1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 34 Phát tài



      “Nhất định là Côn Sơn trở về rồi.” Bảo Châu lập tức đứng lên, cũng mặc kệ người mình vẫn còn trùm màn, bước chân nhàng qua mở cửa ra. Buổi sáng Côn Sơn ra ngoài cố ý phân phó , buổi tối đợi nghe được tiếng mèo kêu, mở cửa cho , hơn nữa ai cũng thể kinh động, sợ chính mình ngủ mơ mơ màng màng nghe được, dứt khoát ngủ ở cạnh góc tường.



      Sau lưng Côn Sơn có hai người ra, bọn họ vác cái túi nặng trịch xe ba gác ở bên ngoài để vào trong sân xong, liền nhanh chóng rời .



      Côn Sơn đóng cửa lại, cau mày nhìn bộ dáng có chút dọa người của , vươn tay giúp lấy xuống; “Vợ à, sao em lại lấy màn quấn người, sợ lúc bộ vấp té sao?”



      “Con muỗi, nhiều!” Bảo Châu đương nhiên, thông minh a!



      Như vậy muỗi cắn ! Nhìn bộ dạng như muốn mau khen em của , Côn Sơn cười sờ lên đầu : “Mệt nhọc a! Mau trở về ngủ !”



      Bảo Châu chỉ đến cái bao tải to trước mặt, ngồi chồm hổm xuống, dùng tay vỗ vào bao tải, cảm giác đồ vật bên trong thô sáp. Còn gập ghềnh, hiếu kỳ hỏi Côn Sơn: “Đây là cái gì?”



      “Tiền.” Côn Sơn xong cố hết sức đem bao tải kéo vào trong phòng, có cái này, đừng bồn tắm Tây Dương, cho dù Bảo Châu muốn mua sân rộng cũng có vấn đề gì.



      Trở về phòng, Bảo Châu nhìn Côn Sơn mở bao vải ra, kinh ngạc há to mồm: “Nhiều tiền như vậy ah!”



      Trong bao vải, cái gì cũng có, tiền giấy, đồng bạc, vàng, bạc, bảo thạch vòng cổ, ngọc thạch, đồ cổ, cái gì cần có đều có. Bảo Châu lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy nhiều châu báu như vậy, túi đồ vật này, nhìn thấy rất nặng, so với túi dưa hấu to còn nặng hơn.



      “Trong sông nhặt được, thấy rất nhiều người xuống sông mò cá, cũng theo mò thử, nghĩ tới cá chưa bắt được mò được cái này, kêu A Hổ, A Long hỗ trợ đưa trở về.” Côn Sơn rất yên tâm lừa dối nói.

      “Có thể nhặt được nhiều như vậy ah! Côn Sơn, gặp vận may gì thế!” Bảo Châu nghi ngờ gì, Côn Sơn lừa gạt , cho nên nhặt được nhất định chính là nhặt được, chỉ cho là vận khí rất tốt!



      “Những vật này em cất kỹ, tiền giấy bên trong em có thể tùy tiện lấy xài, còn những vật khác tạm thời thể động vào, phải giấu kỹ.” Những thứ này đều là đồ vật đoạt được, bọn họ thừa dịp lúc đêm khuya cướp đoạt khoản lớn tiền tham ô của đội ngũ đại tham quan vận chuyển, đem bộ phận đồ vật trong đó đưa về võ đường, chuẩn bị cứu người nghèo, còn lại mấy người bọn họ dựa theo quy củ phân ra. Lần này thuận lợi chiếm được nhiền đồ vật đặc biệt, nghĩ đến thiếu cái gì, thể bạc đãi vợ , nên lôi trở về.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 35 Làm cái gì?



      “Ừm, em biết.” Những số tiền này có thể mua nhiều đồ ăn ngon, giấu kỹ về sau có thể lấy mua đồ ăn.



      “Những vật này ngay cả Thẩm mẹ và Tiểu Đông cũng thể , nếu như bọn họ phát , hỏi em, em em cũng biết là được.” Vấn đề này ngàn vạn phải cẩn thận, nếu hại Bảo Châu ném tánh mạng.



      “Em biết, giao cho em!” Bảo Châu gật đầu, chuyện giấu đồ này rất dễ dàng, trước kia trong thôn có đoạn thời gian có đạo tặc, ông nội kêu giấu hai trái bí đỏ duy nhất còn lại trong nhà, đến nay còn tìm được! Về phần để chỗ nào, nhớ



      “Bồn tắm lớn sai người mua rồi, qua vài ngày đưa tới.” Chuyện của Bảo Châu, luôn để bụng.

      “Côn Sơn, tốt.” Bảo Châu nghe xong, vươn tay ra ôm , bộ dạng rất vui vẻ rất thỏa mãn.



      “Nha đầu ngốc, ngủ !” Nha đầu này, ai cho đồ đạc, chính là người tốt, là vừa tức lại vừa , tức quá ngốc về sau khẳng định chịu thiệt, đơn thuần ngây thơ.



      “Em có mệt, có đói bụng , em có vụng trộm dấu cái bánh bao cho .” Bảo Châu như hiến vật quý, từ trong gối móc ra cái bánh bao chay đưa cho .



      Côn Sơn xác thực đói bụng, nhưng ngửi thấy mùi dầu bánh bao, có chút ăn vô: “Để đó ! Ngày mai ăn.”



      Bảo Châu nhìn ra tựa hồ thích, cầm bánh bao quay người lại chạy ra ngoài. Côn Sơn cho rằng tức giận, bên cỡi quần áo bẩn, vừa nghĩ đợi tí nữa làm thế nào dỗ .



      Chờ thay quần áo, tắm rửa xong, nghĩ đến nha đầu kia như thế nào còn chưa trở lại, lúc trong sân tìm, ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng bếp truyền ra, vào thấy Bảo Châu bỏ đường cát vào trong nồi khoai lang, nhìn thấy oán giận chiếu cố lấy chính mình như vậy. Côn Sơn rất cảm động, qua từ phía sau lưng nhàng ôm lấy eo của , đem đầu tựa vào vai : “Bảo Châu.”



      “Hửm?” Bảo Châu vội vàng khuấy đường cát trong nồi, có thời gian để ý tới , thuận miệng lên tiếng.



      “Có em tốt.” Làm cho cảm giác được mình phải chỉ có mình, làm cảm giác được cái gì mới là nhà, nhà có nữ nhân nhất định là nhà, trong nhà có nữ nhân mình mới chính là nhà!



      rất may mắn, có nhà rồi.

      nhảm.” Bảo Châu lườm cái, nghĩ thầm em đương nhiên tốt rồi, tham ăn giỏi ngủ, thân thể cường tráng.



      Người hiểu phong tình, chỉ sợ chỉ có duy nhất người này.



      Côn Sơn bật cười nhìn : “Em làm cái gì cho ăn thế?”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 36 Điều tra



      “Chè khoai lang, trong phòng bếp chỉ có cái này thôi.” tìm tới tìm lui chỉ tìm được hai củ khoai lang đỏ, chọn củ lớn nhất, cắt khối nấu cho ăn.



      Ăn lúc còn nóng, rất ngọt, cho nhiều đường, bất quá loại ngọt tinh tế này, tựa hồ rất bá khí từ trong dạ dày lan tràn ra, đến ngay cả trong lòng cũng khỏi ngọt lên, ngẩng đầu thấy vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Côn Sơn thiệt tình gật đầu: “Ăn ngon.”



      Bảo Châu lập tức cao hứng: “Thích là tốt rồi, nếu đủ em làm thêm cho .”

      đủ rồi, đủ rồi.” nghĩ là heo sao? chén lớn như vậy, ăn no rồi.



      Mấy ngày kế tiếp toàn thành giới nghiêm, bốn phía đều là cảnh sát lục soát đồ đạc cùng người. Cấp liều mạng hạ lệnh xuống, mặc kệ phải dùng biện pháp gì, Viên đại nhân phải phái người tìm được đồ trở về. Chính là lục soát từng nhà cũng phải tìm ra, bọn họ cũng tin nhiều vàng bạc châu báu như vậy toàn bộ tiêu thất trong hư .



      Trong phòng của Trí Đường, bảy tám thành viên quan trọng tham gia hoạt động lần này, tụ họp, trong đó Mọc lão gia tử cầm đầu, ngồi hai bên là ba đại đệ tử của ông, cùng với vài vị thành viên.



      chuyện là Từ sư gia phụ trách quản lí tài vụ: “Lần này chúng ta lấy được tiền tài, trừ phần chia cho các huynh đệ ra, còn thừa lại 5100 trăm lượng hoàng kim, 1200 lượng bạc, vàng bạc châu báu vô số, tiền giấy hơn hai ngàn, tiền giấy dễ dàng lưu thông, đợi tin tức qua , có thể tìm người lên tỉnh mua gạo, dùng danh nghĩa hội Chữ Thập Đỏ quyên góp cho dân chúng nghèo khổ ở nông thôn. Nhưng vàng và bạc đều có ký hiệu, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó có thể lưu thông, nếu như vẫn đưa đến ngân hàng tư nhân ở Thượng Hải đổi thành tiền rồi quyên góp tiếp cho hội Chữ Thập Đỏ của tỉnh, chỉ sợ cũng khó có thể che dấu. người ở Tổng đường Thượng Hải bí mật gọi người truyền mật hàm cho đường chủ, bảo chúng ta phải cẩn thận, Tổng Cảnh Thự ở Sơn Tây bí mật phái người tiến về Thượng Hải ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ chúng ta xuất , theo các vị, chúng ta bây giờ nên làm gì?”



      “Nếu đưa đến Tây An?” người đề nghị nói.



      “Tây An thân cận quá, dễ dàng bị phát , hơn nữa phải qua rất nhiều cửa, cũng dễ dàng.” Mộc lão gia tử nói.

      Mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, thương lượng hồi lâu đều có kết quả, chỉ có thể trước án binh bất động, chờ đợi thời cơ.



      Tiếp theo bàn bạc sang vấn đề khác, Đại sư huynh : “Nghe những cảnh sát trong thành rục rịch, gần đây đều lục soát nhà dân, huynh đệ của chúng ta bị lục soát thấy vàng trong nhà, đám cảnh sát càng ngày càng tinh ranh, giấu ở xà nhà, đều bị lục soát thấy, cũng may là thông minh, chạy thoát, tất cả mọi người phải cẩn thận chút.”



      Mọi người gật đầu.



      Chính vào lúc này đột nhiên có đệ tử ở bên ngoài kêu lên: “Lục sư huynh, tốt rồi, cảnh sát điều tra phố của , lục soát từng nhà.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 37 lỗ ah!



      Côn Sơn nghe xong đứng dậy, với mọi người câu có lỗi, đẩy cửa ra. chỉ sợ Bảo Châu vạn nhất có giấu kỹ, nguy hiểm tới tính mạng, phải nhanh về nhà nhìn xem.



      Thuận tiện kêu hai tùy tùng: “A Long, A Hổ theo giúp tôi chuyến.”



      Hai người lập tức đuổi kịp, ba người đứng chung chỗ, nhìn thấy ba tên tiểu lưu manh như vậy, cũng làm cho người ta chú ý. đường, tuyệt đối có người hoài nghi bọn như vậy là nhân vật cướp bóc tiền của đại quan, bởi vì mọi người đối với bọn họ rất quen thuộc! Người gọi A Long ba ngày hai lần trộm vặt móc túi. Người gọi A Hổ thích rượu như mạng, ký sổ nợ uống rượu khắp nơi.

      Còn có Lục Côn Sơn, chính là Hỗn Thế Ma Vương, nghe xem ai vừa mắt, cho cước.



      Mọi người thấy bọn họ đều là chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, chỉ là trong lòng vì vợ của Hỗn Thế Ma Vương mà thương tiếc, tiểu nương xinh đẹp như vậy, gả cho , là uổng phí.



      Lúc bọn người Côn Sơn về đến nhà, đám cảnh sát ở trong nhà lục soát, Bảo Châu rất nhàn nhã ngồi trong sân ăn điểm tâm, bên trái là bánh xốp giòn, bên phải là bánh hạt vừng, hạnh phúc ah! Thấy Côn Sơn, lôi kéo ngồi xuống bên cạnh: “Côn Sơn, ăn cái gì.”



      Thấy bình tĩnh như thế, Côn Sơn an tâm. tự tay cầm lấy cái ăn, gọi mấy tùy tùng của mình cũng ngồi xuống. Mấy người này thường ra vào, Bảo Châu cũng nhận thức, đối với bọn họ rất tốt, cũng hỏi bọn ăn cái gì, hoàn toàn đem cảnh sát điều tra ở trong phòng trở thành khí.



      đám cảnh sát lục soát trước sau, phát gian phòng bị khóa bên trong, lập tức đối với gian phòng nổi lên hoài nghi, hỏi Bảo Châu: “Chỗ đó là cái gì?”



      “Thẩm mẹ tắm.”



      Cảnh sát tin, giữa ban ngày mà tắm rửa cái gì nhất định có chuyện che giấu ở bên trong, cảnh sát trong đó gõ cửa: “Bên trong có ai ? Mở cửa nhanh.”



      “Có, tôi tắm, các người chờ chốc a!” Thẩm mẹ buổi sáng làm việc bận rộn thân đầy mồ hôi, nên muốn tắm rửa, nghĩ tới lần tắm rửa lại đem cảnh sát đến. Bà lập tức gia tăng tốc độ, tắm nhanh mở cửa ah!

      Bọn cảnh sát có kiên nhẫn, người trong đó : “Nhanh mở cửa, nếu tôi xông vào!”



      Người nọ tính tình nóng nảy, lại nôn nóng, muốn cước đá văng cửa ra. Lúc bọn cảnh sát trong lòng vì mụ già đáng thương khó giữ được khí tiết tuổi già mà thầm mặc niệm, thanh vỗ tay tới trước mặt người nọ : “Wow Wow! Thẩm mẹ nhà chúng ta có tướng công rồi!”



      ồn ào cái gì?” Tên cảnh sát tính tình nóng nảy kia, bị bộ dáng vui sướng của nhìn làm cho sau lưng đổ mồ hôi lạnh, ràng cười, nhưng vì sao lại cảm thấy sắp có chuyện tốt xảy ra.



      chính là tướng công của Thẩm mẹ ah! đá môn, nhìn thân thể của bà, cưới bà ai cưới đây?” Bảo Châu xong lại đối với bên trong hô: “Thẩm mẹ bà buôn bán lời ah! Tướng công này của bà trẻ tuổi.”



      Thẩm mẹ bị dọa đến trượt chân đặt mông trong bồn tắm, truyền đến thanh lớn, thiếu chút nữa vọt đến eo già. Bà thở hơi dài : “Ai ôi!!!! Thiếu nãi nãi của tôi, đừng làm cho thân già tôi sợ được ? Bất quá, rất tuổi trẻ sao?”



      Cảnh sát may kia nghe xong muốn lùi chân về còn kịp, cái cửa bị đá “BA~!” tiếng mở ra, cũng dám vào bên trong xem, cũng muốn lấy mụ già về nhà, bị lão ba đánh a? Tranh thủ thời gian xoay người, liên tục ba bốn câu thực xin lỗi, quay người bỏ chạy.



      Cũng để ý Thẩm mẹ giật mình, thùng tắm rất cao, lúc này ngã ngồi ở trong thùng tắm Thẩm mẹ muốn lộ cũng khó, thùng tắm so với bà ngồi cao hơn nhiều, từ xa nhìn tới, giống như thùng .

      Bảo Châu rất có lương tâm qua, tay khoác lên tay cầm cửa, hỏi mấy cảnh sát còn ngây ngốc, bộ dáng vui sướng : “Các người ai muốn vào? Thẩm mẹ nhà tôi cái gì cũng tốt, răng còn đầy đủ, khẩu vị cũng tốt, hơi có thể ăn năm chén cơm, lấy bà lỗ đâu!”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 38 Rửa tiền



      Những cảnh sát kia nghe xong, tranh thủ thời gian như có lão hổ ở phía sau đuổi theo, chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.



      Đối với cái này, Bảo Châu bình luận : “Thẩm mẹ giỏi quá ah! Thẩm mẹ là mãnh hổ, lần sau bọn họ lại đến lục soát, con đóng cửa thả Thẩm mẹ!” (làm như đóng cửa thả chó vậy :))



      Thẩm mẹ nghe xong thiếu chút nữa lại cẩn thận ngã sấp xuống trong thùng tắm.



      Côn Sơn nhìn được rồi, kéo trở về phòng, cũng gọi hai tùy tùng vào, đóng cửa phòng, vừa rồi đám cảnh sát lục tung khắp nới, làm có chút run sợ, ngay cả bồn hoa đều bị người lấy cây ra, đem chậu hoa lật úp sấp xuống, nhưng cái gì cũng tìm được, khỏi hiếu kỳ hỏi , nghĩ đến nếu có biện pháp tốt, lại cho các huynh đệ, nên hỏi : “Em giấu đồ ở chỗ nào?”



      “Hầm cầu.” Nhìn thấy đám người kia lục soát, lo lắng đem rương gỗ chứa vàng bạc, toàn bộ ném vào trong hầm phân, lại đổ vào ít nước, dùng gậy gộc đem nước trộn lẫn hỗn độn, bao phủ rương hòm, khi còn bé có lần cẩn thận làm tiền lọt vào hố phân, rất nhanh nhìn thấy, hôm nay nghĩ đến đem toàn bộ rương hòm đều ném vào, phải cũng nhìn thấy sao?

      Côn Sơn nghĩ đến đều cảm thấy thối, vàng kia ai còn dám dùng ah! Thối đều thối chết rồi, nhưng thể công nhận là biện pháp tốt, phương pháp xử lí tuyệt hảo như vậy cũng chỉ có Bảo Châu nghĩ ra được, thần kỳ ah! Cảnh sát ở đâu cũng đều lục soát, duy chỉ có hố phân, là mọi người có bóng ma a?



      Nhưng vì bảo vệ tánh mạng, hố phân cũng tính là gì, vì vậy đối với A Long : “Cậu cho sư gia biện pháp này, để ông lại với các huynh đệ, chỉ cần cảnh sát đến thăm, đem toàn bộ tài bảo ném trong hầm phân, tôi cũng tin bọn họ có dũng khí lật úp hố phân. Ha ha! Tôi xem bọn họ lục soát a!”



      “Vâng! Chị dâu quá trâu rồi. Từ cổ đến kim, có thể xem tiền tài như cặn bã chỉ có chị dâu thôi.” A Long thừa cơ vuốt mông ngựa, cảnh giới này, thông minh này, tuyệt đối phải bọn họ người bình thường có thể đạt tới. Mang theo sùng bái lập tức ra cửa, trở lại Trí Đường báo tin, vì vậy, các huynh đệ đều cần phải sợ, cảnh sát rất giỏi ah! Có dũng khí lục hố phân !



      Chuyện này giải quyết xong, nhưng trước mắt còn có việc rất khó giải quyết, mang theo may mắn, Côn Sơn hỏi : “Bảo Châu, em cảm thấy có biện pháp gì có thể đem vàng đổi thành tiền, hoặc là tặng người, mà bị cảnh sát phát ?”



      “Vậy đem vàng bán là được rồi.” Bảo Châu cho ánh mắt rất đần.



      “Thế nhưng bên vàng có ấn ký, lưu thông ra ngoài, bị người phát đấy.” Trọng điểm ngay ở chỗ này.



      “Vậy đem ấn ký xóa là được!” Sắp đến giờ ăn cơm, Bảo Châu có chút yên lòng đáp, nghĩ thầm Côn Sơn ngốc quá ah! Vấn đề đơn giản như vậy cũng biết.

      Côn Sơn hỏi làm thế nào cho mất, nếu ngay cả cái này đều nghĩ ra, sống vô dụng nhiều năm như vậy, như thế nào nghĩ tới?



      Rửa tiền mà! báo chí đề cập qua.



      Bọn họ chỉ cần mở tiệm vàng, lại để cho người của mình học luyện kim, đem toàn bộ vàng này nấu lên, lại chế tạo thành kim khí lấy ra bán, kiếm được tiền lại bí mật quyên tặng người dân nghèo khó hoặc là làm những điều có ích cho người dân, phải tốt sao!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :