1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 204 Tuyệt vọng



      lát sau càng nghĩ càng thoải mái Bảo Trân đến nhà Bảo Châu bới móc, cùng Bảo Châu hàn huyên vài câu bắt đầu tìm Cù thiếu gây phiền toái, lát đem hạt dưa nhổ ra đầy đất đối với Cù thiếu : “Ai, người hầu! Đem cái này quét dọn cho tôi.”



      làm.” Trong nhà này người có thể chỉ huy nhiều lắm, giống như A Thiếu chỉ nghe lời Côn Sơn, chỉ phục tùng Bảo Châu và hai tiểu bảo bảo, Côn Sơn chỉ là bổ sung thôi.



      “Tôi là khách!”



      là khách vậy ngài thong thả tiễn.” Cù thiếu phản bác nói.



      Bảo Trân cực kỳ tức giận, đối với Bảo Châu : “Em , chị em muốn ở chỗ này.”



      Nhiều người làm bạn với Bảo Châu, Bảo Châu tự nhiên vui vẻ, gật đầu như bằm tỏi: “Ừ!”



      Tựa hồ từ ngày đó, Bảo Trân tiến vào ở cùng Cù thiếu đối nghịch, mỗi người làm khó dễ, sau đó lúc sau, biết như thế nào lại biến thành Bảo Trân mỗi ngày quấn quít lấy Cù thiếu, chỗ nào cũng theo, chính là đổi tã cho hai đứa , Bảo Trân cũng muốn cùng.



      Cù thiếu sợ nhất ở cùng , mỗi lần lấy lòng Nhược Lan, đằng sau có cái đuôi Bảo Trân sát phong cảnh, làm rất phiền não.



      Thế nhưng cắt bỏ cái đuôi này được, làm rất phiền muộn, sau đó kiếm cớ chuồn , né tránh .



      Người Bảo Trân đáng ghét chính là Nhược Lan, xinh đẹp như vậy Cù thiếu lại nhìn hỏi, luôn tìm cái bình hoa kia làm gì, vì vậy can thiệp đủ thứ, trở thành bóng đèn sáng nhất Lục gia.



      Có đôi khi thấy Cù thiếu, chính xác là trốn Bảo Trân.



      Sáng ngày hôm đó Bảo Trân thấy Cù thiếu, trong sân tìm vòng lớn, rốt cuộc tìm được Cù thiếu, định qua, Cù thiếu vừa thấy , quay đầu bỏ chạy.



      “Này! Cù Kế Dân đứng lại đó cho em! chạy đâu?” (tới giờ mới biết tên Tiểu Cù :v)



      đừng theo tôi!”

      “Em theo!”



      “Tôi vệ sinh!”



      “Em tin, em theo.”



      Cù thiếu bất đắc dĩ trốn trong nhà vệ sinh, ai ngờ Bảo Trân lại giữ ở ngoài cửa: “Nhanh lên a! Em chờ ra.”



      đừng đợi, tôi ra đâu.” Cù thiếu đột nhiên có loại xúc động muốn đầu đâm xuống hầm cầu.



      ra, em tiến vào!”



      có bản lĩnh vào đây!” Cù thiếu cho rằng dám.



      Nào biết Bảo Trân cước đá văng cửa, dùng hai tay che khuất mắt xuất ở trước mặt : “ xem em có dám hay !”



      còn biết xấu hổ ? là con phải có tự trọng!” May mắn là vệ sinh, quần áo cũng mặc chỉnh tề.



      đừng chạy, em có xấu hổ, có tự trọng.” Da mặt Bảo Trân sớm luyện dày rồi.

      đừng đuổi, tôi chạy.” Cù thiếu kéo từ trong nhà vệ sinh thối hoắc ra ngoài.



      “Nhưng em thích .” Bảo Trân giọng thầm , lớn như vậy, lần đầu tiên thích người đàn ông, có thể theo đuổi sao? Cha nữ truy nam cách tầng sa, thấy tầng sa đó dày, nhưng vẫn muốn gỡ nó ra.



      “Tôi thích , tôi thích Nhược Lan.”



      “Nhưng bình hoa kia thích , ta thích Thẩm Kỷ Lương.”



      “Nhưng Thẩm Kỷ Lương thích ấy.” Cho nên có lẽ còn có cơ hội.



      thích ấy cái gì, em có thể thay đổi.”



      thích tôi cái gì, tôi cũng có thể thay đổi.” bị làm phiền sắp điên rồi.



      bắt nạt em! muốn thế nào mới bằng lòng thích em?”



      “Tôi có khả năng thích !”



      “Chúng ta tới thảy xúc sắc, em thắng, lấy em, em thua làm phiền nữa!”

      Cù thiếu trước kia đánh bạc rất tốt, xúc sắc đùa tương đối thuận tay, liền đáp ứng, hai người vừa thảy xúc sắc, Bảo Trân thua, nhưng cam lòng, sau khi trở về có vài ngày, lại tới nữa, còn mang theo cái sàng: “Chúng ta so lại lần nữa, lần trước tính!”



      Cù thiếu chịu gặp , nhưng vẫn ba ngày hai bữa đến. Ba ngày hai bữa đều bị đuổi , rất nhiều người thầm đặt cược, cược Cù thiếu và Bảo Trân ai thỏa hiệp trước.



      Gia trưởng hai bên đều rất coi trọng việc này, Bảo Trân đồng ý, chỉ cần Cù thiếu OK là được!



      Cù thiếu bị Bảo Trân quấy rầy đến đau đầu, đối với Nhược Lan than thở: “ sắp bị ta làm phiền chết rồi, Nhược Lan em giúp được , em ra ngoài ăn cơm với cũng được, chỉ cần làm cho ta hết hy vọng đừng có lại quấn quít lấy , đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”



      vừa như vậy, nghĩ sẽ đáp ứng, xong vừa định rời , nghe được bên nhặt rau bên mở miệng: “Được.”



      “A!”



      “Tôi được.” Là giúp cũng là giúp mình, nghĩ quan hệ của chính mình và Thẩm Kỷ Lương như bây giờ, nóng lạnh, chính mình cũng biết là cái gì, mỗi lần nhìn , nhiều lắm là cùng vài câu khách sáo, có đôi khi cũng kêu cần tự mình đưa mấy thứ đồ đạc qua, trừ đó ra còn gì khác. Tình cảm như vậy, cảm thấy sợ, bọn họ đều còn trẻ nữa, đến tuổi lập gia đình rồi, nếu vẫn thờ ơ như trước, tìm người gả là được.



      Cù thiếu lập tức mặt mày hớn hở: “ phải nằm mơ chứ?!”



      tự tay véo mình cái, rất đau, xem ra là . Lập tức như đánh máu chó nhảy dựng lên, đối với Nhược Lan : “Em chờ chút, lập tức an bài nhà hàng, em thích ăn cái gì? Món Trung Quốc? Nhật Bản? Thailand? Hay là Pháp? Có đặc biệt thích nhà hang nào ?”



      Nhược Lan lắc đầu: “Chỉ là diễn trò mà thôi, cần chú ý.”



      Cù thiếu lại chạy khắp nhà thông báo tin tức này, muốn khoe khoang, tốt nhất khiến cho mọi người hâm mộ ghen ghét hận, có cảm giác thành tựu rồi, kết quả mọi người cổ vũ, Thẩm mẹ nghe xong, ai ôi!!! tiếng: “ ra là hoa tươi cũng có thể cắm bãi phân trâu.”



      Cù thiếu bị đả kích, chạy tìm Bảo Châu, Bảo Châu sau khi nghe, : “ cưới Bảo Trân tôi thiếu phần bánh kẹo cưới, Thẩm đại ca cưới Hạ tỷ tỷ, tôi cũng thiếu phần bánh kẹo cưới, được! Tôi chịu thiệt! phải lấy Bảo Trân a! Hắc hắc!”



      Cù thiếu lần nữa bị đả kích, chưa từ bỏ ý định tìm A Hổ khoe khoang, A Hổ nghe xong : “Xem ra cậu so với Tiểu Hoàng có vợ trước hi vọng khá lớn, vậy tôi phải là bị thua lỗ sao? nên nên, tôi phải tìm được đối tượng cho Tiểu Hoàng, nếu vì tiền của tôi bị thâm hụt, cậu đợ đợi Tiểu Hoàng kết hôn xong, mới kết hôn a?”



      Cù thiếu bị đả kích N+1, trong hành lang đụng phải A Thiếu, nghĩ thầm cái hũ nút này làm người ta phát bực, luôn luôn xoi mói chắc xảy ra vấn đề gì ! Vừa với , A Thiếu mặt biểu cảm xoay người rời .



      Cù thiếu hỏi : “ đâu vậy?”



      “Cậu còn có thể cướp được người, tôi cầu hôn thử xem.” chừng thành công.

      Cù thiếu rất im lặng, vòng, hơi tuyệt vọng, cẩ nhà này đều là người nào? Lại người bình thường! Muốn tìm chút sùng bái cùng hâm mộ, rất khó.



      phiền muộn tính ra cửa đặt nhà hàng, đụng phải Diệp Dung Thanh vừa vào phòng khách, trong tay Diệp Dung Thanh mang theo hộp điểm tâm, là đại phu nhân sai đưa tới, kêu người cất vào phòng bếp, lại có vội vã , hướng ghế sa lon ngồi xuống.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 205 Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi



      Cù thiếu liền hỏi : “Nhược Lan đáp ứng cùng tôi ăn cơm, rất tuyệt đúng ?”



      “Đúng. biết Nhị thiếu gia ở đâu ?” Diệp Dung Thanh , hôm nay đại phu nhân phái đến, đại phu nhân thích Vạn Bảo Châu, ước gì cướp lấy Lục Côn Sơn, có cái gì đưa tới Lục gia, bình thường đều phái .



      Cù thiếu nghĩ thầm ta rốt cục gặp người bình thường, lập tức loại suy nghĩ tuy là Tiểu Tam, nhưng cũng đáng được đồng tình: “ biết nữa! Nhược Lan chịu đáp ứng cùng tôi ăn cơm, đây quả thực như là nằm mơ, tôi cao hứng.”



      Mọi người trong Lục gia quá nguyện ý cùng chuyện, Diệp Dung Thanh thấy chịu cùng mình chuyện, liền nhiều lời vài câu: “Hoàn toàn chính xác rất vinh hạnh, nhưng có thể cho tôi biết Nhị thiếu gia ở đâu ? Tôi có đồ muốn đưa cho thiếu gia.”



      “Tôi giúp đưa cho .”



      “Tôi muốn tự mình đưa.” trắng ra là, muốn gặp Côn Sơn, lấy cớ này, chỉ sợ căn bản gặp được.



      “Tôi biết phải tìm nhà hàng nào cho tốt, Tiểu Tam là nữ, giúp chọn, nhà hang XX, và nhà hàng YY, nhà hàng nào tốt?”



      Đợi Diệp Dung Thanh vất vả giúp chọn xong, lại hỏi Côn Sơn ở đâu, Cù thiếu câu quăng qua: “Thiếu gia Hồng Kông rồi, biết sao?”



      …” Diệp Dung Thanh đứng dậy, thở phì phì muốn .

      thong thả tiễn.” là bị tình làm cho váng đầu, nhưng có nghĩa là tên ngốc, dẫn sói vào nhà.



      Côn Sơn nghe thấy tiếng chuyện từ lầu xuống, hỏi Cù thiếu: “Vừa rồi cậu chuyện với vậy?”



      “Hôm qua tôi ngủ ngon, bị mộng du thôi.” Được rồi! Lời dối như vậy rất bình thường, chính cũng tính là người bình thường.



      Côn Sơn để ý, muốn ra ngoài, bởi vì tích góp của đều quăng đảo , tại số người cùng ngành liên hợp lại, thừa dịp có tài chính, nhanh chóng mở rộng quy mô vận chuyển buôn bán đổi mới cửa hàng.



      Rất nhiều khách hàng bị cửa hàng mới hấp dẫn, mà tại có vốn lưu động để sửa cửa hàng, tìm ngân hàng vay, ngân hàng chịu cho vay, định bán cửa hàng, dùng số tiền đó đễ chống đỡ mấy cửa hàng khác.



      Hôm nay hẹn ông chủ bàn chuyện bán cửa hàng, Bảo Châu thấy muốn ra ngoài, buồn bực hỏi : “Côn Sơn định đâu?”



      cửa hàng, ở lộ XX, muốn theo ?” Dù sao hôm nay nếu có chuyện gì khác, bàn công việc xong chừng còn có thể cùng Bảo Châu ra ngoài dạo chơi.



      “Muốn!” Bảo Châu khoác tay của , cùng ra cửa.



      Lúc đến cửa hàng, ông chủ kia tới, thấy Lục Côn Sơn khách khí phen, hai người vào phòng làm việc nói chuyện, Côn Sơn thấy Bảo Châu nhàm chán, kêu cùng vào, hai người bọn họ nói chuyện, Bảo Châu an vị ở trước bàn làm việc xem hình ảnh báo.



      Ông chủ kia rất nhanh ra giá: “ vạn, cửa hàng kia vạn, tôi lập tức ký hợp đồng trả tiền như thế nào đây?”



      Côn Sơn lắc đầu dựa vào ghế sa lon, lộ ra bá khí : “Ông cho rặng Lục Côn Sơn tôi là tên ăn mày? Nhà của tôi tùy tiện lấy ra kiện đồ cổ, đều hơn cái giá này, nếu như chỉ có vạn, chúng ta cần bàn tiếp.”



      vạn xem như để cậu vào mắt rồi, tôi biết bây giờ cậu thiếu hụt tài chính, chỉ cần cậu chịu bán, tôi lập tức mua.” Nếu như phải là vì tham tiện nghi, cần gì phải mua cửa tiệm kia?



      “Theo tôi được biết, ông dùng tám vạn mua cửa hàng của ông chủ Trương.” Đều là cửa hàng bốn mặt tiền, vị trí của hàng của thua bất kỳ cửa hàng nào. vạn quả thực bằng phần.



      “Ai đấy, cũng chỉ vạn.” Ông chủ kia nói.

      “Tôi tin, thấp hơn năm vạn, tôi cân nhắc.” Côn Sơn lưu tình cảm .



      “Vậy hai vạn a! Tôi tăng thêm.”



      Côn Sơn hơi có chút do dự, bên là tiền này quá ít, bên là thiếu tiền, đồ cổ trong nhà tuy đáng giá, nhưng đều là mấy thứ Bảo Châu và rất thích, bán khả năng mua lại được, cửa hàng bán rồi còn có thể mua.



      có chút do dự nhìn ông chủ kia, qua hồi lâu, rốt cục quyết định thỏa hiệp, định mở miệng , Bảo Châu đột nhiên từ trong túi móc ra hai cây kẹo que, chính mình cây, đưa cho Côn Sơn cây: “ muốn ăn hay ?”



      “Cảm ơn, cần, em tự ăn .” Côn Sơn xong xé mở vỏ kẹo ra, đưa cho , Bảo Châu thò tay nhận lấy, cây có tiếp tốt, rớt quần áo Côn Sơn, quần áo dính chút kẹo đường, Côn Sơn cúi đầu lau, chờ lau xong muốn mở miệng, điện thoại bàn đột nhiên vang lên, Côn Sơn tiếp là Bách Lai tiên sinh gọi tới, Côn Sơn a lô tiếng: “A lô?”



      “Là tôi, đảo lần trước cậu mua, có hứng thú cùng tôi hợp tác?”



      “Hợp tác?”



      “Đúng, tôi có quen trùm dầu mỏ, tại khắp nơi tìm vùng đất thích hợp để khai phát dầu mỏ. Nếu như cậu đồng ý, tôi liên lạc với , cậu ra đất, tôi xuất tiền, ra kỹ thuật. Đảo của cậu chúng tôi trả tiền thuê, hoặc là chia phần lợi nhuận cho cậu. Cậu thấy thế nào? Tôi nghĩ trong năm năm đại khái cậu có thể lấy vốn về.” suy nghĩ lâu, cảm thấy làm súng ống đạn dược phải chuyện lâu dài, muốn đầu tư sản nghiệp có tín an toàn chút. Dầu mỏ tuy giá thành cao, nhưng lợi nhuận cũng rất cao, hơn nữa tin Lục Côn Sơn, cùng hợp tác, Bách Lai cảm thấy rất yên tâm.



      tại Côn Sơn cần tiền, nhưng đối với Bách Lai đột nhiên có hứng thú làm đầu tư, hơi bất ngời: “Như thế nào đột nhiên muốn làm dầu mỏ?”



      “Muốn làm nhiều ngành. Kỳ đây là loại hợp tác cùng nhau có lợi, mặc dù cậu có nguồn dầu mỏ, nhưng cậu có tài chính khai thác, cũng sợ khi chuyện hòn đảo có dầu mỏ được công bố, bị chính phủ lấy , hoặc là bị cường giả cướp . Nếu mình cậu và người khác hợp tác, cậu sợ cậu là người ngoài, người khác ỷ thế hiếp người, trả thù lao theo tình hình thực tế sao? Mà tôi như vậy, tôi có thể để làm người trung gian, giữa cậu và trùm dầu mỏ với tư cách cân đối, tận khả năng đảm bảo lợi ích cho cậu. Tôi có thể dùng danh dự của tôi đảm bảo, khiến cho trùm dầu mỏ đồng ý hợp tác với cậu, tin tưởng cách làm người của cậu.”



      Côn Sơn cảm giác mình bị thuyết phục : “Nghe rất tồi, nhưng ngài sợ chính phủ …”



      “Tôi cộng thêm tên trùm dầu mỏ kia, tôi nghĩ chính phủ cũng hành động thiếu suy nghĩ.” Hai người bọn họ cộng lại, thế lực khổng lồ rất dọa người.

      Côn Sơn ngẫm lại cũng thấy đúng: “Vậy ngài bàn bạc với , xác định xong tôi Mỹ. Mặt khác có thể cho tôi mượn hai vạn đôla trước được ?.”



      tại có vốn lưu động, tiền mặt đều quăng vào trong trường học võ thuật, cái này hơi lo lắng.



      “Bàn bạc xong, tôi thông báo với cậu. Hai vạn quá ít, tôi sợ nhớ được, tôi cho cậu mượn mười vạn đôla, tiền lãi cần tính.” Người Trung Quốc có câu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rất nguyện ý đưa than sưởi ấm cho Lục Côn Sơn.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 206 Kém cỏi



      “Cảm ơn.” Nhiều hơn mấy vạn gửi tiết kiệm, phần nhân tình này Lục Côn Sơn khắc vào trong tâm khảm, tương lai nếu Bách Lai cần, rất cam tâm tình nguyện trợ giúp.



      Vấn đề tài chính được giải quyết, Côn Sơn cần bán cửa hàng nữa, nhìn về phía ông chủ kia: “Cái giá ông đưa ra, tôi cảm thấy quá thấp, chúng ta lần sau có cơ lại hợp tác!”



      Ông chủ kia nghe được trong điện thoại cái gì chính phủ, dầu mỏ, Mỹ, biết khẳng định có động tác lớn. Lại nghe đến mượn tiền, nghĩ thầm Lục Côn Sơn có lẽ rất nhanh hàm ngư trở mình, lập tức nịnh bợ vô cùng dễ chuyện: “ có việc gì, hôm nào có rảnh, mời tôi ăn bữa cơm là được.”



      “Được thôi.” Côn Sơn sai người tiễn khách, lúc đóng cửa lại, thở dài hơi, thiếu chút nữa tổn thất cửa hàng, may mắn mà có kẹo que của Bảo Châu, vì cảm ơn Bảo Châu, Côn Sơn quyết định đợi có tiền, cầm ít tiền đầu tư nhà máy làm kẹo que cho Bảo Châu, để cho có thể thường xuyên ăn kẹo miễn phí.



      Chuyện Côn Sơn lại muốn gây dựng nghiệp, bị ông chủ kia vừa ra bên ngoài, lập tức truyền ra, nhưng phần lớn mọi người nửa tin nửa ngờ cùng ôm tâm tư xem náo nhiệt, cảm thấy Lục Côn Sơn quá mức tham lam, ràng trong tay có tài chính còn muốn gây dựng nghiệp, mấy việc buôn bán trong nhà sáu tháng cuối năm này bị sa sút cũng quá sức ?

      Quả thực là lòng tham đủ rắn nuốt voi, mọi người phần lớn nhìn tốt, về sau lại nghe là muốn ở nước Mỹ gây dựng nghiệp, rất nhiều người đều cảm thấy i càng đáng tin, Lục Côn Sơn người Trung Quốc, nước Mỹ gây dựng nghiệp, coi chừng mất cả chì lẫn chài.



      Tất cả mọi người trông chờ xem Lục Côn Sơn lần này từ thất bại trở nên càng thất bại như thế nào, Lục Côn Sơn rốt cục nhận được tin chính xác, mang theo Bảo Châu lên máy bay Mỹ.



      tại Côn Sơn xa hoặc cùng người khác hợp tác cỡ lớn cơ bản đều phải mang theo Bảo Châu, kinh nghiệm cho biết, mang theo Bảo Châu sợ thua thiệt chuyện gì, thời điểm thích làm ầm ĩ làm ầm ĩ a! Chỉ cần gây họa lớn, cố gắng thu thập.



      Địa điểm ở công ty lộng lẫy San Francisco, lúc Côn Sơn mang theo Bảo Châu vào.



      Rất nhiều người đều chú ý tới đôi vợ chồng Trung Quốc vẻ bên ngoài rất xuất sắc này, bởi vì vị tổng giám đống công ty dầu mỏ Đường Khắc rất lớn mạnh tự mình đứng ở cửa ra vào nghênh đón: “Ngài khỏe chứ, là Lục tiên sinh và Lục phu nhân a! Tổng giám đốc chúng tôi chờ ngài ở lầu.”



      Lúc nhìn thấy hai người trước mắt, cảm thấy hai vị này cùng **oos (ko biết là gì nữa) trong miệng khách nhân tựa hồ có chút chênh lệch, hai vị trước mắt này thoạt nhìn như hai vợ chồng trẻ tuổi giàu có rành thế , cho rằng tiếp đãi vị phú thương trung niên nghiệp phát triển nổi tiếng.



      Lục Côn Sơn gật đầu: “Làm phiền dẫn đường.”



      Đến tầng trệt, tổng giám đốc nhìn thoáng qua như Bảo Châu gặm kẹo que y hệt đứa bé, đối với Côn Sơn : “Chúng tôi chuẩn bị phòng nghĩ cho phu nhân và tùy tùng của ngài.”



      Côn Sơn vốn định mang Bảo Châu cùng vào, nhưng khách theo chủ, hơn nữa làm cho thanh thế quá lớn cũng tốt lắm, có vẻ coi ai ra gì, liền gật đầu, lễ phép chu toàn: “Làm phiền.”



      Côn Sơn vào nói chuyện, Bảo Châu cùng đám thủ hạ được an bài trong phòng nghỉ bên cạnh.



      biết có phả là mỹ nữ đối với mỹ nữ đặc biệt có cừu oán hay , thư ký xinh đẹp của tổng giám đốc vừa thấy Bảo Châu, châm chọc lấy ra mấy món điểm tâm cùng đồ ăn vặt đặt xuống bàn đối với Bảo Châu : “Lục phu nhân, những thứ này ở Trung Quốc có lẽ rất khó được ăn, đây là bánh ngọt cao cấp của nước Mỹ chúng tôi, còn có cà phê của chúng tôi là cà phê đắt tiền nhất thế giới, nếm thử.”



      Bảo Châu đường vất vả, căn bản có chú ý tới ngữ khí của có vấn đề gì, chỉ cảm thấy có qua có lại, người ta đem đồ cho ăn, cũng thể tay a?



      Còn đợi Bảo Châu mở miệng, Cù thiếu hiểu rõ Bảo Châu tự động gọi người mở rương gỗ tùy thân mang theo ra, bên trong chứa đầy đồ ăn cao cấp đặc biệt, Cù thiếu lấy ra bao lá trà và bộ đồ uống trà nghệ thuật, đối với thư ký tiểu thư kia : “ có thể chỉ cho tôi biết nước uống ở đâu , tôi pha trà, phu nhân nhà tôi quen uống trà, cà phê phân mèo khẩu vị nặng như vậy thích hợp với ấy.”



      Thư ký Tổng giám đốc vốn định Trung Quốc, nhất định biết cà phê đắt tiền nhất đời là được làm từ phân mèo, có muốn ói cũng có gì, nghĩ tới hạ nhân nhà lại biết nhìn hàng, có uống cũng biết là cái gì, lập tức mặt tím tím xanh xanh hồng hồng mảnh, giọng chỉ chỗ nước uống.

      Côn Sơn ra ngoài được quấy rầy người khác, cho nên Cù thiếu tự mình pha trà, là tận lực khiêm tốn rồi, nhưng mà khiêm tốn ở trong mắt những người khác, dĩ nhiên là loại hành vi rất phách lối.



      Thư ký Tổng giám đốc nghĩ thầm ngươi chỉ là hiểu chút cà phê, những thứ khác chưa hẳn biết, vừa định kêu Bảo Châu ăn thử điểm tâm, lại phát Bảo Châu bên ăn bánh ngọt trong mâm, bên từ trong rương móc ra đống bánh ngọt đặc biệt chiêu đãi : “Những thứ này mời ăn, đừng khách khí, đủ với tôi, còn rất nhiều.”



      Thư ký Tổng giám đốc nhìn thấy từ từ xếp đồ ăn thành núi , đột nhiên xấu hổ, tiếp nhận, phát Bảo Châu là người dễ chuyện, dần dần bắt đầu thích tùy tiện này, làm bộ làm tịch, lại phóng khoáng, cũng cao ngạo, so với mấy thương nhân lớn hay nữ quyến của quan lớn trước kia chiêu đãi, Bảo Châu rất thân thiện, bầu khí càng về sau trở nên càng thoải mái, hai quả thực muốn hoà mình.



      Mặc dù có bất đồng ngôn ngữ, nhưng phụ nữ đối với đồ ăn vặt đều thích giống nhau, mỹ thực trước mắt, tâm trạng trở nên rất tốt.



      thư ký kia nếu Bảo Châu có rảnh, muốn làm người dẫn đường cho Bảo Châu, dẫn dạo San Francisco.



      Bảo Châu gật đầu đáp ứng, mỗi lần đến địa phương mới, đều muốn dạo vòng. Côn Sơn , mang theo em, mỗi khi đến nơi mới mang theo em, sau đó dần dà, chúng ta có thể qua rất nhiều quốc gia rất nhiều thành phố, cái này đều trở thành kỷ niệm đẹp giữa chúng ta.



      Côn Sơn cùng những người kia bàn bạc xong, vị tổng giám đốc vốn muốn mời ăn cơm, kêu Côn Sơn gọi Bảo Châu, nhưng lúc mấy người đến cửa phòng khách quý, đột nhiên bị mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn, mọi người kìm lòng được đẩy cửa vào, Cù thiếu pha trà.



      người thích ăn ngon, cũng ăn đồ Quảng Đông, người Quảng Đông uống trà có đôi khi hơi chú ý nhiều thứ, ví dụ như nghệ thuật uống trà, Cù thiếu thích nghệ thuật uống trà, nhất là Thiết Quan , ly trà phải theo trình tự từ từ pha ra, cần lúc lâu.



      Lúc bọn người Côn Sơn tiến vào, Cù thiếu tiến hành nửa trình tự, chờ làm xong, mời mọi người uống.



      Trùm dầu mỏ nhìn trà thang trong tay, lại nhìn cà phê bày bàn, cảm thấy văn hóa Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm, cà phê cực kỳ đắt đỏ kia trong mắt đột nhiên lộ ra kém cỏi, khoa trương khen ngợi trà Trung Quốc uống ngon.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 207 Đại phú soái



      Côn Sơn lo có lễ gặp mặt tốt, cái này trong lòng có ý định, sau khi về nước lập tức gọi người đưa bộ đồ uống trà cùng mấy gói trà tới, đương nhiên phần của Bách Lai tiên sinh cũng thiếu được.



      Chính xong xuôi, Côn Sơn khách sạn đón ngũ phu nhân, cùng hai người phụ nữ mình nhất dạo phố.

      Từ khi Côn Sơn giới thiệu nhãn hiệu cho ngũ phu nhân xem, ngũ phu nhân nhìn thấy Bảo Châu thích gì mua, mấy thứ kia đều mắc đến dọa người, có chút đau lòng con trai, cảm thấy Côn Sơn kiếm tiền dễ dàng, thế nào có thể tiêu xài như vậy?



      Khi Bảo Châu dùng hơn 100 đồng mua hộp nhạc, ngũ phu nhân qua khuyên : “Bảo Châu! Mua nhiều đồ chơi như vậy được, con cũng chơi hết, về sau mua ít lại, Côn Sơn chỉ còn chút tiền, chi tiêu trong nhà lại lớn. Nó thương con, chính mình nỡ dùng, toàn bộ đề cho con hết, con phải học cách thương nó.”



      Bảo Châu biết Côn Sơn đáng thương như vậy, nghe ngũ phu nhân vừa , mua hộp nhạc, trong lòng ngũ phu nhân vừa thoải mái chút, nhưng chưa được bao lâu, Bảo Châu thấy trong cửa hàng có trang phục nam đẹp mắt, chỉ vào bảy tám bộ đúng số đo của Côn Sơn kêu nhân viên cửa hàng đóng gói lại.



      Ngũ phu nhân xem xét kỹ càng: “Sao mua nhiều như thế nào?”



      “Con vừa nghe mẹ , con cảm thấy Côn Sơn đáng thương, cho nên con quyết định về sau con tiêu xài như trước nữa, con muốn tiết kiệm cho Côn Sơn tiêu.” Bảo Châu rất nhanh ký chi phiếu, hôm nay Cù thiếu mang theo đống tiền mặt, Bảo Châu mang theo đống phiếu, A Long A Hổ phụ trách xách đồ, phân công ràng.



      Ngũ phu nhân rất im lặng: “Vậy cũng cần mua lần nhiều như vậy a? Cái đó hết bao nhiêu tiền?”



      Bảo Châu lắc đầu, nhớ, cho tới bây giờ đều là Cù Nhị thiếu gia bao nhiêu ký bấy nhiêu.

      Con dâu phá sản như thế, làm mẹ chồng càng xem càng thoải mái, Côn Sơn tiệm sách mua ít sách, lúc tìm tới, thấy vẻ mặt Bảo Châu mê mang, vẻ mặt ngũ phu nhân vui, kéo Cù thiếu qua bên, giọng hỏi thăm, sau đó đối với Bảo Châu lừa gạt : “Em nên tưởng thiệt, tiền của là dùng để cho em xài, năng lực tiêu tiền của em, là động lực kiếm tiền của , em tiêu tiền là giúp . cũng thiếu thứ gì, có em chiếu cố, có lúc nào mặc quần áo rách đâu?”



      Bảo Châu nghe xong có lý, lại nghĩ tới cái hộp nhạc kia: “Em muốn hộp nhạc.”



      Côn Sơn : “Kêu bọn Tiểu Cù với em, và mẹ quán nước phía trước ngồi chờ em.”



      Sau khi Bảo Châu cùng mọi người rời , Côn Sơn đưa ngũ phu nhân đến quán nước phía trước, gọi người đưa nước trái cây lên cho ngũ phu nhân, nhàn nhạt khuyên bà: “Mẹ, Bảo Châu muốn mua ít đồ, mẹ cứ mặc ấy .”



      “Nó tiêu xài quá lớn, khuyên bảo, ngày nào đó nó tiêu hết tiền của con.”



      “Tiền của con chính là tiền của ấy, có Bảo Châu có con hôm nay, con rất ràng. Tiêu hết tiêu hết, tiêu hết con kiếm lại. Hơn nữa Bảo Châu kiếm được, so với tiêu nhiều hơn.” Côn Sơn sao cả, hơn nữa cảm thấy Bảo Châu có phá sản như bà nghĩ. phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Bảo Châu cần xinh đẹp như hoa, chỉ cần vui vẻ là được. Với tư cách người chồng, ước gì đem tất cả những thứ có đều nâng đến trước mặt , chỉ cần vui vẻ, tiêu bao nhiêu tiền, Côn Sơn thấy sao cả.



      “Nó kiếm tiền?” Con bé kia suốt ngày chỉ biết chơi đùa kiếm tiền?



      Côn Sơn rất khẳng định gật đầu: “Kỷ Lương trước kia giúp ấy làm mấy đầu tư, lợi nhuận kiếm được cũng rất nhiều.”



      “Đây còn phải là cầm tiền của con đầu tư hay sao? Nó lấy tiền ở đâu?”



      ấy giúp con làm ăn, do đó giúp con tiết kiệm tiền, cùng giúp con tạo ra cơ hội buôn bán có giá trị cao. Con thấy giữa vợ chồng, nên tính toán quá ràng, tổn thương tình cảm.” có Bảo Châu buôn bán kim cương, kinh doanh hàng , càng buôn bán súng ống, thậm chí tại có lẽ vẫn chỉ là đệ tử ở phân đường Vận Thành.



      Ngũ phu nhân , như vậy Bảo Châu tựa hồ rất lợi hại, người khác cũng thường vận khí tốt, còn hiếu thuận lại vượng phu.



      dạo ngày, sáng sớm ngày thứ hai, máy bay bay thẳng tới đảo Bảo Châu mua, đảo mua lâu như vậy, cho tới bây giờ có nhìn qua, nghĩ đến ngũ phu nhân chưa từng xuất ngoại, Côn Sơn lần này là cố ý đón ngũ phu nhân từ Hồng Kông, mang theo bà, nhìn xem hòn đảo.



      Tốt xấu gì cũng là vì bà mà mua.



      Hòn đảo lớn kinh người, tuy chỉ là mảnh hoang vu, nhưng trong tương lai, hơn nửa cái đảo này được khai thác dầu mỏ, nửa khác tạm thời để lại, định lưu lại chút về sau phát triển.



      Hợp tác chính là cho thuê đất, Bách Lai tiên sinh phụ trách trả tiền thuê hàng năm cho , Côn Sơn tính toán qua, tiền thuê kia đích xác có thể làm cho trong năm năm lấy lại vốn, theo chuyên gia thăm dò , ở đảo này lượng dầu mỏ đoán chừng có thể khai thác hai mươi năm, như vậy năm năm sau kiếm được tiền lời.



      Bách Lai tiên sinh đưa cho Côn Sơn tiền thuê năm, Côn Sơn cũng thừa dịp trả lại số tiền mượn , Côn Sơn thoáng cái giàu có trở lại, có gần 200 vạn đôla rồi. Tuy còn cách lúc trước đoạn, nhưng buôn bán vững chắc bị lỗ này, 1000 vạn mua đảo kia, bây giờ nhìn lại tựa hồ so với gửi trong ngân hàng có lợi hơn nhiều, tiền lãi trong ngân hàng làm cho tiền vốn tăng lên gấp mấy lần.



      xem hết hòn đảo, ngũ phu nhân bị chấn động mạnh, quá đồ sộ rồi!



      Hòn đảo lớn như vậy, thiếu chút nữa là của bà, bất quá là con trai với nàng cũng có khác nhau, dù sao bà muốn cái gì con trai và Bảo Châu có lẽ đều thỏa mãn bà, ngày nào đó muốn lấy về, có lẽ cũng là vấn đề.



      Mọi người trở lại Trung Quốc, chuyện hợp tác của Côn Sơn ở Mỹ, rất nhanh truyền ra xôn xao, số người trước kia xem thường, hoặc hối hận, hoặc đến thăm xin lỗi.



      Mọi người tựa hồ cũng nghĩ tới, tại kinh tế Trung Quốc sa sút như vậy, Lục Côn Sơn lại đến Mỹ làm kinh doanh, còn rất vững vàng, cái đảo hoang kia, quả thực biến thành châu báu dồi dào, cư nhiên có dầu mỏ.



      Ở trong giới kinh doanh Mỹ cũng mảnh xôn xao, ai cũng nghĩ đến cái đảo đắt đỏ đó người hỏi thăm lại có thời điểm mạt rệp nghịch tập, quả thực trở thành đại phú soái giữa các đảo.



      Phía chính phủ cũng có chút buồn bực, ở đó tiến hành khai thác, chỗ dựa phía sau lại rất mạnh, muốn nhận mua cũng có khả năng, như thế nào trước kia có người phát , đảo đó lại có dầu mỏ?



      Người bên ngoài gì, Bảo Châu biết, chỉ biết là Côn Sơn mua cổ phần công ty sản xuất kẹo que cho rồi, về sau có thể ăn kẹo que miễn phí đặc biệt chỉ dành riêng cho .



      đâu cũng quên mang mấy cây đặt trong túi áo, có mấy vị phu nhân thấy ăn thú vị, tìm mua, muốn hưởng chút vận may của .

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 207 Đại phú soái



      Côn Sơn lo có lễ gặp mặt tốt, cái này trong lòng có ý định, sau khi về nước lập tức gọi người đưa bộ đồ uống trà cùng mấy gói trà tới, đương nhiên phần của Bách Lai tiên sinh cũng thiếu được.



      Chính xong xuôi, Côn Sơn khách sạn đón ngũ phu nhân, cùng hai người phụ nữ mình nhất dạo phố.

      Từ khi Côn Sơn giới thiệu nhãn hiệu cho ngũ phu nhân xem, ngũ phu nhân nhìn thấy Bảo Châu thích gì mua, mấy thứ kia đều mắc đến dọa người, có chút đau lòng con trai, cảm thấy Côn Sơn kiếm tiền dễ dàng, thế nào có thể tiêu xài như vậy?



      Khi Bảo Châu dùng hơn 100 đồng mua hộp nhạc, ngũ phu nhân qua khuyên : “Bảo Châu! Mua nhiều đồ chơi như vậy được, con cũng chơi hết, về sau mua ít lại, Côn Sơn chỉ còn chút tiền, chi tiêu trong nhà lại lớn. Nó thương con, chính mình nỡ dùng, toàn bộ đề cho con hết, con phải học cách thương nó.”



      Bảo Châu biết Côn Sơn đáng thương như vậy, nghe ngũ phu nhân vừa , mua hộp nhạc, trong lòng ngũ phu nhân vừa thoải mái chút, nhưng chưa được bao lâu, Bảo Châu thấy trong cửa hàng có trang phục nam đẹp mắt, chỉ vào bảy tám bộ đúng số đo của Côn Sơn kêu nhân viên cửa hàng đóng gói lại.



      Ngũ phu nhân xem xét kỹ càng: “Sao mua nhiều như thế nào?”



      “Con vừa nghe mẹ , con cảm thấy Côn Sơn đáng thương, cho nên con quyết định về sau con tiêu xài như trước nữa, con muốn tiết kiệm cho Côn Sơn tiêu.” Bảo Châu rất nhanh ký chi phiếu, hôm nay Cù thiếu mang theo đống tiền mặt, Bảo Châu mang theo đống phiếu, A Long A Hổ phụ trách xách đồ, phân công ràng.



      Ngũ phu nhân rất im lặng: “Vậy cũng cần mua lần nhiều như vậy a? Cái đó hết bao nhiêu tiền?”



      Bảo Châu lắc đầu, nhớ, cho tới bây giờ đều là Cù Nhị thiếu gia bao nhiêu ký bấy nhiêu.

      Con dâu phá sản như thế, làm mẹ chồng càng xem càng thoải mái, Côn Sơn tiệm sách mua ít sách, lúc tìm tới, thấy vẻ mặt Bảo Châu mê mang, vẻ mặt ngũ phu nhân vui, kéo Cù thiếu qua bên, giọng hỏi thăm, sau đó đối với Bảo Châu lừa gạt : “Em nên tưởng thiệt, tiền của là dùng để cho em xài, năng lực tiêu tiền của em, là động lực kiếm tiền của , em tiêu tiền là giúp . cũng thiếu thứ gì, có em chiếu cố, có lúc nào mặc quần áo rách đâu?”



      Bảo Châu nghe xong có lý, lại nghĩ tới cái hộp nhạc kia: “Em muốn hộp nhạc.”



      Côn Sơn : “Kêu bọn Tiểu Cù với em, và mẹ quán nước phía trước ngồi chờ em.”



      Sau khi Bảo Châu cùng mọi người rời , Côn Sơn đưa ngũ phu nhân đến quán nước phía trước, gọi người đưa nước trái cây lên cho ngũ phu nhân, nhàn nhạt khuyên bà: “Mẹ, Bảo Châu muốn mua ít đồ, mẹ cứ mặc ấy .”



      “Nó tiêu xài quá lớn, khuyên bảo, ngày nào đó nó tiêu hết tiền của con.”



      “Tiền của con chính là tiền của ấy, có Bảo Châu có con hôm nay, con rất ràng. Tiêu hết tiêu hết, tiêu hết con kiếm lại. Hơn nữa Bảo Châu kiếm được, so với tiêu nhiều hơn.” Côn Sơn sao cả, hơn nữa cảm thấy Bảo Châu có phá sản như bà nghĩ. phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Bảo Châu cần xinh đẹp như hoa, chỉ cần vui vẻ là được. Với tư cách người chồng, ước gì đem tất cả những thứ có đều nâng đến trước mặt , chỉ cần vui vẻ, tiêu bao nhiêu tiền, Côn Sơn thấy sao cả.



      “Nó kiếm tiền?” Con bé kia suốt ngày chỉ biết chơi đùa kiếm tiền?



      Côn Sơn rất khẳng định gật đầu: “Kỷ Lương trước kia giúp ấy làm mấy đầu tư, lợi nhuận kiếm được cũng rất nhiều.”



      “Đây còn phải là cầm tiền của con đầu tư hay sao? Nó lấy tiền ở đâu?”



      ấy giúp con làm ăn, do đó giúp con tiết kiệm tiền, cùng giúp con tạo ra cơ hội buôn bán có giá trị cao. Con thấy giữa vợ chồng, nên tính toán quá ràng, tổn thương tình cảm.” có Bảo Châu buôn bán kim cương, kinh doanh hàng , càng buôn bán súng ống, thậm chí tại có lẽ vẫn chỉ là đệ tử ở phân đường Vận Thành.



      Ngũ phu nhân , như vậy Bảo Châu tựa hồ rất lợi hại, người khác cũng thường vận khí tốt, còn hiếu thuận lại vượng phu.



      dạo ngày, sáng sớm ngày thứ hai, máy bay bay thẳng tới đảo Bảo Châu mua, đảo mua lâu như vậy, cho tới bây giờ có nhìn qua, nghĩ đến ngũ phu nhân chưa từng xuất ngoại, Côn Sơn lần này là cố ý đón ngũ phu nhân từ Hồng Kông, mang theo bà, nhìn xem hòn đảo.



      Tốt xấu gì cũng là vì bà mà mua.



      Hòn đảo lớn kinh người, tuy chỉ là mảnh hoang vu, nhưng trong tương lai, hơn nửa cái đảo này được khai thác dầu mỏ, nửa khác tạm thời để lại, định lưu lại chút về sau phát triển.



      Hợp tác chính là cho thuê đất, Bách Lai tiên sinh phụ trách trả tiền thuê hàng năm cho , Côn Sơn tính toán qua, tiền thuê kia đích xác có thể làm cho trong năm năm lấy lại vốn, theo chuyên gia thăm dò , ở đảo này lượng dầu mỏ đoán chừng có thể khai thác hai mươi năm, như vậy năm năm sau kiếm được tiền lời.



      Bách Lai tiên sinh đưa cho Côn Sơn tiền thuê năm, Côn Sơn cũng thừa dịp trả lại số tiền mượn , Côn Sơn thoáng cái giàu có trở lại, có gần 200 vạn đôla rồi. Tuy còn cách lúc trước đoạn, nhưng buôn bán vững chắc bị lỗ này, 1000 vạn mua đảo kia, bây giờ nhìn lại tựa hồ so với gửi trong ngân hàng có lợi hơn nhiều, tiền lãi trong ngân hàng làm cho tiền vốn tăng lên gấp mấy lần.



      xem hết hòn đảo, ngũ phu nhân bị chấn động mạnh, quá đồ sộ rồi!



      Hòn đảo lớn như vậy, thiếu chút nữa là của bà, bất quá là con trai với nàng cũng có khác nhau, dù sao bà muốn cái gì con trai và Bảo Châu có lẽ đều thỏa mãn bà, ngày nào đó muốn lấy về, có lẽ cũng là vấn đề.



      Mọi người trở lại Trung Quốc, chuyện hợp tác của Côn Sơn ở Mỹ, rất nhanh truyền ra xôn xao, số người trước kia xem thường, hoặc hối hận, hoặc đến thăm xin lỗi.



      Mọi người tựa hồ cũng nghĩ tới, tại kinh tế Trung Quốc sa sút như vậy, Lục Côn Sơn lại đến Mỹ làm kinh doanh, còn rất vững vàng, cái đảo hoang kia, quả thực biến thành châu báu dồi dào, cư nhiên có dầu mỏ.



      Ở trong giới kinh doanh Mỹ cũng mảnh xôn xao, ai cũng nghĩ đến cái đảo đắt đỏ đó người hỏi thăm lại có thời điểm mạt rệp nghịch tập, quả thực trở thành đại phú soái giữa các đảo.



      Phía chính phủ cũng có chút buồn bực, ở đó tiến hành khai thác, chỗ dựa phía sau lại rất mạnh, muốn nhận mua cũng có khả năng, như thế nào trước kia có người phát , đảo đó lại có dầu mỏ?



      Người bên ngoài gì, Bảo Châu biết, chỉ biết là Côn Sơn mua cổ phần công ty sản xuất kẹo que cho rồi, về sau có thể ăn kẹo que miễn phí đặc biệt chỉ dành riêng cho .



      đâu cũng quên mang mấy cây đặt trong túi áo, có mấy vị phu nhân thấy ăn thú vị, tìm mua, muốn hưởng chút vận may của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :