1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 194 Ai bị bắt cóc?



      rồi, là người đàn ông, đại khái ba mươi mấy tuổi.” Cụ thể cũng .



      “Bảo Châu!” Côn Sơn vội vàng đuổi theo, cả bóng người cũng thấy, lúc gấp tới giơ chân, muốn lái xe đuổi theo, lại phát xe mình thấy đâu, hỏi bên người trông xe : “Xe của tôi đâu?”

      Khách sạn Nhân Hòa này quen với Côn Sơn, tự nhiên cũng nhận ra Bảo Châu: “Vừa rồi Thiếu phu nhân ngồi xe về rồi.”



      “Về rồi? xe còn có người nào?”



      bà thím, con chim, còn có lái xe. Tôi thấy người Thiếu phu nhân đầy bơ , có lẽ là về nhà thay quần áo.” Người kia .



      Côn Sơn nghe xong hỏi: “Vậy ở bên cạnh vợ tôi, có thấy người đàn ông nào khả nghĩ ?”



      Người nọ lắc đầu: “ có, chỉ mấy người kia, mới bao lâu.”



      “Vậy chung quanh có người nào khả nghi vừa khong? Có người để lại tờ giấy bắt cóc vợ tôi.” Chẳng lẽ là có trò đùa dai? hi vọng chỉ là trò đùa dai, Bảo Châu nếu xảy ra chuyện, cho dù là bị thương, cũng chịu nổi.



      “Bắt cóc? Có trông thấy mấy người đàn ông đỡ trẻ tuổi lên chiếc xe, kia hình như ngủ, cũng vừa bao lâu.”



      “Cậu có thể miêu tả bộ dáng mấy người đó ?” Xem ra là bắt sai người, nhưng dù cho phải Bảo Châu, đối phương nếu phải bị hiểu lầm là Bảo Châu, chỉ sợ người bị bắt cóc người là Bảo Châu rồi, việc này phải xen vào.



      người đàn ông cao lớn thô kệch, còn có mấy người theo, người béo mập, người cao gầy, còn mấy người khác nhớ. mặc âu phục hồng nhạt, dáng người rất tốt, tóc quăn quyến rũ.”

      “Diệp Dung Thanh?” Côn Sơn nhớ hôm nay hình như mặc âu phục màu hồng phấn.



      Biết phải là Bảo Châu, Côn Sơn trong nháy mắt bình tĩnh lại, lý trí nhanh chóng trở về, vào buổi tiệc, trong hành lang đụng phải Thẩm Kỷ Lương vội vã chạy ra, Thẩm Kỷ Lương sốt ruột tay đều run rẩy: “Bảo Châu đâu? Tại sau cậu quay lại? có đuổi theo sao?”



      Côn Sơn vỗ vỗ vai của : “ phải Bảo Châu, bọn cướp bắt lầm người, Bảo Châu về nhà.”



      Thẩm Kỷ Lương lập tức thở dài hơi, toàn thân buông lỏng hướng mặt đất ngồi xuống; “May mắn phải ấy.”



      “Việc bọn cướp bắt lầm người, trước đừng ra.”



      “Vì sao?”



      “Tôi sợ bọn cướp biết bắt lầm người, giết con tin.” Diệp Dung Thanh là người vô tội, phải cứu người.



      “Tôi biết, có cái gì cần tôi hỗ trợ cứ mở miệng.” Thẩm Kỷ Lương trượng nghĩa nói.



      “Buổi tiệc giao cho , tôi muốn lập tức mang theo người của tôi về nhà chuyến, là bàn bạc kỹ hơn cứu người như thế nào, hai là bảo đảm Bảo Châu có bình an hay .” Nếu nhìn thấy bình an, Côn Sơn cách nào triệt để an tâm, làm tình khác, cũng có tinh thần.



      “Được.”

      Côn Sơn mang theo người của mình về nhà, ngồi xe Cù thiếu, long nôn nóng muốn về nhà, ngày bằng năm, ràng chỉ mới mấy 10 phút mà thôi, lại cảm thấy như trải qua vài năm dài đằng đẳng, trong lòng tuy hơi bình ổn, nhưng vẫn lo lắng, lòng bàn tay đều gấp toát mồ hôi. A Long, A Hổ ở bên cạnh , vẫn an ủi . Nhưng Côn Sơn cảm giác mình đều nghe vào, quả thực vào tai trái ra tai phải.



      Trong lòng chỉ nghĩ tới Bảo Châu, những thứ khác tất cả tựa hồ như vô hình, hoặc là theo gió thổi qua.



      Chờ đến nhà, vừa vào cửa Thẩm mẹ thấy trở về sắc mặt lại tốt, nghĩ thầm tiêu rồi: “Thiếu gia, sao cậu về sớm vậy?”



      “Bảo Châu đâu?”



      “Vừa rồi tôi kêu người cho cậu biết rồi, Thiếu phu nhân có việc về trước.” Thẩm mẹ tiến lên định ngăn cản lên lầu, bơ người Thiếu phu nhân có lẽ còn chưa tẩy sạch, sợ bị mắng.



      ấy thực trở về rồi hả? Bà có lừa tôi chứ?” Côn Sơn thấy bà ngăn cả, có chút nghi vấn, chẳng lẽ Thẩm mẹ lừa gạt , Bảo Châu thực xảy ra chuyện?



      Thẩm mẹ thấy vẻ mặt nghiêm trọng đúng, như là xảy ra chuyện lớn gì, lúc này mới khai : “Thiếu phu nhân làm bẩn quần áo, chuẩn bị tắm rửa.”



      Côn Sơn nghe xong lập tức lên lầu, mở cửa phòng ra có ai, chẳng lẽ trong phòng tắm?



      Côn Sơn cước đá văng cửa phòng tắm, Bảo Châu cởi quần áo được nửa, ngẩn người, vô ý thức : “Em có làm dơ quần áo!”



      “Nha đầu ngốc!” Côn Sơn qua đem Bảo Châu quần áo chỉnh tề ôm chặt vào trong ngực, dùng sức như là muốn khảm nạm vào xương cốt của mình.



      “Đau.”



      làm đau em? Thực xin lỗi, còn đau hay ?” Côn Sơn tranh thủ thời gian buông lỏng tay, sau đó có nhàng ôm lấy , quả thực đau lòng muốn buông tay.



      tại đau, nhưng em làm dơ quần áo, Côn Sơn đừng tức giận được ?”



      tức giận.” Côn Sơn bên giúp đem quần áo bẩn thoát ra ném vào trong thùng vừa .



      “Nếu em là do người khác làm, được tức giận người khác nha.” Bộ dạng Côn Sơn tức giận rất hung dữ, bất quá sợ, bởi vì là Côn Sơn, cho nên sợ.



      “Người khác? Người khác làm quần áo em bẩn sao?” Côn Sơn nghe xong thấy tức giận, ai dám bắt nạt vợ ?



      Bảo Châu nhàng gật đầu: “Ừm.”



      “Là ai? Là cố ý sao? Quả thực đem để vào mắt, em yếu ớt như vậy, người đó như thế nào ra tay được?” Bệnh đau vợ của Côn Sơn vừa bộc phát, kìm hãm lại được.

      Bảo Châu nhún nhún vai: “Em biết.”



      “Em tắm , đợi lát nữa lau tóc cho em.” Côn Sơn xong đóng cửa lại, khẩn trương, tim đập cũng bình thường rồi, cái gì cũng tốt, xuống lầu kêu mấy em của lên thư phòng thương lượng cách cứu người.



      A Thiếu : “Gần đây Quảng Châu có đám người mới tới, chuyên bắt cóc vơ vét tài sản kẻ có tiền, chị dâu có lẽ phải là đối tượng đầu tiên của bọn chúng.”



      Côn Sơn đồng ý: “Vậy tiêu diệt bọn người này, lần này chúng đụng phải chính là Lục Côn Sơn tôi, xem như chúng may. Chúng ta trước bố trí chút, đợi bọn cướp gọi điện thoại tới, chúng ta lần hành động bắt được bọn chúng, giao cho cục cảnh sát xử lý.”



      Người khác có lẽ nén giận, cảm thấy ác đồ dễ chọc, nhưng Lục Côn Sơn lăn lộn trong bang phái cũng lâu, hôm nay xem như lão luyện, chọc tới , thời gian đám người kia làm chuyện ác, khả năng cũng chấm dứt.



      “Ý kiến hay.” Tất cả mọi người đồng ý, thương lượng xong, Côn Sơn bên kêu mọi người chuẩn bị, bên trở lại trong phòng.

      Bảo Châu tắm xong, tóc ướt sũng xõa vai gõ điện thoại, vài câu xong dập máy.



      Côn Sơn cầm khăn, bên dịu dàng giúp lau tóc, bên hỏi: “Là ai gọi?”



      “Mộc Đầu. Mộc Đầu em bị bắt cóc rồi, ấy kể chuyện cười nhạt nhẽo qua.” Bảo Châu cho là .



      “Người này!” Nhanh như vậy biết được tin, xem ra ở bên cạnh Bảo Châu khả năng có sắp xếp người, mấy tình địch này người so với người càng lợi hại, Côn Sơn rất phiền muộn, nhưng có biện pháp, ai kêu tình địch của phần lớn rất mạnh.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 195 Lửa cháy đến nơi



      Cũng may cũng yếu, nếu làm sao giữ được vợ?



      Côn Sơn thở dài về sau, tiếp tục lau tóc cho Bảo Châu.



      Bảo Châu nhàn rỗi nhàm chán, cầm lược chải lông cho Tiểu Hoàng, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng cưng phải ngoan ngoãn ngồi, ngày mai cưới vợ cho cưng.”



      Tiểu Hoàng rất phiền muộn, lời này Bảo Châu niệm thành thói quen, nhưng nó ngay cả bóng vợ cũng còn có gặp.



      Hai ngày sau, Bảo Châu ở trong sân chơi, Thẩm mẹ đột nhiên chạy tới: “Thiếu phu nhân xảy ra chuyện, thiếu gia cứu Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư vì đỡ cho thiếu đao, tại nằm ở trong bệnh viện. Thiếu phu nhân tôi và bệnh vệ thăm ta!”



      Bảo Châu nghe xong, cảm thấy rất cảm kích Diệp Dung Thanh, câu chờ tôi chút, trở về phòng tìm cục vàng, Thẩm mẹ thấy : “Thiếu phu nhân, cầm cái này làm gì?”

      “Cảm ơn ấy cứu Côn Sơn.”



      “Cái này cũng quá nhiều nha? Vô cùng quý.” Thẩm mẹ cảm thấy Tiểu Tam vẫn hài lòng đâu.



      “Côn Sơn so với nó quan trọng hơn.” Vàng có thể so với Côn Sơn quan trọng hơn sao? Bảo Châu xong ôm cục vàng nặng trịch lên xe.



      Trong gian phòng bệnh của bệnh viện nào đó ở Quảng Châu.



      Diệp Dung Thanh nằm giường bệnh, mặt trắng như tờ giấy, run rẩy miệng miệng, kêu người đứng cạnh cửa sổ: “Nhị thiếu gia.”



      tỉnh? Bác sĩ có gì đáng ngại, dưỡng bệnh cho khỏe. Đại ca bên kia tôi giúp tiếng.” Côn Sơn xoay người, nhìn co cái nói.



      “Cảm ơn nhị thiếu gia. Lần này nếu có thiếu gia, tôi biết ra sao.”



      “Chuyện phải làm, nếu phải Bảo Châu khiến cho chính mình đầy bơ, có lẽ cũng bị bắt.” Côn Sơn thản nhiên .



      “Nếu như ấy, cũng cứu em, em biết . Nhị thiếu gia, còn thích em đúng ?” ánh mắt mông lung ngồi dậy, bao hàm thâm tình nhìn về phía Côn Sơn, nếu như tia tình nghĩa cũng có, vậy làm gì phải mạo hiểm tới cứu ?



      nằm xuống nghỉ ngơi, đừng làm miệng vết thương vỡ ra.” Côn Sơn duỗi tay đè chặt vai của , để đừng lộn xộn, miệng vết thương khi bị rách, chậm khỏi, lại là mùa hè, có thể phiền toái.



      Diệp Dung Thanh nghe xong, chẳng những có nằm xuống, ngược lại vươn tay ôm lấy eo Côn Sơn, mỉm cười : “Nhị thiếu gia, quả nhiên vẫn quan tâm em, em biết trước kia là em sai, ý chí sắt đá, trách em oán em, em sẵn sàng tiếp nhận. Nhưng em quên được , em chờ , cố gắng làm lại thích em. Để cho em làm tiếp của a!”



      “Buông tay.” Côn Sơn muốn lạnh lùng làm mất tay của , lại sợ đụng tới vết thương của , cho nên động tác rất , Côn Sơn kéo tay ra, còn chưa có thoát ra.



      Đột nhiên cửa mở, Bảo Châu cầm vàng trong tay, nhìn thấy màn kia, từ xa nhìn lại, phảng phất như hai người bọn họ là tay cầm tay, cục vàng trong tay đột nhiên trùng trùng điệp điệp rơi mặt đất.



      Côn Sơn nghe thấy thay vừa quay đầu lại, nghĩ thầm tiêu rồi, Bảo Châu nhất định hiểu lầm!



      Vừa đẩy tay Diệp Dung Thanh ra, vừa quay đầu nhìn về phía Bảo Châu: “Bảo Châu, em nghe giải thích!”

      Bảo Châu nhìn , cúi đầu nhặt vàng lên tới bên giường Diệp Dung Thanh để xuống; “Cái này cho .”



      “Thiếu phu nhân, hiểu lầm, tôi và Nhị thiếu gia có gì…” Diệp Dung Thanh giả vờ giải thích, lại đồng thời mị nhãn như tơ nhìn qua Côn Sơn, lạt mềm buộc chặt.



      Bảo Châu lại rất tin tưởng gật đầu: “Tôi biết , tôi nha.”



      “A!” Diệp Dung Thanh lập tức có loại cảm giác quyền đánh vào bông, ràng biến khéo thành vụng!



      Thấy Côn Sơn vẫn còn thất thần, Bảo Châu thò tay lôi kéo góc áo của : “Côn Sơn, có muốn cùng về ?”



      “Muốn!” cùng vợ trở về là tên ngốc, Côn Sơn kịp phản ứng, mừng rỡ như điên nắm tay Bảo Châu ra ngoài.



      Lên xe Bảo Châu đối với chuyện vừa rồi chữ đề cập tới, chỉ là tựa vào vai của nghỉ ngơi.



      Côn Sơn chuẩn bị bụng lời , ngược lại thể nào giải thích, nghẹn khó chịu, chủ động tìm Bảo Châu chuyện: “Vì sao em hỏi? Mới vừa rồi là hiểu lầm.”



      “Em biết .”



      “Vì sao?”

      ấy .”



      ta em tin?” Côn Sơn cảm thấy thể tưởng tượng nổi.



      “Em tin !” Côn Sơn lừa gạt .



      “Cảm ơn em tin , bất quá vẫn muốn giải thích với em, vừa rồi là hiểu lầm. Là như thế này…” Côn Sơn sợ người khác làm phiền đem tình vừa rồi giải thích lần với Bảo Châu, sau đó : “Em thông cảm cho đúng ?”



      có nghe được Bảo Châu trả lời, vừa quay đầu lại, người nào đó ghé vào vai của ngủ, nước miếng làm ướt mảnh.



      dụng tâm nghe rành rành như thế, lại làm cho Côn Sơn cao hứng, cả giải thích cũng nghe, còn có thể ngủ ngon như vậy, điều này ấy quan tâm, hoặc là rất tin tưởng.



      Côn Sơn tin tưởng là cái thứ hai.



      có qua vài ngày, Bảo Châu cùng mấy vị phu nhân xem kịch, thời điểm ở rạp hát gặp Ôn tiểu thư, Bảo Châu thích chị dâu này lắm, nhưng Ôn tiểu thư chạy ra đón chào, Bảo Châu vẫn cùng bắt chuyện: “Chị dâu.”



      “Bảo Châu! Chị là bội phục em, lửa cháy đến nơi rồi, em như thế nào còn có tâm tư tới đây xem kịch?” Ôn tiểu thư cười chế nhạo.



      có! Lông mày tôi vẫn rất tốt!”



      “Còn giả bộ hồ đồ với chị? Cái con hát kia cứu được Côn Sơn nhà em, ân cứu mạng, Côn Sơn nhà em lấy thân báo đáp cũng đủ. Chị nghe Côn Sơn mấy ngày nay luôn chạy tới bệnh viện, em cũng phải cẩn thận, đừng để ý, trong nhà thêm tiểu thiếp giành chồng với em.” Ôn tiểu thư lớn lối , vất vả tìm được chuyện có thể làm cho Bảo Châu khổ sở, đương nhiên muốn lợi dụng phen tốt.



      đâu.”



      “Như thế nào , chị nghe hôm qua Lục thiếu tự mình mang theo hoa tươi đấy. bó hoa hồng to!”



      Bảo Châu đem đầu lắc như trống lúc lắc: “ có khả năng. Chị dâu, chị đáng thương, còn trẻ như vậy bị tật lãng tai. Em giới thiệu cho chị bác sĩ! Rất lợi hại a!”



      tin cũng được!” Ôn tiểu thư tự tìm mất mặt giẫm giày cao gót về hướng ngược lại Bảo Châu.



      Sau khi Ôn tiểu thư rời , đám phu nhân cũng xem kịch nữa, các bà lôi kéo Bảo Châu bệnh viện: “Chúng ta cùng con xem cái, nếu như ta , chúng ta làm chủ giúp con.”



      “Con .”



      “Con nếu hai người bọn họ thực cấu kết với nhau, về sau chỉ có con khóc. Bảo Châu a! Đàn ông có tiền có rất nhiều hồ ly tinh quấn quít. Con cũng phải cẩn thận đề phòng, đừng để bị hồ ly tinh lôi kéo, đến lúc đó lại phải thu thập phiền toái. Ông nhà tôi có mấy con hồ ly tinh, đều là tại ông ấy có tiền nên bọn nó mới tìm tới.” vị phu nhân rất có kinh nghiệm ra.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 196 Tiểu Tam thủ đoạn?

      Mấy vị phu nhân khác cũng nêu lên ví dụ, mọi người đồng tâm hiệp lực lôi kéo Bảo Châu bệnh viện khảo vấn hồ ly tinh.

      Bảo Châu tuy tin, nhưng vẫn bị bắt .

      Vừa đến cửa, thấy Tiểu Đông, Tiểu Đông vừa thấy đoàn người khí thế hùng hồn, lập tức cảm thấy có chút chột dạ, vô ý thức lớn tiếng đối với Bảo Châu hô: “Thiếu phu nhân, sao tới đây?”

      “Cậu mở cửa ra, chúng tôi và Bảo Châu đến chiếu cố hồ ly tinh.” phu nhân mập mạp kéo Tiểu Đông qua bên. người khác cước đá văng cửa, động tác thuần thục lưu loát.

      Nhưng làm Bảo Châu chuẩn bị thiếu chút nữa lại bị hoảng sợ, bởi vì trong phòng, Côn Sơn đứng ở bên giường, mà Diệp Dung Thanh lại quần áo chỉnh tề ngồi dưới đất, trang phục bệnh nhân mở rộng ra, khi đó phần lớn nữ nhân mặt áo lót, thân thể thiếu nữ thẹn thùng cứ như vậy trắng trợn ra trước mặt tất cả mọi người.

      …” Bảo Châu kinh hãi miệng mở lớn.

      Diệp Dung Thanh tựa hồ thất kinh, hậu tri hậu giác phát đám người đứng ngoài cửa, bên sốt ruột ôm lấy chăn che chắn thân thể của mình, bên giả vờ vô tội cúi đầu, đối với Bảo Châu : “Thiếu phu nhân, thực xin lỗi. phải tôi cố ý muốn câu dẫn thiếu gia, là thiếu gia muốn nạp tôi làm thiếp, cho nên tôi mới…”

      Côn Sơn nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, phút trước hai người ddang chuyện, phút sau ngu xuẩn này, khi nghe thấy ngoài cửa có người muốn xông vào đột nhiên tháo nút thắt ra, nhào về phía .

      May mắn Côn Sơn tránh nhanh, kết quả Diệp Dung Thanh “Phù phù” tiếng từ giường ngã xuống, đợi Côn Sơn kịp phản ứng, cửa bị đá văng.

      Đầu Côn Sơn lập tức nổ tiếng, nghĩ thầm xong đời, bà xã đại nhân nhất định hiểu lầm! Sau đó đầu trở nên hỗn độn, cả suy nghĩ đơn giản cùng giải thích đều quên, chỉ là vẻ mặt sắp muốn khóc nhìn qua Bảo Châu, dường như …, là người vô tội!

      Bảo Châu thấy Côn Sơn giống như bị dọa sợ, rất phẫn nộ nhìn thoáng qua Diệp Dung Thanh: “…”

      “Tôi cái gì?” Diệp Dung Thanh chờ bị mắng, nghĩ thầm mắng càng dữ, tôi điềm đạm đáng lý do lại càng đầy đủ.

      Bảo Châu dừng chút : “ có mặc nội y! Nếu có nội y để mặc, có thể với tôi, tôi tặng cho vài bộ, nếu cứ hóng mát như vậy hù đến người khác! Xem Côn Sơn của tôi bị dọa rồi kìa!” (khâm phục Bảo Châu [​IMG])

      Diệp Dung Thanh: “…”

      Mọi người nghe vậy lập tức đối với Bảo Châu kính trọng vài phần, ai Bảo Châu đần độn?

      Tuy các bà tin Lục Côn Sơn là người vô tội. Nhưng câu kia của Bảo Châu, cho chồng mình mặt mũi, giải quyết tình cảnh xấu hổ, lại đả kích Tiểu Tam. Về sau đụng Tiểu Tam, các bà cũng muốn làm như vậy!

      Côn Sơn nghe xong, lập tức cảm thấy an tâm, bị lý giải như vậy, đối với vợ càng thương: “Em hiểu .”

      Tuy chuyện này liên quan tới người khác, nhưng là vì mặt mũi của Bảo Châu cũng vì danh dự của , Côn Sơn ở trước mặt các vị phu nhân đối với Bảo Châu giải thích : “ chỉ là hoài nghi lý do ta đỡ cho đao kia, nên mới đến bệnh viện hỏi ta, cũng biết lúc ta nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên cởi quần áo.”

      “Lý do? Giúp cậu đỡ đao còn cần lý do gì? Đơn giản là cậu, thích cậu.” Ôn tiểu thư theo đuôi Bảo Châu đến, nghe vậy, nhịn được chen miệng . Lục Côn Sơn này, ràng là chính mình lấy cớ muốn tới bệnh viện.

      Có mấy lời Côn Sơn vốn muốn , nhưng Diệp Dung Thanh làm cho cục diện khó xử như vậy, cũng đừng trách nể tình, Côn Sơn : “ đao kia, tôi hoàn toàn có thể tránh thoát. Tôi biết ta tại sao phải đột nhiên chạy tới đỡ. Trước khi có người hướng tôi nổ súng, nguy hiểm trước mắt, ta có để ý tôi, trốn ở dưới đáy bàn. đao râu ria lại muốn cứu tôi.”

      Nếu như đây là khổ nhục kế của , Côn Sơn cảm thấy rất thất bại. là người tập võ, sức quan sát cùng thính lực rất tốt, trò xiếc như vậy muốn lừa gạt , biết suy nghĩ, sở dĩ trước kia , là muốn chừa mặt mũi cho .

      Nhưng hành vi hôm nay của làm thể nhịn được nữa, thể diện của là do tự ném.

      hôm nay tới chỉ để hỏi cho ràng, thuận tiện cảnh cáo đừng làm chuyện câu dẫn ngu xuẩn như vậy nữa.

      Côn Sơn xong, sắc mặt Diệp Dung Thanh lập tức trở nên rất khó coi, sớm hoài nghi Nhị thiếu gia có chỗ phát giác, thấy thái độ hôm nay Nhị thiếu gia tìm tới tận cửa, cảm thấy Nhị thiếu gia có thể cần , cho nên làm liều, hi vọng dựa vào dư luận có thể để Nhị thiếu gia chừa mặt mũi cho , nạp làm thiếp.

      Cho dù thể, ít nhất còn có thể phá hủy quan hệ của Nhị thiếu gia và Vạn Bảo Châu, làm cũng đừng nghĩ sống tốt.

      Nhưng kết quả ngoài dự liệu của , Diệp Dung Thanh liều lĩnh : “Nhưng là em cứu được , còn nhìn thân thể của em, nạp em làm thiếp, đây là đạo lý.”

      cứu tôi, nhưng nếu lấy cái này ra uy hiếp tôi, như vậy sai lầm rồi. Lục Côn Sơn tôi trọng cảm tình, nhưng có nghĩa là bị người tính kế còn gật đầu giúp làm thịt. xuất phát từ lợi ích cá nhân cứu tôi, vợ tôi cho vàng, chúng ta huề nhau. Nếu như cứu tôi, muốn tôi lấy về nhà, vậy tôi phải kết hôn với quá nhiều người. Hơn nữa nhiều nhất chỉ cứu tôi lần, Bảo Châu cứu tôi ngàn vạn lần.” là tự mình đa tình, có dụng ý khác, Bảo Châu là chân tình thực lòng.

      “Nhưng thiếu gia, em rất thích !”

      là thích tiền của !” vị phu nhân đứng bên cạnh nói.

      Côn Sơn cũng tin tưởng cái này: “Nếu như tôi hai bàn tay trắng, còn thích tôi sao?”

      “Đương nhiên!”

      “Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai tôi kêu luật sư chuẩn bị phần di chúc, tôi đem tất cả tài sản của tôi, nửa lưu cho Bảo Châu, nửa cho hội từ thiện. tại còn thích tôi sao?” Ý nghĩ này từ lúc được Bảo Châu cứu ở Thượng Hải trở lại, có.

      Đứa tương lai tự mình kiếm tiền, để lại tài sản cho con, chỉ cho vợ, từ thiện là làm hết, lưu nửa làm từ thiện rất cần thiết.

      ?” Diệp Dung Thanh cả kinh, nếu như phân tiền cũng để cho , còn cần làm gì?

      Côn Sơn gật đầu: “Cho nên về sau đừng quấn quít lấy tôi nữa, tôi có tiền.”

      Diệp Dung Thanh tức giận ném cái gối qua: “Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”

      Côn Sơn lôi kéo bàn tay bé của Bảo Châu, ra ngoài, Côn Sơn kêu Tiểu Đông an bài xe đưa các vị phu nhân trở về.

      Các vị phu nhân xem đủ kịch hay, thể biết xấu hổ làm phiền người ta đưa về, nhao nhao cáo từ, chính mình tự về.

      Mọi người rồi, Bảo Châu nhìn chung quanh vòng: “Chị dâu đâu?”

      “Chị ấy có lẽ rồi, chúng ta cũng về nhà ăn cơm .” Côn Sơn lôi kéo Bảo Châu ra bệnh viện, kêu người đem xe trực tiếp chạy đến nơi đăng ký, theo lưu lượng khách trở lại Hồng Kông, ở nhà lớn Hồng Kông ăn bữa ngon.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 197 Vui đùa quá trớn rồi



      Cơm nước no nê về sau, Côn Sơn đem chuyện lập di chúc với cha mẹ, Lục lão gia chưa cái gì, dù sao tiền của ông đủ, tại cũng là cơ bản con trai nuôi ông, Côn Sơn cùng Bảo Châu đối với ông lại tốt, di sản cho Bảo Châu, ông có ý kiến, dù sao Bảo Châu cũng đối xử tốt với ông. Huống hồ đợi lúc di chúc có hiệu lực, có lẽ ông sớm còn, muốn dùng như thế nào là chuyện của con.



      Ngũ phu nhân có chút vui, dựa vào cái gì tiền con của bà kiếm được, trăm năm sau toàn bộ cho kia, mà cho mẹ mình, sau khi cơm nước xong, ngũ phu nhân đem Côn Sơn kéo vào trong phòng, quá cao hứng : “Con ngốc à! Cho từ thiện, mẹ có ý kiến, con làm việc thiện mẹ và cha con đều ủng hộ. Nhưng còn lại nửa, con cho Bảo Châu toàn bộ, vậy mẹ và cháu mẹ, tương lai làm sao bây giờ?”



      “Mẹ, mẹ cảm thấy Bảo Châu bạc đãi mẹ và bọn sao? Mẹ muốn ấy cái gì mà ấy cho chưa? Lần trước mẹ muốn vòng ngọc, Bảo Châu khắp các quầy hàng mỗi loại cầm về cái, dày, mỏng, khắc hoa, trắng, xanh, tất cả đều đem cho mẹ.” Bảo Châu đối đãi người, rất hào phóng.



      “Đó chỉ đều là mấy thứ râu ria, nếu mẹ muốn biệt thự, nó cho sao?”

      , còn có thể cho nhiều. Con làm như vậy, là hi vọng những khác đánh chủ ý với con, con sợ Bảo Châu hiểu lầm.” muốn đem thời gian lãng phí cho mấy tham tiền của , cũng muốn làm Bảo Châu lo lắng, mượn chuyện này cho chút cảm giác an toàn.



      “Chúng ta đánh cược, đợi tí nữa mẹ xuống lầu tìm nó muốn vật, nếu nó cho, mẹ tùy con.”



      Côn Sơn lời đáp ứng, nghĩ thầm chắc có lẽ mẹ đòi mấy thứ quá đáng a!



      Nhưng sai rồi, trong lòng mẹ nghĩ thầm cái gì có khả năng, bà muốn cái đó, máy bay , nhà cửa, xe đều có, vậy muốn thứ có khả năng , có lần nghe thương nhân ngoại quốc ở nước ngoài mua đảo tư nhân , ngũ phu nhân vừa thấy Bảo Châu : “Bảo Châu! Con mua cho mẹ đảo tư nhân a!”



      “Được!” Bảo Châu biết đảo tư nhân là cái gì, nhưng mẹ chồng muốn, mua.



      Côn Sơn cho là đúng: “Mẹ, mẹ giỡn à?”



      Ngũ phu nhân nghiêm mặt : “Mẹ là rất nghiêm túc.”



      Bà cảm thấy Bảo Châu lừa bà, làm sao có thể thực mua đảo cho bà?



      Lại bổ sung : “ thể quá .”

      “Con nhớ kỹ rồi.”



      “Cho con ba tháng, trong ba tháng mua về là được.” Bà thầm nghĩ làm sao có thể, chính là xử lý đống thủ tục phức tạp, cũng chỉ ba tháng a?



      Trở lại Quảng Châu, Côn Sơn : “Mẹ hay giỡn, em nên tưởng thiệt.”



      Nhưng mà rất may, Bảo Châu tưởng , vốn hỏi Thẩm Kỷ Lương: “Thẩm đại ca đảo tư nhân là cái gì?”



      “Chính là đảo , toàn bộ đều thuộc về mình em.” Thẩm Kỷ Lương tại thời điểm có Baidu, có vấn đề, tìm Thẩm đại ca, là lời khuyên của Bảo Châu.



      “Vậy làm sao mua được?”



      “Tìm người quen biết mua a? cũng lắm, nhưng chúng ta bên này có, các nước Châu Âu, khả năng mới có.” Thẩm Kỷ Lương cho rằng chỉ hiếu kỳ, nên phổ cập khoa học cho chút.



      Sau khi cúp điện thoại, Bảo Châu muốn tìm người quen ở Châu Âu, có thể tìm Bách Lai, Bảo Châu gọi điện thoại qua, Bách Lai lâu có cùng chuyện nên rất cao hứng, thân thiết hỏi : ” Lục phu nhân thân mến, như thế nào nghĩ tới gọi điện cho tôi?”



      từng mua đảo tư nhân chưa?”

      “Mua rồi.” Người bình thường khả năng dùng đến, cũng mua, muốn nơi bị người khác quấy rầy để sản xuất súng ống đạn dược, cho nên mua cái.



      “Tôi cũng muốn mua, giúp tôi mua được ?”



      xác định?” Cái đó rất mắc, nhưng nếu như Bảo Châu muốn mua, đồng ý giúp, bởi vì mua qua cho nên quen thuộc quá trình, cũng quen thuộc con đường liên quan.



      “Tôi xác định.”



      “Vậy tôi giúp để ý, có đảo thích hợp lập tức gọi điện thoại cho .” Ở nước Mỹ trong số thị trường giao dịch chính quy, có đôi khi ít hoang đảo hoặc là bị khai phát qua nhưng thành công, hoặc là kẻ có được bởi vì phá sản mà muốn bán .



      “Được!” Bảo Châu xong, nhớ tới lờn mẹ chồng đừng mua quá , vậy mua cái lớn a! Bỏ thêm câu : “Mua cái lớn a.”



      xác định? Lớn rất đắt.”



      “Tôi xác định.” Mẹ chống thích là được rồi.



      Đại khái nửa tháng sau, Bách Lai tiên sinh gọi điện tới báo tin vui cho Bảo Châu: “Hòn đảo tôi giúp tìm được, có ba cái tệ, muốn cái nào? cái ở Honduras, hơn 130 mẫu , sáu bãi biển, nhưng trước mắt mà hoang đảo, cũng là cái rẻ nhất trong ba cái, chỉ cần 100 vạn đôla.

      (Mẫu : đơn vị đo diện tích của và Mỹ, 1 mẫu bằng 4.840 thước vuông, bằng 4.046,86 mét vuông)

      Thứ hai ở New Zealand, nước biển xinh đẹp, bên trong vịnh còn có cá heo thường xuyên nhảy lên. Ở giữa sườn núi còn có hầm rượu, cái đó trước kia là nơi dự trữ rượ, có 85 mẫu , mặc dù chút, nhưng khách du lịch rất nhiều, cần 350 vạn Đô-la.



      Cái thứ ba ở biển Ca-ri-bê, đảo rất lớn, có hơn 600 mẫu , có thương nhân người đảo này xây đường băng máy bay, có biệt thự xa hoa còn có bến tàu, có thiết bị phát điện, nhưng bởi vì nghiệp có vấn đề, quyết định đem đảo này bán , cần phải 1000 vạn Đô-la.



      muốn cái nào?”



      Bảo Châu đối với cái gì bao nhiêu mẫu , bao nhiêu tiền, có khái niệm, nghe sắp ngủ gục, vất vả nghe xong, hỏi muốn cái nào, Bảo Châu muốn đưa cho mẹ chồng cái tiện nghi tốt nhất: “Cho tôi cái đắt tiền nhất, cám ơn.”



      xác định?”



      “Xác định a!”



      “Vậy đến Mỹ chuyến, trước khi đến chuẩn bị tiền cho tốt, nếu như gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, tôi có thể giúp trực tiếp ở trong ngân hàng ký hiệp ước, hợp đồng giao dịch, cần chuẩn bị tiền mặt.”



      Bảo Châu cùng ước định tốt về sau, vốn định cho Côn Sơn tin vui này, thế nhưng A Hổ Côn Sơn Thượng Hải rồi, thời điểm Côn Sơn Thượng Hải, thường xuyên vài ngày liên lạc được, Bảo Châu làm chuyện mình thích càng nhanh càng tốt.



      Vào lúc ban đêm thu thập hành lý, gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương, muốn mang cùng , Thẩm Kỷ Lương vừa vặn ở nhà, có nhận được điện thoại.



      Bảo Châu mang theo Cù thiếu hiểu sơ ngữ bước lên máy bay Thụy Sĩ.



      Bởi vì Cù thiếu chuẩn bị ngủ, lại bị Bảo Châu kéo lên máy bay, Bảo Châu ngã đầu nằm ngủ, cho rằng phu nhân chỉ là ra ngoài du lịch hoặc là chỗ nào mua chút ít đặc sản Cù thiếu cũng có quá để ý. Như thường ngày xuất hành, có quấy rầy Bảo Châu, phối hợp tìm vị trí ngủ.



      giấc tỉnh ngủ, còn ở giữa trung, Cù thiếu tưởng rằng Mỹ, vừa muốn hỏi Bảo Châu Mỹ làm gì, cơm trưa phong phú được nữ tiếp viên hàng xinh đẹp đẩy tới, bữa cơm no đủ xong, Cù thiếu chỉ lo cùng nữ tiếp viên hàng xinh đẹp chuyện phiếm, quên hỏi Bảo Châu.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 198 Kinh hỉ hay là kinh hãi?

      Thường xuyên qua lại quên mất, đợi đến sáng ngày thứ ba xuống máy bay, Cù thiếu mới phát đúng, bởi vì nơi này ràng phải sân bay nước Mỹ, Cù thiếu hơi kinh ngạc hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân, nơi này là chỗ nào?”

      “Thụy Sĩ.” Bảo Châu vừa xong, đám người chạy ra đón, người đàn ông đầu là phụ tá của Bách Lai tiên sinh, khách khí cùng bọn họ chuyện vài câu, dẫn bọn họ tới chiếc xe sang trọng ngoài phi trường.

      Ngồi ở trong xe, Cù thiếu dường như mới kịp phản ứng: “Thiếu phu nhân, chúng ta đến Thụy Sĩ làm gì?”

      “Mua đồ.” Bảo Châu rất bình tĩnh hồi đáp.

      “À, mua cái gì.” Cù thiếu uống hớp nước hỏi.

      “Đảo tư nhân.”

      Cù thiếu cố gắng an toàn nuốt xuống miếng nước, nhưng cũng khỏi lại càng hoảng sợ: “Mua đảo? Bao nhiêu tiền?”

      “1000 vạn đôla.”

      “Hả? 1000 vạn? Thiếu gia biết ?”

      Bảo Châu mỉm cười: “Côn Sơn biết, chúng ta cho ấy kinh hỉ được ?”

      Cù thiếu lập tức sợ hãi: “Cái gì thiếu gia biết? được, tôi muốn xuống xe, tôi muốn cho thiếu gia, ở đâu có điện thoại? Lần trước xài tiền bậy bạ, thiếu gia dùng ánh mắt giáo huấn tôi rồi, lần này nếu mua hòn đảo, mạng của tôi còn sao?”

      Kinh hỉ cái quái gì?

      Đây là kinh hãi được ?

      Cù thiếu biết chính mình ngăn cản được Bảo Châu, chỉ có thể nhờ cứu viện, xa như vậy, chỉ có thể dựa vào điện thoại, vừa xuống xe cùng Bảo Châu tiến vào ngân hàng, nhìn thấy Bách Lai tiên sinh, đối với Bách Lai tiên sinh : “Phiền toái ngài giúp tôi trông chừng Thiếu phu nhân, tôi gọi điện thoại chút.”

      Bách Lai tiên sinh cho rằng ý của là đừng để Bảo Châu lạc, gật đầu, có đám bảo tiêu tại đây, làm mất bảo bối tâm can của Lục Côn Sơn.

      Cù thiếu yên tâm ra ngoài, Bách Lai tiên sinh mang theo Bảo Châu tiến vào gian phòng, dùng tiếng Trung được lưu loát mới học mấy tháng gần đây, đối với Bảo Châu giới thiệu chút về người ngồi đối diện Bảo Châu: “ chính là đảo chủ, tài liệu tôi chuẩn bị xong, hai người ký tên, lập tức ngân hàng quản lý xác nhận, xác nhận xong lập tức chuyển khoản cho đối phương.”

      Bảo Châu gật đầu, trước kia từng ký qua ít tài liệu, tuy hiểu ngữ, nhưng thấy chỗ trống cuối trang có tên của mình, Bảo Châu vừa định kí tên, đảo chủ lên tiếng, để Bách Lai phiên dịch cho Bảo Châu: “Chậm , cho ấy biết, 1000 vạn tôi cảm thấy quá ít, đảo của tôi ít nhất giá trị 1200 vạn.”

      thấy Bảo Châu dễ chuyện, cho rằng nhà giàu mới nổi ngu ngốc, muốn nhân cơ hội tăng thêm tiền.

      Bách Lai cau mày phiên dịch cho Bảo Châu, Bảo Châu cũng nhíu mày, bởi vì trước khi đến ngân hàng quản lý tài khoản của chỉ có 1000 vạn lẻ 1200 đôla, mua được, quên : “Tôi đây mua, Bách Lai đại ca, chúng ta đổi cái khác a!”

      Bách Lai tiên sinh cũng thích loại hành vi tạm thời tăng giá này, gật đầu đồng ý.

      Bảo Châu đứng dậy vừa muốn , đột nhiên từ bên cạnh cửa truyền đến thanh: “Tôi bán! 1000 vạn, bán tôi bán.”

      Bảo Châu nghe hiểu, nhìn về phía Bách Lai tiên sinh, Bách Lai tiên sinh có chút bất đắc dĩ phiên dịch cho : “ 1000 vạn bán, tay cũng có cái đảo.”

      “Tôi mua.” Bảo Châu lý do rất đơn giản, tiền vừa đủ.

      Cái vị đảo chủ muốn bán đảo cho Bảo Châu là người nóng nảy: “Tôi đồng ý bán, 1000 vạn tôi bán cho !”

      Vị mới tới nghe vậy càng sốt ruột, muốn bán đảo lâu rồi, quả thực muốn sắp điên rồi, thế nhưng có người đồng ý mua, rơi vào đường cùng mỗi lần có người làm giao dịch hòn đảo, vừa nghe được tin đến ôm cây đợi thỏ, hi vọng thông qua mình chào hàng, có thể bán được đảo, ở đâu có người mua đảo, ở đó .

      Hôm qua uống hơi nhiều, hôm nay thức dậy trễ chút, thiếu chút nữa bỏ qua thời cơ, bất quá tới kịp thời!

      Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục có người chịu mua đảo của , đương nhiên phải tranh thủ, về sau cái vị đảo chủ kia : “Đảo của tôi so với lớn, đảo của tôi có hơn 1000 mẫu , đảo tư nhân lớn như vậy, ngài rất khó tìm được.”

      “Tôi muốn mua lớn.” Vừa lớn lại có tăng giá, kẻ đần mới mua lớn.

      “Thế nhưng đó là đảo hoang.” Bách Lai tiên sinh , vừa là hoang đảo, vị trí địa lý lại tốt, ưu điểm duy nhất chính là lớn, nhưng giá lại cao đến dọa người, cảm thấy kẻ đần mới mua.

      Bảo Châu vừa vặn chính là kẻ đần này, Bảo Châu muốn, mẹ chồng chỉ cần lớn chưa được là đảo hoang, như trước khẳng định gật đầu: “Tôi muốn mua.”

      Đợi Cù thiếu chuyện điện thoại xong chạy đến, Bảo Châu đứng ở cửa ngân hàng hướng ngoắc: “Tiểu Cù Tử mau tới.”

      “Sao ở đây đây? Còn có ký sao?” Cù thiếu nhìn chung quanh phát có những người khác, mừng rỡ.

      Bảo Châu lắc đầu, thúc giục Cù thiếu lên xe: “Xong rồi, Bách Lai đại ca mời chúng ta ăn cơm.”

      Bữa tiệc này, Cù thiếu thực biết mùi vị, bởi vì ăn hết bữa tiệc này, biết còn có bữa tiếp theo hay

      Mấy giờ sau Bảo Châu trở lại Quảng Châu, Côn Sơn trở về rồi, cái gì cũng biết, mỉm cười cho Bảo Châu cái ôm: “Vờ à, nhớ em.”

      “Em cũng nhớ .”

      “Bộ đồ này của em đẹp.”

      “Em vừa mua ở Thụy Sĩ đấy.”

      “Em Thụy Sĩ làm gì? Muốn mua quần áo, lần sau dẫn em Pháp.” lại hiểu ngữ, chạy đến nơi xa lạ lỡ lạc làm sao?

      “Cầm cái này a!” Bảo Châu từ trong túi lấy ra tờ giấy đưa tới.

      “Đây là cái gì?” Côn Sơn gom góp trình độ ngữ của mình, cúi đầu nhìn hồi lâu, mới đại khái hiểu, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Em mua cái đảo ở Bắc bán cầu? Cho mẹ sao?”

      “Ừm.” Bảo Châu gật đầu.

      “Hơn 1000 mẫu , bao nhiêu tiền?” Côn Sơn làm tốt chuẩn bị tâm lý, nghĩ thầm coi như dùng tiền mua giáo huấn, xem mẹ về sau còn có thể mở miệng tùy tiện hay , Bảo Châu hiếu thuận. Nếu mấy trăm vạn khẽ cắn môi cũng có thể gắng gượng qua.

      “1000 vạn.”

      “May mắn.” Côn Sơn cố nén bi thương trong lòng, tự với mình thể khóc lên, được hù dọa bà xã, vất vả từ trong kẽ răng ra hai chữ.

      “Đô-la.”

      Nước mắt Côn Sơn, soàn soạt rơi xuống: “…”

      Cố gắng vất vả nhiều năm, mua cái còn đồng nào!

      Bảo Châu thấy khóc, cho rằng cảm động, rất vui vẻ tựa vào ngực Côn Sơn: “ rất cảm động sao? Em đối với mẹ chồng tốt ?”

      “Tốt!” Đâu chỉ là tốt, tốt đến sắp gặp trở ngại xúc động rồi, lát sau vất vả định thần lại Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ còn thừa lại bao nhiêu tiền?”

      “48 đôla.” Vốn còn có 1200 đồng, nhưng đường về mua đồ cho mình và Côn Sơn còn có hai cục cưng tiêu hết tí, cho nên chỉ còn lại có 48 đồng thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :