1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 223 Hai con hổ



      “Con xác định là thực có?”



      Lục Hoài Ninh gật đầu, trong lòng Lục lão gia lên lên xuống xuống, lúc này còn có bình phục lại, nhưng trưởng tôn của ông tìm lại được, nhớ tới vừa rồi vì dối mà thoải mái, lập tức đồng ý : “Vậy chọn thời gian để cho nó vào cửa!”



      “Cảm ơn, cha.”



      Mọi người sai biệt lắm về sau, cảnh sát chạy tới, Lục lão gia nhìn thoáng qua đại phu nhân, đại phu nhân tự giác xin lỗi cảnh sát, mời bọn họ trở về.



      Cả nhà về đến Quảng Châu, trời tối, Lục lão gia định ngày mai lại trở lại Hồng Kông. Nhà Hoài Ninh chỉ sợ rối loạn, ông mang theo mọi người tới nhà Côn Sơn qua đêm.



      Nghĩ đến cảm thấy có lỗi với Bảo Châu, nhớ tới ngọc trứng gà, cho cây nho bằng ngọc làm vật trang trí, khiến cho Bảo Châu cả ngày nhìn thấy vật trang trí kia chảy nước miếng, lượng cơm ăn đều tăng lên rất nhiều, mỗi ngày trước khi ăn cơm đều nhìn lần.



      Bên nhà Lục Hoài Ninh quả nhiên là loạn, quả thực có thể dùng rối loạn để hình dung.



      Sau khi Ôn tiểu thư tỉnh lại, vốn tưởng rằng nghênh đón là ánh mắt thương hại, cùng thuốc bổ vô tận. Kết quả tỉnh lại , gặp Lục Hoài Ninh ngồi ở bên cạnh, muốn khóc lóc kể lể con của chúng ta còn, nước mắt đều tích góp từng tí trong hốc mắt, sắp chảy ra, Lục Hoài Ninh đột nhiên hề báo hiệu tát cái: “Tiện nhân! Dám gạt tôi!”



      Ôn tiểu thư bị tát mờ mịt, con mắt trợn lớn: “Vì sao đánh tôi?”



      “Chính làm cái gì tự mình biết, tại chỉ là biết, cả nhà biết. thu dọn , đêm nay cút đến nhà Côn Sơn kia cho tôi. Cha lên tiếng, phạt tới nhà Côn Sơn làm người hầu tháng, hãy tự xét lại mình ! Cả ngày chỉ biết gây phiền cho tôi, mặt của tôi cũng bị ném rồi.”



      Sắc mặt Ôn tiểu thư lập tức trắng bệch, nhưng muốn rời , làm hạ nhân mất mặt: “Hoài Ninh, em biết sai rồi, giúp em cầu cầu tình, trong nhà thể có nữ chủ nhân.”



      “Trong nhà cần chị lo lắng, cho em, mấy ngày chị đến nhà Nhị đệ, em giúp chị chiếu cố tốt Hoài Ninh và toàn bộ cái nhà này.” Diệp Dung Thanh được như ý nguyện lộ ra xuân phong đắc ý, rốt cục trở thành con dâu Lục gia, chờ xem, những người xem thường , làm chịu khổ, từng bước từng bước chứng minh cho bọn họ xem, Diệp Dung Thanh trở thành người người, làm thiếp chỉ là bước đầu tiên.



      gọi tôi là gì?”



      “Chị, Hoài Ninh muốn nạp em làm thiếp, qua với cha rồi, cha cũng đồng ý, ngày mốt em được nạp vào cửa.” cảm thấy càng nhanh càng tốt, mà Lục Hoài Ninh cũng muốn vì chuyện nạp thiếp tốn quá nhiều tâm tư.



      Đây đối với Ôn tiểu thư luôn cao ngạo mà , giống như sấm sét giữa trời quang: “ có khả năng! Hoài Ninh, chuyện này có ?”



      Lục Hoài Ninh gật đầu: “Cha đồng ý.”



      “Tôi đồng ý, ả trước kia mập mờ với Lục Côn Sơn, đầu óc bị nước vào sao?”



      ấy mang thai con của tôi.” Lục Hoài Ninh , tại đứa con rất quan trọng, ai có con, người đó chiếm được lợi.



      “Cái gì? Mày là đồ hồ ly tinh!” Ôn tiểu thư vươn tay đẩy , bị Lục Hoài Ninh cản lại: “Làm bị thương đứa trong bụng ấy, tôi ly hôn với .”



      thể đối với tôi như vậy!” Ôn tiểu thư rơi lệ đầy mặt.



      Diệp Dung Thanh tiểu nhân đắc chí: “Có trách chỉ có thể trách bụng của mình có động tĩnh, Hoài Ninh, bác sĩ cục cưng phải ngủ đủ giấc mới khỏe mạnh, đưa em trở về phòng a!”



      “Được.” Lục Hoài Ninh đỡ trở về phòng, có quản Ôn tiểu thư nữa.



      “Lục Hoài Ninh, có báo ứng!” Ôn tiểu thư xong, cỡi giày hướng bóng lưng của ném tới, hỗn đãn!



      Lục Hoài Ninh sớm xa, giầy rơi trúng .



      Buổi tối lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, Ôn tiểu thư đến nhà Côn Sơn, Lục lão gia nhìn thấy tức giận: “ tháng này, con hãy thu liễm tính tình của mình lại, đừng có lại khắp nơi gây khó dễ Bảo Châu, con là chị dâu của Bảo Châu đấy.”



      “Cha, con biết sai rồi, nhưng sao cha có thể đồng ý cho Hoài Ninh nạp thiếp?”



      “Việc này cha mẹ con cũng đồng ý, Diệp Dung Thanh mang thai, con nên rộng lượng chú!” Lục lão gia xong cùng Bát phu nhân lên lầu nghỉ ngơi.



      Ôn tiểu thư nhìn về phía Côn Sơn cùng Bảo Châu: “Nhị đệ, Bảo Châu, hai người có thể giúp chị với cha ? Chị biết sai rồi.”



      Côn Sơn rất tức giận, trước kia có số việc, mắt mở mắt nhắm cho qua, so đo với , lần này làm quá độc ác : “Đừng xin Bảo Châu, Bảo Châu nghe lời tôi. Cũng đừng cầu tôi, chờ thời điểm chị chính thức biết sai, tôi thay chị cầu tình, cho chị trở về. Thẩm mẹ bà an bài cho chị ấy phòng, giống nha hoàn bình thường là được rồi, cần chiếu cố đặc biệt, cũng đừng đối xử khác biệt.”



      Ôn tiểu thư bị Thẩm mẹ đưa , Côn Sơn sờ lên tóc Bảo Châu, đau lòng : “Vợ à, thực xin lỗi, hôm nay tới trễ, về sau nhất định chạy tới đầu tiên.”



      có việc gì, em có Tiểu Hoàng.”



      Tiểu Hoàng có thể so với sao?



      Côn Sơn bất mãn: “Tiểu Hoàng có thể giúp em ra mặt sao?”



      “Có thể a!” Thời điểm Tiểu Hoàng vung cánh, rất lợi hại.



      “Tiểu Hoàng có thể giúp em ăn cơm thừa sao?”



      “Nó ăn nhiều hơn .” Tiểu Hoàng răng tốt khẩu vị cũng tốt.



      “Nó có thể ấm giường sao?” Côn Sơn nổi giận.



      Bảo Châu rất thuần khiết trả lời: “Có thể, mùa đông ôm Tiểu Hoàng ngủ, rất ấm áp.”



      Côn Sơn: “Tiểu Hoàng có thể làm cho em sinh con sao?”



      Bảo Châu rất trì độn nhìn xem , thò tay ôm : “Có lẽ thể, có thể.”



      Côn Sơn lập tức cảm thấy hài lòng , mặc cho ôm, trong lòng tựa hồ được cái gì lất đầy, tay ôm lấy : “Nha đầu ngốc của , chúng ta lên lầu tạo em bé .”



      Bảo Châu thẹn thùng trốn vào trong ngực của



      Thẩm mẹ rất quen nhìn vị đại thiếu phu nhân này, buổi sáng kêu rời giường, lười biếng chịu dậy, bộ ta cứ ngủ đấy ngươi làm được gì.



      Thẩm mẹ quay người, đem Tiểu Hồng vào trong phòng đặt xuống chăn của , cho Tiểu Hồng hạt đậu: “Hát hai con hổ già.”



      Tiểu Hồng thích nhất hai con hổ già, đứng tại chăn bên giẫm đến giẫm , bên học giọng Bảo Châu hát hai con hổ già: “Hai con hổ già, hai con hổ già chạy trốn nhanh…”



      Ôn tiểu thư động đậy, nghĩ thầm tôi chính là đứng dậy, bà có thể làm khó dễ được tôi?



      Thẩm mẹ đối với Tiểu Hồng câu: “Trả mạng cho tôi.”



      Cái đó quả thực là tuyệt chiêu canh cổng đặc biệt của Tiểu Hồng, mỗi khi ban đêm đọc lần lời kịch kia, trong nhà cả con chuột đều bị dọa chạy, Tiểu Hồng lập tức “Ngươi nữ nhân vô sỉ này, ngươi trả mạng lại cho ta. Còn có con của ta, ngươi cái đồ nữ nhân vô sỉ này. Ngươi trả chồng lại cho ta, ngươi cái đồ nữ nhân vô sỉ. Ngươi cướp đoạt tất cả của ta, ta muốn…”



      đợi Tiểu Hồng đọc xong, Thẩm mẹ đối với người giường : “ từ từ nghe, toàn bộ dài hơn hai giờ, đóng cửa lại nghe đến giữa trưa cũng được. Nhưng nếu làm Tiểu Hồng thiếu cọng lông, đừng mơ tưởng ăn cơm.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 224 Thở nổi



      Ôn tiểu thư để ý tới bà, kết quả Thẩm mẹ khóa cửa lại, Ôn tiểu thư ước chừng nghe xong nửa giờ sau, bắt đầu chịu được nữa, gõ cửa : “Thả tôi ra ngoài!”



      làm việc tôi để ra.”



      “Tôi làm việc!”



      Lúc này Thẩm mẹ mới mở cửa cho , đưa đến phòng bếp, lấy ra cái màn thầu và chén cháo cho nàng: “Buổi sáng ra ăn điểm tâm, tôi kêu người chừa cho màn thầu và chén cháo này.”



      “Chỉ có thứ này? Làm sao ăn được?”



      có thể lựa chọn ăn, theo đạo lý dậy muộn như vậy xem như bỏ bê công việc, bỏ bê công việc còn muốn ăn điểm tâm? cho rằng Lục gia là mở thiện đường hay sao? Nhưng thiếu gia và Thiếu phu nhân là người tốt, cũng khắt khe với hạ nhân, làm việc, vẫn lưu lại phần đồ ăn cho , muốn ăn ngon, phải dậy sớm. Sáng sớm thời điểm mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, phong phú hơn tí. chịu thức dậy, có chén cháo và màn thầu ăn cũng tệ rồi.” Thẩm mẹ , bà hi vọng đại thiếu phu nhân có thể thay đổi tính tình, cũng thông cảm cho người khác dễ dàng.



      “Tôi đây ăn.”



      “Tùy , chỉ cần sợ đói. Chúng ta ăn cơm trưa có thể so với thiếu gia muộn nửa giờ, thiếu gia và thiếu phu nhân dùng cơm rồi, đầu bếp mới có thể bắt đầu làm đồ ăn cho chúng ta, đợi thiếu gia và thiếu phu nhân ăn xong, chúng ta th dọn chén đũa có thể ăn cơm.” Thẩm mẹ xong chỉ vào mọi người bên nhặt rau : “ giúp các ấy làm việc, được lười biếng, nếu lười biếng, các ấy báo cáo với tôi.”



      Ôn tiểu thư đợi Thẩm mẹ rời , ném rau quả tay xuống, nhàn hạ ngồi ở đó, lập tức có người kêu Thẩm mẹ tới, Thẩm mẹ : “ muốn ăn cơm trưa sao? Muốn ăn cơm nhất định phải làm việc.”



      “Công việc thô tiện như vậy tôi biết.”



      “Vậy lau chùi! lên lầu hai lau dọn hành lang cho sạch .” Thẩm mẹ đưa cho miếng khăn lau, đem dẫn tới lầu hai.



      Ôn tiểu thư vốn muốn, nhưng nghĩ đến bên cạnh là phòng Bảo Châu nên đồng ý, đợi Thẩm mẹ bỏ , đổ thùng nước ra hành lang, nước chảy khắp nơi.



      Ôn tiểu thư nghĩ thầm ngươi kêu tôi làm việc, ta cho ngươi hối hận!



      Thế nhưng vận khí tốt, Bảo Châu đúng lúc ở nhà, ôm hai cục cưng đến nhà Vạn lão gia thăm cha, đổ thùng nước, chẳng những có làm Bảo Châu trượt chân, ngược lại Côn Sơn trong thư phòng nghe được tiếng nước chảy mở cửa phòng ra, nhìn thấy khắp nơi đầy nước, đối với vẻ mặt đắc ý của Ôn tiểu thư : “Chị muốn sớm rời khỏi nhà của tôi, xin chị hãy thành tâm nhận lỗi chút, nếu chị ở nơi này tháng, hay là năm, cũng biết được.”



      “Cậu dám? Tôi là chị dâu cậu.”



      “Chị có thể thử xem!” Côn Sơn nhướng mày, uy hiếp ? Cũng nghĩ Lục Côn Sơn là người thế nào.



      “Nhị đệ, tôi gây khó dễ Bảo Châu, cậu tức giận tôi biết . Nhưng tình nhân cũ của cậu tại theo trai cậu, cậu tức giận sao? muốn báo thù sao? Cậu thả tôi về, tôi trả thù ả!” ở nhà, biết con hồ ly tinh kia có bao nhiêu hung hăng càn quấy.



      “Tôi và ấy còn quan hệ gì nữa. Cừu hận che mờ mắt, trở nên đáng ghê tởm, tại sao tôi phải vì người tổn thương người của tôi, mà khiến tôi trở nên phẫn hận? Chị thầm ủng hộ ấy đến chia rẽ tôi và Bảo Châu, tôi vì sao phải giúp chị?” Côn Sơn lãnh huyết vô tình , có số việc , có nghĩa là biết.



      Ôn tiểu thư đột nhiên phát , tựa hồ chút cũng biết người Nhị đệ thoạt nhìn trầm ổn này: “Làm sao cậu biết?”



      “Cái này cần chị quan tâm.” Côn Sơn xong chuẩn bị đóng cửa, lại bị cản lại: “Chờ chút, có chuyện tôi phải cho cậu biết. Hôm qua tôi có gọi điện thoại kêu Bảo Châu tới, có người mượn danh nghĩa của tôi, kêu Bảo Châu qua.”



      “Ý của chị là, có người lợi dụng Bảo Châu?” Côn Sơn thông minh, nghe xong liền nghĩ tới khả năng này.



      Ôn tiểu thư gật đầu: “Sở dĩ tôi đối phó ấy, là vì ấy đột nhiên xông vào phòng tôi, xốc chăn của tôi lên, tôi sợ ấy thấy được cái bụng bằng phẳng của tôi. Tôi kêu người mở cửa cho ấy, tôi có lý do gì lại để cho ấy đến phát bí mật của tôi.”



      Theo cá tính của Ôn tiểu thư khi bị người phát bí mật của mình, có lẽ vận dụng thủ đoạn làm cho đối phương câm miệng, cho nên hẳn là có người đứng phía sau màn này thao túng tất cả: “Cho nên là có người dụ Bảo Châu qua, biết cách tính cách của chị, nên để cho Bảo Châu vạch trần chị.”



      “Tôi đoán vậy. Người kia có lẽ là con hồ ly tinh Diệp Dung Thanh, nếu như phải người trong nhà, như thế nào biết được bụng của tôi là giả? Tôi bị vạch trần, ả thu được lợi, nhất định là ả! Vợ cậu bị ả lợi dụng. Mưu kế sâu, hòn đá ném hai con chim, phải tôi xong đời, chính là vợ cậu.” Ôn tiểu thư cam lòng, dựa vào cái gì cũng bị hãm hại, bị chán ghét. Nếu như nhất định phải xuống địa ngục, cũng phải tìm cái đệm lưng.



      Côn Sơn nghe xong có vài phần tin tưởng, cái này là chuyện Diệp Dung Thanh có thể làm, câu tôi biết, chuẩn bị đóng cửa, Ôn tiểu thư lần nữa ngăn lại: “Chờ chút, tôi có thể trở về được ?”



      “Tôi có chị có thể trở về sao? Chờ chị biết sai, tôi tự nhiên cho chị trở về.” Côn Sơn xong đóng cửa lại, gọi điện cho Diệp Dung Thanh g, Diệp Dung Thanh nghe gọi điện thoại tới lập tức tiếp nhận: “Nhị đệ, cậu tìm tôi có chuyện gì ?”



      cách xa Bảo Châu ra cho tôi.”



      “Tôi cậu cái gì?”



      hiểu , lợi dụng Bảo Châu vạch trần chị dâu, cho rằng thực có thể làm rất cẩn thận?” Diệp Dung Thanh là muốn Bảo Châu và chị dâu đấu lưỡng bại câu thương, sau đó có thể ngư ông đắc lợi ? so với trong trí nhớ của , thông minh hơn nhiều, mà thông minh như vậy, làm cảm thấy phẫn nộ vô cùng.



      Nếu ra, Diệp Dung Thanh cũng ngửa bài, cùng làm : “Tôi có muốn hại vợ câu, tôi chỉ muốn cậu thiếu nợ tôi nhân tình, đợi Vạn Bảo Châu bị người hãm hại, thời điểm bất lực, tôi ra ngoài giúp cậu, sau đó cậu thiếu nợ tôi, tương lai nể mặt tôi, đừng làm tôi khó xử.”



      “May mắn có Tiểu Hồng.” Côn Sơn tuyệt muốn thiếu nợ bất luận cái gì, thiếu nợ còn bằng thiếu nợ Tiểu Hồng.



      “Nhị đệ, chúng ta về sau giống như người nhà được ? Cậu đừng làm tôi khó xử, cho tôi sắc mặt khó xem, tôi chủ động quấy rầy cuộc sống của cậu.”



      Côn Sơn : “Tôi tại vốn chỉ xem là thân thích, tiểu thiếp của trai tôi. có bất kỳ quan hệ gì khác, nhưng tôi muốn cảnh cáo , đừng lại tổn thương Bảo Châu, nếu tôi khách khí.”



      “Tôi biết, về sau tôi vậy nữa.” làm hại Vạn Bảo Châu là vì muốn thay đổi địa vị, tại địa vị của thay đổi, vì bảo vệ vị trí này, tạm thời động tới Vạn Bảo Châu, bởi vì tại còn chưa đủ vững chắc.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 225 Cuộc chiến tranh giành địa vị



      Mấy người Côn Sơn cùng thang máy đến lầu nơi Tổng đường chủ nằm, lầu đầy các vị huynh đệ đến từ Tổng đường và nhân viên y tế lui tới, trừ đó ra có người ngoài, vì nấp, tầng lầu này chỉ có bệnh nhân là Tổng đường chủ.



      Thời điểm Côn Sơn đến, thấy được mấy vị đại gia khác trong nội đường, hỏi bệnh tình Tổng đường chủ: “Tổng đường chủ thế nào rồi?”



      “Bác sĩ khả năng chịu được mấy giờ nữa, người nhà bắt đầu chuẩn bị hậu rồi.” vị đại gia thở dài hơi nói.



      “Vậy trong nội đường tại như thế nào?” Côn Sơn sợ sẽ đại loạn, bởi vì trong nội đường có phó đường chủ để thay thế Tổng đường chủ.



      “Chúng ta ngoại trừ mấy người có cơ hội cực cao thay vị trí Tổng đường chủ, ai cũng chưa , sợ gây rối loạn.” Mọi người trong hành lang, kiên nhẫn lẳng lặng chờ, sắc trời dần dần phát sáng lên, ai cũng có tâm tư ăn sáng, mọi người trầm mặc mà sốt ruột trong hành lang chờ.



      Lại lát sau vị y tá tới đối với bọn họ : “Tất cả các vị, ông ấy tỉnh, muốn gặp các vị.”



      Mấy người mang theo tâm trạng trầm trọng vào trong phòng, người phụ nữ trung niên, cũng kinh ngạc liếc nhìn bọn họ xong, cúi đầu xuống tiếp tục chết lặng nhìn Tổng đường chủ hồi quang phản chiếu giường.



      Tổng đường chủ thấy đến mọi người đến, có chút giật giật khóe miệng, đối với bọn họ vẫy vẫy tay: “Đến rồi à!”



      “Đường chủ…” lúc mọi người chuyện, đều lộ ra có chút nghẹn ngào, ở chung lâu, đều có cảm tình rất sâu đậm.



      Tổng đường chủ đáp lại bọn họ ánh mắt các ngươi an tâm: “Người, cuối cùng cũng phải chết, sau khi tôi đừng quá đau buồn, phải nhớ tất cả lấy nội đường làm trọng.”



      Tất cả mọi người gật đầu, thấy bọn họ đều gật đầu, Tổng đường chủ rất vui, hướng Côn Sơn vẫy vẫy tay: “Cậu, tới.”



      “Tổng đường chủ.” Côn Sơn giơ tay cầm chặt tay ông vươn ra, đó là mảnh tuyệt vọng lạnh buốt.



      Tổng đường chủ dùng ánh mắt an tâm nhìn hơi há mồm, thời điểm muốn cái gì, đột nhiên thở dốc liên tục, Côn Sơn đem lỗ tai tiến đến bên miệng ông: “Ngài .”



      “Tôi…” Tổng đường chủ chỉ chữ tôi, liền tiếp được nữa, ông hơi nâng tay lên, từ trong tay Côn Sơn trượt xuống…



      Sau đó chữ tôi kia, trở thành chữ cuối cùng ông thế giới này, trong phòng bệnh chặt hẹp, có người nghẹn ngào khóc rống, có người thờ ơ lạnh nhạt, Côn Sơn run rẩy nắm tay Tổng đường chủ, lâu .



      Rời khỏi phòng bệnh về sau, hốc mắt Côn Sơn đỏ lên vòng, bước chân cũng có chút ít phù phiếm, được A Hổ đỡ lên xe trở lại Tổng đường, bởi vì Hình đường đại gia , bọn họ phải lập tức triển khai cuộc họp, Tổng đường chủ rồi, tuy bi thống, nhưng bọn họ phải lấy đại cục làm trọng, mau chóng chọn ra Tổng đường chủ mới, bởi vì thời điểm đường chủ ra cái gì cũng chưa , cho nên chuyện trở nên khó giải quyết.



      Tất cả mọi người ởi trước bàn ngồi xuống, Hình đường đại gia : “ tại chuyện quan trọng nhất là chọn ra Tổng đường chủ mới, Tổng đường chủ có để lại di chúc, tôi đề nghị dùng phương thức bỏ phiếu để biểu quyết. Mọi người có ý kiến gì ?”



      Mọi người cảm thấy như vậy công bằng, biểu thị có ý kiến.



      “Như vậy tất cả bắt đầu chọn! Tôi chọn Tọa đường đại gia, luận lai lịch sắp xếp thứ nhất.” Hình đường và Tọa đường là em kết nghĩa, tự nhiên phải nâng em mình lên.



      Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn xem, cũng thảo luận, việc này liên quan tới tiền đồ sau này của bọn họ, và tương lai Trí Đường, phải thận trọng.



      Tọa đường đại gia tuổi tác cao, nếu như ông làm Tổng đường chủ, vậy Hình đường đại gia phải phó đường chủ còn ai, đợi Tọa đường đại gia trăm tuổi về sau, là đường chủ, trách được tích cực như thế, ngốc, người khác cũng ngốc.



      Côn Sơn có ý định tranh giành cái gì, chỉ ngồi ở bên quan sát, bọn họ cạnh tranh.



      Hình đường đại gia xong Bồi đường đại gia vui, và Tọa đường đại gia có chút đụng chạm, tuy chỉ va chạm , nhưng Tọa đường đại gia trở thành Tổng đường chủ, đối với hẳn là có chỗ tốt, : “Chúng ta chọn chính là đường chủ, phải đến năng lực, phải bối cảnh? về năng lực và chiến công, ở đây mỗi vị đều xê xích gì nhiều.”



      Quản đường cũng gật đầu : “Tôi cảm thấy Côn Sơn tệ, tuổi trẻ tài cao lại có chiến công trác tuyệt, tôi chọn Côn Sơn, làm đường chủ, tôi chịu phục.”



      Côn Sơn người vô tội bị liên lụy vào, khiêm tốn ; “Tôi tài sơ học thiển, tuổi còn , đủ để gánh trách nhiệm này, ổn ổn, mọi người ngồi ở đây đều so với tôi mạnh hơn, so với tôi có kinh nghiệm.”



      Lời này đủ thành khẩn, rất xuôi tai, Lễ đường đại gia là người rất nhã nhặn, đối với lễ nghi rất có hiểu biết, nhưng đối với ai làm đường chủ, có cái nhìn gì, bởi vì mặc kệ ai làm đường chủ, cũng vẫn là lễ đường, cái vị trí này nổi tiếng ít được quan tâm, chắc có lẽ có người cùng tranh đoạt.

      Nhưng so với Tọa đường đại gia cao lớn thô kệch, thưởng thức khí chất của Côn Sơn, đủ bình tĩnh ưa thích: “Tôi cũng chọn Côn Sơn.”



      “Lý do của ngài là cái gì?” Tọa đường đại gia hỏi, lời của vị Lễ đường đại gia này, thường làm người ta dở khóc dở cười.



      “Côn Sơn rất có khí chất, phù hợp với cái tên cao nhã (thanh lịch+tao nhã) của Trí Đường chúng ta.”



      Mọi người yên lặng, tôi xin đại ca! Bọn họ là chọn lão đại cho bang phái, phải chọn hoa khôi được ?



      Nhưng người ta chức cao, chọn thể có giá trị, nên được xem như phiếu.



      Tọa đường đại gia : “Tôi tự đề cử chính min, toio cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm.”



      Hai so hai bằng, tại chỉ xem ý của Côn Sơn và Bồi đường đại gia, Hình đường đại gia hỏi Côn Sơn: “Cậu thấy thế nào?”



      Côn Sơn muốn tranh đoạt vị trí Tổng đường chủ, lại cảm thấy Tọa đường đại gia làm việc vô cùng bảo thủ, bất lợi với Trí Đường: “Tôi bỏ quyền.”



      bỏ quyền, dù sao so với chọn chính mình tốt hơn.



      Quyết định mấu chốt nhất rơi vào trong tay Bồi đường đại gia, chọn ai người đó là Tổng đường chủ, nhưng coi trọng Tọa đường đại gia, nhưng Côn Sơn tựa hồ có ý tranh giành chức vị Tổng đường chủ, suy nghĩ có chút khó xử, : “Để tôi suy nghĩ kỹ, cho tôi chút thời gian.”



      Tất cả mọi người đồng ý, đây là đại , phải nghĩ kỹ!



      Các tiểu đệ sau khi dâng trà cho bọn họ lại lui ra ngoài, mấy người đều ngồi chờ đáp án, thẳng đến có người đến báo: “Chư vị đại gia, Tổng đường chủ phu nhân đến, là có chuyện quan trọng muốn gặp chư vị.”



      “Mau mời.”



      Bọn họ nhìn thấy vị phu nhân trung niên vào phòng họp, nhìn về phía chư vị ở đây hỏi: “Xin hỏi vị nào họ Lục?”



      “Tôi.” Côn Sơn đứng lên.



      “Đây là chồng của tôi trước khi lâm chung đưa cho tôi, kêu tôi giao lại cho Tiểu Lục.” Vị phu nhân kia xong trịnh trọng từ trong túi móc ra cái ngọc ban chỉ đưa cho Côn Sơn.



      Côn Sơn liền giật mình, lời cảm ơn tiếp nhận: “Cảm ơn chị dâu.”



      cần, tôi chỉ là hoàn thành tâm nguyện của chồng tôi, tại đồ giao cho cậu, tôi cáo từ.” Vị phu nhân kia xong quay người rời .



      Mọi người nhìn ngọc ban chỉ trong tay Côn Sơn, Quản đường : “Ban chỉ đại biểu quyền lợi, Tổng đường chủ cho Côn Sơn cái này, chính là đại biểu ngài muốn cho Côn Sơn làm Tổng đường chủ.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 226 Ai là cái đích cho mọi người hướng tới?



      Tọa đường đại gia : “Tổng đường chủ và Côn Sơn là em kết nghĩa, chừng chỉ là muốn lưu lại cho em của mình làm kỷ niệm mà thôi.”



      “Thời điểm trước khi Tổng đường chủ , tựng gọi Côn Sơn tới trước mặt. Bây giờ nghĩ lại, cả hai là có liên quan.” mực gì Bồi đường đại gia đột nhiên mở miệng, hơn nữa : “Tôi nghe theoTổng đường chủ , tôi chọn Côn Sơn.”



      Đáp án công bố, Côn Sơn thắng.



      Tọa đường phục đột nhiên nhớ tới kiện: “Đợi chút, ở đây chỉ có người họ Lục, Hình đường cũng họ Lục. chừng người Tổng đường chủ ? Nếu như là vậy, tôi đồng ý chọn làm đường chủ.”



      Hình đường : “Vậy tôi tự chọn chính mình. Bồi đường đại gia nghe theo lời Tổng đường chủ, vậy nên chọn tôi, tôi mới là Tổng đường chủ.”



      Côn Sơn cảm thấy rất khôi hài, tuy muốn tranh giành, nhưng có nghĩa là người khác có thể tùy ý bịa chuyện: “Tổng đường chủ là Tiểu Lục, Tổng đường chủ chưa bao giờ gọi ngài là Tiểu Lục a?”



      Điều này cũng đúng, bất quá Tổng đường chủ bình thường cũng gọi Côn Sơn Tiểu Lục, mà là gọi thẳng tên, cho nên nhất thời khó xử, nhưng nếu xét về , ở đây Côn Sơn nhất nên chọn Côn Sơn.



      Nhưng bởi như vậy Tọa đường và Hình đường lại đồng ý, công bằng.



      đến , Côn Sơn cảm thấy có chút phiền : “Vậy bỏ phiếu ! Để cho hơn ba mươi đường chủ ở phân đường Nhất cấp đến bỏ phiếu, ai nhiều phiếu, người đó được chọn, trực tiếp ở chỗ này gọi điện thoại hỏi, do mọi người giám sát, như thế nào?”



      Phương pháp này tốt, ai được ủng hộ nhiều, ai ủng hộ ít, chọn biết, nghe ý kiến mọi người. Các vị ở đây đều là thân kinh bách chiến, đều từ từ chức vị từng bước bò lên, có lẽ qua ít địa phương, đều có người ủng hộ.



      Sau khi nhận được đồng ý của mọi người, do Bồi đường đại gia gọi điện thoại, ở đây các vị phụ trách nghe, Tọa đường đại gia phụ trách công việc thống kê.



      Bởi vì chuyện đột ngột phát sinh, sau khi Bồi đường đại gia gọi điện thoại cho từng việc chọn lựa và người được đề cử, cho bọn họ mỗi người mười mấy giờ để liên lạc với các đại gia trong nội đường thương lượng, buổi tối lúc giờ trả lời điện thoại, báo cáo lựa chọn của bọn họ.



      Trong lúc này, chư vị đại gia của Tổng đường ở trước khi kết quả được công bố, thể rời khỏi Tổng đường bước, để tránh bọn họ giúp người mình ủng hộ đề cử bỏ phiếu, nhưng có thể ở trong nội đường hoạt động, ăn dùng đều do đệ tử đưa tới.



      Tan họp về sau, Côn Sơn trở lại phòng nghỉ tạm thời của mình, tựa ở ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng khó chịu, Tổng đường chủ vừa , trong nội đường vì chuyện ai làm đường chủ giằng co, huyên náo túi bụi, thực hi vọng chuyện này có thể mau chóng trôi qua, sau khi lệnh cấm túc hủy bỏ, có thể túc trực bên linh cửu Tổng đường chủ rồi.



      Cửa “két” tiếng bị đẩy ra, Côn Sơn cực kỳ mệt mỏi, có mở mắt, chỉ giọng hỏi câu; “Ai?”



      “Là tôi.” Hình đường đại gia tới bên cạnh ngồi xuống, nắm chắc thắng lợi trong tay mà : “Vị trí Tổng đường chủ, chắc chắn về tay tôi, luận bối cảnh, cậu thể so với tôi, trước kia tôi qua năm tỉnh, cậu cảm thấy phần thắng của tôi lớn?”



      Côn Sơn khách quan : “Nhiều có nghĩa là được lòng người.”



      “Còn chưa tới phiên cậu tiểu bối đến dạy đời tôi.” Hình đường đại gia xong đặt chén trà xuống, rất tự phụ xoay người ra ngoài.



      Côn Sơn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, lát sau, cửa lại két tiếng mở, Côn Sơn nghe tiếng bước chân giống vừa rồi, mở mắt ra , đợi thấy người trước mắt, hơi có chút bất ngờ: “Thù tiên sinh, có chuyện gì ?”



      “Cậu cần khách khí như vậy, luận bối phận, cậu là đại gia, tôi chỉ là quản . Nhưng đừng có đắc ý, Hình đường rất khó đối phó .”



      “Cho nên ngài muốn giúp tôi?” Côn Sơn giỡn nói.



      thấy sắc mặt rất chân thành có chút khó coi : “Tôi phải muốn giúp cậu, là giúp Tổng đường chủ, ngài đối với tôi có ân. Trước đêm Tổng đường chủ qua đời nhận cú điện thoại, tôi hoài nghi ngài là bị tức chết.”





      “Ngài có chứng cớ gì?”



      Hình mỗ lắc đầu: “Tôi ở tại nhà , lúc chuyện, tôi ở bên cạnh, tôi nghe được hình như hai người kia cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn chết sao?”



      “Ngài hoài nghi là Tọa đường và Hình đường?”



      “Tôi chỉ là hoài nghi, dám xác nhận. Nhưng tôi có thể xác nhận chính là, người Tổng đường chủ chọn nối nghiệp, hẳn là cậu, chỉ lần ở trước mặt tôi khen ngợi cậu, còn muốn cho tôi có quan hệ tốt với cậu. còn , cho cậu vị trí này, muốn cậu thay huấn luyện nhân tài, hi vọng cậu hiểu dụng tâm lương khổ của . Trước kia Tổng đường chủ chính là từ Chấp đường leo lên, vị trí này, đối với bồi dưỡng nhân tài rất có trợ giúp.” Nếu như vậy, tội gì phải tới giúp kẻ địch của mình?



      Côn Sơn nghe xong, bị thuyết phục: “Thế nhưng tôi làm Tổng đường chủ, cuộc sống của ngài có thể khá giả?”



      “Tôi có sao, có Tổng đường chủ, có tôi ngày hôm nay. Tôi biết ta giỏi về vỗ mông ngựa, các người xem tôi khó chịu, cảm thấy tôi là chó săn (tay sai), nhưng chó có chủ nhân , chủ nhân của tôi là Tổng đường chủ, tôi chỉ nghe Tổng đường chủ.”



      Côn Sơn lại ; “Trách nhiệm lớn như vậy, ngài cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm sao? Kinh nghiệm từng trải của tôi xác thực đủ, tuổi lại , khó làm cho kẻ dưới phục tùng.”



      “Cậu cũng được, giống như thời điểm ở Quảng Châu, đại đa số mọi người ủng hộ cậu. Tôi tin tưởng lựa chọn của Tổng đường chủ, cho cậu mở trường học, chính là muốn bồi dưỡng cậu làm người nối nghiệp.” thể thừa nhận, Côn Sơn so với được lòng người.



      Côn Sơn suy nghĩ, mở ra mười đầu ngón tay bắt đầu cân nhắc, tay trái là lý do để làm, tay phải là lý do làm: “Làm Tổng đường chủ, bởi vì Tổng đường chủ đối với ta có ân. làm Tổng đường chủ, bởi vì tôi càng thêm bận rộn, rảnh ở cùng người nhà. Làm Tổng đường chủ, có quyền lợi càng lớn. làm Tổng đường chủ, tiền tôi nhiều như vậy còn cần thêm quyền lợi để làm gì?



      Làm Tổng đường chủ, cố gắng bảo vệ tất cả huynh đệ, có lẽ tôi phải tốt nhất, nhưng ít nhất thị phi bất phân. làm Tổng đường chủ, bởi vì người nhà của tôi ít nguy hiểm. Hơn nữa việc buôn bán của tôi ở Quảng Châu, Hồng Kông, nếu tôi làm Tổng đường chủ, phải dời nhà, rất nhiều chuyện đều phải bắt đầu lại từ đầu.”



      “Tôi cho cậu cái lý do, nếu như Tổng đường chủ chết cùng hai người nào đó trong nội đường có quan hệ, cậu có nghĩa vụ vì kết nghĩa của mình báo thù. Hơn nữa bọn họ phải người đường chủ chọn lựa, quản lý nội đường giao cho người đáng tin cậy, là đối với gần mười vạn huynh đệ chúng ta phụ trách.”



      Côn Sơn sau khi nghe xong, trầm mặc lát ngẩng đầu lên: “Tôi đồng ý làm, nhưng mà tất cả còn phải chờ kết quả bỏ phiếu.”



      “Tôi đoán chỉ cần cậu muốn, cậu có thể đạt được.” Thù mỗ sau khi xong ra ngoài, ít nhất trước kia cũng có cố gắng, cũng lấy được ba phiếu vé ủng hộ.



      Thời gian buồn chán rốt cục qua, giờ đêm rốt cục đến, từng phân đường Nhất cấp, nhao nhao gọi điện thoại tới bỏ phiếu, cuối cùng kết quả Côn Sơn được tám phiếu, thắng Hình đường đại gia.



      Hình đường đại gia mất hứng, : “Chậm , đây tính! Lục Côn Sơn chính mình căn bản muốn làm Tổng đường chủ, Tổng đường chủ đương nhiên phải để cho người muốn làm đảm nhiệm. đủ tích cực. Cái phiếu này tính toán gì hết!”



      Mọi người cũng biết có chút miễn cưỡng Côn Sơn, nhưng mọi người tìm thấy ai so với Côn Sơn thích hợp hơn, mọi người nhìn Côn Sơn, hi vọng tỏ thái độ.



      Thái độ Côn Sơn ngược lại với vừa rồi : “Tôi tại đồng ý, tuy tôi tuổi còn , kinh nghiệm đủ, nhưng tôi cố gắng làm được tốt nhất.”



      Thái độ này tệ, mọi người hài lòng, Tọa đường và Hình đường buồn bực, lúc đầu còn muốn, như thế nào tại lại đồng ý?



      Nếu Côn Sơn đồng ý, chuyện cứ như vậy quyết định, đợi tang của Tổng đường chủ xong xuôi về sau, lại chính thức cử hành nghi thức để cho Côn Sơn nhận chức.



      Trước hết Côn Sơn tạm thời thay chức quyền Tổng đường chủ, xử lý tất cả vụ Tổng đường chủ còn sót lại.



      Mọi người rời , Côn Sơn thấy Tọa đường đại gia còn chưa , liền hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”



      “Lục Côn Sơn, tiểu tử cậu hôm nay gặp may mắn. Bất quá tôi cũng ngu ngốc, tôi biết nhược điểm của cậu, nếu như cậu đem vị trí Tổng đường chủ tặng cho huynh đệ tôi, hơn nữa tự động rời khỏi Trí Đường, tôi làm cậu hối hận.” tay còn có lá bài chủ chốt.



      Côn Sơn phải người dễ bị dọa : “Vậy ngài cứ thử .”



      “Được, đây là cậu , tôi thử cho cậu xem! Là cậu ép tôi.” Vậy đừng trách ngoan độc.



      Côn Sơn yên lặng mà đợi: “Mời.”



      Tọa đường đại gia mới vài bước, Côn Sơn đột nhiên gọi lại: “Chờ chút.”



      “Như thế nào nhanh như vậy hối hận?”



      Côn Sơn cười nhạo : “Tôi muốn nhìn sổ sách mấy tháng gần đây trong nội đường, làm phiền ngài lát nữa mang tới phòng làm việc cho tôi.”



      “Cậu nhìn để làm gì? Cậu hoài nghi tôi? Tổng đường chủ trước kia chưa bao giờ xem.”



      , tôi là tôi. tại tôi là đường chủ, tôi muốn xem được sao?” có lẽ có quyền lợi này a? chỉ là muốn tìm ra nguyên nhân Tổng đường chủ bị tức chết.



      “Được, trong vòng nửa tháng cậu khóc đến quỳ cầu tôi, coi như cậu có năng lực!” Tọa đường đại gia nghiến răng nghiến lợi ra ngoài.

      Côn Sơn tuy gan lớn, nhưng cũng sợ làm ra chuyện gì, để ý nhất chính là người nhà của , Côn Sơn gọi điện thoại cho A Thiếu: “A Thiếu, cậu lập tức điều hai mươi người bảo hộ người nhà của tôi, tôi sợ Tọa đường đại gia gây bất lợi cho người nhà tôi.”



      “Ngày Thượng Hải, tôi làm như vậy rồi, Quảng Châu bên kia hai mươi người, Hồng Kông bên này hai mươi người, đều là thân thủ bất phàm , tôi trực tiếp điều động từ Võ đường đấy.”



      em tốt!” Quả thực là thần giao cách cảm.



      nhảm, chúc mừng , lên làm Tổng đường chủ.” Kỳ trong lòng của sớm phỏng đoán, lần này Côn Sơn Thượng Hải, hoặc là mất quyền lực hoặc là quyền lực tăng lên mạnh mẽ. Nếu mất quyền lực, bị tân đường chủ bới móc, bảo hộ người nhà của , là trợ giúp tốt nhất với . Nếu quyền lực của tăng lên, chỉ sợ chọc cho người khác ghen ghét và trả thù, mọi người đều biết Côn Sơn quan tâm nhất chính là người nhà, rất thương vợ.



      Cho nên bảo vệ người nhà của , cấm vợ ra ngoài, là việc A Thiếu có giúp .



      “Cùng vui, tôi định cho cậu làm Chấp đường, tiếp nhận vị trí trước đây của tôi.” Côn Sơn mới đến, cần mấy người đáng tin hỗ trợ, tín nhiệm A Thiếu.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 227 Càng ngã càng khỏe mạnh



      “Được!” A Thiếu có cùng khách khí.



      “Tôi đoán chừng vài ngày nữa mới có thể trở về, nhà tôi nhờ cậu chiếu cố.”



      biết.”



      Hôm nay Bảo Châu đút cơm cho Kiều Kiều, chỉ thấy nha hoàn dẫn người đàn ông mặc quân trang vào, Bảo Châu nhìn thoáng qua, bộ dạng rất đẹp mắt, bất quá có đẹp bằng Côn Sơn!



      Thấy trong tay cầm rương hòm, Bảo Châu thò tay nhận lấy: “Là Mộc Đầu kêu đưa cho tôi à? Lần này là cái gì?”



      Người nọ hơi sửng sốt chút, nhìn rương hòm tay , thành thành : “Vị phu nhân natf, đó là rương của tôi, cũng có gì chỉ đựng mấy bộ quần áo, tôi biết Mộc Đầu mà .”



      tìm Côn Sơn?”



      Người nọ lắc đầu, lộ ra cái tươi cười chất phác: “Tôi là tới tìm mẹ tôi.”



      “Tôi phải mẹ .” :))



      Người đàn ông kia rất im lặng nhìn xem Bảo Châu, lâu về sau mới lộ ra vòng tươi cười: “Tôi biết, cha tôi họ Thẩm trước kia bán vải. Lúc tôi trở lại Vận Thành, hàng xóm Lục gia , mẹ tôi theo các vị đến Quảng Châu, cho tôi địa chỉ.”



      xong ngẫng đầu, Bảo Châu nhìn , sau đó chỉ thấy bóng người rất nhanh hướng lầu chạy : “Thẩm mẹ! Con của bà đến rồi!”



      “Cái gì?” Khăn lau trong tay Thẩm mẹ rơi xuống đất, chạy nhanh xuống lầu, nhìn chung quanh lần, thấy có người trẻ tuổi lớn lên rất đôn hậu trung thực hướng về phía bà cười, con trai rời lâu, vài năm gặp, nếu mặc quân trang, bà xém nữa nhận ra, nước mắt kích động rơi xuống, bóng người trước mắt, run nhè hỏi: “Là Trụ Tử sao?”



      “Mẹ, là con.” Người đàn ông trung thực kia đột nhiên khóc phen nước mũi nước mắt.



      “Con trai a! Nhiều năm ở bên ngoài như vậy chịu ít khổ ? Có bị thương hay ?” Thẩm mẹ trìu mến nhìn con trai lâu gặp, đầu năm nay hỗn loạn, bà thường lo lắng con của bà đời này còn có thể trở về bên cạnh bà hay . Trở về là tốt rồi.



      “Con sao, chỉ bị chút vết thương , sớm khỏe rồi, trước kia con hiểu chuyện làm mẹ thương tâm rồi.”



      “Chuyện cũ nhắc lại, tới ngồi. Trở về là tốt rồi.”



      “Mẹ, đây là số tiền nhiều năm qua con tích góp được, tuy nhiều lắm, nhưng cũng là phần tâm ý của con, mẹ cất lấy dùng !” Trụ Tử xong từ trong rương lấy ra cái bọc giấy da trâu , bên trong có ít tiền, con số cũng lớn, xem ra đều là nhiều năm ăn mặc tiết kiệm mới có được.



      Thẩm mẹ nhìn đống đồ vật trước mắt, nước mắt rơi xuống: “Con của mẹ! Con chịu khổ, những vật này con cất ! Cha con rồi, Thiếu phu nhân cho mẹ bạc trả nợ, tại mẹ ở với Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân là người tốt, cho tiền có thể nhiều hơn, về sau con cần tiền có thể với mẹ, mẹ kiếm được tiền, đủ hai chúng ta chi tiêu.”





      ? Vậy cảm tạ thiếu phu nhân nhiều, Thiếu phu nhân là người tốt.” Trụ Tử xong hướng phía Bảo Châu ngồi trước bàn ăn tiếp tục cho con trai ăn cơm, dập đầu cái.



      Bảo Châu bị hù dọa: “ đừng dập đầu, mau đứng lên!”



      Thẩm mẹ đỡ con trai đứng lên, thấy vẻ mặt mỏi mệt, liền hỏi: “Con ở nơi nào?”



      “Thời điểm chiến tranh Võ Xương, trận chiến ấy thua quá thảm, cơ hồ toàn quân bị diệt, khi con tỉnh lại, là vài ngày sau, con từ trong đống xác bò ra, đội ngũ tản, con muốn trở về, con muốn ở lại bên mẹ, chiếu cố mẹ.”



      Thẩm mẹ nghe xong hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân có thể để nó ở lại ?”



      Bảo Châu gật đầu: “Có thể!”



      Lúc Bảo Nguyệt xuống lầu vừa vặn nghe được, đối với Bảo Châu : “Em muốn ra ngoài, tiểu tử này rất tuấn tú, để cho giúp em xách đồ!”



      Có thể lưu lại, Trụ Tử cảm thấy cao hứng, đồng ý làm việc, theo Bảo Nguyệt ra ngoài.



      Thẩm mẹ ở bên nhìn con trai đau lòng: ” Nhị tiểu thư này, tôi còn chưa kịp làm bữa cơm cho con tôi, như thế nào lôi nó .”



      “Bảo Nguyệt có thể mời ăn cơm.”



      Thẩm mẹ cảm thấy rất có khả năng, Nhị tiểu thư đến tuổi lập gia đình, mắt Bảo Trân hơn đều có đối tượng theo đuổi, nửa khác của Nhị tiểu thư còn thấy, trong lòng Vạn lão gia rất sốt ruột, thường xuyên niệm , cảm thấy phiền, dứt khoát trốn đến nhà Bảo Châu, dù sao ở nhà Bảo Châu rất thoải mái, mọi thứ đều đầy đủ.



      Côn Sơn mấy ngày nay bận sứt đầu mẻ trán, trong nội đường có rất nhiều chuyện, đều cần tự mình xử lý.



      Tiếp tục như vậy tương lai tất phải thường ở lại Thượng Hải, nghiệp bên Quảng Châu cũng rất khó chiếu cố tốt toàn bộ, tìm người quản lý, cũng xử lý hết, hoặc là đem cửa hàng chuyển qua Hồng Kông, để cho lão ba và cha vợ đến hỗ trợ quản lý có lẽ có vấn đề.



      cảm thấy cho dù là Tổng đường chủ, cuối cùng có ngày cũng phải lui về, lá rụng về cội, có thể Hồng Kông dưỡng già.



      Quyết định về sau, Côn Sơn gọi điện cho cha: “Cha, con định Thượng Hải phát triển, số sản nghiệp của con ở Quảng Châu, có thể tìm người quản lý, số còn lại hoặc bán hoặc chuyển trở lại Hồng Kông.”



      “Cái gì? tại con phát triển như mặt trời giữa trưa, như thế nào đột nhiên muốn Thượng Hải?” Quả thực là sấm dậy đất bằng.



      “Con muốn Thượng Hải xông xáo.”



      “Vậy cũng cần thay đổi lớn như vậy.” Xử lý toàn bộ, nếu về sau muốn trở lại Quảng Châu đoán chừng dễ dàng.



      “Có lẽ con ở lại Thượng Hải vài chục năm, cần phải giữ lại. Nếu có thể dời đến Hồng Kông, con muốn nhờ cha và cha vợ giúp con trông coi.”



      “Cái này có vấn đề, nhưng con đột nhiên muốn Thượng Hải, có thể hay quá cẩu thả.”



      “Cha, cha yên tâm, con suy nghĩ kỹ càng rồi.”



      Thế nhưng trong lòng Lục lão gia vẫn có chút yên lòng, cảm thấy cứ như vậy Thượng Hải lưu lạc quá mạo hiểm : “Cha đồng ý, tiểu tử con bây giờ ở đâu? Đến đây gặp cha.”



      “Con ở Thượng Hải rồi, cha có cái gì cũng vô dụng.”



      “Xú tiểu tử, con nhất định phải hối hận.” Lục lão gia thở phì phì cúp điện thoại.



      Côn Sơn ở Thượng Hải hoàn thành nghi thức trở thành Tổng đường chủ, nghĩ đến tất cả vào quỹ đạo rồi, bàn giao tốt tất cả công việc, rốt cục phải về nhà rồi.



      Bảo Châu ở trong sân hát cho Tiếu Tiếu nằm trong nôi nghe: “Mùa xuân ở nơi nào nha! Mùa xuân ở nơi nào…”



      “Mùa xuân ở trong ánh mắt của .” Côn Sơn mang theo mỉm cười đứng ở sau lưng ra, nơi có và cục cưng nơi đó chính là mùa xuân.



      “Côn Sơn!” Bảo Châu nghe được giọng của , kinh hỉ quay đầu, sau đó nhào vào .



      Côn Sơn vươn tay đón, lại bị đè ngã vào cỏ, mông bị ngã đau lại có chút cảm giác nào, chỉ là tham lam nhìn khuôn mặt nhắn trước mắt, nhiều ngày như vậy, rất nhớ , rốt cục gặp được: “Bảo Châu, em chậm chút. da dày thịt thô, càng ngã càng khỏe mạnh. Nhưng nếu em té làm sao bây giờ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :