1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 218 Ba người tất có bóng đèn



      “Thế nhưng phải thích Bảo Châu sao?”



      tại tôi đối với ấy chỉ có tình em. Nếu cũng ở thời điểm biết chính mình sắp gặp nguy hiểm, phái người đem hộp trang sức đưa cho em.” về sau mới hiểu được, hóa ra trong lòng của là sợ chính mình đêm đó xảy ra chuyện, tiềm thức muốn đưa bộ trang sức cho làm kỷ niệm, khi chạy trốn về nhà, chỉ lần nghĩ khi nhận được trang sức kia có vẻ mặt gì.



      Nghe như vậy, Nhược Lan mặt lạnh thu lại, hơi gật đầu cái: “Em đồng ý.”



      Đợi lâu như vậy, lâu đến buông tay, nghĩ tới cuối cùng lại được như ý nguyện, kỳ miệng muốn quên , lại phải dễ dàng quên như vậy, thích tơ lòng vấn vương, muốn chặt đứt phải chặt cho sạch , cho nên mới cố ý giả vờ một bộ dạng lạnh lùng.



      “Em đáp ứng? lập tức kêu nhà chuẩn bị hôn lễ, với cha mẹ , bọn họ đều ước gì hai chúng ta mau chóng kết hôn. Thu thập chút, ngày mai dẫn em về nhà gặp cha mẹ .” Thẩm Kỷ Lương tốc chiến tốc thắng , muốn mang Nhược Lan ra ngoài giải sầu, quên những chuyện phát sinh trước kia.



      Nhược Lan lúc này tự nhiên cảm thấy cái gì cũng tốt, gật đầu: “Em lập tức chuẩn bị.”



      Hai người chính là nửa tháng, nửa tháng sau, Thẩm Kỷ Lương gọi điện thoại mời Côn Sơn cùng Bảo Châu và người nhà tham dự hôn lễ của bọn họ ở Thái Nguyên, hai người định tổ chức đơn giản chút, ở Thái Nguyên xử lý hôn lễ, Quảng Châu bên kia sợ có lời đồn đãi, nên làm.



      Côn Sơn lập tức kêu người chuẩn bị đồ cưới cho Nhược Lan, mang theo Bảo Châu Thái Nguyên.



      Cù thiếu trở lại Lục gia, cả người thoạt nhìn gầy vòng, tinh thần tốt lắm, Côn Sơn hỏi , Cù thiếu đưa cho Côn Sơn phần lễ, người .



      Quá thương tâm rồi!



      Nếu như phải cậu ngăn trở, tại Nhược Lan khẳng định là vợ của , chừng mang thai.



      mới cần tham dự hôn lễ của vị hôn thê trước, có độ lượng như vậy, mỗi ngày ngồi trong nhà khóc với cậu: “Cậu a! Cậu hại con thê thảm! Vợ của con đều chạy.”



      ta chạy là tốt nhất, em làm vợ .” Bảo Trân chẳng biết lúc nào xuất ở sau lưng , vỗ . Nghe Hạ Nhược Lan muốn gả cho Thẩm Kỷ Lương, Bảo Trân luôn uể oải lúc như uống thuốc an thần, thoải mái hơn nhiều. Bảo Châu Cù thiếu cùng, lập tức xung phong nhận việc chiếu cố Cù thiếu, cũng tham dự hôn lễ.



      “Sao lại ở đây?”



      “Em xin rể, để cho em tới chiếu cố .”



      đáp ứng!”



      rể đáp ứng, bởi vì em với ấy, chỉ cần ấy đáp ứng em, về sau em nhất định hiếu thuận với chị , bao giờ tìm chị ấy gây phiền nữa.”



      “Tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn!” Cù thiếu tức giận .



      “Em cũng cảm thấy như vậy, nếu muốn báo thù, có thể cưới em, sau đó thương em, khinh thị rể.” Bảo Trân xấu xa đề nghị .



      Cù thiếu đả kích lại : “Vậy tôi nén giận tốt hơn.”



      Bảo Trân nghiến răng: “Hừ! Dù sao em nhất định gả cho , chờ xem.”



      “Ma nữ!”



      “Nếu em là ma nữ, em biến trở nên ngốc nghếch, mỗi ngày vây quanh em.” Bảo Trân nghĩ rất tốt đẹp.



      “Cái đó xác thực rất ngốc.” Cù thiếu lời ác độc.



      Với tư cách bên nhà , cả nhà Côn Sơn đều tham dự hôn lễ của hai người.



      Thẩm gia cố ý sai người quét dọn biệt thự để cho bọn ở, đồng thời cũng để cho dâu tương lai ở chờ đợi ngày cưới.



      Cách hôn lễ còn có vài ngày, Bảo Châu mỗi ngày vây quanh Nhược Lan dạo, Thẩm Kỷ Lương nhìn ở trong mắt khổ trong lòng, mỗi khi muốn cùng Nhược Lan thân mật, Bảo Châu lại tới, đẩy cửa ra cười tủm tỉm xen vào giữa hai người, trong tay thường xuyên còn cầm theo này nọ, như lúc này Thẩm Kỷ Lương vừa định hôn trộm Nhược Lan cái, Bảo Châu gõ cửa cái xông vào: “Hạ tỷ tỷ chị xem em mang gì đến cho chị này?”



      “Thiệt nhiều bánh cưới.” Nhược Lan nhanh chóng đẩy Thẩm Kỷ Lương dựa vào rất gần, hướng phía Bảo Châu qua, vẻ mặt tươi cười.



      “Đây là mẹ nuôi vừa rồi gọi người đưa tới, cho chị chọn.” Vẻ mặt Bảo Châu sắp chảy nước miếng nhìn bánh ngọt đặc biệt trong mâm, bề ngoài trông ngon.



      Thẩm Kỷ Lương nghĩ, tiểu nha đầu này vì mâm bánh ngọt mà phá chuyện tốt của , cố ý đuổi người: “Để cho mẹ tùy tiện chọn là được rồi, mấy cái bánh ngọt này em cầm lấy ăn .”



      Sau đó Bảo Châu chút cũng có phát mình là bóng đèn, bên đem đưa chén đĩa cho Nhược Lan chọn, bên cầm lấy cái bánh ngọt ngụm cắn xuống hết nửa cái: “Nhân trà xanh, Hạ tỷ tỷ cái của chị là nhân gì?”



      “Đậu đỏ.” Hạ Nhược Lan lôi kéo Bảo Châu ngồi xuống.



      Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy trong lòng sốt ruột, nghĩ thầm hôm nay ta vất vả mới có thời giờ ở bên vợ tương lai, ngươi cái tiểu nha đầu tới làm loạn cái gì? Vụng trộm chỉ chỉ cạnh cửa cho Bảo Châu, ý là ngươi đem vợ trả lại cho ta.



      Bảo Châu lại : “Thẩm đại ca, thấy bọn em miệng khô nên định lấy nước sao? Em muốn uống trà lài, Hạ tỷ tỷ chị muốn uống gì?”



      “Chị cũng vậy.”



      Hai vị nữ vương lên tiếng, Thẩm Kỷ Lương đành phải xuống lầu cầm đồ uống lên, vừa vừa nghĩ đợi tí nữa mìn nhất định phải hạ quyết tâm, dụ Bảo Châu ra ngoài, sau đó có thể… hắc hắc!



      Kết quả thời điểm mang đồ uống lên, thấy Bảo Châu cũng có thấy Nhược Lan trong phòng, Thẩm Kỷ Lương hỏi nha hoàn; “Thiếu phu nhân đâu?”



      “Nhị thiếu phu nhân Lục gia vừa rồi nhận được cuộc điện thoại, dẫn theo Thiếu phu nhân và đại phu nhân Lục gia ra ngoài rồi.”



      đâu?”

      đến nhà Trần phu nhân chơi mạt chược.”



      Thẩm Kỷ Lương: “…”



      Trần phu nhân chính là vị phu nhân giàu có lúc trước giúp Thẩm Kỷ Lương khởi công nhà máy, bà nghe Bảo Châu đến Thái Nguyên, cố ý gọi điện thoại tới, gọi Bảo Châu qua chơi với bà.



      Bảo Châu hỏi chơi cái gì, bà thuận miệng hỏi chơi mạt chược ?



      Bảo Châu nghĩ rất lâu có chơi mạt chược rồi, nên kéo theo Nhược Lan , đại phu nhân nhàm chán, thấy hai người các muốn ra ngoài, cũng theo ra ngoài.



      Sau khi Trần phu nhân cúp điện thoại, bắt đầu phiền não, bà ở chỗ này có bạn bè gì, nơi nào tìm người chơi mạt chược?



      Kết quả đợi bà phiền não xong, Bảo Châu tới, còn dẫn theo hai người, Trần phu nhân mừng rỡ gọi người đem bàn mạt chược mang lên.



      Đại phu nhân mấy ngày nay cao hứng, Nhược Lan nhận lão gia làm cha nuôi, tuy mẹ Côn Sơn là ngũ phu nhân, nhưng mấy ngày nay bà luôn tự xưng mình là mẹ nuôi, đối với Nhược Lan mở miệng gọi một tiếng con nuôi, mọi người thể quét hào hứng của bà, chỉ có thể tùy bà.



      Mấy ngày nay chi phí tiêu dùng của Đại phu nhân cũng đều là lấy danh nghĩa Nhược Lan, dùng danh nghĩa mua đồ trả tiền, kêu người đưa tới biệt thự, đưa tới, cố ý xuống nhận, đợi Nhược Lan hoặc là Bảo Châu trả tiền xong mới xuống cầm lấy.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 219 Mang thai



      Quả thực tiêu vui đến quên cả trời đất, nên tâm tình trở nên rất tốt, sắc mặt cũng rất tốt.



      tình biết vui quá hóa buồn, bốn người ngồi xuống chơi giờ, Nhược Lan thua ít, Trần phu nhân thắng, đại phu nhân thua sạch, Bảo Châu có thua có thắng, đại phu nhân gần đây được nhiều món lợi nhỏ như vậy, mới giờ, tất cả đều thua trở về, vẫn còn ngừng.



      Đại phu nhân muốn trở mặt, nhưng nghe chồng của Trần phu nhân này rất có danh tiếng dám quỵt nợ, đành phải chịu đựng ném tiền ra trả.



      Thấy cách thời gian ăn cơm còn sớm, đại phu nhân đề nghị lại chơi thêm vài bản, muốn gỡ vốn.



      thắng được Bảo Châu, chẳng lẽ còn thắng được người phương tây?



      Kết quả càng đánh càng thua, thua đến cuối cùng, túi bà rỗng tuếch.



      Trần phu nhân vừa rồi thắng cũng cơ bản đều thua, Nhược Lan thua , Bảo Châu thắng lớn, Trần phu nhân để ý lắm, bà thiếu tiền, mỉm cười đem đống vàng kéo tới trước mặt Bảo Châu: “Bảo Châu may mắn.”



      Đại phu nhân hận đến cắn răng, bất quá bại bởi Bảo Châu, bà có ý định trả nợ: “Bảo Châu! Hôm nay bác mang nhiều tiền như vậy, trở về trả lại cho con!”



      cần.”



      Đại phu nhân vừa định nha đầu bắt đầu hiểu chuyện rồi, chợt nghe Bảo Châu : “Bác , qua vài ngày bác đưa cho Nhược Lan bao lì xì lớn là được rồi.”



      Đại phu nhân lập tức lời nào, bà cũng thể cả tiền lì xi hôn lễ cũng cho! Đành phải nhận lời, trong lòng càng thoải mái , ai Bảo Châu ngốc nghếch? Nha đầu kia quả thực quá tiểu hồ ly giảo hoạt!



      Trần phu nhân có nghe chuyện Nhược Lan kết hôn, hôm nay gặp, bà rất thích ít này, vừa xinh đẹp lại trầm tĩnh, bà ở Thái Nguyên có gì bạn bè gì, trước khi , lôi kéo Nhược Lan : “Nhược Lan à! Có rảnh lại đến nhà bác chơi, chúng ta có thể làm bạn.”



      Nhược Lan ở Thái Nguyên cơ hồ cũng quen ai, thấy Trần phu nhân thành khẩn như vậy, rất nguyện ý kết giao: “Cảm ơn bác.”



      Lúc Côn Sơn trở lại phòng, Bảo Châu ngồi ở đống tiền đọc tiểu thuyết, hướng bên cạnh ngồi xuống, duỗi tay ra: “Bảo Châu, xoa bóp cho , tham gia huấn luyện ở trong quân Mộc Thường Khoan, thiếu chút nữa hi sinh. Bất quá so với đánh cờ với cha nuôi, tình nguyện huấn luyện hàng ngày.”



      Bảo Châu giơ tay ở tay gõ vài cái: “Được rồi, em xem cục cưng.”



      “Nha đầu lười! với em.” Côn Sơn đưa mặt qua, ở mặt hôn cái, sau đó mới cùng xem cục cưng.



      Trong gian phòng khác, hai tiểu bảo bảo nằm trong nôi ngủ say, Tiểu Hoàng xung phong nhận việc bảo vệ ghé vào bên cạnh nôi ngủ, nghe thấy có tiếng vang, Tiểu Hoàng hé mắt ra, thấy là Bảo Châu, lại an tâm nhắm mắt lại.



      Côn Sơn thấy bộ dáng Tiếu Tiếu ngủ rất đáng , muốn hôn khuôn mặt nhắn của nó, kết quả Tiếu Tiếu vừa vặn xoay người, Côn Sơn chỉ hôn đến cái ót.



      Côn Sơn cam lòng thò tay đắp chăn lại cho Tiếu Tiếu: “Tiểu nha đầu xấu.”



      Bảo Châu qua ở mặt hôn cái, Côn Sơn cười nắm tay của : “Đại nha đầu xấu của .”



      “Em xấu ở đâu?”



      “Em ở đâu cũng xấu.” Côn Sơn cố ý trêu chọc , xong Côn Sơn tay bế lên, bế về phòng đặt xuống giường, khiêu khích câu dẫn cằm của : “Em tốt ở đâu, cho xem chút?”



      là vợ chồng già rồi, Bảo Châu vẫn thẹn thùng, dùng lấy chăn che đầu lại: “ mới xấu!”



      cho em thấy xấu thế nào.” Côn Sơn cởi quần áo ra hướng trong chăn chui vào…



      Hôn lễ Nhược Lan rất long trọng, nhưng còn có người .



      Là Lục Hoài Ninh, lấy cớ có việc, tham dự, chủ yếu là trong lòng thoải mái.



      Lúc trước nếu như nghe lời Bảo Châu chọn Nhược Lan, chỉ sợ trong nhà tại cũng thành dạng này. kia xinh đẹp, hơn nữa nhiều, cả ngày ở trong nhà gây , Ôn tiểu thư cũng Thái Nguyên, mặc đù muốn , nhưng Lục lão gia cho phép, kêu trong nhà dưỡng thai, đứa quan trọng.



      Lục Hoài Ninh ngại phiền, dứt khoát khi tới chỗ gần nơi làm việc, thuê căn phòng xa hoa , ở mình, có đôi khi Diệp Dung Thanh qua ở với vài ngày, vụng trộm đương. So với trong nhà tự tại hơn nhiều, Diệp Dung Thanh nha đầu kia, hát nhiều năm, dáng người so với trước kia tốt hơn nhiều, rất hợp khẩu vị của .



      buồn bực mình uống rượu, đột nhiên truyền đến hồi tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thoáng qua, vui : “Như thế nào tại mới đến?”



      Diệp Dung Thanh mang theo tươi cười đắc ý : “ đường đến đây, nhớ tới mấy ngày nay hơi buồn nôn khó chịu lại ngủ ngon, nên tìm đại phu bắt mạch, đại phu , là hỉ mạch.”



      “Của tôi sao?” vô ý thức hỏi, tuy Diệp Dung Thanh giao thân thể trong sạch cho , nhưng quá khứ giữa Diệp Dung Thanh và Côn Sơn quá trong sạch, thể hoài nghi.





      Sắc mặt Diệp Dung Thanh tái lại, phong tình vạn chủng cong môi nhắn mắng : “ của còn là của ai?”



      “Cũng đúng, Côn Sơn gần đây ở Quảng Châu, hơn nữa em luôn theo tôi, cũng có cơ hội gặp mặt . Nếu mang thai sinh thôi!” Vẻ mặt Lục Hoài Ninh sao cả , tựa hồ cũng coi trọng.



      “Vậy chừng nào nạp em làm thiếp?” làm được vợ Lục Côn Sơn. Lấy lùi làm tiếp, muốn làm thiếp Lục Hoài Ninh, đây là đại phu nhân thiếu nợ , lúc trước đại phu nhân lừa gạt , nhưng lại tưởng , cho nên phải trả giá nhiều.



      “Gấp cái gì? Chúng ta lúc trước nếu em mang thai con trai lớn của tôi, tôi nạp em vào cửa. Nhưng tại Tiểu Ôn cũng có bầu, ấy mang thai trước em, vạn nhất ấy sinh là con trai, cái này thể trách tôi, là bụng em chậm hơn người ta thôi.” Tốc độ Lục Hoài Ninh trở mặt, mau đến dọa người.



      “Sao có thể trở mặt như vậy?” Diệp Dung Thanh dậm chân. tại còn là hoa cúc khuê nữ nữa, càng có khả năng cùng Nhị thiếu gia, vạn nhất Lục Hoài Ninh vứt bỏ , nửa đời sau phải làm thế nào?



      nên nổi giận, đối với đứa tốt. Làm gì tức giận lớn như vậy? Vạn nhất Tiểu Ôn sinh ra đứa con , em vẫn có cơ hội.” Lục Hoài Ninh từ từ ra.



      “Cũng đúng, đại phu bụng em rất có thể là con trai.” lừa dối , muốn bảo trụ địa vị đứa và mình, phải như thế.



      Lục Hoài Ninh nghe xong quả nhiên coi trọng nhiều hơn: “Thật ?”





      Diệp Dung Thanh gật đầu: “Ừm.”



      “Vậy em dưỡng thai cho tốt, tôi suy nghĩ chuyện nạp thiếp, trong khoảng thời gian này em dưỡng thai quan trọng hơn, cần thường xuyên tới.” Nếu có con, vậy chính là trưởng tôn, địa vị cần cũng biết, phải con của Lục Côn Sơn người được vợ kế sinh có thể so sánh. tại ấn tượng của cha đối với , từ từ tốt hơn, nếu có con trai, có lẽ ấn tượng cha đối với tốt hơn, vậy càng có thêm khả năng kế thừa di sản.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 220 Trò chơi lăn lộn?

      “Em biết.” Diệp Dung Thanh thất vọng mà về.

      Trở lại biệt thự Lục Hoài Ninh, vừa vào phòng, nha hoàn ở bên cạnh tên là Tiểu Quyên thấy trở về, cúi đầu vào phòng của : “Dung Thanh tỷ.”

      “Tiểu Quyên muội muội. Nhìn sắc mặt của em, xảy ra chuyện gì sao? ngồi xuống .” Diệp Dung Thanh rót chén nước cho , sau đó đóng cửa lại, là từ tầng lớp thấp nhất lên, cho nên biết bọn nha hoàn muốn cái gì, giỏi về lôi kéo bọn họ. Mấy ngày nay, dưới cố gắng của , tất cả người hầu trong nhà này ngoài trừ nha hoàn hồi môn của Ôn tiểu thư, cơ bản trở thành cơ sở ngầm của , chỉ cần Ôn tiểu thư và Lục Hoài Ninh có bất kỳ động tĩnh gì, có người tới mật báo cho .

      Tiểu Quyên uống hớp nước, có chút trấn định : “Hôm qua em xếp quần áo cho đại thiếu phu nhân, phát quần lót có dính vết đỏ có rửa sạch , em hơi hoài nghi, sợ là đại thiếu phu nhân tới kỳ kinh nguyệt, thế nhưng cái bụng của đại thiếu phu nhân như trước mỗi ngày lớn lên, dường như có việc gì, cũng có mời bác sĩ đến. Vì vậy em cẩn thận quan sát, vừa rồi thừa dịp nha hoàn của đại thiếu phu nhân chú ý, em tới phòng đại thiếu phu nhân nhìn quần áo vừa rồi đại thiếu phu mới tắm xong thay ra, phía có máu kinh.”

      “Em xác định là kinh nguyệt? phải chảy máu?” Diệp Dung Thanh tinh thần tỉnh táo, cơ hội hàm ngư chuyển mình của đến rồi.

      “Em xác định, mấy ngày trước Tiểu Nguyệt cũng nhìn thấy đại thiếu phu nhân vụng trộm uống cà phê.”

      “Ý của em là, đại thiếu phu nhân có mang thai! ta lừa tất cả mọi người?” Diệp Dung Thanh trợn to mắt , tốt.

      Tiểu Quyên gật đầu: “Em xác định.”

      “Chúng ta cùng nhau vạch trần ta, em nghe theo sắp xếp của chị. Bây giờ em gọi Tiểu Nguyệt tới, chị nghĩ ra kế hoạch kỹ càng.” Diệp Dung Thanh lòng tin càng tăng, đại thiếu phu nhân ai kêu bắt nạt tôi! Hãy chờ xem!

      Vài ngày sau, Bảo Châu trở lại Quảng Châu, ăn xong điểm tâm, Bảo Châu mang theo Tiểu Hoàng ở trong sân chơi tiếp đậu, Thẩm mẹ nhận điện thoại tới : “Thiếu phu nhân, nha hoàn nhà đại thiếu gia gọi điện tới , đại thiếu phu nhân trong nhà nhàn rỗi buồn chán, muốn mời qua chuyện với ấy.”

      “Con muốn .” Bảo Châu cong miệng lên, thích ánh mắt chị dâu nhìn , cảm giác là lạ.

      “Nhưng nha hoàn bên kia , đại thiếu phu nhân cố ý chuẩn bị món bánh mơ xốp giòn thích ăn, còn có trà hoa hồng, rất có thành ý, nếu , đại thiếu phu nhân sợ là kiếm chuyện với .”

      “Vậy được rồi! Tiểu Hoàng chúng ta cùng .” Bảo Châu sờ sờ đầu Tiểu Hoàng, Tiểu Hồng đậu ở cành cây bên cạnh vui, giương cánh bay đến vai Bảo Châu, giống như tôi cũng muốn , đừng mong nặng bên này bên kia, mỗi lần có đồ ăn ngon chỉ mang theo Tiểu Hoàng mang theo tôi.

      Bảo Châu nghĩ dù sao đều là ăn, có lẽ chị dâu để ý, liền đem Tiểu Hồng cùng nhau .

      Thấy Bảo Châu vào nhà, Tiểu Nguyệt : “Nhị thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân lầu trang điểm, biết chọn bộ quần áo nào cho tốt, lên giúp đại thiếu phu nhân chọn a!”

      “Ừ!” Bảo Châu để Tiểu Hoàng khổng lồ lưu tại trong phòng khách, chỉ đem theo Tiểu Hồng đứng vai lầu hai.

      Mở cửa ra, Bảo Châu vào, phát Ôn tiểu thư còn giường ngủ, nghĩ thầm chị dâu quá có suy nghĩ rồi, kêu mình tới, vậy mà chính mình vẫn còn ngủ nướng, qua thò tay xốc chăn của lên: “Chị dâu rời giường a! Ồ, bụng của chị đâu rồi?”

      Ôn tiểu thư đột nhiên bừng tỉnh, thấy Bảo Châu đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào bụng của mình, hoảng hốt, hướng Bảo Châu quát: “ nhìn cái gì? Còn ra ngoài! Mới sáng sớm chạy đến nhà của tôi làm gì?”

      “Là chị gọi em tới a!” Bảo Châu rất vô tội nhún vai, hơn nữa tại hình như phải rất sớm nữa!

      hươu vượn, còn cút ra ngoài cho tôi! Thải Vân, Thải Vân tiến vào cho tôi!” Ôn tiểu thư hô to, đứng dậy ngang ngược đẩy Bảo Châu ra khỏi phòng.

      “Em về đây.” Chị dâu khi dễ người ta.

      cho phép , xuống lầu chờ tôi lát.” xác định vừa rồi Bảo Châu có thấy cái gì .

      “Làm gì?”

      “Chị có thứ tốt muốn cho em.” Ôn tiểu thư lừa gạt nói.

      Bảo Châu là người thích ăn, vừa rồi thoải mái, tựa hồ quên hết, xuống lầu ngồi ở ghế sa lon ngủ gà ngủ gật.

      lầu, Ôn tiểu thư giữ cửa, hỏi nha hoàn Thải Vân: “Nó như thế nào xuất ở trong phòng của tao?”

      “Em cũng .”

      “Đồ ăn hại, lỡ nó phát tao có mang thai, vậy chúng ta xong đời.”

      “Vậy giờ phải làm gì?”

      “Đợi nó ra, sợ chậm, bằng chúng ta vu oan nó , lát nữa mày kêu người hầu trong nhà ra ngoài, sau đó kêu nhà tao gọi điện thoại cho bác sĩ qua đây, sau đó tao giả vờ bị nó đẩy từ thang lầu xuống.” Ôn tiểu thư , như vậy, hòn đá ném hai con chim, vừa giấu diếm được chuyện này, lại giải quyết xong kẻ địch.

      “Em biết, em lập tức an bài.”

      Hai người vừa xong, chỉ nghe thấy tiếng Bảo Châu đập cửa, Ôn tiểu thư tình mở cửa ra: “Chuyện gì?”

      Bảo Châu nhìn chỉ là quay người nhìn trong phòng vòng, rốt cuộc ở giá áo thấy được Tiểu Hồng từ trong cái áo ló đầu ra, Bảo Châu qua vui vẻ bắt nó: “Tiểu Hồng, ra cưng ở đây.”

      Như vậy lời vừa rồi , cái con chim kia cũng nghe được?

      Ôn tiểu thư lập tức có loại xúc động muốn bóp chết Tiểu Hồng, nhưng còn kịp, Bảo Châu đem Tiểu Hồng ôm .

      Bất quá cho dù đã nghe được, cũng chỉ là một con chim nhỏ, lại thể mở miệng chuyện, Bảo Châu làm sao biết?

      Nhưng sai rồi, con chim kia chính là con vẹt từ nước ngoài đưa về biết chuyện.

      Ôn tiểu thư nghĩ thầm Bảo Châu vừa vặn lên, đây là tự tìm, Ôn tiểu thư đối với Thải Vân bên cạnh liếc mắt ra dấu cái.

      Thải Vân tìm cớ xuống dưới lầu đối với bọn người hầu : “Trong sân có rất nhiều lá rụng, các người làm việc như thế nào vậy, ! Đều ra ngoài sân, đem lá rụng quét sạch , nếu để cho tôi phát còn bất kỳ mảnh lá rụng nào, khấu trừ tiền công.”

      Mọi người sớm giận mà dám gì, nhao nhao ra ngoài.

      Thấy tất cả mọi người rồi, Ôn tiểu thư mỉm cười đối với Bảo Châu : “Chúng ta xuống lầu a!”

      Lúc xuống lầu Bảo Châu ở phía trước, Ôn tiểu thư muốn hãm hại , gọi lại: “Em chậm chút, chờ chị.”

      Bảo Châu thả chậm bước chân đợi đến bên cạnh mình mới cùng nhau xuống lầu, ngay tại lúc cách mặt đất còn có bốn năm bậc thang, Ôn tiểu thư đột nhiên giơ tay túm Bảo Châu, hơn nữa kêu to: “Em làm gì đẩy chị thế?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 221 Xảy ra chuyện lớn



      “Em có.” Ôn tiểu thư xong cũng định nhảy xuống lầu, Bảo Châu phát bắt được tay của .



      Ôn tiểu thư hung hăng đem đẩy ra, chính mình nhắm mắt lại muốn nhảy xuống, nghĩ thầm chỉ có mấy bậc thang có lẽ ngã đau, kết quả quên ở đây còn có Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng thấy đẩy Bảo Châu, phẫn nộ chạy vội qua, vỗ cánh cái, Ôn tiểu thư bị đập đầu choáng váng, khẽ ngã ở bậc thang, sợ bị người khác phát ra sơ hở, chính mình tự lăn xuống cầu thang.



      Bảo Châu ở bên cạnh nhìn thấy sững sờ, biết chị dâu biết đường, nhưng lại biết chị dâu còn có thể lăn .



      Bảo Châu nhìn về phía Tiểu Hoàng: “Chị ấy lăn đẹp hơn cưng nhiều.”



      Tiểu Hoàng phục, học bộ dạng Ôn tiểu thư, từ lầu dùng tư thế tự cho là đẹp nhất lăn xuống, sau đó trùng trùng điệp điệp nằm người Ôn tiểu thư.



      Ôn tiểu thư muốn hô cứu mạng, người đột nhiên thêm con quái vật khổng lồ, trực tiếp nện xuống làm bất tỉnh.



      Tiểu Hoàng thấy nhúc nhích, cho rằng chẳng những lăn lộn còn có thể giả chết, xem đủ rồi phe phẩy cái đầu nhàn nhã bỏ .



      Đợi lúc người hầu trong sân chạy tới, chỉ thấy Bảo Châu vẻ mặt bình tĩnh, móc cây kẹo que ra, đối với Ôn tiểu thư nằm mặt đất hôn mê tin : “Chị dâu đừng đùa nữa, em mời chị ăn kẹo a!”



      Mọi người đem Bảo Châu kéo ra, đưa Ôn tiểu thư về phòng, đợi hạ nhân gọi điện, Thải Vân từ lầu xuống: “ cần, tôi gọi bác sĩ tới, các người báo cho đại thiếu gia và lão gia !”



      lát sau, trong phòng khách rất nhiều người chạy đến, đại phu nhân xông lên đối với Bảo Châu làm khó dễ: “Tại sao ở chỗ này? Thời điểm Tiểu Ôn gặp chuyện may, có phải ở đây ?”



      Bảo Châu gật đầu: “Phải!”



      “Là đẩy nó từ lầu xuống?” Bà cùng đám phu nhân ở Ôn gia chơi mạt chược, ở trong điện thoại chỉ nghe Tiểu Ôn ngã lầu, trước mắt hôn mê, đứa sợ là giữ được.



      Ôn phu nhân nghe xong cũng lao đến: “Là mày hại chết cháu ngoại tao?”



      Bảo Châu rất vô tội : “Chị ấy đột nhiên biểu diễn lăn lộn, sau đó để ý tới con.”



      Ôn phu nhân tức giận : “Mày đừng giả vờ vô tội, nợ máu trả bằng máu, mày hại chết cháu ngoại tao, tao muốn mày ngồi tù!”



      Bảo Châu hơi sợ ánh mắt của bà, đứng dậy trốn sau lưng Tiểu Hoàng, Ôn phu nhân còn muốn tiếp cận, ánh mắt sắc bén của Tiểu Hoàng trừng qua, sau đó lộ ra cái cánh xinh đẹp.



      Ôn phu nhân bị dọa lui về sau bước, đại phu nhân lại sợ, chỉ vào Tiểu Hoàng : “Súc sinh, nếu con dâu tao xảy ra chuyện gì, tao hầm cách thủy mày.”



      , Côn Sơn chạy đến, Côn Sơn vừa đến tranh thủ thời gian chạy tới đem Bảo Châu ôm vào trong ngực, có hỏi chuyện xảy ra, chỉ lo lắng an nguy của : “Bảo Châu, em thế nào rồi?”



      Bảo Châu khẽ: “Bác muốn ăn Tiểu Hoàng, xấu!”



      Nhìn bộ dáng của , hẳn là có việc gì, Côn Sơn đem Bảo Châu kéo vào trong ngực của mình, bên trấn an Bảo Châu , có ở đây, có người ăn Tiểu Hoàng , bên ngẩng đầu nhìn mọi người: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



      Thải Vân đứng dậy: “Là như thế này, hôm nay Nhị thiếu phu nhân biết như thế nào chạy đến đây, đánh thức đại thiếu phu nhân ngủ, đại thiếu phu nhân chỉ là oán trách câu, lúc xuống lầu, Nhị thiếu phu nhân đem đại thiếu phu nhân đẩy xuống, tôi đứng ở lầu hai tận mắt nhìn thấy.”



      Đại phu nhân nghe vậy, bàn tay hướng mặt Bảo Châu bay qua, lại bị Côn Sơn nửa đường cản lại, ánh mắt của lạnh lùng : “Dám động Bảo Châu, bà thử xem. Chuyện này có lẽ còn có hiểu lầm, Bảo Châu nhiên hồ đồ, nhưng lạm sát kẻ vô tội. Những người khác còn muốn cái gì?”



      tin Bảo Châu hại người, Bảo Châu chính mình là mẫu thân, thương Tiếu Tiếu và Kiều Kiều bao nhiêu, nhìn ở trong mắt. Như vậy Bảo Châu làm sao tổn thương đứa của chị dâu?



      Những người khác đều thống nhất ý kiến : “Lúc chúng tôi tiến vào, đại thiếu phu nhân nằm dưới lầu, ngất . Nhị thiếu phu nhân ở bên làm bộ trêu chọc đại thiếu phu nhân.”



      Côn Sơn nghe vậy nhìn về phía Bảo Châu: “Em ?”



      “Chính ta chơi trò lăn lộn, còn để ý tới em.” Bảo Châu canh cánh trong lòng, chị dâu nhàm chán ah! ràng giả chết.



      Đại phu nhân châm chọc nhìn về phía Côn Sơn: “Cậu tin tưởng?”



      Côn Sơn gật đầu: “Tôi tin, chỉ cần là Bảo Châu tôi đều tin. Bảo Châu phải sợ, làm chủ cho em, ai vu oan em, nhất định được phơi bày.”



      “Ừm.” Bảo Châu tựa ở trong ngực của , có loại cảm giác rất an tâm.



      Côn Sơn yên tâm, bởi vì nếu làm nhàn hạ thoải mái như vậy.



      Nếu như Bảo Châu dối, vậy chính là có người dối, nhìn về phía nha hoàn kia: “ thấy được, có phải là nhìn lầm ?”



      “Tôi…”



      “Nếu vu oan Bảo Châu, đừng mơ tưởng ở lại Lục gia, tôi tống vào ngục. Thủ đoạn của Lục Côn Sơn tôi có lẽ từng nghe qua.”



      Nha hoàn kia bị ánh mắt mang theo sát khí của xem xét, bị dọa lạnh cả người, bắt đầu do dự, biết mình nên hay là nên .



      Đột nhiên cửa phòng lầu mở ra, bác sỉnh gia đình nhà Ôn tiểu thư ra, đại phu nhân và Ôn phu nhân lập tức vây quanh: “Nó thế nào rồi?”



      Bác sĩ tiếc hận : “Thực xin lỗi, đứa thể giữ được.”



      Ôn phu nhân nghe vậy ngã ngồi mặt đất, đại phu nhân chân chính hiểu giả vờ như đau khổ, gạt nước mắt.



      Bà vốn định đâm lao phải theo lao để cho Tiểu Ôn giả vờ mang thai, đợi mười tháng sau, từ bên ngoài ôm bé trai trở về, là con trai Tiểu Ôn sinh, như vậy lão gia càng hài lòng về Hoài Ninh, kế hoạch này ngâm nước nóng rồi.



      Thế nhưng có thể mượn cơ hội này đem Bảo Châu kéo xuống nước, tựa hồ cũng đáng giá.



      Ôn phu nhân khóc ngồi dưới đất mắng Bảo Châu: “Đều là mày! Mày hại chết cháu ngoại của tao, mày trả cháu lại cho tao!”



      “Con có.”



      “Mày có! Tao phải gọi điện thoại cho lão gia, tao muốn cho lão gia đến chủ trì công đạo, mày xứng làm con dâu Lục gia.” Đại phu nhân xong gọi cú điện thoại sang Hồng Kông, hơn giờ sau, Lục lão gia mang theo cả nhà chạy tới. Lục Hoài Ninh cũng trở về, sau khi tất cả mọi người trong phòng khách ngồi xuống, Lục lão gia lên tiếng, ông tin Bảo Châu cố ý tổn thương Tiểu Ôn, nhưng Tiểu Ôn ngã xuống lầu mất đứa , lại là , Lục lão gia thử hỏi Bảo Châu: “Có phải con cẩn thận đẩy ngã chị dâu , con cho cha biết, cha trách con.”



      Bảo Châu lắc đầu: “Con có đẩy chị ấy.”



      “Chẳng lẽ nó tự mình té xuống sao?” Đại phu nhân ở bên cạnh châm ngòi thổi gió nói.



      Vẻ mặt Lục Hoài Ninh đau xót đối với Lục lão gia gây áp lực: “Cha, đây là đứa con đầu tiên của con, xin cha chủ trì công đạo cho bọn con. Bình thường lúc cha thiên vị em dâu, Tiểu Ôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này cha thể lại thiên vị em dâu.”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 222 Phong ba nạp thiếp



      Lục lão gia cố gắng bình tĩnh, lại hỏi Bảo Châu: “Con xác định phải do con làm? Con suy nghĩ lại kỹ, nếu nghĩ ra cái gì cho cha biết, biết sai mà sửa mới là thiện lương.”



      Bảo Châu biết cái gì gọi là thiện lương, nhưng cha trước kia từng , thể dối, cho nên Bảo Châu kiên trì : “Con có.”



      “Con lại suy nghĩ kỹ!”



      “Cha, cha đây là bức Bảo Châu.” Chẳng lẽ muốn vu oan giá hoạ sao?



      Đại phu nhân ở bên : “Chúng ta cũng biết chỉ số thông minh của Bảo Châu, có phải là nó cẩn thận đẩy Tiểu Ôn ngã xuống, dám gánh chịu, cho nên dối. Hoặc là nó làm, lại bị dọa quên rồi?”



      Ôn phu nhân cũng : “Nhất định là nó muốn nhận tội, ông thông gia ông cần phải chủ trì công đạo cho con tôi, tôi đưa nó đến cục cảnh sát! Để nó ngồi tù!”



      Lục lão gia suy nghĩ chuyện này quá lớn, xử lý tốt ảnh hưởng quan hệ hai nhà, hình như cũng chỉ có biện pháp này, kêu Lục Hoài Ninh gọi điện thoại cho cục cảnh sát, kêu bọn họ mang mấy người tới điều tra chuyện này.





      Tuy việc xấu trong nhà thể lộ ra bên ngoài, nhưng ông hi vọng chuyện có thể được giải quyết công bằng, mà ông tuy là chủ gia đình, nhưng phải pháp luật, nên để cho pháp luật giải quyết a!



      Côn Sơn đồng ý: “Các người thể đối với Bảo Châu như vậy! Bảo Châu là người vô tội!”



      “Đó là cậu , chúng ta lại cho là như vậy, ai cho rằng như vậy, ai nha!” Đại phu nhân lớn lối .



      Côn Sơn nhìn về phía mọi người chung quanh, tùy tiện chỉ người: “Còn có ai biết chân tướng, ra có phần thưởng, cậu thấy được sao?”



      có.”



      “Còn ?”



      “Tôi cũng ràng lắm.” nha hoàn lắc đầu, thời điểm chuyện phát sinh, bọn họ toàn bộ ở trong sân.



      Côn Sơn thở dài, lúc cho rằng chuyện phải lâm vào cục diện bế tắc, Tiểu Hồng đột nhiên mở miệng, Tiểu Hồng thích theo, nhất là câu người khác từng , nó : “Tôi cũng ràng lắm”, cho rằng người nọ cùng với nó chơi đùa chuyện.



      Thuận miệng tiếp, giọng giống Ôn tiểu thư: “Đồ vô dụng, lỡ nó phát tao có mang thai, chúng ta xong đời.”



      Sau khi xong, Côn Sơn hai mắt tỏa sáng, mọi người đều cả kinh.



      Nhất là đại phu nhân: “Cái con vẹt này bậy!”



      Côn Sơn tính trước kêu người mang mấy hột đậu phộng đến: “Có phải bậy hay , chúng ta nghe xong biết, phải biết Tiểu Hồng nhà tôi được xưng là cái máy sống. Tiểu Hồng nghe lời, tao cho mày đậu phộng, mày tiếp tục.”



      Tiểu Hồng được ban thưởng. Quả nhiên tiếp tục, học giọng Thải Vân : “Vậy phải làm cái gì bây giờ?”



      “Đợi nó ra, chậm, bằng chúng ta vu oan nó , lát nữa mày đuổi bọn người hầu ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của tao qua, sau đó tao giả vờ bị nó đẩy từ lầu xuống.” Tiểu Hồng lại học giọng Ôn tiểu thư, đọc sót chữ, giống như đúc.



      Sau khi Tiểu Hồng xong, đại phu nhân kích động, lắc đầu : “Lão gia chớ tin, đó bất quá là con chim, nó vu oan Tiểu Ôn.”



      “Có phải vu oan hay , chỉ cần mời bác sĩ đến kiểm tra lại, tự có kết quả. Bác làm gì kích động như vậy? Trừ phi trong lòng có quỷ.” Côn Sơn thừa thắng xông lên, bảo hộ Bảo Châu khắc cũng thể thư giãn.



      “Tôi là lo lắng Tiểu Ôn, muốn nó bị người ta vu oan. Nó vừa mới mất đứa , sao có thể để cho nó bị người ta hoài nghi, làm cái loại kiểm tra vũ nhục người khác này?” Đại phu nhân vùng vẫy giãy chết.





      Ôn phu nhân tin con của mình ti tiện như vậy: “Con tôi làm sao có thể mang thai, cậu thể vu oan nó, vì thanh bạch của con tôi, tôi đồng ý kêu người đến kiểm tra.”



      Đại phu nân há to miệng, muốn khuyên Ôn phu nhân thu hồi tâm ý, cũng còn kịp, Bát phu nhân thấy sắc mặt đại phu nhân biết con vẹt kia khả năng mới là , đây là thời điểm tốt cho bà tranh công, Bát phu nhân cùng đại phu nhân bất hòa, cùng Lục Hoài Ninh cũng chưa tới tình nghĩa gì.



      tại thế lực Côn Sơn chính là như mặt trời giữa trưa, bà có con, tương lai tất cần nhờ vào đứa con trai của người khác nuôi dưỡng, so với Lục Hoài Ninh, bà muốn ủng hộ Lục Côn Sơn, Bát phu nhân : “Kỳ cần mời người khác, chỉ cần tôi xem chút biết chân tướng, phụ nữ mang thai hay , sanh non hay , rất dễ nhận biết. Vì để công bằng, Ôn phu nhân muốn cùng tôi vào , vị nữ quyến nào nếu hoài nghi thiệt giả có thể cùng vào, mọi người cùng nhau làm chứng.”



      Lục lão gia từ trước đến nay đối với Bát phu nhân là gì nghe nấy, nghe vậy cảm thấy là biện pháp tốt: “Liền theo như bà xử lý .”



      Ôn phu nhân rất có lòng tin, gật đầu biểu thị đồng ý vào.



      Đại phu nhân thấy đại thế mất, ngồi trong góc cúi đầu gì, bà chỉ hi vọng chuyện này đừng liên lụy đến bà.



      Lúc hai người vào Ôn tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại, hai người vén chăn lên xem xét, lập tức có đáp án, ép hỏi bác sĩ, là nhận của Ôn tiểu thư số tiền lớn, giúp diễn trò mà thôi.



      Thải Vân cũng khai báo, khóc cầu mọi người tha thứ, thậm chí từ trong tủ chén lấy ra cái gối Ôn tiểu thư bình thường cột vào bụng, tất cả cầu lớn .



      Chân tướng , Bảo Châu thoát khỏi hiềm nghi.



      Lục lão gia tức giận, lần này làm Tiểu Ôn quá đáng rồi, ý của ông là giao cho Bảo Châu xử trí, ông hỏi Bảo Châu: “Con muốn xử trí nó như thế nào? Đưa đến cục cảnh sát hay là để cho Hoài Ninh ly hôn nó, con xem, cha muốn nghe ý kiến của con.”



      Bảo Châu suy nghĩ : “Nhược Lan trở lại Sơn Tây rồi, có người nấu cơm cho con.”



      “Cho nên con muốn Tiểu Ôn nấu cơm cho con?” Lục lão gia mở rộng tầm mắt.



      Bảo Châu ra là muốn đem đầu bếp của Ôn tiểu thư mượn dùng vài ngày, nhưng đợi giải thích, Lục lão gia vỗ tay : “Cứ làm như thế, tiểTiểu Ôn lần này hơi quá đáng rồi, để nó đến nhà Bảo Châu, làm người hầu tháng, tự hối lỗi.”



      Ôn phu nhân có ý kiến, lần này là con bà làm sai rồi, chỉ cần Hoài Ninh ly hôn Tiểu Ôn là được.



      Đại phu nhân bản thân khó bảo toàn, cũng có phát biểu ý kiến, trong lòng thống hận Ôn tiểu thư vô dụng, vất vả tạo cơ hội, cũng làm hư rồi.



      Lục Hoài Ninh vốn chán ghét Ôn tiểu thư, cũng rất ít về nhà, xảy ra chuyện này, càng chán ghét Ôn tiểu thư, thậm chí còn có chút oán hận , ước gì cả đời gặp được : “Cha, con nghe theo cha.”



      “Ai! Còn tưởng rằng con rốt cục có con rồi, nghĩ tới chuyện lại thành như vậy.” Lục lão gia rất thất vọng.



      Lục Hoài Ninh thấy ông muốn trưởng tôn như vậy, nghĩ tới Diệp Dung Thanh, thừa cơ : “Cha, Diệp Dung Thanh mang thai.”



      Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Côn Sơn, Côn Sơn lộ dra kinh ngạc, đợi giải thích, Lục Hoài Ninh ho vài tiếng : “Là của con. con muốn nạp ấy làm thiếp.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :