1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 184 Bị đả kích



      “Vậy thiếu gia bảo trọng.” Diệp Dung Thanh cúi đầu, lưu luyến rời .



      Côn Sơn quay đầu nhìn Bảo Châu, nha đầu kia ngồi xem tranh vẽ báo, nhìn các mỹ vị.



      Nha đầu kia, đúng là có cảm giác nguy cơ…



      có biết hay , chỉ cần buông lỏng chút, Tiểu Tam khả năng lập tức đến nhà, Côn Sơn thò tay giật tờ báo xuống, vẻ mặt nghiêm túc : “Người vừa rồi em có biết là ai ?”



      Bảo Châu lắc đầu.



      “Là người trước kia thích, nhưng ấy chịu gả cho , về sau cưới em.” Những lời này để người khác đả thương , bằng chính thẳng thắn, Côn Sơn hít sâu hơi, sau đó thời gian dần qua ngẩng đầu quan sát phản ứng của .



      Bảo Châu nghe xong chẳng những có ghen, ngược lại tức giận : “ ấy vì sao chịu gả cho , Côn Sơn của em tốt như vậy! Rất tốt!”



      “Em khó chịu?”



      có, tại sao phải khó chịu? ấy chịu gả cho , ngốc quá ah! Bảo Châu ngốc, Bảo Châu gả cho , rất vui vẻ.” Chị kia là đần quá rồi! Bất quá may mắn chị kia ngốc ngếch, cho nên Côn Sơn mới là của , ha ha!



      “Em vì trước kia từng thích ấy mà thương tâm sao?”



      “Vậy còn thích ấy ?” Bảo Châu mím môi hỏi.



      “Sớm còn, tại chỉ thích em, ở cùng với em rất vui vẻ, rất may mắn lấy được em.” Có lẽ chính là bởi vì ngây thơ khờ khạo, mới có thể có chút nào phản kháng đáp ứng hôn a! là tia hi vọng trong thế giới u ám của , ở thời điểm toàn bộ thế giới tin , Bảo Châu lựa chọn giao cả đời mình cho .



      “Bảo Châu cũng thích Côn Sơn.” Bảo Châu tiến lên ôm cánh tay của lôi .



      đâu?”

      “Sinh em bé.”



      “Vì sao?” Bây giờ là giữa ban ngày, Bảo Châu như vậy, làm người đàn ông cũng nhịn được xấu hổ.



      “Thẩm mẹ , sinh em bé cho !”



      Côn Sơn rất im lặng, ra thỏa mãn, cảm thấy có hai đứa con cũng rất tốt rồi, bởi vì sợ chính mình cách nào trơ mắt ếch lần nữa nhìn chịu đựng thống khổ sinh con: “Nhưng chúng ta có hai đứa rồi!”



      “Chưa đủ!” Bảo Châu ngẩng đầu lên hướng rống.



      “Như thế nào mới đủ?”



      “Tới khi em làm trung đội trưởng.” Mộc Đầu , làm quan rất thoải mái, có binh, nhưng có cục cưng. Mộc Đầu quan nhất là trung đội trưởng, muốn làm trung đội trưởng của các cục cưng, nhưng Mộc Đầu trung đội trưởng có khả năng chỉ có hai binh.



      Côn Sơn nghe xong, vậy còn phải sinh bao nhiêu đứa a?



      Kinh hãi cái cằm đều sắp rớt xuống, đợi kịp phản ứng, Bảo Châu đem Côn Sơn ngây ra như phỗng, kéo trở về phòng, sinh cục cưng…



      Gia đinh mới vào làm xem trợn mắt há hốc mồm, cả cây chổi tay rơi xuống đất cũng biết, Cù thiếu qua, chưởng vỗ vào vai : “Nhìn cái gì hả?”



      Gia đinh chỉ chỉ bóng lưng Bảo Châu kéo Côn Sơn rời , buồn bực hỏi Cù thiếu: “ biết là kỳ quái sao?”



      “Vậy có sa? Cuộc sống bưu hãn cần giải thích.” Cù thiếu huýt sáo ra uống rượu.



      Lục Côn Sơn còn chưa có làm cho phân đường Hồng Kông vào quỹ đạo, Tổng đường hạ lệnh, điều phân đường nhất cấp Thẩm Dương làm phó đường chủ, cái này tương đương với phục chức.



      Nhưng Lục Côn Sơn lại đột nhiên rất nể tình từ chối, viết lá thư gửi Tổng đường chủ, giữa những câu từ lộ ra tôn kính lại khẩn thiết cảm động. Ý là Lục Côn Sơn tôi năng lực có hạn, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lòng già, tầm nhìn hạn hẹp, có chí lớn. Cả phân đường Hồng Kông cũng làm tốt, còn mặt mũi gặp ngài. dám chậm trễ tiền đồ trong bang, làm được phó đường chủ ở phân đường Thẩm Dương. Mà có lớn, dưới có , đều cần chiếu cố, xin ngài mời cao minh khác a!



      Nhưng Tổng đường chủ làm sao lại biết tình hình gần đây của ?



      nghiệp của phát triển đỏ như lửa, ràng là muốn tránh lười, tuyệt bút vung lên, điều phân đường Nhất cấp khác làm đường chủ, nghĩ thầm trong lòng còn có cái gì khó chịu, cái này hài lòng rồi a!



      Kết quả Côn Sơn cáo ốm trốn trong nhà, chỗ nào cũng .

      nghĩ tới, so với việc bị điều đến nơi biết hoạt động, còn bằng tìm nơi mình thích cắm rễ, mực duy trì như vậy vài chục năm, đối với nghiệp của có trợ giúp, cũng thuận tiện chiếu cố người nhà.



      cảm thấy Hồng Kông tệ, có nhà của mình, bến tàu đều ở đây, phần lớn nghiệp tuy ở Quảng Châu, nhưng hai nơi cũng cách nhau xa, qua lại rất thuận tiện, có ý định lại chạy khắp nơi nữa.



      sau lúc muốn điều động điều động, tại muốn chỗ khác?



      Thực xin lỗi, làm nữa!



      cũng suy nghĩ vài ngày, bôn ba ngược xuôi, mệt mỏi!



      Tổng đường chủ nổi giận, dám nể mặt ông!



      Thù mỗ ở bên châm ngòi thổi gió: “Nếu , con thay ngài Hồng Kông bắt đến Thượng Hải, mặc cho ngài xử trí?”



      Tổng đường chủ tức giận : “Được! Con mang thêm mấy người, thuận tiện ở đó mua súng ống đạn dược về. Nghe Hồng Kông có vũ khí tiên tiến, vài ngày nữa ta liên hệ với người nằm vùng ở trong quân đội, mua vũ khí, con theo , giá cả là vấn đề, phải tốt nhất, cần nhiều, mang rương về cho ta xem là được.”



      Thù mỗ vui vẻ nhận lệnh, công việc béo bở ngu gì làm?

      Thù mỗ rất lợi nhuận mang theo đám người tới Quảng Châu, muốn ở phân đường Quảng Châu ăn chùa vài ngày lại Hồng Kông, kết quả bàn rượu, vài chén rượu xuống, cẩn thận nhắc tới chuyện muốn bắt Côn Sơn về.



      Phân đường Quảng Châu bên này, còn rất nhiều em của Côn Sơn, lập tức gọi điện thoại thông báo với Côn Sơn.



      Côn Sơn lập tức trốn ra ngoài, mang theo Bảo Châu lên máy bay, Nước , chơi vài ngày mới trở về.



      Thù mỗ tìm thấy người, nhưng nhụt chí, bị đả kích quen rồi, gấp, nghĩ ta trước mua xong vũ khí, sau đó chờ ngươi trở về, có thể cầm vũ khí mới tìm ngươi gây chuyện, xem ngươi có sợ !



      Kết quả nhận hóa đơn, được cho biết, hoá đơn nhận hàng có thể, nhưng nếu như phải đơn đặt hàng của Mộc lữ trưởng hoặc Chu lữ trưởng, bọn họ thể tùy tiện làm chủ, phải chờ ông chủ trở về mới có thể tiếp.



      Ông chủ khi nào trở về?



      biết, ngài có thể đợi.



      Thù mỗ đợi kiên nhẫn, lúc định về chuẩn bị bị mắng, rốt cục nhận được tin tức tốt, ông chủ súng ống đạn dược trở về rồi.



      Thù mỗ lập tức cầu gặp .

      Côn Sơn bán súng ống đạn dược là chuyện bí mật, chân diện mục sao có thể đơn giản lộ ra, kêu người ở trong kho hàng, thiết kế bình phong, ngồi ở sau tấm bình phong, cùng đối phương cách bình phong bàn bạc.



      Sau khi Thù mỗ đến, nhìn thấy chỗ ngồi của mình đối diện bình phong phóng ra cái bóng mơ hồ, ước chừng có thể nhìn thấy, người nọ là ngồi, giống với hơi lộ ra tư thế ngồi co quắp, đối phương lộ ra rất ung dung, bên ngồi, bên lật xem cái gì.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 185 Là hay giả?



      Thấy lâu chuyện, sau tấm bình phong Lục Côn Sơn nhìn thời gian, đầu tiên lên tiếng: “ ! Vì cái gì muốn mua súng ống đạn dược?”



      “Ông chủ tôi cần, nghe vũ khí của ngài tệ, cho nên tôi tới, giá tiền tùy ngài định, đừng quá hợp lý là được, nhưng phải cho tôi 1% tiền boa, nếu , tôi đổi chỗ khác.” có tiền boa, phải uổng công vất vả sao? Mấy ngày nay ăn chơi đàng điếm, đợi có người đến tính tiền.



      Côn Sơn có nhận ra giọng của , chỉ cảm thấy là người dùng công phu sư tử ngoạm, hừ lạnh tiếng : “Tiền boa phần cũng cho ngài, đây là quy củ của tôi! Nếu như ngài còn có tia thành ý, trả lời vấn đề của tôi, nếu mời ngài rời .”



      “Ngài phần cũng cho?”



      Côn Sơn gật đầu, than khổ: “Tiền của tôi được đổi bằng sinh mệnh, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, mời trở về !”

      “Tôi tin Hồng Kông cũng chỉ có mình ngài bán súng ống đạn dược.” Chảnh cái gì? Thù mỗ xoay người rời .



      Côn Sơn cũng miễn cưỡng: “Xin cứ tự nhiên.”



      cần tiền tài bất nghĩa, làm buôn bán với lý do chính đáng.



      có lý do nhận đơn hàng, bởi vì súng ống đạn dược của bán cho ác đồ, thể dùng để tổn thương người vô tội.



      Thù mỗ ở Hồng Kông dạo qua vòng, bốn phía nghe ngóng, đều có tung tích súng ống đạn dược tốt, thời loạn thế, nhiều người Trung Quốc mua súng ống đạn dược, nhưng súng ống đạn dược tiên tiến ở Trung Quốc cũng phải dễ tìm như vậy, tìm tới tìm lui, chỉ tìm được ít kiểu cũ, hoặc là loại thô sơ.



      Càng nghĩ, chỉ có thể mặt dày mày dạn lại lần, đau khổ khẩn cầu nhiều lần về sau, Côn Sơn rốt cục chịu gặp , vẫn cách bình phong, Thù mỗ đầu tiên nguyên nhân: “Ông chủ tôi kêu tôi mua súng ống đạn dược trở về cho ông ấy nhìn xem, có phải hàng cao cấp , là đồ tốt có lẽ chúng tôi còn làm ăn tiếp với ngài.”



      “Ông chủ ngài là ai?”



      “Thân phận cụ thể thể cho ngài biết, chỉ có thể , tôi là bang phái ở Thượng Hải , ông chủ của tôi là ai, tôi muốn ngài thông minh như vậy, đại khái có thể đoán ra được.”

      Côn Sơn nghe giọng này có phần quen tai, lén lúc kêu người tới, lên tiếng hỏi tướng mạo của Thù mỗ xong, Côn Sơn có chút do dự, theo đạo lý buôn bán với bang phái nhà mình, có lẽ tính vi phạm hiệp nghĩa chi đạo, thế nhưng mọi thứ ai có thể chắc chắn, Côn Sơn : “Chỉ như thế sao? Vậy tại sao mình chạy đến Hồng Kông, mà phải nơi khác? Nghe kẻ thù của Thù tiên sinh ở Hồng Kông, là ?”



      “Là . gạt ngài, lần này tôi mua súng ống đạn dược cũng là vì đối phó , tôi tin cầm vũ khí tiên tiến của ngài , tôi còn làm gì được tiểu tử nông thôn sao?”



      “Vậy tôi càng có khả năng bán cho ngài rồi.” Côn Sơn nói.



      “Vì cái gì?” Thù mỗ khó hiểu.



      “Về sau ngài biết.” Côn Sơn đứng dậy, cách bình phong ra.



      Cách tầng bình phong, bóng lưng kia lại làm cho Thù mỗ có loại cảm giác quen thuộc, cẩn thận tưởng tượng, hình dáng người nọ hình như có chút giống Lục Côn Sơn, thể nào? Lục Côn Sơn buôn bán vũ khí?



      Lục Côn Sơn từ sau tấm bình phong rời , mở cửa, trực tiếp vào gian phòng ở lầu hai.



      Đứng ở bên cửa sổ A Thiếu xoay người lại đối với Côn Sơn : “Sơn ca, nên lộ diện, hình như hoài nghi.”



      Côn Sơn cũng khẩn trương ngồi xuống: “Cho dù trở về đâm thọc cũng vô dụng, có chứng cớ, dựa vào bóng lưng có thể cái gì? Hơn nữa coi như là , chuyện buôn bán, tôi có vì bang phái bắc cầu mai mối, bọn họ cũng quản được tôi.”



      cố ý sao?”

      “Tôi hi vọng Tổng đường chủ cảm thấy tôi dễ bắt nạt.” Cho nên cố ý thả ra chút tin đồn, hy vọng có thể mượn chuyện này làm cho Tổng đường chủ thỉnh thoảng cũng tôn trọng ý kiến của , ví dụ như ở lại Hồng Kông.



      “Thế nhưng làm như vậy có thể chọc giận , thực lực bây giờ của chúng ta còn chưa đủ đối đầu với Tổng đường chủ, quả thực là lấy trứng chọi đá.”



      Côn Sơn : “Chúng ta phản bội bang phái, nếu ông ta vì vậy mà muốn đối phó tôi, vậy ông ta ấu trĩ. đại nhân vật trải qua sóng to gió lớn đ, hẳn là có trí tuệ lớn. Tôi nghĩ ông ta có khả năng nhất thời bị mờ mắt, phán đoán sai lầm, nhưng phải cả đời đều phán đoán sai lầm, chờ xem !”



      “Hi vọng vậy.”



      “Ta muốn đưa mấy người có thể sử dụng vào trường quân đội Hoàng Bộ, tôi cảm thấy tương lai bên cạnh chúng tôi có thể cần loại người tài giỏi này.” Kỳ Côn Sơn vốn định chính mình , bất đắc dĩ có thời gian, mà quản lý trường học, vậy thể thường xuyên ở bên vợ rồi.



      A Thiếu suy nghĩ : “Tôi mang theo mấy đồ đệ có tài, người học thông tin có lẽ tệ, người học quản lý sai, ngày mai tôi hỏi ý của bọn họ.”



      “Vất vả cậu rồi.” Côn Sơn rất coi trọng A Thiếu.



      A Thiếu cũng có thể cảm giác được xem trọng, vốn tưởng rằng A Long, A Hổ theo Côn Sơn lâu như vậy, Côn Sơn đề bạt trong hai người bọn họ làm phó đường chủ, kết quả Côn Sơn lại đem vị trí này cho , bởi vì Côn Sơn , cậu thích hợp ở vị trí kia.



      Tổng đường chủ biết được tin tức này, sắc mặt có chút nghi ngờ, ông chắc thiệt giả, nếu Thù mỗ lung tung, hoặc là nhìn lầm, vậy cũng thôi, đổi chỗ mua súng ống đạn dược khác là được.



      Nhưng nếu người kia là Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn cho cảm giác là người cẩn thận, như thế nào sơ ý để người khác phát , trừ phi cố ý, là muốn cho ông biết, tôi có năng lực, nhưng khiêu khích, chỉ là thông báo tiếng.



      Ông hơi bực bội, nếu như là .



      Như vậy Lục Côn Sơn cũng phát triển quá nhanh, có thể trở thành mối uy hiếp của ông, nhưng bây giờ tiêu diệt Lục Côn Sơn, tuyệt đối phải hành động sáng suốt, cho dù thắng, đoán chừng cũng hao binh tổn tướng.



      Đối địch với người buôn bán vũ khí, kết quả có thể nghĩ.



      Côn Sơn hi vọng người ta đem trở thành quân địch, chủ động lấy lòng, nghe Tổng đường chủ thích cờ vây, phái người đưa cho Tổng đường chủ bộ cờ vây được làm bằng bạch ngọc phỉ thúy.



      làm như vậy, coi như là nhận chính mình buôn bán súng ống đạn dược, trả lại cho Tổng đường chủ bậc thang.



      Bộ cờ kia giống như là thuốc an thần, làm trong lòng Tổng đường chủ thoải mái ông trực tiếp tự mình gọi điện cho Côn Sơn, ngữ khí thân thiết : “Tiểu Lục a! Tôi thấy cậu là người có tài, ở lại làng chài đáng tiếc, đừng quá luyến tiếc, nhậm chức a!”



      Côn Sơn càng khách khí: “Tổng đường chủ, ngài đề cao tôi rồi, tôi chỉ là có chút khôn vặt thôi. Lời cử chỉ càn rỡ thô tục, những chỗ kia tôi quen, tôi cũng trưởng thành rồi, chạy ngược chạy xuôi sợ vợ con chịu được. Hồng Kông rất tốt, tôi làm đường chủ ở phân đường Hồng Kông, đời này cũng có ý khác nữa. Trải qua gió to mưa lớn tôi cảm thấy hạnh phúc đơn giản mới là , tôi thấy đủ rồi.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 186 thấy đau



      bậy, cậu mới hai mươi mấy tuổi, như thế nào giống như ông cụ non. Trong bang người tuổi còn trẻ nghiệp thành công như cậu nhiều lắm, tôi muốn cậu làm gương cho bọn họ, cho bọn họ ít động lực.”



      “Lòng tôi mệt mỏi, tôi ở Hồng Kông rất tốt.”



      “Mỗi năm đều theo đuổi đơn giản như vậy, lúc tôi cỡ cậu, vẫn liều mạng bò lên . Muốn được coi trọng, cậu nên tiếp tục leo lên . Ở lại Hồng Kông, quá lãng phí tài năng. Đường chủ phân đường Nhất cấp cậu có thể làm được rất tốt.” Ông muốn cho Côn Sơn thay đổi suy nghĩ.



      Côn Sơn vẫn muốn chuyển : “Tổng đường chủ, tôi tuổi còn rất trẻ.”



      “Đừng khiêm tốn! Như vậy , chừng nào cậu nghĩ thông suốt cho tôi biết, khắp cả nước chỉ cần chỗ đó còn có vị trí, tùy cậu chọn.” Cấp cho mặt mũi cuối cùng này khá lớn nha!



      Côn Sơn đồng ý, muốn quá đối nghịch với ông: “Vậy cảm ơn Tổng đường chủ rồi.”



      Tổng đường chủ cảm thấy chỉ qua loa, tài nguyên tốt như vậy lãng phí đáng tiếc, tìm cơ hội vẫn phải lợi dụng chút.



      Cúp điện thoại về sau, Côn Sơn trong lúc ngẫu nhiên cùng Bách Lai tiên sinh chuyện điện thoại nhắc tới chính mình muốn cho số thủ hạ trường quân đội rèn luyện, Bách Lai , để bọn họ đến Mỹ, bên này kỹ thuật tiên tiến, tôi cho người hỗ trợ an bài trường học.



      Côn Sơn nghĩ quân Mỹ huấn luyện có lẽ cũng tệ, liền đáp ứng, nghĩ đến máy bay mới nhà mình có thể chở rất nhiều người, và A Long, A Hổ, A Thiếu vừa thương lượng, tuyển ra hai mươi người ở đường khẩu, đưa Mỹ rèn luyện, dù sao nghe nước Mỹ bên kia còn có bao ăn bao ở.



      đám người trẻ tuổi được đưa ra ngoài, Côn Sơn nhìn thấy bọn họ trường quân đội, trong lòng mình cũng ngứa, muốn học thêm chút tri thức, nhưng nước Mỹ quá xa, chỗ đó, tiện chiếu cố Bảo Châu và hai đứa .



      Vừa với Mộc Thường Khoan, Mộc Thường Khoan : “Qua vài ngày nữa tôi bị triệu hồi về Thái Nguyên, cha tôi hi vọng tôi cách ông quá xa. Nếu cậu đồng ý , có thể trở lại Thái Nguyên thời gian, vào quân doanh của tôi, tôi cho cậu cơ hội rèn luyện, cậu muốn tới tới, muốn , tôi hạn chế tự do của cậu.”

      Côn Sơn muốn thế nhưng bận việc được: “Đợi qua thời gian nữa được , tôi nhất định mang theo Bảo Châu ở mấy tháng.”



      Trở lại trong phòng, gần mười hai giờ đêm rồi, Bảo Châu lại ở trong phòng, đẩy phòng cục cưng ra, Bảo Châu quả nhiên ở bên trong, ghé vào bên cạnh cái nôi, bên ngủ bên ngáy khò khò.



      Côn Sơn qua ôm dậy, Bảo Châu tìm tư thế chính mình cảm thấy thoải mái vùi đầu ở trong lòng ngực của tiếp tục ngủ, bị ôm trở về phòng cũng biết



      “Tiểu nha đầu này!” Côn Sơn chăn cho , vừa buồn ngủ, đột nhiên cách đó xa chuông điện thoại vang lên, tiếp: “A lô?”



      Điện thoại bên kia tựa hồ vội vã gì đó, Côn Sơn nghe xong lập tức sắc mặt nghiêm túc : “Ngài yên tâm, tôi lập tức đến!”



      Khi Bảo Châu tỉnh dậy, dụi dụi mắt thấy Côn Sơn ở bên cạnh, xuống lâu, Thẩm mẹ : “Thiếu gia tối qua đột nhiên phải xa nhà chuyến, ngắn ba bốn ngày, lâu tháng, nửa đêm , cũng đâu.”



      Bảo Châu nghe vậy miệng lẩm bẩm: “Côn Sơn xấu, ấy muốn dẫn con xem kịch.”



      “Thiếu gia gần đây bận rộn nhiều việc, Quảng Châu Hồng Kông hai đầu chạy tới chạy lui, có đôi khi nửa đêm còn phải ra ngoài. thông cảm cho cậu ấy, cậu ấy chào mà , có thể là sợ đánh thức , tôi mua hạt sen thích nhất, sau đó nấu chè cho ăn được ?”



      Bảo Châu lắc đầu, đột nhiên muốn ăn: “Tiểu Cù, chúng ta dạo.”



      Bảo Châu dạo khắp nơi đường chẳng có mục đích cho tới trưa, vốn tâm trạng có chút buồn bực, giờ càng buồn bực, nhớ Côn Sơn .



      Cái loại cảm giác này giống như có cục đá lớn đặt ở tron lòng, làm cảm thấy rất khó chịu, Bảo Châu giữa trưa lần đầu tiên cái gì cũng ăn. Về đến nhà, nằm lỳ ở giường ngủ. Ai dỗ cũng ăn, thầm nghĩ ngủ giấc, trong mộng có thể nhìn thấy Côn Sơn.



      Bảo Châu ăn cái gì, Côn Sơn lại ở nhà, Thẩm mẹ nhìn thấy sốt ruột!



      Bữa cơm này ăn coi như xong, kết quả cơm tối cũng ăn, Thẩm mẹ sốt ruột gọi điện cho Vạn Phú Quý, Vạn Phú Quý nghe Bảo Châu chịu ăn cơm, lập tức chạy tới, bao nhiêu năm có xuống bếp, tự mình nấu cho Bảo Châu tô phở, đưa đến trước mặt Bảo Châu: “Con , ăn phở a!”



      Bảo Châu lắc đầu, biết vì sao trong lòng rất nhớ Côn Sơn, còn có loại cảm giác tốt: “Cha Phú Quý, cha biết Côn Sơn ở đâu ?”



      Vạn Phú Quý lắc đầu: “Có lẽ nó ra ngoài làm việc, qua vài ngày về thôi, con cần quá lo lắng, trước ăn hết tô phở này, chừng con ăn xong, chút nữa nó về.”



      sao?” Vì cái gì cảm thấy , trong lòng mơ hồ đau, giống như sắp phát sinh chuyện gì.

      “Đúng vậy a! Nếu con ăn cơm, đợi Côn Sơn trở về nhìn thấy con chưa ăn cơm, nó khổ sở đấy. Chỉ cần con chịu ăn cơm, cha lập tức gọi người tìm, có lẽ biết nó ở đâu, gọi nó về là được. Bảo Châu nghe lời!” Trông thấy con ăn cái gì, ông rất lo lắng!



      Bảo Châu mới miễn cưỡng ăn vài miếng, nhưng có ăn hết đặt ở bên : “Cha Phú Quý, con nhớ Côn Sơn.”



      “Đứa ngốc, chỉ mới ngày gặp, nhớ tới nó, tương lai làm sao bây giờ?” Vạn Phú Quý cảm thấy con quá ỷ lại con rể rồi, bên an ủi, bên gọi người ra ngoài tìm.



      Bảo Châu ỉu xìu ngồi trong phòng ngẩn người, thẳng đến nửa đêm, đoàn người cũng thể liên lạc với Côn Sơn, Vạn Phú Quý chỉ có thể khuyên Bảo Châu ngủ, chính mình ở trong phòng khách, chỉ hi vọng ngày mai có thể liên lạc được với Côn Sơn.



      Kết quả ba ngày sau, như trước có tin tức Côn Sơn, Bảo Châu càng sốt ruột, trong lòng luôn thấy đau, biết vì cái gì.



      Thẩm mẹ do tưởng niệm quá độ, kêu Bảo Châu tắm rửa xong ngủ giấc cho ngon, Bảo Châu liên tục vài ngày ngủ, cũng kỳ quái, đêm nay nằm xuống, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp , bắt đầu nằm mơ, trong mơ có đám mây màu trắng, trắng noãn như kẹo đường, nhìn thấy làm cho người ta muốn cắn ngụm.



      Sau đó cắn cái, đột nhiên đám mây rơi xuống, dưới đáy là con sông, Bảo Châu muốn bơi lội, bơi tới bên cạnh cây cầu, vừa định bò lên bờ, đột nhiên nước sông biến thành màu đỏ , tiếp tục bơi tới phía trước, bơi hồi, thấy được bến tàu, bò lên bến tàu, theo vết máu bến tàu tới nhà kho, mở cửa nhà kho ra, vào, nhìn thấy toàn thân Côn Sơn toàn máu ngã đống bao tải.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 187 Côn Sơn gặp nạn



      hướng về phía Côn Sơn bổ nhào qua…



      “A!” Khi Bảo Châu \ mở mắt ra, chính mình ngã xuống đất.



      Nhìn chung quanh, hóa ra là nằm mơ, nhưng giấc mơ kia đáng sợ!



      Hơn nữa bình thường nằm mơ đều quên rất nhanh, hôm nay lại nhớ .



      A! Đúng rồi, Côn Sơn nhất định ở chỗ trong mơ kia!



      Nhưng mà đó là chỗ nào? Khi đó có Baidu, nhưng có Thẩm Kỷ Lương, là bách khoa toàn thư biết của Bảo Châu, từ trước đến nay Bảo Châu có gì hiểu tìm Thẩm đại ca, Bảo Châu gọi điện qua: “Thẩm đại ca, em nằm mơ thấy cây cầu.”



      Lúc Thẩm Kỷ Lương buồn ngủ mông lung tiếp điện thoại, vốn là có chút oán hận, sau khi nghe thấy giọng Bảo Châu lập tức tinh thần phấn chấn: “Cầu?”



      “Đúng vậy! Làm bằng sắt, Thẩm đại ca biết chỗ nào ?”

      “Cầu sắt khắp nơi đều có, có chỗ nào đặc biệt ?” Thẩm Kỷ Lương đối với Bảo Châu từ trước đến nay vô cùng có kiên nhẫn.



      “Đúng rồi, phía cây cầu kia hình dạng như là ba cái màn thầu.”



      biết rồi, ở Thượng Hải, qua cầu Dụ Lưu. Muốn , lần sau Thẩm đại ca cùng em chơi, được .” Thẩm Kỷ Lương vừa vặn trước kia qua Thượng Hải, hẳn là có sai.



      tại .”



      tại? Em xác định?” Bây giờ là nửa đêm mà.



      “Xác định.” Bảo Châu rất xác định.



      Thẩm Kỷ Lương cảm thấy lúc này quá muộn: “Nếu ngày mai a! tại quá muộn, em đợi thu thập chút, bàn giao số chuyện trước.”



      “Vậy em tự mình .” Chuyện Bảo Châu quyết định, chín trâu cũng đừng mong kéo về.



      Thẩm Kỷ Lương rất bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu bỏ mặc Bảo Châu hơn nửa đêm chạy đến Thượng Hải, vạn nhất xảy ra chuyện gì, lương tâm cả đời bất an : “ với em, em kêu người chuẩn bị máy bay, cho 20 phút.”

      “Cảm ơn Thẩm đại ca.” Bảo Châu hài lòng, cúp điện thoại Bảo Châu mò Tiểu Hoàng trốn dưới giường ngủ, ôm cổ: “Tiểu Hoàng, chúng ta Thượng Hải tìm Côn Sơn a!”



      Bảo Châu gọi điện thoại kêu chuẩn bị máy bay về sau, ôm Tiểu Hoàng xuống lầu vừa định gọi xe, thấy A Long A Hổ tới lui dưới lầu, gọi người trong đó: “A Long đưa tôi tới bờ sông XX.”



      “Thiếu phu nhân, muộn như vậy chạy tới nơi đậu máy bay làm gì?”



      “Tôi muốn Thượng Hải tìm Côn Sơn.”



      “Sơn ca ở Thượng Hải?” A Long vội vàng hỏi, vài đêm ngủ ngon, cảm thấy tựa hồ có chuyện hay phát sinh, trước kia Sơn ca làm nhiệm vụ gì cũng với mọi người tiếng, đến nơi cũng gọi điện thoại về nhà báo bình an, nhưng lần này gì, đến nay có tin tức.



      Nghe Tổng đường chủ ở Thượng Hải hình như xảy ra chuyện lớn, cụ thể cái gì, bọn họ cũng , chỉ là mấy ngày nay lòng người bàng hoàng, trong lòng của cũng bối rối, vạn nhất Sơn ca xảy ra chuyện, vậy làm sao bây giờ?



      Bảo Châu gật đầu: “Tôi nằm mơ thấy.”



      Người bình thường nằm mơ, A Long tin, nhưng Bảo Châu từ trước đến nay vận khí tốt, lời , A Long nửa tin nửa ngờ: “ mơ thấy gì?”



      “Côn Sơn chảy thiệt nhiều máu, tôi muốn Thượng Hải.”

      “Thiếu phu nhân chờ chốc, chúng tôi kêu A Thiếu cùng với , chúng tôi lên lầu lấy ít đồ xuống liền.” A Long xong, cho A Hổ ánh mắt, A Hổ gọi điện cho A Thiếu, cùng triệu tập ít huynh đệ lập tức đuổi theo. A Hổ lên lầu cầm vũ khí, cái gì uy lực lớn đem theo, vũ khí nặng trịch, thừa dịp đêm khuya khiêng túi nặng xuống, quăng vào trong xe xuất phát!



      Đến nơi, Thẩm Kỷ Lương đợi ở đó, gió đêm thổi làm tóc bay tán loạn, tưởng rằng du lịch, chỉ tùy ý mang cái bọc , kết quả thấy bọn họ, cảm thấy tình huống đúng, nhưng thời gian vội vàng cũng có hỏi quá nhiều, dù sao chỉ cần là vì Bảo Châu, núi đao biển lửa cũng dám .



      Bảo Châu , !



      Lên máy bay, Thẩm Kỷ Lương hỏi Bảo Châu: “ du lịch, em mang theo nhiều gia hỏa như thế làm cái gì?”



      Bảo Châu cho rằng gia hỏa là chỉ bọn người A Hổ, kiên định mà : “ tìm Côn Sơn.”



      Thẩm Kỷ Lương tuy phải người trong nội đường, nhưng nghĩ đến cũng được xem là em của Côn Sơn, mọi người tin tưởng , A Hổ đem chuyện đại khái cho biết, Thẩm Kỷ Lương lúc này mới phát tính nghiêm trọng của vấn đề: “Ôi trời, các cậu tìm người, như thế nào mang theo bác sĩ lỡ bị thương làm sao?”



      A Hổ lúc này mới phát mình sơ sót: “Tôi thực ngốc!”



      Thẩm Kỷ Lương nghe vậy lại : “Cũng may, tôi sợ Bảo Châu ở Thượng Hải vạn nhất va chạm cái gì , cho nên tôi có mang theo hộp cấp cứu.”



      Kế tiếp chính là bầu khí khẩn trương yên lặng gì.



      Hơn hai giờ sau, máy bay Bảo Châu đến cây cầu vừa mơ thấy, mọi người hỏi Bảo Châu: “Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Sơn ca ngay ở dưới cầu sao?”



      Bảo Châu từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dựa theo trí nhớ : “Bên kia, có bến tàu, bến tàu có nhà kho.”



      Người điều khiển dựa theo lời , mực phía trước, quả nhiên phía trước có bến tàu, cách bến tàu xa có nhà kho, người điều khiển đáp máy bay xuống chỗ đất trống bên cạnh nhà kho, bởi vì là nửa đêm lại ở nơi thường xuyên có máy bay qua, cho nên cũng có gây náo động xung quanh, đoàn người cầm vũ khí tiên tiến, lặng lẽ xuống máy bay, dưới chỉ dẫn của Bảo Châu, tới trước cửa nhà kho, có hai người phụ trách trông coi, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên chậm, A Long A Hổ trái phải cho bọn họ mỗi người đao, hai người lập tức bất tỉnh.



      người trong đó trước khi bất tỉnh dung ngôn ngữ tất cả mọi người nghe hiểu hô lớn tiếng.



      tốt!” A Long vừa kêu tốt, quả nhiên chỉ thấy đám ngườu, như măng mọc sau mưa, tay cầm súng ống, dao găm, vẻ mặt hung thần ác sát, hoặc lạnh lùng.



      Cửa bên trong mở ra, vì bảo hộ an toàn cho Thiếu phu nhân, A Long tay đẩy Bảo Châu vào trong, tay lấy súng đưa cho Thẩm Kỷ Lương : “Thẩm tiên sinh vào trước bảo hộ chị dâu, chúng tôi vào sau.”



      Thẩm Kỷ Lương gật đầu, lập tức vào.





      Tình cảnh bên trong làm cho người ta càng hoảng sợ, trong kho hang lờ mờ, tùy ý có thể thấy được khóa sắt cùng xiềng xích, có mấy cây cọc gỗ dựng đứng, còn cột người, tổng cộng là bốn người, người trong đó Bảo Châu liếc mắt nhận ra là Côn Sơn, Côn Sơn nhắm hai mắt, bị trói chặt cọc gỗ, toàn thân bị đánh đầy thương tích, đầu tóc rối bời, quần áo rách nát sớm là đầy vết máu loang lổ, Bảo Châu hướng phía Côn Sơn nhào tới, nước mắt như mưa rơi xuống: “Côn Sơn! Côn Sơn! Em là Bảo Châu.”



      “…” Côn Sơn trong lúc mê mang, hơi giật giật ngón tay, nằm mơ sao? Nếu sao nghe được tiếng của Bảo Châu. thanh kia cho rằng kiếp nầy còn được nghe thấy nữa.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 188 Là cạm bẫy?

      “Em muốn dẫn về nhà, đừng ngủ nữa được ? Nếu em đánh mông .”

      “Bảo Châu?” thanh chân như thế, Côn Sơn thể tin mở mắt ra, : “Sao em lại ở đây? Bọn bắt em à?”

      “Em đến dẫn về nhà.”

      “Chỉ bằng hai người? Kỷ Lương mau dẫn Bảo Châu về, ở đây quá nguy hiểm!” Côn Sơn biết mạng mình quan trọng, nhưng Bảo Châu với quan trọng hơn, nếu bị người ta phát , bọn họ khả năng người cũng được, ở đây bốn phía đều có trọng binh canh gác.

      sợ. Chúng tôi mang đủ người và vũ khí tới, bọn người A Thiếu ở bên ngoài, tin tưởng rất nhanh xông vào, có máy bay ở bên ngoài.” Thẩm Kỷ Lương giải thích , may mắn bọn họ chuẩn bị đầy đủ.

      Côn Sơn nghe vậy thở dài hơi, đối với Bảo Châu : “Có mang theo dao găm ?”

      “Có.” Bảo Châu lấy cây dao găm thường chơi ra trước mặt Côn Sơn.

      “Đưa dao cho Kỷ Lương, Kỷ Lương dùng dao găm bổ về phía khóa sắt.” Thẩm Kỷ Lương nghe vậy nửa tin nửa ngờ thử. Cư nhiên hai ba cái, chặt khóa sắt thành mấy đoạn.

      “Ở đây còn có rất nhiều người bị bắt, Kỷ Lương cứu bọn họ.” Côn Sơn bên được Bảo Châu đỡ xuống, cố gắng đứng di động vài bước bên .

      Thẩm Kỷ Lương lời từ chối, sớm còn là thư sinh văn nhược, rất nguyện ý giúp đỡ người khác. Động tác mặc dù hơi chậm, nhưng tháo dây buộc cho tất cả mọi người, những người bị bắt sớm tỉnh lại.

      Thẩm Kỷ Lương thấy bọn họ tỉnh, đở lấy người trong đó bị thương nặng nhất : “Tôi tới cứu các người, theo tôi, đến cạnh cửa, bên ngoài được giải quyết tốt, các người tự do.”

      Rất nhanh cửa nhà kho mở ra, mọi người nhìn thấy Côn Sơn còn sống đều sâu sắc thở dài hơi, A Thiếu cùng A Long, A Hổ đều phi thường kích động: “Sơn ca, như thế nào rồi?”

      chết được, mang mấy người kia theo, chúng ta thể thấy chết cứu.” Côn Sơn chỉ chỉ mấy người bên cạnh bị đánh thương tích đầy mình.

      Mấy tiểu đệ lên, mỗi người cõng người, đem mọi người nhanh chóng lên máy bay, máy bay cất cánh, bay khỏi nhà kho kia, mọi người rốt cục thở dài hơi, học qua sơ cứu đơn giản Thẩm Kỷ Lương băng bó cho bốn người bị thương.

      Bảo Châu là người thích hưởng thụ, máy bay thiết bị đều là nhất lưu, ăn uống, cái gì cần có đều có.

      Mọi người cho bốn người bệnh, ăn ít gì đó để bổ sung thể lực.

      Ăn hết hai cái màn thầu, Côn Sơn dần dần có chút khí lực, bên nắm tay Bảo Châu, bên cùng mọi người chuyện: “Mọi người cần lo lắng, tôi khỏe hơn nhiều, có trở ngại. Cụ thể sau khi trở về, chờ tôi ngủ giấc lại từ từ . cần Quảng Châu, đáp xuống Hồng Kông, vài người khác trước về Hồng Kông, sau đó mời bác sĩ đến trị liệu. Chuyện tôi trở về và bị thương, tạm thời đừng để lộ ra ngoài, nhà tôi ở Hồng Kông rất ít người biết, chúng ta chỗ ấy. Chuyện hôm nay, đối với bất kỳ người nào cũng thể lộ ra.”

      “Vâng.” Mọi người gật đầu, sau đó từng người nghỉ ngơi.

      Côn Sơn nhìn Bảo Châu ngồi bên cạnh mình, gì, dịu dàng đưa tay sờ lên lọn tóc mềm mại của : “Làm sao vậy?”

      Bảo Châu hít hít cái mũi, vành mắt đỏ lên nhìn : “Côn Sơn, em nhớ .”

      cũng nhớ em.” Côn Sơn cố sức ngẩng đầu ở môi , dùng sức hôn lấy. Phảng phất chứng minh hữu của mình, chứng minh chính mình lần nữa được tự do.

      Cho tới bây giờ, lòng của khó bình tĩnh trở lại.

      có nghĩ đến chính mình vạn nhất được cứu ra, nhưng nghĩ tới là Bảo Châu tới cứu , giống như cơn mưa sau đại hạn, rải đầy cõi lòng lo lắng của , lo lắng mình còn được gặp lại Bảo Châu, lo lắng vì chính mình khổ sở, lo lắng chịu tái giá, lo lắng hai đứa con có ba ba, lo lắng cha mẹ vì thương tâm, lo lắng chỗ dựa của các em về sau, lo lắng cho mấy đứa trong nhi viện, lo lắng rất nhiều rất nhiều.

      Mà tại thời khắc này, lo lắng của bởi vì Bảo Châu xuất , mà hóa thành hư ảo, nếu có chỉ là cảm động.

      qua hồi lâu, Côn Sơn mới buông ra, để dựa vào vai của mình: “Vợ à, vài ngày gặp, em hình như gầy , Tiểu Hoàng cũng gầy. Là lo lắng cho sao? tại trở về rồi, phải ăn nhiều chút, đem thịt bổ trở về cho .”

      Bảo Châu ăn vô, Tiểu Hoàng cũng vậy, tự nhiên đều gầy.

      “Ừm!” Bảo Châu ngoan ngoãn gật đầu, đều nghe Côn Sơn.

      Mà ngồi ở ghế chuyên dụng Tiểu Hoàng cố gắng ăn, dùng hành động thực tế để chứnh minh nó nghe lời.

      “Bảo Châu, sao em biết ở đâu?”

      Bảo Châu kể lại đại khái chuyện mình năm mơ cho Côn Sơn nghe, Côn Sơn ngoài sợ hãi thán phục ra cảm thấy vợ của mình thông minh: “Nhờ có em tìm Thẩm Kỷ Lương, bằng đợi tới sáng mai, có lẽ chết. tại muộn, chờ đến Hồng Kông em phải ngủ giấc tốt.”

      Đến Hồng Kông, là nửa đêm, đoàn người đến nhà Côn Sơn, bên trong có người, chìa khóa ở dưới chậu hoa cạnh cửa ra vào, Côn Sơn mở cửa, cùng mọi người vào, sau đó kêu người gọi bác sĩ.

      Đợi tất cả an bài thỏa đáng, Côn Sơn lên lầu dỗ Bảo Châu ngủ xong, khập khiễng xuống lầu, ngồi xuống ghế sa lon, đối với em trước mặt : “Tất cả mọi người ngồi !”

      “Sơn ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại ở Thượng Hải?” A Hổ cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Sơn ca đột nhiên Thượng Hải?

      “Buổi tối mấy ngày trước, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Tổng đường chủ, là bị người ở Thượng Hải đuổi giết, trốn ở trong kho hàng gần bến tàu An Tín, kêu tôi qua cứu viện, ai cũng thể . Sau đó tôi liền .” Lúc ấy nghĩ quá nhiều, tuy từng hoài nghi có thể có bẫy, lúc ấy nguy hiểm trước mặt, cũng bất chấp quá nhiều, vạn nhất Tổng đường chủ thực xảy ra chuyện, Trí Đường khả năng hỗn loạn.

      “Vậy sau đó?”

      “Sau đó…” Côn Sơn do dự chút, biết nên tiếp .

      “Về sau, thời điểm đến, tôi bị khống chế, vì cứu tôi, Lục đường chủ cũng bị bắt.” người trung niên mặt mũi tràn đầy vẻ mệt mỏi bị thương từ gian phòng bên cạnh vịn tường ra, ông ngờ Lục Côn Sơn cư nhiên trọng tình trọng nghĩa như thế, nghĩ ngợi gì lập tức đến Thượng Hải, còn liều chết cứu .

      “Ngài là?” Mọi người cả kinh, dám xác định thân phận của ông.

      “Vị này chính là Tổng đường chủ, mọi người mau hành lễ.” Côn Sơn xong, mọi người vội vàng hành lễ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :