1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 39 Nhíu mày ngẩn người



      Sau khi nghĩ thông suốt, lập tức đối với A Hổ ý nghĩ của mình, bảo A Hổ nhanh cho Mộc lão gia tử biện pháp này.



      Mộc lão gia tử cảm thấy đều rất có thể thực , hơn nữa có kế hoạch trọn vẹn, mọi người trước từ nơi này nhận vàng, từng người gói kỹ giấu ở hầm cầu, đào cái động vùi xuống, phân và nước tiểu đổ vào đất, như vậy, cũng có người phát , đợi tin đồn lắng xuống, lấy danh nghĩa Mộc lão gia mở tiệm vàng, ở mặt ngoài là nguyên vật liệu làm vàng là từ tỉnh thành làm ra, thực tế, đem toàn bộ vàng nung thành đồ trang sức lấy ra bán, bán được tiền, toàn bộ cầm lấy làm việc thiện, chẳng phải thập toàn thập mỹ sao?



      Trong lòng Lão gia tử đối với Côn Sơn xử lí chuyện này rất là hài lòng, còn cố ý viết phong thư gửi cho Tổng đường chủ cách làm của bọn họ, Tổng đường chủ nhìn cảm thấy đây là phương pháp xử lý tốt, vì vậy để cho thủ hạ thông báo với từng phân đường phương pháp xử lý này vô cùng tốt, vì vậy cả nước cao thấp mỗi tỉnh thành, thị trấn đột nhiên nhiều hơn rất nhiều tiệm vàng, y hệt như măng mọc sau mưa, về sau càng dần dần tạo ra nhiều cửa hàng của Trí đường, từng phân đường đều có tiệm vàng của riêng mình, giúp nhau liên hệ càng thêm dễ dàng, bang phái cũng càng làm càng lớn, rất nhiều thành viên trong bang phái cần vì bên ngoài bình thường có công việc mà bị người trong nhà ghét bỏ, bọn họ cũng có thể tiệm vàng làm công a! Bọn họ từ người có việc làm nhảy lên trở thành công nhân, làm cho chính phủ rất vui mừng, mấy tên côn đồ đều tiệm vàng làm công, công việc của bọn họ đương nhiên nhõm nhiều hơn, tiểu đả tiểu nháo ít , bọn họ cũng được lãnh đạo cấp khen ngời, mặt khác chính phủ nguyện ý bật đèn xanh cho những tiệm vàng này, bởi vì những tiệm vàng này thu nạp nhân viên nhàn tản của xã hội mà có công, thu thuế có thể so với tiệm vàng khác ít chút. Vì có sức cạnh tranh, kim khí của bọn họ cũng bán được tiện nghi hơn tí, làm cho tổng thể ngành sản xuất kim khí đều giảm giá, để cho dân chúng bình thường tiết kiệm ít, đều có thể mua kim khí rồi.

      Tổng đường chủ Thượng Hải Tổng nhìn thấy dân chúng bình thường đều đối với tiệm vàng mình khen dứt miệng, hơn nữa mỗi người đều có thể mua nổi Hoàng Kim, cái này cùng với ý nghĩa vì lợi ích của người dân hoàn toàn phù hợp, trong lòng hết sức cao hứng, cao hứng rất nhiều có quên Mộc lão gia tử vị công thần này, chia hai phần lợi nhuận của Vận Hành, đề nghị lên để ông trở thành người đứng đầu các nhất cấp phân đường ở Sơn Tây ngoại trừ Thái Nguyên, từ nay về sau Trí đường ở Sơn Tây thành nơi quản lý và sáng tạo ra biện pháp. Sơn Tây tổng cộng có mười tòa thành, sáu tòa thành phía bắc quy về Thái Nguyên phân đường, gọi là Bắc phân đường, năm tòa thành phía nam quy về Vận Thành phân đường, gọi là Nam phân đường. (chỗ này hiểu nên viết loạn xạ, ai đọc hiểu xin chỉnh lại dùm _ _!!!)



      Nam phân đường căn bản, cho phép mở rộng quy mô gấp ba, nhất thời ngang hàng rất nhiều phân đường và thành quản lý của Vận Thành phân đường, Mộc lão gia tử vào Trí đường đến nay, chưa bao giờ có phong quang như vậy. Ông đương nhiên quên ý kiến hay của Côn Sơn, về sau trờ thành phân đường cấp , cần hai phó đường chủ, vốn phó đường chủ là Tả đường chủ, Côn Sơn làm Hữu đường chủ.

      Côn Sơn đối mặt với việc đột nhiên thăng chức, có chút cảm giác bị cái bánh từ trời rơi xuống nện choáng luôn, phải biết bình thường ngồi chức vị phó đường chủ đều là người bí mật gia nhập hơn mười năm, Lục Côn Sơn gia nhập mới ngắn ngủn hơn hai năm mà thôi, đây quả thực là cái bánh từ trời rơi xuống. Với lại sau khi trở thành phó đường chủ, vậy sau này chia phần so trước kia nhiều gấp đôi, hơn nữa bây giờ là nhất cấp phân đường rồi, tất cả cống nạp của các phân đường, hàng năm có thể được chia đến béo bỡ, thu nhập gia tăng đáng kể.



      Trong lòng của mười phần cảm kích Bảo Châu đánh bậy đánh bạ, nếu như muốn phát biểu cảm nghĩ chắc chắn , cảm tạ Tổng đường chủ, cảm tạ sư phó, cảm tạ lão bà!



      Sau khi về đến nhà thấy Bảo Châu say sưa nhìn bồn tắm Tây Dương mới vừa được người đưa tới, qua hỏi : “Em thích ?”



      Bảo Châu gật đầu, tại mới biết được cái này là bồn tắm lớn Tây Dương, ra trong phòng Bảo Nguyệt cũng có, trước kia dùng qua, rất thích, nhưng cái trước mắt này còn đẹp hơn: “Thích.”



      “Thích, vì sao lại ngẩn người cau mày?”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 40 Tiêu tiền như nước



      thể bơi lội.” , nếu có thể bơi lội tốt, có chút hoài niệm sông trong thôn , có thể ở trong sông tự do tự tại bơi lội. Ở chỗ này lại làm được, lần trước muốn bờ sông tắm rửa, Côn Sơn trong thành cho phép như vậy, muốn bơi trong nhà, nhưng bồn tắm này hiển nhiên là được.



      hào khí vạn trượng : “Vậy xây bể bơi cho em.”



      ?”



      .” Việc này quá , mua lại căn nhà phía sau, dỡ tường vây xuống, lưu lại mấy gian dùng để ở, mặt khác đều dỡ xuống, gọi người đào hồ nước lớn, trực tiếp dẫn nước trong sông vào hồ nước, dùng riêng cho Bảo Châu bơi lội chơi.



      vung tiền như rác mua bồn tắm Tây Dương sau lại đào bể bơi, thương vợ như vậy, lập tức trở thành người chồng tốt điển hình trong thành. Rất nhiều thiếu nữ sau khi nghe được, đều thầm thở dài rất lâu, vì tin lời đồn mà các có nắm lấy cơ hội, sớm biết như vậy các kêu người cầu hôn, gả cho Lục Côn Sơn tốt. Người ta tuy rằng là lưu manh, dùng cũng là tiền kiếm được trong cửa hàng của vợ, nhưng cam lòng tiêu tiền, hơn nữa tiêu đến khí phách a!



      Bể bơi lông mày đều nhăn cái cho xây rồi, cái này là nam nhân a!



      Tất cả mọi người cho rằng chỉ dùng tiền trong tiệm vải của Bảo Châu cái để xây bể bơi, làm cho Côn Sơn vốn nghĩ chính mình bị choáng váng đầu óc cẩn thận lộ ra giàu có mà hối hận thôi yên tâm, tình nguyện người khác là lấy tiền của vợ, xây bể bơi cho vợ, chỉ cần an toàn, muốn thế nào a!



      Nhìn bộ dạng hưởng thụ của Bảo Châu, cảm thấy rất đáng.



      Bảo Nguyệt và Bảo Trân nghe nhà Bảo Châu có bể bơi, muốn xem, kết quả nhìn thấy Bảo Châu hỏi: “Nghe nhà của chị có bể bơi, chúng ta muốn nhìn chút.”

      Bảo Châu thấy các chỉ muốn nhìn cái liền gật đầu, mang hai người các tiến vào sau nhà, lại mở cái cửa , vào trong cửa chính là bể bơi, cái nhà này tại có người ở, nên cho Bảo Châu bơi lội, Bảo Nguyệt và Bảo Trân nhìn thấy bể bơi muốn vào bơi đối với Bảo Châu : “Thời tiết cũng khá nóng, cho bọn em xuống dưới bơi lát nha!”



      Bảo Châu vừa mới ăn cơm trưa xong, muốn ngủ trưa: “ được, chỉ muốn ngủ.”



      “Vậy chị ngủ, hai chúng em bơi là được, chị có lẽ biết cái gì gọi là hoa thức bơi lội a! Đợi ở chỗ này cũng nhàm chán, ngủ a!” Bảo Nguyệt và Bảo Trân ước gì nhìn thấy , khoát khoát tay như đuổi ruồi.



      Bảo Châu chút cũng có phát giác, tưởng rằng hai chị em thông cảm sợ bị nóng, nên thoải mái : “Vậy các em bơi a! Chị ngủ lát.”



      Thẩm mẹ ở bên giúp Bảo Châu miễn cưỡng che ánh nắng, nghe xong lời này, trong lòng có chút thoải mái, đây chính là thiếu gia đặc biệt xây riêng cho Thiếu nãi nãi, dựa vào cái gì cho hai chị em xấu xa này chiếm tiện nghi: “Hôm nay nắng gắt, phơi nắng tổn thương làn da đấy, hai vị tiểu thư lần sau lại đến bơi a!”



      Bảo Nguyệt hứng thú, mới mặc kệ nhiều như vậy, trong nước có lẽ cũng sao chứ!



      Thấy Bảo Châu ra, rất khinh thường nhìn Thẩm mẹ : “Hừ! hạ nhân, cũng muốn chỉ dạy chúng ta sao? Cút!”



      Thẩm mẹ ra, đồng thời rất cẩn thận khóa luôn cửa tiểu viện…

      Ba giờ rưỡi chiều Bảo Châu mới thức dậy, ngáp cái, hỏi Thẩm mẹ: “Các em ấy về rồi sao?”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 41 Ngựa vằn câu dẫn



      “Có lẽ còn ở hậu viện a!” Thẩm mẹ cùng Bảo Châu qua, đến trước cửa , Thẩm mẹ nhìn thấy thanh ổ khóa vỗ tay cái : “A! Xem tôi già rồi nên hồ đồ, như thế nào lại khóa cửa.”



      Thẩm mẹ mở cửa xong, chỉ thấy hai vị tiểu thư phơi nắng đến làn da đỏ lên, phẫn hận ngồi ở dưới mái hiên chỉ có thể che chắn được nửa ánh mặt trời, trong sân các phòng đều khóa lại, các vào được, bơi lâu định lên, mới phát cửa bị ngoài, các trốn dưới mái hiên, nhưng vẫn bị ánh nắng cực nóng nướng đến hơn phân nửa thân thể.



      Lúc nhìn thấy Bảo Châu, các ccô vừa vừa hướng Bảo Châu chửi ầm lên: “Chị cả, chị có ý gì? Hai người bọn tôi phơi nắng thành cái dạng này rồi!”



      Bảo Châu cảm thấy khá tốt ah! Khuôn mặt các đỏ bừng cả lên, rất đáng như hai con heo sữa, mà chuyện này liên quan gì đến ? Rất vô tội nhìn hai chị em: “Thẩm mẹ cẩn thận đóng cửa, thực xin lỗi! Nếu về sau các em thường xuyên đến, được ?”



      có lần này, hai người các làm sao còn dám thường xuyên đến, nhưng Bảo Trân đúng là hâm mộ Bảo Châu vận khí tốt, nghe rể đối với chị tốt, buổi tối lúc ăn cơm, Bảo Trân nhìn rể, mới phát mình trước kia bỏ lỡ cái gì, ai Lục Côn Sơn tốt, lớn lên khí khái hào hùng bức người, lại kém Lục Hoài Ninh nửa phần, Lục Hoài Ninh tuấn tú, Lục Côn Sơn suất khí, nghĩ như vậy, có chút hối hận.

      Lúc đầu Lục Côn Sơn là cha muốn cho chị hai hoặc là đấy, trước kia nhìn được hàng mà thôi, tại biết hàng rồi, tại sao phải từ bỏ thứ vốn thuộc về , Lục Côn Sơn vốn nên là của .



      Bảo Trân nghĩ thầm Bảo Châu ngu xuẩn làm sao có thể hơn , vụng trộm dưới bàn thoát khỏi giày, vươn dài chân ngọc ra, nhàng ma sát bắp chân Côn Sơn.



      Côn Sơn dùng cơm, bị câu dẫn bất thình lình, dọa thiếu chút nữa mắc nghẹn, bởi vì biết vợ của mình tuyệt làm như vậy, này là ai? Lúc ngẩng đầu, chỉ thấy Bảo Trân thừa dịp mọi người chú ý mị nhãn như tơ nhìn qua nở nụ cười.



      Nếu dưới tình huống bình thường nụ cười này cũng là cực đẹp, nhưng giờ phút này vì buổi chiều bị phơi nắng hồng lên, tiếng động biến thành màu đen, do phơi nắng, theo thời gian cùng góc độ bất đồng, nên màu sắc mặt cũng giống nhau, dần dần có nhiều chỗ bị phơi nắng, cho nên tại Bảo Nguyệt và Bảo Trân hiển nhiên như hai con ngựa vằn, màu da từ từ thay đổi.



      Nụ cười này của , Côn Sơn lập tức cảm thấy buồn nôn, vốn có tâm địa gian xảo, cái này càng có khả năng, vội vàng đem chân nghiêng , thích loại nữ nhân lẳng lơ thích khoe khoang, thực ghê tởm lại vô tình, ngay cả rể đều buông tha.



      Bảo Trân thấy cúi đầu ăn cơm, tưởng rằng thẹn thùng, lại duỗi chân ra nhàng ma sát bắp đùi của , ma sát lại ma sát, thấy có phản kháng, trong lòng rất cao hứng, thầm đắc ý mị lực của mình rất cao.

      Lúc ăn cơm xong, Bảo Châu tiễn hai người về, thấy Bảo Trân đứng bên, tựa hồ có chỗ nào thoải mái, nhưng vẫn quan tâm hỏi câu: “Vừa rồi em dùng đầu ngón chân đá chị, phải hay chân thoải mái, vừa thối lại ngứa hay ? Có muốn tìm đại phu khám?”



      Bảo Trân che mặt bước nhanh chạy ra ngoài, ~~~~( 】_ 【)~~~~



      mất thể diện, đặc biệt là lúc gần nhìn biểu tình của rể phảng phất có bệnh khó , NGAO NGAO NGAO!



      sắp điên rồi!

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 42 ngàn đồng làm cảnh sát?



      “Đại muội tử, hôm nay thức dậy thực sớm, Côn Sơn nhà đâu rồi?” Trần đại thẩm bên cạnh thấy Bảo Châu sáng sớm ngồi ở trước cửa dưới cây đại thụ hóng mát, qua hỏi.

      ấy ra ngoài rồi.”



      ra ngoài làm gì vậy?” Trần đại thẩm thấy Côn Sơn cả ngày có ở nhà, nghĩ thầm có phải là có việc làm hay ?



      “Trộm đạo.” Đây là nguyên lời Côn Sơn , Bảo Châu có lần nhàn rỗi nhàm chán hỏi , trả lời như vậy đấy.



      cũng tin, tôi xem a! Khẳng định lại cùng những tên côn đồ đánh nhau ẩu đả , cũng quản , tuy rằng có thể kiếm tiền, nhưng nam nhân xài tiền của nữ nhân, trong lòng dù sao có thể hay thoải mái a.” Trần đại thẩm có lòng tốt , đại nam nhân, làm việc đàng hoàng luôn tốt.



      Lại thương vợ, cũng vẫn là tiểu bạch kiểm, dễ nghe!



      “Có sao?” thấy Côn Sơn suốt ngày vui vẻ đó a! Hơn nữa tiền xây bể bơi và mua bồn tắm lớn đều là do Côn Sơn nhặt được, bình thường Côn Sơn cũng có tìm xin tiền, nên tính là xài tiền của a!



      mặt ngoài , là sợ lo lắng, trong lòng của sao có thể thoải mái? Hôm qua Tiểu Trương muốn mua chức vụ cho nam nhân của ấy ở sở cảnh sát, nếu cũng cùng ! Tuy rằng thời đại này rối loạn, thế nhưng có công việc ổn định dù sao cũng tốt hơn.”



      “Đúng thế ?”



      “Đương nhiên đúng a! Tiểu Trương đoán chừng ở trong nhà tôi gọi ấy, hai người các cho có bạn.”



      “Dạ, cám ơn đại thẩm.”



      lát sau, người được Trần đại thẩm gọi là Tiểu Trương tới, rất nhiệt tình đối với Bảo Châu : “ cũng muốn tìm việc làm cho Côn Sơn nhà à à? Chúng ta cùng , tôi ở chỗ này chờ , vào nhà lấy tiền , , sợ nhiều, chỉ sợ thiếu. Tôi ở chỗ này chờ .”

      Bảo Châu vào nhà mở tủ của mình ra, Côn Sơn vàng bạc thể động, tiền giấy ngược lại còn rất nhiều, Bảo Châu từ trong tủ lấy ra xấp tiền lúc trước Côn Sơn giúp xếp chỉnh tề, rút ra mấy tờ nhìn thấy nhất thuận mắt nhét vào trong ví, vội vàng hướng ngoài cửa đến, Thẩm mẹ nhìn thấy ra ngoài, cho rằng là nhà hàng xóm chơi nên cũng có để ý.



      Bảo Châu cùng Trương đại tỷ đến sở cảnh sát, phát trước cửa sở cảnh sát đứng thưa thớt vài người, đều do dự muốn hay cho nam nhân của mình hoặc là cho con của mình mua chức vị cảnh sát để làm, mua chức vị cảnh sát khó, cũng phải rất đắt, nhưng sở cảnh sát sở dĩ công khai mua bán chức vị, nghe là vì nửa tháng trước lúc sở cảnh sát phái người tiêu diệt thổ phỉ, có mười cảnh sát bị thổ phỉ đánh chết, cần người mới, cho nên cũng làm chậm trễ cuộc cạnh tranh, trực tiếp ai nguyện ý, ai giao tiền, cứ tiến vào!



      Có chức vị tất nhiên tốt, nhưng phải đem mệnh ném , tốt.



      Thấy mọi người đều do dự, Bảo Châu nghĩ thầm tốt quá, đều cần xếp hàng, trực tiếp lôi kéo Trương đại tỷ đến trước nộp tiền.



      Bảo Châu từ trong ví móc ra tờ tiền giấy đưa tới cho cảnh sát: “Tôi muốn mua cho chồng tôi chức vị.”



      Cảnh sát vốn sắp ngủ gà ngủ gật, nghe thấy giọng ngẫng đầu, nhìn thấy bàn tay bé non mịn đưa ngàn đồng tới, lập tức hồn ví muốn bay mất.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 43 Khí phách tương trợ



      Bảo Châu thấy nhìn mình lom lom, sợ chính mình làm tốt chỗ nào, hỏi Trương tỷ đứng bên cạnh: “Có phải em đưa thiếu? Trong túi em còn có.”



      Trương tỷ tranh thủ thời gian thấp giọng ở bên tai : “Đại muội tử của tôi ơi! Em là cho nhiều lắm, nghe chỉ cần nộp 50 đồng là được rồi, bất quá tại đoán chừng cầm trở lại được.”



      “A!” Bảo Châu nghĩ tới dễ dàng như vậy, bất quá cũng có sao á! Nhiều hơn nhiều hơn, Bảo Châu đối với cảnh sát vẫn còn ngu ngơ : “Tiền này, chỉ là mua chức vị cho chồng tôi, còn mua cho A Long và A Hổ, chồng Trương đại tỷ tôi cũng mua.”



      xong Bảo Châu quay đầu chỉ chỉ những người còn do dự : “Phần của bọn họ tôi cũng thanh toán luôn.”



      Cảnh sát kia cười đến ngậm miệng được, bên hỏi tên , bên quay người vào bên trong mời lãnh đạo, cho dù tất cả đều mua tiền này vẫn nhiều hơn.



      Bảo Châu biết chữ, nhưng chung quanh có người nhận thức chữ, mọi người chiếm được tiền nghi của , rất nguyện ý giúp dỡ, nghĩ thầm vị phu nhân này là người tốt, vậy bọn họ đều cần buồn rồi, tiền đều nộp rồi mà!



      lão tiên sinh trong đó vạn phần cảm kích tới, đối với Bảo Châu : “Lục thái thái, hôm nay được tương trợ, chúng tôi nhất định quên, về sau chồng ở trong cục có bất luận khó khăn gì, tôi đều bảo con của tôi hỗ trợ.”



      Vài người khác cũng nhao nhao gật đầu, sảng khoái mà : “Đều hỗ trợ, hôm nay rất cảm ơn .”

      Từ sở cảnh sát trở về, lúc Bảo Châu vào cửa, thấy Thẩm mẹ rất sốt ruột ở trong cửa hàng qua lại : “Thẩm mẹ, bà làm sao vậy?”



      “Thiếu nãi nãi rốt cuộc trở về rồi, chạy đâu vậy? Cả buổi thấy đâu, trong thành rất loạn, bọn buôn người đặc biệt nhiều, hồi lâu thấy bóng , còn tưởng bị lừa bán , thiếu gia vừa trở về, nghe ra ngoài lâu chưa trở về, cùng Tiểu Đông ra ngoài tìm, bảo tôi trông chừng cửa hàng, trở về là tốt rồi, xem chừng bọn họ hồi trở lại, chạy đâu chơi?”



      “Con và Trương đại tỷ cùng đấy, khát quá à!” Bảo Châu xong hướng phòng bếp đến, trong phòng bếp có sẵn nước sôi, dùng gáo lớn múc nửa gáo nước giếng được lắng trong vạc uống, chết khát .



      Côn Sơn chạy kịp thở, nghe Thẩm mẹ về, lập tức đến, thấy ghé vào vạc uống nước nên yên tâm hơn, vẫn khỏi giáo huấn, vươn tay ở đầu cái: “Về sau có lâu, phải với Thẩm mẹ, hoặc là mang Thẩm mẹ theo. Còn có lần nữa, đánh mông em.”



      “A, Côn Sơn khát ? Uống nước.” Bảo Châu xong đem gáo nước đưa tới, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.



      Côn Sơn lập tức mềm lòng, hôm nay trong lòng vốn có chút bực bội sốt ruột, lần trước người huynh đệ trong nội đường chạy bị bắt, có lẽ bị cảnh sát ép hỏi sau đó giao cho thủ hạ tham quan, bọn họ muốn cứu người, lại chút biện pháp, nghe có trọng binh trông coi, phải người trong sở cảnh sát căn bản vào được, Bảo Châu lại náo thấy, làm càng thêm buồn bực, nhưng lúc này nhìn thấy nịnh nọt chính mình như vậy, liền hết giận : “Hôm nay em chạy đâu chơi?”

      nhiều người mua chức vị cảnh sát cho nam nhân của mình, em cũng mua cho , ngay cả A Hổ và A Long cũng mua.” Bảo Châu xong, quan sát sắc mặt của chút rồi : “ có phải vui hay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :