1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 179 Bị sợ sao?



      “Cậu .” Cao Tầng nổi giận!



      “Tôi lập tức phát mấy tấm ảnh này.”



      “Thương lượng lại chút!” Cao Tầng bất đắc dĩ kéo lại.



      Côn Sơn mệt mỏi, đổi cho Bảo Châu: “Để phu nhân của tôi bàn với ngài !”



      Cao Tầng đánh giá tiểu nha đầu chơi vòng tay, nha đầu kia thoạt nhìn đần độn, tựa hồ rất dễ bị lừa, Cao Tầng : “Máy bay chúng tôi rất tốt! Cho nên giá cả hơi đắt chút, nhưng vì gần đây buôn bán tốt lắm, cho nên tôi tính giá tiện nghi cho các người, tôi chịu thiệt thòi chút, cho thuê 80 vạn!”



      Bảo Châu nghe chịu thiệt, nghĩ thầm sao tôi có thể để ngài thiệt thòi, lắc đầu: “ được!”



      Cù thiếu cho rằng Bảo Châu biết đắt, phiên dịch lại: “Phu nhân được!”



      Cao Tầng suy nghĩ lát : “Vậy 75 vạn a! 5 vạn kia xem như tôi tặng .”



      Bảo Châu nghe xong, người ta phải càng chịu thiệt sao?



      Ông nội từng qua, thể bắt nạt người khác, Bảo Châu lắc đầu, kiên định : “Kiên quyết được!”



      Cao Tầng nghe xong bắt đầu phát bực, tiện nghi như vậy còn muốn, nếu như vầy: “Lúc các người thuê, tôi có thể cho máy bay của các người đáp xuống sân bay của chúng tôi miễn phí. Như vậy đủ ưu đãi chưa?”



      Bảo Châu nghe xong, buồn bực, đáp máy bay còn phải trả tiền sao? Xem là đồ ngốc? Trước kia để máy bay ở cửa nhà mình chưa bao giờ trả tiền a! Bảo Châu biết là ưu đãi, lại lắc đầu.



      Cao Tầng nghĩ một lát, lại gọi điện cho lãnh đạo tối cao nhất, cuối cùng làm ra quyết định gian nan, theo như giá Côn Sơn : “60 vạn 60 vạn a!”



      Bảo Châu nghe xong, vốn còn định lắc đầu, thế nhưng lại suy nghĩ người này ra giá càng ngày càng thấp, lại lắc đầu, có thể thấp hơn, nên miễn cưỡng gật đầu.



      Động tác gật đầu này, quả thực làm cho người ở đây đều thở dài hơi, Côn Sơn rất hài lòng cái giá này, Cao Tầng cảm giác mình thoát hiểm khỏi miệng hổ, vị phu nhân này so với chồng của còn khó đối phó hơn.



      Bảo Châu cảm thấy người ta bán giá thấp, quyết định tặng lễ vật với tư cách đền bù tổn thất.



      Cao Tầng nghe có lễ vật, cảm thấy Trung Quốc này rất lễ phép, ôm ấp tâm tư chờ mong, chờ đợi lát sau, cái đĩa đựng kẹo hạt vừng xốp giòn được gói trong giấy dầu đưa đến trước mắt của .



      Cao Tầng rất giận, lễ vật như vậy, quả thực là sỉ nhục , Cao Tầng : “Lục phu nhân quá khách khí, về sau ngàn vạn lần đừng đưa lễ vật cho tôi nữa! Tôi nhận nổi!”



      “Được!” Bảo Châu nghe xong gật đầu, ra vốn muốn tặng luôn cái đĩa cho , nhưng nhận nổi quên . Bảo Châu đem kẹo đưa cho , rút cái đĩa về.



      Cao Tầng tùy ý liếc nhìn cái, rất nhanh bị cái đĩa kia hấp dẫn, bởi vì thích đồ cổ Trung Quốc, đối với đồ sứ có chút nghiên cứu, đó là cái đĩa màu cẩm vân có hoa mẫu đơn thời Đồng Trị năm ba, rất quý!

      (Đồng Trị: niên hiệu vua Mục Tông, thời Thanh, Trung Quốc, 1862-1874)



      rung động, muốn Bảo Châu bán cho , lại sợ Bảo Châu chặt đẹp, vì vậy đối với Bảo Châu : “Lục phu nhân, tôi thích cái đĩa kia, tôi có thể lấy đồ đạc đổi với ?”



      Bảo Châu vừa định đưa tới, Côn Sơn đối với Cao Tầng : “Cái đĩa kia đáng tiền, làm sao biết xấu hổ đem đổi với ngài?”

      Côn Sơn rất đúng , kể từ khi biết chén đĩa trong nhà là đồ cổ rất đáng tiền, sai người đem tất cả cất , nhưng lại sợ Bảo Châu vui, cho nên gọi người làm bộ giống như vậy đặt ở trong nhà đựng đồ ăn cho Bảo Châu, cái này chính là trong những cái đó.



      Cao Tầng cho rằng Côn Sơn luyến tiếc, keo kiệt, nên chỉ tìm cớ, : “Cậu yên tâm, tôi bạc đãi các người, chỉ cần cậu cho tôi cái đĩa này, tôi đưa cậu bộ đồ ăn bằng bạc thủ công vô cùng tinh xảo.”



      “Ngài xác định? Đây chẳng qua chỉ là cái đĩa giả thôi.”



      “Giả tôi cũng nguyện ý!” Kẻ đần mới cho rằng là đồ giả! Côn Sơn càng như vậy, càng cảm thấy đó là hàng .



      Côn Sơn cảm thấy lỗ, đối phương đồng ý dùng bộ đồ ăn bằng bạc đổi với , Côn Sơn có gì đồng ý nữa, kêu Bảo Châu đưa cho : “Vậy được rồi!”



      Cao Tầng cầm cái đĩa vô cùng cao hứng, khắp nơi khoe khoang với mọi người, cũng may đối tượng khoe khoang đều hiểu đồ cổ Trung Quốc. Tất cả mọi người cảm thấy tốt, lúc Cao Tầng tiễn đoàn người Côn Sơn rời , đối với Bảo Châu rất thân thiết : “Lục phu nhân, lần sau có đồ cổ gì đừng quên tôi!”



      Bảo Châu nghe hiểu nhiều, nhưng nghe thấy tên mình, lung tung gật đầu thể chờ đợi được kêu người mang rương đựng đầy chén đĩa bằng bạc tinh khiết lên máy bay.



      Bạc có khí lạnh, Bảo Châu kêu người ngâm bộ đồ ăn vào trong nước, lúc đem ra lạnh buốt, phối hợp thêm vài món ăn như rau trộn hoặc là dưa muối, cảm giác rất giải nhiệt, Côn Sơn ăn xong đều khen dứt miệng.

      Lại nói Côn Sơn lần này về nhà, có chút chờ đợi lo lắng, bởi vì mấy lần trước nước ngoài về, Trí Đường đều gặp chuyện may phải sao? Cũng đều có quan hệ với , lần này cảnh giác, lại cái gì cũng có phát sinh, trong nội đường tất cả đều bình thường như trước.



      Còn chiếm được tin tức tốt, chính phủ bên kia, trải qua Lý thị trưởng cố gắng, máy bay Côn Sơn được cho phép trở thành máy bay chở khách, nhưng vì trong giai đoạn thí nghiệm, chỉ bay sang Hồng Kông, lần chỉ chở tối đa hai mươi người khách.



      Máy bay mới của Côn Sơn, dư sức chở hai mươi người hơn nữa giống như đại tài tiểu dụng, cho nên bình thường đều dùng máy bay cũ, nhưng cho dù là cũ, bên trong bố trí cũng rất tệ, cho người ta loại cảm giác ấm áp, tùy ý có lấy được đồ ăn vặt cùng báo chí, tiểu thuyết, sau lưng ghế có trang bị quạt và khăn mặt.



      Tất cả xếp đặt thiết kế, đều là theo tiêu chuẩn thích của Bảo Châu, Bảo Châu cái khác biết, hưởng thụ lại rất lành nghề.



      Những hành khách đăng ký về sau, có loại cảm giác như ở nhà.



      Trong gian phòng tắm ở Thượng Hải xa xôi, người đàn ông trung niên mập mạp nhàn nhã tựa vào trong hồ hưởng thụ buổi chiều thanh thản dễ chịu.



      Đột nhiên có người gõ cửa: “Hoàng gia, tiểu nhân có việc bẩm báo.”



      .” nhắm mắt lại, nhíu mày, thích nhất thời điểm tắm bị người khác quấy rầy, nếu như phải chuyện quan trọng, tha cho tên thủ hạ này.



      “Ngài từng thầm phái người hỗ trợ Lưu sư trưởng lượng súng ống đạn dược, nghĩ tới Lưu sư trưởng tên ngu ngốc này, uống say ở địa bàn Mộc sư trưởng, ràng ỷ vào chính mình có súng ống đạn dược tiên tiến, lấy súng bắn vào người Mộc sư trưởng. Kết quả, bị bắt giữ.”



      “Có chút chuyện như vậy, cũng tới phiền tôi? Ngươi biết nên làm cái gì bây giờ đấy.” Phá hỏng nhã hứng của , bị đánh là thiếu được.



      “Trọng điểm ở chỗ này, mà là nghe , Mộc sư trưởng có phí khí lực gì, chỉ giơ vũ khí của mình lên, Lưu sư trưởng bị dọa làm cho vũ khí trong tay rơi xuống đất.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 180 Ai là người ngu?



      “Vũ khí gì lợi hại như vậy?” Đầu lông mày bên trái của Hoàng mỗ có chút run lên, tựa hồ hứng thú. Đám súng ống đạn dược kia là nhập về từ Thái Lan, rất hoàn mỹ, chẳng lẽ họ Mộc kia còn có thứ tiên tiến hơn hay sao?



      Người nọ lắc đầu: “ lắm, chỉ nghe Lưu sư trưởng, vật kia quả thực có ba đầu sáu tay, thoạt nhìn uy lực rất lợi hại.”



      “Ngươi là hoài nghi có người đem vũ khí tiên tiến chúng ta cũng biết bán cho ?” Chắc có lẽ phải là quân đội cung cấp, trong quân đội trang bị cái gì, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám phương, rất ràng. Vậy chẳng lẽ là tự mua sao?

      Người nọ gật đầu.



      có việc gì, vũ khí kỳ quái mà thôi, chúng ta có nhiều súng pháo như vậy còn sợ vũ khí kỳ quái sao?” Hoàng mỗ rất có tự tin .



      Kỳ đúng, bất quá chỉ là vũ khí kỳ lạ, hoặc chỉ là cái thoạt nhìn rất uy vũ, nhưng thực chất là tác phẩm rất thất bại.



      Vật kia, kỳ là lấy ý tưởng từ Bảo Châu.



      Bảo Châu hiểu súng ống đạn dược nhưng hiểu lắp ráp lỗ ban mộc, ở trong mắt Bảo Châu, súng ống đạn dược kỳ chính là lỗ ban mộc rất nặng, cách chơi cũng giống nhau , tổ hợp cùng chỗ được sao?

      (‘lỗ ban mộc’ biết có phải là gỗ Lỗ Ban nữa ==’’)



      Hai đứa con của có vô số các loại Lỗ Ban mộc, Bảo Châu nhàm chán đem tiện tay trộm chúng đem về kho đồ ăn vặt của mình, đồng thời cũng là kho súng ống của Côn Sơn.



      Lỗ Ban mộc chơi nhiều, cầm ở trong tay, Bảo Châu cảm thấy rất , có ý nghĩa gì.



      muốn chơi đồ vật bằng sắt, cái loại cảm giác nằng nặng tốt.



      Vì vậy trong đêm gió lớn Côn Sơn ở nhà Bảo Châu tiến vào rương chứa vũ khí, cố ý mở tất cả vũ khí bên trong ra, sau đó lắp ráp lại, mặc dù súng ống thoạt nhìn lỏng loẹt, nhưng ít ra lắp ráp lại rất tốt.

      tự hào, đột nhiên cúi đầu phát trong rương còn có rất nhiều linh kiện vũ khí các loại.



      Nguy rồi!



      Nếu Côn Sơn biết gây họa, có tức giận đánh cái mông của hay .



      để mông bị đánh, Bảo Châu làm cái quyết định, đó chính là phải lắp ráp lại toàn bộ, nhưng lại chẳng muốn mở từng cái ra lắp rắp, dứt khoát tùy ý chọn mấy linh kiện nhìn xem thuận mắt sau đó lấy vũ khí trong rương ghép chúng lại, nếu thích hợp cũng sao! có keo dính cao su.



      Đem những chỗ ghép được, dùng keo cao su bôi vòng, sau đó đem linh kiện đặc biệt dán lên là được, chỉ chốc lát vui thích thưởng thức những tác phẩm sáng tạo ra, thực say mê, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.



      Tiêu rồi!



      Côn Sơn về rồi!



      Bảo Châu vội vàng từ trong rương leo ra, làm bộ nhìn các loại đồ ăn vặt bày biện kệ.



      Côn Sơn cho rằng chỉ đến tìm đồ ăn, có để ý theo đem đồ ăn vặt lấy ra, đập nắp lại, kêu A Long A Hổ mang : “Rương này, hai người trước mang lên xe , trời tối, đến chân núi Thanh Lan giao hàng.”



      Vì vậy đồ trong rương bị đưa đến tay Mộc Thường Khoan, lúc Lưu sư trưởng tới làm phiền , vừa lấy được hàng, nghe thấy có người gây rối, tùy ý cầm cây súng ra ngoài, sau đó khi nhìn cái đồ chơi kia, biết đây nhất định là Bảo Châu gây , nghĩ đến Lưu sư trưởng có thể vì vậy càng khinh thường , nhưng ngoài ý muốn Lưu sư trưởng lại bị dọa bỏ chạy.



      Mộc Thường Khoan trở lại trong phòng đau đầu phát , đống súng ống đạn dược đều có vấn đề, thiếu nhiều linh kiện. Những vật này, nếu trả lại cho Lục Côn Sơn, khả năng Bảo Châu bị mắng, muốn, nghĩ thầm mình nhịn chút được rồi, đám súng ống đạn dược này xem như bị hỏng , mình tự bỏ tiền mua lại cái khác, kêu Lục Côn Sơn đưa hàng mới đến.



      Bởi vì định báo hỏng, nên cho người khác xem cũng sao. Kết quả đám vũ khí có vấn đề kia bị người đánh cắp.



      Mộc Thường Khoan cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười, tức giận chính là có số người coi trời bằng vung, buồn cười là biết đạo tặc trăm phương ngàn kế đánh cắp đống vũ khí bị hỏng, có phản ứng gì?



      Cùng thời gian, thành bên ngoài sớm đợi lâu Lưu sư trưởng trông mong vũ khí lợi hại kia như những vì sao mong đợi ánh trăng, mở ra xem xét, rất nhiều vũ khí thoạt nhìn rất lợi hại, từ trước tới giờ chưa từng gặp qua, là người thô tục, hiểu nhiều vũ khí, nhưng vũ khí lợi hại ai thích?



      Lưu sư trưởng vui vẻ gọi người đem đám súng ống đạn dược này trở về, rồi chia cho mấy tâm phúc của mình, nhưng cho phép bọn họ tùy tiện sử dụng, đồ tốt hiếm như vậy, dùng hết rồi làm sao bây giờ? Cho nên định từ từ dùng.

      vô cùng cao hứng về nhà chờ mình ngày nào đó uống say tìm Mộc Thường Khoan gây phiền toái, tại Mộc Thường Khoan có đám súng ống đạn dược kia, có lẽ đứng dậy nổi.



      Thế nhưng càng hi vọng chính mình uống say, càng uống say, càng đợi càng nóng vội.



      chuẩn bị tốt, có lòng tin!



      Nhưng thời điểm tỉnh táo gây , vạn nhất bị bắt, thể thoát tội, vì vậy rất thông minh dùng năm cái bình rượu làm cho mình say.



      Mang theo đống trang bị mới tìm tới cửa khiêu khích.



      Mộc Thường Khoan vốn nghĩ vũ khí mới còn chưa tới, đối phương đến khiêu khích, có chút lo lắng, nhưng lúc nhìn thấy đống “Vũ khí” quen mắt kia, lập tức buông lỏng xuống, giờ phút này đột nhiên rất cảm tạ Bảo Châu, nếu như bị trộm là vũ khí bình thường, đoán chừng cần nửa phút, có thể bị đánh thành cái sàng.



      Lưu sư trưởng lập tức mang theo đám người xông tới, lúc Lưu sư trưởng cùng thủ hạ của rút súng ra, vừa nổ súng, bên trong bay ra vật, nhanh chóng thẳng tắp rơi xuống đất, Lưu sư trưởng nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hộc máu, bên trong rơi ra chính là con ốc vít.



      Mộc Thường Khoan tiện tay rút cây súng lục ra, chỉa vào trán Lưu sư trưởng: “Thú vị ?”



      Mộc Thường Khoan vung tay lên, bắt người lại, ngày hôm sau Lưu sư trưởng tỉnh rượu, nghe thủ hạ thiếu chút nữa ngã xuống.



      Mộc Thường Khoan đem bọn họ nhốt trong cái phòng nóng nhất, lần lượt trói lại, giữa phòng có chậu lửa lớn. Bởi vì giữa mùa hè, chậu lửa lớn như vậy, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, bọn họ nóng đến nổi mồ hôi đầm đìa, lại gọi rách cuống họng cũng có người xuất .



      Thẳng đến giữa trưa mới có người bưng nước tới, đặt ở bàn bọn họ với tới, bọn họ chỉ có thể nhìn xem, lại qua nửa giờ, ngay tại lúc bọn họ cho là mình sắp bị nóng chết, Mộc Thường Khoan xuất .



      Lưu sư trưởng thở phì phì rống: “Mày có ý tứ gì?”



      “Sợ các người tối hôm qua cảm lạnh, tôi cố ý gọi người đốt lò lửa sưởi ấm, tôi có ý tốt mà thôi.”



      “Ý tốt? Vậy mày mau thả bọn tao ra, tao mới tin mày có ý tốt!” Xem bọn họ là kẻ đần hả?

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 181 Cùng Tiểu Hoàng luận võ



      Mộc Thường Khoan gật đầu: “Thả các người dễ dàng thôi, nhưng ngài trộm vũ khí của tôi tính làm sao?”



      “Mày muốn thế nào?”

      Mộc Thường Khoan : “Muốn mạng của ngài chắc chắn ngài cho, nhưng ngài ba lần bốn lượt đến khiêu khích, xuất ra chút thành ý, về sau tôi làm sao còn có thể lăn lộn trong quân doanh ? Tuy ngại cấp , tôi nhất định thả ngài, nhưng giam bao lâu, giam như thế nào, cái này rất khó .”



      “Mày thả tao, tao đưa mày 3000 đồng.”



      “Cái này có thể chấp nhận, nhưng tôi cảm thấy còn chưa đủ.” Bây giờ là lúc chặt đẹp.



      “Đám trang bị kia, ngài phải thừa nhận là ngài trộm , tôi tha cho ngài.” được làm được, cái này là học theo Lục Côn Sơn, biết chính mình bị làm hư.



      Nhưng mấy ngày trước cấp phê bình mất súng ống đạn dược, bây giờ là thời điểm rửa sạch oan khuất.



      “Nếu tao đáp ứng sao?”



      “Tôi đây có lẽ cho các người thêm mấy cái bếp lò a? Kỳ nếu sợ nóng tôi có thể gánh mánh vạc nước vào, nửa người dưới ngâm trong nước, nửa người tôi cho ngài thêm mấy cái bếp lò sưởi ấm. ” Mộc Thường Khoan hù dọa bọn họ , tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chỉ cần bọn họ nhận lỗi, chuyện này cứ tính như vậy, bởi vì trời rất nóng bị nướng ngài, ra rất gây khó dễ người khác.



      Lưu sư trưởng vốn muốn kiên trì chút, bất đắc dĩ bọn thủ hạ của , nhao nhao khuyên đáp ứng, bởi vì bọn họ nóng đến sắp bất tỉnh rồi.

      Lưu sư trưởng cũng cố gượng, nghĩ mình cũng nhịn được bao lâu, các em có đạo lý, phải đáp ứng thôi, tội gì khó xử chính mình, liền nghiến răng nghiến lợi đáp ứng.



      Mộc Thường Khoan bên gọi người đem bếp lò ra ngoài, bên gọi người tháo trói cho bọn họ: “ được nuốt lời, chuyện ngài bị tôi bắt, mọi người đều biết, nếu ngài còn muốn thể diện, tốt nhất chiếu theo người đáp ứng làm.”



      Lưu sư trưởng trở lại về sau, ngại mặt mũi, rốt cuộc cũng làm theo.



      Bị cấp phê trận, quá hồ đồ rồi! Còn quân kỷ nữa hả?



      Bọn họ vốn luôn hài lòng biểu của Lưu sư trưởng, cấp cố ý đề bạt trong hai người là Lưu sư trưởng và Mộc Thường Khoan, năng lực của hai người sai biệt lắm, nhưng chỗ dựa của Lưu sư trưởng rất cường đại, bọn họ vốn vừa ý Lưu sư trưởng, nhưng chuyện này ầm ỹ thành như vậy, tại trở thành chuyện cười của phần đông sư bộ trong lúc trà dư tửu hậu (thời gian rãnh rỗi), ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa rất tệ hại.



      Cho dù chỗ dựa của có cường đại, phạt cũng là khai ân rồi, thăng chức?



      có khả năng nữa!



      Vì vậy tờ điều lệnh xuống, Mộc sư trưởng trở thành Mộc lữ trưởng, Lưu sư trưởng tuy vẫn là Lưu sư trưởng, Mộc Thường Khoan nhảy lên trở thành lãnh đạo trực tiếp của , lòng nghĩ nhất định mình có ngày tốt lành trôi qua, vì vậy cùng chỗ dựa của mình thương lượng, bị điều đến quân đội khác.

      Vào ngày rời , Mộc Thường Khoan đến tiễn , vỗ vỗ vai của : “Kỳ ngài suy nghĩ nhiều, tôi ngược đãi thủ hạ, đến đó hãy làm cho tốt nhé!”



      Lưu sư trưởng nửa tin nửa ngờ cúi đầu, xám xịt rời .



      Mộc Thường Khoan rất cảm ơn Bảo Châu, cho nên đám súng ống đạn dược phế thải kia được đặt ở trong kho hàng của làm kỷ niệm, hơn nữa mặt khác dùng tiền của mình lần nữa mua vũ khí mới.



      Côn Sơn bởi vậy lại có thêm số doanh thu.



      Nhưng quên làm từ thiện, thủy chung cảm thấy mua bán súng ống đạn dược phải chuyện tốt, cho nên bên bán súng ống đạn dược, bên làm việc thiện để đền bù tội lỗi của mình, ví dụ như ăn chay cùng phóng sinh.



      Bảo Châu rất ủng hộ Côn Sơn, thường xuyên cùng Côn Sơn đem động vật thả về rừng rậm hoặc là sông suối.



      Lúc Côn Sơn ăn chay, Bảo Châu cũng ăn chay theo.



      Lục lão gia thấy hai người bọn họ ân ái như vậy, rất yên tâm, trái lại. Trước kia làm cho ông rất yên tâm là Lục Hoài Ninh, gần đây lại làm ông lo lắng, đứa Lục Hoài Ninh này dường như còn đơn thuần thiện lương như trước nữa, có đôi khi vì chuyện, thậm chí có thể từ thủ đoạn.



      Ngược lại với Côn Sơn, tựa hồ càng ngày càng thành thục nội liễm, ổn trọng thiện lương.



      Côn Sơn có đôi khi mang Bảo Châu Hồng Kông ở mấy ngày, ngày hôm đó Côn Sơn mang theo Bảo Châu đến võ quán A Hổ mới mở.

      Côn Sơn cùng A Hổ ra phía sau võ đường nói chuyện, Tiểu Hoàng ở kệ ăn trộm nho, Bảo Châu an vị ở ghế đá dưới cây nho hái nho ăn, có rất nhiều nho, cần đứng lên, Bảo Châu muốn ăn thò tay tháo xuống chùm, hướng quần áo chà sát, rồi ném vào trong miệng. Trước kia ở nông thôn lỗ mãng quen rồi, chính là ăn nho như vậy.



      Bảo Châu hái a hái, ăn a ăn, ăn rất cao hứng, đột nhiên có người đàn ông cao lớn thô kệch mang theo đám người vào trong sân, phát bốn phía người, chỉ có Bảo Châu ngồi ăn nho, mang theo đám người hướng tới, còn đợi Bảo Châu chuyện, người nọ chỉ vào mũi của : “Trần A Hổ đâu? Gọi ra, ông đây muốn so tài với !”



      “So cái gì?” Bảo Châu chút hoang mang ngắt trái nho trong chùm nho trong tay , hướng quần áo cọ xát, rồi cho vào trong miệng, ăn rất trọng yếu, ăn trước sau.



      “Đương nhiên là tỷ võ! Như thế nào dám ra, nếu ra, tôi bắt ! Tôi xem có ra hay !” Người nọ xong thô lỗ đoạt lấy chùm nho trong tay Bảo Châu, ném mạnh xuống đất, đáng thương trái nho rơi lả tả đất, người nọ lại còn buông tha, giơ chân lên giẫm nát, giẫm đến nhão nhoẹt mới thôi. Mấy người mang đến cũng học theo, tháo nho quăng xuống đất rồi giẫm lên.



      Bảo Châu tức giận: “Các người lãng phí đồ ăn!”



      “Tao lãng phí thế nào? Mày làm gì được tao? Nếu gọi Trần A Hổ ra cùng tao tỷ võ, tao châm lửa đốt nhà này!”



      Bảo Châu thở phì phì cau mày, sau đó dùng ngón tay huýt sáo: “Tiểu Hoàng, lên!”



      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, con chim cực lớn từ kệ nho bay xuống, đối với người đàn ông trước mặt Bảo Châu vỗ cánh cái, người nọ bay ra 2m.



      Mấy phút đồng hồ sau…



      Lúc Côn Sơn và A Hổ trở lại trong sân, chỉ thấy Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng vẫn như lúc trước người ngồi dưới kệ nho, chim ở kệ nho, ăn hăng hái, bộ dáng rất nhàn nhã.



      Chỉ là mặt đất nhiều hơn đám người xa lạ tràn đầy vết thương.



      Côn Sơn lập tức qua cẩn thận kiểm tra người Bảo Châu có bị thương , xác định bình yên vô về sau, Côn Sơn mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”



      “Bọn họ vô dụng, đều đánh thắng Tiểu Hoàng.”



      A Hổ rất im lặng: “ xem ai cũng như chồng có thể mình nâng Tiểu Hoàng lên sao?”



      xong đối với Côn Sơn : “Những người này ở võ quán gần đây, từ khi em mở võ quán, bọn họ ba ngày hai bữa đến em luận võ, tập võ chỉ dùng để phòng thân, phải là công cụ để tranh cường háo thắng, em tránh họ mấy lần, nghĩ tới lần này bọn họ đụng phải Tiểu Hoàng.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 182 phải tan vỡ



      Côn Sơn nghe xong, nhìn thoáng qua những người nằm mặt đất: “Các người còn muốn tỷ võ ?”



      Vẻ mặt mọi người sợ hãi lắc đầu, bọn họ cả con chim cũng đánh thắng, huống chi là đánh thắng chủ của chim, người này nhất định thân thủ rất tốt, bọn họ dám tùy tiện nếm thử, lắc đầu : “Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi về sau bao giờ đến khiêu khích, cũng dám nữa!”



      Côn Sơn rất hài lòng gật đầu, muốn dàn xếp ổn thỏa: “Chuyện này Tiểu Hoàng nhà tôi cũng có sai, tiền thuốc men tôi bỏ ra, A Hổ cậu gọi người mời đại phu đến xem bọn họ, sau đó thuê chiếc xe ngựa, đưa bọn họ trở về, đừng gây lớn chuyện.”



      Côn Sơn cho bọn họ đủ mặt mũi, đám người kia trong lòng trong vốn còn buồn bực, cũng biến mất, bọn họ tài nghệ bằng chim, bọn họ nhận thua, cầm đầu : “Cảm ơn.”



      Côn Sơn bên kêu người chuẩn bị, bên thò tay đánh Tiểu Hoàng cái: “Lại đả thương người, xem tao trở về thu thập mày thế nào!”



      Mọi người càng thêm tâm phục khẩu phục, người này thiên vị!



      Kỳ nếu như bọn họ nhìn chân tướng về sau, nhất định tức hộc máu.

      Sau khi Côn Sơn về đến nhà, thưởng cho Tiểu Hoàng buổi tiệc: “Tuy đả thương người, nhưng thấy mày có lòng trung thành bảo vệ chủ, lần này bỏ qua, muốn ăn cái gì có thể tự mình phòng bếp lấy.”



      Tựa hồ từ ngày đó, người võ quán kia hề quấy rối A Hổ nữa, có đôi khi gặp đường, cũng có thể duy trì sơ giao.



      Về sau mỗi khi có người khiêu khích, A Hổ trốn , kêu Tiểu Hoàng đánh, đánh xong đến giải quyết tốt hậu quả.



      Dần dà cũng có người dám gây chuyện với A Hổ, vì A Hổ có công phu tốt, mà vì đánh ngươi, hơn nữa nhà có mãnh thú, ai đến thăm người đó may.



      từng có người thời điểm đánh nhau với Tiểu Hoàng vung phấn vào mắt nó, Tiểu Hoàng nhất thời nhìn thấy, trong lòng luống cuống, kết quả phát huy đặc biệt tốt, đối với người ném phấn vào nó, thiếu chút nữa bị Tiểu Hoàng đánh bại liệt.



      Người kia thanh danh vốn tốt lắm, từ nay về sau triệt để xấu, Tiểu Hoàng đó là cái gì?



      Đó là giấc mộng trong lòng người tập võ, tuy cảm giác xa xôi cách nào với tới, nhưng đánh thắng Tiểu Hoàng là giấc mộng của bọn họ, nếu Tiểu Hoàng bị người ta hại chết, giấc mộng của bọn họ phải tan vỡ sao.



      May mắn A Hổ kịp thời thanh lý mắt cho Tiểu Hoàng , để lại di chứng.



      Côn Sơn ở phân đường Hồng Kông thời gian dần trôi qua muốn tổ chức lại phân đường mới, là chuyện rất khó khăn, bởi vì đệ tử trong nội đường bình thường đều từ hoặc là nhiều nhất cũng mười mấy tuổi tiến vào võ quán, sau đó trải qua nhiều năm tôi luyện cùng tẩy lễ, mới có thể chọn ra đệ tử thích hợp tiến vào nội đường, cho nên phân đường chưa có gì muốn vào quỹ đạo, bình thường cần bảy tám năm.



      Côn Sơn muốn rút ngắn thời gian lại, nhưng thà thiếu ẩu, kế hoạch của là trong vòng năm năm xây dựng phân đường tốt ở Hồng Kông.



      ít nhi và đứa nghịch ngợm, tự nguyện tiến vào võ quán A Hổ, bởi vì A Hổ bao ăn bao ở, hơn nữa cho bọn nó quyền lợi tự do rời , thời gian dần qua nhận được ít lòng người.



      Có người đem tình hình gần đây của Côn Sơn Thù đường chủ nghe: “Ngài sai tôi tùy thời lưu ý và quan sát Lục đường chủ, tôi tới báo cáo, tại mua máy bay mới, làm ngành hàng , buôn bán rất tốt.”



      “Mẹ nó!” Nghĩ tới tên Lục Côn Sơn kéo xuống ngựa, trong lòng Thù mỗ bụng tức giận, thêm mắm thêm muối với Tổng đường chủ: “Tổng đường chủ, thủ hạ của tôi nghe ngóng được Lục Côn Sơn gần đây đến Hồng Kông còn an phận, quả thực tay che trời, phát triển lâu dài như vậy, có thể đối với ngài bất lợi a!”



      “Vậy theo ý con nên làm gì bây giờ?” Tổng đường chủ bất động thanh sắc hỏi.



      “Cắt chức,để cho làm phó đường chủ, hoặc là điều đến nơi có tiền đồ phát triển.”



      Tổng đường chủ nghe xong, đột nhiên biến sắc, thong thả : “Tiểu Thù! Là con làm đường chủ hay ta làm đường chủ? Cái gì con cũng biết, ta lại biết?”



      “Đường chủ bớt giận!” Thù mỗ lập tức quỳ xuống mặt đất.



      “Có công nên thưởng, có tội nên phạt, từ ngày mai trở , con quét dọn hậu viện, phải làm trong tháng.”



      “Vâng!” Sau lưng Thù mỗ ướt mảnh, là bị dọa.



      “Biết con sai ở đâu ?”



      Thù mỗ suy nghĩ : “Con nên tự chủ trương!”



      “Con là tâm phúc của tôi, có số việc ta mở mắt nhắm mắt cho qua. Nhưng có số việc thể qua loa, Lục Côn Sơn cẩn thận đảm nhiệm phân đường Tam cấp của , có bất kỳ phàn nàn, nếu chúng ta thăng chức thôi ngược lại còn giáng chức, sợ làm cho em trong nội đường bất mãn, cũng có thể khiến cho Lục Côn Sơn phản bội chạy theo bang phái khác, đó là ta muốn chứng kiến. nghiệp riêng của tốt, là chuyện của , chúng ta thể can thiệp nhiều.”



      “Nhưng đường phát tài như vậy, ràng chính mình độc hưởng, có góp sức vào bang phái, là mục đích gì?”



      “Trong Đường quy có ghi nghiệp của các đệ tử nhất định phải đóng góp vào nội đường, nguyện ý ta cao hứng, muốn, ta cũng bắt buộc. Dù sao lúc trước vì con, ta giáng chức đến Hồng Kông. Trong lòng của nếu thoải mái cũng là bình thường.” Ông có đôi khi ra, nhưng có nghĩa là kẻ ngu.

      “Vâng, đệ tử nhớ kỹ.”



      xuống !” Tổng đường chủ hướng bên xích đu tới gần, đong đưa cây quạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.



      Bảo Châu thời điểm rảnh rỗi, tới nhà cha Phú Quý , thăm ông nội, tại sức khỏe ông nội vẫn tốt, mỗi lần nhìn thấy Bảo Châu đến đặc biệt cao hứng, lôi kéo cười đến con mắt đều muốn híp lại.



      Ông nội thích nghe hí kịch, nhưng Việt kịch ông nghe hiểu, sắp đến thọ thần của lão gia tử rồi, lão gia tử thích nghe kịch địa phương, Côn Sơn phái người Vận Thành mời đoàn kịch nhỏ về.



      Vào ngày thọ thần chỉ làm mấy mâm đãi mọi người trong nhà, lão gia tử ăn mỳ Sơn Tây do tự tai Bảo Châu làm, cười toe toét.



      Vừa ăn, vừa chỉ vào đài : “ này lớn xinh đẹp, chỉ là so với Bảo Châu nhà ta kém hơn chút.”



      đời này Côn Sơn cảm thấy vợ nhất định là xinh đẹp nhất, nhưng lại thích hợp với nhất, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hướng đài nhìn thoáng qua, sau đó có chút ngẩn người, sao lại là ấy?



      đài trẻ tuổi vung tay áo, thấy Côn Sơn rốt cục nhìn về phía , hướng về phía Côn Sơn ngọt ngào cười cười, tươi cười kia như hoa đào, nhưng sớm còn đơn thuần như trước nữa.



      Côn Sơn lại cực nhanh tránh được, hi vọng Bảo Châu đối với sinh ra hiểu lầm, bởi vì kia chính là Diệp Dung Thanh, vài năm gặp, nhưng tuyệt tưởng niệm, bởi vì lòng ngoan độc, tổn thương triệt để, làm tia ưa thích cuối cùng của cũng phai mờ.

      Mà thời gian cũng làm cho triệt để quên , từ khi cưới Bảo Châu, thu tình cảm này lại, quyết định quên Diệp Dung Thanh, hề chủ động gặp , nghĩ tới , thậm chí hề quan tâm nhất cử nhất động của , nhưng dường như vận khí rất tốt, khi kết hôn về sau ở nhà lớn Lục gia, rốt cuộc cũng có gặp qua Diệp Dung Thanh.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 183 Đến bước đường cùng?



      Như vậy đối với cả hai đều tốt, sau khi Quảng Châu, nghe nô bộc trong nhà đều bị phân phát, cũng có nhớ tới hữu của .



      Lúc Côn Sơn vệ sinh ra, từ xa nghe thấy trận roi quất, thanh rất nặng, người bị đánh có lẽ bị thương .



      Trong sân , cho phép bất luận kẻ nào sử dụng bạo lực ngược đãi người khác, tên gia hỏa nào lớn mật thế?



      lên phía trước đoạn, xuyên qua bụi hoa nhìn sang. Chỉ thấy chủ gánh hát vung roi sắt quất lên người Diệp Dung Thanh: “Tiện chân, chạy đến hậu viện làm cái gì? Muốn lười dễ dàng như vậy, nếu còn muốn ăn cơm hát kịch Ngọc Lan Hương.”



      Diệp Dung Thanh bị đánh đến da tróc thịt bong, toàn thân đều bị thương, nhưng chỉ là nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, tia phản kháng, cũng có giải thích. Nước mắt tựa hồ sớm khóc khô, chỉ còn lại vẻ mặt mỏi mệt, cùng thân thể lung lay sắp đổ.



      Ánh mắt chết lặng trong giây tiếp xúc với Côn Sơn, phảng phất lần nữa dấy lên hi vọng, đứng yên hồi lâu, cuối cùng từ trong cổ họng bài trừ ra ba chữ: “Nhị thiếu gia…”



      Côn Sơn bước nhanh qua, phen đoạt được roi trong tay bang chủ: “Ở trong sân của tôi đánh người, chính là phá quy củ của tôi. Trong sân của tôi há để ông giương oai?”



      “Dạ, phải, phải. Tiểu nhân dám, đánh ả nữa là được.” Bang chủ liên tục đồng ý.



      Côn Sơn : “ ấy cũng là người, giống như tôi và ông, thân thể da thịt đều là của cha mẹ, ông phải cha mẹ ấy, có tư cách đánh ấy, về sau nếu để cho tôi biết ông lại đánh ấy, hoặc là bắt nạt người khác, coi chừng Lục Côn Sơn tôi để cho ông mặt mũi.”



      “Tiểu nhân biết sai, về sau như vậy nữa!”



      Côn Sơn phất phất tay, sau đó xoay người muốn , lại đột nhiên bị Diệp Dung Thanh ôm lấy ống quần, Côn Sơn lạnh lùng quát lớn: “Buông ra!”



      “Nhị thiếu gia! Tôi biết trước kia là tôi sai, tôi có mắt tròng, thiếu gia đại nhân đại lượng nghĩ tình chúng ta là thanh mai trúc mã, cứu tôi với! Tôi ở trong gánh hát ngày cũng chịu nổi.” rất hối hận, từ khi cự tuyệt Lục Côn Sơn, giá trị lợi dụng của hết, đại phu nhân chẳng những để gả cho đại thiếu gia làm thiếp, còn sai người đem bán vào gánh hát.



      “Có thể.” Tích thủy chi ân, dùng suối tuôn tương báo, chuộc thân cho thành vấn đề.



      Côn Sơn xong xoay người rời , có chút nào lưu luyến.



      Trở lại yến tiệc, lão gia tử vẫn còn nghe hí kịch, Bảo Châu ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, nước miếng làm ướt cả khăn trải bàn, có thể là bởi vì nóng, khuôn mặt nhắn đỏ rực lên.



      Côn Sơn với mọi người câu “Mọi người tùy ý, Bảo Châu mệt rồi, con trước mang ấy về phòng.” Sau đó cẩn thận ôm Bảo Châu dậy, sợ nhanh, gây ra thanh lớn, đánh thức Bảo Châu, bỏ dép lê ra, chân trần ôm về phòng, đặt ở giường mềm mại, đắp chăn lên cho , mở quạt điện xong, ở bên cạnh nằm xuống, nhìn khuôn mặt nhắn đáng của , vụng trộm ấn xuống nụ hôn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Bảo Châu ngủ giọng : “Những lời này có lẽ chưa từng với em, nhưng trong lòng sớm ràng. Đó chính là, vợ à, em!”



      Diệp Dung Thanh được chuộc thân về sau, tới trước mặt Côn Sơn, rơi nước mắt đầy mặt đối với : “Cảm ơn Nhị thiếu gia giúp tôi chuộc thân, Dung Thanh có chỗ để , mong Nhị thiếu gia thu lưu tôi, tôi có thể cần tiền công! Chỉ cần có chén cơm ăn là tốt rồi.”



      Côn Sơn nhớ tình nghĩa ngày xưa giúp chuộc thân, cũng có nghĩa là ngốc đến nổi đem người rất có khả nằng làm cho Bảo Châu hiểu lầm giữ ở bên cạnh, khoát tay áo : “Chỉ là việc , đáng nhắc đến, nhưng trong nhà đủ người.”



      Bảo Châu nghe xong, cắn miếng chuối tiêu : “ đúng! Côn Sơn, trước đó lâu còn muốn thuê người mà.”



      Côn Sơn đối với vợ của mình rất im lặng, nhất thời phản bác được.



      Còn có, lúc nào muốn thuê người? Sao nhớ?

      Diệp Dung Thanh lập tức : “Muốn thuê người, hãy nhận tôi , tôi lập tức có thể làm việc.”



      Côn Sơn vừa định cự tuyệt, chợt nghe Bảo Châu lời đáp ứng : “Được! Côn Sơn võ quán A Hổ cần thêm người, tôi lập tức gọi người dẫn qua.”



      Sắc mặt Diệp Dung Thanh lập tức cứng đờ, lát sau mới : “Tôi là , bên trong võ quán đều là đàn ông có lẽ tốt lắm đâu?”



      Côn Sơn biểu lộ gì, đó là tự mình lựa chọn.



      Côn Sơn muốn chiếu cố chính là Bảo Châu, Côn Sơn giơ tay lột trái vải cho Bảo Châu, nhét vào trong miệng : “Ngọt ?”



      “Rất ngọt!” Bảo Châu con mắt nhắm lại, làm ra vẻ rất hưởng thụ.



      Diệp Dung Thanh nhìn ở trong mắt, khổ trong lòng, nghĩ tới Nhị thiếu gia phát đạt như vậy, nếu như lúc trước phải tuyệt tình, tại cuộc sống của Thiếu phu nhân, hưởng thụ sủng ái của thiếu gia hẳn là .



      Nhưng còn nhiều thời gian, muốn làm chính thê có lẽ có khả năng nữa, nhưng làm thiếp cũng nguyện ý, Diệp Dung Thanh : “Nhị thiếu gia, tôi còn chỗ để , thiếu gia có lòng tốt xin hãy cho tôi ở lại! Tôi van xin thiếu gia.”



      bên Bát phu nhân thấy vậy : “Chị cả gần đây ở bên đại thiếu gia, chỉ có nha hoàn chiếu cố làm sao đủ, trước kia được chị cả tuyển vào, qua đó có lẽ chị cả rất cao hứng, buổi chiều máy bay trở về Quảng Châu, theo qua đó !”



      “Tôi…”

      “Như thế nào chọn ba tuyển bốn, đến bước đường cùng, hay là muốn ở lại chỗ này câu dẫn đàn ông?” Côn Sơn là người chính trực, nhưng Lục lão gia vốn là thê thiếp thành đàn, nha đầu Diệp Dung Thanh kia tại giống ngày xưa nữa, chẳng những là ca kỹ ở Vận Thành, hơn nữa còn xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, vạn nhất lão gia vừa ý thu phòng, vậy Bát phu nhân như bà phải làm sao?



      Đương nhiên phải đề phòng chuyện chưa xảy ra, giao cho Lục Hoài Ninh và đại phu nhân có lẽ an toàn.



      Diệp Dung Thanh : “Đó là lúc trước, chính đại phu nhân bán tôi vào gánh hát.”



      “Lần này tôi nghĩ chị cả dám, nếu chị cả đối với tốt, đuổi , tôi ra mặt làm chủ cho .” Bát phu nhân nói.



      Bát phu nhân như vậy rồi, cũng thể kiên trì tiếp, đành phải miễn cưỡng đáp ứng: “Vâng, tôi đây nghe theo lời Bát phu nhân.”



      Côn Sơn nghe vậy viết tờ chi phiếu đưa tới: “ cần miễn cưỡng, bây giờ là người tự do, muốn làm làm, muốn làm có thể cầm số tiền này làm chút buôn bán , hoặc là tìm nhà khá giả gả , cái này coi như là đồ cưới tôi tặng .”



      Diệp Dung Thanh từ chối : “Tôi thể nhận, thiếu gia giúp tôi quá nhiều rồi.”

      “Cầm ! Chuyện tôi có thể làm cho cũng chỉ bấy nhiêu thôi.” Nhiều hơn nữa cũng có.



      “Vâng.” Nghe ra trong giọng vô tình, Diệp Dung Thanh rưng rưng nhận lấy: “Cám ơn thiếu gia.”



      thu thập chút, tìm Thẩm mẹ, kêu Thẩm mẹ đưa lên máy bay, cần mua vé.” Người trong nhà máy bay, luôn luôn mua vé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :