1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 228 Côn Sơn keo kiệt?



      Bảo Châu dựa vào vai của , mắt to vụt sáng : “Côn Sơn,em rất nhớ .”



      biết.” Côn Sơn bên đỡ ngồi dậy, bên quay đầu nhìn Tiếu Tiếu trong nôi, con của mấy ngày thấy, hình như lại lớn lên tí, khuôn mặt nhắn trong trắng lộ hồng, rất đẹp mắt.



      “Tiếu Tiếu cũng nhớ .” Bảo Châu giơ tay xoa xoa khuôn mặt nhắn của Tiếu Tiếu, Côn Sơn ở đây nó ăn ít hơn nhiều.



      cũng biết, Kiều Kiều đâu?”



      “Thẩm mẹ ôm nó ăn bánh rồi.”



      Côn Sơn tay ôm Tiếu Tiếu tay lôi kéo trở về phòng: “ vừa về, còn chưa kịp ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn.”



      “Em làm mì cho .” Bảo Châu xung phong nhận việc , vừa định chạy tới phòng bếp, bị Côn Sơn giữ chặt: “ cần tùy ăn chút gì đó là được rồi, em ở bên cạnh .”



      Thẩm mẹ nghe Côn Sơn trở về, từ lầu ôm Kiều Kiều xuống: “Thiếu gia cậu trở về rồi, tôi phòng bếp nấu cơm cho cậu.”



      Côn Sơn từ tay bà tiếp nhận Kiều Kiều, nhìn về phía người đàn ông sau lưng Thẩm mẹ : “ là ai?”



      “Con của tôi, Trụ Tử mau tới đây gặp thiếu gia.”



      Trụ Tử thành thành kêu tiếng: “Thiếu gia khỏe.”



      Côn Sơn gật đầu, trở lại thư phòng, Côn Sơn gọi điện thoại cho Mộc Thường Khoan: “Thường Khoan, cậu có thể giúp tôi điều tra người được .”



      “Ai?”



      “Tên Thẩm Trụ Tử, là con trai của Thẩm mẹ nhà tôi, trước kia từng tham gia quân ngũ, tham gia chiến dịch Nam Xương. Tôi cảm thấy người này có chút thích hợp, nhưng thể chỗ nào đúng.” tại mới nhận chức, tất cả vẫn phải cẩn thận chút mới tốt.



      “Giao cho tôi! Trận chiến kia hy sinh ít người, đoán chừng rất khó điều tra, cậu phải kiên nhẫn chút.”



      có việc gì, tôi có kiên nhẫn.” Côn Sơn gật đầu.



      “Đám súng ống đạn được, chừng nào cậu đưa cho tôi?”



      “Ngày mốt đưa qua, tôi chuẩn bị Thượng Hải phát triển, nhưng địa chỉ giao hàng vẫn thay đổi, vẫn ở Hồng Kông.”



      “Vậy được.” Côn Sơn chuyện, luôn luôn là chắc chắn.



      Cúp điện thoại, Côn Sơn thống kê lại ở Quảng Châu còn thừa bao nhiêu buôn bán, cửa hàng lớn có vài cái, đưa đến Hồng Kông, cái khác có gì người có thể tín nhiệm, sợ bị người đập phá bảng hiệu, chuẩn bị bán . Nhà máy hợp tác với Thẩm Kỷ Lương, có Thẩm Kỷ Lương, cũng mặc kệ.



      Trường võ chuẩn bị cho A Thiếu, trực tiếp đưa , đều là huynh đệ cần thu tiền.



      tới lui các nơi máy bay vận chuyển buôn bán có người chuyên nghiệp vận hành, cần phải quan tâm , có thể nhờ cha lưu ý chút, ngẫu nhiên xem. Cửa hàng ở Hồng Kông nhờ cha vợ quản lý.



      Nghĩ như vậy, phát mình cũng có nhiều việc phải xử lý nữa, nhà ở bên này là của nhà nước, xe và đồ đạc là của mình, Côn Sơn kêu Thẩm mẹ tiến vào, kêu bà chuẩn bị chút, kêu người đem đồ đạc bên này lục tục chuyển tới nhà lớn bên Hồng Kông.



      Côn Sơn phải rời khỏi Quảng Châu nhất thời kích thích ngàn tầng sóng, có khối người muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nghe muốn bán cửa hàng, mấy ông chủ buổi sáng đến cửa, cầu mua cửa hàng của ép tới giá rất thấp, ngoài miệng rất hay : “Ông chủ Lục, ngài Thượng Hải phát triển cần tiền ? Ngài bán cửa tiệm cho tôi, tuy giá hơi thấp chút, nhưng tôi thanh toán tiền lần, đập nồi bán sắt cũng thiếu nợ ngài.”



      người : “ tại thời buổi hỗn loạn, buôn bán tốt, chúng tôi cho cái giá này cũng coi như nể mặt lắm rồi. Vì mua cái cửa tiệm này của ngài, tôi về sau khả năng cả nhà cũng phải thuê.”



      Bảo Châu vừa vặn nghe được, tới bên cạnh Côn Sơn ngồi xuống, lắc tay của : “Côn Sơn, bọn họ đều đáng thương a! giúp bọn họ !”



      “Giúp thế nào?” Côn Sơn đối với Bảo Châu rất có lòng tin, nha đầu kia nhất định có vận vượng phu vận, mỗi lần chuyện làm ăn có ở bên cạnh, luôn có thể có thu hoạch bất ngờ.



      Mọi người thấy hỏi ý kiến vợ, nhao nhao nhìn về phía Bảo Châu, nghĩ thầm đụng tới nha đầu ngốc, có lẽ bọn họ có thể mua được cửa hàng với cái giá thấp hơn ra.



      Bọn họ dám nghĩ, Bảo Châu dám , Bảo Châu câu làm bọn họ phương tan nát cõi lòng, Bảo Châu : “ bán cho bọn họ, như vậy cần phải đập nồi bán sắt, cần thuê phòng nữa.”



      Bảo Châu xong bộ em rất thông minh nhìn qua Côn Sơn, cầu khen ngợi.



      Côn Sơn vui vẻ, giống ý của , những cửa hàng kia khu vực đều rất tốt, muốn dùng giá cải trắng mua cửa hàng của , nằm mơ còn có khả năng hơn: “Có đạo lý, vợ thực thiện lương. nghe lời em,, vì các vị suy nghĩ, cửa hàng tôi bán cho các vị nữa, Tiểu Đông tiễn khách.”



      Bọn họ bị đuổi , nhưng có người đến, Lục Hoài Ninh.



      “Côn Sơn, em bán cửa hàng cho ! Để làm.” Lục Hoài Ninh tâm tình rất kích động, cảm thấy Lục Côn Sơn này có thể suy sụp, buôn bán tốt như vậy lại cần, chạy Thượng Hải bắt đầu lại từ đầu, quả thực là đầu óc bị nước vào rồi, bị Thượng Hải khắp nơi đều có ánh vàng giả dối che mờ hai mắt. Bất quá cao hứng kết quả là như vậy.



      Côn Sơn muốn xử lý cửa hàng, đồng ý mua toàn bộ, nhất định có thể thành công, để cha lau mắt mà nhìn.



      Côn Sơn sợ lỗ vốn: “ xác định muốn mua? Nếu em trước bán cho cửa hàng, những cửa hàng khác em giữ lại giúp , thử trước xem sao, làm được , em đưa toàn bộ cho , như thế nào?”



      cần, em trực tiếp bán hết cho là được.” cho rằng Côn Sơn keo kiệt, nở bán hết toàn bộ, còn tìm cái cớ quang minh chính đại này qua loa .



      “Vậy được rồi! có đường nhập hàng ? Có cần em giúp ở Hồng Kông nhập hàng.” Như vậy cũng có thể an toàn chút, chất lượng và tiến giá đều thực đảm bảo.

      cần.” Lục Côn Sơn là đáng thương sao? ghét nhất chính người khác thương hại , Lục Hoài Ninh đứng lên rồi, cần giả mù sa mưa.



      “Vậy được rồi! Em thư phòng đem khế đất đưa cho , em bán lại nửa giá cho .” Côn Sơn nghĩ đến trai lần nữa đứng dậy, lần nữa làm lại, dễ dàng, mấy cửa hàng này bán lại nửa giá cho ! Nửa giá cũng là khoản tiền rất lớn.



      Lục Hoài Ninh lần nữa cự tuyệt; “ cần, bán giá gốc cho , muốn để cho người khác an là dựa vào em giúp đỡ mới phát tài.”



      Côn Sơn nhún vai: “Vậy tùy .”



      Lục Hoài Ninh thà tỏ ra có cốt khí, cho cái giá cao thấp, Côn Sơn rất sảng khoái đem khế đất cho : “Lúc nào rảnh đưa tiền cho em cũng được.”



      Kết quả buổi tối Lục Hoài Ninh đem tiền tới, so với A Thiếu còn khách khí.



      A Thiếu được Côn Sơn giao cho Võ đường, nghĩ Côn Sơn đầu tư, kiên quyết kín đáo đưa cho nửa cổ phần, trường học ngoại trừ thu đệ tử bang phái, cũng thu đệ tử bình thường, đệ tử bình thường phải đóng học phí, cuối năm có thể cùng Côn Sơn chia tiền.



      Côn Sơn cự tuyệt được, nên thu lấy.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 229 Bảo Châu mua nhà



      Thu tiền xong, nhớ tới hai em A Long A Hổ, hai người này theo lâu nhất, danh hiệu bây giờ vẫn là tùy tùng của , trong lòng Côn Sơn có chút áy náy, bên điều hai người bọn họ đến Thượng Hải, bên thấy cha của bọn họ lớn tuổi, đưa ông đến Hồng Kông, tặng cái biệt thự làm lễ vật.



      Hai em đều rất cảm kích, cha già nhiều năm, chưa từng ở qua nhà lớn như vậy, còn có chuyên gia chiếu cố, gặp người Côn Sơn đối đãi với gia đình bọn họ tệ.



      Côn Sơn chỉ là cảm giác mình thăng quan phát tài, nên chiếu cố các em theo vào sanh ra tử.



      Côn Sơn vung tiền như vậy, trong mắt người khác, là tiêu tiền như nước.



      Lời này rơi vào tai người nào đó ở Thượng Hải, : “Tổng đường chủ mới của Trí Đường này, xem ra cũng có gì đặc biệt. Ném nhiều tiền như vậy ra ngoài, là đồ phá gia chi tử.”



      Kim mỗ nghe xong nhanh chậm nâng chung trà lên nhìn trà thang xanh tươi trong chén : “Cậu biết cái gì? đây là thu mua lòng người, trắng ra là dùng bạc mua mạng. tại thân là Tổng đường chủ, mạng của đáng giá a! Có rất nhiều người muốn làm cho rớt đài! muốn bảo vệ mình cần phải có nhân lực, có thể tin ai? Thân tín. Muốn thân tín đối với tốt, thiệt tình với , phải thiệt tình đối đãi bọn họ tốt. Bọn họ mới có thể vì suy nghĩ, vì bảo hộ thậm chí cả mạng cũng có thể cần. bỏ ra nhiều tiền như vậy, tâm phúc của rất khó bị người khác thu mua. Nếu như là người tham tiền, Lục Côn Sơn cho tiền. Nếu như là trọng tình nghĩa, Lục Côn Sơn dùng tiền biểu đạt tình nghĩa của , quả thực làm cẩn thận. Đó là cao thủ, người trẻ tuổi thông minh như vậy, nhiều lắm, khó trách mỗi năm nhàng ngồi lên vị trí của A Kim.”





      “Nhưng mới đến, làm sao có thể là đối thủ của Hoàng gia ngài?” Ở đất Thượng Hải rộng lớn này, ai dám nể mặt nhà Hoàng gia bọn họ?



      “Cái đó chưa biết, hi vọng đừng xen vào việc của người khác. Nước giếng phạm nước sông, mọi người bình an vô . Nếu như giống A Kim thích xen vào việc của người khác, đừng trách tôi để cho mặt mũi.” Hoàng gia xong, đậy chén trà lại, đối với người bên cạnh : “, gọi Mẫu Đơn vào hát khúc Mẫu Đơn đình.”



      “Vâng.” Tiểu đệ bên cạnh gật đầu xuống.



      Rất nhanh, chưa đợi trò hay lên sân khấu, lại có thủ hạ tiến lên, cung kính khẽ cúi đầu : “Hoàng gia, Thù ca đến rồi.”



      Hoàng gia nghe vậy nhàn nhạt : “Đến đúng lúc, kêu vào xem kịch với tôi, cái này xuất diễn tốt!”



      Người đàn ông được gọi là Thù ca đến bên cạnh Hoàng gia hành lễ, đứng ở vị trí cách mét : “Hoàng gia khỏe.”



      “Lão Thất, ngồi xuống xem kịch.”



      Tâm tư Thù ca nhìn kịch, là vô lên điện tam bảo, thù ca : “Hoàng gia, có chuyện, muốn hỏi ý của ngài.”



      .”



      “Tọa đường đại gia của Trí Đường là em của tôi, muốn nhờ tôi giúp làm việc, sau đó đem căn nhà lớn số 13 đường Hồng Hi cho tôi.” Nghe rất mê người.



      “Chuyện tốt a!”



      “Nhưng chuyện kêu tôi làm, tôi cảm thấy có chút ổn, muốn hỏi ý kiến ngài.”



      “Có quan hệ tới đường chủ mới của bọn họ?”



      Thù ca gật đầu: “Vâng, bọn họ chính là muốn giáo huấn tên đó.”



      Hoàng gia nghe xong : “Là cơ hội thứ thăm dò thực lực của .”



      “Vậy ý của Hoàng gia, là đồng ý?” Hoàng gia mở miệng, dám công khai cùng Trí Đường đối nghịch, tuy hai bang phái có đôi khi gây ít chuyện thoải mái.



      “Hai bang phái tầm cỡ đó quan trọng nhất là cái gì, tự cậu đoán .” Kim mỗ tài, có câu hòa khí sinh tài, Lục Côn Sơn mới tới, có tới tìm phiền toái, hà tất gì đào cái tổ ong vò vẽ kia, vì chút lợi , khiến cho sứt đầu mẻ trán.



      “Tôi hiểu được, đa tạ Hoàng gia chỉ điểm.” Thù ca tựa hồ sáng tỏ, nghĩ thông suốt cái gì, nghĩ chính là, hai bang phái tầm đó, quan trọng nhất là năng lực, Hoàng gia phải cũng là cơ hội thăm dò của sao? Thăm dò như thế nào? Dùng thủ đoạn và vũ lực!



      “Xem kịch.” Kim mỗ xong tiếp tục xem biểu diễn đài, tương đối tập trung.



      Côn Sơn muốn dọn nhà, Cù thiếu nóng nảy, hỏi : “Tôi đây làm sao bây giờ?”



      “Nếu cậu đồng ý, theo chúng tôi Thượng Hải, tôi bạc đãi cậu. Nhà ở bên này, cậu có thể giữ lại, cũng có thể bán .” Côn Sơn mới đầu cảm thấy như kí sinh trùng, về sau cảm thấy có con ký sinh trùng này ở bên cạnh Bảo Châu, làm bạn với Bảo Châu cũng tệ. Về sau đây là người em tốt của , nếu em tốt có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng.



      “Được, dù sao tôi sớm muốn cùng cậu và Thiếu phu nhân ăn chùa ở , làm sâu gạo cả đời. Tôi trở về đem nhà cửa bán , sau đó ở bên cạnh đại trạch của cậu ở Hồng Kông mua căn nhà , tương lai đợi già rồi, tôi với cậu làm hàng xóm.” quyết định vô cùng dứt khoát.



      Côn Sơn vỗ vỗ vai của : “ em tốt. Cậu mua nhà ở bên cạnh nhà tôi, rất tốt. Như vậy Bảo Trân về sau về nhà mẹ đẻ rất gần.”



      Cha vợ cũng nhận được nhà lớn , may mắn lúc trước xây nhà, có nghĩ đến tương lai phải đón hai lão ba về, trong đại trạch tổng cộng có ba căn nhà lớn, cha nhà, cha Bảo Châu trong nhà, và Bảo Châu ở nhà, cha ở bên trái, cha vợ ở bên phải, Côn Sơn và Bảo Châu ở ở chính giữa.



      Vốn cảm thấy đại trạch vắng vẻ, tại vô cùng náo nhiệt, đám bà lớn hai bên nhà, bọn họ đánh bài bao giờ sợ ba thiếu nữa.



      Tiểu Cù và Thẩm mẹ còn mang tới đám người theo , đem tất cả dàn xếp tốt về sau, Côn Sơn mang theo Bảo Châu và Tiểu Cù Thượng Hải.



      nhờ bạn bè hỗ trợ thu thập ít tư liệu nhà cửa, đều đưa cho Bảo Châu xem: “Mấy tư liệu này em xem , muốn chỗ nào kêu Tiểu Cù với em, thích nhà nào, chúng ta mua nhà đó.”



      Bảo Châu gật đầu nhớ kỹ: “Ừm.”



      Côn Sơn xong lại phân phó lái xe đưa bọn họ , đường lại phái mấy người đáng tin theo bảo vệ Bảo Châu, mới trở về thư phòng xử lý công việc.



      Bảo Châu ngồi ở trong phòng khách khách sạn, nhìn đống ảnh trước mắt, nhìn tới nhìn lui, đều sắp hoa mắt.



      Tiểu Cù sớm nghĩ đến chỗ chơi: “Thiếu phu nhân, tôi với xung quanh! thích đâu, chúng ta mua ở đó.”



      Hai người chạy đến văn phòng chuyên bán nhà ở Thượng Hải, cửa xe mở ra, Bảo Châu xuống xe, vị quản lý đứng ở cửa ra vào tiễn khách chạy ra đón chào, nghe khẩu của Bảo Châu và Tiểu Cù, nghĩ thầm lại là người bên ngoài, thoạt nhìn còn rất có tiền, cười đối với Bảo Châu : “Vị phu nhân này, muốn mua nhà sao?”



      “Phải!”



      “Định mua dạng nhà nào?”



      “Lớn.” Trải qua phong ba mua đảo lần trước, Bảo Châu tại đối với lớn ưa thích rời.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 230 Rơi vào bẫy rập?



      “Có, phu nhân theo tôi!” Người nọ tưởng tượng, xem ra lần này sắp phát tài, mang theo Bảo Châu đến khu nhà cấp cao, ấn chuông cửa, lát sau mới có người thế nào bình tĩnh ra mở cửa: “Ai vậy?”



      “Đại Triều ca, là em. Vị phu nhân này đến xem nhà.” Vị quản lý kia nháy mắt ra dấu với người mở cửa, giống như em đưa tiền đến cho .



      Người nọ lập tức thay đổi vẻ mặt, cười ha hả đón Bảo Châu vào: “ xem căn biệt thự này, muốn cây có cây, muốn bể bơi có bể bơi, có ba tầng, tất cả lớn mười tám gian phòng, phòng khách cũng lớn, đều là trùng tu sạch .”



      Bảo Châu nhìn bốn phía, cảm thấy thuận mắt, đối với Tiểu Cù : “Lấy tiền ra, mua.”



      Tiểu Cù lên hỏi, người nọ : “Hai người chờ lát, tôi lão đại nhà tôi ra, cái nhà này là của , tôi làm chủ được.”



      Tiểu Cù thừa dịp lên lầu lặng lẽ đối với Bảo Châu : “Tôi thấy bọn họ phải người tốt , đợi lát nửa ép giá thấp chút, nếu bọn họ bán, tôi kéo tay áo , mở cửa rời .”



      biết vì cái gì, cảm thấy mấy người trước mắt này, như thế nào so với còn vẻ mặt gian xảo an tâm?



      Tuy nhìn xem đều rất nhã nhặn, dễ chuyện, nhưng chính là có loại cảm giác tốt lắm.



      Bảo Châu gật đầu, trong lúc rảnh rỗi, móc ra lọ sơn móng tay bắt đầu bôi lên móng tay.



      Chỉ chốc lát mấy người lầu xuống, người đầu dáng vẻ thoạt nhìn lưu manh, nhìn thấy Bảo Châu quả thực phấn chấn bừng bừng, chi tiêu sáu tháng cuối năm có lẽ cần lo nữa, qua ngồi xuống đối diện Bảo Châu, : “Lục phu nhân đúng ? Tôi họ Trương, gọi tôi Tiểu Trương là được rồi. Nghe muốn mua nhà của tôi, ra giá, nếu được tôi bán cho .”



      Bảo Châu nghĩ đến lời của Cù thiếu, cảm thấy phải ít chút, duỗi ra năm ngón tay.



      “50 vạn? Quá ít.”



      ra Bảo Châu muốn là 500 vạn, vừa định sửa chửa, Tiểu Cù giật giật tay áo Bảo Châu, Thiếu phu nhân ra giá thấp như vậy, lại tiếp, sợ bị người ta đánh.



      Bảo Châu đứng lên, vừa định theo Tiểu Cù ra ngoài, màn thần kỳ xảy ra.



      Vị Trương thiếu kia đột nhiên gọi lại: “Đợi chút, tôi bán.”



      Cù thiếu lần nữa bị vận khí của Bảo Châu làm cho kinh sợ, dễ dàng như vậy?



      Quả thực so với giá cải trắng còn rẻ hơn, đúng là cái bánh từ trời rơi xuống, hoặc có thể là cạm bẫy, phải cẩn thận, nếu quay đầu lại gây họa, thiếu gia trách cứ Thiếu phu nhân, nhưng có lẽ phải gặp xui xẻo.



      Cho nên lúc ký kết, Cù thiếu rất cẩn thận kéo vị luật sư tới, cẩn thận xem qua tất cả điều khoản, xác định có vấn đề gì, mới để cho Bảo Châu ký, trả tiền.



      Ký tên, vấn đề xuất , vị Trương thiếu kia : “ xem, tại tôi có chỗ ở, cho tôi ở lại vài ngày được ?”



      Trương thiếu nghĩ thầm, nếu đồng ý, tôi gọi người cho các ngươi nếm chút mùi đau khổ, xem các ngươi có đồng ý hay .



      Bảo Châu nghĩ cái này vấn đề gì, mở miệng đồng ý : “Có thể!”



      “Tôi muốn ngủ gian phòng kia.” Trương thiếu chỉ vào cái phòng lớn lầu, nghĩ thầm tôi chính là chuyên môn bới móc, tôi tin gian phòng tốt như vậy cũng cho tôi ở.



      “Thế nhưng phòng đó tôi quyết định rồi, nếu ở chung với nó a?”



      Trương thiếu nghĩ thầm chả cần biết ngươi là ai, dám cùng ta ở chung, xem ta như thế nào đem ngươi đuổi , chỉ hỏi: “Là nam?”



      Bảo Châu rất khẳng định gật đầu: “Tuyệt đối là nam.”



      Tiểu Hoàng thấy mỹ nữ chạy theo người ta, tại sao có thể là nữ?



      Trương thiếu yên tâm, : “Nam ở với nam, có vấn đề gì, tôi rất dễ chuyện. Mấy em này của tôi cũng có chỗ ở, xem?”



      Tiểu Cù nghĩ các ngươi đem nhà bán , chẳng lẻ muốn ở lại sao? Nhưng bọn họ mới đến cũng dám quá để cho dân bản xứ mặt mũi, nhớ tới dưới lầu có căn phòng lớn: “Các người ở đó ! Hơi chật chọi chút, tìm được nhà lập tức chuyển .”



      Mọi người gật đầu, nghĩ thầm ai chuyển , còn biết.



      Tiểu Cù động tác rất nhanh kêu bọn họ đem đồ đạc trong phòng của mình dọn , bọn họ chịu, bọn họ nghĩ thầm thu dọn, về sau chúng tôi dùng cái gì, tương lai còn phải mua mới có lời, Trương thiếu với Bảo Châu: “Đồ dùng trong nhà tôi cũng khó dọn , muốn tôi cho toàn bộ.”



      Bảo Châu nghe xong, cảm thấy cái nhà này lớn, vừa vặn mới tới còn chưa kịp mua cái gì, vui vẻ thu nhận.



      Đám người này yên tâm đến phòng Trương thiếu đánh bài, đợi buổi tối làm ồn ào, huyên náo hộ gia đình mới tới này, an ninh, đoán chừng đem nhà lập tức trả lại cho , đương nhiên tiền đừng mơ tưởng lấy về.



      Nếu bọn họ lấy tiền ở đâu ăn uống?



      Dùng cái tòa tòa nhà lớn này, bọn họ lừa ít thương nhân nơi khác đến, nhiều mấy trăm vạn, ít hơn mười vạn, Bảo Châu là người đầu tiên, có lẽ cũng là người cuối cùng.



      Kết quả chờ bọn họ đánh bài xong lúc ra tìm đồ ăn, đột nhiên phát đồ dùng trong nhà trước kia thấy nữa, hỏi hạ nhân quét dọn: “Đồ đạc của tôi đâu rồi?”



      “Cù thiếu sợ Lục phu nhân ở thoải mái, đem mấy thứ hăn thấy cần đổi hoặc là bán ve chai rồi.”



      “Cái gì? Vậy sao mày cho tao biết?” Trương thiếu mất bình tĩnh.



      “Ngài đánh bài, tôi dám bẩm báo. Nghĩ thầm có lẽ bọn họ dám chuyển , cho dù có dọn, ngài cũng có bản lĩnh bắt bọn họ mang những thứ đó trở về.”



      “Lục phu nhân đâu?”



      lầu.”



      Trương thiếu bụng tức giận xông lên lầu, cước đá văng cửa vừa muốn chửi ầm lên, đột nhiên chỉ thấy con chim khổng lồ, đamg híp mắt nhìn , cái thần sắc kia giống như , tiểu tử nhìn cái gì, có tin móng vuốt của gia xé ngươi.



      Trương thiếu lui về sau hai bước, nhìn về phía Bảo Châu ngồi cạnh bàn trang điểm đưa lưng về phía , hít hơi sâu, cố lấy dũng khí : “Lục phu nhân, quản gia của dời đồ đạc trong nhà rồi, tôi cảm thấy cái này là tôn trọng tôi. phải lập tức gọi người đem đồ đạc của tôi chuyển trở về, nếu tôi…”



      “Nếu muốn thế nào?” Bảo Châu xoay người lại, cầm cây súng Laser trong tay.



      Trương thiếu đột nhiên cảm thấy chân hơi nhũn ra, thay đổi lời : “Tôi cảm thấy chuyển rất tốt, tại sao gọi tôi hỗ trợ?”



      là người tốt, vậy giúp đỡ Tiểu Cù a!” Bảo Châu xong tươi cười đứng dậy, đem họng súng nhắm ngay Tiểu Hoàng.



      Trương thiếu vốn định kháng nghị, kết quả nhìn thấy cái tư thế kia, cả chim lớn cũng dám đánh!



      Vì mạng , vẫn mau chóng chạy !



      Trương thiếu bước nhanh chạy xuống lâu, hoài nghi Bảo Châu có phải hù dọa hay , đột nhiên nghe được lầu truyền đến tiếng súng nổ, cùng với tiếng “Kêu thảm thiết.”



      Càng thể tưởng tượng nổi chính là, Trương thiếu đem việc này với Cù thiếu, Cù thiếu hoàn toàn rất bình thường: “Hóa ra Thiếu phu nhân còn chơi chưa chán.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 231 Bức đến tuyệt cảnh



      ấy thường xuyên như vậy?” Cầm súng trong nhà, bắn chết mãnh thú?



      “Đúng vậy! Tôi kêu người làm ít điểm tâm cho Thiếu phu nhân, vừa lúc tôi bận làm phiền cậu giúp tôi bưng lên cho Thiếu phu nhân.” Cù thiếu gật đầu, Bảo Châu thường xuyên cầm súng giả đựng các loại đồ ăn bắn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng mỗi lần nhận được đồ ăn vặt đều cao hứng gọi a gọi, tập mãi thành thói quen rồi.



      Mạng quan trọng hơn, rời xa Bảo Châu, quý trọng tánh mạng.



      Trương thiếu : “Tôi giúp cậu khuân đồ, cậu kêu người khác mang đồ lên cho ấy !”



      Cù thiếu cảm thấy cũng được, bên gọi người bưng đồ ăn lên cho Bảo Châu, bên hướng : “Tôi vốn cảm thấy cậu rất giảo hoạt, xem ra là tôi nhìn lầm rồi, chàng trai chịu làm việc là chuyện tốt.”



      Trương thiếu bên rất phối hợp đem đồ trong nhà mình ra ngoài xe, bên trong lòng yên lặng tự an ủi mình: “Tôi là người tốt!”



      Cù thiếu kêu người mang mấy thứ đó về sau, nhìn căn nhà trống rỗng, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, những đồ dùng cổ xưa lại dơ dáy bẩn thỉu thậm chí mốc meo trong nhà nhìn thế nào cũng thoải mái, tại trong nhà trống rỗng ngược lại có loại cảm giác hoàn toàn mới, tâm tình của rất tốt hướng mặt đất ngồi xuống, nghĩ đến thời điểm Côn Sơn vào cái nhà này giật mình cỡ nào, đến lúc đó nhất định khen làm việc đắc lực.



      Thấy cười ngây ngô, Trương thiếu nghĩ người này có lẽ dễ đối phó, giả vờ : “Tôi thấy thiếu phu nhân nhà cậu rất có quyết đoán, thiếu gia của cậu có lẽ cũng rất lợi hại a! biết là người nơi nào.”



      “Cậu là muốn Thiếu phu nhân bưu hãn à? Thiếu gia nhà ta là người làm kinh doanh.”



      “Ông chủ lớn?”



      phải, làm chút mua bán thôi, chỉ là vận khí tốt, hơi phát tài chút.” Cù thiếu khiêm tốn , Côn Sơn thường phải khiêm tốn, lần này tựa hồ rốt cục làm được.



      khiêm tốn, Trương thiếu lại cho là , nghĩ thầm tên chỉ có chút tiền có gì phải sợ, vừa muốn kêu người đem đồ vật bị trở đưa trở về, chỉ thấy mấy chiếc xe con màu đen rất xa hướng bên này chạy nhanh qua, ở trước cửa nhà dừng lại, từ xe xuống đám người, mỗi người mặt mang sát khí, sau đó có người chạy bộ tới mở cửa chiếc xe chính giữa ra, trong xe chàng trai dáng dấp cường tráng bước xuống.



      Mặt biểu cảm về phía bên này, Cù thiếu rất xa nghênh đón: “Thiếu gia, cậu đến rồi, cậu xem chúng ta mua căn nhà này có được ?”



      Côn Sơn đánh giá l bốn phía, đánh giá đúng trọng tậm: “Cũng tệ lắm, ngày mai cậu và Bảo Châu chọn đồ dùng trong nhà, sáng sớm tôi lại cho máy bay đón bọn người Thẩm mẹ đến.”



      Côn Sơn xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương thiếu, Trương thiếu vừa định tự giới thiệu, bị Côn Sơn cắt ngang, Côn Sơn đối với : “Cậu là chủ nhà trước a! Tôi có lời muốn với cậu.”



      Đến thư phòng lầu, Côn Sơn tươi cười thu lại, thẳng vào vấn đề : “Cậu tên Bì Thất đúng ?”





      “Làm sao cậu biết?” Người từ xứ khác đến hiếm ai biết tên của , đây là tình huống gì?



      “Tôi còn biết cậu chuyên môn chơi xỏ lá, bán nhà , bắt nạt chủ nhà đủ loại, cuối cùng chủ phòng bị buộc bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng cầm khế ước mua bán nhà đổi nửa số tiền mua nhà, nhưng lần này là tôi, có chuyện đó nữa. Cậu hoặc là đem toàn bộ số tiền lừa gạt người ta nhổ ra hết, trả lại cho người bị gạt và viết thư xin lỗi từng người, hoặc là cái nhà này cậu đừng mơ tưởng trở về, Lục Côn Sơn tôi quyết định ở rồi.” Chơi xỏ lá, Lục Côn Sơn là người trong nghề.



      “Cậu biết tôi là ai, cậu còn dám kiêu ngạo như vậy? Cha tôi là em tốt của Hoàng gia, cậu dám nể mặt tôi, chính là nể mặt Hoàng gia.” Hoàng gia rất coi trọng cha , sau khi cha qua đời, Trương gia sa sút, nhưng bởi vì có Hoàng gia làm chỗ dựa, cầm lấy căn nhà này gạt người, cũng ai dám cùng so đo, cả cục cảnh sát đều phải kính ba phần, gọi tiếng Tam thiếu.



      “Vậy cậu có biết Lục Côn Sơn tôi là người nào ? Dám gạt vợ tôi, cậu có tin tôi làm cho căn nhà này trong đêm hóa thành tro.” cái khác nhiều lắm, vũ khí nhiều, lần trước từ Bách Lai tiên sinh mua tiểu pháo, còn chưa có thử qua uy lực như thế nào, có lẽ nên thử xem. chạy đến Thượng Hải đụng phải việc này, muốn giết gà dọa khỉ, nếu Lục Côn Sơn về sau như thế nào ở đây sinh sống?



      Trương thiếu tin, gọi điện thoại hỏi nhà Hoàng gia gặp quản gia: “Ngài có nghe qua người tên Lục Côn Sơn ?”



      “Cậu nghe qua Trí Đường chưa?”



      “Bán thuốc Đông y sao?”



      “Đó là bang phái thần bí nhất giang hồ, Lục Côn Sơn là lão đại mới của bọn họ.”



      Trương thiếu lập tức hóa đá, nhưng lại mang tia hi vọng nghĩ, có lẽ chỉ là bang phái lớn: “Đó là bang phái phải ?”



      “Cũng tầm mười vạn người!”



      Trương thiếu lập tức muốn khóc, cư nhiên đắc tội với lão đại bang phái lớn: “Tôi…”



      “Trương thiếu còn có cái gì muốn hỏi ?”



      “Chỗ nào có bán thuốc chuột?” muốn tự sát, bởi vì nhà lớn của a! Đoán chừng là bánh bao đánh chó có về rồi.



      Quản gia: “…”



      Sau khi Trương thiếu cúp điện thoại, hữu khí vô lực xuống lâu, đối với Côn Sơn đứng ở trong sân thưởng thức cảnh thu : “Căn nhà này tôi có thể cần, nhưng tôi và các em của tôi còn nơi để , cậu có thể thu lưu bọn tôi ?”



      “Cậu thể gây .” Côn Sơn cũng muốn đem người bức đến tuyệt cảnh.



      “Được. có căn nhà này, về sau tôi biết làm gì sinh sống, tôi theo cậu được ?” nghĩ lão đại bang phái lớn, nuôi mấy người có lẽ thành vấn đề.



      Côn Sơn vừa tới Thượng Hải, cũng xác thực thiếu ít nhân thủ, có thể chiêu ít người địa phương hoan nghênh: “Cậu có thể làm được chuyện gì?”



      “Trước kia cha tôi cũng là lão đại của bang phái có tiếng biển, ta có đường giao tiếp, mấy chú bác của tôi có thể giúp cậu giới thiệu, mọi người nể mặt cha tôi, đều cho tôi vài phần chút tình mọn.” Trương thiếu cà lơ phất phơ nhìn Côn Sơn, tự hào .



      “Cái này có thể chấp nhận, nhưng cậu phải thu liễm tính tình thiếu gia của cậu lại, đừng có lừa người khác nữa, làm người cho tốt. Người hết ăn lại nằm, tôi cần.”



      “Cái này có vấn đề, tôi đây là thiên lý mã lúc trước có gặp được Bá Nhạc sao? Ta muốn vào bang phái cậu được ?” chí hướng cao xa, có ăn có uống là được, cùng chung chí hướng với Cù thiếu.



      “Đệ tử Trí Đường đều trải qua tầng tầng sàng chọn, nghiêm khắc khảo nghiệm, mới có thể vào được, nếu cậu muốn từ giờ trở chăm học khổ luyện, tôi có thể tìm người dẫn cậu , cậu tập luyện tốt, đại khái ba năm có thể vào nội đường.”



      “A! Lâu như thế à, vậy thôi .” có kiên nhẫn.



      “Đương nhiên nếu như cậu vì Trí Đường lập nhiều đại công, tôi có thể cân nhắc đặc biệt cho cậu vào trong đường.”



      “Cái này có thể.” Vận may của có đôi khi vẫn có vài phần, muốn làm lão đại bang phái gì, có thể trở thành thành viên của bang phái lớn, tựa hồ cũng tệ.



      “Vậy cậu thương lượng với người của cậu , các người tạm thời theo vợ tôi, chờ thời điểm tôi cần, tìm cậu hỗ trợ, hoặc là đem cậu điều đến bên cạnh tôi, mỗi tháng phát lương cho các cậu giống những người trong nhà, phần của cậu so với thuộc hạ của cậu nhiều hơn chút, bằng Tiểu Cù. Người của cậu, cậu phụ trách quản lý.”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 232 Bị bắt cóc



      “Có tiền lương là tốt rồi, nhưng theo ấy có thể làm gì?”



      “Có thể sống phóng túng.” Người Lục gia cũng biết theo vợ điều hạnh phúc.



      “Cái này tôi thích.”



      “Còn có bảo hộ an toàn cho ấy, ngày mai ấy muốn mua đồ dùng trong nhà, ở đây tôi quen, cậu và Tiểu Cù với ấy!” Côn Sơn gần đây còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, việc buôn bán, việc trong bang phái, còn có chuyện dọn nhà, dù sao Bảo Châu mua đều thích, Bảo Châu muốn mua cái gì mua cái đó a! mặc kệ.



      “Tuân mệnh.”



      Côn Sơn phân phó xong lên lầu lôi kéo Bảo Châu cùng về khách sạn trước, ở đây bị Tiểu Cù làm cho trống rỗng, Tiểu Cù cũng theo bọn họ trở lại khách sạn hưởng phúc.



      Trương thiếu có mệnh tốt như vậy, Bảo Châu đem Tiểu Hoàng để lại cho Trương thiếu, bởi vì bọn họ là bạn cùng phòng mà!



      Trương thiếu nhìn con chim lớn nghênh ngang nằm ở giường mình, giận mà dám gì, sợ chọc giận nó, chính mình bị đứt tay đứt chân, từ khi sinh ra đến nay, ngủ ở trong phòng của mình, cùng thủ hạ của mình chen chút gian phòng, kết quả nửa đêm vì quen, nghiêng người rơi xuống giường.



      Sáng sớm hôm sau Trương thiếu khách sạn đón Bảo Châu với : “Phu nhân, tôi muốn ở chung phòng với Tiểu Hoàng.” “Vậy cậu và Tiểu Cù ở chung phòng a!”



      được, cho Tiểu Hoàng ở chung với a!” Trương thiếu nhìn thoáng qua Cù thiếu, trong mắt có tính toán, hai người thoạt nhìn cấp bậc chênh lệch, đều là mỹ thiếu niên, đứng chung chỗ quả thực quá đẹp mắt.



      Gừng càng già càng cay, Cù thiếu : “Thiếu phu nhân, Tiểu Hoàng cùng tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia thân nhất, hãy để cho Tiểu Hoàng ở cùng phòng với bọn a!” Hai người trăm miệng lời nói.



      “Được rồi!” Kế tiếp cả ngày, hai người với Bảo Châu mua đồ dùng, cơ hồ muốn gãy cả chân, may là cơ bản mua xong toàn bộ rồi, buổi tối sắp xếp đồ đạc lại xong, tất cả mọi người thở dài hơi, nhìn xem kiệt tác của mình, trong lòng đối với chính mình kính nể, cùng phụ nữ dạo phố, đúng là phải khổ sai bình thường.



      Bên Hồng Kông bọn người hầu sớm chờ bước lên máy bay Thượng Hải, Bảo Trân và Bảo Nguyệt lấy lý do chưa từng Thượng Hải theo máy bay đến Thượng Hải.



      Cù thiếu vừa nhìn thấy Bảo Trân, phút trước tươi cười sáng lạn lập tức thu lại: “Sao lại tới đây?”



      muốn gặp em sao?”



      muốn.” Cù thiếu trực tiếp thẳng.



      “Biết muốn gặp em, cho nên em đến.” Bảo Trân vô sỉ trả lời xong, đem hành lý đưa cho : “Đêm qua em gọi điện thoại cho rể, rể đồng ý cho em đến rồi, giúp em mang hành lý vào!”



      “Lần này lấy lý don gì thế?”



      “Em với rể, em phải lấy chồng, kêu ấy cho em tháng, trong vòng tháng nếu em giải quyết được , em trở về Hồng Kông.” Vẻ mặt Bảo Trân rất có lòng tin đối với , cho nên trắng ra là đến theo đuổi , mặc kệ chân trời góc biển, Cù thiếu là người Bảo Trân định rồi.



      “Nhưng tôi thích .”



      “Tôi đáp ứng rể đối nghịch với chị , vì cái gì còn thích em? Em vì mới đồng ý.” hi sinh như vậy rồi.



      Cù thiếu khó có thể giải thích với , vẻ mặt đưa đám : “ có thể đáp ứng.”



      “Nhưng em muốn đáp ứng a! Buổi tối chúng ta xem phim được ?” Bảo Trân giơ tay khoác lấy tay Cù thiếu, túm lấy vào trong phòng.



      Thấy bọn họ vào trong, Bảo Nguyệt từ xe bước xuống, có lấy con mắt nhìn người, duỗi ngón tay ra chỉ Trương thiếu : “, giúp tôi mang thứ đó cầm vào .”



      Trương thiếu học theo , duỗi ngón tay ra chỉ : “, tự mình xách .”



      là người nào lại dám chuyện với tôi như vậy?” Bảo Nguyệt nổi trận lôi đình, trong nhà phải nghe lời cha mẹ, ra cửa phải nghe rể, nhưng bây giờ hạ nhân cũng dám chuyện với như vậy, Bảo Nguyệt rất tức giận.



      “Thiếu gia , tôi chỉ phải nghe lời Thiếu phu nhân là được, về phần , chỗ nào hóng mát , tôi hầu hạ.” chỉ phụ trách nghe Thiếu phu nhân phân phó.



      như thế nào lại giống tên Tiểu Cù kia!” Bảo Nguyệt tức giận tự mình xách hành lý lên lầu.



      Mọi người cứ như vậy ở đây.



      có qua vài ngày, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện lớn.



      Kiều Kiều biến mất…



      Lúc Côn Sơn chạy về đến nhà, Bảo Châu ôm Tiếu Tiếu khóc, Côn Sơn qua đem Bảo Châu ôm vào trong ngực, hỏi Thẩm mẹ: “Chuyện gì xảy ra? Xác định Kiều Kiều mất tích sao?”



      Vành mắt Thẩm mẹ đỏ lên lắc đầu: “Bọn tôi tìm khắp trong trong ngoài ngoài, hỏi từng người có gặp Kiều Kiều . Buổi sáng tôi cho Kiều Kiều ăn điểm tâm, về sau thấy đâu, tôi tưởng ai bế Kiều Kiều đâu chơi, có để ý, giữa trưa lúc ăn cơm, tìm thấy nữa, mới huy động mọi người tìm, lại tìm cả buổi chiều, đều có tìm được tung tích Kiều Kiều.”



      “Vậy hôm nay có ai ra khỏi nhà? Trong nhà có thấy người nào khả nghi ?” Côn Sơn lập tức khẩn trương lên, nếu như Kiều Kiều mất tích, cái này có thể liên quan đến Tọa đường đại gia ? thể hoài nghi.



      có thấy ai khả nghi, có mấy người ra khỏi cửa.” Thẩm mẹ nhanh chóng như kiến bò chảo nóng, đứa này sao lại biến mất chứ?



      Bảo Châu khóc như mưa, trong miệng lẩm bẩm tên Kiều Kiều: “Kiều Kiều, Côn Sơn Kiều Kiều thấy đâu…”



      Côn Sơn đem Bảo Châu ôm chặt chẽ : “Bảo Châu đừng sợ, nhất định tìm được con của chúng ta, nhất định tìm được.”



      Thế nhưng mọi người tìm cả đêm vẫn tìm được Kiều Kiều, Bảo Nguyệt đột nhiên hỏi câu: “Thẩm mẹ, con của bà đâu rồi?”



      “Con của tôi hả?” Thẩm mẹ lúc này mới phát con trai mình cũng thấy đâu, lúc nãy vì tìm thiếu gia, có chú ý con mình, con trai bà lớn như vậy, có thể nơi nào?



      bà gọi làm việc, lái xe ra ngoài rồi.” Người phụ trách canh ̉ng .



      Thẩm mẹ hiểu ra sao: “Tôi có kêu nó làm việc a!”



      “Chẳng lẽ là mang Kiều Kiều ra ngoài? Nhưng vì cái gì còn chưa dẫn Kiều Kiều về, cũng trễ rồi.” Cù thiếu , có lý do! Hơn nữa tại sao phải dối.



      “Nguy rồi.” Côn Sơn cước đá văng cửa phòng Trụ Tử, đem tủ quần áo mở ra, bên trong trống rỗng, lập tức có loại cảm giác lành ít dữ nhiều.



      Mọi người sau đó chạy tới, nhìn thấy tủ quần áo rỗng tuếch cũng hiểu được, Trương thiếu : “Xem ra là có chủ ý bắt Kiều Kiều, có tính toán trở về.”



      Thẩm mẹ nghe vậy rất giật mình, nếu phải có người đỡ thiếu chút nữa ngã nhào đất: “Nó tại sao phải mang Kiều Kiều ? Nó điên rồi!”



      Côn Sơn gì, vài bước chạy vào thư phòng, gọi điện thoại cho cấp dưới Tổng đường: “Lập tức phái người lục soát toàn thành cho tôi tìm tất cả những chiếc xe khả nghi đặc biệt là xe có đứa , tôi hoài nghi có người tên Thẩm Trụ Tử, bắt cóc con của tôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :