1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 189 Ân cứu mạng



      Gần đây Tổng đường chủ cao cao tại thượng có thể là bởi vì cố gắng vượt qua đại nạn sinh tử này, đột nhiên trở nên bình dị gần gũi, khoát tay áo : “Mọi người cần phải khách khí, đều là em nhà, mau ngồi. Lần này nếu có mọi người, chỉ sợ tôi thể nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.”



      A Long và những người kia hồi mới phát những người canh gác bên ngoài nhà kho dường như phải lưu manh bình thường: “Tổng đường chủ quá khách khí, thuộc hạ có chút nghi hoặc, bọn người bắt ngài hình như là người Nhật có tổ chức có huấn luyện, bọn họ là người nào?”



      “Đều là quân nhân Nhật Bản cải trang, mục đích chính là muốn cho hắc bang Nhật Bản cùng hắc bang lớn ở Thượng Hải hợp tác, để bang phái chúng ta thành con rối cho người Nhật sai khiến, tôi có đáp ứng.” Lại tiếp ông hận nghiến răng, kỳ đoạn thời gian trước, lúc người Nhật mời mấy lão đại của hắc bang lớn ăn cơm, bọn họ cũng , cự tuyệt thẳng, nghĩ tới người Nhật thấy bọn họ đáp ứng, lại bày mưu tính kế.



      “Tổng đường chủ minh!” Có người thừa cơ nịnh bợ nói.

      Tổng đường chủ lại khiêm tốn: “Tôi đáp ứng, là vì điều thứ nhất trong đường quy. nước mới đường , sau đường , lại nhà . nếu tôi đáp ứng, vậy chính là bôi nhọ quy củ tổ tông định ra.”



      Quy củ thể tuân, mặc dù có thời điểm ông có chút hồ đồ, tin lời gièm pha, nhưng chuyện lớn ông vẫn phân cái gì tốt cái gì xấu, lợi ích cá nhân so ra kém lợi ích bang phái, lợi ích bang phái so ra kém lợi ích quốc gia.



      Mọi người nghe vậy, trong lòng cảm thấy khâm phục người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất bình thường này.



      Giải thích ràng về sau, mọi người thừa dịp trước khi trời sáng rời , chỉ để lại ít đệ tử chiếu cố mọi người.



      Côn Sơn kêu người đỡ Tổng đường chủ về phòng, vừa định rời , Tổng đường chủ đột nhiên gọi lại: “Chờ chút.”



      “Tổng đường chủ còn có gì phân phó?”



      chuyện với tôi!”



      Côn Sơn gật đầu, ra hiệu những người khác rời khỏi, đóng cửa lại, đứng : “Ngài .”

      “Cậu ngồi !” Tất cả mọi người đều bị thương, cần giữ lễ tiết, Tổng đường chủ hướng giường tới gần, nửa tựa ở đầu giường : “Lần này nhờ có cậu, nhưng tôi muốn biết vì sao cậu cứu tôi? Cậu thông minh như vậy, có lẽ đoán được, tôi là người gọi cậu vào bẫy.”



      Côn Sơn gật đầu: “Mới đầu xác định, về sau lúc tôi và ngài cùng bị bắt, cảm thấy kỳ quặc, bởi vì khi tôi cứu ngài, nét mặt của ngài tuy khẩn trương xao động, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh. Nhưng lúc tôi thấy ngài bị đánh vẻ mặt thống khổ phải giả vờ, khi đó ánh mắt ngài rất kinh ngạc, đại khái là có đoán được bị đánh.”



      “Cậu quả nhiên thông minh, ngay từ đầu, tôi muốn trọng dụng cậu. Nhưng những người khác đồng ý, sợ cậu thể đảm đương trách nhiệm, phó đường chủ cho ra chủ ý. Muốn tôi thăm dò cậu, kêu tôi giả vợ bị bắt cóc, cho cậu cứu tôi, xem cậu có dám đơn thương độc mã cứu tôi , nếu cậu thông qua khảo sát, chức vị kia cho cậu. Chỉ là tôi nghĩ tới đó là cái bẫy. Tôi vừa đến, bị người ngăn trở, bọn họ cho tôi biết, đó là phó đường chủ an bài khổ nhục kế, thế nhưng thời điểm cậu bị bắt, tôi phát khác thường. Bởi vì tôi căn bản có gọi người bắt cậu, tôi chỉ muốn nhìn xem cậu có can đảm đến hay , tình phía sau, ở trong phạm vi khống chế của tôi nữa.” Ông ngờ chính mình lại bị người phản bội, nếu nghĩ sai, bán đứng ông chính là phó đường chủ ông luôn tín nhiệm. Chuyện này đối với ông đả kích rất lớn, ông thậm chí đột nhiên có chút dám tin tưởng người khác, ông nghĩ lần này mình rơi vào trong tay người Nhật chết chắc rồi.



      Lúc Lục Côn Sơn được cứu, ông cho rằng Lục Côn Sơn hận ông, có thể cho ông đao, nhưng Lục Côn Sơn lấy ơn báo oán, còn cứu tất cả mọi người.



      Ông trăm mối nghi hoặc vẫn có cách giải: “Cậu vì cái gì cứu tôi? Cho dù cậu bỏ mặc tôi ở đó, cũng có thể vì chính mình bị thương mà báo thù, bởi vì tôi phải chết là thể nghi ngờ, thế nhưng cậu cứu tôi.”



      “Vì ngài là Tổng đường chủ, càng bởi vì Trí Đường thể loạn, hơn nữa mặc kệ hôm nay bị nhốt là ai, chỉ cần là người vô tội, tôi đều cứu. Điều thứ hai của đường quy, dân chúng trong thiên hạ đều là chị em của mình, phải đối xử tử tế, được ức hiếp lương dân, được thấy chết mà cứu.” Từ ở dưới bóng Lục Hoài Ninh lớn lên, bị truyền thụ quan điểm Lục Hoài Ninh vĩ đại, Lục Côn Sơn bé. Lục Hoài Ninh cao quý, Lục Côn Sơn là cỏ dại do thiếp thất sinh ra. Nhưng về sau gặp sư phụ, sư phụ dẫn tiến vào Trí Đường, đường quy của Trí Đường là mỗi người đều ngang hàng, là thân thiện tốt đẹp như vậy, làm chịu ảnh hưởng sâu.



      “Bang quy có rất nhiều người có thể đọc thuộc lòng, nhưng chính thức làm được rất ít người. Cậu cứu tôi, tôi báo đáp cậu tốt.” Ông cam đoan! Ân cứu mạng này, từ nay về sau ghi lòng tạc dạ, dám quên .



      Côn Sơn lắc đầu: “ chuyện báo đáp, đây là chuyện tôi phải làm.”



      “Tôi muốn cám ơn cậu, còn muốn với cậu thực xin lỗi, trước kia có số việc, xin lỗi người em!”



      “Chuyện qua, tôi cũng quên rồi.” Biết sai có thể sửa là tốt, mực nắm chặt cái sai của người khác, phải cách làm thông minh.



      “Vậy từ hôm nay trở , tôi và cậu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia! Tôi muốn kết bái huynh đệ với cậu.”



      “Tổng đường chủ chê Côn Sơn ngu dốt, vậy Côn Sơn trèo cao rồi.” Côn Sơn cũng khách khí, nhiều huynh đệ nhiều con đường, hơn nữa phát Tổng đường chủ ra là người co được dãn được, đáng giá kết giao.



      Hai người khập khiễng, giúp nhau đến phòng khách, sau khi gọi người chuẩn bị xong, trong sân, đối với trời xanh kết bái trở thành huynh đệ.



      Hai người sau khi ngủ giấc, buổi chiều tinh thần tốt lên rất nhiều, thời điểm hạng vạng tối, A Hổ gọi điện thoại đến: “Sơn ca xảy ra chuyện lớn! Vừa thăm dò được, khuya hôm trước Hình phó đường chủ bên kia tuyên bố với mọi người , Sơn ca đánh chết Tổng đường chủ trốn thoát rồi, đến nay tung tích . thông báo tất cả nội đường trong cả nước mở cuộc truy nã . Hơn nữa tuyên bố ba ngày sau chính thức dựa theo di chúc của Tổng đường chủ, tiếp nhận vị trí Tổng đường chủ.”

      “Đừng có gấp, Tổng đường chủ ở ngay bên cạnh tôi, tôi và đường chủ thương lượng chút, nghi thức nhậm chức có lẽ cử hành vào tối ngày mai , chúng ta còn ngày để chuẩn bị và sắp xếp. Mọi người tạm thời đừng hành động gì, kêu các em ở Hồng Kông chờ lệnh.” Côn Sơn phân phó xong, cúp điện thoại, đem chuyện này lại với Tổng đường chủ, nhíu mày : “Tổng đường chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì?”



      “Liên lạc với tâm phúc của tôi, để với chúng ta nội ứng ngoại hợp. Đem trận biến cố này giải quyết.” Thân là Tổng đường chủ dù sao cũng có vài người mình tuyệt đối tin được.



      “Liên lạc như thế nào?”



      “Đợi lát nữa thương lượng xong, tôi gọi điện cho là được. Chúng ta bây giờ thương lượng chi tiết, tỉ mĩ, tối ngày mai tôi phải xuất ngăn cản Hình phó đường chủ nhậm chức, vì để phòng ngừa vạn nhất buổi chiều tôi Thượng Hải, để cho tâm phúc của tôi dẫn vào trong nội đường.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 190 Biến thành Thạch Lựu tỷ



      Ông có mở miệng kêu Côn Sơn với ông, bởi vì rất nguy hiểm, ông thể được



      Nhưng Côn Sơn cảm giác được: “Em với , từ nơi này xuất phát, chúng ta có thể mang theo các huynh đệ và vũ khí.”



      Có những lời này của , Tổng đường chủ an tâm hơn nhiều, cũng càng coi trọng Côn Sơn, cảm thấy có nghĩa khí: “ em tốt! Nhưng em cũng đừng mang quá nhiều người, mặt lạ dễ bị hoài nghi, có người, đến lúc đó có thể điều động.”



      ám vệ?” Truyền thuyết Trí Đường mỗi vị Tổng đường chủ đều có ám vệ của riêng mình, những ám vệ này bình thường nghiêm chỉnh huấn luyện năng lực hơn người, phân tán ở bên trong tất cả đường khẩu, phụ trách tìm hiểu cùng báo cáo tất cả tình huống dị thường trong đường khẩu.



      Nhưng bởi vì tính nấp, cho nên dễ dàng điều động, bởi vì khi điều động, ám vệ lộ mặt, thể tiếp tục làm ám vệ, nên phải tuyển ám vệ mới.



      Tổng đường chủ gật đầu: “Ừ.”



      “Ám vệ ra mặt, sợ là địch nhân thấy át chủ bài của , trở nên kiêng nể gì cả. Em cảm thấy trước mắt chưa cần điều động ám vệ, giữ lại thực lực của , làm cho đối phương kinh sợ phải rất tốt sao?” Côn Sơn cùng ý kiến, bởi vì là em, cho nên có chuyện cứ việc thẳng.



      “Nhưng người của em đủ ? Người có thể chắc chắn làm phản, cũng nhiều.” Cho nên ông mới nghĩ tới dùng ám vệ.

      “Em nghĩ đa số đứng về phía , cần phải nhiều người, là lòng người.” Mọi người cùng chung mục đích, có thể đánh bại địch nhân.



      “Thông minh, có em, như hổ thêm cánh.” ra ông vẫn tương đối được lòng người, bằng lương tâm mà , ông là Tổng đường chủ tài đức bình thường, nhậm chức đến nay có thành tích gì lớn, cũng có thất bại, đối với các huynh đệ vẫn tương đối tốt.



      tại có Lục Côn Sơn trợ giúp, ông như hổ thêm cánh.



      Luận gia thế bối cảnh, ông có Côn Sơn, Hình phó đường chủ thất bại hoàn toàn.



      Luận công lao ông và Hình phó đường chủ khó phân cao thấp.



      Nhưng luận về nhân phẩm, Hình phó đường chủ bại hoàn toàn, vừa nghĩ như thế, ông triệt để có lòng tin, hai người thương lượng xong. Tổng đường chủ lập tức gọi điện thoại cho tâm phúc.



      Sáng hôm sau, Côn Sơn cùng Tổng đường chủ vừa định ra ngoài, Bảo Châu ôm Tiểu Hoàng từ lầu xuống: “Côn Sơn đâu?”



      Tổng đường chủ sợ muốn , biết dễ bị lừa, liền hù dọa : “Chúng tôi muốn đánh quái thú, em ở nhà chơi vài ngày, Côn Sơn trở lại.”

      “Em cũng muốn .”



      “Vì sao?”



      “Em muốn chơi với quái thú.” Bảo Châu cười rộ lên lộ ra hai răng khểnh ,



      Côn Sơn cảm thấy quá nguy hiểm: “ có quái thú, Tổng đường chủ gạt em thôi, em đừng coi là , ở nhà chờ , rất nhanh trở lại.”



      muốn.” Lần trước thấy Côn Sơn , lo lắng , cho nên cho phép .



      rất nhanh trở lại, em ăn hết bình quả khai tâm về.” Côn Sơn xong, ra bên ngoài, nhưng chưa được mấy bước đột nhiên rất có cốt khí dừng bước, bởi vì Bảo Châu : “Nhưng mà tối hôm qua em ăn hết.”



      “Vậy kẹo đậu phộng sao?” Bởi vì sợ Bảo Châu nhàm chán, cố ý gọi người mua nhiều đồ ăn vặt cho Bảo Châu.



      ăn hết.” Tiểu Hoàng ăn hết, Bảo Châu vụng trộm ở trong lòng thêm câu.



      “Vậy mấy trái mận cũng ăn hết rồi ?” tin.



      ăn hết!” Bảo Châu xong từ bàn cầm lấy bình thủy tinh đựng quả mận, nhanh chóng đem hai trái mận còn lại ra, chính mình trái, Tiểu Hoàng trảo, vừa mới ăn cơm xong, nhưng Bảo Châu vẫn ăn rất nhanh.



      Côn Sơn thấy muốn như vậy, thể ép buộc , bên kêu nhả hạt mận ra, bên hương Tổng đường chủ : “Em muốn dẫn theo Bảo Châu cùng .”



      “Cái này, em cần phải hiểu , đó là rất nguy hiểm, hơn nữa đường quy thể để người nhà biết , ấy hiểu chuyện, so đo với ấy, nhưng nếu dẫn vào trong nội đường, chỉ sợ những người khác dễ chuyện như vậy.”



      có việc gì, đến lúc đó em phái người trông chừng Bảo Châu, để ấy ở trong khách sạn đợi.” Bảo Châu a! Chờ ông bận rộn, vừa lúc có thể cùng Bảo Châu dạo bốn phía.



      Côn Sơn như vậy rồi, chẳng lẻ ông nể tình sao?



      Đành phải đồng ý: “Được rồi!”



      Bảo Châu nghe thấy đồng ý, đem Tiểu Hoàng cho Côn Sơn ôm, sau đó tay lôi kéo góc áo Côn Sơn, tay nhấc rổ đồ ăn vặt, hướng ô tô ngoài cửa đến.



      Cái tư thế kia ở đâu giống công tác với chồng, ràng dạo chơi ngoại thành.



      Vì tránh tai mắt người khác, máy bay đáp xuống ở Hàng Châu, sau đó mọi người lại lên xe lửa Thượng Hải.



      Bảo Châu đây là lần đầu tiên xe lửa, lộ ra rất hưng phấn, từ trong túi móc ra bộ bài: “Cái bàn này vững vàng, chúng ta đánh bài được ?”

      tại bọn người Côn Sơn làm gì có tâm tư đánh bài, cả đám vì chuyện đêm nay mà chuẩn bị, mọi người đều rất khẩn trương.



      Nhưng vợ mở miệng, Côn Sơn nghĩ đến khẩn trương cũng vậy, khẩn trương cũng vậy, dù sao còn thời gian nữa mới đến Thượng Hải, cùng Bảo Châu chơi đùa: “Được!”



      “A Hổ tới.” Đánh bài cần nhiều người mới thú vị.



      Cùng Bảo Châu đánh bài, thua là , túi tiền đổ máu là lớn, A Hổ vừa nghe tên Bảo Châu biến sắc, nào dám đánh bài với , rất có nghĩa khí bán rẻ A Long: “Thiếu phu nhân, kêu tôi ! Vận may của ấy tốt hơn tôi! Tôi đột nhiên có chút đói, tôi ăn đây.”



      A Long làm sao là đối thủ của Bảo Châu?



      Vội vàng từ chối: “Thiếu phu nhân, tôi đau bụng muốn vệ sinh.”



      Bảo Châu nhìn về phía các em khác, mọi người rất có ăn ý đồng thời muốn vệ sinh, sau đó chạy trốn tứ phía, bọn họ rất có kinh nghiệm , đợi Thiếu phu nhân đánh bài nữa, bọn trở về. Nếu túi tiền chết cũng phải lột tầng da.



      Bảo Châu nhìn về phía A Thiếu: “A Thiếu, đến đánh bài.”



      A Thiếu vừa định cự tuyệt, Côn Sơn cho ánh mắt cầu xin, A Thiếu rất trung thành, vì vậy thấy chết sờn tới, cùng A Hổ đổi vị trí.



      Lập tức ba thiếu , Bảo Châu nhìn về phía Tổng đường chủ, rất thân thiết gọi ông là Chung đại ca: “Chung đại ca, chơi ?”



      Tổng đường chủ tại nào có tâm tư chơi bài, muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến lo lắng suông bằng thư giãn chút, liền đáp ứng.



      Ai ngờ hôm nay Bảo Châu chơi là mánh khóe mới học được từ đám bà lớn, ai thua bị vẽ lên mặt.



      Kỹ thuật trang điểm của chênh lệch, bà nội có thể vẽ thành bà cố nội, Đường Bá Hổ đến tay , có thể vẽ thành Thạch Lựu tỷ, mà Bảo Châu đối với cái này rất thích, tại có cơ hội, làm sao có thể thua.



      Ván đầu tiên Côn Sơn thua, Bảo Châu hưng phấn móc đồ trang điểm ra, mấy phút đồng hồ sau, Côn Sơn từ tiểu tử tuấn tú, biến thành Dung ma ma.



      Ván thứ hai A Thiếu thua, Bảo Châu con mắt lần nữa sáng lên, khuôn mặt biểu cảm của A Thiếu rất nhanh bị vẽ thành Thạch Lựu tỷ.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 191 Chột dạ?



      Ván thứ ba Tổng đường chủ thua. đường đường là Tổng đường chủ, nếu như bị trang điểm mất hôn như vậy, về sau uy nghiêm ở đâu? Lập tức ngã xuống giả bộ bất tỉnh, Bảo Châu tin là , xem như tránh thoát kiếp.



      Côn Sơn nhìn đồng hồ thấy sắp đến Thượng Hải, vừa định đứng dậy lau mặt, đột nhiên biết từ nơi nào xông tới đám người, lục soát lần lượt khoang xe.



      Rất nhanh lục soát đến khoang xe bọn người Côn Sơn ngồi.



      Đám người kia nhìn như là mấy tên côn đồ lưu manh, nhưng trong đó có vài người Nhật, bọn họ vừa đến khoang xe, người trong đó đối với mọi người vênh váo tự đắc hô: “Chúng tôi phụng mệnh đến đây điều tra hai tên tội phạm bỏ trốn, mọi người cần kinh hoảng.”



      Mấy tên côn đồ bắt đầu ở trong xe lục soát, bức họa Côn Sơn và Tổng đường chủ lúc lúc , những tên côn đồ tới lui, lại có phát Côn Sơn và Tổng đường chủ, chủ yếu là bọn họ trang điểm thoạt nhìn quá đặc biệt, đặc biệt xấu, làm cho người ta muốn tới gần.



      Chỉ là đứng xa xa hỏi Côn Sơn: “Tụi bây làm cái gì?”



      “Mấy người chúng tôi là diễn viên xiếc thú, chúng ta phụ trách sắm vai thằng hề, hù dọa đến các vị, ngại quá.” Côn Sơn vô cùng khiêm tốn cúi đầu, lập tức phi thường cảm tạ Bảo Châu trang điểm cái mặt này cho ,



      Tên côn đồ rất khách khí dựa theo lương tâm : “Quả nhiên rất xấu.”



      Sau đó bọn họ ra, lúc Tổng đường chủ ngẩng đầu lên đối với Bảo Châu ra cầu: “Em , vẽ cho khẩu vị nặng!”

      Lúc sau tất cả mọi người rất may mắn dẫn theo Bảo Châu, bởi vì ở lối ra có kiểm sát viên, Bảo Châu ăn mặc bộ dạng giàu có dẫn đám hoặc trang điểm đậm đặc, hoặc là cúi đầu theo, tuy rất dễ gây chú ý, nhưng tính nấp cao.



      Thời điểm bị người ngăn lại kiểm tra, A Hổ : “Tôi là đoàn trưởng của gánh xiếc thú Đại Hoa, chúng tôi định đến Thượng Hải trình diễn.”



      A Hổ xong có người ôm Tiểu Hoàng to lớn từ phía sau tới, xem xét đúng là như đám diễn xiếc thú, người kiểm tra liền tin, khoát tay áo, thả bọn họ : “ qua !”



      đoàn người định qua, biết là ai bởi vì được qua, thở dài hơi, kết quả rương hòm tay cũng buông lỏng xuống, rương hòm nện sàn nhà, tạo ra thanh chói tai nổi bật.



      Côn Sơn sợ lộ tẩy, vội vàng : “Như thế nào có chút đạo cụ cũng mang nổi, mau thôi.”



      Mọi người lần nữa nâng rương rời , mới vài bước, đột nhiên bị gã kiểm sát viên gọi lại: “Chờ chút, các người nâng cái gì?”



      “Chỉ là ít đạo cụ mà thôi.” A Hổ ở bên cạnh cười theo, trong lòng cũng ứa ra mồ hôi, bên trong đều là súng ống đạn dược, nếu như bị phát , bọn họ còn có thể được sao?



      “Vậy sao? Mở ra, tôi muốn kiểm tra.”

      A Hổ nhìn thoáng qua Côn Sơn, Côn Sơn chạm vào ống tay áo, ra hiệu mọi người chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất xảy ra chuyện, từng người bỏ chạy a! Đừng để bị bắt.



      “Các người muốn xem xem !” Sắc mặt A Hổ sắc mặt khó coi mở rương ra.



      Rương vừa mở ra, bên trong là đống súng chỉnh tề.



      Kiểm sát viên cùng đám thủ hạ, lập tức kinh ngạc tròng mắt đều sắp rớt ra: “Súng ống đạn dược! Người tới đem bọn phần tử nguy hiểm này, bắt lại cho tôi?”



      nguy hiểm a!” Bảo Châu chỉ cảm thấy thú vị đâu có nguy hiểm gì.



      xem tôi là con nít ba tuổi sao? Những vật này có thể giết người.” Như thế nào nguy hiểm, nhiều súng như vậy, lấy về chia cho các em, mỗi người có thể được hai cây, quá tốt rồi.



      “Mạng của ông yếu ớt a!” Bảo Châu xong, tiện tay từ trong túi móc ra khẩu súng, hướng phía bầu trời bắn phát.



      Ngay tại thời điểm mọi người bị dọa cái trán toát mồ hôi, Tiểu Hoàng rất vui sướng bay lên bầu trời, dùng miệng tiếp được đồ vật rơi ra từ nòng súng, nhai nghe rột rột.



      Bảo Châu thấy Tiểu Hoàng hình như đói bụng, tiện tay lại móc ra cây, súng tay trái phun ra chính là đậu xanh, tay phải phun ra chính là động phộng.

      Lúc từng hạt đậu rơi mặt đất, mọi người căng cứng thần kinh lập tức thư giãn lại.



      Bộ dạng Tiểu Hoàng trung bận rộn giành ăn, chọc cho người đường cười ha ha.



      Sau khi Tiểu Hoàng ăn no, Bảo Châu cất cây súng, gọi Tiểu Hoàng lại sờ lên đầu của nó: “Tiểu Hoàng thực nghe lời.”



      “Hiểu lầm, hóa ra đều là đạo cụ, các người qua !” Kiểm sát viên cười thả bọn họ , đống đạo cụ giữ lấy cũng vô dụng a!



      Kỳ bọn họ lầm rồi, chỉ có súng trong tay Bảo Châu mới là súng đồ chơi, còn lại đều là hàng .



      Từ nhà ga ra, Côn Sơn sâu sắc cảm giác được, may mắn dẫn theo Bảo Châu ra, quá hữu dụng.



      đến Thượng Hải sợ nữa, tìm quán cơm trong con hẻm , mọi người trước ăn xong bữa cơm, buổi chiều Côn Sơn đem Bảo Châu an bài trong khách sạn, phái mấy huynh đệ trông coi .



      Thừa dịp ngủ trưa, Côn Sơn chạy ra ngoài, cùng Tổng đường chủ gặp tâm phúc, sau đó cải trang thành tiểu đệ, cúi đầu tiến vào tổng đường Trí Đường.



      Lúc đến đại sảnh, Côn Sơn lần đầu tiên gặp được vị Hình phó đường chủ.



      đầu Hình phó đường chủ đeo miếng vải màu trắng, biểu cảm lộ ra rất bi thương, những thành viên khác cũng thế, nghi thức nhậm chức rất nhanh bắt đầu, Hình phó đường chủ giả mù sa mưa đứng ở đài, dùng lời lẽ đau thương : “Đường chủ trước kia đối với tôi rất ưu ái, đối với các vị cũng rất chiếu cố, lần này đường chủ đột nhiên bị hại, làm tôi chân tay luống cuống, tiếc hận bi thống. Hôm nay tôi tuân theo di chúc của đường chủ, trở thành Tổng đường chủ, về sau tôi nhất định cố gắng tìm ra Lục Côn Sơn tên nghịch tặc kia vì Tổng đường chủ báo thù, Tổng đường chủ ở trời, ngài hãy yên tâm an nghỉ! Trí Đường tôi thay ngài bảo hộ.”



      “Ông cần cố gắng, tôi ở ngay chỗ này.” Côn Sơn nói.



      Mọi người nghe tiếng nhìn về phía Côn Sơn, Côn Sơn bỏ mũ xuống, giơ tay xé râu ria giả mặt ra ngẩng đầu lên đến trước mặt mọi người.



      “Cậu là?” Ở đây phần lớn đều là người ở Tổng đường, chưa từng gặp qua Côn Sơn.



      “Kẻ hèn này là Lục Côn Sơn.” bình tĩnh .



      “Cái gì mày chính là Lục Côn Sơn?” Hình phó đường chủ cả kinh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Côn Sơn, cảm thấy bối rối, nghĩ thầm hỏng mất, nghe Lục Côn Sơn cùng đường chủ được người ta cứu , vốn còn tia hi vọng, nghĩ rằng chừng hai người kia là bị kẻ thù của đường chủ cứu .



      Nếu như Lục Côn Sơn ở đây, vậy đường chủ đâu?



      Hình phó đường chủ đánh đòn phủ đầu, móc ra súng nhắm ngay Côn Sơn: “Lục Côn Sơn mày còn mặt mũi xuất ? Tao giết mày thay đường chủ báo thù.”

      “Thực muốn báo thù, ông tự sát !” Côn Sơn giơ tay lên, so tốc độ, kém Hình phó đường chủ, cơ hồ là đồng thời rút súng ra.



      Hình phó đường chủ nghe vậy, có thể là chột dạ, lui về sau bước.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 192 thích ăn



      “Có ý gì?” Những người ở đây có lẽ biết tình hình, mở miệng hỏi.



      “Ý mặt chữ, Hình phó đường chủ cùng người Nhật thông đồng, giả vờ thăm dò tôi, thực tế lại dẫn đường chủ đến bến tàu. Làm cho đường chủ bị người Nhật khống chế, sau đó thuận tiện bắt tôi, muốn vu oan cho tôi, chỉ là ông ta nghìn tính vạn tính lại tính sai bước, đó chính là tôi được cứu ra.” Côn Sơn cảm giác mình lời này rất ràng dễ hiểu.



      “Mày ngậm máu phun người, có chứng cớ!”



      “Tôi chính là chứng cớ.” Tổng đường chủ gỡ xuống mũ, tháo bỏ lớp ngụy trang, châm chọc nhìn xem : “Cái này đủ chứng cớ chưa?”



      “Tổng đường chủ!”



      “Tôi chết, cậu bất ngờ a! Tiểu Chung uổng công tôi tín nhiệm cậu như thế, còn muốn đem Trí Đường giao cho cậu, cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Buông tay chịu trói !” muốn tốn nhiều miệng lưỡi.

      , tôi có tội. Tôi có giết ngài, là người Nhật muốn giết ngài!”



      “Cậu là đồng lõa.” Đối với ngụy biện, Tổng đường chủ thản nhiên . Sau đó thêm hai chữ giúp hung bang, chủ ý định trọng tội, cấu kết người Nhật, ám toán Tổng đường chủ, mưu đồ soán vị, mỗi tội đều là trọng tội.



      “Đúng vậy! Vị trí này vốn về sau cũng thuộc về tôi.” Nhưng đợi được, Tổng đường chủ mới hơn 40 tuổi, đợi Tổng đường chủ rút lui, có thể hơn mười mấy hai mươi năm sau rồi, cũng còn trẻ, có khí lực đợi, cho nên nghĩ cách mau chóng đăng vị, hơn nữa người Nhật cho mười vạn đồng bạc, còn đồng ý giúp lên làm Tổng đường chủ, vì cái gì làm?



      “Dục tốc bất đạt.” Côn Sơn tiến lên phen túm lấy súng trong tay , sau đó cước đạp ngã xuống đất, liếc mắt ra hiệu, A Thiếu tiến lên đè Hình phó đường chủ lại.



      Bên này vừa giải quyết, A Thiếu nghe thấy tiếng động, phát người định chuồn , đối với A Hổ : “Bắt lấy !”



      A Hổ phát bắt được, là Chấp đường đại gia.



      Chấp đường đại gia thấy đại thế mất, vội vàng quỳ xuống, đối với Tổng đường chủ khóc lóc kể lể : “Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ nên dạ tin lời phó đường chủ, đem tâm phúc của đều thăng chức.”



      Tổng đường chủ lên đài, ngồi xuống vị trí vốn thuộc về mình, đối với Hình đường đại gia ở bên : “Còn đem những người này dẫn , giao tất cả cho cậu xử lý.”

      Hình đường đại gia lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng sai người đem phó đường chủ cùng vị Chấp đường đại gia dẫn xuống, sau đó : “Nếu Lục đường chủ phạm tội, thuộc hạ lập tức thông cáo cả nước, bỏ lệnh truy nã.”



      “Cái này đương nhiên, mặt khác công bố thêm, từ nay Lục Côn Sơn, điều đến Tổng đường tiếp nhận chức vụ Chấp đường đại gia.”



      Tổng đường chủ tiên trảm hậu tấu, thoáng cái tuyên bố, Côn Sơn muốn chối từ, nhưng Tổng đường chủ mở miệng ngăn lại: “Côn Sơn! Đây là em đáng có được, em cứu mạng , đủ để chứng minh năng lực của em, có công phải nhận thưởng. Nếu em lại cự tuyệt, chính là nể mặt .”



      Côn Sơn : “Thuộc hạ cố sức, chỉ là thuộc hạ ở Quảng Châu và Hồng Kông còn có có rất nhiều chuyện nhất thời sợ được.”



      “Làm việc nhất định phải ở Thượng Hải, làm người đừng quá khô khan , em có thể báo cáo qua điện thoại, thời điểm có việc em tới triển khai cuộc họp.” Bởi vì cứu mạng , cho nên đối với Côn Sơn đặc biệt bao dung.



      “Nhưng như vậy có thể chậm trễ thời gian của mọi người hay ?”



      Tổng đường chủ mở miệng, hơn nữa Lục Côn Sơn xác thực có công, mọi người nào dám có ý kiến gì, Tổng đường chủ bây giờ vừa mới trở lại vị trí, quan mới đến đốt ba đống lửa, nếu ai phản bác, có thể đắc tội Tổng đường chủ, mọi người cũng có phát biểu ý kiến gì.



      Tuy là Chấp đường, nhưng Chấp đường Tổng đường kém với bất kỳ tổng đường chủ ở phân đường Nhất cấp nào, mọi người nhao nhao đối với chúc mừng, đây quả thực là đột nhiên giết ra hắc mã, ngày hôm qua vẫn là tội phạm truy nã, hôm nay biến hóa nhanh chóng trở thành Chấp đường đại gia của Tổng đường.



      Rất tốt vẫn còn phía sau, đợi mọi người tản ra, Tổng đường chủ gọi Tọa đường đại gia và Côn Sơn vào phòng làm việc của mình, ngồi đối diện đường : “Lần trước muốn mua vũ khí, còn chưa nghĩ mua của ai, vậy mua của Côn Sơn a! Để cho cung cấp hàng, chúng ta cũng thử vũ khí tiên tiến của nước Mỹ xem thế nào.”



      Côn Sơn vốn muốn dùng vũ khí của mình, đối phó người Trung Quốc.

      Nhưng suy nghĩ cẩn thận đánh người Trung Quốc xấu cùng người ngoại quốc có gì khác nhau, vì vậy quyết định bán.



      Cùng Tọa đường đại gia bàn họp đồng buôn bán, lúc từ Tổng đường ra, trời tối rồi.



      Chiều ngày hôm sau, Côn Sơn mang theo Bảo Châu về Quảng Châu, đối với bên ngoài Côn Sơn chỉ là cố ý lười nhác, ra ngoài chơi, nghĩ tới đường gặp cường đạo, mới bị thương, được Bảo Châu chiếu cố tốt hơn nhiều, mọi người lúc này mới an tâm ít.



      Nhà máy Côn Sơn và Thẩm Kỷ Lương hợp tác , buôn bán tệ.



      Nhưng còn chưa có mở ra thị trường hoàn toàn , Thẩm Kỷ Lương mở buổi thương hội, mời tất cả những người trong và ngoài nước có tài chính đối với sản phẩm của bọn họ có hứng thú đến.



      Buổi tiện thể thiếu Côn Sơn và Bảo Châu, Côn Sơn và Bảo Châu với tư cách cổ đông tự nhiên phải dự họp.



      Lúc Côn Sơn lôi kéo Bảo Châu xã giao với đồng nghiệp, Diệp Dung Thanh ăn mặc theo kiểu tây mà tự cho là rất đẹp tới gần Côn Sơn, cùng chào hỏi: “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia kêu tôi thay tới tham gia.”



      “Được, mời tự tiện.” Côn Sơn chỉ gật đầu, sau đó lại cúi đầu xuống kẹp đũa rau vào trong đĩa Bảo Châu: “ cho phép kiêng ăn.”



      “Em muốn ăn rau!” thích ăn vật kia.



      “Vậy buổi tối cũng cho ăn kẹo, có mua râu rồng xốp giòn em thích nhất, em ăn, cho Tiểu Hoàng.” Côn Sơn cố ý hù dọa .



      Bảo Châu rất có cốt khí, sợ súng sợ pháo, chỉ sợ có kẹo ăn, lập tức nhăn nhó: “Em ăn rau, được tịch thu kẹo của em.”



      “Bảo Châu, nghe lời.”



      Nếu như Bảo Châu thực nghe lời tốt rồi, cùng Côn Sơn ở chung lâu rồi, có đôi khi cũng giảo hoạt, chỉ vào chỗ khác hô to: “Oa, Côn Sơn xem, ngoài cửa sổ có cái bánh rơi xuống.”



      Côn Sơn sủng nịch làm bộ nhìn ngoài cửa sổ: “Ở đâu hả hả?”



      Bảo Châu lập tức đắc ý cúi đầu xuống, đem rau trong đĩa chuyển tới trong chén Tiểu Hoàng, sau đó vui vẻ ngẩng đầu : “Côn Sơn, em ăn xong!”



      “Tiểu nha đầu, lại bắt nạt Tiểu Hoàng!” Côn Sơn nhìn thoáng qua rau giá chồng chất trong chén Tiểu Hoàng, quả thực vô cùng thê thảm.



      Tiểu Hoàng hướng phía Côn Sơn nhìn lại, làm ra bộ dáng, tôi rất đáng thương.



      Bảo Châu cưỡng từ đoạt lý: “Em là quan tâm Tiểu Hoàng.”



      “Tiểu Hoàng a! cho phép kiêng ăn, nếu cưng lớn lên cao.” Bảo Châu bên cầm thìa đập đầu Tiểu Hoàng, bên đem mấy thứ mình thích ăn đều đặt vào trong chén Tiểu Hoàng, khi dễ Tiểu Hoàng cơ hồ trở thành thú vui của .



      Tiểu Hoàng ủy khuất nhìn thoáng qua Bảo Châu, sau đó nhận mệnh ăn miếng dưa chuột Bảo Châu thích ăn, kỳ nó cũng thích ăn đâu.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 193 Tiểu Tam tới chơi



      Côn Sơn đưa thay sờ sờ đầu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng! Buổi tối cho mày phần kẹo, cho nên mày phải báo đáp tao đúng ?”



      Cùng Bảo Châu ở chung lâu như vậy, mỗi lần nhìn thấy Bảo Châu khi dễ Tiểu Hoàng, đều cảm thấy động tác kia đáng , khỏi học theo khi dễ Tiểu Hoàng, đem thức ăn mình thích bỏ vào trong chén Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng ăn .”



      Hình ảnh kia thoạt nhìn ngây thơ, nhưng lại ấm áp, Diệp Dung Thanh phát mình cơ hồ ghen ghét nổi giận, biết Nhị thiếu gia trước kia có chút tính khí trẻ con, nhưng bây giờ càng lộ ra thành thục chững chạc, đối với cũng khách khí có lễ, cho rằng tại Lục Côn Sơn chính là như vậy, thế nhưng ở trước mặt Vạn Bảo Châu, ngây thơ như đứa bé.



      Hoặc là , nguyện ý vì trở thành đứa bé ngây thơ, việc bánh từ trời rớt xuống này, cũng tin, Nhị thiếu gia như thế nào lại tin? Chẳng qua là trêu chọc Vạn Bảo Châu, cái con ngu này, dựa vào cái gì có thể độc hưởng Nhị thiếu gia sủng ái?



      Nhưng lại muốn công khai ly gián quan hệ của Nhị thiếu gia và Vạn Bảo Châu, bởi vì như vậy lộ ra là người hẹp hòi, ngược lại có chỗ tốt.



      tới gần, lấy đồ ăn xong, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh gần xa bọn họ, bên chậm rãi ăn, bên thỉnh thoảng liếc nhìn Côn Sơn, tin Nhị thiếu gia hoàn toàn bỏ qua .



      lát sau Cù thiếu tới kêu Côn Sơn chuẩn bị lên đài phát biểu, Côn Sơn thấy Bảo Châu ăn sai biệt lắm, mới đứng dậy theo Cù thiếu lên đài.



      Thấy bọn họ xa, Diệp Dung Thanh đến trước mặt Bảo Châu, thân thiện cùng chào hỏi: “Thiếu phu nhân, còn nhớ tôi ? Tôi là Diệp Dung Thanh.”



      Bảo Châu gật đầu: “Nhớ !”

      “Đây là bánh thạch đầu tôi tự tay làm, cũng là người Vận Thành, có lẽ ăn qua, rất ngon đấy.” Nếu tự tay giao cho Nhị thiếu gia, chỉ sợ Nhị thiếu gia cảm thấy có ý nghĩ xấu, nếu như thông qua Vạn Bảo Châu giao cho thiếu gia, thoát khỏi hiềm nghi câu dẫn thiếu gia, lại có thể nhờ bánh thạch đầu làm cho Nhị thiếu gia nhớ tới trước kia, mỗi lần lúc bị lão gia trừng phạt cho phép ăn cơm, là luôn vụng trộm đem bánh thạch đầu kín đáo đưa cho .



      Bảo Châu vừa nghe tới mỹ vị quê nhà sắp chảy nước miếng rồi, nhưng đồ tốt người ăn có chút lãng phí, Bảo Châu trưng cầu ý kiến của : “Tôi có thể chia sẻ cho người khác được ?”



      Diệp Dung Thanh cho rằng chỉ Côn Sơn, gật đầu: “Đương nhiên có thể, thứ tốt nhiều người ăn mới thú vị, tôi trách .”



      hào phóng a!” Bảo Châu khoa trương xong, ngoắc tay kêu người gọi Tiểu Đông và Thẩm mẹ tới.



      Thẩm mẹ nhìn thấy bánh thạch đầu cảm thấy hết sức thân thiết: “A! rất lâu tôi ăn bánh thạch đầu rồi.”



      Tiểu Đông cũng là: “ thân thiết a!”



      Bảo Châu cho bọn họ mỗi người miếng, sau đó nhanh chóng chia xong: “Còn lại cái này cho Hạ tỷ tỷ, cái này là của Tiểu Cù Từ, đây là Tiểu Đông, đây là A Long, đây là A Hổ, đây là Tiểu Hoàng, cuối cùng miếng này là của tôi.”



      Bảo Châu xong khẩu vị rất tốt, ngụm cắn xuống, hương vị coi như tệ.

      Sau khi cho chia xong, Diệp Dung Thanh trợn tròn mắt, khỏi : “Thiếu phu nhân sao để cho thiếu gia miếng? Nếu đủ, lần sau tôi làm tiếp ít mang đến.”



      Bảo Châu lắc đầu: “Côn Sơn bị lở miệng, chỉ uống trà lạnh.”



      Người khác có lẽ hiểu nguyên do, Tiểu Đông có thể hiểu sao? Tiểu Đông nhìn thoáng qua Diệp Dung Thanh, : “Diệp nương, thiếu gia tại chỉ thích ăn mỳ, sớm muốn ăn bánh thạch đầu nữa.”



      “Tôi làm mỳ tệ, lần sau mang đến cho mọi người.”



      Bảo Châu có lẽ hiểu, những người khác nếu còn nghe hiểu, vậy cũng uổng công lăn lộn, chuyện Diệp Dung Thanh và Côn Sơn, trước kia Thẩm mẹ mới tới nghe đám người hầu nhà lớn bàn tán, chỉ là thời gian dài, nhớ ra , tại nhớ ra, ngoài cười trong cười : “ cần, thiếu phu nhân nhà chúng tôi cái khác có lẽ làm tốt, nhưng mỳ ngược lại làm vô cùng tốt, thiếu gia cực kỳ thích. Người khác làm ăn chén, Thiếu phu nhân làm, ăn rất nhiều. Có đôi khi tôi thiếu gia ‘Cậu cũng đừng ăn quá no, coi chừng bể bụng. Thiếu gia , Bảo Châu làm, bể bụng cũng đáng’.”



      Diệp Dung Thanh nghe xong, chỉ là cười cười: “Thiếu gia đối với Thiếu phu nhân là rất tốt.”



      Da mặt dày như thế, Thẩm mẹ nhìn thấy tức giận, đối với Bảo Châu : “Thiếu phu nhân, buổi tiệc thú vị, tôi với ngắm trăng được ?”



      Sắp đến Trung thu rồi, Bảo Châu gần đây rất thích buổi tối ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xem mặt trăng có tròn hơn chút nào .

      “Con muốn vệ sinh, Thẩm mẹ mang Tiểu Hoàng lên mái nhà chờ con!” Bảo Châu xong đứng lên tới nhà vệ sinh, lúc ra, Bảo Châu bên hát, bên lên phía trước, đột nhiên đĩa bánh ngọt từ khúc quanh cách đó xa, hướng phía bay qua, ném trúng người của , núp trong chỗ quẹo, làm cho Bảo Châu nhìn thấy là ai.



      Bánh ngọt từ người rơi xuống, lễ phục màu đen bị bánh ngọt vừa đỏ vừa xanh làm cho hỏng mất.



      Bảo Châu cúi đầu vỗ vỗ quần áo, tay lại dính rất nhiều bơ, thoạt nhìn rất dơ, vươn tay vô ý thức sờ lên mái tóc quá nghe lời, kết quả tóc cũng thế.



      Tiêu rồi, Côn Sơn mà nhìn thấy bộ dạng này của , nhất định tức giận, nếu biết ai cầm bánh ngọt ném rất thê thảm a?



      Bảo Châu rất thiện lương, muốn trở lại toilet tẩy rửa chút, đột nhiên bị người gọi lại, người đàn ông râu quai nón mang theo bọn đàn ông đến trước mặt , chán ghét nhìn côg cái: “Đại thẩm, bà có nhìn thấy qua đây ? Trẻ tuổi lại xinh đẹp.”



      Bảo Châu lắc đầu: “ có.”



      có lý do a!” Người nọ thầm tiếng, đến hành lang phía trước, vừa rồi có người nhìn thấy Lục phu nhân, ở trong hành lang này, có lý do mới lát thấy tăm hơi.



      hùng hổ đối với người bên cạnh hô tìm khắp nơi cho tao, tiếp tục lên phía trước .

      Bảo Châu biết tình hình bò lên sân thượng, kêu Thẩm mẹ cùng Tiểu Hoàng mang về nhà.



      Thẩm mẹ nhìn thấy người đầy bơ, nhíu mày, Thiếu phu nhân đúng là đứa bé, như thế nào khiến cho người đều là bơ, nếu thiếu gia biết lại thở dài.



      Bảo Châu chân trước vừa , chân sau Côn Sơn vừa xuống đài nhận được tờ giấy, đó viết: nếu như muốn vợ mày bình an vô , chuẩn bị 50 vạn.



      Côn Sơn tuy trải qua sóng to gió lớn, nhưng lập tức luống cuống, hướng bốn phía quát to tiếng: “Bảo Châu! Bảo Châu, em ở đâu?”



      Tiểu Cù : “Tôi nhìn thấy Thiếu phu nhân ra ngoài rồi.”



      “Chết tiệt!” Côn Sơn mắng xong, nắm lấy cổ áo người đưa tờ giấy: “, là ai bảo mày đem tờ giấy cho tao? Người đó đâu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :