1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 29 Đêm đó…

      Bảo Nguyệt muốn nổi giận, người hầu nhà chị khi dễ tôi. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Côn Sơn quét qua, tựa như đao đặt cổ Bảo Nguyệt, giống như , người hầu nhà tôi khi dễ thế nào? Ai kêu khi dễ vợ của tôi? nếu dám tố cáo, tôi cho đẹp mặt.

      Bảo Nguyệt lập tức câu cũng ra được, nổi lên hờn dỗi ngồi xuống vị trí cách rất xa Bảo Châu, nghĩ thầm Lục Côn Sơn này còn là nam nhân sao? ràng nhìn thấy bị trượt chân, đến đỡ coi như xong, vậy mà còn bao che hạ nhân.

      Bảo Châu thấy chuyện, cho rằng cẩn thận ngã xuống, còn : “Em , em sao lại cẩn thận như vậy? Thẩm mẹ bà giúp con gọi người trong phòng bếp buổi trưa nấu cho Bảo Nguyệt nồi nước chè khoai lang a! Ngã mất thịt, nhất định có thể bổ trở về.”

      Thẩm mẹ vui vẻ đáp ứng, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh quay đầu, thế nhưng bả vai lại run run, cái buồn cười lợi hại a! Bà rất có phúc hậu muốn , Bảo Nguyệt tiểu thư chẳng lẽ còn đủ béo sao?

      Bảo Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi, biết chính mình gần đây có chút mập, nhưng nghĩ Bảo Châu còn cầm cái này ra để đùa.

      Lại béo, còn có thể gả ra ngoài sao?

      ăn! Tuyệt đối ăn!

      Hừ! Tôi muốn báo thù, thời điểm Bảo Nguyệt định tính toán ngồi xuống dùng sức giẫm Bảo Châu cước, Vạn Phú Quý cùng mấy vợ bé và Vạn lão gia tử hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc này cùng chỗ xuống ăn điểm tâm, lòng tràn đầy cừu hận, chỉ có thể tạm thời hóa thành tươi cười giả tạo: “Ông nội , chào buổi sáng! Cha , chào buổi sáng! Các vị sớm.”

      “Ừm.” Vạn Phú Quý nhìn cái, rồi đến bên cạnh Bảo Châu ngồi xuống, nhìn nhìn nữ nhi bảo bối của ông, thoạt nhìn khá tốt, có ốm : “Bảo Châu ah! Ở bên đó có quen ?”

      Bảo Châu gật đầu: “Rất tốt! Thẩm mẹ mỗi ngày đều làm rất nhiều đồ ăn ngon cho con.”

      Vạn Phú Quý biết Thẩm mẹ là ai, cũng có hứng thú muốn biết, ông chỉ muốn biết chuyện quan trọng khác: “Côn Sơn đối với con có tốt ?”

      Bảo Châu gật đầu, sau đó làm dáng vẻ hạnh phúc xé nửa bánh bao trong tay đưa cho Côn Sơn: “Côn Sơn, em ăn hết nổi rồi, giúp em ăn được ?”

      “Tốt, còn có cái gì ăn hết đều cho .” Côn Sơn rất hưởng thụ hành động thân mật của , nhận lấy cũng để ý phía có dấu nước miếng cắn qua, chậm rãi ăn vào trong bụng, biểu tình thấy ghét bỏ cũng có thống khổ.

      Cái này làm cho Vạn Phú Quý đối với đứa con rể này hài lòng lên ít, lúc này mới xem : “Côn Sơn ah! Có rảnh thường xuyên đến chơi, theo giúp cha đánh cờ.”

      Lục Côn Sơn gật đầu, bộ dáng bất cần đời của ngày ấy hoàn toàn như là hai người: “Dạ.”

      Phòng bếp bưng bữa sáng phong phú lên, mọi người vừa ăn vừa chuyện, Bảo Nguyệt chưa từ bỏ ý định muốn cho Bảo Châu xấu mặt, làm bộ quan tâm hỏi : “Chị, chị ngủ có quen giường , gả ngày đó ngủ có ngon ?”

      Bảo Châu nhíu mày lắc đầu: “ tốt.”

      Lục Côn Sơn ngón tay có chút cứng ngắc, nếu Bảo Châu ra chuyện cước đá rơi xuống đất, hoàn toàn tin tưởng nhạc phụ đại nhân có khả năng cầm cây chổi đuổi ra khỏi nhà…

      Thấy Lục Côn Sơn tựa hồ có chút khẩn trương, Bảo Nguyệt nở nụ cười: “ rể, giống như có chút khẩn trương, chẳng lẽ đêm đó xảy ra chuyện gì sao?”

      vừa như vậy, Vạn Phú Quý cũng dừng đũa, hỏi Bảo Châu: “Vì sao tốt?”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 30 Đại chiến đoạt chổi



      Nếu như phải sợ mất mặt, Lục Côn Sơn muốn dùng tay lập tức che mặt, ngay tại lúc nghĩ đến chính mình bị đuổi về sau phải làm như thế nào cầu xin nhạc phụ tha thứ, Bảo Châu : “Bởi vì giường quá cứng, mông con bị đau.”



      Đồ dùng trong nhà đều do Nhị thái thái chọn, Vạn Phú Quý nghe xong, có chỉ trích Nhị thái thái tại chỗ, đối với Nhị thái thái : “Nghe giường ngủ Tây Dương rất thoải mái, lập tức sai người lên tỉnh mua, phải chọn loại tốt nhất, trong vòng mười ngày đưa qua cho Bảo Châu.”



      Nghe được giường Tây Dương lớn, khi về nhà, Bảo Châu nhớ tới Côn Sơn hứa mua cho mình bồn tăm Tây Dương lớn: “Đúng rồi, muốn mua cho em bồn tắm lớn đấy.”



      “Đợi kiếm được tiền mua cho em, về sau thích gì cho biết, đừng tìm nhạc phụ, biết ?” trước kia ngại phiền toái, chịu lấy bạc trắng, chỉ chừa vàng chôn dưới đất, có hơn phân nửa vạc nước rồi, những vàng kia phía đều có ấn ký, tại vẫn thể động vào, người tiền mặt, đành phải đợi lần sau, lần sau nhất định ghét bỏ bạc và tiền giấy vừa thối lại chiếm diện tích nữa.



      “Vì sao?”



      “Bởi vì là chồng em, em có nhu cầu gì tìm , nếu tìm nhạc phụ, làm cho nhạc phụ cảm thấy có năng lực thỏa mãn em, hiểu ?”



      Bảo Châu cái hiểu cái gật đầu: “Em nhớ kỹ rồi.”



      “Yên tâm, qua nửa tháng mua bồn tắm Tây Dương cho em.” Đại tham quan Viên Thế Thành vận chuyển số tiền tham ô lớn, còn tầm mười ngày vận chuyển qua vùng phụ cận, bọn họ chuẩn bị tốt đến lúc đó động thủ, được tiền, lập tức mua bồn tắm lớn cho Bảo Châu.

      Lúc về đến nhà, Tiểu Đông quét rác, Bảo Châu suy nghĩ có sống có thể làm, lập tức qua đoạt cây chổi.



      Tiểu Đông nào dám, cầm lấy cây chổi chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, Bảo Châu cảm thấy keo kiệt, quét rác cũng cho, bất quá có thể đoạt!



      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bảo Châu thức dậy, trong sân tìm cây chổi, quét rác ah!



      Sáng hôm nay, Tiểu Đông lại bị thiếu gia dùng ánh mắt lạnh buốt chỉnh đốn, nên rút kinh nghiệm, buổi tối trước khi ngủ, đem cây chổi giấu .



      Sáng sớm ngày thứ ba Bảo Châu lại thức dậy sớm, tìm được cây chổi, cho rằng cây chổi mất tích, nên cảm thấy buồn bực chỉ ăn hai cái màn thầu chén cháo và củ khoai lang.



      Ăn xong điểm tâm, Tiểu Đông chậm rãi từ trong góc lấy ra cây chổi bắt đầu quét rác.



      tốt! Hôm nay có bị thiếu gia cảnh cáo, vui tươi hớn hở quét a quét, chút nào biết Bảo Châu dùng vẻ mặt khát khao nhìn cây chổi trong tay , cũng muốn làm việc ah! Mỗi ngày chỉ chơi, cần làm việc, cảm thấy rất mất mặt.



      Kết quả sáng ngày thứ tư, Bảo Châu cũng dậy sớm nổi, đợi thời điểm mọi người ăn điểm tâm, nhanh như chớp chạy vào trong sân đến tất cả hẻo lánh tìm cây chổi, cuối cùng cũng tìm được cây chổi đáng giấu dưới bếp lò, sau đó quét a quét, ngay cả điểm tâm đều quên ăn, bên quét rác bên ca hát: “ cây tỏi mọc núi cao,, ai cũng muốn đem ta nấu…”

      Nghe được giọng hát kiêu ngạo quét rác hăng say, Tiểu Đông theo phản xạ nhìn thoáng qua thiếu gia, vẻ mặt nhanh khóc: “Thiếu gia tôi…”



      Côn Sơn thở dài hơi, vỗ vỗ bờ vai của : “Nhiệm vụ còn rất gian khổ, Tiểu Đông phải cố gắng, tôi xem trọng cậu.”



      Tiểu Đông: “…”



      Nhiệm vụ này hoàn toàn chính xác rất gian khổ, bất quá Tiểu Đông cẩn thận nghĩ nghĩ Thiếu nãi nãi là hổ giấy, phải là cây chổi thôi sao? Tôi giấu ở dưới giường tôi, xem làm sao tìm được?
      xixon thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 31 sợ hàng xóm chê cười



      Ngày thứ năm, Tiểu Đông từ dưới giường lấy cây chổi vào trong sân quét rác, Bảo Châu đáng thương ngồi xổm ở bên, nhìn xem quét rác, ngồi xổm mệt mỏi, lại tới phía trước cửa hàng ngồi chút, bên cạnh Vương đại tỷ cho rằng vui, hỏi làm sao.



      Bảo Châu : “Tiểu Đông giấu cây chổi, cho em tìm thấy!”



      “Tưởng chuyện gì? Cái này dễ thôi, đến cửa hàng ở phía trước mua về, mấy đồng tiền có thể mua bó.”



      “Em có trăm đồng có thể mua được bao nhiêu?” Bảo Châu lấy tất cả tiền người ra chỉ có đúng trăm đồng.



      ông chủ giảm giá, mười cấy cũng xê xích gì nhiều, bất quá em mua nhiều như vậy làm gì…” đợi Vương đại tỷ xong, Bảo Châu chạy nhanh như chớp, 10 phút sau, Bảo Châu mười phần thần khí kéo lấy bó chổi to, cao hứng trở về cửa hàng, đặt xuống bên cạnh tường, tiện tay cầm lấy hai cây, tay trái cây tay phải cây, bên quét, bên khinh thường nhìn Tiểu Đông quét rác: “Hừ! Tôi cũng có, so với nhiều hơn!”



      Tiểu Đông đột nhiên rất có xúc động muốn ngã xuống đất dậy nổi, trời ạ! Ai cho biết, trong nhà mua nhiều chổi như vậy để làm cái gì?



      Buổi tối Côn Sơn trở về, nhìn thấy trong sân đầy chổi, cũng khỏi mất trật tự rồi, cưới vợ như thế, nên vui hay nên buồn!



      Cuối cùng tại Tiểu Đông đầy ấp nước mắt cùng dày vò khẩn cầu xuống, Thẩm mẹ đáp ứng để cho Bảo Châu làm việc ở cửa hàng, quấy rối quấy rối a! Dù sao cũng có buôn bán, so với việc nhìn thần kinh Tiểu Đông càng ngày càng suy yếu vẫn tốt hơn.



      kiện cây chổi vì vậy được giải quyết hoàn mỹ.



      Lại nói tiệm vải mặc dù có nghi thức đốt pháo, nhưng mở cửa nhiều ngày như vậy, coi như là khai trương !



      Nhưng chính là khúc vải đều có bán , Thẩm mẹ có chút nôn nóng, vì vậy luôn uống nước, uống nước lại muốn vệ sinh, ngày chạy vài chục lần vào nhà vệ sinh, cũng nhàm chán, coi như là vận động.

      Nhưng Bảo Châu là người hay hoạt động, đâu chịu được việc buồn tẻ như vậy, ghé vào mặt bàn, có việc để hoạt động, làm cho buồn ngủ.



      Thẩm mẹ thấy quá mức nhàm chán, nhớ tới thiếu gia có thói quen xem báo chí, từ bên trong tìm ra rất nhiều báo chí cũ, đặt lên bàn cho Bảo Châu chơi: “Tiểu thư có thể xem những thứ này, biết chữ xem hình cũng được, hoặc là xé chơi đều có thể tùy tiện.”



      Bảo Châu đối với vật mới lạ rất hiếu kỳ, nhìn tranh vẽ phía , cảm thấy rất thú vị, biết chữ nên tranh vẽ mỗi tờ báo, đều xem tỉ mỉ, tấm đều bỏ sót, tranh vẽ phần lớn là người già, hoặc là ít người sắp biến thành người già, mỗi người biểu lộ nghiêm túc hoặc là bi thương, chút ý nghĩa đều có. nhàm chán, đột nhiên thấy bức tranh làm hai mắt tỏa sáng, đó là đại sứ quốc gia phương tây, kéo tay phu nhân tham dự hoạt động ảnh chụp, trong tấm ảnh phu nhân quý tộc, mặc bộ lễ phục cung đình, ống tay áo dạng nắm mèo có ren mỏng, cổ tròn, lưng thắt nơ con bướm, vạt áo bồng bồng, thoạt nhìn rất đáng , dài đến mắt cá chân.



      Bảo Châu lần đầu tiên trong đời nhìn thấy váy lụa mỏng bồng bồng màu trắng như vậy, loại chất liệu này nhớ trong quầy có, đứng lên đến bên quầy, quấn quít lấy Thẩm mẹ làm cho : “Thẩm mẹ, con cũng muốn mặc cái này.”



      Thẩm mẹ nhìn thoáng qua: “Đây là đồ của người phương tây, con xác định có muốn ? Đây đều là vải thượng đẳng của Tây Dương, trong nhà vừa vặn có, nhưng kiểu dáng này, con có thể mặc ? sợ hàng xóm láng giềng chê cười?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 32 Đứng yên



      “Con muốn mặc, bà làm cho con a!”



      Thẩm mẹ thấy ưa thích như vậy, đáp ứng, bà hơn mười năm làm quần áo, loại kiểu dáng chưa thấy qua này cũng làm khó được bà, phải là làn váy lớn hơn chút sao? Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Thẩm mẹ lấy cây thước ra đo đạc cho , rồi đem tất cả vải Tây Dương lấy ra, hỏi thích dạng gì.



      Bảo Châu chỉ vào khúc vải màu hồng phấn viền ren : “Con muốn cái này.”



      “Vậy làm cái này, hôm nay áo tay dài quá nóng, tôi làm cho ngắn tay a! Váy quá dài dễ bị dẫm lên, tôi rút ngắn chút, này cũng quá lớn, dùng, tôi làm cho chút.” Thẩm mẹ xong bắt đầu tiến hành cắt may, động tác của bà nhanh, cho tới trưa làm xong.



      Bảo Châu vào nhà thay đổi, rất vừa vặn, Thẩm mẹ giúp buộc lại dây phía sau, nhìn thấy cảm thấy có chút được hoàn mỹ, liền từ trong hộp đồ trang sức chọn lựa vòng cổ mã não xinh đẹp đeo lên cho , lại dựa theo tranh vẽ báo chí chải tóc lại cho , hướng trước gương, đáng thể tả, Bảo Châu chính mình nhìn thấy cũng rất ưa thích: “ xinh đẹp.”



      có quần áo mới Bảo Châu ngoan ngoãn ít, buổi chiều thời điểm theo Thẩm mẹ ra cửa hàng, có ở náo, chỉ là ngừng đứng ở trước gương nhìn tới nhìn lui, cười đến ngậm miệng lại được, còn kém hỏi câu, tấm gương tấm gương ai là người xinh đẹp nhất thế giới này.



      Trần đại thẩm ở bên cạnh sau khi ngủ trưa thức dậy, nhàn rỗi đến tìm Thẩm mẹ chuyện phiếm, thấy Bảo Châu mặc quần áo mới, lập tức giật mình hỏi Thẩm mẹ: “Đây là vải gì ah! xinh đẹp. Kiểu dáng cũng rất tốt, tiểu tử này eo mảnh đấy.”

      “Nghe là viền ren, vải Tây Dương. Kiểu dáng cũng là dựa vào kiểu dáng Tây Dương làm đấy, ” Thẩm mẹ xong.



      Trần đại thẩm càng cảm thấy dễ nhìn, vải Tây Dương, kiểu dáng Tây Dương ah!



      Nhất định là có hai trong thành, lập tức thích, hỏi giá cả, tuy rằng so với vải vóc bình thường mắc hơn gấp đôi, nhưng cũng hiểu được giá trị: “Làm bộ cho con tôi a!”



      Thẩm mẹ gật gật đầu, nghĩ tới Bảo Châu mang đến cho bà tiền khai trương đầu tiên: “Tốt! Đợi tí nữa bảo con bà đến chọn màu sắc kiểu dáng a!”



      Con Trần đại thẩm vừa nghe làm quần áo Tây Dương, cảm thấy rất hứng thú kêu thêm mấy đứa bạn cùng đến xem cái kỳ lạ quý hiếm, lúc các vào cửa hàng nhìn thấy quần áo người Bảo Châu đứng ở trước gương, đều rất ưa thích, kiểu dáng làm người ta cảm thấy mười phần đáng , màu sắc hồng phấn phối hợp với khuôn mặt nhắn của Bảo Châu, hơn nữa vóc dáng rất đẹp, chỗ nên lồi lồi, nên vểnh lên vểnh lên, eo lại mảnh, làm bọn họ khỏi cảm giác mình mặc bộ quần áo kia có thể có tư sắc như vậy, ngoại trừ con Trần đại thẩm, những đứa con khác cũng lập tức trở về gọi cha mẹ đến may quần áo cho mình, quần áo xinh đẹp ai cũng đều mơ tưởng.



      Các hàng xóm láng giềng thấy nha đầu nhà mình đều ưa thích, dù sao cũng xa, tất cả mọi người đến cửa hàng nhìn, kết quả nhìn cái, Thẩm mẹ liền có hơn mười đơn đặt hàng, đều là đặt quần áo kiểu dáng Tây Dương, mọi người sợ nhà mình làm tốt, đều để cho Thẩm mẹ làm.



      Thẩm mẹ tính toán tiền vải và tiền công, nếu làm thành bộ, có thể kiếm hai mươi mấy đồng, phải biết vào thời đại này, công nhân ở tòa soạn báo tiền lương tháng cũng mới hơn mười đồng, ngày vậy mà bà có thể kiếm được tiền lương tháng của người khác, đương nhiên tất cả đều làm ra, cũng cần tốn ba bốn ngày.

      Nhưng lần đầu khai trương, thu được đơn hàng lớn, hơn nữa còn tới vài đơn, cảm giác tựa như nằm mơ.



      Buổi tối Côn Sơn trở về, nhìn thấy quần áo mới của Bảo Châu, cũng có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rất xinh đẹp mà thôi.



      Kết quả đơn đặt hàng váy liền ren bởi vậy phát thể vãn hồi, nghe là vì có học sinh nữ ở tại sinh nhật của bạn học mặc quần áo trong tiệm Bảo Châu, dẫn tới rất nhiều người tranh nhau mua sắm, mỗi ngày đều có vài đơn đặt hàng.



      Lại để cho người phiền não chính là tất cả mọi người nghe Bảo Châu mặc rất đẹp mắt, đều nhao nhao muốn làm mẫu, có đôi khi mặc vào, ở trong tiệm biểu diễn cả ngày, vài ngày như vậy làm cho thể lực của Bảo Châu giảm xuống, chân đều tê rần, mắt nước lưng tròng nhìn Thẩm mẹ: “Con mệt mỏi, con đứng được…”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 33 Tay của ấy, mềm



      Thẩm mẹ cũng biết mệt mỏi, thế nhưng làm mẫu, buôn bán trong tiệm kém chút: “Nhưng con mặc rất đẹp mắt.”



      “Mấy kia mặc, cũng rất đẹp.” Bảo Châu chỉ chỉ vài trẻ tuổi ngang qua vài cửa hàng, những đó đều xinh đẹp duyên dáng, mặc vào có lẽ cũng kém.

      Thẩm mẹ nghe xong có đạo lý ah!



      Tranh thủ thời gian dán tờ giấy tuyển nhân công, chọn hai trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào biểu diễn quần áo bà làm ra, thuận tiện cũng có thể mời chào khách hàng luôn!



      Vì vậy, buôn bán tốt hơn, chỉ là khách nữ, khách nam cũng có. Ai cũng ưa thích nương xinh đẹp, hai đứng trước cửa tiệm, nhìn thấy liền cảnh đẹp ý vui, Bảo Châu tuy xinh đẹp nhưng là hoa có chủ ah!



      Ai sợ nắm đấm của Lục Côn Sơn?



      giống như tiểu nương chưa lập gia đình, tuy rằng dám ở trong tiệm của Lục Côn Sơn đối với công nhân của tiệm động tay động chân, nhưng nhìn xem vẫn là có thể a!



      Cửa hàng triệt để phất lên, mình Thẩm mẹ làm hết việc, bà ở cửa hàng lầu mở xưởng may , lại mời thêm mấy thợ làm quần áo, bán quần áo, bà phụ trách quản lý sổ sách và kiểm tra chất lượng của quần áo, cũng tính mệt mỏi.



      Bảo Châu thiện lương, thấy những vải vóc đều là bà mang đến, những tiền bán được vải, đều cho Thẩm mẹ.



      Thẩm mẹ có ơn tất báo, phần cũng nhận, chỉ cho là trả nợ cùng báo đáp long ân của Thiếu nãi nãi.



      Côn Sơn nghĩ tới việc buôn bán lại tốt như vậy, cao hứng hứa về sau doanh thu mỗi tháng của tiệm đều cho bà 50%, giữ lại dưỡng lão cũng được ah!

      Bởi vì Côn Sơn cơ bản cần hao tổn tâm tư gì, chỉ cấp cho cửa hàng bộ mặt, bảo hộ cửa hàng, làm cho những ranh con đập phá, mệt mỏi vẫn là Thẩm mẹ.



      Về phần Bảo Châu quấy rối coi là tệ.



      Vì vậy Thẩm mẹ nhiệt tình càng cao, buôn bán càng thêm phát triển.



      tại phóng mắt nhìn , những học sinh nữ kia a! Tiểu thư nhà giàu a! Người nào cũng mặt váy liền ren ở cửa tiệm, tiểu nương ở nhà nếu còn mặc sườn xám, xem như là lạc hậu rồi.



      Nhất thời váy nhà Bảo Châu, trở thành loại trào lưu thời thượng, tiền kia ah! Chính là cuồn cuộn mà đến.



      Lúc trước chê cười Bảo Châu chọn tiểu nương xinh đẹp, lại bỏ ra 300 đồng mua bà già, cũng khỏi cảm thấy vận khí tốt, đây quả thực là nhặt được châu báu. tại giá trị của Thẩm mẹ đâu chỉ 300, 3000 còn quá ít. Mà tiểu nương ngày ấy ở chợ bán khóc sướt mướt, về sau được người mua, nghe có vài ngày trộm vài thứ đáng giá của chủ nhà, lén lút chạy trốn, đúng là kẻ trộm.



      Tiểu Đông sau khi nghe đối với Bảo Châu sùng bái thôi, hiếu kỳ hỏi: “Thiếu nãi nãi làm sao biết nương kia dùng được?”



      Bảo Châu đáp phi sở vấn (đáp đúng câu hỏi): “Tay của ấy, mềm.”

      chỉ là cảm thấy tiểu nương kia tay quá non mềm, nếu bắt làm việc nặng chính là chà đạp người ah! Thà rằng chọn người tay đầy nốt chai, làm việc nhà sợ bị thương!



      Tiểu Đông nghe xong có lý ah!



      người làm việc, lớn lên tay làm sao có thể mềm mịn như vậy. Trong lòng của thầm đối với Thiếu nãi nãi bội phục thôi, ai Thiếu nãi nãi nhà ngu muội, Thiếu nãi nãi chính là khôn khéo khó gặp.



      Vào đêm khuya, phía sau tường thấp, Bảo Châu ngồi xổm trong góc hai tay ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật, bởi vì nhiều muỗi, dứt khoát đem màn quấn vàongười, như vậy muỗi cắn .



      biết lại qua bao lâu, bên cạnh cửa rốt cục vang lên tiếng kêu chờ đợi lâu: “Meow! Meow!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :