1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 199 Xoay người?



      Côn Sơn cái này cả khóc cũng có khí lực nữa, tất cả tiền gửi ngân hàng của !



      Từng khối vàng thỏi, đều biến thành hoang đảo biết tên.



      Nhưng cái này thể trách vợ, vợ là hiếu thuận, cho nên mẹ muốn đảo, mua liền mua a! Chỉ là trong lòng của đột nhiên phảng phất có lỗ thủng, cảm thấy cái lổ thủng kia ở bên trong còn có gió lạnh thổi vào, lạnh lạnh.



      Theo phú ông ngàn vạn biến thành kẻ nghèo tay trắng, hóa ra là có thể nhanh như thế!

      Côn Sơn sợ cha biết chuyện này, cho mẹ sắc mặt khó nhìn, cố ý kêu mẹ đến Quảng Châu, ngũ phu đến Quảng Châu, Bảo Châu cười ha hả ra nghênh đón, như là hiến vật quý đem tờ giấy trong tay đưa cho mẹ chồng: “Cho ẹm!”



      “Đây là cái gì?” Tiếng nước ngoài bà chữ cũng xem hiểu, chỉ cảm thấy trước mắt đen mảnh.



      “Khế đất, con mua đảo cho mẹ đây, mẹ được quá , con mua cái hơn 1000 mẫu .” Vẻ mặt Bảo Châu tươi cười nhìn bà, giống như …, mẹ mau khen con ! Mau khen con !



      Dù cho có đọc qua sách gì, ngũ phu nhân cũng biết đây nhất định là số tiền lớn, bà dần hồi phục tinh thần hỏi : “Bảo Châu! Con bỏ ra bao nhiêu tiền?”



      “1000 vạn đôla.”



      Ngũ phu nhân nghe qua đôla là cái gì, lập tức sắp bất tỉnh : “Cái gì?”



      Côn Sơn từ phía sau đỡ ngũ phu nhân ngồi xuống sa lon: “Chính là ý mặt chữ, có muốn đỡ mẹ lên nghỉ ngời chút hay , cái đảo này, bây giờ là của mẹ rồi.”



      “Vậy con còn lại bao nhiêu tiền?” Ngũ phu nhân bên được con trai đỡ lên lầu, bên cảm thấy chân như nhũn ra, sắp đứng nổi. 1000 vạn đôla đó là bao nhiêu tiền a? Đổi thành vàng có thể chất đầy cả phòng, đổi thành tiền giấy có thể chất đầy cái kho, đổi thành bánh nướng, có thể bao phủ cả Hồng Kông a?



      “48 đôla.” Côn Sơn mỉm cười, nếu như đây là thứ mẹ muốn, bà thành công rồi.

      Cái gì?” Ngũ phu nhân lại muốn té xỉu.



      Côn Sơn đem mẹ đỡ vào trong phòng ngồi xuống, ngược lại với bà: “Mẹ, có việc gì. Con còn trẻ, tiền kiếm lại, con cũng phải trở thành hai bàn tay trắng, con có các người, có Bảo Châu có cục cưng, con có tiền, nhưng con còn có nhà, còn quan hệ xã giao, xoay người là chuyện sớm muộn. Chỉ là hi vọng mẹ có thể từ nay về sau về sau, giữ lời hứa, đừng có lại hoài nghi Bảo Châu nữa. Mẹ xem ấy lần này đối với mẹ có bao nhiêu hiếu thuận?”



      Ngũ phu nhân nghe đến đó, ngữ khí có chút nghẹn ngào: “Đều tại mẹ, con muốn đem di sản cho nó cho a! Chỉ là tương lai các con sống thế nào?”



      “Con còn có nhà máy và cửa hàng, còn có thuyền cùng ít buôn bán, cũng nản trí, từ từ làm lại. Đáng lo là bắt đầu lại, mẹ đừng quá tự trách, nếu như khoản tổn thất này có thể làm cho mẹ tin tưởng Bảo Châu, con cảm thấy có cái gì tốt. Tiền tiêu tiêu a! Con trách mẹ, cha khả năng tạm thời biết, mẹ trước trốn vài ngày, đợi chuyện này qua , rồi trở lại Hồng Kông a!” Côn Sơn vì bà nghĩ kỹ.



      Côn Sơn trải qua đả kích ban đầu, lòng sớm từ chỗ cao rơi xuống chỗ thấp nhất, có lẽ còn có cái gì so với cái này tệ hơn.



      xấu là tốt, về sau còn phải sống tiếp.



      tỉnh lại, Thẩm Kỷ Lương an ủi , cậu có thể kiếm được hơn 1000 vạn, còn có lần thứ hai, thứ ba, té ngã đáng sợ, đáng sợ chính là cậu sợ hãi đứng lên. Sợ hãi trở lại điểm xuất phát, cảm thấy Thẩm Kỷ Lương rất có lý, mà bây giờ nguyện ý lần nữa bắt đầu.



      Ngũ phu nhân nghe xong cảm thấy rất cảm động, muốn cái đảo cũng dùng làm gì, giữ lấy cảm thấy trong lòng thoải mái, trả lại cho Côn Sơn: “Con cầm a! Mẹ lấy cũng vô dụng, mẹ muốn xuất ngoại. Chính con giữ lấy có lẽ còn có thể đổi ít tiền dùng.”



      Côn Sơn sợ trong lòng bà áy náy, nên cầm lấy : “Được rồi!”



      Tin tức Côn Sơn có tiền rất nhanh lan truyền mọi người đều biết, mọi người kinh ngạc cho ràng có 1000 vạn Đô-la, cũng cười nhạo người vợ đần độn như vậy, tại còn phải như trước sao?



      Vốn có người bởi vì nghèo khó muốn tự sát, nghe chuyện Côn Sơn xong, cảm thấy trong lòng cân đối lại, chết nữa, Lục Côn Sơn thảm như vậy còn sống, tại sao phải chết?



      Trong lúc nhất thời lời khó nghe truyền khắp nơi, sau khi huynh đệ trong Trí đường biết, nhao nhao gọi điện thoại an ủi, tính hình Côn Sơn coi như cũng được, chỉ là thần thái hơi có vẻ mỏi mệt, có chút dậy nổi tinh thần.



      Giống như là nằm ác mộng, sau khi tỉnh lại tiền bao nhiêu năm vất vả đều trôi theo dòng nước, đến nay còn có chút quá tin tưởng đây là .



      Côn Sơn lần này từ Thượng Hải trở về, là dẫn theo nhiệm vụ trở về, quản lý trường học.



      Huynh đệ Trí Đường đến chỗ học tập huấn luyện ngày càng nhiều, vì giấu diếm, định mở trường võ thuật , dùng để bồi dưỡng nhân tài cho Trí Đường.

      Vốn định mở ở Quảng Châu, chính mình ra tiền, bởi vì tại ngồi ở vị trí chạm tay bị bỏng như vậy, nếu như làm chút cống hiến cho nội đường, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.



      Nếu như tự móc tiền túi, có vẻ càng có thành ý.



      Nhưng bây giờ còn tiền nữa, Côn Sơn cảm thấy trường học vẫn phải xử lý, nhưng có thể làm hơi , sân bãi thuê, thuê ở vùng ngoại thành Hồng Kông rất tiện nghi, nhưng vẫn rất cần tiền, cùng Tổng đường chủ báo cáo về sau, Tổng đường chủ vốn định lấy tiền trong nội đường mở trường học cho , Côn Sơn cự tuyệt, tại có bao nhiêu người chờ xem làm trò hề, để bọn họ được như ý nguyện.



      Nghe My-an-ma bên kia gần đây phải rất thái bình, buôn bán ngọc thạch về sau có thể tốt, Côn Sơn đem ca-nô bán , đem tiền mở trường học.



      Cái đảo kia, nhìn xem khó chịu, rao bán theo giá gốc ở nước Mỹ, đồng ý mua đấy, lập tức bán, ai có thể mua cái đảo kia?



      Lục Côn Sơn ở trong nước ngoài nước, tại thành chủ đề đàm luận cho người khác chê cười.



      Mộc Thường Khoan nghe muốn mở võ đường, tìm mấy tên thủ hạ trường học của làm huấn luyện viên, muốn quân hóa quản lý, Bách Lai tiên sinh nghe về sau, để tỏ lòng áy náy chuyện mua đảo, cũng phái mấy người chuyên nghiệp đến hỗ trợ,

      Trường võ của Côn Sơn cứ như vậy mở lên, buôn bán bất ổn thịnh vượng, cũng đủ gom góp sống.



      Đại phu nhân nghe về sau, rất là cao hứng, gặp người kể chuyện Bảo Châu tiêu sạch tiền, giống như sợ người nào biết.



      Lục lão gia rất tức giận, nhưng tức cũng có biện pháp, thời gian vẫn phải tiếp tục qua, tức hai tuần lễ tức giận nữa. Gọi người kêu ngũ phu nhân về.



      Gần đây người đến tìm Bảo Châu chơi biết vì sao ít , Côn Sơn bận rộn cũng rất ít về nhà, Bảo Châu nhàm chán cả ngày cùng Tiểu Hoàng chơi, mang theo Tiểu Hoàng dạo đường cái, hoặc là ngâm suối nước nóng.



      Côn Sơn sắp buồn chết rồi, Bảo Châu cũng sắp rãnh rỗi chết mất.



      Bảo Châu nhàm chán, ở trong nhà lăn qua lăn lại, lấy ra phong thư lúc cùng đảo chủ dùng cơm, vụng trộm kín đáo dưới bàn đưa cho , bởi vì là tiếng , xem hiểu, cho nên mang về.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 200 Thân cận yến



      Vừa lúc có thể hỏi Côn Sơn, lúc Côn Sơn buồn tóc đều sắp bị chính mình túm lại nắm, Bảo Châu đẩy cửa vào : “Côn Sơn, xem cái này.”



      “Đây là cái gì?” Côn Sơn cúi đầu xem xét, sau đó rất nhanh mang theo biểu cảm thể tin ngẩng đầu lên: “Cái này ở đâu ra?”



      “Người bán đảo cho em.” quên đưa cho Côn Sơn xem.



      tờ giấy , nhà tiên tri cho biết ở đảo có lượng dầu mỏ lớn, nhưng vì có năng lực khai thác, hơn nữa cũng sợ truyền tin ra, bị người đoạt hoặc bị chính phủ thu mua với giá thấp, cho nên giấu diếm . tại đem bí mật này cho đảo chủ mới, hi vọng đảo chủ mới được phát tài.



      Côn Sơn lập tức gọi điện cho Bách Lai tiên sinh, nhờ hỗ trợ mời vị chuyên gia thăm dò dầu mỏ đến.



      Rất nhanh bên kia truyền đến kết quả thăm dò, kết quả cho thấy đảo kia rất có thể có lượng dầu mỏ lớn, đoán chừng có thể khai thác hơn vài chục năm, có giá trị cực lớn lên tới hàng tỉ đồng.



      Côn Sơn nghe xong xóa sạch tâm trạng vui, lập tức gọi người đem tin rao bán hòn đảo kia tháo xuống, trước để ở bên, đợi có cơ hội tốt lại xử lý.



      Ít nhất phải địa phương đáng đồng rồi, tâm trạng cũng lập tức tốt hơn nhiều, Bảo Châu thấy vui vẻ cũng vui vẻ theo: “Côn Sơn cười cái gì?”



      cao hứng.” Tiền có trôi theo dòng nước là tốt rồi.



      Bảo Nguyệt và Bảo Trân dần dần đều đến tuổi kết hôn, trong lòng Vạn Phú Quý có chút sốt ruột, hai này cũng gấp a!



      Nếu gả qua vài năm nữa lỡ , con của Bảo Châu đều có thể đánh đá người khác.

      Vạn Phú Quý để cho hai đứa con gặp mặt mấy người, đều có kết quả, sốt ruột hỏi Bảo Châu: “Bảo Châu a! Con hai em con, như thế nào mới có thể gả ra ngoài?”



      “Gặp mặt.” Giống như là vầ Côn Sơn trước kia gặp mặt vậy.



      “Thế nhưng bọn nó gặp mấy người, có người nào thích hợp.”



      “Gặp nhiều lần.” Bảo Châu nghĩ rất đơn giản.



      Vạn Phú Quý nghe xong, lập tức nghĩ ra ý kiến hay: “Sao cha nghĩ tới, qua vài ngày trong nhà tổ chức bữa tiệc, mời toàn bộ thanh niên tài tuấn trong thành Quảng Châu đến tham dự, xem hai đứa nó có hợp ý ai . Đến lúc đó con trở lại giúp hai em con tham khảo chút.”



      “Dạ!” Bảo Châu thích nhất về nhà ăn chực, mỗi lần quên mang theo Tiểu Hoàng, có đôi khi quên dẫn Côn Sơn, nhưng quên Tiểu Hoàng. Côn Sơn vì thế thường xuyên ghen, quay đầu lại vừa nghe Bảo Châu muốn dẫn Tiểu Hoàng về nhà mẹ đẻ tham gia yến tiệc, lập tức như kẹo da trâu biểu thị cũng muốn .



      Tiểu nương người ta tuyển đối tượng, ngươi người đàn ông kết hôn làm gì?



      Nhưng bất đắc dĩ Côn Sơn muốn theo, chỉ bởi vì Tiểu Hoàng muốn , nghe thanh niên tài tuấn đều , lo lắng tên nào đó biết tình hình, vạn nhất vừa ý Bảo Châu, lại thêm tình địch, cho nên rất có cốt khí muốn theo.

      Bảo Châu : “Gần đây phải rất bận sao?”



      “Ngày đó rãnh.”



      “Vậy có thể rãnh thêm ngày được .”



      “Làm gì?”



      “Em muốn ăn màn thầu làm.” Trước kia lúc ở quê nhà, Côn Sơn có đôi khi nhàn rỗi, đích thân làm màn thầu cho ăn. Về sau càng ngày càng bận rộn, cũng rất ít làm màn thầu cho ăn nữa. Thẩm mẹ hiểu, đều là màn thầu, mua từ bên ngoài, người khác làm mùi vị cũng giống của Côn Sơn làm, nhưng Bảo Châu lại Côn Sơn làm màn thầu giống người khác, thích ăn nhất màn thầu làm.



      Côn Sơn đột nhiên cảm thấy chua xót, bao lâu có làm đồ ăn cho vợ mình rồi, lời đáp ứng: “ làm màn thầu cho em, em làm bánh vừng và rau ngâm cho , em muốn ăn cái gì, về sau cho biết, làm cho em.”



      “Em chỉ muốn ăn màn thầu.” Bảo Châu có hy vọng nói.



      Côn Sơn cảm thấy buồn cười: “Em nha!”



      ràng tại chính là tổ yến, muốn ăn cũng dễ như trở bàn tay, nhưng Bảo Châu cũng có đối với mấy thứ trân quý kia lưu luyến quá nhiều, đồ ăn bình thường dường như làm cảm thấy càng an tâm, cũng càng thích.



      Lúc ở nông thôn, ăn rau dại, bắp mà lớn lên, cho tới bây giờ ăn quen, thịt cá, ở trong mắt có lẽ bằng rau dại màn thầu.



      như thế, lại làm cho Côn Sơn cảm thấy rất cảm động, có các đồ ăn ngon tinh xảo đặt ở trước mặt, còn có thể nghĩ đến màn thầu bình thường lúc trước làm, sao dám động được, Côn Sơn xong mặc áo khoác vào ra ngoài.



      “Côn Sơn, đâu?” Giờ muộn.



      làm màn thầu cho em, chờ sáng mai em thức dậy, có thể ăn màn thầu làm rồi.” Bây giờ rất muộn, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng sáng mai Bảo Châu thỏa mãn gặm màn thầu, cảm thấy rất đáng.



      Bảo Châu nghe muốn làm màn thầu, mặc y phục muốn đứng lên, theo tham gia náo nhiệt: “Em muốn .”



      “Em làm gì?”



      “Làm phiền.” Bảo Châu cuốn ba tất lưỡi mà , đáp vô cùng nhanh.



      “Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn ngủ. làm xong màn thầu trở lại, đợi sáng mai hấp lại là có thể ăn.” Côn Sơn qua, đỡ nằm xuống, đắp chăn xong, mới xuống lầu.



      Côn Sơn làm nồi lớn, tính Bảo Châu trẻ con, cái này cả ngày, buổi sáng ăn màn thầu, giữa trưa ăn màn thầu, buổi tối cũng ăn màn thầu, bởi vì ăn cho đủ, càng bởi vì muốn ăn tất cả màn thầu Côn Sơn làm, để qua ngày hôm sau, màn thầu bị hỏng.



      Buổi tối lúc Côn Sơn về, Bảo Châu ăn tới bụng phình ra, thoải mái tựa ở ghế sa lon, Côn Sơn thấy ăn no như vậy hỏi: “Buổi tối ăn gì ngon à?”



      “Màn thầu nướng.”



      Côn Sơn có chút im lặng, màn thầu cũ sao ăn được: “Vậy buổi trưa ăn cái gì?”



      “Màn thầu chiên.” Màn thầu Côn Sơn làm, vô luận là nướng hay chiên đều vô cùng ngon.



      Côn Sơn hỏi buổi sáng, bởi vì buổi sáng tự mình hấp màn thầu, có chút đau lòng hôm nay vợ chỉ ăn toàn màn thầu, lôi kéo tản bộ với ăn, tiêu hóa chút, tối nay mua bữa tối ngon cho em.”



      Bảo Châu : “ cần, ăn khuya em nghĩ kỹ, em muốn ăn màn thầu ngâm rượu rum, Thẩm mẹ cho thêm mấy trái táo đỏ và cẩu kỷ tử, nhất định ăn rất ngon.”

      (cẩu kỳ tử: loại thuốc đông y, có thể tìm hiểu thêm ở đây)

      Côn Sơn nhìn thấy Bảo Châu sắp thành cái màn thầu : “Nếu như sáng ngày mai nấu mì cho em, bữa khuya nghe ai?”



      “Nghe .” Bảo Châu mắt lấp lánh nhìn qua , tranh thủ thời gian đổi giọng, Côn Sơn lực tay tốt, sợi mì làm ra, rất có lực đạo.



      Côn Sơn hài lòng, mang ra ngoài tản bộ vòng, sau khi trở về rất muộn, Côn Sơn kêu người làm chè trôi nước và ít điểm tâm bồi bổ cho Bảo Châu, nhìn ăn từng miếng xong, mới cảm thấy mỹ mãn lôi kéo tiểu nha đầu lên lầu xem hai đứa .



      Vạn gia muốn tổ chức yến tiệc, Vạn Phú Quý nhớ tới bây giờ mình thường xuyên cùng mấy nhân sĩ qua lại trao đổi văn chương, thưởng thức tranh chữ, mời tất cả thanh niên tài thuấn trong thành đến.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 201 Vẻ mặt nghiêm túc tiểu bảo bảo



      Bảo Châu về nhà giúp hai đứa em xem xét, thời điểm vào cửa, đó là bộ phong cảnh đẹp a!



      Có mấy người biết tình hình muốn đến gần, Côn Sơn từ ngoài cửa tới, tay ôm đứa bé mập mạp, hướng Bảo Châu hô: “Vợ à, em chờ với!”



      Mấy người đàn ông nhìn Bảo Châu lập tức thất vọng bỏ , Côn Sơn rất đắc ý, nghênh ngang ôm hai đứa con tới trước mặt Vạn Phú Quý: “Cha, con thấy hôm nay náo nhiệt, nên mang theo hai đứa đến.”



      Vạn Phú Quý nhìn thấy hai đứa cháu lập tức mặt mày hớn hở, tiếp lấy đứa, cười ha hả ôm vào trong ngực: “Tiếu Tiếu, ông ngoại ôm cái!”



      tại đứa nửa tuổi ngũ quan , Tiếu Tiếu người cũng như tên, thích cười giống Bảo Châu, mặt mày cong cong làm người ta ưa thích, y y nha nha ở trong ngực Vạn Phú Quý vung vẩy bàn tay bé.



      Kiều Kiều là bé ngoan, giống cha nó cà lơ phất phơ, cũng giống chị , biết vì sao, từ giống ông cụ non, vẻ mặt nghiêm túc, may mắn cùng em lớn lên rất giống, ngũ quan cũng chênh lệch.

      Khuôn mặt nhắn đáng như vậy, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc, càng làm cho người ta buồn cười, vẻ mặt Côn Sơn hưởng thụ ôm con trai, ánh mắt sủng nịch dường như hận thể, đem tất cả thứ mình có đều cho nó, mặc dù nó vẫn còn trong tã lót.



      Côn Sơn vuốt ve hưởng thụ, Kiều Kiều đột nhiên há miệng, ah ô tiếng bắt đầu khóc.



      Côn Sơn rất có kinh nghiệm nghĩ, có lẽ đứa tè dầm, vừa tính kiểm tra, chỉ thấy cách đó xa, người đàn ông khác vội vã cầm tã hướng bên này chạy tới, sốt ruột hỏi Côn Sơn: “Có phải Kiều Kiều tè ra quần hay ? May mà tôi mang theo tã trong người.”



      Côn Sơn rất tự nhiên tiếp nhận tã, thay tả cho cục cưng, những người khác tắc vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông kia.



      Cho dù cảm thấy có gì, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy, người kia cũng khỏi cảm thấy có chút bực bội, từ bên cạnh mọi người hô: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai đẹp trai như tôi sao?”



      “Chưa từng thấy qua, là Tiểu Cù Từ à? biết, còn tưởng là vú em của hai đứa .” Bảo Trân mặc váy dài, chậc chậc . đại thiếu gia, làm người hầu cho Vạn Bảo Châu cái con bé quê mùa kia, là tự hủy giá trị con người, trong lòng thầm nghĩ xem thường người đàn ông này.

      Đúng vậy, người đàn ông này phải ai khác chính là Cù thiếu, mỗi ngày Cù thiếu theo bên cạnh Bảo Châu, chiếu cố hai đứa sớm thuần thục.



      Trước kia Cù thiếu sống an nhàn sung sướng quen, ngoại trừ phục tùng Bảo Châu, còn có thể phục tùng ai?



      Bị trước mắt như vậy, nổi cáu: “Tiểu Cù Từ có thể gọi sao? t ôi như vú em, đáng tiếc cả vú em cũng giống.”



      “Tôi tuổi trẻ đương nhiên giống.” Bảo Trân đắc ý.



      liên quan tuổi tác, mà liên quan tới dáng người.” Nửa câu sau Cù thiếu chậm lại, nhưng vô cùng ràng.



      Lúc Bảo Trân hiểu được, tức giận giày cao gót hướng phía giầy Cù thiếu giẫm qua: “Lưu manh!”



      “Sân bay.”



      phải là đàn ông!” Bảo Trân tranh cãi mặt đỏ rần, cho tới bây giờ có người như vậy, quá lễ phép rồi.



      xác định là phụ nữ?” Chỉ cần đối thủ phải Bảo Châu, Cù thiếu tự nhận được xem như cao thủ tranh cãi.



      “Miệng thúi như vậy, đời này kiếm được vợ mới lạ! Khó trách tại còn độc thân.” Bảo Trân tiếp tục đâm thọc.

      “Tính tình xấu như vậy, mới gả ra, định làm già cả đời à? Đáng tiếc phải đồ cổ, phải càng già càng đáng giá.” Cù thiếu miệng độc vô cùng.



      “Tôi làm già, chờ xem, nhất định tôi gả ra ngoài.”



      “Tôi cũng nhất định lấy vợ, đến lúc đó tôi mời uống rượu mừng. Chỉ là xác định có thể gả ra ngoài?” Cù thiếu ngây thơ nói.



      “Có thể.” Bên cạnh có thanh giòn giã khẳng định .



      Cù thiếu và Bảo Trân đồng thời nhìn về phía thanh, là Bảo Châu.



      Bảo Trân gần đây xem thường Bảo Châu, nhưng thấy Bảo Châu bênh vực mình, cảm thấy hôm nay thuận mắt hơn nhiều: “Bảo Châu chị hôm nay xem như được câu có ích, lời này tôi thích nghe!”



      “Bảo Trân em gả cho a!” Câu thứ hai của Bảo Châu làm Bảo Trân lập tức hét lên tiếng; “Cái gì, chị kêu tôi gả cho ta?”



      “Đúng vậy! Như vậy tôi có thể ăn cùng lúc hai phần bánh kẹo cưới rồi.” Bảo Châu cảm thấy tốt a!



      “Bảo Châu chị điên rồi, tôi muốn chuyện với chị nữa!” Bảo Trân tức giận quay đầu để ý tới Bảo Châu.

      Cù thiếu cũng : “Thiếu phu nhân, việc này có khả năng.”



      “Như thế nào có khả năng, tôi cảm thấy rất tốt. Như vậy, nhà của hai chúng ta thân càng thêm thân. Đề nghị này của Bảo Châu tệ, tôi hỏi ý kiến của người nhà cậu.” Côn Sơn đem con bên đưa cho Bảo Châu bên trêu chọc , ra cái này cũng rất tốt. Tiểu Cù là bạn Bảo Châu, có đôi khi lo lắng sau khi Tiểu Cù kết hôn, rời khỏi Lục gia, đến lúc đó Bảo Châu có thể cùng người bạn này trở nên lạnh nhạt. Nếu như Tiểu Cù cưới em Bảo Châu, về sau đoán chừng thân thiết hơn. Vả lại hai nhà coi như là môn đăng hộ đối, có lẽ hai bên gia trường đều hài lòng. Chỉ là thành hay thành, còn phải xem ý của hai người bọn họ, bây giờ là thời đại mới, đề xướng tự do đương.



      “Thiếu gia ngàn vạn lần đừng , tôi cũng muốn giống ngài đâu.” Cả ngày bị vợ trông coi, bị vợ sai khiến, cái loại cảm giác này quá tốt.



      “Tôi làm sao?” Côn Sơn híp mắt.



      “Ngài rất tốt, rất thương vợ. Nhưng tôi cần mặt mũi, với tôi mà đàn ông phải có tôn nghiêm.” Cù thiếu giả vờ cười, nghĩ thầm ngươi là thê nô, ta mới cưới con Vạn gia.



      “Thê nô sao, nếu tôi đem Nhược Lan gả cho cậu sao?” Côn Sơn thản nhiên .



      ?”



      Côn Sơn : “Xem biểu của cậu.”

      Cù thiếu lập tức sửa lời: “Tôn nghiêm cái gì đều là mây bay, tôn nghiêm đáng ngưỡng mộ, mặt mũi giá rất cao, nếu vì tình , cả hai đều có thể vứt bỏ. Thiếu gia, hài lòng chưa?”



      Côn Sơn rất hài lòng, cho nên khẽ thở dài cái : “Hài lòng. Nhưng hôn nhân của Tích Nhược Lan tôi thể làm chủ, tôi cũng phải cha mẹ ấy, làm chủ được.”



      Cù thiếu rất tức giận, uổng công khổ cực cả buổi: “Thiếu gia, đùa giỡn tôi sao?”



      Hôm nay tâm trạng Côn Sơn tệ, lắc đầu: “Tôi phải đùa giỡn, tôi là trêu chọc cậu.”



      “Có gì khác nhau sao?”



      “Chữ đùa giỡn khoa tay múa chân tương đối nhiều.” Côn Sơn xong lôi kéo Bảo Châu ra.



      Cù thiếu đáng thương nhìn ở đây cả trai lẫn nhiều như vậy, nghĩ đến vợ của mình lúc nào mới xuất a?



      Bọn người A Hổ đều lập gia đình, ngay cả A Thiếu cái hũ nút kia làm người ta phát bực cũng có thanh mai trúc mã, vậy mà vì cái gì Cù thiếu tuấn tú lịch , đến nay vẫn độc thân?



      A Long, A Hổ hai tên gia hỏa kia thậm chí đặt cược, cược xem Cù thiếu và Tiểu Hoàng, ai cưới vợ trước.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 202 Khinh người quá đáng

      Khinh người quá đáng rồi!

      Sao so với động vật quý hiếm càng có vợ muộn hơn?

      Kỳ có người lựa chọn làm vợ, là Hạ Nhược Lan a!

      Thế nhưng có người , ngươi còn bằng Tiểu Hoàng, Nhược Lan nương thích ngươi sao?

      Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, con người ta ưa thích chính là Thẩm Kỷ Lương người đàn ông có năng lực giỏi giang.

      Hạ Nhược Lan thích Thẩm Kỷ Lương, cơ hồ là bí mật công khai Lục gia, mà thích Hạ Nhược Lan mọi người cũng đều biết.

      Nhưng Thẩm Kỷ Lương thích Hạ Nhược Lan, tất cả mọi người đều nhìn thấy, hai người kia hoặc là thống thống khoái khoái cùng chỗ, nếu cùng chỗ, ở bên cạnh nhìn xem cũng sốt ruột.

      Gấp gáp như vậy phải biện pháp, Cù thiếu hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân, tôi thích Nhược Lan, như thế nào ấy mới có thể gả cho tôi.”

      “Chị ấy gả cho .” Bảo Châu rất khẳng định.

      “Vì sao?”

      biết.” Giác quan thứ sáu cho biết.

      “Vì sao biết.”

      “Chị ấy muốn gả cho Thẩm đại ca a!” Côn Sơn , cố gắng tác hợp hai người kia, bình thường Lục gia có cái gì muốn đưa cho Thẩm Kỷ Lương, đều kêu Hạ Nhược Lan .

      “Tại sao là phải tôi? nặng bên này bên kia, tôi so với kém hơn sao?” thấy hài lòng về mình.

      Bảo Châu gật đầu: “Ừm.”

      “Thiếu phu nhân, có thể đừng thành như vậy được ?” Cù thiếu có xúc động hộc máu, cho dù hăn tốt .

      “Tôi thành chút, cho là à.” Bảo Châu cắn kẹo que, mồm miệng .

      Cù thiếu lập tức buồn bực : “Thiếu phu nhân, tôi có đôi khi suy nghĩ, là khờ hay là giả ngốc.”

      Bảo Châu lườm cái, tính trẻ con : “ mới ngốc, tôi so với thông minh hơn.”

      Cù thiếu trêu chọc : “Vậy ai thông minh hơn ?”

      “Tiểu Hoàng, Côn Sơn, A Long, A Hổ, A Thiếu…” Bảo Châu đếm đầu ngón tay, đếm a đếm, đôi tay đếm hết.

      Cù thiếu buồn bực : “Vậy tôi thông minh hơn ai?”

      “Bảo Trân.”

      Cù thiếu lúc này vui vẻ: “ tinh mắt a! tệ tệ!”

      “Cho nên hai người kết hôn a!” Bảo Châu nhớ tới hai phần bánh kẹo cưới kia.

      Cù thiếu tuyệt vọng, nguyên lai vẫn là vì việc này: “Nếu tôi cùng ta kết hôn, vậy tôi với ta ai thông minh hơn?.”

      “Vẫn là .”

      “Đợi chút, Thiếu phu nhân tôi rất tò mò tiêu chuẩn phán đoán thông minh của là gì?”

      “Lượng cơm ăn.” Bảo Châu đáp vô cùng nhanh.

      Cù thiếu rất im lặng: “Lượng cơm ăn và thông minh tại sao có thể có quan hệ.”

      “Ông nội , ăn nhiều thông minh.” Khi còn bé ông nội như vậy, ông nội Bảo Châu ăn nhiều chút, ăn nhiều mới trở nên thông minh.

      “Ông nội của còn ăn nhiều mới cao lớn.” Cù thiếu suy đoán nói.

      Mắt Bảo Châu lại lấp lánh nhìn về phía : “Làm sao biết?”

      “Dùng chân nghĩ cũng biết a!” Người già dụ dỗ con nít ăn cơm, lại phải là vài câu kia sao? Cái gì con ăn cơm có thể lớn, có thể thông minh xinh đẹp.

      “Ý nghĩ của thúi sao?” Chân Tiểu Cù Từ rất thối a?

      “Rửa thúi nữa.” vô ý thức hồi đáp.

      “Nghĩ cách cũng có thể giặt rửa sao?”

      “Xem như tôi chưa , ảo giác, tất cả đều là ảo giác, tôi dạo trong hoa viên đây.” Cù thiếu lập tức muốn cùng chuyện, quá tổn hao chỉ số thông minh của người ta, lại chuyện với Bảo Châu, sợ chỉ số thông minh biến thành số , thừa cơ chuồn .

      Bảo Châu đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, ngẩng đầu nhìn thấy Bảo Nguyệt, đem Kiều Kiều nhét vào trong lòng Bảo Nguyệt: “Bảo Nguyệt em ôm Kiều Kiều, chị vệ sinh lát.”

      Bảo Nguyệt thích con nít, đặc biệt thích loại em bé rất còn bú sữa, hở khóc, tè ra quần, nhưng Bảo Châu đem Kiều Kiều đưa cho rồi bỏ chạy, ném cũng được ôm ngại bẩn, thấy người hầu đối với vẫy tay: “Bế đứa này cho tôi.”

      Nếu là lão bộc trong nhà nhất định cẩn thận từng li từng tí mang đứa giao cho Vạn Phú Quý hoặc là mấy bà lớn trong nhà, nhưng người nọ chỉ là người tạm thời đến hỗ trợ, đừng đứa , cả Bảo Nguyệt cũng nhận ra, nhận đứa cũng biết nên đưa cho ai, thấy Bảo Nguyệt hung dữ như vậy cũng dám hỏi, bên phải làm việc bận rộn, liền rất có trách nhiệm đem Kiều Kiều đặt cái bàn dài, nghĩ thầm đợi tí nữa cha mẹ đứa thấy được, có lẽ ôm nó xuống.

      Bởi vì là chủ đề trao đổi văn học, tự nhiên là thể thiếu tác phẩm thư pháp, Vạn lão gia định đợi tí nữa bộc lộ tài năng, cho nên còn đặc biệt gọi người chuẩn bị giấy và bút mực. Bảo Nguyệt và Bảo Trân vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đám thanh niên tài tuấn, cũng gọi người đưa bản vẽ ra, chữ Bảo Trân miễn cưỡng có thể xem, Bảo Nguyệt ghi tốt, đặc biệt dùng tiền mời người viết tấm, đều đặt lên bàn.

      Kiều Kiều nhàn rỗi nhàm chán, bò bàn, bò tới cái đĩa mực tàu trước mặt, muốn bò qua, bàn tay duỗi ra trong đĩa khiến cho dính đầy mực tàu.

      Kiều Kiều hiểu mực tàu là cái gì, nó chỉ dựa theo hứng thú của mình bò tới phía trước, kết quả làm cho cả người đều là mực tàu.

      Đằng trước có tờ giấy, Kiều Kiều bò bò tới, biết nghĩ cái gì, dùng bàn tay bé dính đầy mực ở phía cọ qua cọ lại, qua hồi lâu giống như cảm thấy thú vị nữa, Kiều Kiều bò .

      Đúng lúc này bị Cù thiếu nhìn thấy được, Cù thiếu thấy cả người Kiều Kiều dính đầy mực tàu, giơ tay ôm lấy nó: “Tiểu thiếu gia của tôi, mực tàu có cái gì thú vị đâu, chú bế con lên lầu thay quần áo.”

      Kiều Kiều nhìn thấy người quen, y y nha nha ở trong lòng ngực của giật giật.

      Cù thiếu tiếng với Côn Sơn , sau đó đem Kiều Kiều bế lên lầu.

      Rất nhanh buổi trình diễn hôm nay bắt đầu, Vạn lão gia mời các vị tới trước bàn, muốn ở trước mặt mọi người biểu diễn mấy chữ thư pháp ông mới từ thân gia học được, lớn tuổi, làm cả đời nhà giàu mới nổi, già rồi cũng muốn học văn vẻ. Vừa định viết chữ, phát tờ giấy trắng ông sớm chuẩn bị tốt thấy đâu, bên gọi người lấy, bên hướng mọi người : “Trước xem hai đứa con tôi viết a! Hôm nay tụi nó cũng đã viết bộ chữ, muốn cho mọi người thưởng thức. Bảo Nguyệt! Con đem chữ viết của con ra cho mọi người nhìn.”

      Bảo Nguyệt thấy bàn có hai bộ chữ, biết bộ nào là của mình, vừa định cầm lên xem, Bảo Trân : “Chị, đó là của em.”

      Bảo Nguyệt cười : “Chị biết là của em, chỉ muốn nhìn xem mà thôi.”

      Lập tức cầm lấy tờ giấy bên cạnh, ở trước mặt của mọi người, vừa mở ra, sau đó trợn tròn mắt, “Chữ” viết bên vô cùng qua loa, nhìn ra viết cái gì, bên cạnh có người : “Nhị tiểu thư đây là viết cái gì?”

      Bảo Nguyệt bên trong lòng chửi bới người giúp viết, làm gì viết ẩu như vậy, bên mỉm cười: “Tôi tự nghĩ ra loại chữ thảo mới.”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 203 Hai mắt tỏa sáng

      “Vậy có thể đọc cho mọi người nghe được ?”

      Bảo Nguyệt nghĩ thầm may mà mình có chuẩn bị trước bị kêu đọc, há miệng ngay: “Tôi ghi chính là

      《 Thủy Điệu Ca Đầu 》, trăng sáng có khi nào? Nâng chén hỏi trời xanh. biết thiên cung…”

      đợi đọc xong, dưới đài có người mở miệng: “ đúng! Số lượng từ đúng, 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》 có chín mươi lăm chữ, phía này chỉ có bảy mươi ba chữ.”

      có khả năng!” Bảo Nguyệt kêu lên.

      , tôi còn chưa tính dấu chấm câu.” Vị kia trung thực hồi đáp.

      nhất định là nhìn lầm rồi!” Trán Bảo Nguyệt nhanh chóng toát mồ hôi, điều này sao có thể?

      Nhưng rất nhanh những người khác cũng đếm ra, hoàn toàn chính xác đúng!

      Bảo Nguyệt tức giận đá cái, mắc cỡ chết người, lại đột nhiên đá chúng thứ gì, tựa hồ là quyển trục, quyển trục kia bị đá lăn dưới đáy bàn, có người nhặt lên mở ra xem, nhìn thấy phía đúng là《 Thủy Điệu Ca Đầu 》.

      Người sáng suốt xem xét cũng biết là chuyện gì xảy ra, tam phu nhân tiếp nhận quyển trục hỏi Bảo Nguyệt: “Đây là cuốn con muốn tìm à?”

      Tác giả như thế nào lại cầm sai quyển trục của mình, nhận lầm chữ chỉ có khả năng, hai cái quyển trục phải do viết, tất cả mọi người đều biết chuyện, ngầm hiểu lẫn nhau nhìn xem , Bảo Nguyệt cảm giác mình quá mất mặt, nhìn vòng về sau, hỏi nhân viên phục vụ: “Cậu có thấy ai đổi chữ của tôi ?”

      Nhân viên phục vụ lắc đầu lúc này Cù thiếu bế Kiều Kiều từ lầu xuống, sau lưng áo sơ mi của có nét mực lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cái “Chữ” kia cùng cái “Chữ” làm Bảo Nguyệt mất mặt có sai biệt.

      Bảo Nguyệt thấy lập tức tiến lên: “Chữ sau lưng từ đâu mà có?”

      “Chữ? Đâu có chữ?” Cù thiếu đưa thay sờ sờ sau lưng, sau đó thoải mái cười cười: “Đó là Kiều Kiều vừa rồi bị dính mực, cũng biết là ai trông giữ Kiều Kiều, như thế nào đem đứa đặt ở mặt bàn, làm cả người đầy mực.”

      Bảo Nguyệt nghe vậy cũng hỏi mọi người ở đây: “Là ai đem nó đặt bàn?”

      nhân viên phục vụ yếu ớt giơ tay lên : “Là kêu tôi ôm nó , nhưng tôi biết phải đưa cho ai, cho nên đặt lên bàn.”

      Vạn Phú Quý nghĩ chuyện này bất quá là chuyện ô long, cái đó là do Bảo Nguyệt gieo gió gặt bão, có chút mất hứng đối với Bảo Nguyệt : “Con lui ra ! Bảo Trân trình bày chữ viết của con .”

      Bảo Trân biểu ra qua , Vạn Phú Quý viết chữ.

      Bảo Nguyệt quay đầu nhìn về phía tiểu cừu nhân Kiều Kiều, thấy Cù thiếu nhìn mỹ nữ nào đó, lập tức tiến lên dịu dàng cười cười: “Mới vừa rồi là ngoài ý muốn, lo việc của ! Kiều Kiều để tôi bế.”

      Cù hiếm thấy mỹ nhân trước mắt, lại nghĩ Bảo Nguyệt là dì Kiều Kiều, chắc có lẽ có vấn đề, đem Kiều Kiều giao cho : “Bế cho tốt.”

      Bảo Nguyệt cười tiếp nhận đứa , đợi Cù thiếu có chủ ý, đến trong góc, thò tay véo Kiều Kiều: “Ai kêu mày trêu cợt tao, tao đối phó được mẹ mày thôi, chẳng lẽ tao còn đối phó được, đứa nít ranh như mày sao?”

      Thế nhưng quá sớm, bởi vì sau phút đợi tay của véo mặt Kiều Kiều, nước tiểu đồng tử chính tông rơi vãi bộ lễ phục đắt tiền của , ướt mảng lớn.

      Bảo Nguyệt kinh hãi giọng chửi bới: “A! Bẩn chết được! Mày cái đứa buồn nôn này! Hôm nay tao để cho mày đẹp mắt, tao gọi Bảo Nguyệt, tao véo mày!”

      Bảo Châu khắp nơi tìm Kiều Kiều, nhìn thấy Bảo Nguyệt bế cục cưng, bước nhanh tới, tay ôm lấy Kiều Kiều.

      Bảo Nguyệt thấy Bảo Châu lập tức kể tội, muốn cho Bảo Châu phạt phạt đứa : “Con trai chị tè lên người tôi, còn có đứa này cũng quá ngu ngốc rồi, chị nhớ quản nó cho tốt a! nửa tuổi còn tè ra quần, biết xấu hổ sao?”

      Bảo Châu nghe vậy nhìn thoáng qua váy Bảo Nguyệt: “Chị cảm thấy cục cưng rất thông minh a! Bởi vì lúc chị ba tuổi còn tè ra quần, Kiều Kiều nhà chúng ta giỏi quá!”

      Bảo Nguyệt tức giận thôi, có ai cưng chiều con trai như vậy ? Quá mức !

      Bảo Châu vừa bế con , Côn Sơn hướng bên này tới, bế Tiếu Tiếu bốn phía tìm Bảo Châu, Tiếu Tiếu ầm ĩ đòi mẹ, thấy Bảo Nguyệt : “Có nhìn thấy Bảo Châu ?”

      Bảo Nguyệt biết Côn Sơn có tiền, tức giận : “Nhìn thấy, con của vừa rồi tè lên người tôi, bị Bảo Châu ôm rồi. Nghe Bảo Châu ba tuổi còn tè ra quần, con của thích tè ra quần như vậy, có phải di truyền ngu đần của Bảo Châu ? . Chỉ là bộ đồ này của tôi mới may đấy, xem việc này nên xử lý thế nào?”

      “Tôi đền, sau đó gọi người đưa tới cho .”

      Côn Sơn xong vừa muốn , Bảo Nguyệt : “ tìm Bảo Châu, để tôi bế Tiếu Tiếu giúp cho.”

      cần, tự tôi bế Tiếu Tiếu.” Côn Sơn quay người .

      Đêm đó sau khi bữa tiệc kết thúc, Vạn Phú Quý hỏi hai đứa con hợp ý ai. Bảo Trân lắc đầu, người cũng để ý, gặp phải tên Cù thiếukia, chỉ lo tức giận, bất quá ngược lại có mấy thanh niên tài tuấn hẹn mà.

      Bảo Nguyệt cảm thấy đêm nay rất may, cũng chỉ lo tức giận, liền xem xét đối tượng đều quên hết, lắc đầu: “ có.”

      Vạn Phú Quý thở dài, cảm thấy bữa tiệc này uổng phí, ôm tia hi vọng hỏi Bảo Châu: “Con thấy thế nào?”

      “Cha, cha đem Bảo Trân gả cho Tiểu Cù Tử a!” Bảo Châu vẫn còn nhớ thương hai phần bánh kẹo cưới.

      Vạn Phú Quý nghe xong hai mắt tỏa sáng: “Đề nghị này tệ, tiểu tử Cù gia kia, môn đăng hộ đối, lại quen biết với con, thân như người trong nhà. Cha thích!”

      Bảo Trân thích, lầu bầu vài câu về sau, lên lầu.

      Vạn Phú Quý lại hỏi Bảo Nguyệt: “Vậy còn Bảo Nguyệt? Con thấy ai thích hợp Bảo Nguyệt?”

      Bảo Châu đếm đầu ngón tay suy nghĩ, có ai có thể để ăn được lúc hai phần bánh kẹo cưới nữa, A Long và A Hổ đều có vợ rồi, chỉ còn Tiểu Đông, nhưng Bảo Nguyệt đối với Tiểu Đông dữ tợn, vì suy nghĩ cho an toàn của Tiểu Đông, vẫn được. Sau đó suy nghĩ vòng, nghĩ ra được: “ biết.”

      Kỳ Côn Sơn có người để chọn, Mộc Thường Khoan độc thân, lại tuấn tú lịch , còn giàu có, tiền đồ vô lượng, nhưng em vợ này nhìn thế nào, cũng xứng với Mộc Thường Khoan, nên ra.

      Sáng ngày thứ hai, Bảo Nguyệt vừa rời giường, nhận được đồ Côn Sơn phái người đưa tới, là bồi thường quần áo cho , cảm thấy rể này tệ, hay là dụ dỗ thử xem, trong túi ngoại trừ bộ quần áo, còn có tờ giấy, giấy viết: cho con trai tương lai của , nếu có. Tương lai nó có thể tè lên người tôi, ta so đo với nó.

      Bảo Nguyệt tức giận mang thứ đó ném mặt đất kêu lên: “Lục Côn Sơn, đừng khinh người quá đáng!”

      Côn Sơn ở Lục gia, vừa rời giường hắt hơi cái, đột nhiên cũng nhớ tới Bảo Nguyệt, trong lòng hừ lạnh tiếng : Ai kêu mắng vợ con tôi ngốc, đàn ông có đôi khi cũng nhen.

      Bài thơ Thủy điệu ca đầu – Trung thu

      Trăng sáng bao giờ có?
      Nâng chén hỏi trời cao
      Chẳng hay đây cung khuyết
      Đêm đó nhằm năm nao?
      Rắp định cưỡi mây lên đến
      Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc
      Cao ngất lạnh lùng sao?
      Đứng múa vời thanh ảnh
      Trần thế khác chi đâu.

      Xoay gác đỏ
      Luồn song lụa
      Rọi tìm nhau
      Chẳng nên cừu hận
      Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau
      Người có buồn, vui, ly, hợp
      Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
      Tự cổ vẹn toàn đâu
      Chỉ nguyện người trường cửu
      Ngàn dặm dưới trăng thâu.

      (Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :