1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 15 Gả cho người tham ăn



      Bảo Châu muốn chuyện, Lục Hoài Ninh sợ bị mắng, tuy rằng dã man tùy hứng, thực còn . Nên giúp: “Bên ngoài đổ mưa, Bảo Châu cẩn thận cọ đính bùn đất cây.”



      Vạn lão gia nghe xong, đối với Lục Hoài Ninh cũng hài lòng, người Bảo Châu đều là bùn đất, mà Lục Hoài Ninh lại thân sạch , xứng với chức hộ hoa sứ giả ah! Lần đầu tiên gặp mặt như vậy, về sau càng đáng giá.



      Thời điểm an bài chỗ ngồi, có cố ý đem Lục Hoài Ninh ngồi gần Bảo Châu. Kết quả vừa mới ngồi xuống, Bảo Châu bên trái là Lục Hoài Ninh, bên phải là Lục Côn Sơn.



      Bữa cơm này, mọi người đều là nhã nhặn ăn, nhà giàu ăn cơm chú ý để phát ra thanh, ăn tắm . Bảo Châu bị giáo dục qua vài bữa cơm, Vạn Phú Quý sủng , thời điểm có khách nhân, con phải nhai từ từ nuốt chậm chậm, còn lúc có khách nhân, tùy ý con muốn ăn như thế nào.



      Bảo Châu nhã nhặn thống khổ ăn cơm Tây. Kết quả người khác, rất có đảm lược (gan dạ sáng suốt) ăn từng ngụm lớn ngụm lớn cơm Tây. Bảo Châu ngẫng đầu, phát thanh là từ bên cạnh truyền đến đấy, nhiều người như vậy nhìn xem ăn, người nọ ràng chút sợ hãi trước ánh mắt của nhiều người, vẫn tiếp tục nhai phát ra thanh, thập phần khí phách.

      Tiếp xúc với ánh mắt sùng bái của Bảo Châu, Lục Côn Sơn cảm thấy có chút hiểu. hôm nay cố ý ăn phát ra tiếng, nghĩ thầm để cho tôi ở rể có cửa đâu, muốn tôi lấy người này làm vợ càng có cửa. Vợ của tôi phải do tôi tự tuyển chọn. cho tự chính mình tuyển, tôi thể dọa con người ta dám chọn tôi hay sao?





      Cho nên cố ý trong hoàn cảnh thanh lịch như thế này, từng ngụm từng ngụm ăn cái gì. Nghĩ thầm các người thích cái gì, tôi liền làm cái đó.



      Bảo Châu thích tướng ăn bá khí của , thấy phần trong đĩa của nhanh chóng ăn xong, quan tâm hỏi: “No bụng chứa? Muốn hay cho thêm ít?”



      Sau đó chuyện lại vượt quá dự liệu của , khi va chạm với ánh mắt thuần khiết, cho thấy quan tâm kia là thể nghi ngờ, tựa hồ trong lúc vô tình va chạm vào nơi hẻo lánh mềm mại nhất trong lòng của . Trong ánh mắt của có xem thường, cũng có kiêu ngạo, chỉ đơn giản là chân thành quan tâm. là con vợ kế của Lục gia, vô luận làm cái gì đều có người chỉ trỏ, bởi vì trưởng ưu tú như vậy. Thế nhưng mà bé này, ánh mắt nhìn , lại có bất kỳ tạp chất, dường như cũng biết chút xíu gì về “ hùng tích” của .



      cần.” Lục Côn Sơn kìm lòng được đáp.



      “A.” Bảo Châu đối với ngọt ngào cười cười, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      Sau khi ăn xong, Vạn Phú Quý kéo Bảo Châu vào trong góc hỏi : “Tiểu tử dạo với con lúc nãy con có thích ? Có nghĩ muốn gả cho ?”



      Bảo Châu lắc đầu, lập gia đình hình như có ý tứ là phải cả đời sinh hoạt chung chỗ a! Thế nhưng mà cùng người kia? Leo cây cũng , leo tường cũng , ngẫm lại Bảo Châu lại muốn người ngủ gà ngủ gật.



      Vạn Phú Quý nghĩ tới ánh mắt con cao như thế, ngay cả Lục Hoài Ninh cũng thấy chướng mắt. Vậy tên tiểu tử Lục Côn Sơn kia, cần hỏi a! Bất quá việc hôn nhân này với Lục gia, có thèm, Vạn gia cũng phải đèn cạn dầu. thở dài hơi, khó được thành khẩn mà : “ có sao, cha tìm cho con người tốt hơn.”



      “Tại sao? Con muốn gả cho người tham ăn kia.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 16 Chân lông con rể



      “Bành!” tiếng, Vạn Phú Quý té ngã đất, có lầm hay ? Đó chính là phá gia chi tử nhà Lục gia? Bảo Châu thực muốn gả cho ?



      “Cha Phú Quý, cha làm sao vậy? Rất kích động có phải hay ? Cao hứng cũng phải cẩn thận a!” Bảo Châu rất săn sóc qua nâng Vạn Phú Quý dậy, lúc nhìn thấy nước mắt mật , lại mỉm cười: “Cha Phú Quý, cha cao hứng đến mức chảy nước mắt rồi hả?”



      Vạn Phú Quý giờ phút này rất muốn đập đầu vào tường, ở đâu ra kích động chảy nước mắt hả?

      Đó là thương tâm, còn có oán giận. , tiểu tử kia có chỗ nào tốt, để Bảo Châu muốn gả cho ?



      “Con thích cái gì?”



      tham ăn.”



      Vạn Phú Quý nghe xong mắt tối sầm thiếu chút nữa bất tỉnh. Lúc Bảo Châu nâng dậy, miễn cưỡng nhịn xúc động té xỉu, chưa từ bỏ ý định đối với : “Con chẳng lẽ phát mặt có vết thương? Tiểu tử kia mỗi ngày lấy việc đánh nhau làm vui.”



      Bảo Châu ánh mắt lại bừng sáng, như vậy chuyện có độ khó cao hơn chắc là biết, leo cây leo tường đào tổ chim với nhất định rất vui. Vì vậy rất khẳng định : “Đánh nhau oa? tốt quá, con cũng muốn chơi.”



      Lúc xong quay đầu lại, phát Vạn Phú Quý lại ngã xuống, lần này là thổ huyết ngớt…



      Mấy ngày sau, kiệu hoa đỏ thẫm mang Bảo Châu buồn ngủ, tiến vào gian cửa hàng đường Trường Thanh.



      Vì sao là cửa hàng a?



      Bởi vì Vạn Phú Quý muốn để cho tên phá gia chi tử kia ở rể! Muốn đem gia sản của phá hủy có cửa đâu! Nhiều nhất chỉ tiễn đưa tiểu viện cho ngươi, về sau tùy ngươi tự sanh tự diệt. Con quen, có thể về nhà ở, về nhà ăn.

      Con chân lông con rể kia, miễn !



      Còn Lục lão gia nghĩ thầm ta vất vả mới hạ quyết tâm muốn đem phá gia chi tử đá văng ra, có đạo lý còn nhặt thêm đứa con dâu ngốc về nhà lãng phí lương thực a!



      cho Lục Côn Sơn khoản tiền, đuổi và vợ mới cưới về sau ở cửa hàng là được. Hôn lễ được diễn ra ở quán rượu, sau khi kết hôn để cho vợ chồng son trông coi cửa hàng là được.



      Chỉ cần Lục Côn Sơn đừng thường xuyên về nhà, đủ hài lòng, mắt thấy tâm phiền ah!



      Bởi vì kết hôn vội vàng, rất nhiều thân thích hai bên cũng có kịp tới, nên có chút quạnh quẽ.



      Tiệc cưới hơn tám giờ kết thúc, thời điểm Lục Côn Sơn trở lại cửa hàng, có rất nhiều hàng xóm láng giềng ở ngoài cửa, xem náo nhiệt!



      Trong hôn lễ của các nhà giàu, chỉ có hai vị này là keo kiệt nhất. Bọn họ trông thấy chú rể mang vẻ mặt mỏi mệt được người dìu dắt trở về, bên cạnh chỉ có tùy tùng gầy đến mức chỉ có da bọc xương.



      Tất cả mọi người cười, kẻ có tiền nhất định xa hoa?



      Các người là chưa thấy qua con trai út của Lục gia, hôn lễ keo kiệt, lại còn náo nhiệt bằng hôn lễ của tên mổ heo ở đầu phố.

      Ít nhất người ta là còn có tấu nhạc cả ngày, Lục gia lần này cưới vợ, buổi sáng cũng có tấu nhạc, nhưng đến buổi tối yên tĩnh đến mức cây châm rơi xuống đất đều nghe thấy tiếng vang.



      Lúc rước dâu trở vệ, ngay cả cuốn pháo cũng có đốt.



      Bất quá mọi người cũng có vì dâu mới cưới khổ đợi mà cảm thấy tiếc hận, nghe người ngu, kẻ đần xứng với phá gia chi tử, vậy là môn đăng hộ đối. Đoán chừng hai nhà vì tống được hai cái tai họa mà cao hứng.



      Lục Côn Sơn nhìn những người xem náo nhiệt, bên phân phó tùy tùng giữ cửa, bên lảo đảo vào bên trong, đến bây giờ vẫn cảm giác như phù phiếm, tựa hồ nằm mơ.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 17 có sợ tôi ?



      ngờ cái nha đầu kia vừa ý chính mình, ràng cha cố ý tác hợp cho cả. thời điểm cả ra ngoài sân, tựa ở ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần trong lòng nghĩ, đoán chừng có chuyện của mình.



      Mặc kệ nha đầu kia lớn lên là Thiên Tiên hay là người quái dị, chỉ cần cả thấy thú vị, tám chín phần mười chính là của cả, cùng có liên quan.

      Nhà người bình thường cha mẹ thiên vị con út, nhưng cha lại rất ràng thiên vị con trai trưởng do chính thất sinh.



      Lục Côn Sơn bất quá chỉ là con do vợ kế sinh, chưa từng có tư cách cùng cả tranh giành bất kỳ vật gì, bất kể là đó có phải thuộc về hay .



      nghĩ tới tiểu nha đầu lại chướng mắt cả của . Càng có nghĩ tới tiểu nha đầu chướng mắt cả, lại vừa ý người mà trong mắt thế nhân gọi là phá gia chi tử. trong khoảnh khắc lựa chọn chính mình, Lục Côn Sơn phát mình tựa hồ cũng có bài xích đoạn hôn nhân được an bài này. Bởi vì cảm giác mình là người thắng cuộc, cho dù cái gì cũng có làm.



      Nhưng từ trước tới nay đây là lần đầu tiên đả bại cả, làm cho thoải mái phen!



      Liên quan đến tiểu nha đầu kia, cũng sinh ra tia hảo cảm, muốn chính mình ít nhất đối với lời lạnh nhạt.



      Mang theo thân mùi rượu, Lục Côn Sơn lảo đảo hướng về phía tân phòng. Đúng lúc tùy tùng đóng cửa xong, đến cửa phòng. Tùy tùng thấy say đến như vậy, có chút bận tâm mà : “Thiếu gia, có cần tôi chuẩn bị chén canh giải rượu?”



      cần, ngủ !” Lục Côn Sơn phất phất tay, chính mình vịn vách tường, hướng cửa phòng đến.



      Cửa phòng nửa mở, theo cánh cửa vào, cúi đầu chưa có được hai bước, thiếu chút nữa đụng vào cái bàn ở đằng trước. Ngẫng đầu, nhìn thấy chính là dâu trùm hồng khăn ngồi thẳng tắp sống lưng ở bên giường.

      Nếu như cho là mình cưới danh môn thục nữ, vậy chỉ sợ làm thất vọng rồi. Giờ phút này tân nương tử, ngồi đối diện cái bàn, đầu hồng khăn sớm cánh mà bay, miệng đầy dầu mỡ, tay trái cầm cái bánh lớn, tay phải cái màn thầu thơm ngát. ngẩng đầu thấy tướng công an vị ở trước mặt , rất nghĩa khí đưa cái bánh cho : “ ăn.”



      “Tôi đói bụng.” Đối mặt với dâu miệng đầy dầu mỡ như thế, có chút bất đắc dĩ khoát khoát tay.



      “A.” Bảo Châu nghe xong, rất vui sướng cúi đầu tiếp tục ăn.



      Nhìn tân nương tử trước mắt, rất xác định tiểu nương này chịu gả cho , tuyệt đối phải là ái mộ hay ưa thích gì, tuyệt đối có nguyên nhân khác. Bởi vì thoạt nhìn, như một bé còn chưa lớn. Lục Côn Sơn thích trong lòng có uẩn khuất, thẳng vào vấn đề hỏi : “ vì sao lại muốn gả cho tôi?”



      rất tham ăn.”



      Lục Côn Sơn bị đả thương ngớt, đây là lý do quái quỷ gì?



      đây phải là muốn tìm chồng, mà muốn chăn heo a?



      “Ông nội người tham ăn tham uống thân thể khỏe mạnh. Hơn nữa chúng ta có thể cùng chỗ ăn, so với ai khác đều có thể ăn nhiều hơn.” Bảo Châu rất vui vẻ .

      Lục Côn Sơn ngay từ đầu cảm thấy lý do này rất thể chấp nhận, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng rất đúng. Bộ dáng này của chẳng lẽ cùng người như cả ngâm thi tác đối, như vậy khóc nhè a!



      Ngẫm lại cũng tiếp nhận, phụ nữ đơn thuần dù sao so với phụ nữ tâm cơ vẫn tốt hơn. Cùng với người trong lòng tràn đầy tâm kế sinh hoạt chung chỗ thiệt mệt mỏi ah! Cùng sống chung với có lẽ đơn giản hơn.



      Sau khi Bảo Châu ăn no, bên thu thập bát đũa bàn, bên ngẩng đầu lên cùng chuyện: “ biết trèo tường ?”



      “Biết.” Quả thực là chuyện thường ngày.



      biết chơi ná cao su ?” Bảo Châu lập tức dùng ánh mắt tìm được đồng loại nhìn xem .



      Lục Côn Sơn gật đầu: “Đương nhiên biết, tôi còn có thể đánh nhau, có sợ tôi hay ?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 18 Đêm tân hôn



      Bảo Châu lắc đầu, chỉ cảm thấy như vậy rất tốt: “Đánh nhau tốt! Triệu Tiểu Ngưu luôn cười tôi cha mẹ. Lần sau theo tôi trở lại trong thôn, hung hăng đánh cho trận, được ?”



      “Tốt.” Ai dám khi dễ vợ , tuyệt đối đánh cho răng rơi đầy đất.

      Bảo Châu nghe xong vui vẻ, chỗ dựa ah!



      Ha ha cười rộ lên, về sau ai đánh , đóng cửa với tướng công, hừ hừ!



      Lục Côn Sơn toàn thân trầm tĩnh lại. tựa hồ giống người thường, vậy mà sợ tên côn đồ phá gia chi tử trong truyền thuyết. Mặt khác này tựa hồ biến sắc, giống như tùy thời đánh người vậy. Mà lại chút cũng sợ , người vợ này so với trong mong muốn càng ưa thích hơn.



      Hai người uống rượu giao bôi xong, Lục Côn Sơn bắt đầu cởi quần áo. Chờ đem áo khoác thoát ra, lúc quay đầu lại, Bảo Châu bưng khay bát đũa ra ngoài. lát sau lại cầm khăn lau đến đem cái bàn lau sạch , nhìn bộ dạng vất vả, lục Côn Sơn có chút đau lòng mà : “Ngày mai lại làm a! ngủ sớm chút.”



      có chuyện gì nữa tướng công, ông nội của em từng qua, chuyện hôm nay phải làm trong hôm nay.” Thời tiết quá nóng, những đồ ăn kia phải đặt ở trong chum nước lạnh, ngày mai có thể ăn tiếp.



      Cha Phú Quý sợ ở trong phòng bị đói, gọi người chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn hết, còn lại trưa mai còn có thể tiếp tục ăn.



      Lục Côn Sơn đứng lên vừa muốn giúp thoát áo, Bảo Châu lại ra ngoài. lát sau vào, đóng cửa lại, ngồi ở trước bàn trang điểm, muốn đem trâm gài tóc đầu toàn bộ lấy xuống. Kết quả nghĩ lại làm cho nó ăn sâu vào tóc, thử nhiều lần đều thành công. muốn kéo mạnh xuống, Lục Côn Sơn mang giày xuống giường hướng phía qua, giọng chút cũng có hung hãn như bình thường, mà có chút ôn nhu : “Để .”

      Lục Côn Sơn tháo búi tóc lộn xộn của xuống, lại cầm lược giúp chải tóc lại, mới để lược trong tay xuống.



      Có lẽ là môi của cách lỗ tai của quá gần, hơi thở ấm áp phun ở tai của có chút ngứa, làm cho biết vì cái gì, khuôn mặt nhắn có chút nóng lên.



      ở trong mắt Lục Côn Sơn, rất là đáng . Nhưng còn , mới mười lăm tuổi, Dù sao cũng chính là vợ của mình, về sau còn nhiều, rất nhiều cơ hội, phải sống chung cả đời. Lục Côn Sơn muốn hù dọa , thấy cỡi hỉ bào, đối với muốn thoát quần áo trong : “ cần cỡi, cứ như vậy ngủ !”



      “Ah!” Bảo Châu qua biết điều cỡi giày, ở bên cạnh nằm xuống, mặc dù có chút nóng, nhưng còn có thể chịu được.



      Thế nhưng mà quá đánh giá thấp nhiệt độ thân thể Lục Côn Sơn, quả thực chính là cái bếp lò sống. Trời rất nóng, mặc nhiều như vậy, Bảo Châu nóng có chút chịu được, thừa dịp ngủ say, thò tay đem quần áo trong của mình cỡi ra, chỉ để lại cái yếm hơi mỏng, cũng đắp chăn, cứ như vậy tựa vào gối đầu.



      Chính là rất nhanh vấn đề mới lại tới nữa, gối đầu rất cao, ngủ quen, cảm thấy cổ thoải mái, ở bên cạnh nhích tới nhích lui, hồi trở mình nghiêng người.



      Lục Côn Sơn tư thế ngủ rất tốt, trước là nam nhân độc thân, muốn ngủ như thế nào đều được. thích nhất là nằm tư thế chữ đại, trời rất nóng, ngủ như vậy, rất thoải mái.



      Có thể giường vốn cũng phải rất rộng, ngủ như vậy, Bảo Châu bị lấn đến bên cạnh giường rồi, cũng sợ nóng, dám tới gần , rất đáng thương núp ở bên cạnh giường cố gắng để cho chính mình được té xuống.



      Kết quả Lục Côn Sơn rất chịu thua tưởng rằng chăn lông đặt ở bên cạnh , sợ nóng như thường ngày cước đạp xuống dưới.



      Đáng thương Bảo Châu vốn là lung lay sắp đổ, bị đạp cái, trực tiếp lăn xuống giường.



      Nghe “Đông” tiếng vật nặng rơi xuống đất, Lục Côn Sơn phản ứng đầu tiên là trong phòng chẳng lẽ có trộm?

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 19 Tướng công như ông nội



      Lập tức mở mắt ra, bởi vì thời tiết quá nóng, vì thông gió, cho nên trong phòng có đóng cửa sổ. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Lục Côn Sơn ở trong bóng đêm mông lung nhìn vợ bé đáng thương của , mặc cái yếm, bộ dáng rất ủy khuất nhìn xem .



      Lục Côn Sơn trong lòng lập tức dâng lên áy náy mảnh , tranh thủ thời gian xuống giường đem Bảo Châu kéo vào trong ngực, vuốt ve chặt chẽ, khẩn trương hỏi : “Bảo Châu, ngã đau ?”



      “Tướng công, xấu.”



      “Tốt, xấu! em đánh , đá cước cũng được, đến! ôm em trở lại giường.” Lục Côn Sơn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tiểu nữ nhân trong ngực, như là đối đãi với trân bảo quý báu đem ôm trở về giường, lần này rất cẩn thận để cho ngủ bên trong, như vậy dễ dàng đạp ngã xuống.



      Bảo Châu khách khí, tay chân trùng trùng điệp điệp cho cước: “Hừ!”



      Nhưng chút trình độ ấy, đối với Lục Côn Sơn mà , cùng gãi ngứa có khác nhau, cười nằm xuống bên cạnh , thấy Bảo Châu lật tới lật lui, hỏi : “Em nóng sao?”



      “Gối đầu, cao.”



      “Ngủ ở đây.” Cái này dễ thôi ah! Lục Côn Sơn chỉ chỉ cánh tay của mình cho ngủ.



      Bảo Châu ngang nhiên xông qua, rất mệt nhọc, trong nháy mắt nằm ngáy o..o…



      Lục Côn Sơn lần này rất cẩn thận nằm ở bên cạnh , nghĩ thầm chính mình nếu như tái phạm lần nữa đem đá xuống, về sau trước khi ngủ để cho trói tay chân của mình lại, da thịt mềm mại của tiểu nha đầu, nếu để cho cước đá trúng bị thương, hối hận cả đời.



      Ngày hôm sau Lục Côn Sơn tỉnh lại Bảo Châu thức dậy, có ở trong phòng. Bên giường đặt chậu nước rửa mặt, làm cho lòng ấm lên, ai vợ ngốc, tâm tư của vợ tinh tế tỉ mỉ, gần đây mỗi khi thức dậy đều cảm thấy trong người bực bội nhưng sáng sớm hôm nay tâm tình tốt.

      Rửa mặt hoàn tất vào trong sân, chỉ thấy tùy tùng của mình phơi quần áo tối qua, hỏi : “Tiểu Đông, có nhìn thấy vợ tôi ?”



      “Thiếu nãi nãi ở trong phòng bếp làm mì sợi rồi.”



      “Vậy cậu cũng làm tiếp sao?” Vạn nhất tiểu nha đầu bị phỏng làm sao bây giờ? Trong nhà chỉ có ba người, chính mình và Tiểu Đông đều là đại nam nhân làm đồ ăn, tiếp tục như vậy được ah! Mặc dù mình phải đứa con cha ưa thích gì, nhưng thế nào cũng là thiếu gia nhà họ Lục, sao có thể keo kiệt đến mức để cho vợ xuống bếp nấu cơm?



      Trở về phòng cầm mấy đồng bạc đưa cho Tiểu Đông: “Tôi nữa còn có việc, sau khi ăn cơm xong, cậu mang Thiếu nãi nãi phiên chợ phía đông nhìn xem, để cho Thiếu nãi nãi chọn người mà ấy ưa thích mua về.”



      “Vâng, nhưng thiếu gia nhà chúng ta có bao nhiêu tiền, cái này mua người có thể hay …” Tiểu Đông muốn lại thôi, lão gia cho thiếu gia có bao nhiêu tiền. Vốn ba người gom góp còn có thể sống ba bốn năm. Thiếu gia lại có công việc, nên có thu nhập ah! Nếu như trong nhà thêm người nữa, chỉ sợ tiền trong nhà dùng được bao lâu nữa.



      “Ít nhảm, vậy giặt quần áo nấu cơm, là vợ tôi nên làm sao? Dựa theo lời tôi làm là được.” Lục Côn Sơn vừa xong, chỉ thấy Bảo Châu đứng ở cửa phòng bếp hướng phía bọn họ hô: “Đến ăn mì.”



      Lục Côn Sơn thấy trong tay bưng hai bát mì, nhanh qua, tiếp nhận bát trong đó đối với : “ đến là được rồi, coi chừng bị phỏng.”



      Thời gian qua Tiểu Đông cảm thấy thiếu gia thoạt nhìn rất lạnh lùng, đây là lần đầu tiên phát hóa ra thiếu gia cũng có mặt nhu tình như nước, hơn nữa lúc này mới tân hôn a! Nếu biết người ta khẳng định cho rằng hai người này đều là vợ chồng lâu năm, bất quá nhìn thấy thiếu gia thương Thiếu nãi nãi như vậy, an tâm, thiếu gia cũng phải hư hỏng như bên ngoài người ta đồn thổi.

      Bảo Châu nghe xong lời Lục Côn Sơn , cười ha hả nhìn xem : “Tướng công, đối với em tốt, tốt giống như ông nội vậy.”



      cũng muốn làm ông nội của em.” Lục Côn Sơn xong bưng mì sợi ở bên ngoài cánh cửa ngồi xổm xuống, gắp lên ngụm ăn, nghĩ tới Bảo Châu làm ăn ngon thế!



      Bảo Châu cầm cái ghế đẩu ở bên cạnh ngồi xuống, cũng cúi đầu ăn mì sợi, trước kia hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, những chuyện lặt vặt này đều do làm, giặt quần áo nấu cơm, chẻ củi nấu nước đều làm khó được ah!



      Nếm qua điểm tâm, Lục Côn Sơn bảo Tiểu Đông thu dọn chén, rồi trở về phòng ở bên trong lấy ra tí tiền đưa cho : “Cất kỹ , đợi lát nữa Tiểu Đông mang em đến phiên chợ phía đông nhìn xem, mua người hầu trở về, số tiền này em cất lấy, mua ít đồ vật mà em thích.”



      “Ừm, em nhớ kỹ rồi, tướng công.”



      “Vì cái gì mực gọi là tướng công?” nay bình thường đều gọi trượng phu là lão gia, có ít người gọi tiên sinh, cách gọi này của ở trong nhà sao, nhưng ra ngoài gọi bị người ta chê cười.



      “Ở trong kịch nam phải cũng gọi tướng công sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :