1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 25 vợ tương đương hài tử



      “Trong nước mát, Bảo Châu nóng.” Khí trời oi bức làm người ta khó chịu, bộ còn cảm thấy được, khi dừng lại, cảm thấy quá nóng, trong nước làm cho đầu mát mẻ.



      Thấy quần áo của đều bị ướt, Côn Sơn đành phải lôi kéo trở về phòng thay quần áo: “ đổi quần áo, chúng ta tí nữa phải qua nhà lớn, em thích chơi nước, ngày mai mua cho em bồn tắm Tây Dương lớn, mỗi ngày ngâm mình ở bên trong chơi.”



      “Tốt!” Bảo Châu nghe xong rất vui vẻ trở về phòng thay đổi thân quần áo sạch ra.



      Thấy cổ áo của vẫn méo mó, Côn Sơn thở dài hơi qua muốn giúp sửa sang lại, ai ngờ Bảo Châu đột nhiên quay người trở về phòng cầm hai viên kẹo đường ra, cho viên, chính mình viên: “Côn Sơn, cho ăn.”



      “Bảo Châu nghe lời, chính mình ăn.” Côn Sơn lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười giúp sửa cổ áo, ở nơi nào cưới vợ, ràng là nuôi hài tử.



      cần, tất cả đều của , Bảo Châu vui vẻ đem giấy gói kẹo xé mở, cho hai viên kẹo nhét vào trong miệng, cười đến thỏa mãn.



      Lục gia cách tiểu phố cũng phải rất xa, bộ nửa giờ là đến, Tiểu Đông cầm hộp cơm theo phía sau, từ Bảo Châu ở nông thôn quen lỗ mãng rồi, đường rất nhanh, Lục Côn Sơn tập võ cũng kém, hai người bọn họ rất nhàng, Tiểu Đông theo phía sau hồi tưởng lại hai ngày trước lúc đại sư nhìn thấy Thiếu gia và Thiếu nãi nãi hợp chữ bát (八) câu trời đất tạo nên đôi, cái này quả nhiên là trời đất tạo nên đôi ah! đường đều đồng dạng nhanh, hại Tiểu Đông mệt mỏi, như thế nào đều theo kịp…



      Đến Lục gia, người Lục gia bưng trà ra, may mắn Côn Sơn ở đường qua dâng trà như thế nào, Bảo Châu dâng trà lên, làm theo khuôn mẫu quỳ xuống đối với Lục lão gia đem trà đưa tới : “Công công uống trà.”

      “Tốt.” Lục lão gia tử đối với tiểu con dâu này, rất vừa lòng, về sau về nhà hỏi qua con trai trưởng, biết con trai trưởng cũng có tâm tư kia, nghĩ thầm may mắn chính mình có đem bọn họ gom góp thành đôi, nếu cục diện khó thu thập. Giống như bây giờ, tiểu nhi tử cùng Bảo Châu cở chung chỗ cũng tốt, hai người bọn họ lúc tiến vào, nhìn thấy rất xứng đôi, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, Lục lão gia lấy ra bao lì xì dày.



      Lục gia vợ bé nhiều, ngoại trừ đại thái thái và mẹ ruột Côn Sơn là ngũ thái thái, còn có mấy vị phu nhân. Hôm nay khoẻ mạnh còn có đại thái thái, tứ thái thái, Lục thái thái, bát phu nhân. Nhị thái thái và tam thái thái hơn mười năm trước đường về nhà gặp thổ phỉ, người bị giết, người bị thổ phỉ bắt đến nay có tung tích. Thất phu nhân tuổi còn rất trẻ lại xinh đẹp, hai năm trước bỏ trốn theo người ta. Hôm nay người được sủng ái nhất ở Lục gia là Bát phu nhân vừa qua khỏi cửa bao lâu, mới chỉ 17 tuổi, bộ dáng kiều diễm như hoa đào trong ba tháng mùa xuân.

      Bảo Châu theo lý trước tiên phải dâng trà cho đại thái thái, đại thái thái chính mình có nhi tử, ỷ vào nhà mẹ đẻ thực lực hùng hậu, con mắt chưa bao giờ nhìn còn thứ Lục Côn Sơn, huống chi Lục Côn Sơn lấy cũng phải khuê nữ hào phú môn đăng hộ đối gì, ít nhất ở trong mắt bà, con Vạn gia gả tới, cảm thấy là trèo cao rồi. Bà hung hăng càn quấy quen, tự nhiên đem Bảo Châu để vào mắt, có chút qua loa tiếp nhận trà uống ngụm, thuận tay cho bộ vòng tay bằng vàng: “Ngoan .”



      “Cảm ơn đại nương.”



      gọi tôi là gì?” Đại thái thái sắc mặt lập tức trở nên khó coi, bọn họ tiến vào Lục gia, như thế nào lại gọi như những phụ nữ trung niên bán thức ăn ở chợ, gọi bà tiếng đại nương, giống như bà rất già vậy.

      đúng sao?” Bảo Châu phiền muộn xong, chỉ chỉ mấy vị vợ bé ngồi bên cạnh: “Vị này là Tứ Nương, vị này là bà bà, vị này là Lục nương và Bát nương, còn dì đương nhiên là đại nương, hay là dì thích con gọi dì là đại bà bà?”
      xixon thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chào bạn,

      Truyện khi đăng lên cần phỉa được đăng kí tại Nơi đăng kí truyện để Mod còn cập nhật và tạo list
      Bạn hãy nhanh chóng đặng kí nhé, nếu khóa topic và mở lại sau khi bạn đăng kí.

      Thanks bạn

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 26 khỏi nở nụ cười



      chuyện ngữ khí ngây thơ như cún, làm đám nữ quyến khỏi nở nụ cười, gần đây Bát phu nhân gì kiêng kị cười đến run rẩy thắt lưng, đại bà bà! Thiệt chỉ có mới nghĩ ra được, nhìn đại thái thái tức đến nên lời Bát phu nhân lập tức cảm thấy tiểu nương này đáng .



      …” Đại thái thái tức thở được, lại thể ở trước mặt mọi người phát tác, dù sao hôm nay là ngày đầu tiên tân nương tử vào cửa, dù cho lão gia chỉ thích con của mình là Lục Hoài Ninh, nhưng lão gia cũng chỉ có hai đứa con trai, đối với Lục Côn Sơn vẫn còn có chút quan tâm, bà cũng thể làm quá mức, sợ tổn thương tình cảm vợ chồng.



      Côn Sơn thấy bà chậm chạp gọi Bảo Châu đứng dậy mà đau lòng qua, cũng bất chấp nhiều cấp bậc lễ nghĩa trực tiếp kéo Bảo Châu lên, dù sao có quy củ quen.



      biết người hầu có phải sơ ý hay , lại như thường ngày chỉ cấp lưu lại vị trí, Lục Côn Sơn để cho Bảo Châu ngồi xuống, còn mình tự nhiên là đứng, đầu gối của khẳng định quỳ đau, đợi buổi tối phải xoa xoa cho mới được.



      màn này Lục lão gia nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy tiểu tử này biết thương con dâu rồi, coi như là thành thục ít, khóe miệng tạo nên vòng tươi cười như như , cũng có trách tội nhiều

      Vốn muốn nhìn lão gia bởi vì vậy mà quát lớn Côn Sơn đại thái thái thất vọng thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm bậc thang này chỉ có thể tự mình bước xuống, bà trong bông có kim (bề ngoài mềm mại, trong lòng nham hiểm) đối với Bảo Châu : “Đúng rồi, con vừa từ nông thôn lên, có lẽ hiểu quy củ Lục gia ta a! Lục gia chúng ta mặc dù nhiều thế hệ kinh thương, nhưng cũng phải cũ kỹ cổ xưa, bây giờ là thời đại mới rồi, con có thể gọi ta là bác , mà phải mẹ a! Gọi mẹ, có chút quá hạn rồi, bất quá con mới tới, hôm nay cũng trách con.”



      Bảo Châu gãi gãi đầu, vấn đề giấu ở trong lòng khó chịu, há to miệng hỏi ra nghi vấn của mình: “Thế nhưng mà đại nương và bác phải cùng ý nghĩa sao?”



      Đám vợ bé cảm thấy trong lòng là thống khoái, bác và đại nương đều là từ hình dung những nữ nhân lớn tuổi, có nữ nhân nào chịu được điều này, đại thái thái trong lòng khẳng định bị đè nén cực kỳ, đáng đời! Ai kêu bình thường bà ỷ mình là chính thất khắp nơi chèn ép mấy người bọn họ.



      Sắc mặt Đại thái thái đều thay đổi, đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, phẫn nộ mà : “ là có ý tứ gì? ám chỉ tôi là hoa tàn ít bướm sao?”



      “Hoa tàn ít bướm là cái gì? Con chỉ nghe qua rau cúc vàng.” Bảo Châu vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua.



      Lục Côn Sơn rất hối hận trước khi đến có căn dặn đợi tí nữa nên lung tung, lời này của Bảo Châu vừa ra, khí càng trở nên cứng ngắc.



      Đại thái thái tức đến chuyện đều quá lưu loát, quay đầu, dùng tay ôm lấy đầu, đối với Lục lão gia : “Lão gia xem nó kìa, lão gia phải giúp thiếp làm chủ ah!”

      Bát phu nhân được sủng ai mà kiêu căng, lá gan cũng lớn ra, địch nhân của đại thái thái là bằng hữu của nàng, người đầu tiên giúp Bảo Châu chuyện: “Lão gia, thiếp cảm thấy tính tình Bảo Châu đơn thuần, đến mức có ý tứ sâu xa gì đâu, nếu là xúc phạm đại tỷ, cũng chỉ sợ là do đại tỷ chính mình suy nghĩ nhiều. Hơn nữa thiếp cảm thấy gọi mẹ cũng có chỗ tốt của gọi mẹ, nghe nhiều thân thiết ah! ảnh hưởng toàn cục a?”



      Lục lão gia cũng hiểu được là do đại thái thái chuyện bé xé to, nhưng nếu như bỏ qua cho Bảo Châu như vậy, quay đầu lại bị đại thái thái ồn ào ngớt, huyên náo trong nhà gà chó yên. Ông đành phải quay đầu hỏi ý kiến của mấy vợ bé khác: “Các người cảm thấy thế nào?”
      xixon thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 27 Tính trẻ con



      Mấy vợ bé đều giúp Bảo Châu chuyện, tứ thái thái : “Thiếp cảm thấy Bảo Châu ngây thơ đáng , cũng có mạo phạm đại tỷ.”



      Ngũ thái thái là mẹ chồng của Bảo Châu, nhưng thiên vị con dâu hơn chút, sau khi mấy vợ bé lần lượt vào cửa, bà thất sủng, cả người cũng bởi vậy trở nên hướng nội tự ti lên. Bà rất ít lên tiếng, chỉ nhàn nhạt đáp lại : “Thiếp cảm thấy Bảo Châu cũng có chỗ đúng, nhưng xin lão gia xem xét Bảo Châu mới vào cửa, hãy tha thứ cho lần này a!”



      Lục thái thái vốn định ngồi xem hổ đấu, bên nào thua cũng đều có quan hệ đến bà, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, người mới gả vào, ràng có thể được nhiều người tương trợ như vậy, trong lòng bà thầm quyết định về sau phải lôi kéo người này, cũng theo giúp Bảo Châu.



      Lục lão gia nghe xong uống ngụm trà rồi đối với đại thái thái : “Bảo Châu là đứa tốt, vừa qua khỏi cửa, khả năng có nhiều chỗ chu toàn, ngươi thân là đại thái thái về sau phải quan tâm nhiều đến con dâu thêm chút, mà phải là chỉ trích.”



      Bảo Châu lúc ăn cơm, đột nhiên cúi đầu ho khan, Lục Côn Sơn đưa tới nửa chén nước, lại vỗ vỗ phía sau lưng của , qua thêm vài phút đồng hồ, Bảo Châu mới tốt lên chút ít, sặc đến nước mắt đều ra.



      Bát thái thái bảo người bưng ly trà cho Bảo Châu, chậc chậc : “Trước thấm giọng a! Nhìn bộ dáng đáng thương, đích thị là bị chuyện vừa rồi dọa.”



      Lúc rời khỏi Lục phủ về nhà, Bảo Châu ngây ngốc ôm Ngọc Như Ý, cảm giác như nằm mơ, tại còn chưa hiểu, vì sao ăn cơm bị mắc nghẹn chút, cha chồng lại đột nhiên gọi người cho chuôi Ngọc Như Ý này, là an ủi, tựa như bị cái gì làm cho kinh hãi? Nhưng vì sao chính lại nhớ ?



      Về đến nhà, Lục Côn Sơn tiến đến trước mặt , nhìn chơi Ngọc Như Ý, đem váy của vén đến đầu gối, nắm chân của bên giúp mát xa đầu gối bên hỏi: “Còn đau ?”



      Bảo Châu lắc đầu: “ đau. Côn Sơn, công công vì sao lại cho em cái này à?”



      “Có lẽ ông cảm thấy cái này chơi vui, tặng cho em chơi.” Côn Sơn thích nhìn vẻ mặt rối rắm của , thuận miệng gạt.



      Bảo Châu lại tin, đem Ngọc Như Ý cầm tay, trái xem phải xem : “Thế nhưng khối đá này lại tuyệt thú vị, quá lớn.”

      vợ ngốc của tôi.” Lục Côn Sơn thở dài hơi, nghĩ thầm người vợ này của , là người ngốc có ngốc phúc, chuôi Ngọc Như Ý này nếu như đem bán , có thể đủ mua nửa cửa hàng rồi, Bảo Châu vậy mà thèm.



      đến đây, từ trong túi tiền lấy ra miếng dương chi bạch ngọc sư phụ cho đưa cho : “Vậy em xem, có thích cái này ?”



      “Ưa thích.” Bảo Châu tưởng rằng đó là quả trứng gà luộc, lấy tới bỏ vào trong miệng cắn, kết quả là rất cứng, nguyên thạch hoàn hảo tổn hao gì, ngay cả dấu răng đều có, Bảo Châu lại thiếu chút nữa gãy răng cửa.



      Côn Sơn vừa lo lắng, lại buồn cười: “Ai ôi!!!! Vợ của tôi ah! Đó cũng là khối đá, phải đồ ăn.”



      “Khối đá?” Bảo Châu há hốc mồm, cái kia màu sắc cùng hình dạng đều mười phần như là quả trứng gà luộc, nhìn xem cũng rất muốn ăn,



      “Ừm.” Côn Sơn gật đầu, dừng chút : “Cho em chơi, em xem muốn khắc thành sợi dây chuyền, hay là khuyên tai?”



      Bảo Châu lắc đầu, phen từ trong tay của đoạt lại, cầm ở trong tay chơi, lại thích xúc cảm mượt mà bóng loáng này, còn : “Em có thể đặt tên cho nó ?”



      “Có thể.”



      “Trứng gà giả.” Bảo Châu tính trẻ con cười cười, dùng ngón tay gõ gõ bên ngoài khối đá.

      Côn Sơn: “…”



      Vì vậy quả trứng gà giả đắt tiền nhất thế giới sinh ra đời.



      N năm sau, Thượng Hải bởi vì quả trứng gà giả này mà nổi lên làn sóng sưu tầm, đương nhiên đây là sau.



      Đêm nay, Côn Sơn ôm Bảo Châu vui vẻ chìm vào giấc ngủ, Bảo Châu ôm trứng gà giả vui vẻ chìm vào giấc ngủ, trong mơ thấy trứng gà giả biến thành trứng gà thực, ngụm cắn xuống răng cửa thiếu chút nữa văng ra, sờ lên răng cửa còn có chút đau đớn, rất nhanh lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 28 Ngày thứ ba lại mặt



      Sáng sớm hôm sau, lúc Bảo Châu bắt đầu thức dậy, Thẩm mẹ chuẩn bị xong bữa sáng cho , chén cháo trắng và cái màn thầu lớn, trực tiếp bưng vào trong phòng: “Thiếu nãi nãi, ăn điểm tâm.”



      Bảo Châu ăn xong màn thầu, nhìn hai bên chút có thấy Côn Sơn, lúc này mới nhớ tới : “Côn Sơn đâu rồi?”



      “Thiếu gia ra ngoài rồi, là giữa trưa trở lại.”

      “À.” Ăn uống no đủ rồi, Bảo Châu nhàn rỗi có việc gì làm, bắt đầu giày vò Thẩm mẹ, Thẩm mẹ ở bên trong cửa hàng phía trước buôn bán, Bảo Châu cũng cùng qua, mỹ kỳ danh hỗ trợ, thực tế là thêm phiền.



      Thẩm mẹ dùng bàn tính tính toán xem những vải vóc này ước chừng đáng giá bao nhiêu tiền, kết quả mới quay người lại rót chén trà, Bảo Châu tự cho là hỗ trợ cầm bàn tính đung đưa, nhìn xem những hạt châu bàn tính tất cả đều là số lẻ. cảm giác mình thông minh, lúc Thẩm mẹ tới thấy vẻ mặt khoái trá của , thiếu chút nữa phun ra ngụm máu tươi.



      Cũng dám lại để cho hỗ trợ, kêu ra phía sau giúp Tiểu Đông .



      Tiểu Đông phụ trách quét dọn vệ sinh và mua thức ăn, mua thức ăn để mình , là quá khả quan, Tiểu Đông đem chổi quét rác giao cho , hơn nữa liên tục dặn dò: “Quét tốt có sao, nhưng đừng ra, nếu thiếu gia biết tôi để cho quét rác, tôi xong đời.”



      Bảo Châu bộ dạng cậu yên tâm , gật gật đầu bắt đầu quét rác, cái này trước kia làm, hơn nữa làm vô cùng tốt, Tiểu Đông mang theo tâm tình thấp thỏm yên ra ngoài, trở về thấy sân đều được quét sạch , cũng yên lòng.



      Khi Côn Sơn trở về, Bảo Châu bởi vì quá đắc ý quên lời dặn của Tiểu Đông, lôi kéo nhìn sân : “Em quét dọn đấy, sạch a!”



      “Rất sạch .” Côn Sơn giống như cười mà phải cười nhìn Tiểu Đông bên cạnh, Tiểu Đông lập tức có loại cảm giác lạnh sống lưng,



      Bảo Châu cười hì hì tiếp nhận khen ngợi, giữa trưa thừa dịp Bảo Châu ngủ trưa, Côn Sơn dùng sức vỗ vào vai Tiểu Đông hai cái cười : “Bảo Châu quét tệ, ngày mai để cho mua thức ăn a!”

      “Thiếu gia, tôi cũng dám nữa, là Thiếu nãi nãi tự mình tranh nhau muốn làm đấy.” Tiểu Đông bị ánh mắt hiểm kia dọa , rất trung thực .



      Côn Sơn quay người ôm vợ bé trở về phòng ngủ trưa…



      Ngày thứ ba là thời gian lại mặt, Bảo Châu mấy ngày gặp cha và ông nội rồi, vui vẻ lôi kéo tay Côn Sơn trở về nhà mẹ đẻ.



      Vừa mới ngồi xuống, Bảo Nguyệt và Bảo Trân đều ra, đều trang sức mười phần xinh đẹp, các biết hôm nay là này Bảo Châu và rể trở về lại mặt, cố ý sáng sớm bắt đầu trưng diện, nghĩ đến đợi tí nữa thời điểm chia heo cho hàng xóm hai bên, các đứng bên cạnh, cũng tìm được rất nhiều ánh mắt ái mộ, càng là muốn nhìn đến bộ dạng Bảo Châu gả tốt, khóc sướt mướt, như vậy so sánh với nhau, các có thể lộ ra vẻ đẹp hơn rồi.



      Kết quả các nhìn thấy chính là, Bảo Châu ngồi ở trước bàn ăn, vẫn như trước hưởng thụ bữa sáng mỹ vị ở trong nhà, vẻ mặt tươi cười, có chút nào biểu lộ tia ngược đãi đãi cùng chịu ủy khuất.



      vừa ăn, rể còn ở bên đập lưng cho nàng, thần sắc quả thực nhu tình như nước: “Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.”



      Cảm giác quyền đánh vào bông làm cho người ta khó chịu, Bảo Nguyệt phẫn hận trừng Bảo Châu , Bảo Châu vùi đầu ăn cũng phát , nhưng Thẩm mẹ có thể nhìn thấy, đợi lúc Bảo Nguyệt đến gần, bà đứng ở bên cạnh duỗi chân ra nhàng nâng lên, Bảo Nguyệt ngã xuống.

      Nghe được thanh cực lớn, Bảo Châu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bảo Nguyệt đứng lên có chút chật vật, quan tâm hỏi: “Em , em làm sao vậy?”
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :