chạy qua trước mặt người lau hành lang và xém chút nữa va vào người phu khuân vác, nàng dừng lại hỏi thăm bằng giọng hổn hển:

      - Làm ơn! Đây có phải là cửa ga cho chuyến tàu chuyển bánh lúc 6:20 ?

      - Phải rồi đó, thưa . Nhưng tàu rồi!

      Nàng nhào vào sân ga qua hai cánh cửa khép kín mà nhìn thấy Danny qua mặt nàng. Bước qua hai cánh cửa, về phía hành lang ra phía ngoài, Evelyn đứng thềm bêtông. Quần áo, tóc tai nàng ướt đẫm sương sớm. Nàng nhìn theo những toa cuối cùng của đoàn tàu mờ dần đường ray rồi mất hút. Chưa bao giờ Evelyn thấy đơn đến thế.

      Bốn ngày sau, Rafe đứng tàu chở hàng của Canada, chất đầy những bột mì, nhiên liệu, vòng bi, sắt thép, dụng cụ sản xuất súng. , phi công Mỹ chuẩn bị ra nhập đội Đại Bàng, là món hàng cuối cùng chuyến tàu hôm ấy. Rafe bước ra ngoài boong tàu. Cố chống trả cảm giác say sóng và ngột ngạt trong khoang tàu. Đứng boong tàu lộng gió, thấy hết ngột ngạt rồi. Nhưng còn cái bao tử lộn tùng phèo vì say sóng vẫn để yên.

      Đứng đây, có thể nhìn thấy 5 chiếc tàu khác cũng vào vệt sóng của tàu chở hàng này, theo nó. Và cũng biết có 12 chiếc tàu bên cạnh để hộ tống cho đoàn tàu này.

      Trước mặt đoàn tàu rẽ sóng ra khơi là bầu trời đen bầm với những đám mây chứa đầy giận dữ. Rafe làm chuyến hải hành xuyên qua cơn bão.

      Rafe nhắm mắt lại nhớ về Evelyn.

      Khi Rafe về hướng Đông Evelyn về hướng Tây.

      Nàng và các y tá khác trong đoàn quân y của hải quân nhận lệnh lên tàu lửa băng qua sông Mississippi của thành phố St.Louis. Ở đây, họ xuyên qua đồng bằng, xuyên qua những bang thuộc sa mạc của vùng Rocki Mountain và đến San Diega. Ở miền cực Tây của nước Mỹ này, bên bờ Thái Bình Dương, họ lên con tàu đến biển Thái Bình Dương, quanh năm nước xanh ngắt với những buổi hoàng hôn như giát vàng mặt biển, về phía Nam hòn đảo có cảnh đẹp tựa thiên đường, đó là Hawaii.

      Còn Danny và 8 người còn lại trong đội của lên con tàu nào hết. Họ cưỡi những máy bay chiến đấu đến những căn cứ mà ở đó, những chiếc cần cẩu cẩu máy bay lên những hàng mẫu hạm. Cả máy bay lẫn người phi công đến điểm đến sau cùng. nơi xa những cơn bão của biển Đại Tây Dương hàng ngàn dặm, xa cuộc chiến tranh đẫm máu diễn ra ở châu Âu. Khoảng cách xa xôi đó dễ gì có ai có thể hình dung ra. Vùng đất lạ lùng ấy nằm ở phía bên kia của quả địa cầu, nó có tên là Trân Châu cảng.
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 7

      Những quần đảo nước đắm chìm trong bóng tối mờ mờ vĩnh cửu. Những vật thể từ tự nhiên cho đến máy móc, cho đến con người trông đều lạnh lẽo xám xịt màu của sương, màu của nước. Hầu như chỗ nào cũng thấy mưa, mưa mọi lúc mọi nơi. Mưa chỉ đến từ những đám mây, mà nó có mặt trong từng phân tử của khí ở đây. Thế nên, khí lúc nào cũng đẫm nước, độ ẩm bão hoà sẵn sàng chụp tấm chăn ẩm ướt lạnh lẽo lên bất cứ thứ gì tồn tại mặt đất.

      Đường băng ở sân bay quân Bassingborne ướt nhẹp, chẳng khác mặt đất đen tối xung quanh nó là mấy. Gần khu đất ấy, những chiếc máy bay chiến đấu của nằm trong những nhà chứa máy bay cổ lỗ sĩ, những máy bay này còn có tên là máy bay Spitfire và Cơn Bão. Đám thợ máy ngồi quanh những chiếc máy bay tháo thân máy bay bị đạn bắn thủng lỗ chỗ ra và chúi đầu vào bên trong kiểm tra máy của phi cơ. Rafe bước dọc theo đường băng trải nhựa, vai vẫn còn khoác chiếc ba lô đựng hành trang. tiến đến sau sĩ quan có nước da xanh tái, cao, gầy. Tên ông là Peter Richard Tubbs, tư lệnh trưởng binh chủng quân. Lúc này ông ta cũng cúi xuống xem xét nhưng hư hỏng của máy móc trong chiếc máy bay Spitfire. Rafe đợi cho đến khi viên sĩ quan kia đứng thẳng người lên rồi mới :

      - Thưa ngài, tôi, trung úy McCawley có mặt.

      Cho đến lúc đó Rafe mới nhận ra tư lệnh Tubbs bị cụt cánh ta phải. Tubbs bảo:

      - Rồi chúng tôi đưa xem vòng. Sau đó giới thiệu loại máy bay lái.

      Nếu ông còn phải có mặt ở đây ra lệnh cho những người này vá víu những lỗ đạn thủng thân máy bay ngay đường băng thế này có thể chúng ta bỏ qua công đoạn giới thiệu nơi ở mới mà đến thẳng chỗ những chiếc máy bay chiến đấu.

      Tubbs quay người dẫn Rafe ngang qua mặt đường băng trải nhựa đường. Mặc dù mất cánh tay, nhưng bước của ông vẫn rất vững chãi và quả quyết như người bình thường. Ông có nghị lực của người chỉ huy, và Rafe chắc chắn viên tư lệnh trưởng này vẫn tiếp tục những buổi tập thể lực sức khoẻ giữ cho thể hình cân đối mặc dù còn cánh tay bên phải. ràng ông ta là người cứng rắn, mạnh mẽ, chủ huy đích thực. Nhưng ông ta phải là mẫu người giống như Doolittle, mẫu chỉ huy người Mỹ tiêu biểu, luôn hoà đồng với cấp dưới. Tubbs là sĩ quan người . Ông ta mang vẻ cao ngạo thường thấy của xã hội có phân chia giai cấp rất ràng.

      được nửa đường, ông bảo Rafe:

      - Có phải người Mỹ nào cũng nôn nóng được chém giết như cậu hả chung úy?

      Ông ta là Trung úy là là Chung úy. Lần đầu tiên Rafe nghe có ai đó phát từ ấy như vậy nên cảm thấy rất lạ tai.

      - phải chúng tôi nóng lòng xông vào chỗ chết đâu ngài chỉ huy, mà chúng tôi chỉ muốn nóng lòng bắt tay vào việc ngay.

      Tubbs bĩu môi gật đầu, mắt thèm nhìn Rafe. Họ vòng qua vài nhà mái vòm để máy bay. Cái thứ đầu tiên mà Rafe nhìn thấy là chiếc đuôi của chiếc máy bay Spitfire có sơn biểu tượng của đội Đại Bàng, con chim hung dữ, có thể chiến đấu rất tốt trong những trận chiến. Đuôi máy bay này trông còn khá mới. Nhưng khi cái máy bay kia càng lúc càng ra hơn trong tầm nhìn của ấn tượng về nó thay đổi. hàng lỗ đạn đen ngòm chạy dọc thân máy bay. vài vết đạn khác xé toạc cánh của máy bay này. Nhưng cái thứ khiến người ta phải lạnh cả xương sống chính là buồng lái. Máu khô văng đầy bên trong, từ ghế cho đến bàn điều khiển. Tubbs bảo:

      - Phi công trước từng lái chiếc máy bay này dũng cảm lắm! Mãi cho đến khi hạ cánh xuống đất an toàn và tắt động cơ ta mới chịu chết.

      Tubbs dừng lại lát, để Rafe có thể định thần lại.

      - Hoan nghênh cậu đến tham chiến, chung úy ạ!

      Tubbs quay lưng bước , để mặc Rafe nhìn những vết máu đỏ văng đầy trong buồng lái của chiếc máy bay chiến đầu rách tả tơi.
      Annabelle, skiemiao, Gấu's2 others thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 8

      Đại úy Jessi Thurman là sĩ quan của tình báo hải quân Mỹ. Mái tóc dầy của ông rậm và lượn sóng che cái đầu to quá cỡ. Nón của ông đội to cỡ 78, khi đồng nghiệp của ông ở Lầu Năm Góc biết được ông đội cỡ nón khổng lồ như thế họ chép miệng: Trông mặt mà bắt hình dong cấm có sai bao giờ. Họ chỉ được có thế mỗi khi buộc phải công nhận rằng ông luôn luôn thông minh hơn họ.

      Lúc nào người ta cũng phải tìm ra cái cớ gì đó. Bởi vì nếu , họ cảm thấy rất khổ sở trước rằng ông luôn đưa ra những giải pháp cho các tình thế khó khăn nhanh nhẹn hơn họ. Ông cũng sáng tạo ra cách mới để giải quyết những vấn đề cũ. Trong khi những người khác còn bàn tới bàn lui, vặn vẹo nhau về vấn đề logic cũng như những khả năng có thể xảy ra ông tìm được cách giải quyết từ lúc nào. Thurman có học vị cao như hầu hết đồng nghiệp của mình, ông cũng phải là dân thành thị. Mẹ của Thurman là người làm nghề gõ đầu trẻ ở vùng nông thôn xa xôi miền trung tây nước Mỹ. Tám năm đầu thời học sinh của ông, tay bà chịu trách nhiệm dạy dỗ ông. Ông rất thích đọc, thích đến nhà thờ, và lúc này ông bà vợ rất xinh đẹp và dịu dàng. phụ nữ đầu tiên trong đời ông gặp là cưới liền, và họ có hai đứa con còn . Hầu hết người ta đều quý mến ông. Cho tới khi họ bị ông qua mặt, muốn chấp nhận những giải pháp quá sáng suốt, quá bất ngờ do ông đưa ra và những lúc ấy ông mất hết cả kiên nhẫn. Ông trở nên nóng nảy và hay châm chọc chua cay. Những người có tính tình như thế ít khi thăng tiến nhanh trong quân đội.

      Tài làm chính trị của đại úy Thurman cũng rất nổi bật. Ông còn cha. Thân sinh ông qua đời khi ông mới đỏ hỏn. trong những người chú của ông có lần với ông rằng, người muốn leo cao lên các bậc thang trong xã hội phải ghi nhớ điều này: Khi thành công, nên nhìn xuống mà ngạo mạn, mà phải nhìn lên để làm cho mình ngày càng hoàn thiện hơn. Và Thurman hiểu lời khuyên ấy. Những vị tư lệnh khác, quyền cao chức trọng hơn ông trong Lầu Năm Góc nhanh chóng nhận ra, nếu họ càng tỏ ra sâu sắc và trân trọng họ càng có dịp thường xuyên trò chuyện với viên chỉ huy có bản tính trầm lặng, người thường hí hoáy làm việc trong văn phòng nơi góc hành lang bên cạnh phòng tác chiến.

      Nhưng chưa bao giờ đồng nghiệp của ông đưa ông đến Nhà Trắng. Chưa bao giờ ông đến đó cho tới tận ngày hôm nay.

      Thurman ngồi tít trong đầu bàn phía bên kia. Mặt bàn bóng lộn như gương soi những sao những vạch bộ đồng phục của các vị tướng ngồi quanh bàn. Những thành viên trong nội các của tổng thống có quân phục riêng của họ. Áo trắng hồ bột phẳng phiu, nơ đen cài cổ, khuy áo ở manchette tay bóng lộn. Thurman thấy mình như người thừa ở đây, tuy nhiên ông thấy có gì là khó chịu. Ông biết những người đưa ông đến đây là muốn ông đừng gì cả. Ông cũng hiểu ông được mời đến đây bởi vì những cấp trong binh chủng hải quân nhận ra những cuộc họp trong Nhà Trắng như thế này rất khó chịu đối với họ. Và nếu có vây cánh ngồi ở xung quanh họ cảm thấy như mình bị đặt trong vòng nguy hiểm.

      Chỉ huy trưởng Thurman có nhiều thời giờ để suy nghĩ về bầu khí quanh bàn họp. Khi vị cố vấn đầu tiên an toạ những then cửa ở hai cánh cửa vị tướng đối diện với căn phòng lạch cạch mở. Cửa mở rộng, người da đen cao, vai rộng bước vào. Đó là George, người hầu chuyên theo tổng thống Franklin Delano Roosevelt như hình với bóng.

      Tổng thống ngồi xe lăn, đầu ông ngẩng cao, hàm đưa ra phía trước, vai ông rộng như người đầy tớ da đen của ông vậy. Nó rộng hơn cả cái ghế tựa bằng mây xe lăn. Chiếc áo sơmi trắng ông mặc người được hồ bột trắng bóng, đeo cà vạt bằng lụa. Mái tóc bóng loáng được chải hất ra phía đằng sau. Hai bàn tay thả lỏng thành ghế của chiếc xe lăn trông rất mạnh mẽ. Thurman nghe rất nhiều những giai thoại về kỹ năng tập thể thao của Roosevelt trước khi ông bị mắc bệnh bại liệt. Người ta sau ngày dài bơi lội và chạy chơi đùa cùng các con 24 tiếng đồng hồ sau đó, bệnh bại liệt chiếm lấy người ông từ thắt lưng trở xuống. Bây giờ người ta xì xào ở Washington rất nhiều rằng Roosevelt vẫn còn tiếp tục luyện tập nửa người phía để giúp cho vẻ ngoài của mình trông luôn cường tráng. Nhìn những cơ bắp cuồn cuộn ở hai vai và cánh tay được bộ đồ được may đo vừa khít người, Thurman biết lời đồn là . Ông cũng nhìn thấy cả đôi bàn chân của tổng thống teo tóp dưới lớp vải của chiếc quần soọc nhuyễn. Nó được cột chặt với những vòng sắt gần gần chiếc giầy của ông. Người hầu của tổng thống nắm lấy tay cầm ở đằng sau xe, đẩu Roosevelt vào trong phòng.

      Mọi người đều tôn kính đứng lên chào.

      Nhưng khi xe lăn của ông được đẩy ra phía đầu bàn, George quay lưng ra khỏi phòng, đóng cửa lại lặng lẽ cũng hệt như khi ta đến. Xong xuôi, tổng thống :

      - Mời ngồi! - Họ chưa kịp ngồi xuống, Roosevelt tiếp:

      - Tôi e rằng lúc này tâm trạng của tôi được vui vẻ gì cho lắm. Churchill và Stalin hỏi tôi những câu hỏi mà tôi sắp sửa hỏi các ông đây. Cho tới chừng nào nước Mỹ hết muốn nhắm mắt làm ngơ trước thế giới đầy binh biến?

      Tướng George C. Marshall là cố vấn quân đáng tin cậy nhất của tổng thống. Người ta chuyền tai nhau những chuyện rằng: tổng thống Roosevelt nổi tiếng là người bắt cấp dưới phải phục tùng những mệnh lệnh của mình ngay lập tức. Tổng thống để ý đến Marshall lần đầu tiên, mang ông vào Nhà Trắng để ông cung cấp cho tổng thống những tin tức mà tổng thống đòi hỏi phải đáp ứng ngay vào buổi họp, giống như những người ngồi đây, Roosevelt đưa ra kế hoạch và tất cả mọi người ngồi tại bàn đều tán thành. Ngoại trừ Marshall, ông ta đằng hắng và đứng lên giọng chắc nịch:

      - Thưa tổng thống, tôi tin rằng ý tưởng của ông sai lầm kinh khủng.

      Cũng theo như người ta kể, Roosevelt lúc đó nhìn thẳng vào mặt Marshall trong im lặng rợn người trong khi những người khác ngồi bên bàn mặt tái mét xanh như tàu lá. biết chuyện này đến đâu, nhưng có điều là Thurman biết chắc là khi Roosevelt tìm người mới ngồi vào chiếc ghế tổng tư lệnh bộ tổng tham mưu ông ta bỏ qua hàng loạt các tướng tá có bề dày thành tích mà chọn ra Marshall giữ chức vụ quan trọng này.

      Bây giờ tướng Marshall xong, ông kết thúc:

      - Chúng ta tiếp tục cung cấp ngày nhiều hơn thực phẩm và dầu lửa cho họ, thưa ngài tổng thống.

      Roosevelt ngắt lời:

      - Tất cả những thứ họ thực cần là máy bay, phi cơ, đạn dược và bom, và cả những người lính thiện chiến nữa.

      - Nhưng dân Mỹ nghĩ Hitler và bọn côn đồ phát xít của phải mối quan tâm của chúng ta. Vấn đề là dân châu Âu phải giải quyết lấy.

      Roosevelt lắc đầu. Nhìn môi tổng thống, Thurman biết ngay ông tỏ vẻ coi thường. Và ông cũng biết khi tổng thống cắt lời tướng Marshall rồi ai có muốn thêm điều gì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Có đôi lúc ông chủ của Nhà Trắng chỉ muốn nghe tiếng nội tâm. Thurman hiểu điều đó, bởi vì chính ông cũng trải qua những giờ phút như thế trong đời. Roosevelt :

      - Tiếp tục đợt viện trợ mới thôi. Gửi đến và Nga thêm nhiều tàu chiến và vũ khí dùng trong máy bay chiến đấu nữa !

      viên tổng tư lệnh hỏi:

      - Như vậy là tiếp tục lấy vũ khí, khí tài của chúng ta ở những hạm đội Thái Bình Dương để tiếp ứng cho họ hay sao?

      Roosevelt quay mặt nhìn qua cửa sổ. Cặp mắt kính của ông phản chiếu ánh chiều xám xịt của buổi hoàng hôn mùa đông, ông tự nhủ: thế thôi chứ biết làm gì hơn nữa bây giờ. Trong khi dân Mỹ sản xuất tủ lạnh kẻ thù của họ ra sức sản xuất bom đạn với công suất chóng mặt.

      Khi chỉ huy trưởng Thurman rời khỏi Nhà Trắng lặng lẽ mình, các đồng nghiệp khác lờ ông như ông từng có mặt ở đó. Thurman nghĩ những lời đồn về Roosevelt hình như là .

      Ông cũng tự nhắc nhở mình rằng sĩ quan tình báo mà lại tin lời đồn người đó còn là nhân viên tình báo nữa.

      Ở nửa bên kia của quả địa cầu, cách Washington DC hàng ngàn dặm, cũng gần như ngay lúc đó, tư lệnh Yusoroku Yamamoto bước vào căn phòng có cửa sổ ở thành phố Tokyo, hội đồng tác chiến của Nhật lúc ấy có mặt đầy đủ. Họ cũng ngồi quanh cái bàn, nhưng cái bàn này chỉ cao chưa quá nửa mét. Còn họ ngồi những cái gối đặt dưới nền nhà, Yamamoto gỡ mũ ra và cúi đầu chào khi ông ta bước vào. Đầu ông cúi thấp đủ để tỏ lòng kính trọng, nhưng quá thấp để có thể chứng tỏ rằng ông sợ hãi những chiến binh rất hung hãn, những người từng chinh chiến nhiều năm để đến bây giờ được phục vụ dưới trướng của Nhật hoàng. Yamamoto ngồi xuống chờ cho trà được bưng lên như dấu hiệu chấp nhận có mặt của người mới đến, sau đó ông mới hít hơi sâu, chậm dãi, bầu khí trong lành làm căng hai lá phổi. Ông có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, những người này ngồi xuống quanh bàn trợn trừng mắt lên nhìn ông và đều tỏ ra tức giận, nôn nóng. Họ cố tỏ ra cho người khác thấy quyền lực của mình, bởi vì họ sợ thiếu quyền lực họ chẳng còn gì nữa. Yamamoto hiểu những con người này rất nguy hiểm.

      Ông cũng biết họ cần ông, sợ ông nữa, bởi vì ông biết rất nhiều. Yamamoto từng du học ở Mỹ tại trường đại học danh tiếng Harvard. Ông biết từng nỗi thăng trầm của nền quân đội nước này như thể quân nhân xuất sắc nhất của Mỹ vậy. ai ưa gì người Nhật. Những kế hoạch thôn tính các nước khác đều diễn ra hoàn hảo. cách tàn nhẫn, nước Nhật xâm chiếm hầu hết các nước châu Á, chiếm nhiều hòn đảo của Nga, đe doạ Trung Quốc lục địa và ăn tươi nuốt sống toàn lãnh thổ Đông Dương. Những thành công của họ càng làm cho họ tin tưởng rằng người Nhật là dân thượng đẳng ở châu Á. Yamamoto biết ý tưởng này khiến nhiều tướng Nhật ngây ngất, ông cố gắng nhắc nhở họ rằng quốc gia nào, đặc biệt là quốc gia thiếu những nguyên liệu thô chủ yếu như Nhật Bản lại có thể tồn tại được lâu dài mà thiếu những chiến lược ngoại giao đúng đắn. Nhưng những vị chỉ huy chiến binh có mặt ngày hôm nay cho rằng điều đình là cần thiết, nhưng trong nghệ thuật chinh chiến hoà hoãn và điều đình là những tối kiến nhất, rất nhiều thành viên trong hội đồng tác chiến này có ý kiến cho rằng những lời chỉ bảo phải cẩn thận của Yamamoto chẳng qua chỉ là kết quả của đầu óc hèn nhát và vài người bạn hiếm hoi của Yamamoto trong cái hội đồng tác chiến ấy từng cảnh báo ông phải cẩn thận trước nguy cơ bị ám sát bất cứ lúc nào.

      Mặc dù được du học ở Mỹ nhiều năm nhưng Yamamoto thiếu tinh thần dân tộc như bất cứ người Nhật nào. Ông phải là người sợ chết, nhưng ông cũng là người có đầu óc thực tế, ông biết những ước vọng, suy đoán, mơ mộng chỉ phù hợp với những khi dạo chơi trong vườn nhà. Ngoài những lúc đó ra phải biết đối mặt với , về mặt này ông rất giống thủ lãnh quân người Mỹ, người mà ông hết sức thán phục đó là Robert E.Lee. Ông này luôn có mơ ước cháy bỏng là làm sao tránh được chiến tranh. Chỉ chủ chiến trong những trường hợp thể đừng và nếu bị đẩy vào tình thế bắt buộc phải tham chiến phải chiến đấu hết sức khôn ngoan và chiến đấu tới cùng.

      Yamamoto thẳng vào đề:

      - Chiến tranh là tránh khỏi, và sau ý nghĩ của từ này là chết chóc. Chúng ta đưa quân đội đến Trung Quốc người Mỹ cắt nguồn dầu lửa, chặn đứng huyết quản của chúng ta. Chúng ta còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách đánh mà thôi.

      Yamamoto cho thính giả của mình có thời gian tiêu hoá lượng thông tin ông vừa đưa ra. Ông xác nhận kế hoạch hiếu chiến là tất cả những gì những người ngồi bên bàn kia cần. Nhưng rất tiếc, nó lại được chấp thuận. Yamamoto tiếp:

      - Và nếu chúng ta buộc phải chiến đấu với người Mỹ chỉ có con đường duy nhất là tấn công hàng loạt và bất ngờ trước khi họ kịp chuẩn bị trở tay. Phải giáng cho họ đòn mà khiến cho họ phải què quặt đến hàng ngàn năm sau. Trong thời gian chờ nước Mỹ phục hồi, cũng là lúc chúng ta thôn tính khắp vùng Thái Bình Dương, và thế là người Mỹ bắt buộc phải nhượng bộ chúng ta để có hoà bình.

      Trong hội đồng tác chiến, Misikura là thành viên duy nhất và cũng là bạn thân của Yamamoto, cảnh báo nguy cơ có thể Yamamoto có thể bị giết. Ông :

      - Ngài cho rằng chúng ta có khả năng giáng đòn mạnh đến thế sao?

      - Chính người Mỹ cho chúng ta sức mạnh ấy, chúng ta hủy diệt họ chỉ bằng trận tấn công duy nhất tại Trân Châu cảng. Hãy nhìn đây! Để tôi trình bày với ông kế hoạch này.

      Ông ta gạt ấm trà và ly tách sang bên để lộ tấm bản đồ của Thái Bình Dương được phủ lớp sơn mài bóng loáng mặt bàn.
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 9

      Trân Châu cảng là hòn ngọc, còn vương giả hơn thứ ngọc trai mà nó mang tên.

      Nó là viên ngọc quý của vùng biển thanh bình. Trân Châu cảng nằm hòn đảo thuộc quần đảo Oahu. Ngay giữa quần thể thực vật tươi tốt xum xuê và sực nức hương hoa mọc vùng nham thạch cụm núi lửa trong vùng quần đảo Hawaii. Thái Bình Dương bao phủ cả nửa quả địa cầu và Hawaii nằm ở giữa Thái Bình Dương, cách xa đất liền hơn bất cứ nơi nào Trái Đất. Đối với những người hằng phải vượt hàng ngàn hải lý và lênh đênh các đại dương đảo Trân Châu này là thiên đường luôn chào đón họ. Hầu như ai qua vùng biển này cũng phải dừng chân ở đây lần.

      Đảo có độ cao thấp so với mặt biển, bờ cát dài. Cảng những là nơi neo thuyền của các tàu bè mà còn là vị trí quân tuyệt vời. Từ vị trí này ta có thể chế ngự khắp bờ biển xung quanh. Vào giữa năm 1941, có tới 6 tàu chiến hàng mẫu hạm, tàu chiến lớn, tàu khui trục, tàu ngầm và tất cả các con tàu khác có mặt ở đó đều là những tinh hoa của hạm đội Pacific của Mỹ. Lúc này vây quanh đảo Ford.

      Evelyn nhìn những con tàu ấy hướng ra mọi phía, khi nàng cùng bạn bè ngồi những chiếc xe Jeep của quân đội qua cổng chính của căn cứ hải quân đảo Ford. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy mật độ tàu chiến dày đặc trong bán kính như thế. Lúc đầu, nàng bị lạc đường đến hỏi người gác cổng chỉ cho mình cổng chính là ở đâu, nhưng trước khi kịp mở lời ta ngoác miệng ra cười:

      - Xin chào!

      Người lái xe kí tên làm thủ tục trước ánh mắt ngơ ngác của các y tá. ta bĩu môi nhìn mấy chàng lính thủy đánh bộ lảng vảng ở trong cảng rồi cho xe chạy tới. Barbara hỏi:

      - Này! Mấy bạn có biết tỷ lệ giữa đàn ông và đàn bà đảo này là bao nhiêu ? 4000/1 đấy nhé.

      Betty lôi cặp kính râm có khắc hai cây cọ hai bên chiếc gọng nhựa đeo vào mắt. Chiếc kính này nàng mua của người bán hàng rong trước khi kịp leo lên tàu. Vừa đeo kính nàng vừa reo lên với đám lính thủy đánh bộ đứng phía sau xe.

      - Gặp lại sau ngoài bờ biển nhé mấy !

      Evelyn chậm trễ như các khác trong đội. Nàng tìm ngay ra phòng mình, phòng ngủ nàng ở chung với Betty và xếp đồ đạc vào trong chiếc ngăn tủ ngay dưới giường. Sau đó nàng mình tìm bệnh viện của căn cứ ở đâu. Sắp tới, họ làm việc ở bệnh viện đó.

      Bệnh viện sạch, hạt bụi, các phương tiện y tế còn mới nguyên. Trong bệnh viện hàng dãy những phòng còn trống. Drap trải giường trắng tinh, giường nào cũng được đặt ngay ngắn dọc cửa sổ tràn nắng, hai bên tường khí êm dịu thoang thoảng mùi hương của hoa mận dại mọc đầy đảo. Hương thơm ướp đầy lên từng chiếc gối, át cả mùi thuốc khử trùng và mùi thuốc tẩy trắng dùng để cọ rửa những cánh cửa bằng gỗ nặng nề dọc các phòng trong bệnh viện. Evelyn nghĩ: đây là nơi sạch nhất nàng từng thấy.

      Nàng thấy hộ lý quân y dọn dẹp phòng có chứa các dụng cụ máy móc y tế và hỏi:

      - Tại sao bệnh viện này lại trống trơn như vậy?

      ta bảo với nàng: những vết thương nặng nhất của người ở đây là trật khớp và bệnh viện từng tiếp nhận tới 5, 6 ca bị cháy nắng do vui chơi ngoài biển quá lâu.

      Evelyn bước về khu nhà dành cho y tá. Lúc này, nàng hoàn toàn tin chắc rằng đến Trân Châu cảng tức là nàng rời xa chiến tranh tới độ thể xa hơn được nữa.

      Thế nhưng Rafe lại lăn mình trong chinh chiến, điều đó khiến nàng cảm thấy nỗi kinh hoàng của chiến tranh đeo bám nàng tựa như trái tim vẫn còn đập trong lồng ngực của nàng vậy.

      *

      Những đường đạn chiu chíu bầu trời vạch thành những đường lửa cháy đỏ phát ra từ chiếc máy bay chiến đấu của tên tặc người Đức xé khí lao vút bên ngoài buồng lái của Rafe. kéo cần số, mở van tiết lưu cho máy bay lùi lại phía sau khoảng 1 phút rồi sau đó lao thẳng lên phía trước. quá quen với chuyện này, và cũng thuộc chiếc máy bay này như lòng bàn tay của mình. thích nó lắm. Đối với , chiếc Spitfire tựa như con chó lai hay nổi quạu. Loại máy bay này dễ điều khiển vì chúng bay cũng rất nhanh. Những chiếc Messerchmist và Focke-Wult của Đức thường nặng ký mà mạnh hơn. Còn chiếc Spitfir là chiếc máy bay nhàng nhất và do đó nó bay nhanh hơn, khả năng tác chiến cũng nhanh nhẹn hơn. Bấy nhiêu đó cũng đủ để bảo vệ cho phi công ngồi trong buồng lái rồi. Nhưng vì nó bay quá nhiều, và sửa chữa liên tục nên trở nên rệu rã. Khi Rafe cho chiếc máy bay này vòng lại nó rung lên bần bật, nhưng có thời gian để suy nghĩ về điều đó nữa rồi. Nếu chiếc máy bay này rơi lả tả ra thành từng mảnh chết, nhưng nếu ngần ngừ và nghi ngờ vào khả năng bay của nó và của chính mình chiếc Messerschmistt trước mặt kia tông thẳng vào cũng chết.

      Trong khi cho chiếc máy bay vòng lại, quyết định tấn công và mai phục những kẻ có ý định mai phục . Ngón tay nhấn cò súng, mắt dõi theo đường đạn bay thẳng đến đuôi của chiếc máy bay Đức.

      Rafe nghe thấy tiếng đạn, cũng nghe thấy thân máy bay của mình rung lên từng đợt từng đợt. Trong khi chiến đấu, chỉ dùng mắt để xét đoán mọi việc. nhìn đường đạn lao vào thân chiếc máy bay Messerchmistt và bắn bể buồng lái của kẻ thù. nhìn thấy máu vụt ra từ thân thể người phi công Đức, người mà chỉ trạc tuổi hoặc chỉ hơn chút xíu. Khi bay ngang qua đường khói ọc ra từ chiếc máy bay Đức thân máy bay này quay vòng vòng theo đường xoáy trôn ốc đâm đầu xuống bờ biển Bắc. Rafe nghĩ trong tích tắc rằng biết đâu người phi công vừa thiệt mạng kia cũng chỉ là chàng trai nông thôn hệt như vậy.

      Đêm đó viết lá thư miêu tả chuyện đó chỉ trong tờ giấy đơn. Sau đó mượn cuốn từ điển để kiểm tra lỗi chính tả trước khi cẩn thận chép nó vào tờ giấy phẳng phiu khác.

      “Evelyn quý! Ở đây lạnh lắm, lạnh tới thấu xương, kết bạn cũng chẳng dễ gì. Hai đêm rồi, uống bia với hai phi công thuộc quân đội hoàng gia . Ở đây chỉ có mỗi bia là thứ duy nhất lạnh lẽo mà thôi. Thế mà em biết , ngày hôm qua cả hai người bạn ấy đều bị giết cả rồi.”

      *

      Evelyn đọc bức thư kia trong khi nàng ngồi dưới bóng cây cọ giáng. Ngồi đây, nàng có thể nhìn thấy bầu trời hoàng hôn hồng rực. tấm màn màu hồng mơ màng phủ xuống bờ biển Thái Bình Dương. Trong thư Rafe còn viết: có cách có thể tìm thấy nồng ấm của tình người đó là những lúc nghĩ về em.

      Mãi sau này nàng mới viết thư trả lời. Ở đây, xe bưu tá chỉ đến vào ngày thứ hai, và nàng cũng cần có thời gian cho cảm xúc của mình lắng xuống đủ để cầm bút viết thư cho , để nâng cao tinh thần của . Đó là thứ muốn nghe lúc này.

      Chiều chủ nhật, sau khi tắm táp xong xuôi ở khu nhà dành cho các y tá, nàng hong mái tóc của mình trước làn gió biển ấm áp và mặc chiếc áo đầm bằng vải bông . Cả hai cánh tay và chân nàng lúc này nâu sẫm lại vì nắng, khiến mái tóc của nàng như vàng rực thêm. Betty và các khác đều trang điểm, nhưng Evelyn chỉ thoa son thôi. Lúc này, nàng bỏ qua thói quen trang điểm cẩn thận bình thường và hay ra ngoài mình.

      Nàng bước dọc bờ biển, tìm đến phiến đá nhẵn nhụi và ngồi lên đó, nàng đá giầy ra khỏi chân, đặt tờ giấy viết thư lên đầu gối, nàng viết thư cho bằng chiếc bút máy mà cha nàng tặng khi nàng mới gia nhập lực lượng hải quân.

      *

      Đêm đó bọn Đức đến gần. Những chiếc Spitfire và Bão Lửa sẵn sàng đón chúng. Quả là cuộc bão táp , chỗ nào cũng thấy máy bay chiến đấu. Máy bay ở ngoài những đám mây nhìn đành, có những máy bay còn lẫn trong cả những đám mây dày đặc . Với tầm nhìn hạn chế, Rafe nghĩ chỉ va vào nhau thôi cũng đủ chết chứ đừng gì chết bởi đạn bắn. Chợt có tiếng la lên của phi công trong đội:

      - Chúng bao vây tôi rồi, giải thoát cho tôi, có ai đó cứu tôi với.

      Rafe nhìn ra nền trời giữa những đám mây phía dưới kia, bên tay phải , nhìn thấy chiếc Messerchmistt với những khẩu súng khạc lửa. Trước mặt nó là chiếc máy bay của Hillrycan bốc cháy.

      - Để thằng đó cho tôi.

      Rafe đáp và hất cần điều khiển sang phía bên tay phải để cho chiếc Spitfire của rơi tự do thẳng xuống đầu chiếc Messerchmistt, những viên đạn của Rafe bắn nát buồng lái của chiếc máy bay người Đức và chiếc tàu lượn này bắt đầu rơi theo vòng xoáy trôn ốc lao thẳng xuống đất, rà bám theo lao xuống dưới và nhìn thấy nó chúi đầu xuống biển, ngay lập tức cho máy bay của mình lao lên.

      Vết thương của viên phi công trẻ lái chiếc Bão Lửa có thể khiến ta tử vong bất cứ lúc nào và Rafe cứu ta trong đường tơ kẽ tóc. Chiếc máy bay của ta bị vỡ làm đôi, rồi tiếp tục vỡ tan ra Dù của này mở tung đưa ta chầm chậm rơi xuống mặt biển. Rafe lao máy bay của mình về phía hai chiếc máy bay chiến đấu của Đức, phóng như bay vượt qua trước mũi chúng, vừa chạy, vừa bắn, trước khi chúng còn nghiêng ngả để chống đỡ, lẩn vào những đám mây dầy đặc bầu trời nước và cho máy bay rơi tự do nhanh để cố tìm chiếc dù của người pho công trôi bập bềnh mặt nước.

      tin mình may mắn bởi vì tìm thấy nó nửa chìm nửa nổi mặt biển sóng gào và người phi công vẫn còn lồm nhồm trong đám dù giữa biển nước mênh mông. Rafe cho máy bay của mình lùi lại chút, ném chiếc phao xuống nước rồi sau đó gào vào máy bộ đàm gọi bộ phận cấp cứu của vùng trời ven biển trước khi cho chiếc phi cơ lao thẳng lên đối mặt với bọn tặc Đức lần nữa.

      Rafe nghĩ có gì khủng khiếp bằng cái chết, nhất là chết cái chết đơn trong dòng nước lạnh và đen tối kia.

      Tại sân bay của căn cứ Bassingborne, Rafe hạ cánh chiếc Sptifire mặt đường băng, có thể nghe thấy tiếng thân máy bay rung lên, những thanh kim loại ọp ẹp cọ sát vào nhau rít lên chói tai nghe như tiếng hú của con chó già. cảm ơn trời, cảm ơn con chó già bằng sắt của , vỗ vào nó như để bày tỏ cảm kích đối với lòng trung thành của nó như thể chủ và tớ vừa trở về, tả tơi, mệt mỏi sau chuyến săn vất vả kéo dài.

      30 phút sau ngồi chiếc ghế dưới ngọn đèn tù mù, xung quanh là màn đêm sâu thẳm. đọc lá thư ai đó đặt giường của mình. Nét chữ của Evelyn hề bay bướm, có những nét viết hoa lòng vòng, nét chữ của nàng vuông vuông, thẳng thẳng ngay như con người của Evelyn vậy.

      Rafe thương!

      lạ lùng là chúng ta lại xa nhau đến thế. Nhưng hãy nhớ, vào mỗi khi mặt trời lặn, em thường thu hết sức nóng của ngày tàn cất giữ nơi trái tim mình và gửi nó cho .

      Rafe ngồi rất lâu với lá thư tay, cảm giác gần nàng đến nỗi cảm thấy những tâm tư tình cảm của nàng, có cảm giác như những gì nàng chạm tay vào đều sờ được. Cảm giác ấy khiến thân hình nóng lên như được ngọn lửa trong trái tim nàng sưởi ấm.

      Rafe giật mình khi thấy chỉ huy trường Tubbs đứng đàng sau . Ông ta đến từ lúc nào thế nhỉ? vừa định đứng lên Tubbs ngay:

      - cần, cậu cứ ngồi xuống ! Tớ chỉ muốn báo cho cậu biết rằng người ta tìm ra Nickle rồi.

      - Nickle là ai? Thưa chỉ huy.

      - Là viên phi công bị bắn rơi ngày hôm nay, chính cậu mạo hiểm cả mạng sống của mình để cứu ta. Viên cứu hộ vớt chàng lên, họ để làm ta ấm lên cũng phải mất đến vài ngày. Nhưng ta vẫn còn sống và thế nào cũng quay trở lại đội hình chiến đấu của chúng ta.

      Rafe gật đầu mừng khi nghe tin ấy. Chỉ huy trưởng Tubbs dậm bước chân , nhưng rồi ông quay lại:

      - Ừm…có vài người tỏ ý coi thường người Mỹ bởi nước Mỹ khoanh tay, tham chiến, làm ngơ trước mọi thương vong của đồng mình. Còn tôi chỉ muốn với cậu rằng ở Hoa Kỳ nếu còn nhiều người giống như cậu đây chỉ có trời mới cứu nổi những kẻ muốn mang chiến tranh đến với nước Mỹ.

      Tubbs mỉm cười chào tạm biệt. Khi Rafe kịp lên tiếng đáp lễ ông được mấy bước rồi. chỉ kịp :

      - Cám ơn thưa chỉ huy.

      Tubbs ngoái đầu lại:

      - , chúng tôi phải cảm ơn cậu mới phải.
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :