1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 208 Ai phải lập gia đình?

      Bảo Châu rất hào phóng, ai muốn đều cho, đám bà lớn ăn càng ăn càng nghiện, sau đó mọi người thường xuyên có thể nhìn thấy số phu nhân bên chơi mạt chược, bên trong miệng ngậm kẹo que, cái đó trong lúc ấy quả thực thịnh hành trong giới phu nhân toàn bộ Quảng Châu.

      Vì vậy trong lúc nhất thời đầy đường đều là kẹo que, làm thị giác người xem rất mệt mỏi, Côn Sơn mỗi lần nhìn thấy số phụ nữ thành thục ưu nhã, ngậm kẹo que , nghĩ tới Bảo Châu, khiến cho về sau cơ hồ nhìn thấy phụ nữ liền nhớ Bảo Châu, thiếu chút nữa phát điên.

      Về sau cũng lâu lắm, kẹo que lưu hành nữa, đổi thành lưu hành kẹo đường, bởi vì bộ trưởng phu nhân nào đó dùng kẹo đường chiêu đãi đại sứ phu nhân, đại sứ phu nhân khen dứt miệng.

      Côn Sơn cầu còn được, kẹo que lưu hành nữa, Bảo Châu đúng lúc cũng chán ăn rồi.

      Thời gian có kẹo que, là những ngày tốt lành, Côn Sơn chuẩn bị buổi chiều mang Bảo Châu leo núi, đột nhiên nhận được tin: “Thiếu gia, tốt rồi! Cục cảnh sát điện tới, Thiếu phu nhân ở cục cảnh sát, kêu ngài qua đó xem.”

      Côn Sơn nghe xong, nghĩ tới Thẩm Kỷ Lương ở gần cục cảnh sát, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Kỷ Lương, nhờ trấn an Bảo Châu trước, kêu Bảo Châu đừng lo lắng, lập tức tới ngay.

      Thẩm Kỷ Lương vốn ở nhà ngã đầu ngủ say, tối qua đêm ngủ, vừa trở về bao lâu, mới nằm xuống nửa giờ, mệt mỏi vô cùng, vừa định phàn nàn, nghe được Bảo Châu xảy ra chuyện, lập tức bò dậy, lao ra ngoài, lái xe đến cục cảnh sát, Vài phút sau, Thẩm Kỷ Lương vào, cuống quít bắt lấy cánh tay gã cảnh sát định ra ngoài: “Bảo Châu ở đâu?”

      “Ai là Bảo Châu?” Đối phương hiểu ra sao.

      “Vạn Bảo Châu, vợ Lục Côn Sơn.” Vẻ mặt Thẩm Kỷ Lương kích động.

      “Ở bên kia trong căn phòng thứ ba.”

      Thẩm Kỷ Lương chẳng quan tâm cám ơn, nhanh chóng chạy tới, cước đá văng cửa ra, nhìn thấy Bảo Châu ngồi uống trà bên trong, lo lắng hỏi: “Bảo Châu! Em sao rồi? Có bị thương vậy?”

      Bảo Châu lắc đầu, thò tay mời ngồi: “Thẩm đại ca, sao lại tới đây. Cục trưởng tiên sinh mời em uống trà, tới uống ly.”

      Thấy vẻ mặt thoải mái, Thẩm Kỷ Lương bình tĩnh lại, hỏi mọi người ở đây: “Ai có thể cho tôi biết, đây là xảy ra chuyện gì?”

      “Là hiểu lầm, hôm nay tôi và Bảo Châu tới nhà hàng ăn cơm, vừa vặn đụng phải vị phu nhân trước kia kết thù oán với Bảo Châu, vị phu nhân kia định ăn món, Bảo Châu kêu ta đừng ăn. ta nghe, còn mắng Bảo Châu vài câu, kết quả đột nhiên té xỉu. Có người hiểu chuyện, chẳng lẽ là Bảo Châu bỏ thuốc độc vào trong thức ăn. Nên đưa chúng tôi tới nơi này. Cục trưởng tiên sinh xin lỗi Bảo Châu, chúng tôi đợi thiếu gia tới, đưa trở về.” Hạ Nhược Lan nhàn nhạt giải thích , giải thích xong quay đầu, hề nhìn Thẩm Kỷ Lương. Trong lòng trận khó chịu, cảm giác mình và Thẩm Kỷ Lương còn gì để nữa, nếu như trước kia còn có tia hi vọng, vậy ngay tại vừa rồi Thẩm Kỷ Lương đem tia hi vọng kia chặt đứt.

      mang dép lê và mặc áo ngủ, cứ như vậy vội vàng mà đến, trong mắt từ đầu đến cuối chỉ có Bảo Châu, có liếc nhìn Hạ Nhược Lan cái.

      Thẩm Kỷ Lương nghe xong, cùng vị cục trưởng kia chuyện với nhau vài câu xong, kêu Bảo Châu về với .

      Bảo Châu lên xe, Thẩm Kỷ Lương từ chỗ ngồi bên cạnh lấy ra cái túi rất nặng đưa cho Bảo Châu: “Mấy ngày hôm trước Tế Nam, chỗ đó sản xuất rất nhiều mứt hoa hồng , mang về cho em ít, đem làm bánh ngọt hay là ngâm nước đều được.”

      Bảo Châu cám ơn, tiếp nhận, móc ra lọ, mở nắp ra dùng ngón tay móc ra chút đặt vào trong miệng nếm thử: “Rất thơm, Hạ tỷ tỷ chị có muốn ăn hay ?”

      “Tôi ăn, đưa đây tôi cầm giúp cho.” Hạ Nhược Lan giúp Bảo Châu cầm đồ, lại cúi đầu có dùng ánh mắt ái như thường ngày nhìn Thẩm Kỷ Lương.

      Thẩm Kỷ Lương dường như lúc này mới phát hữu của , có chút xấu hổ : “ có lỗi! Để chê cười, phải tôi cố ý ăn mặc thế này ra ngoài đâu.”

      sao.” Hạ Nhược Lan như trước cúi đầu có nhìn .

      Qua lát sau, Côn Sơn đến, xác nhận Bảo Châu có chuyện gì, Côn Sơn yên tâm, bên rút khăn mặt ra lau miệng dính đầy mứt hoa hồng cho , bên lôi kéo vài câu cảm ơn Thẩm Kỷ Lương.

      Hạ Nhược Lan đứng ở bên nhìn xem, trong lòng chẳng biết tại sao trống rỗng, đột nhiên có chiếc xe chạy về hướng này, sau đó nhanh chóng dừng xe lại, người đàn ông chạy nhanh tới trước mặt , rất khoa trương đánh giá hồi lâu mới : “Nhược Lan em sao chứ? Làm lo lắng muốn chết!”

      có việc gì.” Hạ Nhược Lan nhìn Cù thiếu trước mặt, trán đầy mồ hôi, đáy lòng bắt đầu có biến hóa.

      có việc gì là tốt rồi, đưa em về nhà.”

      “Chờ chút.” Hạ Nhược Lan gọi lại.

      “Làm sao vậy? Có phải người của cục cảnh sát bắt nạt em? giúp em thu thập bọn họ, yên tâm có ở đây, người cũng chạy được!”

      phải, em chỉ là muốn hỏi , có còn muốn kết hôn với em ?” mệt mỏi, hai lần theo đuổi đàn ông, kết quả đều kết thúc trong thất bại. tại rất mệt mỏi, muốn tìm bờ vai có thể dựa vào nếm thử hương vị được , sau đó cho lòng của mình được nghỉ ngơi tốt.

      “Cái gì?” Cù thiếu cho là mình nghe nhầm.

      “Em hỏi còn muốn kết hôn với em ?”

      “Muốn, mỗi ngày nằm mơ cũng muốn.” Có thể lấy làm vợ quả thực là mơ ước cả đời của , nhất định có mặt mũi, hơn nữa rất cảnh đẹp ý vui.

      “Được rồi!”

      “Được cái gì?”

      “Em nguyện ý gả cho .” Hạ Nhược Lan .

      “A!”

      muốn? Quên .” Hạ Nhược Lan quay người muốn , bị Cù thiếu kéo lại: “Em đừng , sai rồi, cao hứng, cưới! Ngày mai cưới em!”

      Về sau cái gì nữa, Nhược Lan đều nhớ được, chỉ nhớ , từ giây phút này, dường như thả lỏng, hề bàng hoàng bất lực, sợ hãi bị Thẩm Kỷ Lương cự tuyệt. Có loại cảm giác nhõm, có lẽ nên sớm buông tay.

      Chuyện Cù thiếu kết hôn, mọi người quyết định trước gạt Bảo Trân, dám cho biết, sợ khó chịu.

      Cù thiếu vui vẻ lập tức gọi điện thoại cho cậu, Lý thị trưởng quá đồng ý, nhưng cũng gì, sau khi cúp điện thoại gọi cho Côn Sơn, uyển chuyển rất thích xuất thân của Hạ Nhược Lan.

      Côn Sơn : “Cái này dễ thôi, thân thế của ấy tôi có thể giải quyết, Nhược Lan rất tốt. muốn cùng Tiểu Cù chỗ, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ, tôi thấy cũng có vấn đề gì.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 209 Nhận con



      Dừng chút, Côn Sơn lại bổ sung : “Ngài cần quá lo lắng, huống hồ tôi cảm thấy hai người bọn họ đều là nhất thời xúc động, cũng phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao có thể đến cùng hay còn chưa biết.”



      Nghe xong lời này của Côn Sơn, Lý thị trưởng an tâm hơn nhiều : “Tôi chỉ sợ người khác chê cười nó cưới vũ nữ vào cửa, đứa này xúc động, tôi sợ cả ngày nó kết thù với người ta.”



      “Người khác cái gì quan trọng, quan trọng là … Chính ngài nghĩ đó có đúng hay . Bọn họ nếu lòng nhau, cùng chỗ rất hạnh phúc, đó là chuyện tốt, vũ nữ là quá khứ của ấy, phải tương lai. Nếu chỉ là nhất thời xúc động, đừng nên kết hôn vội quá, đợi thêm chút thời gian, để cho hai người bọn họ yên tĩnh suy nghĩ, thấy thích hợp kết hôn, thích hợp có lẽ tự nhiên tách ra.” tại Côn Sơn chủ trương tự do đương, người trong cuộc thích, cao hứng mới quan trọng nhất.



      Lý thị trưởng nghe xong cảm thấy có lý: “Vậy chuyện này giao cho cậu, Côn Sơn cậu giúp rồi.”



      “Cái này ngài yên tâm.” Đều là người Lục gia, còn có thể bạc đãi sao, Nhược Lan và Tiểu Cù đối với Bảo Châu đều rất tốt, cần giúp đỡ, hết sức giúp.



      Cúp điện thoại, Côn Sơn gọi Hạ Nhược Lan tiến vào thư phòng, Hạ Nhược Lan tựa hồ đoán được chuyện gì: “Thiếu gia, ngài tìm tôi có phải vì hôn của tôi ? Có phải người nhà Tiểu Cù gì đó?”



      Côn Sơn gật đầu, cũng gạt : “Ngồi.”



      “Thiếu gia, xuất thân tôi tốt, bọn họ nếu chướng mắt, tôi cũng nhận. Chuyện hủy bỏ hôn lễ, tôi giải thích với Tiểu Cù.” Đáp ứng xong, cảm thấy mình rất xúc động, tựa hồ nghĩ gì tới Tiểu Cù, thể để người ta vì mình mà trở mặt với người nhà, khi xảy ra vấn đề, lựa chọn rời .



      Côn Sơn nghĩ tới nhanh như vậy bỏ cuộc, nhíu mày lại: “Có phải cảm thấy tôi đứng về phía người nhà ?”



      “Cậu và Lý thị trưởng rất quen thuộc.” Hạ Nhược Lan khách quan .



      “Nhưng cùng Bảo Châu càng quen thuộc, Bảo Châu xem là chị , là chị của ấy, là người nhà của tôi. Từ khi đến đây, đối với Bảo Châu rất tốt. Tôi đứng về phía và Tiểu Cù.” Côn Sơn , lập trường của cùng Bảo Châu giống nhau, đứng về phía bọn , thực kiên trì quan điểm của mình.



      “Thiếu gia…” Hạ Nhược Lan rất cảm động, phảng phất đến giờ khắc này, có thể đem Lục gia trở thành nhà của mình, đem Côn Sơn trở thành người nhà của mình.

      Côn Sơn cắt ngang lời : “ cần cảm ơn, mặc kệ gả cho Tiểu Cù, hay Kỷ Lương. Chúng ta sớm muộn cũng là người nhà, vừa rồi tôi nghĩ tới, nhà bọn họ quan tâm thân phận của , vậy tôi cho thân phận, làm con nuôi của cha tôi được ?”



      “Con nuôi? Lục lão gia đáp ứng sao?”



      Côn Sơn gật đầu: “, cha tôi đời này sinh ra hai đứa con trai, còn thiếu đứa con , trước kia thường xuyên lẩm bẩm muốn đứa con , nếu đồng ý, lát nữa tôi với cha tôi, cuối tuần mang trở lại Hồng Kông nhận cha nuôi.”



      Nhược Lan suy nghĩ, gật đầu: “Tôi đương nhiên đồng ý, như vậy Tiểu Cù có thể ít chịu ủy khuất chút, chỉ là phiền toái thiếu gia và Lục lão gia, về sau tôi nhất định hiếu thuận Lục lão gia, chăm sóc tốt Bảo Châu.”



      phiền toái, về sau đều là người nhà rồi. hiếu thuận với cha, cha nhất định rất vui vẻ, Bảo Châu có thể cho người khác chiếu cố, sau này kết hôn, chạy tới chạy lui hai có thể rất vất vả, đồng ý thường đến thăm Bảo Châu, cùng Bảo Châu trò chuyện, nếu hai vợ chồng muốn, ở nhà của tôi cũng được.” Côn Sơn hào phóng .



      Nhược Lan có chút nghẹn ngào: “Thiếu gia, cậu cùng Thiếu phu nhân đối với tôi rất tốt.”



      những lời này là hi vọng đừng có gánh nặng tâm lý quá lớn, về phần đồ cưới, Thẩm mẹ phụ trách giúp chuẩn bị.” Thẩm mẹ chuẩn bị, đương nhiên là Côn Sơn bỏ tiền.

      “Cảm ơn Thiếu gia, đồ cưới lấy từ sính lễ a! Tôi thiếu nợ cậu quá nhiều rồi.”



      có gì, để tôi ra tiền!” Côn Sơn muốn đem chuyện này phức tạp hóa, quan trọng nhất chính là đồ cưới này được đưa đến Cù gia hay Thẩm gia còn chưa biết, tất cả còn quá sớm, cho nên sao có thể dùng sính lễ Cù gia chuẩn bị?



      Vài ngày sau Côn Sơn và Bảo Châu cùng nhau dẫn Hạ Nhược Lan về Hồng Kông, Lục lão gia vui vẻ nhận đứa con nuôi từ trời rơi xuống này, hơn nữa đưa đôi vòng ngọc thượng đẳng với tư cách lễ gặp mặt.



      Lục Hoài Ninh vừa mới ở ngoài về, nghe muốn lập gia đình, trong lòng có chút tiếc hận, xinh đẹp ôn nhu như vậy trước kia để vào mắt, tại gả cho Cù thiếu tên phá gia chi tử kia, hơi đáng tiếc. Nếu lúc trước chính mình cưới , tại cả nhà cũng muốn về a?



      khá buồn bực, cho nên uống chút, thời điểm đến Quảng Châu, say khướt, Côn Sơn kêu người đưa trở về.



      Lục Hoài Ninh bị người đưa về đến nhà, đá đá cửa: “Mở cửa!”



      “Đến đây.” Diệp Dung Thanh chạy ra mở cửa cho Lục Hoài Ninh, cúi đầu đỡ đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống: “Đại thiếu gia, sao cậu uống say như vậy? Tôi nấu chén trà giải rượu cho cậu!”



      Lục Hoài Ninh lắc đầu: “ muốn uống, người đàn bà chanh chua kia đâu rồi?”

      “Đại thiếu phu nhân theo đại phu nhân cưỡi ngựa rồi.”



      , rót cho tôi chén nước.” Lục Hoài Ninh đột nhiên cảm thấy miệng hơi khô.



      Diệp Dung Thanh phòng bếp rót nước ra, Diệp Dung Thanh đưa nước tới, vừa định ngẩng đầu, Lục Hoài Ninh đột nhiên tới gần , ngửi ngửi mùi người , dùng ngữ điệu lỗ mảng bình thường có ở bên tai phun nhiệt khí : “Em thơm quá…”



      “Đại thiếu gia sinh ảo giác rồi, cậu nghỉ ngơi! Tôi phòng bếp nấu trà giải rượu cho cậu.” Diệp Dung Thanh thấy sắc mặt đỏ bừng, lập tức có vài phần hoài nghi, lại mở chén trà ra. Nghĩ thầm xong rồi, thiếu chút nữa quên mất. Vừa rồi giữ nhà, bên hầm cách thủy nồi dược thiện bổ thận tráng dương, người bán thuốc đàn ông ăn hết cái này muốn cũng khó khăn. nghĩ trong nhà có người, hầm cách thủy cũng có người biết , hôm nay còn cố ý thu thập phen, mặc bộ đồ tây dương hơi lộ ngực, vốn định đợi tí nữa mang theo dược thiện đến nhà Côn Sơn, sau đó dược thiện cộng thêm trang điểm hấp dẫn, tin Nhị thiếu gia mắc câu.



      Thế nhưng ra trận bất lợi, còn chưa ra ngoài, đại thiếu gia đột nhiên trở về, còn uống dược thiện hầm, cái này xong rồi.



      vừa muốn chuồn , bị Lục Hoài Ninh phát bắt được cánh tay: “Chớ …”



      Hạ Nhược Lan rất nhanh bắt đầu bận rộn việc hôn lễ, Lý thị trưởng chịu nổi Cù thiếu nhõng nhẽo, rốt cục kêu người đưa sính lễ tới, sính lễ rất phong phú.



      Hạ Nhược Lan nhìn thấy sính lễ, cảm thấy đồ cưới rất có áp lực, kết quả đợi Côn Sơn ra tay, Bảo Châu vội vàng kéo vào trong phòng, chỉ vào cặp da dưới đáy giường : “Hạ tỷ tỷ, cái đó là em tặng chị.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 210 Trở lại quê quán



      Hạ Nhược Lan tưởng rằng chỉ là cái rương , kết quả nặng dọa người, Hạ Nhược Lan dùng tất cả khí lực từ khi sinh ra tới giờ, mới đem rương kia từ đáy giường đẩy ra ngoài: “ nặng, là cái gì?”



      “Vàng thỏi.” Bảo Châu biết phải đưa cái gì cho tốt, nghĩ tới nghĩ lui, vàng thỏi là thực tế nhất, nên kêu ngân hàng đưa cho rương .



      Hạ Nhược Lan rất im lặng: “Cái này cũng quá nhiều rồi, muốn tặng, tôi lấy thỏi làm kỷ niệm là được rồi, cần nhiều như vậy.”



      Hạ Nhược Lan mở rương ra, tùy ý cầm thỏi, có cảm giác lắng đọng, cái kia chỉ là thỏi vàng, còn là tâm ý của Bảo Châu.



      Bảo Châu có cưỡng cầu, bởi vì cũng hiểu được rất nặng : “Hạ tỷ tỷ chị lười a! Đề đó có thể kêu Tiểu Cù Tử lấy cho chị mà!”



      ấy cũng lấy được, tôi lấy thỏi là đủ rồi.” Hạ Nhược Lan lừa gạt , nghĩ thầm lấy thỏi này, sắp tới chắc có lẽ Bảo Châu lại tặng cho mình lễ vật nữa, có quá nhiều rồi.



      Kết quả tới vài ngày Bảo Châu sôi nổi cầm bộ đồ trang sức cho Hạ Nhược Lan: “Hạ tỷ tỷ, cái này cho chị.”

      “Tại sao lại tặng đồ cho tôi?” Hạ Nhược Lan tiếp nhận, cho rằng chỉ là tầm thường.



      Bảo Châu vui cười chạy , buổi tối sau khi Hạ Nhược Lan tắm xong lúc lật đồ cưới ra xem, tùy ý mở cái hộp kia ra, kết quả bị hoảng sợ.



      Là trọn bộ đồ trang sức kim cương gồm vòng cổ, bông tai và vòng tay, vô cùng nặng, kỹ thuật lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ.



      Cái này so với khối vàng thỏi kia quý hơn nhiều, Hạ Nhược Lan cầm vòng cổ, vội vã gõ cửa phòng Bảo Châu.



      “Vào .” Bảo Châu chải lông cho Tiểu Hoàng.



      Hạ Nhược Lan qua, đem hộp châu báu mở ra trước mặt , vừa định hỏi sao lại tặng tôi đồ quý giá thế này, kết quả Bảo Châu kinh hô tiếng: “Oa! Hạ tỷ tỷ vòng cổ này của chị xinh đẹp.”



      lộ ra kinh ngạc như là lần đầu tiên nhìn thấy bộ đồ trang sức này, chính mình đưa tại sao có thể là lần đầu tiên nhìn thấy?



      Hạ Nhược Lan hơi có chút kinh ngạc thăm dò : “Trước kia chưa từng thấy qua sao?”



      Bảo Châu lắc đầu.

      đáng tiếc, xế chiều hôm nay tặng cho tôi cái vòng cổ này, có chỗ bị hư, tôi tính kêu chủ quán sửa lại, xem ra, biết chỗ sửa, là đáng tiếc cho vòng cổ xinh đẹp như vậy.”



      Bảo Châu vốn là người biết giấu diếm, nghe xong lập tức : “Em giúp chị hỏi Thẩm đại ca.”



      “Đây là Thẩm Kỷ Lương mua sao?”



      Bảo Châu muốn sửa lời còn kịp, cuốn ba tất lưỡi mà : “ xong rồi, Thẩm đại ca cho em với chị.”



      trách đâu, giúp tôi hẹn ra gặp mặt, ngày mai tôi tự mình trả lại cho .” Hạ Nhược Lan đột nhiên biết Thẩm Kỷ Lương là có ý gì, ràng thờ ơ, rồi lại phái người đưa lễ vật đắt tiền như vậy, còn muốn mượn danh Bảo Châu.



      Thẩm Kỷ Lương nghe Bảo Châu hẹn , vui vẻ đến nhà hàng, còn cố ý ăn mặc tuấn suất khí, đẩy cửa ra, thấy bóng người sau tấm bình phong, hình như là , tưởng rằng Bảo Châu, theo miệng hỏi: “Đồ đạc giúp đưa cho ấy chưa?”



      từ từ xoay người, từ sau tấm bình phong tới, chống lại ánh sáng tới trước mặt của , khuôn mặt xinh đẹp kia cho dù là ở phía nghịch sáng, đều đẹp như huyền ảo, môi khẽ mở hỏi : “Thẩm Kỷ Lương, đây là ý gì?”



      , biết?” Thẩm Kỷ Lương hơi dừng lại chút, : “Tôi có ý gì, chỉ là muốn tặng chút lễ vật, chúc mừng kết hôn.”

      “Vậy tại sao phải lén lút, tự mình giao cho tôi?”



      “Hôm qua tôi ở bên ngoài vừa vặn đụng phải Bảo Châu, nên thuận tiện nhờ Bảo Châu mang về, kêu ấy đừng ra, là muốn tạo hiểu lầm gì.” kiếm cớ , ra cũng biết mình nghĩ như thế nào, khi nhìn thấy bộ đồ trang sức này, lại muốn tặng nó cho .



      “Lễ vật quý giá như vậy, tôi vô công bất thụ lộc ( có công nhận thưởng), nhận về !”



      “Vì sao? Tôi cảm thấy bộ trang sức này rất thích hợp với , với tư cách bạn bè, tôi tặng đồ cho , cũng có gì a?” cầm lấy đem làm đồ cưới cũng có mặt mũi, phải sao?



      “Nếu như tôi, đừng rất tốt với tôi, tôi rất đần, coi là .” Hạ Nhược Lan xong đem trang sức đặt lên bàn, bọn họ nếu như nhất định phải đâm phá tầng cửa sổ kia, là người nhát gan, vậy đến là được rồi.



      tôi?” Trước kia chỉ hoài nghi dám xác định, sợ là tự mình đa tình.



      từng.” Bây giờ định buông tay, ở trong cố gắng trong.



      “Vậy sau này?”



      “Tôi cố gắng chồng của tôi.” Cho nên phần lễ vật này tuyệt đối thể nhận, Hạ Nhược Lan đẩy cửa ra, lưu lại Thẩm Kỷ Lương biết làm sao đứng tại chỗ, bộ trang sức kia im im lặng lặng nằm bàn, như là người nào đó rất bất đắc dĩ.

      Hạ Nhược Lan bận rộn chuẩn bị hôn lễ, mặc dù có ý giấu diếm, nhưng Bảo Nguyệt cẩn thận lỡ miệng.



      Sau khi Bảo Trân biết, mỗi ngày đến quậy phá.



      Cù thiếu chịu gặp , sợ tổn thương Nhược Lan, đem Nhược Lan dấu , cũng cho gặp.



      tìm Bảo Châu quậy, tìm Côn Sơn náo, khóc hô hào , chị với rể thương , ngược lại giúp người ngoài.



      Côn Sơn mới đầu còn có năng lực khuyên nhủ, càng về sau cảm thấy càn quấy, chịu nổi nữa, vừa lúc Vận Thành bên kia gọi điện thoại đến mời Lục lão gia trở lại Vận Thành tham gia lễ khai trương bệnh viện từ thiện do Lục lão gia bỏ tiền ra, Côn Sơn định mang theo Bảo Châu cùng Lục lão gia trở về chuyến, là lo lắng lão gia tử, hai là muốn thanh tịnh vài ngày.



      Cù thiếu và vợ tương lai vốn muốn theo, nhưng chuẩn bị hôn quan trọng hơn, Côn Sơn để hai người bọn họ lại Quảng Châu.



      trở lại Vận Thành tham gia nghi thức khai trương, mấy bà lớn đều biểu lộ muốn tham gia, Lục lão gia cảm thấy nhiều người phiền toái, ông là tham gia nghi thức khai trương, chứ phải du sơn ngoạn thủy, mang nhiều vợ như vậy làm gì? Cuối cùng chỉ quyết định dẫn theo Bát phu nhân ông thích nhất cùng . Ôn tiểu thư nghe xong, chạy đến Lục gia, đòi cùng, chưa từng cùng với Lục lão gia, cho , chính là xem thường .



      Con dâu tính tình nóng nảy như vậy, ông nào dám mình mang , tìm người theo trấn áp . Lục Hoài Ninh có việc được, đại phu nhân ước gì có thể thừa cơ hội này trở lại bên cạnh lão gia, từ khi chuyện quặng mỏ của Lục Hoài Ninh đổ bể, lão gia đối với bà cũng lãnh đạm rất nhiều.

      Bà tức giận dứt khoát cùng con trai ra ngoài ở, thế nhưng bà cũng thể sống cả đời với con trai a? Mắt thấy con càng ngày càng được cưng chiều, nếu bà quay về bên cạnh lão gia, ở bên gối lão gia thổi gió, chỉ sợ về sau Lục Hoài Ninh còn vị trí gì trong nhà nữa.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 211 Ý xấu



      Côn Sơn gặp nhiều người, Thẩm mẹ phải giúp Nhược Lan chuẩn bị đồ cưới, A Long A Hổ tại chức vị quan trọng cũng có việc bận rộn, liền chỉ dẫn theo Tiểu Đông cùng .



      Kết quả vừa đến Vận Thành, Tiểu Đông xui xẻo, Ôn tiểu thư : “Người kia, chính cậu, qua giúp tôi nâng rương này lên xe.”



      hồi lại mang nước, hồi mở cửa sổ, Tiểu Đông nhẫn nại đủ thứ, nghĩ thầm tôi cũng phải người hầu của , chính mang theo người hầu, làm gì phải luôn sai tôi?



      Ôn tiểu thư nghĩ tiểu tử này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, bắt nạt bắt nạt ai, thời điểm xuống xe, Ôn tiểu thư lại bắt đầu chỉ huy: “Tiểu Đông, giúp tôi đem rương kia lên lầu .”



      Bảo Châu nghe được, thấy Ôn tiểu thư này tùy tiện như vậy, chút cũng nể mặt Tiểu Đông, cảm giác mình thể quá khách khí nữa, đem Tiểu Hoàng mình ưa thích nhất nhét vào trong ngực Ôn tiểu thư: “Chị dâu, Tiểu Hoàng nhờ chị ôm chút.”



      “A! Bẩn chết được, tôi ôm nó làm gì?” Ôn tiểu thư né vài bước, muốn ôm cái con chim to thoạt nhìn hung hăng kia.



      muốn ôm, Tiểu Hoàng cũng muốn cho ôm, nó thích mùi nước hoa đậm đặc người Ôn tiểu thư, ngửi thấy đầu muốn choáng luôn, Tiểu Hoàng quay đầu , dùng mông đối với đánh rắm cái, Ôn tiểu thư như bị mười cái máy sấy dùng sức thổi phen, tóc đều rối loạn, người tất cả đều là mùi rắm thúi.



      Tiểu Hoàng phạm lỗi, sợ hãi hướng vào trong ngực Bảo Châu, dám nhìn Ôn tiểu thư.



      Bảo Châu thấy nó vùi đầu trong lòng ngực của mình, cho rằng nó mệt mỏi, hề bắt nó đưa cho Ôn tiểu thư, ôm nó vào phòng, lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng ngoan, chị lập tức tìm mền gối cho cưng.”



      Tiểu Hoàng nghe vậy đầu chôn ở trong ngực Bảo Châu, vùi thấp hơn, giả bộ ngủ!



      Ôn tiểu thư thấy mọi người tiến vào, quay đầu lại hướng Tiểu Đông rống: “Thất thần cái gì? Còn đem rương của tôi vào.”



      Tiểu Đông thấy tất cả mọi người tiến vào, qua nâng rương của Ôn tiểu thư lên, sau đó ngay tại lúc Ôn tiểu thư muốn quay người, Tiểu Đông đem rương đặt xuống bên cạnh tay : “Đại thiếu phu nhân, tự cầm a! Tôi còn phải giúp Thiếu phu nhân xách đồ đạc.”



      “Côn Sơn phải cầm đồ cho ta rồi sao?”

      “Tôi xách cho Tiểu Hoàng được ?” tình nguyện xách đồ cho Tiểu Hoàng cũng muốn xách cho , bởi vì Tiểu Hoàng khi dễ .



      Tiểu Đông mang theo hành lý của Tiểu Hoàng, sải bước tiến vào bên trong.



      Ôn tiểu thư tức giận nhìn trái phải người, cắn răng cái chính mình mang theo rương tiến vào.



      Kết quả đến bên trong, mọi người từng người trở lại phòng của mình, người hầu mang theo phải hầu hạ đại phu nhân, chỉ có thể tự mình mang rương tìm phòng Lục Hoài Ninh, ở hành lang gặp được Côn Sơn, Côn Sơn thấy phụ nữ lại phải xách đồ nặng như vậy, giúp xách lên phòng Lục Hoài Ninh, Ôn tiểu thư nhìn thấyCôn Sơn giúp mình cất kỹ rương hòm, đột nhiên có chút thất thần nghĩ, nếu lúc trước gả cho Lục Côn Sơn có lẽ tốt ? Vừa đẹp trai lại có tiền, còn rất lịch .



      Trách được, cái con hát kia tình nguyện làm thiếp, cũng muốn gả cho Lục Côn Sơn.



      đợi phục hồi tinh thần lại, Côn Sơn quay người trở về phòng mình.



      Bảo Châu chăm chỉ mang đồ đạc lấy ra, thuần thục bỏ vào trong tủ. Trải xong giường, Côn Sơn qua vừa hỗ trợ cất rương hòm, vừa : “Như thế nào đợi dến?”



      “Em muốn giúp .” muốn để cho Côn Sơn làm mình, mệt mỏi.



      “Nha đầu ngốc.” Côn Sơn kêu tắm lát nữa xuống lầu ăn cơm, Bảo Châu lắc đầu; “Cùng nhau tắm, em giúp ấn chân, Côn Sơn nhà em cực khổ.”



      Côn Sơn nghe xong, nghĩ thầm rất lâu có tắm uyên ương, nhưng có lẽ người trong nhà đợi bọn họ xuống ăn cơm rồi, nào dám cùng Bảo Châu cùng nhau tắm, phụ giúp Bảo Châu tiến vào phòng tắm, xả nước cho : “Em tắm , lấy cái chậu vào gội đầu cho em.”



      Bảo Châu ngâm mình trong bồn tắm, Côn Sơn ngồi ở bên chịu khó gội đầu cho , chờ gọi đầu cho Bảo Châu xong, ngẩng đầu nhìn lên, Bảo Châu sớm tựa vào bên hồ tắm ngủ rồi.



      Côn Sơn thở dài, thò tay muốn đem bế dậy, kết quả Bảo Châu nằm mơ thấy mình đánh nhau, có người đoạt bánh nướng của , cảm giác được có người tới gần, Bảo Châu vô ý thức giơ tay dùng sức kéo cái: “Đem bánh nướng trả lại cho tôi! Giao bánh giết!”



      Côn Sơn có phòng bị, ngã tiến vào trong bồn tắm, quần áo ướt cả.



      Côn Sơn vóc dáng vừa cao vừa nặng, đập xuống cái, Bảo Châu lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Côn Sơn quần áo ướt sũng: “Côn Sơn, sao mặc quần áo tắm rửa? Có phải rất thú vị ?”



      Côn Sơn rất muốn khóc, cỡi quần áo ra, tay bắt lấy cánh tay của , thở dài : “ được nhúc nhích, tiểu nha đầu ngồi đàng hoàng, chờ tắm xong, xem thu thập em thế nào!”



      Bảo Châu căn bản sợ , chẳng những nhích tới nhích lui, lúc Côn Sơn tắm rửa, ngồi ở bên chơi nước, ca hát: “Trước cửa cầu lớn, đám vịt bơi qua, mau tới mau tới đếm chút, hai bốn sáu bảy tám…”

      Nếu như Côn Sơn trước giây đối với còn rất xúc động, Bảo Châu vừa ca hát, lập tức còn ý xấu kia nữa, tiểu nha đầu càng ngày càng đáng , làm sao ra tay được?



      Côn Sơn rất nhanh tắm xong, đem Bảo Châu vớt lên lau mình cho , chịu mệt mỏi ôm đến giường, lại đến tủ cầm quần áo mặc cho hai người, đợi đến lúc hai người xuống lầu tiếng đồng hồ sau.



      Thấy tất cả mọi người tới dùng cơm, Côn Sơn hơi ngượng ngùng: “Bởi vì có chút chuyện làm trễ nãi, tụi con đến muộn, có lỗi.”



      Lục lão gia bây giờ nhìn Côn Sơn cùng Bảo Châu, là thấy thế nào cũng thuận mắt, thèm để ý, hiền lành cười cười: “ sao, các con còn trẻ, ngẫu nhiên ngọt ngào chút, cha có thể hiểu được. Cha kêu phòng bếp chừa đồ ăn cho hai con, Tiểu Nha con mang đồ ăn lên .”



      Côn Sơn biết ông hiểu lầm, nhưng giải thích sợ làm trò cười cho mọi người, liền có giải thích, kẹp đũa thức ăn cho lão ba: “Cha ăn .”



      Lục lão gia cười gật đầu, rất có cảm giác vui sướng nhìn thấy con cái trưởng thành, mấy năm nay ông nhìn thấy Côn Sơn từ tên côn đồ, từng bước trở nên cường mạnh, đến hôm nay, có được gia nghiệp to lớn, đối với đứa con trai này, ông càng ngày càng yên tâm, ngược lại là con trai trưởng làm ông có chút bận tâm, bản tính Hoài Ninh cũng tốt, chỉ là mấy năm gần đây bởi vì Côn Sơn thành công, chính mình ép mình làm cho nóng vội, lên đường quanh co, bây giờ bắt đầu lại từ đầu, từ từ làm lại, vậy cũng tốt.



      Ôn tiểu thư nghĩ thầm Lục Côn Sơn ngươi biết nịnh bợ, chẳng lẽ ta biết, cũng kẹp đũa thức ăn cho Lục lão gia: “Cha ăn .”

      Lục lão gia miễn cưỡng ăn hết ngụm, đối với Ôn tiểu thư : “Hàng xóm xung quanh, cha phái người thông báo, đợi lát nữa có thể đến đây, bọn họ đều muốn gặp con dâu trưởng , chút nữa con lên lầu sửa soạn lại, nước hoa kia cũng đừng dùng.”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 212 cần cho Côn Sơn



      “Vâng.” Ôn tiểu thư mặt ngoài đáp ứng, trong lòng lại đồng ý, nghĩ thầm đây chính là nước hoa cao cấp, mấy đồ nhà quê kia nhất định chưa thấy qua, muốn dùng, còn phải dùng nhiều hơn mọi ngày. Lần này trở về, viếng mồ mả tổ tiên là giả, chủ yếu vẫn muốn khoe khoang có khí chất phu nhân giàu có, tốt nhất tất cả mọi người ca ngợi , ghen ghét , hâm mộ . Làm cho Bảo Châu kia mất mặt mũi, muốn thừa dịp lần này trở lại quê quán lần nữa lấy mặt mũi về.



      biết Sơn Tây sản xuất than đá, mấy ông chủ lớn có tiền còn nhiều, Lục lão gia là thương nhân lớn, bạn bè của ông và hàng xóm, phần lớn đều là loại nhân vật này.



      Đợi ăn mặc lộng lẫy trang điểm xinh đẹp xuống lầu đón khách, thấy cả phòng khách mọi người đều ăn mặc rất sang trọng.



      Nhưng Ôn tiểu thư sợ, muốn chính là: các ngươi bọn có tiền quê mùa này, biết cái gì gọi là nhãn hiệu lớn sao? Đừng tưởng rằng mặc vài món quần áo đắt tiền ra, có thể cho là giàu có, kiêu ngạo mà cười cười về hướng đại phu nhân: “Mẹ, con ra rồi.”



      Đại phu nhân dẫn đến trước mặt người phụ nữ trung niên: “Tiểu Ôn, đây là dì Tần a.”

      “Dì Tần.” Ôn tiểu thư ngọt ngào kêu tiếng, lại vội rời , tựa hồ là trong lúc lơ đãng giơ tay lên, lộ ra cái vòng tay vàng khảm ngọc.



      Dì Tần kia nhìn thấy, cười với Ôn tiểu thư : “Đại thiếu phu nhân vòng tay này là nhà chồng tặng sao?”



      phải, là con tự mình mua, rất đẹp a?” Trong lòng Ôn tiểu thư lập tức nhận được tia hư vinh thỏa mãn.



      Lại thấy dì Tần hơi thở ra hơi : “Khó trách, dì còn nghĩ Lục gia như thế nào lại tặng cái vòng tay đủ tinh xảo như vậy cho con.”



      Vận khí Ôn tiểu thư tốt, trùng hợp đụng phải vị trước kia thích nhất cùng đại phu nhân khoe khoang, dì Tần này ở Vận Thành xem như có danh tiếng, rất thích khoe khoang, đại phu nhân cũng ưa thích khoe khoang, hai người bởi vậy cùng chung chí hướng trở thành bạn bè, thói quen khoe khoang với nhau lại có sửa.



      Dì Tần hơi đẩy cổ tay áo lên, lộ ra chiếc vòng bằng vàng rất lớn tay. Nếu như Bảo Châu ở bên nhìn xem, khẳng định phải sợ hãi thán phục, bà mang theo cái kia, như thế nào còn có thể bảo trì cân bằng, ngã sấp xuống sao?



      Cao thủ trong dân gian!



      Sắc mặt Đại phu nhân tốt lắm đem Ôn tiểu thư, kéo qua bên, trách cứ : “ biết đeo cái hơi lớn chút sao?”



      Ôn tiểu thư rất ủy khuất: “Con có cái lớn hơn.”

      “Vậy mang nhiều mấy cái, cái này của con so với dây xích còn bằng, được rồi, đoán chừng con cũng lấy ra mặt hàng nào tốt , đợi lát nữa con đừng chuyện với Hoàng phu nhân, bà ta có vòng cổ phỉ thúy vô cùng quý. Đó là người phụ nữ mặc quần áo màu vàng, đồng hồ tay của bà ta rất cao cấp.”



      “Vậy con chuyện với ?” Ôn tiểu thư há hốc mồm.



      “Con tự tìm !” Đại phu nhân xong quay người cùng người khác chuyện, mặc kệ .



      Ôn tiểu thư bước , nhìn thấy người đàn ông trung niên gầy như que củi, qua cùng chào hỏi: “Tiên sinh chào ngài.”



      “Chào tiểu thư, thơm quá a! Giống mùi nước hoa của Diễm Hồng nhà tôi.” Người đàn ông kia mê đắm , thích mùi này, quá đậm đặc cũng đủ kích thích.



      Ôn tiểu thư rốt cục kiếm được tri , hai người câu được câu hàn huyên, kết quả qua lát chỉ thấy đại phu nhân mặt lạnh hướng tới, đối với người đàn ông kia câu cách con dâu tôi xa chút xong, đem Ôn tiểu thư kéo đến bên cạnh, xụ mặt : “Vừa rồi con gì với ? là người đứng đắn nhất trong xóm, trong nhà có năm con vợ bé rồi, vẫn còn đến kỹ viện nuôi ba bốn kỹ nữ, con cũng sợ ném thân phận của mình.”



      “À? Ông ta Diễm Hồng là ai?”



      “Kỹ nữ trong kỹ viện.”



      “A!” Ôn tiểu thư nghe xong hận thể lập tức tắm rửa, tẩy sạch mùi nước hoa người, lão gia hỏa kia lại còn nước hoa cao cấp của giống của kỹ nữ dùng, làm sao có thể, đây chính là hàng cao cấp!



      “Đừng a! Chính mình mất mặt, con hoặc là tự mình tìm trở về, hoặc là làm cho Bảo Châu cũng mất mặt, bằng mẹ làm sao còn mặt mũi nhìn người khác.”



      Cái này thích: “Mẹ yên tâm, con để cho Bảo Châu lấn áp danh tiếng của con.”



      Ôn tiểu thư xong mỉm cười về hướng Bảo Châu từ lầu xuống, cùng so sánh diễm lệ, Bảo Châu lộ ra đơn thuần đáng lại mất quyến rũ, bộ sườn xám cải tiến màu thủy lam phía có thêu đôi bướm, dài hơn đầu gối chút, có mang vòng tay, cũng có mang vòng cổ, chỉ đeo theo đôi bông tai lưu tô hồng nhạt.



      Tiểu nhân canh suông mì sợi như vậy còn dám cùng đấu?



      “Bảo Châu, theo giúp chị làm quen.” Ôn tiểu thư lôi kéo trước đến trước mặt dì Tần, vừa định giới thiệu cho hai người làm quen, Bảo Châu mở miệng trước: “Dì Tần, dì khỏe a!”



      “Ôi!!!! Là Bảo Châu à! Càng đẹp ra rồi.” Dì Tần thấy vẻ mặt tươi cười của Bảo Châu, cảm thấy rất làm người khác ưa thích, trước kia cũng từng gặp mặt. Bà là người gặp yếu tắc yếu, gặp mạnh tắc mạnh, nếu ngươi muốn dùng châu ngọc đầy người lấn áp quần phương, có lỗi bà giàu có ở chỗ này.



      Nếu con rượu của ngươi, tranh đoạt, bà ngược lại cảm thấy rất thoải mái, trẻ tuổi, ăn mặt thanh thuần mộc mạc như vậy tốt, châu ngọc mặc dù tốt, lại thích hợp với phụ nữ còn trẻ, trang phục có lẽ chẳng những tăng thêm hàm súc thú vị, ngược lại lộ ra vẻ người lớn, Bảo Châu lần này bộ dạng trau chuốt, làm bà rất thưởng thức.



      Ôn tiểu thư hơi phiền muộn, người phụ nữ hay so sánh này như thế nào đối với Bảo Châu khách khí như vậy? Hơn nữa còn khen ngợi Vạn Bảo Châu! Dựa vào cái gì? có điểm nào so ra kém Vạn Bảo Châu hả?



      Ôn tiểu thư đem kéo đến trước mặt vị Hoàng phu nhân, có vòng cổ trong truyền thuyết rất quý, thoạt nhìn mắt cao hơn đầu, đợi Ôn tiểu thư mở miệng, Hoàng phu nhân đột ngột chủ động mở miệng: “Bảo Châu! nghĩ tới con cũng trở về, nhớ năm đó ở nhà thị trưởng, chúng ta còn cùng thị trưởng phu nhân chơi mạt chược.”



      Bảo Châu nhớ tới vị Hoàng phu nhân này: “Bà cho con viên kẹo.”



      “Đúng rồi, nghĩ tới còn có thể gặp lại con.”



      Ôn tiểu thư ở bên nghe cảm thấy buồn bực, nghĩ thầm các ngươi vì sao chuyện trang sức, ganh đua so sánh cái gì, chẳng lẽ là mẹ chồng lừa gạt , vị Hoàng phu nhân này kỳ thích ganh đua so sánh? thử sờ lên vòng cổ của mình, kết quả Hoàng phu nhân liếc nhìn qua, cái vòng cổ như vậy, có cái gì sờ mó vào?



      Ôn tiểu thư càng nghĩ ra, cố ý hỏi Bảo Châu: “Bảo Châu, sao em đeo vòng cổ?”



      “Em tìm thấy.” Bảo Châu thè lưỡi, cúi đầu giọng ra. thích lật đồ đạc loạn xạ, lật tới lật lui có đôi khi đồ đạc tìm thấy nữa.



      “Cái đó rất quý sao?” Ôn tiểu thư nhìn có chút hả hê hỏi.



      Bảo Châu gật đầu, hơn nữa nhìn cái đối với : “Chị đừng cho Côn Sơn a!”



      “Chị biết.” nhất định cho Lục Côn Sơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :