1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 213 Trêu hoa ghẹo nguyệt



      “Vậy đeo cái này này, sau khi buổi tiệc kết thúc, phái người đưa đến này của dì là được rồi. Tôi vừa vặn sợ cái này quá nặng đứt, mang thêm chiếc. Làn da con trắng, cái này thích hợp với màu da của con.” Hoàng phu nhân nghe xong, từ trong túi móc ra chiếc vòng cổ dự phòng đưa cho Bảo Châu đeo lên.



      Ôn tiểu thư ở bên nhìn xem, trong lòng buồn bực sắp nổ tung.



      Đợi từ biệt Hoàng phu nhân kia, Ôn tiểu thư kéo tới trước mặt người đàn ông trung niên vừa rồi chuyện với , tính giới thiệu, người đàn ông kia thấy là Bảo Châu, đột nhiên lui về phía sau hai bước, quay người chạy, Ôn tiểu thư cảm thấy rất kỳ quái, dậm chân giọng chửi bới: “Chạy cái gì! Gặp mặt cái, cũng thiếu chân.”



      thiếu đấy.” Bảo Châu ở bên cạnh bình tĩnh đáp.



      “Cái gì?”



      “Lần trước đùa giỡn em, bị Côn Sơn cắt đứt chân. Thoạt nhìn khỏe rồi! Chạy nhanh như vậy.” Bảo Châu ăn hết miếng rau xanh trong đĩa, cảm thán .



      Ôn tiểu thư đột nhiên nhớ tới có lần bị người ta đùa giỡn, sau đó Lục Hoài Ninh biết, đối với tát cái, kêu gào: cái đồ đê tiện này, ai bảo ăn mặc trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!



      là càng so càng bi thương, so mệt mỏi, Ôn tiểu thư dứt khoát so nữa, thở dài hướng ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.



      Bảo Châu cũng mệt rồi, ngồi ở bên cạnh cái miệng ăn lấy đồ ăn trong mâm, nhiều như vậy, cuối cùng có thể ăn cơm.



      Ôn tiểu thư ngồi nghỉ ngơi hồi, ăn chút gì về sau, lại có khí lực, trông thấy Côn Sơn, thêm mắm thêm muối : “Côn Sơn! Vừa rồi Bảo Châu có đeo vòng cổ, chị hỏi ấy tìm được, chị đoán có thể là làm mất rồi, cậu đúng là phúc khí tốt, có thể lấy được người như Bảo Châu làm mất đồ còn có chút kinh hoảng nào, người vợ vô cùng bình tĩnh.”



      Côn Sơn nghe xong, Ôn tiểu thư cũng thấy có biểu cảm như mong muốn, Côn Sơn có tức giận, chút cũng có, mang theo vẻ mặt cảm ơn khen tặng, hướng phía Bảo Châu qua, thấy yếu ớt ngồi ở đó, ngồi xổm người xuống hỏi : “Sao mới ăn có chút vậy? Có phải vì mất vòng cổ ?”



      biết? Có phải em rất ngốc , lại tìm ra.” Vẻ mặt Bảo Châu rất ngốc, cúi đầu hỏi , bởi vì cái này phải lần đầu tiên, là rất nhiều lần làm mất đồ rồi.



      có việc gì, về sau trở về Quảng Châu, chúng ta nuôi con chó có khứu giác đặc biệt nhạy bén, để nó chuyên môn giúp em tìm đồ, em ném, nó nhặt được ?”



      “Có loại chó ?”



      có, nhưng làm chó tìm đồ cho em, được ?” Côn Sơn nắm lấy bàn tay nhắn của , dịu dạng dụ dỗ nói.



      “Được.”



      “Vậy ăn nhiều chút, vừa mới có nhìn thấy bánh ngọt em thích ăn, lần này thời gian cấp bách, nên tìm được bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, đem mấy món quê nhà đều làm hết, cảm thấy như vậy rất tốt.” Côn Sơn xong lấy miếng bánh ngọt bỏ vào trong đĩa .



      Bảo Châu nếm miếng, lập tức cười đến mặt mày cong cong: “Là nhân đậu đỏ nha.”



      “Vừa rồi còn ăn trúng cái bánh nhân táo đỏ, cái này nếu táo đỏ cho em ăn, nếu đậu đỏ ăn.” Côn Sơn dùng chiếc đũa mở bánh ra, đúng là nhân táo đỏ.



      Bảo Châu : “Em ăn no rồi.”



      “Em ăn nửa cái, giúp em ăn nửa cái còn lại.” Côn Sơn rất dễ chuyện nói.

      Nhìn hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp ăn bánh, Ôn tiểu thư đứng ở bên nhìn hồi lâu càng xem càng tức giận, vì cái gì Lục Hoài Ninh nhà chưa từng ăn đồ ăn thừa của ?





      Sáng sớm hôm sau mọi người xuất phát tế tổ, Ôn tiểu thư vừa mới xuống xe, nhìn thấy xa xa là núi cao, lòng bàn chân bắt đầu nhũn ra: “Cao như vậy!”



      Nghe phần mộ tổ tiên chôn cất ở giữa ngọn núi kia, xuống xe về sau phải bộ, đại khái phải mấy giờ mới có thể lên tới, cho nên bình thường đều là buổi sáng sớm khởi hành, xuống núi trước xế chiều.



      Lục lão gia cho là đúng: “Đứng đây thấy xa thôi, nào! Trước khi trời tôi chúng ta phải xuống , vào đêm, núi có thể có sài lang dã thú qua lại.”



      được, con .” Ôn tiểu thư xong quay người muốn vào trong xe.



      “Vì sao? Đây phải lúc con giở tính trẻ con, cả nhà cùng con đến viếng mồ mả, nếu con trở về, về sau cũng đừng lại đến gặp cha, cha có đứa con dâu như con.” Lục lão gia rốt cục thể nhịn được nữa.



      Ôn tiểu thư thấy lớn chuyện, muốn nhận lỗi, đột nhiên cảm thấy có chút muốn ói, cúi đầu chạy sang bên bắt đầu ói, cái gì cũng có ói ra, chỉ cảm thấy trong dạ dày khó chịu: “Ọe…”

      Thấy sắc mặt tái nhợt, giống như giả vờ, Lục lão gia quan tâm câu: “Tiểu Ôn, con sao vậy?”



      “Con cũng biết, chỉ là muốn ói.”



      “Có phải là có tin vui hay ?” Trong lòng Đại phu nhân cao hứng, bà trông mong cháu trai lâu rồi.



      Lục lão gia nghe xong, đúng là thể mang lên núi, vạn nhất đường vấp ngã làm tổn thương trưởng tôn tương lai của ông sao?



      Ngữ khí hòa hoãn xuống: “Vậy để kêu lái xe đưa con trở về tìm bác sĩ nhìn xem, mọi người ai cùng nó trở về?”



      Đại phu nhân muốn leo núi, xung phong nhận việc cùng con dâu: “Lão gia, tôi về với Tiểu Ôn!”



      “Cũng được.” Lục lão gia kêu xe đưa hai người rời , đoàn người hướng núi đến.



      Chờ bọn tế tổ xong, lúc về đến nhà, Ôn tiểu thư nghiêng nửa người, tựa ở ghế sa lon uống thuốc bổ, thấy bọn họ trở về rồi, cũng ngồi dậy, chỉ là mỉm cười : “Cha, mẹ dẫn con khám, bác sĩ con có tin vui.”



      “Tốt! Hoài Ninh rốt cục có con rồi, con dưỡng thai cho tốt, muốn ăn cái gì, hay muốn cái gì có thể với cha.” Lục lão gia vui vẻ, trở lại Hồng Kông nhất định tự mình chọn phần lễ đưa cho an thai.



      “Cảm ơn cha.” Ôn tiểu thư cười rất đắc ý, đợi sau khi Lục lão gia lên lầu, Ôn tiểu thư đắc ý hơn, chỉ huy Tiểu Đông: “Tiểu Đông! lấy chút mứt hoa quả đến cho tôi.”



      “Tôi…” Tiểu Đông định từ chối.



      Ôn tiểu thư sau khắc dùng ngữ khí của thiên tử với chư hầu : “ muốn cho tôi ăn, đây chính là trưởng tôn của Lục gia co, nếu nó bị đói, cậu đảm đương được sao? Cả Lục Côn Sơn cũng bảo vệ được cậu.”



      Được, Tiểu Đông nhận mệnh lấy mứt hoa quả.



      Bảo Châu nhìn mứt hoa quả rất ngọt, lại có bàn lớn, thò tay muốn cầm trái, bị Ôn tiểu thư chưởng đẩy ra: “Tay để đâu vậy? Đây là để cho cục cưng của tôi ăn, chính muốn ăn tự mình mua, đoạt đồ của cục cưng tôi, có biết xấu hổ hả?”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 214 Nghịch lửa?



      Bị như vậy, Bảo Châu lập tức cảm giác mình đầy tội ác, rất dễ bị lừa gạt gật đầu: “Em sai rồi, em ăn nữa. Em lên lầu ăn kẹo cà phê.”



      “Chậm , đem xuống cho tôi ăn.”



      “Đó là của em.” Bảo Châu cong miệng lên.



      “Nhưng tôi là phụ nữ có thai.” là phụ nữ có thai nên lớn nhất.



      Bảo Châu vừa định thỏa hiệp, Côn Sơn ngăn cản Bảo Châu: “Mặc kệ chị ta, đồ của em, em muốn ăn như thế nào ăn, chị ta là phụ nữ có thai cũng phải chị ta mua , chị ta có quyền chi phối. Nếu chị ta muốn ăn có thể đem mứt hoa quả đổi với em, bất quá nhớ phụ nữ có thai hình như có thể ăn đồ có cà phê.”



      Côn Sơn xong lôi kéo Bảo Châu lên lầu, quen nhìn người khác bắt nạt vợ , xem vợ là người hầu để sai sử.



      Ngày thứ hai là lễ khai trương, Ôn tiểu thư ăn mặc xinh đẹp đanh muốn cùng, bị Lục lão gia gọi lại: “Tiểu Ôn con cần , ở nhà dưỡng thai cho tốt.”



      “Thế nhưng con muốn .” Nghe có phóng viên, đến lúc đó chừng còn có thể lên báo.



      “Nghe lời, chỗ ấy nhiều người, vạn nhất va chạm vào con, ai có thể chịu trách nhiệm hả?” Lục lão gia xong xoay người rời .



      trúng đâu, con cam đoan.” Ôn tiểu thư tin tưởng mười phần mà .



      Nhưng Lục lão gia tin, vì phòng ngừa Ôn tiểu thư vạn nhất ra làm tổn thương tới đứa , đại phu nhân bị lưu lại chiếu cố Ôn tiểu thư.

      Đợi đoàn người Lục lão gia rời , đại phu nhân rất tức giận ở vai của nàng vỗ cái: “Đều tại ! tại tôi cũng thể rồi! Lại sĩ diện cãi láo, có tin tôi kêu Hoài Ninh ly hôn với ?”



      “Mẹ, con dám.” Ôn tiểu thư xong đưa tay xuống lưng, nằm hồi lâu, cái mông của đều ngồi mệt mỏi.



      Đoàn người Lục lão gia tham dự lễ khai trương, buổi lễ long trọng, cơ hồ người có tiền đều đến.



      Thị trưởng tiên sinh tự nhiên cũng tới, tìm cơ hội, thị trưởng tiên sinh gọi Côn Sơn sang bên : “Côn Sơn! Nghe bây giờ cậu phát đạt, vừa có máy bay lại có dầu mỏ, có định trở về đây phát triển ? Cũng cho quê hương mình phát triển phát triển.”



      Côn Sơn trả lời thẳng: “Tôi chỉ có mấy món tiền , đáng kể chút nào, trở về phát triển tạm thời có cân nhắc.”



      “Cậu có tiền. Tôi biết , cậu oán hận tôi trước kia đối với cậu đủ chiếu cố, chỉ cần cậu chịu trở về. Làm kinh tế của Vận Thành phát triển, tôi chẳng những phục chức cho cậu, hơn nữa còn cho cậu quyền lực thực , như thế nào?” cảm thấy điều kiện của mình rất hậu đãi rồi.



      Nếu lúc trước Côn Sơn chưa bao giờ tới Sơn Tây, có thể rất tâm động, nhưng tại bởi vì trải qua rất nhiều chuyện, lòng giống lúc trước, Côn Sơn từ chối nhã nhặn: “Trước kia mỗi ngày tôi nơm nớp lo sợ có làm tốt bổn phận chức vụ của mình. Là tôi có năng lực, sau khi tôi từ chức, tôi cảm thấy thoải mái ít, bây giờ ở bên ngoài làm chút ít buôn bán có thể nuôi sống chính mình, tôi cảm thấy đủ rồi, quan trường nước sâu, tôi dám lại trôi vào. Chuyện đầu tư, tôi suy nghĩ cẩn thận lại.”



      Thị trưởng nghe xong , biết là thực khiêm tốn, hay chướng mắt cái chức vụ kia, thử : “Cậu có ý định trở về phát triển?”



      Côn Sơn gật đầu: “Tôi ở bên kia quen.”



      “Thật về?”



      “Phải.” tại gia nghiệp cơ bản của đều ở Quảng Châu và Hồng Kông, khả năng về sau chủ yếu ở đó.



      Lục Côn Sơn tới bớt lo, nếu còn phải suy nghĩ đối phó . Rất mệt người. Mấy ngày trước gọi điện cho tỉnh trưởng, tỉnh trưởng ngẫu nhiên nhắc tới Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn hình như là nhân tài.



      Lòng cảnh giác, bên cân nhắc ý tứ của tỉnh trưởng, bên bắt đầu đề phòng Lục Côn Sơn, biết có ý muốn trở về phát triển, muốn cướp bát cơm của , thị trưởng yên tâm hơn.



      Buổi tối khi Côn Sơn về đến nhà, rất nhiều cộng cảnh sát trước kia tìm tới tận cửa, cùng Côn Sơn : “Cấp mỗi ngày phái chúng tôi đánh thổ phỉ, thổ phỉ có súng, theo chân bọn họ đánh, chúng tôi có được tiện nghi, thời gian qua quả thực khổ thể tả, nếu cậu thiếu người, đem chúng ta mang ra ngoài a! theo cậu làm cái gì cũng được, đủ cơm ăn là tốt rồi.”



      Côn Sơn vẫn thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, trong nhà bên kia thủ vệ đều là người Trí Đường, suy nghĩ gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương, nhà máy bên kia tuyển người, Côn Sơn vừa với bọn họ, đoàn người đều đồng ý nhà máy làm việc, dù sao so với mỗi ngày đánh thổ phỉ sơn tặc tốt hơn.



      Chờ sau khi bọn rời , Côn Sơn thừa dịp ban đêm thăm sư phụ, Mộc lão gia nhìn thấy Côn Sơn vui vẻ: “Nghe tiểu tử ngươi tại phát đạt.”



      “Cũng bình thường, dù có phát đạt, cũng là đồ đệ của sư phụ.”



      “Đúng thế, Chấp đường đại gia Tổng đường là đồ đệ của ta, ta cảm thấy rất có mặt mũi. Đời này ta thu nhiều đồ đệ như vậy, chỉ có con là cực kỳ có tiền đồ, leo lên nhanh nhất cao nhất. Về sau có ý định trở lại Sơn Tây à?” Trước kia ông cảm thấy tiểu tử này có ngày huy hoàng lên cao, nhưng nghĩ tới phát đạt như thế, tại ông lui ra mặc kệ chuyện trong bang.



      Côn Sơn gật đầu: “Muốn ở lại Quảng Châu Hồng Kông bên kia cắm rễ.”



      “Bên kia mùa đông ấm áp rất tốt, đúng rồi trước kia phải con muốn giúp cha con đem nhà lớn bán sao, ta thấy trong thành gần đây có thương nhân từ bên ngoài đến, bốn phía nghe ngóng nhà lớn, nếu muốn bán con có thể lưu ý chút.”



      “Cảm ơn sư phụ, con lưu ý.” Côn Sơn cùng Mộc lão gia hàn huyên vài câu, ngẫu nhiên nhắc tới Mộc Thường Khoan, Mộc lão gia mỉm cười : “Ta và là họ hàng, luận bối phận, phải gọi ta tiếng tộc thúc.”



      Hàn huyên vài câu, Côn Sơn cáo từ, lần này gặp mặt sư phụ cảm thấy ông già ít, biết về sau còn có mấy lần cơ hội gặp mặt.



      Mang theo tâm tình nặng nề, Côn Sơn về đến nhà.



      Thương lượng chuyện bán nhà với Lục lão gia chút, Lục lão gia cảm thấy nhà lớn như vậy ở cũng đáng tiếc, ngày hôm sau tìm vị thương nhân muốn mua nhà đến chuyện, cảm thấy rất hợp phách, nhưng còn có chút thủ tục, cần phải có người xử lý, Côn Sơn thể rời lâu, Lục lão gia nhờ người quen xử lý xong, cả nhà rốt cục về tới Quảng Châu.



      Côn Sơn vừa trở lại Quảng Châu, Thẩm Kỷ Lương tìm tới tận cửa, mới mở miệng chính là cần 100 khẩu súng: “Côn Sơn, cậu có hàng ? Tôi cần 100 cây.”

      “100 cây gì?” Côn Sơn còn chưa kịp phản ứng, vừa xem tài liệu vừa .



      “Súng.”



      điên rồi?”



      “Tôi điên, Từ Văn Quân đại tác gia bởi vì công bố tấm màn đen của xã hội, đắc tội vị quyền quý, bị cảnh sát bắt . Chúng tôi muốn cứu ra.” Thẩm Kỷ Lương nói.



      dùng cái gì cứu? 100 khẩu súng sao? đây là đùa với lửa, biết chỗ bị nhốt ?”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 215 Vừa thấy



      Thẩm Kỷ Lương quật cường : “ phải mình tôi, tôi quen đám thanh niên nhiệt huyết, chúng tôi đều nguyện ý cứu , dâng ra tánh mạng cũng tiếc, nếu như , cái thế giới này mãnh đen tối. là tiên phong cho phong trào cách mạng! có súng, chúng tôi nắm chắc sức mạnh. Tôi chỉ biết là người khác vẫn còn bị giam giữ trong đại lao.”



      nước phải mù quáng, nếu các người đánh chết cảnh sát sao? Bọn họ cũng là đồng bào của chúng ta, chuyện này tôi giúp nghĩ biện pháp, nên vọng động.” Côn Sơn thở dài .



      “Nhưng súng tôi vẫn muốn, chỉ là cứu người, tôi còn có cách dùng khác.”



      “Các người là đám thư sinh, cầm súng làm được cái gì? Xử lý tốt gây ra chuyện lớn.” Côn Sơn thể dễ dàng đưa cho .



      “Chúng tôi chỉ là đám thư sinh, chúng tôi là thanh niên nhiệt huyết có tổ chức, chúng tôi có lý tưởng có khát vọng, chúng tôi nguyện ý cố gắng vì tương lai quốc gia, cho tôi súng, tôi có thể bảo vệ tổ quốc.” Thẩm Kỷ Lương cảm xúc mãnh liệt .



      Côn Sơn nghe như vậy, đột nhiên có suy đoán to gan: “ là Cộng chang đảng?”



      Thẩm Kỷ Lương phủ nhận, trung thực gật đầu, còn bỏ thêm chữ: “Ngầm.”



      “Lá gan của cũng lớn , nếu truyền ra, còn muốn giữ cái đầu này sao?” Côn Sơn hơi kinh ngạc, bộ dáng nhã nhặn thư sinh, chỗ nào nhìn ra là người làm cách mạng.



      “Tôi biết cậu bán đứng tôi, nếu lần trước đưa súng cho tôi. Bán cho tôi ! Tôi mang làm chuyện xấu đâu.”

      Côn Sơn thở dài, gật đầu đáp ứng: “ muốn loại nào? Dài hay ngắn, tôi vừa nhập hàng, có dài có ngắn. Chuẩn bị qua thời gian ngắn cung ứng nội bộ, muốn, có thể trước cầm lấy .”



      “Loại rẻ chút, giống loại lần trước cậu đưa cho tôi, tôi đem tặng người ta, người đó cây trăm đôla.” Mắc quá sợ lâu dài mua nổi.



      “Tôi nghĩ biện pháp chuẩn bị cho loại rẻ, súng cũ có muốn hay ? Trước kia lúc nước Mỹ chiến tranh cũng dùng súng cũ, sửa lại chút là có thể dùng được.” Trước kia Bách Lai hỏi qua lần, giá cả rất rẻ, hỏi Côn Sơn muốn hay .



      “Muốn, có thể sử dụng là được, thể dùng có thể lấy ra dọa người cũng tốt.”



      Côn Sơn : “Cái này dễ thôi, qua vài ngày tôi phái người đưa đến nhà . thu tiền, xem như tôi cống hiến chút sức lực cho cách mạng.”



      “Cám ơn.” Thẩm Kỷ Lương thoả mãn rời .



      Côn Sơn kêu Cù thiếu hỗ trợ nghe ngóng chút, Cù thiếu trước kia có đoạn thời gian, cùng cậu bực bội thường xuyên phải đánh nhau là đánh bạc, Lý thị trưởng cố ý lên tiếng cần chiếu cố đặc biệt, nhìn thấy bắt, ngồi tù giống như ở nhà, về sau quen được với nhiều người trong ngục.



      Quen thuộc đến trình độ nào?



      Cù thiếu có lần muốn trốn tránh Bảo Trân, nhà cũng dám trở lại bỏ chạy đến nhà giam với cai tù: “Tôi lâu có tới ở, có chút tưởng niệm, cho tôi ở lại vài ngày.”



      Cai tù dễ chuyện đem chìa khóa đưa cho : “Muốn gian nào chính mình chọn , muốn ăn cái gì, tôi gọi người mỗi ngày đưa tới cho cậu.”



      Cho nên đối với người khác mà , tầng lại tầng ngục giam, chỉ cần muốn, có thể trở lại dễ dàng giống như nhà mình. Cù thiếu trong lao dạo vòng trở về, đối với Côn Sơn : “Lần này bọn họ canh gác rất nghiêm, bởi vì tôi mới vào thấy được người, bị nhốt trong gian phòng chỉ có duy nhất cái chăn, thoạt nhìn bị đánh, quần áo dính đầy máu, nhưng may mắn còn sống. Tôi đoán chừng dựa vào quan hệ thể ra được.”



      “Cho nên?” Trực giác cho biết, Tiểu Cù để thất vọng.



      “Cho nên tôi vẽ địa đồ cho cậu a!”



      “Cậu sợ bạn tôi cướp tù liên lụy cậu?”



      sợ, người khác thể nghĩ liên quan tới tôi, hơn nữa tôi thấy người nọ đáng thương, có thể cứu cứu a! Lần trước Bảo Châu cho tôi lựu đạn, tôi còn giữ, cậu có cần ?” Cù thiếu cà lơ phất phơ .



      Côn Sơn lắc đầu: “ em tốt, lựu đạn thanh lớn, tường đổ bằng tôi tìm người đào cái hố từ lòng đất vào.”



      Cù thiếu có chút nào kinh hoảng, phải thế hệ thiện lương gì, Côn Sơn muốn cứu người, ở trong mắt phải chuyện lớn gì, chuyện cướp tù, trước kia nghe lão đầu nhiều, sớm nghe chết lặng: “Có cần tôi giúp ?”

      Côn Sơn vỗ vỗ vai của : “Cậu giúp tôi đủ nhiều rồi, tôi muốn liên lụy cậu, cậu phải chuẩn bị hôn lễ của cậu nữa!”



      ” Nhược Lan là người vợ tốt, chúng ta là người nhà, người nhà hai lời.” Nhắc tới vợ tương lai, khóe miệng Cù thiếu có chút giơ lên.



      “Cậu thích Nhược Lan cái gì?”



      ấy rất đẹp.” Quả thực là vừa gặp , mỹ nhân như vậy, chưa từng gặp qua.



      “Ngoại trừ cái đó ra?”



      nghĩ ra được.” Cù thiếu suy nghĩ, có nghĩ ra được, kỳ đối với Nhược Lan hiểu lắm, bởi vì ngoại trừ Thẩm Kỷ Lương, đối với người khác cơ bản đều là tương kính như tân cùng giữ khoảng cách, đương nhiên Bảo Châu cũng ngoại lệ, Nhược Lan cùng Bảo Châu rất thân cận, quả thực giống như chị em.



      Côn Sơn lắc đầu: “Tôi cảm thấy được tình phải như thế, cậu có nghĩ tới ngày nào đó ấy già , trở nên béo, giống như Thẩm mẹ vậy. Lúc đó, cậu còn thích ấy sao?”



      Cù thiếu vừa nghĩ tới mỹ nữ biến thành lão thái bà, vô ý thức lắc đầu: “ xấu a? ấy xinh đẹp như vậy, cũng bà lão xinh đẹp.”



      “Bác tôi xinh đẹp ?”



      Cù thiếu lắc đầu, dáng người mập mạp, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.



      “Lúc bà còn trẻ, là mỹ nữ số số hai của Vận Thành.”



      Cù thiếu bắt đầu dao động, có chút sợ hãi nhìn Côn Sơn: “Cho nên Nhược Lan cũng biến dạng?”



      “Có khả năng, tôi vẫn cảm thấy bề ngoài dần dần theo thời gian mà thay đổi, người có lẽ nên nội tâm của người đó, mà phải bề ngoài. Nội tâm đẹp so với vẻ đẹp bề ngoài giữ lâu hơn, chỉ bề ngoài là đủ.”



      “Cậu Thiếu phu nhân cái gì? vẻ đẹp của ấy sao?”



      “Toàn bộ, tôi vẻ đẹp của ấy, cũng tâm hồn thiện lương đáng cùng chất phác của ấy. Tương lai ấy già , tôi nếp nhăn mặt và mái tóc bạc của ấy.” Bởi vì khi đó, già . Bởi vì là Bảo Châu, cho nên biến thành dạng gì, đều .



      Cù thiếu cảm giác mình sắp nổi da gà: “Cậu thực buồn nôn, có lẽ bây giờ tôi hiểu, nhưng tương lai hiểu.”



      “Nếu như người đồng nhất, mài hợp cả đời, khả năng cậu cũng hiểu. Tựa như là có công mài sắt, có ngày nên kim, côn gỗ chỉ có thể mài thành cây tăm, nguyên liệu đúng, cố gắng nữa cũng thể dùng. Thừa dịp còn chưa có kết hôn, suy nghĩ kỹ cậu là cây tăm của ai, đừng đợi sau khi kết hôn lại hối hận kịp.” Côn Sơn nhiều như vậy là hi vọng tốt, hi vọng đừng hối hận.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 216 Cái gì quan trọng hơn



      “Tôi biết. Nhưng tôi biết Bảo Trân phải là người thích hợp với tôi, ta vừa đanh đá, lại ngang ngược.” xác thực biết mình có thể chịu đựng được qua năm tháng rất dài đối với thủy chung như lúc ban đầu hay , nhưng vừa nghĩ tới Bảo Trân, có xúc động muốn chạy trốn.



      Côn Sơn chuyện Bảo Trân chỉ với : “Cuộc sống là của cậu, tự cậu cân nhắc.”



      Đêm nay, Thẩm Kỷ Lương cơ hồ là đường chạy điên cuồng về nhà, mồ hôi ướt hết tóc của , bước chân cũng càng ngày càng phù phiếm, nhưng biết thể nghỉ ngơi, dù là dừng lại nửa phút, khả năng đều vứt bỏ mạng , chỉ có thể dốc sức liều mạng chạy trốn.



      biết qua bao lâu. rốt cục chạy tới cửa nhà, móc chìa khóa ra vừa tính mở cửa, thấy đứng trước cửa nhà : “Nhược Lan, sao lại ở chỗ này?”



      “Tôi tới trả vòng cổ cho .” Nhược Lan lãnh đạm đáp, đêm nay sau khi ăn cơm xong, vốn xử lý đồ cưới đột nhiên có người cầm bộ trang sức kim cương trước kia Thẩm Kỷ Lương đưa cho tới, là Thẩm tiên sinh kêu đưa tới.



      biết tại sao Thẩm Kỷ Lương phải đột nhiên đem bộ trang sức kia đưa tới, ý của , cũng muốn hiểu. Bởi vì mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.



      Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên trả lại cho tốt hơn, cảm giác như là củ khoai lang phỏng, sợ chính mình dao động, cho nên đưa tới, mang thứ đó nhét vào trong tay , Nhược Lan quay người định .



      Thẩm Kỷ Lương đột nhiên nghe được tiếng chó sủa xa xa truyền đến, lần đầu tiên gặp loại chuyện này, tay hơi phát run: “Giúp tôi mở cửa!”



      Nhược Lan thấy sắc mặt khác thường, hỏi nhiều, cũng có chút do dự, cầm lấy chìa khóa mở cửa cho .



      Thẩm Kỷ Lương nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghĩ thầm Nhược Lan giờ phút này ra ngoài, chỉ sợ làm cho người ta hoài nghi, tay kéo vào cửa, sau đó nhàng đóng cửa lại.



      muốn làm gì?”



      “Có lẽ tôi bị người ta hoài nghi, bên ngoài điều tra tung tích tôi, ra ngoài có thể bị nghi ngờ, ở trong này trốn chút, chúng ta bật đèn, bọn họ có lẽ đợi tí nữa .” Thẩm Kỷ Lương tựa ở ghế sa lon nói.



      làm cái gì? Bọn họ tại sao muốn bắt ?”



      “Cướp ngục, sợ sao?” Vốn mọi người phân công, kế hoạch xác thực chu đáo, kết quả thời điểm đem người ra, cẩn thận làm bể đồ đạc, kinh động đến cảnh sát, nghe được tiếng súng vang lên, mọi người vì phân tán lực chú ý, từng người chạy ra.

      sợ.” Bởi vì cảm thấy Thẩm Kỷ Lương phải là người xấu.



      “Tay tôi như nhũn ra, đây là súng, giúp tôi giấu nó .” Thẩm Kỷ Lương tín nhiệm đem súng đưa cho .



      Nhược Lan rất tỉnh táo tiếp nhận súng chạy đến phòng bếp, mở cái bình ngâm rau ra, xuất ra ít rau ngâm, để súng xuống, dùng rau ngâm phủ lên, chạy trở lại bên cạnh : “Giấu kỹ rồi.”



      nghĩ tới Thẩm Kỷ Lương tín nhiệm như thế, cả súng cũng chịu giao cho , chuyện cướp ngục cũng chịu cho biết, lập tức có chút cảm động: “Tại sao phải cho tôi biết? Nếu tôi là người xấu, tôi cho cảnh sát, nhất định phải chết.”



      “Tôi tin tưởng .” Đơn giản là tin phải người như vậy, cho nên nguyện ý đem tánh mạng của mình đặt ở trong tay .



      “Bên trong có ai ? Mở cửa! Nếu mở cửa, tôi đạp cửa.” Bên ngoài vang lên giọng thô ách, đồng thời còn có thể nghe được tiếng chó sủa, đại khái là chó ngửi thấy được mùi của Thẩm Kỷ Lương.



      Tiếp tục như vậy phải biện pháp, ra có lẽ đối phương xông vào, Nhược Lan cái khó ló cái khôn vừa tới ngay, lại thò tay đem nút áo của Thẩm Kỷ Lương cỡi ra, từ trong túi móc ra hộp phấn, đào ra khối lớn, hướng y phục của bôi vào.



      Sau đó đứng dậy, bên cào loạn tóc của mình, bên cởi bỏ mấy nút áo người, tới cửa.



      Thẩm Kỷ Lương đoán được vài phần, xác định bên lắc đầu, bên giọng : “ muốn làm gì? Chẳng lẽ là… Nhược Lan đừng!”



      Nhược Lan chuyện, chỉ là giơ tay mở cửa vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía mấy người đàn ông ở bên ngoài, dùng ngữ khí hấp tấp : “Các người tìm ai?”



      “Chúng tôi trông thấy bóng người hướng bên này chạy tới, chó của tôi đuổi tới đây, mau tránh ra.” Người nọ xong thô lỗ đẩy Nhược Lan, đặt chó trong tay xuống, để cho chó vào ngửi mùi.



      Con chó xông vào rồi lại rất nhanh trở lại cạnh cửa, tựa hồ có ngửi thấy đồ vật nó muốn.



      Nhưng xung quanh lại có nhà nào khác, tìm tới nơi này, cũng có người mở cửa, bọn họ dứt khoát mở đèn, xem xét đến cùng.



      Đèn vừa sáng lên, đám cảnh sát nhìn thấy người đàn ông tựa ở ghế sa lon quần áo chỉnh tề, người đầy mùi son phấn, đồng thời cũng nhìn thấy Hạ Nhược Lan quần áo mất trật tự, người đàn ông và người phụ nữ, đêm hôm khuya khoắt ở chung phòng, quần áo đều chỉnh tề phảng phất lên cái gì.



      Bọn cảnh sát thấy thế biểu tình trở nên có chút xấu hổ, người trong đó xin lỗi, đám người liền ra.



      Đợi sau khi bọn họ hoàn toàn rời , Nhược Lan trấn định giữ cửa: “Tốt rồi, bọn họ . nghỉ ngơi cho tốt ! Tôi đây.”



      Thẩm Kỷ Lương lại bắt lấy tay : “Chờ chút, tại sao phải giúp tôi?”



      “Bởi vì tôi cũng tin tưởng .” cách nào trơ mắt ếch ra nhìn chịu chết.



      “Nhưng tin tưởng tôi đáng để trả giá danh tiết sao? Vạn nhất truyền ra ngoài, về sau phải làm thế nào?”



      “Danh tiết của tôi quan trọng bằng mạng của .” Sau khi xong, dường như cảm giác chính mình lỡ lời, cầm lấy túi quay người chạy . Từ đến lớn, đối với , danh tiết là quan trọng nhất, mẹ của từng là vũ nữ, sau khi gia đình sa sút, cả ngày cha lấy rượu làm bạn, mẹ phải phòng khiêu vũ kiếm tiền nuôi sống chị em , có người tôn trọng mẹ , cũng có ai tôn trọng và em trai, bị gọi là tiểu kỹ nữ. Mẹ , tâm và thân thể còn trinh tiết phải là kỹ nữ, danh tiết đối với phụ nữ thực tế quan trọng.



      Trước kia thấy mình rất ích kỷ đấy, thế nhưng gặp phải Thẩm Kỷ Lương bắt đầu dần dần hiểu được cái gì là vụ lợi, dần dần tin tưởng, đời này có số thứ so với mạng sống quan trọng hơn.



      Tin tức về sau may mắn bị phát , có qua vài ngày truyền khắp nơi, có cảnh sát từng ở trong ví tiền của Cù thiếu thấy ảnh Nhược Lan, về sau nhìn thấy Nhược Lan, cảm thấy quen mắt sau khi trở về suy nghĩ, nghĩ ra, bắt đầu loan truyền trong cục cảnh sát, về sau bên ngoài cũng có người biết được.



      Chuyện Cù thiếu còn chưa kết hôn bị cắm sừng trở thành câu chuyện của những người trà dư tửu hậu.



      Lý thị trưởng rất khiếp sợ, tự mình đến nhà Côn Sơn, ở trong phòng khách chuyện với Côn Sơn: “ tình thành như vậy, tôi muốn thay cháu tôi từ hôn.”



      “Để tôi kêu Tiểu Cù đến với ngài!” Côn Sơn biết chân tướng việc, nên việc này thể quyết định.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 217 Cầu hôn



      Dừng chút, Côn Sơn : “Nếu muốn từ hôn, tôi lại với Nhược Lan, tại chuyện vỡ lở ra rồi, tương lai vạn nhất hai người bọn họ muốn cùng chỗ, thu thập tốt. Kỳ ngài hiểu lầm Nhược Lan rồi, ấy là đàng hoàng, có khả năng cắm sừng Tiểu Cù.”



      Lý thị trưởng quan tâm, ông cảm thấy còn gì vãn hồi nữa, giơ tay ngăn Côn Sơn tiếp: “Những chuyện đó tôi muốn nghe, coi như là hiểu lầm, nó đêm hôm khuya khoắt quần áo chỉnh tề , ở trong nhà người đàn ông là phải sao? Bây giờ chuyện truyền ra, vô luận giải thích như thế nào, dư luận cũng tin, tôi hi vọng Tiểu Cù trở thành trò cười cho mọi người. Cho dù nó có gì, cũng được.”



      “Cậu, cậu hiểu lầm Nhược Lan rồi, ấy phải hạng người như cậu nghĩ, chuyện đêm đó ấy kể cho con nghe rồi.” Nghe thấy cậu buổi sáng tới, Cù thiếu lập tức chạy tới, ở vách tường cách đó xa nghe lén hồi, vốn hi vọng Côn Sơn có thể làm cho cậu hồi tâm chuyển ý, xem ra là thể, nhưng lời , cậu có tin hay ?



      “Hiểu lầm? nam quả nữ ở chung phòng, con cảm thấy chỉ là hiểu lầm đơn giản như vậy?”



      “Con tin tưởng.” Cù thiếu tin, bởi vì sau khi Nhược Lan trở về, cố ý giải thích qua với , biết có người muốn cướp ngục, nhưng nghĩ tới là Thẩm Kỷ Lương, lời này dám cho cậu, trong thành phố điều tra khắp nơi kẻ cướp ngục, ra, Nhược Lan hy sinh danh dự cách vô ích,



      “Con là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, dù sao hôn này, cậu đồng ý.” Ông thấy Côn Sơn quan tâm, chuyện này càng dễ dàng hơn, kia cũng dám từ hôn.



      “Cậu!”



      “Gọi cha cũng vô ích, lùi cũng phải lùi, con lại độc thân vài năm cũng được.” Ông vốn rất thích Hạ Nhược Lan, bé kia gia thế kém, lại từng sống trong địa phương kia, trong lòng ông thủy chung có hạt mụn xóa được.



      “Con đáp ứng! Con đồng ý, con tuyệt thực!” Cù thiếu rất bướng bỉnh.



      “Vậy con thử xem.”



      Cù thiếu hừ tiếng: “Thử thử.”



      quay người định , bị Nhược Lan bắt được cánh tay, kéo về ghế sô pha bên cạnh: “Sao lại chuyện với cậu như vậy, đừng tùy hứng.”



      “Nhưng muốn kết hôn với em.” nhìn Nhược Lan, xinh đẹp như vậy, cả vẻ lạnh lùng cũng đẹp, huống chi lúc này khó dịp với như vậy, lửa giận của , đều lập tức bị dập tắt.



      “Nhưng bây giờ em càng xứng với . Từ khi quyết định gả cho , em thường cảm giác mình xứng với , tại thanh danh của em bị mất, chỉ sợ càng xứng với .” Nhược Lan xong, nhìn về phía Lý thị trưởng: “Chuyện này là con đúng, con đồng ý từ hôn.”



      “Nhược Lan!” Cù thiếu hốc mắt đều đỏ lên.



      Nhược Lan liếc cái : “Em so với lớn, có em còn có rất nhiều lựa chọn khác.”



      Cù thiếu còn muốn gì đó, bị Lý thị trưởng bịt miệng lại, Lý thị trưởng rất hài lòng nhìn về phía Nhược Lan: “Trước kia là tôi nhìn lầm , có vài phần cốt khí, như vậy hôn của hai đứa chấm dứt, ngày mai tôi cho người đem tin hai đứa giải trừ hôn ước đăng báo, sính lễ cần trả lại, coi như là đền bù tổn thất cho .”



      Nhược Lan lắc đầu: “Sính lễ đợi lát nữa tôi kêu người đưa qua, thuộc về tôi, tôi cần.”



      Nhược Lan xong kìm nén nước mắt, quay người rời .



      Cù thiếu muốn đuổi theo, bị Lý thị trưởng phát bắt được cổ áo: “Con theo cậu trở về vài ngày, mấy ngày này con đừng mong ra ngoài, đợi chuyện yên ổn lại, cậu thả con trở về.”



      Lý thị trưởng xong lôi Cù thiếu ra khỏi Lục gia, Côn Sơn thấy thế lên lầu gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Lý thị trưởng tới nhà của tôi bắt hai người bọn họ từ hôn.”



      “Cậu kêu ông ấy chờ chốc, tôi liên hệ tòa soạn báo rồi, sáng ngày mai tình nghịch chuyển.”



      làm cái gì?”



      ấy có thể dùng danh dự để bảo vệ tôi, tôi cũng có thể.” Hơn nữa viết xong bài báo, đợi sáng ngày mai đăng lên.



      chậm, Nhược Lan đáp ứng từ hôn, Tiểu Cù bị cậu mang về rồi. Tôi thấy vấn đề này, có lẽ có cơ hội thay đổi.” Côn Sơn thở dài hơi nói.



      “Tiểu Cù cưới, tôi cưới.” Chuyện do mà ra, đồng ý phụ trách.



      sớm nên đồng ý lấy ấy, phát sinh nhiều chuyện như vậy. Chuyện này, tôi giúp lưu ý. Cha mẹ nuôi bên kia qua vài ngày tất cả đều kết thúc, nếu hai người bọn họ vui, tôi giúp chuyện!”



      Thẩm Kỷ Lương cũng có tứ này, cha mẹ quan tâm ý kiến của Côn Sơn và Bảo Châu, để cho hai người bọn họ thuyết phục, khả năng so với chính , dễ dàng hơn.



      Ngày hôm sau có hai chuyện cùng lên báo, chuyện là từ hôn, chuyện là Thẩm Kỷ Lương xin lỗi báo, Thẩm Kỷ Lương ở báo , đêm hôm đó Nhược Lan trả vòng cổ cho , uống hơi nhiều, thiếu chút nữa làm nhục , từ cửa chạy ra, nên cảnh sát mới nhìn thấy màn kia, nhưng Nhược Lan là thiện lương, sợ vì vậy bị người chỉ chích, cho nên lựa chọn giấu diếm . tại công khai hướng Nhược Lan và Cù gia xin lỗi.



      Hai chuyện cùng lên báo, rất nhanh tin đồn xoay chuyển, có ít người bắt đầu chỉ trích Thẩm Kỷ Lương, có ít người lựa chọn quên lãng, nhưng có người lại nhục mạ Nhược Lan, bởi vì ở trong mắt mọi người trở thành người bị hại.



      Kết quả như vậy, Cù gia hài lòng, mặt mũi bọn họ bị người dẫm nát dưới chân, lần nữa trở về.



      Nhưng Lý thị trưởng như trước cho phép Cù thiếu trở về, thừa cơ hội này, khiến và Nhược Lan tách ra cũng chưa hẳn tốt. Lý thị trưởng sai người đem lên máy bay, ném sang Nước .



      Nhược Lan bên cảm thán Thẩm Kỷ Lương dụng tâm lương khổ, bên chờ Cù gia biểu đạt, thẳng đến tháng sau, Cù thiếu còn xuất , Nhược Lan kiên trì nữa, xem ra Cù gia là quyết tâm cho về nhà chồng rồi.



      Cù gia muốn, Thẩm gia muốn.



      Côn Sơn chuyện với cha mẹ Thẩm Kỷ Lương, hai người lời đáp ứng, này, nhà bọn họ muốn. Có thể bỏ qua danh tiết cứu con của ông, điều này trọng tình nghĩa. sau con trai nhà mình hủy hạnh phúc cả đời người ta, lấy cũng là chuyện phải làm.



      “Nhược Lan gả cho !” Nhược Lan ở trong phòng bếp bận rộn công việc, Thẩm Kỷ Lương đột nhiên vào, cầm cái hộp trong tay từ từ mở ra, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương.



      biết mình cái gì ?” Nhược Lan thể tin nhìn về phía .



      Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “ muốn kết hôn với em.”



      “Bởi vì em cứu ?”



      chỉ là bởi vì em cứu , mà là vì muốn bên cạnh em, thích em.” , bị Nhược Lan cảm động. thích dũng cảm này, muốn cùng sống chung cả đời. ra nên sớm hiểu tâm ý của mình, như vậy bọn họ cần lãng phí nhiều thời giờ như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :